CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tôi đã sống cô đơn như vậy đó,chẳng có ai để chuyện trò thực sự cho đến khi máy bay của tôi bị hỏng giữa sa mạc SAHARA, cách đây sáu năm....
      Vào lúc mờ sáng 1 giọng nói nhỏ nhẹ ngộ nghĩnh đánh thức tôi dậy. Cái giọng nói,"Nếu có thể,mong ông vui lòng... vẽ cho tôi 1 con cừu"
~~~~~~~~~~♡~~~~~~♡~~~~~~♤~~~~•◇~~~~~~~

Mùa hè ,căn phòng nhỏ nồng nặc mùi hôi khó chịu của tranh sơn dầu,mùi dầu thông hòa với mùi mồ hôi xông thẳng lên mũi.
Những bức tranh đã hoàn thành nằm la liệt trên mặt sàn.Chiếc quạt điện cũ và tạp âm rè rè của lõi gang đúc quay lờ đờ chừng như sắp dừng lại hẳn.
  Bên cửa sổ 2 người đag ôm chặt lấy nhau,2 người còn lại đều cầm súng lục 9 li,tất cả bất động
   A Điển lau mồ hôi bằng chiếc áo phong trắng mặc trên người,liếc nhìn những bức tranh chép,đoạn nhướng mày ra hiệu cho nữ cảnh sát bên cạnh.Lòng bàn tay anh đã ướt sũng mồ hôi,gần như ko. cầm chắc súng được nữa,cứ tiếp tục kéo dài tình trạng giằng co này kết cục chắc chắn rất bi thảm.
   Nữ cảnh sát nhận ám hiệu bèn khẽ nhướng mày lên đáp trả sau đó lớn tiếng hô
-Ông Lạc,chúng tôi chỉ muốn mời ông về phối hợp điều tra sự việc ko căn thẳng như ông nghĩ đâu hãy buông dao xuống đã!
   Lạc Hằng nắm chặt con dao nhỏ trong tay gí sát cổ 1 viên cảnh sát khác điên cuồng gào thét
- Cút, rút lui hết đi,để tao rời khỏi đây!
   Con dao đã cứa sát cổ viên cảnh sát bị Lạc Hằng khống chế,máu bắt đầu chảy ra
   Nhân lúc Lạc Hằng phân tâm,A Điển hỏi nhỏ
-Chi viện của Thiên Sát rốt cuộc đã đến chưa?
   Lúc này tại hiện trường có 3 cảnh sát.Ngoài người kia đag bị khống chế thì chỉ còn lại anh và cô gái bên cạnh.Nhìn con dao càng lúc càng cứa sâu,A Điển lo lắng đến mức suýt trào nước mắt Lạc Hằng mà chạy trồn phước của hắn là phước của hắn đấy bằng ko để rơi vào tay anh thì 10 đại cực hình của sở cảnh sát chắc chắn hắn sẽ nếm đủ
   Người bị uy hiếp là đồng nghiệp"Yêu quý" của A Điển người anh đã thương thầm từ lâu.Bởi vậy anh thực sự lo lắng sợ hãi.
   " Thiên Sát đến hay chưa làm sao tôi biết được?:Đến rồi thì phải có tiếng còi xe chứ!
  Nữ cảnh sát trừng mắt nhìn A Điển
_Nếu ko phải anh tự ý hành động thì tình hình đâu đến mức tệ hại thế này.
_Làm sao tôi biết mới leo lên tầng 4 thì hắn bỗng nhiên mở cửa ra ngoài đổ rác
    Nhớ lại sự việc vừa rồi A Điển  cảm thấy rất khó lý giải.Hình như dạo gần đây anh đag gặp hạn làm việc gì cũng gặp bất trắc ban nãy tính lên tầng 4 đợi ngoài cửa chở chi viện nào ngờ đối phương đột ngột xuất hiện trường trở nên hỗn loạn tiếp đó 3 cảnh sát thì 1 bị tóm.
   _Tao bảo chúng mày lui xuống! Con dao lại nhấn sâu thêm viên cảnh sát bị khống chế chảy máu càng nhiều.hắn ko muốn những ngày tháng tiếp theo phải sống trong lao tù.Căn phóng nhỏ này là nơi hắn dùng để làm tranh giả,cũng chỉ vì muốn người thân có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn,ko ngờ lị bin cảnh sát chú ý.
   Ban nãy khi cảnh sát phá cửa xông vào Lạc Hằng bức bác quá mới túm lấy 1 viên cảnh sát tuy đây ko phải là mong muốn của hắn nhưng lại là cách duy nhất hầu giúp hắn thoát thân
   _Được được!A Điển cũng vờ đặt súng xuống
  _Ông Lạc chúng ta có thể nói chuyện 1 lát! xin ống đừng cứa dao nữa sẽ xảy ra án mạng đó!
A Điển nhìn đồng nghiệp bị cứa 1 đường trên cổ mặc dù vô cùng thương xót thần rủa Lạc Hằng xối xả,nhưng ngoài mặt anh vẫn cố ép mình gượng cười để đối phó.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro