C151 - 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151: Đáp án của người nào quan trọng

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo nói: "Xem ra Cậu chủ Tô thật sự cảm thấy rất hứng thú đối với nhân viên của tôi? Anh thích cô ấy?"

Những lời này. . . . . . Cũng hỏi được. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút gấp gáp nhìn Tưởng Thiên Lỗi, quát to một tiếng: "Này!"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn cô nói: "Hiện tại tôi không cần đáp án của cô!"

Trên mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra chút không vui, mới vừa muốn nói, lại nhìn thấy mấy tên vệ sĩ, nhanh chóng đi sang bên này, nhìn mình nói: "Cậu chủ, Thủ tướng và tiểu thư đang tìm cậu. . . . . . Tìm đã lâu rồi. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dốc một hơi, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: "Tôi thật sự có chút chuyện phải đi trước. . . . . . Chúng ta . . . . . liên lạc điện thoại? Hả?"

Đường Khả Hinh liếc một cái Tưởng Thiên Lỗi, cười khổ nói: "Ồ. . . . . ."

"Đi trước nhé." Tô Thụy Kỳ vỗ nhẹ bả vai Đường Khả Hinh, liền lắc mình đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ xoay người bước đi khỏi, cô chớp mắt, cũng lặng lẽ bước đi, mặt không lộ vẻ gì đi qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, mới vừa muốn lắc mình đi khỏi, không ngờ sau cổ áo của mình bị người cứng rắn kéo lại, cô ah một tiếng, cả người lui về phía sau mấy bước, trong cổ họng phát ra tiếng: "Ghìm chết tôi rồi"

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nện Đường Khả Hinh vào cạnh cửa, đôi tay chặn hai bên người cô, híp mắt hỏi cô: " Tối nay. . . . . Chúng ta không có hôn không?"

Đường Khả Hinh thở hổn hển nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Không phải anh nói nụ hôn kia không có ý nghĩa sao? Xem như không có hôn ...!"

Tưởng Thiên Lỗi giương nhẹ khóe miệng, có chút kì lạ cười một tiếng, nói: "Cái gì? Xem như không có hôn?"

Đường Khả Hinh cúi đầu không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đưa ngón trỏ chạm mạnh vào cánh môi của cô, buộc cô ngẩng đầu lên, nhìn cô lạnh lùng nói: "Tôi không có chạm vào nơi này sao?"

Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ đẩy tay của anh, không biết nói gì!

Tưởng Thiên Lỗi lại cúi người xuống, cái trán thiếu chút nữa đụng vào trán của cô, ngón tay chạm mạnh vào môi của cô nói: "Tôi không có chạm vào sao?"

"Tổng Giám đốc. . . . . . Hay là anh bỏ qua cho tôi đi!" Khả Hinh ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tôi thật sự rất sợ anh a. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhìn cô.

Đường Khả Hinh sâu kín ngẩng đầu lên nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần anh xuất hiện, luôn nhắc nhở tôi... tôi là một người rất hèn mọn, sau đó tôi phải nghe lời của anh, tôi mới có thể có đường sống, nhưng sự thật không phải như thế."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn anh, thật lòng nói: "Anh có cảm giác trong xương tôi có chút kiêu ngạo hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ trong chốc lát, nhìn cô nói: "Còn có một chút thần kinh!"

Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, chân thành nói: "Là bởi vì. . . . . . Tôi thật sự. . . . . .nể phục anh mới có thể nghe lời của anh. . . . . . Không đến gần người khác, giữ điện thoại di động của anh. . . . . ."

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng chấn động, ngay sau đó biến mất, nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ cúi thấp đầu nói: "Anh không chỉ có quyền nắm giữ sống chết của tôi, còn nắm giữ tất cả công việc của tôi, nắm giữ sống chết của đồng nghiệp tôi, tôi muốn. . . . . . Ở lại một khách sạn lớn mạnh, cũng không thể quá ích kỷ. . . . . . Bao gồm cả tôi . . . . . Bao gồm cả anh. . . . . . Chính tôi ở lại nơi này vô tình học được rất nhiều thứ, Quản lý Trần chủ trì phòng ăn ngự tôn cũng rất mệt mỏi, có lúc nửa đêm tan việc, cả người dường như mệt lả, ngồi ở một góc nào đó trong phòng ăn nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ không muốn nói chuyện, sau đó Quản lý Tào sẽ đứng ở bên chân Quản lý Trần, rất lặng lẽ cởi xuống giày cao gót cho cô ấy, xoa bóp chân cho cô ấy. . . . . . Mặc kệ bọn họ ở trước mặt người khác hay sau lưng người khác, mọi biểu hiện đều làm cho người ta rất cảm động. . . . . . Bọn họ cũng đã như vậy, huống chi là anh. . . . . . Chủ trì một tập đoàn lớn như vậy, nhất định sẽ rất mệt mỏi... Tôi thật lòng nể phục anh mới nghe lời của anh... Mặc dù tôi có chút mất hứng..."

Từ đầu đến cuối, Tưởng Thiên Lỗi đều yên lặng nhìn cô, nhìn cô nói xong, những lời rất chân thành, giống như mọi chuyện đều suy nghĩ sâu sắc, hai mắt của anh khẽ hiện lên nụ cười, chậm rãi hỏi: "Thế nào? Sợ tôi bắt gặp cô nói chuyện với Tô Thụy Kỳ, cho nên tìm lời tâng bốc tôi?"

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thân phận tôn quý của anh, mỗi ngày đều được người khác nhau tâng bốc phải không? Ngay cả Thủ tướng cũng khen anh chớ đừng nói chi là tôi. Tôi nói thật lòng..."

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút dịu dàng, đột nhiên vươn tay nắm hông của cô, buộc thân thể của cô dán vòa mình, anh cúi xuống nhìn cô hỏi: "Trả lời vấn đề của tôi lúc nãy! Tối nay chúng ta có hôn hay không?"

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, đôi tay nhẹ chống trên lồng ngực kiên cố của anh, có chút gấp gáp nói: "Anh đừng làm khó tôi. Nếu tôi nói có hôn cùng anh, bọn họ sẽ hỏi, hôn thế nào? Nhẹ nhàng hay sâu? Tất cả vấn đề sẽ hại chết tôi..."

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười một tiếng, ôm chặt thân thể của cô nói: "Cùng tôi hôn môi có mất mặt như vậy sao?"

"Anh không như vậy sao?" Đường Khả Hinh lập tức nói!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Nếu cô ngại nói, tôi sẽ nói nhẹ nhàng, tôi nói với mọi người chúng ta hôn nha? Còn hôn lưỡi!"

"Đừng!" Đường Khả Hinh có chút gấp gáp nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô đỏ mặt, không nhịn được nở nụ cười.

Đường Khả Hinh đón gió biển, ngẩng đầu lên tò mò nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, không nhịn được hỏi: "Anh... Anh cười cái gì?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ Khả Hinh như vậy, chậm rãi buông lỏng tay ra, nhìn cô nói: "Không nên trầm mê vào nụ hôn kia, đây chỉ là một trò chơi."

Đường Khả Hinh chớp mắt, im lặng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn đôi mắt to linh động trong suốt của cô, nhẹ nhàng chớp mắt, lộ ra một chút dịu dàng và đáng yêu, anh suy nghĩ, có mấy lời muốn nói nhu hơi do dự, rồi nhẹ nhàng vương tay chạm vào cánh môi cô, mới xoay người đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhìn theo bóng lưng của anh nhàn nhạt đi khỏi, ánh mắt cô thoáng qua một chút dịu dàng, mới thở dài xoay người đi về phía bên kia, nhưng không có phát hiện một bóng dáng thật dịu dàng đang núp ở một chỗ hẻo lánh, cái ly thủy tinh trong tay đột nhiên rơi xuống boong thuyền, lăn đến bên chân của Đường Khả Hinh, Khả Hinh ngạc nhiên dừng bước chân, cúi đầu liếc mắt nhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước, Như Mạt đang đứng ở đầu kia, có chút căng thẳng và đau lòng, nhưng vẫn mỉm cười nhìn mình, từng bước từng bước đi tới phía mình.

...

Đường Khả Hinh nhìn thấy Như Mạt, trong lòng chợt căng thẳng, theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi cô có nhìn thấy cái gì hay không?

Như Mạt mỉm cười đi tới trước mặt của Khả Hinh, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi... Lúc nãy tôi đi ngang qua, tay không có nắm chặt, làm rơi cái ly."

Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, lập tức khóm người cúi đầu, nhặt lên cái ly thủy tinh, sau đó đứng lên, lại nhìn thấy Như Mạt đã đứng ở trước lan can boong thuyền, nhìn biển rộng tối tăm nơi xa xăm, hai mắt xẹt qua đau lòng, cô khẽ run lên một chút, cầm cái ly đi tới bên cạnh Như Mạt, xin phép nói: "Cô khỏe chứ, Thị trưởng phu nhân, cái ly này tôi cầm đi dùm cô được không?"

Như Mạt quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng đáng yêu của Đường Khả Hinh, nhất là cặp mắt to nhấp nháy rất đáng yêu, cô than nhỏ một tiếng, nói: "Cô thật đáng yêu... Trẻ tuổi thật tốt..."

Đường Khả Hinh không tự chủ nắm cái ly, nhìn cô.

Tối nay tâm trạng của Như Mạt không phải rất tốt, thở dài, nhìn mặt biển xa xăm phía trước, nói: "Tôi còn nhớ, tôi cũng có một thời tuổi trẻ, khi đó, cả người đều tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào."

Đường Khả Hinh nghe lời này, cảm thấy không thích hợp, muốn xoay người đi khỏi, lại không biết tìm lý do gì.

"Trò chuyện với tôi, được không?" Như Mạt mỉm cười quay đầu nhìn Khả Hinh, thật chân thành nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, miễn cưỡng cười cười, đành cất bước đi về phía lan can, cùng với cô nhìn về phía bờ biển xa xăm nói: "Nhưng ở tuổi giống như tôi cũng không có cảm giác vui vẻ bao nhiêu a."

Như Mạt quay đầu nhìn cô gái đơn giản này, tuy tâm nói: "Vui vẻ và đau buồn vốn cùng tồn tại. Cô vĩnh viễn cũng không có cách nào thoát khỏi hai loại này."

Đường Khả Hinh không biết nên nói gì, cô chỉ cảm thấy Như Mạt giống như rất đau buồn, đau buồn đến nỗi chưa từng có vui vẻ.

Chương 152: Bằng lòng với số mệnh

Như Mạt khẽ thở dài, quay đầu cười nói: "Mỗi ngày tôi đều ở trong kẽ hở, xem có thể nhặt được một chút vui vẻ hay không, giống như lúc tôi còn nhỏ, là một cô nhi, tôi không thích cô nhi viện, những đứa bé nơi đó, tất cả đều rất đáng sợ, tranh giành tình thương của nữ tu sĩ, tranh giành đồ chơi, tranh giành có mới ba mẹ, xem người nào nhận nuôi. . . . . . Ánh mắt của bọn họ sẽ sáng lên, phát ra một loại ánh sáng rất đáng thương, rất đáng buồn, nhưng lại rất đáng sợ. . . . . ."

Đường Khả Hinh không nhịn được nhớ tới lúc mình còn bé, thật may là có cả nhà Nhã Tuệ thương yêu mình, cô không nhịn được nhìn về phía Như Mạt.

Hai mắt Như Mạt hiện lên giọt lệ, khổ sở nói: "Tôi không thích hoàn cảnh như vậy, tôi chưa bao giờ tranh đoạt với người khác, từ nhỏ tôi đã hiểu rõ, không nhất định phải tranh tranh mới có được hạnh phúc, cho nên tôi rất biết bằng lòng với số mệnh, cho đến một ngày. . . . . . Tôi thật sự còn rất nhỏ, tôi bị gọi vào phòng của Mục Sư, ông ta bảo tôi cởi sạch quần áo, muốn vuốt ve thân thể của tôi . . . . ."

Trái tim của Khả Hinh chợt run lên, căng thẳng nhìn về phía Như Mạt.

Hai mắt Như Mạt thoáng qua run rẩy hoảng sợ, cô miễn cưỡng cười một tiếng. . . . . ."Khi đó, tôi không chịu cởi quần áo, tôi chết cũng không cởi, ông ta đã bước tới vung tay tát mạnh vào mặt của tôi! Tát rất mạnh! ! Lúc tôi ngã trên mặt đất, khóe miệng đều là máu, lỗ tai kêu ong ong, toàn bộ thế giới đều bị đánh tan, ngay cả một chỗ sống yên thân cũng không có. . . . . . Tôi phát điên chạy trốn, ông ta nắm tóc của tôi, kéo tôi ra sau, tôi ngã tại góc giường, nơi trán có một vết thương thật sâu thật sâu. . . . . . Khi đó, khắp thân thể của tôi đầy máu tươi, tôi cảm thấy rất ấm rất ấm. . . . . . Tôi phát hiện thì ra chết chóc lại ấm áp như vậy. . . . . ."

Hai mắt Khả Hinh mãnh liệt chớp nháy, có chút hoảng sợ thở ra một hơi, chậm rãi đưa hai tay đè lồng ngực, đè ép buồn bực hít thở không thông.

Như Mạt cười khổ nói: "Nhưng chính máu tươi đó đã cứu tôi, Mục Sư thả tôi đi, nói với tôi, nếu tôi dám đem chuyện tối nay nói cho người khác biết, ông ta sẽ giết tôi, ông ta ném tôi với cả người đầy máu tươi ra bên ngoài phòng, tôi ngã xuống mặt đất, tự mình đè lại cái trán bị thương, thật sợ hãi nơi đó, tôi tự nói với mình, tôi nhất định nhất định phải chạy trốn! Nhất định phải chạy trốn! Tôi phát điên chạy ra khỏi tu viện, sau đó chui vào bụi cỏ, vừa khóc vừa lợi dụng bóng đêm, bò qua hàng rào, chạy ra bên ngoài! ! Tôi đi chân trần chạy ra, không đến bao lâu, bầu trời đổ mưa, một mình tôi núp ở bên đống rác, thật sợ hãi, thật sợ hãi. . . . . . Nhìn trái phải đều tối đen, giống như cảm thấy Mục Sư đang không ngừng đuổi theo tôi. . . . . . Tôi muốn kêu la, tôi muốn khóc, nhưng tôi thật sợ người khác phát hiện ra tôi, lại đưa tôi về chỗ đó. . . . . . Tôi còn rất nhỏ, hoàn toàn không có năng lực chống cự. . . . . . Mỗi buổi tối, núp ở một góc tối phía dưới cầu thang, nghe tiếng người đi trên thang lầu, trái tim của tôi đập dữ dội. . . . . . Nghe có người nói chuyện, tôi lo sợ muốn khóc, ban ngày tôi núp ở nơi không có ánh mặt trời, mờ mờ, trong không gian thu hẹp, buổi tối, chạy đến bên cạnh gian hàng trái cây, đứng ở một góc tối, chờ người ta ném trái cây hỏng sang một bên, tôi nhặt ăn như điên. . . . . . Sau đó trốn về cái hẻm nhỏ, chờ người khác mở cửa, đi vào gầm cầu thang để ngủ. . . . . . Có lúc cứ có cảm giác mình không tỉnh lại nữa. . . . . ."

Hai mắt Khả Hinh đỏ bừng xoay đầu lại nhìn cô.

Như Mạt rơi nước mắt, cười khổ nói: "Cho đến khi tôi cho rằng cuộc đời của tôi sẽ phải sống nơi cầu thang nho nhỏ đó, đột nhiên có một buổi tối, mưa ướt đẫm, có một ông chú rất hiền lành phát hiện ra tôi . . . . . ông ấy nhìn thấy tôi trốn ở góc tối rất đáng thương, liền hỏi tôi, nhà ở nơi nào? Cha mẹ ở nơi nào? Tại sao một mình ở chỗ này? Tôi không trả lời, chỉ lắc đầu, theo bản năng cảm thấy ông chú rất thân thiện, không nhịn được tin tưởng ông ấy. . . . . ."

Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Như Mạt, đồng cảm với cảnh ngộ của cô, liền căng thẳng hỏi: "Này sau đó thì sao?"

"Sau đó. . . . . ." Rốt cuộc trên mặt Như Mạt hiện lên một chút vui vẻ, nói: "Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôi ra khỏi cái hẻm nhỏ ẩm ướt đó, mời tôi đến một phòng ăn rất đẹp rất đẹp, ăn một bữa cơm, sau đó nói muốn đem tôi đưa đến Viện mồ côi rất tốt, lúc đó tôi hoảng sợ, tôi liều mạng lắc đầu, khóc nói tôi không muốn đi, sau đó tôi quỳ gối trước mặt của ông ấy, xin ông ấy chứa chấp tôi, mỗi ngày cho tôi một chén cơm ăn, tôi làm cái gì cũng được! cái gì tôi cũng chấp nhận. . . . . ."

Khả Hinh vội vàng nhìn cô, nói: "Vậy ông chú đó. . . . . ."

"Ông chú đó chính là cha nuôi của tôi, hiện tại cha chồng của tôi" Như Mạt mỉm cười nói: "Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôi về nhà, từ đó cuộc đời của tôi đã thay đổi long trời lỡ đất. Tôi trở thành con gái nuôi được cưng chìu nhất nhà họ Tần, có mấy người giúp việc hầu hạ tôi, mặc váy xinh đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, còn có một anh trai. . . . . . Khi đó, rất thương tôi . . . . . Tức là người chồng của tôi sau này. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe đến đó, nhớ tới quan hệ giữa cô và Tưởng Thiên Lỗi, cô có chút lúng túng cúi đầu, không dám lên tiếng.

"Khi đó, tôi thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cuộc sống giống như trong mơ. . . . . . Những ngày sau đó, cha tôi dẫn tôi đến một biệt thự giống như tòa thành, lại mở ra một cánh cửa tình yêu mộng ảo. . . . . . Tôi gặp được Thiên Lỗi. . . . . ." Trên mặt Như Mạt, rốt cuộc nở nụ cười ngọt ngào.

Đường Khả Hinh sâu kín nhìn về phía cô.

"Cô biết không, lúc tôi vừa bắt đầu biết Thiên Lỗi đã rất bá đạo rồi, ăn cái gì, không ăn cái gì, muốn đi nơi nào, không đi chỗ nào, mặc quần áo gì, cài tóc loại gì, anh ấy đều nhất định buộc tôi phải nghe theo anh ấy." Như Mạt nhớ lại Thiên Lỗi trước kia, trên mặt không nhịn được sáng lên nụ cười dịu dàng, nói: "Nhưng tôi hạnh phúc, anh tự mình sai người làm xích đu cho tôi ngồi, phía trên phủ rất nhiều hoa hồng, tặng cho tôi đồ trang sức đẹp nhất, dắt tay của tôi đi vào khu rừng trúc, tựa vào trong ngực của anh ấy, lái xe, cuộc sống rong chơi buông thả. . . . . ."

Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe.

Như Mạt lại mỉm cười nói: "Tôi cho rằng. . . . . . Cuộc đời của tôi cứ trôi qua ngọt ngào như vậy, ở trong tình yêu thương, che chở, bảo vệ của anh ấy. . . . . . Nhưng không nghĩ tới. . . . . . . . ."

Cô gả cho Tần Vĩ Nghiệp.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Như Mạt.

Như Mạt quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Mặc dù hiện tại tôi đã kết hôn, nhưng tình yêu giữa chúng tôi chưa kết thúc. . . . . . Anh ấy điên cuồng chạy đến hiện trường hôn lễ, mặc dù cuộc hôn lễ đã kết thúc ba ngày, nhưng anh phá vỡ hiện trường hôn lễ kia, sáng sớm hôm đó, một mình tôi đi ra ngoài, anh ấy lái xe liều mạng đuổi theo tôi, trong xe rống giận gọi to tên của tôi, rất đau thương: Như Mạt . . . . . . đừng tổn thương anh như vậy . . . . . . đừng rời xa anh . . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh xốc xếch chợt lóe.

Hai mắt Như Mạt hiện lên giọt lệ, hối hận lúc ban đầu nhất thời mềm lòng, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi không phải cố ý muốn tổn thương anh ấy, tôi thật sự không cố ý, tôi thật sự rất yêu thương anh ấy, tôi thấy anh ấy đính hôn, tôi sắp phát điên ! Tôi muốn phát điên ! Tôi thật hận, thật hận, hận tôi mình, hận tất cả tình yêu, để cho tôi mất đi tình yêu của Thiên Lỗi . . . . . . Thật hận!"

Cô nói xong, đột nhiên cảm giác trái tim đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt. . . . . .

Khả Hinh nhìn bộ dáng của cô, có chút lo lắng đi về phía cô, đôi tay nhẹ đỡ cánh tay của cô nói: "Cô không sao chứ? Cô đừng làm tôi sợ!"

Trong lúc bất chợt cô nhớ tới, Nhã Tuệ đã từng nói, trái tim của Như Mạt có chuyện, ba năm trước đây đã một lần ghép tim.

"Không có việc gì. . . . . ." Sắc mặt Như Mạt đột nhiện tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, thở gấp tức, nhìn về phía Khả Hinh nói: "Cô thích Thiên Lỗi sao?"

Đường Khả Hinh lo lắng nhìn ánh mắt rời rạc của Như Mạt, bộ dáng dường như muốn mệt lả, liền vội vàng lắc đầu nói: "Không có! Không thích! Tuyệt đối không thích! Anh ấy yêu cô, anh ấy yêu cô mà! Cô...cô, cô...cô không nên xảy ra chuyện, tôi lập tức gọi bác sĩ!"

"Không cần. . . . . . Tôi nghỉ ngơi một lúc. . . . . ." Như Mạt vừa rồi dứt lời, đột nhiên trong đầu choáng váng, cả người ngã lộn ngược về phía Khả Hinh, đụng mạnh vào người cô, Khả Hinh thét chói tai, không kịp đề phòng, thân thể lui về phía sau, té ngã, cả người rơi ra bên ngoài lan can . . . . . .

"A . . . . . .. . . . . . " Một tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng, kinh khủng truyền đến! !

Chương 153: Nghi ngờ

Gió biển mênh mông thổi đến! !

Một thân thể nhỏ nhắn tuyệt vọng treo ngược ở lan can boong thuyền, đang đón gió biển thổi mạnh!

Thật xa, thật xa boong thuyền đang trong tiếng sóng biển khổng lồ, đầu bên kia sàn nhảy vang lên tiếng nhạc du dương, tất cả khách quý đang nói cười, chỉ có một tên vệ sĩ đi dọc theo mạn thuyền, ngay sau đó nghe được tiếng kêu khó hiểu, ngay lập tức nghiêm nghị cầm bộ đàm nói: "Dường như tôi nghe được tiếng kêu không bình thường! ! Lập tức phái người lục soát toàn bộ thuyền!"

"Vâng! !" Vệ sĩ lập tức đáp lời!

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hồn mất vía, thân thể treo lơ lững, hoảng sợ căng thẳng ngẩng đầu lên, khóc nhìn Như Mạt nói: "Đừng buông tay! Đừng buông tay! Tôi không muốn chết! !"

Như Mạt cố nén trái tim đè ép khó chịu, một tay nắm chặt lan can một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, dùng hết hơi sức, cắn chặt răng, nắm tay Khả Hinh thở hổn hển đang treo lơ lững dưới thuyền nói: "Cô nắm chặt! ! Tôi sẽ không buông tay! Cố gắng nghĩ biện pháp đừng để cho thân thể bay ra khoảng không! ! Mau! ! Nắm chặt lan can!"

Đường Khả Hinh vừa rơi lệ khóc, vừa mạnh thở, đưa ra một cái tay khác muốn nắm chắc lan can phía trước, chỉ chút nữa là chạm đến lan can màu trắng, Như Mạt choáng váng, cả người muốn rớt xuống dưới, cô ah một tiếng, hoảng sợ đến thét chói tai khóc lớn: "Đừng buông tay, Như Mạt tiểu thư, đừng buông tay! ! Tôi cứu cô!"

Như Mạt cắn chặt răng, dùng hết sức lực trong người, nắm chặt lan can, nắm chặt tay Khả Hinh, đè nén cảm giác trái tim sắp hít thở không thông, nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . không sợ chết! Dù sao trái tim của tôi không thể sống lâu năm! ! Cô kiên cường một chút! ! Mau nắm chặt mạn thuyền! ! Mau! ! Sắp mười giờ rồi! ! Du thuyền này sẽ khởi động, chạy quanh thành phố! ! Đến lúc đó tua-bin sẽ quay! Mau! !"

Khả Hinh nghe vậy, hoảng sợ nước mắt càng không ngừng lăn xuống, liền cắn chặt răng, đón sóng lớn trên mặt biển, run rẩy vươn tay, vừa thở hổn hển với tới lên lan can trước mặt, vừa lo lắng nói: "Như Mạt tiểu thư, cô phải nắm chặt!"

"Cô yên tâm! Tôi không sao!" Như Mạt cắn chặt răng, cố đè nén cảm giác trái tim càng lúc càng tê dại, nắm chặt tay Khả Hinh, lại phát hiện sức cổ tay mình bắt đầu yếu dần, mắt nhìn thấy cổ tay Khả Hinh dần dần muốn trượt ra khỏi lòng bàn tay mình, cô cắn chặt răng, đón gió biển thật to càng lúc càng mãnh liệt, vừa nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vừa quay về phía bên ngoài kêu to: "Cứu mạng ! ! Có người sắp rơi xuống biển rồi ! Cứu mạng! !"

Vô số vệ sĩ, bước nhanh về mỗi hướng của du thuyền, tìm kiếm âm thanh kì lạ, lúc này, tiếng còi của du thuyền vang lên thật to, thuyền sắp chuyển lái, chạy về phía trước, mặt biển sóng lớn, lúc này càng thêm cuộn trào ngàn đợt sóng. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm thấy thuyền bắt đầu chuyển động, cô hoảng sợ thân thể rét lạnh run rẩy, nhanh chóng vươn tay, cắn chặt răng, đưa về phía thanh lan can màu trắng trước mặt, chỉ chút nữa là chạm đến, nhưng vẫn còn cách một chút, cô mạnh thở một hơi, chợt dùng sức để thân thể bay lên không, nắm chặt lan can màu trắng kia, lại nghe được một tiếng thét chói tai ah...., cô ngẩng đầu lên, trong một chớp mắt, khiếp sợ nhìn thân thể Như Mạt chợt nhanh chóng rơi xuống mặt biển sâu . . . . . .. . . . . .

"A . . . . . . . " Tiếng kêu thê lương, tuyệt vọng từ phía dưới thân thuyền truyền đến!

Khả Hinh kinh ngạc, hoảng sợ trợn to hai mắt, nắm chặt lan can màu trắng, rốt cuộc ý thức được Như Mạt vì cứu mình mà rơi xuống biển, cô nhất thời sụp đổ hoảng sợ khóc lớn: "A . . . . . . . . . cứu mạng . . . . . . có người rơi xuống biển rồi ! ! Cứu mạng . . . . . ."

Lúc này, Đặc cảnh ở gần đó nghe được tiếng khóc, thật nhanh xông về phía bên này!

"Cứu mạng . . . . . . có người rơi xuống biển rồi ! ! Cứu mạng . . . . . ." Khả Hinh phát điên nắm chặt lan can, đón cơn sóng biển khổng lồ xoáy lên không trung, sụp đổ kêu khóc . . . . . .. . . . . .

***

Trên bữa tiệc vui ca múa hát, mọi người nói cười, nhất là Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tần Vĩ Nghiệp làm bạn ở bên cạnh Thủ tướng càng thêm cười nói.
Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, Đông Anh và cảnh sát trưởng, không cố kỵ xông vào, lo lắng nói: "Không xong ! ! Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển rồi !"

Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tần Vĩ Nghiệp đứng bật dậy, kịch liệt nhìn cô một cái, tất cả đều phát điên xông ra ngoài . . . . . .. . . . . .

Toàn bộ người ở hiện trường sảnh tiệc đều khiếp sợ, Thủ tướng cũng dẫn cháu trai cùng các quan chức đi ra ngoài! !

Tưởng Thiên Lỗi điên cuồng lao ra cửa sảnh đầu tiên, lập tức nhìn thấy rất nhiều đặc cảnh và đội lục soát chạy nhanh tới đầu kia, trực tiếp ra lệnh thuyền trưởng dừng lại du thuyền, để tránh tua-bin khổng lồ cuốn Thị Trưởng phu nhân, anh nghe xong, trái tim chợt run lên, giọng tức giận quát to: "Thị Trưởng phu nhân té xuống chỗ nào . . . . . . nói . . . . . ."

"Ngã xuống từ cửa sau của nhà kho!" Có một đặc cảnh lập tức nói!

Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nhìn về phía kia kêu to: "Như Mạt . . . . . . . . . . "

Trang Hạo Nhiên điên cuồng chạy gấp tới đầu kia, Tưởng Thiên Lỗi lại trợn to hai mắt, nhìn về phía kia, đúng vị trí mình ôm Đường Khả Hinh, anh tức giận trừng mắt, lộ ra ý muốn giết người cất bước đi chạy tới phía trước, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặt xám như tro tàn, ngã trên mặt sàn hoảng sợ khóc rống: "Tôi không phải cố ý. . . . . . Tôi thật sự không cố ý. . . . . . Tôi không nghĩ sẽ làm ngã cô ấy, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, lập tức nắm chặt bả vai của cô, trợn trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Cô mới vừa nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa cho tôi! ! Có phải cô đẩy Như Mạt xuống hay không! ! Có phải là cô hay không . . . . . . cũng bởi vì một nụ hôn, cho nên cô điên cuồng! !"

Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu hoảng sợ, khóc nói: "Không phải như vậy, không phải như vậy! Là tôi không cẩn thận rơi xuống biển, sau đó cô ấy vì cứu tôi, cho nên. . . . . . Bị tôi kéo xuống, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn nắm chặt lan can kia! ! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"

"Ai sẽ tin tưởng lời nói của cô! ! Xảy ra trùng hợp như vậy? ? ? Cô gái đáng sợ này!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đẩy Đường Khả Hinh ngã xuống sàn! !

"Tại sao anh không tin tôi?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi gào lên.

"Tại sao tôi phải tin cô! ! Cô hại chết Như Mạt, tôi muốn cô đền mạng" Tưởng Thiên Lỗi tức giận chỉ vào Đường Khả Hinh nói! !

"Rốt cuộc Như Mạt té xuống chỗ nào?" Tần Vĩ Nghiệp lập tức tìm hiểu tình huống từ đặc cảnh ở đầu kia, gấp gáp, tức giận nói.

Đường Khả Hinh vừa định quay đầu nhìn về phía lan can bên cạnh, Tưởng Thiên Lỗi đã nổi giận, níu cổ áo của Đường Khả Hinh, kéo cô lên, ném lên lan can, tức giận quát: "Nói . . . . . ."

"Thiên Lỗi!" Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, đón được thân thể của Khả Hinh, nhìn về phía người đã điên cuồng, gầm lên: "Anh làm cái gì? Không cẩn thận đẩy cô ấy xuống biển thì làm thế nào?"

"Cô ta chết không có gì đáng tiếc! !" Tưởng Thiên Lỗi chỉ vào Đường Khả Hinh gào lớn! !

"Thiên Lỗi! ! Anh không thể nói chuyện như vậy! !" Trang Hạo Nhiên ôm chặt Khả Hinh, giận dữ mắng Tưởng Thiên Lỗi! !

Tô Thụy Kỳ tức giận ngút trời chạy tới, nhắm về phía mặt của Tưởng Thiên Lỗi đấm một quyền, tức giận kêu to: "Rốt cuộc ai đáng chết? ?"

Tưởng Thiên Lỗi xoay mặt chỗ khác, quay đầu lại tức giận nhìn Tô Thụy Kỳ!

Tô Thụy Kỳ tức giận, lập tức kéo Khả Hinh đang khóc thầm từ trong ngực Trang Hạo Nhiên, ôm vào trong ngực, tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Chuyện còn chưa rõ ràng, không phân biệt tốt xấu, mắng chửi người, tổn thương người! Ai có đủ lòng tự trọng để hứng chịu sự giày vò của anh hả?"

Tưởng Thiên Lỗi đã mất hết lý trí nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .

"Được rồi!" Thủ tướng uy nghiêm lên tiếng nói: "Bây giờ là lúc nào! Còn tranh cãi chuyện này! Trước tiên tìm hiểu chuyện cho rõ ràng! Cô tên là gì! ?"

Thủ tướng nhìn Khả Hinh trong ngực cháu trai, nghiêm nghị hỏi.

Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ đến nước mắt tuôn ra, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: "Tôi . . . . . Tôi tên là Khả Hinh. . . . . ."

"Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì! ! Cô nói mau! !" Thủ tướng hỏi tiếp.

"Mới vừa rồi tôi . . . . . Tôi chuẩn bị trở về nhà kho, sau đó nhìn thấy Như Mạt tiểu thư làm rơi ly thủy tinh, tôi nhặt lên giúp cô ấy, sau đó trò chuyện với cô ấy một lúc. . . . . ." Khả Hinh hoảng sợ giải thích.

Nhậm Tử Hiền lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, nói: "Tại sao cô trò chuyện cùng cô ấy?"

"Cô ấy nói tâm trạng của cô ấy không tốt, bảo tôi trò chuyện với cô ấy một lúc. . . . . . Sau đó chúng tôi trò chuyện một chút, cô ấy nói trái tim của cô ấy bị đau, tôi lo lắng đỡ cô ấy, muốn gọi bác sĩ, nhưng không ngờ cả người cô ấy ngã vào tôi, tôi không kịp đề phòng, thiếu chút nữa cả người rơi xuống biển. . . . . . Cô ấy. . . . . . Cô ấy kịp thời túm được tôi, tôi cầu xin cô ấy đừng buông tay. . . . . . Cô ấy liều mạng níu tôi lại, nhắc tôi nắm chặt lan can, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi vừa dùng sức nắm được lan can, không ngờ lôi cô ấy xuống. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . . Tôi thật sự không cố ý. . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt sàn, hối hận thất thanh khóc rống lên: "Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Là tôi không tốt. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ ngồi xổm người xuống, ôm chặt Khả Hinh, đau lòng thở dài.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lan can, nhìn biển rộng mênh mông từng đợt sóng mãnh liệt, nghĩ tới bóng dáng dịu dàng đang ở dưới đáy biển lạnh thấu xương, có thể đang khổ sở giãy giụa, anh cắn chặt răng, đau đến trái tim sắp vỡ ra ! !

Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào nói với đặc cảnh nói: "Lập tức phái thợ lặn toàn thành phố lặn xuống biển tìm người! ! Cô ấy không thể xảy ra chuyện gì! ! Vợ của tôi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì! !"

Cảnh sát trưởng lập tức tiến lên nói: "Tôi đã khẩn cấp phái người xuống biển vớt tìm người!"

"Nếu như Như Mạt có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người, nhanh chóng phóng xuống boong thuyền, Trang Hạo Nhiên bước nhanh theo sát xuống dưới, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cứng rắn, vội vã của người đàn ông này, anh hiểu lúc này cũng không thể nói được gì, không thể làm được gì, anh thở dài, cũng vội vã phóng theo xuống thuyền . . . . . .

Tần Vĩ Nghiệp cũng im lặng rơi lệ, nhanh chóng nhảy xuống thuyền! !

Chương 154: Có một tình yêu

Mặt biển mênh mông, cuồng phong mãnh liệt!

Một buổi tối đáng được ăn mừng như thế, câu lạc bộ đua ngựa của Tập đoàn Á Châu sắp tổ chức cuộc đua ngựa thế giới, một buổi tối vinh dự như thế nhưng bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển mà đưa tới chấn động khắp thành phố, các ký giả rối rít xông tới hiện trường, muốn phỏng vấn tình huống, mà ngoài khơi mặt biển cuộn trào mãnh liệt không có chút nào giảm, gió lớn từng cơn ập tới, mãnh liệt đến nổi làm cho người ta chấn động!

Vô số ca nô và đội đặc cảnh đang tìm kiếm, ở bên cạnh du thuyền khổng lồ, chiếu sáng ngọn đèn lớn, dùng dụng cụ tinh vi nhất, phái ra thợ lặn và người máy dưới nước, căng thẳng tìm kiếm, lúc nào cũng truyền đến tiếng dụng cụ kim loại lạnh lùng vô tình nói: "Chưa phát hiện mục tiêu. . . . . . Chưa phát hiện mục tiêu. . . . . ."

Tần Vĩ Nghiệp đứng ở trong một chiếc ca nô, nhìn về phía mặt biển mênh mông, nghẹn ngào gọi to: "Như Mạt . . . . . . Như Mạt . . . . . . em ở đâu vậy . . . . . . em luôn sợ lạnh . . . . . . em đừng làm anh sợ . . . . . . Như Mạt . . . . . . không biết bơi, tại sao muốn cứu người?"

Mặt biển cuộn trào mãnh liệt, một tiếng kêu to nhưng lại quá nhỏ quá nhỏ, người phụ nữ đã từng được ba người đàn ông đặt ở trong lòng, người phụ nữ đã từng vui vẻ như bọt biển tan vào trong biển, ưu thương giống như Mỹ Nhân Ngư.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đứng cùng một chiếc thuyền, chỉ dẫn cho tàu biển chở khách chạy định kỳ chuyển hướng khác, nhìn mặt biển mênh mông, vô số đặc cảnh nhảy vào mặt biển, trồi lên, hướng tới bọn họ báo cáo, cũng không có tìm được mục tiêu. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nắm chặt tay vịn, nhìn biển rộng vô tình, vô cùng mãnh liệt, nhớ lại quá khứ, cô mềm mại tựa vào trong ngực của mình, dịu dàng cười nói: "Anh nói. . . . . . Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp hay em xinh đẹp?"

"Em xinh đẹp. . . . . ."

"Nhưng. . . . . . Nếu như có một ngày, anh cũng giống như hoàng tử, có công chúa xinh đẹp, vứt bỏ em thì làm thế nào?".

"Vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày này." (nói xạo quá!)

"Nếu quả thật có một ngày, em nhảy vào trong biển, biến thành bọt biển, sẽ giống như Mỹ Nhân Ngư, mãi mãi trông chừng hạnh phúc của anh . . . . . ."

Chuyện cũ làm rơi nước mắt!

Tưởng Thiên Lỗi, người đàn ông kiên nghị đứng ở trên mặt biển bồng bềnh, nghiêng nhìn mặt biển u ám, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, sâu kín gọi nhỏ: "Như Mạt. . . . . . Anh không có yêu người khác. . . . . . Anh vẫn luôn yêu em . . . . . . Như Mạt. . . . . . Cả đời chỉ yêu một mình em. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên đứng ở trên mặt thuyền, nghe Tưởng Thiên Lỗi nói những lời này, liền bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ anh muốn bày tỏ cái gì? Vì sự trong sạch của cô ấy, bản thân nên ẩn nhẫn một chút đi."

Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Tại sao tôi phải ẩn nhẫn mình! ! Tất cả đều không phải do tôi muốn !"

"Vậy anh muốn cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn anh nói: "Hủy diệt tất cả, sau đó cùng cô ấy cao bay xa chạy! ! ? Tình yêu không phải là chuyện của một mình anh! Lúc ấy anh nói rất hay, muốn tôn trọng lựa chọn của cô ấy! Thì không nên đến gần cô ấy!"

"Ban đầu nếu không phải bởi vì cậu, tôi sẽ không ra nước ngoài!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên nói!

Trang Hạo Nhiên yên lặng một phút, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Đó là trách nhiệm của tôi sao? Là bản thân anh quá tham lam!"

"Năm ấy cô muốn tổ chức hôn lễ, cậu đừng nói với tôi, cậu không biết? Mọi người cùng phối hợp gạt tôi ! Để cho tôi mất đi cô ấy! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận rống to! !

"Anh điên rồi!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu to: "Lúc đầu cô ấy không gả cho anh, là lựa chọn của cô ấy! ! Tình yêu giữa các người yếu ớt như vậy, trách được người nào? "

" Tôi yêu cô ấy!! Tôi yêu cô ấy ... " Tưởng Thiên Lỗi nhìn chừng Trang Hạo Nhiên, tức tối rống to!!

" Cô ấy cũng yêu anh ... nhưng cô ấy rời khỏi anh ... đã nhiều năm rồi, anh đừng nói với tôi, anh chưa từng trách móc cô ấy yếu ớt? Tất cả tình yêu của cô ấy đều dành cho anh!! Nhưng tình yêu của anh không chiến thắng được tình thân của mình!! Vậy thì trách ai? Nếu như năm đó anh quan tâm cô ấy nhiều hơn nữa, sẽ nhìn ra khoảng thời gian đó cô ấy cũng không vui vẻ! Anh đang bận đối phó tôi! Anh yêu cũng không phải hết lòng! Tưởng Thiên Lỗi! " Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn anh chòng chọc nói!

Tưởng Thiên Lỗi ầm ầm xoay người, giống như mãnh thú tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, níu cổ áo của anh!

Đôi tay Trang Hạo Nhiên kìm chặt cổ tay của Tưởng Thiên Lỗi, chợt giật một cái, tức giận nói: " Anh nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của anh đi, sẽ biết anh có bao nhiêu tham lam!! Nếu anh thật sự vì Như Mạt bất chấp tất cả, buông tha tất cả, năm đó sẽ không mất đi cô ấy!! "

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, tức giận rống to: " Tình yêu của chúng tôi, không tới phiên cậu nói chuyện!! "

" Vậy anh cũng đừng đem oán hận của anh trút lên người của người khác! Đừng cảm thấy hiện tại chỉ có một mình anh khổ sở! Tôi cũng rất khổ sở ... " Một tay Trang Hạo Nhiên đẩy mạnh Tưởng Thiên Lỗi!!

Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau hai bước, tức giận nhìn anh ...

Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, chỉ đau lòng nhìn mặt biển mênh mông, suy nghĩ vẫn không có chút tin tức của cô, trong lòng của anh đau nhói, hướng về phía trước kêu to: " Như Mạt ... Như Mạt ... cô ở đâu vậy? "

Mặt biển bao la theo thời gian, rơi vào trong bóng đêm.

Toàn bộ thế giới cũng rơi vào trong bóng đêm, bao gồm cục cảnh sát.

Trại tạm giam, rất yên lặng, không có náo nhiệt, bởi vì Thủ tướng ra lệnh nghiêm túc điều tra chuyện Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển cho nên từ chối tất cả người yêu cầu thăm hỏi Đường Khả Hinh, bao gồm Nhã Tuệ vì Khả Hinh mà tan nát cõi lòng, cô đứng ở bên ngoài cục cảnh sát, nhìn đặc cảnh vây chặt chỗ đó, cô rơi lệ nói: " Khả Hinh ... Tôi biết rõ cô sẽ không làm như vậy, cô nhất định không biết làm chuyện như vậy, nhưng bên cạnh của cô không có ai giúp cô, trò chuyện cùng cô, tin tưởng cô ... Khả Hinh ... Cô không thể vào nhà giam, như vậy tôi không có cách nào giải thích với chú ... Tôi thật sự không có cách nào ... Tại sao cô gặp phải nhiều chuyện như vậy? Sớm biết như vậy, lúc đầu tôi không nên dẫn cô vào khách sạn, tôi nên để cho cô ở trong kho hàng, làm công việc như người bình thường, ít ra còn có thể sống an toàn a ... "

Nhã Tuệ khổ sở ngã trên mặt đất, bật khóc: " Tôi rất muốn vào thăm cô một chút ... ít ra còn có người cùng với cô ... "

Trong Cục cảnh sát có người đi ra, nhìn thấy Nhã Tuệ ngã trên mặt đất, thất thanh khóc rống, bọn họ bất đắc dĩ nói: " Ở bên trong không có chút âm thanh nào, ở bên ngoài lại khóc như vậy! Aiz! "

Nhã Tuệ vẫn ngã trên mặt đất, khóc thật đáng thương.

Bên trong ... trại tạm giam!

Đường Khả Hinh một mình, sâu kín cuốn rúc vào trên mặt đất, giống như đã trầm trầm ngủ mê, chỉ là tròng mắt giống như đã chết nhìn về một chỗ, cũng không nhúc nhích, mặc cho tính mệnh rơi xuống địa ngục ...

Tô Thụy Kỳ cầu xin ông nội đặc biệt cho phép mới đi vào được trại tạm giam, dựa lưng vào bên ngoài song sắt, ngồi đó, cũng im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhìn lên bức tường cũ kỹ lấp kín trước mặt, đi vào nơi này bất quá chỉ mới một lúc cũng đã cảm giác biển người tang thương, đột nhiên nghĩ tới lúc ấy cha đi vào nơi này, có phải trong lòng cũng tuyệt vọng hay không cũng không đi ra được, cuộc sống bị đoạn lìa, rũ xuống trên mặt đất, từ từ chờ sinh mạng kết thúc, cô đột nhiên kích động chớp hai mắt, nước mắt lăn xuống, nhớ tới cảnh tượng Như Mạt rơi vào biển thật kinh khủng, trái tim của cô chợt buộc chặt, chặt đến nổi muốn tràn máu, cô đột nhiên kích động run rẩy rơi lệ, cắn chặt môi dưới, uất ức khổ sở bật khóc ...

Ánh mắt Tô Thụy Kỳ hơi lóe lên, cảm nhận được tiếng khóc, liền chậm rãi thở dài, đưa tay vào song sắt, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo ...

Đường Khả Hinh không nhịn được thân thể run rẩy, bật khóc ...

Chương 155: Lời khai làm chứng

Tô Thụy Kỳ đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé, quay đầu lại nhìn về phía Khả Hinh cuốn rúc vào trên đất, nhìn bộ dáng cô đáng thương uất ức khổ sở, kéo nụ cười, an ủi nói: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì, cô không đẩy cô ấy xuống, cho nên. . . . . . Không phải sợ. . . . . . Sự thật luôn tồn tại, nếu như thật sự đến mức đó, tôi sẽ tìm luật sư giúp cho cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt dính vào mặt đất lạnh lẽo, không ngừng nức nở nói: "Bọn họ thật không tin tôi sao? Thật. . . . . . Muốn cho tôi ngồi tù sao? Sau đó. . . . . . Tôi sẽ giống như cha tôi, ngồi vào xe tù, đi đến địa phương đáng sợ đó phải không?"

Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhớ tới cha, cô khổ sở bật khóc nói: "Tôi không thể ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Nếu tôi vào tù, cha của tôi nhất định sẽ sụp đổ, ông ấy sẽ khổ sở mà chết. . . . . . Bởi vì lúc ông ấy vào đây, tôi đã khổ sở muốn chết. . . . . . Tôi không thể đi vào, tôi không có đẩy cô ấy. . . . . . Tôi không có. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đưa lên khóe miệng hôn, cam kết nói: "Sẽ không! Nhất định sẽ không! Có tôi đây! Yên tâm!"

"Cứu tôi . . . . . Cứu tôi . . . . . Tôi đã không có người thân rồi, tôi không thể liên lụy Nhã Tuệ, Tô Thụy Kỳ, cứu tôi . . . . ." Đường Khả Hinh bật khóc.

Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, thở gấp gáp, nhìn về phía cảnh sát ở đầu kia nói: "Mở cửa! Cho tôi vào đi! Mở cửa!"

Cảnh sát trưởng bất đắc dĩ đứng ở một bên, nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Thật xin lỗi, Cậu chủ Tô. . . . . . Thủ tướng căn dặn cho dù là ai cũng không thể đi vào. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ cắn răng nắm quyền đấm vào song sắt một cái, tức giận nói không ra lời!

Người bên trong cục cảnh sát cũng hoảng sợ đến không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh nắm chặt tay Tô Thụy Kỳ, khổ sở nói: "Tôi rất nhớ cha, tôi rất nhớ cha. . . . . . Tôi rất sợ ông ấy xảy ra chuyện, tôi rất muốn gặp ông ấy một chút. . . . . . Tôi rất nhớ ông ấy. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ nắm tay của cô, khổ sở nói: "Chờ sau khi cô ra ngoài, tôi cùng cô đi gặp ông ấy, hả?"

"Tôi còn có thể đi ra không?" Đường Khả Hinh nhớ tới bộ dáng tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, dường như muốn giết mình, cô lại thất thanh khóc rống: "Tôi có thể sẽ giống cha của tôi, cả đời cũng không ra được!"

Chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, cảnh sát trưởng lập tức cầm điện thoại lên, hỏi: "Có tin tức của Thị Trưởng phu nhân?"

Đường Khả Hinh vừa nghe thấy lời ấy, từ dưới đất lập tức đứng dậy, hai tay nắm chặt song sắt, rơi lệ nhìn ra phía ngoài. . . . . .

"Tìm được Thị Trưởng phu nhân rồi !" Có một đặc cảnh, ở bờ đầu bên kia, rọi đèn, lớn tiếng kêu! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng Tần Vĩ Nghiệp vừa mới lên bờ, nghe tiếng kêu lớn, mặt lộ vẻ vui mừng, chạy như bay về phía đầu kia bên bờ, thấy đông đảo đặc cảnh, vây quanh một bóng dáng nhàn nhạt, mọi người vô cùng kích động vạch ra đám người, đi tới, đột nhiên thấy Như Mạt, tối nay mặc váy dài, giống như Mỹ Nhân Ngư sắp chết, thoi thóp nằm ở trên bờ cát, sắc mặt tái nhợt, tóc rối loạn, dính ở trên bờ cát, nhân viên cứu hộ lập tức ấn đôi tay vào vị trí trái tim của cô, không ngừng nhấn xuống, vừa nhấn vừa làm hô hấp nhân tạo!

Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào quỳ trên mặt đất, nhìn hai mắt vợ nhắm chặt, hai mắt anh ửng hồng, nắm lên bàn tay nhỏ bé của Như Mạt thả vào bên môi, thâm tình hôn nói: "Như Mạt. . . . . . Em đừng có chuyện, mở mắt ra nhìn anh, bởi vì lúc em nhắm mắt lại, sẽ giống như áng mây, một chút sẽ bay đi mất ... Như Mạt ... Mở mắt ra nhìn anh ... "

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, mới vừa muốn bước lên trước, cổ tay bị người nắm mạnh, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ...

Trang Hạo Nhiên nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.

Tưởng Thiên Lỗi đè nén tâm trạng bi phẫn đứng ở một bên, nhìn Như Mạt nằm trên đất đóng chặt hai mắt, nhớ tới một buổi sáng sớm, cô một mình mặc váy dài chiffon, nằm ở trong cánh hoa hồng đón ánh mặt trời, hai mắt nhắm lại, mình đi tới bên cạnh cô, nằm ở trên bụng của cô, mỉm cười nhìn cô, vươn tay vuốt nhẹ cằm của cô một cái, quét nhẹ cổ của cô một chút, cô vẫn cũng không nhúc nhích ...

Sắc mặt của anh có chút biến hóa, nhìn cô gái nằm ở trong cánh hoa, nhắm mắt lại, bộ dáng ngủ rất yên ổn, giống như không có chút sinh khí, hai mắt của anh mãnh liệt chớp lóe, lập tức ngồi dậy, bưng mặt của cô, căng thẳng gọi: " Như Mạt? "

Cô vẫn nằm ở trong cánh hoa hồng, không nhúc nhích.

Anh gấp gáp hoảng sợ nhìn cô, nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc hoảng sợ cúi xuống, hôn mạnh môi của cô, đầu lưỡi xông vào, đẩy ra cánh môi lạnh lẽo, trong ánh mặt trời ấm áp, mặt của cô dần dần tràn lên nụ cười, cuốn đầu lưỡi rất nhỏ, đón nhận nụ hôn của anh ...

" Oa ........... " Dưới sự đè nén mạnh của nhân viên cứu hộ, Như Mạt đột nhiên phun ra một ngụm nước biển, lại thêm vài ngụm nước biển, rốt cuộc khôi phục ý thức, mí mắt di động, cánh môi khẽ mở, thở mạnh.

" Như Mạt! " Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nâng vợ, hai mắt nổi lên hơi nước, hôn trên gương mặt lạnh lẽo của cô, nghẹn ngào kích động nói: " Em làm anh sợ muốn chết! "

Như Mạt sâu kín mở ra hai mắt sưng vù, xuyên qua ánh đèn sáng rực cũng nhìn thấy bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước mặt của mình, trong ánh sáng chói lóa, đè nén tình cảm khổ sở kích động nhìn mình, nước mắt của cô lăn xuống, tay chậm rãi nhắc tối, nhẹ vịn ở sau lưng chồng, mềm nhũn không còn hơi sức, hơi thở như tơ, an ủi chồng nói: " Em không sao ... "

" Tại sao em ngốc như vậy? " Tần Vĩ Nghiệp lại bưng mặt vợ, nhìn khuôn mặt cô bị nước biển ngâm tái nhợt, đau lòng kêu nhỏ.

Như Mạt chỉ hơi cười, cũng không trả lời, chỉ cảm nhận có ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm, nước mắt của cô lăn xuống, nhắm mắt lại.

Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, đau lòng nói: " Xe cứu thương đã tới rồi, mau đưa cô ấy lên xe!! Chuyện khác nói sau! "

Tần Vĩ Nghiệp lập tức bế ngang vợ, gấp rút chạy nhanh đến trước xe cứu thương, đặt vợ lên trên giường di động, sau đó y tá và bác sĩ cấp cứu nhanh chóng dời giường lên trong xe cứu thương. Tần Vĩ Nghiệp lập tức ngồi lên, phịch một tiếng cửa đóng chặt!

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trên bờ biển, đau lòng nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa...

" Đi thôi! Còn nhìn cái gì! " Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, cũng nhanh chóng bước đi về phía trước, chuẩn bị ngồi lên xe!

Trong khi mọi người gần như đi khỏi, rốt cuộc trên mặt Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười buông lỏng, biết ơn, may mắn cô còn sống.

Bên trong cục cảnh sát!!

Đường Khả Hinh quỳ xuống bên trong cửa sắt, hai tay nắm song sắt, nhìn thấy cảnh sát trưởng nói: " Đã tìm được Thị trưởng phu nhân rồi, đang tiến hành cấp cứu cho cô ấy, tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang đưa đến bệnh viện kiểm tra theo dõi! "

Cô nghe được câu này, đột nhiên oa một tiếng, trong lòng chua xót, rất ủy khuất khóc.

Tô Thụy Kỳ cũng đau lòng, vươn tay khẽ vuốt ve mặt của cô, lau đi nước mắt cho cô.

" Cảm ơn trời đất, cô ấy sống lại, tôi không thể thiếu mạng người ... " Đường Khả Hinh đau khổ lại bật khóc, nhớ tới năm đó cha mẹ tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, sụp đổ khóc rống, bộ dáng đáng thương, nước mắt từng viên lăn xuống.

Tô Thụy Kỳ lập tức quay mặt sang nhìn cảnh sát trưởng nói: " Nếu Thị trưởng phu nhân đã được cứu sống, vậy tạm thời để Khả Hinh đi ra trước? "

" Tạm thời không thể! Thần trí của Thị Trưởng phu nhân còn chưa tỉnh, không thể lấy lời khai chứng minh cô ấy trong sạch. Bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước là sự thật! " Cảnh sát trưởng vẫn giải quyết theo công việc.

" Cái gì? " Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn Cảnh sát trưởng.

Đường Khả Hinh có chút lo sợ ngồi dưới đất, nắm song sắt, trong lòng có chút lạnh lẽo, cô phát hiện, quyền sống chết, có lúc chưa chắc thuộc về Chúa tể!

Cảnh sát trưởng vẫn nói với Tô Thụy Kỳ: " Chúng tôi sẽ dùng thời gian nhanh nhất giải quyết tình huống của Đường tiểu thư, mời Thị Trưởng phu nhân hỗ trợ điều tra, ngài yên tâm! "

Bên trong bệnh viện!

Thủ tướng nghe nói đã tìm được Thị Trưởng phu nhân, cũng tự mình đến bệnh viện thăm hỏi, nhất thời cả tất các nơi trong bệnh viện đều được đặc cảnh và bảo vệ canh giữ chặt chẽ!

Phòng chăm sóc đặc biệt!

Thủ tướng tự mình đứng ở trước mặt bác sĩ, nghe báo cáo tình trạng thân thể của Như Mạt, đã kiểm tra mọi mặt, cũng chứng minh thân thể cô không có việc gì, nhưng vì sặc nước có khả năng bị viêm phổi, cho nên tối nay phải ở lại bệnh viện theo dõi, Thủ tướng nghe nói như thế, liền nghiêm nghị bảo viện trưởng nhất định phải chăm sóc tốt cho Thị Trưởng phu nhân, bởi vì Thị Trưởng Tần làm quan phụ mẫu nhiều năm, vẫn tận trung cương vị công tác, Thị Trưởng rất lao tâm lao lực, hôm nay phu nhân xảy ra chuyện này, nhất định phải chăm sóc tốt để cho Thị Trưởng yên tâm!

Viện trưởng cùng các giáo sư, bác sĩ đứng ở một bên, đáp lời: "Vâng"

Thủ tướng gật đầu, liền cùng Tô Linh và thư kí trưởng đi vào đại sảnh phòng bệnh đặc biệt, quẹo trái, bên trong phòng bệnh là bốn bức tường thủy tinh thanh nhã, nhìn thấy Như Mạt đã tỉnh lại, đang tựa vào trong ngực chồng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên thăm hỏi, khẽ cười một tiếng.

"Thủ tướng. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp lập tức muốn buông Như Mạt đứng dậy.

"Ngồi xuống, ngồi xuống, ở bên cạnh vợ là tốt rồi." Thủ tướng hơi giơ tay, hướng về phía Tần Vĩ Nghiệp nói: "Vợ như vậy, cậu cũng đừng trông coi lễ hội này, rất may Như Mạt không có chuyện gì."

Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt nhìn về phía Thủ tướng, mỉm cười nói: "Thủ tướng. . . . . . Làm phiền ngài nhọc lòng."

Thủ tướng cười nói: "Cô không có việc gì chính là an ủi lớn nhất của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy Tần Vĩ Nghiệp vì sự nghiệp quốc gia mà kích động như thế."

Như Mạt nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía chồng.

Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười nói: "Thủ tướng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt đang ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn chồng, ngay sau đó anh nắm chặt quả đấm không lên tiếng.

"Được rồi, tôi ở lại nơi này không tiện, đã gặp Như Mạt rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa, nghỉ ngơi thật tốt." Thủ tướng nhìn về phía Như Mạt nói.

Tô Linh cũng mỉm cười nhận lấy một bó Hoa Bách Hợp do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Như Mạt, nhìn cô mỉm cười nói: "Như Mạt, thật may cô đã tỉnh lại, chúc cô thân thể sớm ngày bình phục."

Như Mạt nhận lấy bó hoa này, nhìn Tô Linh, dịu dàng cười nói: "Cám ơn cô."

"Mọi người trò chuyện với Như Mạt đi, chúng tôi đi trước. . . . . ." Thủ tướng nói xong, liền muốn xoay người đi khỏi, cũng đã thấy cảnh sát trưởng mặc cảnh phục dẫn theo cấp dưới, mỉm cười đi tới, chào quân lễ với Thủ tướng!

"Các người. . . . . ." Thủ tướng nhìn cảnh sát trưởng!

Cảnh sát trưởng lập tức cung kính nói với Thủ tướng: "Thủ tướng! Tôi tới để điều tra vụ án Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, bởi vì Đường Khả Hinh bị nghi ngờ mưu hại Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, vẫn bị giam giữ ở trong trại tạm giam. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, hơi nghiêng mặt!

Trang Hạo Nhiên nghe vậy cũng khẩn trương nhìn về phía Như Mạt, vô cùng trịnh trọng hỏi cô: " Như Mạt! Cô nói cho tôi biết, tối nay tại sao cô rơi xuống biển? Có phải có liên quan đến nhân viên phòng ăn ngự tôn chúng tôi là Đường Khả Hinh hay không? Chuyện này quan hệ rất lớn. "

Cảnh sát trưởng cũng mỉm cười tiến lên, nói với Như Mạt: " Đúng vậy! Thị Trưởng phu nhân, xin hỏi xuất phát từ tình huống nào cô bị rơi vào trong biển? Có phải người bị nghi ngờ là Đường Khả Hinh cố ý tạo ra tình thế hoặc làm ra động tác tay chân đẩy mạnh cô rơi vào trong biển hay không? "

Tưởng Thiên Lỗi cũng căng thẳng nhìn Như Mạt!

Như Mạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cảnh sát trưởng, căng thẳng lắc đầu một cái nói: " Không có. Lúc ấy chúng tôi trò chuyện rôm rả, nhưng bởi vì trái tim của tôi có chút không thoải mái, nên ngã vào người cô ấy, cô ấy đỡ tôi không được, thiếu chút nữa bởi vì tôi mà trượt chân rơi vào trong biển, tôi túm được cô ấy, nắm chặt tay của cô ấy, bảo cô ấy nhanh chóng nắm chặt lan can trước mặt, trèo lên ... Lúc ấy cô ấy dùng sức kéo chặt lan can thì chân tôi đạp phải cái ly thủy tinh trên mặt sàn, tự mình ngã xuống ... Chuyện này không có quan hệ chút nào với cô ấy, ông mau thả cô ấy đi, cô ấy là một cô gái rất hiền lành, đừng làm cô ấy sợ. "

Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười nhìn Như Mạt nói: " Thật ... không có chút quan hệ nào? "

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp động.

Như Mạt mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: " Có chút quan hệ, nói cho cùng, là tôi liên lụy, tôi có lỗi với cô ấy! Mau thả cô ấy đi, có thời gian, tôi nhất định tự mình tới nhà nói xin lỗi. "

Cảnh sát trưởng nghe xong, cũng yên lòng mỉm cười nói: " Cảm ơn Thị Trưởng phu nhân đã cho lời khai, cô gái nhỏ kia trong sạch, khó được cậu chủ Tô bởi vì chuyện này, căng thẳng cả buổi tối. "

Thủ tướng chùng Tô Linh nhìn về phía cảnh sát trưởng nói: " Ricky đang ở đó? "

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cảnh sát trưởng.

" Vâng! " Cảnh sát trưởng lập tức nói: " Cậu chủ Tô vẫn rất lo lắng cho vị Đường tiểu thư kia, luôn ở cùng với cô ấy. Thật ra vị tiểu thư kia cũng rất hoảng sợ, lúc đầu lo lắng cho Thị Trưởng phu nhân gặp chuyện không may, khóc rất đau lòng, cuối cùng khóc cũng không ra tiếng nên nằm ở trên sàn nhà ngủ, cũng làm khó cho cô ấy ... Cho nên tôi muốn sớm làm rõ sự thật, không thể oan uổng người tốt, bắt người có tội ra trước công lý. "

Thủ tướng nghe xong liền gật đầu nói: " Nếu đã tra sự thật thì thả đứa bé kia đi, đừng làm cô ấy sợ. "

Cảnh sát trưởng lập tức gật đầu nói: " Vâng! "

Tô Linh suy nghĩ một chút, liền quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng mỉm cười nói: " Nếu như chuyện này đã qua, để cho Ricky mau rời khỏi cục cảnh sát, dù sao thân phận đặc biệt của cậu ấy, không nên ở nơi đó quá lâu. "

" Vâng " Cảnh sát trưởng lại gật đầu cũng lui ra ngoài.

Thủ tướng và cháu gái cũng mỉm cười đi khỏi, Tần Vĩ Nghiệp lập tức đứng lên cùng với Thủ tướng đi ra ngoài, bởi vì anh đi theo Thủ tướng nhiều năm, cũng biết có chuyện qua trọng căn dặn, liền rất dịu dàng nói với vợ: " Em nghỉ ngơi một lúc, trò chuyện cùng Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, anh đi ra ngoài tiễn chân Thủ tướng ... Lập tức trở về ... "

Như Mạt nhìn chồng, mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: " Em biết rồi, anh đi đi. "

Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười, liền nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên một cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phút chốc cả phòng bệnh còn lại ba người.

Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đôi tay khẽ cắm vào túi quần, hơi nghiêng mặt cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt ...

Hai mắt Như Mạt cũng rưng rưng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng bước lên trước, đi tới bên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ánh mắt anh lộ ra đau lòng, ngón tay hơi run rẩy, từ từ đưa ngón trỏ, nhẹ chạm vào sống mũi cô.

Như Mạt mỉm cười cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô nói: " Tại sao phải làm như vậy? "

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt cũng nhìn về phía Như Mạt.

Vẻ mặt của Như Mạt ửng đỏ, hai mắt di động, có chút không biết xấu hổ nói: " Em ... em ... em ghen ... "

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, hai mắt lại lộ ra tình cảm nồng đậm cưng chìu, dịu dàng nói: " Cho nên em đi tìm người nói chuyện phiếm? "

Như Mạt không dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới: " ... ... "

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro