Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chân tướng rõ ràng

"Xin lỗi, em đến muộn." KyuHyun thở gấp, vội vã chạy đến điểm hẹn. Ngồi xuống sofa, dừng trong giây lát rồi giải thích: "Đường kẹt xe quá, em đành xuống xe đi bộ một đoạn".

"Trễ hai mươi ba phút rồi." SungMin ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhắc nhở cậu.

"Ngoài công việc, không cần tính toán chi li thế chứ anh." Cậu chớp chớp mắt, nhìn SungMin chăm chú một hồi, gật gù nói: "Chiếc áo cưới này đẹp quá, rất hợp với anh".

Nhân viên phục vụ đang giúp chú rễ chỉnh trang lại trang phục nghe vậy mím môi nói: "Con mắt thẩm mỹ của mọi người khá giống nhau, em cũng cảm thấy chiếc áo này đẹp hơn chiếc vừa rồi. Thiết kế của chiếc áo này càng lộ rõ đường nét trông thật manly".

Lời cô ấy vừa nhắc đến chính là nói SungMin. Nghe thấy mình được khen ngợi có lẽ tâm trạng cũng vui vui, SungMin gượng nở nụ cười nhìn vào gương, nhưng rồi lại chau mày hỏi ý kiến của KyuHyun: "Phía sau lưng có phải hơi kì không?".

"Không đâu." KyuHyun tiếp lời: "Thật ra hôm nay em mới biết, dáng của anh đẹp đến thế". Kết quả lời vừa dứt liền bị SungMin trừng mắt, nửa dặn dò nửa cảnh cáo cậu: "Về công ty không được nói lung tung đấy". Hệt như dáng vẻ răn dạy cậu thường ngày.

KyuHyun nâng chiếc cốc giấy, nhịn cười, ra vẻ bẽn lẽn gật đầu lia lịa.

Thử xong đồ cưới cùng nhau đi ăn trưa, KyuHyun may mắn gặp được "chân mệnh thiên tử" của SungMin. Người phụ nữ ấy xem chừng rất hiểu chuyện, kiên nhẫn, thong thả khác biệt hoàn toàn với cá tính mạnh mẽ của SungMin. Thế nhưng hai người họ lại rất hòa hợp. Kẻ tung người hứng vô cùng ăn ý. Sau này, gọi điện thoại cho EunHyuk, KyuHyun không ngớt lời ca ngợi: "Lần đầu tiên tớ gặp một đôi vợ chồng xứng đôi đến thế".

"Ngưỡng mộ à? Vậy cậu cũng mau cưới đi." EunHyuk hứng chí phấn khởi, "Vài ngày nữa ChangMin mở Party, cậu đến thì hay quá, giới thiệu cho cậu vài nàng độc thân để cậu phát triển mối quan hệ".

Kết quả hôm đó, KyuHyun quả nhiên ăn diện, trau chuốt hẳn lên. Khi cậu xuất hiện, ChangMin hiển nhiên ngây người ra một lúc mới để cậu bước vào.

"Cậu muốn cưa ai thế?" Cậu ta hỏi.

"Cậu đấy."

"Thật đáng tiếc, tớ e là không có phước để hưởng."

"Nghe nói tối nay có người đẹp, ở đâu thế?"

"Ai nói với cậu là..."

Lời của ChangMin còn chưa dứt, cánh cửa phòng ngủ khép hờ đã mở ra. Người đàn ông đẹp trai từ trong bước ra, ánh mắt đối diện ngay nụ cười KyuHyun.

Hai người hơi kinh ngạc, cuối cùng vẫn là DongHae mở miệng chào hỏi trước: "Em đến rồi à!".

Cậu mỉm cười, nói phụ họa: "Đúng thế".

Hôm nay cậu trang điểm nhẹ, bởi lẽ ăn mừng Tất niên sớm, thế nên cố ý chọn bộ y phục nhung trắng. Trước khi ra khỏi cửa cậu cảm thấy cách ăn mặc hôm nay của cậu vô cùng ấn tượng. Thế nhưng giờ thì, cậu chỉ cảm thấy hơi gò bó, đón lấy ánh nhìn của DongHae, chiếc áo trên người vốn chẳng lấy gì làm gợi cảm cho lắm, thoáng chốc như trở thành dụng cụ tra tấn. Làn da lộ ra trước ngực nhưng chẳng rõ có phải do luồng khí sưởi ấm quá đủ chăng, cậu đột nhiên cảm thấy nóng ran lên, một cảm giác dâng trào trong mạch máu, đến cả phòng khách cũng đột nhiên trở nên chật chội, nhỏ hẹp khiến cậu chẳng biết thế nào.

Cậu rất hiếm khi xuất hiện trước khán giả với hình tượng gợi cảm thế này, chứ đừng nói là trước mặt anh. Vả lại khoảng cách gần như thế, cậu dường như hơi ái ngại hoặc không thoải mái, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc mai bên tai rồi hỏi: "EunHyuk sao còn chưa đến nhỉ?".

"Đến rồi, đang ở trong bếp rửa hoa quả." ChangMin tiện tay lấy lon nước trên bàn đưa cho cậu.

Cậu nhận lấy, làn hơi nước mát lạnh trên bề mặt vỏ nhôm dính chặt vào lòng bàn tay. Cậu nói: "Để mình đi xem thế nào", sau đó, xoay người sải bước tiến vào nhà bếp.

Kỳ thực cậu đến sớm, sau khi nói dăm ba câu với EunHyuk trong bếp mới nghe thấy tiếng đóng mở cửa lần lượt vọng lại từ bên ngoài. Đến khi bọn họ mang đĩa hoa quả bước ra thì phòng khách đã có sáu, bảy người rồi.

ChangMin giới thiệu từng người một, tất cả đều là những đồng nghiệp thường ngày vui vẻ trêu đùa nhau. EunHyuk đứng cạnh ChangMin mỉm cười góp vui: "Công ty bọn cậu người đẹp nhiều thật đấy".

"Trai tài gái sắc cũng chẳng ít đâu, tối nay cậu tranh thủ mau chóng chọn một tay đi." ChangMin thấp giọng dụ dỗ, đổi lại nhận được ánh mắt coi thường của EunHyuk.

Đồng nghiệp nữ của ChangMin thoáng chốc nhận ra KyuHyun vì thế mà hiếu kỳ đứng bên cậu, hứng chí phấn khởi hỏi thăm vài chuyện nội bộ trong làng giải trí.

Chỉ nghe có người hỏi: "Oh HaYoung có phải thật sự đang qua lại với ai ai đó?".

Chỉ tiếc rằng thứ nhất là vì thời gian KyuHyun gia nhập ngành này còn quá ngắn, thứ hai là bản thân không thân thuộc với tin đồn, tựa như chuyện này cậu lại là người nghe nói đến đầu tiên.

Cuối cùng nhận ra sự thất vọng của bọn họ, KyuHyun không khỏi ngại ngùng cũng cảm thấy buồn cười, bất giác bảo đảm với mọi người: "Sau này mình sẽ cố gắng lưu ý, lần sau sẽ nói cho mọi người biết".

Nhà ChangMin tuy không lớn nhưng thiết bị giải trí thì đầy đủ, cả bọn nhấm nháp đồ ăn, uống rượu, ồn ào náo nhiệt, vô cùng vui vẻ . Cuối cùng, KyuHyun trụ không được, xin phép về nhà nghỉ ngơi trước.

"Trễ vậy rồi, mình cậu về không an toàn." ChangMin nói: "Tìm một người đưa cậu về nhé".

Có hai anh chàng chủ động sắm vai người bảo hộ hoa sứ, nhưng KyuHyun lại không đồng ý. Kết quả cả hai khách sáo nhường qua nhường lại. Một bóng hình khác đã đứng ngay bên cửa, nói: "Tớ cũng phải về, cùng nhau về vậy".

Cậu đắn đo một hồi sau gật đầu đồng ý.

Giữa tiếng gió hú về đêm, cậu mơ hồ nhớ mang máng dự báo thời tiết nói rõ ngày mai sẽ có tuyết. KyuHyun ngẩng đầu nhìn bầu trời, kỳ thực trên đó tối quá, chẳng nhìn thấy gì cả. Cậu kéo chặt lấy cổ áo khoác, đón lấy cơn gió rồi nói: "Thật ra anh không cần phải tiễn em, nơi này không xa nhà em lắm!".

Cậu cứ ngỡ đối phương không nghe thấy, bởi lẽ đợi một hồi lâu, DongHae vẫn không đáp trả.

Cuối cùng mãi đến khi đi đến chỗ để xe, DongHae ngừng lại nói: "Anh khiến em thấy mất tự do phải không?".

Cậu mím chặt khóe môi, anh hỏi thẳng như vậy, cậu không biết nên trả lời thế nào.

DongHae ngừng lại, cụp mắt xuống, dường như đang nhìn cậu chăm chú lại dường như chẳng phải vậy. Chỉ là thần sắc trên gương mặt có chút là lạ, tựa như đang che giấu lại như đang do dự. Cuối cùng anh mới nói: "KyuHyun, chúng ta đừng như vậy được không?".

...

Gió về đêm thổi lạnh căm như lưỡi dao sắc nhọn, từng hồi từng hồi lướt qua bên mình, cứa vào da khiến cậu mơ hồ cảm thấy đau đau.

Khóe môi cậu mím chặt lại, nhìn anh bằng đôi mắt đen trầm.

"Em có suy nghĩ gì, có thể nói rõ ràng ra. Thật ra anh biết, trước đây là anh không đúng, có lẽ đã để em cảm thấy...", anh ngừng lại, chân mày chau lại dường như cả chính anh cũng không muốn nói ra, "Có lẽ đã để em cảm thấy nhục nhã".

Cụm từ ấy tựa như cái gai, chợt đâm về phía KyuHyun khiến con tim cậu khẽ run rẩy. Ngón tay vẫn nắm chặt cổ áo. Kỳ thực đã dần dần lạnh như băng nhưng dường như cậu chẳng mấy để tâm chỉ gượng cười: "Anh nói gì? Cái gì mà nhục nhã chứ?".

Anh lắc lắc đầu: "Nếu em đồng ý nghe, anh có thể giải thích".

Đây là loại cảm xúc mà cả bản thân DongHae cũng chẳng thể nói rõ được.

Anh vốn dĩ định tiếp tục giấu cậu, chẳng phải ư? Hệt như nhiều năm trước đây. Bí mật liên quan đến mình, từ khi anh hiểu chuyện đến nay anh không cho phép ai biết và đến gần, đặc biệt là cậu.

Vì thế năm đó anh xuất ngoại nhưng chẳng để lại một lời nhắn nào. Khoảng cách từng gần gũi như thế, mối quan hệ thân mật như vậy, đã bị chính tay anh chia cắt ra.

Anh ngỡ rằng bản thân mình sẽ không hối hận, tất cả đều là nghĩ cho cậu. Vì thế mà anh vẫn cứ nói với chính mình rằng chẳng có gì phải hối hận cả. Vậy mà bao nhiêu năm nay, khi bọn họ tình cờ gặp lại nhau, dù chỉ trong thoáng chốc thôi, anh phát hiện thật ra mình đã sai rồi.

Năm đó anh đã lựa chọn sai lầm.

Trong từng ấy năm tháng tuổi đời, anh gánh vác tư tưởng và gông xiềng quá nặng nề nhưng lại bỏ qua tình cảm của cậu.

Người con trai từng có nụ cười tươi sáng ấm áp ấy, cùng một trái tim tinh tế nhạy cảm, cũng như bao thiếu niên đồng trang lứa khác, biết động lòng trắc ẩn vì thế mà cũng sẽ tổn thương.

Vậy mà anh dường như đã quên mất điều này.

Anh ngỡ rằng bằng những lý do vô tư vĩ đại ấy có thể lật đổ toàn bộ niềm tin mà cậu đặt vào anh.

Đợi đến khi anh ý thức được đó là vết thương thì cậu đã trở nên xa lạ, khách sáo. Khi chỉ có hai người, cậu thậm chí đến cả hơi thở cũng cẩn trọng, cả nụ cười và lời nói cũng hiếm hoi đến mức đáng thương.

Thời gian đã thay đổi tất cả.

Vì thế mà anh nhẫn nhịn rất lâu, cũng tranh đấu khá lâu cuối cùng vẫn muốn nói cho cậu biết.

Anh chỉ muốn để cậu biết, thật ra bản thân anh cũng có nỗi khổ.

Lạnh lùng, tính khí tồi tệ, cự tuyệt thậm chí là làm tổn thương, tất cả chỉ là những thủ đoạn anh dùng để giấu đi bí mật của mình. Anh đặt tình cảm của cậu tại vị trí đáng trân trọng, cũng từng hy vọng có thể thật tâm bảo vệ cậu. Chỉ có điều anh đã dùng sai phương pháp. Rốt cuộc lại làm tổn thương cậu.

Mãi đến hôm nay, DongHae mới biết thế nào là sự đời không như ta mong muốn. Cơn gió se se lạnh về đêm, anh cúi đầu ngắm nhìn cậu còn ánh mắt cậu lại cố ý phiêu du nơi khác dường như không muốn tiếp xúc với anh.

Thời gian tựa như xây một bức tường, được dựng nên vững chắc bên ngoài bằng những mật ngọt thân mật như trong giấc mộng.

Cảm giác đau nhói cực kỳ quen thuộc toát ra từ lồng ngực, anh không kiềm chế được hơi thở khẽ run rẩy, may mà dường như cậu không phát hiện ra. Đến khi khó khăn lắm mới có thể ổn định lại hơi thở của mình, anh nhíu mày, cuối cùng thấp giọng nói ra sự tình: "KyuHyun, thật ra anh...".

Ánh đèn quanh tòa cao ốc thưa dần, từng hộ từng hộ tối dần đi, thời gian cũng chậm rãi trôi qua tựa như dáng vẻ chiếc đồng hồ cát vậy.

Rạng sáng, nhiệt độ ngoài trời đã xuống gần không độ, hơi lạnh thấu xương. Thế nhưng lúc này đây, KyuHyun lại dường như quên đi cảm giác lạnh lẽo. Đến khi giọng điệu của DongHae chậm rãi dừng lại, cuối cùng cậu đã chịu nhìn anh, mà lại nhìn rất chăm chú, trong mắt lóe lên thần sắc ngạc nhiên tột độ. Hồi lâu, cậu mới nhấc đôi môi gần như tê liệt, giọng điệu chua chát lặp lại: "Bệnh tim ư?".

"Ừ." Biểu cảm của DongHae đã trở lại vẻ dửng dưng quen thuộc, tuy vậy cậu cũng chẳng hay biết rằng thật ra trong lòng anh bỗng chốc nhẹ nhõm. Nhiều năm như vậy rồi, con tim anh cứ căng như dây đàn, thẳng thắn nói ra với cậu anh lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Lúc này, anh bất chợt cảm thấy mỏi mệt đến tột cùng.

Anh đè nén cảm giác đau đớn trong lồng ngực, nhìn cậu, khóe môi nhoẻn nụ cười tự giễu. "Cứ mãi không muốn nói cho người khác biết, nhất là em. Vậy mà anh phát hiện ra khoảng cách giữa chúng ta càng khiến người khác cảm thấy khó chịu."

"Vậy à?" KyuHyun ngớ người, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn. Cậu nói: "Vì sao lại cố ý che giấu chứ? Bệnh này, nếu như không phải đặc biệt nghiêm trọng thì...".

DongHae ngắt lời cậu: "Rất nghiêm trọng".

Vì thế mà năm xưa ra đi cũng là vì tốt cho cậu. Nếu đã như vậy thì không cần thiết phải nói ra, anh tin rằng cậu sẽ hiểu.

Khóe miệng KyuHyun khẽ hé mở, nhưng đột nhiên chẳng nói nên lời.

Nghiêm trọng đến mức nào?

Cậu bất chợt nghĩ đến Taemin, đứa trẻ từ nhỏ đã bị căn bệnh tim giày vò, cuộc sống bất luận là với bản thân hay với người bên cạnh thì cũng đều là sự dằn vặt.

Vậy thì, DongHae thì sao nào?

Nhiều năm vậy rồi, anh vẫn sống như vậy ư? Thậm chí đến giờ cũng vẫn đang tiếp tục.

Chẳng rõ vì sao, KyuHyun đột nhiên nhớ đến giấc mơ vô cùng kỳ lạ của mấy ngày trước, gương mặt anh trong giấc mơ tựa như xác chết, đôi bàn tay biến thành rừng xương cốt trắng um tùm, lạnh lẽo đáng sợ.

Tựa như bị ký ức của những dự cảm đáng sợ ấy lật đổ lần nữa, cậu không khỏi rùng mình, lại trông thấy vẻ mặt cười nói không màng để tâm của DongHae: "Đừng sợ anh không chết trước mặt em bây giờ đâu".

Anh nhìn rõ tâm can của cậu, khi anh nhắc đến từ "chết" trong lòng cậu bất giác kêu lên một tiếng, sắc mặt không vui: "Đừng nói bậy bạ!".

Anh quả nhiên không tiếp tục thế nữa, chỉ chậm rãi thu lại nụ cười, rồi nhìn cậu chăm chú, giọng điệu nghiêm túc: "Vậy thì, chẳng biết em có tha thứ cho những gì anh đã làm trước đây không? Anh chẳng có yêu cầu nào khác, chỉ cần chúng ta có thể trở lại như trước đây là được rồi".

Ý anh muốn nói là thân thiết như trước đây, cái khoảng thời gian mơ hồ chưa bắt đầu thì đã kết thúc ấy, chỉ có điều, hiện giờ cậu thật sự bối rối. Người đàn ông đang đứng trước mặt cậu, sau bao năm cách biệt anh lại đem đến cho cậu một sự kích động.

Hóa ra tất cả sự việc đều có nguyên nhân, anh ôm lấy những lý do của mình rời khỏi cậu.

Anh muốn để lại cho cậu thế giới tự do khoáng đạt.

Anh giấu giếm bệnh tình của mình giỏi như vậy, đã từng quen biết nhau mấy năm trời, vậy mà cậu chưa bao giờ phát giác ra bất kỳ chuyện gì.

Cậu còn có thể nói gì được nữa chứ?

KyuHyun phát hiện ra bản thân chẳng thể nói nên lời.

Cuối cùng cậu chỉ cắn môi, nhíu mày, khóe miệng thở ra một làn khí trắng nhỏ, "Lên xe đi, lạnh lắm!".

Anh đưa cậu về nhà, cả đoạn đường tuy tĩnh lặng nhưng so với hai lần gặp mặt trước đó thì không khí giữa hai người rõ ràng đã có sự thay đổi nho nhỏ. Đến trước cửa nhà, trước khi xuống xe KyuHyun mới quay người lại, thấp giọng: "Chẳng còn sớm nữa, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi". Cậu do dự một lúc mới nói thêm một câu: "Quá lao lực cũng chẳng tốt đâu".

DongHae nhìn cậu, im lặng gật đầu.

Cậu cũng không nói nhiều nữa, đầy cửa xuống xe.

Dáng hình mảnh khảnh nhanh nhẹn ẩn khuất dưới làn ánh sáng đèn đường yếu ớt, chiếc áo trắng lộ ra ngoài mép áo khoác đỏ tựa như ngọn lửa ấm áp, tung bay lay động theo từng bước chân nhịp nhàng khẽ khàng của cậu. Màn đêm đen sâu thẳm dày đặc dường như chiếu rọi tận sâu trong mắt DongHae.

Buổi tối nay dường như đột nhiên ấm áp trở lại.

Anh cứ thế trầm mặc đưa mắt tiễn cậu đi càng lúc càng xa dần, ánh mắt lạnh lùng trong suốt dường như điểm chút tia ấm áp. Cuối cùng, khi bóng hình cậu hoàn toàn mất dạng, anh tựa mình vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi trong giây lát. Hồi sau mới khởi động xe rời đi.

Sau này EunHyuk mới biết không khỏi ca thán: "Cậu ta như vậy có phải được xem là nhẫn nhịn không? Mà năm đó, cậu ấy còn trẻ, sao có thể hiên ngang lẫm liệt thế được chứ?".

KyuHyun không có tâm trí nói cười với cậu.

Sau một hồi, EunHyuk ra vẻ trịnh trọng hỏi: "Vậy thì sau này, cậu và cậu ta còn có khả năng không?".

KyuHyun vẫn chẳng nói gì.

Kỳ thực, từ khi biết chuyện DongHae có bệnh, giữa đêm đó dường như lòng oán hận của cậu dành cho anh đã giảm đi nhiều rồi. Cậu thậm chí bắt đầu thấy lạ vì sao năm đó bản thân cậu hoàn toàn không phát hiện ra bí mật của anh, mà lúc đó cậu rõ ràng gần gũi anh như thế. Cậu còn ngỡ mình hiểu rõ anh hơn bất kỳ người nào.

Cuối cùng cậu hiểu rõ tại sân bay năm đó lời xin lỗi của anh ẩn chứa sự ấp úng bất lực. Chỉ tiếc là, gắng gượng nhiều năm vậy rồi, giờ mới biết rõ chân tướng sự việc.

Nhưng mấy năm nay, cuộc sống của cậu đã hoàn toàn thay đổi.

Huống hồ còn có SiWon.

Vậy mà mấy ngày tiếp sau đó, KyuHyun thường xuyên đụng mặt DongHae

Cuối năm cận kề, bạn học tụ họp càng nhiều, đôi lúc còn tụ họp nhau quay về trường cũ thăm thầy cô giáo, vì thế mới có đủ kiểu cơ hội gặp mặt.

Thái độ của KyuHyun dần dần có nhiều thay đổi, không còn lạnh lùng như trước kia nữa. Sau khi bước ra từ trường cũ, có bạn học đề nghị họp lớp, đúng lúc DongHae đang đi bên cạnh cậu, cậu liền chủ động hỏi: "Anh có đi không?".

Anh xem đồng hồ, nói: "Buổi tối phải tăng ca, không đi được. Còn em?".

"Em cũng có việc."

Thế là hai người cùng mọi người chia tay, mỗi bên một ngả.

Lúc về vừa hay cũng tiện đường, DongHae hôm nay không lái xe đến, không khí lạnh lẽo đến lạ thường, từng luồng hơi thở đều ngưng tụ thành làn sương mù trắng xóa.

Anh nhìn cậu lạnh đến mức rụt cả cổ lại, dáng vẻ mím chặt môi trông vô cùng đáng yêu, không khỏi cười, nói: "Mấy năm ở nước ngoài, anh thường nhớ về mùa đông ở Hàn Quốc. So ra thì, ở đây ấm áp hơn nhiều".

Cậu suy ngẫm, hỏi: "Cuộc sống bên đó tốt chứ?".

"Có thể quen được nhưng anh vẫn chẳng thích."

"Thế nên mới ôm hoài bão về nước à?"

"Ồ, ở đây dù sao cũng có bạn bè thân thuộc." Anh nhìn cậu rồi tiếp tục nói: "Kỳ thực từ giây phút ngồi máy bay anh đã có chút hối hận rồi".

Cậu mỉm cười nói: "Nhưng anh cũng nói mà, bên đó y học tiên tiến. Năm đó cũng vì lẽ đó mà đi phải không?". Thấy anh nhất thời không nói gì, cậu lại hỏi: "Sức khỏe của anh, rốt cuộc thế nào rồi?".

Tuy là chính miệng anh nói rất nghiêm trọng nhưng cậu nhận thấy, ngoài mặt dường như không phải vấn đề gì quá lớn.

Vậy mà DongHae dường như không muốn nói đến vấn đề này quá nhiều, anh trầm mặc hồi lâu, chỉ trả lời cậu cho qua: "Đừng lo".

Đúng là cậu thật sự hơi lo lắng, dù đứng trên lập trường là bạn bè. Huống hồ, cuộc sống của Taemin cậu đã chứng kiến nhiều năm nay, không khỏi cảm thấy sợ hãi với căn bệnh tim này.

Đối diện bên đường là điểm đến, KyuHyun hơi thất thần. Lúc bước qua lằn xe cậu dường như không chú ý đến thay đổi của đèn giao thông. Cậu nhấc gót bước đi trong đầu vẫn suy nghĩ về những lời DongHae nói lúc tối. Kết quả là thình lình nghe thấy tiếng còi xe thúc giục vọng lại.

Cậu giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy bị người bên cạnh kéo giật lại.

Vào khoảng khắc ấy, chiếc xe với luồng khí nhanh chóng lan tỏa ra lướt ngang bên người cậu.

Cậu không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp người, sau đó mới phát hiện ra bản thân bị người khác ôm chặt lấy. Qua lớp áo vải bông dày cộm, hơi ấm cơ thể cùng hơi thở của người đó lan tỏa sang người cậu. Cậu ngẩn người, cũng chẳng rõ có phải vẫn chưa thoát ra nỗi hoảng sợ vừa rồi hay không, đôi bàn tay níu chặt lấy vạt áo bên eo của anh, ngón tay nắm chặt rồi thả lỏng... thả lỏng rồi lại nắm chặt lấy.

Cậu không nhận ra bản thân mình đang làm gì nữa, đối phương dường như dừng lại rất lâu, lúc này mới buông cậu ra, liền chau mày giáo huấn: "Lúc này lại thất thần, em không cần mạng mình nữa ư?".

Thật ra trên người cậu phảng phất lan tỏa mùi hương ngọt ngào ấm áp, tựa như một loại trái cây miền nhiệt đới, trong tiết trời băng giá lạnh lẽo này lại toát ra sức hấp dẫn mê hoặc khiến anh không nỡ buông tay. Anh âm thầm hồi phục lại hơi thở rối loạn trong lồng ngực, cúi thấp đầu nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, hiển nhiên vẫn đang hồn xiêu phách lạc. Vì thế mà anh lại thấp giọng nói lời an ủi: "Không sao đâu".

Lúc này đây, giọng điệu anh dường như hoàn toàn thức tỉnh cậu. Cơ thể KyuHyun cứng đờ, liền quay đầu đi, hơi ngượng ngùng buông ra.

Cậu nói: "Cám ơn anh".

Cậu không biết mình vừa rồi đã làm những gì, thoáng chốc dường như xuất quỷ nhập thần, duy chỉ có hơi thở vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến cậu xao động.

Thật ra, hai người họ chưa bao giờ dựa sát nhau như vậy, dù là vào thời điểm thanh mai trúc mã huyền ảo ấy. Vừa rồi cậu được anh ôm vào lòng, thoáng chốc một cảm giác thân thương hạnh phúc gần như diệu kỳ dâng trào lên.

Đó là thứ cảm giác cậu chẳng thể tiếp cận nhưng rồi rốt cuộc vẫn là lướt qua vai nhau, là thứ cảm giác mà cậu từng khát khao có được. Vì thế mà cậu không kiềm được tựa như lưu luyến bịn rịn, để mặc bản thân cứ chìm đắm vào đó, quên cả rứt ra.

Giờ thì cuối cùng cậu đã hiểu, hóa ra là cảm giác đó.

Thân thể của anh, vòng tay của anh còn cả hơi thở trong lồng ngực nữa, hóa ra là như vậy.

Sự bối rối ngượng ngùng của KyuHyun lọt vào mắt của DongHae. Kỳ thực dáng vẻ của cậu lúc này đây có phần nào giống với sự ngây ngô của những năm trước đây. Trong lòng DongHae khẽ xao động, giọng điệu không khỏi dịu lại mang chút niềm vui mừng cùng sự trìu mến không dễ gì nhận ra: "Khách sáo với anh làm gì, lần sau qua đường nhớ chú ý tập trung nhé!".

Cậu cử động khóe môi, lộ ra ý cười mà không cười, nhưng ánh mắt vẫn rời đi, chỉ nhìn chăm chăm nhìn vào hàng số nhảy của đèn giao thông.

Cuối cùng hai người cùng nhau đi sang đường, trước khi chia tay, DongHae hỏi: "Năm nay ăn Tết ở đâu?".

"Thành phố B." KyuHyun suy ngẫm một hồi lại giải thích: "Ở đó có người thân, em sẽ ăn Tết cùng họ".

"Anh trai em đâu? Anh nhớ là anh ấy công tác tại thành phố này mà."

Đây là lần đầu tiên bọn họ đề cập đến đề tài này, KyuHyun bất giác sững người, ánh mắt lặng lẽ tối lại, "... Anh ấy mất mấy năm nay rồi". ( >"< WHAT??? WHY ?? huhu HeeChul yêu vấu của tôi T_____T)

DongHae kinh ngạc, nhanh chóng thấp giọng cáo lỗi: "Xin lỗi, anh không biết".

"Không sao." Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng nhoẻn nụ cười ra vẻ không vấn đề gì, "Chuyện đã qua rất lâu rồi. Lúc đó, anh còn ở nước ngoài, không biết cũng là chuyện bình thường thôi".

Tuy là biểu cảm cậu thoải mái nhưng anh vẫn nhận ra sự khó chịu của cậu, Đây thực sự không phải đề tài vui vẻ gì, vì thế mà dù trong lòng DongHae ngổn ngang sự kinh ngạc và nghi vấn nhưng vẫn lựa chọn im lặng, chỉ dặn dò cậu: "Trước khi em xuất phát thì báo với anh nhé".

"Được thôi." Cậu hứa với anh, vẫy vẫy tay về phía anh, tiễn anh đi bằng ánh mắt.

Thế nhưng tâm trạng tồi tệ vẫn bám gót KyuHyun, mấy ngày liền đều ăn không thấy ngon, ngủ không yên giấc. Cứ đến nửa đêm SiWon gọi điện thoại, cậu khó khăn lắm mới chợp mắt được, lúc đó lại bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc thật khiến người ta phát điên. Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vọng ra một loạt tạp âm, giọng điệu SiWon xen lẫn cùng tiếng nói cười thoang thoảng, hỏi cậu: "Ngủ rồi à?".

Cậu không vui vẻ gì tùy tiện đáp trả một tiếng.

Còn anh giọng điệu mơ hồ nói nửa đùa: "Gần đây ngủ một mình, có nhớ anh không?".

Kể từ sau khi anh đi công tác, đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại.

Khoảng thời gian đó ai bận việc của người đó, nếu đã chẳng thể nào gặp mặt nhau, vậy thì chắc chắn cũng chẳng nhất thiết phải liên lạc. Cậu cũng không hoàn toàn đặt anh trong tâm trí. Thật ra thì thi thoảng cũng cảm thấy nhớ anh, nhưng cũng vẫn thường chỉ cho phép bóng hình anh dừng lại ngắn ngủi vài giây trong bộ não của mình mà thôi. Sau đó thì quả quyết gạt phắt đi.

Lẽ đương nhiên, chuyện này chẳng thể nói với anh được. Cậu chỉ khẽ rên rỉ nói: "Em còn ngỡ anh mất tích luôn rồi, còn không thì gặp rủi ro bị người ta bắt cóc rồi chứ".

Kết quả là anh cười càng vui vẻ hơn nữa, "Thật ra em cũng có thể chủ động tìm anh mà!".

"Em rất bận, không có thời gian, vả lại giờ phải đi ngủ, xin hỏi anh rốt cuộc có việc chi?"

"Nhất định có việc mới gọi điện thoại sao?" Anh đột ngột chuyển sang giọng điệu trịnh trọng: "Vừa rồi trông thấy một người tướng mạo rất giống em".

"Ai?" Cậu hỏi.

Anh như hơi khó xử, do dự rồi nói với cậu: "Gái bar".

Cậu nằm trên giường ngẩn cả người, sau đó mới phản ứng lại, không khỏi nghiến răng mắng anh: "Anh cố ý thì có, không thèm nói với anh nữa, biến đi!".

Anh cười cười, dường như tối nay vô cùng hưng phấn, "Thật mà, không gạt em đâu!".

"Vậy anh cứ tiếp tục giỡn đi. Em phải đi ngủ." Nói xong cậu gác máy.

Cửa sảnh bao mở ra, có người thò đầu vào, trông thấy SiWon đứng bên ngoài liền chạy đến kéo anh: "Choi Tổng, nhanh lên, mọi người đang đợi ông ở trong đó!".

"Tối nay tôi uống nhiều quá rồi, cứ thế này mà uống nữa, có lẽ mai không lên được máy bay." Tuy là nói vậy, SiWon vừa cười vừa cất điện thoại, quay trở lại phòng.

Chuyến đi công tác lần này có thay đổi, bởi lẽ mọi việc được giải quyết thuận lợi đến lạ kỳ vì thế mà ngày mai có thể bay về thành phố C, sớm hơn dự kiến mấy ngày liền. Đó mới chính là mục đích thật sự anh gọi điện thoại cho KyuHyun.

Tiếng hát tiếng cười trong sảnh bao hòa quyện vào nhau, khi anh vừa ngồi xuống, một cô gái diện mạo hơi giống KyuHyun đang tiếp vị khách khác uống rượu, anh chỉ liếc sơ qua thì bên cạnh đã có người nâng cốc rượu lên, nói với nhau vài câu xã giao xong anh nhìn đối phương mỉm cười rồi uống cạn rượu trong cốc.

Sáng ngày hôm sau, KyuHyun tỉnh dậy đầu nhức nhối, nhờ phước của cuộc điện thoại kỳ lạ khó hiểu nửa đêm qua báo hại cậu cả đêm không tài nào ngủ ngon giấc. Đầu tiên là nằm mơ thấy anh trai HeeChul sau đó là SiWon. Thật ra, cậu không tài nào nhớ được thời gian người nào xuất hiện lâu hơn. Buổi sáng trước khi ra ngoài, cậu cầm điện thoại lên xem, suy nghĩ có cần phải gọi một cú điện thoại không, thế rồi nhanh chóng dẹp ngay suy nghĩ đó.

Điều khiến KyuHyun không ngờ đến chính là, bắt đầu từ hôm đó mãi đến ra Tết cậu cũng không tài nào liên lạc được với SiWon.

Điện thoại của anh trước sau vẫn nằm trong vùng phủ sóng nhưng lại chẳng có ai nghe máy cả. Cả đêm Ba mươi gọi điện chúc Tết, anh cũng chẳng nhận điện thoại.

Mấy ngày sau đó, KyuHyun ở nhà Dì Park chơi cùng với Taemin, thi thoảng nhớ đến SiWon, nhưng lại chẳng tài nào tìm được anh. Lúc đầu thì cậu không để tâm nhưng tình trạng kỳ lạ này tiếp diễn mấy ngày liền, cuối cùng cậu cũng hơi lo lắng. Sau đó cả Taemin cũng nhận ra, kéo vạt áo của cậu, nũng nịu hỏi: "Anh ơi, anh làm sao thế?".

Dì Park đang gói há cảo, cũng mỉm cười nhìn cậu, "Kyunie con có tâm sự à? Sáng giờ đã ngẩn người ra mấy lần rồi".

Cậu vội vàng phủ nhận.

Dì Park hỏi: "Có phải là đang yêu không? Nếu như có người yêu rồi, hôm nào cháu dẫn về nhà chơi đi, để dì và Chú Park xem thế nào".

"Đâu có!" KyuHyun mỉm cười, "Hiện giờ công việc con rất bận, không có thời gian suy nghĩ những việc đó!".

"Tuổi tác của con cũng tương đối rồi đó, cũng nên tìm một người đi thôi. Nhớ lúc đầu chị dâu con và anh con cưới nhau, cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi." Nhắc đến con gái và con rể qua đời sớm, Dì Park không khỏi đau lòng, ngừng gói há cảo nhìn Taemin thở dài. "Hài... thời gian trôi đi nhanh quá, chớp mắt Taemin đã sáu tuổi rồi."

Lo sợ Dì Park lại khơi lại chuyện cũ, KyuHyun vội ngắt lời dì: "Dì à, đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa. Hiện giờ chỉ cần dì và chú khỏe mạnh, Taemin bình yên trưởng thành, những việc khác không quan trọng, chẳng phải sao?". Cậu mỉm cười đứng cạnh giúp dì cà bột. "Đợi khi nào con tìm được đối tượng kết hôn, thì sẽ dẫn về ra mắt dì chú đầu tiên, được không nào?"

Dì Park thích thú mỉm cười, "Tên nha đầu này, còn phải "thẩm định" gì nữa cơ chứ. Cùng lắm dì và chú chỉ giúp con tham khảo thôi. Chuyện lớn cả đời phải do con tự mình làm chủ chứ!".

Cậu cũng mỉm cười, lễ phép trả lời: "Con biết rồi".

Ở lại thành phố B đến hết mùng bốn, sáng mùng năm KyuHyun mới đáp chuyến bay trở về. Dù là vào dịp tết nhưng vé xe cũng đã được bán hết sạch.

Đoạn đường không xa lắm, chỉ lòng vòng trong nội thành. Về đến thành phố C cũng đã giữa trưa, KyuHyun vừa xuống đến trạm liền cảm nhận được chiếc điện thoại di động trong túi xách rung liên hồi. Cậu trốn sang chỗ tương đối vắng người, lôi chiếc điện thoại ra, cũng chẳng nhìn xem là ai nhận điện thoại luôn.

Bên kia đối phương dường như vô cùng tĩnh lặng, giọng điệu thấp trầm vọng ra, cũng chẳng rõ là vì sao, con tim cậu đột nhiên đập điên cuồng, sau đó dường như đã tìm lại được tiếng nói của mình, cố ý lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?".

Cậu gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại, mãi đến hôm nay mới có hồi âm. Vốn dĩ chẳng thấy ra sao cả, vậy mà hiện giờ đã liên lạc rồi thì lại vô cùng phẫn uất.

SiWon ngừng lại hỏi: "Em đang ở đâu?".

"Không liên quan đến anh."

"Lại đang giận gì thế?"

Anh vờ như chẳng có chuyện gì cả, cậu giận quá hóa cười: "Choi tiên sinh à, có phải rốt cuộc anh cũng rảnh rỗi rồi không nên mới có thời gian gọi điện thoại cho em?".

Nhưng đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, anh như không hề hay biết mọi việc: "Em đã tìm anh ư?".

"Giả vờ y như thật ấy."

"Anh thật sự không biết gì cả." Giọng điệu anh trầm thấp, bình tĩnh lại dường như đầy mệt mỏi, khác hoàn toàn so với ngày thường. Một lúc sau anh mới nói: "Năm ngoái gặp tai nạn giao thông, anh vừa mới xuất viện".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro