Người săn ác quỷ -- TEEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

"Huệ Bân, tớ chẳng phải đã nói không uống nổi thì đừng uống nhiều sao! Cậu nhìn mình đi, sau bí tỉ, đi đứng siêu vẹo. Hôm nay cậu làm sao thế? Sao uống nhiều vậy. Cậu đừng trách tớ độc miệng. Nếu cậu cứ lắc tới lắc lui thế này, tớ đập cậu một cái bây giờ. Nếu cậu bị đụng, bị thương, tớ mặc kệ."

"Tú Nhi, đồ nhẫn tâm! Còn nói là bạn bè?"

"Nếu không phải bạn bè, tớ đã vứt cậu bên đường và về nhà từ lâu rồi...Này! Tớ đã bảo cậu đi thẳng rồi mà!"

Vì Tú Nhi cứ nói mãi bên tai tôi, nên tôi rất bực mình. "Trên miệng cậu có đậu con ong à? Tại sao cậu lải nhải mãi thế?" Tôi xem lời nói của Tú Nhi như gió thoảng bên tai và cố gắng không đi thành hình chữ "S"...

"Tớ chẳng phải bảo cậu đi thẳng rồi à?"

Nó cứ lải nhải, nước bọt bắn ra làm tôi cứ tưởng là trời đang mưa lâm râm.

"Tớ quả thực đang đi thẳng mà!"

"Cậu mà đi thẳng?!"

"Sao hả! Thế này chẳng phải rất thẳng sao!"

"Này, này! Nhìn phía trước kìa!"

Tú Nhi đứng cách tôi mấy bước, lúc nó la lên thì đã muộn.

Tôi rõ ràng là đang mở to mắt bước đi mà! Nhưng trước mặt sao lại có cột điển nhỉ! Hay là thần tiên ở đâu hiển linh? Này, không thể lại gần cột điện, không được!

"Coong!"

"A..."

Tôi hoa cả mắt, hai tay xoa trán. Tú Nhi lo lắng chạy đến. Ôi, bạn thân mến của tôi ơi, bạn lo cho tôi như vậy sao?

"Này, cột điện đâu say rượ phải không? Cậu biết làm hỏng cột điện bị phạt bao nhiêu tiền không? Còn có thể bị bắt nữa đấy! Ai da da, cột điện đáng thương. Này, may là nó không hư hỏng. Sao thế? Cậu làm gì nhìn tớ như thế?"

Theo tính cách xui xẻo của nó, tôi nên sớm đoán ra kết cục này. Tôi tiếc lúc đầu đã không làm khác.

Tôi vẫn cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nhưng để chứng tỏ cho Tú Nhi thấy mình không sao, tôi đứng dậy ngay! Trời đất quay cuồng, còn Tú Nhi càng lợi hại hơn. Nó biết thuật phân thân ư, có đến ba Tú Nhi? Hừ, có lẽ tôi nên lượng sức mà uống, sao lại uống nhiều vậy chứ, xui thật!

Nhưng các bạn có biết người hôm nay cùng uống rượu với tôi là ai ko? Là mấy bạn nam học cấp 3 rất nổi tiếng, vì tôi rất vui, hơn nữa sức khoẻ đang rất tốt, nên cứ uống liên tục, say đến bộ dạng như thế này! Nhưng, tôi không bị xui xẻo vô ích.

"Này, đi đâu? Tớ gọi taxi giúp cậu!"

Chỉ nói là gọi giúp xe thôi? Chắc chắn là tôi tự trả tiền xe, rồi ngày mai, lại còn ngày mai phải trả thù lao phục vụ cho nó nữa?! Đây là sự thật không thể thay đổi...

Không để ý đến tiếng gọi của Tú Nhi, tôi đi về hướng nhà mình. Không bao lâu, tôi đã cách Tú Nhi một đoạn xa, đã hơn 12h đếm rồi.

Ôi, nếu không tỉnh rượu ngay, tôi có thể mất mạng. Ông bố tôi chắc là còn ngồi trên ghế đệm đơi, hơn nữa, còn liên tục nhìn đồng hồ treo tường. Quỳ xuống xin tha thứ? Hay là giả vờ xỉu? Uống rượu quá nhiều làm tim ngừng đập? Bố nhìn xác tôi, buồn một chút, sau đó, đem đi chôn. Trời ạ...Nghĩ đến những chuyện thê thảm này, tôi rùng mình, nổi da gà.

Một con chó nhỏ nhìn tôi, mắt láo liên, dường như nó đang hỏi tôi: cảm thấy thoải mái lắm sao mà lắc lư như thế? Chẳng lẽ trong mắt nó, tôi là đồng loại của nó? Tôi có chổ nào giống nó chứ?

"Này, con chó chết tiệt, muốn vào nồi à?"

Tôi giậm chân, cuối cùng cũng doạ được nó! Tất nhiên tôi không giết nó, chỉ đuổi nó đi. Tôi đắc ý bước đi, không ngờ phía sau vang lên những giọng nói đáng sợ.

"Ái chà! Hoá ra là cô gái xinh đẹp."

"Chà! Còn mặc đồng phục học sinh nữa! Hay quá!"

"Ái chà! Táo xanh chua đấy! Thú vị đấy, đã lâu rồi không gặp cô gái nào khiến anh hứng thú cả. Chơi với bọn anh một lát nhé?"

Dáng vẻ bọn họ nhếch nhác, miệng ngậm thuốc, nhả khói phì phèo, nhìn giống như nhửng tên ăn mày với mái tóc bết lại như bánh kem. Tổng hợp các yếu tố trên, tô điểm thêm một chút, bọn họ cùng lắm chỉ là tên lưu manh trong đám ăn mày.

"Gọị các người là anh à? Thế chẳng phải có lỗi với nếp nhăn trên mặt các người sao?"

Sáu người ư? Là 3 cặp sinh đôi sao? Không phải, hoá ra là có 3 tên. Ôi, tôi say đến nỗi không nhìn rõ bọn rác rưởi trước mắt đó có mấy tên nữa. Tôi vẫn lạnh lùng nhìn bọn chúng một cách mơ hồ.

"Ái chà! Khuôn mặt xinh đẹp trừng mắt lên cũng thật đáng sợ nhỉ?" "Hoa hồng có gai, không biết à! Đi chơi với bọn anh đi. Đi, anh đẫn em đến chỗ này rất là hay."

Một tên kéo tay tôi, tôi lập tức bẻ ngoặt tay hắn.

"A!"

"Ồn ào quá! Bản cô nương đã lấy lại tinh thần rồi!"

Nhìn thấy công phu của tôi, hai tên còn lại ngẩn người ra vài giây. Nhưng ngay sau đó, chúng gào lên: "Con ôn! Bọn ta đã nể mặt mà còn không biết liêm sỉ nữa, đánh nhau một trận à?" Sau đó, chúng cũng lao vào tôi. Đầu tôi nhức quá, nhưng nếu ngã xuống lúc này, không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào.

Tôi hối hận đã để Tú Nhi đi, cả con chó lúc nãy. Biết đâu nó có thể giúp tôi cắn mấy tên này? Dù sao, tôi cũng hạ quyết tâm!

"Ôi!"

Một tên bị tôi đánh trúng vai, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống. Trời xanh còn xoay vòng vòng, tôi chóng mặt quá. Thật không may, hai tên trước mặt tôi vẫn không hế hấn gì. Tôi liều mạng chống lại đường tấm công của chúng. Nhưng quả thật là không thể chống đỡ nổi được nữa...

"Ôi!"

Tôi đánh một cú đá trúng cằm, ngã ra sau. Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, tôi còn có thể mừng vì bên trong còn mặc quần thể thao.

"Ái chà! Hôm nay tao thật sự được chơi đùa thỏa thích rồi!" Bọn chúng nhân cơ hội tôi chưa đứng dậy được, từng bước từng bước tiến đến gần tôi. Bọn chúng buớc đến như muốn tiêu diệt tôi. Nhìn ánh mắt đáng sợ của chúng như có thể đốt chảy cả người tôi.

Bố yêu quý của con. Con gái đáng yêu của bố thà cắn lưỡi tự sát còn hơn bị bọn rác rưởi làm nhục. Tôi tưởng tượng đến cảnh hy sinh oanh liệt của mình. Để chuẩn bị cắn lưỡi, trước lúc bọn chúng đến gần, tôi đã thè lưỡi ra, bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ cần cắn một cái...

"Này, ba tên kia, làm gì đấy?"

Rốt cuộc là thần tiên ở đâu dự đoán trước được tình hìnhmà giáng xuống thế? Tôi mở mắt nhìn, nhưng khuôn mặt anh bị khuất ánh đèn. Tôi không thấy rõ, cái duy nhất nhìn được là mái tóc mà có thể chụp để quảng cáo dầu gội đầu và đôi môi.

"Mày là ai?"

"Chúng mày muốn biết không?"

"Mày điên phải không? Hay là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?"

Anh chàng này không rõ từ đâu đến? Bọn lưu manh mới đầu hoang mang một chút, nhưng rồi chúng lập tức như ruồi bu, vây lấy anh ta.

Còn tôi đang làm gì? Tôi rất đau vì chót cắn lưỡi nên cứ lăn lôn dưới đất, vốn dĩ cằm đả bị thương, giờ lại thêm lưỡi nữa. Thật là tai họa cứ liên tiếp ập xuống đầu.

Anh chàng đó nhanh chóng hạ được hai tên và nói với tên đang lúng túng ngồi dưới đất.

"Ta không có hứng thú xử lý những tên cặn bã. Họa cho ngươi trong 5 giây phải vác hai tên khốn này đi khuất mắt!"

Tên này bật dậy như lò xo, dùng sức mạnh như của quái vật kéo hai tên kia đi. Tên này hồi tối chắc là ăn cải bó xôi? Hắn có thể nâng hai tên kia mà dìu đi, đằng này lại kéo giống như đẩy chổi lau nhà vậy, nhìn không thuận mắt một chút nào, thật chẳng có tình bằng hữu.

"Muốn nằm ăn vạ ở đó đến bao giờ?"

"Cái gì? Tôi? Vừa rồi là nói tôi sao?"

"Nói thừa! Nằm ỳ trên đất ngoài cô ra thì còn ai nữa?"

Mũi tên của hắn bắn trúng tôi rồi. Không, tôi chưa gặp tên vô lại nào như thế, cái tên này đáng bị băm vằm từng mảnh.

Tôi rên hư hử, khó khắn lắm, mới nhấc nổi người dậy. Cằm thì đau nhức. Nhưng tôi sẽ đứng dậy được cho hắn thấy, tôi sẽ trừng mắt nhìn thẳng vào hắn và đáp trả lại một câu. Nhưng những hành động tôi tuởng tượng đã tan thành mây khói.

Anh ta cao lớn như thế, tôi có phải đã chọc giận ông trời không? Tôi cứ tưởng trên mặt anh ta sẽ có mấy vết thương, còn có thể dán mấy miếng cao dán... Ai da, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Người mặt trắng trẻo này là ai? Ai chứ?

"Làm trò gì thế hả? Không có lễ độ gì cả?"

"Ừ! Nhưng cậu đã gặp tôi lần nào đâu? Cậu cũng không lễ độ."

"Khuyên cô bớt lăn lộn mà nên về nhà đi!"

"Này! Tôi hỏi cậu tại sao không lễ độ với tôi?"

Tôi dường như đã tỉnh rượu rồi vì đã nhìn rõ khuôn mặt trắng trẻo, đẹp trei của anh ta.

"Đã hơn 1 giờ sáng rồi, là con gái nên về nhà sớm."

"Phải lễ độ!"

"Tôi đi đây!"

"Này! Nói chuyện với tôi phải lễ độ chứ! Cậu không muốn sống hả?!"

Hắn quay lưng đi khoát tay: "Lần sau, nếu có khả năng trừ khử tôi thì cố mà trừ khử nhé!"

TOP

Chương 2

Tối qua về nhà trễ, hôm nay vừa sáng đã phải ra ngoài rồi.

Bước vào lớp, tôi không thấy có ai, ngay cả con kiến cũng không có. Đây có phải là phòng học của lớp 12 không? Tôi thấy những khối lớp khác đã đến được mấy người, chỉ có lớp tôi là không thấy bóng dáng một ai.

Ngồi vào bàn, tôi cảm nhận được nỗi cô đơn một mình, rồi muốn ngủ một giấc, nào ngờ có giọng nói của ai từ đâu vang đến. Tiếng bước chân này, không nhìn cũng đoán ra được.

"Giờ này lại có người ngồi trong lớp? Ơ ... Chắc là ảo giác" Tròn mắt nhìn tôi đúng 30 giây, Tú Nhi mới xác định là không ảo giác. Tiếp sau đó, nó vỗ tay, tồi tệ hơn là nó lại cất cao giọng...

"A! Mặt cậu sao thế! Ha ha, tức cười quá!"

Sáng sớm gặp nhau, không chào nhau một tiếng thì thôi, nó cũng không nên nhìn tôi với anh mắt thương hại chứ? Lại còn vỗ tay, cười lớn? Lý Tú Nhi, hừ? Quả thật là! Tôi làm người thật thấ bại ...

Tú Nhi vừa nhìn thấy vẻ mặt của tôi liền làm ra vẻ yêu thương, đến ngồi trước mặt. "Ái chà! Lý Huệ Bân! Tiến bộ nhanh thật đấy? Lại học được cách hóa trang nữa?"

Vừa nói, nó sờ mặt tôi, định lột da. Trời ...

"A! Ai! Đau, chị hai! Sao cậu lại véo vào vết thương trên mặt tớ?"

"Ái chà! Diễn xuất cũng tiến bộ nhỉ? Rất tốt, đáng chúc mừng. Tớ biết những vết thương này đều là hóa trang thôi, mau bôi sách đi." Tú Nhi giả vờ rất hiểu và vỗ vai tôi ...

Ánh nắng buổi sáng hôm nay rất đẹp. Nếu tôi phải ra tay với bạn mình vào buổi sáng đẹp thế này quả là việc đau buồn, cũng là bất đắc dĩ thôi. Tôi nhìn Tú Nhi hồi lâu, mắt đằng đằng sát khí. Tú Nhi lúc này mới chợt hiểu ra, tròn mắt hỏi: "Má ơi! Đây đều là vết thương thật sao? Thật không?"

"Chẳng lẽ tôi tự làm ra?"

"Cậu từ trên cột điện té xuống à?"

Bây giờ cậu lại xem tôi là đứa nghịch ngơm nữa? Thật không hiểu sao người thông minh tuyệt đỉnh như tôi lại xem người như vậy là bạn?

"Phải không? Bị té à?"

"Bị đánh"

Nghe giọng điệu bình thản, lạnh lùng của tôi, phản ứng của Tú Nhi là ôm bụng cười, cười muốn vỡ bụng ...

Bạn gặp qua tình huống này chưa? Bạn thân bị đánh đến sống dở chết dở, mình lại ôm bụng cười... ?

Tú Nhi đột nhiên nín cười nói:

"Điện thoại của bệnh viện thần kinh là số mấy?"

"Này! Cậu bị điên à? Tớ bị đánh mà tìn bệnh viện thần kinh làm gì? Nên gọi xe cứu thương chứ!"

"Cậu có thể bị đánh sao? Chẳng phải cậu đánh nhau giỏi lắm à?"

"Là bị đánh, thật đấy."

"Gạt người"

"Tớ nói tớ bị người ta đánh"

"Nói dối"

"Tớ bị đánh thật mà."

"Chuyện cười thế gian?"

"Này?!"

"Được... được được, xem như cậu bị đánh..."

Tôi phải hét lên. Tú Nhi mới vội vàng thay đổi tư duy cứng nhắc. Tôi không muốn đập cho nó một cái, nên cố nén nỗi bực dọc trong lòng, kể lại hết những việc rùng rợn hôm qua. Chuyện lúc say đến nỗi trông gà hóa quốc, gặp phải ba tên lưu manh rác rưởi, suýt chút nữa hại đến mình và kể cả về chàng trai tuấn tú từ trên trời giáng xuống cứu tôi.

Thông thường, sau khi tôi nói hết những chuyện xui xẻo này, là bạn thân thì đầu tiên nên xem bạn mình có bị thương ở đây nữa không, đằng này, Tú Nhi bạn thân tôi thì...

"Ồ ! Thật không? Chàng trai tuấn tú à?"

"Tai cậu chỉ nghe được chuyện này thôi sao?"

"A, phải, phải, hôm qua, cậu say mèm, chuyện này là có thể. Cậu xem, nếu tớ không đưa cậu về nhà thì có xảy ra chuyện ly kỳ vậy không? Thế chắc rượu trong người cậu vẫn chưa tan hết đâu, sao lại còn đi học?"

"Tớ là học sinh gương mẫu mà"

Vừa nghe tôi nói xong, Tú Nhi trở nên nghiêm túc: "Phải đó! Quả thật tôi cũng cảm thấy thạt kỳ lạ. Một cao thủ võ lâm như cậu lại ngoan ngoãn đến trường như thế, lại học khoa Nhân văn nữa. Cậu học hành tàm tạm, kể cũng rất lạ. Cậu bị rượu đốt cháy cả bao tử mà vẫn đến trường, quả là hiếm thấy."

"Phải. Cậu cảm thấy lạ, tớ không quan tâm. Nhưng tớ xin cậu, cậu bỏ cái bề ngoài giả vờ nghiêm túc đi được không?"

"Được, nhưng hôm nay cậu về nhà như thế nào?"

"Không biết."

"Hôm nay cậu về nhà chắc chắn sẽ bị đánh chết."

"Ừ. Vừa nghĩ tới là tớ ê ẩm cả người."

Tối hôm qua, tôi cuối cùng cũng bảo vệ được mạng mình. Hôm nay, nếu bị tóm thì đầu tôi chắc chắn sẽ rơi xuống đất.

Bố tôi rất mong tôi ngoan ngoãn khôn lớn, sau này lập gia đình sẽ trở thành dâu hiền vợ thảo. Ông là chủ tịch một công ty nổi tiếng, vậy mà, kỳ vọng ở con gái lại nhỏ bé, giản dị như thế. Thật không hiểu, tôi thật lòng không hiểu.

Không bao lâu sau, các bạn trong lớp đi vào. Tôi không nói nữa, bởi vì ở trường, tôi ít ra cũng là học sinh gương mẫu mà!

***

Không thể nào, thật không thể như thế được! Ôi trời ơi! Bố sao lại bảo tôi đến công ty? Buổi tối, bố đột nhiên bảo tôi đến công ty!

Trên thế giới này, người duy nhất tôi sợ là bố. Bố tuyệt đối không bao giờ đánh họăc lớn tiếng với tôi. Nhưng như thế mới càng đáng sợ.

Tôi đứng trước cửa văn phòng và dán mắt vào tay nắm cửa. Lúc này, tôi mới hiểu cảm giác của người sắp đối diện với tử thần.

Cộc cộc!

"Vào đi"

Bố có lẽ đã gắn máy camera. Tôi không còn cơ hội chạy trốn nữa, đành bước vào "mộ mình, văn phòng của bố.

Tôi ngồi trên ghế nệm cách bố không quá một mét, cứ như ngồi trong địa ngục, cứ thấp thỏm không yên như ngồi trên bàn chông. Chỉ cần tôi không gây họa, bố là người cha vô cùng hiền từ, nhưng một khi tôi gây chuyện gì, bố sẽ dùng phương pháp kì lạ, cổ quái để phạt tôi. Đây là sở trường của bố.

"Con đã bao nhiêu tuổi?"

"Dạ..."

BÌnh thường, nếu bố hỏi những câu như thế này, tôi nhất định sẽ hỏi lại: "Chuyện này mà bố cũng không biết?" Nhưng lúc này mà hỏi ngược lại như thế, đầu tôi sẽ bị bay liền.

"Dạ, 19 tuổi"

"Con đang học lớp 12, chừng nào thi tốt nghiệp?"

"Có lẽ... khoảng 1 năm nữa"

"Không phải 1 năm, 7 tháng thôi!"

"...?"

"Dự định gì chưa?"

"Dạ, con đang suy nghĩ."

"Chỉ học thôi thì có tác dụng gì? Đã định học chuyên ngành gì và sẽ thi vào trường đại học nào chưa? Rốt cuộc là có dực định gì không vậy?"

"Ưm..."

Nói thật, cho đến bây giờ, tôi chỉ một lòng muốn tìm ra tên hung thủ đã hại mẹ tôi. Tôi chỉ cố gắng để ngày càng khoẻ mạnh, trước giờ không có lý tưởng gì cả.

"7 tháng nữa phải thi tốt nghiệp rồi, con nên suy nghĩ chọn ngành học đi. Con có nghĩ rằng mình sắp bắt đầu cuộc sống ở đại học không? Tối qua con về nhà lúc mấy giờ?"

"Tối qua... con ở thư viện học bài"

"Bây giờ ở thư viện cũng có bán rượu à?"

"Ơ ... uống rượu là vì con mệt quá, muốn giải trí một chút."

"Bố nghĩ chắc con nghỉ đến nhiều chút. Ngay đến nhà cũng tìm không được đường về."

Chắc lúc tôi ngủ say, bố vào phòng tôi để "thám thính tình hình". Hôm qua uống nhiều vậy mà lại không trổ tài xoá dấu vết, chắc là mùi rượu xông ra nồng nặc. Vẫn còn may, bố vẫn không biết chuyện tôi đánh nhau. Tôi nuốt nước bọt.

"Bố đặc biệt cho con..."

"Bố, được rồi mà. Con không muốn thứ gì đặc biệt cả!"

"Nghe bố nói hết!"

"Dạ ..."

Tôi nhấn mạnh lại lần nữa là, tôi rất sợ bố. Có lẽ vì bố là người thân duy nhất của tôi.

"Bố thật ra không muốn dùng cách này với con. 7 tháng nữa con thi tốt nghiệp rồi, cần có người bảo vệ."

"...?"

"Bố sẽ tìm người bảo vệ con."

"Hả? Bảo vệ? Bố suy nghĩ lại đi? Trời ạ! Bố cứ tuỳ tiện hỏi người nào đó ngoài đường xem, con có cần bảo vệ không?"

Về chuyện đánh nhau, tôi "võ nghệ đầy mình", có cần ai giúp chứ?

"Vào đi!"

Xem lời tôi như gió thoảng qua tai, bố hướng ra cửa nói lớn, giọng uy nghiêm. Cửa văn phòng từ từ mở ra, xuất hiện một khuôn mặt trắng trẻo nhìn rất quen...

"Hả?! Là cậu!"

Cái tên tóc đen bóng, da trắng, mũi thẳng, không có chút lễ độ? Tên huênh hoang ấy?

"Làm quen nhau đi, đây là Hạ Ngân Hách"

Chẳng phải chính là tên tối qua sao? Cái tên mà có đánh chết hắn, hắn cũng không lễ độ...

Chương 3

Quả là sét đánh giữa trời quang! Ra khỏi văn phòng bố, tôi rất kích động. Không giấu được sự sợ hãi hoang mang, tôi dường như quên mất chức năng ngôn ngữ của con người.

"Ngân Hách, Huệ Bân xảy ra chuyện gì, dù là chuyện nhỏ cũng phải nhắn tin cho tôi. Nếu chuyện gấp, cậu gọi điện thoại di động cho tôi".

Sao bố lại có thể nghĩ ra chuyện nhảm nhí thế này? Bố thật là ... Con sắp muốn điên rồi, sắp điên rồi.

Tôi đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh. Không việc gì thì cao lớn như thế làm chi? Tôi phải ngửa cổ ra sau mới nhìn thấy mặt hắn.

"Này, cậu ở đâu?"

"Nhà cậu"

"Tốt, nhà tôi ... Cái gì?"

"Có thể sẽ thường xuyên gặp mặt nhau đấy, vì cùng ở tầng 1 mà."

Trước giờ chỉ mình tôi độc chiếm tầng một, nay lại phải chia sẻ quyền sử dụng với hắn? Tôi tức đến nỗi muốn lệch đi, muốn nói một câu thật tàn nhẫn. Nhưng nếu tôi nói gì không hài lòng, chọc giận hắn, hắn sẽ báo cáo với bố, cho nên, thế nào cũng phải nhịn. Nếu bây giờ tôi gây sự thì sẽ xảy ra chuyện lớn...

Tôi cố nở nụ cười thật tươi mà ngay đến bạn bè trong lớp cũng khó nhìn thấy được, nói với hắn: "Tôi không phải là đứa trẻ hư hỏng, cũng không hút thuốc..."

"Chỉ có uống rượu là giỏi?"

Vô lại, tên vô lại...

Tuy nhìn ánh mắt hắn có vẻ như đang đùa, nhưng hắn tuyệt đối không phải đang đùa, mà là rất thật lòng. Cơn giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm. Cố dằn xuống, tôi lại nở nụ cười thật tươi: "Này, đó chẳng qua là giải trí để lấy lại sức lực. Sau này, tôi sẽ ngoan ngoãn học hành. Đừng nghĩ tôi như thế, tôi là học sinh gương mẫu đấy!"

"Thế người đánh nhau với ba tên lưu manh tối qua là à nữ quỷ à?"

"Ơ..."

Lùi một bước là trời cao biển rộng, cho nên phải nhịn. Huệ Bân, phải nhịn!

Từ giờ phút này trở đi, hôm nay là ngày tôi ngứa ngáy tay chân nhất.

"Đừng đánh giá tôi như thế, tôi học rất khá."

Hắn nhìn tôi trân trân,m tỏ vẻ không tin: "Xem ra là nhờ điểm này nên mới chống đỡ được tới nay phải không? Tôi cứ thắc mắc, cuộc sống bên ngoài của câu6 lộn xộn vậy mà sao cậu vẫn chưa bị đuổi học chứ?"

"Này!"

"Hả?"

Tôi nổi cáu lên. Không ngờ, hắn hỏi lại như thế làm tôi không biết đáp thế nào. Thật kỳ lạ, nếu là người khác đã sớm bị tôi đánh đến sống dở chết dở rồi, nhưng cảm giác của tôi về hắn hơi đặc biệt. Chắc cólẽ vì hắn quá đẹp trai, lại thêm có ảnh hưởng của bố.

"Tầng một xưa nay chỉ có mình tôi sử dụng."

"Có nghe nói"

"Nếu cậu làm việc gì xấu, cậu chết chắc."

"Tôi căn bản không nghĩ đến. Nhưng nghe cậu nó thế, tôi cảm thấy như cậu muốn tôi làm việc gì thì phải?"

"Cái gì?"

Chỉ mới tiếp xúc mà đã hiểu được tôi, hắn có cặp mất nhìn thấu được người khác à? Chưa nói được mấy câu, tôi cảm thấy mình như bị bóc lột trước mặt hắn ta.

"Cậu chẳng phải bắt đầu giám sát tôi từ hôm nay sao?"

"Đúng"

"Này, với ba người đàn ông cao lớn, tôi chỉ cần vài chiêu là giải quyết xong, còn cần gì bảo vệ chứ?"

"Ai nói bảo vệ cậu?"

"...?"

"Bởi vì tất cả những người có thể bị hy sinh do cậu, đều nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi."

A! Gặp đối thủ rồi.

Lúc nói những lời này, hắn vẫn bình thản, rồi bước nhanh về trước. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy hắn một hồi rồi mới bước đi.

Trời tối rồi, gọi taxi đi vậy, không ngờ hắn cũng lên xe.

"Cậu lên xe làm gì?"

"Chẳng lẽ mạnh ai nấy đi?"

Tôi cảm thấy không thoải mái chút nào. Nhưng tôi không có quyền từ chối. Tiền hắn xài chắc cũng là tiền mồ hôi nước mắt của bố, cho nên, để tiết kiệm, tôi đành phải cùng hắn về nhà.

Dì giúp việc vừa nhìn thấy mặt tôi đã khóc rống lên: "Ôi, Huệ Bân! Mặt con sao thế? Nhìn xem, khoé môi con rách mất rồi!" Nghe cứ tưởng tôi là người tàn phế bị ai đó cột dây thừng vào cổ kéo đi.

Sáng nay, Tú Nhi đã bôi thuốc cho tôi, vết thương đỡ nhiều rồi, mặt tôi không nên có nhiều vết thương. Dì vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay.

"Không sao cả! Con lên lầu trước đi"

"Ái chà! Anh chàng cao ráo, đẹp trai này là ai thế?"

Có thể dí chưa nhận được lệnh của bố. Dì cứ nhìn Ngân Hách chằm chằm.

"À, dì không cần để ý đến cậu ta."

Dì ngắt lời tôi: "Bạn trai à?"

"Hả? Không phải, không phải. Tuyệt đối không phải!" Hoảng hốt, tôi khua tay lia lịa, Ngân Hách lập tức sa sầm nét mặt lại.

"Không phải à? Thật không? Lần đầu tiên dì thấy Huệ Bân dẫn bạn nam về nhà, nên cứ tưởng là bạn trai. Thế cậu ta là ai?"

Lúc tôi sắp nói cậu ta là thần tiên từ nơi nào, Ngân Hách đã cắt ngang lời tôi. Nghe anh ta trả lời, tôi suýt ngất đi.

"Không có quan hệ gì cả, chỉ là người phải ở cùng tầng một với cô ấy."

******

"Này, cậu nói thế là có ý gì?"

"Chẳng phải, hiểu lầm cuối cùng đã được giải quyết rồi sao?"

"Tôi suýt xỉu đấy."

Trước khi bố gọi điện về, dì buộc tôi ngồi trên ghế nệm. Dì là một trong những người tôi có thể thổ lộ nỗi lòng, cho nên tôi không thể không quan tâm.

"Này! Tôi ra ngoàimột chút"

"Lúc này, tôi không thể cứu cậu nữa."

Muốn tên này lễ độ quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Tôi nhìn khuôn mặt điển trai của hắn đang toét miệng cười...

"Không cần cậu lo."

"Không phải lo, mà là nếu chuyển trường thì phải đi cùng cậu. Tôi không muốn đến trễ."

"Cái gì? Cậu đến trường tôi? Đến trường tôi làm gì?"

"Lẽ nào bảo vệ mà học trường khác?"

"Tôi cũng cầu như vậy."

Thế này mới gọi là: nghĩ đến tương lai là một màu đen tối, muốn kết thúc cuộc sống lúc này thì lại không nỡ bỏ tuổi xuân...

Cùng nhà, cùng trường,... đừng nói là cùng lớp chứ? Bố sẽ không bỏ con mà rứt áo ra đi đâu? Bố không đem con chôn xuống đất mà không chút lưu luyến gì? Tôi học lớp bốn khối mười hai, hắn...

"Này, cậu học ... lớp ... nào?"

Tôi run run, cẩn thận thăm dò, lại thêm nhìn Ngân Hách bằng ánh mắt van xin. Ngân Hách giả vờ suy nghĩ vài giây, nói:

"lớp bốn"

Chương 4

Từ đó, tôi giống như xác chết, như đồ bị thịt! Không, quả thật đây là quá trình đau khổ nhất từ trước đến nay, cũng có thể nói là sống dở chết dở!

Đã hai ngày liên tục, tôi uống với Tú Nhi và Thái Nguyên. Bây giờ, lục phủ ngũ tạng chống lại tôi.

Thái Nguyên không cùng trường với chúng tôi. Nghe nói cạnh tôi có thêm người giám sát, hắn tỏ vẻ thương hại. Có điều, hắn thương hại Ngân Hách, người giám sát tôi. Những người chung quanh tôi sao lại như thế. Tôi đã sống 19 năm vô ích?

"không khoẻ à?"

"Hả? Không có, vẫn khoẻ."

Tú Nhi lại chọc giận tôi...

"Đau chết cũng đáng, chịu cực hình hai ngày liên tục."

"Tú Nhi!"

Tôi trừng mắt, Tú Nhi dẩu môi. Tú Nhi à! Chỉ có trẻ con làm thế mới là nũng nịu đáng yêu, cậu làm thế quả thật đang nói: "Kéo miệng tôi đi."

Tôi nằm nhoài trên bàn. Ngân Hách có lạc đường không nhỉ? Hay là đến trường rồi?

May mà hôm qua về nhà trễ, nên mới không chạm mặt Ngân Hách. Sáng hôm nay, tôi đi học sớm như bình thường, bởi vì, nếu lọt vào tay bố thì rắc rối to. Bắt đầu từ hôm nay, tôi phải sống cuộc sống bị giám sát.

Tôi muốn biết Ngân Hách rốt cuộc có đến trường không, thế là, ra ngoài thăm dò tình hình. Thánh thần ơi! Tôi hy vong biết bao, khi mở cửa hắn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Trời ạ...

Cạch!

"Trò Hạ Ngân Hách, ở trường cũ thành tích học tập rất xuất sắc."

Vừa mở cửa là nhìn thấy hắn. Ông trời ơi! Rốt cuộc là sao? Không chỉ để tôi nhìn thấy hắn, lại thêm mấy thầy giáo đang khen ngợi hắn! Xem ra tên này không tệ, đến trường sớm thế, lại không bị lạc đường. Tôi nhìn sững Ngân Hách.

"A, đến đúng lúc quá, mau vào đi."

Tôi được thầy giáo chào đón nồng nhiệt, đến đứng cạnh Ngân Hách. Cậu ta làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Thầy nhìn tôi và Ngân Hách, nói: "Nghe nói hai em là chị em họ, nhưng không giống nhau chút nào."

"Cho nên, em cảm thấy may mắn vô cùng."

Ngân Hách trả lời như thế đấy! tên vô lại này. Có đem bắn tôi, tôi cũng hận hắn.

"Huệ Bân, may thật, có thể học cùng lớp với em họ."

"Dạ phải... Cái gì?"

Tôi chưa kịp hỏi lại, thầy đã nhìn hắn: "Ngân Hách, em học lớp 4 khối 11."

******

Ô, sao có thể như thế được. Người "hiền lành, yếu đuối" như tôi lại bị hắn đùa giỡn? Hắn không phải học lớp 4 khối 12 mà là lớp 4 khối 11. Hoá ra hắn nhỏ hơn tôi 1 tuổi.

"Ưm..."

Rắc!

"Huệ Bân. Có việc gì không vui à? Sao lại làm hư bút chì?"

"Hả? À, không có, ruột bút không biết sao bấm không ra."

May là sáng nay, hắn học 3 tiết liền. Lúc thấy giảng bài, tôi không nghe lọt chữ nào cả, lại thêm cây bút chì cũng bị hư. Tôi đưa ra một quyết định "trọng đại": Trốn học! Tuy nếu không may gặp phải giám thị thì tôi chết chắc, nhưng với tâm trạng như thế này, tôi quả thật không thể kiên trì đến hết tiết học thứ 8.

Xong tiết thứ 3, tôi xách cặp đi tìm thầy chủ nhiệm. Thật không may.

"Thầy chủ nhiệm của em ra ngoài rồi."

Hết cách, tôi đành phải mang cặp đi xuống lầu. tôi căm giận nhìn bức tường. Nữ sinh bình thường, không trèo qua được. Nhưng đừng quên, tôi có phải nữ sinh bình thường đâu.

Tôi dũng cảm bước ra. Để leo lên, tôi với hai tay lên tường, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi rung.

"Chết tiệt..."

Lấy ra xem, tin nhắn của "Số máy cá nhân". Tôi mở nội dung "Nhìn lên trên. Ngân Hách."

Tôi lạnh cả sống lưng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Hắn đang đứng bên cửa sổ hành lang, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của tôi. Cảm giác của tôi lúc này giống như một tên gián điệp bị phát hiện. Lạy trời, sao lại đáng sợ đến thế?!"

Tôi muốn hét to lên, nhưng sợ thầy giáo phát hiện, im lặng và quyết định gửi tin nhắn thật cay động cho hắn. Nhưng vì số máy của hắn không nhận. Lúc tôi định mở miệng nói gì đó với hắn thì hắn đã nói trước:

"Đi lên!"

"Này! Sao cậu biết?"

"Không có cặp cậu trong lớp."

"Đồ chết tiệt." Tôi nói thầm trong miệng, đứng ngẩn ra nhìn điện thoại một hồi lâu, sau đó, đóng nó lại vì không có cách nào khác cả.

Dù sao, tôi cũng là đến chỗ bố mà?

Tôi kiên quyết với tay lên tường. Quên chưa nói với các bạn là, tôi đang mặc váy. Chính xác lúc tôi đang leo lên, phía sau có tiếng.

"Ngưòi đang leo tường là em à!"

Giọng nói này nghe rất quen. Không cần quay đầu lại cũng đoán ra được, chính là thầy hiệu phó, nổi tiếng khắp trường, có biệt dành là "Cẩu"

Tôi quay người lại, đứng đối mặt với thầy, Ngân Hách đứng trên kia nhìn xuống. Trong tình hình khẩn cấp này, tôi lại nghĩ: nếu như bị mắng ở chỗ không có mặt Ngân Hách thì hay quá.

"Ồ! Lớp 12 à? Sắp bắt đầu tiết 4 rồi, học sinh lớp 12 lại mang cặp? Ko thể tha thứ được! Khoan đã, em chẳng phải là Lý Huệ Bân sao? Tôi cứ tưởng em là học sinh ngoan. Ai lại ngờ muốn trèo tường à, chẳng ra thể thống gì!"

"Em thật sự có chuyện gấp"

"Đi theo tôi!"

Tim như đang rỉ máu, nhưng tôi còn có thể làm được gì chứ?

Tôi đi theo "Cẩu" hiệu phó đến hành lang và quỳ ở đó.

Theo tính cách của tôi, nhất định là sẽ gào lên.

"Có nhiều cách phạt như vậy, sao lại bắt em quỳ trên hành lang lạnh lẽo này. Em không cảm thấy hành vi này là phạm lỗi, trái lại, việc làm của thầy là chà đạp lên lòng tự trọng của em." Nếu là bình thường, tôi sẽ lớn tiếng phản kháng như thế. Nhưng trước mặt tôi không phải thầy giáo nào khác, mà là "Cẩu" hiệu phó, nếu tôi dám phản kháng như thế, sự việc sẽ truyền đến tai bố. Nếu bố biết, cuộc đời tôi xem như chấm dứt tại đây.

"Viết kiểm điểm vào đây!"

Tờ giấy vừa trắng vừa rộng đặt trước mặt tôi không phải khổ A4 mà là khổ B4. theo tôi thấy một con ngựa có thể hoàn toàn chạy đượcc trên đó. Tôi cố gắng đè nén cơn giận, không ngờ dường như có ai đang đứng trước mặt tôi. Ngẩng đầu lên, ra là Ngân Hách đẹp trai.

"Là cậu mách thầy phải không?"

"Căn bản không phải, tôi đang chuẩn bị."

"Chuẩn bị gì!"

"Chuẩn bị nhắn tin cho chủ tịch."

"Đều tại cậu việc mới không thuận lợi. Nếu cậu không nhắn tin cho tôi, tôi đã có đủ thời gian rồi! Tóm lại, tôi bị "Cẩu" hiệu phó bắt tại trận rồi, kkhông cần báo cáo với bố tôi đâu. Hừ?"

"Ưm. tất nhiên phải báo cáo."

"Này, tên nhóc kia!"

"Tớ chỉ nói với chủ tịch chuyện cậu định trèo lên tường, kết quả gặp phải "Cậu" hiệu phó, thế là, phải ngồi chơi ở hành lang và viết kiểm điểm trên giấy B4."

"Đồ..."

Tôi sắp văng tục, nhưng kịp thời nhịn. Ôi, bố! Lẽ ra bố phải là chỗ dựa cho con, sao lại trở thành người cản trở đường tiến của con.

"Ưm... Cũng không phải là không có cách." Hắn nở nụ cười nham hiểm.

"Sao? Tôi phải làm sao thì cậu mới không nói với bố tôi?"

Ngân Hách nhìn tôi. Với khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút nham hiểm, hắn nói một câu chẳng khác "nằm mơ giữa ban ngày": "Cậu cầm cặp của tớ, nếu về nhà trước 9 giờ rưỡi thì tớ sẽ giữ bí mật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro