Chương 3 ( tạm thời)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tờ mờ sáng mưa gió ngớt dần, Văn Oanh vừa mới chợp mắt được. Lúc tỉnh dậy, không thấy Phượng Trung Long nằm bên cạnh nàng nữa.

Một linh cảm chẳng lành ập đến, nàng gọi to " Long lang" nhưng không ai đáp lời.

Nàng chạy vụt ra khỏi buồng ngủ. Trên bếp có nồi cháo còn ấm, thanh trường đao vẫn nằm trong vỏ, Phi Hổ trảo vẫn đặt trên bàn nhưng không thấy bóng người đâu. Linh cảm của nàng càng tệ hơn nữa, vì xưa nay Long lang chưa từng ra ngoài mà không mang theo vũ khí.

Nàng vội mở cửa, làn không khí mát rượi của hồ Chiêu Dương ùa vào. Hồ nước trong trẻo phẳng lặng, dường như đêm qua chưa từng tơi tả gió mưa gì hết.

Nhưng không thấy Phượng Trung Long.

Lòng trĩu nặng, nàng đứng ngây ngốc nhìn mặt hồ. Lẽ nào lời của vị đạo nhân ấy đã ứng nghiệm? ( Mị nhớ là ông thầy tướng nói Long ca sẽ chết dưới bàn tay ma quỷ -.-)

" Nàng ơi... "

Văn Oanh kinh ngạc xoay người, hình như cảnh tượng đêm qua đã trở lại. Phượng Trung Long đang lặng lẽ đứng phía sau nàng.

" Thiếp tìm chàng mãi... "

" Ta ngồi ở cửa phía sau, nghiền ngẫm tấm bản đồ kho báu của Bá Nhan. "

Văn Oanh thở phào rồi vỗ vỗ vào ngực.

Ừ nhỉ, cửa sau. Thế mà mình quên mất căn nhà lá này còn có cái cửa sau nho nhỏ. Văn Oanh lại áp tay lên ngực rồi ngả vào người Phượng Trung Long.

" Vừa nãy thiếp sợ quá! "

Phượng Trung Long cười:

" Cũng tốt. Lấy được kho báu của Bá Nhan rồi ta sẽ rửa tay gác kiếm. Nếu cứ tiếp tục làm cái nghề này, suốt ngày gươm đao dính máu, thì nàng sẽ phải ngày đêm sống trong sợ hãi. "

Văn Oanh nhìn mặt hồ, nghĩ ngợi:

" Thiếp cho rằng chàng nên quên hẳn cái kho báu của Bá Nhan ấy, đi khỏi hồ Chiêu Dương thì hơn, tránh càng xa cành tốt, như ông thầy tướng nói. "

" Sao? Chỉ vì một câu nói của lão ư? " Trở vào nhà, Phượng Trung Long mở tấm bản đồ kho báu ra:

" Nàng xem này, đây là đảo Hồ Tâm, kho báu nằm trong hang bên dưới đảo. Ta đã bỏ nhiều tiền bạc thuê con thuyền nhỏ của ngư dân hàng xóm, bây giờ ta xuất phát sau nửa canh giờ có thể ra đến đảo. Nếu tất cả thuận lợi thì trước lúc hoàng hôn ta sẽ trở lại. Dẫu tạm thời chưa tìm thấy hang giấu của thì ta có thể trở về trước khi trời tối, mai lại đi tìm. "

Văn Oanh gật đầu, im lặng.

Phượng Trung Long nhanh chóng thay bộ giáp lặn bó sát người. Chàng hôn lên má Văn Oanh. Nàng bỗng nắm chặt cánh tay Phương Trung Long nói :

" Long lang, chúng ta hãy đi khỏi chốn này! Chúng ta không có kho báu Bá Nhan cũng được. Thiếp không cần ăn ngon mặc đẹp, cũng không cần a hoàn hầu hạ, thiếp có thể tập làm nhiều việc. Ta đem bán đồ nữ trang mà thiếp mang theo cũng đủ để chúng ta mở một tiệm buôn hoặc mua vài khoảng ruộng tốt... Thiếp không muốn... "

" Nàng không muốn ta mạo hiểm chứ gì? " Phượng Trung Long nhẹ nhàng vuốt mái tóc Văn Oanh.

" Đây chỉ là lần mạo hiểm quá nhỏ. Các bằng hữu trên giang hồ đặt cho ta biệt hiệu Phượng Trung Long là vì ta có biệt tài sông nước vô địch thiên hạ. Dưới nước, ta là con giao long. Năm xưa đi cướp một thuyền chở bạc, ta từng suốt ba ngày ba đêm vật lộn với gió to sóng cả ngoài biển Đông. Bây giờ nàng nhìn xem, hồ nước phẳng lặng như gương không một gợn sóng thì có thể xảy ra chuyện gì được? "

" Liệu dưới nước có yêu quái không? "

Phượng Trung Long cười:

" Tại nàng hay xem kịch và đọc quá nhiều sách dã sử đó thôi. Ta từng bơi lặn ở vô số sông hồ, chưa từng thấy dưới nước có yêu quái nào. Ta đi đêm suốt, cũng chưa bao giờ gặp ma quỷ gì hết. "

" Nhưng... "

" Nàng đừng lo. Lấy được kho báu rồi, ta sẽ bỏ nghề đạo chích thì mới thật sự là hết mạo hiểm. Nàng biết không, có vô số bổ đầu rất mong tấm bia mộ của mình được khắc rõ ràng rằng '...là người đã bắt được tên đại cường đạo sông nước Phượng Trung Long'. Và dù nàng chỉ muốn làm người vợ nhà quê cấy cày dệt vải thì ta vẫn không nỡ nào để nàng phải như vậy. "

Không thuyết phục được, Văn Oanh đành đưa ra chiêu cuối cùng.

" Thiếp biết không thể ngăn chàng, nhưng còn chuyện này thiếp chưa kịp nói cho chàng biết, hôm nay nói ra, mong chàng sẽ suy nghĩ thêm. Thiếp... Thiếp đã có thai. "

Mắt bỗng tròn xoe lên, Phượng Trung Long nở nụ cười rạng rỡ sung sướng và ôm chặt Văn Oanh.

" Thật ư? Ta sắp được làm cha rồi! "

Vốn là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong lênh đênh chìm nổi, chàng thề sẽ gom mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời về cho con mình.

" Vì đứa con, mong chàng hãy thận trọng hành sự. "

" Nhưng mà, nuôi con thực sự không dễ dàng gì, ta càng không thể làm cường đạo nữa. Đám châu báu của Bá Nhan vừa khéo để con không phải sống khổ như ta. "

Văn Oanh hết sức hối hận vì điều nàng vừa nói lại phản tác dụng, nó càng khiến Phượng Trung Long thêm quyết tâm đi tìm kho báu ở đảo Hồ Tâm.

Phượng Trung Long chèo thuyền như bay. Nhìn quanh chẳng thấy con thuyền nào khác. Lúc này chàng cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời, có hồng nhan tri kỷ, có con cái, có vàng bạc đầy nhà... À, mình chưa có vàng bạc đầy nhà, nhưng kể từ nay mình sẽ không thiếu thốn gì nữa.

Lòng lâng lâng niềm vui không sao kể xiết, dường như chỉ mất tích tắc đã chèo đến đảo Hồ Tâm. Xem kỹ lại một lượt tấm bản đồ da dê, chàng neo thuyền bên ghềnh đá thon dài rồi ngẩng lên quan sát, nhận rõ phương hướng, xác định đây chính là " Long tư nham " được ghi trong bản đồ. Phượng Trung Long buộc thuyền đi tìm kho báu vào " tảng đá râu rồng", thật xác đáng hết nhẽ rồi!

Chàng hít sâu một hơi xuống tận đan điền rồi lặn xuống hồ Chiêu Dương.

Hẳn là tại mưa gió đêm qua nên hồ nước hơi đục, nhưng chàng đã từng lặn xuống Hoàng Hải, Hoàng Hà, nước đục gấp bội mà chẳng thấy khó nhìn nữa là! Lặn xuôi chừng hơn chục trượng, chàng bỗng nhếch mép cười. Phía trước là một tảng đá màu da cam, hình thù tựa con gà. Khỏi cần nghi ngờ gì nữa, đó là " Phượng Nghi Thạch" được ghi trên tấm bản đồ kia.

" Phượng Nghi thạch? "

Ta là Phượng Trung Long. Chẳng phải ông trời có ý trao cho ta kho báu của Bá Nhan đấy ư? Ta khó mà chê không nhận.

Phượng Trung Long vòng qua Phượng Nghi thạch rồi lặn xuống sâu khoảng ba trượng. Có thể tìm thấy cửa hang đá cất giấu châu báu ở đây. Chàng mở to mắt, nghĩ bụng cửa hang không thể to như mồm sư tử, ta phải nhìn cho kĩ.

À, đây rồi!

Chợt cảm thấy bên mắt cá chân phải hơi nhói, rồi bắp chân bị rút một cái. Chắc là vướng phải cỏ nước. Phượng Trung Long cúi nhìn, không phải cỏ, nhưng có một bóng đen lờ mờ đang tiến tới gần. Chàng rút thanh Đoạn Nguyệt đao răng cưa, món binh khí lừng danh chuyên dành quyết chiến dưới nước, sẵn sàng ra tay.
Trên cạn, Phượng Trung Long không dám xưng mình ta thiên hạ đệ nhất võ công, chứ ở dưới nước thì chàng thật sự là một huyền thoại.

Nhưng cái bóng đen kia dường như hiện diện khắp nơi. Áp lực kinh khủng như đứng trước mũi tên sắp bật dây, mà mắt sao không nhìn rõ kẻ địch. Lần đầu tiên trong đời chàng thấy sợ hãi khi ở dưới nước.

Đã chạng vạng tối. Lòng Văn Oanh trĩu nặng, sốt ruột, nặng nề hơn cả mặt trời đang lặn. Nàng nhìn mãi đảo Hồ Tâm xa xa nhưng không thấy bóng con thuyền đâu.

Nàng đứng bên hồ cho đến khi phía Tây trăng mọc.

Đứng cho đến khi xác Phượng Trung Long nổi lên mặt hồ.

                         ↭
Phủ Thái sư đón tiểu thư bị bắt cóc trở về. Vẫn kiều diễm như trước nhưng con người nàng đã khác.

Kể từ đó tiểu thư Văn Oanh chỉ lẩm bẩm độc một câu gần như y hệt câu thơ nổi tiếng của Tô Đông Pha:

" Áo tơi, mưa gió
  Câu nốt chuỗi ngày tàn. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro