Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17: Tình nồng mờ ảo

Tối đó, sau khi từ bờ sông trở về, cơ thể KyuHyun bắt đầu xuất hiện hàng loạt triệu chứng.

Đầu tiên là cảm mạo, ho khan suốt mấy ngày tiếp đó là viêm dạ dày cấp tính dẫn đến phát sốt. Hàng loạt những triệu chứng giày vò tinh thần và thể xác khiến cậu mỏi mệt. SungMin cứ ngỡ là do lịch làm việc quá dày đặc đã tạo áp lực không nhỏ cho cậu, vì thế mà thương tình chủ động cho cậu nghỉ phép để nghĩ ngơi bồi dưỡng sức khỏe. Trợ lý Key cũng nhắc nhở cậu, hiện giờ đang là mùa bệnh cúm, nhất định phải đi khám bác sĩ.

Nhưng thật sự KyuHyun cũng chẳng hiểu vì sao đột nhiên ốm một trận như vậy? Ấn tượng về lần cảm cúm trước đây là việc xảy ra rất lâu rồi. Cuối cùng cậu chỉ có thể đổ lỗi cho hôm cùng SiWon bên bờ sông mà bị cảm lạnh. Thế nhưng, cậu cũng chẳng hiểu, dựa vào đâu mà chỉ có mình cậu xui xẻo còn người đó thì vẫn bình an vô sự.

SiWon chẳng những không hề hấn gì mà còn áp dụng hàng loạt những cách đối xử đầy thô bạo với cậu.

Ví như bất chấp nguyện vọng của người bệnh ra sức ép buộc cậu đến bệnh viện. Đi qua đi lại giữa các khoa khám bệnh không ngừng giày vò cậu; ví như lúc y tá truyền dịch cho cậu, anh khoanh tay đứng ngay cạnh thờ ơ lạnh nhạt nói: "Tôi vẫn chưa ăn cơm tối, làm phiền cậu truyền dịch nhanh nhanh để xong sớm...". Lại ví như, về đến nhà anh đánh thức cậu đang say giấc nồng trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, trút tất cả viên thuốc cùng nước sôi để nguội ra, động tác chẳng có chút gì ân cần dịu dàng cả.

Cậu còn đang ốm, trong lòng vẫn đang khó chịu, nhưng thực sự chẳng còn sức lực để chấp anh.

Vì bị viêm họng nên cậu nuốt vào cũng khó khăn, có lúc viên thuốc trong họng bị giữ lại hồi lâu, vỏ bọc bề ngoài tan ra hết đắng đến mức cậu chau mày lại. Gương mặt anh vẫn nhoẻn nụ cười hả hê trước sự đau khổ của cậu.

Giận thì giận nhưng cậu vốn không còn sức để kháng cự nữa.

Hôm đó KyuHyun uống thuốc rồi ngủ, dường như đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong cơn mơ, cậu đeo ba lô một mình leo núi, chẳng phải là dốc núi nhưng cũng khá mệt, mỗi bước đi gần như kiệt sức, đỉnh núi phía xa xa đi mãi vẫn chưa lên đến nơi được.

Cậu thở hổn hển không ngừng tiến lên phía trước, đôi lúc tay chân lóng ngóng, ba lô trên vai lại nặng nề. Cuối cùng chèn ép cậu đến nỗi thở không ra hơi.

Cũng chẳng rõ là bao lâu cuối cùng cậu cũng leo lên đến đỉnh. Cậu ôm ấp niềm vui sướng trong lòng chạy về phía trước. Quả nhiên có người đang đứng đợi cậu ở đó. Người đó chìa tay về phía cậu. Do khuất ánh sáng, cậu không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng cậu vẫn gọi: "Anh Hai!". Trong lòng chắc chắn là vậy, vì thế nhanh chân tiến về trước, ôm chặt lấy anh.

Trên người anh quả nhiên có mùi hương quen thuộc. Cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến mức rơi cả nước mắt, và rồi cậu thật sự khóc.

"Sao thế?"

Cậu nghe thấy câu hỏi nhẹ nhàng vọng lại trên đầu.

Thế nhưng chẳng phải!

Đó chẳng phải là tiếng của anh trai HeeChul.

Cậu ngây người ra một lúc mới ngẩng đầu lên.

Dáng người thon dài gương mặt điển trai trước mặt đang nhìn cậu với cặp mắt dài hẹp, ánh nhìn u ám sâu thẳm tựa biển khơi.

Cậu kinh ngạc, muốn lùi lại phía sau nhưng chẳng hiểu thế nào mà đôi chân tựa như bám rễ dưới mặt đất, bị đinh đóng chặt không tài nào cử động được. Cảm giác nặng nề trên bả vai lại trở về, túi xách như chứa cục đá lớn nặng ngàn cân.

Gió trên đỉnh núi quật lạnh thấu xương cứ thế thét gào lướt qua bên mình, đánh cuộn vào tận khe sâu không đáy.

Cậu há hốc mồm muốn lên tiếng nhưng đôi môi dường như bị cơn lạnh lẽo làm đóng băng, chỉ sót lại trên gương mặt dấu ấn ngấn lệ, điều kỳ lạ là dường như mang chút cảm giác ấm áp tựa như được chạm vào ngón tay áp út hoặc làn môi ấm áp của ai đó... Từ khóe mắt đến gò má men theo những làn nước mắt chảy xuôi cảm giác ấm áp kỳ lạ ấy dường như vẫn đang lan tỏa dần.

Cậu hơi mơ hồ nhất thời không phân định rõ được đâu là trong mộng đâu là hiện thực. Chính vào lúc đó, tia sáng rực rỡ chói lóa đôi mắt cậu. Chính khoảnh khắc cuối cùng nhắm mắt lại theo phản xạ, cậu trông thấy nụ cười nơi làn môi anh, vẻ mệt mỏi cùng với sự tàn nhẫn quen thuộc.

Dường như chính vào khoảng thời gian đó, anh chụp lấy đôi bàn tay cậu, khẽ mỉm cười đẩy cậu cùng với mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

...

Kinh hoàng tỉnh lại trong cơn ác mộng, toàn thân KyuHyun ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực thở phập phồng. Cậu mơ màng hướng mắt nhìn ánh đèn sáng rực trên đầu, hồi lâu sau mới nhận ra tia sáng chói lóa mắt trong giấc mộng từ đâu mà đến.

SiWon quả nhiên đứng bên giường, mặt bình tĩnh hỏi:"Nằm mơ thấy gì thế?".

Cậu chuyển động con ngươi, ánh mắt dừng trong giây lát bên bờ môi anh, nói không chút sức lực: "Quên rồi".

"Vậy dậy ăn cơm đi." Anh lại nhìn cậu, nhưng cũng chẳng hỏi gì thêm nữa. Xem chừng rõ ràng vẫn còn có chuyện quan trọng chờ anh giải quyết hơn là quan tâm đến một giấc mơ. Mười phút sau anh thay quần áo ra ngoài.

KyuHyun tỉnh giấc, cảm giác thể lực đã bình phục nhiều. Trên thực tế mấy ngày nay cậu đã trong thời kỳ hồi phục sức khỏe, dần dà cũng rũ bỏ trạng thái bi thảm để mặc cho người khác đè nén chi phối.

Bữa cơm tối được bày biện trên bàn, theo lệ vẫn là những món thanh đạm. Gần đây cậu ăn uống không ngon miệng, mấy ngày đầu bị ốm cậu ăn rất ít. Cậu nhớ mang máng có mấy lần nằm trên giường bị SiWon ép ăn cơm. Lúc đó cậu thật sự không ăn nổi, thi thoảng ăn một ít thì lại nôn hết ra. Khi cậu nôn đến mức đầu óc choáng váng quay cuồng thì anh nói: "Chẳng ngờ rằng anh làm em đổi cả khẩu vị".

Cậu không biết anh nói đùa hay nói thật, kết quả anh lại nói: "Ngoài việc chống chọi cho đến thời gian hẹn ước ra, em chẳng còn cách nào khác để thoát thân trước cả. Dù là bản thân có sống dở chết dở".

Cậu rất muốn mắng anh một câu: "Đồ thần kinh", chỉ tiếc rằng miệng vừa há ra thì thìa cháo nóng đã đẩy vào miệng cậu chặn đứng giọng khàn khàn của cậu.

May mà thời kỳ khó chịu ấy đã một đi không trở lại, KyuHyun ngồi trước bàn không khỏi vui mừng khấp khởi trong lòng. Từ sau khi cậu dần dần hồi phục, SiWon chẳng mấy quan tâm đến cậu nữa. Có thể là giai đoạn trước đó anh đúng lúc khá rỗi rãi, lại thiếu đi niềm vui cuộc sống, thế nên mới có dư dả thời gian mà giày vò cậu. Nếu không phải là vậy, cậu thật sự nghĩ không ra vì sao anh lại dẫn người đang bị ốm như cậu đến căn biệt thự này. Dù gì việc chăm sóc người ốm cũng là một việc vô cùng phiền phức. Còn anh, chẳng bao giờ là người chủ động tự vác rắc rối vào người cả.

Cậu thật sự hoài nghi về sự nhàn rỗi phát rồ của anh, đến mức thời gian gần đây cứ mỗi lần cậu tỉnh giấc thì gần như đều trông thấy bóng dáng SiWon ở nhà. Một khi đánh mất đi sự hài hòa của những ngày tháng trước đây thì trên người anh sẽ toát ra luồng khí cùng với lực áp suất cực đại, khiến cậu vừa giận vừa không biết làm gì, dường như có một cảm giác bị ép đến mức sắp phát điên lên, chẳng trách mà khi nãy nam nhân vật chính trong giấc mơ là anh thủ vai.

Ăn xong, KyuHyun đi tắm nước ấm, thả lỏng hoàn toàn cơ thể. Vậy mà mãi đến khi lên giường đi ngủ, căn phòng rộng lớn ấy cũng vẫn chỉ có mình cậu.

SiWon không về nhà đó là việc thật sự đáng mừng với cậu. Hiện giờ cậu có chút thời gian và sức lực nên không khỏi suy nghĩ về chuyện của KiBum. Hôm đó những lời nói DongWoon như một cái gai cắm mạnh vào con tim cậu, cứa vào tim cậu bất cứ lúc nào khiến cậu thấy đau. Mãi đến tận bây giờ cậu mới sực tỉnh, thảo nào mà có lần SiWon uống rượu say nhìn cậu rồi gọi tên KiBum.

Cậu gắng nhớ lại bức ảnh trông thấy trong hồi ức, thật ra chẳng cảm thấy mình cùng người con trai đó có điểm gì giống nhau. Ít ra thì gương mặt cũng chẳng giống nhau lắm. Cuối cùng cậu nằm trên giường kiềm chế rất lâu, rốt cuộc gạt bỏ ý định vào thư phòng tìm kiếm bức ảnh lần nữa. Bởi lẽ xem lại cũng chẳng ích lợi gì cho bản thân cậu. Cậu cũng chẳng phải là người ưu sầu, ngốc nghếch thích làm con tim mình đau đớn hết lần này đến lần khác!

Sáng hôm sau KyuHyun bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Trong nhà vẫn chỉ có mình cậu, cũng chẳng rõ SiWon đã rời đi từ sớm hay là cả đêm không về nữa.

KiKwang có mặt đúng mười lăm phút sau đó đưa đồ cho cậu: "Buổi tối sẽ có xe đợi em bên ngoài, đón em đi dùng cơm".

"SiWon đâu?" KyuHyun lật túi quà, thuận miệng hỏi.

"Anh ấy đang ở công ty". Cũng chẳng biết có phải cố ý nói để cậu nghe không, KiKwang dừng một lát rồi mỉm cười, "Tối qua uống thâu đêm, hôm nay lại phải chuẩn bị hai cuộc họp, không chừng phải đến sẩm tối mới kết thúc. Thế nên, anh ấy gọi tài xế sang đón em, đưa em thẳng đến nhà hàng luôn".

KyuHyun vờ như không nghe thấy chỉ nhìn chăm chú quầng thâm trên mắt KiKwang: "Công ty bọn em có người trợ lý am hiểu về bộ sản phẩm bảo vệ da đấy, bữa nào em bảo cô ấy giới thiệu cho anh kẽm dưỡng quầng thâm loại tốt nhé!".

"Vậy thì em cám ơn trước a."

Sau khi KiKwang ra về, KyuHyun lôi bộ đồ thiết kế tinh xảo cùng đôi giày ra. Sau khi gửi tin nhắn cho SungMin. Kết quả là phản ứng của SungMin khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.

"Anh không biết mối quan hệ thầm kín của em và SiWon tốt đẹp đến mức nào, công ty cũng sẽ không can dự vào chuyện đời tư của em." SungMin nói. "Trước đây công ty không muốn bọn em bị ký giả chụp hình là vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em. Nhưng mà hiện giờ thì khác rồi, nếu như W&K đã chính thức có lời mời em trở thành người đại diện phát ngôn mới cho chi nhánh nhãn hiệu của họ, vậy thì em và SiWon cùng công khai ra mặt cũng là việc hợp lý thôi. Thế nhưng anh không thể không nhắc nhở em, việc đời tư vẫn phải hết sức chú ý. Công ty không muốn đến lúc bị mọi người suy đoán rằng em dựa vào con đường khác để có được cơ hội là người phát ngôn. Em có hiểu không?".

"Người phát ngôn? Cái gì mà phát ngôn." KyuHyun nghe chẳng hiểu gì.

"Trong thời gian em nghỉ phép, W&K đã cử người sang thương lượng với công ty biểu thị ý muốn hợp tác. Sao thế, em không biết gì sao?", SungMin ngạc nhiên, "Quan hệ của em và SiWon không phải là ...".

"Em không biết." Rất hiếm khi, KyuHyun mặc kệ lễ phép ngắt ngang lời SungMin, tiếp đó thì xác nhận: "Sự việc này đã quyết định rồi sao?".

"Hiện tại vẫn còn đang thương lượng điều khoản cụ thể, anh cũng định đợi em quay về làm việc mới nói chuyện với em."

"Em hiểu rồi."

"Vậy thì sau này tham dự những buổi tiệc công khai ấy, em biết biểu hiện thế nào rồi chứ?" SungMin do dự không yên tâm nhắc nhở cậu.

KyuHyun nghẹn lời nói: "...Em biết rồi".

Buổi tối KyuHyun được dẫn đến buổi tiệc rượu kỷ niệm do một tập đoàn bất động sản quy mô lớn tổ chức. Cậu chẳng mấy hứng thú với hoạt động này nên chỉ đành ngoan ngoãn tham gia, hoàn toàn là vì muốn nhanh chóng gặp mặt SiWon.

"Chuyện người phát ngôn vì sao em là người cuối cùng được biết?' Cậu đứng cạnh anh thấp giọng hỏi.

"Chuyện này lẽ nào em không hỏi công ty em hay là người bầu của em sao?"

SiWon khoác bộ vest phẳng phiu, gương mặt xã giao không chê vào đâu được đang trò chuyện cùng cậu còn hướng ánh nhìn chào hỏi quan khách từ xa.

KyuHyun phụng phịu nói: "Nếu như em từ chối làm người phát ngôn thì sao?".

"Vấn đề này em cũng nên bàn bạc với sếp em. Sao lại hỏi anh?"

Cậu nhất thời chán nản nói không nên lời, anh xoay người nhìn cậu: "Hôm nay trang điểm nhạt quá, chẳng thể che đi vẻ mặt tồi tệ của em".

"Em vẫn chưa khỏi ốm mà, là anh chọn nhầm bạn rồi."

"Giờ thì việc công việc tư, em đều là lựa chọn tốt nhất." Anh ôm vòng sang eo cậu, khẽ dùng sức đẩy cậu về phía trước. "Đi thôi, bên kia có vài người bạn, mình cũng sang đó nói vài câu nhé!"

Với tình huống này, KyuHyun thật sự thiếu hứng thú. Đi cùng SiWon hết nửa hội trường, cậu liền tìm lý do lui về sau. Tiệc rượu ngoài các loại rượu ra, thức ăn ngon cũng chẳng phải ít. Cơ mà những người đến tham gia tiệc rượu này đa phần mang mục đích xã giao. Quay lại bàn ăn rực rỡ sắc màu ấy, cảm giác thưởng thức dường như vượt xa cả tính thực tế.

KyuHyun chọn một miếng bánh gatô, ngồi ở một góc khuất. Vốn dĩ bệnh viêm dạ dày cũng vừa có chuyển biến tốt không nên ăn thức ăn này. Nhưng tối nay tâm trạng cậu không được vui, rất cần một chút đồ ngọt để làm dịu lại những phiền muộn u uất.

"Trùng hợp thế, cậu cũng ở đây." Chợt có người tiến lại gần che khuất tia sáng chỗ cậu.

KyuHyun ngẩng đầu lên, trông thấy Kim Yoobin trang điểm rực rỡ cuốn hút, trong tay cầm cốc rượu sâm-panh.

"Nếu có thể được, tớ thật chỉ mong được về sớm." KyuHyun mỉm cười nói.

Kim Yoobin ngồi xuống, cũng chẳng hỏi cậu đi cùng với ai đến, có lẽ đoán ra được, hoặc cũng có thể vừa rồi đã trông thấy. Sau khi ngồi xuống, Kim Yoobin tiếp tục nhấp một ngụm sâm panh nhỏ còn KyuHyun thì yên lặng đối phó với chiếc bánh trong chiếc đĩa, hai người im lặng chẳng ai nói gì.

Cuối cùng cũng ăn xong bánh ga tô, KyuHyun đứng dậy nói: "Tớ nghỉ đủ rồi, còn cậu?".

Kim Yoobin dường như đang thất thần vì chuyện gì đó, lúc này mới đột nhiên kinh ngạc, hoàn hồn lại, nhướng nhướng mày: "Cậu đi trước đi".

Đến khi KyuHyun đi được hai bước, cô mới chợt đứng dậy, gọi: "Chờ đã, có chút chuyện, không biết cậu đã nghe nói chưa?".

"Chuyện gì thế?" KyuHyun hỏi.

"Là chuyện liên quan đến anh ấy." Tâm trạng Kim Yoobin thay đổi đến kỳ lạ, như có chút căm phẫn không nói nên lời, lại như ngượng ngùng, tóm lại là chọn cách im lặng không nhắc đến cái tên ấy.

KyuHyun liền hiểu ra: " DongHae à?".

"Ừ."

"Anh ấy sao rồi?"

"Anh ấy phải nhanh chóng phẫu thuật." Kim Yoobin bước sang, cúi đầu vuốt thẳng nếp gấp trên chiếc váy lụa, nói với biểu cảm cùng giọng điệu thờ ơ: "Nhưng mà nghe nói anh ấy không chịu, có lẽ cậu có thể khuyên nhủ được anh ấy đấy!".

Kim Yoobin nói xong thì bỏ đi, KyuHyun còn chưa kịp "tiêu hóa" thông tin đó thì cánh tay đã bị ai đó kéo lại.

SiWon âm thầm lặng lẽ đứng sau lưng cậu, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì thế?".

"Chuyện xưa." Cậu giật thót mình, mượn động tác đặt chiếc đĩa xuống để tránh tiếp xúc với anh.

"Suýt nữa thì quên, em và Kim Yoobin là bạn học."

"Chuyện của em, anh nắm rõ như lòng bàn tay." Cậu cười lạnh.

"Chứ không thì làm sao biết được mối tình đầu của em đã trở về?" Nụ cười của anh trông vẫn giả tạo.

"Vô duyên."

Cậu xoay người định bỏ đi nhưng SiWon vẫn chẳng buông tha, ung dung lẽo đẽo theo sau cậu. Khách tham dự buổi tiệc rượu đông đủ, thêm vào đó là những nhân viên phục vụ đi qua đi lại, có muốn đi nhanh cũng chẳng dễ dàng gì. Vả lại hai người họ vốn là một đôi, thi thoảng lại có người quen của SiWon đến chào hỏi họ.

KyuHyun cứ thế nhẫn nhịn đến hết buổi tiệc. Ngồi trong xe, cậu lại nhắc lại câu nói vừa rồi: "Em sẽ không nhận lời làm người phát ngôn đâu. Không chừng người khác còn ngỡ rằng em dùng thủ đoạn gì đó mới có được cơ hội này".

"Người khác nhìn nhận thế nào quan trọng đến thế ư?" SiWon ngồi ở băng ghế sau thốt lên giọng điệu diễu cợt.

Nới lỏng chiếc cà vạt để lộ ra vẻ mệt mỏi. Ánh đèn trong khoang xe u ám, mờ ảo khiến cả dáng hình anh nổi bật tựa bức tranh sơn dầu bí hiểm khôn lường.

Cậu phát hiện ra bản thân mình chẳng muốn trò chuyện với anh, vì thế mà quay đầu về phía cửa sổ, ngẩn người ra một hồi lại nhớ đến lời của Kim Yoobin. Mãi khi toan tính đâu ra đó cả, cậu quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra SiWon đã ngủ rồi.

Cậu nhìn chăm chú không rời gương mặt nhìn nghiêng trầm tĩnh ấy trong vài giây rồi lại trầm mặc nhìn ra cửa sổ.

Trước đó KyuHyun xem một cuốn sách, lời nói đầu của vị tác giả nước ngoài cậu không nhớ rõ nữa, đại khái là: Cuộc sống đầy ắp những việc không như ý, chúng ta chẳng thể nào né tránh, điều duy nhất có thể làm là thay đổi góc nhìn về nó. Sau này bản thân cậu đã rút ra kết luận, ý nghĩa chính là: "Từ trong sự tuyệt vọng gắng phấn đấu để tìm ra tia hy vọng".

Cậu cảm thấy hiện giờ mình đang trong sự tuyệt vọng, vả lại cũng đang nỗ lực làm theo tinh thần của vị tác giả ấy.

Ba tháng, thật ra cũng chẳng cần ba tháng, sau khi giải quyết xong thì cậu được giải thoát. Tôn trọng lời hứa lúc đầu quả thực chẳng có ích lợi gì, nhưng trong lòng cậu cảm nhận rất rõ nếu không tuân thủ theo thì kết cục tuyệt nhiên càng bi thảm hơn hiện giờ.

Nhằm che đậy hoàn toàn khoảng thời gian đáng sợ trước khi anh Hai mất, cậu cũng đã hy sinh và trả giá cho chuyện đó, hiện giờ nếu sự việc thất bại cũng khó tránh khỏi không có lợi cho cậu. Đây là lý do quan trọng nhất để KyuHyun thuyết phục bản thân tiếp tục ở bên cạnh SiWon. Mỗi khi nghĩ đến SiWon đem những tổn thương đến cho mình thì cậu lại nhắc mình nghĩ đến Taemin và cuộc sống bình yên mà cậu mong đợi cùng sự nghiệp đang ngày một đi lên. Thật chẳng ngờ, một công việc xưa nay cậu chưa từng coi trọng nay lại trở thành động lực chống đỡ cậu trải qua sự giày vò đau khổ hết lần này đến lần khác.

May mà SiWon thường ngày cũng bận rộn, còn cậu sau thời gian phục hồi sức khỏe cũng trở về công ty làm việc. Thật ra thời gian hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, đôi lúc cậu thậm chí hoài nghi anh vốn bỏ quên cậu. Bởi lẽ đã nếm mùi vị hai, ba đêm liền một mình trong căn hộ của mình còn anh lúc đó cũng chẳng phiền nhiễu cậu, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Thế nên, KyuHyun lại tự an ủi mình, vài ngày sau có lẽ sẽ chẳng còn thấy khó chịu nữa. Hiện giờ việc duy nhất khiến cậu suy nghĩ chính là chuyện của DongHae.

Thật ra kể từ hôm anh bị giở chứng đuổi cậu đi, cậu chẳng gặp lại anh nữa. Đã từng gọi hai cuộc điện thoại nhưng vẫn trong tình trạng không có người nghe máy. Sau đó cậu cũng chẳng kiên trì nữa, chỉ vì tâm trạng của DongHae mà ít nhiều khiến cậu thấy hỗn loạn.

Trước đây thái độ của anh với cậu khi tốt đẹp khi tồi tệ, biến hóa khôn lường. Ngay khi tình cảm cậu dành cho anh nảy nở anh lại vứt bỏ cậu ra đi, đó là một việc đả kích sâu sắc với cậu. Thế nhưng, rốt cuộc anh vẫn cố chấp với quá khứ đã qua chẳng tài nào rứt ra được. Đã nhiều năm vậy, anh lại vẫn chẳng thể từ bỏ được cậu. Điều này khiến KyuHyun chẳng biết nên đối mặt thế nào, chỉ sợ càng ảnh hưởng xấu đến tình trạng bệnh tình của anh.

Cậu hỏi dò ChangMin mới biết DongHae trước đó nhất quyết xuất viện nhưng tuần trước lại phải nhập viện cấp cứu. Hiện giờ vẫn còn đang trong tình trạng chưa ổn định.

"Sao lại đột ngột trở nên thế chứ?" Cậu hỏi.

Tiếc là ChangMin cũng chẳng phải chuyên gia chỉ có thể truyền đạt lời của chuyên gia rằng căn bệnh này ngoài sự thay đổi trong cơ thể thì yếu tố tâm lý cũng không được lơ là.

KyuHyun nghe xong, trong lòng đánh thịch một tiếng, do dự một hồi vẫn quyết định đi đến bệnh viện.

Nhưng khi cậu đến đó thì vừa lúc quá giờ thăm bệnh nhân, bị nhân viên bảo vệ ngăn lại dưới cầu thang. Cùng bị chặn với cậu còn có ba người thân thăm bệnh nhân khác. Người nhà bệnh nhân không cam lòng vẫn đứng nài nỉ cùng nhân viên bảo vệ, mong cậu ta thông cảm. Tình huống này cũng đã trông thấy nhiều nên biểu cảm của nhân viên bảo vệ chẳng hề lay động vẫn kiên trì chấp hành quy định của bệnh viện.

KyuHyun thấy tình hình chẳng có biến chuyển, đành rời đi, ra khỏi cổng đeo cặp mắt kính đen nhưng vẫn nhận được ánh mắt thăm dò nhiều lần của một cô gái trẻ trong số những người thân thăm bệnh nhân. Bởi lẽ gần đây thường xuyên xuất hiện trước chốn công cộng bị người khác nhận ra, vì vậy cậu cúi thấp đầu theo phản xạ sải bước tiến nhanh ra cổng.

Lúc sắp ra khỏi bệnh viện, cậu như liếc thấy dáng hình quen thuộc ngay trước mặt. Thế nhưng do trong đại sảnh người ra kẻ vào, cặp kính đen ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn, đến khi chăm chú nhìn lần nữa thì đã chẳng thấy người đó đâu. Vì thế cậu nghi ngờ rằng mình bị hoa mắt nhìn nhầm.

Vậy mà tối đó đến cả mấy ngày nay đều chẳng thấy SiWon bất chợt "đại giá quan lâm". Cậu chẳng tin chỉ là một sự trùng hợp, vì vậy không khỏi hoài nghi người cậu trông thấy hồi chiều trong bệnh viện thật sự là anh, cũng nghi ngờ là lúc đó mình bị anh trông thấy.

Thế nhưng mặc cho cậu suy đoán cả nửa ngày, SiWon chẳng nói gì cả. Nếu đã thế thì cậu cũng không định chủ động chuốc lấy phiền phức cho mình. Nhân lúc anh đi tắm, cậu nằm trên giường lật những trang cuối phần kết của bộ tiểu thuyết, sau đó che máy điều hòa, vờ như đang ngủ.

Khoảng mười phút sau, khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ, tấm chăn chợt bị người đó nhấc ra.

"Che gì mà kín thế, em không nóng à?" Giọng người đàn ông sau lưng hỏi.

Nhiệt độ điều hòa bị một kẻ biến thái chỉnh mặc định ở mười chín độ, vừa lúc một luồng gió lạnh thổi ra, cậu mặt không biến sắc giật lại tấm chăn kéo đến tận cằm, nói giọng cứng nhắc: "Em rất buồn ngủ".

"Hôm nay em rất bận à?'

"Bình thường."

"Đã làm những gì nào?"

Gần đây cậu đều giữ thái độ nghi ngờ cảnh giác với từng câu từng lời của anh, vì thế mà cậu giương to mắt khẽ mỉm cười nói: "Ban ngày anh đã bận trăm công nghìn việc, tối về còn quan tâm em nữa, anh có thấy quá vất vả không?"

Anh nghe những lời lẽ mỉa mai nhạo báng của cậu khẽ mỉm cười nói: "Nếu như em thật sự ân cần quan tâm anh chi bằng xoa bóp cho anh đi, đầu anh nhức quá!".

"Nhức đầu nhất định là vì đã động não quá mức, bớt tính toán so đo đi sẽ khỏe thôi." Anh ra yêu cầu thân mật như vậy khiến cậu buồn nôn. Nói xong thì trở mình quấn chặt trong chăn không buồn để ý gì đến anh.

"Là ý gì đây?" Một lúc sau cậu lại nghe thấy anh nói, kèm theo tiếng lật sách khẽ khàng. "Những loại sách này xem nhiều chẳng lợi ích gì cả."

Cậu gần như nhảy dựng lên, xoay người giật lại cuốn tiểu thuyết kẹp ngay dưới gối.

"Nhân vật nam chính là mẫu người em yêu thích ư?" Ánh mắt anh nhìn cậu sâu thẳm, hứng chí nói.

"Không phải."

"Vậy anh ta là người có tính cách thế nào?"

"Ích kỷ, tự cao, không có nhân tính, làm tổn thương người khác, lại chẳng biết hối cải."

"Đã thế sao em còn xem?" Anh dường như rất hứng thú với đề tài này.

Cậu liếc nhìn anh, dẩu dẩu môi: "Em muốn xem cuối cùng kết cục của anh ta ra sao?".

"Ồ" Anh gật gù vờ như hiểu, im lặng vài giây lại tiếp lời: "những loại tiểu thuyết rẻ tiền này, chẳng phải đều kết thúc có hậu đó sao, cuối cùng rồi cũng ôm lấy người đẹp thôi".

"Cuốn này không phải thế." Cậu nói dối.

"Cuốn này kết thúc thế nào?".

Cậu tiếp tục thêu dệt: "Cuối cùng người đàn ông xấu xa đó bị quả báo, mãi mãi chẳng có được tình yêu, cô độc đến già. Và lại còn chết yểu nữa". Cuối cùng cậu còn bồi thêm một câu mới thỏa chí.

Kết quả anh nghe xong mỉm cười: "Xem ra em thật sự rất ghét anh ta".

"Sao lại nói thế?"

"Vì em luôn nghiến răng nghiến lợi đã thế hình như rất mãn nguyện vì đã sắp xếp cho anh ta cái kết cục bi thảm".

Khóe môi không khỏi co giật, cậu vẫn một mực trịnh trọng:"Trong sách viết thế mà, vả lại anh ta thật sự đáng đời".

"Được thôi." Anh nằm xuống chẳng thèm so đo với cậu nữa, thậm chí còn nói giọng điệu tán đồng khiến cậu cảm thấy hơi lạ. "Nếu thật sự như những gì em nói, vậy người đó có lẽ sẽ bị quả báo.'

"Hiếm khi hai ta cùng chung chí hướng nhỉ." Cậu bỏ lướt qua cảm giác kỳ lạ đó, kết thúc cuộc đối thoại nhàm chán ấy.

Sáng sớm hôm sau KyuHyun bị bàn tay ai đó không ngừng đánh thức cậu dậy.

Cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lúc này mới phát hiện ra mình đang tựa vào lòng anh, cũng chẳng rõ đã giữ tư thế ngủ này trong bao lâu nữa, đầu gác lên cánh tay anh. Nhận thức này ít nhiều khiến cậu hơi kháng cự, cơn ngái ngủ liền bị xua đi hơn phân nửa, nhưng cậu không muốn mở mắt, chỉ cố tình lạnh lùng hỏi: "Mới tờ mờ sáng anh không ngủ mà làm gì vậy?".

Đáp lại cậu chỉ là sự vuốt ve đầy dụng ý.

Ngón tay SiWon mân mê, vuốt ve phần eo, vùng da nhẹ nhàng mẫn cảm, rất nhanh đặt nụ hôn nhẹ như hơi thở sau thùy tai cậu. Cậu né tránh không hài lòng kẽ kêu lên. Kết quả âm thanh đó nhanh chóng khiến cậu đùa với lửa. Hàm răng SiWon chẳng mạnh cũng chẳng nhẹ cắn vào bả vai cậu. Phần gắn liền giữa cổ và cơ thịt trên thân thể cậu là một trong những vùng nhạy cảm, cuối cùng cậu không khỏi mở to mắt lên khẽ hít một hơi.

Mãi đến khi xong xuôi, hai người lại tách nhau ra, mỗi người chiếm một góc giường. Gian phòng tĩnh lặng trở lại, tựa như âm thanh mãnh liệt vừa rồi đều là giả. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, vài chùm ánh sáng đầy mầu sắc đan chéo vào nhau trong làn không khí. KyuHyun nheo mắt ngây người ra, phát hiện ảo giác bên tai như đang trở lại tiếng rên rỉ khàn khàn cùng hơi thở trầm đều của SiWon.

Cậu cảm thấy bản thân mình thật sự xấu xa, cả anh cũng vậy. Trước bản năng cùng sự ham muốn trỗi dậy thì cả hai lại có thể vứt đi những suy nghĩ khác. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu và anh bên nhau lâu đến thế chăng?

Ánh sáng càng rực rỡ khiến cậu hơi chói mắt. Cậu quay đầu lại, vừa lúc đối diện ánh nhìn của SiWon.

Lúc này đây, không nói gì là lựa chọn tốt nhất. Thế là cậu ra vẻ không có chuyện gì nhấc điện thoại lên xem giờ, còn anh trở mình thức dậy.

Rõ ràng mới hơn bảy giờ, cũng chẳng rõ vì thời gian còn sớm hay vì cơn buồn ngủ ập đến. Một lúc sau KyuHyun nhắm nghiền mắt mơ mơ màng màng.

Cậu định ngủ thêm một tiếng đồng hồ nữa, lòng chỉ cầu mong SiWon bỏ đi không phiền nhiễu gì cậu nữa. Thế nhưng, nghĩ một đằng làm một nẻo, đầu tiên là tiếng động nước vòi sen vọng ra từ phòng tắm, sau đó là tiếng động anh đi ra tìm quần áo trên kệ tủ. Từ đầu đến cuối cậu vẫn giữ nguyên tư thế nhưng đầu óc càng tỉnh táo, không ngừng cố gắng nhớ lại xem nơi đây có cất giữ quần áo của anh không.

Thế nhưng anh không hỏi han gì, cậu đoán rằng rốt cuộc anh đã tìm thấy.

"Mặc xong quần áo thì đi đi", cậu liên tục thầm cầu nguyện trong lòng. Kết quả là lời nói trong đầu chưa dứt thì cảm nhận có người tiến gần đến bên giường. Cậu nhắm nghiền mắt không cử động, chẳng biết là anh đang định làm gì nữa.

Thế nhưng thực tế anh chẳng làm gì cả, dường như chỉ lặng lẽ đứng đó. Ánh nắng mặt trời lóa mắt bị che khuất hơn phân nửa, tuy thế bóng râm này chẳng hề khiến cậu cảm thấy dễ chịu, trái lại còn đem đến chút lạnh lẽo. Trong lòng cậu hoài nghi, suy đoán ý đồ của anh. Một lúc sau, khóe mắt trái chợt được một vật thể mềm mại cùng hơi thở ấm áp chạm nhẹ vào.

...

Cửa lớn mở ra, rồi lại đóng lại.

KyuHyun mở mắt ra, nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng trống không.

Thật ra mấy ngày gần đây, cậu không phải không suy nghĩ đến tình cảm SiWon dành cho mình. Cậu thậm chí còn thử sục sạo tìm tia manh mối trong những tháng ngày vừa qua để chứng minh rằng mình thực sự không hoàn toàn chỉ là vật thế thân của KiBum.

Cậu nghĩ, dường như ngay khi quen biết nhau, anh chẳng hề biểu lộ cảm giác thân thiết. Tối đó cậu uống say bí tỉ còn anh chỉ cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một bậc chính nhân quân tử, trạng thái hành vi hoàn toàn bình thường, chỉ là mối quan hệ bèo nước gặp nhau mà thôi.

Còn sau này, khi bắt đầu mối quan hệ bạn tình là kết quả đồng lòng của cả hai bên, xuất phát dựa trên nguyên tắc tự nguyện và bình đẳng.

Ít ra cậu nên cảm ơn anh, chưa bao giờ gọi tên trong lúc tận hưởng khoái lạc, cũng chưa từng đặt sở thích của KiBum áp đặt lên cậu.

Còn nữa, đôi lúc anh cũng thể hiện những hành động vừa khó hiểu, vừa ấm áp.

Ví như, nụ hôn vừa rồi.

Thế nhưng cậu chỉ xem những điều đó là do sự điên điên khùng khùng của anh, hoặc có lẽ là vì nhàm chán quá nhất thời lấy đó làm niềm vui, chẳng thể nói lên được điều gì.

————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro