Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19: Tuyên bố chia tay

Vài ngày sau, cố tình chọn ngày rảnh rỗi, KyuHyun lại đến bệnh viện.

DongHae vừa được đưa đi làm xét nghiệm, quay về gặp cậu, thái độ của anh không còn quyết liệt như lần trước nữa, ngược lại còn tự nhiên chào hỏi cậu.

Cậu vô cùng kinh ngạc vì anh đã trở nên tiều tụy, người gầy rộc đi, hốc mắt sâu hoắm có lẽ do không ngủ đủ, ánh mắt ủ rủ, mơ hồ kèm theo chút mệt mỏi.

Anh chẳng thể nằm ngửa được, phần lớn thời gian đều phải nằm nghiêng dựa vào đầu giường, dưới góc nghiêng như vậy mới có lợi cho nhịp đập bình thường và con tim hô hấp.

Về chuyện tối đó đuổi cậu về, DongHae không nhắc đến nửa lời, chỉ hỏi thăm cậu gần đây có khỏe không.

"Sao cứ phải lo cho em chứ? Em khỏe lắm" , KyuHyun nói, "còn anh, tình hình rốt cuộc thế nào rồi?"

Anh dường như cũng chẳng muốn giấu cậu nữa, chỉ nói: "Thật ra trước đây ở nước ngoài anh đã phẫu thuật một lần rồi, gần đây chỗ đó lại có chút vấn đề". Anh vừa nói vừa chỉ vào lồng ngực.

KyuHyun để ý thấy giờ thì cả ngón tay anh cũng dường như trắng bệch không chút sức lực, móng tay không còn chút độ sáng bóng khỏe mạnh nữa.

"Em nghe nói còn phải tiếp tục phẫu thuật nữa, phải không?" Cậu hỏi.

"Ừ." Anh dừng lại, thần sắc bình tĩnh, "Anh không muốn chịu sự giày vò nữa".

"Sao lại gọi đó là giày vò cơ chứ? Lẽ nào anh định cứ thế này mãi sao?"

"Nhưng cho dù phẫu thuật thì đã sao nào, nửa cuộc đời sau này vẫn chẳng rời khỏi bệnh viện được." Anh nhắm nghiên mắt, dường như kiềm nén cảm xúc, hơi thở trở nên không ổn định, nghỉ ngơi một lúc mới mở to mắt nhìn cậu, cười chế nhạo: "Vả lại phẫu thuật rủi ro cao, nói không chừng một đi không trở lại".

Nói ra những lời lẽ không may mắn này, nghe xong con tim KyuHyun không tránh khỏi chùng xuống.

Cậu vốn dĩ định đến để khuyên anh phẫu thuật giờ lại thành ra không biết nên mở lời như thế nào.

Sắp đến giờ cơm tối, DongHae nửa thật nửa đùa chê cơm ở bệnh viện không ngon miệng.

KyuHyun liền nói: "Anh muốn ăn gì, em ra ngoài mua".

"Thật ư ?" Anh vuốt lồng ngực khẽ cười, nói: "Lâu rồi không ăn tôm tẩm ớt xào, chẳng biết bây giờ có không?".

Cậu vốn rất lo lắng anh ăn không ngon miệng, người mà đã bệnh tật thế này rồi thì nói hai câu thôi cũng mỏi mệt cực độ. Vừa nghe xong cậu liễn đồng ý ngay, cầm ví tiền xuống lầu mua.

Kết quả, đi dạo một vòng quanh mấy nhà hàng gần bệnh viện thì nhận được điện thoại của Kim Yoobin.

Dừng xe tạm trước cửa bệnh viện, Kim Yoobin đưa đồ từ trong xe cho KyuHyun.

"Sao không tự mình đem lên cho anh ấy?" KyuHyun hỏi.

"Tớ không rảnh." Gương mặt Kim Yoobin không chút biểu cảm, dặn dò cậu: "Cậu cứ nói là của cậu mang đến, đừng nhắc đến tớ" .

KyuHyun nhìn mấy chiếc đĩa CD cùng với chiếc máy CD tinh xảo, trong lòng khẽ thở dài, nói: "Có lẽ tớ cũng chẳng thể nào khuyên anh ấy phẫu thuật".

Kim Yoobin sững người, rồi lại như không mấy để tâm: "Vậy thì thuận theo ý trời vậy".

"Rõ ràng cậu vẫn còn quan tâm đến anh ấy, vì sao lại không chịu đích thân đến thăm anh ấy chứ ?"

"Đó là việc vô bổ chẳng có ý nghĩa. Tớ đã từng làm mấy năm trời rồi. Vì đợi anh ấy mà tớ lãng phí quá nhiều thời gian, giờ đã đến lúc tớ nên thức tỉnh rồi".

"Có lẽ cậu tiếp tục kiên trì thì sẽ được như ý nguyện".

"Cảm ơn lời lẽ tốt lành của cậu". Kim Yoobin ngắm nhìn KyuHyun với bộ dạng nghiền ngẫm dường như có phần tiếc nuối. "Trước đây sao tớ không phát hiện ra cậu biết ăn nói đến thế chứ. Thật ra tớ cảm thấy cậu sẽ là người bạn rất thích hợp, chỉ tiếc là hai chúng ta khi còn đi học chẳng có cơ hội kết giao".

"Đúng thế, sau đó thì cậu coi tớ như kẻ thù viễn tưởng, có muốn làm bạn lại càng khó hơn." KyuHyun nói đùa rồi nghiêm túc lại, thẳng thắn nói: "Thật ra tớ nghĩ, có lẽ cậu trước nay luôn nhìn nhận đúng, hoặc có thể là, với DongHae cậu quan trọng biết nhường nào, cả bản thân anh ấy cũng chẳng ý thức được".

"Giờ nói những lời này có pải hơi muộn rồi không?" Kim YooBin vẫy vẫy tay, khởi động xe, tiếp đó lại nhớ ra, hỏi: "Lúc nãy trong điện thoại cậu nói gói hộp mang về cái gì vậy ?".

"DongHae nói muốn ăn tôm tẩm ớt xào".

Người đẹp ngồi trong chiếc xe danh giá khẽ chau mày: "Bệnh của anh ta phải kiêng mà".

Quay về phòng bệnh KyuHyun lắc lắc chiếc hộp cách nhiệt trong tay, đem đến trước giường mở từng ngăn ra.

Trước khi để DongHae lộ vẻ nghi ngờ, cậu vội nói: "Thức ăn cay anh không ăn được, ăn chút gì đó nhạt thôi".

DongHae hướng ánh nhìn sang chiếc túi khác trong tay cậu, hỏi "Đó là gì vậv?".

"Ồ, đĩa nhạc, đem đến cho anh giải sầu mà".

Cậu đặt máy CD và đĩa nhạc trên đầu giường, giúp anh cắm điện. Ăn cơm xong, thời gian thăm bệnh cũng sắp hết, cậu nói: "Việc phẫu thuật, anh suy nghĩ lại đi, còn không em sẽ nhờ người hỏi thăm tình hình, tìm vị bác sỹ tốt nhất nhé ?"

Người đàn ông trên giường dường như mệt mỏi, nằm nghiêng người không nói gì.

Hàng lông mi dài và rậm chẳng khác gì so với thời niên thiếu, dù rằng hiện giờ anh đang bệnh nhưng vẻ điển trai ấy vẫn chẳng thay dõi. Khi anh nhắm mắt thần sắc anh lạnh lùng, nếu như kết hợp với tính cách tồi tệ thi thoảng tái phát rất dễ khiến KyuHyun nhớ đến người thanh niên ngạo mạn trước đây.

Cậu không khỏi thở dài, hồi ức như thoảng chốc trở lại vài năm trước đó. Khi đó, thái độ của anh rất tệ, anh không thích giao tiếp với người khác, thậm chí cố ý che đậy cảm xúc tâm trạng của mình, những việc làm này đều là cách tự bảo vệ bản thân anh, cũng là bảo vệ những người anh thật sự quan tâm.

Có lẽ anh cũng sớm biết sẽ có ngày này, phải đối mặt với sinh ly tử biệt. Nhớ nhung càng nhiều đau khổ sẽ càng sâu đậm hơn.

Bất luận là với bản thân hay với người khác thì đó cũng đều là sự mất mát khó mà chấp nhận được.

KyuHyun thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, đến cửa thì nghe thấy âm thanh vọng lại từ bên giường.

Giọng điệu anh hơi chán chường và mỏi mệt nhưng vẫn hỏi cậu: "Lúc nãy em gặp Kim Yoobin à?"

Ngữ điệu của DongHae thiếu đi giọng điệu nghi vấn, dường như trong lòng đã sớm xác định được đáp án.

KyuHyun lặng đi không nói gì, trả lời không đúng câu hỏi: "Thật ra anh và cô ấy mới là một cặp hiểu nhau. Cơ hồ chỉ có cô ấy mới biết anh thích nhạc gì, cô ấy nhớ rằng hiện tại anh không thể ăn thức ăn gì".

"...Ý em là gì?"

"Chẳng có gì." KyuHyun lắc đầu, vẫn mỉm cười: "Anh nghỉ ngơi thoải mái đi, hôm khác em lại đến".

Thế nhưng mấy ngày tiếp sau đó cậu vô cùng bận rộn.

Từ sau khi ký hợp đổng, KyuHyun cùng W&K chính thức bắt đầu hợp tác.

Người phụ trách chủ yếu về việc thương lượng thảo luận với KyuHyun là Giám đốc Lee cùng với cô trợ lý Son. Ý tưởng quảng cáo được lấy cảm hứng từ tác phẩm nhiếp ảnh kỳ một trong tập chí thời trang cuộc sống quốc tế nổi tiếng. Đích thân giám đốc ý tưởng giới thiệu, giải thích cho KyuHyun cho đến khi KyuHyun hiểu được tinh thần vượt trội mà quảng cáo yêu cầu mới thôi.

"Phải khỏa thân nửa người trước ống kính ư?" Sau khi nghe xong, KyuHyun gặng hối vấn đề quan trọng nhất.

"Chỉ là hở lưng mà thôi. Chúng tôi muốn dùng đường cong mềm mại trên cơ thể kết hợp cùng phong cách sang trọng độc đáo của bộ sản phẩm trang sức mùa này. Hai điểm này tựa như vừa mang tính mâu thuẫn lại vừa mang hình tượng hài hòa, đạt đến được độ cảm nhận thị giác sâu sắc cùng mục đích tạo ấn tượng. Về chuyện này cậu không phải lo lắng gì cả, chúng tôi sẽ báo đảm chụp cậu thật xinh đẹp, đến khi tung ra thị trường, tín chắc rằng sẽ khiến bản thân cậu cảm thấy kinh ngạc"

Giám đốc ý tưởng dương dương tự mãn, miêu tả đại khái, KyuHyun vẫn do dự: "Đây là lần quay quảng cáo đầu tiên của tôi, tiêu chuẩn cao vậy, nhất thời tôi không tiếp nhận nổi".

"Ỷ tưởng này mang tính thấm mỹ và hơi thở nghệ thuật cực kỳ cao. Khán giả xem xong sẽ không có bất kỳ sự liên tưởng không tốt đẹp hoặc không đứng đắn nào cả". Giám đốc vẫn cố gắng thuyết phục cậu, hồi sau lôi ra một cuốn tạp chí, lật một trang trong đó ra đưa cậu xem: "Cậu xem hiệu quả giống hệt thế này, đẹp biết bao".

Thật vậy, nam diễn viên nước ngoài với thân hình cùng làn da nam tính, nằm nghiêng người trên thảm cỏ xanh rờn, toàn bộ đường cong trên cơ thể được phác họa gần như tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời. Đôi giày là phục sức duy nhất từ trên xuống dưới của cậu, cặp chân dài khẽ chếch ra phía sau, chiếc giày cùng làn môi gợi cảm tựa như những trái sơ ri chín đỏ điểm xuyết trên nền bánh ga tô socola.

Thật sự quá đẹp.

SungMin cũng có mặt tại hiện trường, không phát biểu và có ý kiến gì với những lời nói của giám đốc, gương mặt lộ ra biểu cảm thưởng thức chân thành.

KyuHyun đặt cuốn tạp chí xuống, nói: "Đợi tôi gọi một cú điện thoại đã"

Cậu tìm một góc khuất, gọi điện cho SiWon. Điện thoại vừa gọi thông cậu liền nói:

"Chúng ta lập tức hủy hợp đồng được không? Anh có thể không để tâm đến việc em khỏa thân trước mặt người khác nhưng em thì không chấp nhận được, cho dù là chụp hình có đẹp đến đâu cũng không được. Em thấy hay là anh tìm người khác đi, có lẽ nên tìm một ma nơ canh thân hình đẹp thì tốt hơn"

Cậu nói liền một mạch, đầu dây bên kia tĩnh lặng trong hai giây, mới nghe thấy SiWon nói: "Giờ anh qua đó!"

"Anh cũng đến để khuyên em sao? Vậy thì không cần đâu." Cậu nói dứt khoát thể hiện lòng quyết tâm.

SiWon ngắt luôn điện thoại.

"Sao thế, có việc phải đi à?"

"Bữa khác tôi lại đến." SiWon nói rồi đứng phắt dậy.

Chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện kiêm chuyên gia khoa não lại nhìn vào tờ phim trong tay, nhắc nhở: "Lần trước là vì mắt anh đã hồi phục, vì thế tôi đề nghị chọn biện pháp trị liệu tương ứng, mong rằng cục máu đông có thể tự tan rã. Thế nhưng, gần đây thị lực của anh lại mờ trở lại, theo như kết quả chụp phim cho thấy, vẫn cần phải phẫu thuật lần nữa, nếu không khó mà bảo đảm tình trạng như lần trước sẽ tái diễn. Thế này đi, anh về suy nghĩ và sắp xếp thời gian chúng ta cùng thảo luận kỹ càng lại. Dù gì phẫu thuật não cũng nguy hiểm chẳng kém gì những phẫu thuật khác, vẫn sẽ có rủi ro. Anh suy nghĩ kỹ đi rồi tính tiếp".

SiWon nói: "Cám ơn nhiều, tôi sẽ nhanh chóng trả lời bác sĩ".

Khi anh đến phòng hóa trang thì giám đốc ý tưởng vẫn đang thuyết phục KyuHyun từ góc độ nghệ thuật. "Đưa phương án B cho tôi xem xem." Anh đi lại sau lưng giám đốc rồi nói.

Vị giám đốc quả thật kinh ngạc, tất cả các cuộc quảng cáo phát ngôn trước đây vị sếp lớn của tập đoàn chưa bao giờ trực tiếp can dự, thậm chí hỏi qua. Thông thường sau khi chụp xong mẫu quảng cáo sẽ gửi về phòng chuyên môn ở đó có các chuyên gia phụ trách công việc này, trên thực tế không cần thiết phải tốn công SiWon phải đích thân đến.

Giám đốc Lee ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của SiWon. SiWon vừa liếc mắt nhìn rồi ngồi ngay vào chiếc ghế của diễn viên chính, trông thấy sắc mặt cậu không vui. Anh quay sang hỏi giám đốc ý tưởng: "Có phương án thứ hai không?".

"Có." Giám đốc trả lời, liền ra lệnh cho trợ lý đi lấy.

Tờ văn bản chậm rãi lật ra trong tay của SiWon, giám đốc nói: "Bộ này là dự phòng, nói về hiệu quả chủ yếu vẫn là ý tưởng sáng tạo".

"Hủy bỏ." Người đàn ông có quyền hạn tuyệt đối ấy bình thản thốt lên hai chữ.

"Sao ạ?"

"Tôi cho rằng ý tưởng để KyuHyun xuất hiện khỏa thân trước ống kính là không hợp lý." SiWon đóng tập tài liệu trong tay một tiếng bộp, trả lại cho trợ lý, "Tôi không thích".

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, cả phòng ý tưởng đều nhất trí chọn phương án sáng tạo cổ điển tuyệt diệu đã bị sếp lớn phủ nhận chỉ bằng một câu nói, vả lại cũng chẳng có "đất" để thương lượng. Yêu cầu của sếp chính là, người phát ngôn KyuHyun cần phải có trang phục hợp lý, tránh tiếp xúc bất kỳ hình thức khỏa thân nào hoặc "làm hỏng hình tượng".

Cụm thành ngữ "làm hỏng hình tượng", giám đốc phỏng đoán rằng, liệu có phải không được phép thiết kế cho KyuHyun bất kỳ động tác hoặc biểu cảm gợi cảm nào chăng? Vậy thì hiệu quả nghệ thuật chụp ảnh chẳng phải là giảm đi rất nhiều ư?

Sếp lớn nhanh chóng nhìn thấu tâm can cùa anh ta, đồng thời tốt bụng thay anh ta để ra ý tưởng chủ đạo cho toàn bộ quảng cáo: "Lấy ý tưởng thanh lịch mà đoan trang làm chủ đạo".

Được thôi, Giám đốc Lee suy ngẫm, tuy là điều này có chút xa rời so với ý tưởng lúc đầu của bản thân anh nhưng rốt cuộc cũng vẫn phù hợp với đoạn quảng cáo trang sức thông thường. Không hơn không kém, chỉ có điều cách chụp và góc chụp phải tốn nhiêu công sức hơn thôi, mong là có được cảm giác mới mẻ.

Cùng với sự chuyển động cực nhanh trong não bộ, Giám đốc Lee không khỏi liếc nhìn diễn viên quảng cáo chính đang đứng trước mặt mình, trong lòng cảm thảy nuối tiếc. Anh nghĩ, chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài và khí chất thôi, KyuHyun đã rất thích hợp với phong cách bắt mắt, gợi cảm, lẳng lơ. Nếu như theo ý tưởng nhiẻp ảnh của mình, thì nhất định sẽ mê hoặc lòng người, vả lại con trai hở phần trên thì có sao đâu chứ.

Buổi trưa SiWon mời tất cả nhân viên phụ trách trường quay dùng cơm, do trợ lý Seulong đảm nhiệm còn anh dẫn KyuHyun đến một nhà hàng gần đó.

Thời hạn ba tháng chớp mắt đã đến, chỉ còn sót lại vài chục ngày, bọn họ dường như hoàn toàn ăn ý, lựa chọn cách giao tiếp mới. Lần trước vì chuyện của DongHae mà dẫn đến mâu thuẫn, lại qua mấy ngày liền chiến tranh lạnh. Hôm nay gặp lại nhau, cả hai đểu im lặng không đả động gì đến chuyện đó nữa.

Cảnh tượng yên ắng, KyuHyun vừa ăn vừa nghĩ bản thân cậu ở bên cạnh SiWon mấy năm nay cũng coi như đã luyện thành công sự trầm lặng, điều này chẳng biết có được xem là "thu hoạch" duy nhất chăng?

Cậu chọn cho mình món cơm trộn pho mát, ăn đến nửa chừng thì cậu khách sáo đề nghị: "Phiền anh đưa em hũ gia vị".

Bột pho mát, tiêu xay cùng những hũ gia vị khác đều được đặt trong giá gỗ tinh xảo vừa vặn ở bên tay của SiWon.

SiWon đặt dao đĩa xuống liếc cậu một cái, giơ tay ra đưa rồi lại đột nhiên ngừng lại.

"Sao thế?" Cậu trông thấy ngón tay anh ngừng lại giữa chừng, rồi nhanh chóng rụt lại, còn ngỡ anh không hài lòng về thái độ kiểu cách vừa rồi của cậu.

"Tự lấy đi." Quả nhiên, anh cự tuyệt phục vụ cậu, ánh mắt lạnh lùng dừng ở nơi khác, cũng chẳng nhìn cậu.

Cậu bĩu bĩu môi, trong lòng vô cùng coi thường hành vi không có chút ga lăng này. Hoặc cũng có thể anh còn nhớ cuộc tranh cãi lần trước không chừng!

Vốn dĩ cậu còn định chê vi pho mát trong cơm không đủ dậy mùi, nhưng đối mặt với bộ dạng dửng dưng lạnh lùng của SiWon, chỉ qua loa ứng phó cho xong bữa.

Buổi chiều thử vài lần hóa trang, nhóm nhân viên đều là những nhân tài làm việc chuyên nghiệp, cuối cùng cũng nhanh chóng tạo dựng được hình ảnh cho cậu.

Gần đây công ty sắp lịch làm việc cho KyuHyun dày đặc. Ngoài việc quay, chụp hình quảng cáo ra còn hẹn vài người nhạc sỹ để bàn về ý tưởng sáng tạo cho ca khúc mới, tiếp đó phải tham gia một chương trình đại nhạc hội tại một thành phố nhỏ.

Thành phố này nổi tiếng là nóng như lò lửa, hơi nóng của mùa hạ nơi đây đã trở thành "cực hình". Từ sân bay bước ra, đón tiếp họ ngoài những fan hâm mộ ra chính là những luồng khí oi bức xộc thẳng đến khiến người ta ngạt thở. Đêm đến nhiệt độ dần dần hạ xuống nhưng vẫn ngột ngạt. Huống hồ lại là hoạt động ngoài trời, dưới khán đài là một biển người, trên đầu và bốn phía đều gần những bóng đèn phản chiếu cực lớn. Trên sân khấu cậu hát xong hai ca khúc, trở ra sau cánh gà toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Đây là lần đầu KyuHyun tham gia đại nhạc hội, khi cậu nghe phía dưới có người gọi tên mình cậu thấy cảm động biết bao. Cậu nghĩ, thành quả rốt cuộc cũng đến ngay trong sự vô tình. Năm đó cậu an nhàn sống bên anh trai, khi cậu dùng tiền anh kiếm được từ việc viết lời ca khúc đóng tiền học, không nghĩ rằng mình cũng có thể có chút thành tích từ lĩnh vực này? Tiếc là anh Hai không nhìn thấy.

Nghĩ đến HeeChul, cậu mới chợt ý thức được rằng nguyện vọng của bản thân thật sự đã trở thành hiện thực. Ngoài việc gần đây diễn ra làn sóng tin đồn nhưng sau đó tên của anh trai thật sự không còn bị người khác lôi ra bàn tán nữa. Mà những bí mật ấy đến nay cũng chẳng còn bị những thế lực lùng sục đào bới moi ra nữa.

Cuối cùng mưa thuận gió hòa rồi.

Dù rằng hiện giờ ai ai cũng biết rằng cậu chính là em ruột của Kim HeeChul, nhưng cũng chẳng ai để cập đến vấn đề này trong cuộc phỏng vấn với cậu nữa.

Đó đều là công lao của SiWon.

Điều này KyuHyun hiểu rất rõ, hoàn toàn chẳng thể phủ nhận được.

Có lẽ do định mệnh sắp đặt cậu và anh, ngay từ lẩn đầu gặp mặt ở Gumi tất cả mọi việc dường như đã được thượng đế an bài. Vì cậu trông giống KiBum đã đem lại cho tâm hồn và thể xác anh sự an ủi, Còn anh đã thay cậu giải quyết những phiền phức không ngờ được trước đây, hoàn thành nguyện vọng nhỏ nhất cũng là khao khát nhất của cậu.

Vậy thì khi những việc đó đã hoàn thành rồi thì sao?

Có phải đã đến lúc phải chia ly rồi không?

Tham gia xong lễ hội âm nhạc và trở về thành phố C thì vừa đúng ngày mùng bảy tháng Bảy âm lịch.

Tại sân bay cậu nhìn thấy có người đàn ông trẻ tuổi ẵm bó hoa hồng to quỳ gối trước mặt người bạn gái cầu hôn.

Nữ nhân vật chính ấy thoáng chốc mừng rơi nước mắt, những giọt lệ làm nhòe cá màu phấn mắt cùng mascara, quanh quầng mắt lưu lại hai vết trũng sâu tựa như gấu trúc.

KyuHyun vẫn nhận ra ngựời con gái hạnh phúc đó là người ngồi chung chuyếh bay với cậu. Hai người đụng mặt nhau bên ngoài nhà vệ sinh trên máy bay.

Cậu dừng lại liếc nhìn cảnh tượng đám đông náo nhiệt xung quanh, tận mắt trông thấy cô gái gật đầu, chiếc nhẫn lồng vào ngón tay, đôi tình nhân lãng mạn ôm hôn nhau. Cậu gửi lời chúc phúc trong lòng mình rỗi vội vã rời đi.

Thành phố tràn ngập không khí ngày lễ, bên đường cứ cách vài mét có một người bán hoa hồng, ngưòi dạo phố lúc này cũng đông hơn thường ngày.

Lâu lắm rồi KyuHyun không dạo phố, cả đoạn đường chỉ lắng nghe Key cùng hai đồng nghiệp khác bàn luận thông tin giảm giá trên thị truờng, kết quả là cậu ngủ thiếp đi giữa chừng.

Tối về đến nhà cậu rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ bù. Mãi đến khi tiếng động mở cửa dưới lầu vọng lại xuyên qua cửa sổ của một chủ hộ nào đó thì cậu mới choàng tinh, mơ mơ màng màng lôi điện thoại ra xem giờ thấy vẫn chưa đến mười hai giờ.

Đêm hôm khuya khoắt thế này cậu nổi giận trùm kín đầu nghĩ có nên gọi điện thoại cho bảo vệ tòa nhà không thì nghe thấy có người mở cửa bưóc vào phòng.

Âm thanh mở khóa cửa làm cậu hoảng sợ, chút cảm giác ngái ngủ sót lại cũng bay tận chín tầng mây. KyuHyun bật dậy chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài sau đó cửa phòng ngủ mở ra.

Có lẽ bộ dạng cảnh giác của cậu thật sự làm trò hề cho đối phương hoặc cũng có thể tâm trạng anh hôm nay rất vui vẻ, chỉ thấy SiWon nhướng nhướng mày lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày vừa qua. "Anh còn ngỡ là em sẽ lôi vũ khí phòng vệ ra nghênh đón anh nữa chứ. Xem ra ý thức phòng vệ của em vẫn chưa đủ, cứ ngồi trên giường như thế nếu thật sự có trộm vào nhà thì làm thế nào?"

Anh vừa nói vừa tiến lại gần, cậu bực dọc nằm vật xuống tiếp tục lấy chăn che kín mặt, nói giọng ủ rũ: "Em chẳng thấy trộm đáng sợ".

"Ý em muốn nói, so với kẻ xấu chuyên hoạt động về đêm anh còn đáng sợ hơn nhiều, đúng không?"

Cậu im lặng ra ý thừa nhận.

Về chuyện vì sao đã khuya vậy anh đột nhiên đến, cậu chẳng hỏi han cũng chẳng định hỏi. Lúc tiếng nước vọng ra từ nhà tắm cậu phát hiện lúc này bản thân cậu hoàn toàn không muốn ngủ nữa.

SiWon từ nhà tắm bước ra, hai người họ bắt đầu ôn lại những cuộc vận động mà lâu rồi họ chưa làm.

Chẳng nói rõ được là ai chủ động, cũng chẳng rõ được gần đây cậu có ý định cự tuyệt hay không. Cho dù là có đi chăng nữa, hoặc có lẽ chỉ là một chút ý định lóe lên rồi vụt tắt. Trong giai điệu âm nhạc mơ hồ đứt đoạn bên ngoài của sổ, cậu nhận lấy cơn hoan lạc cuồng phong dưới thân thể anh đầy mãnh liệt, hai bàn tay chẳng hề đẩy anh ra.

SiWon tối nay dường như có uống chút rượu thế nên rất hưng phấn. Đáy mắt trong đêm tối như một bó hoa lửa sáng rực rõ lấp lánh, anh cắn vùng cổ, bả vai và cả phần đùi, không bỏ qua bất kỳ vùng nào có thể khiến cậu phải run rẩy.

Sau khi kết thúc, anh nằm sấp trên người cậu, hơi thở thấp trầm xen lẫn mùi cồn lạnh thoang thoảng.

"Anh nhớ em." Anh nói, làn môi ấm áp sát bên tai cậu.

Cậu dường như không kiềm chế được, im lặng kéo lấy vai anh, không nói lời nào, chỉ cắn mạnh vào cổ anh. Còn anh bị đau khẽ nhúc nhích rồi chẳng có bất kỳ động tĩnh nào nữa, để mặc cậu cứ thế mà ra sức cắn.

Cậu cắn xong cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, ngón tay vô tình lướt qua tại nơi nào đó trên vai anh, nơi đó có một dấu vết nụ hôn cực nhỏ. Mà cậu nhớ rất rõ vừa rồi không hôn anh ngay tại đó. Trong lòng đau đớn như có lưỡi dao cứa vào. Cậu nhìn vết cắn sâu ấy, nói với anh: "Lễ tình nhân vui vẻ".

Nửa đêm hôm đó, SiWon chịu đựng từng cơn, từng cơn đau đầu ập đến, trằn trọc không ngủ được. Đó là di chứng đế lại sau cơn say rượu. Ban ngày anh ra ngoài tiếp khách hiếm khi uống nhiều đến vậy.

Vốn dĩ anh không quen uống rượu vào buổi trưa, việc lần này hoàn toàn tùy theo chủ ý của khách hàng. Thêm vào đó người mời tiệc cũng rất nhiệt tình, dùng bữa xong còn sắp xếp đi KTV tiếp tục "giao lưu tình cảm". Vì thế mà dưới tác dụng của vô số loại rượu pha lẫn nhau, SiWon ngồi trong sảnh bao âm u phát hiện ra lý trí và giác quan của mình trở nên tê liệt. Vậy mà tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, ở đây đều là những nhân vật có máu mặt. Anh uống tôi đáp lễ, chẳng ai chịu nhường ai cả.

Lúc này đây, người mời tiệc gọi đến vài tiếp viên hầu rượu góp phần làm cho không khí thêm vui vẻ.

SiWon còn nhớ cô gái ngồi cạnh mình còn rất trẻ, gương mặt ẩn giấu dưới lớp phấn hồng toát ra vẻ đẹp kiểu diễm mà dịu dàng dưới ngọn đèn, lan tỏa bóng sáng thanh xuân trẻ trung. Thật ra thì cả ánh mắt của cô củng thiếu đi sự lõi đời lẳng lơ như những đồng nghiệp của mình, nhưng ở cô có chút gì đó ngây dại thuần khiết hoàn toàn không phù hợp với không khí hiện tại. Anh hoài nghi bản thân đã uống quá nhiều rượu, lại còn suy đoán xem đây có phải là nữ học sinh kiêm nhân viên phục vụ mới vào nghề chăng. Thế là anh vẫn uống rượu, tùy tiện hỏi: "Xưng hô thế nào đây?".

Cô gái đáp: "Em tên SoHee". Một giọng nói tiếng seoul cực chuẩn, rõ từng chữ, lời lẽ nhẹ nhàng thốt ra từ làn môi đỏ hồng.

Trong tình huống thế này, lại làm nghề này có lẽ chẳng ai để lại tên thật của mình. Thế nhưng khi anh nghe thấy tên cô ta anh không khỏi sững sờ.

SoHee... một sự trùng hợp.

Anh mỉm cười, lướt nhìn đối phương nhưng chẳng rõ vì sao trong lòng anh có một cảm giác bài xích với cô ấy.

Cô gái ấy ngồi dựa sát vào anh, nhân lúc nghiêng người anh cầm lấy ly rượu khẽ khàng nhích sang một bên. Chẳng những không muốn uống ruợu cùng cô mà cả nói chuyện cũng không.

May mà khách mời tiệc nhìn ngay ra vấn đề liền ân cần thay anh đổi một tiếp viên khác. Còn cô gái tên SoHee vẻ mặt lộ chút ái ngại nhưng vẫn thuận theo ý khách, đối sang ngôi cạnh một vị khách khác tiếp tục hầu chuyện mua vui.

Mãi đến khi cuộc ăn nhậu xã giao kẽt thúc thì SiWon đã say khướt. Anh chẳng nhớ rõ bán thân anh đã uống bao nhiêu ruợu, thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình làm thế nào đi ra khỏi cửa KTV.

Khi tỉnh dậy anh phát hiện ra mình đang nằm trên giường tại quán ruợu. Cô gái trẻ nằm bên cạnh với làn môi xinh đẹp kiều diễm đặt trên bả vai anh.

Anh vỗ trán đứng đậy đánh thức SoHee.

Có lẽ do gương mặt cô không xinh đẹp, cô gái toát chút tự ti ấm ức, vừa mặc quần áo vừa giải thích: "Lúc hết tiệc ngài gọi em đến hầu ngài".

Anh chẳng nhớ gì nữa nhưng cứ cho là có đi chăng nữa, lúc đó người anh gọi có lẽ chẳng phải là cô ấy. Anh không nói gì thêm, chỉ nhặt quần áo dưới đất lên rồi rút vài tờ tiền.

SoHee nói: "Ham tổng đã trả tiền rồi", có lẽ là thật sự mới vào nghề không lâu, ham muốn cùng đạo đức nghề nghiệp đang giằng xé dữ dội, vì thế mà ánh mắt cô hơi do dự, bàn tay chìa ra theo bản năng rồi nhanh chóng rụt lại.

Ham tổng là người mời tiệc lần này thật sự chăm sóc mọi người rất chu đáo. SiWon chẳng nói lời nào trước khi ra về để lại tờ tiền trên bàn.

Sau khi rời khỏi quán rượu, anh gọi tài xế đến đón. Nằm nghiêng người ở băng ghế sau lại nghỉ ngơi hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này anh mới cảm thấy đã rã rượu.

Đêm đã khuya, người tài xế im lặng hồi lâu lên tiếng hỏi: "Choi Tổng, giờ ngài muốn đi đâu?". Anh nhắm hờ mắt, nói địa chỉ theo phản xạ. Sau đó thì đến căn hộ này trông thấy người thiếu niên ngồi trên giường với gương mặt cảnh giác vì tiếng động lúc nửa đêm.

Anh tựa vào cửa nhìn cậu, bỗng dưng thấy buồn cười, dường như anh đã tạm thời quên đi những gì khiến anh không vui trước đó.

Sau đó anh đi đến bên giường dưới ánh mắt anh gò má thuần khiết cùng thân thể mềm mại trắng trẻo ấy khiến tâm trạng anh trở nên vô cùng phấn chấn còn hơn cả lúc vừa mới tiến vào cửa.

Đã sống từng ấy năm lẽ đương nhiên anh hiểu rằng điều này có ý nghĩa gì.

Có lẽ là men rượu vẫn chưa hoàn toàn tan biến vì thế mà lần đầu tiên anh bày tỏ thành thật suy nghĩ của lòng mình.

Anh nói: "Anh nhớ em".

Thế mà câu nói thật lòng đó của anh đổi lại là vết cắn mạnh của cậu, ngay phần tiếp giáp giữa cổ và bả vai. Anh cứ ngỡ cậu không hài lòng chuyện gì nhưng liền sau đó cậu chỉ trở mình cứ thế lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Mãi đến gần sáng, SiWon cố chút ngái ngủ. Anh xoay người ngón tay theo thói quen sờ soạng gò má ngưòi bên cạnh. Kết quả ngón tay vồ tình chạm vào giọt nước ẩm ướt khiến anh kinh ngạc: "Sao thế?". Anh xác định cảm giác mát lạnh đó chính là những giọt nước mắt. Thế là anh ngồi dậy kéo KyuHyun quay về phía mình.

KyuHyun nhắm nghiền mắt, khóe mắt mơ hồ ngấn lệ.

"Không sao." Cậu nhỏ tiếng đáp.

"Rốt cuộc là em làm sao?"

"Nằm mơ thấy ác mộng."

"Thế nên giật mình tỉnh giấc à?"

"Vâng"

Anh như yên tâm lại tiếp tục nằm xuống, cười nhạo cậu: "Thật là khờ, đáng sợ đến đâu cũng chỉ là giấc mơ thôi mà!".

"Vâng." Cậu xoay người, lưng đối diện với anh, giọng nhẹ nhàng mơ hồ: "Đúng là khờ thật".

Gần như vờ ngủ cả đêm giờ thì giọt nước mắt cũng vô tình bị SiWon nhận ra. Trái lại KyuHyun cảm thấy thoải mái đôi chút, tính thần thả lỏng, cơn mệt mỏi rốt cuộc ập đến với cậu.

Cậu ngủ một mạch đến khi mặt trời nhô cao.

Vừa may hôm nay không có chương trình gì, cũng chẳng cần đến công ty, điều duy nhất KyuHyun không ngờ đến chính là SiWon cũng hiếm khi rỗi rãi thế này. Khi cậu tỉnh giấc thì anh vẫn ngủ rất say.

Cậu lẳng lặng đi vào nhà tắm tiện tay vứt bộ quần áo tối qua của SiWon vào máy giặt. Rửa mặt xong, cậu suy nghĩ rồi lại lôi tất thảy quần áo ra ngoài gấp qua loa rồi đặt trên đầu giường để người nằm trên giường mở mắt ra trông thấy ngay.

Sau đó cậu đi chuẩn bị bữa sáng. Ba rọi xông khói, trứng Ốp la, bánh mỳ nướng, mỗi người một phần.

Đúng lúc máy nưóng bánh mỳ phát ra tiếng động giòn tan, SiWon khoác bộ quần áo thường ngày xuất hiện trước cửa nhà bếp. "Tránh ra." Cậu mang chiếc đĩa đi vòng qua anh, ngồi xuống bàn ăn.

Bánh mỳ nướng thơm mềm, trứng chiên đẹp mắt, ba rọi xông khói nhập khẩu lần trưóc SungMin cho cậu, nghe nói giá rất đắt. Ánh mặt trời phản chiếu ngoài cửa sổ, lúc này nhiệt độ trong phòng hơi cao nhưng KyuHyun không mở điều hòa mà vẫn cảm thấy lòng bàn tay lạnh ngắt. Cậu khẽ cụp mắt, xem chừng như đang chuyên tâm thưởng thức bữa sáng của mình.

Đối diện với thái độ cố tình lạnh nhạt ấy, SiWon không khỏi lướt nhìn cậu một lượt. Vừa may lúc đó điện thoại anh reo lên, KiKwang gọi. Anh xoay người lục tìm bình nước trong tủ lạnh, vừa uống vừa đi ra lan can nghe điện.

KiKwang báo cáo tình hình liên quan đến việc dự án phát triển bất động sản lớn nhất hiện nay của W&K tạm thời đang gặp phải một số vấn đề và trở ngại. Một cuộc điện thoại kéo dài mười mấy phút, khi anh ngắt điện thoại trở lại phòng thì KyuHyun đã dọn đẹp bàn ăn xong, vọng lại từ trong nhà bếp là tiếng nước sôi sùng sục.

Dáng hình mảnh mai, mềm mại đứng bên bồn rửa bát, mái tóc khẽ uốn cong tựa như không hề có sự chăm sóc nhưng lại toát lên dáng vẻ lười nhác gợi cảm.

Anh dừng bên cửa trong giây lát rồi nói: "Anh phải đi đây"

Người đối diện anh vẫn xoay lưng lại với anh, chẳng hề có chút phản ứng gì.

Anh nhíu mày hỏi: "Có nghe anh nói không vậy?"

"Nghe thấy rồi.." KyuHyun tắt vòi nước vừa lau đĩa vừa nói.

Anh thấy có cảm giác bực mình khó hiểu, có lẽ là việc của công ty hoặc cũng có thế do thái độ kỳ lạ của cậu buổi sớm mai.

Nhưng giờ thì anh chẳng có thời gian đôi co với cậu, tài xế đã đợi dưới lầu. Anh thu dọn rồi chuẩn bị rời đi lúc này mới nghe thấy tiếng cậu nói sau lưng: "Sau này đừng đến đây nữa".

Bàn tay dừng lại ở nắm đấm cửa, anh xoay người lại hỏi: "Là ý gì vậy?".

"Chúng ta chia tay đi." Người thiếu niên ấy vẫn đang đứng trong bếp, trên gương mặt thuần khiết dường như bình tĩnh lạ thường, cậu đã ra quyết định cuối cùng cho mối quan hệ này, cậu nói: "Em cảm thấy cứ thế này chẳng hay ho gì cả".

Cánh cửa mở nửa vời đóng lại một tiếng phịch, có điều âm thanh hơi lớn như ra ý thông báo rằng tâm trạng của kẻ phát ra tiếng động không được vui.

"Cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, hai mươi mấy ngày mà em cũng không đợi được ư?" SiWon quay trở lại, từng bước từng bước tiến lại gần cậu, ánh mặt trời chiếu ngang trên gương mặt nhìn nghiêng của anh, rọi sáng vầng trán đang không vui vẻ.

Rốt cuộc là ai không đợi được nhỉ?

Lời định nói ra KyuHyun gắng gượng nuốt vào trong.

Đối mặt với sự ép sát của anh, cậu lùi lại phía sau theo phản xạ, mãi đến khi tỳ vào bên bồn rửa bát cậu mới dừng lại còn người đàn ông điển trai ấy đã tiến lên phía trước.

"Nói đi, điều gì khiến em không thể chờ đợi được."

"Chẳng có gì" Cậu lạnh lùng phủ nhận.

"Vậy thì, cái gì mà chẳng có gì hay ho?"

"Chính là vì cách thức hiện tại hai người ở bên nhau" Cậu kiếm không ra lý do nào hợp lý hơn. Ánh mắt cậu rơi xuống bả vai anh, dừng lại giây lát rồi lại di chuyển, nghĩ đến nơi ấy đã được trang phục che phủ, cậu hận là tối qua không cắn sâu thêm một chút.

Thế nhưng trong tích tắc cậu cảm thấy minh thật đáng thương.

Trước đây dù rằng không có chứng cứ gì nhưng cậu vẫn cho rằng anh còn có người bạn tình khác nữa, trong lòng cảm thấy khó chịu. Quan hệ bạn tình khi tốt đẹp khi tồi tệ vậy mà cũng cũng duy trì khá lâu. Kêt quả là hiện tại khi tất cả đều sắp đi đến điểm tận cùng thì cậu lại để tâm đến điều đó.

Bởi lẽ anh ép sát cậu, hơi thở từ cao đè rạp xuống, cậu hoảng hốt cảm thấy hơi thở khó khăn, vì vậy giơ tay đẩy anh ra định né tránh.

Thế nhưng anh không chịu buông tha cậu, hai tay anh nắm chặt tay cậu, dùng lực rất mạnh khiến cậu chẳng thể vùng ra được: "Giờ anh không có thời gian đùa giỡn với em. Vả lại về việc em nói, anh hoàn toàn không đồng ý. Anh nhận thấy hiện giờ cực kỳ thú vị, làm sao đây?"

"Không có thời gian thì anh mau cút đi cho tôi! Mau ra khỏi đây đi." Cậu không thoát được sự kìm kẹp của anh, bị anh kẹp giữa bồn rửa bát chẳng thể nào xoay người được, cảm thấy trong lòng rối bời, những giọt mồ hôi toát ra trên trán, cậu bắt đầu không thể kiểm chế được cảm xúc.

Cậu nhấc chân đá vào đùi anh, chẳng màng mạnh hay nhẹ, làn môi bị hàm răng cắn trắng bệch, ánh mắt giận dữ hỗn loạn, thốt lên: "Cút về bên người phụ nữ của anh đi, chỗ của tôi mãi mãi không hoan nghênh anh!".

"Người phụ nữ nào?" SiWon sững sờ, cơn đau thốn trên bàn chân anh khẽ nhíu mày chụp chặt lấy cậu: "Em nổi cơn điên gì vậy!".

"Đúng thế! Là tôi phát điên đây, mà lại còn điên khủng khiếp nữa!" Cuối cùng cậu bất chấp hình ảnh của bản thân lớn tiếng hét lên. "Chứ không thì sao lại thích kiểu người như anh, sao lại còn lẩn quẩn bên anh đến tận bây giờ! Tôi chẳng phải điên đâu, chỉ có phát điên vì phải nhẫn nhịn cách đối xử của anh! SiWon, tôi hận anh!"

Rõ ràng là cậu mất khả năng kiểm soát cảm xúc của mình, có lẽ là do bị dồn nén trong không gian hẹp khiên cậu cảm thấy hoảng loạn, hoặc cũng có thể là nỗi tức giận dồn nén trong lòng quá lâu vừa may tìm được cái cớ để bùng phát ra ngoài. Nói xong cậu cảm thấy đầu óc thoáng chốc trống rỗng, thậm chí không tài nào nhớ nguyên vẹn những lời mình vừa nói.

SiWon im lặng nhìn cậu, còn sống lưng cậu bị ép tỳ vào mép bổn rửa lạnh lẽo, thở hổn hển, lòng bàn tay rốt cuộc cũng vùng thoát ra khỏi tay anh.

Hai con ngươi đen tuyền khẽ lấp lánh cử động, dường như đang chăm chú ngắm nhìn ánh mắt sâu thẳm chưa từng có từ trước đẽn nay tựa biển khơi ấy cứ thế im lặng lướt qua cậu, sau đó xoay nguời. Cậu bình tĩnh lại, lúc này mới phát giác ra bởi lẽ cảm xúc bùng phát cùng hành động không ngừng tranh đấu vừa rồi của cậu khiến vài sợi tóc tơ rũ trên gò má, lưng chiếc áo vải bông mỏng bị nuớc đọng thấm nhòe cả một mảng, bộ dạng tả tơi lúc nãy cuả cậu thật giống một "người đàn bà chanh chua".

Chẳng thể ngờ được rằng duy trì mốì quan hệ lâu như vậy, rốt cuộc tư thế kết thúc lại khó coi như vậy. Hai người đang lặng lẽ nhìn nhau thì bỗng tiếng chuông điện thoại gọi đến ngắt ngang.

KyuHyun nhanh chóng di chuyền ánh nhìn, sải bước nhanh như để thoát khỏi sự đè nén trong không gian nhỏ hẹp đó, đứng bên cưa sổ khẽ điều chỉnh lại hơi thở rồi mới nhận điện thoại.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ người đứng thẳng, nghe điện thoại một lúc. Đã gần đến giữa trưa, mặt trời bên ngoài chói chang gay gắt nhưng cậu chẳng cảm thấy chói mắt hoặc có lẽ không cảm nhận được sự oi bức.

SiWon hai tay cho vào túi quần ngắm nhìn bóng dáng đang chuyên tâm ấy với vô vàn tâm sự mãi đến khi cậu nói xong điện thoại xoay người lại. Còn cậu chỉ liếc nhìn anh một cái rồi đi thẳng về phòng thay quần áo vài phút sau thu dọn xong xuôi vẫn thấy anh đứng đó. Cậu im lặng di chuyển ánh nhìn đổi giày ra ngoài.

Lúc đến bệnh viện, ChangMin đang thay DongHae làm thủ tục xuất viện. Tuy nhiên thần sắc rõ ràng là không mấy tốt

"Thôi đi, tính cách họ Lee, cậu còn chẳng hiểu nữa ư" KyuHyun khuyên nhủ ChangMin, hai người ra ngoài nói chuyện phiếm, lúc này mới cùng nhau quay trở lại phòng bệnh.

KyuHyun gần đây bận rộn, thêm vào đó là việc nhanh chóng xúc tiến đẩy mạnh thương hiệu cùng việc đánh bóng tên tuổi, nếu như thường xuyên xuất hiện tại một khu vực công cộng nào đó, đặc biệt những nơi nhạy cảm như bệnh viện, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của giới truyền thông, thậm chí còn dẫn đến cố tình suy đoán không đứng đắn. Vì thế nên cậu không khỏi không để mắt, đa số tìm hiểu bệnh tình cùa DongHae đều phải thông qua điện thoại của ChangMin.

Cậu chỉ không ngờ là lần này DongHae chẳng những khước từ cuộc phẫu thuật mà hiện giờ còn yêu cầu xuất viện về nhà nữa.

"Hai ngày trước mới bị đưa đi cấp cứu. Tớ đã gọi giúp cậu ấy y tá riêng yêu cầu bảo đảm sau này phải ở cạnh cậu ấy hai tư trên hai tư tiếng. Thế nhưng tiểu tử chết tiệt này ,sống chết cũng không đồng ý, nói thế nào cũng không nghe. Cứ nhất quyết khước từ. Giờ thì tớ chẳng biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì nữa?" ChangMin đứng trước cửa phòng bệnh, thấp giọng thổ lộ cơn thịnh nộ.

"Trước đây học chung với nhau cả ba năm trời cậu ta cũng chẳng chịu chơi với những bạn học khác, cũng khá xa lạ với chúng ta. Tính tình cậu ta vốn xưa nay là vậy." KyuHyun khẽ kêu than, thương lượng: "Chi bằng mình vào bàn bạc với cậu ấy. Sau khi xuất viện thì làm thế nào, bọn mình cố gắng nghĩ cách tiện cả đôi đường".

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, KyuHyun một mình trở về căn nhà trống trải không bóng người.

Cậu đảo mắt nhìn một lượt quanh căn nhà, từ ghế sofa đến phòng ngủ, từ đầu giường đến ban công. Căn hộ hơn tám mươi mét vuông được cậu đảo một vòng không chủ đích, chỉ không bước vào nhà bếp.

Cậu hoài nghi bản thân mình thời gian gần đây sẽ không phải nương tựa nơi này nữa, dù sao cuối cùng kết cục giữa cậu và SiWon quá khó coi, cậu thà ráng không tiếp tục nhớ đến nữa.

Cậu hơi thất thần, cuối cùng nhìn vào đôi bàn tay trống trải lúc này mới nhớ ra mình nên làm gì. Cậu tìm lấy một chiếc túi để quần áo, những vật dụng cá nhân của anh gói ghém lại. Sau đó xả cho mình một bồn nước ấm, cởi bỏ y phục ngâm mình vào đó.

Thật ra thời tiết oi bức thế này vốn không thích hợp tắm nước ấm, nhưng cậu nhắm nghiền mắt, mổ hôi vã ra nhễ nhại. Cứ thế kiên trì đến khi cả bể nước dần dần mát lạnh.

Cuối cùng ra khỏi phòng tắm cậu gần như đứng không vững cảm thấy hoa mắt, choáng váng đầu óc, tức ngực khó thở, đầu óc như chưa minh mẫn trở lại. Cậu nhân lúc này, gọi điện thoại cho SiWon.

Âm thanh bên đầu dây ồn ào, chắc là lại đang ở nơi náo nhiệt mua vui nào đó mượn rượu giải khuây rồi. Đối mặt với lời đề nghị yêu cầu gặp mặt của cậu, trong giọng nói gợi cảm ấy mang chút thanh âm lạnh lùng: "Anh chưa thể kết thúc sớm được".

"Vậy em đợi anh." Đầu óc cậu choáng váng không phân biệt rõ trong giọng điệu của anh còn lẫn chút cảm xúc lạnh lùng.

"Tùy em." Điện thoại tắt rất nhanh.

Trước khi điện thoại tắt cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ nũng nịu kéo dài:"Choi Tổng...".

Xem như cấm anh không đến chỗ ở của cậu thì cậu đi thẳng đến biệt thự của anh đợi. Kết quả là đến nửa đêm SiWon mới mò về, trên người sực nức mùi rượu nhưng lý trí vẫn còn rất tỉnh táo. Ánh mắt anh sục sạo nhìn túi đồ trên bàn trà, vẻ mặt lạnh lùng: "Đồ vật không cần thì vứt luôn đi, chẳng cần phải cất công mang đến đây đâu!".

KyuHyun nhìn anh im lặng hồi lâu: "Em có chuyện muốn nói với anh".

"Nói đi." Anh vô cùng chán chường ngồi xuống ghế sofa, ngón tay day day chân mày, nhắm mắt tập trung.

"Thật ra là chuyện hồi sáng", cậu nói, "em nghĩ đề tài đã bị cuộc điện thoại ngắt ngang hiện giờ phải tiếp tục thôi, cho đến khi có kết quả".

"Anh không muốn cãi nhau với em." Giọng anh thấp trầm, lạnh lùng.

"Em cũng chẳng muốn cãi nhau với anh nữa, em đã nghĩ, chúng ta chia tay đi."

"Điều gì khiến em nghĩ đến việc lập tức rời xa anh?"

"... Em có lý do của em."

Cậu không thừa nhận, cũng chẳng muốn thừa nhận trước mặt anh. Vết hôn trên bả vai anh là yếu tố châm ngòi cho ngọn lửa. Trên thực tế lúc này đây, cậu chính vì tình cảm mơ hồ của bản thân từ trước đến nay cùng với lòng tự tôn đã bị coi thường đến tột cùng mà cảm thây nhục nhã. Vì thế mà cậu không tài nào cho phép bản thân cậu tự rước rắc rối vào thân nữa.

Đã biết rõ trong lòng anh luôn có hình bóng một người đã khuât, biết rõ rằng mình chính là vật thế thân của người ấy, nhưng cậu đã vì hàng loạt lý do mà chẳng hề rời bỏ anh dù chỉ một lần. Mãi đến tối qua, khi cậu biết anh đã có quan hệ thân mật cùng người phụ nữ khác, bỗng chốc cậu thấy suy sụp.

Cậu bắt đầu nhớ về những ngày tháng trước đây. Lúc đó, dù rằng anh có được cậu nhưng anh cũng vẫn còn những người bạn tình khác, nhưng anh vẫn luôn giữ gìn vẻ bề ngoài tuyệt hảo, chưa từng để cậu phát giác ra bất kỳ dấu vết của người phụ nữ khác trên người anh.

Sự tôn trọng cơ bản và ăn ý này có lẽ là một trong những nguyên nhân duy trì mối quan hệ của bọn họ lâu dài. Vậy mà hiện giờ, rốt cuộc tất thảy đều không giống trưóc đây nữa.

Hoặc cũng có thể là ngay từ lúc cậu phát hiện ra sự tồn tại của KiBum thì giữa họ đã có vết rạn nứt không gì cứu vãn được. Vết thương đó dường như lớn dần trong lòng cậu, trăn trở không thể lành, thời gian đó cũng xảy ra hàng loạt những mâu thuẫn càng ngày càng sâu sắc, lúc nào cũng khiên cậu cảm nhận cảm giác đau đớn không diễn tả bằng lời được.

Mãi đến hôm nay, cuối cùng cậu đã chịu thừa nhận, chuyến đi Gumi là một quyết định sai lầm – khiến cậu gặp sai một người trong một thời điểm sai lầm.

Thậm chí cậu chẳng có cách nào quen biết anh sớm hơn, cả cuộc đời này cũng chẳng thể nào được. KiBum đã được sắp đặt chặn trước đầu cậu và lại còn sớm hơn cậu cả hai mươi mấy năm trời. Đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng mà bất luận thế nào cậu cũng chẳng thể đuổi kịp được.

SiWon chẳng nói gì chỉ mở to mắt, có lẽ là do uống rượu ánh mắt như càng sâu càng đen hơn, đáy mắt hiện ra ánh sáng le lói.

Hai bàn tay cậu co lại trong túi áo, hít một hơi nói: "Những việc anh đã làm với giới truyền thông về chuyện của anh trai em, em thật sự rất cảm ơn anh, em cũng biết thời gian hẹn ước vẫn chưa đến, nếu anh nhất quyết không đồng ý, thì dù anh giận cá chém thớt cũng đáng đời em thôi. Nếu như danh tiếng đã chẳng còn, em có thể rút khỏi làng giải trí, dù gì công việc này em cũng chẳng thích chút nào".

"Trong lòng em anh là con người như vậy thôi sao" môi anh co giật, dường như đang mỉm cười nhưng vẫn là một tảng băng lạnh giá, nói khẽ: "Anh sẽ không uy hiếp em nữa".

"Cảm ơn anh."

"Cuối cùng anh chỉ muốn biết một chuyện , em muốn rời xa anh có phải là vì anh ta không?" Anh dừng lại, lần đầu tiên anh thốt lên cái tên đó: "Lee DongHae?".

Cậu im lặng nhưng chẳng hề phủ nhận. Hiện giờ DongHae cần có người bên cạnh quan tâm chăm sóc, là cậu chủ động dũng cảm đón nhận trách nhiệm này, nhưng chẳng phải xuất phát từ tình yêu, cậu chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy. Còn DongHae cùng người đàn ông truớc mặt cậu lúc này khó mà tồn tại song song trong cuộc sống của cậu được.

Dù là ngồi yên không cử động hơi rượu từ cơ thể SiWon dường như vẫn không ngừng tỏa ra.

Thật ra thị lực của SiWon đã giảm nói chuyện cũng chẳng muốn, nhưng thái độ thừa nhận ngấm ngầm của cậu đã chọc anh nổi cáu. Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chăm cậu một lúc rồi hỏi: "Vì thế tối nay em mới đến đây đế thương lượng với anh, hay là em cầu xin anh?".

Làn môi khẽ run rẩy trong giây lát, cậu nói: "Nếu như anh cảm thấy vế sau tốt hơn".

Đôi mắt anh khẽ nhíu lại dường như muốn nhìn cậu rõ hơn chút nữa: "Đây là lần thứ hai em vì anh ta cầu xin anh".

"Đúng vậy, hiện giờ em mong anh để em ra đi."

"Anh ta thật sự quan trọng với em thế sao?"

"..."

"Em sẽ hối hận, KyuHyun à. Nhưng mà giờ thì, em có thế đi rồi." Nụ cười thờ ơ, hời hợt ấy nhoẻn trên làn môi mỏng manh trở nên lóa mắt dưới ánh đèn. Anh vẫn giữ nguyên ánh nhìn lý trí tinh táo, cuối cùng tuyên bố đầy khai ân: "Em được tự do rồi".

Cuối cùng thì KyuHyun cũng rời khỏi khu biệt thự.

Trong đêm tối tĩnh lặng chi có ánh đèn đường bầu bạn.

Trên đường đi cậu lướt ngang qua căn hộ Chị Jeon từng sinh sống, cậu vẫn có tâm trạng liếc nhìn một cái. Căn biệt thự nằm riêng biệt giờ nhuốm màu đen tối, kể cả khu vườn bao quanh dường như cũng nặng mùi tử khí. Nhưng cậu không thấy sợ hãi, dù rằng hiện giờ nhớ lại hình ảnh cuối cùng cái chết của chị, cậu đã chẳng cảm thấy đáng sợ nữa.

Tận đáy lòng dường như bỗng nhiên trống rỗng tựa như rơi vào chiếc động đen tối, tất cả cảm xúc đều bị hút vào trong đó....

Em được tự do rồi.

Tựa như bị trúng tà, bên tai cậu câu nói cuối cùng của SiWon cứ lặp đi lặp lại.

KyuHyun cứ thế đi hết đoạn đường cũng chẳng rõ mất bao nhiêu thời gian mới đi đến cánh cổng khu biệt thự. Vẫn là nhân viên bảo vệ nghiêm trang lần trước trông thấy cậu khách sáo mỉm cười. Cậu nhoẻn nụ cười đáp lại, sau đó mới phát hiện ra khóe môi mình đang giần giật, muốn nhướng lên một góc vòng cung nhỏ cũng thật sự vô cùng miễn cưỡng.

Nhân viên bảo vệ thấy vậy, ló đầu ra khỏi bục cửa, ân cần hỏi thăm cậu: "Có cần tôi gọi xe giúp cậu không?".

Cậu lắc lắc đầu.

Chàng thanh niên tốt bụng, đầy trách nhiệm rút trong túi ra một cuốn sổ điện thoại, lấy một số điện thoại trong đó cho cậu: "Đây là số điện thoại của tài xế taxi, cậu có thể lưu lại sau này ra vào sẽ tiện hơn".

Sau này?

Nhờ vào ánh sáng bên ngoài cánh cổng, KyuHyun khẽ sững sờ nhìn người báo vệ, hồi lâu lắc đầu nói: "Tôi nghĩ không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của anh". Âm tiết cuối hơi run rẩy xuất phát từ bản năng che giấu, cậu xoay người sải bước.

Chẳng có sau này.

Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu đến đây.

Tối nay cậu đã có được sự tự do.

Điều đó đồng nghĩa với việc cuối cùng cậu đã thật rời xa anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro