Người máy - truyện ngắn của Hugh Howey ( hay )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người máy

Tác giả: Hugh Howey

Dịch: Lotus Lee

Melanin bước vào tiền sảnh Beaufort, bỏ lại phía sau mùi hôi thối ẩm ướt của con đường mưa và thay thế bằng mùi thơm thoang thoảng của thức ăn ngon đang nấu dở. Mưa rơi ướt trên chiếc áo khoác dài của cô, cởi chiếc áo ra khỏi người và khoác nó lên cánh tay, cô quay lại nhìn vị hôn phu.

Daniel vẫn còn ở bên ngoài, loay hoay với chiếc ô. Một chiếc trong đôi giày lười bóng của anh, một nửa đã bị chôn vùi trong vũng nước, anh cố gắng chống cánh tay để mở cửa. Một thác nước từ trên mái hiên đổ xuống thành một dòng chảy hoàn hảo trong cơn mưa phùn lất phất, tiếng nước chảy lộp bộp phía sau áo của anh.

“ Anh yêu, mang nó lại đây và mở nó đi.” Melanin bước đến nắm lấy cánh cửa và thúc dục anh vào trong.

“ Thật là xui xẻo” Anh nói.

Một chiếc taxi màu vàng đi ngang qua, phun mưa cũ từ máng xối ra các vũng nước.

“ Anh đừng tin vào những điều vô nghĩa đó, vào đây trước khi anh bị ướt hết bộ vest mới.”

“ Gần được rồi. Chết tiệt.” Daniel bước qua cánh cửa, chiếc ô bị hỏng bung ra ngoài, rũ lại trong tay anh.

 “Anh rất tiếc.” anh vừa nói vừa nhún bờ vai rộng, đôi môi nhếch lên một đường cong.

Melanin đặt tay mình lên cánh tay của anh trước khi với lấy chiếc ô đã bị hỏng. Thông qua những chiếc áo khoác ẩm ướt, cô có thể cảm nhận thấy sự ấm áp mạnh mẽ của anh.

          “ Quên nó đi, anh yêu, chúng ta cần một cái mới. Nó đã cũ rồi.”

“ Không phải, anh chỉ cảm thấy tồi tệ với những thứ ngu ngốc. Thử tận hưởng nó đi. Anh sẽ mua cho em một cái mới vào ngày mai. Ưm…, một món quà cưới. Anh sẽ mang cho em một trong những người máy có thể làm tất cả mọi thứ chỉ với một nút bấm.”

Melanine cười đùa và giúp Daniel cởi áo khoác ra khỏi người. Bình thường sẽ có người đến kiểm tra áo khoác của họ nhưng hôm nay các quầy lễ tân gần đó trống rỗng, không bóng người. Cô để chiếc ô hỏng vào trong chiếc thùng đầy những thứ sành điệu. Khoác cánh tay vào nhau, hai người đi qua lối vào để tiến tới gặp vị quản lý người Pháp đang chìm đắm trong sổ kế toán lớn với khách hàng.

"Bonsoir Robert," Melanie nói. Cô cẩn thận luyến âm nửa cuối tên của ông ta , hoàn toàn bỏ đi chữ "T", rời khỏi "R" và  bám tuyệt vọng vào chữ "E." Robert là một người rất kĩ càng về sự chính xác đến mức tuyệt đối của tiếng Pháp.

Ông ta rời mắt khỏi quyển sách với bộ mặt ngạc nhiên một cách máy móc. Melanine cho rằng ông ta đã thấy họ ngay khi bước vào, và ông đang cố dấu mình trong ma trận Washinton với những vị luật sư và chính trị gia.

“Mademoiselle Reynolds. Thậtbất ngờ. Chúng tôi không mong đợi cô.” Đôi mắt ông ta gắn chặt trên người cô. Và ngang nhiên lờ đi sự có mặt của Daniel, giống như ông ta cảm thấy rất thoải mái dưới đôi mắt như laze của anh.

Lời bịa đặt của vị luật sư ve vẩy trong cô. Cô có thể cảm thấy hoocmon ardrenaline của cuộc đối đầu tăng lên bên trong cơ thể mình.

“Đừng kéo thứ chết tiệt đó lên người tôi, Rô-bớt” Lần này cô nhấn mạnh chữ “t” đánh dấu nó giữa hai hàm răng của mình bằng một cú bấm lưỡi.

“Tôi đã ăn ở đây vào mỗi thứ 6 trong vòng 2 năm. Tôi đã gọi và đặc biệt yêu cầu một bảng riêng cho…”

Rô-bớt giơ tay lên cắt ngang lời của cô:

“ Ồ, tất nhiên. Tôi sẽ có một ngoại lệ, chỉ là đừng làm mất trật tự.”

Melanine trượt bàn tay xuống hai bên áo khoác và đặt bên hông của mình, cố gắng kiềm chế bản thân và nhẹ nhàng nói:

“ Sẽ không có tranh cãi tối nay, Rô-bớt. Chúng tôi đến đây chỉ để ăn mừng.”

Cuối cùng có một tia sáng chuyển động trong đôi mắt vị quản lý người Pháp.  Đôi môi mỏng của ông ta biến mất trong một cái nhăn mặt :

“ Nhưng…tất nhiên….xin chúc mừng” ông ta dường như không kiềm chế được ngôn từ của mình mà không thể không nói thêm “ Tôi hiểu đó là một quyết định rất đúng đắn cho cô thắng. Bốn đến ba, huh?”

“ Các quyết định quan trọng thì luôn đúng đắn. Nếu bây giờ ngài đưa chúng tôi đến bàn…”

“ Tất nhiên, đúng vậy.” Ông ta nắm lấy hai chiếc menu bọc da và danh sách rượu vang từ quầy lễ tân, sau đó mỉm cười nhìn về phía Daniel với những biểu hiện khó chịu.

Những ánh mắt khó chịu nhìn về phía họ. Khi họ đi ngang qua những chiếc bàn, những cái đầu xoay lại, theo dõi họ với độ chính xác của những dịch vụ của chiếc máy tính hướng dẫn. Những tiếng ầm ĩ cuả cuộc ăn uống vui vẻ giảm đi trong bước chân của hai người. Tiếng leng keng của những dụng cụ bằng bạc dừng lại trên bàn của người Trung Quốc. Hàng tá cuộc hội thoại hào hứng, tất cả các cuộc cạnh tranh trở nên mờ nhạt như một tiếng rít nhiễu loạn. Như thanh âm xì xèo của tiếng mỡ đang nổ trên thanh kim loại nóng. Tiếng rì rầm xen kẽ tiếng khạc nhổ ghê tởm.

“Chúng ta có thể đi nơi khác.” Daniel nói.   

Melanine lắc đầu, và họ đã được dẫn đến chiếc bàn nhỏ vị trí thứ hai như thường lệ nhưng không có bất kì một dịch vụ nào. Cô không đáp trả lại những ánh nhìn khiếm nhã, chỉ tập trung vào việc ngồi trước khi trả lời Daniel.

Những chiếc ghế không được kéo ra sau cho họ. Rô-bớt đưa tay trải căng tấm khăn trải bàn và sắp xếp lại các dụng cụ ăn uống một cách tỉ mỉ rồi quay lưng bước đi mà không có một cái nhìn thứ hai về phía họ. Melanine để cho Daniel kéo ghế ra cho mình và chờ đợi anh đi về phía chỗ ngồi đối diện với cô.

“Không thể để họ thay đổi chúng ta, anh yêu” cuối cùng cô giải thích “ Nếu chúng ta không đến đây đêm nay, nó sẽ dễ dàng hơn vào tuần tới hay là tuần sau ư? Nếu không phải ở đây, thì anh muốn chúng ta đến nơi nào?”

Daniel nghiêng người về phía trước, đẩy cái ly xịch ra bên ngoài, dò dẫm nắm lấy tay của Melanine. Họ xiết lấy tay nhau nhẹ nhàng, như ném nước vào trong những chảo mỡ xung quanh.

“ Chúng ta có thể đi cùng với người của anh.”  Daniel nói khẽ “ Đi tới Devo hoặc Sear hoặc…”

“ Đừng nói thầm, anh yêu”  Melanine nói  “ Những âm thanh xung quanh  rất lạ ư?”

“ Không…dĩ nhiên không…chỉ là…chỉ là…em không quan tâm nếu có ai đó nghe được câu chuyện chúng ta đang nói.” Cô buộc mình nói với một giai điệu, nỗ lực để không có một chút âm thanh nào bất thường. Một cách máy móc. Cô không quan tâm nhưng giọng nói đứt quãng đã làm dừng lại cuộc nói chuyện.

Họ rơi vào yên lặng, như một cái hố, và trầm tư vào trong đó.

Chẳng may cho Melanine, cô bắt buộc phải trở thành một chuyên gia chuyên nghe tiếng ồn. Cứ mỗi tháng hai lần, trong khi bạn bè của cô nói chuyện mà không quan tâm tới cô, cô sẽ ngồi đây ở Beaufort và thử gỡ dây rối ra khỏi mớ lộn xộn. Cô đã học cách tập trung vào những giai điệu nhịp nhàng  hoặc những ngữ điệu của một giọng nói đơn độc, khai thác cuộc đàm thoại và mài giũa khả năng chìm vào một phần trong đó.

Và kĩ năng đó bây giờ như một lời nguyền rủa. Và Daniel, không nghi ngờ, cũng như cô, đang nghe họ nói. Những mảnh vỡ nguy hiểm và bần tiện của cuộc hội thoại đã làm đầy lên sự rối loạn của chiếc bàn ăn. Nhiều hơn cả  những tiếng ồn ào của đồ dùng nhà bếp. Tòa án tối cao. Người máy thông minh. Hôn nhân. Sự tủi hổ. Thượng đế. Trái tự nhiên, giả tạo, gượng ép. Như một cuộc họp công ty không thể chịu được hành động của những suy nghĩ tốt đẹp nhất trong thành phố. Một phiên họp của những ý tưởng tuyệt vời trên hận thù và sự ngu dốt mà chúng không nhiều hơn sự hiểu biết so với đám đông ở bên ngoài tòa án. Những từ ngữ rẻ tiền quen thuộc thăm dò tấm màn phòng thủ của Melanine, tấn công các dây thần kinh như thuyết phục Daniel bước đến và cắt thành từng mảnh nhỏ trên những người đang truyền đạt nỗi đau.

Daniel siết chặt lấy tay cô. Rất nhẹ nhàng. Một chuỗi trạng thái gượng gạo mềm mại và ấm áp chạm tới. Cô ngước nhìn vào đôi mắt anh với một ánh mắt ướt át.

“Chúng ta có thể đi nơi khác.” Anh đề nghị thêm lần nữa.

Cô lắc đầu và rút tay ra khỏi anh. Cô với tay lấy bình thủy tinh và không thấy có nước trong đó. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm bồi bàn, cố gắng kìm chế để làm sạch đôi mắt mình.

Cô quay đầu, quét mắt nhìn xung quanh phòng, thật ghê tởm. Những cái đầu đong đưa với thái độ khinh bỉ. Tất cả nhưng có ba người ngồi ngay phía sau cô. Chiếc bàn cũ. Những người bạn cũ. Cô không thể giúp đỡ mình, Melanine đầu hơi cúi xuống chào hỏi

“Linda, Suzan”

Cô không có cơ hội để nói lời chào với Chloe, người phụ nữ đang tiến về phía cô:

“Cô thật là ghê tởm.” Cô ta nhổ nước bọt “Cô sẽ bốc cháy.”

Cô tự hỏi ý của Chloe là gì, hiểu theo nghĩa đen. Phải mất một chút thời gian để nhận ra người bạn của mình đang nói về lời tiên tri cũ. Mê tín dị đoan, cô không tin. Cô quay trở lại bàn của mình và quên mất người phục vụ.

Trong khi đó, những lời nói của Chloe nhóm lên ngọn lửa cho những chiếc bàn khác, làm nhiệt độ nóng lên và những tiếng ồn ào trở nên mạnh mẽ. Ném ra những lời lăng mạ trộn với thứ ngôn ngữ kinh tởm. Sỉ nhục. Mắng nhiếc. Nguyền rủa.

Đôi mắt Daniel mở to, cầu xin cô. Bồn chồn khẽ liếc nhìn qua vai cô về phía lối ra.

Melanine tự hỏi cô mong đợi cái gì. Yên lặng khó xử, có lẽ. Một tổ chức xa lánh trong lúc tồi tệ nhất. Có lẽ cô khó mà hiểu đươc những lời thô lỗ của một người và một phần của quốc gia ưu tú và hùng mạnh cảm thấy hổ thẹn cho một ví dụ tồi tệ nhất trong số họ.

Nhưng, Chloe?

Chiếc ghế trống ở chiếc bàn cũ, có khả năng sẽ được lấp đầy khi họ trở lại từ tuần trăng mật. Melanine có thể nhìn thấy tiềm năng  một vụ phán xét khác lờ mờ sắp sửa xảy ra khi Beaufort cố gắng từ chối dịch vụ họ. Daniel đã đúng khi nói đến đây là một sai lầm.

Nhưng anh cũng đã sai khi nghĩ rằng nó sẽ khác khi ở Devo. Cô đã từng nhìn thấy những cái vẻ của nhân viên viết tốc kí tòa án và chấp hành viên. Có nhiều chỗ trống của những  người máy thông minh tiên tiến như anh ở trong phòng trưng bày, mỗi một người trong số họ có nhiều hơn nỗi đau xác thịt hơn so với mỗi cái máy. Và không phải tất cả trong số họ đều ủng hộ sự thay đổi.

Đó là một bài học kinh nghiệm cho Melanine : bạn không thể bị ghét mà không học cách ghét trở lại. Một hệ thống tự cho ăn. Sự căng thẳng khi thất nghiệp biến thành sự giận dữ của cả hai bên. Hận thù phòng thủ biến thành hận thù tấn công. Họ đối đầu nhau. Tất cả đều được lập trình theo cách này.

Daniel gửi một lời cầu xin trong im lặng khi điệp khúc những lời lăng mạ nặng nề trở nên lớn hơn. Cô gật đầu cam chịu và nghiêng người về phía trước đẩy chiếc ghế của mình ra. Chuyển động đột ngột của cô đã ngăn chặn một cuộc tấn công , ly rượu vang màu nâu đỏ vuông góc từ từ hạ xuống, xuyên qua phía sau mái tóc của cô, thành một đường cung màu đỏ, bắn tung tóe dưới thảm.

Tất cả xung quanh thở nhẹ, hơn thế là dự đoán về những gì có thể xảy ra của sự phẫn nộ trong cuộc xung đột. Một số người đàn ông vỗ tay, thể hiện sự tán thành. Người Trung Quốc hát vang cộng hưởng với tiếng vỗ tay bạo lực.

Daniel vội vã bước ra khỏi ghế tiến về phía Melanine. Anh vòng tay quanh người cô, trong khi người kia đã tiến về đám đông. Anh bảo vệ cô trước khi cuộc tấn công tiếp theo bắt đầu. Một số lớn hơn, những người đàn ông say rượu đã ở trong tư thế phòng thủ như một lời mời gọi. Những hành động hòa bình chỉ lôi kéo thêm những cuộc bạo lực vô nghĩa.

Một người cầm lấy chai rượu đang được đóng kín mà không có ý định uống nó.

Chloe gần nhất. Nếu có thể, cô sẽ là người hạ xuống các cú đánh đầu tiên. Nhưng cơn thịnh nộ của Melanine đã tạm dừng đám đông.

“Đủ rồi” cô hét lên “ĐỦ RỒI” cô hét to hết mức có thể, giọng nói cao và vỡ òa, hai bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm với tất cả sự nỗ lực. Cô trừng mắt nhìn Chloe, người mà có vẻ vẫn còn sẵn sàng để đả kích cô “Tôi xúc phạm hay tổn hại cô à?” cô hỏi người bạn cũ. Cô xoay xung quanh nhiều dưới đôi tay ôm chặt của Daniel “Tôi làm xúc phạm ai trong các người à?”

“Nó không phải con người.” Một người nào đó hét lên từ phía sau, dường như đám đông cho anh ta can đảm.

“Anh ta là một cái máy.” Suzan nói “Anh ta chẳng là gì nhưng…”

“Có phải bộ máy rung của cô giữ cho cánh cửa mở, Suzan?” Thật tốt để nói to điều đó. Cô đã nghĩ về nó hàng trăm lần khi lần đầu tiên của mối quan hệ bắt đầu. Luôn luôn muốn nhắc về nó. Cô chuyển tầm mắt về phía Linda “Đã bao nhiêu lần tôi nghe cô khoe khoang về việc làm cách nào cho tốt với “anh bạn nhỏ”?”

“Chúng tôi không kết hôn với cái dương vật giả, chó cái ạ” Chloe rõ ràng đã run lên giận dữ.

Melanine gật đầu, hàm răng của cô lúc thì cắn chặt lúc thì thả lỏng “ Đúng vậy” cô nói “ Cô kết hôn với người đàn ông hơn cô 40 tuổi? Và có bao nhiêu trong ông ta là lập dị? Chúng tôi ngồi đây mỗi tuần và lắng nghe cô rên rỉ, sỉ vả về phần thừa kế của cô bị lãng phí, về những gì? Thay thế hông? Đầu gối mới? Một mã cơ khí? Máy thở, máy theo dõi nhịp tim và máy lọc máu?” Melanine chỉ lên phần áo sưng phồng của Chloe “ Có phải không tự nhiên để yêu một kẻ tồi tệ? Ông ta hôn lên đôi môi tiêm collagen của cô và ngạc nhiên cho cái mà chúng thực sự cảm thấy?”

Cô kéo mình ra khỏi vòng tay bảo vệ của Daniel, xoay người vào đám đông nơi có cựu bạn bè và đồng nghiệp cũ. Cô đặt đôi bàn tay lên trước ngực “ Các người nghĩ tôi đã chọn cách này?” Cô quay sang chồng chưa cưới “ Các người nghĩ rằng tôi có thể ngừng yêu anh ấy nếu tôi đủ cố gắng? Các người có thể chọn “rơi vào” hoặc “rời khỏi” tình yêu bằng sức mạnh? Các người thật sự có thể kiểm soát được điều đó ư?”

Daniel giữ lấy Melanine lần nữa, cố gắng an ủi cô. Melanine nắm lấy bàn tay của anh và kéo xuống nhưng không đẩy nó ra

“Chúng tôi đang ở đây.” Cô nói nhẹ nhàng.

“Chúng tôi đang ở đây.” Cô hét to hơn với đám đông. “Và chúng tôi đang ăn. Và các người ghét chúng tôi là người đầu tiên, nhưng chúng tôi sẽ không phải là người cuối cùng. Các người có thể đi thực hiện một ca phẫu thuật và cấy ghép của các người, có thể điều trị bản thân các người theo một số toa thuốc, và tất cả các người có thể sẽ đến địa ngục với thói đạo đức giả đó.”

Đám đông dường như bị ảnh hưởng, ngay cả khi có thể phải mất rất nhiều năm, nhiều thế hệ để họ trở nên thuyết phục. Daniel dẫn cô trở lại chỗ ngồi và quyết tâm ở bên cạnh cô.

“Mọi thứ sẽ thay đổi” cô tự nói với chính mình.

“Anh biết, em yêu.” Daniel nói

Melanine nghiêng người sang một bên để lấy chiếc khăn ăn của mình bao quanh vũng rượu vang đỏ tồi tệ dưới thảm. Daniel nắm lấy nó, đưa nó cho cô rồi cẩn thận gấp các vết bẩn để chúng không thể lây lan.

“Điều đó đang đến.” Melanine lặp đi lặp lại. “Và nếu họ không nghe thấy điều đó ngày hôm nay thì họ cần kiểm tra lại những chiếc máy trợ thính.”

The end!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro