Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Uất Lam." Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai của Thẩm Uất Lam.
"Tránh ra! Không được tới gần! Không được đụng tôi!" Thẩm Uất Lam xoay người lại, lập tức rơi vào lồng ngực kiên cố.
Một luồng hơi thở khiến cô an tâm tràn ngập mũi cô. Tay chân vốn đang quơ múa lung tung ngừng lại hai giây rồi mới thật sự bừng tỉnh.
"...Bồi Vũ? Bồi Vũ?!"
"Ngoan, không sao! Anh đây, anh đang ở đây. Không sao..." Vu Bồi Vũ hôn lên đỉnh đầu cô, liên tục vuốt lên vuốt xuống sống lưng run rẩy của cô, nhẹ nhàng dụ dỗ trấn an.
Căn phòng hỗn loạn, đàn ông ngất xỉu trên mặt đất, và toàn thân Thẩm Uất Lam nhếch nhác, không cần suy nghĩ anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Em đánh chết anh ta rồi..." Thẩm Uất Lam không khóc, nhưng lại không ngừng co rúm run rẩy, thì thầm lẩm bẩm.
Trong nháy mắt, Vu Bồi Vũ có cảm giác máu sôi trào. Nếu như gả đàn ông kia chưa chết, anh thật muốn chạy vào phòng bếp, lấy dao ra chém chết anh ta!
Mới vừa rồi, sau khi rời khỏi Thẩm Uất Lam, đi không được mấy con đường thì cảm giác đau lòng ùa đến, khiến anh không thể không quay trở lại.
Thẩm Uất Lam chỉ là muốn giúp anh, càng không muốn thiếu anh thật nhiều, anh cũng không biết vì sao mình lại nổi giận với cô? Đúng là anh phiền lòng vì chuyện của anh trai mình, nhưng tuyệt đối không nên giận chó đánh mèo, trút lên người của Thẩm Uất Lam.
Anh nghĩ, có lẽ trong tiềm thức, anh muốn Thẩm Uất Lam ở nhà điều dưỡng thân thể, thậm chí còn hi vọng cô sẽ từ chức, ngoại trừ lý do yêu thương cô ra, còn là vì anh hoàn toàn không muốn cô trả hết tiền cho anh.
Giữa anh và Thẩm Uất Lam, anh là kim chủ cung cấp tiền, cô là cô nhi tiếp nhận tiền viện trợ; anh là ông chủ nhà hàng dây chuyền, cô là quản đốc làm việc dưới quyền của anh. Người bên cạnh nhìn vào sẽ cảm thấy điều kiện của anh vượt trội Thẩm Uất Lam, chiếm hết ưu thế và thượng phong. Nhưng đối với Vu Bồi Vũ mà nói, tình huống thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Anh luôn cảm thấy Thẩm Uất Lam còn rất trẻ, tương lai rộng mở. Anh rất sợ sau khi cô trả xong tiền nợ, rốt cuộc có ngày cũng được bay ra ngoài, phát hiện thế giới này rộng lớn bao nhiêu, phong cảnh tươi đẹp như thế nào, cô sẽ không quay đầu mà rời khỏi anh. Dù sao giữa bọn họ không có bất kỳ ràng buộc nào.
Đối với tình yêu anh rất vụng về. Trong lòng rất để ý đến Thẩm Uất Lam, sợ cô vô tình bỏ đi, khiến anh lo được lo mất.
Anh nghĩ, bộ dạng này của anh rất giống đà điểu, tâm tính của anh không đủ vì người mình yêu mà chống đỡ cả một bầu trời, ngay cả tư cách làm người tình của Thẩm Uất Lam cũng không có. Nếu một ngày nào đó anh muốn làm chồng của cô, có phải lại càng không thích hợp hay không?
Ôi! Vu Bồi Vũ khẽ thở dài. Anh sắp ba mươi tuổi mới học nói yêu đương, thế này đã đủ lắm rồi...
Bây giờ anh mới biết tại sao năm đó phải chia tay với Liên Gia Lỵ. Không phải là bởi vì anh không thương, mà chỉ vì lúc đó toàn bộ tâm ý của anh đều đặt trên sự nghiệp, đương nhiên đối với Liên Gia Lỵ thiếu đi một chút quan tâm và tính nhẫn nại.
Có nợ là phải trả, ông trời khiến anh gặp được Thẩm Uất Lam, trăm ngàn thay đổi, nhất định là muốn anh học được chân ái, hay là nói một cách khác, đây là hồi đáp kiếp này của anh cũng được.
Vu Bồi Vũ nhẹ nhàng buông Thẩm Uất Lam ra, đi tới phía trước ngồi xổm xuống xác nhận thương thế của Thẩm Trọng Kiệt, đưa tay thăm dò hơi thở của anh ta, sau đó ấn bộ đàm điện thoại, liên lạc với nhân viên quản lý. Hơn nữa, anh còn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Anh kéo Thẩm Uất Lam vào lòng, dùng tất cả dịu dàng của mình hôn lên tóc cô.
"Không sao, anh ta chưa chết, đầu cũng không chảy máu, chẳng qua là ngất xỉu mà thôi. Đừng lo lắng, có anh ở đây, không có người nào có thể tổn thương đến em..."
Thẩm Trọng Kiệt chưa chết, đêm nay vẫn còn chưa xong đâu! Bọn họ còn phải đến đồn cảnh sát cho lời khai, đến bệnh viện nghiệm thương, hay còn phải để cảnh sát vào nhà lúc soát bằng chứng. Phiền phức đủ loại, chỉ toàn là những thứ chó má đen đủi này, lại không làm ra được chuyện gì.
Vu Bồi Vũ quyết định, tối nay anh sẽ không để Thẩm Uất Lam trở lại ngôi nhà mà thiếu chút nữa cô đã bị người ta cưỡng bức. Anh muốn mang cô về nhà! Về nhà của anh!
Nếu như Thẩm Uất Lam đồng ý, nơi đó cũng sẽ là nhà của cô.
Làm xong lời khai, nghiệm xét hết tổn thương, để cảnh sát đến nơi ở lục soát bằng chứng xong, lúc Vu Bồi Vũ và Thẩm Uất Lam rời khỏi cục cảnh sát là trời đã rạng sáng.
Thẩm Trọng Kiệt không sao, lần này anh ta phạm án trong lúc tạm tha, ngoại trừ tội xúc phạm ra, còn có thêm tội cưỡng bức không thành. Trong thời gian ngắn, muốn được dễ dàng ra ngoài cũng là chuyện khó khăn.
Dọc theo đường đi, Thẩm Uất Lam không nói câu nào, im lặng một cách đặc biệt, ngay cả chuyện Vu Bồi Vũ muốn dẫn cô đến chỗ nào cô cũng không hỏi. Cho dù Vu Bồi Vũ mở cửa xe muốn cô lên xe xuống xe, cô cũng chỉ im lặng nhìn Vu Bồi Vũ cầm vài bộ quần áo để cô thay đồ tắm rửa và giày dép. Anh giúp cô thu dọn qua loa hành lý cá nhân, nổ máy xe rồi chuyển động tay lái đưa cô về nhà.
Cô như một con búp bê bị rút hết linh hồn. Vu Bồi Vũ nhìn cô mất hồn không khỏi có chút lo lắng. Nhưng nghĩ tới vừa rồi có lẽ cô bị dọa sợ, lúc này mà nói chuyện nhiều mới là kỳ lạ.
Vì vậy Vu Bồi Vũ gọi điện thoại cho mẹ, kể cho mẹ nghe chuyện Thẩm Uất Lam bị tập kích, nói anh muốn mang bạn gái bị dọa sợ về nhà, để cô ở vài ngày, muốn mẹ cứ an tâm ngủ trước đi, không nên hỏi chuyện Thẩm Uất Lam đêm nay.
Đã nghe qua Vu Bồi Vũ nhắc tới Thẩm Uất Lam nhiều lần, mẹ Vu đương nhiên sảng khoái đáp ứng.
Vu Bồi Vũ mở cửa chính nhà mình ra, bật công tắc điện trước cửa, dẫn Thẩm Uất Lam lên lầu, quay đầu nói với cô:
"Đây là tầng giữa, mẹ anh ở tầng này. Phòng của anh ở trên lầu, cũng như phòng khách. Tối nay em ngủ trong phòng anh trước. Phòng anh là phong ngủ chính, có phòng tắm, tiện lợi cho em. Ngoài ra muốn tìm thứ gì hay thiếu thứ gì thì gõ cửa phòng khách kế bên, không cần lo lắng làm phiền đến anh hoặc mẹ anh, nhé?"
"Vâng." Thẩm Uất Lam khẽ gật đầu, đi theo Vu Bồi Vũ vào phòng của anh.
Rèm cửa sổ màu xanh nhạt, ra trải giường màu xanh da trời. Thiết kế của căn phòng rất sáng sủa ấm áp, tràn đầy màu sắc và hơi thở đàn ông trên người của Vu Bồi Vũ. Không gian chứa đựng sự tồn tại mãnh liệt của anh khiến cô cảm thấy an lòng.
Vu Bồi Vũ đặt hành lý của cô bên cạnh giường, hỏi: "Đói bụng không?"
Thẩm Uất Lam không trả lời.
Hừ, không ăn không được... Vu Bồi Vũ không đợi cô mở miệng trả lời, tiếp tục nói: "Anh lấy chút đồ ăn cho em ăn." Anh đưa hộp điều khiển TV cho cô, "Em muốn xem TV, hay dùng máy vi tính thì tự mình làm, nhé?"
Thẩm Uất Lam lắc đầu, nhẹ nhàng bình tĩnh đẩy hộp điều khiển TV lại cho Vu Bồi Vũ, dường như khóe môi xuất hiện nụ cười đầu tiên từ tối hôm nay.
"Em đi tắm." Cô thấp giọng nói.
"Được." Vu Bồi Vũ hôn lên má của cô, ra khỏi phòng chuẩn bị một ít đồ ăn cho cô.
Thẩm Uất Lam thật sự tắm rất lâu.
Vu Bồi Vũ nhìn dĩa mì Ý đã nguội trên bàn, cuối cùng quyết định đứng lên gõ cửa phòng tắm.
Bên trong rõ ràng vẫn còn tiếng nước chảy, cũng không nghe tiếng ngã nhào hay va chạm nào, rốt cuộc Thẩm Uất Lam đang làm cái gì?
Không trả lời? Vu Bồi Vũ gõ lần thứ hai, thứ ba... xoay tay cầm cửa, không khóa?
Anh mở cửa phòng tắm ra, Thẩm Uất Lam đang đứng dưới vòi hoa sen không ngừng xả nước, ngước mắt nhìn anh, tầm mắt mông lung không tập trung. Khắp nơi trên người cô từng vết ửng đỏ vì cô dùng bàn chải tắm rửa chà xát liên tục dữ dội.
Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt chực khóc và quyết tâm liều chết hung hăn chà xát bắp đùi của cô, đột nhiên hiểu ra cô muốn tẩy rửa cái gì.
"Uất Lam..." Vu Bồi Vũ bước lại gần cô, cảm giác từng trận đau thương dời núi lắp biển.
Anh lấy bàn chải tắm rửa trên tay cô, ném vào bồn rửa mặt, tắt vòi hoa sen, dùng khăn tắm trong túi xách, quấn lấy toàn thân ướt sũng của cô, ôm cô vào lòng.
"Em rửa không sạch..." Thẩm Trọng Kiệt để lại rất nhiều vết hôn và vết cắn trên người cô, rất nhiều... "Em thật ngu, em tưởng là anh, nên mở cửa. Đều là tại em... Bồi Vũ, em rửa không sạch... Làm sao bây giờ? Em thật bẩn..." Cô vẫn còn nhớ cảm giác Thẩm Trọng Kiệt đặt giữa chân cô, cô thật bẩn...
"Uất Lam, đây không phải là lỗi của em. Em thật tốt, em không làm chuyện gì sai cả. Chuyện này không liên quan tới em. Không nên suy nghĩ bậy bạ, nghe lời, ngoan." Vu Bồi Vũ dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn cô hòa tan và chính cơ thể mình.
Đây là phản ứng của đại đa số phụ nữ, anh đã từng đọc báo thấy qua. Nhưng anh không hề nghĩ tới, có một ngày tận mắt chứng kiến hành động tự trách này trên người người thân của mình, cảm giác chật vật khổ sở là như thế. Sớm biết như vậy, anh nên giết chết Thẩm Trọng Kiệt cho xong...
"Nghe lời, ngoan. Ra ngoài ăn một chút đồ đi nhé." Anh chỉ có thể nói ra một câu không hề liên quan như vậy.
Thẩm Uất Lam nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đẹp rưng rưng. Đột nhiên cô vùi mặt vào lòng Vu Bồi Vũ, khóc lớn.
Lúc cha mẹ qua đời cũng không chảy giọt nước mắt nào. Lúc biết mình phải gánh một món nợ lớn cũng chẳng ứa nước mắt. Mỗi ngày lo sợ ở nhà bác hai cũng không rơi lệ. Lúc bất lực nhìn bản tin tìm việc, dứt khoát muốn đi làm ở quán bar cũng không khóc. Lúc bị Thẩm Trọng Kiệt bỉ ổi tập kích cũng chảy nước mắt. Vừa rồi cho lời khai ở đồn cảnh sát, vào bệnh viện nghiệm thương cũng không rơi nước mắt. Bây giờ toàn bộ sụp đổ tràn ra ngoài, không còn cất giữ.
"Bồi Vũ, em không biết phải làm sao bây giờ? Em chỉ có một người... Mỗi lần em gặp khốn khổ đều là anh, chỉ có anh tới cứu em..."
Vu Bồi Vũ ôm chặt cô, không thốt lên được lời nào.
"Mỗi lần em tuyệt vọng, đều có anh bên cạnh. Em vừa mang ơn vừa lệ thuộc rất nhiều vào anh. Là ân tình, phụ thuộc, hay là tình yêu, em đều không biết rõ. Em chỉ biết em không thể nào phân định rõ ràng những loại tình cảm này. Tất cả những thứ này đều là anh, em phân không ra..."
"Anh biết rồi. Là cái gì cũng không quan trọng, anh biết." Vu Bồi Vũ vuốt ve sống lưng của cô.
Không phải cảm giác của anh cũng như thế sao? Tình cảm của anh đối với Thẩm Uất Lam cũng có quá nhiều hỗn tạp, quá nhiều ý tưởng bất đồng.
Có đồng cảm, có cố chấp, có tình yêu, có dục vọng...
Cho đến bây giờ anh mới hiểu, thì ra tình yêu không hề đơn giản tí nào.
"Bồi Vũ, tại sao anh nghĩ rằng em sẽ bỏ đi sau khi trả hết tiền cho anh? Làm sao em có thể phủi đít mà đi với anh? Em chỉ có anh, em chỉ cần anh, anh có biết không? Anh hiểu không? Tất cả thế giới của em chỉ cho anh, nếu như ngay cả anh cũng không chấp nhận em, em thật không biết mình sẽ ra sao... Em đã rất cố gắng, liều chết muốn đuổi theo bước chân của anh, không dám liên lụy anh, rất sợ bị anh bỏ lại phía sau..." Thẩm Uất Lam khóc suốt trong lòng anh, giọng điệu không phải oán trách, nhưng nghe ra được sự uất ức, khiến Vu Bồi Vũ cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng.
Liên Gia Lỵ nói Thẩm Uất Lam là chim non lột xác, toàn bộ thế giới chỉ có anh. Anh đã từng canh cánh trong lòng vì những lời nói này, bây giờ nghĩ lại, vậy thì đã sao? Trong mắt tình nhân chỉ có nhau, cho dù tình yêu của Thẩm Uất Lam đối với anh dựa trên cơ sở nào đi nữa, cô vẫn bất chấp tất cả để được ở gần anh, như vậy là đủ rồi.
"Thật xin lỗi, Uất Lam. Thật xin lỗi, hôm nay anh đã tới chậm một bước..." Vu Bồi Vũ nâng gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt của cô lên, hôn không ngừng.
"Em không có cách nào bảo vệ mình... Em thật sợ..." Thẩm Uất Lam vẫn khóc sướt mướt trong ngực Vu Bồi Vũ, nói năng lung tung không rõ đầu đuôi.
Cô nói rất nhiều, rất nhiều lời, nói trong suốt quá trình Vu Bồi Vũ ôm cô ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo vào cho cô, sáy khô tóc. Cô mệt mỏi khốn đốn nằm trên vai anh, trong miệng vẫn không ngừng thì thầm lẩm bẩm không rõ ràng.
Thẩm Uất Lam cảm thấy mình được đặt lên một cái giường rất êm ái, khép đôi mắt ửng hồng sưng đỏ. Trong mông lung nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Vu Bồi Vũ bên tai --
"Ngủ đi. . . Uất Lam, thật xin lỗi... Là anh đã không bảo vệ tốt cho em. Là anh có quá nhiều lo lắng và hoài nghi đối với đoạn tình cảm này. Anh không tự tin với chính bản thân mình... Thật xin lỗi, anh sẽ thay đổi... Từ nay về sau, anh sẽ không rời em một bước, cũng sẽ không bỏ lại em. Cho dù quan hệ giữa chúng ta là gì đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn ở chung với em. Uất Lam, không cho phép em rời xa anh... Anh cũng không bỏ rơi em, có được không? Chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, anh yêu em..."
Cho dù đang mơ ngủ, giọng nói dụ dỗ dịu dàng lặp đi lặp lại của Vu Bồi Vũ vẫn ngọt ngào đến mức Thẩm Uất Lam phải đau lòng rơi lệ.
Là ảo giác của cô hay sao? Cô có cảm giác, hình như mỗi đêm không yên tĩnh trong đời của cô đều có anh bên cạnh...
Bởi vì tối hôm qua kinh sợ quá mức, cho nên mãi tới bây giờ, đến khi nghe được rõ ràng Vu Bồi Vũ và mẹ đang nói chuyện với nhau ngoài cửa, Thẩm Uất Lam mới ý thức được mình đã qua đêm ở nhà của Vu Bồi Vũ.
"A Vũ, mẹ nói con đó, con mang con gái người ta bị khi dễ về nhà không quan trọng! Nhưng nếu con không muốn kết hôn với người ta thì không nên để người ta ngủ chung phòng với mình! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, con gái người ta thật khó ăn nói..."
Rửa mặt xong, vốn định mở cửa ra ngoài, mặt Thẩm Uất Lam ửng hồng, tay cầm núm cửa dừng lại.
Đúng rồi, cô nhớ ra cô nằm ác mộng, tỉnh dậy vài lần, mở mắt ra đều nhìn thấy lồng ngực của Vu Bồi Vũ, thế là nhắm mắt ngủ tiếp.
Chết rồi... Tối hôm qua cô và Vu Bồi Vũ ngủ chung với nhau, hơn nữa còn bị mẹ anh phát hiện.
Mẹ của Vu Bồi Vũ quả nhiên là một người phụ nữ truyền thống! Chỉ là... Tâm ý của mẹ Vu vì nghĩ cho cô mà khiến người ta thật cảm động.
Nhất định bởi vì có một người mẹ tính tình dịu dàng ấm áp như thế mới có thể dạy ra một Vu Bồi Vũ tính tình nhiệt huyết chính nghĩa giống như vậy chứ?
Thẩm Uất Lam liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp trưa rồi, cô nên ra ngoài chào hỏi mẹ Vu thì tốt hơn. Bây giờ mới ngủ dậy thì quá muộn, hi vọng cô sẽ không để lại ấn tượng xấu cho mẹ Vu...
Thẩm Uất Lam hít vào một hơi thật sâu, vừa mới vặn nửa vòng, lời nói kế tiếp khiến tay của cô như con rùa rụt cổ, lui về ngay lập tức --
"Con muốn kết hôn với cô ấy." Vu Bồi Vũ không chút do dự trả lời, nụ cười thoáng hiện trên môi.
Nếu không phải anh không biết trái tim của mẹ có chịu nổi lời công bố của anh hay không, anh đã nói trước khi mang Thẩm Uất Lam về nhà, chuyện gì không nên làm anh cũng đã làm sạch với cô rồi.
"Vậy thì hãy mau mang người ta về nhà! Nếu con sớm cưới Uất Lam vào nhà thì hôm qua con bé sẽ không... khụ khụ!" Đột nhiên mẹ Vu hạ thấp giọng nói lại.
Mặc dù bà nghe con trai nói tối hôm qua Thẩm Uất Lam không bị người xấu được như ý, nhưng loại chuyện ảnh hưởng tới danh dự của con gái người ta như thế này thì tốt nhất không cần nói ra miệng, quên hết đi thì tốt hơn.
"Được rồi, được rồi, con đi đánh thức Uất Lam dậy đi, kêu nó xuống lầu dùng cơm. Cơm nước xong rồi ngủ tiếp cũng được!" Sau khi mẹ Vu đẩy Vu Bồi Vũ một cái thì xoay người đi xuống lầu.
Vu Bồi Vũ mỉm cười mở cửa ra, trong nháy mắt, đối diện với Thẩm Uất Lam đang kinh ngạc đứng sau cánh cửa.
"À... chào buổi sáng... buổi trưa, chào buổi trưa." Thẩm Uất Lam nuốt ực nước miếng, không biết vì sao nhịp tim lại đập nhanh một cách không thể tưởng tượng được. Có phải là bởi vì vừa nghe được Vu Bồi Vũ muốn cưới cô hay không?
Gương mặt ửng hồng và thái độ mất tự nhiên của cô khiến Vu Bồi Vũ không nghĩ cũng biết, nhất định cô đã nghe hết toàn bộ mẫu đối thoại vừa rồi của anh và mẹ.
Thật đáng yêu. Cô có cần phải được yêu mà kinh sợ giống như vậy khi anh nói muốn cưới cô hay không?
Vu Bồi Vũ đi tới trước mặt cô, thân mật vuốt vuốt đầu cô, vô cùng cưng chiều nói: "Dậy rồi? Sớm như vậy? Anh còn muốn để em ngủ thêm một lát nữa đấy!"
Anh vừa nói dứt lời, tầm mắt không tự chủ mà dời xuống vai, cổ và ngực của cô, sau đó làm bộ như không thấy trời nóng oi bức mà sao cô lại chọn áo cao cổ.
Anh biết cô muốn che giấu cái gì, đó chính là những dấu vết tên Thẩm Trọng Kiệt khốn kiếp kia đã để lại trên người cô. Vì không thể xóa bỏ được nên anh cũng không muốn nhắc tới.
"Không còn sớm, đã giữa trưa rồi." Thẩm Uất Lam để ý đến tầm mắt của Vu Bồi Vũ, không được tự nhiên, lại kéo kéo cổ áo, dừng lại một lát, giống như muốn nói sang chuyện khác, nghi ngờ giương mắt hỏi: "Bồi Vũ, hôm nay anh không đi làm à?"
Mỗi ngày Vu Bồi Vũ đều đến nhà hàng, ngay cả đặt hàng, nhập hàng nguyên liệu nấu nướng, các chi nhánh khác thiếu thốn cái gì, cũng đều là anh tự mình đưa đi, không nhờ người khác làm hộ...
Ánh mắt Thẩm Uất Lam tối sầm lại, anh vì cô mà nán lại sao? Cuối cùng vẫn là cô đã làm phiền tới anh...
"Hôm nay anh xin nghỉ."
"Hả?" Thẩm Uất Lam ngước mắt kinh ngạc.
"Thì sao? Ông chủ không thể xin nghỉ à?" Bộ dáng giật mình của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ cười ra tiếng, giọng điệu ranh mãnh. "Anh làm ông chủ có khi mệt chết đi được, cả năm không được nghỉ, lao tâm lao lực, thỉnh thoảng cho anh nghỉ phép một ngày cũng được chứ? Thế nào? Em không đồng ý à?" lêquýȡoɳ Khóe mắt anh in hằn vài nếp nhăn mờ nhạt khi cười khiến anh thoạt nhìn trông rất thành thục hấp dẫn.
"Không không không, làm sao em dám không đồng ý? Anh là ông chủ mà, anh nói sao thì vậy đi." Thẩm Uất Lam cười khẽ một tiếng, lây mấy phần nhẹ nhõm vui vẻ trong lời nói của Vu Bồi Vũ.
Lo lắng vừa rồi trở thành hư không, cô thật sự cám ơn Thượng Đế, để cô gặp được một người đàn ông ấm áp biết săn sóc như thế...
"Anh là ông chủ, anh quyết định, là em tự nói đó." Vu Bồi Vũ ngắt lỗ mũi ô, dắt tay cô đi ra ngoài. "Đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn cơm với mẹ anh. Mẹ anh là người rất dễ gần gũi, em không cần lo lắng --"
"Bồi, Bồi Vũ, đợi chút đã!" Thẩm Uất Lam khẩn trương kéo anh lại.
"Thế nào?" Vu Bồi Vũ hoang mang, dừng bước lại.
Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống, ấp úng nói: "Mẹ Vu, bà... à? Bà đã biết chuyện ngày hôm qua, có phải không?" Chắc là vậy? Theo như cuộc đối thoại của bọn họ, nhất định là như vậy. "Vậy, mẹ Vu có nói gì không? Tình trạng gia đình nhà em, bà có biết không? Bà sẽ không cảm thấy, xuất thân của em..."
Vu Bồi Vũ nhíu mày lại, hai tay khoác lên vai Thẩm Uất Lam, cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
"Xuất thân của em ra sao? Xuất thân của em có chỗ nào không tốt?"
"Em..."
"Uất Lam, cha mẹ qua đời không phải là lỗi của em, cha của anh cũng mất sớm. Huống chi sau khi cha em qua đời, em vẫn còn nhỏ như vậy mà đã gánh món nợ bọn họ để lại, vì sao em cảm thấy em không đủ tốt vậy?"
Vu Bồi Vũ kéo cô vào trong ngực, tiếp tục nói: "Về phần chuyện tối qua, em có một người thân không ra gì cũng không phải là lỗi của em. Em rất tốt, hoàn hảo về mọi mặt, em biết không? Nếu như không phải bởi vì em tốt như vậy, anh đã không mất hết tự tin đối với tình cảm của chúng như vậy, sợ sau khi em trả hết nợ cho anh thì không cần anh nữa, em nói có đúng hay không?"
"Bồi Vũ..." Những thứ này đều là lý luận, nhưng trên thực tế, cô biết thế giới này không tốt như vậy...
"Uất Lam, tối hôm qua em bị cắn mấy cái, anh không ngại, mẹ anh cũng không ngại, em cũng nên bỏ qua đi. Anh biết chuyện này có thể có chút khó khăn, nhưng em không nên để chuyện này trong lòng. Anh muốn em phải nhớ, cho dù người đàn ông khác có làm gì với em trong trạng thái em không tự nguyện, anh đều muốn em, biết không?"
Thật là phiền rồi! Cô lại muốn khóc! Thẩm Uất Lam liều chết cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong.
Cô thật đáng ghét, cũng rất ít khi khóc. Từ ngày hôm qua khóc được một trận tả tơi, hình như khóa nước mắt mở rồi không khóa lại được thì phải?
"Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung. Cắn bể đôi môi rồi lát nữa ăn cơm sẽ đau." Vu Bồi Vũ cười, đưa tay ngắt đôi môi của Thẩm Uất Lam, hài lòng nhìn cô dễ dàng bị anh chọc cười.
Nếu như có thể, anh hi vọng cả đời anh có thể làm cô vui vẻ, chọc cô cười.
Nụ cười của cô là ánh sáng rực rỡ mà cả đời này của anh đều muốn truy đuổi.
Vu Bồi Vũ không lừa gạt Thẩm Uất Lam, mẹ của anh đúng là dễ gần gũi. Dọn cơm lên hết xong, ba người cười cười nói nói, dùng cơm trong không khí hết sức hài hòa vui vẻ.
"Mẹ Vu, để con rửa chén cho." Thẩm Uất Lam mang chén dĩa trên bàn đặt vào bồn rửa chén trong phòng bếp, vén tay áo lên nói với mẹ Vu.
"Rửa cái gì mà rửa? Bỏ toàn bộ vào máy rửa chén là được rồi." Mẹ Vu kéo ra cửa máy rửa chén.
Thẩm Uất Lam nhìn chăm chú, sau mấy giây ngây ngốc, cười cười lấy chén đĩa dơ từ trong bồn rửa ra.
Ngay cả máy rửa chén cũng có... Khó trách Vu Bồi Vũ mua iRobot cho cô. Thì ra bởi vì anh hiếu thuận với mẹ, nên đã nghiên cứu về những loại cơ khí trợ giúp việc nhà như thế này.
Nếu như Vu Bồi Vũ không mua cho cô, cô hoàn toàn không biết cũng như chưa bao giờ nghe tới iRobot là cái gì!
"Uất Lam." Mẹ Vu lo lắng liếc mắt nhìn Vu Bồi Vũ đang gọi điện thoại trong phòng khác, quay đầu kêu cô.
"Dạ? Chuyện gì ạ?" Đang ngồi chồm hổm đặt chén đĩa dơ vào máy rửa chén, chuyên tâm nghiên cứu mấy cái nút trên đó, Thẩm Uất Lam nghi ngờ ngước mắt lên nhìn.
Mẹ Vu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam, thần bí hạ thấp giọng nói, ngón trỏ chỉ chỉ con trai đang nói chuyện trên điện thoại với sắc mặt nghiêm chỉnh nặng nề, hỏi: "Uất Lam, con có biết dạo này A Vũ bận rộn chuyện gì không?"
"Hả?" Đột nhiên Thẩm Uất Lam nhớ tới chuyện anh trai của anh muốn tranh đoạt thương hiệu ChezVous với anh mà anh đã từng nhắc tới, anh vẫn còn giấu mẹ, nhất thời cô hoảng hốt run lên.
Mẹ Vu cho rằng trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Uất Lam không hiểu bà đang nói cái gì.
"Là A Vũ đó, gần đây không biết nó bận cái gì, nghe điện thoại cùng chạy ra phòng khách để nói, sắc mặt cũng rất khó coi. Bác có hỏi nó, nhưng nó nói không sao. Nhưng khổ nổi, thằng bé là do bác sinh ra, bác rõ ràng nhất, vẻ mặt này của nó làm gì mà không có chuyện gì chứ? Con đi làm chung với A Vũ ở nhà hàng, có biết gần đây nó thế nào không? Có phải nhà hàng xảy ra chuyện không?"
"À?" Chết chắc! Thẩm Uất Lam rất muốn té xỉu. Nói láo là chuyện cô đã học 25 năm cũng học không xong. Cho cô thêm vài năm để tu luyện có được không?
"Người làm ở nhà hàng không đủ à? Hay là tiền bạc xoay sở không thông? Trước kia không phải đã nghe A Vũ muốn mở thêm một tiệm nữa sao? Tại sao sau này lại không mở?" Nhìn vẻ mặt này của Thẩm Uất Lam, giống như con bé biết được điều gì. Mẹ Vu lập tức kê liệt ra mấy vấn đề liên tiếp cho cô.
"À? Nhà hàng... nhà hàng... Không mở nữa là vì..." Vu Bồi Vũ, anh nói điện thoại nhanh lên! Tự anh giải quyết mẹ anh đi kìa!
"Bởi vì cái gì?" Mẹ Vu mong đợi nhìn cô.
"Không phải, cũng không phải như thế... Mẹ Vu, mẹ tự hỏi Bồi Vũ thì tốt hơn. Nút bấm của máy rửa chén ở đâu? Con tìm hoài không thấy." Cô lãng sang chuyện khác.
Mẹ Vu đưa tay ra bấm nút rửa chén.
"Uất Lam, con biết A Vũ có một người anh không?" Mẹ Vu cảm giác bộ dạng hoảng hốt của Thẩm Uất Lam như vậy là nhất định có vấn đề, lời nói xoay chuyển, thay đổi chủ đề trong nháy mắt.
"Hả? Biết, biết ạ..." Thẩm Uất Lam liều chết dùng ánh mắt cầu cứu người đàn ông đang ở phòng khác xa xa kia. Nhưng Vu Bồi Vũ lại một mực chuyên tâm đến nội dung cuộc điện thoại, không hề phát hiện Thẩm Uất Lam đang bị khốn đốn trong phòng bếp.
"Nè, con hãy thành thật khai báo, gần đây Vu Bồi Vũ bận rộn như vậy có phải liên quan tới anh của nó hay không?" lêquýȡoɳ Không thể không thừa nhận, phần lớn trực giác của người mẹ nào cũng rất nhạy bén.
"Ách? Con, con..." Nói có cũng không được, nói không cũng không xong, nói không biết thì trái với lương tâm, Thẩm Uất Lam thật muốn ngất xỉu cho mẹ xem.
Mẹ Vu trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Uất Lam.
"Con len lén nói cho mẹ Vu nghe sẽ không sao. Mẹ sẽ không nói cho A Vũ biết con nói cho mẹ nghe. Có phải nói có gì với anh trai..."
"Mẹ, Uất Lam, hai người đang nói chuyện gì? Chuyện gì không thể nói cho con biết?" Vu Bồi Vũ vừa đi tới gần vừa cười hỏi.
Chỉ mới ăn chung một bữa cơm mà mẹ anh và Thẩm Uất Lam đã đứng về một phe rồi hả? Còn có bí mật không thể nói cho anh biết! Chỉ là, tính ra cảm giác này phải quá tệ.
Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ, liều mình muốn nháy mắt với anh, nhưng lại không biết làm sao cho anh biết? Chắc Vu Bồi Vũ cũng không cho rằng cô nói năng bậy bạ gì với mẹ anh chứ?
"Ôi chao! A Vũ, còn không phải gần đây con thần thần bí bí, khiến thần kinh của mẹ giống như vậy. Con không giải thích tiếng nào, dĩ nhiên mẹ phải đi hỏi Uất Lam rồi! Mẹ mới vừa hỏi Uất Lam, gần đây nhà hàng có gặp phiền toái gì không? Có liên quan tới anh của con không nữa!"
Vẻ mặt tai họa đến nơi của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ rất muốn cười.
Đây rõ ràng là chuyện nhà của anh, biểu hiện của cô còn hốt hoảng gấp gáp hơn cả anh. Bộ dạng của cô giống như người bị mẹ nắm được đuôi hôm nay chính là cô vậy.
Nếu đã không thể giấu được mẹ thì nhất định thừa cơ hội này cho mẹ biết cũng được. Mặc dù anh có thể hiểu mẹ không muốn chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài, cũng như lập trường thân nhân bị thẩm vấn công đường. Nhưng anh thật sự không muốn tiếp tục tha thứ dễ dàng cho anh trai anh nữa rồi.
"Uất Lam, em lên lầu trước đi. Anh có mấy lời muốn nói riêng với mẹ một chút." Vu Bồi Vũ nói với Thẩm Uất Lam.
Thẩm Uất Lam nhìn anh bằng cặp mắt lo âu
"Nghe lời, ngoan." Vu Bồi Vũ cầm tay cô, muốn cô an tâm.
"Oh... Được. Mẹ Vu, con lên lầu trước nghen!" Hai chữ 'nghe lời' trong miệng của Vu Bồi Vũ đối với cô mà nói, đơn giản giống như Kim Cô Chú đối với Tôn Ngộ Không vậy.
"Được được được. Nhanh đi nhanh đi, ăn no đi ngủ một chút cũng tốt. Uất Lam, lúc ăn cơm chiều bác gọi con xuống!" Mẹ Vu khoát tay áo, đuổi Thẩm Uất Lam lên lầu.
Nhìn vành mắt đen thui của đứa bé Thẩm Uất Lam này, nhất định là chuyện kinh khủng xảy ra tối hôm qua đã khiến con bé ngủ không ngon. Thừa dịp bây giờ ngủ bù cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro