Chương 4 : Tên họa sĩ biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghiên đã khỏe lên chưa?" – Tại một khu biệt thự ngoài ngoại ô Đài Bắc, trong một căn nhà màu trắng, Hân Đồng mở nắp hộp canh Điền Thất, khói trắng bốc lên, hương thơm của nó cũng tỏa ra.

"Nghiên đã nói là Nghiên không bị gì hết mà, chỉ là thỉnh thoảng nhức đầu thôi". – Trác Nghiên từ ghế sofa cố gắng đứng dậy, nở một nụ cười miễn cưỡng "Cám ơn Đồng đã tới thăm".

"Nghiên ngồi xuống đi" – Hân Đồng ép Trác Nghiên ngồi lại ghế sofa, trên tay bưng một chén canh nóng. "Há miệng ra".

"Nghiên tự uống được rồi" – Trác Nghiên ngại ngùng cầm lấy chén canh nhưng đã bị Hân Đồng ngăn lại.

"Nghiên không được khỏe thì đừng động đậy nhiều" – Hân Đồng có một chút tức giận, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Trác Nghiên, tay không ngừng thổi từng muỗng canh rồi đút cho đối phương "Nếu muốn cám ơn Đồng, thì hãy uống hết canh, canh Điền Thất có thể hạ hỏa, rất công hiệu cho chứng đau đầu"

"Oh" – Trác Nghiên đút một muỗng nuốt một muỗng, "Canh ngon lắm" Trác Nghiên nhìn người đối diện mỉm cười "Hình như đầu Nghiên hết nhức rồi!"

"Làm gì mà lẹ như vậy được, thiệt tình, đã có tuổi rồi mà cứ như con nít" – Hân Đồng cũng nhìn người đối diện từng muỗng từng muỗng uống hết chén canh mà mình nấu cười mãn nguyện.

"Đồng đi rửa cái chén".

"Để đó Nghiên rửa cho". – Trác Nghiên đứng dậy.

"Không được, ngồi xuống đi" – Hân Đồng nheo mày, ánh nhìn cảnh cáo, Trác Nghiên chỉ biết nghe lời ngồi xuống.


- - - -

"Tới nơi rồi" – Tài xế quay đầu lại nhìn tôi.

"Hả, trong này có cả chục cái biệt thự, bác bắt con đi bộ sao?"

"Taxi không thể vào khu vực biệt thự tư nhân được cháu ơi!"

Thiệt đáng ghét, tôi nhìn dãy biệt thự trải dài đến phía xa, chỗ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

- - - -


"Can I need you in my life ..." – Ở nhà bếp, ngoài tiếng nước chảy, còn truyền ra ngoài tiếng hát thì thầm của Hân Đồng, đây là môt bài hát xưa, bài hát mà từng tiết tấu của nó Trác Nghiên có thể thuộc nằm lòng. Cô tiến về phía nhà bếp. Vẫn bờ vai đó, vẫn dáng dấp đó, hình dáng của Hân Đồng cũng chỉ có Trác Nghiên là biết rõ nhất.

Bất giác, Trác Nghiên dang đôi tay của mình, gửi đến Hân Đồng một cái ôm thật chặt từ phía sau.

"Trác Nghiên ..." Hân Đồng muốn quay người lại, nhưng rồi đứng im đó, vuốt ve cánh tay của Trác Nghiên, làn da của Trác Nghiên cũng là thứ mà Hân Đồng không bao giờ quên được.

Trác Nghiên nhẹ nhàng xoay người Hân Đồng lại, tay trái vẫn ôm eo, tay phải nắm lấy tay Hân Đồng, nhìn trìu mến, " Chúng ta nhảy một bản đi".

Trác Nghiên cất tiếng hát như thì thầm bên tai bạn nhảy "Can I need you day and night ...". Cả hai di chuyển nhịp nhàng theo tiết tấu.


- - - -

"Mệt quá điiii" – Bổn cô nương đã lạc trong cái mê cung này 10 phút rồi đó nha, rốt cuộc thì nhà của cái tên họ Thái đó ở đâu vậy.

- - - -


"Hân Đồng" – Cả hai vẫn nhịn nhàng bước chân, Trác Nghiên nhẹ nhàng gọi.

"Hửm".

"Đồng có nghĩ là Nghiên già rồi không?".

"Vậy còn Đồng, Nghiên có nghĩ Đồng già không?" – Hân Đồng mỉm cười.

"Đồng vẫn như lúc trước, vẫn rất đẹp, rất đẹp"

"Không, Đồng già rồi" ... "Nhưng Nghiên thì có chút già đó, già đến nỗi không có lấy một nếp nhăn".

"Haha" – Trác Nghiên cười lớn.

Đầu Trác Nghiên tựa vào cổ Hân Đồng "Nếu cho Nghiên thêm 10 năm nữa, có thể, chúng ta sẽ hạnh phúc".

"...." – Đột nhiên có một nỗi ám ảnh, một sự khủng hoảng nào đó làm Hân Đồng không được vui, cô ấy biểu lộ sự hoảng loạn. Mặc cho Trác Nghiên có cố gắng nắm tay trấn an, nhưng tay của Hân Đồng cứ vùng vẫy.

"Chúng ta không thể nào đâu, xin lỗi muộn rồi, Đồng về đây".

"Hân Đồng, Hân Đồng" – ... "Nghiên chỉ nói nếu như thôi mà..." - Trác Nghiên định chạy theo nhưng lại đột nhiên ngả quỵ, cơn nhức đầu lại hoành hành, mười ngón tay Trác Nghiên ôm lấy đầu, cố chống trả lại cơn đau.


- - - -

"Trời đất ơi, không kiếm nữa, đi vềeeee" – Vừa nói dứt câu thì tôi thấy bóng dáng của mẹ bước ra từ một căn nhà, tôi lật đật nấp vào một bụi cây gần đó, mẹ vội vã bước ra xe, "Đáng ghét"- tôi thật sự muốn chạy đến trước đầu xe mẹ, nhưng thôi tôi nhịn, xe mẹ từ từ khởi động. Lại một lần nữa tôi bị hoa mắt chăng, tôi thấy mẹ lau nước mắt ?!

- - - -


Tôi tiến đến căn nhà mẹ vừa bước ra.

Định lịch sự bấm chuông nhưng thấy cửa không đóng, dù gì cũng là khách không mời mà đến, nên tôi bước vào luôn.

"Thái ..." – Tôi đẩy cửa vào, định gọi to tên biến thái đó ra thì tôi há hốc mồm ngạc nhiên , người ngồi trên ghế sofa, tay ôm lấy đầu, quằng quại nửa mê nửa tỉnh.

"Ê" – Hình như hắn không biết đến sự có mặt của tôi, rồi đột nhiên lăn xuống đất.

"Trác Nghiên" – Tôi gọi hắn một lần nữa, miệng hắn lẩm nhẩm gì đó, tôi chạy đến, đỡ hắn ngồi dậy.

"Thiên sứ 0330 ..." – Mắt hắn cố gắng mở to nhìn tôi, tôi thấy hắn nhìn tôi với vẻ rất hạnh phúc, hắn lại lẩm nhẩm gì đó ... Thiên sứ ... 0330 ... Hắn gọi tôi sao? Thái Trác Nghiên gục vào người tôi hôn mê.

Không lâu sau.

"Tỉnh rồi hả ..." – Thiệt tôi chỉ muốn chửi thề, tại sao tôi lại hỏi han như vậy, lúc nãy trong lúc cấp bách, tôi đã khó khăn lắm mới đỡ được hắn lên giường, đã vậy còn đắp chăn, chạy ra chạy vô nhà tắm giặt khăn để lau mồ hôi cho hắn nữa chứ. Đáng hận nhất là hắn chảy mồ hôi ướt hết cả người, tôi phải cởi bớt nút áo ra để lau và tôi phát hiện "hắn" là con gái, cái tên Thái Trác Nghiên này màn hình phẳng thiệt.

Khoan đã, Thái Trác Nghiên là nữ, mẹ tôi Chung Hân Đồng cũng là nữ, vậy bọn họ ...

Trời ơi, lại một mớ bùi nhùi không thể hiểu nổi lại xuất hiện trong đầu, chắc tôi điên sớm quá!

"0330" – Trác Nghiên vịn lấy đôi vai tôi, "Thiên sứ của tôi, đúng là bạn rồi!"

"Cái gì 0330, cái gì thiên sứ, ai là bạn của mấy người, buông ra coi" – Tôi có hơi bất an với cái tên biến thái này, nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Trác Nghiên, làm tôi bắt đầu tin rằng mình chính là Thiên sứ 0330, nhưng ... tôi là Hebe, là con gái của Điền Đại Vĩ, Điền Phức Chân.

"Bạn không nhận ra mình sao, hay là tại mình già rồi, nhất định là tại mình già rồi" – Trác Nghiên đột nhiên ôm chầm lấy tôi, tự nói tự trả lời, "Bạn đúng là đã không gạt mình, mình cuối cùng cũng chờ được bạn!"

"Trời ơi, bạn bè gì ở đây, cái đồ biến thái, xê ra coi, não có vấn đề hả?" – Tôi đã hứa gì với hắn đâu mà "Bạn đúng là đã không gạt mình" cái tên Thái Trác Nghiên này đúng là thần kinh không được bình thường.

"Thôi tôi đi đây!" – ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tôi đẩy Trác Nghiên ra rồi bỏ chạy

"Đừng đi mà" – Trác Nghiên hình như đã bình phục nên đã cố gắng chạy theo tôi. "Đừng đi mà" Trác Nghiên thở khó nhọc khi nắm được tay tôi.

"Á, mấy người muốn gì?" – Tiêu rồi, tiêu rồi, cái tên biến thái này muốn xâm hại tôi mà.!?

"Mình ..." – Hình như cơn đau lại bắt đầu, Trác Nghiên lại lấy hai tay ôm lấy đầu, tôi nhân cơ hội đó, bỏ chạy ra ngoài.

Xém chút là tiêu rồi, không biết hôm nay là ngày gì nữa, giữa ban ngày lại xuất hiên một tên biến thái, tốt nhất là ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Bỗng từ đâu, một cơn mưa xối xả ập đến.

"0330" – Có tiếng nói vọng lại phía sau, cái tên Thái Trác Nghiên chết tiệt, đuổi cùng diệt tận tôi mà, tôi tăng tốc chạy, thì không may bị trẹo chân, tôi ngã xuống.

"Cẩn thận!" – Bỗng có tiếng còi xe inh ỏi đột ngột vang lên không ngừng tăng tốc về phía tôi, hốt hoảng, tim tôi đập mạnh và tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Thái Trác Nghiên lúc này đã ở sát bên tôi, nắm lấy tay tôi kéo, nhưng tôi không tài nào đứng lên được, tôi nhắm mắt không dám nhìn chiếc xe càng ngày càng tiến lại gần. Trác Nghiên ôm chặt lấy tôi.

Trong phút giây đó, hình như tôi đã trở thành một thiên sứ, vai tôi mọc lên đôi cánh. Trời vẫn cứ mưa tầm tả, chúng tôi đều ướt cả. Tôi nhìn người đang ôm chầm lấy mình, mắt cô ấy nhắm chặt, và máu không ngừng tuông ra ở đầu.

- - - -


"Phức Chân! Phức Chân ..." – Vẫn là giọng nói quen thuộc mà tôi không muốn nghe đó.

"Tôi chết rồi sao?" – Tôi nhìn thấy mặt của mẹ, mẹ khóc đỏ cả mắt, tôi cảm thấy đau lòng, tôi muốn ôm mẹ, tôi muốn lau nước mắt cho mẹ ...

Tôi muốn nhìn thấy Ella, tôi muốn trả lời câu hỏi của bạn ấy.

"Sau này lớn lên, tôi muốn trở thành ... trở thành ..."


Day & Night – TháiKiện Nhã
Can I need you forever?
Can I keep you close to me
Day & Night?
Too much of a good thing
Could just never be enough
And it brings you down
It makes you fear you'll lose it somehow
And that's how you make me feel
And that's how you make me feel
So can I need you in my life?
Can I keep you close to me
Day & Night?
Can I need you forever?
I wanna have you close to me Day & Night
----
I want something that's beautiful
A love full of emotions & desire
And something oh so innocent
And yet so far beyond words
That you can't explain    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro