Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Có xấu hơm

Muốn ấp trứng yêu thú thành công, chỉ cần linh khí sung túc và nhiệt độ thích hợp là được.

Vân Thải Dạ lấy được sí chích bố lúc đang đi dạo Bác Vật Châu, một vị tán tiên ẩn cư đã tặng hắn. Miếng vải này dùng sợi kén của Diễm Tằm, cùng với lông minh điểu bện thành. Phía trên còn dùng chỉ màu đen thêu hoa văn nhỏ, với lại có thể dựa theo người mặc tự động điều chỉnh nhiệt độ thích hợp nhất, thậm chí có thể ngăn chặn chín đạo Tử Cực thiên lôi lợi hại nhất thiên hạ, vô cùng trân quý.

Tên tán tiên kia nhìn thấy dáng vẻ kinh thế của Vân Thải Dạ, đặc biệt cầm miếng vải trân quý cất giấu ngàn năm nịnh nọt Vân Thải Dạ. Ai ngờ gã thổ lộ quá hàm súc, Vân Thải Dạ chỉ cho là gã muốn kết giao bằng hữu với mình, liền nhận miếng vải đó, toàn lực phát động chín đường kiếm khí phù triện coi như quà đáp lễ sau đó rời đi.

Vân Thải Dạ thấy màu sắc miếng vải quá tươi, hắn mặc không hợp, liền giao cho đồ đệ bỏ vào kim khố hắn tích trữ được, lại không nghĩ sau này lại lấy nó ra, chỉ vì ấp trứng.

Trứng đen được Vân Thải Dạ đặt vào trong kim ti lam, xung quanh chất đầy tiên linh thạch cực phẩm. Hắn còn cố ý vẽ một Tụ Linh trận ngoài giỏ, bảo đảm trứng đen có thể hút đầy đủ linh khí thiên địa. Linh khí trong Tụ Linh trận hội tụ thành sương mù nhàn nhạt, một đám lại một đám tiến vào trong trứng đen, mà Vân Thải Dạ cứ ngồi trước bàn, nhìn chăm chú trứng đen thật lâu, sau đó rời khỏi bàn, đi đến hậu đình Đào Hoa Uyển chăm sóc ba cây ngọc liên hoa do chính tay mình tỉ mỉ trồng. (ngọc liên hoa: hoa sen ngọc)

Lại không thấy, lúc hắn xoay người rời khỏi quả trứng đen kia, hơi giật giật.

Trăng treo trên cao, ít sao vắng mây.

Giữa hồ Đào Hoa Uyển nở đầy hoa sen. Lá sen xanh biết phủ kín hồ nước, vô số hoa sen vươn lên, cánh hoa trắng nâng niu nhuỵ vàng, toả ánh bạc trong đêm.

Điểm cuối của Đào Hoa Uyển là một vách núi, xa xa nhìn xuống, có thể nhìn thấy từng ngọn đèn ở nhân gian, tiên linh thuỷ trong ao từ nơi này hoá thành thác nước rơi lả tả xuống nhân gian, những người tu chân dưới Phá Vân Phong ở Bách Đinh Châu thu hoạch được một ít tiên khí là do chỗ này tràn ra.

Tiên khí ở tiên giới sung túc, lan ra một ít ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, có thể tích công đức, lại có thể biện hộ, đây là Thiên đế đồng ý cho phàm nhân một ít tiên khí, để con đường tu hành thoải mái hơn chút, Thiên đế cũng hy vọng tiên giới có nhiều người tài hơn.

Vân Thải Dạ đứng giữa đài ngắm trăng trong Đào Hoa Uyển phía sau Thủy Vân các, yên lặng ngắm bầu trời ban đêm. Gió đêm, mát lạnh, khẽ thổi tóc hắn, thổi hương thơm ngát của hoa sen, thổi lật tay khoác màu tím của hắn, để lộ bạch y ẩn hiện bên trong, hắn gỡ tử đàn mộc trâm xuống, tuỳ ý xoã tung tóc đen như mực, càng lộ vẻ cô độc[1], như sắp thoát xác bay đi, nhưng hắn đứng yên thật lâu sau đó bỗng thở dài.

"Ánh trăng mang màu đỏ, nhân gian sắp xảy ra chuyện lớn." Chắp tay than thở, Vân Thải Dạ xoay đầu lại nhìn thấy trứng đen được bao bọc tỉ mỉ trên bàn tròn."

Toàn thân trứng đen nhánh, tuy có ít toái thạch huỳnh quang màu xanh, nhưng nếu không ghé sát vào sẽ không thấy, tùy tiện ném tới nơi nào tối cũng rất khó tìm ra, nếu không phải ngọn đèn trong phòng rất sáng, ngọc trai ánh ngân quang sang rực rỡ, không chừng sẽ không nhìn thấy cái trứng này.

Vân Thải Dạ nhìn một chút bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, mắt hoa đào dài híp nhỏ lại, đuôi mắt như được thoa phấn, hiện ra màu đỏ nhạt mê người, khuôn mặt vốn cho là phong hoa tuyệt đại càng thêm xinh đẹp động lòng người, chẳng qua không ai thấy được. Hắn lắc đầu thì thào lẩm bẩm: "Tửu Nghi nói đúng, đây là chuyện Tinh Tú tiên quân cai quản, không liên quan đến ta, huống chi giờ ta mang theo người hữu duyên, cần gì quản nhiều như vậy."

Dứt lời, Vân Thải Dạ vào trong nhà, vươn tay quấn sí chích bố nhung quanh thân trứng chặt hơn, đầu ngón tay nhẹ vỗ về vỏ trứng. Trong Thuỷ Vân các lúc nào cũng đốt Thiên Niên Linh Trúc trầm hương, đó là lí do trên người Vân Thải Dạ có hương trúc.

Quả trứng này bị hun trong Thủy Vân các một ngày, buổi sáng còn được Vân Thải Dạ dùng tiên linh thuỷ rửa sạch nhiều lần, đã mất hết mùi tanh trong đất, ngược lại tương tự Vân Thải Dạ, ám mùi linh trúc — thơm ngào ngạt.

"Đợi ngươi ra khỏi vỏ, sư tôn sẽ ôm ngươi đến Mộc Nguyệt Đài ngắm trăng." Vân Thải Dạ ngồi lên ghế cạnh bàn tròn, lấy ra khỏi rổ, ôm vào ngực vuốt ve, nói lẩm bẩm trong miệng, giống như bình thường ôn nhu nói: "Thật ra Mộc Nguyệt Đài vốn là nơi sư tôn xây chuyên để ngắm trăng, nhưng nhóm sư huynh sư tỷ của ngươi lại không thân cận với sư tôn. Mấy ngàn năm nay, đều chỉ có một mình sư tôn đứng ở đó... Có lẽ ngươi sẽ thân cận với sư tôn hơn."

Dù Vân Thải Dạ là kiếm tu, nhưung tính tình lại rất ôn hoà, thiện ác rõ ràng, ôn nhu nhưng không ôn thuận (dịu dàng ngoan ngoãn), mà thời điểm lãnh khốc cũng có thể khiến người khác bỡ ngỡ.

Vạn năm qua đã làm bao nhiêu tà ma ngoại đạo nghe tin đã sợ mất mật, làm bao nhiêu đệ tử tiên gia tôn sùng ngưỡng mộ.

Nhưng không ai biết được, kiếm thần đại nhân phong hoa tuyệt đại, sau chuyện của sư phụ nội tâm của hắn cô đơn lạnh lẽo, Vân Thải Dạ không còn thổ lộ tình cảm với người khác, mãi đến khi thành tiên ngàn năm, mới có hai người bạn tốt là Tửu Nghi và Bộ Y, nhưng giữa hai người bạn tốt này, có chút mập mờ, hắn cũng không thể ở bên hai người cả ngày, ảnh hưởng chuyện tốt của người khác?

Đệ tử môn hạ của hắn rất nhiều, đệ tử thân truyền cũng có sáu người, nhưng — nhóm đồ đệ đối với hắn cung kính có thừa lại không đủ thân mật, khi Vân Thải Dạ còn nhỏ ở cùng sư phụ, thường xuyên lười biếng làm nũng bán manh, nhưng ai biết được hắn thu nhận đệ tử, người này còn hiểu chuyện hơn người kia, khiến hắn muốn quan tâm nhiều hơn một chút cũng không được.

Vân Thải Dạ thở dài một phen: "Ta thành tiên đã vạn năm, nhưng cái chết của sư phụ là một tâm kiếp của ta, không thể hết, phải giết hết tà ma trong thiên hạ mới được. Nhưng mà chuyện ta hối hận, là không thể làm tốt nhiệm vụ của một người sư phụ." [2] Hắn xoay đầu nhìn trứng trên bàn, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không chợt xuất hiện, ta nhất định vẫn đang dạo chơi bên ngoài... Hy vọng ngươi có thể để ta bắt đầu lại, làm một sư phụ tốt."

"Ngươi nhất định là phúc duyên của ta." Nói xong, Vân Thải Dạ vui mừng quá xá, cúi đầu hôn vỏ trứng một cái: "Khi A Sửu lớn lên, sư tôn sẽ cùng ngươi, uống rượu ngắm trăng."

Hàn huyên quá nửa đêm, Vân Thải Dạ lưu luyến trả trứng đen về, dùng sí chích bố gói tỉ mỉ kỹ lưỡng, mới lên giường ngồi — tiên nhân không cần ngủ, tuy nhiên nếu thích, cũng có thể ngủ một lát.

Nhưng Vân Thải Dạ là một người cuồng tu luyện, cuồng luyện kiếm, ban ngày có thể luyện kiếm không cần nghỉ, ban đêm có thể đánh nhau không cần ngủ, tính toán một chút, gần ngàn năm qua hắn chưa ngủ lần nào.

Khi Vân Thải Dạ nhắm mắt ngồi xuống, trứng đen trong kim ti lam bỗng giật giật, như kỳ lạ người vừa ôm mình vừa nói chuyện đi đâu mất rồi? Sao không thấy nữa? Nhưng động tĩnh rất nhỏ, cũng không phát ra âm thanh, nên Vân Thải Dạ không nghe được, cứ bỏ lỡ như vậy.

Hôm sau, Tửu Nghi phe phẩy đàn hương tiểu phiến kéo Bộ Y, nghênh ngang đi vào Thủy Vân các, không quan tâm Thanh Diên ngăn cản —

"Sư tôn của ngươi giờ chỉ đang ấp trứng, cũng không phải bế quan tu luyện không thể bị người khác quấy rầy, ta với hắn là bạn thâm giao, chỉ là ấp trứng, để chúng ta gặp thì sao?"

Thanh Diên vẫn kiên nhẫn theo bọn hắn một đường, khuyên can không ngớt, hy vọng hai vị thượng tiên dừng lại: "Tửu Nghi thượng tiên, Bộ Y thượng tiên xin dừng bước, sư tôn thật ra ra lệnh không tiếp khách, vì vậy ta mới — "

"Chúng ta là khách hả?" Tửu Nghi nghe Thanh Diên nói, dừng bước: "Thanh Diên, lúc ngươi còn chưa vào Vân Kiếm môn, ta với Bộ Y đã ở cùng sư tôn của ngươi, làm sao có thể tính là khách nhân, nếu hắn dám tức giận, ta gánh cho ngươi."

Thanh Diên khuyên một đường, Tửu Nghi cũng một đường lao đi, Bộ Y kẹp giữa hai người rất lúng túng, lại không muốn ngăn cản — thật ra gã cũng muốn nhìn quả trứng Thải Dạ mang về xấu đến mức nào, chính là không thể bỏ mặt mũi làm tiểu bối khó xử — chỉ có thể đi theo phía sau tửu tiên, giữ im lặng.

Tiên nhân nào không phúc hắc? Ngoại trừ đầu đất Vân Thải Dạ trong đầu không phải luyện kiếm chính là trừ ma!

"Tửu Nghi thượng tiên, xin đừng ——!" Trong nháy mắt ba người đã đến trước cửa Thủy Vân các, Thanh Diên không ngăn kịp, Tửu Nghi đẩy cửa ra, vừa vặn thấy cảnh Vân Thải Dạ đặt trứng đen trong chậu kim sa cạnh người.

"Xin lỗi sư tôn!" Thanh Diên mắt đỏ, sư tôn tín nhiệm nàng như vậy, nàng lại không làm tốt chuyện sư tôn giao.

"Không có việc gì, lần sau Tửu Nghi với Bộ Y lại đến ngươi cứ cho bọn họ vào, Thanh Diên ngươi xuống đi." Vân Thải Dạ thấy ba người vào phòng, đứng lên trấn an Thanh Diên.

"Vâng." Thanh Diên hành lễ, đóng cửa Thủy Vân các rồi đi.

"Tại sao?" Vân Thải Dạ nhíu mày nhìn Tửu Nghi nói: "Lần nào ngươi đến đây cũng khi dễ đồ đệ của ta?"

"Làm gì có? Ta quan tâm đồ đệ của ngươi đó." Tửu Nghi cười hì hì lại gần Vân Thải Dạ.

"Trứng này..." Bộ Y đến gần bàn tròn, tò mò nhìn đồ đệ trứng đen nhấc lên sóng to gió lớn ở tiên giới của Vân Thải Dạ.

Nghe vậy, Vân Thải Dạ cẩn thận lấy trứng đen trong chậu kim sa ra, dùng vải trắng lau khô nước trên trứng, sau đó ôm vào ngực nói: "Thất đồ đệ của ta... Rất rắn chắc đúng không?" Vân Thải Dạ cũng không thể che giấu lương tâm nói trứng đen đẹp được, đành thay đổi từ hình dung.

Bộ Y co giật khoé miệng, nụ cười cứng ngắt: "... Rất rắn chắc."

Vân Thải Dạ cũng biết cái trứng này bị bao nhiêu người ghét bỏ, hiện giờ tiên giới đánh giả quả trứng này chỉ dùng một chữ: Xấu!

Nhưng dù sao đây cũng là đồ đệ bản thân nhận định, dù không thể dung túng muôn vàn, cũng không thể để người khác đánh giá tuỳ ý.

Hắn không thể trái lương tấm khen nó rất đẹp, nhưng tốt xấu cũng lớn lên khỏe mạnh nha.

"Ngươi cứ lừa mình dối người đi!" Tửu Nghi lắc đầu, y vẫn cảm thấy quả trứng này khó lọt vào mắt.

"Thật ra nó cũng không xấu lắm, lần đầu tiên nhìn thấy, nó bị dính bùn." Vân Thải Dạ dùng sí chích bố gói trứng kỹ lưỡng sau đó đưa đến trước mặt Tửu Nghi: "Ngươi nhìn xem, có phải bây giờ dễ nhìn hơn trước không?"

Tửu Nghi thừa nhận, so với lúc mới đào trong khe dưới Tiên Bàn Thạch ra thì quả trứng này dễ nhìn hơn trước, bùn đất bẩn thỉu trên vỏ đã được rửa, trên vỏ còn có toái thạch ánh xanh, lâu lâu phát ra ánh huỳnh quang âm u, như sinh mệnh trong trứng đang hô hấp.

Nhưng, nó vẫn cực kỳ xấu.

"Ha ha, ta đã điều tra trứng này, ta và Bộ Y lật hết danh sách trong cửu châu tứ hải ghi chép về các loại trứng yêu thú, thế nhưng không tìm thấy ghi chép nào có liên quan tới quả trứng đen thui này, nếu ấp ra ma thú, ngươi vẫn muốn nhận nó làm đồ đệ à?" Tửu Nghi chưa từ bỏ ý định, muốn khuyên bảo Vân Thải Dạ từ bỏ ý niệm nhận quả trứng này làm đồ đệ trong đầu.

Vân Thải Dạ không thèm để ý: "Trời sinh vạn vật tính vốn thiện, nó mới xuất thế không biết gì, ta tất nhiên sẽ dạy dỗ nó cho tốt, nếu sau này nó làm chuyện khi sư diệt tổ, ta nhất định sẽ thanh lý môn hộ, ngươi đừng quản nhiều quá. Tửu Nghi, ngươi chỉ hạ phàm một chuyến, sao gà mẹ quá vậy?"

Hôm qua Tửu Nghi mới bị Bộ Y nói xen vào việc của người khác, hôm nay Vân Thải Dạ Vân Thải Dạ nói là gà mẹ, nghẹn không nói nên lời.

"Được, ta không nói, ngươi đã chọn tên cho Thất đồ đệ chưa?"

"Vẫn chưa, ta chỉ lấy nhũ danh, gọi là A Sửu."

Tửu Nghi gật đầu tán thưởng: "Trứng cũng như tên, tên ngươi đặt không tệ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1