Ch181-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vivi Nelly

Beta: Muathuvang

Chương 181: Một hòn đá ném rụng hai con chim – P2

“Chị, lấy A Hoàng làm thí nghiệm đi, thân thể nó đủ khỏe mạnh cũng đủ cao lớn.” Tề Tư Mục chỉ vào A Hoàng nói, A Hoàng là một trong số những con chó săn Tề gia nuôi dưỡng.

“Ừ, bắt một mình nó đi, dẫn nó ra cửa sau.” Trong lòng Tề Tư Mục cũng có một chút khẩn trương, chính là muốn lập tức kiểm chứng sức mạnh của Bạch Hồng.

Tề Tư Mục quen thuộc mà lùi lại một chút phía cửa trạm gác. A Hoàng liền ngoan ngoãn theo gần sát. Cô ta đem A Hoàng đưa tới cửa sau sau đó khóa ở phía trên.

A Hoàng mở to hai mắt, nhìn hai cô chủ nhỏ vẻ mặt kì quái, dự cảm xảy ra chuyện không tốt. Nó dùng sức kéo dây xích, muốn thoát ra.

“Chị, mau ra tay!” Tề Tư Mục hưng phấn mà kêu to.

Tề Tư Di cầm lấy súng, nhắm phía thân thể A Hoàng bắn xuyên qua, chỉ thấy Bạch Hồng rõ ràng bắn ra từ nòng súng. Do A Hoàng cơ thể chuyển động, Bạch Hồng xuyên vào chân sau của nó.

A Hoàng đột nhiên rít lên, chỉ thấy máu của nó từ từ chảy ra ngoài. Tề Tư Di và Tề Tư Mục như là nhanh chóng nhìn thất cái gì đó rõ ràng là nội tạng của A Hoàng.

A Hoàng mở to hai mắt, đau đớn cùng oán hận mà nhìn chị em Tề gia. Nó càng không ngừng kêu rên, càng không ngừng lăn lộn, như là có ngàn vạn con sâu đang cắn nuốt nội tạng của nó.

Vẻ hoảng sợ và oán hận từng chút từng chút tăng lên trong mắt A Hoàng, đây là cái vật gì không biết, nó hoàn toàn không thể biết trúng cái gì, nhưng là cái loại cảm giác vật sống bị ngũ mã hanh thây, lại làm cho nó sống không bằng chết.

Chị em nhà họ Tề nhìn thấy A Hoàng thực đau đớn cùng biểu tình khổ sở, các ả cuối cùng cũng tin.

“Chị, thật sự chỉ cần dính vào máu, nó sẽ cắn nuốt nội tạng động vật. Rất thần kỳ!” Ánh mắt Tề Tư Mục một chút đều không có rời khỏi thân thể A Hoàng, cô tưởng tượng Hứa Ân Tịch ở trước mặt của cô đau đớn cũng kêu rên, chuyện như thế này làm cho cô ta hưng phấn biết bao.

Tề Từ Di trừ bỏ vẻ kinh ngạc bên ngoài, cũng có quyết định của chính mình. Có Bạch Hồng, Thân Tử Kiều nếu dám phản bội ả, ả nhất định sẽ hủy hoại hắn.

“Chị, còn có một vấn đề?” Tề Tư Mục đột nhiên nghĩ tới quay đầu nhìn phía ả.

“Là vấn đề gì?”

“Chúng ta giết chết Hứa Ân Tịch, khẳng định Trữ Dịch sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, đến cuối cùng. . .”

“Ai nói Hứa Ân Tịch là chúng ta giết? Ai có thể nhìn thấy sao?”

“Lời nói tuy rằng không sai, nhưng là vạn nhất Trữ Dịch triệt để điều tra, biết được chúng ta làm thì sao bây giờ? Chúng ta phải đối phó với hắn như thế nào?” Tề Tư Mục vẫn là nhịn không được có chút lo lắng, Trữ Thị cũng không phải dễ chọc vào.

“Theo chị được biết, Niếp Thanh vẫn là cùng với Hứa Ân Tịch bất hòa, cô ta hận Hứa Ân Tịch đoạt đi kim chủ của cô ta, đoạt mất địa vị của cô ta ở Hoa Đằng. Hơn nữa án cường bạo của cô ta cũng là Hứa Ân Tịch tìm người làm. Như vậy, Niếp Thanh mua hắc đạo giết Hứa Ân Tịch cũng chẳng có gì ghê gớm.

Tề Tư Di ngoài cười nhưng mắt không cười, như vậy chính là vu oan giá họa, cô ta hay chơi nhất.

Tề Tư Mục vỗ đầu một cái : “Chị, chị thật thông minh. Dựa là Tề thị cùng lực lượng hắc đạo sau lưng chị, việc giá hoạ này cho Niếp Thanh là tuyệt đối không thành vấn đề. Như vậy một hòn đá ném trúng hai con nhạn, dẹp bỏ chướng ngại trên đường cho em. Chị, em yêu chị quá!”

Tề Tư Mục hưng phấn mà ôm cổ Tề Tư Di, lớn tiếng mà cười vui.

Cuối cùng, hai tiện nhân Niếp Thanh cùng Hứa Ân Tịch kia đều trúng kế. Cô ta không chỉ có đem cường địch của mình ở giới giải trí tiêu diệt đi mà còn rộng đường tiến vào cửa Thân Gia. Cô ta như thế nào có thể không hưng phấn chứ.

~~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~

“Điều tra được rồi chứ?” Thanh âm của Hạ Thiên Triệu trong trẻo nhưng lạnh lùng như âm vọng từ nơi âm lãnh.

“Hứa Tiểu Ức hiện ở biệt thự Viên Dã. Thân Tử Kiều dường như một bước cũng không rời. Hơn nữa Biệt Thự Viên Dã canh phòng cẩn mật, theo toàn bộ số lượng thống kê không đủ.

Chỗ canh phòng ở cửa chính hai bên tả hữu có tám người. Tầng một biệt thự phía trong có mười người canh phòng. Tầng hai có tới hai mươi người. Về phần càng sâu vào phía trong, thủ hạ còn không rõ ràng.” Gương mặt hắn nghiêm túc như thế nào cũng không thấy một tia lỗ mãng.

“Nếu cho cậu mười lăm người, có thể từ chỗ Thân Tử Kiều cứu Hứa Tiểu Ức ra không?” Hạ Thiên Triệu xoa xoa mũi, trong ánh mắt thâm thúy như dòng suối đen nhìn không thấy đáy.

“Thủ hạ sẽ toàn lực ứng phó, cứu không được Hứa Tiểu Ức, thì xin nhờ ngài xây cho tôi một ngôi mộ, tôi muốn mai táng ở Thiên Nam, vị trí mộ quay về hướng Bắc.

“Cậu không thể nói như vậy với tôi, bởi vì tôi không muốn cậu chết, biết chưa? Lan Khảo là bị Thân Tử Kiều bức mà chết. Thù này về sau nhất định tự tay báo thù cho cậu!” Trong mắt Hạ Thiên Triệu lộ ra tia âm lãnh không nhẹ.

Hắn cùng Thân Tử Kiều có thể coi là có nhiều nợ nần, đây chỉ là vừa mới bắt đầu khởi chiến. Kế tiếp mới là cuộc đối đầu sinh tử của bọn họ.

Hắn muốn nhổ răng cọp, khiến thân tín bên cạnh kẻ kia từng bước từng bước tan rã!

Edit: Muathuvang

Chương 182: Ép buộc tàn nhẫn.

Bên phía Hứa Ân Tịch có tình hình gì đặc biệt không?” Thân Tử Kiều lại lần nữa triệu kiến A Khôn.

“Theo như những gì theo dõi được, ngày hôm qua cô ta sau khi rời khỏi biệt thự có gặp Trữ Dịch một lần xong sau đó thì đi bệnh viện chăm sóc mẹ của cô ta Hứa Bội Dung, cho đến hiện tại cũng chưa có rời đi.”

“Cô ta vẫn thật nhàn hạ nha, tôi muốn nhìn xem con gái cùng với mẹ cô ta rốt cục cần bên nào hơn.” Khóe miệng Thân Tử Kiều cong lên, lộ ra một nụ cười ác ma xấu xa.

“Thân lão đại, tôi biết Hứa Tiểu Ức sợ nhất cái gì!” A Khôn lộ ra ý định trả thù.

“A? Nó sợ nhất cái gì, nói chiêu của cậu ra tôi xem nào?” Thân Tử Kiều cổ vũ nói với hắn.

“Nó sợ nhất con gián.” A Khôn hung hăng cười trong lòng, con tiểu yêu tinh này, lần trước giám chỉnh hắn lần này hắn phải trả lại cho nó gấp vài lần.

“Cậu đi làm một cuộn video, tốc độ nhanh nhất đưa đến trên tay Hứa Ân Tịch.” Thân Tử Kiều phất tay bảo A Khôn cấp tốc đi làm.

Ba giờ sau, Ân Tịch nhận được cuộn video mà Thân Tử Kiều phái người đưa tới, cũng bảo cô nhanh chóng xem nội dung bên trong.

Tay cầm cuộn video của Ân Tịch run rẩy, nội dung bên trong là cái gì? Khẳng định là có liên quan đến Tiểu Ức đi, tên Thân Tử Kiều chết tiệt này.

Không phải hắn cho cô ba ngày để suy nghĩ sao, vì sao mới có một ngày hắnđã không thể kiên nhẫn chứ?

Tiểu Ức . . . Tiểu Ức . . . .

Miệng Ân Tịch phát ra thanh âm thống khổ, móng tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay mình, bên trong là khuôn mặt cùng thân thể nho nhỏ của Tiểu Ức, chính là mắt của nó bị bịt kín.

Thân Tử Kiều ngươi là tên biến thái, dám đối đâĩ tàn nhẫn với trẻ con như vậy, Ân Tịch nghiến chặt răng, tiếp tục xem.

Nhất định tâm tình của Tiểu Ức vô cùng hoảng sợ, bằng không thân thể của nó sẽ không run rẩy như vậy, cô nhìn thấy cô gái cô ngồi cuộn lại, cánh tay nho nhỏ ôm chặt đầu gối. Lòng Ân Tịch tựa như vỡ nát ra.

Hình ảnh đột nhiên rất nhanh, nhất định đã bị cắt đi một ít.

Có rất nhiều gián trong căn phòng, mà Tiểu Ức lại bị bịt mắt, nhìn kỹ lại, Ân Tịch thất thanh hét lên: “Không . . . Không . . . .”

Rốt cuộc Ân Tịch không thể khống chế nữa mà điên cuồng hét lên, từ nhỏ Tiểu Ức sợ nhất là con gián, lũ điên này.

Tiểu Ức tựa hồ cảm giác được khác lạ quanh người, thân thể nó càng thêm run rẩy.

Gió nổi lên, gián bay tứ tung, chúng trực tiếp bay về phía Tiểu Ức, sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ bọn chúng bôi cái gì lên người Tiểu Ức sao, làm sao lại có thể hấp dẫn gián vậy chứ?

Đây là loại tra tấn tàn nhẫn đến mức nào với một đứa nhỏ, nó làm sao có thể chịu đựng được chứ? Con bé sẽ khủng hoảng và khiếp sợ đến mức nào chứ?

“Thân Tử Kiều, ngươi không phải người, ngươi không phải là người, đó là con gái ruột của ngươi, ngươi làm thế nào có thể ra tay với nó chứ . . . ?” Ân Tịch khóc thảm, khiến cho Hứa Bội Dung nằm bất động ở trên giường cũng có chút chấn kinh. Ý thức của bà nói cho bà biết Ân Tịch của bà gặp nạn, có người khi dễ con gái của bà . . . . “Không . . . .” Bà phải tỉnh lại, bà phải cứu con gái của bà . . . . Có phải Lâm Âm Ái lại tra tấn Ân Tịch của bà hay không . . . .

Ân Tịch không dám tiếp tục nhìn nữa, cô không thể tưởng tượng được khi con gái cô mở mắt ra thấy trên người mình toàn là gián thì sẽ kinh hoàng đến cỡ nào, nhất định nó điên mất . . . .

Điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô ném điều khiển TV xuống, nhanh chóng cầm lấy.

“Lo lắng sao? Tiểu Ức đáng yêu của chúng ta hẳn là đang rất gần, rất gần lũ gán này, tôi đang suy nghĩ hình ảnh khi lũ gián này bâu đầy trên người Tiểu Ức, sau đó tôi sẽ vạch khăn bịt mắt của nó ra, cô nghĩ coi nó sẽ có phản ứng như thế nào?” Thanh âm của Thân Tử Kiều từ một nơi khác truyền đến điện thoại của cô.

“Không . . . . . Không . . . . Đừng . . . Thân Tử Kiều ngươi không thể làm như vậy, đó là con gái của ngươi, ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ, ngươi không có tinh sngười.” Môi Ân Tịch run lẩy bẩy.

“Nhân tính? Nhân tính là cái gì, tôi chỉ muốn hỏi cô, tôi đếm đến mười nếu như cô không đồng ý gả cho tôi, tôi liền sai người làm cho lũ gián kia bâu lên người nó.” Giọng nói ngoan độc của Thân Tử Kiều lại vang lên.

“Tên sát nhân!” Ân Tịch bật khóc lên mắng hắn, thế giới này tại sao lại có nhiều không muốn cho cô yên ổn hạnh phúc như vậy, chị em Tề gia, anh em họ Thân . . . .

“10, 9 , 8 . . . 7 . . . . 3. . . .” Thân Tử Kiều thực bình tĩnh vui vẻ mà đếm, hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh muốn phát điên của Hứa Ân Tịch ở bên kia điện thoại, nhất định cũng vô càng đáng yêu.

“2 . . . . A Khôn . . . chuẩn bị . . .”

“Không. . . tôi cầu anh, hãy tha cho Tiểu Ức!”

“Tha cho nó, không thành vấn đề , chỉ cần cô nói một câu thôi.”

“Tôi đồng ý với anh! Cái gì tôi cũng đồng ú, chỉ cần anh tha cho Tiểu Ức, bảo tôi làm cái gì tôi cũng sẽ làm!” Ân Tịch mang theo nghẹn ngào nói.

Mang theo tuyệt vọng, nát tan mà nhận lời hắn.

Khuôn mặt Thân Tử Kiều mang theo ác ý, tươi cười khiến cho người khác càng thêm tức giận.

Sơ Thần: mẹ kế Thần Thần, ngược trẻ con, mong bà con đừng ném đá

Edit: Muathuvang

Chương 183: Tin tức hôn lễ

Sau khi Ân Tịch đồng ý gả cho Thân Tử Kiều chưa đầy hai giờ sau, tất cả các trang báo mạng internet cùng đài truyền hình đều đưa tin nhao nhao lên, lại đưa Hứa Ân Tịch lần nữa thành tâm điểm của giới giải trí.

“Ngôi sao đang nổi tiến vào hào môn, vụ tai tiếng trước đây là thật”

“Theo như tin tức mới nhất nhận được, hình tượng của ngọc nữ Hứa Ân Tịch trong vòng nửa năm thay đổi chóng mặt, tai tiếng không ngừng. Vinh quang ngày hôm nay của cô ta có phải sau lưng cô ta vẫn luôn có một người đàn ông? Một thế lực lớn?”

“Theo như suy đoán này nọ thành quả ngày hôm nay của Hứa Ân Tịch tất cả đều do Thân Tử Kiều đứng ở sau lưng cô ta duy trì, Thân Tử Kiều là tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Thiên, cũng là công ty giải trí tầm cỡ quốc tế ở Trung Quốc, mọi người không thể ngờ được, công tử đào hoa nổi tiếng Thân Tử Kiều, niềm mơ ước của biết bao cô gái, ngay cả ngọc nữ của chúng ta cũng không ngoại lệ.”

Bình luận trên internet bắt đầu loạn cả lên, thậm chí còn đem tất cả chuyện xấu trước kia đào lên, họ bắt đầu tưởng tượng, thậm chí còn có kẻ lớn mật đoán không biết trước đây Hứa Ân Tịch có một đứa con gái có phải là của Thân Tử Kiều hay không, có phải Hứa Ân Tịch là mẹ bằng con quý hay không? (nhờ con mà mẹ quý)

Ánh mắt Thân Tử Duệ vẫn không có rời khỏi trang báo vừa mới mở ra trên màn hình máy tính, đây là tin tức mới nhất được cập nhập.

Cư nhiên Hứa Ân Tịch gả cho Thân Tử Kiều, cô ấy điên rồi sao?

Khi theo dõi cô ở biệt thự, đột nhiên sau khi cô nhìn thấy hắn, cô nói cô chán ghét Thân gia bọn họ, chẳng lẽ cô có nhược điểm bị Thân Tử Kiều nắm trên tay, Thân Tử Kiều dùng nó để bức cô gả cho hắn?

Tay hắn bấm một số điện thoại nội bộ.

“A Cơ, lập tức thay tôi tra tất cả những tin tức gần nhất về Hứa Ân Tịch, càng nhanh càng tốt, càng chi tiết càng tốt!” Thanh âm của Thân Tử Duệ vô cùng quyết đoán và rõ ràng.

“Vâng, chủ tịch!” A Cơ nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Thân Tử Kiều làm như vậy, nhất điịnh có một người so với hắn sốt ruột hơn nhiều, đó là Trữ Dịch.

Cứ cho là cậu ấy sẽ không hòa nhã như trước kia, nhưng hẵn vẫn là muốn biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tin tức của Trữ Dịch ở đó có lẽ nhanh hơn A Cơ đi.

~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~

“Ba!” một tiếng động vang lên, là Tề Tư Di đem máy tính xách tay nện trên mặt đất.

“Hào môn, kết hôn ? Thân Tử Kiều, tôi đã cảnh cáo anh, anh không nghe, còn nhanh như vậy đã tuyên bố tin tức, tôi đã nói tôi sẽ ngăn cản, tôi sẽ phá hỏng, cứ đợi đấy.”

Ánh mắt Tề Tư Di tràn ngập phẫn hận, “Hứa Ân Tịch, nhiều năm như vậy, hôm nay sẽ là đêm tối cuói cùng của mày, ngày mai để tao xem là hôn lễ hay vẫn là lễ tang của mày?”

Tề Tư Mục đột nhiên vọt vào văn phòng của Tề Tư Di, trợn lớn hai mắt nhìn Tề Tư Di, bất an hỏi: “Chị, chĩ đã xem tin tức rồi sao?”

“Xem rồi!” thanh âm của Tề Tư Di vẫn vô cùng trấn định.

“Chị thế nào có thể bình tĩnh như vậy chứ? Chị vẫn là bạn gái của Thân Tử Kiều, tại sao hắn ta lại đột nhien kết hôn, hơn nữa là kết hôn với Hứa Ân Tịch con tiện nhân kia, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Cô ta đột nhiên nhớ tới chân tướng mà Tề Tư Di nói, chẳng lẽ nó liên quan đến chuyện này?

“Chị vì sao mà không thể bình tĩnh chứ? Thân Tử Kiều có bao nhiêu đàn bà? Chị còn có ít đàn ông sao? Tất cả chỉ là gặp dịp thấy hợp thì chơi thôi, làm cho thân thể vui sướng, chính là con tiện nhân Hứa  Tịch này, làm cho chị rất khó chịu. . .” Tề Tư Di trấn định, nhưng là cừu hận với Hứa Ân Tịch tựa như càng tăng thêm.

“Mặc kệ thế nào, con tiện nhân Hứa Ân Tịch này đều là tai họa của Tề gia chúng ta, lại là kẻ thù của chị em mình, từ khi nó xuất hiện đã phá hủy cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, tuyệt đối không thể để nó sống được.”

“Đúng, nhất định phải như vậy, chỉ cần một ngày nó còn sống, chúng ta không thể ngồi vào vị trí đàn bà của Thân gia được.” Tay cô ta nắm chặt thành ghế bên cạnh.

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải ra tay thôi.” Tề Tư Mục càng thêm tức giận, Hứa Ân Tịch một khi kết hôn, cô ta lại trở tành phu nhân tổng giám đốc, thân phận của cô biến đổi, nhất định cô ta sẽ nhằm vào cô ta, hơn nữa còn đoạt đi người đàn ông của chị cô, làm sao cô có thể không tức giận được chứ?

“Đêm nay, thế nào?” Tề Tư Di lộ ra một nụ cười bình tĩnh, nhưng càng lãnh đạm, càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.

“Em đi với chị, em muốn tận mắt chứng kiến con tiện nhân này chết, chỉ có tận mắt thấy em mới yên tâm.” Tề Tư Mục hung hăng nghiến răng nói.

Tề Tư Di nắm chặt tay em gái, cùng nhau đi ra khỏi văn phòng của Tề Thị.

Ba giờ sau, trời hoàn toàn tối, sau đó chị em nhà họ Tề muốn cho Hứa Ân Tịch phải quỳ gối trước mặt chúng, cầu xin tha thứ, sau đó bị Bạch Hồng ăn mòn nội tạng mà chết đi trong thống khổ.

 Edit: Muathuvang

Chương 184: Cuộc điện thoại trí mạng

Điện thoại của Ân Tịch lại một lần nữa vang lên, màn hình hiển thị là một số lạ.

Do dự một lúc, có nên tiếp cuộc điện thoại này hay không?

Có lẽ là có chuyện gì đó? Ân Tịch nghĩ như vậy , cầm lấy điện thoại, bấm nút tiếp nhận.

“Alô! “

“Hứa Ân Tịch, nếu cô nghĩ muốn cứu con gái Hứa Tiểu Ức của cô, đêm nay chín giờ, cô đến đường số 28, tôi chờ cô! ” người gọi điện không có đợi Ân Tịch trả lời, nhanh chóng cắt đứt.

“Này! Này! Này! ” vô luận Ân Tịch gọi như thế nào, điện thoại cũng chỉ truyền đến tiếng tút dài.

Tiểu Ức? Người đàn bà kia là ai? Vì sao cô ta lại biết Tiểu Ức? Chưa hết còn đường? Số 28? Chín giờ?

Ân Tịch nhìn đồng hồ, thực đã là 8h tối, từ nơi này xuất phát đến đó cũng mất gần 1h, vì sao thời gian lại tính sát như vậy, cô ta là ai? Vì sao lại biết rõ cô như vậy? Chẳng lẽ cô ta thật sự có thể giúp cô sao?

Ân Tịch do dự , cô có nên đi hay không? Nếu là cơ hội, vì cái gì mà cô không tranh thủ?

Lòng hiếu kỳ, cô mở cửa phòng, ngăn lại một chiếc taxi, đi thẳng đến đường 28.

“Trữ Dịch, buổi tối chín giờ chúng ta động thủ, xem xét kỹ kế hoạch chúng ta đã sớm vạch ra, sáu người công kích, mười người âm thầm tập kích chỗ kín, Lan Khảo và 3 anh em khác cùng Inity sẽ phụ trách mở khóa, cậu cùng hai người an hem của cậu ở ngoài tiếp ứng cho Lan Khảo, khi nào Hứa Tiểu Ức đưa đến trước mặt cậu, xe đều đã chuẩn bị tốt ! ” Thanh âm trầm thấp của Hạ Thiên Triệu ở trong điện thoại vang lên.

“Cám ơn câu, anh em tốt!” Trữ Dịch nhẹ giọng địa trả lời .

“Được rồi, không cần nói cảm ơn! Đến lúc mình cưới vợ 9 nhớ trở về uống rượu là được.” Hạ Thiên Triệu thản nhiên cười đáp.

“Yên tâm! Mình nhất định trở về để diện kiến dung nhan kiều diễm của cửu tẩu.” Trữ Dịch cũng thoải mái mà trêu ghẹo .

“Đừng đùa nữa , chạy nhanh đi chuẩn bị đi! “

“Đi, khi nào về sẽ liên hệ lại! ” Trữ Dịch cắt đứt điện thoại, bắt đầu liên hệ thủ hạ của mình.

Trữ Dịch mới vừa cúp máy, ngay sau đó điện thoại của A Đan đã gọi lại cho anh.

“Lão Đại, Hứa tiểu thư đi ra ngoài, hiện tại tôi đang bám theo xe của cô ấy, hình như là đi về hướng đại lộ 28.” A Đan một bên lái xe một bên nói điện thoại.

“Theo sát , tùy thời gian mà báo tình huống! Tôi lập tức qua đó! ” Trữ Dịch cắt đứt điện thoại, vừa nhìn đồng hồ, kinh ngạc, Ân Tịch vì sao lại đi ra ngoài vào lúc này?

Gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn là không thể kết nối. Anh không thể không kêu người thay mình, chỉ mong là kế hoạch hết thảy đều thuận lợi.

“Anh hai! Anh vội vàng đi đâu vậy? ” Trữ Dịch vọt tới cửa, bị em gái Trữ Hạ gọi lại.

“Anh đi đại lộ 28, rất nhanh sẽ trở lại, nghỉ ngơi cho tốt đi! ” Trữ Dịch ném lại một câu rồi bỏ chạy đi ra ngoài.

Chỉ vẻn vẹn một cái xoay người, Thân Tử Duệ vừa chạy tớia thì cũng là lúc Trữ Dịch vừa mới lái xe chạy ra ngoài.

“Tử Duệ, sao anh lại tới đây? ” trong mắt Trữ Hạ tất cả đều là kinh hỉ, ức chế không được hưng phấn mà nói ra.

“Anh tới tìm anh hai của em, cậu ấy đâu?” Vẻ mặt của hắn có chút gấp gáp, không có mừng vui cũng không có buồn thương.

“Anh ấy vừa mới đi ra ngoài, bộ dáng rất vội vàng, mấy ngày nay anh ấy luôn như vậy, cũng không biết anh ấy đang làm cái gì nữa.” Trữ Hạ có chút oán giận nho nhỏ.

“Anh ấy chưa có nói đi đâu, chỉ nói đi đại lộ 28!” Trữ Hạ nhìn biểu tình có chút phức tạp của Thân Tử Duệ.

Thân Tử Duệ vừa nghe đến nơi đó, bật người quay đầu bước đi. Trữ Hạ nhìn đến tình huống này, không có suy nghĩ gì liền đi theo.

“Tử Duệ, anh chờ em, em cùng đi với anh! “

Thân Tử Duệ không kịp cự tuyệt, cô đã ngồi ghế phụ bên cạnh hắn, không khỏi phân trần nói: “Đừng cự tuyệt em, em quan tâm đến anh trai của em, em nhất định phải đi với anh!”

“Nghe lời, xuống xe, không có việc gì đâu! ” Thân Tử Duệ vẫn muốn thuyết phục Trữ Hạ, hắn không nghĩ làm cho sự tình càng ngày càng trở lên phức tạp.

“Không, em không xuống đâu.” Trữ Hạ kiên quyết như vậy, cô không muốn vĩnh viễn chỉ là trẻ con cần phải bảo hộ trong mắt bọn họ, cô không muốn như vậy.

Anh hai của cô là người thân thiết nhất với cô, có hai người đàn ông này ở đó, cô làm sao mà phải lo lắng chứ?

Thân Tử Duệ không có nói nữa, mà là đạp mạnh chân ga, hắn phải đuổi theo xe của Trữ Dịch, hắn phải biết được chân tướng mọi việc là gì. Nhất định Trữ Dịch đều biết hết.

Năm chiếc xe đồng thời hướng đại lộ 28 mà đi, con đường kia là con đường cuói cùng tiếp giáp giữa ngoại thành và nội thành, sắp đến 9h, A Đan vẫn theo sát Ân tịch, mỗi lúc lại báo cáo tình hình cho Trữ Dịch, cuối cùng là địa điểm một kho hàng bỏ hoang cuối đại lộ 28.

Edit: Muathuvang

Chương 185: Mãi mãi là niềm đau – P1

“A Đan, hiện tại cậu chạy nhanh trở về, nhớ rõ phải mang Tiểu Ức đi cho tôi, tạm thời cậu thế vào vị trí của tôi, tất cả đều hành động theo kế hoặc không được có sai sót gì, nghe chưa?” Trữ Dịch cẩn thận phân phó.

“Đã rõ! ’ A Đan nhanh chóng đáp lời.

“Tử Duệ, nơi này hoang vắng như vậy, anh hai em có xảy ra chuyện gì hay không? Anh nói cho em biết đi. Được không?” Trữ Hạ không khỏi căng thẳng hỏi.

“Vấn đề quan trọng bây giờ là phải tìm được anh hai của em, chỉ có tìm được cậu ấy thì mới biết được tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.” Thân Tử Duệ nói, thanh âm cực kỳ thấp.

Chân hắn nặng nề mà đạp chân ga, cơ hồ tốc độ đã đến cực hạn.

Trữ Hạ có thể cảm gác được tiếng gió xẹt qua cửa kính xe.

——-

“Chị, chị khẳng định con tiện nhân Hứa Ân Tịch kia sẽ đến sao?” Tề Tư Mục cùng Tề tư Di đứng ở trong kho hàng, ánh sáng bên trong coi như là đầy đủ, chỉ có điều là có chút hôn ám.

“Yên tâm đi, chị dám khẳng định nó sẽ tới, chỉ cần động tới con gái nó, nó nhất định sẽ tới.” Tề Tư Di mười phần tin tưởng, Hứa Ân Tịch quá đơn giản, chỉ nhìn qua là ả có thể nhìn thấu.

Đang nói, thì tiếng cửa kho hàng đột nhiên vang lên.

“Nó đến rồi.” Ánh mắt Tề Tư Di sáng bừng lên.

Hai tay Tề Tư Di khoanh trước ngực, rốt cục cũng đến, những gì nên xảy ra nhất định sẽ phải xảy ra, trong mắt ả ta không khỏi một trận thiêu đốt, nhất định ả  phải tiêu hủy Hứa Ân Tịch, con tiện nhân này.

Ân Tịch mở cửa ra, ánh sáng chậm rãi chiếu lên mặt của cô, kích thích mắt cô làm cho cô nháy mắt có chút chậm chạp, chờ một lúc sau khi thích ứng được với ánh sáng, cô nhìn thấy chị em nhà họ Tề, hai người này đúng là oan hồn không tan trong cuộc đời cô.

Cô không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng là đã đến nơi này cô nhất định phải liên trì đến cùng.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tâm trạng mỗi người lại càng trở lên biến hóa khác thường.

“Con gái của tôi đâu?” Thanh âm của Ân Tịch rất cao, mang theo tia căng thẳng.

” Ha ha . . . . ha . . . ha . .”

” Ha ha . . . . ha . . . ha . .”

Hai chị em nhà họ Tề đồng thời cười lớn lên: “Đúng là con đàn bà ngu ngốc.”

“Hứa Ân Tịch, nhiều năm như vậy, mày vẫn ngu như thế , ha ha.”  Tề Tư Di bước từng bước một đến gần cô.

Khoảng các càng gần ả ta càng hưng phấn càng muốn nhìn thấy sự thống khổ của cô.

“Mày có ý gì?” Ân Tịch khiếp sợ hỏi.

“Mày hỏi tao có ý gì? Mày thử nói coi tao có ý gì?” Tề Tư Di đi lên “chát” một tiếng tát thẳng vào mặt cô.

“Tề Tư Di, đến tột cùng là mày muốn cái gì? ’” Ân Tịch lùi dần về phía sau, nội tâm cô đã rõ, cô bị lừa, cô cần cẩn thận.

Xem ra, Tề tư Di kêu cô tới đây không phải là vì Tiểu Ức mà đến đây để tính sổ với cô.

“Mày biết tao hận mày nhất cái gì hay không?” Tề Tư Di gắt gao đi tới gần cô.

Ân Tịch chỉ là lùi về phía sau, lại nói với chính mình, đừng sợ hãi.

“Tao hận nhất là bộ dáng điềm đạm đáng yêu của mày, đôi mắt mở to tựa như vô tội để nhìn thế giớ này của mày, mày cho rằng như vậy người trên toàn bộ thế giới này sẽ thương xót mày, sẽ yêu mày sao?” Thanh âm của Tề Tư Di mang theo lửa hận chậm rãi phun ra.

Mỗi một câu ả ta nói ra, nước miếng theo đó mà bắn tứ tung, Ân Tịch tránh khỏi nước miếng của ả, “Mày tìm tao chính là muốn châm chọc tao sao? Mày cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao?”

“Châm chọc mày, mày cảm thấy mày xứng được Tề Tư Di tao đặt ở trong mắt sao? Mày với mẹ mày đều giống nhau, đều chỉ bằng con chó của Tề gia tao mà thôi, mày nhìn đấy, nhìn xem mẹ tao đã tra tấn mẹ mày như thế nào, nhìn coi, đến bây giờ tao sẽ tra tấn mày như thế nào?” Tay ả không chút do dự mà bóp chặt lấy cổ của cô.

“Không được mắng mẹ của tao.” Â Tịch dùng sức mà túm lấy cổ tay đang bóp chặt cổ cô của ả, cô không chút do dự gì mà dùng móng tay đâm chặt vào ngón tay trắng nõn của Tề Tư Di.

“A . . . .” Tề Tư Di hét to một tiếng.

Một tay ả buông ra, tay kia đã “chát” một tiếng tát vào một bên má của Ân Tịch.

Ân Tịch không suy nghĩ gì, đột nhiên cừu hận với người Tề gia tăng lên gấp bội, vì cái gì bọn chúng không chịu buông tha cho cả nhà cô?

Cô không chút dấu hiệu gì mà giơ tay, “chát, chát” hai bàn tay in đậm lên má Tề Tư Di.

Tề Tư Di ngây ngốc một lúc, ả không ngờ rằng Ân Tịch dám ra tay với ả.

“Được, cư nhiên mày dám tát tao?” Tề Tư Di tựa hồ càng thêm hưng phấn, “Mày muốn chơi với tao, vậy tốt, tao sẽ chơi với mày.”

Ả ta cởi áo khóa ra hung hăng ném xuống đất, Tề Tư Mục thấy chị bị đánh cũng nhanh chóng chạy đi lên.

Ân Tịch nhìn thấy tình thế bất lợi, mặc lệ là thế nào, cô không có khả năng đối phó thủ đoạn của hai chị em nhà chúng, trong khoảng thời gian rất ngắn, cô thấy sợ hãi, thân thể thao bản năng run lên, suy nghĩ đầu tiên là chạy trốn.

Cô nhanh chóng xoay người hướng ngoài cửa mà chạy.

“Mày muốn chạy à, không dễ đâu.” Tề Tư Di lớn tiếng hét, ả ta cùng Tề Tư Mục nhanh chóng đuổi theo.

 Chương 186: Mãi mãi là niềm đau – P2

Ân Tịch mới vừa chạy đến cửa, đã bị chị em họ Tề đuổi kịp lôi trở về.

Hai người, mỗi người một bàn tay, đem Ân Tịch lại lần nữa lôi về giữa nhà kho.

“Buông ra, hai đứa mày buông tao ra.” Ân Tịch vẫn không can lòng hét lớn.

“Tiện nhân, bảo chúng tao thả mày ra, nằm mơ đi!” Tề Tư Di đẩy cô xuống, một chân đạp vào bụng Ân Tịch, đó là nơi chí mạng nhất của phụ nữ, Tề Tư Di đạp vừa mạnh lại vừa nhanh, Ân Tịch nhịn không được mà hét lớn lên.

“A! Cứu mạng!” Ân Tịch theo bản năng lớn tiếng cầu cứu.

“Ha ha . . . . Cứu? Mày cho là nơi này là chỗ nào, cũng là chỗ mày ở sao, nơi này buổi tối cơ hồ không có một ma nào hết, màu chịu chết đi.”

“Mày có biết Niếp Thanh bị cường bạo ở nơi nào không?” Tề Tư Di ngồi xổm xuống, tay xiết lấy cổ cô nói.

“Mày . . . . Là do chúng mày sai người làm?” Hoảng sợ lại lần nữa xuất hiện trong mắt Ân Tịch, bọn chúng độc ác, nhưng cô không nghĩ chúng lại độc ác đến mức này.

“Hứa Ân Tịch, dám tranh giành đồ vật cùng đàn ông với người của Tề gia chúng tao, kết cục cũng không tốt đẹp gì đâu, Niếp Thanh là một ví dụ.” Tề Tư Mục cũng ngồi xổm xuống, dùng móng tay nhọn của mình hung hăng đâm mạnh vào da thịt trên người Ân Tịch.

Loại đau đớn này là loại đau không thể nói thành lời, cô biết, chị em họ Tề sẽ không buông tha cho cô.

“Mày với mẹ mày giống nhau đều là tiện nhân, mẹ mày cũng như bà ngoại mày đều là tiện nhân, con gái của mày sau này không biết có trở thành tiện nhân giống mày hay không, phải xem nó có phúc hay không.”

“Mày hận tao được Thân Tử Kiều thích, Tề Tư Mục mày cũng hận tao được Thân Tử Duệ thích, ha ha. . . . Hai chị em nhà mày có giết tao thì thế nào đây? Những người đàn ông mà chúng mày muốn đều không thích chúng mày, chúng mày biết vì sao không?”

Ân Tịch phản bác đả kích trở lại chị em họ Tề, cầu xin tha là không có thể giả quyết được vấn đề, giải quyết không được, cô lại càng không thể để cho bọn chúng chà đạp tự tôn của cô.

“Câm miệng, con tiện nhân đáng chết!” Tề Tư Mục liều mạng đánh Ân Tịch, cư nhiên dám cướp đàn ông của ả lại còn dám châm chọc ả, đúng là chán sống rồi.

“Bởi vì lòng chúng mày quá đen tối, chúng mày không có tính người, Tề gia chúng mày không có ai có tính người cả, nhà chúng mày sẽ từng người từng người bị báo ứng.”

Ân Tịch chịu đựng đau đớn trên người, dù sao cũng chết, ông trời đã đối xử với cô như thế thì chết cô cũng phải hiên ngang, phải thống khoái một chút.

“Mày nhớ kỹ, hiện tại mỗi một câu mày mắng chúng tao, tao sẽ trả lại gấp mười gấp 100 lần trên người con gái mày, của mẹ mày, của bà ngoại mày.”

Móng tay Tề Tư Di hung hăng đâm vào mặt Ân Tịch, khiến cho máu tứa ra, khuôn mặt quen thuộc này tựa như rất nhiều năm trước kia, Lâm Âm Ái tạo thành những bết thương nhỏ trên mặt cô.

“Chúng mày . . . . Chúng mày . . .” Ân Tịch không dám nói nữa, bọn chúng nói được nhất định làm được, cô gắt gao nắm chặt bàn tay của chính mình, vì sao vận mệnh của cô mãi mãi bị Tề gia khống chế? Cô không cam lòng.

Nếu là mệnh của cô, có lẽ cô sẽ mặc kệ, nhưng là còn có người thân của cô, cô không muốn.

“A . . .” Cô nhịn không được lớn tiếng hét lên, đứng dậy một cái xoay người tựa như điên cuồng mà đá và chị em họ Tề.

Con người một khi bị dồn tới bước đường cùng, hoặc là từ bỏ hoặc là liều mạng, một khi đã bị kích thích, tiềm lực cũng vô cùng đáng sợ.

“Tao cho chúng mày trả thù, cho chúng mày trả thù này, chúng mày báo thù đi!” Ân Tịch tựa như phát điên, áp lực trong lòng đè nén bấy lâu nay giờ phút này triệt để bùng nổ. Nếu như không cho cô chết tử tế, vậy cô cũng không để cho chúng nó sống tốt.

Chị em họ Tề cũng không ngờ tới Hứa Ân Tịch tự nhiên lại như điên rồ vậy, đứng dậy phản kháng tựa như con thú bị điên.

“Chị, nó điên rồi! Nhanh chóng bắn Bạch Hồng vào nó đi!” Tề Tư Mục nhìn thấy Ân Tịch tóc tai bù xù, mặt mang theo vết máu, bộ dáng dọa người làm cho ả ta vô thức lui về phía sau.

“Con tiện nhân này, chị nghĩ hành hạ nó sắp chết tồi mới để cho Bạch Hồng ăn mòn nội tạng của nó.” Tề Tư Di cũng không tểh bình tĩnh nữa, ả hận người đàn bà này đến phát điên rồi.

Nó dựa vào cái gì mà có thể gả cho Thân Tử Kiều, nó có cái gì xứng chứ? Nó sinh ra mang dòng máu tiện nhân, không xứng được bước vào cửa của Tề gia, chết lại càng không xứng đi vào nghĩa địa của tề gia, nó chính là con hoang. Có tư cách gì mà giật đàn ông với ả, lấy tư cách gì để cùng chơi với ả chứ?

“Chị đừng do dự, chúng ta nhìn thấy nó chết đi thì cũng giống nhau thôi, Bạch Hồng bắn vào vài phút sau mới có thể  bắt đầu hủy hoại cơ thể của nó, khi đó chị em mình hủy dung nó cũng thế thôi.” Tề Tư Mục càng thêm ngoan độc mà nghĩ ra chiêu số.

Tề Tư Di vừa nghe em gái đề nghị quả thật thấy cũng không tồi, trước khi nó chết không cho nó sống hẳn hoi là được rồi.

Ân Tịch mơ hồ nghe được cái gì là Bạch Hồng, cái gì là hủy dung. . .

Tề Tư Di giơ tay chậm rãi hướng về bên hông của ả, chỉ cần nhẹ nhàng bắn một phát là con tiện nhân Hứa Ân Tịch này sẽ không bao giờ có thế xuất hiện trong thế giới của ả nữa . . . ha ha. . . .

Edit: Muathuvang

Chương 187: Mãi mãi là niềm đau – P3

Ân Tịch đứng ở giữa kho hàng, mê mang nhìn hai chị em họ Tề, rốt cục chúng nó đang nói đến cái gì?

Giây phút khi mà cô vẫn còn ngẩn ngơ im lặng, cánh cửa kho hàng đã bị đẩy ra, một thân ảnh hoảng hốt vọt tới trước mặt Ân Tịch.

“Ân Tịch!” Thanh âm của anh dịu dàng như vậy, ấm áp như thế, giống như ánh nắng buổi trưa giữa mùa đông giá lạnh chiếu rọi lên người Ân Tịch, khi mà cô tuyệt vọng nhất không có ai giúp đỡ cô, anh lại xuất hiện.

“Trữ Dịch!” Ân Tịch xoay người, nhỏ giọng gọi, giống như là không thể tin nổi, anh tựa như một vị thần mà xuất hiện trước mặt cô, trong nháy mắt này, trái tim Ân Tịch bỗng nhiên rung động, người đàn ông tỏa sáng như ngọc này đang đứng trước mặt cô, trong ánh mắt anh thâm tình ấm áp triền miên không dứt.

“Chị, chị mau ra tay đi!” Tề Tư Mục đứng một bên lo lắng thúc giục, nửa đường xuất hiện Trữ Dịch làm cho ả ta cảm thấy tức giận mà phiền toái.

Tề Tư Di giơ súng nhằm thẳng vào lưng của Ân Tịch, ả ta không thể tiếp tực bỏ qua cơ hội lần này.

Trữ Dịch nhìn thấy Tề Tư Di ở sau lưng, nhanh chóng xoay người qua đem Ân Tịch kéo vào người mình, mạnh mẽ đem cô vòng về phía sau, bảo hộ cô.

“Đoàng!”

“Đoàng”

Hai tiếng súng cùng lúc vang lên, hai tiếng này làm cho người trong kho hàng chấn kinh, đồng thời khiến cho Thân Tử Duệ và Trữ Hạ vừa mói lái xe đến cũng kinh hoảng. Tựa hồ bọn họ cũng nghe được tiếng súng, bắt đầu theo tiếng súng vang mà tìm kiếm bọn họ.

“Trữ Dịch! Trữ Dịch! ” Ân Tịch lấy lại tinh thần từ trong kinh hoàng, vừa rồi có tiếng súng, Trữ Dịch thế nào?

“Không sao! Không có việc gì cả.” Trữ Dịch cậy mạnh nói, “Anh chỉ bị thương ở cánh tay thôi.”

“Trữ Dịch! Em đưa anh đi bệnh viện.” Ân Tịch nhìn thấy anh thống khổ, nhìn thấy máu tươi đang không ngừng tuôn ra từ cánh tay anh, cô sợ hãi muốn chết, đau đớn này đáng lẽ cô phải là người hứng chịu, nhưng là hiện tại lại để cho Trữ Dịch thế thân.

“A. . . . . .” Trữ Dịch đẩy mạnh Ân Tịch ra, thảm thiết hét lên.

Ân Tịch lại một lần nữa đi về phía trước, sợ hãi trong mắt Trữ Dịch làm cho cô hoảng sợ, anh ấy chỉ bị thương ở cánh tay mà, vì sao anh lại thống khổ như vậy? “Trữ Dịch, anh làm sao vậy? Anh sao thế? “

“Anh không biết, nội tạng của anh. . . . . . Cảm giác như đang. . . . . . vỡ ra! A. . . . . .” Trữ Dịch đau đến mức đập đầu vào nền nhà, vì sao lại đau hết cả lục phủ ngũ tạng như vậy?

“Hứa Ân Tịch, hắn chết là đã định rồi, thần tiên đều không thể cứu sống hắn, chỉ cần Bạch Hồng dính vào máu của hắn, nhất định sẽ ăn mòn nội tạng của hắn, chấp nhận từng giây phút bị tra tấn cho đến chết đi!” Tề Tư Mục lớn tiếng nói, chính là ả hận đến thấu xương, con tiện nhân này cư nhiên không có chết, vậy ả sẽ tự tay giải quyết cô.

“Không. . . . . . Không đúng. . . . . . Sẽ không phải vậy! Tề Tư Mục, mày đang nói bậy, cái gì Bạch Hồng cái gì nội tạng, rõ ràng chỉ là một viên đạn, là một viên đạn. . . . . .” Ân Tịch lớn tiếng phản bác , ánh mắt phẫn nộ lộ ra hung quang muốn giết người.

Không có đợi Tề Tư Mục cầm súng lên, cô nhanh chóng cầm lấy súng bên người Trữ Dịch.

Đối đầu với Tề Tư Mục.

“Tề gia chúng mày muốn tao chết, được! Hôm nay chúng ta sẽ đồng quy vô tận, tao giết hai chị em mày sau đó tao tự sát!” Ánh mắt Ân Tịch bắt đầu lộ ra sát khí, cô bị ép đến điên rồi, nếu đã muốn cô chết đến như vậy, vậy cô thành toàn cho bọn chúng, toàn bộ mọi người cùng đồng quy vô tận.

“Mày đừng có làm bừa, đừng có làm bừa.” Tề Tư Mục đột nhiên sợ run người, cứ liên tục lùi về phía sau.

Ân Tịch từng bước từng bước một tiến lên, hiện tại cô không còn sợ gì hết, dù sao cũng là chết.

Tề Tư Mục liên tục xua tay, ả còn chưa muốn chết, ả lại càng không muốn chết ở trong tay Hứa Ân Tịch.

“Mày giết tao, tao chết, mày hẳn cũng phải chết, mày chết con gái mày cả đời sẽ không có mẹ, mày suy nghĩ cho kỹ đi.” Tề Tư Mục bắt đầu thử cầu xin Ân Tịch, ả biết, chỉ cần làm cho Hứa Ân Tịch có ý niệm sống sót trong đầu, ả cùng chị của ả mới có thể thoát ra khỏi kho hàng được.

Viên đạn có Bạch Hồng chỉ có một viên, dùng hết sẽ không còn nữa.

Tay cầm súng của Ân Tịch run run.

“Ân Tịch. . . . . . Lại đây. . . . . .” Trữ Dịch thống khổ kêu to, “A. . . . . .”

Anh biết chính mình thật sự không cứu được nữa, anh cảm giác được trong thân thể có những thứ đang chậm rãi biến mất, mỗi một phút một giây đều tựa như bị cái gì đó cắn muốt đau đớn, đau đến muốn cắn xé da thịt.

Trước khi chết anh phải nói tất cả cho Ân Tịch biết, không thể để cô tiếp tục lầm tưởng nữa, anh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.

“Trữ Dịch, anh đừng làm em sợ! Anh thế nào rồi?” Nước mắt của Ân Tịch rốt cục không thể khống chế được nữa, máu trên tay anh cũng cuồn cuộn tuôn ra ngoài, nhưng mà cô cảm giác được thân thể anh lịch liệt chấn động.

“Ân Tịch. . . . . . Anh muốn nói cho. . . . . . em, em nghe. . . . . . cho kỹ ! “

“Vâng em nghe, anh nói cái gì em cũng nghe hết, chỉ cần anh khỏe mạnh đứng lên, anh bảo em làm gì cũng được, em sẽ cùng anh nắm tay đến già, chúng ta mười ngón đan, bạ nhau, bạc đầu giai lão.” Ân Tịch nhanh chóng đem tay chính mình đan  chặt vào bàn tay Trữ Dịch, đây là hứa hẹn mà  Trữ Dịch muốn cô ưng thuận, anh còn nợ cô, cô phải đồng ý với anh ! ——-

 Tác giả: “Viết đến đây Thần Thần đã khóc, lệ rơi đầy mặt, Trữ Dịch đã ra đi.

Edit: Muathuvang

Chương 188: Mãi mãi là niềm đau – P3

Trữ Dịch nhìn thấy tay bọn họ mười ngón đan nhau, anh mỉm cười, nhưng mà anh làm sao mới có thể thực hiện hứa hẹn của chính mình đây, nhưng  anh phải làm cho Ân Tịch vui vẻ mà sống, tìm một người đàn ông thay anh chăm sóc Ân Tịch.

Người đàn ông đó là Tử Duệ, anh biết, anh khẳng định cậu ấy yêu Ân Tịch, anh chịu đựng đau đớn kịch liệt trong thân thể cũng phải đem bí mật này nói ra.

“Tiểu Ức . . . . Nó không phải . . . không phải của Thân Tử Kiều . . . . Đâu!” Trữ Dịch gian nan mà thống khổ nói.

“Trữ Dịch . . . .” Ân Tịch khiếp sợ, vì sao Trữ Dịch lại nói như vậy?

“Tiểu Ức là . . . . Tử Duệ . . . là con gái của . . . em và Tử Duệ!”

“Không, tại sao có thể như vậy? Thế nào có thể chứ? Anh đừng gạt em!” Ân Tịch lắc đầu, không muốn tin tưởng.

“Vòng cổ, cái vòng cổ kia là của . . . . Tử Duệ . . . . Đó. . .” Trữ Dịch càng ngày càng thống khổ, lưỡi anh sắp không nói được nữa rồi

Mắt Ân Tịch lại một lần nữa trợn to, Trữ Dịch sao có thể biết nhiều như vậy được?

“A. . . . . .” Lại một lần tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết vang lên.

“Trữ Dịch, anh làm sao vậy? ” Ân Tịch bị tiếng kêu thảm thiết cùng vẻ mặt thống khổ của anh làm cho sợ hãi, viên đạn bắn vào sẽ không quá đau đớn như vậy, xem ra Tề Tư Mục nói đều là sự thật, đều là sự thật, vậy Trữ Dịch phải chết sao?

Không, không muốn. . . . . . Không muốn, cô không muốn Trữ Dịch phải chết, không, cô không muốn! Trái tim Ân Tịch cơ hồ muốn vỡ vụn ra.

Bên kia, thanh âm yếu ớt của Tề Tư Di vang lên, “Tư Mục, đến . . đưa . . . đưa chị. . . . . . Đi bệnh viện. . . . . .”

“Chị, chị làm sao vậy? ” Tề Tư Mục bị giọng nói từ phía sau của chị gái làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy tới bên cạnh ả, lại phát hiện ngực trái của chị mình đang đổ máu.

“Chị, chị trúng đạn rồi, chị đừng làm em sợ! ” Tay Tề Tư Mục bị máu nhuộm đỏ, sợ tới mức kêu to lên.

“Mau. . . . . . Bệnh viện. . . . . .” Sắc mặt Tề Tư Di tái nhợt không có một tia máu.

Nhìn thấy sắc mặt của chị gái, Tề Tư Mục cũng sợ tới mức sắp khóc ra, Hứa Ân Tịch chẳng những không chết, ngược lại chị gái lại bị thương nặng. Nhưng giờ phút này, thù hận đối với Hứa Ân Tịch không thể tiếp tục trả nữa, cứu tính mệnh Tề Tư Di quan trọng hơn.

Ả ta cõng chị gái lên lưng, bắt đầu hướng bên ngoài đi ra.

Sắc mặt Trữ Dịch càng ngày càng trở lên nhăn nhó, Ân Tịch nhìn sự thay đổi của anh, căm hận cùng áy láy trong lòng  hòa làm một, đau đớn như vậy đáng lẽ cô phải là người chịu đựng, nhưng mà hiện tại người gánh chịu lại là Trữ Dịch.

“Ân Tịch. . . . . . cố gắng. . . . . . Còn sống. . . . . . phải sống thật tốt! ” nói xong câu này, Trữ Dịch phát hiện bản thân mình đã không thể nói được nữa, chỉ có thể tĩnh lặng nhìn cô.

“Không . . . . Trữ Dịch, anh phải khỏe mạnh đứng dậy, em với anh sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.” Ân Tịch vẫn là không muốn tin tưởng người đàn ông vừa mới như một vị thần trước mặt cô lại sắp ra đi.

“Ân. . . . . . Ân. . . . . .” Ánh mắt anh không ngừng quyét về một bên, không ngừng đảo qua, anh muốn nói cho Ân Tịch cái gì?

“Trữ Dịch, anh muốn nói cái gì? ” Thanh âm của Ân Tịch không ngừng nghẹn ngào, đau đớn.

“Ân. . . . . . Ân. . . . . .” ánh mắt anh lại nhìn về một bên, Ân Tịch nhìn theo tầm mắt anh, bên đó chỉ có một thứ, là súng, súng của Trữ Dịch.

“Anh muốn em đi lấy súng?” Ân Tịch thử hỏi.

Trữ Dịch gật mạnh đầu, lại lần nữa trở người, kiềm chế không nổi hét ra tiếng.

“Trữ Dịch. . . . . .” Ân Tịch lần nữa bị tiếng hét của anh là cho kinh hoàng, nhìn anh đau đớn đến cỡ nào, Ân Tịch muốn san sẻ cùng anh, chính là cô phải làm sao mới có thể giúp anh giảm bớt đau đớn?

“Súng, em lấy đến đây, cho anh. . . . . .” Ân Tịch cầm súng muốn đưa qua đi, lại phát hiện ánh mắt anh có gì đó không đúng.

Không, không muốn, Trữ Dịch nghĩ muốn tự sát, anh muốn thoát khỏi chuỗi thống khổ này.

“A. . . . . . A. . . . . .” Trữ Dịch chỉ có thể phát ra tiếng a a a, anh muốn di động thân thể một chút, lại phát hiện giờ phút này ngay cả cử động cũng không thể.

Chỉ có thể nằm thẳng người, từng giây từng khắc cảm nhận đau đớn khi một phần cơ thể mình biến thành dịch, tay anh từ từ giơ lên. . . . . . quá trình này, cơ hồ làm cho người ta chết đi hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần

“A. . . . . . A. . . A. . . A. . . . . .” Thân thể Trữ Dịch cứng ngắc, ánh mắt khát cầu nhìn Ân Tịch, như là muốn nói với cô, thậm chí là đang cầu xin cô, giúp anh chấm dứt loại thống khổ này.

“Trữ Dịch. . . . . . Không muốn. . . . . . Em không làm được. . . . . . không làm được. . . . . .” Ân Tịch nước mắt tràn mi, cô tình nguyện người phải gánh chịu mọi thống khổ này chính là cô, mà không phải Trữ Dịch, cô có bao nhiêu tự trách, lại có biết bao áy náy, cả đời này cô cũng không thể quên đi hoàn cảnh lúc này, phút giây này.

“A a. . . . . . A a. . . . . .” đau đớn cùng khát cầu trong mắt Trữ Dịch càng thêm sâu sắc, mà khuôn mặt do đau đớn từ thân thể truyền tới càng lúc càng trở lên dữ tợn.

Trữ Dịch thực cố gắng, dùng hết toàn bộ sức lực trên người mới giơ tay chỉ đến vị trí tim của mình, như là nói cho Ân Tịch, nhằm vào nơi này mà nổ súng, một phát có thể giải quyết tất cả mọi thống khổ.

“Không, em không! ! Em không! ! ” Ân Tịch quật cường từ chối , cô không thể làm được, cô không thể tự mình xuống tay với Trữ Dịch được, “Em đưa anh đi bệnh viện, anh cố chống đỡ! “

Ân Tịch cúi người xuống, muốn đem Trữ Dịch nâng dậy, chính là. . . . . . Chính là. . . . . . Chính là. .

Edit: Muathuvang

Chương 189: Mãi mãi là niềm đau – P5

Ân Tịch giật mình từng bước lui về phía sau, thân thể Trữ Dịch cơ hồ là, cơ hồ là bị đào rỗng, cô lại một lần nữa nhìn về phía Trữ Dịch, đau đớn của anh, khẳng định là muốn chết mà lại không chết được, muốn sống cũng không sống được, phải không?

Là cô hại anh bị như vậy, là cô hại anh! ! Nếu không phải bởi vì cứu cô, Trữ Dịch làm sao mà phải chịu đau đớn như vậy chứ, làm sao có thể bị vậy chứ?

Nếu có thể giảm bớt đau đớn của anh, cô phải làm như vậy, nhất định phải làm như vậy! Cô nâng cánh tay lên, cầm súng hướng về phía Trữ Dịch!

Trữ Dịch nhìn thấy cô giơ súng lên, nhìn thấy khuôn mặt mang lệ của Ân Tịch, ‘Đừng khóc, Ân Tịch, anh không hối hận, anh Trữ Dịch của em mãi mãi không hối hận!’

Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, ‘sau này, Ân Tịch, em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải . . . !’

“Đoàng. . .”

“Không . . . . .”

“Không ……”

Hai tiếng hét cơ hồ là cùng lúc vang lên, Ân Tịch nhằm thẳng trái tim Trữ Dịch bắn xuống, viên đạn xuyên qua thân thể của anh.

Tiếng thét thống khổ chói tai của Ân Tịch vang vọng khắp mọi nơi, cô thống khổ ngẩng đầu lên đối mặt với trần nhà kho mà gào thét.

Một tiếng “Không. . . . ! ” là của Trữ Hạ kêu ra, cô nhìn thấy anh hai của mình bị ÂnTịch một phát súng bắn chết, cơ hồ là ngã ngồi xuống, Thân Tử Duệ một tay đỡ cô.

Một trước mắt làm cho hắn kinh sợ , chuyện này đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Hứa Ân Tịch vì sao lại nổ súng với Trữ Dịch? Hắn không tin Ân Tịch sẽ giết Trữ Dịch, hắn không tin!

Trữ Dịch vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, có thể anh chưa bao giờ ngờ rằng anh lại chết như vậy, hơn nữa lại chết vội vàng  tức tưởi như vậy, cái chết của anh khiến cho những người thân thiết bên cạnh anh có bao nhiêu tiếc nuối cùng thống khổ.

Ân Tịch đã không thể nhớ rõ chính mình đi ra khỏi kho hàng như thế nào, sau khi cô nổ súng giết chết Trữ Dịch xong, trong lòng cô phẫn nộ hướng khoảng không mà gào thét, vẫn không ngừng, tiếng hét không ngừng vọng xa, sau đó rốt cục cô không thể hét được nữa, sau đó cô nhìn thấy Thân Tử Duệ cùng Trữ Hạ hướng tới phía cô đi tới.

Cô nhớ rõ, khi đó Trữ Hạ khóc gọi anh hai của cô ấy, sau đó phẫn nộ cầm súng lên nhằm vào cô, nhắm ngay đầu của Ân Tịch, Ân Tịch không có bất kỳ phản kháng cùng một câu oán hận nào nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chính là tiếng súng vẫn không có vang lên, nhưng là, cô cảm thấy mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. . .

. . . Ngay sau đó, cô hôn mê bất tỉnh. . . . . .

~~~~~~~~~~~Vficland~~~~~~~~~~~

Thành phố K một nơi khác, Tiểu Ức an toàn được cứu ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, Hạ Thiên Triệu lần đầu tiên dắt tay một đứa bé. Khi thủ hạ của hắn nói cho hắn biết Trữ Dịch không có xuất hiện, việc đầu tiên là hắn chạy tới thay vị trí của anh, nhận được Tiểu Ức, việc hắn đã hứa với Hạ Vũ, cũng hứa với Trữ Dịch, hắn nhất định làm được.

Khi hắn gọi được đến số di động của Trữ Dịch, truyền đến là thanh âm như tiếng động đất của Thân Tử Duệ.

“Tử Duệ, Trữ Dịch đâu? ” trực giác của hắn nói cho hắn biết có chuyện không may đã xảy ra.

“Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy đi rồi! ” Thân Tử duệ phun ra được 5 chữ này, hắn không biết được đầu óc của hắn chết lặng đến cỡ nào.

Khi Hạ Thiên Triệu nghe được 5 chữ này xong, hắn cũng chết lặng như vậy, không muốn tin tưởng tất cả, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Người anh em của hắn, Trữ Dịch, đã chết?

Thân Tử Duệ gọi người hỏa táng tới kho hàng, bởi vì thân thể của Trữ Dịch, bởi vì hắn phát hiện hắn chỉ cần nhẹ chạm vào thân thể anh đến đâu thân thể  sẽ biến dạng đến đó, đây là chết vì cái gì?

Tuyệt đối không phải do súng, phát súng của Ân Tịch chính là muốn chấm dứt sự thống khổ cho Trữ Dịch.

Tựa hồ Trữ Dịch ra đi thực thanh thản, đôi mắt anh yên tĩnh nhắm lại.

Thế giới này đột nhiên xảy ra rất nhiều điều kinh khủng, lần đầu tiên Thân Tử Duệ phát hiện ra những điều hắn biết quá ít, mà tựa hồ với mỗi chuyện hắn đều đến chậm một bước.

Hắn gắt gao nắm chặt nắm tay, hắn nhất định phải tìm ra hung thủ sát hại Trữ Dịch, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, tuyệt đối sẽ không!

Trữ Hạ nhìn thấy anh hai của mình chết ngay dưới súng của Ân Tịch, khi cô muốn thay anh hai cô báo thù, lại bị Thân Tử Duệ ngăn lại, cô không can tâm, Hứa Ân Tịch có tài đức gì, có thể làm cho một người đàn ông như anh hai của cô yêu sâu đậm đến như vậy, lại làm cho Thân Tử Duệ tựa như yêu còn điên cuồng hơn, cô ta dựa vào cái gì?

Nếu như anh hai cô không phải chết dưới súng của cô ta, nhất định cũng sẽ vì Hứa Ân Tịch cô ta mà chết, cô không thể cứ nhẹ nhàng như vậy mà buông tha cho cô ta, tuyệt đối sẽ không!

Việc mà Hạ Thiên Triệu hứa với Hạ Vũ và Trữ Dịch hắn đã làm được, thừa dịp Thân Tử Kiều còn chưa có phát hiện ra, hắn lập tức đưa Tiểu Ức ra nước ngoài, chuyến đi này của cô bé, chặt đứt rất nhiều phiền toái sau này cho Ân Tịch, ở nhà cô đã không còn gì phải lo lắng, cũng có thể càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Cô nói với chính mình, bọn chúng nợ cô, nợ Trữ Dịch, cô phải từng chút từng chút đòi toàn bộ trở về, trả lại gấp bội cho Trữ Dịch.

Cái chết của Trữ Dịch khơi dậy cừu hận đã đè nén sâu trong lòng của cô, những kẻ mang cùng dòng máu với cô, lại khiến cô đau đớn tổn thương sâu sắc nhất, cô thề, cô phải đòi lại tất thảy.

Tề Tư Di, Tề Tư Mục, những thống khổ mà bọn chúng lưu lại trên người cô, cô phải từ từ từ từ dòi lại…..

Lời tác giả:

Tôi thực sự do dự khi viết kết cục này cho Trữ Dịch, có nên viết một bi tình như vậy hay không, thực sự đã nhiều ngày nay tôi không thể đi vào giấc ngủ, nhân vật này mãi mãi là nỗi đau trong lòng tôi, đối với tình yêu anh trước sau thủy chung như một, từng có ích kỷ, từng có đố kị, nhưng cuối cùng vẫn đặt hạnh phúc của Ân Tịch lên đầu, vì hạnh phúc của cô mà lo lắng.

Anh lặng lẽ vì Ân Tịch làm rất nhiều điều, lặng lẽ trả giá. Tận đến khi chết đi, anh vẫn muốn tìm một người đàn ông khác thay anh tiếp tục yêu cô, thay anh chăm sóc Ân Tịch.

Cuộc sống của mỗi chúng ta, cũng có những người như vậy, bọn họ không cần ai đáp trả tất thảy những gì họ đã trả giá cho tình yêu, cuối cùng chỉ là một mình đau thương.

Tình yêu, vốn không có công bằng như mua bán.

Trữ Dịch dùng sinh mệnh của mình nói cho Ân Tịch biết, anh yêu cô đến nhường nào. Ân Tịch thực day dứt, cứ việc cô không yêu Trữ Dịch như anh yêu cô, nhưng là cái chết của Trữ Dịch đã khơi dậy oán hận vẫn chôn giấu trong cô.

Ban đầu, tôi không nghĩ mình sẽ viết đến báo thù, cho tới bây giờ đều chưa có nghĩ tới, chính là nội dung câu truyện mỗi ngày lại phát sinh một chút, mỗi ngày lại biến hóa, cuối cùng đem tất cả chuyện xưa hướng về một phía.

Hy vọng những người đã chú ý đến tác phẩm này của tôi, có thể vẫn tiếp tục ủng hộ, tiếp tục dõi theo Thần Thần để xem Ân Tịch làm thế nào đối đầu với Tề gia, xem tình cảm của Thân Tử Duệ cùng Ânn Tịch thăng hoa đến đâu.

Chuyện xưa đến bây giờ, lại lần nữa lên đến cao trào, sẽ diễn biến tiếp theo như thế nào:

1-     Tề Tư Di lãnh một phát súng từ Trữ Dịch, anh có thể giết chết cô ta hay không? Cuối cùng cô ta là chết ở dưới tay ai?

2-     Kết cục của Tề Tư Mục cùng với người trong Tề gia: Tề Gia Tĩnh, Ngô Niệm, Lâm Âm Ái, Tề Tư Gia?

3-     Chuyện gì xảy ra với Trữ Hạ, cảm tình của cô với anh hai cô, tình yêu bằng cả sinh mệnh của cô với Thân Tử Duệ, cùng Ân Tịch, Thân Tử Duệ cảm tình của ba người cuối cùng sẽ như thế nào?

4-     Thân Tử Kiều lại có những chiêu số, âm mưu nào, còn có kết cục của Tống Hồng nữa?

5-     Hạ gia, tình yêu của Hạ Vũ, Trần Hãn người có bộ dáng giống với Trần Thuật kia, có phải chỉ là giống hay chính là Trần Thuật.

Thần Thần nhất thời xúc động tưởng nhớ đến chuyện trước đây mà chia sẻ với mọi người vài câu, đến đây xin dừng lại.

Edit: Muathuvang

Chương 190: Ngươi bị bán đứng!

Thân Tử Kiều phát hiện kế hoạch của chính mình đột nhiên bị tan thành bọt biển, hơn nữa còn hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, hắn cũng không có nghĩ đến Tề Tư Di cư nhiên thật sự ở sau lưng hắn làm một màn này.

Hứa Tiểu Ức đột nhiên mất tích, làm cho hắn phẫn nộ đến mức cơ hồ muốn giết A Khôn.

Ở thời điểm hắn không coi ai ra gì cư nhiên lại dễ dàng như vậy mà đem người cướp đi, hủy đi toàn bộ kế hoặch của hắn, làm sao bảo hắn không hận được chứ, cứ cho là hắn vẫn đang đánh cuộc, cho dù là lừa cũng phải đem Hứa Ân Tịch cướp về trên tay.

Khi mà Ân Tịch tỉnh lại, bên người không có ai, nhìn ánh mặt trời bên ngoài thấy rằng trời còn rất sớm, ánh mắt của cô thực đau đớn.

Di động vang lên, màn hình báo là Hạ Vũ, cô vô lực địa ấn nút nghe.

“Ân Tịch, Tiểu Ức hiện tại rất an toàn, cậu ngàn vạn lần không cần gả cho Thân Tử Kiều, đừng mắc mưu của hắn. Chờ sau khi Tiểu Ức ổn định xong, mình mang cậu đi gặp nó! ” Thanh âm của Hạ Vũ tràn ngập thân thiết

“Cám ơn cậu, Hạ Vũ! ” Khóe mắt Ân Tịch nhuộm đầy dương quan buổi sớm, cô gái này không có mối quan hệ huyết thống với cô, so với lũ em gái cùng cha khác mẹ kia, đúng là cách biệt một trời, tính người lại chênh lệch cách xa nhau như vậy.

“Chờ chút nữa mình sẽ qua chỗ cậu, cậu trước mắt bình tĩnh nghỉ ngơi một chút đi.”  Hạ Vũ ngắn gọn nói, cô đi đến chỗ anh cả nên đã biết được chuyện tình của Trữ Dịch, biết giờ phút này Ân Tịch thực sự là cần tĩnh tâm lại, có không gian yên tĩnh một chút để cho cô từ từ bình tĩnh lại.

“Mình không sao cả.” Ân Tịch kiên cường trả lời, sau đó yên lặng cắt đứt điện thoại, mặc kệ như thế nào, vì Trữ Dịch, cô nhất định phải kiên cường mà sống, làm cho bọn chúng nhìn thấy cô thành công, sáng lạng.

Điện thoại cắt đứt không được bao lâu, cửa phòng bệnh mở ra, Ân Tịch cười điến không còn sức nữa, người đàn ông này, cư nhiên còn chưa hết hy vọng.

“Xem ra cô bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, như vậy hôn lễ của chúng ta ngày mai cử hành đi.” Thanh âm của Thân Tử Kiều vọng bên tai cô.

Ân Tịch khép hờ hai mắt, không muốn đối mặt với bộ mặt của hắn, bộ mặt dơ bẩn cùng ti tiện như vậy.

“Tôi muốn cô nhìn tôi! ” tay của Thân Tử Kiều nắm chặt bên vai của cô, ra lệnh nói.

“Được, ta nhìn ngươi, nhìn ngươi xong sau đó thì sao? ” Ân Tịch trợn to hai mắt, cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn.

“Tôi nói rồi, không cần chơi trò với tôi, cô đã đồng ý gả cho tôi thì nhất định phải cùng tôi kết hôn.” Hai mắt Thân Tử Kiều phiếm đầy hàn quang.

“Chơi trò chơi, không phải là ngươi và Tề Tư Di đang tự đùa giỡn mình hay sao, không cần phải lầm tưởng, hơn nữa ta cũng không gả cho ngươi.” Ân Tịch quyết tuyệt trả lời.

“Tôi nghĩ cô là chết cũng già mồm, đã quên con gái của mình sao? Hừ!” Mũi hắn phát ra thanh âm trào phúng khinh thường.

“Con gái của ta thế nào, ta đương nhiên sẽ biết, không cần ngươi quan tâm, nó hiện tại rất tốt.” Ân Tịch không chút khách khí đáp lại lời của hắn.

“Cô . . . .” Thân Tử Kiều túm lấy áo của cô, nhìn cô gái trước mắt không chút nào e ngại này, nhìn cô gái khiến hắn phát điên này.

Nguyên lai bọn họ đã biết.

“Ngươi có muốn biết tất thảy những chuyện này là xảy ra cái gì hay không? ” Ân Tịch cười ma mị, nếu muốn chơi trò chơi, vậy để cô chơi với bọn họ đi, một khi đã rơi vào cục diện bế tắc này, đừng ai hòng có thể thoát được.

“Cô biết cái gì? ” Thanh âm của Thân Tử Kiều có chút vội vàng.

“Ngươi bị người ta bán đứng!” hai mắt Ân Tịch quay về đối diện hắn, mang theo ý cười thản nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt hắn chuyển biến, Ân Tịch lại bổ sung , “Tất cả những gì của ngươi Tề Tư Di đều nói cho ta biết, nếu không phải cô ta hỗ trợ, Tiểu Ức cũng sẽ không nhanh như vậy đã được cứu ra! Này có thể trách ai được, cô ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại muốn kết hôn với ta, ngươi ngàn tính vạn tính, kết quả lại bị hại dưới tay đàn bà.”

Theo nét mặt hắn, Ân Tịch có thể đoán được, Thân Tử Kiều cùng Tề Tư Di khẳng định từng xảy ra mâu thuẫn, tốt lắm, cô sẽ đem mâu thuẫn này đưa lên đến đỉnh điểm, tính cách của loại người như Thân Tử Kiều, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ phản bội hắn, mặc kệ đàn ông hay đàn bà, kết cục đều sẽ không tốt, Tề Tư Di, này cũng là những gì xứng đáng mày phải nhận thôi!

“Cô ta phản bội tôi, nếu cô ta phản bội tôi, căn bản sẽ không cho cô con đường sống.”  Thân Tử Kiều thử cho chính mình một nguyên nhân.

“Đúng vậy, vốn dĩ cô ta muốn tôi chết, chỉ tiếc là sau đó Trữ Dịch thay tôi đỡ một viên đạn, nếu không phải Trữ Dịch chắn một phát súng kia, người chết chính là tôi. Ngươi cho là Tề Tư Di sẽ để cho ngươi cưới ta sao, cô ta làm sao có thể như thế chứ?”

Tay cầm áo cô của Thân Tử Kiều chậm rãi buông xuống, hắn hẳn là sớm phải phòng bị Tề Tư Di, chỉ tiếc là hắn quá đề cao chính mình, nghĩ là cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo hắn, chờ cho mọi kế hoạch của hắn thành công, dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Bàn tay Thân Tử kiều hung hăng nắm lại.

“Hứa Ân Tịch, hôm nay tôi không cưới được cô, tôi cũng sẽ không để cho người khác cưới cô. Nhớ kỹ, cô là người đàn bà của tôi, tôi không có được thì đừng có ai dám chạm đến, hừ.” Thân Tử Kiều ném lại những lời này, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm, xử lý toàn bộ chuyện của Tề Tư Di, lại lần nữa hắn lên phương án thiết kế một âm mưu mới….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro