Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi phòng học, Tiểu Minh liền chạy thẳng đến thư viện.

Mấy hôm trước, đám học sinh vì chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, trong thư viện có thể nói là đông đúc chật chội. Nhưng giờ đã thi xong xuôi hết, nơi này đã lại trở nên thưa vắng không một bóng người, chỉ còn có mỗi một mình dì Chu, vẫn còn đang ở lại dọn dẹp thư viện.

Tiểu Minh dùng tốc độ chạy 100m của mình lao vọt đến, chỉ thoáng chốc đã chạy vào trong thư viện, nhào vào trong ngực dì Chu.

"Dì Chu, con cuối cùng đã thi xong rồi đó!"

Miệng Tiểu Minh còn chưa nói dứt câu, đầu nó đã không ngừng hướng ngực dì Chu mài tới mài lui.

Dì Chu bị nhột, cười khanh khách mấy tiếng, nói:

"Cái thằng nhóc nghịch ngợm này, mới vừa thi xong đã không đàng hoàng rồi, dì xem con chắc là nín lâu quá hết chịu nổi rồi chứ gì!"

"Vẫn là dì Chu hiểu con nhất!"

Tiểu Minh ở trên mặt dì Chu hôn chụt một cái – trời mới biết nó mới vừa ở trong phòng thi chơi hai cô giáo giám thị xong!

"Haizzz, thật bó tay con luôn đó!"

Dì Chu yêu chiều xoa xoa đầu Tiểu Minh, nói:

"Đi ra đóng cửa lại đi!"

"Xong ngay!"

Lời còn chưa dứt, Tiểu Minh đã nhảy chân sáo, tung tăng ra ngoài khóa cửa lại, để dì Chu đứng một mình, mặt mang đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Thằng nhóc này..."

Chờ khi Tiểu Minh quay trở lại, nó lại không thấy bóng dáng dì Chu đâu.

"Ủa, kỳ thật, mới rồi rõ ràng còn ở chỗ này..."

"Tiểu Minh, dì ở đằng này nè!"

Là tiếng của dì Chu!

Tiểu Minh men theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy ở rìa kệ sách nằm ở chính giữa nhất thư viện, có một gương mặt đang thò ra, hướng Tiểu Minh vẫy vẫy tay – không phải dì Chu thì còn là ai!

Thì ra nãy giờ núp ở nơi đó!

Không thể không nói, vị trí dì Chu chọn thật đúng là kín đáo – bởi vì cách sắp xếp các kệ sách trong thư viện, ở nơi đó vừa đúng tạo thành một góc chết, từ bên ngoài nhìn vào, bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng không thể phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ có chui vào khu vực hình tam giác đó, mới có thể phát hiện ra, thì ra trong đó còn có một phương trời khác.

Vị trí này, dì Chu hẳn nhất định đã để ý từ rất lâu rồi! Mình cũng không thể phụ nỗi khổ tâm của dì ấy mới được!

"Dì Chu, con tới đây!"

Tiểu Minh hú lên một tiếng sói tru, trực tiếp nhào thẳng vào nơi dì Chu đang ẩn nấp.

Tới nơi, chỉ thấy, dì Chu từ khi nào đã sớm đem váy vén đến tận bên hông, quần lót tuột xuống đến chỗ đầu gối, hai tay vịn kệ sách, xoay lưng về phía Tiểu Minh vểnh cao cái mông lên, lộ ra cái bím đã ướt nhoèn nhoẹt từ lúc nào, bày ra cái bộ dáng 'oa oa chờ đ-' đầy khao khát.

"Bên chỗ mấy người cô Lương này nọ chắc cũng sắp xong việc rồi ấy nhỉ? Nhanh... tranh thủ thời gian đi!"

Tiểu Minh giơ ngón cái lên – có dì như thế, còn mong gì hơn!

Không nói hai lời, Tiểu Minh liền đem quần tuột hẳn xuống đất, để lộ ra cây gậy thịt hung hãn đáng sợ dưới háng – cứ việc nó vừa liên tục trải qua mấy trận 'ác chiến', nhưng Tiểu Minh sau khi có được thân thể biến dị, phần thể lực của nó gần như là vô hạn, tùy thời tùy chỗ đều có thể xách cu lên trận!

"Con vào đây!"

Tiểu Minh một tay đỡ hông dì Chu, một tay khác cầm cây gậy thịt của mình, ở miệng bím ướt dầm dề kia chà xát mấy cái, rồi phầm phập thọc vào!

"A a a a a a —— —— —— —— —— —— ——!"

Không có học sinh quấy rầy, dì Chu thoải mái rên rỉ.

Từ lần trước ở khu rừng nhỏ dưới tòa nhà chung cư nhà Tiểu Minh chơi 'dã chiến' xong, đến tận giờ dì Chu cũng đã bao lâu chưa nếm mùi đàn ông. Đừng nhìn nàng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thèm muốn vô cùng, đến lúc này khổ sở lắm mới được thỏa mãn ước nguyện, dĩ nhiên là sướng bay tận trời xanh!

"Dì Chu... dì nói xem... cái chỗ này... có phải là dì đã suy tính thử nghiệm... từ rất lâu phải không?

"Đừng... đừng nói... gì hết ... .... Chơi dì đi..."

Tiểu Minh cười hè hè, không nói thêm lời gì nữa, tiếp tục vùi đầu 'cày bừa' miệt mài.

Bởi vì không có để ý gì, động tác của cả hai cũng tương đối lớn, thậm chí làm sách trên giá sách cũng rơi hết xuống.

Khi cô Lương và cô Đới dọn dẹp xong, đi qua nơi này, không khỏi kinh ngạc hỏi:

"Ohh my Trời, chỗ này vừa bị động đất hay sao vậy?"

Tiểu Minh với dì Chu đỏ mặt, không nói gì thêm.

Trên đường về nhà, cô Lương quan tâm hỏi thăm tình hình hiện tại của nhóc mập. Đối với học sinh của mình, bất kể là còn đây hay đã rời trường học, sự quan tâm của cô Lương cũng không hề giảm bớt.

Dì Chu đáp lời:

"Trước mắt nó vẫn đang trong giai đoạn học việc, nhưng so với việc đi học, con đường này có lẽ thích hợp với thằng bé hơn."

Cô Lương nghe vậy gật đầu yên tâm, nhưng vẫn khuyên nhủ:

"Tuy rằng nó đã rời khỏi trường học, nhưng tốt nhất chị nên khuyên nó đừng bỏ qua cơ hội trau dồi kiến thức."

Dì Chu đối với việc này rất có cảm xúc, nghe thế trong lòng hết sức cảm động, liên tục nói cám ơn.

Lúc này, Tiểu Minh chợt đề nghị:

"Các cô ơi, nếu như đã nghỉ, vậy em mời các cô đến nhà em ăn một bữa cơm được không!"

Cô Lương liếc mắt nhìn nó một cái, thầm nhủ thằng quỷ con này chắc chắn lại có ý đồ gì.

Cô Đới thời là nhìn Tiểu Minh chăm chăm, si mê mà cười.

Dì Chu có chút do dự, cuối cùng cũng đồng ý.

Trong nhà, bốn nàng tề tụ.

Dì Chu chủ động xin xuống bếp chuẩn bị, mà mẹ Tiểu Minh cũng không hề từ chối, định cùng ở dưới bếp phụ dì nấu nướng.

Cô Lương kéo tay nàng lại, ý vị thâm trường nói:

"Dưới này có bọn tôi là được rồi, em lên 'chơi' với Tiểu Minh đi."

Diêm Khiết len lén nhìn dì Chu một cái, thấy nàng vẻ mặt bình thường, bèn đỏ mặt nói:

"Vậy em xin nhờ mọi người giúp giùm nhé!"

Dứt lời, liền xoay người rời phòng bếp, chỉ để lại một luồng gió thơm.

Trong phòng ngủ.

Tiểu Minh với mẹ của nó ôm hôn nhau ngấu nghiến, hai tay không ngừng vuốt ve thân thể của nhau.

"Con trai cưng ngoan ngoan của mẹ, nếu mà cục cưng không thi xong, chắc mẹ bị nén chết luôn mất!"

"Con cũng vậy mẹ ơi!"

Diêm Khiết cởi quần lót Tiểu Minh ra, cầm dương vật như than như sắt của Tiểu Minh đưa lên mũi ngửi ngửi, hỏi:

"Có phải là lúc nãy con mới vừa ăn vụng với đám cô Lương phải không?"

Tiểu Minh đỏ mặt gật đầu một cái.

Diêm Khiết hậm hực hứ một tiếng, nói:

"Để sau này nhất định phải xử hai cô nàng này!"

Dứt lời, liền tham lam há miệng liếm.

Trong phòng bếp.

Có đầu bếp chuyên nghiệp như dì Chu làm, chỉ thoáng chốc sau, một bàn sơn hào hải vị ngon lành làm người ta nhỏ dãi đã hoàn thành.

Cô Đới bận bịu giúp đỡ sắp xếp lên bàn ăn, nhưng lại không thấy bóng dáng cô Lương đâu.

Dì Chu đi rửa tay xong, khi quay lại vô tình đi qua phòng ngủ, nghe văng vẳng từ bên trong truyền ra một tràng tiếng ư ư a a. Dì Chu tò mò, đem lỗ tai dán sát vào cửa, quả nhiên, một chuỗi âm thanh da thịt chạm vào nhau bành bạch bành bạch vang không ngớt bên tai.

Dì Chu kinh ngạc đưa tay bịt miệng mình lại – đây chính là đang ở nhà của Tiểu Minh đó! Cô Lương trông vậy mà sao quá to gan luôn!

"Cô Chu, cô đứng đây làm gì vậy?"

Dì Chu quay đầu lại, phát hiện ra người đến là cô Đới, ấp úng không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, cửa phòng vệ sinh còn lại cũng mở ra, cô Lương từ trong phòng đi ra.

Dì Chu nhất thời đứng chết trân ngay tại chỗ.

"Cô... sao cô... vậy người bên trong... cái đó..."

Tất cả các cô đều đang đứng ở đây, vậy người bên trong là ai đã quá rõ ràng.

Dì Chu cảm giác toàn thân mình đang Sparta – Tiểu Minh thậm chí ngay cả mẹ ruột của nó cũng chơi luôn sao?!

Cô Đới đem ngón trỏ che dọc trước miệng, tỏ ý dì Chu đừng phát ra tiếng, sau đó cúi sát tai dì rì rầm nói nhỏ một hồi.

Dì Chu ánh mắt càng lúc càng trợn to, không khỏi khiến cho người ta lo lắng không biết lúc nào sẽ rơi khỏi hốc mắt. Dì run rẩy chỉ cô Đới nói:

"Chẳng lẽ ... cả cô cũng..."

Câu trả lời không nói cũng hiểu.

Bữa cơm tối diễn ra trong một bầu không khí rất quái dị.

Sau khi xong chuyện, Tiểu Minh cùng mẹ của nó tinh thần thoải mái, mặt mũi sáng láng, nói cười rôm rả, không ngừng khen đồ ăn dì Chu làm rất ngon.

Ba người phụ nữ còn lại đều mang tâm sự riêng trong lòng, nhất là dì Chu.

Nàng vẫn còn chưa từ phen khiếp sợ vừa rồi phục hồi trở lại. Nàng dùng ánh mắt chậm rãi quét qua gương mặt của ba người phụ nữ còn lại trong phòng, phát hiện bọn họ đều có nét xinh đẹp riêng. Thật không thể ngờ tới, có nhiều người phụ nữ quyến rũ, chín muồi đầy sức hấp dẫn như vậy đều ăn nằm với Tiểu Minh, thật là nó quá may mắn!

Dì Chu hậm hực suy nghĩ, không nhịn được trừng mắt liếc xéo Tiểu Minh một cái. Mà lúc này vốn không hay biết đang có chuyện gì xảy ra, nên Tiểu Minh vẫn đang hớn hở ăn đồ ăn mẹ nó vừa gắp cho.

Cái thằng nhóc không tim không phổi chết tiệt này!

Thói tinh nghịch nổi lên, dì Chu len lén thò chân ra, định âm thầm dưới bàn ăn trêu đùa thằng nhỏ của Tiểu Minh. Nào ngờ đâu, lại bị mẹ Tiểu Minh vốn đang ngồi ngay cạnh nó đưa tay chụp dính.

Diêm Khiết đưa mắt nhìn về cô Đới đang ngồi đối diện bàn ăn cười đầy đắc ý, đồng thời ngón tay không ngừng khiêu khích đùa nghịch bàn chân mềm mại trong tay mình – rất hiển nhiên, nàng tưởng cái chân dì Chu là của cô Đới!

Phen này thật khổ cho dì Chu.

Cô Đới đang ngồi ăn cơm, liếc thấy Diêm Khiết không ngừng ra dấu nháy mắt cười nhìn mình, có chút ngơ ngác không biết chuyện gì. Nàng len lén nhìn xuống dưới gầm bàn, thì phát hiện ra bí mật nho nhỏ của dì Chu.

Nàng mím môi cười phì phì mấy tiếng, máu nghịch ngợm cũng nổi lên, thế là đem tay thò vào trong váy dì Chu, chà miết một phen.

Dì Chu bị hai bên giáp công, liều mạng tránh né, nhưng chẳng trốn được vào đâu.

Trong tình thế cấp bách, không còn con đường nào khác dì Chu đành đưa ánh mắt cầu xin hướng về cô Lương xin sự giúp đỡ.

Người chính trực mà lương thiện như cô Lương vậy, có thể nào thấy chết mà không cứu hay không?

Dĩ nhiên là không.

Khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô Lương bèn mượn cơ hội múc canh, cố ý để nước canh vẩy rơi vãi lên váy của dì Chu, thế là dì Chu nhân cơ hội rối ren mà thoát thân.

Diêm Khiết nhiệt tình vội vàng chạy đến kiểm tra trạng huống của dì Chu, cũng định đưa dì sang phòng thay đồ để dọn dẹp sửa sang lại.

Cô Lương ngăn cản động tác của Diêm Khiết lại, bày tỏ nếu do cô gây ra lỗi lầm, việc giải quyết hậu quả dĩ nhiên cũng phải do cô gánh.

Bên trong phòng thay đồ.

Dì Chu từ trong đáy lòng cảm tạ cô Lương:

"Mới vừa rồi may mà nhờ có chị giải vây cho em, bằng không..."

Cô Lương cười khẽ, xoay người đem cửa phòng thay đồ khóa kỹ.

"Cô Chu, cô cảm thấy tôi làm một người giáo viên, có xứng chức hay không?"

Đề tài xoay chuyển có chút đột ngột, dì Chu trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

"Chị là giáo viên tốt nhất mà em từng thấy, nhân phẩm, tiếng tăm không có gì chê cả, trình độ dạy học cũng thuộc hàng số một."

Cô Lương tiến tới trước mấy bước, đến sát cạnh người dì Chu, nói tiếp:

"Vậy cô cảm thấy cô Đới, Diêm Khiết, Tiểu Minh ba người bọn họ thế nào?"

Cô Lương càng lúc càng áp sát, dì Chu có chút kinh hoảng khẽ lui về phía sau mấy bước, cho đến khi sau lưng chạm tường mới ngừng lại.

"Bọn họ... bọn họ cũng rất tốt..."

Cô Lương vẫn không chịu buông tha, tiếp tục tiến lên phía trước, mặt đã gần như áp lên mặt của dì Chu, nói tiếp:

"Vậy theo cô thấy, người tốt, có phải hay không nên đạt được hạnh phúc?"

Dì Chu đã không còn chỗ tránh né, chỉ đành phải dọc theo bờ tường di động, rúc sát vào góc tường.

"Đương nhiên ...! Cô Lương, cô rốt cuộc muốn nói cái gì chứ?"

Cô Lương vẫn không ngừng áp sát theo sau, đem dì Chu dồn đến góc tường. Cô giơ hai tay lên, chống lên hai bên tường, đem dì Chu bao vào bên trong.

"Vậy cô nói xem, nếu như hạnh phúc của người tốt bị uy hiếp, có nên tiêu diệt đi chướng ngại đó hay không?"

"Cô Lương..."

Cô Lương đem dì Chu 'Kabedon' ở góc tường, nhưng bởi dì Chu cao hơn cô, nên cô phải hơi nhón chân lên, để gương mặt của mình và dì Chu ở cùng một độ cao tương tự, miệng thổi hương lan nói:

"Tôi biết làm như vậy rất bất công đối với cô, nhưng nếu như bí mật của chúng tôi đã bị cô biết, vậy nếu như không thể lôi cô vào chung một con thuyền, làm sao có thể bảo đảm hạnh phúc của chúng tôi kia chứ? Cho nên, cam chịu số phận đi, hưởng thụ đi, gia nhập vào chúng tôi, trở thành chị em chung với chúng tôi... Không phải cô cũng rất thích Tiểu Minh hay sao?

Khi nói đến chỗ này, đôi môi cô Lương gần như dán chặt gò má dì Chu, men theo tai một đường đi xuống mép, khi chữ cuối cùng vang lên, cũng là lúc đôi môi của cô đã in chặt khắc lên môi dì Chu...

Đầu óc dì Chu lúc này đã hoàn toàn đứng máy ...

Nàng dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được, cuộc đời mình sẽ có lúc bị một người phụ nữ khác 'kabedon', hơn nữa người này, còn là một người mà nàng trước giờ luôn luôn kính trọng, cô Lương.

Hồi lâu, hai bờ môi tách ra.

Động tác tình cảm của phụ nữ luôn luôn tinh tế hơn cánh đàn ông, cảm giác tinh tế tỉ mỉ mềm mại trơn nhẫy của lưỡi, tuyệt không phải là dạng nhóc con mới ra ràng như Tiểu Minh có thể so sánh được.

Vì vậy, sau một nụ hôn cuồng nhiệt đi qua, dì Chu đã ý loạn tình mê, hai bên má đã đỏ hồng động tình.

"Cô Lương..."

Cô Lương dùng ngón tay ịn lên môi dì Chu, ngọt ngào nói:

"Đừng, gọi là tỷ tỷ đi."

"Tỷ ... tỷ."

"Đem hai mắt nhắm kỹ lại, để tỷ tỷ mang đến cho em sự sung sướng."

"Ừm."

Dứt lời, cô Lương vươn bàn tay mềm, từ từ trượt xuống hai vú, lướt xuống bụng, rồi đi thẳng xuống giữa hai chân dì Chu...

Bên kia, lúc này, ba người còn lại đã cơ bản ăn xong bữa tối.

Tiểu Minh có chút buồn bực hỏi:

"Hai cổ làm sao đi đâu mà lâu như vậy? Chẳng lẽ thay cái bộ đồ thôi cũng cần tốn nhiều thời gian như vậy sao?

Diêm Khiết cùng cô Lương cũng ngơ ngác, không biết cô Lương đang làm trò gì.

Đúng lúc này, một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng thay đồ đã được mở ra.

Cô Lương từ bên trong bước ra ngoài, nhưng đằng sau cô không thấy bóng dáng dì Chu đâu.

"Dì Chu đâu?"

Cô Lương cười bí hiểm, nói:

"Đừng có gấp, kịch hay còn đợi ở màn sau!"

Lúc này, dì Chu cũng từ trong phòng thay đồ chậm rãi đi ra, làm ba người Tiểu Minh nhìn sợ ngây người.

Chỉ thấy lúc này nàng toàn thân trên dưới chỉ mặc một bộ đầm ngủ thắt eo mỏng tang trong suốt như không mặc gì, dưới bộ đầm ngủ ấy, thời là một mảng trơ trọi, khiến cho vóc người hoàn mỹ của dì Chu bại lộ không sót một chút gì.

Tiểu Minh giật mình nói:

"Đây không phải là váy ngủ của mẹ hay sao?"

Cô Lương vẻ mặt hết sức đắc ý, mà dì Chu thì lúc này đã mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám chằm chằm cúi nhìn đôi chân thon mềm mại trần trụi của mình, thân thể bởi hưng phấn mà có chút run run.

"Tôi tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, em Chu sẽ chính thức trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta!"

Cô Đới là người vỗ tay đầu tiên, sau đó là Diêm Khiết.

Tiểu Minh trợn mắt há mồm, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.

Cô Lương bước tới thọc nó một cái, nói:

"Trò làm sao còn ngồi đực ra ở chỗ này? Dì Chu đã chờ sốt ruột lắm rồi đó!"

Mẹ nó cũng trợn mắt liếc xéo nó một cái, giận mắng:

"Đúng là một thằng nhóc đần!"

Cô Đới hai mắt sáng lên, nói:

"Không bằng chúng ta tới giúp hai người bọn họ một chút đi!"

"Hay đó!"

"Ê ê mấy người làm trò gì vậy... đừng mà..."

"Chị Chu, chị cũng mau mau tới đây đi!"

"Ơ cái này... Thôi được."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sắc