C26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Tư cách thi

"Chú ngựa ô?" Tưởng Thiên Lỗi giống như không có hứng thú biết, chỉ tiếp tục xem tài liệu của chuyên gia hầu rượu đầu tiên nói: "Một cô gái hai mươi tuổi hiểu được rượu đỏ sao? Hiểu được thức ăn sao?"

Các nhân viên Khách sạn cũng tò mò mở ra bìa tài liệu màu xanh dương trước mặt, tìm cô gái mới 20 tuổi, tò mò thân phận của cô.

Ánh mắt Đông Anh có chút kỳ quái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm giới thiệu nói: "Dường như cô ấy có khứu giác trời sanh, hơn nữa đối với thức ăn có một cái nhìn đặc biệt, cô ấy là người duy nhất thưởng thức qua 370 loại rượu đỏ, cũng đáp không sai một chút!"

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên nhưng vẫn chậm rãi lật xem tên chuyên gia hầu rượu thứ hai, một nữ hầu rượu người Anh tuổi chừng bốn mươi, dòng họ ba đời đều là thợ nấu rượu, đã từng được chọn vào hoàng cung Anh quốc phục vụ cho Nữ Hoàng nước Anh, hiện tại ở Khách sạn Hoàng Gia Anh quốc giữ vị trí chuyên gia hầu rượu, đã có mười năm kinh nghiệm. . . . . .

"Nói tiếp. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nói.

Đông Anh nhìn anh một cái, tiếp tục nói nữa: "Hơn nữa. . . . . . Cô ấy không chỉ có vị giác đối với rượu đỏ hơn người bình thường, cô ấy còn là bậc thầy rượu trắng, rượu thanh, rượu mơ, đối với trà nghệ cũng hết sức tinh thông, là chuyên gia trà hàng đầu."

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút hứng thú nhưng vẫn là tiếp tục lật xem tên của người kế tiếp, cũng đến từ nước Pháp, khoảng 60 tuổi, có ba mười năm kinh nghiệm hầu rượu, đã từng chủ trì nhiều bữa tiệc hội nghị nước đầu não, đối với thức ăn có giải thích phong phú, đối với rượu đỏ có nhiệt tình hơn người bình thường, câu nói sau cùng của ông ta: rượu đỏ là khởi nguồn của Sinh Mệnh loài người.

Đông Anh hiểu ý của Tưởng Thiên Lỗi, liền tiếp tục giải thích nói: "Lần này chúng ta chọn lựa chuyên gia hầu rượu, chủ yếu là nhằm vào khách sạn Trung Quốc chúng ta, phối hợp văn hóa ẩm thực của khách sạn Trung, Tây, cho nên trong quá trình lựa chọn cũng xem xét đến phương diện này một chút, phần lớn các chuyên gia hầu rượu xuất sắc, bọn họ quá quen thuộc văn hóa nước ngoài, đối với Trung Quốc chúng ta vẫn không có cách nhìn sâu sắc mà cô gái kia mặc dù không có quá nhiều kinh nghiệm nhưng cô ấy bằng khứu giác trời sanh, mỗi lần trong trận đấu cũng có thể ngẫu hứng bộc phát tài nghệ rất tốt. . . . . ."

Con ngươi quyến rũ của Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp, tiếp tục lật một tờ tài liệu chuyên gia hầu rượu, nhìn chuyên gia hầu rượu thứ tư là một nam chuyên gia người Trung Quốc, tuổi chừng năm mươi, mới nhìn lướt qua, cũng đã lật tới tên người sau cùng. . . . . .

Anh ngồi rất nghiêm túc, xem phần tài liệu chuyên gia hầu rượu cuối cùng, nhìn góc bên trái sơ yếu lý lịch, là một cô gái xinh đẹp có nụ cười hoạt bát đáng yêu, cặp mắt to sáng ngời động lòng người, làm ánh mắt anh nhìn kỹ, cảm giác quen thuộc nhanh chóng ập vào lòng, anh lập tức nhìn dấu khoanh tròn nhỏ chính giữa trên sơ yếu lý lịch viết tên họ chuyên gia hầu rượu. . . . . . Đường Khả Hinh!

Lông mày của anh lập tức nhíu chặt!

"Một người tôn trọng thức ăn và rượu đỏ, tại sao có thể ở trong trận đấu quan trọng như vậy đến trễ?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói hết lời nói, liền đem sơ yếu lý lịch đặt ở trên bàn ăn, mới ngửa mặt nói: "Bắt đầu đi."

Thật ra Đông Anh cũng nhận ra Đường Khả Hinh nhưng không có nghĩ đến cô là cô gái ngày hôm qua cùng Tổng Giám đốc đến cục cảnh sát, cô nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, có chút cẩn thận hỏi: "Tư cách thi của cô ấy. . . . . ."

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, nói: "Nếu đến giờ cuối cùng, cô ấy không tới thì hủy bỏ tư cách thi của cô ấy."

Đông Anh lập tức gật đầu, hiểu ý tứ của anh nói: "Tôi sẽ phái thư ký đến bên ngoài khách sạn tự mình đợi cô ấy tới đây."

"Bắt đầu đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nói.

Giám đốc vừa nghe, ngay lập tức đứng lên, nghiêm túc nói: "Cuộc thi chuyên gia hầu rượu bắt đầu! !"

Chương 27: Món trứng tráng phù dung

Cửa chính đại sảnh bữa tiệc mở ra, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây, mặc đồng phục com lê màu đen áo sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứng ở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, sau khi nghe được chỉ thị, lập tức dùng khay màu vàng, cầm tất cả các loại rượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dưới sự huấn luyện nghiêm chỉnh đem rượu đỏ cẩn thận đặt xuống ở trên một cái bàn dài khác, từng chai rượu đỏ được dùng vải màu vàng bao lại, ở trên miệng của nó lộ ra niên đại và nơi sản xuất, tổng cộng có 36 loại rượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.

Giám đốc liếc mắt nhìn chuyên gia pha rượu đầu tiên phía trên danh sách nói: "Người được đề cử đầu tiên: Jack"

ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, một người đàn ông người Pháp phong độ tao nhã, mặc tây trang màu đen, mang bao tay trắng, vẻ mặt nở nụ cười nghề nghiệp đi tới đứng ở giữa, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu chào hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhìn ông ta hơi cười.

Quản lý nhà hàng thấy chuyên gia pha rượu, ngay lập tức nháy mắt với Đầu bếp trưởng!

Đầu bếp trưởng khẽ gật đầu, ngay lập tức đứng lên, xoay người xoải bước đẩy cửa đi ra ngoài, mấy vị đầu bếp phụ tá đã sớm ở ngoài cửa chờ đợi, căng thẳng nói: "Lần này chúng ta phải làm món chính nào? Nghe nói đây là cuộc thi chuyên gia pha rượu cấp bậc cao nhất, món ăn của chúng ta phải trân quý nhất chứ?"

Đầu bếp trưởng không lên tiếng, chỉ là sải bước đi về phòng bếp trước đại sảnh bữa tiệc, đẩy mở hai cánh cửa, 20 người đầu bếp nổi danh phân ra ở các vị trí, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, chờ lệnh, đầu bếp trưởng lại đi về phía bên cạnh nồi lớn, tiện tay chộp lấy ba trứng gà, bật lò lửa một cái, ngọn lửa màu hồng bùng sáng lên......

Chúng đầu bếp cùng nhau nhìn anh ta.

Đầu bếp trưởng không lên tiếng, lưu loát cầm lên muỗng lớn, múc một chút dầu vẩy vào chảo, một tay khuấy ba trứng gà cho vào, lập tức nhắc tới chảo nóng hất lên không trung một chút liền đem một đĩa món trứng tráng phù dung trơn mềm hoàn mỹ thơm lừng, trút ở trong đĩa sứ trắng, nhỏ vài giọt nước tương, thuận tay cầm lấy rau mùi tây, đặt vào trong giữa trứng như đóa hoa, vết dầu xuôi theo mép đĩa trống không nhanh chóng chảy ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của các đầu bếp.

Chúng đầu bếp hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc kêu nhỏ: "Món trứng tráng phù dung?"

Đầu bếp trưởng nhanh chóng cầm cái đĩa món trứng tráng phù dung, đi vào đại sảnh bữa tiệc, đem đặt ở trên bàn ăn hình tròn, rót một ly nước lọc bày ở bên cạnh.

Jack thấy đĩa món trứng tráng phù dung này, khẽ giật mình nói: "mondieu" (tiếng Pháp: trời ạ)

Đông Anh coi thường ánh mắt kinh ngạc của chuyên gia pha rượu, mỉm cười xin phép: "Mời Laurence......"

Hai cánh cửa màu vàng kim vừa mở ra, một người đàn ông Pháp chừng 70 tuổi, mặc đồng phục khách sạn màu đen chỉnh tề, trước vạt áo mang bảng hiệu màu vàng, mái tóc bạch kim gọn gàng quấn sau ót, hai mắt lấp lánh có thần, mặt mũi hồng hào, mỉm cười phong độ thẳng bước đi vào.

Tất cả nhân viên khách sạn bên trong đại sảnh bữa tiệc gần như nhất trí đứng dậy, mỉm cười vỗ tay.

Laurence giơ tay chào hỏi với mọi người, liền sải bước tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hướng về phía anh vươn tay: "Tưởng Tổng Tài......"

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, mới vươn tay, hướng về phía Laurence cung kính nói: "Cám ơn ông tới tham gia cuộc thi tuyển lần này."

Laurence hơi tiếc nuối dùng tiếng Trung Quốc vô cùng tiêu chuẩn nói: "Dùng khứu giác bảy mươi năm, trong một đêm không nhạy, giống như là đang nhắc nhở tôi, phải dùng phần còn lại của cuộc đời tôi cho gia đình. Hi vọng lần này Khách sạn Á Châu có thể chọn lựa chuyên gia pha rượu ưu tú nhất trên thế giới."

Tưởng Thiên Lỗi lập tức mỉm cười nói: "Cám ơn ông đã bỏ ra nhiều năm đối với khách sạn. Hi vọng sau khi về nước, thân thể ông có thể mau sớm bình phục, chúng tôi chờ ông trở lại."

Hai người cùng nhau mỉm cười, Laurence buông tay ra, đầu tiên liếc mắt nhìn món trứng tráng phù dung trên bàn ăn, ông ta a một tiếng, giơ tay nói: "Good!"

Ông ta nói xong, liền ngồi vào vị trí phía dưới Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười ngửa mặt nhìn chuyên gia pha rượu đang chuẩn bị thi.

"Cuộc thi bắt đầu......" Đông Anh vỗ nhẹ bàn tay.

Nhân viên phục vụ nhà hàng Pháp chuẩn bị đã lâu, cùng nhau mang bao tay trắng tiến lên, cùng lúc dùng dao mở chai, chuẩn mực mở ra từng chai rượu đỏ, nhất thời cả gian đại sảnh tiệc tràn ngập mùi rượu nồng đậm.

Jack, chuyên gia pha rượu số 1 đi tới món trứng tráng phù dung, xem xét màu sắc, cầm đôi đũa bạc, gắp một chút món trứng tráng phù dung bỏ vào trong miệng, sau khi nếm thử mới đi đến tới bàn rượu đỏ, cầm lên nút gỗ nghe mùi vị cất rượu đỏ.

Đông Anh căn dặn ba người thư ký mời chuyên gia pha rượu kế tiếp vào sân.

Nữ chuyên gia pha rượu đi vào trước, liếc mắt nhìn món trứng tráng phù dung trên đĩa, vẻ mặt cũng lộ ra kinh ngạc, lại đến trước bàn rượu đỏ, cầm lên nút gỗ ngửi mùi vị rượu đỏ......

Chuyên gia pha rượu thứ ba cũng liên tục đi vào......

Chuyên gia pha rượu thứ tư cũng theo sát đi vào.

Đông Anh cầm văn kiện lên gắp, kêu nhỏ: "Người được đề cử thứ năm, Đường Khả Hinh......"

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, không lên tiếng.

Chương 28: Truyền bá rộng rãi

Đại sảnh Club.

Quản lý Hành chánh nhân sự cùng hai người thư ký, căng thẳng đứng ở trước bậc thang, trông chừng về phía con đường lớn nơi xa trải dài ra biển, vẻ mặt lộ ra gấp gáp.

"Chắc chắn tới chứ?" Một thư ký trong số đó có chút không tin, nói: "Đây chính là vinh dự cực lớn a, nghĩ đến chọn ra từ trong nhóm 2.000 chuyên gia pha rượu, được tuyển chọn rồi tiền đồ không thể đo lường a."

Quản lý Hành chánh Tiêu Tình nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian phía trên, đã trễ mười lăm phút rồi, ngay cả cô cũng tiếc nuối lắc lắc đầu.

Bên trong đại sảnh bữa tiệc.

"Đường Khả Hinh. . . . . ." Đông Anh lại cầm tài liệu, nhẹ giọng kêu.

Tưởng Thiên Lỗi hoàn toàn lạnh lùng không lên tiếng, chỉ nhìn lên mấy vị chuyên gia pha rượu ở trước mặt, đang dùng phương pháp đặc biệt để giải rượu, thậm chí bắt đầu nếm thử rượu. . . . . .

Laurence nhìn Đông Anh một cái, liền cũng cầm lấy tài liệu, mở ra trang thứ năm, nhìn tư liệu cá nhân Đường Khả Hinh ở phía trên, kêu nhỏ: "Là cô ấy?"

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Laurence, hơi cười hỏi: "Laurence tiên sinh biết cô ấy?"

Laurence có chút cảm thán nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Vị tiểu thư này đáng là nhân tài, nếu được bồi dưỡng, chờ một thời gian sẽ thành tựu rất lớn. Bởi vì tôi đã từng xem qua tài liệu dự thi của cô ấy, cô có cảm ứng khứu giác trời sanh, có thể ngửi ra ba mùi vị. Rất khó có được. Trên sơ yếu lý lịch của cô ấy cũng viết: thức ăn và rượu đỏ, thật ra có thể sinh ra bí mật khổng lồ. Chỉ có người thích thăm dò mới có thể mang tới cho khách cảm thụ mùi vị mới mẻ. Mặc dù có hơi trẻ tuổi, rất nhiều thứ ngây ngô, nhưng tôi vô cùng mong đợi đối với cô ấy!"

Tưởng Thiên Lỗi đã hiểu, liền mặt ngửa mặt lên, không lên tiếng.

Sau khi bốn người pha rượu đang thưởng thức các loại rượu đỏ, liền nhất trí chọn lựa ra rượu trắng tuyết lợi loại mới, dùng để phối hợp với trứng phù dung. Bọn họ nhất trí giải thích, trong rượu trắng tuyết lợi độ ủ nhạt, sẽ không như rượu đỏ ủ chua mà lấn át món trứng tráng phù dung, chỉ có một người pha rượu sau cùng, lúc cầm ra rượu trắng thì vẫn hơi có vẻ do dự. . . . . .

"Ông có nghi ngờ gì?" Laurence nhìn một người pha rượu sau cùng, mỉm cười hỏi.

Người pha rượu thứ tư nhấp nhẹ món trứng phù dung thì có chút khó nghĩ lắc đầu cười nói: "Nước tương này không phải nước tương bình thường, có một mùi vị đặc biệt, phối hợp với rượu nho trắng, sẽ khó có thể phát huy được hương vị của nó. . . . . ."

Đầu bếp trưởng khẽ cúi xuống, mỉm cười không lên tiếng.

Thời gian tranh tài vòng thứ nhất sắp kết thúc, rút ngắn quá trình lựa chọn, lại đem rượu nho trắng trả về chỗ cũ, sau đó nâng chén thưởng thức tất cả rượu đỏ. . . . . .

Bệnh viện!

Nhã Tuệ nắm điện thoại, thừa dịp Khả Hinh bởi vì cảm xúc kích động khóc đã mệt, tròng mắt còn vương nước mắt chìm vào giấc ngủ, cô ngồi ở đầu phòng bệnh, có chút lo lắng nhỏ giọng nói: "Vòng tranh tài thứ nhất là cái gì? À? Món trứng tráng phù dung? Chỉ đơn giản như vậy? Một cuộc thi lớn trong năm chỉ một đĩa món trứng tráng phù dung? Đây là món ăn Trung, phối hợp với rượu đỏ không phải quá miễn cưỡng sao? Thợ nấu rượu cũng chọn cái gì? Rượu Tuyết lợi? Đáp án đúng rồi sao?"

Đường Khả Hinh sâu kín mở đôi mắt đẫm lệ, giống như nhìn về phương xa. . . . . .

"Lúc nào có kết quả? Còn có một chuyên gia pha rượu. . . . . . người đó còn chưa tới sao?" Nhã Tuệ căng thẳng hỏi.

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, đột nhiên ở sau lưng Nhã Tuệ, mở ra đôi môi tái nhợt sâu kín nói: "Món trứng tráng phù dung, nhất định sẽ điểm nước tương, nhưng món trứng tráng phù dung nửa chín, trơn mềm ngon miệng, phối hợp với nước tương vỏ quít sẽ che giấu mùi trứng, thậm chí sẽ làm lòng trắng trứng sinh ra vị chát, đưa vào miệng nằm ở cổ họng, cho nên đầu bếp Phương Nam biết sử dụng nước tương đặc biệt ướp gia vị, bởi vì Phương Nam là nơi nổi tiếng nhất ướp gia vị nước tương, hòa tan với nước mưa đầu mùa xuân, có vị ngọt đặc biệt, kết hợp với rượu đỏ Xích Hà Châu mới 1993, vị ngọt kết hợp cùng độ ủ chua, thật sự có thể sinh ra vị nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, làm cho thực khách rất ấn tượng, nhưng thời gian giải rượu nhất định phải hơn 20', phòng ngừa độ ủ quá nặng hoặc quá ít, thêm một cục đá, vị sẽ ngon hơn. . . . . ."

Nhã Tuệ thoáng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh nói: "Nhưng không phải rượu đỏ nhiệt độ mạnh sao?"

Đường Khả Hinh sâu kín nói: "Vạn vật trên thế gian này, phối hợp bất kỳ vật gì, cũng sẽ sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu. . . . . . Không câu nệ với truyền thống, mới có thể tạo ra vị giác và cảm thụ mới nhất. . . . . ."

Đáp án cuối cùng sắp xuất hiện. . . . . .

Đại sảnh bữa tiệc.

Chuyên gia pha rượu thứ tư đột nhiên buông bỏ rượu tuyết lợi, chọn một chai rượu đỏ trong đó, xác định thời gian giải rượu đã vượt qua 25 phút, mới cầm lên ly lùn, châm một ly rượu đỏ, đặt bên cạnh món trứng tráng phù dung, thậm chí gắp một cục đá nhỏ bỏ vào trong ly rượu mới mỉm cười nhẹ giương tay, lùi về phía sau một bước. . . . . .

Laurence đột nhiên nhìn ông ta cười một tiếng.

Đông Anh nhìn ông ta đã xong, liền mở miệng nói: "Mở tất cả đoạn vải màu vàng trên rượu đỏ mà các chuyên gia pha rượu đã lựa chọn, xem số năm và nơi sản xuất."

Bốn nhân viên phục vụ tiến lên, mở ra đoạn vải, ba người đầu, bọn họ chia ra chọn lựa rượu trắng Tuyết lợi năm 2.000, mà chuyên gia pha rượu sau cùng chọn lựa rượu đỏ Xích Hà Châu năm 1993.

Nhã Tuệ nắm điện thoại, quay đầu lại, nhìn Khả Hinh có chút giật mình nói: "Kết quả công bố. . . . . . Vòng tranh tài thứ nhất, người thứ tư chiến thắng. . . . . . Cô đáp đúng. . . . . ."

Đường Khả Hinh ngây người, hai mắt mờ mịt, đột nhiên nhớ tới khi còn bé, cha đứng ở trong phòng bếp, vươn tay an ủi mình, mỉm cười nói: "Khả Hinh a, cuộc sống của chúng ta đều do thức nuôi cho chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải dụng tâm cảm thụ, cảm ơn thức ăn mang đến cho chúng ta sức sống mạnh mẽ. . . . . . Cha hi vọng trong tương lai Khả Hinh có thể đem thức ăn ngon truyền bá rộng rãi. . . . . ."

Lòng của cô đau xót, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Vòng tranh tài thứ nhất kết thúc nhưng Đường Khả Hinh vẫn không đến, Đông Anh có chút tiếc nuối nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Laurence lại tiếc nuối lắc đầu nói: "Tôi rất muốn gặp cô gái có cách nhìn đặc biệt đối với thức ăn. . . . . . Thật tiếc quá. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lạnh lùng chậm rãi ra lệnh: "Tìm cô ấy!"

Ánh mắt của Đông Anh sáng lên, mỉm cười nói: "Dạ!"

Chương 29: Đã tìm được cô ấy

Đông Anh mặc đồng phục màu đen, mang theo huy hiệu khách sạn, dẫn hai người thư ký, bước nhanh ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, căn dặn thư kí hành chánh đứng ở ngoài cửa nói: "Tổng Giám đốc có lệnh, khẩn cấp tìm cho được Đường Khả Hinh! ! Cô lập tức đem tài liệu liên quan đến cô ấy cho chúng tôi, thân phận chính xác nhất của cô ấy, còn có hoàn cảnh làm việc và bạn bè hằng ngày của cô ấy, đều phải tìm ngay!"

"Dạ!" Thư kí hành chánh lập tức trở về đến phòng làm việc, tra tìm tài liệu!

Cuộc tranh tài diễn ra càng lúc càng quyết liệt, đầu bếp trưởng Khách sạn Á Châu, dẫn đầu bếp nhà hàng Pháp, đầu bếp nhà hàng Tây, đầu bếp nhà hàng Trung Quốc, không ngừng ra ra vào vào, đưa lên từng món thức ăn, nhân viên phục vụ cũng từng người nối đuôi, chậm rãi đưa lên các loại rượu đỏ quý. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lạnh nhìn tất cả chuyên gia pha rượu ưu tú phát huy tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhất, chỉ có Laurence trong suốt cả quá trình, ánh mắt chưa bao giờ buông lỏng, ông ta là một người đàn ông sáng lập ra huyền thoại, cho nên ông ta rất thích tìm ra nhân vật huyền thoại thực sự. . . . . .

Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rối rít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, quản lý hành chánh càng không ngừng gọi điện thoại của Đường Khả Hinh nhưng điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy, sau khi Đông Anh nhận được tài liệu của Đường Khả Hinh, ngay lập tức phái vệ sĩ vội vàng đi ra đại sảnh Club tự mình đi tìm người.

Bệnh viện.

Nhã Tuệ ngồi ở bên giường bệnh, sâu kín nhìn Khả Hinh nằm ở trên giường trắng tinh, má trái quấn băng gạc, hai mắt nhắm lại buồn bã, khóe mắt vẫn vương nước mắt, trong lòng của cô đau nhói, nếu như lúc này Khả Hinh đi dự thi là một chuyện hạnh phúc dường nào? Nỗ lực nhiều năm như vậy. . . . . .

Nhã Tuệ không dám nghĩ thêm nữa, biết cô không ngủ liền nghẹn ngào nói an ủi: "Khả Hinh, không cần lo nghĩ chuyện so tài, sau này có cơ hội chúng ta lại tham gia, được không?"

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nhắm mắt, mọi thứ xung quanh đều đen tối, nhưng dường như thấy hình ảnh duy nhất có màu sắc, cha dẫn mình đi tới hầm rượu đỏ, chỉ vào từng chai rượu đỏ, ôn tồn chậm rãi giới thiệu: "Đây là Xích Hà Châu, đây là Phẩm Lệ Châu, đây là Xà Long châu. . . . . . để phân biệt được các loại rượu, thật ra rượu đỏ là bài tập đơn giản nhất, bởi vì người chưng cất rượu sẽ ở bất kỳ thời điểm nào trong điều kiện thuận lợi về gió sương, ánh sáng mặt trời, dùng nhiều loại giống nho, chưng cất với nhau, rượu đỏ sẽ tỏa ra mùi thơm khắp nơi, rượu đỏ là sự sáng tạo của người chưng cất rượu và cũng là sinh mệnh thứ hai tỏa sáng của quả nho. . . . . . Phải biết rằng bản thân sinh mệnh không lặp lại, chúng ta đối mặt với rượu đỏ, sinh mệnh thứ hai, thì càng phải quý trọng sinh mạng tốt đẹp của mình. . . . . . Khả Hinh, con phải nhớ cha lời nói, cho dù trong tương lai có bao khó khăn xảy ra, cũng phải quý trọng cơ hội trong tay có thể làm cho mình hạnh phúc. . . . . . Không nên bỏ qua cơ hội mà số mạng cho con. . . . . . Bởi vì. . . . . . Có lẽ đối với vài người, có thể cơ hội chỉ có một lần. . . . . . Mất đi cũng sẽ không quay trở lại. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh đóng chặt đột nhiên run mạnh một cái, lông mi trào ra nước mắt buồn bã.

Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Khả Hinh như vậy nóng lòng muốn an ủi, không ngờ vừa khéo điện thoại di động vang lên, cô vội vã liếc mắt nhìn là điện thoại của đồng nghiệp liền đi ra ngoài, đoán chừng là nói đến cuộc thi, nhớ ngày đó, Khả Hinh nộp đơn tham dự cuộc thi của Khách sạn Á Châu, cô biết nội quy quy định của khách sạn rất nghiêm cũng tránh để người đàm tiếu cho nên che giấu thân phận bạn bè của mình và Đường Khả Hinh, cô vừa đi ra ngoài vừa nghe điện thoại, tiếp tục nói diễn biến cuộc thi của khách sạn. . . . . .

Đường Khả Hinh chậm rãi mở đôi mắt đẫm lệ, nghĩ tới lời nói của cha, nặng nề quay về thế giới của mình, lời nói thấm thía như vậy, hy vọng nhiều như vậy, cô thở hổn hển, ngồi thẳng người dậy, rơi lệ liếc mắt nhìn dải băng cột vào trên người mình, cô cắn răng dùng hết hơi sức, xoay cổ tay, muốn giãy giụa ra khỏi dải băng, bất đắc dĩ bác sĩ vì sợ cô tự tổn thương nên buộc dải băng thật chặt, nước mắt của cô lăn xuống, cả người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng, cố sức giật cổ tay đã sưng đỏ, cho đến nổi trầy da bầm tím rốt cuộc cởi bỏ được dải băng! !

Cô thở dốc một hơi, cô đã tự do, nức nở rơi lệ, đôi tay run lẩy buông lỏng dải băng trên người, cố nén vết thương sau vai, vừa muốn bước chân trần xuống giường, ai ngờ thân thể chợt choáng váng, cả người té xuống, gương mặt bị thương đập trúng lên một góc mép giường, máu tươi tràn ra, một cơn đau thấu tim phổi làm cho cô ngã trên mặt đất, đau đến sắp hít thở không thông, cô cắn răng chịu đựng đau đớn, mặc cho máu tươi từ trên mặt chảy xuống, hai tay chống chặt mặt sàn cứng rắn, chuẩn bị muốn bò dậy, không ngờ lại ngất xỉu ngã xuống sàn. . . . . .

Nhã Tuệ nghe được tiếng động liền vội vàng cúp điện thoại, đi vào bên trong phòng bệnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh ngã xuống đất, trên mặt, trên người tất cả đều là máu tươi, cô khiếp sợ nhào tới thét to: "Khả Hinh . . . . . ."

Đường Khả Hinh nắm chặt hai tay của người bạn thân, chống đỡ thân thể muốn đứng lên, khóc nói: "Tôi muốn đi tham gia cuộc thi! Tôi nhất định muốn đi tham gia cuộc thi! Tôi không thể để cho cha thất vọng! ! Tôi không thể để cho ông ấy thất vọng! Tôi là hy vọng duy nhất trong cuộc đời ông ấy! Tôi muốn đi thi! Tôi muốn đi thi! Nhã Tuệ, giúp tôi đi!"

Nhã Tuệ ôm lấy người bạn thân, khóc nói: "Dáng vẻ cô như thế này còn muốn đi thi sao? Cho dù cô đi thi, nhưng mặt của cô làm thế nào? Cô đừng như vậy, buông tha đi . . . . . ."

"Tôi không muốn! ! Tôi không muốn buông tha! !" Đường Khả Hinh đột nhiên lắc đầu, đang kích động muốn chống lên thân thể run rẩy, nhưng đột nhiên choáng váng té ngã! !

Nhã Tuệ hoảng sợ ôm chặt bạn thân, nhìn ra ngoài khàn giọng kêu to: "Bác sĩ . . . . . . mau tới đây! ! Bệnh nhân ngã xuống, vỡ vết thương rồi! !"

Bác sĩ và y tá mau chóng chạy vào, thấy tình huống này, kinh hãi lập tức nhào tới trước, chích thuốc giảm đau cho cô, rồi đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt cầm máu. . . . . .

"Mau! !" Bác sĩ ném ống nghe bệnh, tự mình ôm lấy Khả Hinh đặt lên giường di động, cùng y tá nhanh chóng đẩy cô đi ra ngoài, Nhã Tuệ vừa đi theo ra ngoài, vừa đau lòng rơi lệ nhìn bạn thân vẫn còn đang trên giường di động, gào khóc thê thảm, cô căng thẳng vội vã nắm tay Khả Hinh, nói: "Khả Hinh, cô phải kiên cường lên! Đừng nghĩ đến cuộc thi! Nhất định sau này chúng ta sẽ có cơ hội một lần nữa! ! Nhất định sẽ có!"

Đường Khả Hinh lại cuốn rúc vào trên giường di động, mặc cho máu tươi chảy ra, nắm chặt tay của bạn thân, cầu cứu khóc nói: "Nhã Tuệ, cô hiểu tôi mà, tôi nhất định phải đi tham gia cuộc thi, dẫn tôi đi, tôi muốn đi tham gia cuộc thi . . . . . . tôi không thể để cho cha thất vọng! ! Tôi cầu xin cô, Nhã Tuệ! ! Mang tôi đi thi . . . . . . Nhã Tuệ. . . . . . Tôi cầu xin cô . . . . . . "

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng rơi lệ nhìn người bạn thân đang được đưa vào phòng cấp cứu, vẫn vươn tay về phía mình, ánh mắt lộ ra đau thương tuyệt vọng, trong lòng của cô đau nhói, ngồi xổm ở bên cửa phòng cấp cứu, che mặt nức nở.

Đại sảnh bữa tiệc!

Cuộc tranh tài vẫn đang diễn ra, mọi người nghỉ ngơi giữa buổi, Đông Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cúi người xuống nói: "Đã tìm được cô ấy rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi mặt hơi nghiêng, chậm rãi hỏi: "Ở nơi nào?"

Chương 30: Huỷ bỏ

Đông Anh nhỏ giọng nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Thì ra là Đường Khả Hinh và Phó Giám đốc Nhã Tuệ nhà hàng Tây chúng ta là bạn thân, rạng sáng đêm qua, nghe nói cô ấy nói Đường Khả Hinh bị thương nằm viện nên chạy tới chăm sóc, đây là người nhà của Nhã Tuệ nói, vừa rồi chúng tôi gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, cô ấy cũng không nhận.

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lúc này mới nhớ tới sáng nay Nhã Tuệ gọi điện thoại cho mình, nghe giọng của cô rất gấp, ánh mắt anh lóe lên rồi chớp một cái, nhớ tới đêm qua, sau khi mình rời đi Đường Khả Hinh một mình đứng ở giữa đường tối tăm. . . . . .

Đông Anh đứng ở một bên, chờ đợi một lúc, mới hơi nghi ngờ cúi người, nhắc nhở. . . . . ."Tổng Giám đốc?"

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nề hỏi: "Cô ấy bị thương như thế nào?"

Đông Anh lại nói: "Tình huống cụ thể không rõ lắm, chỉ nghe người nhà của Nhã Tuệ nói, bị thương thật nghiêm trọng nhưng mà vì con gái vẫn không nhận điện thoại, cho nên không có cách để thông báo."

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một lúc liền lạnh nhạt nói: "Nếu cũng bị thương nằm viện, khả năng tới đây dự thi không lớn, hủy bỏ tư cách thi của cô ấy đi"

Đông Anh nhìn anh một cái, khẽ gật trả lời: "Vâng . . . . ."

"Tổng Giám đốc, cậu biết tình hình của cô gái kia sao?" Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút quan tâm hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nghiêng người, chậm rãi nói với Laurence: "Nghe nói hôm nay cô ấy bị thương nằm viện, tình trạng tương đối không lạc quan cho nên sẽ không tới."

"Ồ. . . . . . thật đáng tiếc." Laurence thất vọng nói.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.

***

Giường di động được nhẹ nhàng đẩy ra, Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm lại hai mắt, nằm ở trên giường, thoi thóp thở.

Nhã Tuệ lo lắng đứng lên, nhìn bộ dáng của bạn thân trong lòng lại đau nhói, vội vàng nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô, lặng lẽ rơi lệ.

Hai người y tá nhìn Nhã Tuệ tận tâm tận lực vì bạn bè như vậy nên có chút quan tâm hỏi: "Cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không có thấy người nhà của cô ấy tới thăm cô ấy? Dù sao lúc yếu ớt nhất ai cũng rất mong người nhà. Nếu như có người nhà của cô ấy ở bên cạnh, có thể sẽ tốt hơn một chút, không đến nỗi quá xúc động. . . . . ."

Nhã Tuệ sững sờ, sâu kín nhìn gương mặt tái nhợt của bạn thân, chợt nhớ tới hôm nay là ngày 03 tháng 10, vừa vặn là sinh nhật của cha Khả Hinh, cô đã từng hứa với cha mình, sau cuộc thi phải đến nhà giam thăm ông. Nghĩ tới đây, cô suy nghĩ một chút rồi đi theo y tá đẩy Khả Hinh vào phòng bệnh. . . . . .

"Hả? Điện thoại di động của ai rơi trên sàn?" Y tá nhìn điện thoại di động màu trắng trên sàn, kỳ quái hỏi.

Lúc này Nhã Tuệ mới nhớ tới, vừa rồi nhào vào xem Khả Hinh thì điện thoại di động của mình rơi trên sàn, cô vội vã nhặt lên điện thoại di động, nhẹ nhàng xoa xoa, lại phát hiện trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ từ khách sạn, có thể Giám đốc thúc giục mình về khách sạn đi làm, cô không nghĩ nhiều, liền gọi điện thoại về nhà để ba mẹ tới đây chăm sóc một chút, mình phải đi ra ngoài.

Khả Hinh nằm yên trên giường bệnh, bởi vì thuốc mê chưa tan vẫn ngủ thật say, Nhã Tuệ nhìn thời gian không còn sớm nữa liền nói y tá giúp cô chăm sóc một chút, rồi nhanh chóng đi ra bệnh viện, lúc ở gần bệnh viện mua một cái bánh ngọt nho nhỏ sau đó lên tắc xi, đưa tiền nói: "Đến nhà giam Tây Hoa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro