Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Nhuy Thanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn vào clip đã bắt đầu lan truyền ở mức độ nhỏ trên mạng xã hội, cậu ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định mua hải quân để giao chiến với Cố Thầm, có lẽ không chừng , Cố Thần sẽ trở thành chủ đề tìm kiếm trên hotsearch....

Cậu ta suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng soạn một tin nhắn rồi gửi đi: [Chung thiếu, anh có nhớ Cố Thầm không, nhưng anh vẫn nhớ việc em bỏ học như thế nào, phải không? ]

Lần trước cậu ta đã mời những phú nhị đại này ra ngoài "hội họp lớp" để xem Cố Thầm bị chê cười, nhưng xem ra Chung thiếu và đám người đó không nhớ rõ Cố Thầm là ai.

Đối phương dường như không có chút quan tâm nào, phải rất lâu sau mới trả lời: [Tôi không ấn tượng lắm, nhưng khi cậu đề cập đến việc cậu đã bỏ học, có vẻ như anh ta chắc chắn đang trả thù bạn phải không? Nếu không thì tại sao cậu lại ghét anh ta đến như vậy? ]

Đỗ Nhuy Thanh chế nhạo, gần qua bốn năm sau, thật là trớ trêu khi những người có tư tưởng mình cao thượng này lại quên mất sự việc đó. Cậuta trả lời: "Nếu anh không nhớ cậu ta, anh ta chắc chắn sẽ không quên anh. Anh có nghĩ rằng cậu ta bây giờ đã gả vào Lệ gia và có người ủng hộ cậu ta rồi sẽ trả thù anh không?" ]

Đối phương trả lời đã có chút thiếu kiên nhẫn: [Được, tôi sẽ nhờ bạn bè ở Lệ  gia tra xem anh ta đã gả cho ai, nếu anh ta không gả vào nhánh chính, gả vào Lệ gia sẽ ra sao? ]

Đạt được mục đích, Đỗ Nhuy Thanh hài lòng cất điện thoại đi, nhưng trong lòng lại có chút phức tạp. Bây giờ Cố Thầm "kết hôn" với ai đó có thực sự quan trọng không? Bản thân cậu ta dường như đã trở nên phức tạp hơn.

Vào ngày thứ hai, Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu được chọn vào cùng nhóm với Cố Thầm như họ mong muốn.

Sáng sớm tinh mơ,  Lục Thanh Việt liền lôi kéo Dụ Tinh Châu nhìn chằm chằm vào Cố Thầm với sự thích thú  —"Học tập tình yêu" từ cậu

Sau đó tôi phát hiện... Phòng của Cố Thầm đã không còn ai.

Lục Thanh Việt: "......"

Dụ Tinh Châu ngáp một cái, còn buồn ngủ hỏi: "Hiện tại không phải vẫn chưa tới 7 giờ sao?"

Sáng tinh mơ, đám người biết chân tướng rải rác trên làn đạn: 【Hahahahaha, học hỏi đi! Hãy học hỏi từ tôi một cách nhanh chóng! 】

【Hai tiểu khả ái đoán xem Cố tiên sinh vào sáng sớm đã đi đâu làm gì?】

【Hai người đến chỗ Cố tiên sinh lúc 7 giờ chắc hẳn hai người chưa từng xem qua tuyệt tác 1 phút 58 giây, người cuối cùng bị tra tấn là người quay phim tên Lưu, hahaha. 】

Lục Thanh Việt thì thầm: "Anh ấy tránh mặt tôi có phải là vì nghĩ tôi phiền phức phải không?"

Tuy nhiên, vì nhóm chương trình muốn tham gia vào liên kết này nên đương nhiên họ sẽ được nhắc nhở về "đối tượng học tập" ở đâu.

Vì vậy Lục Thanh Việt đi ra ngoài biệt thự, nhìn thấy trong khu biệt thự có hồ nhân tạo khổng lồ, sáng sớm tinh mơ sương mù lạnh lẽo, các nhân viên đứng trong sương mù cũng ngáp ngắn ngáp dài nhưng héo khô nói: "Cố tiên sinh đã chạy được ba vòng rồi, Lục lão sư và Dụ lão sư, hai người có muốn học cái này không?" Ngoài Cố tiên sinh, họ còn rất giỏi giở trò đồi bại với những vị khách khác.

Lục Thanh Việt: "?" Có chuyện gì không đúng? Tại sao mọi người đều dậy sau 6 giờ để chạy bộ vậy?

Dụ Tinh Châu mở mắt nhìn thiếu niên đang chạy trong sương mù, hắn lại nhắm mắt lại, dường như sắp mộng du trực tiếp trở về phòng: "Tốt nhất là tôi nên về phòng ngủ."

Lục Thanh Việt  cố gắng ngăn cản hắn: "Đừng nha, không phải nói muốn cùng nhau nghe Cố tiên sinh gọi điện thoại vợ sao?"

Dụ Tinh Châu dừng một chút: "Tôi rất buồn ngủ, cũng cảm thấy không tốt lắm, bằng không tại sao cậu không nói cho tôi biết? Cậu không muốn ở cùng với tôi sao?"

"A..." Lục Thanh Việt mắt chó có chút mất mát  "Là cậu không nghe."

Dụ Tinh Châu bay đi, Lục Thanh Việt nhìn bóng dáng Cố Thần càng ngày càng đến gần, vẫy tay chào nói: "Cố tiên sinh! Cố tiên sinh!"

Cố Thầm bước chậm lại, nhưngđã  chạy được ba vòng, hơi thở cũng đều đặn, không chút bối rối nói: "Chào buổi sáng, Tiểu Lục, em có muốn chạy cùng nhau không?"

Lục Thanh Việt vội vàng: " Không không không không....."

Nhân viên nói: "Nhanh, nhanh, nhanh..."

"Không sao, không muốn thì không cần phải chạy." Cố Thầm không quan tâm, cậu dừng lại, mỉm cười nói: "Cái kia..."

Lục Thanh Việt nói: "Không phải gọi vợ anh sao?" Gọi là vợ sao?  Đỗ Nhuy Thanh luôn gọi em mình là em?

Sau khi ngừng chạy, Cố Thầm đi về phía biệt thự, liếc nhìn thời gian: "Vẫn còn sớm."

Lục Thanh Việt đi theo cậu nói: "Muộn rồi, anh đã chạy được ba vòng rồi, bên đó chắc là buổi chiều phải không?"

Camera quay được cảnh hai người từ phía sau, dù sao thì tổ chương trình vẫn tuân thủ hợp đồng mà luật sư Hà đặt ra rất nghiêm khắc.

"Để tôi nhanh chóng học một bài học, hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay." Lục Thanh Việt chân thành nói rằng hai người thân thiết chỉ là một cuộc điện thoại vào buổi sáng và buổi tối, vậy chẳng phải cậu sẽ có thể bỏ chạy sau một cuộc điện thoại sao? gọi vào buổi sáng?

Cố Thầm suy nghĩ một chút, gọi điện cho Lệ Đình Khâm: "Chào buổi chiều, Lệ tổng , anh có bận không?"

Lệ Đình Khâm trả lời: "Chào buổi sáng, cậu đã gọi điện cho tôi sớm như vậy, bộ có chuyện gì sao?"

Nghe được giọng nói của Lệ Đình Khâm, Lục Thanh Việt quay đầu lại, khó hiểu nhìn Cố Thầm, Đỗ Nhuy Thanh nghĩ kiểu gì mà gọi người đàn ông đối diện đó là "em dâu?" Tuy nhiên, chỉ nghe âm thanh, tôi thực sự không thể phân biệt được ai trong số họ đứng đầu, giống như tôi và Tinh Châu vậy, hahaha.

"Không có gì, chỉ gọi điện cố định." Cố Thầm cảm thấy giọng nói của Lệ Đình Khâm có chút trầm thấp, liền hỏi: "Anh đang họp à?" Đây là một quá trình quen thuộc , anh nói, Lệ tổng sẽ không bao giờ tan làm sớm như vậy.

Lục Thanh Việt: "?" Làm sao biết anh biết anh ấy đang họp? Và làm sao cậu ta không thể theo kịp cuộc trò chuyện giữa hai người này vậy?

Lệ Đình Khâm nói: "Ừ, nhưng không sao đâu, cứ nói đi."

Lệ Đình Khâm cũng không hỏi Cố Thần làm sao biết, chỉ là cảm thấy trong điện thoại đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh. Làm sao anh có thể cảm thấy mình đã ngay lập tức tưởng tượng ra cảnh bá tổng nâng tay, bảo mọi người giữ im lặng

Cố Thầm nói: "Thật sự không sao đâu, tôi sẽ không quấy rầy cuộc họp của anh nữa." Đều hiểu cảm giác là bá tổng, cậu cũng không có ác ý đến làm phiền Lệ tổng trong cuộc họp.

"Được." Lệ Đình Khâm cũng không hỏi nhiều, nhưng để xoa dịu cậu, anh dừng lại nói: "Cậu thích màu sắc với hoa văn gì? Buổi tối ở thành phố S có buổi biểu diễn máy bay không người lái, tôi sẽ nhờ người bổ sung vào." 

Lục Thanh Việt nghe vậy, cố gắng gián đoạn: "Tôi cũng thích máy bay không người lái..." Buổi biểu diễn drone thật tuyệt vời! Cố tiên sinh cùng với Lệ tổng không giống là liên hôn thương nghiệp sao? ! Tại sao bọn họ lại hiểu biết nhau và bắt đầu tặng nhau những món quà vô nhân đạo như vậy? !

Cố Thầm nhẹ nhàng vỗ vai Lục Thanh Việt, yêu cầu hắn đừng nói nữa, Lục Thanh Nguyệt hưng phấn lập tức nghẹn ngào trong chốc lát, hắn cảm giác như mình không phải là người đứng cạnh nữa, mà là một bóng đèn .

Cố Thầm hơi nhếch môi, nói: "Lệ tiên sinh, anh cảm thấy như thế nào?"

Lệ Đình Khâm cũng mỉm cười đáp: "Được, tôi đi xem buổi biểu diễn của anh."

Lục Thanh Việt: "??" Chờ một chút, chờ một chút, tại sao tôi không thể bắt kịp cuộc trò chuyện của bọn họ vậy? Làm thế nào anh chuyển từ nói về máy bay không người lái sang xem một chương trình? Tại sao sau khi nghe hết chuyện tôi vẫn cảm thấy mình như người ngoài cuộc vậy?

Cố Thầm: "Vậy sáng mai gặp lại."

Lệ Đình Khâm: "Được, buổi tối gặp lại."

Lục Thanh Việt  nghe xong cuộc điện thoại này, cảm thấy mình bị sang chấn tâm lý : "..." Không ổn, Tinh Châu cảm giác là đúng.

Có chuyện gì đó, có chuyện gì đó thực sự không ổn, Cố tiên sinh, anh có thực sự muốn có một mối tình ngọt ngào với bạn đời của mình không?

Làn đạn: 【Hahaha tôi biết ngay là sẽ như thế này mà~】

【Chàng trai tốt, chàng trai tốt, tôi đã nói với cậu rằng đây là sự khởi đầu của cuộc hôn nhân cưới trước yêu sau mà, tôi bảo cậu chạy đi nếu cậu không tin, vậy mà cậu vẫn đuổi theo người ta để xem người ta gọi điện ngay trước mặt cậu phải không? Có phải cậu muốn cắn đường từ cp đúng không?】

【Hahaha, Tiểu Lục , cậu vẫn chưa nhận ra rằng mình là một người ngoài cuộc không cần thiết sao? 】

【Tôi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người này mà tôi vẫn không hiểu 2333】

【Nhưng cảm ơn Tiểu Lục ~ Tôi lại cắn tới rồi đây, tôi cảm thấy cuộc điện thoại kéo dài hàng chục giây giữa Cố tiên sinh và Lệ tổng có thể phân tích được rất nhiều điều ~】

【Máy bay không người lái sắp biểu diễn, bạn có thích nó không? Lệ tổng đưa cái này cho Cố tiên sinh, hy vọng anh thích nó hahaha】

【Hiệu suất của máy bay không người lái, thật tuyệt! ! ! Tiểu Lục đang ghen tị phải không? Hahahaha, cậu không muốn học điều này sao? Điều này chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cho Tiểu Dụ sao?】

Đúng lúc này, nhân viên vừa đi tới. anh không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Cố Thầm và Lệ Đình Khâm nên hỏi thẳng: "Thế nào rồi Lục lão sư, có học được gì không? Sau khi học xong, bạn cũng có thể thực hành với Dụ lão sư."

Lục Thanh Việt : "..." Học không được, thật sự không học được.

Anh không nói nên lời trong vài giây, nhưng rất nhanh sau đó đã vui lên. Anh nhìn Cố Thần bằng ánh mắt nghiêm nghị và chân thành cầu xin: "Cố tiên sinh, tình yêu của tôi với Tinh Châu cũng rất cần điều này, thật sự, thật sự,  xin anh và Lệ tổng cùng làm cho chúng tôi một cái nhé?"

Làn đạn: 【Hả??? Hahahaha, cậu thật sự rất ngưu bức.  】

【 Cười chết rồi, đây là con đường mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. 】


_____

Điều tôi muốn nhớ:

1k9  9:53 p.m    22/08/2024 

Không hiểu tại sao dưới 3k từ vì ngồi 3 tiếng trên 3k thì tiếng rưỡi =)))?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro