Chương 7 : Phòng thay quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Đường cảm thấy toang rồi.

Một nam sinh, không thể hiểu được liền thành giáo hoa, việc này rơi xuống trên người ai cũng sẽ không thoải mái.

Tạ Gia Nhiên click mở thiệp chọn giáo hoa .

Tim Lê Đường treo ở giữa không trung, thấp thỏm trộm ngắm sắc mặt của Tạ Gia Nhiên .

Yên lặng trước bão táp là đây , hắn luôn cảm thấy giây tiếp theo Tạ Gia Nhiên sẽ tức đến quăng nát điện thoại , hắn sắp nhìn không nổi ——

Kết quả Tạ Gia Nhiên chỉ liếc liếc mắt một cái rồi bình tĩnh rời khỏi, ngược lại click mở ra thiệp chọn giáo thảo kế bên , mày cũng không động một chút.

“???”

Sao cùng tưởng tượng của hắn không giống nhau thế ?

Lê Đường cào cào cái ót, vẻ mặt ngơ ngác : “Không phải chứ ,cậu không tức giận à?”

Tạ Gia Nhiên hoang mang hỏi lại: “Vì sao phải tức giận ?”

Lê Đường nhất thời mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ : “ Thì bọn họ, phiếu chọn kia , giáo hoa kia …… Cậu thật một chút không tức giận?”

Tạ Gia Nhiên cúi đầu xem thiệp, nhẹ giọng nói: “Vui đùa mà thôi, không có ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi thì không cần thiết tức giận.”

Lê Đường chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, không tiếng động làm cái "Ồ nga” khẩu hình.

Thất trách rồi.

Tiểu công trúa có thói ở sạch khó hầu hạ, không nghĩ tới tính tình hoá ra lại tốt như vậy.

“Cái này là cái gì?”

Tạ Gia Nhiên thấy được chỗ cậu không rõ lắm, chỉ vào hỏi Lê Đường: “Không phải đã kết thúc bầu chọn rồi sao? Vì sao còn chưa đóng lượt chọn? "

“Cái này giống như chọn hằng ngày ấy.”

Lê Đường cũng cái biết cái không, giải thích rất vụng về: “ Lượt bình chọn này sẽ không đóng, mỗi người mỗi ngày một phiếu, làm nhiệm vụ có thể được hai phiếu, nếu cậu không muốn người mình chọn bị những người khác vượt mất thì phải kiên trì nhấn chọn mỗi ngày , đem tỉ số chênh lệch kéo càng lớn càng tốt.”

Tạ Gia Nhiên nhìn thoáng qua, Lương Túc Niên với hạng 2 hơn kém đã gần hai ngàn phiếu.

“Mỗi ngày bình chọn không phiền toái sao.” Hắn hỏi.

“Haiz! Cũng chỉ là chuyện động động ngón tay thôi.” Lê Đường nói: “ Mọi người cảm thấy chưa hết mới mẻ , chắc cũng chỉ thích làm chuyện thú vị thôi.”

Nói xong liền thấy Tạ Gia Nhiên như suy tư gì gật gật đầu.

Ngay sau đó dùng một tài khoản có username vẫn chấp nhận được lưu loát đem một phiếu của mình bầu cho Lương Túc Niên.

“?”

Đầu Lê Đường chậm rãi toát ra một cái dấu chấm hỏi.

Tạ Gia Nhiên lại lần nữa nhìn về phía hắn: " Nhiệm vụ thêm một phiếu làm như thế nào?”

“……???”

Lê Đường trực tiếp há hốc mồm.

Hắn hốt hoảng dạy Tạ Gia Nhiên làm nhiệm vụ, bạn ký túc xá kế bên tới tìm Lê Đường qua làm bài, hắn cũng dẫm bước chân phù phiếm bay đi.

Thế giới này quá không chân thật, hắn muốn đi hẻm núi bình tĩnh một chút.

-

Thời cấp 3 tiết thể dục là được yêu thích nhất , vào đại học lại vừa vặn đối lập.

Thời tiết cuối tháng 9 ở Cẩm Thành vẫn là mùa hè nóng bức, không khí bị ánh mặt trời phơi đến nóng lên, khóa lại trên người buồn bực làm toàn thân khó chịu.

Tạ Gia Nhiên chậm rì rì vận động làm nóng người, Tô Tiểu Nguyệt đứng trước cậu , một bên nghịch nước một bên cùng chị em bạn dì chia chống nắng.

“Không phải đã nói Cẩm Thành hôm nay nhất định sẽ mưa à, đồ ngốc dự báo thời tiết lại lừa bà đây .”

“ Mùa hè năm nay sao dài vậy chứ , tui đã sắp phiền chết.”

“Ai mà không vậy, so với trước khi vào hè, tôi đã đen hơn ít nhất  hai độ.”

“Ai, nếu tôi có thể giống Tạ Gia Nhiên phơi nắng cũng không đen thì tốt rồi……”

“Ai, mau xem bên kia!”

Thanh âm mới vừa rồi còn chán nản nháy mắt đã tinh thần phấn chấn.

“Là hắn, hắn cũng ở đây! Trời ạ  nãy giờ tôi cũng chưa chú ý xem.”

“Bên này có bóng cây, bọn họ sao lại chạy đến chỗ kia tập hợp nhỉ, cách chúng ta thật xa.”

“ Nè nè nếu tôi đề nghị trong chốc lát làm nóng người xong thì lên chạy chậm 800m , lớp phó thể dục sẽ đáp ứng chứ ha ha ha ha.”

“ Thiếu nữ, thật trâu bò , vừa mới không phải cậu còn ngại nóng à?”

Giọng nói chuyện thấp thoáng đứt quãng bay vào trong tai.

Tạ Gia Nhiên bị sóng nước hong đến choáng váng đầu, phản ứng cũng chậm nửa nhịp, còn chưa kịp tò mò " hắn " trong miệng bọn họ là ai, Lâm Sam ở bên cạnh trộm cùng bạn trai nhắn tin xong cũng dựa lại đây.

“Hắc, Gia Nhiên, mau xem bên kia, sinh viên hệ chính pháp cũng đến .”

Ngữ khí của hắn cùng Tô Tiểu Nguyệt bọn họ không khác bao nhiêu, âm cuối giơ lên, ẩn ẩn lộ ra sự vui sướng không rõ ràng : “Là đổi lịch nhỉ , trước kia rõ ràng chưa bao giờ cùng chúng ta trùng tiết thể dục bao giờ.”

Tạ Gia Nhiên nhìn theo ánh mắt hắn .Lương Túc Niên đứng ở cuối đội ngũ , vận động làm nóng người tập còn tùy ý có lệ hơn cậu nữa, hắn đang huơ tay múa chân theo người bên cạnh , trên mặt lười biếng cười, tùy tiện đứng ở trong đám người cũng rất đáng chú ý.

“ Nam thần của tôi thật đẹp trai.” Lâm Sam cầm di động cười tủm tỉm.

Tạ Gia Nhiên cảm thấy chính mình có thể đã biết nam thần của hắn là ai.

Cậu thu hồi ánh mắt, xem di động của hắn một cái: “ Bạn trai cậu nhắn tin đến kìa, cẩn thận cậu ta nghe thấy.”

“ Xời, anh ấy mới không biết.”

“Tin tưởng vậy sao.”

Nữ sinh cuối cùng cũng không đề  nghị chạy 800m, sợ thành đối thủ chung của toàn lớp.

Trong thời gian tự do hoạt động , Lâm Sam muốn kêu Tạ Gia Nhiên cùng đi chơi bóng, Tạ Gia Nhiên sợ nóng không muốn động đậy , vừa lúc nữ sinh lại cầm một bộ vợt bóng lại đây, trong sân dư một bộ, Tạ Gia Nhiên liền chủ động muốn đưa đồ trả lại phòng thiết bị.

Lúc ra ngoài còn không quên ngắm đến bên kia sân thể dục một cái.

Lúc này Lương Túc Niên đang ngồi xổm trên mặt đất sửa sang lại đệm, không chú ý tới bên cạnh người có nữ sinh tới gần,lúc đứng dậy không may đụng vào, đồ trong tay nữ sinh cũng rơi hết  lên trên người hắn.

“A, thực xin lỗi thực xin lỗi!”

Không dự đoán được Lương Túc Niên sẽ bỗng nhiên đứng dậy, nữ sinh trốn tránh không kịp, nhìn sương áo hắn dính đầy kem bơ áy náy liên tục xin lỗi: “ Tôi không phải cố ý, tôi hiện tại sẽ đi lấy khăn giấy cho cậu lau lau!”

Lương Túc Niên chỉ cảm thấy vòng eo lạnh lẽo một mảnh , cúi đầu nhìn rõ là cái gì, không thèm để ý mà xua xua tay: “ Không sao, không cần đâu, tôi qua bên kia dùng nước rửa qua là được, trời nóng như vậy vừa lúc mát mẻ một chút.”

“Nhưng ướt mặc vào có thể sẽ không thoải mái hay không ? Chốc lát cậu còn phải chạy bộ mà .” Tiêu Trì nói: “Nếu không cậu đi đổi một cái, tôi ——”

“  Em có mang dư quần áo trong phòng thay đồ, đi đổi một chút đi.”

Tiêu Trì nói đến một nửa bị người ngắt lời, đối phương thanh âm quạnh quẽ, thực quen tai.

Quay đầu vừa thấy, nga! Là ban ân… Phi, không đúng, là Tạ Gia Nhiên tới, đang đứng cách xa nửa bước đánh giá quần áo bị dính kem của Lương Túc Niên!

Loại tình huống này đối với người có thói ở sạch là không thể nhịn được nhất , chỉ nhìn đã khó chịu.

Giáo hoa giáo thảo khó được xuất hiện cùng một khung hình ,bạn học chung quanh cũng không vội làm nóng người, sôi nổi ngừng tay hóng chuyện, đem ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu hướng về phía hai người.

“Có tiện không?” Lương Túc Niên có chút ngoài ý với sự đột nhiên xuất hiện của hắn.

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: “Sẽ không, vừa lúc em cũng phải đi đổi, đi thôi.”

“ Vậy được rồi , cảm ơn em.”

Nhìn theo hai người sóng vai đi xa, bạn học nặng lòng hiếu kỳ lập tức tiến đến bên người Tiêu Trì tìm hiểu tin tức trực tiếp :

“ Tiêu ca, tình huống gì đây ? Cậu  giải thích một chút xem ?”

“Lương ca cùng giáo hoa từ khi nào quan hệ tốt đến mức có thể mặc quần áo của đối phương vậy? Giáo hoa không phải có thói ở sạch rất nghiêm trọng sao, này mà có thể nhịn được?”

“Không phải chứ, chẳng lẽ thói ở sạch này cũng xem mặt?”

“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.” Tiêu Trì nói.

Tuy rằng hắn cũng không rõ lắm , nhưng là làm người biết chuyện mà mọi người thờ phụng, hắn cũng không thể rớt dây xích: “ Hai người này ở chung một cái ký túc xá, ở chung lâu rồi thói ở sạch miễn dịch không phải rất bình thường sao, đừng quá bất ngờ.”

“Thiệt hay giả vậy , thói ở sạch còn có thể miễn dịch thế à?”

“…… Đại khái cũng được ...đi ? Thế giới to lớn, tôi cảm thấy cũng không phải không có khả năng.”

“ Hai người này đứng cùng nhau mạc danh rất xứng đó, là ảo giác của tôi à?”

Tiêu Trì xa xa nhìn bóng dáng hai người kia, kỳ thật hắn cũng không hiểu lắm, nói thầm: “ Tôi cũng có mang quần áo a, sao Lương ca không hỏi xem tôi đã chạy theo Tạ Gia Nhiên rồi?”

Lưu Mao Mao không biết từ khi nào đã lắc lư đến bên người hắn , buồn bã nói: “ Quần áo của cậu lão Lương mặc như thế nào ? Đồ gợi cảm lộ liễu à?”

“……”

“ Cậu cảm thấy sao?”

“ Tôi cảm thấy mẹ gì cậu! Đồ c.hó ! Xem kiếm đây !”

-

“Cái này so đồ khác lớn hơn một cỡ , cậu mặc hẳn là thích hợp.”

Thời gian này phòng thay quần áo không ai, Tạ Gia Nhiên lấy ra một cái áo ngắn tay màu xanh xám đưa cho Lương Túc Niên: “Thay đi, đem quần áo dơ đặt ở trong túi này .”

Vải dệt mềm mại dán sát lòng bàn tay, Lương Túc Niên tâm tình có chút khó có thể miêu tả.

Nếu là mấy ngày hôm trước có người nói với hắn hắn sẽ mặc vào quần áo của Tạ Gia Nhiên, hơn nữa vẫn là đối phương tự tay đưa cho hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy đối phương chơi hắn.

Bằng không thì giải thích sao được sự kì diệu của thế giới như bây giờ ?

Cạnh tủ quần áo đều có dán nửa mặt gương, lúc Lương Túc Niên cởi quần áo Tạ Gia Nhiên không có quay đầu lại, nhưng là cậu đều thấy từ trong gương.

Ánh đèn trong phòng sáng vừa đủ, nhớ đến buổi tối kia , cậu có thể thấy rõ ràng đường cong cơ bắp ,hình dáng eo bụng nửa người trên của Lương Túc Niên……

Ngón tay cậu hơi giật giật, vội vàng thu hồi ánh mắt ,hai tay giao nhau vén lên vạt áo.Cởi đến một nửa mới lấy lại tinh thần, động tác đột nhiên một ngừng lại.


—— nhưng rốt cuộc cũng không có mặc lại , vẫn nhấc tay đem áo thun cởi ra.

Lương Túc Niên tròng lên quần áo, giương mắt liền thấy Tạ Gia Nhiên đang trần trụi thân trên khom lưng đem áo thun vừa cởi ra bỏ vào túi.

Cậu rất ít vận động, trên người không có cơ bắp gì nhiều , mảnh khảnh, trắng nõn, rất có cảm giác thiếu niên thanh xuân.

Eo rất nhỏ, lúc khom lưng có thể thấy rõ ràng hình dáng xương sống lưng xinh đẹp bị lộ ra , làn da ở dưới ánh đèn cũng trắng đến tỏa sáng.

Làm bạn cùng phòng lâu vậy rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng khi cậu cởi quần áo .

Không thể không nói, cảnh đẹp ý vui.

Người phía sau đột nhiên không có động tĩnh, Tạ Gia Nhiên ngồi dậy quay đầu lại liền thấy Lương Túc Niên nhàn nhàn dựa vào một bên nhướng lông mày xem cậu.

“Làm sao vậy?” Cậu hỏi.

“ Tôi cho rằng em sẽ không nguyện ý cởi quần áo ở trước mặt người ngoài .” Lương Túc Niên nói.

Rốt cuộc hình tượng Tạ Gia Nhiên ở trong lòng hắn vẫn luôn là quý giá nội liễm tiểu thiếu gia, cẩn thận chú ý hơn bọn hắn một chút hắn cảm thấy cũng là theo lẽ đương nhiên.

Nhưng Tạ Gia Nhiên nói: “ Không phải anh cũng cởi sao?”

Lương Túc Niên liền biết chính mình suy nghĩ nhiều quá.

Cười cười đang muốn nói chuyện, lại nghe Tạ Gia Nhiên thấp giọng nói: “Xác thật là không quá nguyện ý, nhưng nếu là anh , thì không sao cả.”

Rốt cuộc thì ôm cũng có thể ôm.

Ngữ điệu của cậu không có gì phập phồng, chỉ là đơn thuần trần thuật sự thật khách quan , nhưng mà rơi vào trong tai Lương Túc Niên , vẫn là tạo nên sự dao động cảm xúc khác thường.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm trên cánh tay .

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vị bạn học trong nhà có mèo thời cấp 2 ở lúc nghỉ hè nói qua một câu với hắn là : Cậu không nuôi mèo, căn bản không hiểu được thú vui khi có mèo .


Mèo con xinh đẹp lại cao lãnh đối ai cũng lạnh lẽo, chỉ có với cậu là vừa mềm vừa dính, ăn vạ trong lòng ngực cậu không chịu đi, đuổi một cái liền ôm cánh tay kêu miêu miêu , cái này gọi là ban ân.

Hơn nữa uy lực rất cường đại, ở  trước mặt nó, cho dù là mãnh nam đầu đội trời chân đạp đất cũng phải ngoan ngoãn cong eo hầu hạ nó.

Lương Túc Niên từ nhỏ đến lớn không nuôi động vật nhỏ qua, lúc đó khó có thể lý giải lý lẽ này , nhưng hiện tại , hắn cảm thấy tình huống này của hắn cùng tình huống như lời bạn học thời cấp 2 nói diệu kì mà có chút hiệu quả giống nhau .

Không nói mười phần, ít nhất cũng có sáu bảy phần.

Cảm giác cũng không tệ lắm, hắn nghĩ thế.

Có lẽ chờ đến sau khi tốt nghiệp, có thể suy xét nuôi con động vật nhỏ thể nghiệm thử sự ban ân có thể làm mãnh nam cong eo xuống.

Tạ Gia Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lương Túc Niên , hiện tại cậu đang gặp một vấn đề gấp lửa sém lông mày ——  quần áo của cậu tìm không thấy.

Rõ ràng nhớ rõ là chuẩn bị hai cái áo thun ở chỗ này, cho Lương Túc Niên một cái, một cái khác lại tìm như thế nào cũng không thấy.

Mấy cái quần đùi bị hắn lật đến loạn thành một đống vướng chân vướng tay, đang muốn ôm hết ra chậm rãi tìm tiếp , bên ngoài cửa đột ngột truyền đến động tĩnh.

Là âm thanh làm ồn nói chuyện với nhau , một đám nam sinh đang chạy đến phòng thay quần áo bên này , khoảng cách rất gần, tiếng bước chân đã tới gần cửa.

Tạ Gia Nhiên cứng đờ bả vai.

Cậu theo bản năng cau mày muốn dịch đến bên tủ quần áo sườn liền cảm thấy trên eo căng thẳng.

Lương Túc Niên trầm giọng ném xuống câu “Đừng nóng vội”, lòng bàn tay để trên cửa tủ đồng thời cầm tay cậu nhẹ nhàng lưu loát mang cậu đến một phương góc sau tủ.

Vai lưng cậu trước khi đụng phải cứng rắn vách tường đã đụng phải bàn tay ấm áp khô ráo.

Trong một góc chật chội , cậu bị tù vây vào trong ôm ấp của Lương Túc Niên , bên ngoài đám nam sinh kia cũng đẩy cửa vào rồi, âm thanh hi hi ha ha cười vang ngập đầy toàn bộ phòng thay quần áo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy