Người thứ chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi bắt đầu, con người ta đều thất bại.

Nhưng thất bại đến lần thứ 100, có lẽ, kẻ đó nên xem lại số mệnh của mình. Cũng có thể là do chân lí cuộc đời không cho họ thành công. Nhưng, lần 101... có lẽ, nên xem lại.

Khiết xoay mòng mòng trong căn bếp của mình với một mẻ bánh crepe. Xắn tay áo lên, cô gái nhỏ thoăn thoắt trong việc lấy bánh ra và rưới mật ong lên, dưới ánh sáng nhờ nhờ, thấy một nụ cười nhoẻn ra, xinh đẹp đến không ngờ. Nhón ngón tay và mút cái "chụt", Khiết cười.

"Thật tuyệt vời, Vy sẽ không thể làm gì mình được nữa. Ngon quá đi thôi!"

Bôi mỡ và bột vào chiếc tạp dề sớm đã lấm lem, Khiết xoay mình búi tóc và để tất cả vào chiếc làn để sẵn trên bếp rồi phủ vải lên và vào phòng tắm.

*Cạch*

Tiếng nước xối xả vọng ra từ bên trong khiến một kẻ nằm ngoài hành lang vùng dậy. Nhà tắm liên thông với hành lang, một kiểu cấu trúc mới trong kiến trúc chung cư, kẻ bên ngoài mở bừng mắt, nhìn lên trời. Và quay sang nhìn đồng hồ.

5h đúng. 5h sáng đúng.

Lắc đầu, toan ngủ tiếp, chợt ngộ ra điều gì quan trọng lắm. Xem nào, kẻ đó vò đầu bức bối rồi điểm lại hoạt động hôm qua: sáng đi ra trường bắn, trưa đi ăn tại nhà hàng St.Piere, chiều lại một vòng trực thăng quanh thành phố, rồi sau đó... sau đó thế nào nhỉ? Nhìn lại cấu trúc tòa nhà, rồi nhìn lại hàng dây quần áo mắc trên dây, mới lại ngộ ra.

"Nhầm nhà à?" hết sức bình thản và tự nhiên, thốt nên như kẻ đó luôn nhầm như thế.

Không nói thì không sao, đến khi nói ra, không biết kẻ bên trong tu luyện bao lâu mà nghe thấy tiếng thì thầm khẽ khàng đó, liền quơ vội khăn tắm, đạp cửa xông ra.

Sáng sớm, yên bình, khắp khu chung cư yên ả bỗng có tiếng hét xé trời, chim bay tán loạn. Túm chặt khăn tắm, Khiết ngoài cách dùng chân, có lẽ, chẳng biết dùng gì nữa, và một cú song phi tuyệt vời tung ra.

"Anh là ai?" cô gái nhỏ nhắn nhỏ giọng nói.

"Người." xoa xoa bụng do chấn thương không nhỏ, giọng anh đều đều đáp trả.

"Tất nhiên, ma sẽ không thể bị đánh. Làm gì ở nhà tôi?"

"Tính trộm đồ nhưng ngủ quên mất!" ngáp dài, anh hoàn toàn không ý thức được cái kẻ đứng trước mặt mình là loại con gái nào.

"Trộm đồ lót sao? Cho bạn gái chắc?" Khiết mỉm cười, hỏi đầy thương cảm. Rõ ràng nụ cười mang đậm chất âm u.

"Có lẽ thế!" một thoáng sững sờ, anh cũng gật gù, thì trộm ở nhà một đứa con gái, còn gì hợp lí hơn là...

"Bạn gái anh size nào?" khác với dự tính của anh, Khiết xoay lưng, vẫn buộc chặt khăn tắm trước ngực rồi tiến về phòng ngủ... bới đồ.

"Chắc là cup D." Anh nhắm mắt, ra chiều đăm chiêu rồi lại tiếp tục ngủ.

Lục tung tủ quần áo, Khiết chọn được bộ đồ nào giản dị nhất, bình thường nhất rồi mang theo hai cái áo D cup ra quẳng lên người anh.

"Còn quần thì sao?" đó là câu hỏi duy nhất Khiết nghe được.

* * *

"Thật?" Hoàng Ngọc Lâm tròn mắt trước lời kể thảnh nhiên đến bất nhẫn của con người trước mặt mà tròng mắt sẵn sàng rớt ra "Đá cậu, rồi cho cậu... đồ lót?"

"Ừ."

"Cậu chắc chắn cô ta là con gái?"

"Kiểm chứng rồi." Kỳ bình thản gật đầu, không chút ngại ngùng, và chân thành đến mức đáng sợ.

"Mà khoan..."

"..."

"Thương Uyển thật sự mang size là cup D?"

"Hỏi cô ta, tôi không biết." nhún vai, Kỳ nằm dài xuống ghế sofa và úp gối lên mặt "Nhưng cô gái đó biết làm bánh, và crepe rất ngon."

Liên quan không? Mà liên quan hay không không quan trọng chỉ là... đó có phải là những điều mà một tên bị gắn cho hai chữ "Dâm tặc" nên nói không? Mà không, cô gái kia thậm chí chỉ đá hắn một cú, và sau đó lại tận tình giúp đỡ cho hắn cả bộ Victoria's secret và Triump. Có phải họ cùng một lò đi ra hay không?

Nhưng mà... tại sao lại nhầm đến độ... quái đản?

Ngoái sang nhìn kẻ đang thiu thiu ngủ, Ngọc Lâm hận một nỗi không thể đem hắn dựng dậy và hét vào mặt để hỏi lại ngọn nguồn. Kẻ kiệm lời ở mức vừa phải này vẫn kín tiếng đến bực mình.

Vĩnh Thiết Kỳ, Hoàng Ngọc Lâm, hai kẻ nắm thế lực hàng đầu Doanh Nhã, sao lại có lúc ngồi một chỗ, thắc mắc về đứa con gái thần kinh có lẽ mang theo cả tá vẫn đề. Vấn đề quan trọng nhất, chắc chắn là cô ta hoàn toàn mất hết dây thần kinh xấu hổ. Có lẽ, nên ước mong sẽ gặp lại cô gái ấy, nếu tại Doanh Nhã được thì quá hay rồi.

Thế là trời chiều lòng người, cô gái đó, thật sự xuất hiện ở Doanh Nhã, với một thân phận đặc biệt đến không ngờ.

* * *

"Mất nguyên hai bộ đồ mới mua... nhìn mặt mũi đẹp trai ngời ngời như thế mà nghèo đói đến vậy cơ à?" Khiết nhai bánh, rồi bình thản bấm máy, hoàn toàn lãng quên chuyện ban sáng và tập trung vào tin nhắn từ tổ chức gửi đến.

Lần nữa, khu nhà rung chuyển. Tiếng hú mừng rơn đến điếng người, Khiết nhảy cẫng lên, ôm cái rổ mây toàn bánh quay trọn một vòng.

Thế đấy, ước mơ làm người hầu, sau 100 lần xin xỏ, đã thành hiện thực. cả một đời, hy vọng duy nhất là tấm bằng người hầu xuất sắc. Khiết không ngu, chỉ là đó là công việc duy nhất Khiết thích làm. Những thứ khác, vốn dĩ chưa bao giờ quan tâm.

Chỉ là, Khiết nên để ý đến kẻ mà mình sẽ làm trợ lí riêng cho đến... hết phần đời còn lại là ai.

Vĩnh Gia Thiết Kỳ.

Không phải oan gia, cái này là hữu duyên.

Nhưng... vô phận.

Nhưng thôi, những chuyện đó nằm vùng phủ sóng của tương lai, hiện tại hoàn toàn không liên quan. Tôn chỉ của Khiết, khi đã làm người hầu, người ta hỏi một câu sẽ trả lời một câu, người ta không hỏi thì đứng nói, an phận làm người hầu, ăn lương hàng tháng, làm bánh hằng tuần, làm việc hàng ngày, chỉ cần bình yên, không gặp thêm số phận bất hạnh nào nữa là được. Không yêu ai, yêu bản thân và đôi tay của mình. Có thể chết vì tiền, vì bạn, không được chết vì tình và gia đình.

Chỉ là, lối sống đó, sớm đã vun Khiết hóa thành một con vật vô tình nhất trong các loại vô tình, tàn nhẫn nhất trong các loại tàn nhẫn, tham lam nhất trong các loại tham lam.

Không phải là Khiết muốn, mà là họ muốn.

Ngọc Phong đã nói "Sống ở đời, đừng nói là biết ai, biết mình mình đã khó sống lắm rồi."

Mẹ đã nói "Sống cũng được, không cũng chẳng sao, nhưng nhất thiết phải tồn tại."

Khiết chọn nghề không sai mà. Một nghề, vì sự tồn tại của chính mình. Mà phá hỏng đi cả sự thật về mặt đạo đức sớm đã bị bóc ra và đem quăng vào một sọt rác nào đấy từ rất lâu rồi. Khiết nhún vai một mình rồi cầm chiếc bánh crepe lên ngắm nghía. Vị mặn chát nơi đầu lưỡi khiến cô chẳng còn hứng thú với mẻ bánh này. Cuốn khăn lên cổ và bước ra khỏi nhà cùng chiếc làn, Khiết vẫy taxi và đưa đến một địa chỉ sớm đã quen thuộc vô cùng.

"SKT cho tôi."

Trên con đường phủ đầy gió, Khiết vẫn lướt mắt nhìn cảnh vật trôi dạt về phía sau và mất hút qua gương chiếu hậu, ánh mắt không rời khỏi chiếc gương dù chỉ là một chốc. Thở dài, cô ăn mặc có tươm tất quá không nhỉ? Chỉ là đến đề nhận chứng chỉ người hầu và nhận phân việc thôi, có lẽ không cần phải khoác trên mình chiếc áo Marc Jacob này...

Khác với mọi cô tiểu thư đài các khác, và khác với chính nhân vật cô yêu thích nhất trong tiểu thuyết, Khiết không thích mặc đồ đẹp hay đắt. Chỉ vì... làm bánh toàn mặc màu trắng và dọn nhà toàn mặc màu xanh, kèm thêm thư kí cũng chỉ giới hạn hai màu trắng đen hoặc cùng lắm là xám, thì cần gì phải màu mè cho nhàu nát tiền của? Nhưng, Khiết không bao giờ thôi khiến mình trở nên nổi bật nhất, không vì sự ăn vận của mình mà làm lu mờ đi khuôn mặt xinh đẹp đến ngây người và những sải chân tự tin cùng tiếng động từ hai chiếc lắc chân cô luôn chuyển động bên mình.

"Biệt thự Vallarie, chủ nhân Vĩnh Thiết Kỳ?" cô nhìn lại tờ giấy và nghe lại lần nữa tiếng nói rành rọt của người quản lí, rồi chép miệng trong lòng.

Không thể tránh được tai ương mà Tường Vy cứ ra rả bên tai cô. Lúc nào cũng "bằng mọi giá, mày không được phép lại gần hắn!" Khiết cười, nụ cười rạng rỡ đến kì quặc, nụ cười luôn trái với sắc phục của chính cô và làn da hơi tái và nghiêng đầu. Cô không quan tâm nhiều thế được... cái cô muốn, là công việc này.

* * *

"Ý, cậu nói sẽ có một kẻ nữa đến làm người hầu?" Ngọc Lâm nhướn mày tay vẫn bóc trái cam bóc dở "Không lạ lẫm nhưng cậu cần thêm một người hầu làm gì?"

"Giải khuây không được sao?" Thiết Kỳ trả lời, lúc nào trông như thiếu ngủ đến nơi vậy.

"Con gái à?"

"Hình như thế..."

"Chậc thế này thì trông mong gì ở việc cậu biết cô ta có xinh đẹp hay không đây. Này, nếu xinh thì tặng tôi nhé."

Nheo mắt nhìn kẻ trước mặt, anh lạnh lùng trả lời.

"Tôi thuê cô ta để giết cậu, có muốn thì cứ mang đi."

"Chậc, khỏi, tôi đây đâu có chán sống đâu... hahahahahahahaha..."

"Điếc tai tôi... làm gì thì làm, cô ta đến thì gọi tôi dậy!"

Ngọc Lâm lắc đầu, bỏ miếng cam vào miệng và với tay lấy remote. Đôi mắt đen thâm trầm thẫm lại nhìn kẻ đang nằm dài trên ghế đệm và trùm sách lên mặt.

"Một kẻ như cậu, làm sao sống nổi đây?"

Ngọc Lâm quen biết với Thiết Kỳ gần như đến cả đời người, cái con người đó, luôn gây ra sự áp chế kinh hoàng, nhưng, chỉ trong vài năm gần đây, bỗng trở về, thu mình làm một kẻ ăn hại không hơn không kém. Chán chường đến mức tuyệt vọng và phần lớn thời gian, cậu ta đi ngủ, thay vì làm những công việc trước kia cậu ta làm.

Người ta nói, tập đoàn họ Vĩnh là một tập đoàn ngầm vốn chỉ là trong truyền thuyết, chỉ là một thương nhân khá giàu có nhưng lại được vẽ nên một lịch sử tuyệt vời khiến nhiều kẻ thần hồn nát thần tính, đến mức quỵ lụy Vĩnh Gia. Nhưng, những kẻ nói điều đó, cũng chính là vì tin tưởng tập đoàn Vĩnh có thật. Cho đến khi sự ra đời của Vĩnh Thiết Kỳ, họ mới hy vọng Vĩnh Gia sẽ đổ xuống trong tay của con người ăn bám đến bại hoại đó. Một kẻ đờ đẫn với gương mặt lúc nào cũng như người thiếu ngủ trầm trọng và sự biếng lười đến không thể chấp nhận được. Thà rằng hắn phá gia chi tử nhưng toát ra cái bá khí ngút ngàn thì còn đỡ, nhưng đằng này, hắn cứ đờ đẫn như một bóng ma u uẩn trong Vĩnh Gia.

Và hiển nhiên, cậu ta bị trục xuất ra khỏi gia tộc tuy được trợ cấp đều đặn hàng tháng, nhưng, cậu ta hình như không động đến số tiền đó bao giờ. Nhưng số tiền cũng không biết gửi vào đâu. Các vị đứng đầu trong Vĩnh Gia ban đầu lầm tưởng vị công tử này đi mua vàng và còn có máu làm ăn, nhưng đến khi điều tra, mới biết cậu ta gửi toàn bộ vào cô nhi viện, một sự nhân từ không được chấp nhận tại gia tộc họ Vĩnh, nhưng gia quy không thể đổi, họ vẫn đành chu cấp cho một kẻ ăn hại như thế.

Nếu như không phải vì sự việc cách đây 5 tháng, Thiết Kì hẳn đã sớm bị trục xuất khỏi chính thế gian này bởi chính cha ruột của mình. Và cũng vì sự kiện đó, vô tình lại kéo cả anh và Khiết lại với nhau.

Cũng bởi vì việc đó, lại khiến Khiết xoay mình, từ một kẻ vốn đã đóng băng đến nỗi nếu móc tim ra quả tim là cục đá thành một kẻ đột nhiên xé toác cả thứ duy nhất níu kéo bản thân để sau đó lại liều mình mà khiến cả một thế hệ đảo điên. Trong cái thế hệ đó, không thể bỏ ngoài Hoàng Ngọc Lâm.

Chuông cửa kêu lên ba lần và sau đó là tiếng mở cổng tự nhiên hết mức, một giọng nói đều đều vang lên, nhưng rõ ràng, đó là giọng nói đã hóa thành máy móc không phải giọng thật của cô ta. Khiết cất tiếng đánh động, quy định là thế, nếu cửa mở thì cứ vào nhà và chào hỏi rồi sau đó sẽ đưa ra hợp đồng làm việc, tính toán sao cho đôi bên cùng có lợi là quá được rồi.

"Xin chào, tôi là Kim Ái Khiết, là nghệ danh của tôi khi hành nghề, tôi đến để kí hợp đồng làm người giúp việc cho ông Vĩnh Thiết Kỳ. Xin hỏi ông Vĩnh Thiết Kỳ có nhà không ạ?"

PHỤT...

Sặc nước bọt, Ngọc Lâm đập bàn đập ghế rồi lay Thiết Kỳ dữ dội.

"Ông... cô ta gọi cậu là ông... hahahahahahahahahahahahahaha.... Nếu cô ta biết cậu mới 22 tuổi thì thế nào nhì... chết mất. Ông ư?"

"Câm đi, ra gọi cô ta vào đi!" uể oải ngồi dậy, chất giọng chẳng mang vẻ ngái ngủ nào cả cứ bình thản lên tiếng rồi để mặc cái kẻ kia tự tung tự tác cứ thế mà làm.

Cánh cửa bật mở.

Khiết bước vào và thứ ánh sáng nhợt nhạt khép lại phía sau khi cánh cửa đóng. Cởi đôi giầy ra, cô bước vào và cúi chào, cho đến khi ngẩng lên, sững sờ đong đầy trong đáy mắt, chớp mắt một cái, mới kìm chế được câu hỏi chực thoát ra từ miệng. Nhìn cô gái trước mặt, Thiết Kỳ nhíu mày.

"Chào cô."

"Chào ông, tôi là Kim Ái Khiết!" cô cúi gập người xuống, đè nén toàn bộ sự tò mò của mình, cố gắng kiềm chế hết mức kẻo ngay ngày đầu tiên bị đuổi việc thật không hay chút nào.

Dứt lời, cái kẻ bên cạnh Thiết Kỳ lại lăn ra cười sặc sụa còn anh, mắt mở tròn rồi sau đó cũng gật gù.

"Thật ra, tôi mới 22 tuổi thôi."

"Tôi biết, thưa ông, tôi có thông tin về ông khá đầy đủ."

Đưa tay che miệng ho khẽ, Thiết Kỳ nhận từ tay cô một tập tài liệu không quá dầy rồi tự hỏi có đúng là cô gái đó hay không. Có lẽ, cô ta bị chứng quên.

"Cô có bị chứng nhanh quên không?"

"Cái gì không quá quan trọng tôi sẽ nhanh quên." Đáp lời, hỏi thì đáp, không được thể hiện thái độ, bình tĩnh nhìn anh, không một chút nào nao núng.

"Kể cả bị trộm đồ?"

"Vâng, kể cả thế."

"Cô em này chẳng thú vị chút nào cả!" Ngọc Lâm khoan khoái ngả người ra phía sau, thở dài "cô em khuôn khổ thế này, nguyên tắc thế này, thật chán ngắt!"

Không liếc qua Ngọc Lâm, nhưng Khiết vẫn gật đầu đáp lại bằng tiếng Vâng nặng nề.

"Cô ta chán ngắt! cậu chỉnh đốn đi!"

"Nếu cậu biết cô ta là kẻ tôi đã kể, thì có thú vị không?" ngáp, và ngáp, bản chất bóc trần của một công tử là thế này sao?

"Ô! Thật sao? Tuyệt vời! Ôm cô một cái nhé cô bé... lâu lắm mới thấy hắn ta kể câu chuyện về ai đó đấy! Nào, ôm, ôm nào..." Ngọc Lâm mắt vụt sáng, đứng dậy và lao đến chỗ Khiết cùng đôi tay dang rộng.

Chẳng né người, Khiết cũng đành bấm bụng thở dài để mình bị ôm. Mùi Lan Dạ Hương ngập tràn trong mũi khi Ngọc Lâm bao phủ lấy cô.

Khịt mũi khó chịu, Khiết ghét tất cả các loài hoa lẫn mùi hương của nó, chúng thật nồng và ngập trong mùi phấn.

"Ôi, cô bé ghét mùi hương này của anh sao? Nó thơm lắm cơ mà, chẳng cô gái nào tránh cái mùi này như tránh tà vậy đâu. Nói gì đi chứ?"

Ngước nhìn chậm rãi và bằng một tốc độ thay đổi khuôn mặt thuần thục đến ngạc nhiên, Khiết mỉm cười.

"Vâng. Tôi ghét mùi hoa, thưa ông Hoàng!"

"Không thể chịu được em, có kiệm lời thì cũng nói nhiều lên, hắn ta đã chán ngắt rồi, em mà không nói là ngôi nhà này sẽ có hai bóng ma và một con quỷ đấy!"

Khiết vẫn giữ nụ cười chừng mực đến chuyên nghiệp trên môi, ai nói cô không muốn quậy tưng bừng chứ? Nhưng bây giờ đang là công việc, và việc thì không nên phá hỏng nó. Cô cần một cuộc sống để giải khuây chứ không tẻ ngắt như thế này.

"Cô buộc phải nói nhiều lên. Còn cậu thì thôi cằn nhằn đi, tai tôi mỏi rồi, game đi! Đừng có đứng đấy chắn cuộc làm hợp đồng... Đây, tôi kí rồi. Nhưng điều 3 khoản VI chắc chắn là cô sẽ làm mọi chuyện cho tôi chứ?"

"Chỉ cần không hại đến danh dự, nhân phẩm, thể xác, tôi chấp nhận."

Khóe môi khẽ giật, một nụ cười cơ hồ mở ra khiến Khiết nhíu mày lẩm bẩm.

"Nếu muốn nói là lợi dụng mình thì huỵch toẹt hẳn ra, tội gì... phải cười làm duyên cơ chứ?"

"Vậy chúng ta thỏa thuận!" biếng nhác đưa tay lên, anh nắm hờ bàn tay cô rồi tuột xuống nhanh chóng, rồi nằm xuống ghế, rồi úp sách lên mặt, rồi đắp chăn lên người, rồi ngủ.

Còn Khiết, cũng đành ngó nghiêng với thái độ hờ hững đến tuyệt đối với Ngọc Lâm lẫn Thiết Kỳ. Có lẽ, cuộc đời của họ đầy hay ho và tĩnh lặng cứ kéo dài như thế đấy.

— End chap 1 —

=)))) đọc lại mà cười muốn tuột quần =))))))))))))) thôi, teenfic của mình cũng đáng yêu đi <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro