C281 - 285

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 281: Bánh ngọt

Phòng ăn nhân viên Khách sạn Á Châu!

Phòng ăn nhân viên gần hai trăm mét vuông đang náo nhiệt, bởi vì từ trước đến giờ Khách sạn Á Châu không phân biệt nhân viên cấp bậc cao hay thấp, cho nên từ nhiều năm trước tới nay, vô luận là quản lý cấp cao hay nhân viên cấp bậc thấp nhất của Tập đoàn Á Châu thì bữa ăn của mọi người đều như nhau, vì vậy hôm nay mọi người nghe nói đầu bếp Trưởng mời dùng điểm tâm, sáng sớm tất cả mọi người đều vui vẻ đi tới phòng ăn, quả thật nhìn bữa sáng rất phong phú, có cà phê Capuchino, nước sữa gừng thượng hạng, bánh ngọt thơm ngon, còn có mì xào chân giò hun khói Kim Hoa, tùy ý mọi người lựa chọn, tất cả mọi người đều hưng phấn chọn cho mình món điểm tâm thích hợp, tụ họp từng nhóm ba nhóm năm, người của các bộ phận, vừa nói vừa cười, bàn tán ầm ĩ.

Kỳ Gia Minh vẫn còn cầm bánh bao nướng mình thích ăn, ngồi chung với đám người Trần Mạn Hồng, kể lại chuyện Nhã Tuệ và mình xem mắt, làm cho đám quản lý cười ha ha.

"Còn nói nữa, còn nói nữa! Mất mặt chết!" Nhã Tuệ lại đỏ mặt dậm chân, sắp khóc.

Đường Khả Hinh vừa uống cà phê capuchino xanh, vừa nhìn bạn thân như vậy, vừa áy náy vừa buồn cười.

"Đều do cô! Ghét!" Nhã Tuệ tức giận đánh Đường Khả Hinh một cái! !

Đường Khả Hinh rụt người lại, liền vội vàng vươn tay ôm Nhã Tuệ một chút, liên tục nói xin lỗi, không để cho cô tức giận nữa.

Mọi người đang tưng bừng náo nhiệt, sau đó nghe được bên ngoài có người cao giọng kêu to: "Tổng Giám đốc đến phòng ăn dùng điểm tâm. . . . . ."

Một tiếng hô to kinh khủng vang lên làm cho mọi người giật mình, toàn thể nhân viên chợt dừng động tác trong tay, như bị người điểm huyệt, đều cho rằng mình nghe lầm, ngay cả đầu bếp trưởng nấu ăn trong phòng bếp, cầm cái muỗng, cũng hoảng sợ dừng lại, không nói lời nào!

"Tôi . . . . . Tôi mới vừa. . . . . ." Lúc phòng ăn đột nhiên yên lặng như tờ, Trần Mạn Hồng phục hồi lại tinh thần đầu tiên, nhìn về phía đám nam quản lý trước mặt, có chút mất hồn nói: "Mới vừa rồi tôi nghe nói, Tổng Giám đốc muốn tới phòng ăn nhân viên chúng ta dùng cơm phải không?"

Từ Trạch Minh và Kỳ Gia Minh, còn có đám quản lý cùng nhìn về phía cô, gật gật đầu nói: "Đúng vậy. . . . . ."

"Mẹ ơi! Tại sao !" Bánh ngọt trong tay Trần Mạn Hồng rơi xuống, kêu nhỏ!

Lúc này nhân viên cả phòng ăn đều ồn ào! !

Đường Khả Hinh cũng trở nên kích động suy nghĩ: tại sao?

"Tổng Giám đốc đến rồi!" Đây là một tin tức chính xác!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cửa vào, lập tức nghe được một loạt tiếng bước chân rất nghiêm túc, mọi người nín thở yên lặng, quả thật nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, phong cách tôn quý và khí thế đi tới, đám thư ký và lãnh đạo cấp cao của khách sạn đi theo phía sau. . . . . .

Cả phòng ăn sắp vỡ tung, bộp một tiếng, để món ăn trong tay xuống giống như trong quân đội, lập tức nghiêm túc đứng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi chào: "Tổng Giám đốc!"

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở cửa phòng ăn, nhìn đám nhân viên khách sạn đứng nghiêm chỉnh, anh khẽ nở nụ cười, hơi giơ tay trầm giọng nói: "Đều ngồi xuống đi, thả lỏng chút, tôi nghe nói hôm nay là đại thọ của đầu bếp Trưởng, hiếm khi ông ấy có lòng mời đồng nghiệp khác chúc mừng, đủ thấy tinh thần đoàn kết của khách sạn chúng ta. . . . . . Cho nên hôm nay tôi cũng tới tham gia một chút, xem đầu bếp Trưởng của chúng ta dâng tặng cho mọi người món ngon gì. . . . . ."

Đám nhân viên đều không dám nói chuyện, cũng không dám ngồi xuống, có chút lo lắng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

"Ngồi xuống đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bọn họ lại ra lệnh.

Đám nhân viên nghe được Tổng Giám đốc nói như vậy, tất cả đều im lặng ngồi xuống, không còn không khí náo nhiệt mới vừa rồi, mọi người ăn cái gì cũng giống như dàn trận sẵn sàng đón quân địch, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Tổng Giám đốc Tưởng, suy nghĩ nhân vật trong truyền thuyết này, rốt cuộc bình thường thích ăn gì?

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, cũng lộ ra cảm giác kích động nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đang nghĩ tại sao anh tới đây?

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi tới đứng trước món ăn tự chon, nhìn các món điểm tâm hôm nay, quả thật hết sức phong phú, nhất là anh nhìn thấy món mì sợi trộn chân giò hun khói Kim Hoa, trên mặt của anh lộ ra nụ cười hài lòng, nhàn nhạt nói: "Đầu bếp Tiêu quả nhiên là một đầu bếp rất tận tụy, cho dù đối đãi với khách hàng hay đối với đồng nghiệp, cũng tận tâm dâng hiến món ăn ngon nhất."

Đông Anh cũng mỉm cười đi theo ở phía sau anh, dịu dàng hỏi: "Tổng Giám đốc, anh thích ăn món nào?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, từng bước từng bước đi đến bàn món ăn tự chọn, nhìn các loại món ăn, còn đang do dự, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi lão đầu bếp đang ngẩn người bên trong cửa bếp: "Bình thường, nhân viên khách sạn chúng ta ăn món gì?"

"À?" lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy Lão đầu bếp tiếp xúc Tổng Giám đốc, trong lúc nhất thời, sửng sốt, đầu óc trống rỗng.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía lão đầu bếp, âm thanh nhàn nhạt hỏi lại: "Bình thường, nhân viên khách sạn chúng ta ăn món gì?"

"Ồ!" Lão đầu bếp nghe xong, lập tức rất cung kính nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Có mì hoành thánh, mì thịt bò, các loại bánh bao, cháo gà xé phay, cháo thịt heo, cháo sườn, các thức ăn nhẹ gồm bánh ngọt, sữa đậu nành, sữa tươi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng lắng nghe, sau đó gật đầu một cái, âm thanh nhàn nhạt nói: "Vậy thì lấy chén cháo gà và một miếng bánh ngọt đi. . . . . ."

"Tốt!" Đầu bếp lập tức gật đầu, xoay người về phía sau, muốn cầm một cái chén lớn . . . . . .

"Tôi ăn sáng không nhiều lắm, không cần chén lớn như vậy, tránh lãng phí. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhàn nhạt nói.

"Vâng vâng vâng!" Lão đầu bếp lập tức cầm một chén sứ nhỏ, múc thêm một chén cháo gà xé phay, rồi gắp một miếng bánh ngọt dâu tây đặt ở trong đĩa màu trắng, cùng đặt ở trên một cái khay màu nâu, tự mình bưng ra cửa sổ, Đông Anh lập tức tiến lên muốn nhận lấy, nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại giơ tay nói: "Tôi cầm cho. . . . . ."

Đông Anh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng tiến lên, mỉm cười nhận lấy khay trong tay lão đầu bếp, nói một câu: "Cám ơn. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Lão đầu bếp hoảng sợ đến nói không ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi đang cầm phần điểm tâm, xoay người nhìn toàn trường một vòng.

Toàn thể nhân viên cũng hết sức nín thở nhìn về phía anh, không biết anh muốn ngồi nơi nào? Bởi vì nơi này gần như ngồi đầy rồi, có người muốn đứng lên cũng không dám, bởi vì điều này quá lộ liễu, tất nhiên sẽ bị người mắng nịnh nọt, cho nên mọi người cũng không muốn mặt đứng lên, chỉ ngây ngốc nhìn.

Bàn của đám người Trần Mạn Hồng cách Tổng Giám đốc gần nhất, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, anh muốn đi đâu?

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được liếc anh.

Lưu Nhã Tuệ càng căng thẳng ngồi dựa vào Đường Khả Hinh, giống như Lão Ưng bảo vệ con gà con vậy!

Tưởng Thiên Lỗi đang cầm khay, nhìn mọi người mấy lần, giống như lơ đãng đi về phía trước, sau đó trực tiếp đi tới bàn Trần Mạn Hồng, đặt khay xuống!

Bộp một tiếng! đám người Trần Mạn Hồng lập tức thật căng thẳng đứng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút căng thẳng chào: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

"Ngồi đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi giống như lơ đãng vừa vặn ngồi ở đối diện Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn về phía anh.

Đám quản lý cả bàn và nhân viên toàn trường nhìn cảnh tượng này, tất cả đều nói không ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cả phòng ăn vẫn yên lặng, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nói: "Ngồi đi. . . . . ."

Trần Mạn Hồng và bọn Kỳ Gia Minh nhìn thoáng qua nhau, liền im lặng ngồi xuống, trái tim Đường Khả Hinh cũng đập thình thịch ngồi xuống, ngẩng đầu lên liếc Tưởng Thiên Lỗi một cái, mặt của cô lại đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng, quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Gia Minh ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Điểm tâm của đầu bếp Tiêu như thế nào?"

"Rất tốt!" Kỳ Gia Minh căng thẳng vội vàng nói.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, cầm cái muỗng, mới nói: "Vậy mọi người cố gắng thưởng thức đi."

Mọi người cũng hoảng sợ đến không dám cầm đũa lên, hoặc nâng cà phê, hoặc xé bánh bao ăn không có chút mùi vị nào.

Đường Khả Hinh cũng im lặng cầm cà phê uống một hớp nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi cầm cái muỗng, uống một hớp cháo gà, mới nhàn nhạt hỏi: "Sáng sớm uống cà phê, không sợ dạ dày khó chịu sao?"

Đường Khả Hinh uống cà phê, đang chìm trong suy nghĩ của mình.

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy đối phương không trả lời, liền im lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Mọi người cũng im lặng nhìn về phía cô.

Lúc này Đường Khả Hinh mới ý thức được ánh mắt của mọi người nhìn mình, cô cầm cà phê, nhìn mọi người có chút ngạc nhiên a một tiếng.

"Tổng Giám đốc hỏi cô, sáng sớm uống cà phê, không sợ dạ dày khó chịu sao?" Nhã Tuệ hết sức căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói khẽ.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Thiên Lỗi đang nhìn mình chằm chằm, trái tim của cô lại bùm một tiếng đập rất lợi hại, mặt đỏ lên, thở mạnh nói: "Tôi . . . . . Cái đó. . . . . . Bởi vì. . . . . ."

Mọi người cùng căng thẳng nhìn về phía cô gái nhỏ đáng thương này.

Tưởng Thiên Lỗi cười như không cười nhìn cô, ánh mắt dần dần di chuyển, nhìn đôi môi mềm như đóa hoa đào của cô, lộ ra một chút màu sắc trơn bóng, ngay sau đó trong thân thể dâng lên một cảm xúc ấm áp.

"Bởi vì. . . . . . cà phê này thật sự rất thơm. . . . . . Tôi . . . . . Tôi cũng có ăn bánh ngọt. . . . . ." Đường Khả Hinh thật căng thẳng lập tức đặt ly cà phê xuống, cúi đầu muốn cầm bánh ngọt trước mặt mình, không ngờ trước mặt hết sạch, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Nhã Tuệ có chút đỏ mặt nhìn về phía cô nói: "Tôi mới vừa. . . . . . Không cẩn thận ăn rồi. . . . . ."

"Vậy. . . . . . đi lấy một miếng!" Kỳ Gia Minh hết sức thân sĩ đứng lên, muốn đi lấy bánh ngọt!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, im lặng cầm bánh ngọt trước mặt mình, đặt nhẹ nhàng ở trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn về phía anh, cảm thấy hai mắt nóng rực của anh sắp thiêu cháy mình, cả người cô nóng ran cúi thấp đầu, nhìn miếng bánh ngọt nhỏ, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía cô.

Chương 282: Xin lỗi

Cả phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh đều nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đám người Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cũng rất yên lặng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhìn đám người xung quanh một cái, đang cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng. . . . . . thì cô bé ngoại tộc Tiểu Nhu, bởi vì ngày hôm qua mẹ đồng ý mua cho một chiếc điện thoại di động Apple, hôm nay cô chải hai bím tóc, mặc áo sơ mi trắng, váy yếm màu đen, vừa vui sướng ca hát nghêu ngao, nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào đi vào phòng ăn nhân viên, bởi vì quá chìm đắm trong thế giới của mình, bởi vì không nghĩ tới hôm nay "Thiên Tử" đại giá quang lâm, cô từ từ đi tới, ở trong đám người, cô liếc mắt liền thấy Đường Khả Hinh, tròng mắt cô sáng lên, kêu to: "Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh đang do dự bánh ngọt trước mặt thì nghe tiếng gọi, cô và mọi người sửng sốt ngẩng đầu.

Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt.

Tiểu Nhu vui vẻ từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, cũng không có nhìn phía đối diện một cái, đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi đầu nhìn bánh ngọt trước mặt cô, Tiểu Nhu oa một tiếng, ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: "Bánh ngọt thật ngon!"

"Cô muốn ăn không. . . . . ." Đường Khả Hinh quay đầu, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn cô.

"Tôi có thể ăn sao?" Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt trong suốt lóe sáng, hỏi.

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh lời còn chưa dứt, Tiểu Nhu cũng đã ỷ vào quan hệ quen thuộc thường ngày với Khả Hinh, không có nghe được có người ho khan ở bên cạnh, liền cười hì hì, cầm cái nĩa, chọn miếng bánh ngọt dâu tây lớn nhất, vui vẻ nhìn đối phương, há to mồm muốn bỏ miếng bánh ngọt lớn vào trong miệng, lúc này mới trợn mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang ngồi ở đối diện, vẻ mặt nghiêm nghị bình tĩnh nhìn mình, nhưng trong mắt có chút không vui, khẽ híp lại nhìn mình, cái ót cô bùm một tiếng, con ngươi muốn rớt ra, nhìn vẻ mặt của đám quản lý ở trước mặt đang căng thẳng nhìn mình, tay cô cầm cái nĩa, nhất thời cảm giác gót chân của mình xông lên luồng khí lạnh lẽo, cô trợn mắt quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh hiểu ý của cô, thật cẩn thận gật đầu.

Trán của Tiểu Nhu đổ mồ hôi, đem miếng bánh ngọt đã đưa tới miệng, còn chưa chạm phải, từ từ, từ từ thu lại, nhẹ nhàng thả miếng bánh lại lỗ hổng vừa vớt lên lúc nảy, ngây ngốc cười hì hì nhìn Khả Hinh nói: ". . . . . . . . . . . . Tôi . . . . . . . . . . . vừa. . . . . . Mới nhớ tới. . . . . . phải. . . . . . phải giảm cân, cho nên. . . . . . Tôi . . . . . Tôi không ăn. . . . . . cô ăn đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn miếng bánh ngọt, không nhịn được hé miệng cười cười.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn miếng bánh ngọt được trả về, mới khôi phục lại bình tĩnh, cúi thấp đầu, múc một muỗng cháo ăn.

"Tổng Giám đốc. . . . . . Quản lý. . . . . . Khả Hinh, mọi người ăn từ từ. . . . . . Tôi không chen vào. . . . . ." Tiểu Nhu hoảng sợ đến mức muốn đứng lên, không ngờ bị Lưu Nhã Tuệ chợt kéo xuống, nói: "Ngồi đi!"

Tiểu Nhu lập tức mếu máo nhìn Nhã Tuệ, bộ dáng thật đáng thương.

Trần Mạn Hồng cũng hả hê, đứng lên gọi cho Tiểu Nhu một tô mì thịt bò, nện ở trước mặt cô. . . . . .

"Tôi . . . . . Tôi không thích ăn. . . . . ." Cô dừng lại, nhìn về phía ánh mắt hung dữ của Trần Mạn Hồng, vẻ mặt cô bất đắc dĩ cầm đũa lên, cúi đầu ăn mì sợi, không ngờ người này trời sanh thiếu đầu óc, một ngày không nói lời nào sẽ chết, cô vừa ăn món mì sợi không thích, vừa nghiêng mặt nhìn dấu đỏ trên bả vai Khả Hinh, liền cau mày ồ một tiếng, hỏi: "Khả Hinh! Vết thương trên bả vai cô, giống như bị người cắn!"

Đường Khả Hinh giật mình hoảng sợ, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi nhìn Tiểu Nhu, gấp gáp giải thích: ". . . . . . Nào. . . . . . Nào. . . . . .Nào có? Tôi . . . . . Tôi bị muỗi chích đấy!"

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cầm cái muỗng, ngẩng đầu lên có chút thú vị nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Nhã Tuệ nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi, sợ anh hiểu lầm Khả Hinh là một người tùy tiện, liền vội vàng giải thích: "Thật . . . . . Thật . . . . . Là muỗi chích, ngày hôm qua quên đốt nhang muỗi . . . . . Đập như thế nào cũng không chết! Ha ha ha . . . . ."

"Ồ!" Tiểu Nhu trợn tròn mắt, há miệng, cầm đũa chỉ dấu răng rõ ràng trên bả vai Khả Hinh, miệng không khép được, nói: "Rõ ràng là dấu răng cắn, ví dụ như tôi cắn tôi, tôi cũng bị như vậy!"

Trần Mạn Hồng tức giận đưa lên chân, đạp mạnh một cái ở dưới bàn!

"A. . . . . ." Tiểu Nhu còn chưa kêu xong, Nhã Tuệ đã cầm bánh bao nướng của Kỳ Gia Minh nhét vào trong miệng của cô, mắt cô trợn trừng, cắn cái bánh bao thật to, không thể lên tiếng.

Đường Khả Hinh thở dài một hơi, muốn cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, nhưng không sao tìm được, cô đang nhìn trái phải, sau đó thấy một cái khăn tay màu trắng đưa đến, cô nhận lấy, lúc lau mồ hôi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy tay của Tưởng Thiên Lỗi đang giơ trên không trung, cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt cô muốn khóc, giống như bị táo bón, bất đắc dĩ nhìn về phía anh. . . . . .

"Giặt khăn tay xong rồi trả lại cho tôi" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, tiếp tục ăn một muỗng cháo.

Đường Khả Hinh cầm cái khăn tay, bất đắc dĩ nhìn về phía anh.

Bữa ăn sáng này, ban đầu ồn ào sôi nổi, sau khi nhân vật truyền kì Tưởng Thiên Lỗi đi đến, mọi người khúm núm, Tưởng Thiên Lỗi cũng biết nên ăn cháo xong, liền đứng lên, nhìn về phía mọi người, lấy tư cách lãnh đạo, nói: "Hôm nay khó được đầu bếp Tiêu làm sinh nhật, để cho mọi người thưởng thức món ngon, các vị ăn từ từ. . . . . ."

"Vâng!" Chúng nhân viên lại nghiêm túc đứng lên.

Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, liền đứng dậy đi khỏi.

Nhân viên cả phòng ăn đều nổ tung, sôi nổi bàn tán chuyện Tổng Giám đốc mới vừa tới, mọi người vô cùng kích động.

Đường Khả Hinh thở ra một hơi, rốt cuộc buông lỏng, cầm cái nĩa, ghim nhẹ một chút bánh ngọt dâu tây ăn, cảm giác mùi vị này chua chua ngọt ngọt, từng chút từng chút thấm vào trong thân thể của mình, nghĩ tới lúc nảy anh thân thiện và chu đáo, hai mắt của cô lóe lên ánh sáng dịu dàng, lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua Tưởng Thiên Lỗi ở trên giường hôn mình, anh thở dốc thật sâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lưu luyến thân thể của mình, lúc hôn nhẹ lên bả vai thì rất bá đạo cắn một cái, cô ah một tiếng, kêu lên đau đớn, anh yêu thương nở nụ cười, đầu lưỡi khẽ liếm vết thương, từng hồi khiêu khích, bây giờ nhớ tới máu huyết cũng sôi trào. . . . . .

Cô im lặng, ăn từng chút từng chút bánh ngọt xong, trong lòng thỏa mãn đứng lên, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: "Mọi người ăn từ từ, tôi đã ăn no, đến giờ phải đi làm rồi. . . . . ."

"Tốt!" Mấy quản lý cùng nhau mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh.

Nhã Tuệ cũng không lên tiếng ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía bạn thân.

Đường Khả Hinh im lặng xách theo túi xách, đi ra khỏi phòng ăn, đi xuống cầu thang, sau đó đi qua phía sau vườn hoa, đứng ở dưới ánh mặt trời ấp áp, ngắm cây tương tư một chút, mới đi dọc theo con đường mòn rừng phong đã có chút lá vàng, đi về phía Hoàn Cầu. . . . . .

Lúc này, điện thoại di động reo lên.

Cô ngạc nhiên mở túi xách, lấy điện thoại di động ra, thấy số quen thuộc gọi tới, trái tim của cô nhảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, nhịp tim căng thẳng nhấn phím nhận, đặt vào bên tai, đáp nhẹ: "Alô. . . . . ."

"Ngày hôm qua làm đau cô?" Giọng nói có chút dịu dàng, có chút khăng khăng, bá đạo và trầm thấp.

Mặt của cô đỏ lên, vội vàng nói: "Không có. . . . . . Không có. . . . . ."

"Lần sau. . . . . . Nếu như muốn che giấu một chuyện gì, không cần đỏ mặt như vậy. . . . . . Cũng đừng tìm lý do nát như vậy. . . . . . Muỗi chích không ra được dấu răng của tôi. . . . . ." Giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Đường Khả Hinh nghe xong, liền hừ nhẹ một tiếng, đón gió ngọt ngào, đạp nhẹ tia sáng chập chờn trong rừng phong đi ra ngoài, nghe âm thanh lá phong kêu "lào xào", từng bước từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Nếu không. . . . . . Tôi nói tự tôi cắn? Hay bị va vào cái gì? Hay là nói. . . . . ."

"Bị tôi cắn!" Anh nói.

". . . . . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh dừng bước lại, cầm điện thoại di động, không biết nên nói gì, cả người lại dâng lên cảm giác nóng ran.

"Tại sao không đi?" Có một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Đường Khả Hinh sửng sốt xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên một con đường nhỏ lát đá cẩm thạch, bên cạnh cây cầu nhỏ, cử chỉ thong dong, tao nhã phong độ, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, lộ ra nụ cười. . . . . . Cô sững sờ liếc mắt nhìn hai phía, cũng không có nhân viên đi về phía con đường nhỏ bên này, cô hơi căng thẳng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh. . . . . . tại sao anh biết. . . . . . chỗ này?"

Xuyên qua bóng cây rậm rạp, Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Đường Khả Hinh, càng lộ vẻ xinh đẹp, im lặng một lúc, mới nói: "Tôi vừa vặn đi qua nơi này, nhận một cuộc điện thoại, gặp cô đi tới. . . . . ."

Đường Khả Hinh ồ một tiếng, hơi lo lắng cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang yên lặng nhìn mình, mặt của cô lập tức đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, trên gương mặt lạnh lùng hơi lộ ra nụ cười, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô.

Đường Khả Hinh giật mình, hai mắt lộ ra ánh sáng mê man.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ cúi xuống nhìn bả vai cô hơi lộ ra khỏi áo, thấy dấu vết sưng đỏ, chớp mắt một cái, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua vết sưng đỏ, nói: "Xin lỗi. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe hai chữ này, theo bản năng trong lòng có chút bài xích, cảm giác có ngụ ý gì, liền ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: "Xin lỗi. . . . . . Cái gì. . . . . . Bởi vì nụ hôn kia sao? Cảm thấy có lỗi?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh, đột nhiên không biết nên lộ ra nét mặt gì.

Đường Khả Hinh thở dài một hơi, suy nghĩ đến chuyện này, sợ kế tiếp sẽ nghe được một câu, ví dụ như: thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống rượu say, cho nên mới hôn cô ..., cô hơi sợ, muốn trốn tránh vấn đề này, cho nên không dám nói, chỉ ngây ngô đứng tại chỗ.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, lại nắm nhẹ bả vai của cô, mới im lặng đi khỏi.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, tựa vào hòn núi giả, cầm điện thoại di động, có chút mất mát.

Tưởng Thiên Lỗi đi về phía bên kia bóng cây phong, từ xa nhìn ánh náng đong đưa, suy nghĩ một chút, đột nhiên im lặng xoay người bước nhanh về phía Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã nhanh chóng đi đến trước mặt của mình, cô sững sờ, kêu nhỏ: "Anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, liền nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống hôn mạnh ở trên môi của cô!

Tròng mắt cô trợn to, nhìn anh, trái tim thật kích động nhộn nhạo một niềm hạnh phúc và ngọt ngào.

Tưởng Thiên Lỗi mút nhẹ môi của cô, nếm hương vị ngọt mềm, lại không nhịn được mở môi mỏng quấn lấy đầu lưỡi rất ngọt mềm của cô, nồng nhiệt hôn một chút, anh mới buông cô ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn bộ dáng cô còn mờ mịt, anh chậm rãi mỉm cười, quay đầu thấy không người tới, lại cúi đầu hôn lên trán của cô, mới nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh thở gấp, nhìn bóng lưng anh nhanh chóng đi xa, hai mắt đỏ bừng, lại thật kích động nở nụ cười.

Chương 283: Ai vậy?

Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh tới phía trước, Đông Anh đang đứng ở bên cạnh chờ anh, nhìn anh lộ ra nụ cười mập mờ, tâm trạng có chút thoải mái đi tới, cô cũng mỉm cười có chút an ủi, bước đi về phía anh nói: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi về phía trước, mới phát hiện hôm nay ánh mặt trời hết sức rực rỡ, anh hơi xúc động nói: "Mùa thu sắp tới rồi sao?"

Đông Anh dừng bước, nhìn cả Khách sạn Á Châu, lá cây xanh hơn, cảnh sắc rõ ràng hơn, ánh mặt trời rực rỡ hơn, chỉ có con đường rừng phong bên cạnh, mơ hồ có chút lá vàng, cô liền mỉm cười nói: "Vâng, sắp tới rồi. . . . . . Lá phong cũng bắt đầu hơi vàng rồi. . . . . . năm trước vào thời gian này mưa rất nhiều, nhưng năm nay không biết vì sao mưa ít đi một chút. . . . . . Chỉ là vào thời điểm này, Tổng Giám đốc, anh lại lo lắng thân thể của Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

Đông Anh nói tới đây, lòng của cô chợt run lên, hết sức hoảng sợ lo lắng dừng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, căng thẳng nói: "Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn không gian bốn phía đã thay đổi, có lẽ tất cả đều lặng lẽ thay đổi, chỉ là mình không có phát hiện, anh im lặng cất bước đi về phía trước, đi qua cửa hông Khách sạn Á Châu, chuẩn bị đi về phía thang máy, lúc này mới phát hiện xe của Như Mạt dừng ở trước cửa khách sạn, anh hơi nghiêng mặt nhìn, liền nắm chặt quả đấm, tiếp tục bước đi.

Đông Anh cũng phát hiện chiếc xe kia, mới vừa được nhân viên tiếp tân lái đi, cô ngạc nhiên suy nghĩ, Như Mạt tiểu thư, cô ấy đi đâu rồi?

Thang máy đang nhanh chóng lên trên.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi chợt biến hóa, trở nên lạnh lùng và thâm trầm, đây là một loại khí thế thật đáng sợ.

Đông Anh ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng nhìn anh, cũng không dám nói nữa.

Thang máy rất nhanh chóng chạy tới lầu cuối.

Tưởng Thiên Lỗi căn dặn Đông Anh chuẩn bị truyền lệnh cho bộ phận nhân sự, chính thức khởi động cuộc so tài rượu đỏ, lúc này mới phát hiện, Như Mạt và bà chủ Lưu, chủ tịch một tổ chức từ thiện đứng trước cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, anh dừng bước chân, có chút nghi ngờ nhìn về phía bọn họ một cái, mới tiếp tục chậm rãi bước tới, mỉm cười vươn tay về phía bà chủ Lưu, vẫn lễ phép nói: "Bà chủ Lưu?"

Bà chủ Lưu mặc sườn xám màu xanh đậm, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vươn tay bắt tay với anh, mới nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, cơ quan của chúng tôi chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc lớn để quyên góp, chúng tôi đã tham khảo nhiều nơi, vẫn chọn lựa viện ca kịch "Vienna" của ngài để tổ chức, lúc trước Tổng Giám đốc Tưởng đã đồng ý với cơ quan của chúng tôi, để cho chúng tôi biểu diễn miễn phí ba buổi tối, nhưng văn bản của chúng tôi đã đưa đến phòng thư kí của ngài ba ngày rồi, cũng không thấy Tổng Giám đốc Tưởng phê duyệt, tôi đang suy nghĩ, ngài không quên mất hay cố ý gạt bà lão này. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, lập tức cung kính cười nói: "Bà chủ, bà nói như vậy Thiên Lỗi thật quá mức rồi. Chúng tôi chỉ dâng hiến một sân khấu, so với bà suy nghĩ cho đất nước, suy nghĩ cho dân tị nạn, chúng tôi làm quá ít, có thể là trong thời gian này công việc quá bận rộn, thời gian phê duyệt có chút chậm trễ, thật sự xin lỗi. . . . . ."

"Vây ngài đồng ý rồi sao ?" Bà chủ Lưu mỉm cười nói với Tưởng Thiên Lỗi.

"Tôi không từ chối việc nghĩa. Tôi lập tức bảo thư ký đem văn bản tới, tôi tự mình ký tên. Mời bà vào trong ngồi trước. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi hơi giơ tay.

"Tốt!" Bà chủ Lưu vô cùng vui vẻ, dắt nhẹ Như Mạt mặc váy dài trắng hình bươm bướm, hôm nay vô cùng quyến rũ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Thật may Thị Trưởng phu nhân và ngài là bạn bè thời thơ ấu đến lớn, tôi không biết xấu hổ gọi cô ấy đi cùng tôi, nếu không, văn bản này đến bao giờ mới có thể phê xong?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt một cái, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Mời. . . . . ."

"Tốt" Bà chủ Lưu đi vào trước, hai mắt Như Mạt lập tức rưng rưng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi vào trong.

Như Mạt nhìn vẻ mặt lãnh đạm kia, trong lòng không khỏi ảm đạm, mang theo túi xách, nhẹ nhàng bước vào nơi quen thuộc.

Tưởng Thiên Lỗi mời hai người phụ nữ ngồi xuống trước, mình cởi áo khoác tây trang, khoác nhẹ lên một bên, mặc áo sơ mi trắng ngồi một mình trên ghế sa lon, căn dặn Đông Anh nói: "Chuẩn bị một chút hoa quả mời bà chủ Lưu, còn có. . . . . . Đem văn bản "Vienna" tới đây."

"Vâng!" Đông Anh liếc mắt nhìn Như Mạt, mới im lặng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục nhìn về phía Bà chủ Lưu, áy náy cười nói: "Chuyện lần này, Thiên Lỗi thật sự xin lỗi, làm phiền Bà chủ Lưu đích thân tới đây, hi vọng lần này diễn ra thuận lợi, cũng coi như chúng tôi cố gắng góp một chút sức cho xã hội."

Bà chủ Lưu mỉm cười nói: "Buổi tiệc lần này, chúng tôi mời đội hình minh tinh mạnh nhất, tập hợp lại cùng ca múa, muốn quyên góp được một trăm triệu, vì người dân bị nạn lụt phương Bắc hiến dâng một chút sức mọn, tuy là bữa tiệc cứu trợ thiên tai, nhưng Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . diễn xuất đêm đó có thể nói hết sức đặc sắc, chúng tôi chuẩn bị chỗ ngồi VIP cho ngài, đến lúc đó, ngài nhất định phải cùng ngài vợ chưa cưới tới cổ động đấy. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý Bà chủ Lưu, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Hãy yên tâm, bà chủ Lưu, chúng ta sống dưới pháp luật, vì sự phát triển của công ty và tập đoàn của mình, đến lúc đó, cho dù tôi không có đến, nhất định cũng sẽ cố gắng quyên góp một phần."

"Ôi chao, nói như ngài đã quá lời!" Bà chủ Lưu cố ý trừng mắt về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi lễ phép mỉm cười.

Như Mạt ngồi ở đối diện, vô cùng thâm tình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhìn người đàn ông đã ba ngày không gặp, trạng thái tinh thần cũng tốt, cô hơi yên lòng khẽ thở ra một hơi, không ngờ một mùi tanh dâng lên làm cho cô không nhịn được ho khan. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, im lặng nhìn về phía cô.

"Thị Trưởng phu nhân, cô còn ho khan à? Ngày hôm qua lúc tôi đi gặp cô, cô cũng đã ho khan rất lợi hại, tại sao không đi xem một chút?" Bà chủ Lưu có chút lo lắng nói.

Sắc mặt Như Mạt tái nhợt ngẩng đầu lên, cầm khăn tay, che nhẹ bên miệng, hơi thở gấp khó chịu nói: "Không có gì đáng ngại. . . . . . Chẳng qua ngày hôm trước đến bệnh viện hơi gấp, gặp thời tiết lạnh. . . . . . bác sĩ đã xem qua, uống thuốc xong đã tốt hơn nhiều. . . . . ."

Cô nói xong, mặt lập tức ửng đỏ, thở hổn hển, khó chịu dùng khăn tay, che lại ho nhẹ.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chuyển động.

"Vậy phải chú ý thân thể. . . . . ." Bà chủ Lưu lại nói.

Đông Anh gõ nhẹ cửa, dẫn hai người thư ký đi tới, trước hết để cho thư ký đem món điểm tâm tinh tế và trà hoa mà Bà chủ Lưu thích uống nhất, cùng với món trà tắc Như Mạt tiểu thư thích nhất, nhẹ nhàng để trước mặt của hai người.

Đông Anh im lặng đem văn kiện đưa về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhận lấy, nghe Như Mạt ho khan, thở ra một hơi, nhanh chóng mở xem nội dung trong văn kiện, sau đó hơi giơ tay, Đông Anh lập tức đưa bút máy qua đặt ở trong lòng bàn tay của anh, anh nhận lấy, nhanh chóng ký tên của mình ở trên tài liệu, mới mỉm cười đóng lại, bảo Đông Anh đi đăng kí văn thư, đóng dấu vào văn bản xong, bỏ vào bì thư, anh cung kính đưa tài liệu về phía Bà chủ Lưu, mỉm cười nói: "Bà chủ Lưu, bà cầm phần tài liệu này đến trung tâm "Vienna", sau khi bọn họ thụ lý sẽ nhanh chóng xử lý cho bà, nếu gặp phải vấn đề gì, bất cứ lúc nào bà cũng có thể gọi điện thoại cho thư ký của tôi, tôi sẽ bảo cô ấy xử lý nhanh nhất."

"Thật sự cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ." Bà chủ Lưu mỉm cười nói.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Như Mạt vẫn cầm khăn tay trắng, ho khan thật khó chịu.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía cô.

Bà chủ Lưu cất tài liệu, lại lo lắng nhìn về phía Như Mạt nói: "Thị Trưởng phu nhân, cô còn khỏe chứ? Cần nghỉ ngơi một chút không?"

"Tôi . . . . ." Như Mạt ngẩng đầu lên, có chút khó chịu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Như Mạt, căn dặn Đông Anh: "Đông Anh, gọi bác sĩ gia đình tới đây xem cho cô ấy một chút."

"Vâng . . . . ." Đông Anh nghe xong, liền im lặng lui xuống.

Bà chủ Lưu cũng biết hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên, luôn là bạn tốt, cũng thức thời cầm tài liệu, đứng lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Như vậy, Tổng Giám đốc Tưởng, Thị Trưởng phu nhân tôi phải nhờ cậy ngài rồi, tôi còn có chuyện đi trước, còn phải phê duyệt khâu tiếp theo nữa. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lập tức mỉm cười đứng lên, đưa bà chủ Lưu ra cửa phòng làm việc, mới nói: "Bà chủ Lưu, bữa tiệc cứu trợ nạn thiên tai, vất vả cho bà rồi."

"Tổng Giám đốc Tưởng, đến lúc đó, ngài nhất định phải tới cổ động, nếu không, chính là không nể mặt tôi" Bà chủ Lưu cố ý cười nói xong, hai người liền bắt tay đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bà chủ Lưu đi càng lúc càng xa, liền im lặng xoay người đi trở về phòng làm việc, thấy Như Mạt ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, anh hơi lo lắng, do dự một lát mới chậm rãi đóng cửa lại.

***

Đường Khả Hinh mới vừa thay quần áo, mặc vào đồng phục, còn chưa kịp trang điểm, đột nhiên cảm giác trái tim của mình đau đớn, cô nhíu mày, chặn ngực, thật khó chịu không thở nổi.

Tiêu Đồng thay đồng phục, đang chuẩn bị về công ty, cũng đang lúc đi qua phòng của Đường Khả Hinh thì nghe được tiếng thở hổn hển khó chịu, cô tò mò đẩy nhẹ cửa ra, thấy Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế nhỏ trong phòng thay đồ, thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi, cô ồ một tiếng, gấp gáp kêu lên: "Khả Hinh! ! Cô làm sao?"

Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng, mỉm cười có chút yếu ớt lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì. . . . . ."

"Cô như vậy còn nói không có việc gì à?" Tiêu Đồng lập tức nói: "Tôi lập tức gọi bác sĩ xem một chút!"

"Không cần" Đường Khả Hinh vội vàng kéo tay của cô, nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, giống như có cái gì đè ở trong trái tim. . . . . . Mấy ngày nay, cũng bị như vậy một lần hai lần rồi. . . . . . Thở một chút là tốt, máu huyết trong người tôi hơi kém. . . . . ."

Tiêu Đồng nghe cô nói như vậy, đột nhiên cười phốc một tiếng.

"Chuyện gì?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Đồng.

"Có phải cô yêu rồi hay không?" Tiêu Đồng cố ý trêu chọc cô, cười nói.

"Cái gì?" Đường Khả Hinh không hiểu nhìn cô, mặt đỏ lên.

"Chỉ có yêu đang người, mới có thể đột nhiên buồn bực! Đi thôi, tôi đỡ cô. . . . . ." Tiêu Đồng đỡ người của cô, bước đi.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, đột nhiên có loại dự cảm xấu, lúc Tiêu Đồng chào hỏi với một đồng nghiệp, theo bản năng nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, khẽ cắn môi dưới, nhấn số điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi.

***

Phòng làm việc Tổng Giám đốc thật yên tĩnh, cho nên chuông điện thoại di động vang thật lớn.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng thu hồi ánh mắt, vừa cầm điện thoại di động vừa nhìn, là điện thoại của Đường Khả Hinh, ánh mắt anh ngưng tụ.

Như Mạt có chút khó chịu, ngồi ở đối diện, nhìn về phía anh, yếu ớt hỏi: "Ai vậy?"

Chương 284: Một chút mùi hương

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay mình không ngừng chấn động, hai chữ Khả Hinh lóe ra ánh sáng xanh, đưa mắt nhìn thật lâu, đột nhiên ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, cắt đứt điện thoại.

Đường Khả Hinh nắm điện thoại, tựa vào bên tường, đột nhiên trong lòng cảm giác bị đè nén và buộc chặt, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu lên, hai mắt xoay tròn thoáng qua một chút mất mát và do dự, có lẽ anh đang bận? Có lẽ anh đang đi họp? Tiếng nói nhẹ nhàng từ trong đáy lòng phát ra, vây quanh mình.

"Gọi điện thoại cho bạn thân của cô chưa?" Tiêu Đồng đi tới trêu đùa, nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi.

"À?" Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng nhìn cô, cất điện thoại di động.

"Đi thôi! Nếu như anh ấy không nhận điện thoại, nhất định có lý do." Tiêu Đồng dắt nhẹ cô, tiếp tục mỉm cười bước đi.

Đường Khả Hinh cũng từng bước từng bước đi về phía trước, nghĩ tới lời của Tiêu Đồng, trong lòng xẹt qua ấm áp, cô khẽ mỉm cười, nghĩ: Đúng vậy, luôn có lý do.

***

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt.

Như Mạt cũng ai oán nhìn về phía anh.

"Tại sao lại ho khan? không phải người giúp việc chăm sóc cho em rất tốt sao?" Giọng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh nhạt.

Như Mạt đắm đuối nhìn về phía anh, nói: "Em . . . . . ngày đó em chạy tới, không kịp chờ người giúp việc che dù đã xuống xe, không cẩn thận mắc mưa. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tức giận, hai tay nắm tay vịn ghế, lạnh lùng quay đầu đi, im lặng không lên tiếng.

Như Mạt vẫn ôn nhu nhìn về phía anh, thật cẩn thận hỏi: "Anh. . . . . . Tha thứ cho em không?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Như Mạt, nở nụ cười, nói: "Có cái gì tha thứ hay không tha thứ? Cũng đã qua rồi!"

Hai mắt Như Mạt lập tức tràn đầy nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu đi, không muốn nhìn cô.

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, lại cảm giác một mùi tanh tuôn ra, cô cầm khăn tay trắng, không ngừng che miệng ho khan, ho đến cả người trở nên chấn động run rẩy, mặt cũng bởi vì khó thở mà sung huyết đỏ bừng!

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, nhưng vẫn nghiêng người tới trước, đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô.

Như Mạt im lặng không lên tiếng, chỉ cầm khăn tay trắng của mình, không ngừng lau lệ, không ngừng ho khan, có chút khó chịu, mềm nhũn muốn ngã xuống theo gió bay mất.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô, hai mắt thoáng qua tia đau lòng, mới vừa muốn tiến tới, lại nghe được tiếng gõ cửa vang lên, anh dừng động tác, hơi nghiêng mặt, chậm rãi gọi: "Vào đi!"

Đông Anh lập tức dẫn bác sĩ gia đình đi tới.

Ngay lập tức Tưởng Thiên Lỗi đứng lên, nhìn bác sĩ, bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ Trần, ông mau xem cho cô ấy một chút, ho rất nhiều."

"Vâng!" Bác sĩ Trần lập tức dẫn y tá tiến lên, sau đó mở hộp băng ra trước, lấy dụng cụ nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho cô, sau đó để cho cô cẩn thận nằm ngang ở trên ghế sa lon, cầm dùng ống nghe chẩn đoán bệnh, ông ta khẽ cau mày, yên lặng nghe một lúc lâu, có thói quen không lên tiếng, để cho Đông Anh lấy cái chăn bông đắp nhẹ lên cho Như Mạt đang ho khan rất lợi hại, hơi bất đắc dĩ nhìn Như Mạt, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, hai ngày nay cô có đi xem bệnh không?"

Sắc mặt Như Mạt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, thấm ướt vài sợi tóc, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, nhìn bộ dáng cô, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe.

"Thị Trưởng. . . . . . Không có đưa cô đi xem sao?" Bác sĩ gấp gáp hỏi.

Như Mạt nằm trên ghế sa lon, suy yếu nói: "Vết thương cũ của Vĩ Nghiệp tái phát, vẫn còn ở bệnh viện, ba mẹ ở bệnh viện chăm sóc anh ấy, tôi không dám nói tôi bị bệnh, chỉ nói hơi ho một chút. . . . . . Nếu nói đi bác sĩ khám sẽ làm cho mọi người lo lắng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời tức giận quay mặt đi.

Bác sĩ bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Phu nhân, trái tim của cô ghép chỉ mới hơn hai năm, vẫn còn ở kỳ quan sát, không thể tùy tiện ho khan và phát sốt, cô biết không? Nếu như phát hiện vấn đề, phải lập tức đi bác sĩ khám! Tại sao cô chỉ nghĩ cho người khác, không nghĩ đến mình."

Như Mạt không biết nên nói gì, chỉ nằm trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, giống như áng mây bồng bềnh sắp bay đi.

Bác sĩ nhìn thời gian đã đến, lập tức cầm nhiệt kế xem 36,8 độ, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may, không có phát sốt, nếu như ho cộng thêm sốt, là viêm phổi thì phiền toái. Tôi lập tức chẩn bệnh cho cô, sau đó kê đơn thuốc, cô phải ở chỗ này, chúng tôi muốn tận mắt trông thấy cô uống thuốc xong, mới có thể đi khỏi. . . . . ."

Như Mạt nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu.

Bác sĩ nhanh chóng xem bệnh cho Như Mạt.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi không thể tiếp tục rời khỏi trên người của Như Mạt, chỉ nhìn khuôn mặt cô tiều tụy rịn mồ hôi lạnh lẽo, trong lòng của anh đau nhói, im lặng tiến lên, kéo khăn giấy, ngồi ở trên thành ghế dựa, lau mồ hôi trên trán cô.

Như Mạt thấy y tá cầm ống chích lên, nhẹ nhàng nhấn một cái, nước thuốc phun ra ngoài, trong lòng của cô co rúm lại, vội dựa vào ghế sa lon, trong lúc lơ đãng tay nắm lấy tay Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận, liền cầm ngược bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ ngồi xuống, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, theo thói quen nhẹ nhàng hôn ở lên mái tóc cô.

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, tựa vào trong ngực của anh, hơi co rúm người, chờ đợi truyền dịch.

Y tá nhắc cổ tay của cô, ở trên da thịt cổ tay của cô, đâm nhẹ vào, bơm thuốc.

"A!" Như Mạt đau nhức khó chịu, kêu nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm thân thể cô đang kích động run rẩy, nhìn cô cô đơn cuộn người, trong lòng của anh đau nhói, lại ôm chặt cô.
***

"A!" Đường Khả Hinh mới vừa phải trở về phòng thư kí, đột nhiên bị gai xương rồng đâm vào ngón tay cái, cô kêu nhỏ, giơ ngón cái nhìn đầu ngón tay rịn giọt máu, máu đỏ thẫm, cô vội vã đưa ngón cái nhét vào trong miệng, mút giọt máu này, dùng cồn trừ độc cho vết thương và cầm máu.

"Cô phản ứng rất mau!" Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh, cười nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Tiêu Đồng nói: "Chảy máu, bị thương, nhất định phải tự mình liếm! Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng đã quen."

Tiêu Đồng nhìn cô thật sâu, mới vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Mau vào đi thôi. Sáng sớm Tổng Giám đốc có chuyện tìm cô."

"Chuyện gì?" Đường Khả Hinh không hiểu hỏi.

"Tôi cũng không biết. . . . . ." Tiêu Đồng khẽ mỉm cười, liền xoay người đi khỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền mỉm cười đi tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, vươn tay gõ nhẹ một cái.

"Vào đi. . . . . ." Giọng nói của Trang Hạo Nhiên có chút nghiêm túc đáp lời, điều này nói rõ anh đang bận.

Đường Khả Hinh nghe được tiếng của anh, cũng không tự chủ mỉm cười, đôi tay đẩy nhẹ, ngay sau đó thấy phòng làm việc to lớn, toàn bộ cửa sổ sát đất mở ra, gió biển lạnh lẽo thổi mạnh, thậm chí thấy bầu trời xanh thẳm và mây trắng hiện ra trước mắt, tiếng sóng biển xô nhau, nhất thời làm cho người ta sảng khoái, cô đứng ở bên cửa, nhẹ nhàng xoay người cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên hôm nay người mặc tây trang màu xanh nhạt, vạt áo trước cài đóa hoa hồ điệp màu trắng, cổ áo sơ mi trắng mở ra, ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc xem tài liệu, bên cạnh để gần mười cái hộp lớn, được xếp thật cao!

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn cái hộp trước bàn làm việc của anh, mới đóng nhẹ cửa lại, đi về phía Trang Hạo Nhiên, nhìn thái độ anh rất nghiêm túc, mới hỏi: "Tổng Giám đốc, anh tìm tôi?"

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, tiếp tục xem tài liệu, để cho cô đứng đó.

Đường Khả Hinh đã quen bộ dáng của anh, liền không để ý tới anh mà có chút tò mò quay đầu nhìn về phía những cái hộp chồng lên nhau, nhưng tất cả đều là tiếng anh, cô có chút không hiểu, nhưng dần dần cô ngửi được mùi thơm tinh tế từ bên trong bay ra, ánh mắt cô lóe sáng, hít mạnh mùi hương kỳ diệu này, có mùi hoa hồng, mùi đàn hương, mùi táo. . . . . . Còn có. . . . . .

Cô càng tò mò bước đến gần, không cố ý nhìn cái hộp, mà nghiêng đầu ngửi mùi thơm này. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cầm bút máy lên, mở tờ tài liệu cuối cùng, ký lên tên mình, mới nói: "Ngửi được mùi vị gì rồi hả ?"

Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: "Tôi ngửi thấy. . . . . . mùi Hoa hồng, mùi đàn hương, mùi táo, còn có mùi đào. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên khép tài liệu lại, hơi nghiêm túc nhìn cô, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Đường Khả Hinh cau mày, cúi nhẹ người xuống, thử dùng chóp mũi tiếp xúc cái hộp.

Trang Hạo Nhiên vươn tay gõ nhẹ cái mũi của cô!

"A!" Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, cau mày nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, sau đó đứng dậy, cúi người ôm lấy mười cái hộp lớn trước mặt, đi tới phòng khách đặt xuống trên bàn trà, có chút mệt mỏi ngồi xuống, nói: "Mệt chết tôi."

"Sao anh dậy sớm như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm giác dậy thật sớm.

Trang Hạo Nhiên đầu ngửa ra sau, nhắm mắt lại, sâu kín nói: "Tại sao một quả địa cầu phải chia làm hai nửa, nếu đó là một mảnh vải, tôi không cần vội vàng xử lý công việc mệt mỏi này lúc chênh lệch múi giờ !"

Đường Khả Hinh mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Đường Khả Hinh nghe lời khéo léo ngồi xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Anh có căn dặn gì! ! Đại nhân!"

Trang Hạo Nhiên ngồi dậy, cố ý cau mày nhìn cô một cái, mới nói: "Mở hết mấy cái hộp trước mặt ra!"

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền mỉm cười nghiêng người tới trước, ôm lấy một cái hộp trong đó, nhẹ nhàng mở ra, phát hiện bên trong là từng chai tinh dầu nhỏ giống nhau, tổng cộng có hai mươi chai, phía trên là tên các loại mùi hoa, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . . Đây là cái gì?"

Trang Hạo Nhiên thật sự mệt rã rời nói: "Bên trong là các loại hương liệu, từ mùi hoa, đến Sâm Mộc, còn có mùi vị rừng rậm sau cơn bão. . . . . ."

Đường Khả Hinh kinh ngạc mở từng cái hộp ra, nhìn các loại hương liệu, quả nhiên rất đầy đủ, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: "Anh. . . . . . Ý của anh là. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhìn cô nói: "Trên thế giới này, chỉ có một thứ sẽ không biến mất theo thời gian. . . . . ."

Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vừa chạm mũi của cô, mới nói: "Chính là mùi vị! thời gian qua đi, chúng theo sẽ biến hóa thành ngàn vạn mùi bay trong vũ trụ này, nhưng chúng sẽ không biến mất. Mà mùi vị rượu đỏ kinh điển nhất bất quá cũng chỉ có mười mấy hoặc trên trăm loại, khứu giác con người rất phức tạp, chúng ta có thể quen thuộc mùi thơm trong những loại rượu khác nhau, đây là việc cơ bản nhất của một chuyên gia hầu rượu."

Đường Khả Hinh nghe anh nói, suy nghĩ một chút.

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, nói: "Trước mặt có hơn hai trăm loại hương liệu, là tập hợp tất cả loại mùi thơm rượu đỏ tương đối rõ ràng và kinh điển nhất. . . . . . Ngửi được mùi vị rượu đỏ phát ra trong quá trình chưng cất, là chuyện cơ bản và quan trọng nhất của cô lúc này. Đây là bài tập thứ ba về khứu giác."

Đường Khả Hinh nghe xong liền gật đầu một cái, nói: "Vâng. . . . . . Tôi biết rồi. . . . . ."

"Cô biết cái gì?" Trang Hạo Nhiên cười nhìn Đường Khả Hinh nói.

"Ngửi mùi vị!" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, nói: "Lỗ mũi của cô rất tốt, quen thuộc những mùi này, đối với cô không phải là vấn đề."

"Vậy tôi phải làm sao?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cầm lên một cái hộp trong đó, lấy ra một chai hương liệu, giơ ở trước mặt của Đường Khả Hinh nói: "Ở trong sinh hoạt, tìm ra chính xác thứ hương liệu giống nhau, đây mới là chuyện quan trọng nhất của cô lúc này."

Đường Khả Hinh há hốc miệng, kinh ngạc nói: "Không thể nào? Nhiều như vậy, ví dụ như mùi vị sau bão táp, tôi làm sao tìm được?"

"Đây là vấn đề của cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng, liền nhìn Trang Hạo Nhiên thu hồi cái hộp, dáng vẻ nhẹ nhàng phong độ, cô cố ý hừ một tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, đột nhiên mỉm cười, cầm một cái hộp trong đó, đưa cho Đường Khả Hinh nói: "Bây giờ bắt đầu luyện tập, nói cho tôi biết, đây là mùi gì?"

Đường Khả Hinh nhận lấy hương liệu, ngửi một cái, liền trực tiếp nói: "Mùi vị Lavender. . . . . ."

"Tìm mùi vị này đi!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, ra lệnh.

Đường Khả Hinh chớp mắt, nắm chai hương liệu, nhìn anh một cái, đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, trên mặt của cô nhanh chóng xảy ra biến hóa, từ từ, từ từ, cô đột nhiên nghiêng người tới gần Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên nhíu mày, thân thể ngữa ra sau, nhìn cô.

"Đừng động!" Đường Khả Hinh đột nhiên lại gần Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi tới trước, chóp mũi ngửi nhẹ ở trên cổ anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hai mắt xẹt qua vui vẻ, hơi nghiêng mặt, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh, cảm giác trong thân thể của cô tỏa ra một mùi quýt, anh hơi ngữa mặt, bình tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Đường Khả Hinh lại nghiêng người tới trước, gần như dựa vào người Trang Hạo Nhiên, hôm nay anh xức nước hoa Dior, lại cúi xuống, dùng lỗ mũi nho nhỏ, gần như dán sát cổ áo sơ mi của anh, rồi đến cằm của anh, rồi đến khuôn mặt của anh, cuối cùng chóp mũi rơi nhẹ trên môi mỏng khêu gợi của anh. . . . . . Anh im lặng bất động, rũ mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, lỗ mũi nho nhỏ gần như dán môi của mình, anh khẽ mím môi mỏng, nhịn cười.

Chóp mũi Đường Khả Hinh sắp rơi vào trên môi của anh, hai mắt đột nhiên vui mừng sáng lên, giống như phát hiện vùng đất mới, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Hôm nay. . . . . . Ở trong nhà, anh ngậm qua cỏ Lavender trên chong chóng gió. . . . . . Có đúng hay không? Trên môi có mùi vị này !"

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, ở khoảng cách thật gần nhìn cô, mới có chút hả hê nói: "Không phải. . . . . ."

"Không đúng ?" Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh, tức giận đưa lỗ mũi qua ngửi, gần như dán lên môi. . . . . .

"Tôi chỉ hôn nhẹ chong chóng gió một cái mà thôi, nếu cô không chắc chắn, có muốn nếm thử một chút hay không?" Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên lộ ra một chút nóng bỏng, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, lúc này mới phát hiện khoảng cách này rất thân mật, cô lập tức nhảy ra, nói: "Đi!"

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi đầu mỉm cười, lúc này mới phát hiện ra ngón tay cái của cô rịn một chút máu, anh lập tức vươn tay, nắm ngón tay cái nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Bị gai xương rồng đâm !" Đường Khả Hinh nhìn ngón tay cái của mình, có chút ngạc nhiên nói: "Đây là chuyện gì vậy? Tôi mới vừa. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cái.

Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn anh, lập tức muốn rút tay về, bởi vì cô đã cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi Trang Hạo Nhiên xẹt qua của mình ngón cái, hiện lên một chút ngứa ngáy!

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mút nhẹ tia máu, từ dưới bàn trà, rút ra một hộp keo dán dự bị, một tay xé ra, nhẹ nhàng dán lên ngón cái của cô, mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, nói khẽ: "Gọi anh trai đi!"

Đường Khả Hinh cũng bị động tác của anh làm cho đỏ mặt, cô lập tức rút tay về nói: "Không muốn!"

Ngay lập tức Trang Hạo Nhiên trừng con bé đáng chết này! !

"Tại sao có hộp keo dán cầm máu lớn như vậy?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên đóng cái hộp lại, mới nói: "Bình thường lúc Tiêu Đồng lật văn kiện sẽ bị giấy cắt đứt tay, nhưng giấu tay vào, cô ấy lại không muốn băng lại, tôi để một hộp ở chỗ này, cô có thể lấy ra dùng."

Đường Khả Hinh cười có chút ngọt ngào nhìn về phía anh.

"Gọi anh trai đi." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói.

"Không muốn!" Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức đứng dậy, thu dọn từng cái hộp.

Trang Hạo Nhiên rất không vui nhìn cô! !

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!" Trang Hạo Nhiên sảng khoái đáp lời.

Tiêu Đồng mỉm cười đi tới, lại có chút bất đắc dĩ nói: "Tổng Giám đốc, bên kia báo tin, Như Mạt tiểu thư tới, bác sĩ đang xem bệnh ở phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Dường như bất chợt sốt nhẹ!"

Cái hộp ào ào rớt xuống, Đường Khả Hinh ngây người.

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, bước nhanh ra ngoài! !

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, cảm thấy thân thể nhẹ tênh, giống như cây liễu, tham luyến một chút dịu dàng, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ buông tay.

"Khả Hinh! !" Tiêu Đồng lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Đi nào!"

"Đi. . . . . . Đi đâu?" Đường Khả Hinh có chút căng thẳng hỏi.

"Cô là thư ký thân cận của Tổng Giám đốc! ! Đương nhiên phải đi theo! Mau!" Tiêu Đồng lập tức ngoắc, để cho cô đuổi theo Trang Hạo Nhiên!

Trong chớp mắt sắc mặt Khả Hinh tái nhợt, nhìn về phía trước, cảm giác trái tim bị run rẩy vỡ tan.

Chương 285: Cô đi đâu rồi?

Thang máy nhanh chóng đi lên trên.

Hai mắt Đường Khả Hinh tan rã, tâm trạng căng thẳng tựa vào trên tường thang máy, trong đầu như thiếu dưỡng khí, tràn đầy nụ hôn dịu dàng và cái ôm thâm tình của Tưởng Thiên Lỗi, giờ phút này vô số hình ảnh mang theo hy vọng cuối cùng của mình giống như bị xé rách từng cái rụng rơi đầy đất, càng lúc càng hít thở không thông . . . . . .

Tay đè chặt ngực áo, hai chân càng lúc càng bồng bềnh, hơi choáng váng.

"Khả Hinh?" Tiêu Đồng đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh, có chút lo lắng nói: "Cô thật không có chuyện gì chứ?"

Trang Hạo Nhiên đang tính thời gian thang máy, nghe Tiêu Đồng nói vậy, lập tức quay đầu nhìn Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh thang máy, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, tay nắm chặt quần áo, bộ dáng khó chịu hít thở không thông, anh nghiêm túc đến gần cô, nhanh chóng hỏi: "Cô không sao chứ? Mới vừa còn thật tốt? Xảy ra chuyện gì? Thân thể không khỏe?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nhìn về phía anh, dịu dàng nói: "Không có việc gì. Chắc là thang máy đi quá nhanh, hơi khó thở. Tối hôm qua ngủ không ngon giấc. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nghe vậy liền vươn tay, khẽ vuốt mặt của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp trên huyệt thái dương của cô, sau đó nắm lên bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa vị trí huyệt Hổ Khẩu.

Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.

Trang Hạo Nhiên vừa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn con số thang máy lên cao, sắp đến tầng 100, sắc mặt của anh lại có chút lo âu, trong lòng của cô hơi bối rối, nhẹ nhàng buông lỏng ra tay của anh.

Rốt cuộc cửa thang máy mở ra.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra, nhưng vẫn quay đầu xác nhận Khả Hinh không sao trước, mới buông lỏng bước đi.

Bước ra cửa thang máy.

hai chân Khả Hinh đột nhiên không còn hơi sức, đại não như thiếu dưỡng, sắc mặt lập tức trắng bệch, không dám nhìn về phía trước.

"Khả Hinh?" Tiêu Đồng nhìn cô, lại ngạc nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, cô khẽ gật đầu một cái, thở một hơi, nắm chặt một góc áo, theo bản năng ép buộc mình đi lên phía trước.

Đông Anh có chút lo lắng cầm trà quả, mất hồn đi ra phòng làm việc.

"Đông Anh?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới trước mặt của Đông Anh, nhìn cô nhanh chóng hỏi: "Như Mạt không sao chứ?"

Cô nghe tiếng của Trang Hạo Nhiên, lập tức xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mới vừa miễn cưỡng mỉm cười nói, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhẹ nhàng đứng sau lưng anh, cô giật mình lui về phía sau mấy bước, nắm chặt cái khay trong tay, trái tim "bùm" một tiếng, sững sờ không thốt nên lời.

Ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra kiên cường cùng đối mặt, bước nhẹ tới trước, đi theo sau Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía cô.

Đông Anh nhìn về phía cô, sắc mặt tái nhợt, lập tức miễn cưỡng cười nói: "A. . . . . . Không sao. . . . . . Mọi người chờ một chút, tôi vào thông báo . . . . . ."

"Tự tôi đi vào! Cô ấy ngã bệnh phát sốt, còn thông báo cái gì?" Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp lập tức đẩy cửa ra, đi vào!

"Aiz!" Đông Anh gấp gáp kêu nhỏ một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ Như Mạt đang mềm nhũn ở trong ngực, nghe tiếng đẩy cửa, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ lạnh lùng nói: "Có gấp, đi vào cũng phải gõ cửa chứ? Cô ấy mới vừa ngủ. . . . . ."

Anh dừng lại, hai mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh ở phía sau đi tới, hai mắt của anh nhanh chóng chớp lóe.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, tây trang đen, rất tao nhã đang ôm Như Mạt yếu ớt, ngã bệnh tái nhợt, rất yêu thương, đầu óc của cô nổ bùm một tiếng, có cái gì đó hoàn toàn vỡ vụn, đột nhiên loạng choạng một cái!

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng buông Như Mạt ra, chợt đứng lên, ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Khả Hinh!

Như Mạt mới vừa nhắm mắt, cảm thấy Thiên Lỗi đột nhiên đặt mình ở trên ghế ngồi, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên đã bước nhanh về phía mình, đứng ở trước mặt của mình, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, quan tâm hỏi: "Không có sao chứ?"

Sắc mặt cô tái nhợt, dịu dàng mỉm cười, thật yếu ớt nói: "Không có việc gì. . . . . . bác sĩ đã xem qua. . . . . ."

"Không phải nói sốt nhẹ sao?" Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng vuốt trán của cô, xem nhiệt độ, hỏi.

"Lúc nảy trong quá trình vô nước biển, xuất hiện một chút sốt nhẹ, có thể do tác dụng của thuốc chống viêm, bây giờ đã không sao, thật may có Thiên Lỗi chăm sóc tôi . . . . ." Như Mạt cười dịu dàng nói xong, liền ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Cô hơi sững sờ, theo ánh mắt của anh, nhìn về phía trước, phát hiện Đường Khả Hinh và một người thư ký khác cũng tới, cô liền mỉm cười nói: "Chào các cô. . . . . ."

Đôi chân Đường Khả Hinh gần như đứng không vững, dường như có chút bồng bềnh nhìn cảnh tượng này, trái tim lạnh lẽo tê dại muốn chết đi, nghe lời này, nhìn về phía cô gái xinh đẹp ở trước mặt yếu ớt giống như áng mây, trên mặt của cô cứng rắn nở nụ cười, chớp mắt một cái, mới từ trong thân thể hít sâu một cái, đáp nhẹ: "Chào. . . . . . chị. . . . . ."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Khả Hinh, khẽ cắn răng, nắm quả đấm.

Đường Khả Hinh giống như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ngón tay cô cắm vào trong thịt, cứng rắn bắt buộc mình đừng khóc, đừng rơi lệ!

"Bây giờ cô như vậy, còn trông nom người ta . . . . ." Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, lấy thêm một gối ôm, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng cô, mới chậm rãi cầm bàn tay nhỏ bé của cô, thấy ống tiêm cắm vào ở mu bàn tay của cô, anh cố ý nói: "Ôi chao! Hôm nay chích, rất đau chứ? Nhất định lại kêu"

Như Mạt không nhịn được mỉm cười, nói: "Anh cũng biết từ nhỏ tôi sợ chích, nếu không phải Thiên Lỗi ở bên cạnh, tôi quyết định không muốn bác sĩ khám!"

"Cô vẫn nghe lời của anh ấy!" Trang Hạo Nhiên có chút tức giận nói xong, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước, anh liền nói: "Anh ngồi đi, đứng làm gì?"

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ghế sa lon, nhìn bộ dáng Khả Hinh đau thương im lặng thản nhiên, mới vừa muốn cất bước đi về phía cô, ngón tay bị người nhẹ nhàng nắm chặt, anh hơi cúi xuống. . . . . .

Như Mạt nắm nhẹ ngón áp út của anh, mỉm cười nói: "Ngồi đi. . . . . . Anh vừa đi ra, em sợ ngay. . . . . . Hai người đều ngồi bên cạnh em, trong lòng của em luôn thoải mái nhất . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi muốn giãy giụa đẩy nhẹ ngón tay cô ra.

Như Mạt lại nhẹ nhàng nắm cổ tay của anh, để cho anh ngồi xuống trước mặt mình, thân thể dựa nhẹ vào trong ngực của anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên cạnh Như Mạt, để cho cô tựa vào trong ngực, thế nhưng anh vẫn nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra nóng nảy.

Đường Khả Hinh cảm giác mình ở trong không gian này, sắp chết ngạt!

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, ngồi trở lại trên ghế sa lon, nhìn về phía Như Mạt cười nói: "Cô cũng không biết, mới vừa tôi nghe tin cô xảy ra chuyện, làm tôi hoảng sợ! Rất nóng ruột! Cô cũng biết trái tim của cô không khỏe, người trên toàn thế giới đều xem cô như tâm can bảo bối, nhất là Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại! Nếu cô gặp chuyện không may, cô không điên, anh ấy sẽ phát điên!"

Như Mạt cười ngọt ngào, lại dựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, chớp mắt một cái, hơi tức giận nói: "Sau này đừng xen vào chuyện người khác! ! Cô ấy có chuyện gì, không có liên quan đến cậu! !"

Trang Hạo Nhiên nhìn anh.

Như Mạt cũng có chút ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh, đột nhiên xẹt qua một chút bất đắc dĩ đau đớn, mới vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang im lặng phút chốc lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh, cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng mất hứng, chê chúng ta phá cửa đi vào, hai người đi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ tôi. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng nghe vậy, đồng thời cúi người xuống, khẽ gật đầu, mới xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh lúc đi khỏi, đau thương và nặng nề, đôi mắt nhanh chóng chuyển động một lúc, trầm giọng nói với hai người Như Mạt: "Tôi đột nhiên nhớ tới có chút việc gấp, phải đi ra ngoài, hai người ngồi trước."

"Đi đâu?" Như Mạt nắm nhẹ tay Thiên Lỗi, có chút mất mát hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Ở bên ngoài. . . . . . sẽ trở lại ngay, em tán gẫu với Hạo Nhiên một lát. . . . . ."

Như Mạt có chút mất mát suy nghĩ một chút, chỉ đành mỉm cười nói: "Được rồi. . . . . . Nhanh trở lại. . . . . ."

"Ừm!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đứng dậy, nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn anh đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng mở cửa phòng làm việc, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Đồng đang nói đùa với đồng nghiệp bộ phận nhân sự, anh lập tức tiến lên, đi tới trước mặt cô, hỏi: "Đường Khả Hinh đâu?"

Tiêu Đồng quay đầu nhìn hai mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi, rất nghiêm túc và đáng sợ, cô có chút ngạc nhiên, sâu kín nói: "Dường như. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ."

"Cô ấy đi đâu?" Tưởng Thiên Lỗi vội vàng hỏi.

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, mới nói: "Cô ấy nói thân thể có chút không thoải mái, nhớ tới có chuyện gì, nói muốn đi trước. . . . . . Mới vừa đi vào thang máy. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xoay người, nhìn cánh cửa thang máy trước mặt đã đóng, anh lập tức bước nhanh tới, đi thật nhanh, thật nhanh, cuối cùng nhanh chóng đi tới trước, thấy cửa thang máy đã đóng lại, anh lập tức nhấn một cánh cửa thang máy khác, hai mắt sắc bén lóe lên áy náy, lo lắng chờ thang máy đi lên, mở cửa, anh nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại! !

"Đường Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, sốt ruột buồn rầu nói: "Cô nghe tôi giải thích! !"

Không gian xung quanh yên tĩnh không có tiếng đáp lại anh! !

Anh đau lòng nghĩ tới nụ hôn ở dưới cây phong hôm nay, cảm thấy cô gái trước mặt có chút ngọt ngào và hạnh phúc, anh thở một hơi, gấp gáp ngẩng đầu lên, nhìn thang máy nhanh chóng trượt xuống lầu một!

Cửa mở ra! !

Anh nhanh chóng đi ra, lập tức nhìn thấy khắp đại sảnh xa hoa toàn là khách quý, anh khẩn cấp đi ra ngoài, nhìn đám người xung quanh, không có một bóng dáng nào quen thuộc, anh lại đi ra đại sảnh, đón gió biển mênh mông, nhìn quảng trường rộng lớn và cây cầu dài ven biển, còn có trạm xe buýt quen thuộc cũng không có bóng dáng quen thuộc đó, vẻ mặt anh căng thẳng, nhanh chóng xoay người, nắm chặt một tiếp tân, lạnh lùng nói: "Thông báo bộ phận giám sát, tìm thư ký Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh! !"

"Vâng!" Tiếp tân lập tức xoay người đi khỏi!

Tưởng Thiên Lỗi một mình bước nhanh qua đại sảnh khách sạn, đi vào phía sau vườn hoa, đi thẳng tới trước cửa Hoàn Cầu, sải bước đi vào, tất cả nhân viên thấy Tưởng Thiên Lỗi tới, lập tức đứng lên, khom người cung kính, kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc Tưởng."

Tưởng Thiên Lỗi đi vào thang máy, lạnh lùng đóng cửa lại!

Bộ phận hành chánh và thư ký văn phòng đều yên lặng làm việc, lại nghe được trước quầy tiếp tân truyền đến tin tức, Tổng Giám đốc Tưởng tới, bọn họ có chút kinh ngạc lập tức đứng lên, nhìn về phía cửa thang máy mở ra, quả nhiên thấy Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra, bọn họ lập tức khom lưng cung kính, kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc!"

Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến bọn họ, chỉ sải bước đi vào phòng thư kí, trong ánh mắt ngạc nhiên của thư ký, nhanh chóng quan sát, không nhìn thấy Đường Khả Hinh, anh lại lo lắng xoay người, trong chớp mắt đẩy cửa phòng làm việc Trang Hạo Nhiên, vẫn không có người, rốt cuộc anh kinh ngạc suy nghĩ cô đi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro