Chương 1 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muathuvang

Beta: Coemho

Chương 1: Cứu mẹ hay cứu con- P1

            Bên ngoài phòng sinh, một người đàn ông lo lắng, bước chân càng không ngừng đi lại mong muốn trong lòng mình bình tĩnh hơn một chút, vợ anh đã vào trong đó rất lâu rồi nhưng đứa nhỏ vẫn chưa được sinh.

            “Gia Tĩnh, con đừng có đi đi lại lại nữa, mẹ chóng hết cả mặt rồi.” Một vị phu nhân lớn tuổi khuôn mặt trang điểm tinh xảo khẩu khí có chút không kiên nhẫn, có vẻ thờ ơ với người phụ nữ trong phòng sinh.

            “Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân?” Hộ sĩ cầm một bản cam kết đi tới.

            “Đúng vậy, đúng vậy tôi là chồng của bệnh nhân.” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy đến trước mặt hộ sĩ nói.

            “Bệnh nhân bị băng huyết hiện tại rất nguy hiểm, ở đây có bản cam kết cần người nhà ký tên nội dung là cứu con hay cứu mẹ.” Hộ sĩ đem bản cam kết đến trước mặt anh ta nói bổ sung: “Cứu mẹ ký tên bên mục A, cứu con ký tên bên mục B.”

            “Gia Tĩnh, ký mục B đó là cốt nhục của Tề gia.” Vị phu nhân kia nghiêm sắc mặt khẩu khí không để cho người khác có thể thương lượng.

            “Mẹ, hay là cứu mẹ đi!” Tề Gia Tĩnh có ý đồ thương lượng với mẹ mình.

            “Gia Tĩnh con đã ba mươi tuổi, Tề gia chỉ có một mình con là người nối dõi, đàn bà sau này còn có thể có nhưng là đứa nhỏ nhất định phải thuộc về Tề gia.”

            “Mẹ!”

            “Không cần tranh cãi nữa, ta nói cứu đứa nhỏ là cứu đứa nhỏ, năm đó con kết hôn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của mẹ rồi, hiện giờ mẹ cũng hi vọng con để ý một chút đến lập trường của mẹ.”

            “Tiên sinh, xin hãy ký tên đi!” Hộ sĩ lạnh lùng nói.

            “Gia Tĩnh ký tên đi.” Bà ta trực tiếp giật lấy bản cam kết trên tay hộ sĩ đem mục B đưa tới tay đứa con trai mình.

            Tề Gia Tĩnh do dự một hồi cầm lấy bút quyết định ký tên bên mục B. Người đàn bà bên cạnh lộ ra một nụ cười vui vẻ.

            “Không, Gia Tĩnh con không thể ký tên được.” Tề Gia Tĩnh nghe được tiếng nói kia, tay dừng lại giữa không trung, ba người đồng thời ngoảnh mặt lại nhìn phía đầu hành lang.

            Một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc đơn giản mộc mạc sắc mặt tiều tụy đi đến.

            Tề Gia Tĩnh nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Mẹ.”

            “Gia Tĩnh vì sao con có thể đối xử với Bội Dung như vậy? Mẹ yêu cầu cứu mẹ mà bỏ đứa bé.” Giọng điệu của người phụ nữ này cũng khiến người khác không thể tranh cãi.

            “Bà thông gia đã đến sao, người nhà họ Tề chúng tôi phải tuân theo quy tắc của họ Tề để quyết định, chúng tôi nói cứu đứa bé thì phải cứu đứa bé, tôi hy vọng tốt nhất bà nên ít nhúng tay vào để tránh phát sinh phiền toái.”

            “Tôi là mẹ đẻ của Bội Dung, tôi nói cứu mẹ là cứu mẹ. Người khác không được phép phản bác.”

            “Nó là người của họ Tề, người nhà họ Tề chúng tôi nói cứu đứa bé là cứu đứa bé.” Người phụ nữ trang điểm tinh xảo kia vẫn như cũ kiên trì ý kiến của mình.

            “Sản phụ cùng đứa bé đều đang trong lúc nguy hiểm, nếu các người đều không thể thống nhất ý kiến, thì nguy hiểm tới cả mẹ lẫn con, mong các người đừng tranh cãi nữa mau ký tên.” Hộ sĩ nhìn thấy tràng cảnh này, một bên phân tích cho họ biết đây đang là tình huống rất nguy hiểm.

            “Cứu mẹ, tôi là mẹ đẻ của nó, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.” Người phụ nữchất phác nói.

            “Có thể cứu mẹ nhưng nếu muốn con tôi ký cam kết cứu mẹ bà phải đáp ứng một điều kiện với tôi.” Trên mặt người phụ nữtrang điểm tinh xảo không chút cảm xúc, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười lơ đãng.

            “Được! Bà nói đi, chỉ cần người nhà họ Hứa chúng tôi có thể làm được tôi sẽ đáp ứng bà.” Người phụ nữ chất phác không hề do dự liền đáp ứng, trong lòng bà sinh mệnh của con gái đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

  Chương 2: Cứu mẹ hay cứu con –P2

            “Nếu cứu mẹ thì Hứa Bội Dung con bà phải ly hôn với Tề Gia Tĩnh con tôi.” Người phụ nữtrang điểm tinh xảo từng bước một tiến tới, lời của bà ta khiến cho toàn bộ người ở đây đều kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả Tề Gia Tĩnh cũng không tin nổi mẹ mình lại có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, nhưng mà hắn lại là con đầu rụt cổ không dám nói gì chỉ có thể cúi đầu yên lặng.

            “Lâm Âm Ái, đây không phải là điều mà bà hy vọng từ xưa tới nay sao?” Sắc mặt người đàn bà chất phác lạnh như băng nói.

            “Tần Phương, sự thật đúng như những gì bà nói, từ ngày Hứa Bội Dung tiến vào Tề gia, tôi đều mong đến ngày chúng nó ly hôn, nếu không phải lão Tề đồng ý cho chúng nó kết hôn, Hứa Bội Dung đừng có mơ bước vào cửa Tề gia chúng tôi.” Gằn từng tiếng, mỗi câu đều tràn ngập sự chán ghét và bất mãn của Lâm Âm Ái với Hứa gia.

            “Gia Tĩnh thái độ của cậu là gì?” Tần Phương chuyển sang con rể hỏi, vẫn muốn trưng cầu ý kiến của hắn, bà hy vọng nghe được từ trong miệng hắn nói ra câu ‘không đồng ý’ như vậy ít nhất cũng khiến lòng Bội Dung thoải mái một chút, thật không uổng những gì Bội Dung đã phải hy sinh.

            Tề Gia Tĩnh không dám ngẩng đầu, từ đầu đến cuối anh ta không dám mở miệng nói nửa chữ bởi vì anh ta không biết phải xử lý việc này như thế nào, từ ngày bố anh ta mất cho tới nay đã hơn hai tháng, những sự việc phát sinh ngoài ý muốn khiến cho anh ta cảm giác mình có cố hết sức cũng không thể giải quyết được vấn đề kinh tế trước mắt, thậm chí có lúc anh ta còn ích kỷ nghĩ rằng nếu trước đây người anh ta cưới là một người con gái môn đăng hậu đối thì anh ta sẽ không gặp phải nhiều phiền phức mệt mỏi như vậy.

            “Tần Phương bà thấy rồi chứ? Thái độ của con tôi là đồng ý. Nếu không muốn cho con gái bà phải chết, bà hãy mau đồng ý, chỉ cần bà đáp ứng tôi liền bảo con tôi ký tên bên mục A nhưng đồng thời tôi sẽ bảo luật sư soạn một phần tài liệu về việc ly hôn của chúng nó, bà cũng phải ký tên vào đó.” Ánh mắt Lâm Âm Ái gắt gao nhìn chằm chằm Tần Phương.

            “Được, tôi đáp ứng bà.” Vì tính mệnh con gái, Tần Phương lựa chọn đồng ý, bà cũng chỉ biết rằng con gái bà năm đó tiến vào Tề gia bà cũng cực lực phản đối con gái gả cho Tề Gia Tĩnh, bởi gì gia cảnh kém quá nhiều mà con gái bà thân lại là một diễn viên, nhưng lúc trước bị tình yêu làm u mê cho nên có phản đối như thế nào cũng không được, cho nên mới tạo thành bi kịch như bây giờ.

            “Gia Tĩnh ký tên vào mục A.” Lâm Âm Ái sau khi nói xong, thầm mỉm cười, nhìn Trần Phương sắc mặt tràn ngập khinh miệt cùng phẫn hận, trong lòng có chút phức tạp cùng phẫn nộ, bà cũng hiểu hơn ai hết trước mặt bà ta bà đã hết sức kiềm chế chính mình, một ngày nào đó bà sẽ trả lại tất cả những gì Tần Phương nợ bà lên người Hứa Bội Dung.

            Sau khi ký tên không bao lâu, luật sư rất nhanh đã mang hiệp nghị tới, tựa như đã được chuẩn bị từ trước, Tần Phương nhìn bản hiệp nghị trước mắt thủy chung không nói gì, mắtđơn thuần liếc qua nội dung hiệp nghị, nội dung nói chung là tập trung vào vấn đề nhà gái tự nguyện đệ đơn ly hôn, không cần bất cứ tài sản gì của Tề gia, mẹ vợ thay con gái kí tên là bản hiệp nghị có hiệu lực.

            Tần Phương cầm lấy bút ký tên chính mình vào, tất cả mọi hậu quả bọn họ tự gánh chịu, cho dù là mẹ con có đói chết cũng không thèm một phân tiền của Tề gia.

dit: Muathuvang

Beta: Coemho

Chương 3: Tôi không phải mẹ cô – P1

            Cuối cùng bên ngoài cũng nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, tim Tần Phương giật thót lại, tại sao lại như vậy? Không phải bản cam kết rõ ràng nói là cứu mẹ sao?

            Cửa phòng hộ sinh mở ra, hộ sĩ đi ra sắc mặt cứng ngắc, lãnh đạm nói; ” Mẹ con đều bình an, có thể vào thăm.”

            Mẹ con đều bình an? Mẹ đều con bình an? Tần Phương tự nhẩm hai lần, rốt cục cũng phản ứng lại, vui mừng chạy đến bên cạnh hộ sĩ kích động nói: “Cám ơn mọi người! Cám ơn mọi người!”

            Tần Phương đi đến bên cạnh giường con gái, đập ngay vào mắt là thấy con gái sắc mặt tái nhợt thân thể suy yếu trong lòng đau nhói.

            “Mẹ.” Hứa Bội Dung khàn khàn kêu một tiếng.

            “Bội Dung, mẹ ở đây, con mệt mỏi quá rồi, cần cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, trước mắt không cần nói gì cả.”

            “Gia Tĩnh đâu?” Hứa Bội Dung nhìn toàn căn phòng, ngoài mẹ cô ra không thấy bất kỳ ai khác.

            “Bội Dung, Gia Tĩnh hiện tại đang xử lý một số công việc làm ăn, khi nào xong lập tức tới.” Tần Phương nói dối, sợ con gái vừa mới sinh xong không đành lòng nói sự thật vì sao Gia Tĩnh không tới cho cô biết.

            “Cho con nhìn cục cưng.” Bội Dung không muốn nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy chính cô cũng rõ địa vị của mình ở Tề gia mà Gia Tĩnh đối xử với cô đã không còn như trước kia.

            “Nhìn xem, đứa nhỏ này xinh đẹp giống y con, vừa mới sinh ra đã đáng yêu như vậy, lớn lên khẳng định sẽ trở thành một đại mỹ nhân.” Tần Phương nhìn cháu ngoại bé bỏng, trong mắt tràn đầy yêu thương, bình thường trẻ con mới sinh ra da mặt thường là nhăn nheo, nhưng cháu ngoại của bà da mặt lại nhẵn bóng, hai mắt to tròn đen láy như đá quý, cái mũi thanh tú thẳng tắp khéo léo, bên dưới là cái miệng anh đào nhỏ nhắn đăng mút tay ẩn hiện sau tay áo, càng nhìn trong lòng Tần Phương lại càng yêu thương.

            “Trước hết con trông cục cưng, mẹ đi lấy thứ gì đó mang lại đây cho con ăn.” Tần Phương quyến luyến không muốn buông tay đem cháu ngoại bé nhỏ đặt xuống giường. Nhìn con gái mình và đứa cháu gái bà thực sự rất sợ, lo sợ vận mệnh của cháu gái mình sau này thật đáng thương, nghĩ đến đó Tần Phương nhẹ nhàng xoay lưng lại khẽ lau đi nước mắt khóe mi.

            Tần Phương vừa mới rời đi không lâu, Lâm Âm Ái tiếp bước phía sau đi vào trong phòng sinh của Hứa Bội Dung bà ta hung hăng vênh váo đứng trước mặt Hứa Bội Dung khiến cô không hiểu sao cảm thấy kinh hoảng.

            “Mẹ!” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

            “Tôi không phải mẹ cô, trước kia không phải, hiện tại không phải, sau này càng không phải.” Bà ta tuôn một tràng ngay lập tức đem bản cam kết có chữ ký của Tần Phương ném tới trước mặt cô, căn bản bà ta không mảy may lo lắng đến Bội Dung vừa mới sinh xong thân thể yếu ớt không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy.

            “Mẹ không muốn nhìn qua cháu nội của mẹ sao?” Bội Dung vẫn biết căn bản ngay từ đầu Lâm Âm Ái đã không ưa gì cô, từ lúc đầu đã nghĩ đủ mọi biện pháp để tra tấn cô nhưng cô vẫn tận tâm tận lực đối xử thật tốt với bà ta bởi vì đó chính là mẹ đẻ của chồng cô, trái lại sự lương thiện cùng nhẫn nhục của cô càng khiến bà ta tra tấn cô nhiều gấp bội.

            Thấy mẹ chồng không mảy may muốn nhìn đến cháu gái, Bội Dung nghĩ ngợi cầm bản cam kết lên xem.

            Chương 4: Tôi không phải mẹ cô -P2

            Nhìn thấy khoản tiền . . . , cánh tay cầm bản cam kết không ngừng run rẩy, cô không thể tưởng tượng nổi Tề gia vì sao lại không dung nổi mình.

            “Xem kỹ lưỡng chưa? Nhìn rõ ràng chưa? Nếu cô đã xem kỹ càng nhìn rõ ràng rồi thì ngay trong tháng này cô cùng với Gia Tĩnh đi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi.” Trong giọng nói của Lâm Âm Ái không có nửa điểm thương tiếc.

            “Vì sao phải làm như vậy?” Bội Dung vẫn là nhịn không được hỏi lại.

            “Ha ha, vì sao ư? Cô không cảm thấy câu hỏi này thật nực cười hay sao? Chỉ với cái nhà đổ nát của nhà cô cũng hòng xứng với Tề gia chúng tôi sao, chỉ bằng cái loại con hát hạ đẳng như cô mà cũng đòi xứng đôi với Gia Tĩnh nhà tôi sao? Cô cũng không có soi gương xem lại mình coi có điểm nào có thể xứng đáng không sao? Không biết mắt lão Tề có bị đui không lại cư nhiên đồng ý cho cô bước chân vào Tề gia chúng tôi. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô đã không còn, cô còn muốn quay về Tề gia hưởng phúc sao? Hứ!” Lâm Âm Ái khinh miệt phun ra lửa hận.

            “Người tôi yêu là Gia Tĩnh, đối với tiền bạc Tề gia các người tôi không quan tâm.” Bội Dung vẫn như trước nói ra tâm tư của mình, thật sự trong thâm tâm cô vẫn luôn khắc sâu bởi vì yêu Tề Gia Tĩnh cho nên ngay trong lúc đỉnh cao của sự nghiệp diễn xuất đã lựa chọn rút lui mà gả cho Tề Gia Tĩnh, thế nhưng đổi lại cô chỉ nhận được ngoài tổn thương vẫn chỉ là thương tổn.

            “Thật buồn cười khi đứa con trai tài giỏi yêu quý của tôi cũng bị cô thu phục. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết Ngô Niệm mới đích thực là thiếu phu nhân của Tề gia nhà tôi, mợ chủ nhà họ Tề hơn nữa cũng đã mang cốt nhục của Tề gia hơn nữa ngay lập tức cũng sắp sinh rồi.”

            Tin bất ngờ này khiến cô sụp đổ, khiến cô khiếp sợ.

            “Rất khó chấp nhận phải không? Tôi không ngại nói cho cô biết người mà hiện tại Gia Tĩnh của cô yêu là Ngô Niệm, nó không có nói cho cô biết vì nó không muốn nghĩ, lại để tận bây giờ mới ly hôn với cô là do nó không muốn cô cứ bám lấy nó, cô hiểu rồi chứ? Gia Tĩnh căn bản là không yêu cô, đã sớm không còn yêu cô, nó với Ngô Niệm từ nhỏ đã quen biết, chúng nó mới chân chính là một đôi, hơn nữa nó đã sớm lừa gạt cô cùng Ngô Niệm ở một chỗ.”

            Nhìn thấy sắc mặt Hứa Bội Dung ngày càng tái nhợt khiến cho trong lòng Lâm Âm Ái bà càng thêm sung sướng.

            Bội Dung nhanh chóng túm chặt thành giường mong muốn tìm một cái gì đó nhằm khống chế mình không được ngất đi. Cô biết ở bên ngoài Gia Tĩnh có người phụ nữ khác nhưng lại không ngờ tới người phụ nữ đó cũng nhanh chóng sẽ sinh nở, đây quả là chuyện nực cười mà tất cả mọi chuyện cư nhiên lại do chính mẹ chồng của cô nói cho cô biết, hơn nữa mẹ chồng của cô lại rất ủng hộ việc tình nhân của chồng cô sinh con, càng muốn nghĩ đầu của cô lại càng đau.

            Đột nhiên cục cưng vừa mới ngủ yên lại khóc thét lên, tiếng khóc của đứa bé lôi kéo sự chú ý của cô, cũng nhắc nhở cô phải kiên cường đối mặt với tất cả, ý chí nhắc nhở cô, cô phải sống cô phải cố gắng sống thật tốt, vì con nhất định cô phải sống.

            “Con ngoan đừng khóc, đừng khóc, là mẹ, mẹ ở đây.” Bội Dung cố hết sức ôm lấy cục cưng, không ngừng mà an ủi đứa bé đang khóc không dứt.

            Nhìn thấy tỉnh cảnh hiện ra trước mắt lúc này ánh mắt Lâm Âm Ái càng nồng đậm sự chán ghét, mà một ý nghĩ lại vừa thoáng qua trong đầu bà, khóe miệng bà ta không khỏi nổi lên một nụ cười tà ác.

Chương 5: Nó là tai họa-P1

            “Hừ một con xú nha đầu vô dụng sinh con ra cũng chỉ là một đứa nha đầu vô dụng mà thôi.” Lâm Âm Ái mỉa mai nói.

            “Vì sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ? Cứ cho là mẹ không chấp nhận tôi nhưng đứa bé cũng là cốt nhục của Tề gia, trong người nó chảy dòng máu của Tề gia.” Bộ Dung nhíu mày không kiên nhẫn mà nói ra, cô không thể để con gái mình vừa mới sinh ra đã phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

            “Ngay cả một thằng con trai cô cũng không sinh nổi, các người chỉ có thể sinh con gái nên không thể trách đời vì sao phận mình bạc như vậy, mà như thế cũng tốt không dễ gì mà có thể bước chân vào cửa nhà giàu có mà thứ gì cũng không thể mơ tới, nếu cô sinh con trai may ra Tề gia chúng tôi còn cho cô vài vạn tiền thưởng nhưng cô lại cố tình sinh ra một đứa con gái.” Lâm Âm Ái càng nói càng hưng phấn.

            “Bà không được vũ nhục mẹ tôi.” Hứa Bội Dung hung hăng cắn môi, hai tay ôm con ngày càng run rẩy, cô chịu nhục nhã là đủ rồi chính là cô không thể để cho người khác vũ nhục mẹ mình, mẹ cô kiên cường như vậy , thiện lương như  vậy, những người này không đủ tư cách để nói đến bà.

            “Đây mà là vũ nhục sao? Nếu không muốn bị vũ nhục thì cô mau sinh một đứa con trai ra đi, nhìn xem Hứa gia các người chỉ có thể sinh con gái, mệnh cô là đàn bà cũng chỉ có thể sinh ra một đứa con gái, cũng sẽ là một tai họa. Ha ha ha ha ha. . . .” Lâm Âm Ái vô cùng càn rỡ mà cười.

            Hứa Bội Dung trừng mắt, trong mắt chứa đầy phẫn nộ muốn làm gì đó nhưng chính là cả người không còn chút sức lực nào.

            Cục cưng lại bắt đầu khóc lên như là nó biết được có người đang nói xấu nó nên càng lúc khóc càng lớn.

            Lâm Âm Ái khinh bỉ nhìn liếc qua sau đó bỏ lại một câu: “Hiệp nghị ly hôn của hai người, tôi sẽ nhanh chóng mang tới.”

            Nện mạnh giày cao gót đi ra khỏi phòng.

            Trong một chỗ vắng ở bệnh viện, Lâm Âm Ái đang cùng một người hộ sĩ nói gì đó, chỉ thấy người hộ sĩ liên tục gật đầu hơn nữa ý cười trên mặt ngày càng nở rộ.

            “Cám ơn Tề phu nhân, bà yên tâm chuyện này tôi sẽ không hé miệng ngay cả bác sĩ cũng không thể biết gì, hơn nữa tôi sẽ chấm dứt kỳ thực tập ngay lập tức sau đó ra nước ngoài, bí mật này sẽ không có người thứ ba biết đến.” Hộ sĩ cam đoan mà nói.

            “Cam kết này cô mang đi đốt đi, tôi không muốn thứ này sẽ trở thành chứng cớ, nếu một khi bệnh viện điều tra ra, tôi nghĩ rằng sau này cô đừng nghĩ tìm được việc trong ngành y.” Lâm Âm Ái nói ra điểm mấu chốt.

            “Tôi đã biết, chỉ cần tôi nhận được tiền của bà tôi sẽ lập tức ra nước ngoài.” Hộ sĩ lại cam đoan mà nói.

            Cho đến khi nghe được lời khẳng định của Lâm Âm Ái hộ sĩ mới mỉm cười hài lòng mà rời đi. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như thế này, nhưng mà sự cám dỗ của tiền tài khiến cô phải làm như vậy huống chi cô cũng không có hại chết người, chẳng qua chỉ là làm cho người nhà sản phụ nghĩ rằng sản phụ bị băng huyết sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh buộc họ phải ký tên vào cam kết cứu mẹ hay cứu con.

            Về phần nguyên nhân dẫn tới hiệp nghị ly hôn, đều là việc riêng của mấy người nhà giàu cô không muốn hỏi tới, cái chính là tiền chi phí cho cô có thể xuất ngoại du học, cứ cho là cô lợi dụng chức quyền nhận tiền làm trái lương tâm, nhưng cô cảm thấy được thế gian này tất cả mọi người đều giống như cô vì lợi ích và nhu cầu của bản thân mà thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng hộ sĩ như trút được gánh nặng.

            Tần Phương men theo tay vịn cầu thang đi lên vừa mở cửa ra đã phát hiện cục cung đang khóc thét, con gái té xỉu, thất thanh kêu lên bác sĩ lại vội vàng chạy vào phòng bệnh.

 Chương 6: Nó là tai hoạ – P2

            “Cái gì? Hiện tại công ty lâm vào khủng hoảng kinh tế? Tại sao có thể như vậy? Con tiếp quản công ty chưa được bao lâu đã làm sự việc đến mức như vậy?” Lâm Âm Ái không thể tin khi nhìn thấy con trai của mình.

            “Mẹ, thực xin lỗi, con sẽ nghĩ cách, đáng lẽ con không nên rời khỏi công ty đến bệnh viện, nếu không cũng sẽ không bỏ qua hợp đồng với MR, như vậy công ty chúng ta cũng có một con đường sống.”

            “Con đàn bà kia chính là một con đàn bà ôn thần sinh con ra cũng là một cái tai họa, vừa mới sinh ra công ty Tề gia liền lâm vào tình cảnh khốn đốn, không phải tai họa là cái gì?” Lâm Âm Ái chưa hết giận nói, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu mẹ con Hứa Bội Dung.

            “Phu nhân, mẹ con bà Ngô tới.” Người hầu nói.

            “Mau mời vào.” Ánh mắt Lâm Âm Ái sáng bừng lên.

            “Bác gái, Gia Tĩnh.” Ngô Niệm mặc một chiếc áo khoác cho bà bầu, nhìn qua hẳn là một hai tháng nữa sẽ sinh. Cô vuốt vuốt bụng, lộ ra tiếng cười vui vẻ của người mẹ.

            “Niệm nhi, trời lạnh như vậy em lại đang mang thai, em không ở biệt thự yên tĩnh còn chạy tới chạy lui, muốn làm cho anh lo lắng sao?” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy nhanh tới đỡ cô ngồi xuống.

            “Nếu bị lạnh cứng lại thì làm sao bây giờ?” Lâm Âm Ái ở một bên lo lắng nói. Trong bụng cô chính là tôn tử của bà, bà có thể không lo lắng sao? Đợi tôn tử thực đã rất nhiều năm.

            “Bác gái, cháu nghe nói gần đây Tề thị gặp bất lợi về việc quay vòng vốn, cháu đã nói với ba mẹ, họ nghe xong liền nói Ngô thị nhất định giúp Tề thị vượt qua cửa ải khó khăn này.” Ngô Niệm nhẹ giọng nói, từ đầu tới cuối khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười.

            “Thật sự bác gái phải cảm ơn Niệm nhi trước nha.” Lâm Âm Ái giống như là nhớ ra chuyện gì, nhẹ nhàng lấy tay vả vào miệng mình, “Cái miệng củata thật là, là mẹ lại còn xưng bác gái.”

            Ngô Niệm ngượng ngùng cười cười: “Cháu và Gia Tĩnh còn chưa có kết hôn đâu.”

            “Yên tâm đi, có mẹ ở đây, khẳng định đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, việc này do một tay ta quyết định.” Nói xong bà lớn tiếng gọi tất cả người hầu trong nhà lại.

            “Về sau Ngô Niệm chính là thiếu phu nhân của Tề gia, thiếu phu nhân, ai cũng không được gọi Ngô tiểu thư nữa mà phải sửa thành gọi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, nghe rõ chưa?” Thanh âm của Lâm Âm Ái vang vọng trong phòng khách.

            “Vâng, phu nhân.” Cả đám người hầu đồng thanh trả lời.

            “Chúc mừng đại thiếu gia, chúc mùng thiếu phu nhân, phu nhân!” Cả đám người hầu lại đồng thanh hô to.

            Lâm Âm Ái nở nụ cười, Ngô Niệm nở nụ cười, Tề Gia Tĩnh nở nụ cười mà bọn họ đã hoàn toàn quên đi thiếu phu nhân hiện tại, thân phận phu nhân của Hứa Bội Dung đang cấp cứu ở trong bệnh viện.

            Trong lòng Tề Gia Tĩnh lúc này càng thêm xác định hắn cùng với Hứa Bội Dung ly hôn là chuyện bình thường, không nói đến chuyện gì cô cũng giúp không nổi, mà cô cũng không thể sánh được so với Ngô Niệm, gia cảnh tương xứng với hắn, lại tao nhã xinh đẹp,hơn nữa chính là từ nhỏ Ngô Niệm đã liền âm thầm thích hắn, mà cô bất chấp không chút danh phận cũng nguyện ý sinh con cho hắn, tất cả những nguyên nhân này càng khiến cho Tề Gia Tĩnh càng thêm yêu Ngô Niệm.

Edit: Muathuvang

Beta: Coemho

Chương7 : Hiệp nghị ly hôn- P1

            Trong mơ màng có người vẫn gắt gao nắm chặt tay cô nói với cô, cục cưng đang đợi cô, đúng vậy cô vừa mới làm mẹ, nhất định cô phải kiên cường, nhất định phải sống thật vui vẻ.

            Rốt cục mắt Hứa Bội Dung cũng run rẩy động đậy, một chút lại một chút từ từ mở ra, nhìn thấy mẹ ở đầu giường vẫn gắt gao mà nắm tay cô khôngbuông ra.

            “Mẹ!”

            “Bội Dung, con tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Ở bên cạnh, giọng Tần Phương nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế chính mình.

            “Mẹ, con nhất định sẽ sống thật tốt, con muốn nhìn cục cưng lớn lên giống như mẹ cùng con trước đây.” Bội Dung nắm tay mẹ, kiên định mà nhìn bà.

            “Mẹ tin tưởng con, chúng ta đặt tên cho cục cưng đi?” Tần Phương nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mi, mỉm cười nhìn cháu gái bên cạnh, trong đáy mắt tất cả đều là trìu mến.

            “Mẹ gọi là Ân Tịch đi, mẹ thấy thế nào?”

            “Ân Tịch, Ân Tịch, Ân Tịch,. . .” Tần Phương một lần lại một lần nỉ non gọi. “Được , tên này hay về sau sẽ gọi là Ân Tịch.”

            Hai mẹ con vui vẻ nở nụ cười, tiểu Ân Tịch bên cạnh an tĩnh mà đi vào giấc ngủ, miệng mang chút ý cười.

            Mười ngày rất nhanh đã qua đi, mười ngày này không có bất luận kẻ nào trong Tề gia đến thăm Hứa Bội Dung lấy một lần, chẳng qua cô còn chưa có ly hôn, chồng vẫn là Tề Gia Tĩnh.

            Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót hướng phòng Hứa Bội Dung đi đến, hôm nay là ngày cô xuất viện, cũng là ngày cô phải ký vào hợp đồng ly hôn, bà  sẽ không dễ gì mà buông tha cho bọn họ đâu.

            “Bội Dung, chúng ta trực tiếp mang Ân Tịch về nhà, cũng không cần về Tề gia.” Tần Phương một bên vừa thu thập này nọ vừa nói.

            Hứa Bội Dung không nói gì, nội tâm của cô vẫn thực rất rối rắm, cô cùng với Gia Tĩnh cảm tình nhiều năm như vậy không thể nói bỏ là bỏ đi được, mà sự lạnh lùng cùng vô tình của hắn càng khiến cô đau thấu tim.

            Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót đi vào trong phòng, trên tay cầm một phần hiệp nghị, cao ngạo đứng ở trước mặt mẹ con Hứa Bội Dung.

            Trong phòng có vài giây im lặng, cũng không có ai lên tiếng.

            “Mẹ!” Hứa Bội Dung vẫn là nhẹ giọng gọi một câu.

            “Bội Dung, đây cũng là lần cuối cùng tôi nghe cô gọi tôi như vậy, tôi nghĩ sau này cô nên sửa lại thôi.” Lâm Âm Ái nhìn cô, thẳng tuột nói.

            Không khí lại là một trận im lặng.

            “Hiệp nghị ly hôn tôi đã sai luật sư làm tốt lắm, cô xem qua coi có vấn đề gì không?” Lâm Âm Ái trực tiếp đem hiệp nghị đưa đến trước mặt Hứa Bội Dung.

            “Ý của Gia Tĩnh như thế nào?” Vẫn là nhịn không được, có lẽ trong lòng Hứa Bội Dung vẫn còn ôm một tia hy vọng, dù sao nhiều năm vợ chồng như vậy, cô không tin hắn có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả một chút tình vợ chồng cũng không màng tới.

            “Ý của tôi cũng chính là ý của Gia Tĩnh, thuận tiện nói cho cô biết, Gia Tĩnh của cô chưa có tới là bởi vì nó đang cùng Ngô Niệm chuẩn bị hôn lễ, không có thời gian tới đây.” Thời điểm mà Lâm Âm Ái nói ra những lời này, ngay cả lông mi cũng hiện đầy vẻ vui sướng.

            Tin tức đáng sợ này làm cho thân hình Hứa Bội Dung vẫn là nhịn không được mà lùi về phía sau hai bước, cô không nghĩ mọi chuyệnlại nhanh như vậy, cô còn chưa có ký tên mà Tề Gia Tĩnh cũng đã cùng người đàn bà khác chuẩn bị hôn lễ.

            Điều này sao có thể khiến trái tim cô không vỡ vụn ra? Tần Phương nhìn đến tất thảy mọi chuyện, lại đau xót ở trong lòng, con gái của bà sao lại khổ như vậy? Vì cái gì chứ?

            Chương 8- Hiệp nghị ly hôn- P2

            “Thời gian của mọi người đều thực quý giá, cô xem qua hiệp nghị ly hôn đi, không có vấn đề gì thì ký tên, còn có chị Lâm lát nữa sẽ tới đây, cục cưng tôi sẽ đem về Tề gia.” Lâm Âm Ái nhẹ nhàng vỗ về móng tay vừa mới làm của mình, ngẫu nhiên dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi, phớt qua những móng tay màu hồng của mình.

            “Cái gì? Mang cục cưng đi?” Mẹ con Hứa Bội Dung không thể tin nổi, đồng thanh hỏi.

            “Đúng vậy, có vấn đề gì không? Máu mủ Tề gia, tôi không muốn phải lưu lạc bên ngoài, hơn nữa các người cũng không có điều kiện gì để nuôi dưỡng huyết mạch của Tề gia.” Khẩu khí của Lâm Âm Ái coi thường mà lãnh đạm đến như vậy – nhẹ nhàng mà bâng quơ.

            “Có thể ly hôn, nhưng mà quyền nuôi nấng nhất định phải là của tôi.” Hứa Bội Dung kiên định nói.

            “Tôi nghĩ hiệp nghị trước mặt chúng ta nói được hiểu được, trong lòng mẹ cô rất rõ ràng. Về phần quyền nuôi nấng đứa nhỏ, nếu như cô muốn giành cũng được, gặp nhau trên tòa án, hơn nữa tôi có thể nói cho cô biết, làm như vậy các người chỉ có thể thua thảm hại hơn mà thôi.” Lâm Âm Ái khẽ nhíu mày, phiền chán mà nhìn thoáng qua mẹ con hai người.

            “Đứa nhỏ mới được 10 ngày, căn bản là không thể rời xa tôi, ly hôn tôi cũng đồng ý, chính là vì sao bà phải tàn nhẫn như vậy mà chia rẽ mẹ con tôi? Vì cái gì? Vì cái gì?” Bội Dung mất bình tĩnh phản ứng lại.

            “Bội Dung, Bội Dung, là mẹ không tốt, nhưng mà nhất định mẹ sẽ cùng con, cho dù là lên tòa án, chúng tôi cũng muốn đòi về quyền nuôi nấng Ân Tịch.” Tần Phương đi tới, ôm lấy con gái đang kích động.

            “Kỳ thật ra tòa, kết quả như thế nào, tôi và các người đều rất rõ ràng. Bất quá vì cục cưng còn nhỏ như vậy, tôi có thể mở cho cô một con đường khác, cho cô cùng nó có thể ở cùng nhau.” Lâm Âm Ái bỗng nhiên thiện tâm khiến hai mẹ con nhịn không được ngỏanh mặt nhìn đối phương.

            “Con đường gì?” Bội Dung nói.

            “Tôi có thể cho cô làm vú em của cục cưng, chăm sóc cuộc sống của nó, nhưng cô phải ở Tề gia, chính là một người hầu, nếu cô đồng ý, như vậy cô vẫn có thể ở bên cạnh con gái mình, nếu cô không đồng ý, vậy chỉ có thể ra tòa thôi.”

            “Sao trên đời này lại có loại đàn bà độc ác như bà chứ? Bội Dung là mẹ đẻ của Ân Tịch, cư nhiên bà lại bắt  nó làm vú em, bà có còn chút nhân tính nào không, bà cũng là người đã làm mẹ, vì cái gì bà không thể đứng ở vị trí của nó mà suy nghĩ một chút.” Tần Phương tức giận đến mức giọng nói cũng run lên, bà không nghĩ Lâm Âm Ái có thể có ý nghĩ như vậy.

            “Nếu các người xem tôi như những gì mình nói, tôi nghĩ ngay cả chút thiện tâm đó cũng không cần nữa, đứa nhỏ cứ trực tiếp mang về nhà nuôi đến lớn lên, cô đừng đỏi hỏi quyền lợi gì, như vậy có lẽ tốt hơn đấy.” Lâm Âm Ái trực tiếp xoa xoa ngón tay của mình.

            “Không . . . . Không cần như vậy! Tôi không muốn rời xa Ân Tịch. Tôi không muốn, tôi không muốn!” Bội Dung vừa nói xong, đem tiểu Ân Tịch gắt gao ôm vào lòng, sợ sẽ bị người khác cướp đi.

            “Vậy ý của cô là đồng ý làm vú em của đứa nhỏ? Người hầu của Tề gia sao?” Lâm Âm Ái cười như không cười, tất cả, đều nằm trong dự đoán của bà.

            “Bội Dung, con đừng đồng ý, mẹ sẽ cùng con ra tòa, đòi về quyền nuôi nấng Ân Tịch, mẹ không tin trên đời này không có công bằng, người nghèo sẽ không thể thắng trên tòa.” Tần Phương ở một bên cho con gái niềm tin, bà không hy vọng Bội Dung cứ như vậy mà chịu khuất phục.

Edit:  Muathuvang

Beta: Coemho

Chương 9- Hiệp nghị ly hôn- P3

“Mẹ. . . . . . .” Nói xong, Hứa Bội Dung ôm Ân Tịch quỳ gối xuống trước mặt Tần Phương, tiếng nói vừa thoát ra, nước mắt sớm đã ngừng không được mà rớt xuống.

            “Bội Dung, thân thể của con vừa mới khôi phục được một chút, đừng tự tra tấn chính mình nữa, mẹ biết ý tứ của con, mẹ cũng khó xử.” Nước mắt trong mắt Tần Phương cũng đã tuôn xuống ào ào, hai mẹ con cùng tiểu Ân Tịch gắt gao ôm lấy nhau.

            Lâm Âm Ái chán ghét chứng kiến tất cả.

            “Mẹ, đều do con gái bất hiếu, con gái lần này không thể nghe lời mẹ, con phải chăm sóc Ân Tịch, con muốn nhìn thấy nó lớn lên, cho dù phải chịu bao nhiêu cực khổ, con đều chấp nhận. Xin mẹ hãy tha thứ cho quyết định của con.” Bội Dung vừa nói một bên nước mắt chảy lã chã.

            “Bội Dung, con gái đáng thương của mẹ . . . .”

            “Được rồi, đủ rồi, đừng đóng kịch nữa, cũng không phải sinh ly tử biệt gì, con gái của bà làm vú em của chính con gái mình, còn có thể mỗi ngày thấy đứa nhỏ, Tề gia chúng tôi coi như cũng không làm . . . các người thất vọng, hừ!”

            “Bà . . . . .” Tần Phương tức giận đến mức không thể nói lên lời, Bội Dung đem Ân Tịch đặt ở trên giường, chạy nhanh tới vuốt vuốt ngực Tần Phương, mới hạ xuống một chút.

            “Mẹ, con sẽ cố gắng chăm sóc mình thật tốt, khi nào có thời gian con sẽ về thăm mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con gái của mẹ nhất định kiên cường đợi ngày Ân Tịch lớn lên.” Bội Dung cam đoan mà nói với Tần Phương, giúp bà bớt lo lắng.

            “Tôi không muốn tiếp tục nghe các người dài dòng, thời gian của tôi rất quý giá, Hứa Bội Dung, cô mau ký tên đi.” Lâm Âm Ái không kiên nhẫn mà nhìn hết thảy.

            Bội Dung cầm lấy bút, rốt cục trên hiệp nghị ly hôn ký tên của mình.

            Lâm Âm Ái cầm hiệp nghị, nhìn thấy cô tự tay ký tên, lộ ra nụ cười đắc ý.

            “Chị Lâm lập tức qua đây đón các người về Tề gia, hết thảy công việc của cô đều nghe chị Lâm an bài đi.” Nói xong Lâm Âm Ái cũng không quay đầu lại, đập mạnh giày cao gót của mình đi ra khỏi phòng.

            “Bội Dung, tại sao con phải khổ như vậy? Vì cái gì mà phải ủy khuất chính mình như vậy, chúng ta còn có thể ra tòa mà.”

            “Mẹ, Lâm Âm Ái không phải là loại người đơn giản như vậy, nếu chúng ta ra tòa, vậy trong khoảng thời gian đó Ân Tịch làm sao bây giờ? Bà ta nhất định có biện pháp đem Ân Tịch cướp khỏi con, nếu như vạn nhất bà ta nổi ý xấu xa gì, thừa dịp chúng ta còn chưa có phán xét của tòa án, đem hại chết Ân Tịch thì làm sao bây giờ? Con không thể mạo hiểm như vậy.”

            Bội Dung vẫn là dùng lý trí để phân tích, từ ngày đầu tiên tiến vào, cô chỉ biết rằng Lâm Âm Ái chán ghét chính mình, nghĩ đủ mọi phương pháp để tra tấn chính mình, mà lần này, không thể nghi ngờ được bà ta lại dùng thủ đoạn quen thuộc này, chính là cô thật không ngờ Lâm Âm Ái ngay cả cháu gái ruột của mình cũng lợi dụng, có thể thấy được trong lòng bà ta Ân Tịch ngay cả một phân cũng không đáng.

            Nghe hết thảy những lời này, Tần Phương chỉ cảm thấy vận mệnh thực không công bằng, không nghĩ rằng tất cả báo ứng lại đổ ập lên người Bội Dung, còn có Ân Tịch nhỏ như vậy. Vì sao ông trời lại không thể đối xử với họ công bằng một chút, nhân từ một chút?

            “Mẹ, con không oán hận, con chỉ trách mình trước đây nhất thời mê muội, gả cho Tề Gia Tĩnh, còn để cho mình dễ dàng bị lừa như vậy, con về sau nhất định sẽ không để Ân Tịch lại phải chịu lừa gạt như vậy, nhất định sẽ không.” Hứa Bội Dung kiên định mà thề.

Edit: Muathuvang

Beta: Coemho

 Chương 10- Tra tấn- P1

Ngày thứ hai khi Hứa Bội Dung trở về Tề gia, Lâm Âm Ái liền phân phó chị Lâm. Nói bà ta muốn ăn canh gà thuốc bắc do Hứa Bội Dung nấu, phải là tự tay cô làm.

            Hứa Bội Dung buông Ân Tịch vừa mới bú no xuống, chị Lâm liền tới, tư thái không chút hèn mọn.

            “Hứa Bội Dung, phu nhân nói, cho cô tự mình đi nấu thuốc bắc, cũng đừng có lãng phí sự tán dương của phu nhân đối với cô.”

            “Vâng, tôi lập tức làm ngay.” Nói xong Hứa Bội Dung vội vã chạy đến nhà bếp.

            Thuốc bắc chỉ cần dùng đúng nguyên liệu và vừa lửa, hương vị sẽ rất ngon, ba giờ sau, Hứa Bội Dung lấy ra một ít canh ở trongg bát nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe miệng lộ ra ý cười. Giây lát lại bi thương.

            Còn ở trong cữ như cô, đến Tề gia này, vì để cho mình có nhiều sữa, mỗi ngày đều phải uống thuốc lá, canh gà là thứ mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến, trong lòng lại thấy Ân Tịch đáng thương, làm mẹ mà không thể cho nó uống một chút gì tốt hơn một chút.

            “Phu nhân đã muốn chờ không nổi nữa, nhanh đưa canh thuốc bưng lên cho phu nhân .” Chị Lâm lại một bên không ngừng thúc giục.

            Bội Dung rất cẩn thận bưng bát, nhẹ nhàng mà đi, sợ sẽ có sơ xuất gì.

            “Làm chuyện gì cũng chậm chạp quá đấy, về sau cô ở Tề gia làm việc như thế nào, người của Tề gia chân tay đều phải nhanh nhẹn, về sau làm việc tốc độ nhanh lên, đừng có lười nhác.” Lâm Âm Ái cau mày , hung hăng mà cảnh cáo.

            “Vâng, phu nhân, sau này chân tay Bội Dung sẽ nhanh nhẹn hơn.” Hứa Bội Dung hèn mọi nói, sau đó đem canh thuốc đến trước mặt Lâm Âm Ái.

            “Phu nhân, mời nếm thử một chút, có hợp khẩu vị của ngài hay không.”

            Lâm Âm Ái giơ tay tiếp lấy cái bắt Hứa Bội Dung đưa cho mụ, Lâm Âm Ái mới vừa cầm đến, sắc mặt đã biến, chửi ầm lên: “Mày muốn hại tao bỏng chết hay sao?”

            Vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy tiếng bát canh thuốc vỡ trên mặt đất, nước canh gà nóng bỏng hơn một nửa là đổ trên tay Hứa Bội Dung.

            “A. . . .” Đau đớn trong chớp mắt làm cho Hứa Bội Dung lớn tiếng mà kêu lên.

            “Mày la hét cái gì, chẳng lẽ là mày cảm thấy tao oan uổng mà hả?” Lâm Âm Ái nổi giận đùng đùng.

            “Không phải, phu nhân, tôi không có ý này.” Bội Dung đành phải ủy khuất nói.

            “Sau này nhất định phải hiểu biết một chút, cô là hạ nhân, tôi là chủ nhân. Hạ nhân tay chân thô ráp, bưng bát canh không sao, nhưng là chủ nhân tay nhẵn nhụi, chịu không được nóng như vậy.” Nói xong mụ ta vô thức mà vuốt ve bàn tay tự cho là mềm mại nhẵn nhụi kia.

            “Đúng vậy, phu nhân. Lần sau tôi sẽ chú ý.”

            “Lần này tính lần này, bây giờ phạt cô một chút đi. Lần trước đi Pháp trở về có hai vali quần áo bẩn, loại này không thể giặt máy, nhất định phải giặt tay, giặt chút quần áo chắc là không có vấn đề gì chứ?” Mụ ta còn không quên mỉm cười nhìn về phía Hứa Bội Dung.

            Bội Dung giơ tay nhẹ nhàng mà nâng nâng, nhưng là cảm giác đau đớn so với ban nãy lại càng đau đớn hơn.

            “Như thế nào? Cô đối với việc tôi an bài không hài lòng sao?” Lúc nói chuyện, sắc mặt Lâm Âm Ái đã sớm chùng xuống.

            “Không có, chuyện phu nhân an bài sao lại không hài lòng được, Bội Dung nhất định sẽ làm tốt.” Trên mặt mụ ta đã muốn không có khí sắc, nói thế nào cũng chỉ biết chết lặng mà làm theo.

            “Vậy để cho chị Lâm an bài cho cô đi, đi xuống làm việc đi.”

            Chương 11- Tra tấn- P2

            Hứa Bội Dung ra tới cửa phòng khách, dụng phải Tề Gia Tĩnh với Ngô Niệm.

            Cô ta đang mang thai, hắn ở một bên nhẹ nhàng mà đỡ, cô đi tới hắn hơi hơi cười gượng, hắn âu yếm mà vuốt tóc cô ta, đây là một màn ân ái cỡ nào, chính là một màn này xem ở trong mắt cô, vì cái gì trái tim Hứa Bội Dung lại đau như cắt?

            Cô đứng im tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên lảng tránh thế nào.

            “Bội Dung . . . .” Ngô Niệm nhẹ nhàng mà gọi, mang theo ánh mắt cùng khuôn mặt nhìn qua có vẻ tươi cười.

            “Chúng ta đi thôi, mẹ còn chờ chúng ta vào ăn cơm.” Gia Tĩnh thậm chí còn không có liếc mắt nhìn Bội Dung, dẫn Ngô Niệm hướng bên cạnh cô đi qua.

            Bội Dung tự nói với chính mình nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . . Kia như là lưỡi dao sắc nhọn đâm thật sâu vào trái tim cô, tránh cũng không được.

            Tay cô lùa vào nước lạnh, xẹt qua vải vóc của Pháp, không có nhè nhẹ mềm mại, trừ bỏ đau đớn cay độc, vẫn là cay độc đau đớn.

            Thả tay đổ bột giặt lên trên quần áo mềm mại, cô bắt đầu nhẹ nhàng mà vò quần áo, sợ dùng sức quá thì sẽ làm hỏng, lại sợ yếu quá lại không đủ để giặt sạch sẽ. . . .

            Sự thật chứng minh, độ sạch sẽ cùng với hư hao của quần áo lại là nguyên nhân để Lâm Âm Ái trách phạt Hứa Bội Dung, mặc kệ cô làm tốt đến đâu, Lâm Âm Ái đều có thể tìm ra lý do, sau khi giặt xong quần áo, cô lại vào đại sảnh dùng khăn lau dọn lại một lần.

            Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hỗn hợp vào mùi của vải vóc, mà thứ cô nhớ nhất vẫn là Ân Tịch, cô đi lâu như vậy, Ân Tịch nhất định đói bụng lắm, nhất định khóc đòi cô. . . . . . Chịu đựng đau đớn, cô cố gắng mà lau sàn nhà, hy vọng dùng tốc độ nhanh nhất mà hoàn thành, sau đó cho Ân Tịch bú sữa.

            Lúc cô trở lại phòng của người hầu, chỉ thấy Ân Tịch khóc tới hai mắt đều sưng đỏ, Bội Dung đau lòng ôm con vào lòng, nhanh chóng kéo áo mình lên, nghe tiếng Ân Tịch từng ngụm lại từng ngụm mút sữa, mũi cô một trận lại một trận chua xót.

            Tội gì phải lâm vào tình trạng như hôm nay? Lúc trước lời thề cùng tình yêu của Tề Gia Tĩnh với cô khắc cốt ghi tâm như vậy, mà bây giờ, cô lại từ vợ của hắn biến thành người hầu trong nhà hắn, vú em của con hai bọn họ. . . .

            Một tháng sau, Tề gia mở tiệc lớn, suốt ba ngày ba đêm, bởi vì Ngô Niệm sinh một đôi long phượng thai, Lâm Âm Aí cùng Tề Gia Tĩnh càng coi Ngô Niệm là bảo bối mà thờ phụng.

            Ba tháng sau, Tề Gia Tĩnh cùng Ngô Niệm cử hành đại hôn, mời các cơ quan truyền thông và báo chí, cũng giảng giải lại tình yêu khổ sở cùng lãng mạn của bọn họ, mà Hứa Bội Dung lại trở thành “kẻ thứ ba” phá đám bọn họ.

            Ngày hôm sau truyền thông lại đưa tin: “Nữ minh tinh Hứa Bội Dung ngày xưa sinh không được con, thế nhưng ác tâm lại muốn hại cốt nhục của Tề gia, cũng may tất thảy đều bị bại lộ, mà hiện giờ, Hứa Bội Dung đã rời khỏi Tề gia, hơn nữa trốn tránh truyền thông đưa tin. . . .”

            Trên báo giới có vô số kiểu suy đoán, nói cô năm đó tham luyến hư vinh, lựa chọn lui về gả cho nhà giàu có, chính là vì ham làm thiếu phu nhân, nói rằng thiếu phu nhân nhà giàu không phải ai cũng có thể đảm đương được. . . .

            Cũng có người đoán rằng, Hứa Bội Dung sở dĩ có ngày hôm nay, là bởi vì cô tằng tịu bên ngoài, bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa . . . .

            Còn có người đoán rằng, Hứa Bội Dung là trời sinh không thể sinh con, nếu có thể sinh nổi một mụn con gái, khẳng định cô cũng không có kết cục như ngày hôm nay. . . . .

Edit: Muathuvang

Beta: Coemho

            Chương 12- Tra tấn- P3

            Tề Gia Tĩnh tái hôn xong ngày thứ hai, Ngô Niệm mệnh lệnh cho chị Lâm bảo Hứa Bội Dung nấu tổ yến cho cô ta, hơn nữa còn cố ý dặn, chính cô phải mang tới cho cô ta.

            Tề Gia Tĩnh cùng Ngô Niệm vẫn ở tại phòng tân hôn trước kia của cô, chính là nghe người hầu nói, phòng tân hôn không chỉ có sửa chữa, hơn nữa còn làm thông với một phòng bên cạnh, phòng tân hôn hiện tại so với trước đây lớn hơn ít nhất một phần ba.

            Cô bưng tổ yến, những thứ này cũng từng là đồ ăn vặt của cô, chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, tất cả đều đã chuyển vần.

            Cô nghĩ tới đi làm việc lại, nghĩ tới việc rời khỏi Tề gia, chẳng qua là Ân Tịch làm sao bây giờ? Lâm Âm Ái nhất định không bỏ qua cho cô, cô cũng biết, Lâm Âm Ái là trả thù cô, bởi vì lúc trước Lâm Âm Ái đã nói với cô, nếu cô tiến vào Tề gia, nhất định bà ta sẽ làm cho cô nhận phải báo ứng, làm cho cô phải hối hận trước đây đã quyết định tiến vào tề gia.

            Đúng vậy, hiện tại cô đã biết,nhà giàu có tựa như đáy biển, những con người này, mặt ngoài cảnh tượng vô hận, tấm lòng nhân ái làm từ thiện, nhưng mà bên trong thì một người cũng không thể dung, tâm địa ngoan độc . . . . .

            Bất tri bất giác, Bội Dung đã đi tới cửa tân phòng của Ngô Niệm, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy thanh âm khiến cô không chịu nổi.

            “Tĩnh. . . . A. . . . Anh có nhớ người ta không? Anh là muốn tra tấn người ta đến chết sao?” Thanh âm của Ngô Niệm mang theo tiếng thở gấp.

            “Tiểu yêu tinh, không phải là em muốn anh đến chết sao? Anh chính là muốn tra tấn em đến chết đó . . . .”

            “A. . . . Đừng, chậm một chút, Tĩnh ca, đau . . . .” Tiếng ngâm nga dâm đãng của nữ nhân vang lên.

            “Kêu lớn lên chút, em. . . tiểu yêu tinh này, vẫn là thông minh như vậy. . . .”

            Tiếng thở dốc không ngừng của nam nữ, từng trận từng trận truyền vào lỗ tai cô, đứng ở tại chỗ, lại không biết nên làm thế nào cho phải.

            Ngô Niệm hẳn là cố ý đi? Cô ta chính là muốn cho chính cô nhìn thấy bọn họ ân ái đến mức nào, làm cho cô chết tâm đi, kỳ thực cần gì phải làm như vậy đâu, lòng của cô từ lúc Tề Gia Tĩnh ký tên cứu đứa nhỏ thì đã chết đi rồi.

            Đang lúc cô chuẩn bị lui ra, cửa phòng mở ra , cô ngẩng đầu, thấy Tề Gia Tĩnh đứng trước mặt của cô, trong mắt lộ ra thiếu kiên nhẫn, “Tại sao lại là cô? Cô tới đây làm cái gì?”

            “Tôi mang tổ yến tới cho thiếu phu nhân.” Hứa Bội Dung khôi phục lại thanh âm bình tĩnh thực bình tĩnh.

            “Anh yêu làm sao vậy? Sai cô đi lấy bát tổ yến mà lại lâu như vậy?” Giọng nói mang theo nũng nịu mà oán giận vang từ phía sau Tề Gia Tĩnh, một đoàn tóc dài tùy ý bay bay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn.

            Đến khi cô ta nhìn thấy người bên ngoài là Hứa Bội Dung, ra vẻ kinh ngạc nói: “Bội Dung, ngại quá, về sau lúc mang đồ cho tôi tôi sẽ nói với người hầu, bảo người khác manng tới cũng được.”

            Giơ tay cầm lấy bát tổ yến, còn không quên mỉm cười với cô, một con người hiểu lý lẽ lại ôn nhu như vậy.

            Ánh mắt Tề Gia Tĩnh hòa nhã không ít liếc qua Hứa Bội Dung, ở trong mắt hắn, Hứa Bội Dung thấy hắn không vừa mắt tới mức nào, không còn có mê luyến đối với cô như trước, hung hăng mà đóng cửa lại, phát ra một tiếng động như động đất.

            Chương 13-Tra tấn – P4

            Hứa Bội Dung vẫn chuyên chú mà giặt quần áo, vẫn chưa phát hiện ra người đứng phía sau mình, một đôi mắt giống như muốn nhìn thấu cô vậy, sau đó chậm rãi tiến đến trước mặt cô.

            “Khụ khụ . . . . .” Vài tiếng ho mạnh kinh động đến Hứa Bội Dung, cô thấy xuất hiện trước mắt mình là một đôi giày cao gót, mà bọt nước giặt quần áo trên tay cô không cẩn thận văng vào trên mũi giày, nhìn thấy loại tình huống này, cô sợ hãi.

            “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi sẽ lau khô cho cô ngay, tôi sẽ lau khô cho cô ngay.” Nói xong cô dùng chính bàn tay của mình đi lau giầy của cô ta, thậm chí cũng không kịp nhìn xem đây là chân ai, hiện tại cô chỉ cầu không đắc tội bất kỳ kẻ nào, không làm sai gì.

            Tay cô đang nghiêm túc lau giọt nước dính trên đôi giày cao gót kia.

Bỗng nhiên, giày cao gót đá lên một cái, tay Hứa Bội Dung trược tiếp ngã xuống đất, tay cô còn chưa có kịp thu lại, giày cao gót đã trực tiếp dẫm nát mu bàn tay trắng nõn của cô.

            “A. . . . . . Đau quá!” Mu bàn tay đột nhiên bị dẫm nặng, làm cho cô nhịn không được kêu lên. Tiếng kêu của cô, càng làm cho chủ nhân của đôi dày tăng lực dẫm lên, cảm nhận đến lúc này, Hứa Bội Dung chỉ có thể gắt gao mà cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu.

            Khuôn mặt trắng hồng, mang theo ý cười nhạt, tiểu nữ nhân trước mặt người khác bộ dáng ôn nhu, lại không ngờ rằng tâm địa lại độc ác như vậy.

            “Tôi không thể tưởng tượng nổi, nữ minh tinh phim nhựa vang danh bốn biển năm đó, người dịu dàng đến mức khiến ngay cả sát thủ cũng hy sinh hết thảy để bảo hộ, người phụ nữ làm cho đô đốc cao cấp không tiếc phạm pháp mà che chở, cuộc sống thực ra lại chật vật đến không chịu nổi như vậy.” Trên mặt cô ta thủy chung vẫn là tươi cười.

            “Ngô Niệm, cô muốn làm gì đây? Tôi cũng không có ý muốn tranh đoạt cái gì với cô, tôi chỉ cầu tôi cùng Ân Tịch có thể bình an mà sống.” Bội Dung hèn mọn nói, cô biết hoàn cảnh ngày xưa đã lui vào dĩ vãng, mà cho dù cô có tiến nhập nhà giàu có, cho tới bây giờ đều không có tự mình tính toán qua, khờ dại tin tưởng tình yêu, ở thời điểm tỏa sự nghiệp trên đỉnh vinh quang lựa chọn rút lui, gả cho Tề Gia Tĩnh để đổi đến kết cục ngày hôm nay, tất cả những thứ này, cô chỉ hận chính mình.

            “Tôi nhất định sẽ làm cho mẹ con cô hai người sống thật tốt, cô hãy tin tôi, tôi nhất định làm như vậy, tôi nhất định nhìn thấy mẹ con các người sống thật là tốt,” Giày của Ngô Niệm nâng lên, lại đem gót giày hung hăng mà dẫm nát mu bàn tay bên dưới.

            “A. . . . . . Cô. . . . .” Bội Dung thật sự chịu không nổi, đau đến ngay cả nói đều không ra lời, trên trán ứa mồ hôi lạnh.

            “Hừ, nhớ kỹ, thiếu phu nhân Tề gia, là Ngô Niệm tôi, cô vĩnh viễn cũng đừng có vọng tưởng.” Nói xong nâng chân lên, tao nhã mà xoay người , hướng tới bên cạnh cô đi qua.

            Nhìn thấy trên mu bàn tay chính mình in hai dấu giày cao gót màu đỏ, cô đem nước mắt nuốt vào trong lòng, nói cho chính mình vì Ân Tịch, này hết thảy đều là đáng giá.

Edit: Muathuvang

Beta: Coemho

Chương 14- Thời thơ ấu của Ân Tịch -P1

           Con gái Ngô Niệm kêu Tề Tư Di, đứa con trai kêu Tề Tư Gia. Đôi long phượng thai này là bảo bối của Tề gia, mọi người đều lấy buồn vui của bọn họ làm buồn vui của mình.

            Tiểu Ân Tịch dưới sự bảo vệ của Hứa Bội Dung đã chậm rãi lớn lên, mỗi ngày một thêm xinh đẹp, từ lúc biết bò tới biết đi, thanh âm đầu tiên mà nó kêu là “ma ma” . Cho dù Hứa Bội Dung đã dốc toàn lực để bảo hộ nó, đứa con gái này cũng chính là niềm hy vọng duy nhất của cô, nhưng mà cuộc sống của hai người cũng vô cùng trắc trở, thậm chí so với Hứa Bội Dung, Ân Tịch lại càng thêm bi thảm hơn.

            Lúc mà Ân Tịch ba tuổi, một lần kia, ham chơi bé chạy đến trước mặt mẹ vô cùng vui vẻ, lớn tiếng kêu lên: “Mẹ!”

            Một tiếng gọi này lọt vào tai Lâm Âm Ái đang sai khiến Bội Dung làm việc ở bên cạnh, mụ ta không lên tiếng, tận cho tới khi Ân Tịch lắc lắc cái mông nhỏ nhắn chạy đến trước mặt Bội Dung.

            “Ba, ba.” Hai tiếng, đánh lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của tiểu Ân Tịch, trên mặt lập tức hằn hai rõ bàn tay màu đỏ do hai cái tát đánh vào.

            “Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Tiểu Ân Tịch bị hai cái tát này làm cho sợ hãi.

            “Nó không phải mẹ của mày, nó là vú em của mày, gọi một tiếng tao liền đánh một lần, cho tới khi nào mày không dám gọi nữa mới thôi. Nghe thấy chưa?” Sắc mặt Lâm Âm Ái hung ác.

            “Không, mẹ không phải vú em, mẹ chính là mẹ, mẹ chính là mẹ thân sinh của Ân Tịch.” Ân Tịch nghe được có người không cho nó kêu mẹ, trái tim nhỏ bé hung hăng bị thương, theo bản năng mà hét lớn.

            “Ba, ba!” Ân tịch mới vừa vừa nói xong, hai bàn tay lại hung hăng tát lên mặt Ân Tịch, Ân Tịch không khóc, mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn bà rất xấu rất xấu trước mắt mình, khi dễ nó cùng mẹ.

            “Phu nhân, tôi cầu bà, đừng thương tổn Ân Tịch, là tôi dạy không tốt, đều là do tôi, bà muốn đánh liền đánh tôi đi!” Bội Dung cầu xin mà nói.

            “Hứa Bội Dung, tôi hỏi cô, đứa nhỏ kia hẳn là nên gọi cô là gì?” Lâm Âm Ái chỉ vào Ân Tịch hỏi cô.

            Bội Dung vuốt ve khuôn mặt Ân Tịch, đau lòng nhìn đứa bé kiên cường mà ánh mắt phòng bị.

            “Mẹ, Ân Tịch không đau, Ân Tịch tuyệt đối không đau.” Nhìn thấy biểu tình bị thương tổn của mẹ, trái tim nhỏ bé của nó nói cho nó biết, nó không nên khiến cho mẹ lo lắng, không để cho mẹ vì mình mà phải khổ sở.

            “Ba!” Lại một tiếng, cái tát này tuy rằng không mạnh như ban nãy, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ đi bao nhiêu, khóe miệng tiểu Ân Tịch ứa ra tơ máu.

            Tâm can Hứa Bội Dung đau hơn ai hết, chẳng qua là cô phải làm như vậy, cô chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ được Ân Tịch, mặc kệ sau này Ân Tịch có hận cô hay không, cô muốn dùng hành động nói cho nó biết, là cô yêu nó, mặc kệ hèn mọn nhưng lại không ai có thể thay thế.

            “Về sau không được gọi tôi là mẹ, tôi là vú em của cô. Nhớ kỹ, tôi là vú em của cô, tôi là vú em của cô.” Hứa Bội Dung khổ sở mà kiên định nói.

            Ân Tịch còn nhỏ bé, nó không biết vì sao mẹ lại đánh mình? Vì sao lại nói với mình, Ân Tịch là đứa nhỏ chỉ có vú em? Trái tim nhỏ bé của nó đã bị thương, năm ba tuổi, sau khi bị tát một bạt tai nó liền chạy đi cũng không quay đầu lại, mà mẹ của nó cũng không đuổi theo nó.

            Chẳng qua là nó cũng không biết, mẹ của nó cũng không thể chạy đuổi theo, mẹ của nó phải đi gặp bà nội, là cô không dạy dỗ tốt con gái. Mà tất thảy khổ sở này, cũng không nằm trong khả năng chịu đựng của một đứa bé ở tuổi của nó.

            Chương 15- Thời thơ ấu của Ân Tịch -P2

            Lúc Ân Tịch được 5 tuổi 2 tháng, đứa con gái thứ hai của Ngô Niệm cũng được 3 tuổi, kêu là Tề Tư Mục.

            “Cái này là của tao, không cho mày chạm vào đồ của tao.” Tề Tư Mục tuy còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu khi dễ Ân Tịch cùng với hạ nhân.

            “Không, đây không phải của mày, đây là của mẹ tao, không đúng, là vú em của tao làm cho tao, mày trả cho tao.” Từ sau khi Ân Tịch bị đánh, mẹ cảnh cáo nó, trước mặt người ngoài chỉ cho phép gọi là vú em.

            “Mày đưa cho tao, đây là của tao, đây là của tao, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là của tao.” Tề Tư Mục gắt giọng lớn tiếng hét to, hơn nữa còn giật lấy đồ trên tay của Ân Tịch.

            “Không phải của mày sẽ không phải của mày.” Ân Tịch đã nổi giận rồi, đây là thứ mà nó trân trọng nhất, là búp bê xinh đẹp do mẹ khâu từng đường kim mũi chỉ cho nó, đây không chỉ là món đồ chơi duy nhất của nó, lại là tình yêu của mẹ, nó không thể để cho người khác cướp đoạt.

            Thời điểm mà Ân Tịch hung hăng cướp lại đồ trên tay Tề Tư Mục, Tề Tư Mục lớn tiếng khóc lên.

           Tề Tư Di nghe được tiếng khóc của em gái, chạy tới, không hỏi nguyên nhân, liền giơ tay tát Ân Tịch một cái, Ân Tịch gắt gao ôm chặt búp bê vải, chịu đựng đau không để cho chính mình cảm thấy ủy khuất.

            “Em gái đừng khóc, em muốn cái gì chị đều lấy lại cho em.” Tề Tư Di nhẹ nhàng mà vỗ bả vai em gái, xoay người trừng ánh mắt ác độc liếc Ân Tịch.

            “Đem cái đó đưa cho tao.” Tề Tư Di còn nhỏ tuổi, mà đã bắt đầu mệnh lệnh cho Ân Tịch phục vụ cho mình.

            ‘Không, cái này là của tao.” Vẫn như trước Ân Tịch liều mạng bảo hộ đồ vật.

            “Cái loại tạp chủng này, màu thật không biết xấu hổ, nhanh lên, đưa cho tao.”

            “Tao không phải tạp chủng, mày mới là tạp chủng.” Theo bản năng Ân Tịch phản kháng.

            “Mẹ tao từng nói, mẹ mày là kẻ tiện nhân, nghìn người chửi vạn người đánh, đúng là tiện nhân, hừ!” Nói xong, Tề Tư Di mạnh miệng phun nước miếng vào người nó.

            Còn nhỏ tuổi tuy rằng nó không hiểu những lời này có ý tứ gì, nhưng nó khẳng định đó là những lời nói vũ nhục mẹ nó, Ân Tịch mạnh mẽ đánh trả: “Không được mắng mẹ tao, không được mắng mẹ tao . . . .”

            Nói xong, Ân Tịch đánh nhau với Tề Tư Di, Tề Tư Mục ở một bên hét lớn lên: “Người đâu mau tới a, tiện nhân đánh chị ta, tiện nhân đánh chị ta!”

            Một nhóm người hầu chạy tới, vội vàng đem hai người tách ra, trong đó có một người gắt gao túm lấy Ân Tịch, miệng cười kịch liệt nói: “Đại tiểu thư, tôi thay cô bắt nó.”

            Tề Tư Di đi lên phía trước, hung hăng tát vào miệng nó, chẳng qua là hận thù khó hiểu như cũ, lớn tiếng giận giữ nói: “Các người đi lấy mấy thứ đồ lại đây cho ta, ta muốn dạy dỗ con tiện nhân này.”

            Một người hầu trong đó nói: “Đại tiểu thư, trong túi của tôi chỉ có tăm nhọn, nếu không tôi chạy đến phòng bếp tìm xem.”

            “Không cần, ngươi liền đưa tăm cho ta.” Tề Tư Di ra lệnh.

            Cầm cây tăm, một đứa bé gái mới năm tuổi, trong ánh mắt đã chứa đầy âm hiểm cùng ngoan độc, nó cầm cây tăm đứng trước mặt Ân Tịch đang hoảng loạn, lại cười lên tiếng cười khanh khách độc ác, nó phải tra tấn Ân Tịch, nó phải cho Ân Tịch biết kết cục của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro