NGƯỜI LẬP DỊ CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 2

- Em chào cô. Cô còn nhớ em không?
- Xin lỗi nhưng cô không nhớ ra, em là ...đứa nào đây?
- Dạ đứa mà 8 năm trước cô cũng nói câu giống như đã nói với mấy em nó.
- Cô có nói hả? Chưa nhớ ra nhưng mà cafe thì vẫn đi được .
- Dạ em mời cô đến quán cafe đằng kia mình nói chuyện nhen cô.
- uh.
Tại quán cafe .
- Em là Vân Anh. Đứa học sinh cá biệt lớp đầu tiên cô chủ nhiệm đó.
- À.... Hạ nhìn chăm chú cô gái trước mắt .
- A, Cô nhớ ra rồi, nhưng mà sao giờ em khác quá vậy. Để coi, xinh đẹp mà còn con gái hẳn ra đó.
Hạ nhớ lại năm đầu tiên cô chủ nhiệm. Về trường dạy 2 năm, năm sau cô được phân công chủ nhiệm.
Lớp đầu tiên là lớp 9 luôn, đúng ra cho chủ nhiệm mấy lớp 6,7 trước rồi lên 9 sau, đằng này nhảy một phát lên 9. Chưa kinh nghiệm, chưa từng trải chỉ có tuổi trẻ và bầu nhiệt huyết trong mình.
Chắc có lẽ nhìn mặt cô lúc đó tuy còn trẻ nhưng ngầu ngầu rồi, nêm ban giám hiệu phang luôn khỏi suy nghĩ!
Âu cũng là cái số, tuy cô đã rửa tay bằng xà bông thơm, xịt chút nước hoa, rồi thổi thổi mấy cái làm phép vào tay vậy mà khi bốc thăm vẫn trúng ngay cái lớp cá biệt 9/5. Lúc cô đọc tên lớp lên, mấy giáo viên khác phá lên cười, chủ nhiệm cũ của lớp còn chạy lại bắt tay cô "Chúc mừng em, chúc em ... may mắn lần sau!", Hạ cười mà như mếu.
Ai chẳng biết lớp này là lớp cá biệt nhất trường. Lớp có 34 hs mà hết 14 hs cá biệt trong đó có 5 đứa con gái mới đau đầu. Con trai dễ xử lý còn con gái mà cá biệt không biết phải làm sao. Trong 5 đứa thì đứa khó dạy nhất là Vân Anh. Hồi đó nó rất giống con trai chứ không dễ thương như giờ. Hiệu trưởng lúc đó không cho xáo lớp, lớp sao để nguyên vậy, coi thử mấy thầy cô chủ nhiệm ra sao. Mỗi đời hiệu trưởng một cách quản lý khác nhau, nhưng đời nào thì Hạ cũng nhận được lớp cá biệt hết.
Năm đó, Hạ và học sinh lớp cô "vật lộn" với nhau suốt gần một năm học, bao nhiêu vốn liến, rồi kinh nghiệm học hỏi đàn chị và cả tấm chân tình của cô gửi vào cái lớp đó vậy mà chẳng được kết quả gì nhiều. Các hoạt động thi đua luôn đội sổ, tuần nào cũng bị phê bình, bị nhắc tên đến nổi cô phải xấu hổ bịt tai, nhắm mắt không dám nghe nữa.
May mà mấy tháng cuối năm, có lẽ tụi nó cũng ý thức được việc quậy phá sẽ ảnh hưởng đến việc xét tốt nghiệp nên đã giảm bớt, duy chỉ còn Vân Anh là không thay đổi mà còn càng ngày càng quá quắc.
Thực sự lúc đó Hạ ghét Vân Anh kinh khủng, thà trai ra trai, gái ra gái mỗi bên có cách dạy khác nhau, nhưng còn nó, trai không ra trai mà gái cũng không phải gái, không biết phải dùng biện pháp nào đối với nó. Cô đã hết cách định bỏ luôn, nhưng nghĩ lại thấy cũng tội, cô bẩm sinh đã thiên vị con gái rồi.
Vân Anh không dạy được bởi vì nó không chơi với các bạn ở trong lớp mà chơi với đám du côn bên ngoài.
Hạ nhớ có lần vừa dừng xe ngay cổng trường thấy nó và một thằng nữa, chắc bạn du côn của nó, đang trấn lột một em học sinh lớp 6. Thằng bé kia mặt mày tái mét, ánh mắt lo sợ run run đưa cho nó cái bánh với mấy đồng lẻ. Học sinh ở ngoại thành, hầu như đều thuộc gia đình khó khăn, có vài đồng ăn bánh là mừng lắm rồi, vậy mà nó cũng lấy cho được.
Hạ tức giận đến sau lưng nó, gương mặt Vân Anh đang hí hửng như vừa lập thêm được một chiến công, quay lại đụng ngay cô, thằng kia sợ quá chạy biến. Hạ không nói gì chỉ nhìn nó, nó từ từ tắt nụ cười cúi mặt xuống, " May mà nó còn biết sợ" cô nghĩ.
- Trả lại cho em đi. Hạ nói nhỏ nhẹ.
Nó đưa lại cho thằng bé. Thằng bé cảm ơn cô rồi chạy đi.
Hạ dẫn nó đến chỗ bà bán bánh kẹo trước cổng trường nói:
- Em thích ăn bánh đó lắm hả? Thích mấy cái cô mua cho, đừng có lấy của mấy em nó tội nghiệp.
- ....
Thực ra Vân Anh đâu phải thèm ăn bánh, thèm lấy mấy đồng tiền lẻ đó làm gì, nó học lớp 9 rồi đâu phải tiểu học đâu mà thèm bánh, nhà nó cũng đâu đến nổi khó khăn để phải làm việc đó, nhưng mà nó thích làm anh hùng trấn lột cho mấy đứa nhỏ sợ chơi, thích thể hiện vậy thôi.
- Lấy cái gì của người khác như kiểu em vừa làm đều bị gọi là trấn lột hết đó. Bây giờ thì em nghĩ là chỉ lấy vài đồng lẻ cho vui không quan trọng, nhưng vài bữa quen tay không dừng lại được, sẽ lấy những thứ giá trị hơn, lúc đó không phải cô hay nhà trường phạt em mà là công an, pháp luật sẽ xử lý em, em có hiểu không? Em thích người ta gọi em là đồ ăn cướp, đồ trấn lột lắm hả? Hôm sau có thích ăn gì thì nói cô mua cho nhen.
Giọng cô nhỏ nhẹ nói với nó như nói với em mình chứ không phải đang nói với đứa trấn lột. Tự nhiên nó thấy mắc cỡ, nó bỏ chạy một mạch không dám quay đầu lại. Hạ nhìn theo lắc đầu, không biết nó có thấm được chút nào không.
Giờ sinh hoạt lớp, Vân Anh chuẩn bị tinh thần là sẽ bị cô đem chuyện nó trấn lột ra nói trước lớp, nó định sẽ phản kháng lại theo cách bướng bỉnh của nó, nhưng chờ hoài, hết giờ cũng không thấy cô nói gì, rồi cả tuần sau đó cũng vậy, cô đối xử với nó vẫn bình thường như mọi khi. Nó bắt đầu hiểu được chút chút, nó không làm gì để vi phạm nữa, lớp cô yên ổn cho đến hết năm. Đó là năm chủ nhiệm đầu tiên cũng là năm chủ nhiệm thất bại của Hạ.
- Cô cười gì vậy? Vân Anh hỏi.
- Cô nhớ đến cái bánh.
Vân Anh mắc cỡ nói lí nhí.
- Chuyện lâu rồi mà cô.
- Sao hồi đó em quậy dữ vậy ta, không giống con gái chút nào hết.
Còn Vân Anh thì đang nhớ đến chuyện khác, nó được như bây giờ cũng một phần nhờ chuyện đó.
Hôm đó là cuối năm học, thi xong hết rồi, học sinh chỉ lên trường học hai tiết đầu sau đó về cho các thầy cô họp. Nghe tiếng trống nó chạy bay ra khỏi lớp tham gia cùng mấy đứa con trai đá cầu dưới sân, chơi đã mới nhớ bỏ quên cái cặp trên lớp, nó đi lên lấy để ra về. Đi ngang qua phòng hội đồng, các thầy cô đang họp, nó nghe thấy tiếng Thầy hiệu trưởng (lúc đó hiệu trưởng trường là thầy) đang phê bình cô nó.
- Cô coi lại cách chủ nhiệm của mình đi nhen, chủ nhiệm gì mà nguyên một năm không tiến bộ được, lớp thì quậy phá.
- Lớp hs cá biệt nhiều quá làm sao mà quản lý hết được, cô ấy cũng mới năm đầu chủ nhiệm. Tiếng ai đó bênh cô.
- Thì làm được mới giỏi, chứ giao lớp ngoan thì nói làm gì. Năm nay rút kinh nghiệm để mấy năm sau làm cho tốt .
- Nhưng mà chất lượng vậy là giỏi rồi, tốt nghiệp 100%...
- ....
Vân Anh ngồi thừ ra ở ghế đá, còn nhiều ý kiến chê trách nữa, nó thấy thương cho cô. Chỉ vì tụi nó quá vô tư quậy phá, ham thể hiện hết mình nên cô mới bị phê bình, giờ gần ra trường rồi nó thấy có lỗi với cô, định sẽ tìm cách xin lỗi cô.
Vân Anh đi vào lớp để lấy cặp, vừa bước đến cửa nó thấy cô đang ngồi trên bàn giáo viên, mắt nhìn xa xăm, mặt buồn rười rươị, hai giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Thường thì người ta khi cười hay hạnh phúc nhìn mới đẹp, còn cô lúc này mà nó lại thấy đẹp, một nét đẹp gì đó mà đối với đứa học sinh mới lớn, lại cảm nhận theo cách riêng của mình. Nó đứng yên nhìn cô, thấy có người , cô giật mình lau vội nước mắt.
- Em chưa về sao?
- Dạ em để quên cặp. Cô buồn tụi em lắm hả cô?
- Buồn chứ sao không, không biết lên cấp 3 mấy đứa có ngoan lên được chút nào không chứ cứ như vầy cô lo lắm.
- Dạ, tụi em không hư nữa đâu. Tụi em cũng lớn rồi cô. Cho em xin lỗi cô nhen.
- Làm được rồi hãy nói. Em hứa nhiều rồi, sao mà cô tin được.
- Dạ em không hứa nữa, em sẽ cố làm cho cô thấy. Lúc đó cô phải nhận lời đi café với em đó nhen.
Lúc đó nó chỉ nghĩ được đến đó thôi, được đi chơi hay café với cô là một việc gì đó quan trọng và to lớn lắm.
- Được thôi, khi nào em trưởng thành, có công ăn việc làm tự lo cho mình được, thì chuyện đó không thành vấn đề!
Giờ thì Vân Anh đã tốt nghiệp đại học sư Phạm toán giống như cô. Sau một năm vất vả xin việc, giờ nó vừa được nhận vào dạy ở một trường THPT, Vân Anh tìm đến trường để gặp cô, nó muốn thông báo tin mừng này cho cô.
- Cũng 8 năm rồi, giờ em đang làm gì ?
- Em là đồng nghiệp với cô. Em cũng dạy toán, em vừa được nhận vào trường THPT Nguyễn Văn Trỗi
- Waaa.. giỏi nhen, Chúc mừng em, cô không nghĩ là em lại theo ngành sư phạm.
- Cũng là nhờ cô, cô là thần tượng của em. Mặt nó hớn hở khi nói điều đó.
Chuông điện thoại của Vân Anh kêu lên.
- Dạ cô, em nghe một chút nhen.
- Em nghe đi.
- Alo, có chuyện gì vậy?
- Chiều tao phải đi Sài Gòn đột xuất, gặp mày một chút được không?
Vân Anh quay sang nói với cô:
- Cô ơi, em có con bạn thân, nó muốn đến đây được không cô?
- Uh, không sao.
- Dạ.
- Mày đến quán café ... gần trường cấp 2... nhen.
Tính Hạ rất khó chịu, cuộc gặp nào ra cuộc gặp đó, không có kiểu gộp chung vô vậy. Nhưng mà chẳng lẽ nói không được, thôi kệ.
Hai cô trò đang nói chuyện thì một cô gái bước vào, mắt đeo kính mát, dáng đi tự tin như đang... diễn sàn catwalk.
- Đây nè. Vân Anh kên lên vẫy vẫy tay.
Cô gái đó bước đến, lấy tay tháo kính ra, nhìn thấy Hạ, nàng ta gật đầu chào:
- Em chào chị.
- Cô giáo của tao, chào lại đi, sao kêu chị.
- Cô mày chứ có phải cô tao đâu mà biểu kêu cô, kêu chị là đúng rồi chị ha?
Hạ cũng gật đầu, bắt đầu thấy dị ứng với cô bạn này. Trời thì không lạnh lắm mà cô ta mặc trang phục trên đông dưới hè. Áo khoác lông, quần, à không váy quần thì đúng hơn, ngắn củn cởn. Trang điểm thì đậm như mới biểu diễn xong.
Ấn tượng ban đầu về cô ta: Cao và rất cao!
Vừa ngồi xuống cô ta nhìn quanh quán nói.
- Quán này cũng đẹp đó, mày chụp cho tao mấy tấm hình để đăng face đi, bữa giờ về đây mà chưa có gì để khoe tụi nó hết.
Vân Anh thấy ngại nói nhỏ:
- Để chút nữa đi, đang có cô mà.
- Chút gì mà chút, làm liền giờ đi.
Nói rồi cô ta chạy ra hết chỗ này đến chỗ kia để chụp hình. Vân Anh nhìn Hạ nói:
- Cô thông cảm cho nó nhen, nó bị bệnh sống ảo, cuồng face.
- Được rồi, không sao. Em cứ chụp cho bạn đi.
Sau một hồi chụp vài tấm ảnh rồi hai người mới yên ổn ngồi nói chuyện với cô.
- Dạ để em giới thiệu, đây là Bảo Linh, bạn em, còn đây là Cô Trang Hạ, cô giáo chủ nhiệm lớp 9 của tao.
Hạ nhìn Bảo Linh khẽ gật đầu lần nữa.
- A tao nhớ ra rồi, chị là người mà nó...
Bảo Linh chưa kịp nói xong, Vân Anh đã đánh cô ta một cái.
- Nói nhiều quá, uống nước đi.
Bảo Linh nhìn Hạ cười cười, " Cô ấy cũng dễ thương đó chứ hèn gì con Vân Anh say nắng."
- Chị chụp với em một tấm hình nhen, kỉ niệm ngày đầu tiên mình gặp nhau.
Không đợi Hạ đồng ý, cô ta chạy qua bên cạnh định choàn vai Hạ và nói với Vân Anh "chụp đi".
Hạ khẽ cau mày, khó chịu với thái độ quá sức tự nhiên của cô nàng này nên cô tránh tay nàng ta ra nói:
- Xin lỗi, tôi không quen chụp hình, đặc biệt là với người lạ.
Vân Anh thấy khó xử với hành động vô ý của bạn mình nên nói:
- Bảo Linh về chỗ đi, đừng có làm phiền cô.
Bảo Linh thấy chưng hửng với thái độ của Hạ nên về chỗ ngồi nghĩ: "Gì mà khó chịu vậy không biết."
Hạ đứng lên nói: Hai em cứ ở lại... chụp hình đi nhen, tôi về trước.
Rồi cô đi lại quầy tính tiền, Vân Anh chạy theo:
- Em xin lỗi, cô đừng giận. Để em thanh toán cho, em mời cô mà.
- Không sao, bữa khác gặp lại.
Hạ đi ra, Vân Anh đứng bần thần nhìn theo thấy hối hận vì đã cho Bảo Linh đến đây.
Bảo Linh cũng nhìn theo lắc đầu khó hiểu.
- Mày quá đáng lắm, có cô Hạ ở đây mà mày cứ nhí nhố, cô ấy là người lớn chứ đâu phải như tụi mình, không biết lịch sự gì hết. Vân Anh tức giận nói một hơi.
- Xin lỗi, tao không nghĩ là chị ấy lại khó tính như vậy, hồi giờ có ai từ chối tao đâu.
- Mày làm như mày là trung tâm vũ trụ ai cũng phải chiều theo hả?
- Thôi thôi được rồi, hôm nào tao mời café lại chuộc lỗi được chưa?
- Chắc gì có lần sau mà mời. Vân Anh thở dài.
- Gì mà khó khăn dữ vậy, không thì thôi, thiếu gì người chờ để được ngồi cùng tao đó nhen.
- Con lạy má, xuống dùm con một chút, đu dây điện hơi lâu đó.
- Cô này là người mà mày say nắng hồi cấp 2 phải không, bây giờ mày vẫn còn thích cô giáo đó hả?
- Thích gì mà thích, cô là thần tượng của tao. Tao muốn thực hiện lời hứa với cô thôi.
- Mày không thích phải không vậy để tao, coi khó cỡ nào?
- Nè đừng có giỡn nhen. Vân Anh nhăn mặt nói.
- Hiiihii giỡn chút thôi, ai dám đụng vào thần tượng của mày.
Vân Anh cũng không giận cô bạn mình lâu, hai người là bạn học cùng PTTH rồi cùng vào đại học, học cùng trường. Vân Anh học chuyên ngành toán, còn Bảo Linh học ngoại ngữ. Hiện giờ Bảo Linh đang làm hướng dẫn viên du lịch. Cô nàng thường hay đi tour nước ngoài nên khi nào về là hai đứa lại tíu tít với nhau.
- Sao laị đi gấp vậy? mày mới về mà?
- Có người nghỉ đột xuất nên tao phải thay vào.
- Lần này đi đâu? Mấy ngày về?
- Thái Lan. Một tuần. Giờ tao ghé công ty lấy giấy tờ rồi đi Sài Gòn luôn.
- Vậy sao không về chuẩn bị đi, gặp tao chi?
- Đưa mày cái này, bữa trước về tao còn giữ của mày nè, sợ mất.
Nói rồi Bảo Linh đưa cái passport và chứng minh nhân dân cho Vân Anh.
Vân Anh chợt nhớ hôm bữa hai đứa đi du lịch, nó quên lấy lại.
Trên đường về cả Vân Anh và Bảo Linh đều theo đuổi hai dòng suy nghĩ khác nhau.
Vân Anh: " Không biết cô có giận mình không, Chờ 8 năm mới được ngồi nói chuyện với cô, giờ làm cách nào để gặp lại cô, chắc khó lắm đây. Cái con bạn thân này đúng là phá đám mà."
Bảo Linh " Cô giáo đúng là có chút hấp dẫn nhưng mà người gì mà khó chịu, nhìn cứ như người "Lập dị". Mặt thì khó đăm đăm, thái độ thì lạnh lùng, còn nói mình là người lạ nữa chứ, thì có lạ mới làm quen, nếu quen rồi nói làm gì nữa. Vì cô ta mà con bạn thân lại cáu gắt với mình, hồi giờ nó chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với mình. Đúng là bực bội mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro