C336 - 340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 336: Trả giá

Bên trong phòng bếp nhà hàng tây.

Được sự đồng ý của lão đầu bếp, Đường Khả Hinh một mình dựa theo phương pháp cha dạy mình, chuẩn bị tỏi, hành tây đỏ, ớt chỉ thiên, nước sốt đậu nành, tương đậu, muối, đường cát, nước mắm, rượu vang đỏ. . . . . . Tất cả đều chuẩn bị sẳn sàng, rồi lấy thịt vai heo, cầm dao lớn đập mạnh xuống miếng thịt, sau khi đập xong, đem các loại tương, bôi trên thịt vai heo, cứ 10 phút lật trộn một lần, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy lão đầu bếp làm theo căn dặn của mình, làm món ăn tây sở trường nổi tiếng của mình là "Ốc tháp phòng" dùng bánh ngọt kem tươi dựng lên hình tháp giống như ngôi nhà, bên trong đều là thịt bò tươi, trộn với nấm thông, salad và sốt tương. . . . . .

Tất cả đầu bếp tất cả im lặng nhìn.

Lúc này Tiểu Nhu theo căn dặn của Khả Hinh, nhanh chóng trở về nhà của cô, đem tới rượu táo cô tự chế, nói: "Rượu đến rồi!"

"Tốt!" Lúc này Đường Khả Hinh từ trong lò nướng, lấy ra thịt vai heo quay đã ướp gia vị tương ớt, nhanh chóng cầm con dao nhỏ, cắt phần thịt heo giòn nhất, lại lấy một quả táo đã ướp trong rượu, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng một vài lát mỏng đặt trong cái đĩa lớn màu trắng, để lên vài cọng rau mùi tây, lại nhìn lão đầu bếp đã làm xong món ăn mình căn dặn, vớt Ốc hấp lên đặt vào trong đĩa, rồi vẫy lên một chút tương chua ngọt. . . . . .

"Được rồi chưa?" Lúc này Trần Mạn Hồng đi tới, có chút lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, mỉm cười nói: "Gần xong."

"Cô. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô chắc chắn có thể không? cô cũng đừng đập bảng hiệu phòng ăn của tôi đấy! ?"

Đường Khả Hinh nhìn về phía cô mỉm cười.

Chưa tới buổi trưa cho nên người trong phòng ăn hết sức thưa thớt, chỉ có một số ít khách cảm thấy đói bụng, chọn vài món ăn ngon để dùng cơm.

Vợ của chủ tịch tập đoàn điện tử Thế Phong đã qua đời, ngồi ở chỗ này đã ba giờ, cũng chỉ nhìn cái ghế ngồi trên ban công ngoài cửa sổ, hai mắt mang theo mệt mỏi và ảm đạm. . . . . .

"Thưa cô, bữa ăn của cô đã tới. . . . . ." Trần Mạn Hồng dẫn nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn, cùng với Đường Khả Hinh đi tới trước mặt của Diêu Tuyết Đình.

Diêu Tuyết Đình cũng không nhúc nhích, vẫn nhìn vị trí kia, nhớ nhung tình yêu lãng mạn và nụ cười nhẹ của ông, hai tròng mắt của cô đang xoay tròn, hiện lên nụ cười yếu ớt.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng cô, hết sức bình tĩnh đưa tới món ăn tây nổi tiếng "Ốc tháp phòng", thịt nướng sốt cam, Ốc hấp, cá tầm sốt việt quất. . . . . . và một ly rượu táo, trên miệng ly trang trí một đóa hoa bách hợp. . . . . .

Mùi thơm quanh quẩn.

Rốt cuộc ánh mắt Diêu Tuyết Đình di động, nhìn các món ăn trên bàn ăn, còn có bình rượu táo, cô im lặng bất động.

Đường Khả Hinh mỉm cười tiến lên, nói với Diêu Tuyết Đình: "Xin chào quý khách, tôi là Đường Khả Hinh, chuyên gia hầu rượu của chị hôm nay, hi vọng bữa ăn và rượu trái cây hôm nay, có thể làm cho chị hài lòng. . . . . ."

Diêu Tuyết Đình chậm rãi nhìn tất cả các món ăn, đầu tiên là ốc tháp phòng, có thể thấy bên trong nhân kem có thịt bò tươi mềm, da bánh ngọt bao kín món ăn, ốc hấp, bay ra mùi thơm, nước mắm chua ngọt. . . . . . ly rượu táo có màu sắc khó coi. . . . . . Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, chợt hai mắt đỏ thắm, thoáng qua một chút lạnh lùng giễu cợt và bi thương. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn hai mắt Diêu Tuyết Đình mới vừa còn bình tĩnh, lúc này đỏ thắm kích động, lộ ra cực hạn tức giận, cô sững sờ. . . . . .

Sắc mặt của Diêu Tuyết Đình đột nhiên cứng rắn, chợt nắm ly rượu táo, soảng một tiếng, đập xuống sàn, thủy tinh vỡ tan ra! !

Đồng nghiệp cả phòng ăn, rối rít kêu lên.

Trần Mạn Hồng và Đường Khả Hinh cũng giật mình lui về phía sau một bước, nhìn mảnh thủy tinh vỡ nát văng lên, không biết nên nói gì.

Diêu Tuyết Đình kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh, giọng nói run rẩy hỏi: "Ai bảo cô tự tiện đổi món ăn cho tôi? Tôi có yêu cầu cô sao? Tôi có sao? ? ? ? tại sao Phòng ăn ngự tôn có thể có loại chuyên gia hầu rượu như cô? Quản lý của cô là ai? Tại sao cho phép loại chuyện này xảy ra ?"

Trần Mạn Hồng hoảng sợ, lập tức muốn tiến lên, mới vừa muốn giải thích cho Khả Hinh, nhưng Đường Khả Hinh lại tiến lên, nhìn Diêu Tuyết Đình nói: "Không liên quan đến quản lý, là tôi tự chủ động yêu cầu đổi món ăn cho chị."

Diêu Tuyết Đình tức giận lập tức trợn trừng mắt nhìn cô: "Cô dựa vào cái gì?"

Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, mới nói: "Bởi vì đóa hoa nhỏ màu trắng trên tóc chị."

Diêu Tuyết Đình cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy máu đỏ nhìn chằm chằm về phía cô.

Đường Khả Hinh sâu kín nói: "Loại cảm giác này, tôi hiểu, rất khổ sở."

Diêu Tuyết Đình đột nhiên cười khổ một tiết nói: "Cô hiểu? Người yêu của cô đã chết rồi sao? Cô hiểu cái gì?"

Trần Mạn Hồng muốn đỡ lời cho Đường Khả Hinh. . . . . .

"Bởi vì cha tôi làm sai một chuyện, làm cho một bà dì rất hiền lành mất chồng." Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

Diêu Tuyết Đình nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng không khỏi chìm xuống mất mát, giống như lại rơi vào trong thế giới đau thương đó, hai mắt di động giọt lê, sâu kín nói: "Lúc tôi còn rất nhỏ, nhìn thấy bà dì kia mất chồng quỳ trên mặt đất khóc rống, cái cảm giác tuyệt vọng và bi thương vẫn luôn ở trong đầu của tôi, xua đi không được, mặc dù rất nhiều năm tháng sau này, tôi van xin dì ấy tha thứ cho cha tôi, nhưng lần nào dì ấy cũng từ chối tôi ngoài cửa, chỉ quan tâm vườn vải và chồng của dì, hàng năm đến mùa tưới nước, bón phân, thu hoạch, xách từng sọt trái vải xuống núi buôn bán, lúc đó tôi còn nhỏ, không dám quấy rầy dì ấy, chỉ đi theo phía sau dì ấy, nhặt từng trái vải dì làm rơi xuống. . . . . . Loại cảm giác này, tôi hiểu rất rõ, phải nhặt một năm, hai năm, mười năm. . . . . . Thậm chí cả đời. . . . . ."

Diêu Tuyết Đình nhìn về phương xa, hai mắt tràn ngập nước mắt.

"Khi đó, tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng thường thấy dì ấy kéo lê thân thể sau một ngày mệt mỏi, sau khi về đến nhà, ngồi ở vị trí chú thường ngời, bóc củ tỏi, hoặc ăn cơm, bóng đêm dần dần xuống, muỗi rất nhiều, dì ấy cầm cây quạt, vừa quạt, vừa đập muỗi, không nói gì. . . . . ." Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, có chút nghẹn ngào nói: "Nhìn dì ấy như vậy, khi đó tôi có một loại cảm giác mãnh liệt, dì không tha thứ cho tôi, dì ấy vẫn bảo vệ chồng mình đến cả đời. . . . . ."

Nước mắt Diêu Tuyết Đình lăn xuống.

Đường Khả Hinh nhìn Diêu Tuyết Đình, sâu kín nói: "Khi đó, tôi nhìn thấy dì rất cô đơn, vẫn có một khát vọng, muốn làm bữa cơm cho dì ăn. . . . . . Cho nên làm một bữa cơm bày tỏ có người vẫn quan tâm dì. . . . . ."

Trong lòng của Trần Mạn Hồng không khỏi chua xót, nhìn về phía Diêu Tuyết Đình.

Đường Khả Hinh nhìn Diêu Tuyết Đình thật sâu, nói: "Tôi không có ý nghĩ khác, chỉ muốn nói người đã qua đời rồi, tôi làm một bữa cơm cho người yêu của ông ấy ăn. . . . . .làm thật lòng, tôi tin người đó đang ở thiên đường, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất định ông ấy rất vui vẻ. . . . . . Thật ra tình yêu sẽ không biến mất theo thời gian, nó mãi mãi ẩn nấp ở trong thời gian, càng yêu sâu đậm. . . . . . giống như chị mãi lo thưởng thức món ăn và rượu đỏ, không có nhận ra được thời gian thay đổi, tình yêu thay đổi, yêu như vậy, thật ra sẽ từ từ sẽ mệt mỏi, tức giận, suy tàn và biến chất, giống như rượu đỏ, đến thời gian nhất định nó cũng sẽ dần dần bay hơi. Nếu như chị muốn sống vui vẻ với tình yêu chị và ông ấy mỗi ngày, thì hãy thưởng thức thật tốt mùi vị mà ông ấy chưa có ném thử, cho ông ấy trải qua hương vị mà ông ấy vẫn muốn nhưng lúc còn sống không có nếm thử, mang theo tình yêu và lòng tin, kiên cường vui vẻ để sống, tôi tin tưởng, trong tương lai, cho dù chị có người yêu hay không, ông ấy cũng cảm thấy an ủi và vui vẻ. . . . . ."

Diêu Tuyết Đình nghe những lời này, hai mắt đột nhiên chậm rãi chớp một cái, mang theo một chút bi thương và ôn hòa, nhìn món ăn trước mặt.

Một loại không khí thỏa hiệp, dần dần lan ra.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt cô, lập tức có chút vui mừng và vội vàng nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói: "Mang lên một ly rượu táo!"

Trần Mạn Hồng nghe vậy, tự mình nhanh chóng đi về phía phòng bếp.

Đường Khả Hinh lại mỉm cười nhìn về phía Diêu Tuyết Đình, nói: "Loại rượu táo này, là lúc sinh nhật của tôi, cha tôi dạy cho tôi tự mình làm, ông ấy nói mỗi người phụ nữ đi tới thế giới này, cũng nên có một mùi rượu trái cây của riêng mình, loại rượu trái cây này sẽ tươi mới trưởng thành với mình theo bốn mùa và quen thuộc, cho nên hàng năm sinh nhật của tôi cũng sẽ làm loại rượu, ngọt ngọt chua chua, uống vào cảm giác mình là cô gái mười tám tuổi, thanh xuân, tốt đẹp, không có bất kỳ gánh nặng."

Diêu Tuyết Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái còn trẻ tuổi ở trước mặt, thông qua lời nói liên tục của cô, cảm thấy cô chân thành và chúc phúc, rốt cuộc Diêu Tuyết Đình buông lỏng thái độ.

"Rượu trái cây tới rồi. . . . . ." Trần Mạn Hồng lập tức dâng lên một ly rượu táo, lần này cài nhẹ hoa anh đào đỏ.

Diêu Tuyết Đình không lên tiếng, hai mắt chợt lóe, vẫn nắm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, nhất thời phát hiện ở bên trong rượu có vị ngọt ngọt chua chua, quả thực không hề có gánh nặng xâm chiến tâm hồn của mình, cô chậm rãi cầm nĩa, mới hỏi: "Món ăn nào là cô tự mình làm cho tôi?"

"Thịt nướng sốt cam. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ giơ tay, về phía món ăn mình đích thân nấu nướng.

Diêu Tuyết Đình suy nghĩ một chút, liền cầm nĩa lên, gắp một phần thịt bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, lông mi chớp nhẹ, nhớ tới chồng đưa mình đi khắp nơi thưởng thức món ăn ngon thì trong ánh mắt nồng nặc yêu thương, hai tròng mắt của cô chợt tràn nước mắt, nhưng khẽ nở nụ cười.

Trần Mạn Hồng và Đường Khả Hinh nhìn Diêu Tuyết Đình hôm nay đột nhiên ăn nhiều hơn, ăn xong Thịt nướng sốt cam, lại ăn Ốc hấp, gần như ăn hết cạn sạch từng món ăn, bọn họ nở nụ cười cảm động.

Sau khi Khả Hinh đi khỏi mới biết, bởi vì lần này cô hầu rượu, tập đoàn điện tử Thế Phong và Khách sạn Á Châu ký hợp đồng 10 năm, tổ chức các cuộc họp hằng năm, còn có lãnh đạo cấp cao ở nước ngoài về nước thì sẽ vào ở khách sạn, hợp đồng này, mang đến cho Khách sạn Á Châu nguồn thu không tưởng.

Tin tức tốt này truyền ra từ phòng ăn ngự tôn.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, nghe một tin tức như thế, có chút mất hồn ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Anh, nói: "Cái gì? Ký hợp đồng mười năm?"

"Vâng!" Đông Anh vui vẻ nói: "Ở trong nước chúng ta, Tập đoàn điện tử Thế Phong có gần ba triệu nhân viên, trong đó số lãnh đạo cấp cao vào ở khách sạn chúng ta nhất định rất nhiều, hợp đồng mười năm này, thật sự là nguồn thu không tưởng."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn có chút ngạc nhiên để xuống bút máy, tựa vào trên ghế Tổng Giám đốc, nhìn vẻ mặt Đông Anh thật sự vui mừng, nghĩ đến cô gái ngốc Đường Khả Hinh, đột nhiên không nhịn được mỉm cười.

Lúc này tin nhắn lại vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cầm điện thoại di động lên, mở ra, thấy nội dung tin nhắn: em không muốn bất kì ai mang theo bi thương và nước mắt qua đêm, bởi vì như vậy thật rất đau, mặc kệ hôm nay em không có thể mang đến cho anh cái gì, nhưng em sẳn sàng chấp nhận trả giá vì anh, trả giá vì từng người khách trong khách sạn của anh.

Anh xem tin nhắn này, hai mắt xẹt qua một chút cảm động, đau lòng nở nụ cười.

Chương 337: Cô gái mà những năm tháng qua chúng ta cùng theo đuổi

Vào buổi trưa!

Đường Khả Hinh vọt vào phòng làm việc, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang mặc tây trang, cô lập tức nhảy qua, vui vẻ gọi: "Tôi muốn phần thưởng!"

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía cô, hỏi: "Muốn phần thưởng gì ?"

"Hôm nay tôi hầu rượu rất thành công!" Đường Khả Hinh lập tức nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, kéo cổ áo tây trang của mình, mới cười đáp: "Bị cô kéo buôn bán lớn như vậy cho Khách sạn Á Châu, còn muốn tôi cám ơn cô?"

"Anh đừng hẹp hòi như vậy mà?" Đường Khả Hinh dậm chân nhìn về phía anh.

"Cô đó!" Trang Hạo Nhiên nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, cười nói: "Loại người như cô, tương lai cũng không biết cùi chỏ có thể rẽ ra ngoài hay không!"

"Rẽ ra ngoài sẽ gãy! Tôi mới không cần thủ đoạn! !" Đường Khả Hinh hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới nói: "Buổi trưa! Đi thôi! Chúng ta đi bệnh viện!"

"Chậc!" Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên khinh bỉ, nói: "Tôi mới không cần !"

"Tại sao? Anh không tin tưởng tôi sao?" Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên đi tới bên cửa, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Tôi đây đẹp trai, rất có tiền, rất có quyền, rất thông minh, tại sao tôi không tin bản thân tôi, mà lựa chọn tin tưởng cô không có gì cả? Cô có chủ động hẹn hò với đàn ông xem phim sao? Có chủ động hôn đàn ông sao? Cô có sao?"

"Tôi . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn anh, đột nhiên nói không nên lời!

"Nói đúng rồi phải không! Làm được những chuyện này, trở về giảng đạo lý với tôi!" Trang Hạo Nhiên nói xong, nở nụ cười, phịch một tiếng, đóng cửa lại! Muốn chọc Tưởng Thiên Lỗi.

"Trang Hạo Nhiên! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên dậm chân kêu anh thật to! !

Phòng họp số một.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mở cuộc họp khách sạn dưới nước lần thứ ba.

Kỹ sư Trưởng vẫn không giải quyết được vấn đề bảo vệ môi trường, liên tục đứng lên phân tích biểu đồ và báo cáo, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng lắng nghe, lật xem tài liệu đồng thời, ngẩng đầu nhìn số liệu phân tích trong màn hình.

Đông Anh và Tiêu Đồng cùng đi lên trước, đem tài liệu cẩn thận đặt xuống ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên.

Hai người cùng nhận lấy tài liệu báo cáo, mở ra.

Tưởng Thiên Lỗi vừa lật xem báo cáo, ánh mắt không nhịn được nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, đã 5 giờ 15 phút, anh đột nhiên nhớ tối cuộc hẹn tối nay, hai mắt xoay tròn, có chút thất thần, nhớ tới nội dung tin nhắn mới vừa rồi: em không muốn bất kì ai mang theo bi thương và nước mắt qua đêm, bởi vì như vậy thật rất đau, mặc kệ hôm nay em không có thể mang đến cho anh cái gì, nhưng em sẳn sàng chấp nhận trả giá vì anh, trả giá vì từng người khách trong khách sạn của anh.. . . . . .

Ấm áp.

Anh chậm rãi nhớ tới đêm qua, Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng đêm khóc nói: "Ngày mai em mời anh xem phim có được không? Em không biết giữa các người có thể hạnh phúc hay không, nhưng nếu như không hạnh phúc thì sao? Cuối cùng anh vẫn không có được chị ấy thì sao? Không phải anh rất khổ sở sao? Em mời anh xem phim có được hay không? Chúng ta đi xem một bộ phim về tình yêu, anh có thể nghe một câu nói, một cảnh tượng, anh sẽ yêu em...chúng ta có thể ở cùng một chỗ. . . . . . Chúng ta cùng nhau trải qua một chút chuyện, em và anh trải qua một chút chuyện, được không? Mặc kệ thời gian dài đăng đẳng, em và anh ở chung một chỗ, trải qua một chút chuyện, mặc kệ rất khổ sở, cho em một cơ hội, được không?"

Mặc dù không có xoay người, nhưng Tưởng Thiên Lỗi giống như thấy được hình ảnh cô gái đứng ở trong gió rét lạnh, rơi lệ khóc rống, bao gồm vui vẻ hôm nay cũng trộn lẫn nhiều bi thương và mong đợi.

Hai mắt anh thoáng qua một chút đau lòng, nhớ tới sáng nay ở bên trong thang máy, cô nhón chân lên hôn trên môi mình, thật ra có thể thấy khóe mắt cô nước mắt.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi càng ngày càng nặng nề và đau lòng.

Báo cáo đã xong

Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.

Kỹ Sư và tất cả lãnh đạo cấp cao cùng im lặng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn đồng hồ, xuất thần.

Trang Hạo Nhiên lại lật một tờ báo cáo, nghe bên cạnh không có tiếng động, liền có chút nghi ngờ quay đầu sang nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, lại phát hiện người cuồng việc, vào lúc này, lại xuất thần, anh sững sờ, lại nở nụ cười.

Đông Anh ngồi ở phía dưới, nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi mất thần, có chút căng thẳng vội vàng nghiêng người tới trước, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc?"

Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ xuất thần, hai tròng mắt bay xa, chăm chú nhìn phương xa, không nói.

Đông Anh sửng sốt.

Dưới đài, mấy Phó Tổng Giám đốc Lâm Sở Nhai và Trần Tuấn Nam đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc này Trang Hạo Nhiên rốt cuộc có chút kinh ngạc cười nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi, cầm văn kiện lên, vỗ nhẹ cánh tay của anh, cao giọng gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng? Anh còn tốt đó chứ?"

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới đột nhiên giựt mình tỉnh lại, lấy lại tinh thần nhìn lãnh đạo cấp cao trước mặt, còn có ánh mắt kỳ dị của Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt anh lập tức thu lại, ngồi thẳng người, ho nhẹ một tiếng, mới nói: "Xin lỗi, có chút không tập trung, cuộc họp tới đâu rồi?"

Lãnh đạo cấp cao cúi đầu mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên bật cười, nhìn về phía anh nói: "Cuộc họp sắp xong rồi, các kỹ sư vĩ đại đã báo cáo xong, đang đợi ý kiến của anh đấy."

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hai mắt xoay tròn, thở nhẹ thở ra một hơi, nói: "Chờ một chút."

Anh nói xong, liền chăm chú nhìn số liệu phân tích.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, liếc bộ dáng anh đột nhiên chăm chú, vẻ mặt hơi thu lại, không lên tiếng.

Cuộc họp phương án lần thứ ba không có kết quả, nhưng vẫn thảo luận đến lúc hoàng hôn 5h30 mới kết thúc.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng đi ra phòng làm việc, bọn người Lâm Sở Nhai cũng buông lỏng lưng mỏi một chút, cười nói: "Nghe nói Nhã Các tới một người đầu bếp mới, nghiên cứu mấy món ăn mới không tệ, phải đi nếm thử một chút."

"Hả?" Trang Hạo Nhiên vừa nghe nói có ăn ngon, lập tức cảm thấy rất hứng thú nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng! ! Anh cũng cùng đi chứ? Đã rất lâu tôi không có sắp xếp ăn bữa cơm với anh!"

"Không có thời gian" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng trả lời đề nghị của anh, vẫn còn nhớ chuyện anh cầm cây gậy đánh mình.

"Này! Đừng hẹp hòi như vậy mà?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kêu to.

Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào, mặc kệ anh, tiếp tục đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi sâu kín đi tới, cau mày suy nghĩ, người này không phải có tâm sự chứ?

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi vào thang máy, ở Đông Anh đi theo, nhấn tầng lầu Tổng Giám đốc, lại nhớ tới cuộc hẹn đó, nhắc cổ tay, nhìn xem thời gian, 5 giờ 30 phút.

Đồng hồ treo trên tường, nhẹ nhàng vang lên.

Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thời gian vừa đúng 5 giờ 30 phút, trái tim đột nhiên đập mạnh, nhớ tới cuộc hẹn tối nay, hai tròng mắt của cô nhanh chóng xoay chuyển, vẫn tràn đầy hi vọng mỉm cười đứng lên, bình tĩnh dọn dẹp đồ trên mặt bàn, đầu ngón tay lại run nhẹ.

"Khả Hinh? Tan việc! Cùng về nhé!" Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh mỉm cười nói.

"Không, hôm nay tôi có hẹn." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

"Ơ? Hẹn với trai đẹp à?" Tiêu Đồng nói đùa.

Đường Khả Hinh nhìn về phía cô, đột nhiên mỉm cười thần bí, không lên tiếng.

Tiêu Đồng nhìn bộ dáng cô, cũng không hỏi, khẽ mỉm cười, đi khỏi trước.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhớ tới cam kết đêm qua, để làm mọi thứ hôm nay, cô lấy dũng khí, nhanh chóng thu dọn tài liệu, cà thẻ tan việc, đổi lại váy ngắn màu trắng và áo khoác hôm nay, đội mũ lên, quấn khăn quàng cổ, nhìn toàn thân trong kính một cái, thở phào một cái, nhanh chóng đi khỏi phòng thay quần áo, đi ra tòa nhà nhân viên, cất bước, cảm giác lòng của mình run rẩy đáng sợ, cô thở một hơi, tự nói với mình nói: "Đường Khả Hinh! Cố lên! !"

Trong đầu tất cả đều là người đàn ông mình thật yêu thật yêu.

Hai tròng mắt của cô tràn qua một chút nước mắt thương yêu, đón gió giá rét, đi về phía trước! !

Phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Rất yên tĩnh.

Không gian nổi trôi hơi thở nhè nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ bắt đầu tối, đồng hồ để bàn ở trước mặt đã 6 giờ 15 phút, nhưng anh chỉ nhẹ chớp mắt, giống như muốn nắm bắt một chút gì đó, lại nắm bắt không được.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Không có ai đáp lại.

Đông Anh đẩy nhẹ cửa ra đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, cũng không nhúc nhích, có lẽ hiểu rõ sự do dự của anh, mới vừa lời muốn nói, nhất thời nuốt trở về, im lặng xoay người, đi ra ngoài. . . . . .

"Đông Anh. . . . . ."

Một tiếng gọi rất nhẹ nhàng.

Đông Anh xoay người, nhìn về phía anh, đáp nhẹ: "Vâng . . . . ."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ, sâu kín hỏi: "Tại sao một cô gái muốn mời một người con trai xem phim?"

Đông Anh nghe vậy, suy nghĩ một chút, liền mỉm cười nói: "Bởi vì thích anh."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, mặt không lộ vẻ gì, rất mệt mỏi hỏi: "Tại sao? Tại sao muốn dùng cách này để bày tỏ?"

Đông Anh lại dịu dàng cười nói: "Có hai nguyên nhân, một là cô ấy muốn cùng anh ở bên nhau, hai là bởi vì biết anh cô đơn, muốn chia sẻ với anh."

Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, trong con ngươi lại xẹt qua một chút đau lòng.

Đông Anh dừng ở bên trong cửa, nhớ tới một chút chuyện cũ của mình, mỉm cười nói: "Tôi đã từng thích một lớp trưởng thời đại học, lúc ấy rất cô đơn, tôi là người nhát gan, bình thường tôi chỉ biết cố gắng học tập, nhưng có một khoảnh khắc cầm một bó hoa tươi, đi tới cửa túc xá của anh ấy, muốn mời anh ấy xem phim. . . . . ."

Tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi lóe lên, hơi nghiêng mặt.

Đông Anh có chút xấu hổ cười nói: "Tôi cảm thấy, lúc ấy tại sao tôi ngốc như vậy? Biết rất rõ đối phương sẽ từ chối, nhưng vẫn muốn làm như vậy, loại cảm giác ngốc nghếch này, bây giờ nghĩ lại, không còn nữa. Trong cuộc đời, luôn có một lần như vậy, lúc dũng cảm đối mặt với tình yêu nhưng một lần đã đi qua rồi sẽ không lập lại nữa, bởi vì chính mình cũng biết, mình thật rất ngốc, rất ngốc."

Phố xá sầm uất.

Người rất nhiều, rất náo nhiệt, mặc dù gió thật to, thật mạnh !

Đường Khả Hinh mặc áo khoác ngoài bó sát người, khuôn mặt nhỏ nhắn núp ở trong khăn quàng cổ ấm áp, ngồi xổm người xuống, tại trước tiệm hoa nào đấy, nhìn một bó hoa thật xinh đẹp, tốt tươi trước mặt, bó hoa hồng đỏ thật rất mộng ảo, thở ra một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía bà chủ tiệm bán hoa, hỏi: "Bà chủ! Bó hoa tươi này bao nhiêu tiền?"

"50 đồng." Bà chủ ở đầu kia truyền tới.

Đường Khả Hinh cúi xuống phía dưới, nhìn bó hoa hồng lạnh lẽo tươi đẹp, cô đột nhiên mỉm cười, lập tức ôm lấy bó hoa hồng, đưa tiền cho bà chủ nói: "Bà chủ thu tiền! !"

"Được rồi!" Bà chủ nhận lấy tiền, nói: "Cô gái nhỏ chọn rất khéo, bó hoa này mới vừa cắt xong, còn tươi lắm."

"Cám ơn!" Đường Khả Hinh thật vui vẻ ôm bó hoa hồng, từng bước từng đi qua đám người náo nhiệt, từng đôi tình nhân mới vừa xem phim xong, hoặc đang muốn xem phim, đi về phía rạp chiếu phim ở quảng trường thế kỷ, đứng ở trước bậc thang trống trải, ngẩng đầu lên nhìn màn hình dán tường trên cao, đang chiếu sáng tên một bộ phim "Cô gái mà những năm tháng qua chúng ta cùng theo đuổi." . . . . . . Cô đột nhiên thở ra luồng khí trắng, cõi lòng đầy hi vọng mỉm cười.

Chương 338: Cắt đứt

Thời gian 6 giờ 45 phút.

Bộ phim "Cô gái mà những năm tháng qua chúng ta cùng theo đuổi" sắp bắt đầu, "Một lần yêu." cũng sắp bắt đầu.

Đường Khả Hinh cầm bó hoa tươi, đứng ở trước bậc thềm rạp chiếu phim, ban đầu trong lòng nở nụ cười tự tin, đến lúc này, sắc mặt dần dần thu lại, trái tim nhảy loạn, nhìn đường phố náo nhiệt trước mặt, người đến người đi, không có một bóng dáng nào mình quen thuộc, lòng của cô dần dần buộc chặt, chậm rãi chớp mắt, đau khổ, từ từ hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô gái trẻ ngây thơ.

Thời gian, 6 giờ 47 phút.

Phòng làm việc Tổng Giám đốc.

Bóng dáng ẩn ở trong bóng tối, vẫn chìm sâu trong màn đêm, cũng không nhúc nhích.

Hai mắt anh ở trong màn đêm, nhấp nháy, đồng hồ để bàn quay tích tắc, thời gian từng phút trôi qua.

Giống như anh nghe tiếng của một cô gái, ở phía xa khóc nói: Đồng ý với em... ngày mai đi xem phim với em có được không? Cho tình yêu của chúng ta một cơ hội. Em thật sự không có cách nào nghĩ đến người khác, em chỉ muốn yêu anh. Ngày mai 7 giờ! ! Rạp chiếu phim quảng trường Thế kỷ, 7 giờ! ! Em đợi đến khi anh tới mới thôi! ! Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ chờ anh! !

Hai mắt anh ở trong màn đêm, ngân ngấn nước mắt.

Cảm thấy gió biển thổi đến.

Tin nhắn điện thoại di động sáng lên!

Giống như tình yêu đánh thức anh.

Anh đột nhiên chớp mắt, cầm điện thoại di động lên, mở ra, chỉ là một tin nhắn quốc tế bình thường.

Cảm giác trống rỗng, trái tim của anh xúc động đau đớn.

Tròng mắt anh hơi nhanh chóng chuyển động, nhìn đồng hồ trên tường, đã 6 giờ 50 phút, nhất thời nhớ tới câu kia: Trong cuộc đời, luôn có một lần như vậy, lúc dũng cảm đối mặt với tình yêu nhưng một lần đã đi qua rồi sẽ không lập lại nữa, bởi vì chính mình cũng biết, mình thật rất ngốc, rất ngốc. Hai mắt anh chớp động, chợt đứng lên, nắm tây trang, nhanh chóng mặc vào, liếc mắt nhìn đồng hồ để bàn, 6 giờ 50 phút, không nói nữa, bước nhanh đi ra phòng làm việc, mở cửa, đi ra hành lang mờ tối, cất bước đi về phía thang máy.

Đông Anh đứng ở một bên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài thật nhanh, cô đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn cùng đi lên, đưa cho anh thêm áo khoác, đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, cô sững sờ, nhìn về phía trước.

"Alô !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đáp lời.

Viện trưởng vô cùng vui mừng nói nhanh: "Tổng Giám đốc Tưởng, đã tìm được trái tim ghép cho Thị Trưởng phu nhân, trước mắt người đang ở Nhật Bản, tài liệu cần ngài, còn có tiền ký hợp đồng!"

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nghe được tin tức tốt này, anh đột nhiên kích động mỉm cười, lập tức cầm điện thoại di động, chạy như bay tới thang máy ! !

Đông Anh sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt anh đột nhiên vui mừng, trong lòng hoảng hốt.

Bầu trời lập tức tối xuống, gió thổi dần dần mạnh lên, không khí càng lúc càng lạnh lẽo, không đến bao lâu, bầu trời bắt đầu trút xuống nước mưa, mưa xối xả như trút nước! !

Tất cả mọi người tại Rạp chiếu phim cũng bởi vì cơn mưa to đột ngột, rối rít chạy đến các nơi trú mưa, chỉ có một cô gái mặc váy trắng, đang cầm này bó hoa hồng xinh đẹp, đứng ở trong mưa gió rét lạnh, mặc cho nước mưa quất vào trên mặt mình, trên thân thể, giống như roi quất vào vận mạng, từng roi từng roi co rút làm mình đau đớn, thời gian đã 8 giờ, cô vẫn đứng ở trong nước mưa lạnh băng, cả người ướt đẫm, lại giống như bị đóng băng ở trong thế giới bi thương.

Bệnh viện.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng xông tới bệnh viện, đến trước nhà họ Tần, vọt vào phòng bệnh, thấy sắc mặt Như Mạt tái nhợt lại tràn ngập nước mắt nhìn về phía hai người, Tưởng Thiên Lỗi lập tức cảm thấy vô cùng biết ơn và nhẹ nhõm, đi tới trước mặt của Như Mạt, lập tức ôm cô vào trong ngực, hôn thật sâu trên môi của cô, thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Như Mạt! Tìm được trái tim thích hợp rồi, em không sao! Em không sao!"

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, đưa hai tay ra ôm Tưởng Thiên Lỗi, cũng kích động nghẹn ngào cười nói: "Ừ. . . . . . Em không sao rồi. . . . . . Anh không cần lo lắng, em sẽ thật tốt."

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kích động đi về phía Như Mạt, nhẹ nhàng nắm tay của cô, thương yêu dịu dàng nhìn cô, cũng cảm động nói: "Cám ơn trời đất, không ngờ, lần này tìm được trái tim nhanh như vậy, thật tốt quá. Lần này ghép tim, phải sống cho tốt, nhất định sẽ hạnh phúc."

Dường như Như Mạt cũng đưa ra quyết định thật lớn, nhẹ nhàng mở tay Trang Hạo Nhiên, kích động ôm khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: "Thiên Lỗi, trải qua lần sống chết này, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, chỉ có em ở bên cạnh anh, mới có thể hạnh phúc vui vẻ. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tương lai sau này, em sẽ ở bên cạnh anh !"

Trong lời nói có ẩn ý gì.

Tưởng Thiên Lỗi sửng sốt nhìn cô.

Như Mạt rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Nếu như lần trước anh cầu hôn còn tác dụng, như vậy. . . . . . Xin tha thứ cho em chậm trễ trả lời, em đồng ý với anhi, em đồng ý cùng anh mãi mãi ở chung một chỗ."

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời khiếp sợ nhìn cô, cảm thấy hít thở không thông, đột nhiên mỉm cười vui vẻ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Có thật không?"

"Ừm. . . . . ." Nước mắt Như Mạt lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi chợt ôm Như Mạt vào trong lòng, đột nhiên nghẹn ngào, kích động mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không biết nên vui hay, nhưng vẫn có chút mất mát, không lên tiếng, đứng lên, không quấy rầy hai người, lặng lẽ xoay người kéo nhẹ cửa phòng bệnh đi ra ngoài, cúi đầu đang suy nghĩ, đột nhiên cười khổ một cái, vừa muốn xoay người bước đi, lại bị một bóng dáng dịu dàng nhẹ nhàng níu lại.

Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Anh, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì ?"

Hai mắt Đông Anh rưng rưng, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt lăn xuống nói: "Tổng Giám đốc, tôi muốn nói tiếng xin lỗi với Khả Hinh, bởi vì tôi đã từng làm tổn thương cô ấy, xin cô ấy tha thứ cho tôi, cô ấy thật sự là một cô gái tốt, đáng được người tốt hơn quý trọng."

"Nghĩa là sao ?" Trang Hạo Nhiên có chút không hiểu hỏi.

Đông Anh đột nhiên có chút vội vàng bật khóc nói: "Anh mau đi xem Khả Hinh một chút, dường như cô ấy hẹn Tổng Giám đốc 7 giờ tối đi xem phim, nhưng Tổng Giám đốc không đi, bây giờ bên ngoài đổ mưa to, thời tiết lại lạnh giá, chẳng may bị đông lạnh thì sao? Đây là một cô gái tốt. . . . . ."

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, nhớ lại hôm nay Đường Khả Hinh vui vẻ tung tăng, tim của anh chợt đau nhói, lập tức điên cuồng cất bước, chạy như bay về phía trước! !

Đông Anh nhìn dáng vẻ anh nóng nảy, lại khóc nói: "Anh nhất định phải tìm được cô ấy! Nhất định tìm được!"

"Đứa ngốc! ! Đứa ngốc . . . . . . tôi đã nhắc nhở cô... tại sao cô vẫn không hiểu?" Trang Hạo Nhiên kêu to một tiếng, lập tức nhào ra bệnh viện, vọt vào trong mưa, lái xe thể thao của mình chạy đi.

Mưa xối xả như trút nước! rất lớn rất lớn!

Khắp nơi vang lên tiếng rào rào, tiếng vang rất vô tình.

Khắp nơi tất cả mọi người đều tránh mưa, cả quảng trường trống vắng.

Đường Khả Hinh một mình cầm bó hoa hồng đã bị nước mưa phá vỡ vô số cánh hoa, đứng ở trong mưa lạnh lẽo, cả người đánh khổ sở lạnh run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lăn xuống nước mưa lạnh lẽo, thấm vào trong áo len vừa dầy vừa nặng, thấm vào trái tim, giống như dao nhọn đâm vào trong lòng, giống như có một loại dự cảm xấu, biết tại sao người đàn ông kia không đến, cô chớp tròng mắt ướt đẫm, cảm giác từng trận nước mắt nóng hổi và nước mưa lạnh như băng hòa vào nhau làm cho cả người cô như bị quất mạnh một cái, lạnh lẽo giống như cướp mất đi sinh mạng, nhưng vẫn liều mạng nắm bó hoa hồng kia, bàn tay nhỏ bé bị gai hoa hồng đâm trúng, cuối cùng rịn ra máu tươi, từng giọt từng giọt tan vào trong nước mưa lạnh băng. . . . . .

Audi Pikes Peak thắng gấp tại quảng trường thế kỷ ! !

Trang Hạo Nhiên đội mưa, bước nhanh đi xuống xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái cô đơn đứng trên quảng trường trống trải, anh đứng ở trong mưa, trong lòng đau nhói, thở dài một tiếng, bất đắt dĩ nghĩ: tại sao có thể có đứa ngốc như thế này?

Đường Khả Hinh vẫn đứng ở trong mưa, giống như sinh mạng từ từ biến mất, vẫn muốn tiếp tục chờ đợi!

Trang Hạo Nhiên xông lên bậc thang, đi tới trước mặt cô, tức giận nhìn cô, đón gió mưa lạnh lẽo, hô to: "Cô điên rồi! ! Hẹn 7 giờ! ! Bây giờ đã 9 giờ! Cô vẫn còn ở nơi này chờ cái gì? Cho dù muốn chờ, cô cũng tìm một chỗ tránh mưa chứ? Cô ngu sao?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn ôm bó hoa kia, không lên tiếng.

"Đi theo tôi !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận kéo bó hoa cô đang ôm trong tay, vứt bỏ, muốn kéo cô!

Đường Khả Hinh lại thu tay của mình lại, đội mưa như trút nước, cúi đầu, đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đầy máu, muốn ôm lấy bó hoa hồng kia. . . . . .

"Cô làm gì đấy?" Trang Hạo Nhiên lập tức nắm người của cô! !

Đường Khả Hinh nhẹ tránh ra khỏi tay của anh, mang theo một chút van xin ngẩng đầu, nhìn anh, đội nước mưa khắp thế giới, nước mắt từng viên lăn xuống, trong đáy lòng, trong đầu, vẫn là người đàn ông đau buồn kia, cô mang theo một chút van xin nói: "Để cho tôi chờ, để cho tôi chờ một chút. . . . . . Có lẽ một lát anh ấy sẽ tới. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, mặc cho nước mưa xẹt qua khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn cô gái ngốc này, bất đắc dĩ nói: "Đường Khả Hinh. . . . . . Anh ấy sẽ không tới. . . . . ."

"Anh ấy sẽ tới. . . . . . Tôi tin anh ấy. . . . . . Tôi vẫn luôn rất tin tưởng anh ấy. . . . . . Anh sẽ tới. . . . . . Anh để cho tôi chờ một chút. . . . . . Chờ một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xổm người xuống, muốn ôm bó hoa hồng, lại nhìn thấy toàn hoa rơi đầy trên đất, có mấy đóa rơi đến dưới cầu thang, cô im lặng không lên tiếng, để mặc cho nước mưa vỗ vào trên người của mình, vẫn nhặt lên từng đóa hoa hồng, trong lòng bàn tay rỉ máu, cô cũng không chú ý, vẫn đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo muốn nhặt lên một đóa hoa hồng cuối cùng. . . . . .

Một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, truyền cho cô một chút ấm áp cuối cùng.

Cô dừng lại động tác, hai mắt xẹt qua một chút mất mát, đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay của cô, đau lòng nói: "Đường Khả Hinh! Anh ấy sẽ không tới! Như Mạt phẫu thuật phải trông cậy vào, hiện tại Thiên Lỗi ở bệnh viện cùng với Như Mạt, hai người bọn họ đang định vứt bỏ tất cả, mãi mãi bên nhau. . . . . ."

Tất cả hoa hồng rơi xuống đất, ngâm trong nước mưa ướt đẫm, cánh hoa không còn hơi sức rũ xuống.

Đường Khả Hinh đứng ở trong nước mưa, sâu kín đội mưa to lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn về phía cô, lại nói: "Anh ấy thật. . . . . . không tới. . . . . . Thật. . . . . . không tới. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên ngã ngồi ở trong nước mưa, đón gió to mưa lớn, nhớ tới người đàn ông u buồn kia đứng ở trong bóng đêm, lạnh lùng bước đi, trái tim của cô giống như bị thượng đế hung hăng cắm một đao, một hơi thở kéo dài sinh mạng, nhất thời bị thượng đế đoạt mất, chậm rãi nhắm lại hai mắt, ngất xỉu ở trong mưa.

Chương 339: Nấc thang thiên đàng

Đêm nay mưa to tầm tã, vẫn không rửa sạch được bóng tối của thế giới này, bình minh vẫn còn ở đầu kia thế giới.

Ánh đèn 'phòng tổng thống' chợt sáng lên.

Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu xanh dương, quần thường màu trắng, ôm Khả Hinh mới vừa tắm rửa xong, người mặc áo ngủ trắng như tuyết, tóc vẫn còn ướt đẫm, từng bước từng bước đi về phía phòng ngủ của mình ở lầu hai.

Toàn bộ không gian rất yên tĩnh.

Trang Hạo Nhiên thỉnh thoảng cúi xuống, nhìn Khả Hinh ở trong ngực giống như chết, mặt tựa vào trên ngực của mình, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rời rạc nhìn về phía trước, sinh mạng như bị rút hết hơi thở, còn dựa vào cái gì để sống? Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, có chút chua xót vẫn đang lan rộng trong thế giới của mình, mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh im lặng không lên tiếng, ôm cô đi lên lầu hai, đi tới bên giường, thật cẩn thận đặt cô ở trên giường, dịu dàng kéo nhẹ tấm chăn màu trắng tinh, đắp lên trên thân thể vẫn lạnh lẽo của cô, mới thả tay, nhìn cô.

Cô giống như ngủ thiếp đi, cuộn thân thể giống như mèo, tóc ngắn buông xuống, rũ xuống má trái.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một lúc lâu, mới dịu dàng nói: "Tôi nấu chút nước gừng cho cô."

Anh muốn đứng lên. . . . . .

Một bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, thò ra trong chăn trắng tinh, nắm nhẹ cổ tay của anh.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhắm mắt, cánh mũi đỏ bừng, nước mắt di động, nhẹ tràn ra, nhưng vẫn nắm cổ tay của anh, đó là một loại sợ hãi thật sâu.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ trở tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, tựa vào trước giường, nhìn về phía trước, không lên tiếng nữa.

Đường Khả Hinh dường như cảm thấy Trang Hạo Nhiên làm bạn, trong lòng chậm rãi buông lỏng, bởi vì quá mức mệt mỏi, ngủ thật say.

Đây giống như là sự ăn ý giữa kiếp trước kiếp này, bọn họ tựa vào cùng nhau, nhắm mắt lại, trong một đêm bi thương, lắng nghe tiếng mưa bão ào ạt.

Nửa đêm.

Người trên giường nệm, bởi vì mắc mưa lớn, quả nhiên phát sốt lên, thân thể của cô bắt đầu ở khó chịu run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sốt cao quá độ mà trở nên ửng hồng, mở đôi môi mềm, giống như tơ, lấy một chút hơi cuối cùng gọi nhỏ: "Cha. . . . . ."

Một tiếng gọi này vang lên ở trong phòng yên tĩnh.

Ngay sau đó Trang Hạo Nhiên ngồi dậy, căng thẳng nặng nề nhìn Khả Hinh ôm lấy chăn bông vừa dầy vừa nặng ở bên cạnh, thân thể hơi co quắp, trên trán, trên mặt, cổ, khắp người đều là mồ hôi, đôi tay nắm chặt một đoạn chăn, run rẩy nghẹn ngào gọi nhỏ: "Cha. . . . . . Cha. . . . . . Con nhớ cha. . . . . . Con nhớ cha. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, rất kinh nghiệm vươn tay dò nhiệt độ cơ thể cô, phát hiện trước trán nóng lợi hại, anh buông tay ra, lập tức đứng lên đi vào phòng tắm, cầm khăn lông, nhúng nước nóng, vắt khô, lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán cô, lập tức nhấn điện thoại, trực tiếp gọi Tiêu Đồng nói: "Khả Hinh bị sốt! Trước đó bị viêm phổi mới vừa hết, lập tức thông báo cho bác sĩ tới xem một chút!"

Tiêu Đồng đang lim dim, lập tức lên tiếng trả lời nói: "Được ! Tôi đến ngay !"

Trang Hạo Nhiên lập tức đi vào trong phòng, lấy hòm thuốc, lấy ống thuốc hạ sốt, theo liều lượng, rót vào trong miệng của cô.

Trong lúc nước thuốc rơi vào trong miệng, nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lan ra, mơ hồ, nghẹn ngào nhắm mắt, rất bi thương gọi nhỏ: "Cha. . . . . . Đừng bỏ lại con, đừng đi, đừng đi, con không tin người phóng hỏa là cha, con không tin, cha là người cha tốt nhất trên thế giới, con là đứa con gái vô dụng nhất trên thế giới, con có lỗi với cha, con có lỗi với cha. . . . . . Con không thể chăm sóc tốt cho mẹ, đã thật lâu thật lâu con không có đi gặp anh trai. . . . . ."

"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên lo lắng cúi người xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng gọi: "Cô tỉnh lại, cô đang nằm mơ, tỉnh lại. . . . . ."

"Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như sắp sanh ly tử biệt, sốt cao hồ đồ, nhắm mắt rơi lệ kêu nhỏ: "Năm nay dì vẫn không chịu tha thứ cho con..con làm điểm tâm cho dì, dì vẫn vứt bỏ, con dập đầu với dì, dì vẫn không chịu tha thứ cho cha. . . . . ."

"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên nghe tất cả đau lòng, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại lo lắng kêu: "Cô tỉnh lại, cô đang nằm mơ, cô chỉ đang nằm mơ!"

"Chú thích ăn điểm tâm, con đều làm rất ngon, nhưng dì không cho con vào đi dập đầu, năm trước còn có thể vào trong vườn hái vải cho dì, nhưng năm nay dì đã rào song sắt lại, không cho con vào nữa. . . . . . Tôi không có cách nào chuộc tội, phải làm gì đây? Con không có cách nào chuộc tội, như vậy dì cũng sẽ không tha thứ cho cha, không được, cha, trước khi cha lên thiên đường, con nhất định muốn cho dì tha thứ cho cha. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn mơ mơ màng màng, thút thít nỉ non kêu: "Nếu không, ngày đó con đến địa ngục lạnh lẽo trước cha, ai bắt thang cho cha lên thiên đàng? Địa ngục rất lạnh, cha đừng đi. . . . . ."

"Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên gọi cô một tiếng, chợt ôm cô gái trên giường, ôm chặt vào trong ngực, thắm thiết gọi nhỏ: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! !"

Đường Khả Hinh thật khổ sở tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, bật khóc: "Cha, từ nhỏ cha đã dạy con, làm việc nhất định không nên dễ dàng hối hận, cha để cho con chú trọng lựa chọn cuộc sống, bởi vì có thể lựa chọn cuộc sống, chính là một chuyện thật hạnh phúc, con nghe lời cha, vẫn dụng tâm lựa chọn, trả giá. . . . . . nhưng con phát hiện, sau khi con lựa chọn, sau khi trả giá, thống khổ dừng lại với thời gian, không có đi theo cùng thời gian. . . . . ."

Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, nhẹ nhàng đẩy cô gái ra, cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn hai mắt cô vẫn đóng chặt, rơi từng viên nước mắt nóng hổi, đôi môi lẩm bẩm, khổ sở kêu nhỏ: "Thống khổ dừng lại với thời gian, không có đi theo cùng thời gian . . . . . ."

Anh thở dốc một hơi, lại đau lòng ôm chặt cô gái trong ngực, hôn nhẹ trên mái tóc cô, mới bất đắc dĩ xúc động nói nhỏ: "Đứa ngốc. . . . . ."

Vào lúc này, bác sĩ dẫn hai người y tá, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới!

Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, để cho bác sĩ đi lên trước, đặt nhẹ tay trên trán Khả Hinh đầy mồ hôi, ôi một tiếng kêu lên: "Tại sao nóng như vậy ? Lập tức đo nhiệt độ cho cô ấy !"

Y tá lập tức lấy hòm thuốc, lấy dụng cụ đo nhiệt kế, nhanh chóng độ sốt cho Khả Hinh, nhìn số liệu, y tá cũng la hoảng lên: "Trời ạ! 42 độ!"

"Lập tức tiêm cho cô ấy một mũi thuốc hạ sốt! Chuẩn bị thuốc hạ sốt khác, kiểm tra da!" Bác sĩ lập tức lấy ống nghe, ngồi ở bên giường, nghe chẩn đoán bệnh cho cô, có chút may mắn nói: "Trong phổi không có âm thanh, may mắn không phải viêm phổi, mau lên! ! Kiểm tra da !"

Y tá đã cầm ống kim, kéo cánh tay Khả Hinh, cầm kim tiêm nhanh chóng đâm vào cổ tay của cô, máu tươi tràn ra!

"A . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh đột nhiên bật người, ngẩng đầu đau đến kêu to ra tiếng, bật khóc: "Đau quá!"

Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi xuống, nửa ôm Đường Khả Hinh yếu ớt, cả người nóng lên, đau lòng không nói nên lời.

"Cha! !" Đường Khả Hinh lại trào nước mắt, kêu khóc: "Con đau quá, đau quá! Con không muốn đi địa ngục lạnh lẽo, nhưng con có thể phải đi, cha, con xin lỗi cha, con phải đi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, bất đắc dĩ thở khẽ một hơi.

Tiêu Đồng cũng đau lòng ngồi ở bên giường, nhìn Đường Khả Hinh khổ sở, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, không nhịn được lo lắng hỏi: "Cô ấy ra sao rồi hả ? Có phải gặp phải chuyện gì đau lòng hay không? Hôm nay còn thật vui vẻ nói với tôi, có hẹn, phải đi sớm một chút, cả ngày cũng rất vui vẻ, tại sao đột nhiên một buổi tối, liền mắc mưa, sốt rồi?"

Trang Hạo Nhiên không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì, chỉ nhìn bác sĩ tự mình cầm ống kim thuốc hạ sốt lập tức tiêm vào cho cô, sau đó căn dặn y tá nói: "Chuẩn bị thuốc an thần!"

"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bác sĩ, căng thẳng hỏi nhanh.

"Sốt cao 41-42 độ, thần trí cô ấy đã không rõ, trong quá trình hạ sốt có thể sẽ làm ra hành động quá khích ! Mau!" Bác sĩ lại căn dặn!

Y tá vừa nghe, lập tức cầm ống kim thuốc an thần, nhắc cổ tay Đường Khả Hinh, đâm vào trên thịt non mềm, nhanh chóng tiêm vào thuốc an thần!

Thân thể Đường Khả Hinh run rẩy một cái, mở choàng mắt, rất buồn rầu nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nước mắt lăn xuống, giống như đã từng nhìn thấy khuôn mặt của mình bị phá hủy trong buổi tối đáng sợ đó, truyền tới khổ sở và tuyệt vọng, cô dần dần sắp mất đi ý thức, nhìn khuôn mặt đau lòng của anh, nước mắt lại rơi, nhưng cuối cùng bởi vì thuốc có hiệu lực, dần dần không còn chút sức lực nào nhắm hai mắt, cuối cùng, thân thể mềm nhũn ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, giống như chết.

"Khả Hinh! !" Tiêu Đồng đau lòng gọi cô.

Trang Hạo Nhiên im lặng ôm chặt cô, khẽ cắn chặt răng, hai mắt thoáng qua một chút tức giận!

Một đêm như vậy, giằng co hơn nửa đêm, đến khoảng 3 giờ sáng, Khả Hinh dần giảm sốt, người tương đối an ổn ngủ say, bác sĩ và y tá không dám đi khỏi, nghỉ ngơi ở phòng khách dưới lầu, Tiêu Đồng nằm trên ghế sa lon ở dưới lầu, ôm gối ôm ngủ bù, Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, tay cầm bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, hai mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

Thời gian cứ yên tĩnh trôi qua như vậy.

Bầu trời trong suốt, trong cơn mưa xối xả chuyển thành mưa nhỏ thê lương, đến cuối cùng, trời mờ sáng rơi đầy sương trắng.

Lạnh quá.

Trang Hạo Nhiên cảm giác không khí xung quanh có một chút lạnh lẽo, thân thể lại có một chút ấm, nhưng đêm qua mình cũng không có khoác áo và đắp chăn, anh ngạc nhiên cau mày, thở nhẹ ra một hơi, rốt cuộc chậm rãi mở hai mắt lim dim đau nhức, tiếp xúc không gian yên tĩnh, còn có giá sách màu trắng trước mặt, anh mệt mỏi chớp một cái mắt, nương theo sắc trời, biết trời đã sáng rồi, anh thở mạnh một hơi, hơi vươn người một cái, mới cúi đầu, có chút lo lắng nhìn cô gái trong ngực, anh sửng sốt.

Chăn nệm trắng như tuyết, xốc xếch cuốn lại trên giường, không khí xung quanh trống vắng, người trên giường không thấy, xuyên qua một cơn lạnh lẽo, anh lập tức kinh ngạc ngồi dậy, nhất thời phát hiện trên người có cái chăn chảy xuống, anh cúi đầu nhìn cái chăn, biết đây là Đường Khả Hinh đắp cho mình, anh lập tức lo lắng đứng lên, đi tới trước lan can, nhìn bốn phía dưới lầu trống vắng, Tiêu Đồng đang ngủ, căng thẳng kêu to: "Đường Khả Hinh! ! !"

Chương 340: Chuyện tình lá phong

Khắp nơi một mảnh trắng xóa, là mưa, là sương, cũng đã không phân rõ.

Chỉ là, tất cả đều ướt đẫm.

Trời đã sáng, nhưng vẫn còn màu đen thê lương và mệt mỏi.

Dãy núi trùng điệp, cỏ cây ở trong sương mù rất không chân thật, ngẫu nhiên một con chim nhỏ dũng cảm từ đầu cành cây sợ hãi kêu lên, ngay sau đó vỗ cánh bay đi cũng không làm khuấy động những đóa hoa nhỏ màu vàng, màu đỏ trên đường núi mờ sương.

Lá nhỏ nhỏ giống như quét qua ánh sáng, nước mưa giống như nước mắt tí tách rơi xuống.

Bậc thang đi lên trên đỉnh núi, sáng sớm hôm nay cũng ướt đẫm như thế.

Chân núi truyền đến âm thanh gậy gỗ gõ trên mặt đất.

Một bóng dáng màu hồng ở dưới chân núi dần dần di động bước chân đi lên trên.

Âm thanh gậy gỗ gõ xuống đất càng ngày càng gần.

Rốt cuộc nhìn thấy cô.

Cô khoác áo mưa màu hồng, mặc quần áo thể thao màu trắng, tay cầm gậy gỗ, chống xuống, trong lúc nước mưa rơi vào trên người của mình thì thẳng người đi lên trên, vừa đi vừa thở dốc nặng nề, bàn tay nhỏ bé tái nhợt, nắm gậy gỗ, để mặc cho nước mưa nhỏ xuống dưới, lạnh, rất lạnh, thân thể của cô đang run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đi về phía trước, từng bước từng bước, đi rất cô đơn, rất gian nan.

Hai tròng mắt của cô hoàn toàn bình tĩnh và lạnh lùng, trên mặt hơi ươn ướt, thậm chí sương mù xẹt qua trên trán và khuôn mặt trắng nõn, tay cầm gậy gỗ chống mặt đất, trên mặt bởi vì mệt mỏi và không còn chút sức lực nào mà khổ sở cau mày, thở ra luồng khí trắng, ngay sau đó biến mất ở trong không khí lạnh băng, lại đạp bậc thang đá, đi qua đám hoa nhỏ lạnh lẽo ướt át, bọn chúng tuyệt đối không xinh đẹp như hoa hồng đêm qua, nhưng có sức sống mạnh mẽ.

Đúng vậy, có người nào hiểu, một cô gái, từ nhỏ cha vào nhà giam, mẹ tái giá, bị anh trai xem như ôn dịch vứt bỏ, cô có thể ở trong cuộc đời thê lương, má trái không trọn vẹn, mở lòng tiếp nhận một phần tình yêu, điều này cần có bao nhiêu dũng khí? Cuộc sống của cô, thật ra lúc đi về phía trước vẫn bị vô hạn xé rách, cha bị tội phóng hỏa, vận mệnh của mẹ bi thảm, má trái không trọn vẹn, còn có vô số vô số con người ghê tởm xé rách hoàn toàn cuộc sống của cô, cô rất vất vả, rất kiên cường, mới có thể khâu lại từng mảnh từng mảnh cuộc sống không hoàn chỉnh của mình, trong quá trình này, từ lúc còn nhỏ cô đều hiểu hơn so với bất cứ ai, nếu như muốn lấy được một vật, cô sẽ cố gắng hơn người bình thường gấp trăm lần, ngàn lần, bao gồm tình yêu. . . . . .

Một chút chua xót dâng lên trái tim.

Cô nhanh chóng xoay tay mỏi nhừ, cầm gậy gỗ tiếp tục chống bậc thang đá, từng bước từng bước đi lên núi.

Lúc này, lời của cha, lời của mẹ, tất cả đều biến mất trong thế giới của cô, bởi vì tình yêu, chỉ có thể tự mình chịu đựng, con đường này chỉ có thể tự mình đi, tự mình lĩnh ngộ.

Hai tròng mắt của cô dần dần lộ kiên cường, cám ơn tất cả khổ sở đã qua, trong lúc cô bi thương như thế, quá khứ đã tạo nên kiên cường, giống như bức tường kiên cố lấp kín bảo vệ mình thật chặt, mắt thấy sắp đến đỉnh núi, nhưng khắp nơi xung quanh càng lúc càng ướt đẫm, đình nghỉ mát trên đỉnh núi chìm vào trong một mảnh trắng xóa, hai tròng mắt của cô hiện lên ánh lệ, nhưng tay vẫn cầm gậy gỗ, mệt mỏi cắn chặt răng, khổ sở đi về phía trước, mặc dù đầu óc ảm đạm, tay cầm gậy gỗ đau nhức không còn hơi sức, hai chân giống như không phải là của mình, nhưng vẫn hít sâu một hơi, đạp lên bậc thang cuối cùng, đứng ở chỗ cao nhất đỉnh núi, nghiêng nhìn dãy núi bên kia, cô đột nhiên kích động mỉm cười, mệt mỏi chậm rãi đi đến đình nghỉ mát ở kia đầu, đứng ở ven đỉnh, tiếp tục nhìn phong cảnh dưới chân núi.

"Cha. . . . . ." Cô thở hổn hển, lau đi nước mưa lạnh băng trên trán chảy xuống, hai mắt nổi lên hơi nước, nhìn dãy núi phía trước, mỉm cười nghẹn ngào nói: "Con đi tới đỉnh núi, thời tiết rất lạnh, thống khổ có thể đóng băng ở chỗ này hay không? Hãy để thời gian đi theo con được không?"

Cả rừng núi, giống như là cả vũ trụ, không có đáp lại cô.

Đường Khả Hinh lại thở ra luồng khí trắng, đột nhiên mỉm cười nói: "Con hiểu rồi."

Đúng vậy, có lẽ cô hiểu hơn so với ai khác, cái loại cảm giác bị vứt bỏ, cô hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, trong đáy lòng của cô, có lẽ nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi sẽ không đến, nhưng cô lại muốn bảo vệ một chút hi vọng so với ai khác, mặc dù chỉ có một chút hi vọng.

Nước mắt lăn xuống.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, lau đi nước mắt nóng hổi trên mặt, đột nhiên cảm thấy bi thương tập kích tới, cô thở mạnh một hơi, hướng về phía thế giới nghìn vạn dặm không một bóng người, thân thể hơi khổ sở run run, cũng không nhịn được, ngẩng đầu đón mưa phùn lạnh lẽo, khóc rống lên, nước mắt từng viên lăn xuống, tiếng kêu khóc càng lúc càng khàn khàn, không nói ra được lời gì, cũng chỉ hướng về phía thế giới lạnh lẽo vô tình, sắc mặt tái nhợt kêu khóc, tình yêu thật vất vả, tình yêu thật cô đơn, bởi vì tình yêu là chuyện hai người, nhưng tình yêu của cô, lại chen vào người thứ ba, cho nên cô phải là người thứ ba chịu khổ sở.

Một thân thể mảnh mai làm thế nào chịu đựng nổi khổ của hai người?

Bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng, tiếp tục ở trong thế giới trắng mịt mờ, bi thương thống khóc, bởi vì cô biết có một số chuyện, phải cáo biệt, hôm nay đi tới, tự tay mai táng một chút tình yêu chấp nhất cuối cùng, nước mắt giống như ánh sáng những con đôm đốm trong suốt thuần khiết, bay nhẹ trên không trung, để cho nó theo gió tan đi theo thời gian, cô khóc thút thít nhìn ánh sáng này, không ngừng khổ sở, sinh mệnh đứng vững hướng về cô gái nhỏ thuần khiết, vẫy tay chào tạm biệt.

Tình yêu à, nghe qua một câu nói chưa? Không làm được người yêu của anh, vì anh khóc xé lòng một lần, bởi vì khi cô khóc hết lần này, có thể sẽ không bao giờ yêu anh như trước nữa.

Bệnh viện, phòng nghỉ ngơi VIP.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu trắng, đứng ở trước kính toàn thân, lạnh lùng sửa sang lại áo sơ mi đen, liếc mắt nhìn Đông Anh, im lặng giơ tay lên.

Đông Anh lập tức cầm một hộp nhung màu đen, mở nhẹ ra, đi tới trước mặt của anh.

Anh tự mình nhận lấy corsages màu xanh dương, cài trước cổ áo, mới trầm giọng hỏi: "Tối hôm qua cô nói gì rồi hả ?"

"À?" Đông Anh có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi tự mình chỉnh sửa tây trang một chút, mới nhìn hốc mắt Đông Anh ửng đỏ ở trong kính toàn thân, hỏi nữa: "Tối hôm qua sau khi cô đi ra phòng bệnh nói gì với Hạo Nhiên?"

". . . . . . . . . . . ." Đông Anh cúi đầu, nắm cái hộp không, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía cô.

Đông Anh suy nghĩ một chút, mới dịu dàng nói: "Tôi nói Tổng Giám đốc Trang đi xem Khả Hinh một chút. . . . . . tối hôm qua cô ấy có thể ở rạp chiếu phim chờ anh. . . . . . Chờ một buổi tối thì làm thế nào?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

Đông Anh có chút cảm thán nói: "Chẳng may. . . . . . Cô ấy cũng giống như tôi, ôm một bó hoa hồng chờ anh thì sao ?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, cúi xuống nhìn nước hoa bày đầy trước bàn, đang chọn lựa nước hoa thích hợp cho mình hôm nay, mới nói: "Cô ấy sẽ không ngốc như vậy."

Đông Anh không dám lên tiếng.

Ngón tay Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua lọ nước hoa trước bàn, im lặng trong chốc lát, mới hỏi: "Tối hôm qua Hạo Nhiên có đi không?"

"Đi. Rất lo lắng chạy đi." Đông Anh nói.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy.

Đông Anh lại dịu dàng nói: "Tối hôm qua tôi biết một chút tình huống, bên Tổng Giám đốc Trang không có tin tới đây, nhưng buổi sáng hôm nay, lúc tôi tới bệnh viện, mới nhìn thấy bác sĩ chữa bệnh cho Khả Hinh lần trước nói tối hôm qua Khả Hinh mắc mưa, sốt gần 42 độ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Đông Anh hơi cười khổ nói: "Cô ấy còn ngốc hơn tôi, nếu như trời mưa, tôi sẽ không đứng nơi đó."

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nghe cô nói nói nhảm, chỉ hỏi: "Người đâu? Khỏe chưa?"

Hôm nay tâm trạng của Đông Anh giống như có chút kích động, có lẽ bởi vì ngày hôm qua cô gái kia thật sự làm xúc động tâm linh của mình, trong đáy lòng có một cơn tức giận từ từ dâng lên, mặc dù cố gắng đè nén xuống, nhưng giọng nói vẫn có chút cứng rắn: "Không thấy."

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô một cái, giọng nói hơi nặng nề hỏi: "Cái gì gọi là không thấy?"

"Tôi không rõ lắm. . . . . . Cũng chỉ nghe y tá nói, tối hôm qua bọn họ ở bên Khả Hinh mãi cho đến 3 giờ sáng, sau khi xác định cô ấy hạ sốt mới nghỉ ngơi, không ngờ khi bọn họ tỉnh lại, Khả Hinh đã không thấy, hiện tại người của Tổng Giám đốc Trang đang lo lắng đi tìm cô ấy." Đông Anh có chút đau lòng nói.

"Người đang ở đâu ?" Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi có chút căng thẳng hỏi.

"Phòng ngủ Tổng Giám đốc Trang." Đông Anh nói.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe lời này, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa nhấn di động vừa căn dặn Đông Anh: "Lập tức. . . . . ."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người đồng thời quay đầu.

Y tá mỉm cười đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc, Thị Trưởng phu nhân đã tỉnh rồi, muốn gặp ngài. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, anh hai mắt xẹt qua một chút do dự, nắm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, mới để nhẹ xuống, gật đầu một cái, im lặng đi ra khỏi VIP, vừa cất bước, vừa có chút lo lắng, không đến bao lâu, mới đi đến trước phòng bệnh Như Mạt, anh đẩy nhẹ cửa ra, thấy Như Mạt đã tỉnh lại, nhìn mình khẽ mỉm cười, anh nhìn Như Mạt hôm nay sắc mặt tốt hơn một chút, thậm chí bên quai hàm lộ ra hồng hào, bật cười, rất mộng mơ rất xinh đẹp, anh khẽ mỉm cười, đi tới bên giường, vươn tay chạm nhẹ đôi môi cô, dịu dàng hỏi: "Tốt một chút rồi?"

"Ừm. . . . . ." Như Mạt nhẹ nhàng gật đầu một cái, mới ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi có chút xấu hổ cười nói: "Tối hôm qua. . . . . . Em mơ thấy hai chúng ta kết hôn. Em thấy em mặc áo cưới rất đẹp, đi lên thảm đỏ, anh đứng ở đó chờ em . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, nhìn cô khẽ mỉm cười.

Như Mạt nhìn vẻ mặt anh, liền có chút dỗi hờn vươn tay nắm nhẹ ngón tay của anh, dịu dàng hỏi: "Thế nào? Anh không thích?"

"Không phải. . . . . . Rất thích. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ôm nhẹ vòng eo của cô, ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ tóc cô, hai mắt khẽ xoay tròn, mới có chút lo lắng mất thần.

Mưa phùn tiếp tục trút xuống mặt đất ướt đẫm.

Thời gian 9 giờ 20 phút!

Trang Hạo Nhiên hết sức gấp gáp bảo mọi người đi tìm Đường Khả Hinh, bọn người Lâm Sở Nhai nghe nói không nhìn thấy Khả Hinh, cũng vô cùng lo lắng đi tìm khắp nơi, bởi vì Nhã Tuệ vẫn trực, tất cả mọi người không dám nói cho cô biết, chỉ sợ cô lại bị kích động lo lắng, nhưng rốt cuộc Đường Khả Hinh đi đâu?

Tô Lạc Hoành đứng ở trước đại sảnh Hoàn Cầu, không nhịn được suy đoán: "9 giờ 30 phút, cô ấy có thể đi làm rồi hay không ?"

Lâm Sở Nhai cảm thấy tức giận quay đầu nhìn về phía anh nói: "Lần trước anh và một cô gái Nhật Bản đang rất tốt, không tới mười ngày liền thất tình, xin lão đại nghỉ nửa tháng! Hiện tại cô ấy bị tình huống này, còn có thể nghĩ tới đi làm sao?"

"Ôi chao, mọi người đừng tranh cãi nữa! ! Tìm người đi!" Tiêu Đồng tức giận nhìn về phía bọn họ, dậm chân ném cho bọn họ cây dù, để cho bọn họ tìm ở công ty một chút! !

"Lão đại đâu?"

"Đã đi tìm người từ sớm rồi!" Tiêu Đồng mở cây dù, bước nhanh đi vào trong mưa, đi tới một đầu khác phía sau vườn hoa.

9 giờ 25 phút.

Trang Hạo Nhiên che dù đi dọc theo tòa nhà nhân viên, đứng trên con đường nhỏ cả đêm đã nhuộm đỏ lá Phong, nghe nước mưa rơi tí tách, kêu to: "Đường Khả Hinh! ! ! Cô đi ra cho tôi, còn có năm phút nữa, cô sắp đi trễ! Ra ngoài! !"

Con đường nhỏ ướt nhem, không có một bóng người.

Trang Hạo Nhiên che dù thở hổn hển, đứng ở trên con đường nhỏ, nhìn rừng phong đỏ rực phía trước, bất đắc dĩ nói: "Lá phong cũng đỏ, cô nhóc, làm sao cô không có đầu óc hả?"

"Lá phong đỏ có quan hệ gì tới đầu óc của tôi ?"

Một giọng nói ngọt ngào ôn nhu truyền đến.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy kinh ngạc che dù, xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh đã thay lại đồng phục màu đen, vạt áo trước cài bảng hiệu Hoàn Cầu, chống cây dù trong suốt, đứng ở dưới cây Phong đỏ rực, nhìn mình, vẻ mặt ngọt ngào mỉm cười, dịu dàng động lòng người, anh đột nhiên sững sờ, chớp mắt một cái, vẫn chưa lấy lại tinh thần nhìn cô, cho rằng mình đang nằm mơ.

Đường Khả Hinh che dù, đứng ở trong mưa phùn, nhìn Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang màu đen, có thể bởi vì đi ra quá mau, ba cúc áo sơ mi trắng còn chưa cài, cô cố ý trợn mắt nhìn anh, tay chống cây dù, dịu dàng cất bước đi tới trước mặt của anh, nhìn vẻ mặt anh vẫn kinh ngạc mất hồn, cô đột nhiên mỉm cười, để cây dù xuống trong mưa, bước nhẹ đi vào dưới dù của anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được lui về phía sau một bước.

Đôi bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh đột nhiên níu lấy cổ áo của anh, để cho anh dựa vào mình, mới tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Không được nhúc nhích!"

Trang Hạo Nhiên vẫn mất hồn cúi đầu nhìn cô, trong tròng mắt lộ ra một chút khó hiểu. . . . . .

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ dịu dàng đưa bàn tay nhỏ bé, giống như cô vợ nhỏ nhẹ nhàng quét cổ áo sơ mi của anh, cài nhẹ cúc áo sơ mi trước ngực anh.

Động tác nho nhỏ mà dịu dàng, rất chậm rãi, rất ngọt.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cài cúc áo xong, tay đặt nhẹ ở trước lồng ngực của anh, cũng ngẩng đầu lên ánh mắt nóng bỏng mà quan tâm của anh, có chút tinh nghịch cười nói: "Tôi sẽ không vì chuyện của mình mà chạy trốn lần thứ ba. Nếu sự thật như vậy, tôi đem đồ cưới của tôi cho anh làm gì?"

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, suy nghĩ một chút, rốt cuộc trên khuôn mặt hiện lên tươi cười, bất đắc dĩ nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ngọt ngào mỉm cười.

Hai người cùng rất ăn ý bật cười.

Mưa phùn tiếp tục trút xuống, nhưng trở nên có chút vui vẻ, có thể bởi vì trong một đêm, nhuộm đỏ cánh rừng Phong, giống như ngọn lửa thiêu đốt cuộc sống và đam mê của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro