Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Mỗi ngày người mù nhỏ lại có thêm một công việc cho thỏ ăn, ta nhìn thỏ kia ăn rau xanh giống như ta ăn, nhịn không được nhe răng với nó, thỏ thối, một ngày nào đó nướng ngươi ăn.

Phất Minh để dược liệu trên tay xuống, sờ soạng ôm thỏ vào trong ngực, y nhìn hư không cười nói: "Ngày mai đưa ngươi đi lên trấn trên đi dạo, mua một ít thức ăn trở về."

Ta bĩu môi, ông đây muốn ăn thịt!

Ngày hôm sau, Phất Minh đem dược liệu phơi khô bỏ vào trong sọt, cầm gậy trúc, ôm thỏ ra cửa.

Vết thương không lành, sợ gặp kẻ thù, ta sẽ không đi theo.

Nhìn người mù nhỏ để lại một bàn đồ ăn, ta đi đến trước bàn, không chút khách sáo mà bắt đầu ăn.

Ta nằm trên nóc nhà chờ người mù nhỏ trở về, chờ mãi chờ mãi,trời sắp tối rồi mà vẫn không thấy người mù nhỏ trở về.

Ngay khi ta nhịn không được muốn đi ra ngoài tìm y thì một bóng dáng khập khiễng phía xa cõng ánh hoàng hôn dần dần tới gần.

Trên người Phất Minh đều là bùn đất, bên trái ống quần xắn lên, lộ ra đầu gối đang chảy máu, xem ra đã bị ngã một cái.

Sắc mặt y trắng bệch, chạy cả người chảy cả mồ hôi.

Nhưng con thỏ trong lòng y một chút chuyện cũng không có, trên da lông thỏ thậm chí cũng không dính một tia bụi đất.

Ta rơi xuống đất, thấy phía sau y còn có hai người dân tị nạn còn không nhanh không chậm đuổi theo: "Đừng chạy nữa, ở vùng núi hoang dã này, ngươi chạy đi đâu? Làm cho hai huynh đệ chúng ta vui vẻ, chúng ta sẽ giữ cho ngươi một mạng."

Lửa giận trong lòng bộc phát, ta ẩn thân hình, lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hai người kia.

Ánh sáng trong tay chợt lóe, trong nháy mắt lập tức cắt đầu lưỡi bọn họ.

Ta cầm con dao găm, lạnh lùng nhìn hai người nằm trên mặt đất đang che miệng chảy máu.

Mùi máu quen thuộc khơi dậy ham muốn giết chóc trong lòng ta, tay dơ con dao lên...

"Tiểu Bạch!"

Một tiếng kêu làm gián đoạn động tác của ta, trong lòng ta run lên, vội quay đầu lại nhìn, con thỏ vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Phất Minh nhảy ra ngoài.

Biết Phất Minh rất bảo bối con thỏ này, ta không làm như y nghĩ, thi triển khinh công, bắt con thỏ kia trở về, ném về bên chân y.

Phất Minh ngồi dưới đất, nước mắt rơi xuống, hoảng hốt lục lọi nửa ngày, rốt cuộc ôm con thỏ kia vào trong lòng.

Nhìn hai người tị nạn bỏ chạy, ta đang định đuổi theo thì Phất Minh nghẹn ngào: "Tiểu Bạch, đừng để ta lại một mình."

Ta chặt chẽ nắm chặt dao găm trong tay, dưới chân cuối cùng không nhúc nhích nữa.

Ta đứng đó nhìn người mù nhỏ co bả vai ôm con thỏ khóc đến thương tâm bất lực, trong lòng không biết tại sao rất khó chịu, đây là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.

Y khóc bao lâu thì ta ở đó với y bấy lâu.

Cuối cùng y không khóc nữa, ta cũng không hiểu loại cảm giác này gọi là gì.

Phất Minh lau khô nước mắt, khập khiễng ôm thỏ trở về nhà.

Y đặt con thỏ vào trong ổ, bắt đầu xử lý vết thương trên người mình.

Thỏ nhúc nhích cái mũi, đi ra khỏi ổ, từ từ đến gần Phất Minh, cọ xát tay của mình.

Trên mặt Phất Minh vẫn còn nước mắt, y lại cười sờ sờ lỗ tai thỏ: "Ta không sao, ngươi không cần lo lắng."

Ta nhíu mày, cái gì gọi là không sao? Không có ông đây, ngươi đã bị người khác gây rắc rối từ lâu, con mẹ nó, lại để cho ông đây gặp lại hai đứa cháu đó, ông đây nhất định sẽ giết bọn họ.

Con thỏ cắn cắn ống tay áo của y, Phất Minh mặc kệ nó cắn tay áo rách một lỗ.

Phất Minh xử lý vết thương trên đùi xong, trở tay dỗ con thỏ: "Được rồi, trừng phạt nhỏ cắn một cái lỗ là được rồi, ta biết sai rồi, lần sau ta sẽ bảo vệ mình cho tốt, ngươi cũng đã trút ra rồi, phải biết tha thứ cho người, chúng ta phải làm một con thỏ tốt bụng.

Tốt bụng có tác dụng cái cứt gì.

Ta kéo cánh tay, dựa vào khung cửa, nhăn mũi, còn có lần sau? Một lần đã bị ngươi hù chết, lần sau cho dù ngươi muốn leo núi đao vượt biển lửa ông đây cũng phải đi theo.

Y khập khiễng đi tới trước cái bàn lấy đồ trong sọt ra, gạo mì, rau xanh, còn có một miếng thịt khô nhỏ.

Ta lập tức đổi vị trí, nhỏ giọng trốn xa một chút.

Con thỏ chạy tới bên chân ta, ôm lá rau nhai giòn tan.

Phất Minh theo tiếng nhìn lại, nói: "Đi theo ta chịu tội, hôm nay làm chút đồ ăn ngon cho ngươi."

Cách một dải lụa trắng, ta biết y không nhìn thấy, nhưng ta lại có ảo giác bị nhìn thấu, lập tức nín thở, dùng tất cả vốn liếng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thậm chí tim ta cũng sắp ngừng đập.

Cuối cùng, con thỏ kia kép lá rau lăn về trong ổ, Phất Minh theo tiếng đầu lệch ra khỏi quỹ đạo, ta mới từ từ bắt đầu hô hấp.

Buổi tối, Phất Minh làm một bàn thức ăn, đặc biệt xào một đĩa thịt khô.

Y đặt một bó thức ăn tươi trước ổ thỏ: "À, đã đồng ý với ngươi, ăn ngon."

Ta nhìn con thỏ trơn bóng kia, trong lòng càng thêm kiên định, sớm muộn gì cũng có một ngày phải hầm nó.

Nhưng mà bây giờ có chuyện càng quan trọng hơn.

Cái đĩa thịt khô kia, Phất Minh không có ăn bao nhiêu, cuối cùng toàn bộ tiến vào bụng của ta.

Thịt a, ngon nhất trên thế gian.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro