Chương 4: Ban đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm chiều Lương Túc Niên cùng bạn bè chơi bóng chung đi ra ngoài ăn. Trở về đã thấy Lê Đường cùng Thẩm Học Hào vai kề vai ngồi cạnh nhau ,oa oa kêu to với máy tính , Thẩm Học Hào màng tai cũng sắp thủng, dứt khoát đem con chuột ném cho hắn, che lại lỗ tai sống không còn gì luyến tiếc.


“Làm gì thế ? Tôi ở dưới lầu đã nghe được cậu kêu như quỷ.”

Hắn tùy ý nhìn lướt qua trong nhà, không thấy được bóng người xinh đẹp của nhóc có thói ở sạch, không biết có phải còn ngẩn người tại phòng vẽ tranh chưa trở về không.

Lê Đường đang luống cuống tay chân, bớt thời giờ trả lời hắn: “Lương ca, khẩu khí này của cậu  sao cùng chủ nhiệm lớp thời cấp 3 của tôi giống nhau như đúc thế ?”

Lương Túc Niên: “Vì sao không phải giống ba cậu ?”

“……” Lê Đường dùng sức nhấp con chuột : “ Tất cả nam nhân muốn làm ba ba người khác đều là gay thúi!”

Cách nói này mới mẻ đấy.

Lương Túc Niên tạm thời không nghĩ tới nên phản bác gì, nhướng mày, về vị trí lấy cái ly đi đổ nước .

“woc cướp được! Tôi trâu bò quá đi kkk!”

Lê Đường thét dài một tiếng , bị Thẩm Học Hào rốt cuộc không thể nhịn được nữa chụp ở phía sau đầu một cái tát : “Ồn muốn chết, mau cút về chính chỗ ngồi của cậu đi.”

“Được rồi được rồi, tôi an tĩnh, tôi trả tiền xong liền cút ngay, hắc hắc.”

“Đoạt cái gì thế?”

Lương Túc Niên giống như cụ ông bưng cái ly đứng sau hai người bọn họ , khom lưng để sát vào nhìn thoáng qua:  " Giày TY?”

“Đúng vậy, bản giới hạn mới ra , phối màu chuẩn đét , đeo vào tuyệt đối thu hút vô số em gái , lập tức có thể tại chỗ thăng thiên.”

Đây là sinh viên điển hình bị tư bản chủ nghĩa độc hại , đưa tiền còn đưa đến tích cực vậy , thật là sức sống vô hạn.

“ Cậu nghĩ con gái đều là ngốc à, không xem mặt mà xem chân?” Thẩm Học Hào đã trước xem thường lên tận trời : “Lời này nếu là lão Lương nói thì tôi tin.”

“Đừng đả kích sự nhiệt tình của tôi vậy chứ , bằng không tin tôi  một giây khóc ra cho cậu xem không.”

Lê Đường cảm thấy mỹ mãn thanh toán tiền, quay đầu lại hỏi Lương Túc Niên: “Lương ca, tôi nhớ rõ cậu cũng có mấy đôi của hãng giày này đúng không ? Giờ không mua à?”

“Không chú ý thời gian hoạt động.” Lương Túc Niên chậm rì rì uống lên miếng nước.

“ Vậy cũng khum sao , tuần sau còn có một lần.” Lê Đường an ủi hắn: “  Giới hạn hai ngàn đôi, đêm nay chỉ bán một ngàn đôi, cậu còn có cơ hội rất lớn.”

“ Ừ, rồi nói sau đi.”

Lương Túc Niên không quá hứng thí với kiểu dáng lần này, cũng không có xúc động cuồng nhiệt đốt tiền kia của Lê Đường.

Hắn xem xong náo nhiệt xoay người chuẩn bị về chỗ ngồi, cửa ban công bị kéo ra, hắn hạ mí mắt, vừa vặn cùng ánh mắt Tạ Gia Nhiên chạm nhau.

Ánh trăng đêm nay không tệ , nam sinh từ bên ngoài tiến vào, trong ánh mắt cũng phảng phất lây dính ánh trăng, thanh lãnh xinh đẹp.

Hoá ra đã trở về.

Lương Túc Niên theo thói quen giơ lên khóe miệng muốn nói câu chào buổi tối , đối phương lại phảng phất bị cái gì đốt một chút, như trốn tránh mà nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Cậu rũ mắt nhanh chóng đi qua người hắn, khóe miệng kéo đến thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm.

Lương Túc Niên có chút không hiểu mà nhướng mày, bị Lê Đường đi ngang qua không nhẹ không nặng chạm khuỷu tay một chút.

“Ai da , bị ghét bỏ hả ?”

Lê Đường trầm giọng chọc hắn: “ Nhanh đi tắm rửa đi đại ca, lại muộn nữa sẽ bị ‘ tiểu công chúa ’ phòng 305 của chúng ta ném vào danh sách Đại vương lôi thôi đó .”

Lương Túc Niên sách một tiếng, ý đồ vì chính mình đính chính danh tiếng : “Chú ý câu từ của cậu đi , tôi đánh bóng xong đã rửa qua.”

Lê Đường liếc mắt đến phía sau, nhỏ giọng nói: “Tạ Gia Nhiên lại không nhìn thấy, tôi nghĩ cậu ấy hẳn là chỉ thấy cậu ở trên sân bóng chảy mồ hôi như mưa đi nhỉ ?”

Lương Túc Niên nghĩ nghĩ

… Hình như thật đúng là như vậy.

Được rồi, cũng đúng.

Hắn buông ly nước đi mở ra tủ quần áo.

Vì “Tiểu công chúa” đêm nay có thể an tâm ngủ ngon, hắn nên đi tắm một lần nữa .

Tạ Gia Nhiên không biết chính mình chạy trối chết từ trong ra ngoài đã bị đánh lên nhãn ghét bỏ , ngồi xuống cũng không biết nên làm cái gì, đầu óc loạn loạn, chỉ có thể nhìn chằm chằm thư xin đổi ký túc xá trên bàn .

Đó là thành quả lao động duy nhất của cậu khi ngây người tại phòng vẽ tranh cả một đêm.

Đinh ~

Có tin tức ,Tạ Gia Nhiên cúi đầu mở ra di động:

Lâm Sam: 【/ hình ảnh 】

Lâm Sam: 【 sắc đẹp không thể bỏ lỡ! Xét thấy buổi chiều nay cậu chạy quá nhanh bỏ lỡ quá nhiều, tôi đã cố ý giúp cậu xin ảnh chụp, tới tiếp thu sự bạo kích của nhan sắc nam thần  đi! 】

Tạ Gia Nhiên nhắn lại cái meme mèo nhỏ nằm sấp xuống đất, sau đó mới click mở ảnh.

Là ảnh chụp buổi chiều trên sân bóng rổ , từ góc độ quay chụp có thể thấy được người quay hẳn là đứng hàng đầu tiên của khán đài .

Hình ảnh rất hỗn độn không có trọng điểm, trừ bỏ trọng tài cùng mấy cái cầu thủ vào ảnh, còn có một vòng lớn quần chúng vây xem , làm người ta thấy không rõ nam thần trong miệng Lâm Sam rốt cuộc là vị nào.

Tạ Gia Nhiên đoán không được cũng không có lòng muốn đoán, bởi vì khi hình ảnh phóng đại, ánh mắt đầu tiên của cậu đã thấy được Lương Túc Niên đứng góc phải tấm ảnh.

Tay trái cầm một lọ nước khoáng, đầu hơi buông xuống, tay phải kéo vạt áo lau mồ hôi trên trán.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bị che khuất một nửa, đi xuống là một đoạn vòng eo bị lộ ra, cơ bụng rõ ràng.

Là cảnh tượng vội vàng thoáng nhìn ở buổi chiều.

Cậu dùng suốt một buổi tối muốn đem cảnh tượng này thanh trừ ra khỏi đầu, ai ngờ lại bị ngoài ý muốn dùng phương thức này đem hình ảnh xem vào mắt, thật là khó lòng phòng bị

Tạ Gia Nhiên vô ý thức cắn chặt môi dưới, đại não nôn nóng chỉ huy đừng nhìn hình ảnh này nhưng đôi mắt cùng tay lại không nghe sai sử.

Ngón tay không ngừng cuộn lại thả ra, đầu ngón tay lần nắm vào lòng bàn tay, nóng lòng muốn  bắt lấy gì, đáng tiếc đầy tay vắng vẻ, cái gì cũng cầm không được.

Giống như tâm tình hiện tại của cậu.

Thẳng đến tiếng bước chân ở sau lưng vang lên.

Tạ Gia Nhiên như ở trong mộng mới tỉnh, bang một tiếng đem màn hình điện thoại di động úp xuống mặt bàn.

Cái gì cũng không làm chỉ là muốn đi rót miếng nước Lê Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa bị dọa đến run lên, thiếu chút nữa không cầm ổn ly nước.

Hắn ngây tại chỗ, vẻ mặt mê mang nhìn Tạ Gia Nhiên vừa mới còn an an tĩnh tĩnh đột nhiên đứng lên, chau mày bò lên trên giường, động tác lưu loát kéo lên mùng.

Phảng phất đã không thể nhịn được nữa, gấp không chờ nổi muốn đem chính mình cùng bọn họ ngăn ngăn cách ra.

“……”

Tiểu Lê thật vô tội, thật mờ mịt.

Hắn không xác định cúi đầu đem bản thân đánh giá một lần, sau đó xách cổ áo lên cẩn thận ngửi ngửi.

Mới vừa tắm xong, cũng không thúi a.

Chẳng lẽ hắn cũng phải nên đi tắm một lần nữa sao…?

Tạ Gia Nhiên kéo chăn buồn rầu đem chính mình che lại toàn bộ, thế giới tối đen, mọi âm thanh đều tĩnh lặng .

Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nôn nóng giấu không được của mình , âm thanh buồng vệ sinh mở cửa, bước chân từ ban công vòng trở lại trong ký túc xá, âm thanh mu bàn tay chống môi ho khụ khụ , tiếng máy sấy hô hô ……

Tới thời gian tắt đèn, bên ngoài chăn cũng bị hắc ám bao phủ, dần dần chìm vào yên tĩnh.

Nhưng Tạ Gia Nhiên không yên ổn được .

Nhắm mắt mở mắt đều là hình ảnh vứt đi không được đó.

Cậu vô cùng thanh tỉnh mà chịu đựng được đến lúc giường đối diện truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ rồi đem mu bàn tay dùng sức ở trên vách tường lạnh băng cứng rắn cọ một chút.

Tạ Gia Nhiên xoay nghiêng người nhìn hướng giường của người nọ, đầu ngón tay bóp cổ tay , hai mắt mất mục tiêu.

Đang lúc cậu chuẩn bị thống khổ nhắm mắt lặp lại tuần hoàn một lần nữa , phương hướng cậu vẫn luôn nhìn chăm chú bỗng nhiên có động tĩnh.

Người bên trong trở mình ngồi dậy vén lên mùng xuống giường, sợ đánh thức bạn cùng phòng, hắn đem động tác di chuyển rất nhẹ.

Sờ soạng tìm được dép lê đi vào, đi vài bước vén lên bức màn kéo ra cửa , ánh trăng cùng đèn đường ngồi canh ngoài ban công gấp không chờ nổi chiếu lên thân hắn .

Thẳng đến lúc này, Tạ Gia Nhiên mới thấy hắn có mặc áo hay không .

Một sáng một tối giao thoa khắc hoạ ra hình dáng rõ ràng, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp cánh tay cùng vòng eo rĩ ràng xinh đẹp.

Eo bụng ban ngày chỉ ở trước mặt mọi người bủn xỉn lỏa lồ ra một chút lúc này không hề giữ lại hiện ra ở trước mắt cậu.

Đầu não Tạ Gia Nhiên trống rỗng.

Hô hấp cùng sức lực ở đầu ngón tay đồng thời tăng thêm.

Cậu bật người ngồi dậy, rũ đầu dùng sức nhắm mắt lại, cảm giác ngứa đột nhiên hội tụ tăng mạnh , kiêu ngạo đến mức sắp chui ra ngoài làn da.


-

Lương Túc Niên người này thân thể có chút nóng , hơn nữa lượng vận động ban ngày quá lớn, tắm rửa xong không bao lâu nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu tăng trở lại.

Đêm nay không khí trong nhà đặc biệt oi bức, hắn chịu một lát đã chịu đựng không nổi, vẫn là quyết định đi ban công hứng gió mát mẻ một chút, bằng không đêm nay ngủ cũng ngủ không ngon.

Dùng nước lạnh tùy ý rót xuống mặt cùng cánh tay, hắn dựa vào bên trên lan can câu được câu không lướt lịch sử trò chuyện của WeChat .

Là nhóm chat ký túc xá trước của hắn , mấy con cú này còn chưa ngủ, tinh lực tràn đầy bàn luận trận chung kết ngày mai nên dùng chiến thuật gì đánh sấp đối thủ.

Đúng vậy, trận thi đấu của bọn họ cùng tiếng Trung hệ vẫn chưa kết thúc.

Vốn dĩ chỉ là muốn đánh trận thi đấu nho nhỏ hữu nghị để tăng tiến một chút cảm tình thôi , ai biết lại đánh ra thế hoà.

Đội viên hai bên cảm thấy thi đấu nên có thắng bại, cố tình bên nào cũng không chịu thua, liền thương lượng qua ngày mai lại đấu thêm một lần , một trận định thắng bại.

Lương Túc Niên bị tag vài cái, bọn họ đều ở kêu thảm oán giận hắn hôm nay không nên thủ hạ lưu tình.

Phàm là hắn có thể lấy ra bảy phần thực lực, tiếng Trung hệ mấy con gà kia còn cơ hội nào để nhảy nhót yêu cầu thêm một lần đấu nữa?

【 không phải đã nói thi đấu hữu nghị sao, không phải nên hữu hảo một chút à. 】

Lương Túc Niên bị gió đêm thổi đến thoải mái, nửa híp mắt lười biếng nhắn lại một câu.

Hắn vừa xuất hiện, nguyên bản đã náo nhiệt nhóm chat càng nổ tung , động tác nhất trí phun hắn không biết cái gì gọi là lời khách sáo bên ngoài , khoác áo hữu nghị đấu tranh gay gắt gánh vác vinh dự toàn hệ .

Lương Túc Niên cảm thấy bọn họ nói rất có đạo lý.

Vì thế khiêm tốn tiếp thu xong phê bình, chuẩn bị bình luận khách quan một chút chiến thuật rác rưởi bọn họ vừa mới dùng gần 2 giờ thảo luận ra, lưng bỗng nhiên bị chọc một chút.

Rất nhẹ, mát lạnh khác với độ ấm của hắn , còn có sự do dự , cẩn thận không khó phát hiện .


Hắn quay đầu lại, thấy bạn cùng phòng ghét bỏ hắn cả đêm đứng ở phía sau , khoảng cách rất gần, gần đến không bằng một bước ngày thường hắn bước ra.

Đáy mắt Lương Túc Niên bất giác toát ra kinh ngạc: “Có việc gì thế ?”

Nghĩ đến khả năng nào đó, hắn có chút đau răng mà cắn má.

Hôm nay đã tắm sạch hai lần, chẳng lẽ ra tới hưởng cái lạnh bị bắt gặp còn phải tắm lần thứ ba?

Tạ Gia Nhiên thu hồi tay rũ xuống bên người, ánh mắt ngửa đầu xem hắn hàm chứa ướt át mơ hồ , thanh đạm sáng ngời.

Cậu mặc áo thun to rộng mềm mại màu trắng, vải dệt mỏng sụp xuống treo ở trên vai càng hiện ra thân hình đơn bạc.

Há miệng thở dốc, mấy chữ ở đầu lưỡi dây dưa quanh quẩn mấy phen, gian nan nói ra:

“Lương Túc Niên, anh có thể ôm tôi một chút không ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy