Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, chủ nhật.

Khi Tiểu Minh tỉnh dậy, nó cảm thấy nguyên cái đầu đều đang quay quay.

Nó cũng không thể nhớ nổi tối ngày hôm qua cùng với đám đàn bà trong nhà giày vò đến mấy giờ, tóm lại là khi nó tỉnh dậy, mẹ nó cùng với cô Lương một trái một phải nằm hai bên cạnh nó, hai tay hai chân như vòi bạch tuộc quấn quít chặt lấy nó, khiến nó không thể động đậy. Mà bên kia, cô Đới thời nằm nghiêng bên cạnh người cô Lương, hai tay lòn qua dưới nách, nắm chặt cặp vú vĩ đại trước ngực của cô Lương. Mấy người đều đang ngủ say sưa, xem ra là tối hôm qua chơi đùa đã khiến bọn họ mệt lả.

Nhưng Triệu Thiến lại là không thấy bóng dáng đâu.

Cô ấy đi đâu?

Tiểu Minh lặng lẽ chích mấy mũi vào đám tay chân đang quấn riết lấy mình, cô Lương cùng mẹ nó trong giấc ngủ cảm giác được ngứa ngáy, hơi buông ra một chút, lúc này Tiểu Minh mới có thể vất vả thoát khỏi vòng tay siết chặt của hai người. Nó rón rén đi ra phòng ngoài, tìm kiếm bóng dáng Triệu Thiến.

Chậc, quái nhỉ, phòng khách cũng không có.

Tiểu Minh lại đi tới phòng bếp, nhà cầu, ban công, vẫn cứ không tìm thấy bóng dáng của Triệu Thiến đâu cả. Chị ấy đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua rồi đầu óc nghĩ quẩn, chạy đi chỗ nào để làm điều ngu xuẩn?

Tiểu Minh nghĩ vậy còn ngó xuống dưới ban công nhìn một cái – còn may, không thấy thi thể với vết máu.

"Cậu đang tìm tôi hay sao?" Là tiếng của Triệu Thiến! Nhưng sao mà ... âm thanh này lại từ trên đầu truyền tới?

Tiểu Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên, mới giật mình phát hiện – Triệu Thiến không ngờ đang trôi lơ lửng trên không trung! Không ... là cô ấy đang bay!

"Chị... chị biết bay?!" Ở giữa không trung, Triệu Thiến khẽ mỉm cười, hơi có chút đắc ý xoay người, Tiểu Minh phát hiện phía sau lưng cô mọc ra hai cặp cánh trong suốt, đang quạt với tần số cực kỳ nhanh, nếu không nhìn kỹ, sợ rằng sẽ thật nghĩ là cô nàng có thể 'lơ lửng' giữa không trung!

Không sai, tính toán thời gian, việc biến dị phải là xảy ra ở trong mấy ngày nay. Ban đầu Tiểu Minh bị con muỗi kia đốt trúng, cho đến lần đầu mũi kim châm mọc ra từ kẽ ngón tay, cũng phải trải qua mất cả một tuần. Xem ra thời gian một tuần chắc là tiêu chuẩn để hoàn thành biến dị.

Tiểu Minh trong đáy lòng cũng cảm thấy mừng rỡ - chỉ mọc mỗi cái cánh là kết quả tốt nhất, ít nhất chưa từng xuất hiện điều tệ hại mà Triệu Thiến sợ nhất là mọc ra thêm 6 cái chân nữa...

Nhưng mặt khác, Tiểu Minh trong lòng cũng có chút hậm hực – tại sao đều là côn trùng với nhau cả, chị ta có thể bay, còn mình lại không...

Lúc này, Triệu Thiến đã từ trên không từ từ đáp xuống đất. Sau khi đã đáp xuống đất, hai đôi cánh sau lưng của cô liền đồng loạt thu rụt lại, nhập vào sau lưng của cô, biến mất không thấy!

Cô xoa xoa mồ hôi rịn ra trên trán, hưng phấn nói: "Cũng chẳng biết là tại sao, sáng sớm hôm nay tôi tỉnh dậy, liền tự nhiên lại biết bay!"

Tiểu Minh vén áo Triệu Thiến lên, phát hiện ở đằng sau lưng cô, có hai vệt vết thương hẹp dài – hai cặp cánh kia chắc là mọc ra ở chỗ này. Cứ việc là vết thương cũng không lớn, nhưng nằm ở trên tấm lưng trắng trẻo mượt mà của Triệu Thiến vẫn khiến người ta nhìn thấy hơi gai mắt. Tiểu Minh chợt nảy ra một ý kiến – có thể ở ngay chỗ ấy xăm một cái hình xăm, như vậy sẽ không sợ bị người khác phát hiện!

Triệu Thiến nghe thế, cũng có chút háo hức hăm hở muốn thử - mẹ của cô là giáo viên, lý ra đời này là cô cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đi xăm mình, nhưng dù là ai cũng từng có một thời tuổi trẻ, cũng từng mơ mộng mình có một hình xăm huyền ảo hút hồn đúng không? Trước mắt đã có một cái cơ hội rất tốt, dưới tác dụng của tâm lý phản loạn tuổi trẻ, Triệu Thiến rất nhanh liền đồng ý với ý kiến của Tiểu Minh.

Nói làm là làm ngay! Tốt nhất là thừa dịp các 'chị'-mẹ còn chưa rời giường là làm xong!

Có Tiểu Minh ở đây, công cụ xăm mình là không có vấn đề - dùng mấy cây kim của nó là được rồi, mực xăm cũng không thành vấn đề - Tiểu Minh có thể dùng máu của Triệu Thiến làm mực xăm, bảo đảm an toàn không độc không dị ứng! Vấn đề duy nhất còn lại, chính là xăm hình gì!

"Xăm hình gì cho hay nhỉ?"

"Xăm hình ong mật?"

"Không được, hai cái vết sẹo này quá dài, hình dáng không thích hợp."

"Hay là xăm hình đôi cánh đi, giống như Thiên sứ trong 'X-Men: Trận chiến đầu tiên' ấy!"

"Nhưng là xăm như vậy có phải là quá bắt mắt không? Mẹ tôi mà thấy chắc giết tôi mất!"

"Vậy thì chơi luôn xăm hình hai cái dây kéo luôn, đến lúc đó cặp cánh sẽ từ trong khóa kéo mở ra, trông cực kỳ ảo diệu luôn!"

Triệu Thiến ánh mắt sáng rực nói: "Đó cũng là một ý kiến hay!"

Hai người đều không phải là dân chuyên nghiệp, mà lúc này cũng chẳng có thời gian để cẩn thận lựa chọn hình dáng, dù gì thì có Tiểu Minh ở đây, cùng lắm kêu nó hút ra rồi xăm lại là được. Thế là hai người ở trên web tìm một hình vẽ dây kéo có kích cỡ chiều dài thích hợp, in ra ngoài giấy, rồi sau đó liền bắt tay vào công cuộc vĩ đại: xăm mình.

Không lâu lắm, hai cái hình xăm dây kéo khóa cực kỳ ảo diệu màu máu đỏ đã xuất hiện trên lưng của Triệu Thiến! Triệu Thiến ở trần, hướng về phía gương treo tường săm soi, còn cố ý vươn hai cặp cánh ra, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu một cái: "Tay nghề của cậu coi như cũng được đấy, sau này có thể cân nhắc đi theo nghề xăm mình được!" Tiểu Minh đối với tác phẩm xăm mình đầu tay của mình cũng cảm thấy rất là hài lòng, đi vòng vòng xung quanh cô xem mãi không ngừng.

"Ê, thực ra là cậu muốn xem tôi trần truồng chứ gì!"

"He he, bị phát hiện rồi." Tiểu Minh đem thân hình nửa trên trần trụi của Triệu Thiến ôm vào lòng, miệng nhắm ngay đầu vú của cô mút mạnh.

"Ủa? Mật ong chúa đâu rồi?"

Triệu Thiến bị nhột, cười khanh khách một hồi, rồi mới nói: "Tối hôm qua lúc cậu với chị Diêm làm cái ấy, tôi đã sớm bị mẹ với chị Đới mút sạch hết rồi!"

"Thật không thể chấp nhận được! Không ngờ lại đi ăn vụng! Để xem tôi sẽ trừng trị bọn họ thế nào!"

"Cậu tối hôm qua bắn nhiều như vậy, tôi bây giờ còn lại một chút tinh ong chúa, cậu có muốn làm một chút không?"

Tiểu Minh nghe vậy, vội vàng lắc đầu lia lịa, nói: "Không được không được, đồ đại bổ như thế, nên là để lại cho mấy người uống đi!"

Lúc này, mấy thanh âm ngái ngủ lười biếng từ trong phòng truyền ra: "Haizzz, mấy đứa mới sáng sớm như vậy đã dậy rồi sao!"

"Thanh niên trai tráng đúng là có khác thật! Tôi bây giờ còn đang đau lưng nhức eo đây này!"

"Thiến Thiến, sau lưng con là cái gì thế?"

Triệu Thiến giương cánh, từ dưới đất bay lên, làm ba người phụ nữ trợn mắt há mồm – bọn họ mới vừa tỉnh ngủ, răng còn chưa có chải, nhất định là mình chưa có ngủ tỉnh, đúng không?

Triệu Thiến cười đắc ý, rồi mới đem tiền nhân hậu quả nói lại một lần, mọi người mới hiểu hóa ra là Triệu Thiến biến dị, giống như hồi trước Tiểu Minh từ trong móng tay mọc ra kim chích con muỗi vậy.

Có điều, cô Lương đối với việc Triệu Thiến xăm mình hơi có chút bất mãn, nói: "Sao con lại xem cái hình khóa kéo này, xăm hình một cành hoa hay một đoạn trúc xanh có phải tốt hơn không?"

Cô Đới thì nói: "Nếu là chị, chị sẽ xăm một nửa là nước biển, môt nửa là ngọn lửa! Để tế điện cho tình yêu đã chết và lại tái sinh của chị!"

Diêm Khiết cũng không chịu lạc hậu, nói góp vào: "Chị thì chơi cổ phiếu, nếu là chị, chị sẽ xăm hai đường đồ thị cổ phiếu, một đường tăng, một đường giảm!"

Tiểu Minh và Triệu Thiến đầy mặt xanh biếc: "Mấy người đầu óc hình như hơi hưng phấn quá mức đi!"

Tiếp đó, chính là một ngày bình thường, rửa mặt, ăn sáng, trang điểm.

Tiểu Minh ngáp vắn ngáp dài mệt mỏi ngồi trong phòng khách xem tivi – nó bây giờ mới cảm nhận được, hóa ra buổi sáng phụ nữ lại có nhiều việc cần phải làm như thế, đây là trong tình huống cô Đới với mẹ không có quần áo khác để đổi đấy, chứ trời mới biết nếu cộng thêm thời gian ngắm nghía phối đồ mặc, Tiểu Minh có thể đợi đến khi cái mông nó đem ghế salon ngồi xuyên hay không!

Khó khăn lắm mới chờ đợi được đến lúc các cô nàng sửa soạn xong xuôi. Người ta thường nói 'đàn bà làm đẹp vì người mình yêu', Tiểu Minh rốt cuộc đã cảm nhận sâu sắc được câu nói này, nhìn các nữ thần dung nhan rực rỡ hiện ra trước mắt mình, Tiểu Minh cảm thấy, tất cả chờ đợi của mình đều là đáng giá! Đang lúc mọi người bàn bạc với nhau về hành trình hôm nay, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô Lương mang theo vẻ nghi ngờ bước ra mở cửa, người đứng trước cửa cũng khiến cô giật nảy mình!

Người đàn ông trung niên dáng vẻ nhẹ nhàng lịch thiệp, hơi có chút gầy gò đứng ở trước cửa nhà cô Lương – chính là Lưu Minh Khải! Có điều lúc này trong hắn ta nhìn có chút xơ xác, trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm, không biết là đã xảy ra biến cố gì.

Cô Đới sắc mặt lạnh lùng, cất tiếng hung hăng hỏi: "Anh còn tới đây làm cái gì?"

Lưu Minh Khải rất hiển nhiên là không ngờ tới cô Đới cũng đang có mặt ở đây, vẻ mặt hắn có chút lúng túng. Hắn ta cố gắng tránh né ánh mắt của cô Đới, xoay sang nhìn cô Lương nói: "Thật ra, lần này tôi đến đây, là muốn tìm đến chị."

Vì giữ phép lịch sự tối thiểu, cô Lương cuối cùng vẫn mời Lưu Minh Khải vào nhà, rót cho hắn một ly trà nóng.

Nhận ly trà từ tay cô Lương, hắn bưng lên trong tay rồi nâng ly uống ừng ực, một hơi vậy mà uống cạn cả ly trà nóng! Sau khi uống xong, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ ngượng ngùng, ấp úng hỏi cô Lương: "Thật xin lỗi, chị có thể cho tôi xin thêm một ly nữa được không?"

Cô Lương lại rót thêm cho hắn một ly, lần này hắn không còn uống vội vã như lần trước nữa, mà nâng ly trà lên, từng ngụm từng ngụm nhỏ nhẻ uống, giống như lại biến trở về một Lưu Minh Khải phong lưu nho nhã ngày xưa. Uống xong ly trà, hắn móc trong túi áo trong ra một phong thư, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Trong phong thư có một tờ chi phiếu, khi mọi người nhìn thấy số tiền trong tờ chi phiếu ấy, tất cả cằm suýt nữa rơi xuống đất – tới cả 50 triệu đồng. (Chú: xấp xỉ 150 tỷ VND ~ trúng Vietlott rùi).

Đang lúc mọi người còn đang ngơ ngác nghi ngờ, Lưu Minh Khải mới chậm rãi nói từ đầu tới đuôi nguồn gốc số tiền này.

Thì ra, ngay từ lúc Triệu Quân đăng ký tự nguyện tham gia thử nghiệm đột biến gen, hắn đã biết trước khả năng nguy hiểm cực lớn, nên đã ký hợp đồng giá trị lớn với công ty bảo hiểm mua bảo hiểm sinh mạng, mà người thụ hưởng chính là cô Lương. Số tiền bảo hiểm này do công ty Sinh vật Y dược Nam Giao đóng.

"Tôi đã cố hết sức trong khả năng của mình, để tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho gia đình chị. Tôi không dám mong cầu nhận được sự tha thứ từ chị cùng em, mà chỉ hi vọng có thể đền bù một chút những lỗi lầm mà tôi đã mắc phải."

"Ngoài ra, tôi cũng đã len lén đem toàn bộ các sinh vật mẫu tiêu hủy hết, chương trình này quá đáng sợ, nếu không phải là từ chồng của chị lấy ra được những số liệu kia, tôi sợ rằng đến bây giờ vẫn còn chưa hay biết gì ... Tôi muốn chương trình này phải kết thúc! Tôi biết, công ty nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, nên bây giờ tôi phải rời đi, hi vọng số tiền này có thể giúp gia đình chị có thể sống tốt hơn một chút."

Cô Lương trong lòng cảm giác rất khó chịu, mà cô Đới lúc này sống mũi đã cay xè, suýt nữa bật khóc. Thì ra trước nay cô cùng mọi người đã trách lầm anh! Anh ấy mới là một người phụng sự cho khoa học chân chính, anh ấy muốn dùng tài năng của mình để cống hiến cho thế gian này! Nhưng cũng giống như trong rất nhiều bộ phim Hollywood vậy, cuối cùng anh vẫn trở thành công cụ để lợi dụng của đám tài phiệt tham lam!

Đến phút cuối cùng, anh thậm chí không tiếc phải chịu bất kỳ giá nào, để tự tay hủy diệt toàn bộ sinh vật mẫu cũng như tài liệu thí nghiệm, khiến cho tất cả thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm qua của cả một đội ngũ bị hủy trong một đêm, để cho hàng tỉ NDT dùng cho chương trình nghiên cứu này cứ thế đổ sông đổ biển. Trời mới biết những kẻ phát điên phát rồ kia khi biết chuyện sẽ làm ra chuyện gì với anh.

"Được rồi, tôi phải đi, bảo trọng!"

"Anh cũng phải bảo trọng!" Cô Đới cất tiếng như khóc nói ra câu này, nói xong cô quay đầu che mặt chạy vào trong phòng, chỉ chốc lát sau, tiếng khóc lóc từ trong phòng đã truyền ra.

Lúc đi ra đến cửa, Lưu Minh Khải đột nhiên ngừng lại, hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm đó có ai trong số mọi người thấy có một con ong mật trong sở nghiên cứu không? Có ai bị nó chích phải hay không?"

Triệu Thiến nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.

Cô Lương tỉnh hồn lại nhanh nhất, cô giả vờ ngẫm nghĩ một phen, sau đó mới nói: "Ong mật? Tôi không thấy con nào hôm đó, còn mọi người thì sao?" Mọi người cũng rối rít lắc đầu.

Lưu Minh Khải giống như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: "Sinh vật mẫu là cực kỳ nguy hiểm, bị chúng cắn phải hậu quả hiện giờ là vẫn không thể nào suy đoán ra được, nhất định phải hết sức cẩn thận! Còn có một điều, nếu như không có cần thiết, trong khoảng thời gian gần đây tốt nhất đừng đi đến Nam Giao, bởi vì vẫn không thể xác định là quyền của tôi có phải là đã tiếp xúc được đến toàn bộ sinh vật mẫu, lỡ chẳng may có con nào sót lại, như vậy nơi đầu tiên gặp nạn ắt sẽ là Nam Giao! Xin mọi người nhớ kỹ giùm tôi!"

Lưu Minh Khải đi, nhẹ nhàng như khi anh đến. Hắn phẩy ống tay áo, chẳng những không mang theo một rạng mây, mà còn để lại vô số tin tức giật gân cùng với khoản tiền khổng lồ 50 triệu.

Mọi người cảm khái một phen, rốt cuộc lại đem sức chú ý tập trung lại vào món tiền khổng lồ kia.

Ai da, 50 triệu đó! Một khoản tiền lớn như vậy, làm sao mà xài hết bây giờ!

Triệu Quân vốn chẳng có thân nhân gì trên đời, vì vậy không cần phải chia khoản tiền này cho người nào cả. Nếu người thụ hưởng chính là cô Lương, vậy quyền chi phối số tiền này cũng hoàn toàn thuộc về cô Lương. Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, tất cả mọi người nghiễm nhiên đã xem nhau như người một nhà, cách sử dụng số tiền này đương nhiên phải cùng nhau thương lượng.

"Tôi thấy, không bằng đi mua một căn biệt thự đi, như vậy sau này mọi người có thể sinh sống cùng với nhau!"

"Ý kiến hay!" Đề nghị này lấy được sự nhất trí của tất cả mọi người. Quyết định xong là phải làm ngay, nếu đã xác định xong mục tiêu, mọi người quyết định trực tiếp tiến thẳng đến khu biệt thự mình đã chọn.

Khu Tây Giao thành phố Hồng Khê, có khu biệt thự tốt nhất toàn thành phố. Nơi này có núi có nước, không gian xanh mát yên tĩnh, mà quan trọng nhất là rất gần trung tâm thành phố, đường xá đi lại rất tiện lợi, là một khu vực yên tĩnh trong ồn ã hiếm có.

Hồng Khê Thự, chính là một dự án biệt thự hạng sang mới nhất ở Tây Giao. Người sinh sống ở nơi này đều là những người khá giả, danh gia vọng tộc, nên giá cả cũng không rẻ. Khi mọi người tiến vào phòng tiếp khách hàng của công ty BDS, giả vờ như vô tình lơ đãng lộ ra tờ chi phiếu 50 triệu NDT, quản lý bán hàng khóe mắt hơi liếc một cái, liền lập tức báo lên lãnh đạo, để cho vị giám đốc bán hàng xinh đẹp trực tiếp ra trận, vì nhóm Tiểu Minh đề cử một căn biệt thự thích hợp.

Nhiều tiền dễ làm việc, có giám đốc giúp một tay, mọi người không tốn bao nhiêu công sức đã chọn trúng một bộ biệt thự đơn lẻ nằm ở góc gần khu công nghiệp, nơi này tuy rằng không xa hoa lắm, nhưng lại hơn ở chỗ yên tĩnh bí ẩn, tính riêng tư rất tốt, rất phù hợp với nhu cầu của mọi người. Mà chi phí mua chiếc biệt thự này, cũng không có giống vẻ tĩnh lặng của nó – sau khi vị giám đốc xinh đẹp kia tính nhẩm, toàn bộ chi phí cộng lại, đại khái mất chừng 25 triệu NDT!

Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng trong thoáng chốc cũng bị choáng váng với cái giá tiền này! Cuối cùng vẫn là cô Lương quyết đoán, mới quyết định mua lấy bộ biệt thự sang trọng này – dù sao cũng là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, không cần phải quá mức chi li, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy thích, vậy thì đáng giá để mua.

Mà khoản tiền hơn 20 triệu còn dư lại, mọi người cũng đã nghĩ xong cách dùng – mẹ của Tiểu Minh là một nhà quản lý có chút tiếng tăm trong giới đầu tư tài chính, số tiền này giao cho nàng đầu tư, hàng năm cơ bản có thể kiếm được khoản lợi nhuận từ 15-20%, tính ra là hàng năm cũng có khoảng 3 đến 4 triệu thu vào, đủ cho tất cả mọi người tiêu dùng hàng ngày.

Thấy mọi người lại có thể đặt mua một cách thoải mái như vậy, vị quản lý kinh doanh nhà cười không ngậm nổi miệng. Cô gửi danh thiếp của mình cho mọi người, nói sau này nếu có nhu cầu mua sắm gì thêm, nhất định phải nhớ gọi cho cô.

Tiểu Minh cầm danh thiếp xem qua một cái, hóa ra cái cô xinh đẹp này tên là Dương Tĩnh, thầm nghĩ sau này e là khó có cơ hội còn có thể gặp lại cô, trong lòng không khỏi có chút tiếc rẻ!

Mua nhà cửa dù sao cũng không phải là chuyện một tay giao tiền một tay giao nhà, thủ tục rất rườm ra, tuyệt không phải một hai ngày là có thể xong được. Hơn nữa, mặc dù bên trong biệt thự tuy rằng trùng tu sang trọng, đồ dùng trong nhà, trang thiết bị điện nước đầy đủ cả, nhưng vẫn cần phải cải tạo lại thêm một ít. Đám phụ nữ thương lượng với nhau về những thứ cần phải cải tạo, Tiểu Minh nghe không hiểu, nên quyết định cũng không thèm nghe nữa, bắt đầu nhìn chằm chằm mông với ngực của bọn họ.

Cho đến khi cô Đới nói đến đề tài này, Tiểu Minh cuối cùng mới có hứng thú tham gia.

"Theo em ấy, phòng ngủ tốt nhất là thửa riêng một cái giường siêu siêu lớn, lớn ngoại cỡ, cái cỡ mà dù có thêm mấy người nằm cũng không phải chen chúc ấy!"

Cô Lương nghe vậy có chút xấu hổ, đỏ mặt lên không nói gì.

Triệu Thiến lườm Tiểu Minh một cái, bày ra một bộ công chúa kiêu ngạo.

Diêm Khiết thì lại cười ha hả, cảm thấy rất là hợp lý, bèn hỏi: "Vậy phải đặt lớn cỡ nào mới thích hợp nhỉ?"

Cô Đới nhạo báng nói: "Thế nào cũng phải đủ cỡ 10 người mới được, lỡ may sau này Tiểu Minh còn có cô nào nữa thì sao!"

Diêm Khiết trợn mắt nói: "Dám!"

Tiểu Minh hết hồn rụt cả cổ lại – mình không những có người phụ nữ khác, hơn nữa còn không chỉ một! Vụ này nếu như để mấy người biết, mấy người có thể bỏ chồng tập thể hay không!

Cũng may các nàng cũng không dây dưa quá lâu việc này, dù sao lúc này sắc trời cũng đã rất tối, mà ngày mai lại là thứ hai, tất cả mọi người đều phải đi làm, đi học. Vì vậy khi xe quay trở về thành phố, mọi người cũng chia nhau về nhà. Tiểu Minh với mẹ của nó về nhà bọn họ, cô Lương với Triệu Thiến cũng về nhà mình, cô Đới thì một mình quay về căn phòng trọ mướn riêng của mình.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, hành trình của mọi người cũng đã sắp sửa kết thúc.

Tiểu Minh cùng với mẹ nằm sóng vai trên giường, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.

"Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ cái gì đấy?"

"Mẹ đang suy nghĩ về cái quyết định điên cuồng của chúng ta hôm nay!"

"Mẹ đang hối hận sao?"

"Hơn hai chục triệu đó! Chỉ đổi lại là một căn nhà! Sao có thể không hối hận chứ!"

Tiểu Minh té bật ngửa.

"Có điều nếu tất cả mọi người đều thích, sau này lại có thể sống cùng nhau chung một chỗ, cũng coi như là đáng giá."

"Ý con là, việc chúng ta cùng với cả nhóm cô Lương ở chung một chỗ, thì mẹ chẳng hối hận gì sao?"

"Sao nào? Chẳng lẽ con có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô Lương cô Đới với bé Thiến sao?"

"... Không thể."

"Thế thì mẹ hối hận lại có tác dụng gì! Nói không chừng sau đó con lại vì bọn họ đem mẹ đá đít!"

"Không đâu! Con cả đời cũng sẽ không bao giờ rời xa mẹ!"

"Được rồi được rồi! Nhanh nhanh đi ngủ đi, mẹ còn đang suy tính một hồi nên đầu tư cái khoản 20 triệu còn lại như thế nào cho hợp lý đây!"

"Nhưng mà..."

"Đừng có nhưng nhưng nhị nhị gì cả! Mẹ đang rất là bận! Ngủ đi!"

"Vầng, con biết rồi." Tiểu Minh ngủ.

Sau khi biết chắc Tiểu Minh đã ngủ say, Diêm Khiết lặng lẽ nhỏm dậy khỏi giường, ra phòng khách, lấy điện thoại di động ra gọi đến một số máy nào đó. Đầu bên kia rất nhanh vang lên tiếng chuông reo, rồi một người nhấc máy.

"A lô?"

...

"Mẹ ... con là Tiểu Khiết nè mẹ ... không có làm mẹ mất giấc ngủ chứ?"

...

"À không có gì đâu mẹ ơi ... con chỉ là... chỉ là muốn nói chuyện với bố mẹ một chút thôi ... thân thể bố mẹ dạo này ổn cả chứ?"

...

"Con ổn mà... Tiểu Minh cũng rất khỏe... ài, mẹ có thể không nhắc tới người kia nữa có được hay không!"

...

"Mẹ... nói cho mẹ biết một việc nha ... con đã thích một người khác ... nhưng mà, người đó, hắn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sắc