Ch161-170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muathuvang

Chương 161: Khúc nhạc dạo trước bão tát – P3

Toàn khu vườn tràn ngặp sắc hoa oải hương, dưới ánh nắng lại càng tỏa hương thơm ngát. Dưới con đường mòn nhỏ một tiểu cô nương mặc một chiếc váy xinh đẹp, đang lắc lư cái eo nhỏ, miệng ngâm nga một bài hát, thanh âm dễ nghe lọt vào tai.

Nụ cười của nó ngây thơ mà lãng mạn, lộ ra vẻ đáng yêu của trẻ con trước rừng hoa oải hương thanh nhã, còn nhỏ tuổi nhưng nó đã lộ ra dáng vẻ sinh đẹp, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân vạn người mê, vạn người thần phục.

Ánh mắt cười rất sảng khoái, hái những bông oải hương cho vào trong túi nhỏ, hưng phấn như là một con mèo nhỏ tìm được đồ chơi, ngẫu nhiên lại xoa xoa đầu nói chuyện với Tiểu Lạp (Tiểu Lạp: một con chó nhỏ toàn thân màu trắng rất đáng yêu), đây là món quà mà cụ ngoại Tần Phương vô tình nhặt được  khi nó bị lạc trên đường, cũng là bạn bè duy nhất chơi cùng Tiểu Ức lúc này.

Nó đang vui vẻ hưng phấn đuổi theo một chú chuồn chuồn nhỏ, thân thể nho nhỏ lắc lư, nó đang rất vui vẻ nha.

Mẹ hai ngày nữa sẽ đến thăm nó, nó đã lâu không gặp mẹ Ân Tịch rồi nha. Khi gặp mẹ nó nhất định phải nhào vào ôm thật chặt, hôn mẹ thật nhiều mới thỏa lòng, nó còn muốn hỏi mẹ coi đã tìm được ba ba cho nó chưa?

Nó sẽ nói với mẹ: “Tiểu Ức thực ngoan nha, vì muốn cho mẹ nhanh chóng tìm được baba, mỗi ngày nó chỉ có thể chơi cùng Tiểu Lạp, nhưng là nếu như mẹ có thể tìm được baba, nó nguện ý vẫn chơi cùng Tiểu Lạp nha.”

Hai bím tóc của Tiểu Ức dính rải rác lên ngọn hoa oải hương, cả người con bé đều bắt đầu có mùi thản nhiên của hoa oải hương, nhưng là nó rất thích, nhất định khi mẹ đến thăm nó phải để cho mẹ thấy được cả người nó tràn ngập mùi hương hoa oải hương nha.

Cái đầu nho nhỏ của nó, chứa đựng suy nghĩ nho nhỏ, lại hoàn toàn không phát hiện được có một đôi mắt ma mãnh đang dần dần tiếp cận mình, từng bước từng bước một đi về phía vườn hoa oải hương.

Người đàn ông đeo kính râm, phát hiện ra một cái túi nhỏ, lộ ra nụ cười vui vẻ, rốt cục hắn cũng tìm ra nó.

“Cháu gái nhỏ, chú cùng cháu chơi đi.” Hắn đi đến bên người Tiểu Ức, nhẹ giọng nói.

“A . . .” Tiểu Ức bị thanh âm bất ngờ làm cho giật mình nhảy dựng lên.

“Đừng sợ, chú là đến chơi cùng cháu thôi.” Hắn bắt đầu thử dùng ngữ khí của trẻ con để làm quen với nó, xem ra đứa bé này rất dễ thương nha, có chút phấn nộn, bộ dáng lại rất đáng yêu, đôi mắt đen láy sáng trong như trân châu, cánh mi cong dài mấp máy, khiến cho người ra có cảm giác muốn chạy đến ôm nó, véo véo nó.

“Cháu không muốn chơi với chú, sau lưng chú có rất nhiều người hầu, thật đáng sợ nha.” Tiểu hài tử theo bản năng trả lời hắn.

“Nghe chú nói, đi đến đây cùng chú, chú ôm một cái.” A Khôn tựa hồ rất muốn đùa giỡn con bé này, mùi hoa oải hương làm cho thần kinh căng thẳng của hắn có môt tia thoải mái.

“Không muốn nha, không muốn nha, khẳng định các người là người xấu, Tiểu Ức không muốn chơi với chú bại hoại.” Con bé theo bản năng đề phòng.

Mẹ đã từng nói với nó, không được tiếp cận người xa lạ, cụ ngoại cũng đã nói với nó, trừ dì Hạ Vũ cùng chú Lí Vĩ ra nó không được chơi với ai hết.

Ánh mắt A Khôn biến đổi, lộ ra sự hung ác nguyên bản.

Tiểu Ức sợ tới mức lùi ra sau vài bước, cũng không dám lên tiếng, nó ở trong lòng nói cho mình biết phải chạy trốn, nó muốn chạy tới nơi bí mật báo cho cụ ngoại.

Một đứa bé nhỏ như nó lấy đâu ra sức mà đối kháng ba tên ác ma hung thần kia chứ, Tiểu Ức không chạy được hai bước, đã bị A Khôn tóm lấy, tựa như diều hâu tóm chặt con gà con vậy.

“A, chú là người xấu, buông ra, cháu không muốn chơi với chú, chú là người xấu, chú bắt nạt trẻ con, chú cảnh sát sẽ đến bắt chú, chú buông . . .” Tiểu Ức lại càng không ngừng huy động thân thể nhỏ bé của mình muốn thoát khỏi ma vuốt của hắn, chính là khí lực nho nhỏ của nó không có nửa điểm tác dụng.

A Khôn kẹp nó bên tay trái, ra lệnh nói, “Đem dây thừng lấy ra đây.” Thân thể không an phận của nó bỗng nhiên cứng lại.

Tiểu Ức nghe được người ta muốn trói nó, mở lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn ba chú bại hoại, trực giác nho nhỏ của nó nói cho nó biết, những người đó nhất định là những kẻ phóng hỏa đốt nhà nó, bọn họ đều là người xấu.

Nó hung hắng hướng cánh tay của A Khôn mà dùng sức cắn, nó muốn cho bọn họ biết sự lợi hại của nó, nó không phải là đứa bé dễ bị bắt nạt, nó lớn lên còn phải tìm baba cho mẹ nó, còn phải bảo vệ mẹ, trước mắt nó phải bảo vệ chính mình.

Mẹ từng dặn nó, chuyện gì cũng phải tự mình xử lý, đừng để cho người lớn phải bận tâm.

“A . . .” Tay A Khôn bị Tiểu Ức cắn nhịn không được hét lên một tiếng buông lỏng ra.

“Con nhỏ đáng chết.” A Khôn nhỏ giọng rống hận, giơ tay trái lên hung hắng tát thật mạnh lên mặt Tiểu Ức, thân thể nó lảo đảo một cái cố gắng lắm mới đứng vững lại được.

Nhưng mà nó đau quá, có cái gì từ trong miệng nó chảy ran nha, nó rất muốn gặp mẹ cùng cụ ngoại, còn có dì Tiểu Hạ, chú Lí Vĩ nữa.

Chương 162: Khúc nhạc dạo trước bão tát – P4

Khóe miệng Tiểu Ức thực đã tứa máu, tóc cũng rối bù lên.

“Đem nó trói lại.” A Khôn tức giận có nguôi vẫn chưa, nhìn dấu răng cắn trên tay, còn rất sâu, cư nhiên hắn lại bị một con ranh khi dễ.

“Vâng, anh Khôn, tay của con bé này bị mảnh thủy tinh xé rách, có cần phải tiêm thuốc cho nó hay không?” A Lượng nhìn về phía A Khôn hỏi.

“Không chết đâu mà lo, không cần, trói lại chờ lão già kia về nữa, xong chúng ta về báo cáo kết quả công việc.” A Khôn phẫn uất nhìn về phía ánh mắt uất hận của Tiểu Ức.

“Còn nhỏ tuổi mà đã biết cắn người, còn dám trừng mắt với người lớn, mày còn dám trừng nữa tao móc mắt mày ra cho chó ăn.” Tâm tình của A Khôn cư nhiên lại bị kích động đến đỉnh điểm trước mặt một tiểu cô nương, đây có lẽ là do hắn thường xuyên phải chịu lửa hận của người khác.

Tiểu Ức bị một vòng lại một vòng cột chặt thân thể, tuyệt không động rạng. Đột nhiên trong vườn vang lên thanh âm khác lạ.

“Gâu . . . Gâu . . . . Gâu . . . .” Là tiếng của Tiểu Lạp, nó chạy tới nhìn thấy chủ nhân bị bọn người này khi dễ nó phẫn nộ hướng bọn chúng sủa nhặng lên, ý bảo bọn chúng lập tức thả Tiểu Ức ra.

“Giết con súc sinh kia cho tao.” A Khôn cực kỳ chán ghét khi nhìn thấy Tiểu Lạp điên cuồng, lòng hắn cực kỳ chán nản, chỉ cảm thấy chuyện tình không tốt sắp xảy ra.

“Đừng, tao có thể lo được, Tiểu Lạp chạy mau, chạy mau!” Tiểu Ức lớn tiếng hét với Tiểu Lạp, Tiểu Lạp lại tựa như không để ý tới lời của nó, càng ra sức hướng những người này sủa nhặng lên.

Thấy bọn chúng không có phản ứng gì, nó hung hăng chồm đến bên người A Đường, hung hăng cắn vào chân hắn, nó phải cứu cô chủ nhỏ của nó, đó là việc duy nhất mà một con chó như nó phải làm.

“A, cứu mạng!” A Đường bị Tiểu Lạp cắn đau, nhất thời hét lên.

“Cổ Hàn, giết nó đi.” A Khôn liếc mắt một cái, chỉ thấy Cổ Hàn rút ra một con dao nhỏ chói lọi, hướng thân thể Tiểu Lạp mà đâm tới, Tiểu Lạp mẫn cảm nhận thấy, lập tức quay lại hướng vị trí chí mạng của Cổ Hàn trực tiếp cắn thẳng vào, muốn lấy mạng hắn.

“A . . . . .”  Nơi đó của Cổ Hàn dàn dụa máu điên cuồng hét lên khiến cho A Đường và A Khôn cũng phải kinh sợ.

Ngay cả Tiểu Ức cũng phải ngây người, thì ra Tiểu Lạp hung mãnh như vậy, nó vẫn không tin nổi, bởi vì khi bọn nó ở cạnh nhau, Tiểu Lạp vẫn ngoan ngoãn như vậy mà đi theo nó.

“A Đường, nhanh đi cứu hắn.” A Khôn tựa hồ cũng có chút sợ hãi, chỉ có thể phân phó A Đường.

Kỳ thật Tiểu Lạp chẳng qua chỉ là con chó nhỏ sao có thể sánh với ba người đàn ông to lớn như bọn chúng, sẽ không có vấn đề gì khi đối phó, nhưng mà cái chính là đột nhiên bị nó hung hăng nhiễu loạn mà dọa tới.

A Lượng huy động toàn bộ dũng khí hướng Tiểu Lạp đá, Tiểu Lạp lại nhanh chóng buông Cổ Hàn ra, hung hăng hướng A Lượng cắn nữa, Cổ Hàn ôm lấy điểm chí mạng của mình lớn tiếng khóc lên, ông trời thực sự là không có mắt, hắn muốn cắt đứt của Lí Vĩ, hiện tại lại bị Tiểu Lạp đem điểm chí mạng cắn mất.

Thấy Tiểu Lạp vồ vập chạy đến, A Đường theo bản năng thu hồi chân lại, hắn sợ lại bị như Cổ Hàn.

“Một lũ vô dụng.” A Khôn tức giận mắng, đột nhiên bình tĩnh lại, rút khẩu súng sau lưng ra, hướng Tiểu Lạp bắn liên tục hai phát.

Tiểu Ức lớn tiếng hét: “Tiểu Lạp chạy mau, chạy mau tao sẽ trở về tìm mày.”

Nghe được tiếng súng, Tiểu Lạp theo bản năng né mình sang bên, nó như là hiểu được ý tứ của Tiểu Ức, rất mau chạy quẩn quanh một hồi, sau đó mới luồn vào bụi oải hương chạy đi.

Lúc này tâm tình Tiểu Ức mới bình tĩnh trở lại, cũng may Tiểu Lạp không có bị thương, bằng không khẳng định nó sẽ thương tâm chết mất.

“Tiểu Lạp ngàn vạn lần đừng có quay lại, ngoan ngoãn chờ tao trở về tìm mày.” Tiểu Ức nhẹ giọng nói.

“Khôn ca, hiện tại làm sao bây giờ?” A Đường vội vàng hỏi.

“Chờ mụ già trở về, bắt không được người đừng nghĩ rời khỏi đây.” Trong mắt A Khôn phẫn nộ càng sâu hơn, xem ra hắn nhất định phải bắt bằng được hai người một già một trẻ này, cư nhiên lại khó khăn đến vậy, suýt nữa còn bị chó cắn chết hai đàn em thân cận.

“Anh Khôn, cầu xin anh cứu em.” Cổ Hàn cơ hồ chạy tới, hắn vốn nghĩ cố gắng biểu hiện để lập công, khiến cho A Khôn không thất vọng, không ngờ bây giờ cái mạng nhỏ của hắn cũng khó giữ.

“Mụ già kia đi đâu rồi?” A Khôn cơ hồ không để ý đến Cổ Hàn, mà là kéo kuôn mặt Tiểu Ức về phía mình.

“Không biết.” Tiểu Ức lắc đầu trả lời, nó chỉ cầu mong cụ ngoại đừng có xuất hiện, ngàn vạn lần đừng có xuất hiện, hẳn là cụ đi mua một chút đồ ăn gì đó, chắc là đi mua bánh kem cùng bánh quy bên cửa hàng của ông Tây kia, như vậy cụ ngoại còn lâu mới trở về, . . . . Nhưng mà . . . . Nó rất sợ. . . . .

“Tiểu Ức . . . . Tiểu Ức …” Thanh âm của Tần Phương lại ngay lúc này vang lên, trong tay cầm một con thú bông nhỏ cùng một túi bánh quy, khi vừa bước chân vào vườn hoa, đã bị hoàn cảnh trước mắt này dọa tới, vội vàng chạy ddến trước mặt Tiểu Ức.

“Cụ ngoại, mau chạy đi.”

Khi mà bà vừa lấy lại tinh thần, cơ hồ thân thể đã bị A Đường giữ chặt lại.

Edit: Muathuvang

Chương 163: Chiêu tra tấn của Tiểu Ức

Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt một tòa biệt thự xa hoa, ngay sau đó tiểu Ức cùng cụ ngoại Tần Phương cũng bị túm xuống dưới.

Tiểu Ức là lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng lớn xa hoa như vậy, ánh mắt mở lớn khoan khoái nói: “Oa lớn như vậy, còn có thủy tinh rất đẹp nha.” Tựa như nó đã quên toàn bộ chuyện mình bị bắt cóc vậy, đây là bản tính trời sinh của nó, cái gì cũng không e ngại tuyệt đối bất đồng với Ân Tịch khi còn nhỏ.

Nó cũng không có sự ngạo mạn, khi gặp khó khăn, nó tìm mẹ Ân Tịch, mẹ Ân Tịch luôn nói với nó ‘đó là chuyện nhỏ, tự xử lý đi’, lần nào cũng thế, bởi vậy với bất kì sự tình gì nó cũng không có e ngại.

“Chú bại hoại, cháu cùng cụ ngoại rất khát, chú cho cháu cùng cụ một ly nước, được không?” Bởi vì chân của nó bị trói lại, vậy nên chỉ có thể nhày cóc đến trước mặt A Khôn.

Biểu tình không chút e ngại cùng sợ hãi như vậy, làm cho A Khôn kinh sợ trong chốc lát, đứa nhỏ này sao thế, không khóc cũng không nháo, trong tình huống này cư nhiên còn kêu khát nước muốn uống nước.

“Đi lấy cho bọn họ ly nước thật lớn, không có chút nữa Thân lão đại đến lại bảo chúng ta ngược đãi bọn họ.” A Khôn liếc mắt nhìn A Đường.

Khi nước được mang đến trước mặt, Tiểu Ức lại vẫn như trước bất động.

“Tại sao mày còn chưa uống?”

“Tay của cháu đều bị cột rất đau làm sao mà uống được chứ?” Nó bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn hai người bọn hắn.

A Khôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xổm xuống, tự mình bưng nước cho nó uống, có lẽ là lực quá mạnh, cũng có lẽ là Tiểu Ức cố ý toàn bộ nước chưa có nuốt vào nó liền làm bộ bị sặc ói ra toàn bộ, hơn nữa lại là ói hết lên mặt A Khôn.

“Khụ . . . khụ . . .” Tiểu Ức làm bộ ho do bị sặc, như là rất khó chịu.

A Khôn bị ói nước vào mặt tức giận còn chưa có phát tác, khuôn mặt ủy khuất của Tiểu Ức lại đã ngước lên.

“Thúc thúc này thật là xấu nha, nghĩ muốn Tiểu Ức sặc chết sao? Tiểu Ức thực sự không đáng yêu như vậy sao? Ô ô . . . .” Đôi mắt to tròn của nó đã muốn tràn ngập hơi nước.

Biểu tình của nó tuyệt đối không thể nhìn ra là đang giả bộ, mà bộ mặt của nó lại khiến cho A Khôn nghi ngờ cúng mình, chẳng lẽ hắn thực sự làm con bé bị sặc sao?

Tần Phương nhìn hết thảy những điều này, trong lòng đều rõ ràng đây là Tiểu Ức đang đùa giỡn, mấy chiêu này của nó có thể dọa người ta chết khiếp nha, từ nhỏ liền đã thông minh như vậy rồi, rất nhiều chuyện đều tự mình xử lý khiến cho ngay cả người lớn cũng bất ngờ.

“Tiểu Ức, cháu thế nào rồi? Có bị sặc hay không, đừng dọa cụ ngoại.” Tần Phương đi qua, cùng giỡn cùng đứa chắt nhỏ của mình.

“Cụ ngoại, không phải cụ nói chú đều là người tốt sao? Chú Lí Vĩ đối với Tiểu Ức rất tốt, nhưng mà chú này lại hư như vậy, Tiểu Ức sợ lắm!” Nó tựa đầu cọ cọ vòng trong lòng cụ ngoại bày ra bộ dáng rất sợ hãi.

“Tiểu Ức dũng cảm nhất, đừng sợ, chú rất thích chơi với con, về sau chú cũng sẽ có đứa nhỏ, chỉ có yêu thương đứa nhỏ của người khác thì sau này đứa nhỏ của chú ấy mới được người khác yêu thương, đấy là chú đang muốn chơi với con thôi.”

“Thì ra là như vậy a? Chú cùng con chơi trò chơi nha.” Tiểu Ức lại mở to đôi mắt vô tội, “Chú ơi cháu muốn đi tiểu, thực gấp thực gấp nha.”

Nó bắt đầu cựa quậy thân thể nhỏ bé của mình, hai cái đùi lại khép chặt vào, làm bộ dáng thực là cấp bách.

Tiểu hài tử nói cái gì cũng không quan trọng sao? Tới cũng nhanh mà đi cũng mau quá đi.

A Khôn cực lực chịu đựng chuyện này không dám có sơ suất gì, Thân lão đại đã nói không được để cho bọn họ bị bất cứ thương tổn gì, có muốn thương tổn cũng nhất định là do hắn định đoạt.

“A Lượng, mày trông bà già này, tao mang tiểu quỷ này đi toilet.” Nói xong, hắn ôm lấy Tiểu Ức liền hướng nhà vệ sinh đi đến, do phải dấu người, tạm thời ở đây không có người hầu.

A Khôn chỉ còn cách là cởi bỏ giây thừng cho nó đặt nó ngồi lên trên bồn cầu, đang muốn rời di, Tiểu Ức đột nhiên oa oa khóc lớn lên.

“Bà cô của tôi, cháu lại làm sao vậy?” A Khôn lần đầu tiên bị một đứa bé tra tấn đén sắp phát điên rồi.

“Cháu sợ lắm, chú đừng đi.” Tiểu Ức lay động thân mình, mở lớn đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn, rất hy vọng hắn ở lại cùng nó.

A Khôn đúng là bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ nó đi vệ sinh xong.

Nhưng mà . . . . Nhưng mà nó ăn cái đồ vật gì chứ mà sao đi vệ sinh lại thúi như vậy, thúi quá . . . .

Trong lòng Tiểu Ức lại thầm cười trộm, nguyên nhâm là sáng nay bởi vì ham ăn thừa dịp cụ ngoại không có để ý, trộm ăn hơn chục miếng khoai chiên, nghĩ đến đó, trong lòng Tiểu Ức càng vui vẻ, nếu hiện tại nhất định bị nhốt ở đây, vậy nó tha hồ mà tra tấn bọn họ đi.

“Chú ơi, cháu xong rồi, chú giúp cháu lau đi, nhanh lên nha.”

“Cái gì?” Âm lượng của A Khôn so với bình thường phải cao hơn mấy chục đê-xi-ben, hắn sắp điên rồi, hắn thân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Thiên mà lại phải thay một con nhỏ lau thiểu thí thí.

“Tại vì Tiểu ỨC không biết lau nha, trước kia đều là mẹ cùng cụ ngọai giúp cháu, hiện tại chỉ có chú thôi.” Mắt to của nó lại bắt đầu tấn công, sáng lóe lên, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất hướng về phía hắn đô đô lên.

Hắn thật sự là không thể nó gì nữa, sắp điên tới cực điểm rồi, nhưng vẫn phải chịu đựng giúp nó lau tiểu thí thí, còn xả nước nữa chứ . . . .

Edit: Muathuvang

Chương 164: Tai họa ẩn nấp – P1

Khi A Khôn mang Tiểu Ức trở lại, khuôn mặt A Khôn tựa cá chết vậy, trông như là bị người ta ngược đãi vô số lần, nhưng Tiểu Ức lại vô cùng hưng phấn, khi A Khôn đưa nó đi vệ sinh lúc đó hắn đã cởi trói cho nó.

Thân Tử Kiều đứng ở phòng khách, khuôn mặt vui mừng của Tiểu Ức đã hấp dẫn toàn bộ hắn.

Tiểu cô nương này đáng yêu tựa như thiên sứ vậy, đây là con gái của Hứa Ân Tịch và Thân Tử Duệ, trong lòng hắn thản nhiên dâng lên cỗ ghen ghét, nếu như năm đó người lên giường của cô chính là hắn, như vậy cô bé này là của hắn, mà không phải của Thân Tử Duệ.

“Chú này thật đẹp trai nha, nhưng mà vẻ mặt sao lại khó coi như vậy chứ?” Tiểu Ức thực sự đã không cảm thấy lạ lẫm gì, nên hành động rất không suy nghĩ.

Thân Tử Kiều trừ bỏ ánh mắt, bề ngoài giống Thân Tử Duệ đến 50% tuy rằng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng đều là tinh anh trong tinh anh, một người tốt đẹp, một kẻ hư hỏng.

“Cháu tên là Hứa Tiểu Ức?” Tựa như là làm việc thừa thãi, Thân Tử Kiều hỏi.

“Chú thật là thông minh nha, ngay cả tên cháu là Hứa Tiểu Ức cũng đoán ra, thật là lợi hại nha.” Ánh mắt cười mị hoặc, đáng yêu của nó làm cho người ta rất muốn ôm chầm nó vào lòng.

Biểu tình cứng ngắc của Thân Tử Kiều có một tia mềm mại, cứ cho là hắn lợi dụng đứa bé này để ép Hứa Ân Tịch gả cho hắn, nhưng là hiện tại dù sao cũng phải diễn trò, vậy diễn nhập vai một chút đi.

“Cháu biết ta là ai không?” Thanh âm của hắn lần đầu tiên nhu hòa như vậy.

Tiểu Ức lắc đầu không biết.

“Ta là ba của cháu, baba của cháu, đoán ra chưa?” Thân Tử Kiều bắt đầu giáo huấn tư tưởng cho Tiểu Ức, hắn phải làm cho nó nhận thức hắn là baba của nó.

Lời của hắn vừa dứt ngay cả Tần Phương cũng cứng người lại.

“Các người có phải là lầm rồi không?” Thanh âm của bà có chút run rẩy, người đàn ông trước mắt nhìn cũng không phải là người lương thiện gì.

“Hứa Ân Tịch từng có tiếp xúc da thịt thân mật với một người đàn ông xa lạ, tôi chính là người đó, đứa bé này là con tôi.”

Lời nói của Thân Tử Kiều dứt khoát khẳng định, không cho phép kẻ nào dám hoài nghi.

“A Lượng, cởi dây thừng ra cho bà ngoại, đó là khách quý của chúng ta đấy, phải đói xử tử tế.” Thân Tử Kiều lộ ra nụ cười tuấn tú rất ít gặp.

“Đến đây, Tiểu Ức.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nó đến trước mặt mình, “Baba giúp con cởi dây thừng.”

“Chú thật sự là baba của cháu sao?” Tiểu Ức nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt này, cứ việc hắn rất tuấn tú đi, chính là nó không thích hắn, mà tại sao mẹ lại có thể thích hắn chứ?

Mẹ nếu như không thích hắn vì cái gì phải cùng hắn sinh Tiểu Ức ra nha? Thật phiền, vấn đề này thật là phức tạp nha, chút nữa nó phải hỏi mẹ Ân Tịch mới được. Vì sao lại tìm một người baba mà nó chán ghét chứ?

“Tiểu Ức, gọi baba đi.” Thân Tử Kiều ở một bên giúp nó cởi trói, một bên dỗ nó gọi baba.

“Chú, lừa trẻ con là không tốt, mẹ Ân Tịch đã từng nói, baba không thể gọi bừa được.” Tiểu Ức thông minh lấy mẹ ra làm cứu viện.

Thân Tử Kiều tựa hồ nghĩ muốn nói gì nhưng miệng chỉ giật giật dau đó cũng không có nói cái gì.

~~~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~~

“Tất cả những điều này đều là sự thật sao?”

“Vâng, xác định là thật, người là tôi tự mình bắt về.” Người đàn ông tháo kính mắt xuống, lộ ra khuôn mặt chính là A Đường.

Khuôn mặt cô gái bỗng tái nhợt lạnh như băng, ánh mắt từ từ nổi lên hung ác.

“Thân Tử Kiều thực sự nói Hứa Tiểu Ức là con gái của hắn sao?” Tề Tư Di lại lần nữa hỏi xác nhận lại.

“Đúng vậy, Tề tiểu thư.”

“Được rồi, tôi đã rõ, anh lui ra đi, có chuyện lớn nhỏ gì đều phải báo cho tôi trước.” Khẩu khí của cô ta tựa như mang theo mệnh lệnh, ngược lại lại dịu đi nói tiếp: “Lần này làm rất tốt, 100 vạn tôi sẽ chuyển khoản ngay, có tin tức tốt tôi sẽ ra giá cao hơn.”

“Tạ ơn Tề tiểu thư, nhất định tôi sẽ cố gắng hết thảy.” A Đường cam đoan nói.

‘Thân Tử Kiều, ngươi định lợi dụng Hứa Tiểu Ức cùng Tần Phương để cưới Hứa Ân Tịch, tính toán này thật hoàn hảo nha, chính là ngươi gạt được bọn họ chứ không lừa được tôi đâu, Hứa Tiểu Ức căn bản là con gái của Thân Tử Duệ, tôi nhất định sẽ không cho các người yên lành đâu, bản tính của Tề Tư Di tôi, thứ tôi muốn thì người khác đừng ai nghĩ muốn đến.” Ở trong lòng cô ta phẫn hận cả giận nói, cô thừa nhận bản thân ái mộ Thân Tử Kiều, lợi dụng công ty của Tề gia để giúp hắn rửa tiền, giúp hắn che giấu bên ngoài, hắn cư nhiên muốn đá văng cô, trò chơi này cô còn chưa muốn dừng, còn muốn chơi nữa.’

‘Hứa Ân Tịch, giật đàn ông với tao, tao sẽ cho mày biết hậu quả gì, Hứa Tiểu Ức cùng Tần Phương vận khí tốt có thể tránh được một lần, để xem lần này có vận khí nữa hay không, còn phải xem ông trời đã. ’

Chân cô ta đạp mạnh chân ga, xe lao đi vun vút rất xa. . . .

Edit: Muathuvang

Chương 165: Tai họa ẩn nấp – P2

“Sao em lại tới đây?” Thân Tử Kiều đang suy nghĩ mọi vấn đề, hắn chán ghét khi mình đang suy nghĩ mà bị kẻ khác quấy rầy.

“Thế nào, không chào đón em sao?” Tề Tư Di nhìn thấy vẻ mặt có chút hờn giận của hắn, trong lòng lại càng thêm hận Hứa Ân Tịch, nhưng bước chân lại vẫn đều như trước, bước về phía hắn.

“Không phải không hoan nghênh, mà là đến không đúng lúc, hứng thú lúc này của anh là đang suy nghĩ mọi vấn đề.” Ánh mắt hắn thực lãnh đạm, không có chút dục vọng nào, mà hắn tựa hồ cũng không ngờ đến Tề Tư Di có thể đi vào đây, đây là điều mà hắn không muốn.

“Anh là đang suy nghĩ làm thế nào để cưới được Hứa Ân Tịch sao?” Tay cô ta khôngc hút do dự chà sát ngực hắn.

Thân Tử Kiều ngẩng đầu, lần đầu tiên chính thức nhìn khuôn mặt yêu mị của cô ta, nhìn không ra là phẫn nộ, nhưng là đang ẩn giấu dưới đáy lòng, hắn có thể cảm nhận được, bởi vì bọn họ cùng một loại, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không chiếm được thì tình nguyện hủy diệt, cũng không nguyện dâng cho người khác.

“Cô cho người theo dõi tôi?”

“Em ngốc đến vậy sao? Có ai có thể theo dõi được anh chứ.” Cô ta tựa như vô cùng bình thản lộ ra nụ cười tự giễu, người đàn ông trước mắt này cô đã yêu hắn mất rồi, nhưng hắn lại vì một con đàn bà khác mà hao tâm tổn trí.

“Cô đã biết tôi muốn kết hôn với cô ta, vậy tôi với cô liền thẳng thắn đi, đúng tôi muốn cưới cô ta, bởi vì tôi cùng cô ta đã có một đứa con gái.” Thân Tử Kiều vẫn là nhẫn nại đi tìm cớ, mặc kệ thế nào, cô ta cũng là đàn bà, là đàn bà có thể điên cuồng bất cứ lúc nào, bây giờ hắn phải nhẫn nhịn đợi đến khi không cần Tề Thị nữa, lúc đó mới một cước đá văng cô ta.

“Con gái, anh là đang nói đến Hứa Tiểu Ức sao? Anh thực sự cảm thấy được nó là con gái anh sao? Hay là vẫn do anh một thân nhận lấy?” Đã tới lúc này rồi, Thân Tử Kiều cư nhiên còn muốn lừa cô, lòng của cô băng lãnh đã đến cực điểm, Hứa Ân Tịch rốt cục đã cho hắn ăn cái gì, mà hắn lại mê muội cô ta đến thế.

“Cô muốn nói cái gì?” Ngữ khí của Thân Tử Kiều đột nhiên biến đổi, xem ra hắn đã xem nhẹ Tề Tư Di rồi.

“Khi mà anh còn chưa biết Hứa Ân Tịch, tôi đã nhận thức nó, thời điểm anh muốn tìm Hứa Tiểu Ức, tôi đã muốn giết nó, chính là hết thảy những điều này, trời không theo ý người.” Tề Tư Di tự giễu nhìn người đàn ông trước mắt này.

“Vụ hỏa hoạn kia là cô cố ý cho người sắp đặt, lòng của cô quả là độc ác.”

“Lòng của anh có thể tốt hơn so với tôi à, Hứa Tiểu Ức là con gái của anh trai anh, anh lợi dùng bọn họ không biết làm bừa, đợi cho đến sau này anh phản kích Thân Thị, trong tay của anh có hai con át chủ bài, một là Hứa Ân Tịch, một là Hứa Tiểu Ức, tôi nghĩ chỉ cần anh trai anh biết được chân tướng hai người đó là ai, anh trai anh nhất định sẽ liều mình bảo hộ đi. Anh chẳng lẽ không ác bằng tôi sao . . . Anh có cần tôi nói thêm ý nghĩ đê tiện trong đầu anh ra nữa không?”

Tề Tư Di lại tiếp tục nói: “Cho dù là anh trai anh đem toàn bộ cổ phần của Thân Thị giao cho anh, anh cũng sẽ không đem Hứa Ân Tịch và Hứa Tiểu Ức trả lại cho hắn, anh nhất định sẽ tìm cách giết chết hắn, sau đó chiếm đi sản nghiệp của hắn ta, chính là Thân Thị, con gái và vợ hắn.”

Tề Tư Di ngẩng đầu lên, đột nhiên lớn tiếng cười.

Cô vẫn biết mình yêu phải một tên đàn ông ác ma, chính là trước đây, cô vẫn nghĩ đến hắn là có cảm tình với cô, cô biết bản thân mình cũng không tốt đẹp gì nên không có nề hà hắn là người xấu. Nhưng là hắn thật quá đáng, lại chạm đến điều cấm kị của cô, như vậy, cô không chiếm được, cô liền hủy tất thảy, để cho người khác cũng đừng có mà mơ đến.

“Cô thật thông minh, tôi vẫn đều thưởng thức, có điều tốt nhất là đừng thông minh quá, đàn bà cần phải ngoan ngoãn, chỉ cần cô nghe lời, tôi cam đoan, Thân Tử Kiều tôi vẫn coi cô là bảo bối, mặc kệ vợ của tôi là ai, tôi vẫn sẽ hợp tác làm ăn tốt nhất với cô, lại cũng là bạn giường tốt nhất.” Hắn nâng cằm của cô ta lên, mang theo một tia uy hiếp.

“Anh biết mà, đến bây giờ tôi vẫn là một con đàn bà không thích nghe lời.” Cô cũng như vậy phản bác hắn, tay lại du ngoạn trên thân thể hắn. Trong mắt hai người đều là lửa đốt như nhau.

“Cô là đang bức tôi đến đường cùng sao?”

“Là tôi bức anh hay là anh bức tôi?” Tề Tư Di thống khổ rống to một tiếng, người đàn ông này lại còn nói cô ép hắn, nếu không phải hắn bức cô như vậy, cô cần gì phải nói lời tuyệt tình như thế?

“Cô biết tôi muốn cái gì, thì hẳn là phải trợ giúp tôi, chứ không phải là ngăn cản tôi.” Cơn tức giận của hắn cũng đã bị khơi mào.

“Tôi đang nghĩ, nếu tôi đem tất cả nói cho Thân Tử Duệ thì hắn sẽ nghĩ như thế nào?”

“Cô dám?” Hắn một phen nắm chặt cổ của cô ta, dùng sức mà xiết chặt.

Tề Tư Di trợn trừng hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Thân Tử Kiều.

Edit: Muathuvang

Chương 166: Tai họa ẩn nấp – P3

Tựa như Thân Tử Kiều cũng không có ý định dừng lại, thậm chí có một khắc hắn muốn cô ta chết đi, đối với những kẻ cản đường hắn, hắn sẽ không bỏ qua, cho dù là đàn bà.

Tay Tề Tư Di túm chặt lấy cà –vạt của hắn, gắt gao không buông ra, trợn trừng hai mắt trước sau như một nhìn thẳng vào mắt hắn, cô muốn nhìn một chút, người đàn ông này có phải thật sự muốn cứ như vậy mà bóp chết cô hay không, hay là hắn không có dũng khí để bóp chết cô.

“Cô biết tôi ghét nhất là bị người khác ép buộc mà.” Hắn sáp thân thể vào người cô, lực đạo trên tay có vẻ ngừng lại, khoảng cách giữa tay và cổ lại hơi chếch ra.

Lúc này đây nếu giết cô ta, sẽ chỉ khiến cho Tề Thị bị chấn động, chờ hắn thu mua xong Tề Thị, hắn tuyệt đối sẽ trừng phạt cô ta, cho cô ta biết, cản đường hắn, uy hiếp hắn sẽ có kết quả tốt đẹp gì.

Tề Tư Di cảm nhận được hắn hơi buông tay ra, trong lòng cười khổ một tiếng, người đàn ông này cũng không dám xuống tay, thế nhưng nguyên nhân  không dám chính là giá cổ phiếu của Tề Thị. Hai người đều là kẻ thông minh. Nếu như là bởi vì vậy, cô cho dù chết cũng phải kéo hắn đồng quy vô tận.

Thân thể của cô ta chợt dán chặt lên người hắn, nếu lúc này không chết, vậy hãy để cho bọn họ cùng nhau hưởng thụ những ngày sắp chết đi.

(. . . . . )

(Đã cắt bỏ cảnh hot không cần thiết)

~~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~~

Tề gia, thân thể cùng tâm tình Tề Tư Di không có một chút động đậy, thỏa mãn trên thân thể hơi kích thích tinh thần mãnh liệt muốn đoạt lấy của cô, cô phải làm cho người đàn ông này thuộc về cô.

“Chị, chị còn chưa ngủ đúng không?” Tề Tư Mục ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó áp sát vào cửa nhỏ giọng hỏi.

Tề Tư Di đi đến cửa, nhìn em gái tinh thần uể oải không chút phấn chấn, như có vẻ mang nhiều tâm sự muốn bày tỏ với cô.

Cô ta chui vào phòng của Tề Tư Di, liền bắt đầu oán trách, “Chị, hiện tại em không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, cái con Hứa Ân Tịch hiện nay địa vị đã cao hơn em, tiếp tục như vậy nữa, em chỉ muốn đem nó giết chết đi thôi.”

“Em muốn giết chết nó? Làm sao để nó chết được?” Nói đến chết, tinh thần Tề Tư Di đột nhiên phấn chấn hẳn lên, cô vốn muốn cho Hứa Ân Tịch sống không bằng chết, nhưng mà nó lại dám trêu chọc đến người đàn ông mà không thuộc về nó, cô cũng không thể không đề phòng trước, có lẽ là nó nên chết đi, như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa.

“Trực tiếp tìm người giết chết nó, giống như Niếp Thanh vậy, tìm chín thằng chơi đùa xong rồi mới giết chết, thế mới thỏa hận của em.” Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta lộ ra sát khí tàn ác, Hứa Ân Tịch con tiện nhân này lại dám giật đàn ông của cô, còn giật địa vị trong giới giải trí của cô, cô làm sao có thể không hận chứ, tại sao lại không thể giết đi cho hả giận?

“Như vậy không được, chết như thế không có ý nghĩa.” Tề Tư Di lắc đầu, tựa hồ muốn dùng phương thức hành hạ lợi hại hơn.

“Vậy chị muốn như thế nào? Có cách nào tốt hơn sao?” Tề Tư Mục hưng phấn nhìn chị mình, trong con ngươi tràn ngập hi vọng

“Trước hết chị muốn cho người hành hạ nó, sau đó tự mình hành hạ tinh thần của nó, để cho nó biết được chân tướng sự tình, đợi sau khi nó biết rồi mới hành hạ nó, khiến cho thân thể nó dần dần mục nát ra.” Tề Tư Di nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hết thảy như vậy cũng chưa thỏa lỗi hận với Hứa Ân Tịch của cô ta.

“Chân tướng sự tình, cái gì là chân tướng?” Tề Tư Mục tò mò hỏi

“Cái này em cũng không cần biết làm gì, đến lúc đó em cứ chờ mà xem kịch vui, ở trước mặt Thân Tử Duệ em phải diễn cho tốt vào, ra vẻ một cô gái ôn nhu nhã nhận, chờ cho Hứa Ân Tịch vừa chết, cơ hội của em là lớn nhất.”

Từ ban đầu, hai chị em Tề Tư Di vốn không để Hứa Ân Tịch trong mắt, nhưng là những chuyện phát triển đến bây giờ, lại càng phát hiện ra càng nhiều người đàn ông để ý cô ta, đây là sự thật mà hai chị em Tề gia làm thế nào cũng không muốn tiếp nhận.

Trong mắt Tề Tư Di hận ý càng ngày càng bùng phát, lại đang muốn thiết lập một mưu mô quỷ kế nới, cô ta muốn có một kế hoạch vô cùng hoàn mĩ.

Chương 167: Uy hiếp – P1

Trong vườn hoa oải hương . . . .

Hạ Vũ cùng Ân Tịch tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của bà ngoại Tần Phương và con gái Tiểu Ức.

“Hạ Vũ, sao có thể như vậy?” Ân Tịch bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô buộc Hạ Vũ đi cả đêm tới đây nhưng không thấy bóng dáng của bà ngoại và Tiểu Ức, cô đã vô cùng sốt ruột.

“Ân Tịch trước mắt cậu bình tĩnh cái đã, không có việc gì đâu, tuyệt đối không có việc gì đâu.” Hạ Vũ tựa hồ là an ủi Ân Tịch mà tựa như cũng an ủi chính mình.

Cô bắt bản thân phải tỉnh táo lại, rốt cuộc là kẻ nào ra tay, nơi này trừ bỏ cô và Lí Vĩ ở ngoài không có đến người thứ ba biết, chẳng lẽ là Lí Vĩ?

Sẽ không đâu, hắn luôn luôn trung thành với Hạ gia như vậy, cũng trung thành với cô và ngườimẹ đã quá cố của cô như vậy, không có khả năng hắn sẽ bán đứng cô. Không chắc chắn, cô vẫn là rút di động ra gọi đến số của Lí Vĩ, chính là một lần lại một lần vọng đến giọng nói ‘Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được.”

“Hạ Vũ, phải làm sao bây giờ, bà ngoại cùng Tiểu Ức có phải đã gặp chuyện không may rồi không?” Trong mắt cô lộ ra tia sợ hãi cùng lo lắng, hai người là người thân chí mạng của cô, tuyệt đối không thể có chuyện gì được.

“Đừng lo, mình nghĩ là bọn họ mới bị phát hiện, có thể bọn chúng muốn dùng hai người để uy hiếp cậu, ai có khả năng làm như vậy chứ?” Trong mắt Hạ Vũ tràn ngập nghi vấn nhìn về phía Ân Tịch, cũng đang tự hỏi chính mình.

“Là Tống Hồng sao, bà ta vẫn như trước muốn mình quay về Thịnh Thiên.” Ân Tịch quay lại hỏi cô.

“Tống Hồng thực sự có khả năng lớn như vậy sao? Chuyện này tuyệt đối có quan hệ với xã hội đen.” Hạ Vũ cũng hiểu được, Hạ gia chính là xã hội đen.

Lí Vĩ vốn là người của Hạ Gia, có thể uy hiếp Lí Vĩ kẻ đó nhất định phải quen thân với hắn, biết rõ Lý Vĩ trừ bỏ đã từng là người bang xã hội đen của Hạ gia mà hắn nhất định cũng là chân tay của bang xã hội đen nào đó

“Chẳng lẽ là . . .” Ân Tịch trợn lớn hai mắt, không dám tin.

“Cậu đang nghĩ đến ai?”

“Tống Hồng đi tìm mình, bà ta nói cho mình cha của con mình là ai.” Ân Tịch thản nhiên nói, trong ánh mắt tất cả đều là ưu thương cùng bất đắc dĩ.

Người đàn ông như vậy cô thế nào cũng không thể chấp nhận đó là cha của con gái cô được.

“Hắn là ai?” Hạ Vũ tiếp tục hỏi.

“Thân Tử Kiều.” Thanh âm của cô rất thấp, thấp đến mức căn bản chính bản thân cô cũng không muốn nghĩ tới người này.

Khuôn mặt Hạ Vũ có chút nhăn nhó lại, Tiểu Ức là cô bé đáng yêu như vậy làm sao có thể có người ba là Thân Tử Kiều chứ, cứ cho là cô không hi vọng tất cả là thật đi, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật này. Năm đó kẻ mua đêm đầu tiên của Ân Tịch lại thông qua Tống Hồng môi giới, muốn chơi đùa kiểu đó chỉ có thể là Thân Tử Kiều.

Thân Tử Kiều, Tiểu Ức là con gái của hắn sao?

Ánh mắt Ân Tịch trở lên mở mịt, “Mình không biết, mình cũng không biết là hắn có biết không, nhưng mình tuyệt đối không nghĩ muốn tên ác ma như hắn là ba của Tiểu Ức, mình sẽ không để cho Tiểu Ức nhận thức hắn, hắn không xứng làm baba của Tiểu Ức.”

Hạ Vũ có thể hiểu được cảm giác lúc này của Ân Tịch.

“Chúng ta thử suy nghĩ một chút, nếu Tiểu Ức cùng bà ngoại đang nằm trong tay của Thân Tử Kiều, như vậy hắn muốn làm gì?” Lời nói của Hạ Vũ đi thẳng vào mấu chốt vấn đề, hành động tiếp theo của Thân Tử Kiều bọn họ khó mà đề phòng được.

“Nếu Tiểu Ức cùng bà ngoại ở trong tay hắn, hắn nhất định sẽ dùng họ để uy hiếp mình, đến cuối cùng mình không còn gì để phản kháng nữa.” Ân Tịch gần như tuyệt vọng dựa người vào tường, tay ôm đầu vò vò tóc, thật lâu không có ngẩng đầu lên.

Đột nhiên, Tiểu lạp từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Hạ Vũ, nó mạnh mẽ nhào vào lòng của cô, cong người lại sủa nhặng lên như là muốn cho người ta hiểu được ý nghĩ của nó.

Tầm mắt của Hạ Vũ cùng Ân Tịch đều tập trung ở trên người Tiểu Lạp, Tiểu Lạp nhảy khỏi vòng tay của Hạ Vũ, bắt đầu chạy đi, Hạ Vũ cùng Ân Tịch đuổi sát phía sau nó.

Chạy mấy vòng, Tiểu Lạp dẫn đến một con đường lớn, hướng tới đại lộ đi về thành phố F nó điên cuồng hét lớn, ý nói cho hai người biết Tiểu Ức cùng bà ngoại theo hướng đó mà đi rồi, cũng đồng nghĩa nói cho bọn họ biết Tiểu Ức cùng bà ngoại tạm thời vẫn còn an toàn.

Chỉ cần biết được hai người bọn họ còn an toàn, tâm tình của Ân Tịch cũng trấn an đi một nửa.

Đang trong lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô không chút nghĩ mgợi lập tức bắt máy.

“Hứa tiểu thư . . . 10h ngày mai chúng tôi mời cô đến tòa biệt thự XX tại đại lộ XX, đến đây cô nhất định sẽ nhìn thấy kinh hỉ mà cô muốn.” Đối phương là một người đàn ông có giọng nói cực kỳ trầm thấp.

“Các người muốn làm gì với con gái cùng bà ngoại của tôi? Các người không được động vào họ, nếu bọn họ có thương tổn gì, tôi nhất định sẽ không tha cho các người.” Tâm tình của Ân Tịch đã cực kỳ kích động.

“Cô đi đến sẽ biết rõ, 10h ngày mai rất hoan nghênh cô đến.” Không chờ Ân Tịch kịp đáp lại, đối phương đã cắt đứt điện thoại, chỉ còn lại tiếng tút tút hồi lâu….

 Edit: Muathuvang

Chương 168: Uy hiếp – P2

Cả buổi tối Ân Tịch trằn trọc không yên, làm cách nào cũng không thể đi vào giấc ngủ được, ngày với vừa sáng, cô liền đi chuẩn bị một chút, ngồi chờ thời gian trôi qua.

Cô rất mong gặp được Tiểu Ức, hơn nửa năm có phải nó đã thay đổi rất nhiều, ngày càng đáng yêu hơn không, còn có bà ngoại, thân thể bà vẫn tốt chứ, nghĩ mấy năm nay bôn ba, nghĩ đến ba người thân bên cạnh, Ân Tịch dù có kiên cường thế nào cũng trở lên yếu ớt , đặc biệt là sau khi đối mặt người thân, yếu ớt rồi cũng hóa kiên cường.

Khi cô đứng ở cửa của biệt thự, lại phát hiện có một thân ảnh đứng ở phía trước cô, cô ấy quay người lại nở nụ cười ngọt ngào với cô, Ân Tịch cảm động rơi nước mắt.

“Hạ Vũ, sao cậu lại tới đây?” Ân Tịch cố nén cảm xúc, chính là âm thanh vẫn lộ ra nghẹn ngào.

“Mình cùng đi với cậu, có thêm một người đi bên cạnh sẽ có thêm ứng phó, như vậy mình cũng yên tâm hơn.” Hạ Vũ vươn một bàn tay về phía cô, ánh mắt cổ vũ mang theo vẻ kiên định, những điều này càng làm cho Ân Tịch cảm thấy ấm áp và cảm động vô cùng.

Cùng Ân Tịch ở chung hơn nửa năm cô cũng từ từ hiểu rõ được tính tình của cô ấy, cô ấy sẽ tuyệt đối không đem chuyện này nói cho Trữ Dịch biết, nếu như để một mình cô ấy đến đối mặt tất cả những điều này, cô sao có thể yên tâm chứ?

Ân Tịch cùng Hạ Vũ vừa mới đi tới của, thanh âm ngọt ngào như  búp bê đã vang lên: “Mẹ, mẹ!”

Một lúc sau, một thân mình nhỏ bé xinh đẹp liền bổ nhào vào lòng Ân Tịch, Ân Tịch gắt gao ôm lấy thân thể bé nhỏ của Tiểu Ức, đến lúc này cũng không thể khống chế được nữa khóc ra tiếng.

“Tiểu Ức, Tiểu Ức, mẹ rất nhớ con, rất nhớ con.”

“Mẹ, Tiểu Ức rất ngoan nha, Tiểu Ức cũng rất nhớ mẹ, nhưng mà cụ ngoại nói mẹ đang tìm baba cho Tiểu Ức, nên không thể làm phiền mẹ, bởi vậy Tiểu Ức chỉ dám trộm nói là nhớ mẹ nha.”

Thân thể phấn nộn của nó có mùi thơm ngọt ngào, làm cho Ân Tịch thế nào cũng không muốn buông ra.

“Mẹ, mẹ ôm Tiểu Ức thật chặt nha, Tiểu Ức sắp ngạt thở mất rồi.” Tiểu Ức ngọt ngào oán giận, mẹ như thế nào mà ôm nó chặt thế, nó sắp thở không nổi nha. Cứ cho là mẹ nhớ nó đi, nhưng là nó không muốn làm cho mẹ khổ sở như vậy.

“Ân Tịch!” Bà ngoại đã đi tới, thanh âm sớm đã nghẹn ngào.

“Bà ngoại!” Ân Tịch nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của bà ngoại, cảm thấy nửa năm nay bà đã già đi rất nhiều, cho thấy nửa năm nay bà đã kiên định rất nhiều mới không đi gặp cô, mà cũng không thể gặp, loại tra tấn này sao cô lại không hiểu được chứ?

Lập tức cô tựa như xem nhẹ tất cả những người bên cạnh.

Tiểu Uức thừa dịp mẹ ôm cụ ngoại, thân thể nho nhỏ của nó đã lủi đến nhào vào lòng Hạ Vũ cọ cọ.

“Dì Hạ, Tiểu Ức rất nhớ dì nha. Rất thơm nha” Nó giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên ngang mũi của Hạ Vũ, làm cho cô ngửi thấy mùi thơm trên người nó.

“Ừ, rất thơm, là mùi hoa oải hương nha.” Cô nhẹ nhàng mà điểm vào chóp mũi của tiểu Ức, có chút cưng nịnh, ngay sau đó, một tay đem nó ôm vào trong ngực.

“Tiểu Ức hình như nặng hơn rất nhiều nhé, lại cao thêm một chút nữa.” Hạ Vũ ôm nó nhẹ nhàng nói.

“Dì Hạ, Tiểu Ức nói với dì một bí mật nha.” Miệng nó dán vào bên tai Hạ Vũ, nhẹ giọng nói.

Hạ Vũ ngẩng đầu, nhìn Tiểu Ức gật mạnh đầu.

“Có một chú người xấu bắt cóc cháu cùng cụ ngoại, sau đó lại có một chú nó chú ấy là ba của cháu, tuy rằng bộ dạng rất đẹp trai nhưng là cháu cảm thấy không thích chú ấy, cháu có thể không cho chú ấy là baba của cháu hay không? Dì có thể khuyên nhủ mẹ hay không?” Nó lộ ra vẻ ủy khuất nho nhỏ, nhưng nó lại không dám nói với mẹ, nó không thích cái tên Thân Tử Kiều kia, bởi vì nó chưa nghe mẹ nó nói bao giờ.

“Vì sao cháu không thích chú ấy?” Hạ Vũ có chút tò mò hỏi.

“Cháu không biết, chỉ là cháu không thích, nhưng là cháu lại thích chú Lí Vĩ a, nhưng cái chú nói là baba của cháu kia, cháu sẽ không thích chú ấy nhìn cháu, khi nhìn cháu rất sợ nha, cháu thấy thật là kỳ quái nha.” Một đứa bé nho nhỏ như nó, vẫn là không thể lý giải sự sợ hãi đó là gì, đây là trực giác giữa người với người.

Nếu như là phụ nữ, cho dù là người xấu, lần đầu tiên gặp nó cũng không sợ hãi cùng chán ghét như vậy.

Nhìn thấy đôi mắt to tròn vô tội ngập nước của Tiểu Ức, cô không dám đi nói với một tiểu hài tử là baba không thể thay đổi.

Mà Tiểu Ức từ nhỏ đã không có tình thương của cha, rất kỳ vọng tình thương của cha, mà bây giờ lại bài xích với sự xuất hiện của một người cha, đây là bản năng hay vẫn căn bản là do hắn có vấn đề gì?

Thân Tử Kiều đứng ở một góc trên lầu yên lặng nhìn tất cả, hắn nghĩ đã đến lúc hắn đi xuống rồi ….

Edit: Muathuvang

Chương 169: Uy hiếp – P3

Hắn dọc theo tay vịn cầu thang từ trên lầu từng bước đi xuống, ánh mắt hắn trước sau như một vẫn dừng ở trên mặt Ân Tịch, vô luận là nhìn cả mặt  hay nửa mặt, vô luận là đêm tối hay là ban ngày, mỗi góc độ của cô đều làm trái tim hắn hoảng hốt, cực độ khát vọng muốn giữ lấy.

Bên vành tai cô tóc dài tiêu tán, tản ra vẻ dịu dàng nhu thuận lại vô cùng xinh đẹp, tựa như cô không cần cửu động gì cả, chỉ cần yên tĩnh đứng ở đó cũng tuyệt đối khiến cho Thân Tử Kiều quên đi tất cả.

Hắn đã gặp qua nhiều người phụ nữ dáng người còn tốt hơn Hứa Ân Tịch, khuôn mặt cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng là khí chất của những kẻ đó đã bị tiền tài mua chuộc khiến cho không một ai có thể tiến vào trái tim của hắn cả.

Càng đi xuống thấp hắn tựa hồ cảm nhận được nhịp tim của mình càng đập nhanh hơn.

Hạ Vũ ôm Tiểu Ức, ánh mắt một mực nhìn phương hướng mà Thân Tử Kiều xuất hiện, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy hắn, khuôn mặt kia có anh tuấn đến cỡ nào cũng không thể che giấu được nội tâm ác độc, hắn hoàn toàn bất đồng với anh trai hắn, anh trai hắn tuy rằng cũng rất lãnh khốc tàn ác, nhưng là ở trên mặt hắn lại không nhận thấy có chút tương quan nào với bản chất, nguyên bản anh trai hắn là người tốt, nhưng là hoàn cảnh sống đã khiến hắn hình thành một bộ mặt như vậy.

Cô cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá xa rồi, cố gắng nhắc nhở mình phải trở lại tình hình thực tế lúc này.

“Ân Tịch, chúng ta đã lâu không gặp!” Thân Tử Kiều đứng ở trước mặt cô, ý cười trong mắt khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lạnh đến thấu xương.

“Thân tiên sinh, cám ơn ngài đã đem con gái và bà ngoại của tôi trở về thành phố K.” Ân Tịch trấn tĩnh đáp lại, cái chính là trong lòng cô đang vô cùng sợ hãi người đàn ông này, hắn tựa như một cơn ác mộng không thể xóa nhòa, đêm đó một hồi tra tấn của hắn và Tề tư Di tựa như chưa từng tiêu tan khỏi ký ức của cô, nhìn thấy hắn, cô có cảm giác sợ hãi như ngày tận thế đến vậy.

“Cô biết Tiểu Ức phải gọi tôi là gì không?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất ôn nhu nhưng lại khiến cho Ân Tịch cùng Hạ Vũ càng cảm thấy sợ hãi.

Ân Tịch khích lệ chính mình, dũng cảm mà đối diện hắn, hết thảy những điều này, đều vì Tiểu Ức và bà ngoại, cô phải dũng cảm đối mặt.

“Chú Thân, Tiểu Ức hẳn là nên gọi anh một tiếng chú Thân đi.” Ân Tịch lộ ra một nụ cười vô cùng bình tĩnh và lại thực tùy ý, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Ức, ý tứ trong mắt cô chỉ có hai mẹ con hiểu được.

“Chú Thân, Tiểu Ức cùng bà ngoại rất cám ơn chú đã chiêu đã.” Nhìn đến ánh mắt của mẹ Ân Tịch, mặc dù có chút lo lắng, nhưng nó cũng biết là mẹ không thích người baba này, điều này làm cho nó rất vui vẻ, bởi vì nó có thể chờ một người baba tiếp theo, nó hy vọng mẹ có thể chọn một người baba mà mẹ thích nó cũng thích nữa.

Ân Tịch khẽ nhíu mi, Tiểu Ức thỉnh thoảng cũng thích gọi Tần Phương là bà ngoại giống như cô, trước kia đã dạy nó phải gọi là cụ ngoại, chính là nó luôn nó như thế rất xa cách, huống chi bà ngoại cũng chưa có già, Ân Tịch cùng Tần Phương cũng không có nói nhiều nữa.

“Tiểu Ức, con hẳn phải gọi là baba đi.” Hắn hướng Tiểu Ức lộ ra một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt anh tuấn, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạ Vũ, mới phát hiện ra người phụ nữ này thực xa lạ với hắn, mà ánh mắt của cô cũng đâm thẳng vào trái tim hắn.

Vẻ đẹp của cô và Ân Tịch không giống nhau, hắn nhanh chóng nhìn hết cô một lượt từ đầu đến chân, thậm chí hắn có thể nhận ra cô chính là đối tượng mà hắn điên cuồng tìm kiếm khát cầu bấy lâu nay, chỉ cần hắn coi trọng hắn sẽ có thể đem bọn họ đặt ở dưới thân mình, nhìn hai người hưởng thụ khi bị hắn tra tấn như thế nào.

Mục đích hiện tại của hắn là Hứa Ân Tịch, đây vẫn là người hắn muốn nhất.

Đại não của Ân Tịch một mảnh trống rỗng, người đàn ông này đã biết được hắn chính là ba của Tiểu Ức, đây là sự thật tàn nhẫn đến cỡ nào, không, cô không thể để cho sau này hắn trở thành ba thực sự của Tiểu Ức được.

“Mẹ Ân Tịch nói chú là chú Thân, không phải baba, Tiểu Ức không thể gọi bậy baba được.” Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Ức đô ra trả lời.

“Ta nói ta là ba của con thì chính là ba của con.” Thanh âm của hắn vẫn nhẹ như trước, nhưng là ngữ khí nghiêm túc khiến cho không khí xung quanh nháy mắt đã ngưng trọng lại, tựa như hàn băng đâm vào lòng người.

“Thực xin lỗi, Thân tiên sinh, Tiểu Ức không hiểu chuyện , cám ơn chiếu cố của ngài, tôi nghĩ chúng tôi vẫn nên đi về thôi.” Ân Tịch ôm môt tia hy vọng, có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho cô, có lẽ hắn chính là một người lương thiện.

Ân Tịch lôi kéo bọn họ nghĩ nhanh chóng rời đi khỏi nơi này, chính là chân còn chưa bước được mấy bước thanh âm lạnh lùng của Thân Tử Kiều đã vang lên ở phía sau: “Đi? Các người tưởng rằng ra vào dễ dàng như vậy hay sao?”

Chỉ thấy phía ngoài cửa đã có một loạt người đứng ở đó, chỉ cần một tiếng ra lệnh, họ đã có thể rút súng ở phía sau ra.

Ân Tịch dừng bước, chậm rãi xoay người lại, nghênh đón ánh mắt hắn, nếu không đi được cũng phải dũng cảm đối diện với tất thảy những chuyện sẽ xảy ra.

Edit: Muathuvang

Chương 170: Uy hiếp – P4

” Thân tiên sinh, ngài đây là có ý tứ gì?” Ân Tịch trực tiếp hỏi.

“Cô cảm thấy thế nào, cô cho là nơi này là nơi nào, có thể tùy ý ra vào hay sao? Tôi đem bà ngoại của cô cùng với Tiểu Ức về thành phố K này chỉ là để cho cô gặp hay hay sao?” Hắn liên tiếp đưa ra những câu hỏi hướng về phía Ân Tịch.

“Xin thứ cho Ân Tịch ngu muội, tôi luôn cho rằng con người ta bản tính là thiện lương, cho nên Ân Tịch  tôi không  nhận ra Thân tiên sinh  đang muốn chơi trò gì đó với Ân Tịch.”

“Trò chơi, ha ha . . . . Cô thông minh như vậy như thế nào lại đoán không ra chứ?” Tay hắn vuốt vuốt vai áo của Ân Tịch, khuôn mặt càng tiến sát đến mặt của cô gần gũi mà quan sát cô, làn da sáng láng không có lấy một bụi phấn, vẫn non mềm như trước.

“Chú người xấu này, không được đối với mẹ cháu như vậy, mẹ cháu là phụ nữ, đàn ông không được đánh phụ nữ.” Tiểu Ức từ trong lòng Hạ Vũ nhảy xuống, nó muốn đi giúp mẹ nó.

“Tiểu Ức, đây là một loại hành động biểu hiện baba yêu mẹ con, không phải là đánh.” Hắn cực lực áp chết tất thảy cảm xúc.

“Nếu như anh muốn dùng cách này để bức tôi rời khỏi Hoa Đằng, tôi sẽ đồng ý, chỉ cần anh tha cho Tiểu Ức cùng bà ngoại tôi.” Ân Tịch nhận thấy sự kiên nhẫn đang mất dần trong mắt hắn, không thể không cầu xin hắn buong tha cho bọn họ.

“Ân Tịch, suy nghĩ của cô thực là khờ dại, nhưng tôi lại yêu sự khờ đại dó.” Tay hắn kìm lòng không đậu mà nhéo một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lộ ra một màn tham lam.

“Không phải anh vẫn muốn bức tôi rời khỏi Hoa Đằng sao?” Ân Tịch mở lớn hai mắt, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng chung quy là thế nào thì cô không nghĩ sâu xa được, hành động lần trước của hắn cô đã hiểu được, lần này sao lại dễ dàng buông tha cho cô chứ, nếu hắn muốn đòi quyền nuôi nấng Tiểu Ức thì cô . . .

“Hiện tại tôi chỉ có một ý tưởng, đó chính là tôi muốn cô gả cho tôi.” Thân Tử Kiều một chữ lại một chữ nói ra, những lời này vừa dứt không khí liền trở lên ngưng trọng.

“Không thể!” Cơ hồ là cùng một lúc, bà ngoại, Tiểu Ức cùng Hạ Vũ đều nói giống như nhau.

Không khí lại lần nữa đọng lại, đôi mắt xinh đẹp của Ân Tịch mơ hồ có thể thấy được khiếp sợ kinh hoàng, cô thật không ngờ cư nhiên Thân Tử Kiều lại muốn cô gả cho hắn.

“Cô . . . . Đồng ý cao?” Trong giọng nói của hắn không có chút nhu tình, chỉ có uy hiếp.

“Không . . . . Thân tiên sinh, hôn nhân không phải trò đùa, tôi cũng không thích hợp với ngài, cho nên tôi sẽ không đáp ứng ngài.” Thân Tử Kiều chính là một cơn ác mộng với cô, tất cả chỉ là tra tấn cùng sợ hãi, cô làm sao có thể làm cho những người thân bên người theo cô phải chịu cơn ác mộng này.

“Nếu cô không đồng ý, như vậy tôi sẽ đòi về quyền nuôi dưỡng Tiểu Ức, hơn nữa, còn không cho các người gặp mặt.” Lời nói của hắn tựa như một lưỡi đao hung hăng đâm vào trái tim Ân Tịch.

“Không . . . . Anh không có quyền làm như vậy.”

“Nó là con gái của tôi, với năng lực của tôi, tôi tuyệt đối có quyền, chính cô lựa chọn đi, gả cho tôi tôi sẽ đối xử với cô thật tử tế, Tiểu Ức, còn có người thân của cô nữa, nếu không . . . . Tôi nghĩ cô biết hậu quả như thế nào?” Lời nói của Thân Tử Kiều vẫn ở thế công như trước, tràn ngập uy hiếp.

Ân Tịch theo bản năng gắt gao ôm lấy Tiểu Ức vào lòng, ôm lấy nó nghĩ chạy tới bên ngoài, Thân Tử Kiều nhìn hết thảy những điều này, lộ ra nụ cười ác ý.

Còn chưa bước ra khỏi cửa, một cánh tay đã chặn ngay Ân Tịch lại.

Người đàn ông bên cạnh, không chút do dự cướp Tiểu Ức từ trong tay cô ra.

“Không . . . . Trả con gái cho tôi, các người trả Tiểu Ức cho tôi.” Ân Tịch lớn tiếng gào thét.

“Mẹ . . . mẹ . . . cháu muốn mẹ . . . các người là lũ người xấu . . . buông . . . buông ra.” Tiểu Ức huy động hai chân hai tay, thân thể nhỏ bé của nó bị người đàn ông kẹp vào bên nách tựa như diều hâu bắt con gà con vậy.

Tiểu Ức trừ bỏ giãy nảy hai chân hai tay, miệng còn lớn tiếng kêu mẹ, nó cái gì cũng không thể làm, vì cái gì nó còn không mau lớn lên nha, luôn như vậy chỉ cần một cái là bị người ta túm gọn chứ?

Ân Tịch muốn đuổi theo đòi về Tiểu Ức, lại bị một người đàn ông khác gắt gao dùng súng để khống chế, người đàn ông túm chặt lấy hai tay của cô, khiến chô căn bản không thể nhúc nhích.

Hạ Vũ cùng bà ngoại muốn đuổi theo, nhưng chưa đi lên được hai bước, chỉ nghe “bang bang” hai tiếng, đạn nổ cách bọn họ chỉ có ba bước, là Thân Tử Kiều nổ súng, “Ai dám tiến lên, người đó phải chết.”

Tiếng súng vang lên, hết thảy tiếng khóc nháo la hét đều im bặt.

Người đàn ông này đáng sợ đến cỡ nào, tùy tiện dám nổ súng, một khi bị chọc giận, cũng tùy ý mà giết người, người của Thân Tử Kiều đang giữ chặt Ân Tịch cũng không dám động đậy, chỉ có thể chờ kế hoặt tiếp theo của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro