CH130 - 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muathuvang

Chương 130: Sợ hãi – P2

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, sắc mặt Trữ Dịch vẫn là trắng bệch như trước.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Anh hỏi rất cẩn thận, thậm chí có một tia sợ hãi khi biết được đáp án, thân thể cô lạnh như băng thế nào cũng không không ấm nên được một tý.

“Nếu tới trễ một chút nữa tôi, có lẽ người bệnh sẽ không có một tia hy vọng.”

“Bác sĩ, ý của ông là cô ấy không có việc gì? Phải không? Cô ấy vẫn tốt, đúng không?” Anh cầm tay bác sĩ, lo lắng nhưng cũng hưng phấn hỏi. . . .

“Trong cơ thể người bệnh vẫn còn chút độc tố, bị kích thích rất nhiều, hít phải hương khí mà không kết hợp cùng với đàn ông, lại bị nước lạnh dìm kín cả người, làm cho máu bị đông lại, cho nên mới bị tê giật, may mắn đến đúng lúc, không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Trữ Dịch đánh mạnh vào đầu mình một cái, anh sao lại kém hiểu biết như vậy chứ?

“Bác sĩ, vậy độc tố trong cơ thể cô ấy đã hết chưa? Tôi nói chính là cái độc tố gây kích thích ý.” Trữ Dịch vẫn còn bất an, sớm biết kết quả như vậy, anh nguyện cả đời để Ân Tịch hận anh cũng sẽ không làm cho cô phải mạo hiểm sinh mạng như vậy.

“Đã không việc gì nữa rồi, người bệnh hiện đang ngủ, để cho cô ấy nghỉ ngơi an tĩnh một chút, hơn nữa cũng cần tăng dinh dưỡng, nên chú ý bồi bổ cho cô ấy.” Bác sĩ nói xong lập tức rời đi.

Trữ Dịch đi đến bên cạnh giường của Ân Tịch, cầm lấy tay cô, gắt gao nắm lấy, “Bác sĩ nói em không đủ dinh dưỡng, trách không được lại nhẹ như vậy, sau này khi ở bên cạnh anh, không được giảm béo nữa.”

“Ân Tịch, lúc  đó anh thực sự rất sợ hãi em không bao giờ . . . tỉnh lại nữa, đây là loại sợ hãi mà cả đời anh đến bây giờ mới hiểu được, nếu như phải mất đi em . . . . . anh sẽ rất sợ hãi, em phải mau tỉnh lại đi.”

“Chờ em tỉnh lại, chúng ta có rất nhiều việc có thể làm, anh còn có thể kéo đàn vi- ô- lông cho em nghe, anh muốn nghe em hát, nghe giọng hát linh hoạt kỳ ảo của em, anh muốn soạn nhạc cho một mình em, hơn nữa chỉ vì một mình em mà soạn . . . .”

Trữ Dịch đem tay cô gắt gao dán tại bên miệng, nhìn thấy vẻ im lặng ngủ của cô, nghĩ muốn cứ như vậy cả đời mà ngắm cô, mãi cho đến khi bọn họ già đi . . . . . .

____________Vficland______________

Bên trong xe, Tề Tư Mục cùng Thân Tử Duệ tình cảm mãnh liệt.

Thân thể cô ta đã muốn lõa lồ toàn bộ trên người hắn, bộ ngực đầy đặn theo động tác mà run rẩy, mang theo một loại hấp dẫn đặc biệt, đường cong của cô ta khiến cho dục vọng của đàn ông bành trướng. . . .

Thân Tử Duệ là đàn ông, hơn nữa đã cấm dục vài ngày, nhìn thấy cô gái mà mình vẫn tưởng là yêu mến, dục hỏa trong cơ thể cũng bắt đầu bành trướng lên, tay hắn bao trùm lấy nơi đẫy đà của cô ta, ra sức xoa nắn.

Tay hắn bắt đầu du ngoạn trên thân thể cô ta, hắn cơ hồ đều muốn nhanh quay về cái đêm 4 năm trước kia, đêm đó cô như vậy làm cho hắn điên cuồng cùng mê muội, ấn tượng duy nhất là cô có đau đớn thế nào vẫn kiên trì tiếp nhận luật động điên cuồng và mãnh liệt của hắn. . . .

Nhìn thấy hắn bắt đầu có phản ứng, Tề Tư Mục càng thêm cố gắng, miệng của cô ta hôn từng tấc da thịt hắn, cúi đầu một đường đi xuống, cô muốn hắn sung sướng, phải ở trên thân thể cô vui sướng, từ sau trở đi phải mê luyến thân thể cô . . . .

Cô không có kỹ xảo thuần thục của Niếp Thanh, nụ hôn còn trúc trắc đi lên quay về, nhưng cũng làm cho hắn có một loại cảm giác khác thường, ít nhất giờ phút này, thân thể của hắn cần cô.

Dĩ nhiên cô thấy hắn đang hưởng thụ, không hề do dự gì, cởi nội y của chính mình ra, làm cho nơi mẫn cảm nhất của chính mình kề sát nơi lửa nóng của hắn, từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng mà có chút bức bách . . . .

“A. . . . . .” Hai người bắt đầu khát vọng thân thể lẫn nhau.

Cô nhẹ nhàng lắc lư, tùy ý khiêu khíchm làm cho hắn có một tia hưng phấn khó hiểu, cũng có một tia hoài nghi, cô như vậy không giống với đêm đó, cô còn muốn hắn tiếp tục tiến sâu vào, tiếp tục ngồi mạnh xuống, hai chân bắt đầu cùng với nhịp điệu với thân thể, phát ra thanh âm dâm đãng . . . .

Xe bắt đầu nhẹ nhàng mà chấn động, bên trong là một trận thanh âm khiến người ta thẹn thùng, Tề Tư Mục cực lực khắc chế chính mình muốn thét chói tai, vừa đến cao trào hưng phấn, cô ta cũng giống như chị của mình muốn thét chói tai, nhưng lại sợ cô lộ qá sẽ khiến hắn hoài nghi, cô phải chậm rãi làm cho Thân Tử Duệ thừa nhận một người hoàn toàn mới như cô.

Một trận cao trào tập kích thân thể bọn họ, đặc biệt là tề Tư Mục không phải là cô ta chưa làm tình bao giờ, nhưng là chỉ có Thân Tử Duệ mới có thể khiến cô hưng phấn đạt đến cao trào như vậy, cô càng thêm mê luyến hắn . . . .

Một khắc cuối cùng, Thân Tử Duệ không có mất đi bình tĩnh, ở thời điểm hắn cảm giác sắp phóng thích, không chút do dự rút ra khỏi thân thể cô, đem chính mình phóng ra bên ngoài, thế nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng Tề Tư Mục có con của hắn.

Động tác này, làm cho Tề Tư Mục vừa đạt cao trào nháy mắt đã tơi xuống đáy cốc.

Edit: Muathuvang

Chương 131: Hạ Vũ lại xuất hiện – P1

Ân Tịch hơi hơi hé mở hai mắt, trước mắt của cô hiện lên một người đàn ông, thân ảnh mơ hồ, bóng dáng cao lớn, vì cái gì cô lại nhìn thấy Thân Tử Duệ, giống như hắn đang hướng cô đi tới, lộ ra nụ cười ôn nhu ấm áp, sáng lạng như ánh mặt trời.

Vì sao cô lại nhớ đến hắn, Ân Tịch vô lực tự hỏi chính mình, thử làm cho mắt mình cố gắng mở hơn một chút, chậm rãi nhìn rõ người đang hướng mình đi tới.

Một người đàn ông, một người đàn ông cao lớn, một người đàn ông đang cười, người này không giống với Thân Tử Duệ, ở trong ấn tượng của Ân Tịch, cô rất ít khi thấy hắn cười, ít nhất là chưa bao giờ thấy hắn cười ấm áp như vậy, nụ cười của Thân Tử Duệ luôn là khinh bỉ và trào phúng.

Hắn là ai vậy? Ân Tịch nhanh chóng lật tung trí nhớ của chính mình, nhớ lại hình ảnh trước khi cô ngất đi.

“Ân Tịch!” thanh âm của anh nhẹ nhàng như vậy, tay anh nhẹ nhàng đem thân thể cô dựa vào thành giường. . .

Hình ảnh lúc này trong sáng như vậy, chiếu vào trong đôi mắt trong veo như nước của cô, ánh mắt ôn nhu quen thuộc làm cho Ân Tịch vô thức nở nụ cười, ánh mắt ngẫu nhiên này cũng làm cho cô đoán ra người đàn ông trước mặt này.

“Anh Trữ Dịch. . .” Ân Tịch thử gọi.

“Đúng vậy, là anh, anh là anh Trữ Dịch của em, anh đã trở về, sẽ không ai có thể khi dễ em nữa, tin tưởng anh!” Lời nói của anh như là lời khẳng định, ánh mắt anh cũng vô cùng kiên định.

Ân Tịch đối mặt anh luôn luôn có cảm giác an toàn như một người anh, cô nguyện ý tin tưởng anh. . .

Cô uống xong ly nước anh đưa qua, cũng không tự nhiên mà cầm lấy ly nước, bỏ qua cơ hội anh giúp mình uống nước, dù sao Trữ Dịch cũng nhiều năm như vậy không gặp, tạm thời vẫn có chút xa lạ.

“Hiện tại em có thể xuất viên chưa? Em muốn xuất viện.” Ân Tịch buông ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Dịch.

“Không được, thân thể em hiện tại rất yếu, không thể ra viện, phải an dưỡng một thời gian đã !” Trữ Dịch kiên định từ chối, Ân Tịch lúc này  ở trong mắt anh, chính là một người bệnh, cần trông nom 24/24.

“Mẹ em còn ở bệnh viện, em muốn đi thăm mẹ, cho nên em nhất định phải đi ra ngoài.”

“Yên tâm, mẹ em bên kia anh đã thu xếp ổn cả, anh hỏi tình huống bên kia rồi, phẫu thật rất thành công, bác gái có thể khôi phục lại ý thức, cái chính là vẫn cần một chút thời gian, có thể là hơi lâu, hiện tại đã chuyển vào phòng bệnh hạng nhất, có người trông nom 24/24, sẽ không có gì nguy hiểm hết.”

“Em không phải lo lắng, tiền viện phí cùng chi phí phẫu thuật anh đã thay em trả rồi, Thân Tử Kiều bên kia sẽ không thể tìm em gây phiền toái nữa.” Trữ Dịch nắm chặt tay Ân Tịch, “Về sau không được dối xử với bản thân như vậy nữa, gặp khó khăn gì, nhất định phải tìm anh, anh mãi mãi là anh Trữ Dịch của em, biết không?”

Anh bá đạo nắm chặt lấy tay của cô, hơn nữa còn đặt mình ở vị trí đầu tiên.

“Số tiền này, em sẽ trả lại cho anh, nhất định sẽ trả,” Ân Tịch cảm kích nhìn Trữ Dịch, không muốn nợ ai gì đó.

“Em nhất định phải nói này đó với anh hay sao?” Trữ Dịch có chút tức giận nói.

“Đó là tiền của anh, nếu anh không để cho em trả lại, nhất định lòng em sẽ khó chịu, anh nguyện ý giúp em em đã cảm kích lắm rồi, em biết anh không cần số tiền kia, nhưng là anh phải tôn trọng suy nghĩ của em, được không?” ánh mắt quật cường của Ân Tịch lại lần nữa toát lên.

Trữ Dịch dường như thấy được hình ảnh cô trước đây, vẻ mặt quật cường lại muốn chọc người mang theo sự thanh mĩ cùng kiên nhẫn.

“Được, anh đáp ứng em, nhưng em phải đồng ý với anh, tĩnh dưỡng thân thể, sau đó kiếm tiền trả lại cho anh.” Trữ Dịch không hề ép buộc cô, cũng không cưỡng bách nữa, nếu cứ ép buộc khẳng định Ân Tịch sẽ không vui, cô không vui anh sẽ rất khó chịu.

“Nhưng là anh có một điều kiện . . . .” Trữ Dịch đưa thêm một điều kiện của chính mình.

“Chỉ cần em có thể làm, em nhất định đáp ứng anh, anh nói đi.” Ân Tịch không chút do dự nói.

“Đừng tiếp tục ở Thịnh Thiên nữa, đổi một công ty khác, nếu em còn muốn tiếp tục ở trong cái vòng uẩn quẩn này, thì phải đổi công ty giải trí đi, ví dụ như Hoa Đằng chẳng hạn.” Dù thế nào, Trữ Dịch cũng không hy vọng Ân Tịch tiếp tục ở dưới tay của Thân Tử Kiều và Tống Hồng nữa, như vậy Ân Tịch vẫn sẽ ở dưới ma trảo của bọn họ.

“Nhưng mà em cùng bọn họ đã ký hợp đồng, hơn nữa thời gian là 1 năm, chưa hết hợp đồng em sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng.” Ân Tịch đau đớn nói.

“Những chuyện đó anh sẽ giúp em xử lý tốt, chú ý chăm sóc bản thân, từ từ, đâu còn có đó.” Anh cười nhìn về phía cô.

Ân Tịch nghĩ muốn tiếp tục giải thích gì đó, nhưng lúc này, cửa đã bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, chính là sắc mặt của cô ấy có điểm tái nhợt . . 

Edit: Muathuvang

Chương 132: Hạ Vũ lại xuất hiện – P2

“Mình vừa mới biết cậu ở trong này, cho nên mình đến thăm cậu, vô tình nghe được mấy câu nói sau của vị tiên sinh này, mình cảm thấy ngài ấy nói rất đúng, rời khỏi Thịnh Thiên đi, đi Hoa Đằng cậu sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.” Hạ Vũ rất trấn định nhìn Ân Tịch cũng không muốn giải thích coi hiện tại mấy ngày nay đến tột cùng là xảy ra cái gì.

“Hạ Vũ, mình muốn biết . . . .”

“Ân Tịch, cậu nhìn cái di động này xem thế nào?” Hạ Vũ tựa hồ muốn ngăn cản cô nói thêm gì đó, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Ân Tịch phát hiện ra hành vi của Hạ Vũ rất khác thường, cô ấy tuyệt đối không phải là người thích khóe của trước mặt người khác, khi cô đang muốn hỏi gì đó, lại phát hiện ra di động của Hạ Vũ đã đưa đến trước mắt mình, hơn nữa biểu hiện lại vô cùng bình thường, mà trên màn hìn nôi rlen hàng chữ dài kia nháy mắt đã khiến cô chấn kinh.

Hạ Vũ giả vờ rất tùy ý mà ngồi xuống bên cạnh giường của Ân Tịch, vừa lúc chặn đi tầm mắt của Trữ Dịch, anh căn bản là không thể nhìn thấy biểu tình của Ân Tịch.

“Đây là một người bạn của mình cố ý mang từ bên Mỹ về, loại mới nhất, ứng dụng rất đầy đủ, cậu có thể thử một chút coi xem.” Thanh âm của Hạ Vũ rất hưng phấn, tựa như một tiểu hài tử vậy.

Ân Tịch nhìn dòng chữ trên màn hình, lòng vô cùng kích động, “Tất thảy những điều này đều là thật chăng? Công dụng rất thần kỳ nha.” Cô phối hợp cùng Hạ Vũ, cô cũng biết chuyện này rất quan trọng, cho nên cô phải nghe theo Hạ Vũ, bởi vì cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

“Đương nhiên là thật, tin mình đi, hôm nào sẽ mang cậu đến cửa hằng nhìn xem, cũng mua cho cậu một cái.” Trong lời nói của Hạ Vũ có ý tứ.

“Được, có cơ hội mình sẽ đi xem xem. . .” Ân Tịch vui vẻ trả lời, nhưng tận lực làm cho ngữ khí vẫn duy trì bình tĩnh, bởi vì cô không muốn Trữ Dịch phát hiện ra manh mối, không phải cô muốn giấu Trữ Dịch, mà là cô chỉ có thể làm như vậy.

Ân Tịch xem xong không chút do dự tắt ngồn điện thoại, cô cùng Hạ Vũ sau khi tiếp xúc không lâu liền có sự ăn ý đến không ngờ, loại ăn ý này không thể nói lên bằng lời, Hạ Vũ nhìn thấy động tác của cô, mỉm cười với cô.

“Ân Tịch, thực xin lỗi . . .” Thanh âm của Hạ Vũ đột nhiên có chút bi thương, “Cậu nhờ mình chăm sóc người thân của cậu, chính là khi mình chạy tới, bọn họ đã . . . .”

“Không cần đau khổ nữa, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, không thể trách cậu . . .” Khóe mắt Ân Tịch có chút ẩm ướt.

“Mặc kệ thế nào, mình cũng đã tìm nơi an nghỉ cho bọn họ rồi, ở hoa viên Phiên Gia.” Hạ Vũ ý tứ nói.

“Hoa viên Phiên Gia, là một khu nghĩa trang lớn ở thành phố K?” Trong lòng Trữ Dịch đoán, đây là chuyện gì xảy ra? “Ân Tịch, làm sao vậy?” Trữ Dịch không khỏi không quan tâm.

“Bà ngoại cùng con gái của em bởi vì ngoài ý muốn nên đã đi rồi . . . . Hạ Vũ đm tro cốt của bọn họ đặt ở hao viên Phiên Gia, em nhất định phải đi nhìn xem, hiện tại em muốn đi.” Ân Tịch có chút kích động, mặc kệ thế nào, cô muốn đi xem, cho dù là diễn trò thì cũng phải làm như thật.

“Tại sao lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?” Nhưng là Trữ Dịch không có hỏi ra lời, chỉ là ôn nhu nói, “Anh đi cùng em.”

Hạ Vũ nhìn người đàn ông trước mắt này, cô biết anh, nhưng khẳng định là anh không biết cô, mà cô thật không ngờ, Ân Tịch cư nhiên có quen biết với Trữ Dịch, không những quen biết mà còn rất thân thiết, chẳng lẽ con gái của Ân Tịch – Tiểu Ức là con của Trữ Dịch sao? Cô lớn mật dự đoán.

Trữ Dịch quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ, “Cám ơn cô đã chăm sóc Ân Tịch, tôi tên là Trữ Dịch, về sau bất kể là cô hay là Ân Tịch, có khó khăn gì đều có thể tìm tôi.”

“Cảm ơn anh, Trữ tiên sinh.” Hạ Vũ lịch sự mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền không sâu lắm.

“Trữ Dịch đáp lại một nụ cười lịch sự.” Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất tuấn tú, nụ cười ấm áp có thể khiến phụ nữ mê mệt, nhưng là lòng của cô, nhiều năm trước đã cho đi mát rồi.

Trong phòng không có bật đèn, một cô gái cầm điện thoại nghe.

“Đại tiểu thư người cô muốn tôi theo dõi, tôi vẫn theo dõi, hôm nay tôi thấy cô ta cùng 1 nam và 1 nữ đi vào hoa viên Phiên Gia, tôi thấy ở đó có hai ngôi mộ, một cái là của bà ngoại cô ta Tần Phương, một cái là con gái cô ta Tiểu Ức.”

“Cậu khẳng định sao?” Cô ta hỏi lại xác nhận.

“Đúng, chính xác, tôi tận mắt nhìn thấy, nếu như tiểu thư không tin, có thể đến hoa viên Phiên Gia nhìn một chút.”

“Một nam một nữ bên cạnh Hứa Ân Tịch, cậu có biết là ai không?”

“Tôi nhìn không rõ, nhưng theo như bộ dáng thì có thể phán đoán cô gái ki alà trợ lý của cô ta, trước kia tôi đã thấy cô ta một lần, còn người đàn ông kia hình như là người thừa kế tập đoàn Trữ Thị – Trữ Dịch, xem ra cái cô Hứa Ân Tịch này cũng không phải người đơn giản gì, cư nhiên còn có thể leo tận đến bên Trữ tổng này.”

“Đủ rồi, tiếp tục theo dõi đi, có gì mới lập tức báo cho tôi.” Cô gái kia nói xong liền cúp điện thoại.

“Hứa Ân Tịch chúng ta chờ coi, chỉ cần một ngày còn Tề Tư Di tao, mày đừng nghĩ có một ngày an ổn.” Cô ta hung hăng xiết chặt lấy ly rượu, ngay cả rượu cũng sánh ra ngoài, không ai biết được cô ta đang có ý đồ gì.

 Edit: Tcass Nguyễn

Beta: Muathuvang

Chương 133: Áp lực phá vỡ hợp đồng – P1

Công ty giải trí Thịnh Thiên, văn phòng của Tống Hồng.

“Ân Tịch, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Xác định là hủy bỏ hợp đồng với công ty sao?” Tống Hồng cảm thấy bất ngờ nhìn cô, Ân Tịch hiện tại trước mặt bà, quá xa lạ, cũng không phải cô gái năm đó bà có thể khống chế nữa rồi.

“Dì Hồng, cháu đã suy nghĩ rất kỹ.” Ân Tịch nói rất rõ ràng, trong lời nói lộ ra một tia lãnh đạm.

“Đã suy nghĩ kỹ rồi? Dì nghĩ chắc chắn là cháu bị điên rồi, với thân phận hiện tại của cháu làm sao có thể tìm được một công ty nào tốt hơn Thịnh Thiên chứ? Cháu cũng nói cho dì biết coi ở thành phố K này, thậm chí là cả nước có công ty giải trí nào dám đối đầu với Thịnh Thiên không?” Tống Hồng ném bản hợp đồng trong tay xuống, cả giận nói.

“Dì Hồng, cháu thực sự không muốn đi đoán coi mục đích ngăn cản cháu phá vỡ hợp đồng của dì là gì? Đó là do cháu vẫn còn một chút cảm kích dì.” Ân Tịch ăn ngay nói thẳng, cô không nghĩ muốn xé rách bộ mặt dối trá kia của Tống Hồng, bởi vì khi mà cô khó khăn nhất, Tống Hồng đã ra tay giúp cô, cứ cho là sự giúp đỡ của bà ta khiến cho cô trở lên hèn mọn, nhưng mà nó cũng giúp cô vượt qua khó khăn.

“Cháu nói những lời này là có ý tứ gì? Cháu muốn nói dì Hồng có ý đồ bất lương với cháu, hay vẫn là muốn nói dì bán đứng cháu?”

“Gì đó cũng không quan trọng nữa rồi, về sau gặp mặt cháu vẫn còn gọi dì một tiếng dì Hồng.” Cô biết Tống Hồng sẽ tìm cách để cô đi tìm Thân Tử Kiều, đơn giản đây cũng là yêu cầu trên giấy tờ, tại đây trong cái vòng luẩn quẩn này, ai cũng có cái khó xử của mình, Tống Hồng cũng không ngoại lệ, cô có thể thông cảm cho bất đắc dĩ của Tống Hồng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ đồng ý với bất kỳ bất đắc dĩ nào của bà ta.

Tất cả những chuyện đã xảy ra, nghĩ lại một chút, không khó mà nhận thấy được những thủ đoạn của Tống Hồng, điều cô có thể làm đó là tránh xa người đàn bà này ra, chính là, Ân Tịch vẫn còn rất thiện lương, vẫn là động lòng với bất đắc dĩ của Tống Hồng, những việc mà bà ta làm sau lưng Ân Tịch, cô căn bản là không muốn tìm cho rõ ngọn ngành.

“Việc cháu có thể rời khỏi Thịnh Thiên hay không dì không thể trực tiếp quyết định được, cháu cho là Thân Tử Kiều sẽ thả cháu đi sao?” Tống Hồng không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, trực tiếp nói trắng ra.

“Cháu nguyện ý thanh toán tiền bồi thường.”

“Là cái tên họ Trữ bảo cháu làm như vậy sao? Cháu cho là hắn ta có thể bảo vệ cháu cả đời sao? Đừng quên bài học năm đó của mẹ cháu, ở thời điểm chói lọi nhất thì lui về sau màn gả cho hào môn công tử, kết quả thì thế nào? Dì Hồng khuyên cháu, đàn ông chỉ dùng để lợi dụng, tốt nhất đừng có đụng đến chân tình.”

“Cám ơn dì vẫn còn nhớ đến mẹ cháu, khi mẹ cháu tỉnh lại nhất định cháu sẽ nói cho mẹ biết.” Ân Tịch đã có chút không thể kiên nhẫn được nữa, cô chán ghét dì Hồng nói mẹ cô như vậy, cho dù tất cả đều là sự thật.

“Ân Tịch, họ Trữ kia đấu không lại Thân Tử Kiều đâu, nghe lời dì Hồng quay về Thịnh Thiên đi, trở về cố gắng hầu hạ Thân Tử kiều, tương lai cháu sẽ có thể vung tay mà hô phong hoán vũ, chẳng lẽ ngay cả một chút cháu cũng không muốn? Cho dù là vai diễn gì, chỉ cần cháu muốn, Thân Tử Kiều đều có thể giúp cháu cả.” Bà ta lại bắt đầu chơi trò thả mồi vờn chuột hấp dẫn Ân Tịch.

“Dì Hồng, nhiều năm như vậy, nếu như cháu chịu khuất phục căn bản sẽ không cần phải đợi đến ngày hôm nay, cháu nói rồi cháu nhất định dựa vào năng lực chính mình để có được tất cả, mà không cần phải nhờ dì chỉ trỏ lên giường mới có được.” Ngữ khí của cô vẫn kiên định như vậy.

“Một khi cháu rời khỏi Thịnh Thiên, như vậy sau này, chúng ta chính thức là đối thủ, thậm chí là kẻ thù, cháu thực sự muốn cùng dì Hồng đi đến bước đường này sao?” Bà ta không thể để cho Hứa Ân Tịch rời đi, nhìn Thân Tử kiều năm lần bảy lượt muốn có được cô, nếu như sau này Thân Tử Kiều lại muốn bà đưa Hứa Ân Tịch đến giường của hắn, vậy so với hiện tại sẽ khó khăn gấp trăm ngàn lần.

“Cháu đã quyết, nếu thực sự có một ngày như vậy, hy vọng chúng ta đều có thể lùi bước . . .” Ân Tịch đón nhận ánh mắt của bà ta, trấn định đáp lại.

Tống Hồng nhìn thẳng vào mắt cô, quyết định cho cô rời khỏi đây chỉ sợ bà không thể động đến, nhưng là nếu như cô rời đi, Thân Tử Kiều nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, như vậy người chịu khổ sẽ là chính bản thân bà ta.

Không được, bất luận là phải dùng thủ đoạn gì, bà ta phải đem Ân Tịch vây ở Thịnh Thiên, có như vậy, Thân Tử Kiều mới không đánh đổ giang sơn mà bà mất công gây dựng trong cái vòng luẩn quẩn này.

Nếu như cô ta đã không muốn ăn mềm, như vậy bà có thể bức cô ta ở lại, trong lòng bà ta tự nhủ, chỉ cần cô nói ra chuyện này, không tin Hứa Ân Tịch sẽ không suy chuyển.

“Nếu như dì nói cho cháu biết ai là cha ruột của Tiểu Ức, cháu có ở lại Thịnh Thiên không?”

Những lời này tựa như sét đánh giữa trời quang, sắc mặt Ân Tịch không thể tiếp tục lãnh đạm nữa, từ khi sinh Tiểu Ức ra đến giờ cô đã quyết định quên đi người đàn ông kia là ai.

Không phải cô không muốn biết, mà là cô không dám đi tìm hiểu. . . . . .

Tựa hồ cô có chút do dự, bắt đầu trở lên sao nhãng…

Edit: Tcass Nguyễn

Beta: Muathuvang

Chương 134: Áp lực phá vỡ hợp đồng – P2

Ân Tịch nhìn dì Hồng, mắt hiện lên chút băn khoăn, thậm chí còn có tia hoài nghi xẹt qua.

“Thực xin lỗi, dì Hồng!” Thân thể Ân Tịch khẽ khom xuống, đổi thái độ lạnh nhạt nói.

“Vì sao ngay cả một chút cháu cũng không tò mò? Là ai lấy mất đêm đầu tiên của cháu? Là ai cho cháu Tiểu Ức?” Tống Hồng tựa như không chịu tin tưởng, bà ta luôn cho rằng, Ân Tịch tuyệt đối sẽ vì vậy mà ở lại bên cạnh bà ta.

“Tiểu Ức đã không còn ở bên cạnh cháu nữa, cháu biết để là gì? Đi nói với người đàn ông kia, năm đó hắn làm cho cháu mang thai đứa nhỏ, nhưng là hiện tại đứa bé không có? Dì thấy như vậy có ý nghĩa gì sao? Ân Tịch cười khổ, mệt mỏi chậm rãi tập kích trên mặt.

“Tiểu Ức tuy rằng không còn nữa, nhưng là đêm đó là có tồn tại, chẳng lẽ cháu không muốn liếc hắn một cái sao?” Tống Hồng vẫn y như cũ tranh thủ.

“Không cần, dì Hồng cháu nghĩ mọi chuyện nên dừng ở đây, mọi thủ tục liên quan sẽ có luật sư của cháu lại đây giải quyết, hiện tại cháu còn có chuyện quan trọng hơn, về sau có cơ hội sẽ tìm dì Hồng uống trà.” Ân Tịch khôngg muốn tiếp tục bàn đến vấn đề này nữa, hơn nữa cũng không muốn tiếp tục đứng ở Thịnh Thiên thêm một phút nào nữa.

“Từ đã!” Tống Hồng lớn tiếng ngăn Ân Tịch đang xoay người đi.

Ân Tịch quay đầu lại hướng về phía bà ta mỉm cười, trong chớp mắt Tống Hồng có chút ngây dại, bà ta lại không thể không chấp nhận, quả là Ân Tịch có vẻ quyến rũ chết người, ngay cả phụ nữ cũng đều phải đố kị.

“Nếu hiện tại cháu đi khỏi nơi này, như vậy cháu và dì cần phải thanh toán kinh tế, cũng sẽ không nương tay, đồng nhĩa với chúng ta là kẻ xa lạ, cháu xác định phải như vậy sao?” Cuối cùng Tống Hồng không thể không dùng đến bài uy hiếp để yêu cầu cô ở lại.

Ân Tịch chỉ là lạnh nhạt cười, lại mị hoặc xuân sắc, như làn nước nhẹ nhàng chảy quanh văn phòng của Tống Hồng, rời đi khỏi công ty giải trí Thịnh Thiên, rời khỏi nơi này, sẽ không bao giờ cô quay trở lại nữa.

Tống Hồng xanh mặt, trong lòng vô cùng tức giận, “Hứa Ân Tịch, cho mày rượu mời mày không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy trò này chơi đến cùng, đừng trách dì Hồng này ra tay độc ác.”

_____________Vficland_____________

“Tư Mục, hãng mỹ phẩm TR quốc tế đang cần tuyển người phát ngôn ở thị trường châu Á, nếu như có thể đoạt được hợp đồng quảng cáo này, thì hình tượng của cô sẽ không còn là ngôi sao trẻ nữa mà sẽ là một bậc minh tinh quốc tế đó. . .” Trợ lý của Tề Tư Mục – Mai Luân hưng phấn nói.

“Bọn họ chuyên sản xuất kinh doanh lĩnh vực  gì? Là trang phục hay là châu báu?” Tề Tư Mục đan hai bàn tay vào với nhau.

“Về tình hình bên trong thăm dò được thì thiết kế châu báu là chủ đạo, theo như dự đoán, thì người phát ngôn sẽ mặc lễ phục dạ hội của TR và đeo đồ trang sức của TR nữa . . . .”

“Như vậy hiện tại  họ đã đặc biệt để ý đến công ty nào chưa? Ví dụ như có ý định với ngôi sao nào chẳng hạn?” Đây mới là vấn đề mà Tề Tư Mục quan tâm.

“Ánh mắt bọn họ đều khóa ở hai công ty giải trí, một là Thịnh Thiên, hai là Hoa Đằng.”

“Đem những gì cô biết hoặc là đoán được nói ra tiếp đi.” Tề Tư Mục nhìn như không thèm quan tâm, điều mà cô ta quan tâm chỉ có cô ta là hiểu được.

“Trước mắt ở Thịnh Thiên trong tứ đại hoa đán gồm có Ái Ngôn những người còn lại đều không nổi trội lắm, nhưng là ba người còn lại kia dù là khí chất hay bối cảnh cũng không phải là sáng giá, ở trong nhóm những điễn viên trẻ, Tư Mục cô là người triển vọng nhất. Mà bên phía Hoa Đằng kia trừ bỏ Niếp Thanh cũng không có ai có thể đủ tư cách cả, Niếp Thanh đều là dựa vào Thân Tử Duệ mới có vị trí như ngày hôm nay, nhưng là nhất thời đã bị thất sủng, nghe nói quan hệ của cô ta và Thân Tử Duệ đã có chút biến hóa.” Ánh mắt Mai Luân có tia vui mừng rõ rệt.

“Quyền phát ngôn lần này, tôi muốn nắm lấy, cô mau chóng điều tra cho tôi, có bất kỳ tia gió thổi cỏ lay gì đều phải báo cho tôi biết trước.” Ánh mắt u tối của cô ta lóe lên tham vọng ngút trời.

“Được, còn có một tin nữa, tôi nghĩ cần phải nói cho cô biết, về Hứa Ân Tịch, vai diễn ở “đàn bà chốn hậu cung” cô ta đã đi quay thử, một giờ trước cô ta đã giảI trừ hiệp ước với Thịnh Thiên, hơn nữa còn là trả tiền để bãi bỏ hợp đồng, một ngàn vạn!” Cô ta im lặng chờ đợi phản ứng của Tề Tư Mục.

“Là ai giao tiền cho cô ta hủy bỏ hợp đồng?” Ánh mắt Tề tư Mục cơ hồ muốn nổi giận đùng đùng, khoản tiền lớn như vậy, nếu như sau lưng không có người thay cô ta trả, cô ta không có khả năng có được số tiền đó.

Trong lòng cô ta đương nhiên sợ người đó là Thân Tử Duệ, nghĩ đến mấy ngày bọn họ cùng nhau ở Pháp kia, mỗi đêm cô ta đều hán đến nghiến răng kèn kẹt, ý nghĩ muốn báo thù Hứa Ân Tịch mỗi ngày càng thêm chồng chất, bất quá là cô chưa có cơ hội mà thôi.

“Cái này tôi không rõ lắm, hình như người kia rất thần bí!” Mai Luân cúi đầu nói.

“Đồ vô dụng, có bằng bấy mà cũng không điều tra ra được, tôi còn dùng cô làm gì nữa, mau đi điều tra mau.” Ánh mắt Tề tư Mục đã bừng bừng lửa giận.

“Tôi lập tức đi ngay!” Mai Luân ở trong lòng thầm kêu khổ, ngoài miệng ứng phó, chạy nhanh lui ra ngoài.

“Hứa Ân Tịch, chờ xem, tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao.” Hận ý lại lần nữa thổi quyét đáy mắt Tề Tư Mục.

Edit: Tcass Nguyễn

Beta: Muathuvang

Chương 135:  Tranh thủ tình cảm – P1

Ngoài cửa biệt thự, người phụ nữ đứng ở bên ngoài chậm rãi mở cửa ra, biệt thự hơi có vẻ âm u của ngọn đèn mờ, lộ ra một chút nghệ thuật, người phụ nữ kéo váy trên người xuống, cố gắng làm cho quang cảnh bên trong lộ hết ra ngoài.

“Tử  Duệ?” Giọng nói của cô ta kiều mị, gương mặt xinh đẹp thuần thục lộ ra chút ửng đỏ.

“Sao cô lại tới đây?” Giọng hắn lãnh đạm vang lên lần thứ hai.

“Người ta nhớ anh thôi, người ta cũng biết sai rồi nên sẽ chịu phạt, anh tha thứ cho em, được không?” Trong mắt cô ta ngân ngấn nước, đôi môi đỏ mọng, chậm rãi tới gần thân thể hắn.

Nhìn thấy hắn không có phẫn nộ, Niếp Thanh biết người đàn ông này không có ý đuổi cô ta đi, cô ta to gan mà vươn tay mình, tìm kiếm nơi mẫn ảm quen thuộc trên người hắn.

“Cô tìm đến tôi, là có chuyện gì cầu xin tôi sao?” Thân Tử Duệ trước sau đều lạnh như băng.

“Em chính là nhớ anh, nhớ anh đến phát điên, nhớ nụ cười của anh, nhớ sự lạnh lùng của anh, nhớ thân thể anh. . . . . . .” Cô ta cố tránh đi tất cả những gì có thể làm cho hắn nổi giận, dùng sự ôn nhu của người phụ nữ để hóa giải định kiến của hắn về cô ta, cô ta nhất định phải làm cho người đàn ông này phải mê luyến cô  lần thứ nữa.

Thân Tử Duệ nhìn người phụ nữ nhiệt tình như thế, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Tay cô ta bắt đầu hành động trên người hắn, hơi hơi nắm lấy nơi trung tâm, tay kia thì lại bao quanh thắt lưng hắn, làm cho thân thể mềm mại của mình gắt gao dựa sát vào hắn.

“Em muốn anh. . . . . Tử Duệ. . . . . . .” Giọng nói của cô ta như một tia sáng lóe lên giữa bầu trời đêm.

Thân Tử Duệ hơi đẩy cô ta ra, ngồi trên sofa châm một điếu xì gà, nhìn thấy người đàn bà này cực lực lấy lòng hắn, đàn bà ở bên cạnh hắn vĩnh viễn đều bị đổi đi, nhưng Niếp Thanh lại dùng kĩ xảo ở lại bên cạnh hắn tận hai năm, đồng thời, trong hai năm này, hắn làm cho cô ta trở thành ngôi sao của Hoa Đằng, trở thành diễn viên sáng giá trong giới điện ảnh và truyền hình, hai năm này phỏng chừng cô ta đều thu được lợi lớn.

Thế nhưng hắn phát hiện ra trong mắt cô ta là lòng tham vĩnh viễn không đủ, mà ánh mắt của người nào đó, ngoại trừ quật cường, kiên nhẫn còn thật trong trẻo.

Hắn lại giật mình một lần nữa, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến cô, hắn không cho phép mình động lòng, tuyệt đối không cho phép!

Niếp Thanh dường như rất biến hóa, lại gắt gao mà tiến lên chút nữa, cô ta đặc biệt hiểu biết về dục vọng mạnh mẽ của Thân Tử Duệ, cô ta còn biết, mấy ngày nay, bên người hắn căn bản là không có một người phụ nữ nào khác xuất hiện, cho nên cô ta mới dám to gan như thế.

Cô ta kéo áo hắn lên, không chút do dự mà đem gương mặt mình tiến vào trong lớp quần áo của hắn, dùng cái lưỡi của mình mà khéo léo liếm từng tấc da thịt trên người hắn.

Thân Tử Duệ để mặc cho cô ta khiêu khích thân thể, đàn bà đối với hắn, chỉ là quần áo, Hứa Ân Tịch cũng không ngoại lệ, cô ta đối với hắn, cũng chỉ là một thứ quần áo, hắn buộc chính mình phải nghĩ xấu về cô gái tốt đẹp này.

Hắn vứt điếu xì gà trong tay ra, dùng tay ấn đầu Niếp Thanh xuống, được động tác của hắn ngầm đồng ý, cô ta càng ra sức đứng dậy, khéo léo cởi hết váy của mình ra, thế nhưng bên trong cái gì cũng không mặc.

Cô ta ngẩng đầu, đem bộ ngực tuyết trắng của mình phơi bày trước mặt hắn, nhẹ nhàng mà xoa nắn bộ ngực tuyết trắng của mình, khóe miệng nhếch lên gợi tình, ngồi lên trên đùi hắn.

“Tử Duệ. . . . . . . . . em muốn. . . . . . em muốn. . . . .” Giọng nói của cô ta tràn ngập khiêu khích: “Em muốn anh yêu em, mạnh mẽ mà muốn em, yêu thân thể em, yêu làn da em.”

Cô ta nhẹ nhàng mà dùng thân thể chính mình đánh thức vật nam tính của hắn, bên tai lại tràn ngập thanh âm đầy dục tình: “Em muốn anh tiến vào cơ thể em. . . . . . . Thỏa mãn em. . . . . . . Dùng sức xuyên vào em. . . . .”

Cô ta ngẩng mặt lên, đem thân thể chính mình ngồi xuống càng sâu . . . .

Thân Tử Duệ xoay người một cái, tay cô ta nhanh chóng cởi hết quần áo trên người hắn, hắn không có âu yếm gì cô ta, thậm chí không thèm liếc qua cô ta lấy một cái, thuần túy là chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý của cơ thể mà đem chính mình vùi vào cơ thế người đàn bà kia . . .

Đàn bà, cởi quần áo ra đều như nhau, đều chỉ xứng ở dưới thân hắn hầu hạ, trằn trọc thở gấp. . . . .

Biệt thự, đêm nay dường như cũng không yên bình, một bóng dáng xinh đẹp cũng đi đến.

Cánh cửa lại có tiếng vang lên, Thân Tử Duệ đang dùng sức ở trong cơ thể cô ta tiến lên, nhưng cũng không chút do dự mà rút ra khỏi thân thể cô ta. . . . .

“Tử Duệ. . . . .” Niếp Thanh đôi mắt vẫn mơ màng như cũ, nhưng cô ta không dám nói tiếp, mà tự động đi nhặt quần áo dưới đất lên.

“Tử Duệ, em rất nhớ anh!” Lại là một giọng nói nũng nịu của người phụ nữ khác, thế nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ khác ở trong phòng, mặt cô ta lập tức trắng bệch. . . .

Tóc của Niếp Thanh rất lộn xộn, không thể nghi ngờ rằng cô ta đã vào cửa trước, Thân Tử Duệ cùng cô ta đang tiến hành vận động mãnh liệt.

Edit: Tcass Nguyễn

Beta: Muathuvang

Chương 136: Tranh thủ tình cảm – P2

Hắn rõ ràng biết ở bên ngoài chính là Tề Tư Mục, hắn hẳn phải để cho Niếp Thanh tránh mặt đi, thế nhưng hắn cư nhiên lại không làm, trong lòng hắn thật muốn cho các cô gặp nhau, Tề Tư Mục cư nhiên cũng trầm luân như Niếp Thanh, các cô đều là những người đàn bà tầm thường, thuần túy chỉ là một loại quần áo, muốn mặc cũng không được, muốn vứt cũng không xong!

“Tử Duệ, tại sao cô ta lại ở chỗ này?” Cô ta rõ ràng biết mình nên tự kiềm chế không nên hỏi, nhưng đố kị trong lòng lại thiêu đốt, cô ta phẫn nộ khi có một người phụ nữ khác đến giành Thân Tử Duệ cùng cô ta.

“Tôi cùng Tử Duệ đã lâu không có gặp mặt, không nghĩ là Tư Mục cô cũng đến hội ngộ đông đủ!” Niếp Thanh lớn giọng nói, loại thiên kim tiểu thư này, ngày ngày ở trong nhà tự đắc kinh khủng, lại còn tự cho mình là thanh cao lắm, vậy cô sẽ cùng cô ta đấu.

“Nhưng hiện tại tôi đã đến đây có phải không? Cô có thể đi rồi!” Tính tình ương ngạnh của Tề Tư Mục lại nổi lên, ngữ khí của cô ta không thể khống chế mà hét lên.

“Thực xin lỗi, tôi không có lái xe tới đây.” Giọng của Niếp Thanh thực ôn hòa, ôn nhu mà cúi đầu, cô ta ngầm hiểu được cô ta càng làm bộ như điềm đạm đáng yêu thì càng làm cho đối phương tức đến hộc máu, ở trong lòng cô ta cười thầm kẻ miệng còn hôi sữa kia.

“Tử Duệ, em mặc kệ, hôm nay buổi tối anh phải giúp em!” Cô ta làm nũng mà cọ cọ vào trong lồng ngực hắn, cô ta nghĩ rằng chỉ cần trải qua một lần tiếp xúc thân thể kia, thì Thân Tử Duệ liền mê luyến cô ta, thế nhưng quay lại trước đây, Thân Tử Duệ đều không có tìm cô ta, mới buổi tối mà cô ta đã vội vã chạy đến biệt thự của hắn, lại không nghĩ rằng được chứng kiến một màn như vậy, điều này sao có thể không làm cô ta tức giận.

Hắn rõ ràng vẫn lạnh như băng, như một cái kiếm bén nhọn, Tề Tư Mục lại không ác độc nhưng cũng không hiền lành, xem ra tầm nhìn cùng đại não so với Tề Tư Di là cách biệt một trời, cô ta chỉ cần có ba phần công lực của chị gái mình, thì đêm nay cô sẽ không ngốc nghếch mà theo Thân Tử Duệ làm nũng, vì sau lưng đàn ông, ghét nhất là bị dính chiêu này.

Tề Tư Mục lại khờ dại nghĩ ,cô ta làm nũng sẽ làm Tử Duệ khuất phục, thậm chí vì cô ta mà đuổi Niếp Thanh đi, nói cho người phụ nữ bên người hắn biết, cô ta mới là người mà Tử Duệ cưng chiều.

Niếp Thanh ở trong lòng cười lạnh, coi như hiểu biết con người Thân Tử Duệ, hắn tuyệt đối không thích phụ nữ ra lệnh cho hắn làm việc, cho dù là cầu xin, hắn cũng sẽ không, cô ta đứng ở một bên, chờ xem kịch hay kế tiếp.

“Yêu cầu của cô thật nhiều, tôi nghĩ cô hiện tại cần phải bình tĩnh, cô đi về trước đi!” Thân Tử Duệ nhìn thấy người phụ nữ ngang ngược vô lý trước mắt, đó thật sự là người phụ nữ kiên nhẫn quật cường tối hôm đó sao? Hay là trực giác của hắn sai lầm rồi, đêm đó dược tính quá mạnh mẽ đến nỗi làm hắn phạm sai lầm.

“Tử Duệ, anh làm sao vậy, lần đầu tiên anh cự tuyệt em, em không cần bình tĩnh, em sợ, em muốn anh!” Nước mắt trong suốt của cô ta bắt đầu chảy ra.

Giờ phút này, hắn lại chán ghét người phụ nữ trước mắt đến như vậy.

“Tử Duệ, anh đừng tức giận, em sẽ ngoan được không? Đừng bắt em đi!” Tề Tư Mục dường như đã cảm giác được thực tế là hắn rất lạnh lùng, ý đồ dùng nước mắt để gây sự chú ý của hắn, để cho hắn thương xót.

“Tử Duệ, xem ra Tề tiểu thư cũng rất nhớ anh, nếu không có gì em đi trước, để cô ấy ở lại, trò chuyện cùng anh!” Niếp Thanh căn đúng thời gian, thức thời mà lấy lùi để tiến.

Vậy chiêu này cũng là nói cho Tề Tư Mục biết, cô ta đã muốn lưu lại, tốt lắm, Niếp Thanh tôi tặng cho cô!

Tề Tư Mục sao lại có thể không biết rằng cô ta đang tuyên chiến, ngược lại càng thêm kích thích tính tình ương ngạnh của cô ta, cô ta làm sao có thể chịu ủy khuất như vậy? Người phụ nữ này ở trong giới giải trí chỉ là dựa vào đàn ông, như thế nào mà có thể sánh với thiên kim tiểu thư danh giá như cô đây.

“Chát!” Một tếng tát tai vang lên, Tề Tư Mục bị kích động mà tát cô ta, một cái tát đau ở trên mặt Niếp Thanh, thì giống như trong lòng cô ta cũng cười thầm, cô thầm nghĩ Tề tư Mục không kiềm được kích động, xem ra cô ta sẽ không là đối thủ của mình.

Thân Tử Duệ không thể tin được toàn bộ sự việc, cô ta cư nhiên dám tát Niếp Thanh trước mặt hắn, cả gan làm loạn để thị uy như vậy làm cho hắn không chút đồng tình mà càng thêm ghét bỏ.

“Các cô cút ra ngoài hết cho tôi!” Thân Tử Duệ gầm nhẹ, trong giọng nói là sự uy nghiêm cùng lạnh lùng như không tha cho bất kì kẻ nào cự tuyệt.

“Tử Duệ, em chỉ muốn. . . . . .” Tề Tư Mục rụt tay lại, lấy lại tinh thần mới phát hiện chính mình rất lỗ mãng, nhưng cũng đã muộn, mà trong mắt Niếp Thanh lại lộ rõ vẻ thắng lợi cùng trào phúng, cô ta càng thêm tức giận, rồi lại không có chỗ phát tiết.

Thân Tử Duệ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn xuyên qua, Niếp Thanh biết Thân Tử Duệ không còn bình tĩnh, tao nhã mà sải bước chân đi ra ngoài. Tề Tư Mục lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận, sợ tới mức không dám lên tiếng lần nữa, phụ nữ cũng nên hiểu được, giờ phút này đàn ông là không thể chọc vào.

Ngoài biệt thự, Niếp Thanh mỉm cười với thắng lợi, hai tay vòng trước ngực, nhìn thấy Tề Tư Mục chật vật mà đi ra khỏi cửa. . . . .

Edit: Tcass Nguyễn

Beta: Muathuvang

Chương 137: Thị uy.

“Chà chà!” Niếp Thanh rõ ràng là vừa mới ôn nhu mà giờ đây người phụ nữ xinh đẹp như cô ta lại tỏ ra không có chút hảo ý mà còn châm biếm.

“Tiện nhân, cô đừng đắc ý quá sớm!” Tề Tư Mục nhanh chóng bước tới trước mặt cô ta, giơ tay lên, nghĩ rằng muốn tát cô ta lần nữa, nhưng xem ra cô ta đã sớm chuẩn bị, rất dễ dàng cầm được tay cô.

“Chát!” Âm thanh vẫn vang lên, thế nhưng là Niếp Thanh tát vào mặt Tề Tư Mục một cái.

“Một tát này để tôi dạy cho cô biết ở trước mặt đàn ông không được kiêu ngạo, phải ôn nhu ngoan ngoãn, ở sau lưng đàn ông cô có thể thỏa thích mà nhục nhã, thậm chí đánh người phụ nữ cô hận!” Niếp Thanh đắc ý mà cười cô ta.

“Tiện nhân. . . . . cô. . . . .” Tề Tư Mục tức giận đến không nói nên lời, đôi mắt như phun ra lửa, hận không thể đem Niếp Thanh băm thành trăm mảnh.

“Như thế nào, không phục ư?” Niếp Thanh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta, đối với loại thiên kim đại tiểu thư này, cô ta càng thêm thù hận, cũng là phụ nữ với nhau, thế nhưng cô ta phải trả giá bằng ngàn lần cố gắng mới đạt được thì đại tiểu thư này lại dễ dàng có được cơ hội.

“Tiện nhân, cô nhớ kĩ hôm nay cô tát Tề Tư Mục tôi một cái, sau này cô sẽ bị ngàn người giẫm đạp!”

“Ha ha. . . . . . Cô cho là cô có bao nhiêu thanh thuần, cô với tôi cởi quần áo ra thì đều giống nhau thôi. Đều là tiện nhân giống nhau!” Niếp Thanh không nghĩ buông tha cô ta.

Giơ tay lên, một tay hung hăng tát vào trên mặt Tề Tư Mục, cũng cảnh cáo: “Tôi ghét nhất là bị người khác mắng là tiện nhân, một tát này nói cho cô biết, cô đang ở trong thế bị động, không cần chọc đến giới hạn của đối thủ.”

Vì giữ gìn vóc dáng, Niếp Thanh mỗi ngày đều có rèn luyện, so với Tề Tư Mục lười vận động thì bất kể là thể lực có hơn nhưng thân thủ cũng không nhanh nhẹn bằng, bất quá Niếp Thanh cũng chỉ chịu có chút đòn.

Tề Tư Mục lần đầu tiên phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lỗi hận này, cô ta tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Cô ta bưng mặt mình mang theo một người đầy oán khí đi về Tề gia.

“Em làm sao vậy?” Tề Tư Di phát hiện em gái kông bình thường, liền quan tâm.

“Chị, em bị người ta đánh!” Cục tức trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ, Tề Tư Mục ô ô mà khóc “Ai dám đánh em hả?” Tề Tư Di nhìn thấy gương mặt còn sưng đỏ, xem ra người này xuống tay rất nặng.

Rõ ràng là tiện nhân kia cư nhiên dám dánh cô! Cho tới bây giờ cô còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cô đường đường là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tề cư nhiên lại bị một ngôi sao nữ đánh.

Nhìn thấy em gái bị ức hiếp như vậy, Tề Tư Di đoán ra ngay ngọn ngành: “Em đi tìm Thân Tử Duệ?”

“Đúng vậy em lại gặp phải Niếp Thanh đang ở đó, cô ta thật sự rất quá đáng. .”

“Bị người ta hạ rồi! Tính tình đại tiểu thư của em nếu không thay đổi, về sau em còn không có gì mà ăn!” Tề Tư Di tuy rằng nhìn thấy em gái rất đau lòng nhưng để cho nó chịu khổ chút cũng tốt, bằng không nó sẽ không tự kiềm chế được mình.

“Chị, chị mà cũng nói em như vậy, chẳng lẽ em cứ như vậy mà để cho con tiện nhân kia khi dễ?” Tề Tư Mục như thế nào cũng không can tâm, luôn nghĩ cách để trừng phạt cô ta, “Hay là tìm người giết cô ta? ” Tề Tư Di thuận miệng nói làm cho tề Tư Mục dựng đứng lại.

“Chị, hiện tại TR đến Á Châu dự tuyển người phát ngôn, hơn nữa mình có giới hạn cụ thể, em không cho phép tiện nhân Niếp Thanh kia có cơ hội, em còn muốn làm cho cô ta thân bại danh liệt!” Tề Tư mục nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng tiếng.

“Ý của em là kêu chị giúp em? ’

“Chị, chị yêu thương em, chỉ có chị mới có năng lực giúp em, chờ em nắm được quyền phát ngôn, trở nên nổi tiếng thế giới sau đó chị muốn thế nào em cũng đều báo đáp chị. Chị chỉ cần hứa với em, có được không thôi?” Cô ta mang lòng thù hận với Niếp Thanh, bắt đầu quay về phía Tề Tư Di mà làm nũng.

Từ nhỏ, chỉ cần cô ta có ý tưởng gì, bất kể là có độc ác hay không Tề Tư Di đều nghĩ biện pháp trợ giúp cho em gái, lần này cũng như vậy, cô sẽ không ngoại lệ mà giúp Tề Tư Mục giành lại công bằng, bởi vì trước đó vài ngày cô ta nói với Thân Tử kiều muốn chủ động gây chiến với Niếp Thanh, lần này cô ta thuận lợi mà giúp em gái thuận nước đẩy thuyền chứ.

“Hãy nói suy nghĩ của em, em muốn chị giúp em như thế nào?” Tề Tư Di cười, yêu thương mà vỗ về mái tóc của em gái.

Tề Tư Mục đứng lên, tiến đến bên tai chị gái, cúi đầu mà thì thầm, chỉ thấy Tề Tư Di biểu tình biến hóa dị thường, em gái này xấu xa còn hơn cô ta, chỉ có hơn chứ không kém.

Edit: Muathuvang

Chương 138: Vô tình gặp mặt

“Ân Tịch, viện trưởng bệnh viện mà bác gái đang ở là bạn tốt của ba anh, vậy nên em yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.”

“Vừa rồi bác sĩ cũng nói, bác gái đang từ từ bình phục lâu nhất là 1 năm cũng có thể chỉ mấy tháng sau bác gái có thể tỉnh lại bình thường.” Trong mắt Trữ Dịch tràn ngập yêu thương.

“Cảm ơn anh, anh Trữ Dịch. Nếu không có anh, em thực sự không biết phải làm như thế nào mới tốt.” Ân Tịch rất tự nhiên xưng hô với anh.

Trong lòng cũng tràn ngập ấm áp cùng cảm tạ.

“Em không cần phải nói cám ơn với anh, anh chỉ có một yêu cầu, chính là sau này có khó khăn gì, người đầu tiên em nghĩ đến phải là anh, được không?” Trong giọng nói của anh tràn ngập bá đạo nhưng cũng đầy nhu tình, cho thấy tình cảm sâu nặng của anh với Ân Tịch từ trước tới nay.

Ân Tịch nhìn anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, Trữ Dịch luôn làm cho cô có cảm giác an toàn, người đàn ông này có lẽ không làm cho trái tim cô thổn thức nhưng cũng không bao giờ khiến cô có cảm giác nguy hiểm cả.

“Anh mang em đến một nơi, nơi đó có thứ mà em thích ăn.” Trữ Dịch thực bí hiểm nói.

“Là nơi nào a?” Ân Tịch theo bản năng hỏi.

“Em đi liền biết, đi thôi!” Trữ Dịch nắm tay cô  kéo đi, động tác vô thức này lại khiến cho lòng Ân Tịch có chút rung động nho nhỏ.

Nhưng chỉ là trong nháy mắt, cô liền phủ định ý nghĩ này, Trữ Dịch là người đàn ông vĩ đại cỡ nào, mà cô cũng chỉ là một người đàn bà khôngg tiếc bán thân cầu vinh, cứ cho là cô thân bất do kỷ, nhưng thực sự cô đã bán thân, hơn nữa còn có một đứa con gái, cô làm sao mà có thể xứng với người đàn ông này chứ?

Trong lòng Trữ Dịch vô cùng hưng phấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đây là điều anh chờ đợi nhiều năm nay, có thể cảm nhận được cô đang ở bên cạnh anh, bọn họ có thể sánh vai nhau bước đi hết cuộc đời này, đi vô số nơi, nghe vô số bài ca . . .

Nhà hàng NA là nhà hàng cao cấp nhất trong thàng phố K này, muốn vào đây ít nhất 1 năm phải chi ra 10 vạn tiền phí hội viên, không cần đặt trước, luôn luôn có đồ ăn bày sẵn chuẩn bị cho hội viên, mỗi hội viên mỗi năm phải chi ra 100 vạn để có thể thường xuyên đến đây.

Đồ ăn ở nơi này luôn đặc chế theo khẩu vị của từng hội viên một, bởi vậy giới thương nhân ở thành phố này cực kỳ yêu thích tới nơi này dùng bữa.

Mà quang cảnh cùng không khí nơi này cũng thực tĩnh lặng, có tiếng dương cầm nhẹ nhàng, bàn ăn xa hoa không một hạt bụi, mỗi một người khách đi ra luôn luôn sảng khoái như cảm giác hưởng thụ, hơn nữa rất thích hợp cho những cặp tình nhân trẻ tuổi hẹn hò.

“Còn nhớ rõ khi em còn ở bêmn cạnh anh, em thích nhất là món này đúng không?” Trữ Dịch ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Anh là đang nói đến món cuốn lòng đỏ trứng sao?” Thanh âm của Ân Tịch lộ ra chút hưng phấn, một lần khi cô ăn điểm tâm cùng Trữ Dịch, cô rất thích món này, từ đó trở đi anh đều phần cho cô một phần.

“Đúng vậy, đầu bếp nơi này tay nghề cũng không tồi hương vị rất giống với vú Trần làm” Trữ Dịch biết sau khi vú Trần đi rồi thì đầu bếp ở đây chính là người duy nhất có thể làm món cuốn lòng đỏ trứng tuyệt nhất, hằng năm Trữ Dịch đều đến nơi này chỉ để nếm thử món cuốn lòng đỏ trứng, tận đến khi đầu bếp ở đây làm đúng như khẩu vị anh yêu cầu mới thôi.

“Em thực sự rất nhớ món này, hôm này em nhất định phải ăn nhiều thật nhiều mới được, không cho cười . . . ăn xong em còn phải gói mang về mới được.” Ân Tịch đã không thể nhịn được khi nhớ tới hương vị của món ăn kia.

Hai người cùng nhau trò chuyện thực vui vẻ, một màn này đều bị thu vào trong mắt Tề Tư Mục.

“Mai Luân, cô vừa nói người đàn ông cùng ngồi với Hứa Ân Tịch chính là người đã thay cô ta trả tiền sao?” Tề Tư Mục nghiêng nghiêng mặt chỉ đến bàn ăn của Hứa Ân Tịch.

Mai Luân theo hướng của cô ta nhìn lại, “Người đàn ông này cùng ảnh chụp quả là có chút giống, sau khi kiểm tra, người này chính là con trai của tập đoàn Trữ Thị, Trữ Dịch.”

“Chúng ta qua đó chào bọn họ đi.” Tề Tư Mục ngoài cười nhưng trong không cười, cô ta không chỉ không muốn cho hứa Ân Tịch đến gần Thân Tử Duệ mà thâm chí cô ta còn không muốn cho cô tiếp cận với bất kỳ người đàn ông có tiền nào, cô ta phải khiến cho hứa Ân tịch không có chỗ dựa vững chắc nào mới được.

“Ôi, Hứa tiểu thư, thật sự là rất lâu không có gặp nha!” Tề Tư Mục nhanh chóng biến từ bộ dạng ganh tỵ sang hòa nhã thân mật.

Ân Tịch vừa nhìn thấy Tề Tư Mục cùng trợ thủ Mai Luân của cô ta lại nghe thấy lời của cô ta, cả người liền nổi da gà, loại đàn bà như Tề Tư Mục này ngay cả khẩu khí cũng khiến cho người ta bất an.

Cứ cho là như vậy nhưng Ân Tịch cũng cười đáp lại, nhẹ nhàng mà trả lời: “Đúng vậy, Tề tiểu thư đã lâu không gặp.”

“Thật sự là trùng hợp nha, mà, mấy ngày hôm trước người cùng cô tới nơi nnày hình như không phải vị tiên sinh này, như thế nào đã đổi kim chủ nhanh như thế chứ?” Khuôn mặt Tề Tư Mục tươi cười giọng nói cũng cực kỳ thản nhiên.

Lời của cô ta vừa ra, không khí nháy mắt đều ngưng trọng lại.

Edit: Muathuvang

Chương 139:  Tự  mình hại mình – P1

“Cô họ Tề sao?” Trữ Dịch ngẩng đầu, thanh âm mang theo tia nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, Trữ tiên sinh.” Cô ta dò xét xưng hô.

“Cô hẳn là Tề Tư Mục đi?” Trữ Dịch nhìn thấy cô gái trước mắt này, đây chính là người mà Thân tử Duệ muốn tìm đi, khuôn mặt thì xinh đẹp mà sao tâm địa lại tục tằn như vậy.

“Cám ơn Trữ Dịch tiên sinh đã để mắt, chính là vị tiểu thư này, giống như không có xứng với thanh danh của ngài lắm thì phải, có lẽ Trữ tiên sinh còn chưa có tinh tường lắm danh tiếng vang dội của cô ta, Tư Mục đề nghị ngài nên đi điều tra lại đi.” Cô ta bất an, tốt bụng nói, chỉ cần làm cho người đàn ông trước mặt này có ý nghĩ nghi ngờ Hứa Ân tịch thì nhất định ấn tượng sẽ giảm sút đáng kể.

“Cám ơn đề nghị của cô, Tề tiểu thư, bất quá tôi cũng đề nghị cô, nếu là thiên kim tiểu thư, sẽ không nên nói ba lời bốn câu đã không biết khách khí là gì.” Chỉ một câu đã khiến lời cô ta muốn nói ra nghẹn trở về, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bôi nhọ Ân Tịch, anh cũng không sợ đây có phải là người con gái của huynh đệ mình hay không.

“Anh . . . .” Tề Tư Mục có chết cũng không nghĩ đến Trữ Dịch không thèm để cho cô ta chút mặt mũi nào như vậy, hơn nữa tuyệt đối còn không bị cô ta khích bác.

Trữ Dịch nhìn khuôn mặt dày cộp phấn kia, ngay cả ý muốn liếc mắt cũng không có, trực tiếp quay đầu khôngg thèm nhìn cô ta.

“Đừng nhúc nhích!” Trữ Dịch nhẹ giọng ôn nhu nói với Ân Tịch, sau đó nhẹ tay đem một sợi tơ nhỏ dính trên tóc cô lấy ra.

Động tác tuy là rất nhỏ nhưng lại trìu mến như vậy cũng chỉ có người yêu thương mới có thể làm ra, tuyệt đối không thèm để ý đến người bên cạnh nhìn cái gì.

Tề Tư Mục đứng ở một bên xấu hổ đích không biết làm như thế nào cho phải, nghĩ muốn phẫn nộ rồi lại tìm không ra lý do, lòng tràn đầy phẫn nộ cùng không can lòng.

“Trữ tiên sinh, tôi xin khuyên một câu cuối cùng, đừng bị mắc mưu, đặc biệt là những đứa con gái, bề ngoài thì thanh thuần bên trong thì . . . . . tỷ như Hứa Ân Tịch tiểu thư này vậy.” Bộ dáng lạnh nhạt của Hứa Ân Tịch khiến cho phẫn nộ của cô ta càng dâng trào.

“Tề tiểu thư, nếu như cô dám nói thêm một câu nữa về bạn gái của tôi, tôi nghĩ giây tiếp theo sẽ liên hệ với luật sư của cô, bàn bạc một số vấn đề đấy.”

“Tội danh gì cấu thành, đối với một vị diễn viên đang lên như cô, chắc cô cũng thừa hiểu.”

Tuy là nể mặt Thân Tử Duệ, nhưng mà với loại con gái như thế này anh tuyệ đối không để cho tý mặt mũi nào.

“Thật sự là không biết tốt xấu!”

Những lời này làm cho sắc mặt Trữ Dịch lập tức thay đổi, Ân Tịch cùng trợ lý Mai Luân cũng nghe ra được mùi thuốc súng.

“Tư Mục, cô không phải nói đến đây ăn cơm sao? Đồ ăn của chúng ta chắc cũng nhanh chóng mang tới rồi.” Một bên Mai Luân đổi giọng giảng hòa, cứ cho đây là nơi cao cấp đi nữa, nhưng vẫn là nơi công cộng, cô phải giữa gìn hình tượng của Tề Tư Mục trước công chúng.

“Anh Trữ Dịch em bảo muốn ăn cuốn lòng đỏ trứng, như thế nào bây giờ còn chưa có mang lên nha, anh có thể đi hỏi một chút không?” Ân Tịch cũng không hy vọng Tề tư Mục tiếp tục to tiếng nữa, lại càng không muốn vì mình mà Trữ Dịch thêm khó khăn.

Nghe lời nói của Ân Tịch, Trữ Dịch biết cô cũng không muốn làm lớn chuyện lên, dù sao đều là nhân vật của công chúng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Để anh đi xem coi!”

Tề tư Mục dưới sự lôi kéo của Mai Luân cực lực rời khỏi bọn họ, trong lòng là tức giận cùng bất bình, cô nhất định p-hải khiến cho Hứa Ân tịch trong cái vòng luẩn quẩn này không thể ngóc dầud lên, kết cục cũng giống y Niếp Thanh, thân bại danh liệt.

Tề Tư Mục đang ở trong phòng làm việc.

“Tư Mục, không tốt rồi.” Mai Luân cấp bách chạy tiến vào.

“Có chuyện gì sao? Sao lại kinh hãi như vậy chứ?” Vẻ mặt Tề Tư Mục cực kỳ không kiên nhẫn.

“Ca khúc của KC không sáng tác cho cô nữa.”

“Sao? tại sao lại như vậy, không phải trước đây đã nói là dành cho tôi sao, tại sao lại thay đổi chứ, ngày trước không có ký hợp đồng sao?” Tề Tư Mục phẫn nộ hét lớn lên.

“Không phải là chúng ta không ký mà trước đây KC nói khi nào sáng tác xong ký cũng chưa muộn, KC vốn chính là nhân vật huyền bí, hắn ta nói không ký thì không ai dám bắt hắn ký cả.” Mai Luân có chút ủy khuất nói.

“Các người là đầu heo à? Không ký mà không biết đường ép hắn ký à?” Tề Tư Mục thẹn quá thành giận chửi bới lung tung.

“Còn có một chuyện, cô nếu biết . . . đoán chừng sẽ . . . .”

“Đừng có dông dài, nói.”

“Ca khúc của KC đã ký hợp đồng với Ân Tịch của Hoa Đằng.”

“Cái gì? Vì sao lại như vậy chứ, con tiện nhân Hứa Ân Tịch dám giở trò gì ở đây hả?” Tức giận của cô ta giường như là nổ tung, lại là Hứa Ân Tịch, từ ngày cô gặp lại Hứa Ân Tịch cuộc sống của cô tựa như là bị ám ảnh bởi bóng ma vậy.

Kịch bản của cô, người đàn ông của cô, bây giờ còn có ca khúc của cô . . . .

“Tôi mặc kệ cô dùng cách gì, cho dù chi ra tiền gấp vạn lần cũng được, tôi muốn cần được ca khúc của KC, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tôi. Còn có vị trí người phát ngôn của TR thì sao? Chưa biết thì đi thăm dò cho tôi.”

“Được, tôi sẽ đi ngay lập tức.” Mai Luân rất nhanh đã chạy khỏi phòng làm việc của Tề Tư Mục.

Hứa Ân Tịch, Hứa Ân Tịch . . . . Cái tên này tựa như con ác mộng của cô, cô tuyệt đối không cho phép cơn ác mộng này xuất hiện trong cuộc sống của cô. !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro