C11 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Chương 11: Dây dưa không ngớt

"Cô làm gì đấy?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đổi lại vai, cố gắng tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt đã chứa lửa giận!

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nhíu mày thật chặt, giống như đầu thật đau, vươn tay, nhẹ chống trán của mình, thở mạnh, hơi thở yếu ớt nói: "Ôi chao, đầu đau quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ tới, lúc ấy dường như phát hiện anh giấu một bọc bạch phiến ở phía dưới ghế sa lon . . . . . ."

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại, nhìn người này.

"Còn có a. . . . . ." Đường Khả Hinh lại đưa tay chống trán, lại giả bộ nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đau khổ nói: "Dường như tôi còn nhớ . . . . . . Anh còn có một túi ma túy, giấu ở trong bình sứ màu lam. . . . . ."

Mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt lên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiên vươn tay, nắm chặt bả vai của cô, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, nhìn cô, vẻ mặt co quắp nói: "Cô muốn dây dưa không ngớt với tôi sao?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có chút chột dạ cười nói: "Ôi chao, không phải ý này á. Nhưng anh không biết, trí nhớ của tôi nhất định rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm trong quán rượu, nhất định sẽ đụng phải một số khách hút bạch phiến, hút ma túy, có lúc, bọn họ muốn giấu một vài thứ, chúng tôi nhất định biết! Nhưng mà. . . . . . Trí nhớ của tôi không quá tốt, không nhớ rõ của người khách nào để, tôi tùy tiện nói một người. . . . . . không ai có thể bắt tôi a. . . . . ."

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn cặp mắt to linh động của cô, chợt nhíu mày lông hỏi: "Cho nên thế nào?"

Đường Khả Hinh lập tức liếm liếm môi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại, lấy lòng cười nói: "Đưa tôi một đoạn đường!"

Tưởng Thiên Lỗi không hiểu nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn gương mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, hơi miễn cưỡng cười, nói: "Tôi không có tiền thuê xe, đã trễ thế này, không có cách nào. . . . . ."

"Ý của cô là. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nghe Đường Khả Hinh nói xong, nhìn cô nói: "Lúc nảy cô đi nhầm vào phòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnh sát nói tôi vô lễ với cô, sau đó còn kiện tôi hút bạch phiến, hút ma túy, sau khi giằng co với tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôi tiễn cô về nhà? Còn có. . . . . . Nếu như tôi không tiễn cô về nhà, cô muốn vu cáo tôi, giấu bạch phiến?"

"Còn có lén giấu ma túy!" Đôi mắt to của Đường Khả Hinh sáng lên, nhắc nhở anh.

"A. . . . . . Như vậy sao. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, giống như hiểu, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn cô, lông mày nhướng lên nói: "Cô có bệnh à?"

"Tôi rất khỏe. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhún nhún vai cười nói.

"Tôi khuyên cô đi khoa tâm thần xem một chút! Cô có bản lãnh thì đi vào cục cảnh sát, tôi bảo đảm cô có đi không có về. Xuống xe!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, tài xế lập tức đi xuống xe, mở cửa xe, cứng rắn lôi kéo Đường Khả Hinh xuống xe. . . . . .

"Đừng! !" Đường Khả Hinh ngã xuống đất, lại liều mạng nắm chặt cửa xe, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe mặt đen thui, bộ dáng vô cùng kiên quyết, cô gấp gáp nhìn mấy đàn ông nơi bóng tối, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, giống như chỉ cần mình rơi vào trong tay bọn họ, sẽ đem mình băm ra! Dưới tình thế cấp bách, cô bị buộc bất đắc dĩ, lại một lần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìn gương mặt đẹp trai của Tưởng Thiên Lỗi, lập tức lệ nóng đoanh tròng, hướng về phía anh đưa ra năm ngón tay, khóc lớn: "Thân ái . . . . . . không cần . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu, tròng mắt hơi híp có chút không hiểu nhìn cô tâm tình đột nhiên tan vỡ !

Đường Khả Hinh liều mạng nắm chặt cửa xe, giống như tình thâm nồng đậm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt tràn đầy đau thương, đột nhiên khóc lớn: "Em mang thai con của anh, em dễ dàng sao? Anh đối xử với em như vậy ! Quá không công bằng!"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe lên, nhìn người này!

Vệ sĩ xung quanh, còn có thư ký đi theo đến cửa, cùng nhau giật mình nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh giống như bị bệnh tâm thần, chuyện này có chút ngoài ý muốn.

"Cô nổi điên làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi tức giận, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.

Đường Khả Hinh khổ sở nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa mới muốn nói chuyện, đột nhiên dạ dày trào lên, tay che miệng, nôn mửa ngã ngồi cạnh cửa xe, vừa nôn vừa lệ như suối trào, hai mắt nhìn về phía phương xa, giống như thấy một câu chuyện tình yêu xinh đẹp, nức nở, đáng thương khóc nói: "Em cũng không có trông cậy có thể cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ. Mỗi ngày em ở trong quán bar, chờ anh trở về liếc nhìn em một cái, em đã đủ hài lòng, nhưng trong mắt của anh vẫn không có em . . . . . trái tim của em rất đau. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô cứ ngăn ở bên cửa xe, ở trước mặt gần một trăm vệ sĩ và thư ký của mình, xé rách mặt mình, cũng phá hủy danh dự của mình chỉ vì một chút tiền đi tắc xi?

Người thư ký thân cận của Tưởng Thiên Lỗi là Đông Anh, mặc đồng phục màu đen, cùng hai người thư ký khác đứng ở bên cạnh xe hơi, thật sự kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh tiếp tục lau nước mũi nước mắt ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, lại liều chết vịn cửa xe, giống như nắm được một cái phao cứu mạng, tiếp tục xúc động khóc nói: "Nhưng cho dù anh vô tình đối với em như thế nào, anh cũng không thể không chú ý con của anh. . . . . . Hổ dữ không ăn thịt con a! Không nên đối với em và con như vậy, em yêu anh. . . . . . Thiên. . . . . . . . . . . . Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhắm lại hai mắt, cắn chặt răng, từng đám lửa ở sau lưng của mình bắt đầu cháy rừng rực.

Chương 12: Chai rượu đỏ

"Thiên. . . . . . Lỗi. . . . . . Không nên như vậy đối với em . . . . . Em van xin anh. . . . . . Em van xin anh, không cần buổi tối như vậy, bỏ rơi em . . . . . Thiên Lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh ô ô ô đôi tay che mặt, lên tiếng khóc rống, nước mắt cũng từ giữa kẽ tay, lăn ra.

Bi thiết muốn chết như vậy, cảm động lòng người như vậy! !

Đông Anh và hai người thư ký thật sự kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả vệ sĩ làm thành bức tường người cũng có chút phân tâm quay đầu liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh ngã tại mặt đất, khóc đến đau thấu tim phổi.

Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui, cũng đứng ở đó đầu châu đầu ghé tai.

Nơi xa, mấy đàn ông áo đen càng thêm nghi ngờ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, âm thầm nói: Cô gái này không phải là người phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi chứ?

Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, lồng ngực tức giận đến muốn nổ tung ngồi ở trong xe Rolls-Royce, hai mắt rối rắm rũ xuống, mới rốt cuộc mở miệng nói: "Lên xe!"

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh thu lại ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe, đột nhiên cảm động cười một tiếng, nước mắt từ hai bên má chảy xuống, cô vừa cười vừa khóc, ôm chai rượu đỏ, giống y như con chó leo lên xe, nhào tới trong ngực của anh nói: "Em biết ngay anh sẽ không đối với em như vậy! !"

Ô ô ô ô ô, cô lại kích động lên tiếng khóc rống, tay còn muốn ôm cổ của anh, ở trong lòng anh cọ cọ! Diễn trò cho đủ!
Tưởng Thiên Lỗi khẽ cắn răng!

Rốt cuộc xe chậm rãi khởi động, đang từ từ lái rời khỏi cục cảnh sát.

Lúc này Đường Khả Hinh, rốt cuộc thật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránh ra khỏi Tưởng Thiên Lỗi một chút, phát điên quay kính xe xuống, thò đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía xa như có điều cố kỵ đứng bên ngoài bức tường vệ sĩ, đang nghi ngờ nhìn mình, lại không dám vượt qua hàng rào nửa bước!

Máy bay trực thăng vẫn còn đang lẩn quẩn trên bầu trời cục cảnh sát, đi theo đường xe của Tưởng Thiên Lỗi, bảo đảm an toàn của anh, không để cho bất luận kẻ nào đến gần chiếc xe!

Đường Khả Hinh hắc một tiếng, cười vui vẻ, đột nhiên rất vui vẻ vươn tay, hướng về phía mấy người đàn ông kia vẫy vẫy, thậm chí còn đưa tay, ném cho người ta một nụ hôn gió, kêu to: "Bái bai! ! Bái bai! Có thời gian tới chơi! !"

Cô thật sự hả hê lùi đầu vào, ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn thấy gương mặt của Tưởng Thiên Lỗi chôn một đống thuốc nổ, đã cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của cô thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, mặt lạnh nhìn xe hơi chạy dọc theo con đường tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức giận, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giống dã thú, trầm giọng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, trái tim của mình không khỏi run rẩy, mới ha ha cười nói: "Ách. . . . . . Thì ở phố xá sầm uất phía trước, dừng lại là được rồi. . . . . ."

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lại cứng ngắc, giống như điềm báo trước bão táp, khẽ động môi nói: "Tiễn cô về nhà chứ? Mẹ đứa bé. . . . . . Nếu không, một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làm bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở lại cục cảnh sát!"

Đường Khả Hinh liếm môi của mình nhìn anh, ha ha ha nói: "Không cần á. Ách. . . . . . Mọi người không phải rất quen, mới vừa rồi tôi thật sự rất bất đắc dĩ! Thì ném tôi xuống ở phía trước là được rồi. . . . . . Không cần khách khí, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, tuyệt đối! ! Sẽ không đi cục cảnh sát! Tôi bảo đảm!"

Chi . . . . . .

Chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở một khu vườn chuối bên lề đường, Đường Khả Hinh ah một tiếng, quả thật bị người ném xuống xe, lăn trên mặt đất ướt nhẹp, cảm xúc của Tưởng Thiên Lỗi quả thật bạo phát, không thể nhịn được nữa, lúc đẩy Đường Khả Hinh xuống xe, còn muốn đưa tay kéo tây trang cô đang ôm trong ngực!

"Anh cho tôi cái này đi!" Đường Khả Hinh liều mạng không buông tay, níu chặt tây trang này, kéo trở về, vừa kéo vừa kêu to: "Anh có tiền như vậy còn muốn để ý đến một tây trang à?"

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tay chợt buông lỏng! !

"A . . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã ngồi trên đất, chai rượu đỏ kia đột nhiên từ trong tây trang rơi xuống lăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồng trên đường, ánh sáng đèn xe chiếu rọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vô cùng quỷ dị!

Chương 13: Thế nào?

Đường Khả Hinh nhìn chai rượu đỏ kia, trong lòng chợt lạnh sắc mặt tức thì trắng bệch.

Tưởng Thiên Lôi cũng quay đầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia, một chút kí ức tức khắc lóe lên trong đầu, giống như ánh sáng quỷ dị!

"Làm phiền cô mang chai rượu đỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổng tài khách sạn Á Châu. Nhớ kỹ! không nhên qua tay người khác! Người thân cũng không cho phép! Ông ta nhất định sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đây là tiền đánh cược cuối cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ cô!"

Đường Khả Hinh nhớ tới những lời này, trong đầu lại lóe lên hình ảnh người đàn ông kia ngã vào trong vũng máu, cô lập tức nhào tới trước xe, ôm chai rượu đỏ kia vào trong ngực, ôm rất chặt, có chút cố kỵ nhìn Tưởng Thiên Lôi bên trong xe nói: "Nhìn cái gì vậy? Rượu đỏ này là của tôi!"

Tưởng Thiên Lôi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh sáng đèn xe, cặp mắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, hoàn toàn khác với nét giảo hoạt trước đó, anh im lặng, rũ mắt nhìn chai rượu đỏ cô ôm trong ngực...

Đường Khả Hinh lập tức đem rượu đỏ giấu ở phía sau, mới nhìn anh, nói: "Chuyện này... Chuyện này... Đây là thứ tôi trộm được từ trong quán rượu, thật vất vả trộm được..."

Tưởng Thiên Lôi lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên bước ra khỏi xe, dưới ánh đèn của đoàn xe dài, đi tới trước mặt cô, cúi xuống, nhìn chai rượu kia!

Đường Khả Hinh cúi thấp hơn, đôi tay ở phía sau eo nắm chặt chai rượu đỏ kia, hoảng sợ đến trái tim lạnh lẽo, cô đoán có lẽ chai rượu này nhất định có một bí mật lớn kinh thiên động địa, có bắt đầu có chút lo sợ bí mật lớn này.

Tưởng Thiên Lôi nhìn chòng chọc cô thật lâu, đột nhiên vươn tay, gõ lên trán cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng nói: "Từ cục cảnh sát thuê xe trở về nhà cô bao nhiên tiền?"

"Ách... 20 đồng..." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc nhìn anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lôi giống như dã thú trong đêm tối, tùy thời uy hiếp tinh thần người khác, chỉ thấy anh vẫy tay, thư ký lập tức cho đưa tới vài trăm đồng, tay anh nắm lấy tiền, lập tức vứt lên gương mặt trơn mềm của Đường Khả Hinh!

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh sững sốt, không dám lên tiếng, mắt to nhìn chằm chằm vài trăm ngàn đỏ thẫm rơi xuống trên mặt đất bùn tối tăm.

Tưởng Thiên Lôi tức giận nói: "Cầm số tiền này, cút xa một chút, về sau, đừng lấy bất kỳ lý do gì xuất hiện trước mặt của tôi, không phải mỗi lần cô đều may mắn như vậy!"

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, không dám lên tiếng.

Bởi vì tối nay, Tưởng Thiên Lôi đã lãng phí thời gian, nên không có thời gian để ý tới cô nữa, xoay người ngồi vào xe, bảo người lái xe.

Rốt cuộc cả đoàn xe chậm rãi rời đi, ngay sau đó bầu trời rơi xuống cơn mưa phùn lả tả, vẩy vào trên người của Đường Khả Hinh, cô quay đầu, nhìn đoàn xe đi xa, rốt cuộc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới tất cả mọi chuyện trả qua tối nay làm cho cô đột nhiên mệt mỏi, suy nghĩ nguy hiểm tối nay cũng đã qua rồi chứ?

cô chậm rãi cúi đầu, nhìn chai rượu đỏ trong tay, ở trong màn đêm càng sậm màu, cô có chút bất đắc dĩ thở dài, sâu kín nói: Người kia thật sự thông minh, biết tôi là người yêu rượu, biết tôi sẽ không tùy tiện chà đạp một chai rượu đỏ, huống chi là rượu đỏ trăm năm. Nhưng phải làm gì đây? Rốt cuộc ai mới là Tưởng lão Tổng tài đây? Tôi nên giao nó cho ai? Anh quên mình đổi lấy rượu đỏ sao?

Đường Khả Hinh có chút mờ mịt quay đầu nhìn đoàn xe của Tưởng Thiên Lôi dần dần đi xa trên đường nhỏ tối tăm chỉ còn lại một mình, mưa rơi càng lúc càng lớn, cô bị buộc phải đành chịu, nhặt lên âu phục rơi trên mặt đất, che ở trên đầu của mình, đón thời tiết lạnh lẽo, ôm chặt chai rượu đỏ, ở trên đường tối tăm, từng bước từng bước đi về phía trước...

Cũng đang lúc này, điện thoại di động vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức đi tới trước vườn chuối, mượn ba lá chuối che mưa cho mình, vội vàng cầm điện thoại lên, kêu nhỏ: "Thế nào?"

Cô nghe xong điện thoại, lập tức đáp một tiếng, liền gấp gáp vọt vào trong mưa, chạy về phía trước!

Chương 14: Không tiền sao?

Ông trời vẫn không cảm thông, mưa trở nên thê lương mịt mờ, chung quanh càng thêm quạnh quẽ.

Ánh đèn của một tiệm mì nhà nào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ở trong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.

Bên trong không có mấy người, ngay cả một chút cảm giác ấm áp cũng không có.

Đường Khả Hinh đội mưa, bước nhanh đến trước tiệm mì, lộ ra cửa sổ thủy tinh, thấy bên trong có một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xám nhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đôi tay đan xen vào nhau, có chút hoảng sợ, có chút mất hồn, còn có chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nếp nhăn trên mặt bà, càng tăng thêm vẻ tang thương, làm cho bà trông thật yếu đuối và đáng thương.

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, chậm rãi đứng tới bên cửa sổ, nhẹ tay đỡ cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng quét qua, giống như khẽ vuốt mặt của mẹ, không chịu đi vào. . . . . .

Bà chủ tiệm đi tới trước mặt của mẹ, hỏi: "Hôm nay bà muốn ăn gì? Hay là đồ hộp?"

Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn bà chủ vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chờ con gái tới, tôi sẽ ăn. . . . . ."

Bà chủ lạnh lùng nhìn bà một cái mới xoay người rời đi.

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống, nước mắt không nhịn được lăn xuống, rồi nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, bước nhanh đi vào tiệm mì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia nói: "Bà chủ! ! Tôi muốn một chén mì thịt nạm! Thêm năm đồng thịt bò nạm!"

Lý Tú Lan lập tức ngẩng đầu lên nhìn con gái, cặp mắt đỏ lên lại vội vàng cúi đầu.

Đường Khả Hinh nhìn mẹ một cái, mới chậm rãi đi tới ngồi ở trước mặt mẹ, có chút đau lòng nói: "Một chén mì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồng thôi, đói bụng thì ăn trước a. . . . . ."

"Không có. . . . . ." Lý Tú Lan vội vàng cười khổ nhìn con gái nói: "Muốn đợi con ăn chung."

Đường Khả Hinh lại hiểu mẹ nói: "Không tiền sao?"

Lý Tú Lan không dám lên tiếng, nhưng có chút đau lòng cúi thấp đầu, đôi tay căng thẳng xoa ngón tay, mỗi lần như lúc này, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với con gái. đầu kia

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng mẹ bất đắc dĩ như vậy, muốn nói gì đó nhưng vẫn im lặng một lúc, đem chai rượu đỏ đặt lên bàn, từ trong đồng phục của mình, móc ra tiền lương tháng này, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt mẹ, mới nói: "Người đàn ông kia. . . . . . Đối với mẹ tốt không?"

"Tốt. . . . . ." Hai mắt mẹ run rẩy nước mắt, không dám khóc, chỉ nói: "Chỉ là có lúc trong nhà không có tiền, mẹ . . . . . mẹ bỏ công việc, ông ấy có chút tức giận, chê mẹ không kiếm được tiền. Hôm nay. . . . . . Đuổi mẹ ra ngoài, muốn mẹ nhất định phải mang tiền trở về, nếu không sẽ không cho mẹ vào nhà. . . . . ."

Đường Khả Hinh hiểu, gật đầu nói: "Hiểu rồi. . . . . . tiền trên bàn, mẹ đem đi đi. Không nhiều lắm, đủ cho mẹ chống đỡ một thời gian, đến lúc đó con sẽ tìm việc làm mới, sẽ cho mẹ. Ông ta. . . . . . Còn đánh mẹ sao?"

Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giá với một tay cờ bạc, chưa được năm ba năm thì đã đánh mẹ rồi.

". . . . . ." Trên khuôn mặt già nua của mẹ nở nụ cười đáng thương.

Đường Khả Hinh nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tức trào nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ. . . . . . Nếu thật sự không chịu nổi, chúng ta cùng nhau sống đi, không cần đi theo ông ta nữa, được không? Con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt! Tên khốn kia. . . . . ."

Chương 15: Một đôi mắt lạnh lùng xa xa

"Không. . . . . ." Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con gái đau lòng nói: "Mẹ đi theo con, chỉ làm cho con chịu khổ và mệt mỏi, mẹ đi theo ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy còn có chút cơm cho mẹ ăn. Mẹ . . . . . Không có ý định sống một mình. Hiện tại mẹ sợ cuộc sống một mình. Đều do mẹ không tốt, liên lụy con không thể lên đại học, con vốn là một đứa bé rất thông minh, anh trai không cần tới con, mở quán ăn, không mời con qua ăn bữa cơm."

Đường Khả Hinh chỉ a một tiếng, cúi đầu cười nói: "Anh ấy có thể sống được là tốt rồi. Công việc là trên hết, con có thể yên tâm a. Mẹ cầm tiền này về nhà, đừng quét đường phố nữa, rất bụi, đối với sức khỏe không tốt, biết không? Con sẽ cố gắng kiếm tiền, tương lai tìm được công việc khá hơn, là có thể cho mẹ tiền nhiều một chút, hả?"

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn con gái, chỉ đành phải im lặng gật đầu một cái, đưa đôi tay run rẩy cầm lấy tiền kia, nhìn nhỏ con gái, vốn muốn nói gì đó nhưng vẫn không nhịn được muốn đứng dậy. . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thiết tha nhìn mẹ nói: "Mẹ đi à? Không ăn sao? Không phải đói bụng sao?"

"Không ăn. . . . . . Mẹ . . . . ." Lý Tú Lan ngước mắt đong đầy lệ nhìn con gái nói: "Con nhanh đi về nghỉ ngơi đi, mẹ không quấy rầy con. Mẹ đi nha. . . . . ."

"Mẹ! !" Hôm nay Đường Khả Hinh gặp gỡ biến cố, tâm tình rất khủng hoảng và sợ hãi, cô nhìn mẹ, nghẹn ngào nói: "Mẹ không thể ở lâu một lát sao? Không cần mỗi lần cầm tiền đã đi? Con . . . . . con . . . . . Trong khoảng thời gian này. . . . . . rất. . . . . . Nhớ. . . . . ."

"Mẹ không còn mặt mũi nhìn con! Cũng không mặt mũi nào nhìn cha của con! Mẹ là một người vô dụng, liên lụy mọi người! Nếu như con thật muốn cho mẹ tốt hơn, cũng đừng giữ mẹ lại. . . . . ." Lý Tú Lan đột nhiên cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

"Chúng tôi đều không có trách mẹ a! Trừ anh trai, con và cha không có trách mẹ!" Đường Khả Hinh nước mắt lăn xuống, khổ sở nói: "Nhưng. . . . . . Mẹ không cần mỗi lần tới lại muốn đi gấp gáp như vậy, mẹ không thể ở lâu một lát sao? Chúng ta trò chuyện. . . . . . Được không?"

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con gái hai mắt rưng rưng, mặt mũi tiều tụy buồn bã nhìn mình, trong lòng của bà đau nhói, đột nhiên cố nén khóc thút thít, đi ra khỏi tiệm mì. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi yên tại chỗ, cặp mắt rơi lệ nhìn vị trí trống không phía đối diện, còn có đôi đũa chưa động đậy, trong lòng chợt đau nhói, không đành lòng đứng dậy đuổi theo.

Đường Khả Hinh lao ra tiệm mì, đứng ở trong mưa bay, lòng chua xót không thôi nhìn mẹ đã đi vào trong mưa đêm thê lương, bước chân có chút gấp rút và dồn dập, thân thể còng xuống, dần dần muốn biến mất ở trong bóng đêm, lòng của cô chợt đau nhói, mới vừa muốn chạy đuổi theo phía trước, nhưng dừng lại, nhớ lại mấy lần đón mẹ bị đánh thật thảm xuất viện, muốn đem mẹ về bên cạnh, nhưng mẹ luôn lén lút trở lại bên cạnh đàn ông kia, cho dù mình liều chết giãy giụa như thế nào, nhưng cô không có cách nào giữ lại mẹ!

Cô không hiểu mẹ, nhưng cô thắm thía cảm giác khổ sở mình cũng bị ném bỏ, rất khổ, rất khổ. . . . . .

Cô thở dài nặng nề, mới vừa muốn xoay người, cũng đã nghe người bạn thân Nhã Tuệ gọi điện thoại tới nói: "Bây giờ cô ở đang ở đâu? Vẫn chưa trở lại?"

"Tôi . . . . . Tôi đi đưa tiền cho mẹ tôi. . . . . ." Đường Khả Hinh sửng sốt một chút, trong lòng có chút chua xót, nói.

Nhã Tuệ im lặng một chút nói tiếp: "Cô mau trở lại, ngày mai khách sạn chúng ta tuyển dụng chuyên gia rượu đỏ một lần duy nhất! Cô ngàn vạn lần không được bỏ qua cơ hội này! Đây là một cơ hội duy nhất! Hiểu chưa? Mau trở lại! Có thể tranh thủ thời gian học tập! Các loại rượu đỏ, tôi cũng đã chuẩn bị sẳn rồi!"

Lúc này, Đường Khả Hinh mới tỉnh cơn mơ nói: "Trời ơi, tôi đã quên mất ngày mai phải đi khách sạn phỏng vấn! Tôi lập tức trở về!"

Cô không nói hai lời, liền vội vàng tắt điện thoại, đứng ở trong mưa đêm nhìn quanh khắp nơi có còn tắc xi hay không, nhưng không có lưu ý xa xa có một chiếc xe Ferrari đang dừng lại, bên trong có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn mình chòng chọc.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro