Chương 3: Bí mật của gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thét vừa dứt, người ngã xuống lại là Liễu Phiêu Phiêu. Liễu Phiêu Phiêu mắt nhắm nghiền, thân dưới đầy máu, mặt trắng bợt. Mộ Dung Triệt chạy tới nâng đầu Liễu Phiêu Phiêu hét lên:'Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu! ' Mắt nàng ta vẫn nhắm nghiền người ngày càng lả đi. Ánh mắt Mộ Dung Triệt sắc bén nhìn về phía Vũ Trầm Nguyệt :'Nàng là người chuẩn bị yến tiệc'. Trầm Nguyệt lặng thinh tiếp tục rót rượu. Lâm Dương dẫn rất nhiều cận vệ đến. Mộ Dung Xuyên Ngọc thấy tình thế chuyển biến xấu liền đập bàn:'Không ngờ Vũ Trầm Nguyệt ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy. Lập tức đem trả về Vũ Phủ. Mộ Dung phủ không chứa chấp loài rắn rết!' Lạc Nhi, nô tỳ tâm phúc của Ngọc phi, bèn chạy tới chỗ Vũ Trầm Nguyệt đang uống rượu, nói nhỏ:'Phu nhân, nương nương đang mở đường cho người trở về. Mau tận dụng cơ hội'. Vũ Trầm Nguyệt vẫn lặng thinh. Trong tim Mộ Dung Triệt quả là không có chỗ của nàng.
Mộ Dung Triệt bế Liễu Phiêu Phiêu lên, giọng lạnh lùng nói vọng lại:'Chuyện hậu viện phủ thừa tướng không cần Ngọc phi can dự. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy'. Mộ Dung Xuyên Ngọc tái mặt. Nhị di nương năm đó hại tam di nương sảy thai, cha nàng biết chuyện liền bị trượng tễ. Nàng hoảng sợ đuổi theo tam đệ nàng, cận vệ ngăn lại, vừa ngoảnh mặt Vũ Trầm Nguyệt đã bị giải đi. Nàng thất thần ngồi sụp xuống. Tên ngốc Mộ Dung Triệt. Bi kịch lặp lại, Nhị di nương là người thuơng yêu nàng nhất, mặc dù không phải mẹ ruột, bị tam di nương hãm hại đến mức thân tàn ma dại. Lạc Nhi tới đỡ nàng đứng dậy. Mộ Dung Xuyên Ngọc đã lấy lại được bình tĩnh, ra lệnh cho Lạc Nhi :'Mau hồi cung đưa Vạn thái y tới đây'. Vạn thái y là người có y thuật thâm cao nhất Ngự y viện, mong là người có thể cứu được đứa bé. Lạc Nhi vội vã tuân lệnh. Ngọc phi nhanh chóng đuổi theo đám lính đến chỗ Trầm Nguyệt. Đến Tây Phủ thì nàng bị cản lại. Mộ Dung Triệt vô tình đến đáng sợ.

Tại Đào Tường Các, Liễu Phiêu Phiêu vẫn mê man, máu đã ngừng chảy. Mộ Dung Triệt nắm chặt tay ả. Tôn thái y cúi rạp người :'Ta vô năng không cứu nổi. Mong người trách tội'. Mộ Dung Triệt đăm chiêu :'Không còn cách nào khác sao? '. Tôn thái y đáp lời :'Cách có lẽ người nên thỉnh Vạn thái y'. Ngay trong đêm Lâm Dương lập tức đến thái y viện. Không lâu sau, Vạn thái y nổi tiếng An Quốc đã đến Đào Tường Các. Liễu Phiêu Phiêu sau khi uống thuốc, sắc mặt đã hồng hào trở lại. Vạn thái y bắt lại mạch tượng cho ả liền nói :' Mọi việc đã ổn thỏa, đứa bé cũng đã giữ được, chậm 1 chút thôi là không cứu được cả hai rồi'. Nghe Vạn thái y nói, Mộ Dung Triệt bắt đầu thở nhẹ nhõm hơn. Vạn Thái y thu dọn đồ :'Dùng cả Đoạn thiên dược, không biết ai ra tay lại độc ác đến vậy'. Mộ Dung Triệt mới sực tỉnh. Trong lúc tức giận hắn đã ra lệnh trượng tễ Vũ Trầm Nguyệt. Hắn liền lập tức tới Tây phủ.

Vừa đến Tây phủ một cảnh tượng đẫm máu hiện lên trước mặt hắn. Vũ Trầm Nguyệt đang ngất lịm trên tay Mộ Dung Xuyên Ngọc, cận vệ bị giết sạch theo một cách vô cùng tàn nhẫn: kẻ bị đứt lìa người, kẻ đứt đầu, kẻ tứ chi không còn nguyên vẹn. Tất cả đều bị chém điên cuồng vào những vị trí máu có thể bắn ra một lượng nhiều nhất. Một lưỡi đại đao kề lên cái cổ trắng trẻo của hắn lạnh đến rợn người. Hắn cười nhạt :'Người Vũ phủ không ai là đơn giản cả, phải không Thu Hương?'. Thu Hương lạnh lùng :'Ngươi không xứng gọi ta bằng cái tên đó.' Đại đao dí vào cổ hắn mạnh tới nỗi máu bắt đầu chảy. Người đang kề đao trên cổ hắn hẳn là Quỷ Đao, sát thủ mạnh nhất Vũ phủ, thanh đao máu của Giang Đông. Một giọng nói quen thuộc từ đằng sau hắn vọng lại :'Quỷ Đao không được vô lễ'. Quỷ Đao rút đao quỳ rạp xuống :'Đại Thiếu gia. '. Vũ Phong Hạ bước vào, không khí vốn căng thẳng bỗng trở lên lạnh lẽo. Mộ Dung Xuyên Ngọc mở to đôi mắt đẹp đến nao lòng. Bóng Vũ Phong Hạ to lớn theo ánh đuốc trùm lấy nàng. Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc. Hắn quỳ xuống :'Ngọc phi nương nương, cảm tạ người đã che chở A Nguyệt'. Vũ Phong Hạ bế xốc Vũ Trầm Nguyệt, ra lệnh cho Quỷ Đao :'Đưa ta đến Y Quán của Mộ Dung phủ'. Quỷ Đao tuân lệnh dẫn đường. Nàng đi đến đâu đám cận vệ tái mặt tránh đường đến đấy. Chỉ duy nhất một người vẫn trơ mắt nhìn nàng. Vẫn là đôi má đỏ hây hây làm hắn rung động. Nhưng đáy mắt mắt chỉ còn là sự lạnh lùng. Lâm Dương cứ đứng như vậy, nhìn thân ảnh nàng lướt qua trước mắt, trong lòng ngổn ngang bế tắc.
Đến Y Quán, Vũ Trầm Nguyệt bắt đầu lấy lại ý thức nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như vậy. Vũ Phong Nguyệt lạnh lùng ra lệnh :'Dẫn ả vào. Gọi cả Mộ Dung Triệt cùng Ngọc phi đến'. Sau đó, hắn quay lại nhìn Vũ Trầm Nguyệt. Muội muội đáng thuơng của hắn vốn dĩ hoạt bát khỏe mạnh vì Mộ Dung Triệt mà thay đổi tâm tính lại còn bị tên đó đối xử vô tình đến nỗi mất cả đứa bé trong bụng. Hắn chỉ biết thở dài, tất cả cũng chỉ vì chữ tình, cũng ngu ngốc như hắn năm xưa vậy.

Không lâu sau Ngọc phi cùng Mộ Dung Triệt tới. Lan Châu bị Trần Dự tóm từ lâu, đang run rẩy quỳ dưới đất. Vũ Trầm Nguyệt bình lặng nằm trên giường sau lớp bình phong mỏng. Ngọc Phi ngồi bên phải, Mộ Dung Triệt cùng Vũ Phong Hạ ngồi chính diện. Quỷ Đao rút roi quật xuống đất :'Tiện nhân, còn không mau mở miệng! ' Lan Châu dập đầu chắp tay :'Ta chỉ nghe lời chủ nhân... Xin tha mạng cho ta... '. Vũ Phong Hạ gằn giọng :'Chủ nhân của ngươi là ai?'. Lan Châu hoảng sợ đáp lại :'Là Liễu Bảo Nương của Đào Tường Các...' Nghe đến đây, Mộ Dung Triệt lạnh lùng gặn hỏi :'Nô tỳ to gan! Tại sao Phiêu Phiêu có thể tự hại đứa con trong bụng'. Lan Châu rối rít dập đầu :'Ta chỉ là nô tỳ nhỏ bé làm sao dám nói dối trước mặt ngài. Liễu Bảo Nương mấy lần qua phủ thấy có bã thuốc an thai liền đoán Vũ phu nhân có thai, sai ta mua cánh hoa hồng. Ta thầm nghĩ sẽ cho vào đồ ăn của Vũ phu nhân nên mua thêm Đoạn Thiên dược. Không ngờ... Không ngờ... Hức hức... Liễu Bảo Nương lại dùng cách này để hại Vũ phu nhân!!! ' Lan Châu bật khóc nức nở. Vũ Trầm Nguyệt sau bình phong nhếch mép kinh tởm, đúng là chủ nào tớ đấy. Vũ Phong Hạ vẫn lạnh lùng như băng nhưng trong lòng chỉ muốn một đao chém chết tên khốn Mộ Dung :'Tể tướng, đó là sự thật, muội muội ta xảy thai cũng là sự thật. Mong ngài xử lý thỏa đáng'. Mộ Dung Triệt trầm tư im lặng. Phiêu Phiêu vốn ngang ngược nhưng không ngờ lại làm chuyện tày trời này. Nếu hắn không suy xét cẩn thận khó có thể yên lòng người nhà họ Vũ. Không khí đang căng thẳng, Lạc Nhi dẫn Vạn thái y tới. Vạn thái y vừa đi vừa lầm bầm :'Cái phủ thừa tướng này còn nguy hiểm hơn hậu cung'. Lạc Nhi quỳ xuống :'Nương Nương thứ tội cho nô tỳ chậm trễ. Ta đến thái y viện thì Vạn thái y đã bị vời đến phủ thừa tướng'. Ngọc phi đỏ mặt tức giận: 'Mộ Dung Triệt! Ngươi muốn làm ta tức chết mà! Nếu ngươi không đuổi con ả tiện nhân đó ra khỏi phủ thì đừng gọi ta là tỷ tỷ!'. Mộ Dung Triệt vẫn âm trầm :'Nàng không hề nói ta biết nàng đã có thai'. Vũ Phong Hạ hừ lạnh :'Là A Nguyệt không tin ngươi'.
Vạn thái y bước ra lắc đầu :'Đứa bé đã mất, lại thêm vết thuơng cũ ở bụng trái. Sau này e rằng không thể mang thai'. Vũ Phong Hạ không kiềm chế nổi lao đến đấm thẳng vào mặt Mộ Dung Triệt. Lạc Nhi vội vã tiễn Vạn thái y để tránh nhìn thấy cảnh mất mặt. Vũ Phong Hạ kéo cổ áo Mộ Dung Triệt :'Con bé gả cho ngươi còn chưa được một năm! Ta nâng niu con bé 17 năm chưa một lần để A Nguyệt thiệt thòi. Con bé vì ngươi mà thay đổi, vì ngươi mà bây giờ cơ hội làm mẹ cũng không còn!' Mộ Dung Triệt im lặng lau vết máu trên miệng . Lạc Nhi khẽ nói :'Nương nương... '. Ngọc phi vẫn nghiêm khắc nhìn không nói một lời. Vũ Phong Hạ vung tay lấy đà :'Hôm nay nhà ngươi phải đền tội'. Bất chợt một thân ảnh nhỏ bé lao đến ôm ngang người Vũ Phong Hạ: 'Ca Ca đủ rồi... Ta muốn về nhà'. Vũ Phong Hạ khưng lại giây lát rồi hạ cánh tay xuống. Vũ Trầm Nguyệt giọng lạc đi :'Ta muốn về Giang Đông'. Vũ Phong Hạ thở dài :'A Nguyệt, về nhà nào'.

Ngay đêm hôm đó, Vũ Trầm Nguyệt cùng Vũ Phong Hạ trở về Giang Đông. Nói về Liễu Phiêu Phiêu, tuy giữ được đứa bé trong bụng nhưng lại bị chuyển qua biệt phủ hẻo lánh tách ra hẳn Phủ Thừa Tướng nhưng vẫn được Mộ Dung Triệt chăm lo chu toàn. Tuy ả đang mang thai tháng thứ 5 nhưng Mộ Dung Xuyên Ngọc vẫn ngày đêm đến Càn Long Cung xin hoàng đế đứng ra làm chủ xử Liễu Phiêu Phiêu tội chết. Lý Chiêu Thánh dù vô cùng sủng ái Ngọc phi nhưng điều này sẽ gây sóng gió lớn trong nhân gian vì việc này quá tàn nhẫn, gây mất lòng dân lại tạo cho ngài tiếng hôn quân nên thời gian này ngài ở cung Chiêu Hòa của Phương Hoàng Hậu.

Tại điện Chiêu Dương, Lạc Nhi đang bóp vai cho Ngọc phi, Lạc Nhi theo Ngọc phi từ nhỏ đến bây giờ, là người duy nhất Mộ Dung Xuyên Ngọc có thể tin tưởng, nàng là người hiểu Ngọc phi nhất. Nhưng hiện tại, đến nàng cũng không thể nhìn ra trong lòng chủ nhân đang nghĩ gì. Lạc Nhi thở dài. Ngọc phi khẽ cười :'Lạc Nhi, ta làm ngươi phiền muộn sao?'. Lạc Nhi vẫn nhịp nhàng bóp vai cho Ngọc phi :'Nô tỳ vô năng không thể hiểu được dự tính sâu xa của nương nương'. Ngọc phi trầm ngâm :'Ngươi nghĩ ta muốn diệt đi con cháu Mộ Dung gia?' Lạc Nhi vội vã quỳ xuống :'Nô tỳ không dám, nương nương thứ tội'. Ngọc phi vẫn giữ dáng vẻ sâu thẳm như vực :'Ngươi không hiểu cũng đúng, đây vốn là bí mật trọng đại không chỉ của Mộ Dung gia mà còn là chuyện trọng đại của cả An Quốc... '

Hai mươi hai năm trước, độc sủng phi trong cung khi ấy là Chiêu Quý phi, Chiêu Vận. Nhà họ Chiêu khi ấy là gia tộc hùng mạnh bậc nhất An Quốc. Trong triều có Chiêu Tướng quân, thống lĩnh quân đội tinh nhuệ hoàng gia bảo vệ kinh thành, hậu cung có Chiêu quý phi có thể chèn ép cả hoàng hậu. Vì vậy chuyện Chiêu quý phi một tay che phủ cả hậu cung không còn gì xa lạ. Trong cung khi đó có một Tuyết Tần nhỏ bé Tuyết Vân Kiều, một lần được sủng hạnh may mắn đậu thai. Là phúc nhưng cũng là họa. Cha nàng chỉ là một Tri huyện nhỏ bé nhưng tỷ tỷ ruột của nàng, Tuyết Vân Nam, là tứ di nương của Mộ Dung Bạch, thừa tướng đương triều. Tuyết Vân Nam khi trước nổi tiếng sắc nước hương trời, tố chất cao nhã quý phái được cả Mộ Dung thừa tướng cùng hoàng thượng nhắm tới. Nhưng, nàng mới là chính thất nên thay tỷ tỷ nhập cung làm Tuyết Tần còn vị tỷ tỷ kiêu sao kia đến Mộ Dung phủ làm Tứ di nương, nghe nói rất được sủng ái là chỗ dựa duy nhất của nàng. Đêm đó, khi hoàng thượng nhận ra nàng không phải Tuyết Vân Nam, nàng thấy rõ sự thất vọng trong đáy mắt ngài. Tuy không lộng lẫy cao quý như Tuyết Vân Nam, Tuyết Vân Kiều cũng là một mỹ nhân đằm thắm ít người bì kịp. Chuyện một phi tần nhỏ bé mang thai nhanh chóng đến tai Chiêu Quý Phi. Trong cung hiện tại chỉ có 1 thái tử Lý An và Văn Ương công chúa, nếu đứa bé sinh ra sẽ là tam hoàng tử hoặc tam công chúa, phi tần nhỏ bé này có thể cậy con mà bay lên làm phượng hoàng. Lý An là con Hoàng hậu, Chiêu Quý phi tuy độc sủng bao năm nhưng vẫn chưa đậu long thai, sao có thể để Tuyết Tần vượt mặt. Nàng ta năm lần bảy lượt sinh sự với Tuyết Tần, muốn các phi tần khác cô lập nàng sau đó sẽ ra tay. Tất nhiên ai ai cũng sợ hãi Chiêu Quý Phi mà không dám giao du với Tuyết Tần. Tuyết Vần Kiều tuy hiền lành yếu đuối nhưng không hề ngu ngốc. Nàng cố gắng liên lạc với tỷ tỷ. Và tỷ muội nhà họ Tuyết đã làm nên chuyện động trời. Sau khi Tuyết Vân Kiều mang thai, Tuyết Vân Nam cũng giả bộ mang thai. Chiêu phi năm lần bảy lượt ra tay nhưng đứa bé phúc lớn mạng lớn nên đều thất bại. Và cuối cùng đứa bé ra đời. Và nô tỳ khi ấy đã đánh tráo vị tiểu hoàng tử mới sinh với một đứa trẻ thường dân đã chết, lập tức đưa đến Mộ Dung phủ. Ngay hôm sau, Tuyết Vân Nam giả bộ lâm bồn hạ sinh Mộ Dung Triệt. Tam hoàng tử yểu mệnh, hoàng thượng cũng không mảy may để ý, chỉ ra chiếu thư sắc phong Ôn Dương hoàng tử Lý Huyền sau đó chôn tại lăng tẩm hoàng gia. Chiêu phi lấy làm đắc ý nên cũng không gây khó dễ cho Tuyết Tần. Nhưng ông trời lại không tha cho người con gái bạc mệnh, Tuyết Tần sau khi sinh tam hoàng tử không lâu băng huyết mà chết.
Nói cách khác, Mộ Dung Triệt chính là tam hoàng tử Lý Huyền. Mộ Dung Triệt từ nhỏ đã xuất trúng hơn người khiến Mộ Dung Bạch vô cùng tự hào. Nhưng càng lớn hắn lại không có điểm nào giống cha hắn. Điều này gây lên nghi hoặc lớn trong lòng Mộ Dung Bạch dẫn tới kết cục bi thảm của Tuyết Vân Nam. Năm đó, Tuyết di nương bị đại phu nhân vu oan thông dâm với cận vệ khiến mối nghi hoặc đó bùng lên, Mộ Dung Bạch hạ lệnh trượng tễ đến chết. Trước khi chết Tuyết Vân Nam đã nói hết chân tướng sự việc cho người mà nàng tin tưởng nhất, người duy nhất trong phủ thật lòng muốn bảo vệ Mộ Dung Triệt, đó là Mộ Dung Xuyên Ngọc. Lúc đó Mộ Dung Xuyên Ngọc chỉ mới 13 tuổi, biết mình đang nắm giữ bí mật lớn của An triều và đệ đệ nàng thương yêu nhất lại không phải máu mủ ruột già. Nhưng nàng đâu hay, Mộ Dung Triệt đã biết chuyện này từ lâu, chính hắn cũng nghi ngờ mình không phải con trai Mộ Dung Bạch vì không hề giống cha từ khuôn mặt đến tính cách. Với trí thông minh của mình, hắn sớm tìm ra được bí mật nhưng vẫn im lặng để bảo vệ bản thân, hắn ôm hy vọng trả thù Chiêu quý phi và Mộ Dung Bạch ngay giây phút Tuyết Vân Nam trút hơi thở cuối cùng.

Năm Mộ Dung Triệt 15 tuổi, hắn dám bí mật đem sổ đen hối lộ của Mộ Dung Bạch đến phủ Chiêu thượng thư, huynh trưởng Chiêu quý phi, khiến Mộ Dung Bạch một phen lao đao, gây lên mối thù oán sâu sắc giữa Chiêu gia và Mộ Dung gia. Năm đó Mộ Dung Bạch tàn sát hết người hầu trong phủ cũng không ngờ chuyện do một tay Mộ Dung Triệt làm. Năm 16 tuổi một lần nữa hắn đến gặp Chiêu thượng thư tại một thư quán. Nhưng lần này hắn ta đi cùng Mộ Dung Xuyên Ngọc. Vốn dĩ chỉ là một buổi trà chiều bình thường nếu không có Mộ Dung Xuyên Ngọc. Chiêu thượng thư chìm đắm trong đôi mắt mỹ nữ mà quên mất cả phép lịch sự. Nhưng đâu có dễ dàng, mỹ nhân lại mang họ Mộ Dung. Chiêu Thượng thư chỉ biết ngày đêm nhung nhớ. Đến một ngày biết tin Mộ Dung Xuyên Ngọc nhập cung, Chiêu Thượng thư bỗng chán ghét thân phận mình, nếu hắn ta sinh ra trong hoàng tộc thì nàng phải chăng sẽ là của hắn. Hắn ngày đêm trằn trọc không ngủ với cái ý nghĩ đó. Hắn bây giờ không chỉ mong muốn một mỹ nhân mà thèm khát cả giang sơn. Vốn Chiêu gia đã quá hùng mạnh Chiêu Tướng quân cũng không muốn yên phận. Hai cha con họ Chiêu sau đó bí mật chiêu binh mưu tính cả giang sơn An triều. Mộ Dung Bạch vốn coi Chiêu gia là cái gai trong mắt nên mọi động tĩnh nhà họ Chiêu đều trong lòng bàn tay của lão. Biết tin Chiêu gia tạo phản, lão vui mưng thu thập chứng cứ nhưng sau khi mọi việc chu toàn thì một nhát dao ngay sau lưng đến từ Mộ Dung Triệt. 'Ông không phải cha ta. Ông chỉ là người giết hại mẹ ta'. Đó là câu cuối cùng Mộ Dung Bạch nghe được trước khi mãi mãi không thể nghe được. Sau khi giết Mộ Dung Bạch, Mộ Dung Triệt tự tay dùng đoản kiếm đâm vào bụng mình rồi khuỵu ngã bên cạnh xác Mộ Dung Bạch.

Ngay hôm sau, chứng cứ Chiêu gia tạo phản được đến tay Hoàng đế. Lý Chiêu Thánh giận dữ tru di tam tộc Chiêu gia. Đến Chiêu Quý Phi (khi ấy là Hoàng Thái Phi) cũng không thoát khỏi cái chết. Kế hoạch tạo phản của Chiêu gia tan vỡ từ trong trứng nước đem đến sự tuyệt diệt của một đại gia tộc. Còn Mộ Dung gia, Mộ Dung thừa tướng bị thích khách sát hại, tam thiếu gia Mộ Dung Triệt trọng thương không rõ sống chết lại có công vạch tội phản loạn liền được ban thưởng vô số châu báu cùng ruộng đất. Đại phu nhân sắc phong Đệ nhất phu nhân An triều, Đại Tiểu thư sắc phong Ngọc Đức phi, Mộ Dung Triệt nhẹ nhàng bước lên làm Tả thừa tướng.
Và đó mãi mãi là bí mật của vị thừa tướng 17 tuổi trẻ nhất lịch sử An triều. Hai đại gia tộc lớn bị giật dây bởi hắn khi 17 tuổi. Trong ba năm, Chiêu gia hùng mạnh bị sụp đổ, hắn đã trả được thù. Mộ Dung Xuyên Ngọc cũng chỉ biết một phần nên không một tiếng oán trách khi bị coi là con cờ trong kế hoạch trả thù của hắn. Hắn không ngờ nó lại thành công vượt xa sức tưởng tượng như vậy. Kế hoạch 10 năm của hắn thành công trong 3 năm nhờ một nụ cười nhấn chìm cả nhân gian của Mộ Dung Xuyên Ngọc. Và hắn cũng không thể đoán trước được phản ứng của Mộ Dung Xuyên Ngọc khi biết hắn giết cha nàng còn giết cả đại phu nhân, tống nhị đệ nàng lên chùa đi tu. Vì vậy nó mãi mãi nên là bí mật. Người biết chuyện này hầu như đã không còn khả năng lên tiếng. Tất cả phải chìm vào im lặng. Mộ Dung Xuyên Ngọc chỉ nên biết cha nàng bị phản tặc sát hại, đại phu nhân nhớ thương cha mà qua đời, Nhị đệ nàng tránh xa chính sự mà quy y cửa phật. Nàng chỉ nên biết vậy là đủ.

Vũ Trầm Nguyệt sau khi về Giang Đông liền tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, và chỉ có ngủ, ngủ rất sâu. Hôm nay, Vũ phủ lại náo loạn vì Tứ tiểu thư không chịu thức dạy. Dù làm cách nào cũng không thể đánh thức nàng. Nàng cứ nhắm nghiền đôi mắt đẹp như mãi mãi không thể thấy đôi mắt đó mở ra lần nữa. Vũ thống lĩnh xứ cùng phu nhân vô cùng lo lắng, đi khắp nơi tìm đại phu giỏi nhưng vẫn không thể làm nàng tỉnh giấc. Người nàng ngày càng tiều tụy, linh hồn nàng càng rời xa cuộc sống. Đến một ngày, Vũ Phong Hạ đưa đến một vị đại phu trẻ tuổi tên gọi Trúc Tư. Vị đại phu có lẽ chỉ ngoài hai mươi, điều làm người ta ấn tượng nhất chính là khí chất thanh thuần thoát tục của người này. Một nam nhân đẹp đôi khi còn nguy hiểm hơn một mỹ nữ. Vẻ đẹp nho nhã thư sinh nhưng ẩn chứa đăng sau từng cử chỉ là nét quý phái không thể lu mờ. Một cơn mưa mùa hạ là cảm giác người khác nhận được khi nhìn vào hắn. Giây phút Trúc Tư bước vào cổng phủ thống lĩnh xứ, Ngũ Tiểu thư cùng Tam thiếu gia Vũ gia cùng rung động...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro