C231 - 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 231: Tìm được cô

Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm đứng ở phòng tập múa, hơi nhắc mí mắt nhìn lên người trước mặt, không dám lên tiếng, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, kêu nhỏ: "Khúc. . . . . . Khúc tiểu thư. . . . . ."

"Hiện tại mấy giờ rồi?" Khúc Uyển Đình ngồi tại chỗ, ôm vai, lạnh lùng hỏi.

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, đã 3 giờ 37 phút, ước chừng mình tới trễ 30 phút, cô trừng mắt!

"Vèo! !" Khúc Uyển Đình đột nhiên đứng lên, giơ roi trong tay, bước nhanh về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh sợ hãi nghiêng người muốn né tránh cây roi đột ngột vung tới!

Khúc Uyển Đình vung lên roi, mới vừa muốn quất xuống, lại nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh né tránh rất thương, cô thầm hừ một tiếng, chậm rãi thu hồi roi, lười biếng nói: "Tôi không đánh cô... hiện tại cô không thể chịu được roi nữa rồi. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn thái độ của Khúc Uyển Đình, vội vàng hỏi: "Cô nói cái gì? cô nói cô không đánh tôi nữa? Có thật không? Cô tha thứ cho tôi rồi hả?"

"Tôi không có tha thứ cho cô! ! Nhưng bây giờ, tôi không thể đánh cô, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, cô phải giữ làn da mềm mại và xinh đẹp. . . . . ." Khúc Uyển Đình lạnh lùng nói.

"Tại sao?" Đường Khả Hinh không hiểu hỏi Khúc Uyển Đình.

Khúc Uyển Đình bước tới phía trước một bước, đứng nhìn bầu trời xanh phía ngoài cửa, đột nhiên mỉm cười.

Phòng Spa rộng 3000 mét vuông, nằm ở tầng lầu thứ ba của Khách sạn Á Châu.

Phòng khách VIP.

Ba nhân viên massage mặc áo yếm, váy ngắn màu trắng, xách theo ba giỏ cánh hoa hồng thật cẩn thận đi vào phòng VIP, đốt những ngọn đèn sao li ti rất thần bí tỏa sáng lấp lánh, thỉnh thoảng có tia ánh sáng nhỏ bé chiếu đến một trước quầy tủ kính lưu ly cổ xưa, trong ánh sáng mông lung, nhìn thấy bên trong để từng hộp tinh dầu giá giá, trong đó tinh dầu hoa hồng của Pháp và Bulgaria có công dụng thần kỳ như mơ, có thể dùng để uống làm cho thân thể toả ra mùi thơm tự nhiên, nó được gọi là nước hoa cao quý nổi tiếng nhất thế giới. Còn nghe nói trên thế giới có thể uống tinh dầu hoa hồng, một ngày 8000 đôla, chỉ cần hớp nhẹ một ngụm nhưng mùi thơm cơ thể chỉ toả ra cả một ngày, ai có thể hưởng thụ mùi thơm vô giá trong 365 ngày ?

"Ở trong phòng spa, chỉ có tiểu thư Tử Hiền mới có thể hưởng thụ mùi thơm lâu dài đến bực này. . . . . ." Có người nói nhỏ.

Có một cô gái cẩn thận đi tới trước quầy tinh dầu, cầm một hộp gỗ có mùi hoa hồng Bulgaria, cẩn thận nhấc bức rèm che màu xanh, đi vào trong phòng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên thảm hoa theo phong cách Ấn Độ, in một số câu chuyện lịch sử, ai nào biết, những hình ảnh lịch sử này đều dùng chỉ vàng 24k thêu thành, là một nhà thiết kế, ở trong mắt của bọn họ, chỉ thêu bằng vàng ròng cũng chỉ là một nét vẽ mà thôi.

Bên trong truyền đến một loạt âm thanh.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh khoác chiếc áo ngủ màu trắng, thân thể phát ra mùi thơm tự nhiên, được hai người nhân viên massage nâng đở, có chút lo lắng nghi ngờ vén bức rèm che đi ra, sau đó được bọn họ đỡ đến trước một khung cửa hình vuông kiểu Nhật, hai cô gái cẩn thận khẽ léo hai cánh cửa, nhìn thấy bên ngoài phòng Spa là một hồ sữa tươi lộ thiên, phía trên đang bay hơi nóng ấm áp, ba cô gái đang rãi từng cánh hoa hồng . . . . . .

Cô có chút kinh ngạc đến ngây người nhìn lên cảnh tượng trước mặt, cảm giác giống như đã từng quen biết, liền không nhịn được hỏi: "Đây là chỗ nào?"

"Đây là hồ sữa tươi, bên trong có chứa bột ngọc trai, nước nhân sâm, còn có các loại tinh dầu lãng mạn do chuyên gia của chúng tôi dung phương pháp đặc biệt điều chế . . . . . . Tắm rửa xong, da mịn màng, toả sáng rực rỡ, mùi thơm của các loại hoa quyện lấy. . . . . ." Nhân viên massage mỉm cười nói xong, liền tới đến trước mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười: "Đường tiểu thư. . . . . . Mời vào hồ tắm. . . . . ."

"Ngâm sữa tươi à? Nhưng bình thường sữa tươi chúng ta đều dùng để uống. . . . . ." Đường Khả Hinh thật sự không thể hiểu, hỏi.

Ba nhân viên làm việc mỉm cười, nói: "Công dụng của sữa tươi không chỉ để uống mà còn để ngâm? Mời cô xuống hồ. . . . . ."

Đường Khả Hinh do dự một chút, cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng buông lỏng tay nắm chặt áo ngủ. . . . . . .

Hai nhân viên massage cẩn thận kéo nhẹ bả vai của cô, cởi xuống áo ngủ trắng tinh cho cô, lộ ra bả vai trắng nõn trơn bóng, còn có trũng lưng hấp dẫn kéo dài đến đùi thẳng tắp, một nhân viên khác cẩn thận đỡ Đường Khả Hinh đi vào trong hồ sữa tươi mềm mại. . . . . .

Đường Khả Hinh từng bước một đi vào trong hồ, cảm giác mùi thơm sữa tươi mềm mại, giống như mùi sữa mẹ, mềm mại, thoải mái, chất lỏng tinh tế, giống như đang nhẹ nhàng sờ sờ da thịt của cô, cô say sưa nhắm mắt lại, ngồi vào trong ao, cảm thấy sữa tươi trong hồ bắt đầu dâng lên bộ ngực săn chắc của mình, mùi thơm sữa tươi trong hồ chậm rãi lan ra, đó là một loại mùi thơm tuyệt vời kỳ diệu, nhẹ nhàng xoay người, đôi cánh tay trắng tinh khẽ tựa vào mặt hồ, mặt tựa vào trên cánh tay, khẽ nhắm mắt lại.

Ba cô gái ở dưới cuối hồ, tay cầm khối đá ngọc trong suốt cùng chà nhẹ trên bả vai, trên cánh tay của Đường Khả Hinh, lại dùng thủ pháp đặc biệt nhẹ nhàng nhấn vào huyệt vị của cô, một luồng khí nóng chậm rãi chạy khắp toàn thân của cô, cô khẽ mỉm cười, giống như ngủ thiếp đi.

Khúc Uyển Đình đứng ở trong bức rèm che, nhìn Đường Khả Hinh đã vào hồ, đang tiếp nhận tắm rửa, cô im lặng không lên tiếng, lạnh lùng xoay người, ôm vai đi ra khỏi phòng VIP, sau đó đi qua hành lang thật dài, ánh mắt bình tĩnh từng bước từng bước đi về phía trước, lắc mình tiến vào thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, cho đến lầu một!

Cửa thang máy mở ra! !

Khúc Uyển Đình mới vừa đi ra, ba trợ lý đi theo tới, nói với cô: "Tử Hiền đang ở đại sảnh khách sạn, chúng ta cần đi qua chào hỏi không?"

Khúc Uyển Đình cười khẽ một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng bén nhọn, ngửa mặt nói: "Tại sao phải đi qua chào hỏi? Cái danh xưng hoa hồng Phương Đông cũng không phải là cách gọi của người Trung Quốc! Đó là cách gọi của người ngoại quốc! ! Người ngoại quốc cũng không cần biết bất cứ điều gì, chỉ cần tùy tiện gọi một danh xưng thể hiện lễ phép mà thôi. Khúc Uyển Đình tôi chưa bao giờ mặc quần áo của cô ấy đi trên sàn catwalk!"

Hôm nay Tử Hiền mặc áo cúp ngực màu trắng liền quần ôm sát người, mang giày cao gót Hermes màu đỏ thẫm, tay cầm túi xách màu đen dây bằng vàng sáng lấp lánh, mái tóc xoăn, bước chân cô nhẹ nhàng như mèo bước đi về phía trước.

Một cơn gió thổi đến.

Cô đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quét đến một đầu kia đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Khúc Uyển Đình mặc cùng kiểu dáng với mình, nhưng lại là quần liên thể màu vàng, mang giày cao gót màu trắng, mái tóc ngắn chạm vai, ôm vai, lộ ra vóc dáng của người mẫu đi trên sàn catwalk quốc tế, chỉ cần mặc vào một bộ quần áo đơn giản thoải mái sẽ trở thành phong cách người mẫu quốc tế! Quả thật không có người có thể sánh bằng! Vốn là người mẫu thời trang nhưng rất kiêu ngạo!

Nhậm Tử Hiền nhíu mày, ánh mắt căng thẳng!

Khúc Uyển Đình giả vờ không nhìn thấy cô, vừa đi về phía trước, vừa nói với trợ lý ở bên cạnh: "Mạt Lam đâu ! ?"

"Đang ở phía trước chờ chị, chúng ta cùng đi cửa hàng Chanel. . . . . . sáng nay phu nhân còn gọi điện thoại hỏi chị lúc nào trở về Paris, nói rất chờ mong buổi trình diễn thời trang lần tới của chị. . . . . ." Trợ lý lập tức mỉm cười nói.

Khúc Uyển Đình đột nhiên cười hả hê, nói: "Trước tiên xử lý tốt chuyện của Đường Khả Hinh đi! Lần này, tôi nhất định phải để cho cô ấy tỏa sáng ở trong bữa tiệc!"

"Đứng lại!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Khúc Uyển Đình giả vờ như không có nghe được, hỏi trợ lý: "Vòng tay bạch ngọc tôi muốn, đã tới chưa?"

"Đã đến. Hóa đơn cũng đưa đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc Trang!"

"Ừm!"

Bốn gã vệ sĩ đột nhiên lạnh lùng xuất hiện ở cửa khách sạn, nhìn chừng Khúc Uyển Đình!

Khúc Uyển Đình cùng mấy người trợ lý đồng thời ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Nhậm Tử Hiền nắm túi xách, lạnh lùng xoay người, nện từng bước chân lười biếng, rất phong tình vạn chủng đi đến bên Khúc Uyển Đình, thái độ phách lối, vẻ mặt đắc ý rằng cô không chạy thoát, mỉm cười nói: "Bạn học cũ, rất lâu chúng ta không gặp . . . . ."

"Ơ?" Khúc Uyển Đình giả vờ kinh ngạc nhìn Nhậm Tử Hiền cười nói: "Là cô sao, Tử Hiền, rất lâu không có gặp, lần trước cô tổ chức ở thời trang Paris, rất xin lỗi tôi không thể tham gia, quá bận rộn. . . . . ."

Tử Hiền cũng không sao cả cười nói: "Cô có tới hay không, đối với tôi cũng không có chút ảnh hưởng, nên biết Nhậm Tử Hiền tôi dành chỗ ngồi khách quý không dễ dàng, nhưng vì cô và Thái tử Anh quốc xảy ra xì căng đan, cho cô một chút mặt mũi thôi!"

Khúc Uyển Đình cúi đầu cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Tôi cùng với Thái tử Anh quốc xảy ra xì căng đan, giữa lúc cô tổ chức tuần lễ thời trang ở Paris, có quan hệ đến ặt mũi ? Từ trước đến giờ cô có bản lãnh thích mặt mũi! Nhưng không phải cô luôn biết rõ người tôi thích là Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu!"

"Đáng tiếc Tổng Giám đốc Trang của chúng tôi thích gái già, cô đó, chưa đủ kinh nghiệm!" Tử Hiền nở nụ cười nói.

Khúc Uyển Đình liếc về phía Nhậm Tử Hiền, cũng cười nói: "Đáng tiếc cô là danh hoa có chủ, nếu không với độ tuổi của cô, có thể xứng với anh ấy, chúng ta nha, nhiều lắm cũng là trẻ tuổi vóc dáng đẹp một chút, có thua là thua dũng khí, không giống có người, bởi vì không nể mặt tham gia buổi trình diễn thời trang mà chơi trò mờ ám ngăn chặn đường người khác ! Không chịu thua nha. . . . . ."

"Bớt nói nhảm đi!" Nhậm Tử Hiền không có thời gian rỗi rãnh tán gẫu chuyện này với cô, chỉ là sắc mặt cứng rắn nói: "Nếu như tôi không có nghe lầm, lúc nãy cô nhắc tới Đường Khả Hinh?"

Khúc Uyển Đình nhìn về phía cô, vẻ mặt không chút thay đổi.

Nhậm Tử Hiền nhìn dáng vẻ của cô, lông mày nhướng lên, ngẩng đầu nhìn cô, gần như rất bình tĩnh nói: "Cô nói Đường Khả Hinh! Chính là Đường Khả Hinh ở Khách sạn Á Châu chúng ta đúng không? Nếu như tôi đoán không sai, Trang Hạo Nhiên tự mình ra mặt mời cô giúp đỡ, để ngày mai cô ta thuận lợi tham gia tiệc sinh nhật tối của Ricky, đúng không?"

Khúc Uyển Đình không lên tiếng, chỉ ôm vai cười híp mắt nhìn về phía cô!

Nhậm Tử Hiền nhìn ánh mắt cô, liền hiểu rõ phần nào, đột nhiên có chút tức giận, cô ngẩng mặt lên, im lặng xoay người đi khỏi!

Đám trợ lý vội vàng đuổi theo! !

"Tôi mặc kệ mọi người dùng biện pháp gì, cho dù làm cho người chết ở khách sạn cũng phải moi Đường Khả Hinh ra cho tôi! !" Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền cứng rắn, căm tức nói! !

"Vâng!"

Chương 232: Biểu diễn xúc động

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang! !

Cửa ầm một tiếng bị đẩy ra, Tào Anh Kiệt nhảy ra gào thét thật to, liền muốn chạy đi, đột nhiên có một bóng người nắm gáy anh, lập tức kéo anh vào phòng làm việc Tổng Giám đốc, cửa ầm một tiếng đóng lại! !

Tất cả nhân viên Bộ phận hành chính rối rít ngẩng đầu lên, nhìn chuyện mới xảy ra trong chớp mắt, tất cả mọi người cho là đang nằm mơ, thì thầm to nhỏ, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đột nhiên, chỉ là đột nhiên, bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng saxophone tao nhã!

Lại tới? Mọi người lập tức hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới chuyện gì xảy ra?

Bên trong phòng làm việc!

Tiếng nhạc jazz du dương, lãng mạn tiếp tục vang lên, một người đàn ông đứng ở trước bàn làm việc Tổng Giám đốc, mặc áo sơ mi kẻ sọc đen, quần tây màu đen, ống tay áo xăn lên, tay cầm saxophone thật dài, đang rất dịu dàng, rất tình cảm, thổi bài Giai điệu tuôn chảy, vừa thổi vừa đắm chìm vào, làm cho người ta muốn khóc, Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, cũng cảm giác hốc mắt mình muốn đỏ lên, trong lòng nổi sóng kích động nghĩ quả nhiên là anh em, sau này tôi nhất định sẽ mang các người đi tranh đấu giành thiên hạ!

Anh lại hưng phấn nhìn tên cầm thú Lâm Sở Nhai xúc động thổi saxophone, anh hài lòng cười một tiếng, nghĩ tới phối hợp như vậy biểu diễn ở trước mặt Tinh Xuyên, nhất định cô sẽ cảm động. . . . . . Anh lại kích động xoay người, nhìn về phía Tào Anh Kiệt đứng ở ngay chính giữa, mặc áo màu hồng, quần tây dài đen, vẻ mặt giống như bị dán keo 502 làm ình cứng đờ, đôi tay nắm chặt Microphone dựng thẳng đứng ở trước mặt mình, vô cùng cảm xúc biểu diễn bài "Unchained Melody": "Oh, my love, my darling i've hungered for your touch a long, lonely time and time goes by so slowly and time can do so much are you still mine?...... (Lời dịch tạm: Ôi, tình yêu của anh, người yêu của anh ơi, anh khát vọng cái vuốt ve của em đã quá lâu mà cô đơn! Thời gian thấm thoát trôi đi, thời gian thay đổi mọi thứ, em vẫn còn là của anh không?)

Anh hát xong bài này, còn muốn làm theo lời bài hát, nhẹ nhàng thâm tình bưng tay, muốn đem trái tim đỏ thắm hiến dâng cho người trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ co quắp, nếu như em muốn tôi chết, tôi sẽ chết vì em!

Trang Hạo Nhiên nhận lấy, anh thật sự rất kích động nở nụ cười, dung mắt thể hiện với Tào Anh Kiệt tôi đã nhận được rồi, sau đó gửi một nụ hôn gió cho anh!

Tào Anh Kiệt nhìn cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn tiếp tục nắm Microphone, ở trong tiếng nhạc đệm của Lâm Sở Nhai, tình nồng mật ý ngửa mặt lên, dùng giọng hát đặc biệt truyền cảm của mình với kỹ thuật tiếng anh vô cùng điêu luyện tiếp tục hát bài Giai điệu tuôn chảy: "I need your love, I need your love, God speed your love to me. Lonely rivers flow to the sea, to the sea. To the open arms of the sea. Lonely rivers sigh, wait for me, wait for me. I'll be coming home, wait for me! (Lời dịch tạm: Anh cũng cần tình yêu của em, anh cũng cần tình yêu của em, thượng đế ơi, hãy mau gửi tình yêu của em cho anh! Những dòng sông cô đơn chảy ra biển cả, chảy ra biển cả. Biển cả hãy mở rộng vòng tay, dòng sông cô đơn khẽ thở, chờ anh, chờ anh..anh nhất định quay về, xin chờ đợi!)

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng hát, thiếu chút nữa mình cũng cảm động muốn khóc.

Tô Lạc Hoành tay cầm dụng cụ nhạc điện tử ngắn ngủn, giống như ca sĩ Rock and roll người Anh, vẻ mặt vo thành một nắm, vô cùng đè nén mình, ngón tay tiếp tục bấm xuống phím đàn đệm nhạc theo giai điệu, vừa đệm nhạc, vừa than thở ca khúc rất có hồn, tại sao phải nhường cho Tào Anh Kiệt biểu diễn? Không phải mình hát rất tốt sao?

Trong cả ban nhạc, chỉ có một mình Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh và nhàm chán, cũng mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, ống tay áo xăn lên, trong tay cầm hai cái chuông, làm theo nhịp điệu, rất nhàm chán lắc lắc, vừa lắc vừa lạnh lùng tức giận suy nghĩ, tại sao hôm nay mình lại đến đây gộp thành một đống với những người này? Anh theo đuổi phụ nữ, liên quan gì đến tôi? Ngày nào cũng kéo người ta xuống nước!

Anh muốn kết thúc nhưng vẫn cầm hai cái chuông, càng nhàm chán ngáp một cái, lắc một cái, lại lắc một cái, bài hát Giai điệu tuôn chảy chết tiệt này sao vẫn chưa xong? Tên ca sĩ chết tiệt này hát lâu như thế, tại sao còn không dứt? "Are you still mine? I need your love, I need your love. God speed your love to me!" Rốt cuộc Tào Anh Kiệt hưởng ứng lời kêu gọi của Lãnh Mặc Hàn hát xong một câu cuối cùng. Sau đó vô cùng thâm tình, kích động nghẹn ngào nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cũng nghiêng người nhìn anh, giống như anh cảm động vì Tinh Xuyên ba ngàn năm và vì mình! !

Tào Anh Kiệt chậm rãi lui về phía sau mấy bước, giống như nhìn thấy quỷ, muốn chết cho rồi.

Tô Lạc Hoành đột nhiên tiến lên, hai mắt lộ ra nồng nhiệt, cây đàn điện tử trong tay đột nhiên run lên, rung ra một nốt nhạc sôi động, bắt đầu biểu diễn ca khúc nổi tiếng của Michael Jackson, đầu tiên anh đặt đôi tay ở vị trí đũng quần, đi phía trước giật một cái, làm bộ như hưởng thụ, sau đó nhảy điệu ánh trăng nổi tiếng nhất của Michael Jackson, ở trong Văn phòng Tổng Giám đốc, không ngừng di chuyển tới lui một vòng, mặt ngẩng lên, giơ tay về phía Trang Hạo Nhiên, bá đạo hát: "She's looking for a job and a finer place to stay, She's looking for the hope in the empty promises, She's working two jobs, keeping alive, She works in a restaurant night and day. She waits her life away, She wipes her tears away..." (Tạm dịch: Em tìm kiếm một công việc và một nơi ở ổn định. Em tìm kiếm một hy vọng và lời hứa dù chỉ là hứa suông. Em làm cả hai công việc để gắng kiểm soát cuộc sống. Em làm ở nhà hàng cả sáng lẫn khi đêm về. Em chờ đợi từng ngày trôi qua. Em lau đi dòng nước mắt...).

Trang Hạo Nhiên nghe vậy cảm thấy vô cùng hào hứng, anh cũng cảm giác Tinh Xuyên làm công việc như vậy thật sự quá cực khổ, anh hết sức hào hứng nhìn về phía bốn cầm thú ở trước mặt! !

Lâm Sở Nhai bị đẩy lên, cũng cầm guitar sôi nổi trình diễn! !

Từ phía sau, Tào Anh Kiệt cũng bắt đầu làm bộ yeah một tiếng, nhảy điệu ánh trăng, Lãnh Mặc Hàn nhàm chán quay đầu đi, vẫn lắc chuông, vừa lắc vừa thở dài, anh thật sự tình nguyện chết, cũng không muốn như vậy! !

Tiếng hát tiếp tục! !

Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt bắt đầu cùng nhảy, phối hợp rất tuyệt vời! !

"Ồ! ! Ồ! ! Ồ! !" Lâm Sở Nhai ngửa mặt, phối hợp tiết tấu, giống như con vịt đực kêu lên, vừa phát điên gãy guitar, vừa hướng về phía Trang Hạo Nhiên yeah một tiếng, hưng phấn gọi: "Đến đây đi! ! Đến đây đi! ! ba­by cùng hát với tôi! ba­by!"

Trang Hạo Nhiên cười ha ha ha, lắc đầu nói: "Không cần! Loại chuyện mất mặt này, các người làm là được! Không tệ! ! Tiếp tục nhảy! Tinh Xuyên của tôi nhất định sẽ cảm nhận được dụng tâm của tôi!"

Lãnh Mặc Hàn liếc anh, mới quay đầu nhìn về phía mấy tên điên Lâm Sở Nhai, đang điên cuồng nhảy nhót vì yêu, mọi người đều đi chết đi! ! Cho Tổng Giám đốc Trang liếm giày mọi người! Đồ vô dụng! ! Lãnh Mặc Hàn vẫn cầm chuông lắc, lại lắc hai cái, tiếp tục lắc hai cái. . . . . . Fuck!

Âm nhạc điên cuồng vang ra bên ngoài!

Tất cả nhân viên bộ hành chánh bên ngoài phòng làm việc, nghe bên trong một lát truyền đến tiếng nhạc điên cuồng, một lát truyền đến tiếng kêu như vịt đực của Lâm Sở Nhai, còn có một người nào đó đang gào rú: Bọn họ bất đắc dĩ lau nước mắt! nhìn nhau, đều kinh ngạc khe khẽ nói: "Có chuyện gì vậy? Có phải đang chuẩn bị buổi ca nhạc hay không?"

"Hắc...!" Có một nhân viên cười một tiếng, nhạo báng nhìn về phía một đồng nghiệp khác nói: "Ý của cô là Tổng Giám đốc Trang của chúng ta cùng bốn Phó tổng đang tập ca nhạc sao? Biểu diễn ọi người xem à?"

Tất cả mọi người không lên tiếng.

"Vậy tại sao phải ca hát?" Những lời này truyền đến từ phòng thư kí đầu kia! !

"Vui vẻ thôi!" Tiêu Đồng khép lại hộp phấn, nghĩ tới mấy người bên trong chắc cũng đã điên rồi, tập luyện bao lâu, tối nay có thể đến cửa tiệm của Tinh Xuyên biểu diễn, vẻ mặt cô nhàm chán đứng dậy, đi vào phòng nghỉ ngơi, chẳng được bao lâu, liền bưng năm ly thức uống, bốn ly cà phê và một ly nước Bạc Hà cho trơn cổ, Tổng Giám đốc Trang nói giọng nói của anh bị khàn, muốn thông cổ họng một chút!

Cô hết sức hết sức nhàm chán cầm mấy ly thức uống đi ra phòng thư kí, sau đó thấy đồng nghiệp bộ hành chánh vẫn còn thì thầm nói nhỏ, cô cho phép bọn họ cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, còn mình mới vừa xoay người muốn đi vào phòng làm việc Tổng Giám đốc, không ngờ vào lúc này, nhìn thấy Nhậm Tử Hiền lửa giận bừng bừng đi tới, bốn vệ sĩ đi theo phía sau, bộ dáng tức giận muốn đánh gãy cặp giò của Trang Hạo Nhiên, ánh mắt cô ngạc nhiên chợt lóe, lập tức cầm thức uống, nhẹ nhàng chống ở trước cửa văn phòng, mỉm cười nhìn về phía Nhậm Tử Hiền xông thẳng lại, cung kính gật đầu gọi nhỏ: "Nhậm tiểu thư".

Chương 233: Dây điện

"Cút ngay!" Nhậm Tử Hiền không nói hai lời, muốn đẩy Tiêu Đồng ra, xông vào!

"Nhậm tiểu thư!" Tiêu Đồng dừng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, dùng sức đỡ được cánh tay đẩy của Nhậm Tử Hiền đẩy mình ra, có chút không vui nói: "Tổng Giám đốc đang có chuyện, không tiện gặp khách! Nếu như cô có chuyện, để cho tôi gọi điện thoại vào trước. . . . . ."

Nhậm Tử Hiền hừ một tiếng, hất một ly nước trái cây trong khay!

Soảng một tiếng, Tiêu Đồng không để ý, hơi buông lỏng hơi sức, ngay lập tức Nhậm Tử Hiền đẩy cô ra, đôi tay ra dùng sức đẩy hai cánh cửa, rầm một tiếng, mở ra! !

Mấy người đàn ông giống như ăn trúng thuốc lắc, đang lắc điên cuồng, đột nhiên có người xông tới, bọn họ lập tức dừng lại điệu nhảy, vô cùng ngỡ ngàng nhìn về phía Nhậm Tử Hiền!

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cũng ngạc nhiên nhìn Tử Hiền, lại liếc mắt nhìn Tiêu Đồng đang xông tới một cái, tròng mắt anh lại chuyển một chút, mới bật cười nhìn về phía Tử Hiền nói: "Chuyện gì vậy? Thân ái? Cô gấp gáp xông vào phá hư cuộc biểu diễn của tôi? Bọn họ thật vất vả tập luyện đấy!"

"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Bọn Lâm Sở Nhai lập tức thu hồi bộ dáng điên cuồng mới vừa rồi, im lặng thu dọn dụng cụ nhạc trên đất, còn có Microphone, rốt cuộc Lãnh Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm, anh không cần lắc chuông nữa, vội vàng buông dụng cụ nhạc trong tay xuống đi khỏi!

Nhậm Tử Hiền chán ghét nhìn bộ dáng bọn Lâm Sở Nhai, không cần nghĩ cũng biết đây là trò của Trang Hạo Nhiên, cô tức giận quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên im lặng nói: "Tổng Giám đốc Trang! ! Anh lại coi trọng người phụ nữ nào? Lần này là họa sĩ hay chuyên gia trà? Tại sao anh không thể bình thường một chút? Mang theo bốn phế vật, ngày ngày điên khùng ở chung một chỗ! Nếu không mọi người cùng nhau lên giường đi! ! Như vậy sau này cũng không cần quấn lấy!"

Bọn Lâm Sở Nhai nhìn nhau, lập tức yên tĩnh đi khỏi!

Cửa đóng lại! !

"Cô có chuyện gì? Vô duyên vô cớ đi vào mắng người ta, làm mất hứng!" Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn cô một cái, mới đứng đậy đi về phía ghế sa lon, ngồi xuống!

Nhậm Tử Hiền cũng ngồi vào ghế sa lon, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đau lòng nói: "Tại sao anh muốn đối xử với tôi như vậy?"

Trang Hạo Nhiên kinh ngạc giống như đứa bé, quay đầu nhìn vẻ mặt oán phụ của Tử Hiền, giống như mình rất đa tình, giật mình nói: "Thân ái, cô yêu tôi lúc nào vậy?"

"Anh nghiêm chỉnh một chút!" Nhậm Tử Hiền tức giận liếc anh!

Trang Hạo Nhiên đành thu hồi vẻ mặt đùa cợt, có chút bất đắc dĩ mỉm cười nhìn cô nói: "Được rồi, tôi đứng đắn rồi, cô cũng đừng tức giận, nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì, vợ tương lai của Tổng Giám đốc!"

"Hừ!" Nhậm Tử Hiền cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhíu mày nói: "Anh cũng đừng gọi tôi là vợ tương lai của Tổng Giám đốc, trong lòng của anh cảm thấy tôi là vợ tương lai của Tổng Giám đốc sao, không bao lâu chứ? Ngày đó anh và Thiên Lỗi đấu nhau anh chết tôi sống, chúng tôi ở bên cạnh đều bị các người làm cho mệt mỏi!"

Trang Hạo Nhiên im lặng, mỉm cười nhìn về phía cô.

"Anh nói cho tôi biết, tại sao muốn giúp Đường Khả Hinh! Có phải đang lợi dụng cô ấy để đối phó Thiên Lỗi hay không?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói thẳng.

"Gì?" Trang Hạo Nhiên Hữu có chút buồn cười nhìn về phía cô.

Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền cứng rắn, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Anh biết Thiên Lỗi muốn có toàn bộ trang trại rượu hàng đầu trên toàn thế giới, anh cũng biết lúc ấy Tưởng Thiên Lỗi muốn Khả Hinh đi khỏi thật ra là để cho cô ấy có cơ hội ra nước ngoài học, nhưng anh lại ở phía sau, lợi dụng chỗ trống, ngồi hưởng ngư ông đắc lợi! ! Anh thật sự quá đáng! Không có ai hiểu rõ anh bằng tôi, cũng không có ai hiểu rõ chồng chưa cưới của tôi hơn tôi! !"

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút thu lại nhìn về phía Nhậm Tử Hiền nói: "Tử Hiền, không phải một hai lần rồi tôi đã từng nói với cô, nói chuyện phải khiêm tốn một chút."

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Trang Hạo Nhiên thật lòng nói: "Lúc ấy anh nhìn chằm chằm vào Đường Khả Hinh! Tôi đã biết rõ! Anh đã nhắm vào cô ấy! Từ lúc các người bắt đầu đi vào trong kho rượu, anh đã nhìn chằm chằm cô ấy! Làm sao anh có thể buông tha nhân tài như cô ấy?"

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, đột nhiên bật cười nói: "Tử Hiền, Thiên Lỗi và Như Mạt ở chung một chỗ, cô cũng không có phát điên đến như vậy, tại sao đối với nhân vật nhỏ như Đường Khả Hinh, cô đã điên cuồng như vậy? thật ra cô ấy không có chút liên quan đến cô!"

"Tại sao cô ấy không có chút liên quan đến tôi! ?" Tử Hiền cảm thấy kích động nói: "Thiên Lỗi đặt cô ấy ở trong lòng! Nhiều năm qua, tôi chưa từng thấy anh ấy coi trọng người nào! Nhưng hôm nay anh ấy thật sự đặt Đường Khả Hinh ở trong lòng!"

"Cô cũng từng đặt một người ở trong lòng chứ?" Trang Hạo Nhiên nhắc nhở cô.

Sắc mặt của Tử Hiền khẽ thu lại, cúi đầu im lặng không lên tiếng.

"Nhưng đó là yêu sao?" Trang Hạo Nhiên nhắc nhở cô.

Tử Hiền im lặng không lên tiếng, nói: "Không phải!"

"Vậy cô lo lắng cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô hỏi.

"Tôi không có lo lắng! Tôi chỉ tức giận! Tại sao anh muốn Uyển Đình tới hỗ trợ Đường Khả Hinh đi tham gia bữa tiệc của Ricky? Tại sao?" Nhắc tới chuyện này, Nhậm Tử Hiền liền tức giận, thậm chí có chút đau lòng nói: "Hạo Nhiên! Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao? Lúc ở Anh quốc, ở Paris, chúng ta cũng từng cụng ly nói chuyện rất lâu, chúng ta cũng từng trao đổi lý tưởng, chúng ta thật sự là bạn bè! Tại sao anh phải đối với tôi như vậy? Tôi không muốn Đường Khả Hinh tham gia bữa tiệc, một là lo lắng cho Ricky, hai là tôi không muốn anh để cho Khả Hinh dùng loại tư thái này xuất hiện tại trước mặt của Thiên Lỗi!"

"Cô sợ?"

"Đúng vậy!"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền tức giận ngồi tại chỗ, thở hổn hển, cảm giác bị mắc bẫy, mờ mịt nói: "Tôi không chịu nổi ở trong suy nghĩ của tôi, Đường Khả Hinh không có bất kỳ sức hút, đột nhiên trong một buổi tối kì lạ, đi vào trong thế giới chồng chưa cưới tôi! Tôi thật sự không chịu nổi! Tôi vừa nghĩ tới Thiên Lỗi sẽ có khả năng yêu cô ấy, tôi đã sắp phát điên! ! đời này Như Mạt không thể nào sống chung với Thiên Lỗi, cho nên tôi cũng không có quá đau khổ. Nhưng Đường Khả Hinh không giống, giữa bọn họ chỉ cần chạm tay liền có thể đến cùng nhau, anh bảo tôi làm sao không lo lắng?"

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô nói: "Cô lo lắng cho bản thân mình một chút đi, nếu một người vì tình yêu mà vứt bỏ mình, thật rất không đáng. Bởi vì tôi vẫn cảm thấy, con người phải sống vì mình trước. Lý do tôi giúp Đường Khả Hinh, cô cũng đừng suy đoán, bởi vì cô cũng đoán không ra. Trong thế giới của cô, ngoại trừ Tưởng Thiên Lỗi, còn có ai có thể lọt vào mắt cô? Sống ở trên cao, cuối cùng cô chỉ biết cô đơn chết đi."

Nhậm Tử Hiền lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút tức giận nói: "Tại sao anh không chịu giúp tôi?"

"Tôi sẽ không giúp cô" Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói: "Trong thế giới của cô chỉ có bản thân mình, cũng không đại biểu trong thế giới của tôi, chỉ có bản thân tôi. Huống chi, Thiên Lỗi và Khả Hinh còn chưa có yêu nhau, cô cũng đã điên cuồng như vậy rồi, nếu có một ngày, thực sự yêu rồi, không phải cô muốn phá hủy cô ấy? Yêu một người, là hy vọng đối phương có thể hạnh phúc, không phải đòi hỏi đối phương nhất định phải yêu mình. Cuộc sống như thế, miễn cưỡng có được thật đáng sợ."

Nhậm Tử Hiền tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh đừng có nói với tôi chuyện gì cũng phải đàng hoàng ngay thẳng, anh cho rằng tôi không biết, anh cũng chỉ xem Đường Khả Hinh như một con cờ?"

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Vận mạng người nào mà không có ở trong ván cờ? Cô không có sao?"

Nhậm Tử Hiền im lặng nhìn về phía anh.

"Chuyện có liên quan đến nguyên tắc, cô cũng đừng nhiều lời, cô cũng hiểu cá tính của tôi. Tôi sẽ bảo vệ Đường Khả Hinh đến cùng, cho nên không nên đi tổn thương cô ấy, bởi vì tôi không vui." Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía cô, hai mắt cũng dịu lại, nhưng ai cũng biết, anh rất ít khi tỏ thái độ, một khi tỏ thái độ, mọi người nhất định phải làm theo!

Nhậm Tử Hiền cắn răng, nóng nảy nhướng mày nhìn về phía anh nói: "Anh nhất định phải giúp Đường Khả Hinh! ?"

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười khổ, đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút đau lòng nói: "Chuyện này cũng giống như chuyện của Như Mạt . . . . . . cuối cùng tôi lại đóng vai một người cực kỳ ghê tởm và xấu xí nhất ở trong câu chuyện. . . . . ."

"Tử Hiền. . . . . ." Trang Hạo Nhiên khẽ gọi cô.

Hai mắt Nhậm Tử Hiền xốc xếch nhìn về phía trước, sâu kín nói: "Có phải tôi cũng phải thiếu một trái tim, hư thúi má trái, tôi cũng yếu ớt thì các người mới chịu giúp tôi, đặt tôi ở trong mắt hay không. Tại sao tôi lại thua kém một người tàn khuyết sinh mạng và một người không trọn vẹn? Chẳng lẽ bọn họ xứng đáng hưởng thụ tình cảm mà những người bình thường như chúng tôi muốn có không được? Tôi có nên ra cửa bị xe đụng chết một lần hay không?"

"Tử Hiền, đừng lấy thân thể khỏe mạnh của mình ra đùa! Nói như cô là không tôn trọng người khác! Họ sống rất khổ, cô có biết không? Người còn sống sót, nhất định rất cố gắng mới sống đến bây giờ, không sống nổi, đã chết. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía cô nói!

Ánh mắt của Nhậm Tử Hiền lạnh lẽo, nói: "Vậy hãy để cho bọn họ chết đi! Tôi nói trước với anh một câu, tôi tuyệt đối không để cho ở bên cạnh Thiên Lỗi có Như Mạt thứ hai! ! Tuyệt đối sẽ không!"

Cô không nói nữa, người đã đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, nghe được tiếng đóng cửa, ánh mắt hơi rũ xuống, cầm điện thoại lên hỏi: "Đường Khả Hinh hiện ở đâu?"

"Ở phòng spa lầu cuối."

"Cô đi lên với cô ấy." Trang Hạo Nhiên căn dặn Tiêu Đồng.

"Vâng!"

Nhậm Tử Hiền sải bước đi về phía trước, cảm giác trong túi đột nhiên chấn động rất nhỏ, cô lập tức nhận điện thoại di động, hỏi: "Nói!"

"Tìm được Đường Khả Hinh rồi !" .

"Ở nơi nào?"

"Phòng Spa lầu cuối."

Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền lạnh lẽo!

Phòng Spa lầu cuối

Ba cô gái đang mỉm cười cầm đá ngọc chà lưng tấm trắng nõn cho Khả Hinh, không có lưu ý đến bức rèm che ngoài có bóng người đung đưa, anh ta lạnh lùng liếc về phía bốn người ngoài hồ, đang ngồi ở trong bồn tắm với tư thái tuyệt đẹp thỉnh thoảng khẽ nói cười, giống như mĩ nữ thời cổ đại, anh ta hơi ngẩng mặt, tay cầm một dây điện ở trong bóng tối gần đó, muốn chuyển người đi tới nguồn nước hồ tắm từ một phương hướng khác. . . . . .

Chương 234: Cô có nhìn thấy không?

Cửa thang máy dần dần mở ra.

Nhã Tuệ mỉm cười đi ra thang máy, vừa đi vừa cầm điện thoại di động nói với Mạn Hồng: "Tôi nghe nói Khả Hinh được hưởng thụ tắm sữa tươi ở phòng Spa lầu chót, tôi mới vừa rỗi rãnh rỗi nên lên xem cô ấy một chút. . . . . . Ừ. . . . . . Tốt. . . . . . Tôi đã tới rồi. . . . . . Được, có thời gian tán gẫu tiếp. . . . . ."

Nhã Tuệ cúp điện thoại, muốn cất bước tới trước, lại thấy một người đàn ông mặc đồng phục thợ massage màu trắng, vẻ mặt tự nhiên đi tới, bởi vì dáng người của anh ta quá cao to, cho nên Nhã Tuệ nhìn lâu vào hai mắt anh ta, lúc anh ta đi qua bên cạnh mình thì cô ngửi được một mùi sữa tươi thơm nồng, theo bản năng cô vô thức muốn ngửi thêm một chút thì anh ta cúi thấp đầu bước nhanh đi về phía trước, chưa được mấy bước lập tức lách mình đi vào trong thang máy.

Nhã Tuệ khó hiểu, theo bản năng xoay người nhìn về phía người đàn ông bên trong thang máy, anh ta đã xoay người, đứng ở bên trong thang máy nhàn nhạt nhìn mình, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, lòng của cô không khỏi run lên, nhưng không cách nào dời mắt, cho đến khi cửa thang máy dần dần đóng, từ sau lưng nghe thấy có tiếng người chạy ra khỏi phòng giọng gấp gáp hoảng sợ kêu to: "Không xong! Có người ở trong hồ sữa tươi bị điện giật chết!"

Nhã Tuệ lập tức kinh hãi, trong đầu thoáng qua hình ảnh Khả Hinh bị hại, cô lập tức chạy nhanh về phía trước, nhào vào gian phòng VIP Hoa Mẫu Đơn, lại chuyển qua phòng khách nhỏ, mở bức rèm che, nhìn cảnh tượng đáng sợ hồ sữa tươi lộ thiên, cô ah một tiếng, hoảng sợ thét chói tai! !

Phòng tắm sữa tươi lộ thiên Bạch Ngọc Lan!

Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức rèm che lay động, có chút hoảng sợ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đã từng chịu đựng tổn thương thật lớn, cho nên đối với âm mưu, ám hại có loại cảm giác sợ hãi.

Tiêu Đồng đứng ở một bên, cũng xoay người nhìn ra ngoài, tay lập tức cầm bộ đàm, căn dặn vệ sĩ ẩn nấp bên ngoài nói: "Có người gây náo loạn ở bên ngoài, đi xem xảy ra chuyện gì một chút!"

"Vâng!"

"Âm thanh này thật là đáng sợ!" Đường Khả Hinh lại sợ hãi nói.

Tiêu Đồng lập tức xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Không có việc gì, cô đừng lo lắng. Có thể một vài nhân viên trẻ, đánh vỡ hộp tinh dầu, hoặc xảy ra chuyện gì, mới như vậy, con gái có quyền thét chói tai mà"

Đường Khả Hinh nghe vậy, mới vừa buông lỏng, sau đó lập tức nghe được bên ngoài có một cô gái khiếp sợ bi thương gọi to: "Khả Hinh . . . . . ."

"Đó là tiếng của Nhã Tuệ!" Đường Khả Hinh lập tức từ trong hồ sữa tươi đứng lên, kéo áo ngủ khoác lên người, cũng không nghe lời Tiêu Đồng, bước nhanh ra khỏi phòng, mở cửa, lập tức nhìn thấy ở đầu kia hành lang cách khoảng bảy tám thước, cửa phòng mở ra, Nhã Tuệ ở bên trong suy sụp khóc rống, cô giật mình, mới vừa muốn đi qua, Tiêu Đồng đã ôm chặt thân thể của cô, không để cho cô đi qua, mà đem Khả Hinh ướt đẫm giao cho vệ sĩ của mình vừa tiến lên, cô lập tức bước nhanh tới, cũng không chú ý tình huống xung quanh, ánh mắt rất bình tĩnh đi vào trong gian phòng xảy ra chuyện, khom người xuống một tay nắm chặt Nhã Tuệ đang cho là Khả Hinh gặp chuyện không may muốn xông vào, lại bị bảo vệ ngăn lại, nói: "Quản lý Lưu! Khả Hinh không ở gian phòng này, cô ấy đang ở phía trước lo lắng cho cô!"

Nhã Tuệ nghe vậy, đột nhiên rơi lệ ngẩng đầu nhìn sang đầu kia hành lang, quả nhiên Khả Hinh khoác áo ngủ trắng như tuyết, tay nắm chặt một góc áo ngủ, vẻ mặt căng thẳng lo lắng nhìn mình, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được nghi ngờ quay đầu muốn đi vào xem cảnh tượng đau lòng phía bên trong, lại bị Tiêu Đồng nhanh chóng bắt được, mỉm cười nói: "Đừng xem! Xem xong buổi tối cô không ngủ được."

Bảo vệ dẫn nhân viên cứu hộ đi tới hồ tắm lộ thiên, nhìn về phía quản lý phòng spa, sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng nói: "May nhờ phát hiện sớm! Đã kịp thời cấp cứu, nếu không có lẽ thật sự mất mạng. Lúc nảy chúng tôi đã báo cảnh sát, xe cứu thương đã sắp đến rồi! Chúng tôi muốn để cho nhân viên lập tức chuyển người bị thương đưa xuống lầu, tiết kiệm thời gian!"

"Tốt!" Quản lý lập tức đi vào bên trong, cùng mấy nhân viên massage chuẩn bị di chuyển người bị thương!

Trong lòng Nhã Tuệ và mọi người run lên.

Tiêu Đồng giống như không có chuyện gì, chỉ nắm chặt Nhã Tuệ nhắc nhở cô đi khỏi: "Quản lý Lưu! Khả Hinh đang lo lắng cho cô ! Đi thôi!"

Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, chỉ đành phải gật đầu, thở dốc một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng.

"Quản lý Lưu. . . . . ." Quản lý phòng Spa căng thẳng đi về phía Nhã Tuệ nói: "Lúc nảy cô là một trong những người đi vào trước nhìn thấy bên trong, có phát hiện đầu mối gì hay không. . . . . ."

"Tôi . . . . ." Lưu Nhã Tuệ vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy nách đau nhói, cô có chút kinh ngạc xoay người, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Đồng, cô đang nhìn mình giống như không có chuyện gì, nói: "Quản lý Lưu, lúc nảy cô có nhìn thấy bất cứ người nào hay bất cứ điều gì đáng nghi hay không? Những chuyện này cô phải nói rõ ràng! ! giúp cho cảnh sát và khách sạn điều tra ra."

Cửa thang máy mở ra! Một nhóm cảnh sát đeo bảng hiệu, sắc mặt nghiêm túc căng thẳng đi ra.

Nhã Tuệ vẫn nhìn sắc mặt Tiêu Đồng mỉm cười một cái, cô chớp mắt, mới lắc đầu một cái nói: "Tôi . . . . . Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng la hét, lúc chạy tới cũng đã phát hiện có người bị thương nổi lên ở trong hồ tắm, tình huống thật đáng sợ. . . . . ."

"Đúng, đúng, đúng, tôi cũng thế. . . . . ." Một nhân viên trong đó cũng liên tục kêu lên.

Hai mắt Tiêu Đồng chợt lóe, lén thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy cảnh sát đi vào.

"Chào mọi người, chúng tôi là cảnh sát tổ trọng án, tôi họ Lưu. . . . . ." Đội trưởng Lưu bước vào trước, giơ lên thẻ ngành trong tay, mặt nhìn mọi người nói: "Chúng tôi mới vừa nhận được tin báo, nói có người ở trong hồ tắm phòng Spa bị điện giật hôn mê."

Quản lý phòng spa lập tức nói: "Đúng vậy!"

"Lập tức dẫn chúng tôi đến hiện trường chuyện xảy ra, giữ lại người chứng kiến, chúng tôi muốn mời các cô trở về lấy khẩu cung hỗ trợ điều tra!" Cảnh sát nói xong, cũng đã dẫn đồng đội đi vào, lúc này Giám đốc Hoắc Minh, dẫn đông đảo quản lý cũng gấp đi vào, khe khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi mới vừa. . . . . ." Nhã Tuệ nhất thời quên mất, lên tiếng nói, mới phát hiện nách đau nhói, theo bản năng cô nhìn Tiêu Đồng một cái, mới ngây ngốc đáp lại: "Tôi không biết gì cả. . . . . . Tôi chỉ nghe tiếng la hét, sau đó đã như vậy. . . . . ."

Sắc mặt Tiêu Đồng bình tĩnh.

"Mau! ! Vào xem một chút!" Hoắc Minh lập tức dẫn các quản lý đi vào bên trong.

Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ an ủi nói: "Cô cũng sợ hãi, Khả Hinh cũng sợ hãi, chúng ta đi trước xem cô ấy, sau đó sẽ đi cục cảnh sát".

Nhã Tuệ nhìn cô một cái, đành để cô dắt cánh tay của mình, từng bước từng bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nghi hoặc nhìn cô.

Tiêu Đồng im lặng nắm tay của cô bước đi, chậm rãi đi về phía Khả Hinh, cảm giác đám người ồn ào ở sau lưng đã cách mình hơi xa, cô mới bình tĩnh nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cô đã nhìn thấy bất cứ ai, bất cứ điều gì mới vừa xảy ra, cũng không thể tùy tiện nói cho bất cứ ai!"

"Tại sao? Không phải chúng ta nên hỗ trợ cảnh sát điều tra sao?" Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng hỏi.

Sắc mặt của Tiêu Đồng càng ngày càng lạnh nói: "Nếu cô vừa nói thấy có người đáng nghi, cô đã mất mạng rồi."

Trong lòng của Nhã Tuệ run lên, nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi: "Có ý gì?"

Tiêu Đồng có chút bất đắc dĩ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Còn có thể là ý gì? Không có xem qua phim trinh thám? chuyện giết nhân chứng ở trong TV và trong cuộc sống thực cũng thường xảy ra."

Nhã Tuệ chợt cảm thấy chân mềm nhũn, cả người đều muốn nhũn ra, Tiêu Đồng lập tức đỡ chặt Nhã Tuệ, sắc mặt bình tĩnh ghé mắt nhìn những người cách mình càng ngày càng xa, vệ sĩ của mình đang ở phía trước, cô nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa, Tổng Giám đốc Trang sẽ sắp xếp cho Cục trưởng cục cảnh sát bí mật lấy khẩu cung cho cô, trước khi sự thật chưa rõ ràng, cô ngàn vạn lần không được nói với bất kì ai cô đã từng nhìn thấy người đáng nghi. . . . . ."

"Làm sao cô biết tôi thấy được người đáng nghi?" Nhã Tuệ có chút không tin nhìn về phía Tiêu Đồng, lo sợ hỏi.

Tiêu Đồng thở dài, đỡ cô đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, mới cười nói: "Chị họ, người ta hỏi cô thì chỉ cần nhìn ánh mắt cô đã biết."

"Đang nói chuyện gì?" Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi.

Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, vẫn còn khiếp sợ chưa bình tĩnh miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng kia, tôi nghĩ rằng cô ở bên trong, cho nên tôi có chút lo sợ."

Đường Khả Hinh lập tức đau lòng nhìn bạn thân nói: "Đứa ngốc, tôi không sao. Đừng lo lắng. Nhưng. . . . . . Bên kia có phải xảy ra chuyện gì đáng sợ hay không?"

"Ừm!" Nhã Tuệ dựa theo lời Khả Hinh, lo lắng nói: "Đúng vậy! Quá đáng sợ. Tôi mới vừa nghe nói có người bị điện giật ngã, tôi cho rằng cô ở bên trong, dọa tôi giật mình!"

Đường Khả Hinh cũng có chút hoảng sợ hỏi: "Người không có sao chứ?"

"Không có việc gì, cấp cứu được rồi !"

"Là người làm hay là . . . . ."

Tiêu Đồng lập tức mỉm cười nói: "Khách sạn lớn như vậy, nhất định sẽ có một số nơi khó lòng trông nom, Khách sạn Á Châu tuyệt đối an toàn, mọi người yên tâm đi. Được rồi, cô cũng ngâm sữa tươi xong, Khúc tiểu thư nói để cho cô đến "Blue Lady" và "Câu lạc bộ bơi lội", tôi đưa cô đi. . . . . ."

"Tốt!" Đường Khả Hinh mới vừa muốn xoay người, sau đó nhìn thấy cửa thang máy phía đối diện vừa mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng cùng lãnh đạo cấp cao và Đông Anh đi ra, mới vừa muốn hỏi xảy ra chuyện gì, lại thấy Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, khoác áo ngủ trắng như tuyết nhìn mình, sắc mặt của anh lạnh lẽo, tròng mắt hơi híp lại!

Chương 235: Vì tình yêu

"Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh phía xa xa, hỏi Đông Anh ở sau lưng.

Đường Khả Hinh cũng xa xa nhìn về phía anh, im lặng không lên tiếng.

Đông Anh lập tức đi tìm hiểu tình huống, mới gấp gáp đi tới trả lời Tưởng Thiên Lỗi: "Khúc tiểu thư mời Khả Hinh đi tắm sữa tươi."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, không có để ý tới cô nữa, nhanh chóng xoay người đi vào gian phòng, lạnh lùng nhìn về phía bên ngoài phòng spa, cảnh sát đang hỗ trợ nhân viên cứu hộ, khiêng người bị thương lên băng ca nhanh chóng đi khỏi, sau đó bác sĩ pháp y mặc áo blue trắng, mang khẩu trang và bao tay trắng, khom người xuống, cầm Kính lúp kiểm tra các đường dây, anh chậm rãi hỏi Hoắc Minh: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Minh lập tức trả lời Tưởng Thiên Lỗi: "Mới vừa rồi tôi nhận được điện thoại, nói phòng spa có người bị điện giật hôn mê, sau khi điều tra, là một nữ du khách Hàn Quốc cùng ba nhân viên massage của chúng ta, về phần nguyên nhân tại sao trong hồ sữa tươi chạm điện, còn chờ điều tra!"

"Khách không có nguy hiểm tính mạng chứ?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi xong, liền nhìn về phía nữ du khách Hàn quốc nằm ở trên băng ca, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, cả người ướt đẫm không thở nổi, anh lập tức cúi người xuống, dùng tiếng anh vô cùng chân thành và đau lòng hỏi vị du khách này: "Quý khách, cô khỏe chứ, tôi xin lỗi, hôm nay xảy ra tai nạn nghiêm trọng ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ chuyện này, trả lời cho cô thỏa đáng và khoản bồi thường có liên quan, chúng tôi nhất định sẽ làm cho cô hài lòng, nhưng bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của cô, tôi sẽ đặc phái nhân viên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, đồng thời sẽ gửi điện thoại người nhà của cô, để cho bọn họ hiểu rõ chuyện này. Nếu như cô cần thông báo cho Đại sứ quán Hàn Quốc, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng thông báo cho cô. Tôi đại diện toàn thể nhân viên Khách sạn Á Châu xin lỗi cô, đã để cho cô hoảng sợ. Xin yên tâm đến bệnh viện. Tôi chịu trách nhiệm tất cả nơi này!"

Phiên dịch Hàn Quốc lập tức giải thích với vị khách nằm thoi thóp trên băng ca, nữ du khách bày tỏ hiểu, yếu ớt gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm nhẹ bàn tay nữ du khách, bày tỏ đau lòng và an ủi cười một tiếng, mới căn dặn nhân viên nhanh chóng đưa nữ du khách này đi khỏi, sau đó lo lắng nhìn ba nhân viên massage của Á Châu, ba cô gái trẻ trung xinh đẹp, cả người ướt đẫm, cũng thoi thóp nằm ở trên băng ca, hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại thoáng qua đau lòng, vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của một nhân viên, nhanh chóng hỏi: "Ba người các cô không có sao chứ."

"Cũng không có đáng ngại, về tình hình cụ thể, phải đi đến bệnh viện mới biết." Hoắc Minh lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, lại nói: "Lập tức thông báo cho người nhà của các cô, ở bệnh viện cho các cô chăm sóc tốt nhất, không thể lơ là, có thể hơi bị hoảng sợ, phái bác sĩ tâm lý qua trấn an một chút."

"Vâng!"

"Đi đi!"

Ba nhân viên massage đều bị khiêng đi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bọn họ đi khỏi, hai mắt của anh xoay tròn, sắc mặt khẽ biến thành tức giận, khiển trách: "Nhiều năm qua, Khách sạn Á Châu chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn như hôm nay! Lập tức điều tra kỹ chuyện này, tôi muốn biết manh mối, cho dù là con người làm, hay sự do cố, tôi đều muốn điều tra triệt để! Tôi muốn nhìn xem, có âm mưu gì dám làm ở trong khách sạn Á Châu của tôi!"

"Vâng" Hoắc Minh cùng Đội trưởng đội bảo vệ lập tức gật đầu đáp lời! !

Phòng spa Bạch Ngọc Lan.

Sau khi Đường Khả Hinh tắm nước ấm xong, tóc hơi ướt đẫm, thay một cái áo T-shirt màu trắng lộ vai, lộ ra áo lót màu đen do Tiêu Đồng đưa tới, mặc váy ngắn màu đen, mang giày Ý màu đen, vừa kéo dây khóa, vừa nhìn bộ dáng rất nặng nề của Tiêu Đồng và Nhã Tuệ, có chút bận tâm hỏi: "Sắc mặt của mọi người rất kì lạ, có phải có chuyện gì hay không ? Nói cho tôi biết đi. Tại sao trong lòng tôi có cảm giác hoang mang vậy?"

"Không có việc gì" Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nhìn hướng Khả Hinh, nói: "Cô không nên lo lắng! Thật không có chuyện gì! Tôi chỉ hơi hoảng sợ. Bây giờ nghe nói du khách cũng không có việc gì, tôi đã bình tĩnh lại rồi."

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền buông lỏng cả người, tinh thần sảng khoái đứng dậy, nói: "Được rồi! Có thể đi được rồi!"

"Tốt!" Tiêu Đồng và Nhã Tuệ cùng Đường Khả Hinh đi ra phòng spa Bạch Ngọc Lan, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở cửa, đang nhàn nhạt nhìn mình.

Đường Khả Hinh sững sờ, hai mắt lóe lên một cái, mới khôi phục bình tĩnh nhìn anh.

"Tổng Giám đốc Tưởng?" Tiêu Đồng có chút giật mình kêu nhỏ Tưởng Thiên Lỗi, sau đó cung kính nói: "Anh có chuyện gì muốn căn dặn sao? Tôi đang định đưa Khả Hinh đi khỏi."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh cũng nhìn vẻ mặt kì quái kia, liền không nhịn được, có chút tức giận nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, xin hỏi anh ngăn ở cửa, có chuyện gì không?"

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh còn hơi ướt đẫm, có lẽ mới vừa tắm xong cho nên sắc mặt ửng hồng, vô cùng mềm mại, anh đưa mắt nhìn một lát, mới chậm mở ra môi mỏng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

"Chúng tôi muốn đi. . . . . ."

"Tôi muốn đi đâu, có quan hệ gì với anh?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hỏi! !

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng cứng rắn nhìn anh.

Tiêu Đồng và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau một cái, liền im lặng đi ra khỏi phòng trước, đi về phía trước, Đường Khả Hinh cũng im lặng đi qua bên cạnh anh, muốn rời khỏi, không ngờ cổ tay bị bàn tay ấm áp nắm chặt, cô quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm cổ tay hơi lạnh lẽo của cô, mũi thoáng qua một mùi hoa hồng lãng mạn, nghĩ đến lời nói thẳng thắn hôm nay, cô đã rơi lệ, hai mắt của anh lóe lên một cái, mới lạnh nhạt hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Tôi có chuyện gì?" Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt thật gần nhìn cô, nói: "Lúc nãy ở nơi này gặp sự cố, phía bên cô có gì khác thường không?"

"Không có! Tôi chỗ này rất tốt." Đường Khả Hinh xoay cổ tay, lại bị anh kìm chặt, cô cau mày nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay của cô, vẻ mặt lộ ra hơi căng thẳng, nhìn cô nói: "Tôi không phải nói đùa với cô! Nhớ lại xem, có cảm thấy khác thường hay không!".

"Nếu có? Tôi phát hiện có người đi vào, muốn bóp cổ của tôi giết chết tôi! ! Còn muốn thọt tôi mấy đao!" Ánh mắt Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn anh nói.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt nhìn về phía cô!

Đường Khả Hinh ah một tiếng, nở nụ cười, nhìn anh nói tiếp: "Nhưng chuyện này có liên quan gì tới anh?"

"Đường Khả Hinh!" Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lập tức cứng ngắc, gọi cô thật to!

Đường Khả Hinh lập tức hất cổ tay của anh ra, nhìn anh, tâm trạng kích động nói: "Đừng có dùng sức gọi tôi như vậy, anh không có tư cách gọi tôi như vậy ! Tôi không là cái gì cả, nhưng lúc có người khác động lòng thì hôn, lúc không động lòng có thể nói lời rất vô tình chà đạp coi rẻ mà thôi!"

"Cô đau lòng sao?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.

"Cái gì?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh nhạt cười nói: "Xem ra cô rất ưa thích tôi, cũng bởi vì một câu nói như vậy, mà rất đau lòng, trong miệng càng không ngừng nhớ tới, thậm chí còn không tha người!"

"Da mặt của anh còn dầy hơn tấm thớt nhà tôi!" Đường Khả Hinh không muốn nói thêm lời nào, chỉ muốn xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại kéo cả người cô nện vào trên tường!

"A!" Cả người Đường Khả Hinh dán về phía sau lưng, đau đến có chút choáng váng nhìn về phía anh, tức giận: "Anh làm gì đấy? Hôm nay tôi còn chưa có ăn cơm, anh làm như vậy sẽ ngã chết tôi".

"Đường Khả Hinh!" Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh, gằn giọng nói: "Tôi không có thời gian dây dưa với cô, cô nói cho tôi biết, từ lúc đi lên đến bây giờ, có phát hiện điều gì bất thường hay không? Trong người có cảm thấy không ổn hay không? Có cảm thấy. . . . . ."

"Trái tim tôi đau! !" Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên đỏ bừng nhìn về phía anh, trong lòng chua xót.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn thẳng vào mặt của cô, nhất là nhìn ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình thì có chút dũng cảm, anh lập tức làm như không thấy, nói ra phán đoán của mình: "Nghe cô nói như vậy, có lẽ thật sự không có chuyện! Nếu như phát hiện có gì khác thường, lập tức cho tôi biết!"

Anh nói xong cũng đã xoay người đi khỏi! !

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ sâu kín rưng rưng nhìn theo bóng lưng của anh, cách mình càng lúc càng xa, hai mắt của cô đột nhiên phát ra ánh sang rất mạnh mẽ, lập tức đứng thẳng người, bước nhanh theo bóng lưng của anh, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh! !

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân càng lúc càng gần, hai mắt của anh xốc xếch chợt lóe, bước chân chậm lại, nhìn bóng dáng in trong cửa thang máy ở phía trước, bước nhanh tới phía sau mình, quả đấm của anh khẽ nắm lại!

Đường Khả Hinh bước nhanh đi đến phía sau lưng anh, vẻ mặt rất lạnh lùng, đi qua bên cạnh của anh, xẹt qua bờ vai của anh, đi nhanh về phía trước! !

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cô nhanh chóng mà kiên quyết, anh chậm rãi dừng bước lại.

Đường Khả Hinh vọt vào bên trong thang máy, cũng không ngẩng đầu lên, đè xuống nút đóng cửa, biết trước mặt có người đang nhìn mình, hai mắt của cô càng lúc càng lạnh, mặc cho cánh cửa thang máy đóng lại, cũng không có ngẩng đầu lên!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lồng ngực của anh đột nhiên phập phồng mãnh liệt, nhưng cũng im lặng xoay người bước đi, từng bước nặng nề, bóng lưng kia đã nhiều năm vẫn luôn cô đơn và kiên trì như vậy, mặc dù gặp được một chút hạnh phúc, nhưng chấp nhận vì một áng mây mà buông tha bầu trời xanh có gió phơi phới, còn có một chút môi ngọt. . . . . . Mà tất cả những điều này cũng chỉ vì tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro