Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Khuynh Vân sau khi kiểm tra một lượt thì được đưa vào phòng hồi sức.

Nghiêm Đào đích thân hỏi bác sĩ về tình hình của cô, bác sĩ chỉ thở dài:

-"Cơ thể bị thương khá nhiều, đặc biệt là eo và ngực, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, đã sát trùng cẩn thận!"

Cô bác sĩ nói xong thì ngậm ngừng không dám nói tiếp, Nghiêm Hàn Lãnh vô cùng sốt ruột:

-"Các người trông cô ấy giống người chỉ bị thương bên ngoài thôi à? Rốt cuộc cô ấy bị làm sao nữa?"

Bị quát, cô bác sĩ run rẩy tới đáng thương, lắp bắp định tiếp thì sau lưng có tiếng nói:

-"Bác sĩ Phương, cô tiếp tục công việc đi, tôi sẽ báo với người nhà bệnh nhân này về tình hình hiện tại của cô ấy!"

Mọi người quay lại, thì ra Mặc Viễn - giám đốc bệnh viện, cũng là bạn thân của An Sâm.

Anh từ tốn bước tới nhìn thẳng Nghiêm Hàn Lãnh, giọng vô cùng bình thản:

-"Cô ấy hiện tại thảm tới khó tả! Vừa nãy, chiếc váy bị dính vào vết thương, chúng tôi định tiêm thuốc rồi mới cắt ra, cô ấy liền tự giật ra, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng. Suốt quá trình khám, cô ấy không nói một câu gì, chỉ khóc thôi! Hiện tại đã được tiêm thuốc an thần, nên ngủ rồi!"

Ngừng một lúc, anh lập qua vài tờ giấy rồi nói tiếp:

-"Theo kết quả xét nghiệm thì vùng kín không bị tổn thương, không có dấu hiệu bị xâm hại! Nhưng cổ tay và mắt cá chân bị thương khá nặng, có lẽ do cô ấy chống cự mà ra! Đặc biệt là mắt cá chân phải bị dao khoét khá sâu, có thể thấy được xương, nhưng tôi đoán vết thương này không phải do Trần Sở gây ra, mà là cô ấy tự làm ra, tôi nghĩ do cô ấy muốn tỉnh táo để trốn thoát! Vừa nãy khi ngủ tôi mở bàn tay ra thấy cô ấy luôn giữ chặt cái nhẫn này trong tay, có lẽ suốt quãng thời gian tra tấn kia, cô ấy luôn sợ mất đi nó! Bàn tay nắm chặt tới mức móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, tạo ra mười vết thương khá sâu! Với tình trạng hiện tại, tôi khuyên gia đình đừng để cô ấy kích động, ngoài ra, bình thường cô ấy nghe lời ai nhất thì mời người đó tới nói chuyện với cô ấy! Nên nhớ cô ấy không thể chịu thêm đả kích!"

Nói xong, anh ta đưa ra một cái nhẫn, Minh Tuyên Triệt nhanh tay cầm lấy chiếc nhẫn, thì ra cô sợ mất thứ anh tặng cô...

Nghiêm Hàn Lãnh lập tức nhận ra Minh Tuyên Triệt cũng đeo một chiếc nhẫn y hệt, có lẽ đó là vật định tình giữa hai bọn họ?

Minh Tuyên Triệt giọng run rẩy:

-"Cô ấy... khi nào sẽ tỉnh?"

Mặc Viễn nhún vai:

-"Có lẽ sắp rồi! Thuốc đó khá nhẹ, chỉ làm cô ấy ngủ một lúc thôi! Bình thường cô ấy dùng thuốc an thần, nên tôi không dám tiêm liều mạnh cho cô ấy!"

Mọi người nghe xong thì tái mặt, không ai dám nói gì cả.

Tống Khuynh Vân tỉnh dậy thì trước mắt cô là một đống người xung quanh đang chăm chú nhìn cô.

Nghiêm lão thấy cô tỉnh giấc thì òa khóc:

-"Vân Nhi! Là lỗi của ông, là ông làm con chịu thiệt chịu khổ rồi!"

Tống Khuynh Vân nhẹ nhàng lắc đầu:

-"Ông à, sao lại nói thế được! Con...không sao!"

Sự bình tĩnh của cô lại càng khiến mọi người sởn gai ốc, Mặc Viễn vừa nói lúc khám cô rất mất bình tĩnh rồi còn khóc hay sao? Tại sao giờ có thể bình tâm tới vậy?

Tống Khuynh Vân cảm giác cả người đều đau nhức, dù chỉ hơi di chuyển thôi cũng đau tới thấu tim.

Cô gượng cười, nhìn xung quanh:

-"A Kỷ... đâu rồi?"

Vừa dứt lời thì Minh Tuyên Triệt từ đâu chạy tới, anh mặc đồ thể thao, tay xách hộp đồ ăn và vài thứ linh tinh. Anh vội bước chỗ cô ôm chặt cô vào lòng:

-"Tiểu đậu hũ...anh đây rồi!"

Tống Khuynh Vân nhìn thấy anh thì như một đứa trẻ, giơ tay vẫy vẫy đòi ôm, khi được ôm rồi thì òa khóc nức nở:

-"A Kỷ...lúc đó thật đáng sợ... em dùng hết sức gọi anh... nhưng anh không ở đó... em thật sự rất sợ...sợ lắm!"

Minh Tuyên Triệt vỗ về mái tóc của cô:

-"Là anh không tốt, nghĩa ra không nên để em một mình, anh nên ở lại với em, anh xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu, anh hứa, mọi việc giờ đã ổn rồi!"
Ôm cô thật chặt, anh mới cảm nhận rõ sự run rẩy của cô, thật không dám tưởng tượng, nếu anh tới muộn, cô sẽ thành hình dạng nào....

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, vớ lấy hộp đồ ăn:

-"Nè, anh nấu cháo cá em thích nhất! Ăn một chút cho có sức!"

Tống Khuynh Vân nhìn cháo thì mếu máo:

-"Em... không ăn cháo...nhạt miệng lắm!"

Minh Tuyên Triệt ân cần:

-"Ngoan đi! Ăn xong rồi nghỉ ngơi, đợi khỏe rồi, em thích gì anh cũng nấu cho em, được không?"

Tống Khuynh Vân ngoan ngoãn ăn từng thìa, sau đó uống nước, rồi đi ngủ, nói chung chỉ cần Minh Tuyên Triệt khuyên, ngay cả lúc bác sĩ thay bang, cô cũng vô cùng ngoan ngoãn, tuyệt đối không náo loạn.

Mọi người từ nãy bị cho ăn cẩu lương, ai cũng vô cùng ngạc nhiên, Tống Khuynh Vân hoàn toàn trái với suy nghĩ của họ, khi tỉnh lại không hề mất bình tĩnh, chỉ có hơi ngơ ngác một chút, nhưng chỉ cần Minh Tuyên Triệt khuyên can, cô tuyệt đối nghe lời, thực giống một cô bé ngoan ngoãn.

Đơi cô ngủ say, tất cả đều ra ngoài, Mặc Viễn từ nãy luôn tỉ mỉ quan sát Tống Khuynh Vân, anh ta trầm tư suy nghĩ.

An Sâm nhìn anh, khẽ hỏi:

-"Cô ấy... sao lại trở thành như vậy?"

Mặc Viễn vừa suy tư vừa nói:

-"Trường hợp kiểu này rất khó nói... có thể do cô ấy gặp đả kích quá lớn, nên hiện tại cô ấy đang tự lừa dối, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn, cô ấy sẽ không phải nghĩ tới những thứ kia... cũng có thể... Minh tiên sinh đây... với cô ấy là người quan trọng vô cùng, như anh đã nói, cô ấy thà chết không buông chiếc nhẫn kia, điều này chứng tỏ trong lòng cô ấy, A Kỷ của cô ấy là nơi cô ấy thấy an tĩnh nhất, cô ấy nghe lời anh ta, vì sợ anh ta sẽ bỏ cô ấy mà đi... Nói chung tình trạng cô ấy hiện tại rất phức tạp rồi, anh sẽ quan sát thêm vậy! Quan trọng nhất chúng ta đã biết cô ấy sẽ bình tĩnh khi ở cạnh Minh tiên sinh, đành phiền anh túc trực cạnh cô ấy vậy, nếu cô ấy có dấu hiệu bất thường gì, lập tức thông báo cho tôi!"

Minh Tuyên Triệt gật đầu, mắt anh vẫn chưa rời căn phòng nơi cô ngủ.

Nghiêm Hàn Lãnh cảm giác cả cơ thể không còn sức lực, rốt cuộc từ lúc nào, cô và hắn đã bên nhau? Còn trao vật đính ước? Trong lòng cô, hắn có vị trí lớn thế nào? Khiến cô tỉnh dậy lại ngoan ngoãn như thế chứ? Còn anh, cô hoàn toàn không hề để tâm? Vân Nhi...

Đôi mắt anh mờ đi, cả cơ thể sụp xuống...

Mặc Viễn nhìn kẻ kia đang nằm trên giường bệnh.

-"Anh ta mất sức, cộng với vừa phát hiện ra bản thân bị cắm sừng, nên ngất xỉu! Truyền nước xong nghỉ ngơi là sẽ ổn!"

Nghiêm Hàn Lãnh khó khăn mở mắt, câu đầu tiên là:

-"Cô ấy... sao rồi?"

Lý Hiểu Thanh đứng cạnh anh tức tối hét lớn:

-"Còn để tâm cô ta... cô ta tỉnh lâu rồi... Triệt đang chăm sóc cô ta... anh tự nhìn lại bản thân anh đi, còn ra thứ gì mà còn để ý kẻ khác! Anh nằm đây gần nửa ngày, cô ta chưa từng qua thăm anh, đang tíu tít với người khác, anh còn để ý cô ta?"

Nghiêm Đào lớn tiếng:

-"Lý tiểu thư, tôi nể mặt cô muốn đến chăm sóc Lãnh Nhi nên mới cho cô vào! Lãnh Nhi nhà tôi quan tâm hôn thê của nó, vốn là bình thường! Không đến lượt cô quản!"
Lý Hiểu Thanh tủi thân òa khóc:

-"Nghiêm lão gia, Tống Khuynh Vân từ lúc tình lại luôn bám lấy Triệt không buông, họ...rõ ràng là một đôi... ông còn muốn Lãnh cưới cô ta?"

Nghiêm Đào cười nhẹ nhàng:

-"Con bé là người duy nhất ta công nhận... là người mà Lãnh Nhi cần quan tâm nhất bây giờ.... Lãnh Nhi, con tỉnh rồi thì đi thăm con bé đi, tiện thể cảm ơn Minh thiếu gia đã vất vả vì Nghiêm gia!"

Nghiêm Hàn Lãnh vừa tới phòng bệnh thì thấy Minh Tuyên Triệt đang gọt trái cây cho Tống Khuynh Vân, ánh mắt cô vui vẻ như một đứa trẻ nhỏ vậy... Anh đẩy cửa bước vào, Minh Tuyên Triệt như theo thói quen đẩy cô bé của anh ra đằng sau, Tống Khuynh Vân cũng không cười nữa, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ đờ đẫn nhìn anh...

Mặc kệ cảnh tượng trước mắt, anh bước tới chỗ cô, dịu dàng:

-"Vân Nhi! Mấy ngày nay, chúng ta đã làm phiền Minh tiên sinh rồi, bây giờ anh đã khỏe hơn nhiều, để anh chăm sóc cho em... được không?"

Tống Khuynh Vân run rẩy bám lấy tay áo Minh Tuyên Triệt, lắc đầu nguầy nguậy...

-"Không! Không cần! Đã có A Kỷ ở đây cùng tôi rồi... tôi không cần ai khác đâu!"

Minh Tuyên Triệt sợ cô mất bình tĩnh nên cười nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi:

-"Anh không đi đâu đâu! Anh ở đây! Được không em?"

Nghiêm Hàn Lãnh nhìn họ cười lạnh:

-"Cô ấy là hôn thê của tôi! Đương nhiên phải do tôi chăm sóc rồi! Mấy ngày nay tôi mệt mỏi, nên phải nhờ tới Minh tiên sinh... cô ấy giờ khỏe hơn rồi, mấy hôm nữa tôi sẽ cho cô ấy xuất viện, đưa cô ấy ra nước ngoài cho khuây khỏa!"

Minh Tuyên Triệt thấy cô bé trong vòng tay sợ đến muốn khóc tới nơi, vội nói:

-"Cô ấy và tôi đã bàn kĩ rồi! Mấy năm nay cô ấy bên anh... rồi cả sự việc này, người nhà anh hại cô ấy tới nông nỗi này, mọi thứ đã đủ rồi! Cô ấy đồng ý giao lại mọi thứ cho anh, cổ phần, nhà cửa,... tất cả đều đưa cho anh! Đợi cô ấy khỏi hẳn, chúng tôi sẽ mở họp báo, công khai quan hệ, cũng thừa nhận lỗi lầm, chủ động thoái hôn, tuyệt đối không để anh và Nghiêm gia mang tiếng xấu... Sau đó, chúng tôi cũng thoái lui khỏi giới giải trí, sang nước ngoài định cư, tuyệt đối không để các người ngứa mắt!"

Nghiêm Hàn Lãnh cảm giác lồng ngực thắt lại, vì gã đàn ông mới tới kia, cô ấy chấp nhận mất đi tất cả, ngay cả sự nghiệp mà cô ấy rất coi trọng, sẵn sàng bỏ lại cả gia đình, chỉ mong cùng người kia song túc song phi thôi sao?

Tống Khuynh Vân nhìn thấy Nghiêm Hàn Lãnh tức tới đỏ mắt, cô tuyệt đối không thể để A Kỷ bị ảnh hưởng, cô lấy hết sự bình tĩnh, nhẹ nhàng:

-"A Kỷ, anh ra ngoài mua cho em ít nước cam nhé! Em và Nghiêm tiên sinh có chuyện cần nói riêng!"

Minh Tuyên Triệt nắm chặt tay cô không buông:

-"Tiểu đậu hũ, không được!"

Cô mỉm cười vui vẻ, lay nhẹ tay anh, ý muốn nói: Anh yên tâm, tự em giải quyết được.

Minh Tuyên Triệt thờ dài, thơm nhẹ lên trán cô:

-"Có gì thì nhấn nút đỏ này! Anh và bác sĩ sẽ tới ngay!"

Đợi Minh Tuyên Triệt đi khuất, Nghiêm Hàn Lãnh bước tới ngồi vào vị trí của anh, giơ tay định chạm vào Tống Khuynh Vân, không ngờ, cô giật nảy người, cơ thể co lại vào một góc.

Anh cười mỉa mai:

-"Nghe kìa... tiểu đậu hũ... A Kỷ... nghe thật thân mật! Nếu người ngoài nghe được, họ sẽ nghĩ hai người mới là người yêu!"

Tống Khuynh Vân yên lặng, một lúc sau mới lên tiếng:

-"Nghiêm tiên sinh, tôi đồng ý để lại hết mọi thứ, chỉ cầu ngài tha cho tôi, để tôi rời khỏi!"

Nghiêm Hàn Lãnh mắt đầy hằn học:

-"Sao tôi có thể để em đi đây? Em vốn là của tôi, chính miệng em từng nói, chỉ cần tôi chưa chán, em sẽ là của tôi, không phải sao?"

Cô cười khổ:

-"Nhưng lúc đó... tôi chưa gặp lại anh ấy!"

-"Hắn rốt cuộc có thứ gì khiến em yêu hắn như vậy? Khiến hắn vừa xuất hiện vài tháng, em liền muốn rời bỏ tôi, vứt lại tất cả mà đi cùng hắn?" - Nghiêm Hàn Lãnh đau đớn mỉa mai.

Tống Khuynh Vân bình tĩnh:

-"Chắc Nghiêm tiên sinh từng nhớ tôi đã nói rằng: chỉ cần ai đó yêu tôi thật lòng, chỉ cần tôi cảm nhận được đó là thật tâm, tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, đi cùng anh ấy! A Kỷ và tôi quen nhau từ nhỏ, tình cảm giống anh và Lý Hiểu Thanh vậy, anh ấy bao năm nay vẫn luôn yêu tôi, dù tôi thành như vậy... anh ấy cũng không hề chê bai... không hề ghê tởm... Tôi chưa từng muốn cuộc sống mệt mỏi như thế này, tôi chỉ muốn cùng người tôi yêu sống cả đời vô lo vô nghĩ... Mấy năm qua, tôi đã oải quá rồi, vậy nên, buông tha cho tôi được không?"

Nghiêm Hàn Lãnh nhìn cô như vậy, trong lòng không thể không thương xót, anh biết mấy năm nay anh đối xử không tốt với cô! Cũng biết nếu giờ anh hối hận cũng muộn rồi, ít nhất mấy năm trước, cô chưa từng thương yêu ai, nhưng giờ đây, cô có người thương rồi, vậy nên mới vùng vẫy mọi cách rời khỏi... nhưng... Vân Nhi... tiếc quá...anh buông em ra được... chúng ta cả đời định sẵn là phải trói buộc mà làm khổ nhau rồi...

Anh dùng sức cố định gáy cô, ngón tay vân vê môi cô... Tống Khuynh Vân bị anh dọa cho kinh hãi, cắn mạnh vào ngón tay anh... cắn tới rỉ máu... nhưng anh không hề buông tay, ngược lại lại quẹt chỗ máu đó lên môi cô...

-"Vân Nhi! Tại sao chứ? Hắn yêu em sao? Hắn sẽ chấp nhận một người đã chung sống với người khác gần 4 năm sao?"

Tống Khuynh Vân giãy dụa:

-"Anh ấy nói anh ấy không để tâm... anh ấy chỉ cần tôi thôi... anh ấy cũng có quá khứ... tôi cũng không để ý...làm ơn... rốt cuộc tại sao anh không thể buông tôi ra vậy?"

Nghiêm Hàn Lãnh mỉm cười, đưa tay nghịch mái tóc xoăn như rong biển của cô, đôi mắt nhìn thằng vào cô:

-"Được! Không vấn đề! Nhưng nếu tôi nói tôi chỉ cho em rời khỏi thôi, tuyệt đối không cho em và hắn bên nhau..."

Tống Khuynh Vân gạt tay anh ra, nhưng anh ngay lập tức nắm chặt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, đe dọa:

-"Tôi có thể để em đi! Rời đi mãi mãi! Nhưng mãi mãi tôi không để hắn bên em! Em biết mà! Tôi có rất nhiều cách! Chỉ cần tôi muốn... hắn sẽ mãi mãi rời khỏi thế gian này! Chưa kể tôi chỉ hứa để em rời đi, cái khác thì không, tôi có thể để em cả đời này... phải sống không bằng chết... từng người thân trong gia đình em... đương nhiên tôi sẽ không hại tới bố mẹ em, nhưng tôi nhớ không nhầm em có một đứa em gái... con bé rất giống em.... "

-"Chát!"

Tống Khuynh Vân căm phẫn giơ tay tát mạnh vào mặt anh, mặt anh đỏ ửng năm ngón tay cô...

-"Ti tiện!'

Nghiêm Hàn Lãnh xoa nhẹ má mình, cười khẩy:

-"Hết cắn lại tát! Xem ra chúng ta không còn gì ngoài căm hận! Được lắm! Dù vậy tôi vẫn có quà cho em!"

Anh nhẹ nhàng lấy điện thoại ra đưa cho cô, Tống Khuynh Vân nhìn vào hình ảnh trên máy lập tức bịt miệng... đó là...

...Trần Sở... trên người chi chít vết thương do roi mà ra, vết nhẹ thì xước đỏ, nặng thì lở toát ra, máu tươi khắp cơ thể, căn bản không nhìn ra là người...

Nghiêm Hàn Lãnh thỏa mãn vô cùng khi thấy vẻ sợ hãi của cô, anh tiếp tục đưa tay nghịch ngợm tóc cô:

-"Là lễ vật xin lỗi của tôi dành cho em! Xem tiếp đi chứ!"

Tống Khuynh Vân như một cái máy run run đưa tay lướt sang tấm ảnh tiếp theo... là một video... trong video là Củng Hân Nhi... cô ta đang bị một nam nhân... Tống Khuynh Vân cắn chặt môi, không thể ngẩng lên... cảm giác chỉ cần ngẩng lên... con quái vật kia sẽ hại cả cô... đúng vậy... kẻ cạnh cô là một con quái vật...

Nghiêm Hàn Lãnh nhìn cô, áp sát về phía cô:

-"Vui không? Chúng hại em, tôi sẽ không tha cho chúng!"

Tống Khuynh Vân cố gắng lấy lại bình tĩnh, mỉa mai:

-"Quả thật không hổ danh là người máu lạnh tàn khốc! Đó là người thân của anh, dù họ đã hại tôi, tôi còn chưa tính toán, sao anh có thể? Còn ông nội thì sao?"

Nghiêm Hàn Lãnh nhún vai:

-"Chả sao cả! Tôi chỉ nói Elio giải quyết Trần Sở thôi, tôi không quan tâm hắn sẽ bị gì, còn Củng Hân Nhi, cô ta sớm đã quan hệ với nhiều nam nhân, thêm vài kẻ cũng chả sao, nếu không phải nể mặt ông nôi, em có tin giờ cô ta đang cùng một chỗ với Trần Sở không?"

Tống Khuynh Vân vô tình đưa tay lướt thêm một tấm ảnh nữa, lần này, cô dùng hết sức bình sinh ném thẳng vào kẻ trước mắt, cô gào lớn:

-"Nghiêm Hàn Lãnh, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào Lộ Lộ, tôi liều mạng với anh!"

Kẻ trước mặt cô chỉ vui vẻ cười lớn:

-"Sao vậy? Không vui khi không thấy em gái của em sao? Tấm ảnh này lần đầu tiên nhìn thấy, tôi còn ngỡ đây là em cơ, con bé nhìn nghiêng quả thật có vài phần tương tự em! Vân Nhi, em quả thật là người thông minh, luôn có tính toán nhỉ? Mấy năm gần đây, em hạn chế về nhà, cũng hạn chế nói với tôi về gia đình em, bây giờ nghĩ lại, có phải em đã sớm tính nước cờ để rời đi không? Sợ tôi động tay động chân với cô bé này sao? Haizz, tôi sẽ không chạm vào cô bé này, nhìn kĩ lại, tuy khuôn mặt có phần giống, như cơ thể lại nhỏ bé quá, sao có thể nóng bỏng như em, em nói xem khung xương này sao có thể chịu được sự dày vò hàng đêm của tôi đây?"

Tống Khuynh Vân ôm mặt, không sai, hơn 3 năm nay, cô không hề liên lạc với gia đình trước mặt anh ta, vốn muốn để anh ta không để ý tới người nhà cô, đặc biệt là Lộ Lộ, con bé rất giống cô... nhưng xem ra giờ thành công cốc rồi, cô quá thực vẫn chưa đủ cao tay... cô cười khổ:

-"Từ khi nào vậy?"

Nghiêm Hàn Lãnh nhún vai:

-"Từ khi em gặp lại A Kỷ của em! Tôi đã cho người tìm sẵn vật thế thân, phòng trường hợp nếu em dám rời đi! Thời gian này, bố mẹ em liên tục đi du lịch, anh trai em thì được mời đi làm huấn luyện võ thuật, cũng xuất ngoại rất nhiều, lần cuối theo thông tin tôi có anh ta đang ở Nga rồi! Lộ Lộ nhỉ, con bé liên tục ở nhà, người của tôi không khó để theo dõi con bé! Nghe nói, con bé đang muốn lên thành phố tìm em đó, sao nào, muốn gặp nó không?"

Tống Khuynh Vân nhìn thẳng vào anh:

-"Nghiêm Hàn Lãnh, nói đi, anh muốn gì?"

-"Về bên tôi, đợi khi tôi lợi dụng em đủ, chán em rồi, tự khắc cho em rời đi! Trong thời gian đó, em phải ngoan ngoãn bên tôi, không được 2 lòng, cũng không được tư tình với kẻ khác!"- Nghiêm Hàn Lãnh thản nhiên nói, anh biết anh sẽ có được.

-"Được! Nhưng tôi có điều kiện!"

-"Em nghĩ em đủ tư cách nói điều kiện?"

-"Nếu không tôi sẽ chết cho anh xem, thứ anh muốn sẽ không bao giờ có được! Lúc đó, anh làm gì gia đình tôi cũng vô dụng!"

-"Nói!"

-"Thứ nhất tôi muốn tiếp tục tham gia giới giải trí, anh không được can thiệp vào công việc của tôi! Thứ hai lập tức thu hồi người theo dõi gia đình tôi, nếu để tôi biết anh vẫn cho người theo dõi họ, tôi lập tức rời khỏi!"

Nghiêm Hàn Lãnh vuốt ve má cô:

-"Hết chưa?"

Tống Khuynh Vân bình thản nói:

-"Cuối cùng, tôi không muốn có thai, khi gần gũi, mời anh dùng biện pháp! Nếu không thích thì nói tôi, tự tôi dùng thuốc tránh thai!"

Nghiêm Hàn Lãnh nhìn thẳng cô:

-"Sao không yêu cầu tôi không động vào hắn?"
Cô nhún vai:

-"Nếu anh đủ thông minh thì sẽ không động anh ấy! Anh ấy tự có cách tránh khỏi anh! Anh nên nhớ tôi về bên anh, là vì gia đình tôi, không phải vì anh ấy và tôi! Nếu anh làm được, từ giờ tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa của chúng ta!"

Nghiêm Hàn Lãnh chính là thích nhất tính cách quật cường này của cô, anh gật đầu đồng ý, nhìn thấy Minh Tuyên Triệt từ nãy liên tục đi lại bên ngoài, cười hỏi:

-"Sao? Giờ định nói sao với nhân tình của em? Kế hoạch hoãn lại hay hủy hẳn? Hắn hẳn sốt ruột lắm!"

Tống Khuynh Vân rút tay khỏi tay anh:

-"Anh đi làm thủ tục xuất viện cho tôi! Tôi không muốn ở đây nữa, tiện thể mời luôn mấy chuyên gia chữa sẹo cho tôi, tôi không muốn lúc đóng phim lộ sẹo xấu xí!"

Nghiêm Hàn Lãnh đứng dậy, nhìn xuống cô trêu ghẹo:

-"Không sợ tôi nghe lén em và hắn sao?'

Cô bình thản cười:

-"Tôi chỉ muốn khuyên anh ấy vài câu! Có lẽ sẽ làm nũng nhiều đó! Nếu muốn ăn cẩu lương thì mời ngồi nghe trực tiếp!"

-"Coi như em giỏi!" - giọng anh tức giận.

-"Quá khen!" - giọng cô mỉa mai.

Nghiêm Hàn Lãnh vừa bước ra, Minh Tuyên Triệt liền bước vào, không nói không rằng ôm cô vào lòng.

Tống Khuynh Vân yên lặng hưởng thụ hơi ấm từ anh, có lẽ sau hôm nay, cô sẽ khó hưởng thụ nó nữa rồi.

Minh Tuyên Triệt rút cái điện thoại dưới gối ra, bấm nút tắt máy, anh thở dài:

-"Tiểu đậu hũ! Xem ra em đã đoán đúng hết rồi!"

Cô rúc chặt vào vòng tay anh:

-"A Kỷ! Em xin lỗi!"

Anh siết chặt tay quanh cô, đôi mắt trào nước:

-"Hay là chúng ta trốn đi được không em? Nếu không, em định để hắn uy hiếp em cả đời sao? Rõ ràng hắn bên em mục đích không hề đơn giản, sao em lại..."

Cô dịu dàng lau nước mắt cho anh, kéo anh lại, hôn một cái thật sâu...

Nụ hôn của cả hai nhẹ nhàng, nhưng chất chứa quá nhiều cảm xúc: đau đớn, không nỡ, xót thương, yêu thương...

-"A Kỷ! Mấy ngày nay em liên tục diễn kịch, cốt muốn tìm hiểu xem hắn âm thầm làm gì sau lưng em, giờ em đã biết, em sẽ từ từ chặt cụt từng thứ một, tuyệt đối không để liên quan gì tới hắn nữa, em cũng muốn tìm hiểu tại sao hắn bám em không buông, từ đó mới hoàn toàn dứt bỏ được hắn! A Kỷ, giờ em đi vào địa ngục, anh đợi em nhé, đợi đúng thời cơ, rồi cứu em ra! Được không anh?"

Anh siết chặt cô hơn, như muốn hòa tan cô vào mình:

-"Được! Chúng ta cùng chiến đấu! Vì tương lai của chúng ta!"

Tống Khuynh Vân gật đầu:

-"Bố mẹ em liên tục ra nước ngoài, em sẽ âm thầm cho người bảo vệ họ! Anh trai em thì không lo, anh ấy rất thông minh, nhanh nhẹn, lại có võ! Chỉ còn Lộ Lộ..."

Minh Tuyên Triệt thì thầm:

-"Để đó cho anh! Con bé sẽ an toàn dưới sự bảo vệ của anh!"

Cô yên tâm gật đầu:

-"Chúng ta bây giờ mới thực sự bước vào cuộc chiến! Anh sát cánh cùng em, nhé?"

-"Được!" - anh thì thầm vào tai cô, giọng chắc nịch.

Sau khi xuất viện về nhà, Nghiêm Hàn Lãnh liên tục chạy đôn đáo lo công việc cho cả hai, thông tin về sự việc kia, Nghiêm gia đã bít chặt, nên bên ngoài chỉ nói Tống Khuynh Vân bạo bệnh, nên liên tục chữa trị tại nhà, cộng với sự giúp đỡ của Minh Tuyên Triệt, bộ phim của Lưu Văn đành dời lịch quay sang 3 tháng nữa.

Thời gian này, Tống Khuynh Vân không ra ngoài, diễn rất tròn vai bệnh nhân, phóng viên đến chụp thì thấy bác sĩ ra vào biệt thự của cô liên tục, nên ai cũng nghĩ cô bệnh thật! Chứ thật ra, đó là chuyên gia về da do Nghiêm Hàn Lãnh mời về, chữa sẹo cho cô. Cơ địa cô vốn rất nhanh làm sẹo, cộng với được chuyên gia chăm sóc tận tình hàng ngày nên căn bản đã phục hồi phần lớn cơ thể rồi.

Tối đó, tròn một tháng Nghiêm Hàn Lãnh đưa Tống Khuynh Vân về nhà. Nhìn cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đứng trước cửa sổ, Nghiêm Hàn Lãnh dù vừa tắm xong, cũng cảm giác cơ thể như bốc hỏa... bước tới ôm cô từ phía sau...

1 tháng nay, anh căn bản không chạm vào cô, vốn vì cô đang bệnh, cũng do thời gian này quá bận rộn, về nhà thì đã mệt bờ người rồi! Cô thì khác, ở nhà cả ngày, nhưng khi nhìn thấy anh thì dù đang vui vẻ thì lập tức bê ra cái mặt vô cảm, cơ thể mỗi đêm anh ôm đều cứng đờ... Nhưng hôm nay cô lại rất ngoan ngoãn để anh ôm...

Anh cúi xuống hôn lên vai rồi cổ cô, thì thào:

-"Anh phải trả thêm tiền cho mấy chuyên gia này thôi! Da của em sờ bây giờ như sờ lụa vậy, mềm mại, căng bóng!"

Tống Khuynh Vân yên lặng, mặc kệ kẻ kia đang đưa tay vén váy ngủ của mình lên cao...

-"Sao thế? Bây giờ với anh kiệm lời tới vậy sao? Mấy ngày nay anh cũng thấy hắn gọi cho em, rốt cuộc hôm đó em nói gì với hắn khiến hắn ngoan ngoãn thế?"

Cô cười như không:

-"Nói giờ tôi phải bảo vệ gia đình mình mà bán thân cho ác quỷ.... nói nếu anh ấy yêu tôi có thể đợi tôi 1 năm không... sau 1 năm tôi sẽ về với anh ấy?"

Nghiêm Hàn Lãnh đã thành công cởi được váy ngủ ra, nước da cô trong bóng tối đẹp lung linh huyền ảo, khiến anh không thể nhịn nổi, đưa vật căng cứng thẳng vào cơ thể cô, vừa di chuyển vừa thì thào:

-"Sau 1 năm? Chắc chắn vậy sao?"

Tống Khuynh Vân vẫn không biểu cảm:

-"Chắc chắn! Dù sao tôi cũng chỉ chịu đựng được từng đó, nếu lúc đó anh vẫn không buông tha, tôi sẽ tự buông bỏ bản thân vậy!"

Nghe tới đó, Nghiêm Hàn Lãnh cảm giác không vui, nhưng dù sao đó cũng là chuyện 1 năm nữa, bây giờ, chả phải anh đang có được cô sao...theo cả nghĩa đen và bóng...

-"Được! Chúng ta xem xem, 1 năm sau, ai sẽ thua!"
Anh bắt đầu luận động mạnh mẽ, nhưng cô vẫn không biểu cảm gì, khó tránh anh mất hứng, anh khàn khàn nói vào tai cô:

-"Đừng mất tập trung chứ! Hiện tại em vẫn là của tôi mà! Tôi muốn em hoàn thành trách nghiệm hôn thê cho tốt!"
Cô thản nhiên:

-"Được! Muốn tôi làm gì?"

-"Chủ động dâng hiến cho tôi!"

-"Được!"

Tống Khuynh Vân đẩy ra anh, tự ngồi lên giường, nhìn anh long lanh:

-"Lãnh! Cầu anh! Cho tôi!"

Nghiêm Hàn Lãnh nhìn cô như vậy thì bước tới bên giường, nâng cằm cô:

-"Cho em thứ gì?"

Cô đưa chân vòng qua eo anh:

-"Cho tôi được sung sướng! Tôi muốn chủ động hầu hạ anh!"

Nghiêm Hàn Lãnh đen ngòm mắt, không thể chịu nổi kích thích nữa:

-"Được! Giờ cho em!"

Anh đè lên cô, dùng cơ thể anh yêu thích thỏa mãn cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro