C346 - 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Chương 346: Con sứa

Cuộc họp chính thức bắt đầu.

Toàn trường yên lặng phăng phắc, chỉ có tiếng lật tài liệu, Đông Anh và Thái Hiền mới từ Hàn Quốc chạy về, đồng thời im lặng nhanh chóng đem tài liệu đặt ở trước mặt hai vị Tổng Giám đốc, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhận lấy tài liệu trong tay, chậm rãi mở ra xem.

Bọn người Tiêu Đồng mở máy vi tính ra, chủ yếu là các dữ liệu chứa trong ổ đĩa cứng sắp hội đàm và phần mềm chứa biên bản cuộc họp mà văn phòng thường dùng, mở cửa sổ nhỏ, sau đó đám thư ký gần như cùng động tác, mở máy ghi âm ra, cùng lúc nhấn cái nút màu xanh lá cây, Đường Khả Hinh ngồi ở một bên, bởi vì từ trước đến giờ đối với công việc văn phòng cô chỉ ghi chép tài liệu rượu đỏ đưa vào, cho nên im lặng làm theo Trang Hạo Nhiên căn dặn, mở một góc biên bản cuộc họp, trong lòng có chút hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đàn ông chí cao vô thượng, cùng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, cẩn thận nghiêm túc, trầm mặt không lên tiếng, lật xem tài liệu.

Lâm Sở Nhai mở tài liệu ra, nhắc cổ tay, nhìn thời gian.

Tô Lạc Hoành tiến tới, hỏi khẽ: "Có tới không?"

Trong máy vi tính xách tay của Lâm Sở Nhai cũng không có nhận được bất kỳ tin tức gì, liền lắc đầu một cái.

Đông Anh và Thái hiền sửa sang tài liệu ngay ngắn xong, cùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, hai người đồng thời im lặng trở về vị trí cũ.

Thái Hiền ngồi ở phía trên Tiêu Đồng, vừa vặn mặt nhìn về phía dáng vẻ lạnh lùng của Tưởng Vĩ Quốc, hai mắt của anh căng thẳng chớp chớp, liền cúi đầu.

Tiêu Đồng không nhịn được cười.

"Cuộc họp liên quan đến phương án đầu tư khách sạn dưới nước bắt đầu!" Đông Anh đứng lên trước, nói: "Cho mời Hách Chí Tường, Kỹ sư dự án khách sạn dưới nước chúng ta, báo cáo kết quả nghiên cứu mới nhất."

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời ngẩng đầu lên, vỗ tay.

Hách Chí Tường từ giữa trung tâm vòng tròn phòng họp, trong tay cầm cây thước dài màu bạc, lập tức đứng lên, đi tới một chỗ chính giữa trên khán đài, nhân viên làm việc lập tức điều chỉnh ánh đèn trong phòng họp tối lại, giữa màn hình lớn bỗng chốc sáng lên bản thiết kế khách sạn dưới nước, bản thiết kế này bỏ qua tất cả lý luận thiết kế trước đó, mà trên mặt biển hiện lên mô hình cái sân rộng hình tròn, ở giữa bay lên tầng tầng vòng tròn hình dáng như đĩa bay, trái phải hai bên mở ra hai cánh quạt, mà phía dưới đáy biển cũng là mô hình tòa nhà giống như con Sứa, mở rộng ra xung quanh, ngay chính giữa tòa nhà hình bầu dục dưới nước, chiếu sáng lấp lánh. . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên thấy bản thiết kế này, cô có chút sợ ngây người.

Hách Chí Tường đứng ở giữa màn hình lớn, nhìn về phía mọi người giải thích: "Căn cứ kết quả cuộc họp lần một và sau khi chúng tôi đã điều tra chỉnh sửa phương án thiết kế, người tiêu dùng vẫn còn nghi ngờ đối với tính an toàn có liên quan đến độ dầy thủy tinh dẻo khách sạn dưới nước, chúng tôi cũng nhiều lần tổ chức cuộc họp, chuyên gia tiến hành phân tích lại, chúng tôi có kết quả bỏ phiếu mới nhất với độ dầy dự tính là 50 cm. . . . . ."

Lời này nói rất chậm rãi.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh lắng nghe.

Tưởng Thiên Lỗi cũng chỉ lật xem tài liệu không lên tiếng.

Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nghe Hách Chí Tường nói vậy, liền đưa ra câu hỏi của mình: "Lần trước anh nói độ dầy thủy tinh dẻo là 32,7 cm, là suy tính đến hiệu quả trôi lơ lửng và tính thẩm mĩ của nó, hôm nay Kỹ Sư lại lựa chọn như thế này là vì lý do gì?"

Hách Chí Tường khẽ mỉm cười, kéo viền bạc ra, chỉ mô hình con Sứa trong màn hình lớn, mỉm cười nói: "Mọi người đều biết, Sứa là sinh vật ẩn hình hàng đầu ở đáy biển, cũng là sinh vật vô cùng xinh đẹp mộng ảo, gặp phải các loại ánh sáng dưới đáy nước sẽ biến đổi màu sắc không đồng dạng, mà lần này chúng ta mời chuyên gia York Hudson là một "Thiên Tài" khoa Sinh vật học của trường Đại học Yale, kết quả nghiên cứu mới nhất, chúng ta có thể làm cho thủy tinh dẻo ẩn hình độ trong suốt 100%, từ đó làm gia tăng hiệu ứng ánh đèn và ánh xạ của chúng ta. . . . . ."

Mọi người không khỏi xôn xao, bày tỏ nghi ngờ đối với vấn đề lần này.

Hách Chí Tường mỉm cười xoay người, ngón tay chỉ vào mô hình con Sứa trong màn hình, sau khi mô phỏng mô hình thực tế, dần chìm xuống đáy nước, nó càng chìm vào đáy nước, độ trong suốt càng sâu, bởi vì bên trong mô hình con Sứa phát ra các loại ánh sáng màu tím, xanh nhạt, hồng đỏ, các xúc tua dưới đáy nước nhẹ đong đưa, giống như một con Sứa khổng lồ di chuyển ở trên mặt San Hô tuyệt đẹp đầy mộng ảo, hiệu quả hết sức kinh ngạc.

Tất cả mọi người lại xôn xao kêu lên.

Bọn người Lâm Sở Nhai cũng không nhịn cảm thán.

"Đẹp quá . . . . . ." Chúng thư ký cũng rối rít kêu lên, Đường Khả Hinh ngồi ở một bên ngẩn người, suy nghĩ rốt cuộc là một thiên tài như thế nào, mới có thể thiết kế ra tòa nhà xinh đẹp như thế?

Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc bình tĩnh nhìn tòa nhà này.

Hách Chí Tường tiếp tục mỉm cười giải thích: "Mọi người đều biết, Sứa có một đặc tính rất lớn, chính là khi nó gặp phải nguy hiểm hoặc trên mặt biển có bão lớn thì sẽ tự động phóng khí và chìm vào đáy biển. Lý luận của chúng tôi được xây dựng trước đây, chẳng hạn như khi chúng ta gặp bão lớn thì chúng ta làm như thế nhanh chóng chạy ra khỏi mặt biển, mà bỏ quên một chuyện, chính là khi mặt biển gặp bão lớn thì tầng sóng dưới đáy biển chênh lệch so với mặt biển mấy chục lần, hơn nữa chúng ta dựa theo đặc tính khác của Sứa, phát hiện giữa các xúc tua của Sứa có một quả cầu nhỏ, bên trong có một viên đá nghe nho nhỏ giống như lỗ tai Sứa, là thứ sóng âm do sóng biển và không khí ma sát sinh ra, nghiên cứu mới nhất của chúng tôi có hai loại kết quả, chính là lợi dụng đặc tính của Sứa, dự đoán tin tức bão lớn sớm hơn từ 15-20 giờ, đưa tòa nhà thẳng lên biển, trong lúc trôi lơ lửng ở khoảng sân rộng trên mặt biển, chỉ cần dùng sức lực ngón tay là có thể quấn chặt dây thép vào tòa nhà Sứa, sau khi bão táp yên lặng, lợi dụng sức nổi mực nước, nâng tòa nhà lên! Mà lúc Sứa bay lên tới trên mặt biển thì dán chặt vào bốn phía sân rộng hình tròn, giống như mặt phẳng, khách có thể tự do hoạt động trên sân rộng, lúc này các xúc tu của tòa nhà Sứa, lợi dụng đặc tính kết dính đặc biệt của nó, quấn chặt cái khung, cố định tòa nhà! Phương án này, một là chúng ta có thể bảo vệ môi trường và giữ vững qui định của khách sạn, hai là có thể thay đổi qui định tốt hơn! Trước đây gặp khó khăn về thay đổi các qui định cứng rắn của khách sạn dưới nước, cũng có thể giải quyết dễ dàng!"

Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà này, tất cả đều nhiệt liệt vỗ tay.

Lúc này Tưởng Vĩ Quốc đưa ra ý kiến: "Tôi muốn xem mô hình phân rã một chút."

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở phía trên, nhìn nét mặt cha lạnh lùng, liền ngẩng mặt nhìn về phía màn hình lớn.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn hình lớn.

Hách Chí Tường khẽ gật đầu, tay cầm thước dài, nhấn màn hình lớn một cái, lúc này tòa nhà hình dạng con Sứa chuyển sang đồ họa hiệu ứng 3D, gặp phải một khối thủy tinh tan vỡ, một khối tòa nhà giống như con Sứa nhỏ chậm rãi bay lên, bay tới mặt biển, trên biển có mặt sân rộng có dây phao thép làm lực tựa, nó liền bám chặt vào mép răng cưa mặt sân, từ 2-3 phút, nhân viên cứu hộ nhanh chóng lái xe cứu thương chạy nhanh tới trước tòa nhà trên mặt sân rộng, nhanh chóng tiến hành giải cứu khách theo bản đồ phân bố trong thực tế.

"Sau khi chúng tôi nghiên cứu các biện pháp đề phòng áp lực nước làm thủy tinh tan vỡ, hiệu quả có thể đạt tới 100%, Lúc nước biển chưa vào trong tòa nhà thì tòa nhà đã phân rã và nhanh chóng trồi lên mặt biển!" Hách Chí Tường lại nhìn về phía mọi người phân tích.

Cả hội trường lại bàn tán xôn xao, nhao nhao gật đầu, cảm thán trong thời gian thật ngắn, Tập đoàn Á Châu có thể thiết kế một kiến trúc tuyệt vời như thế, thật sự làm cho người ta thán phục.

Đã có người cảm thán lắc đầu, vỗ tay cuồng nhiệt.

Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên khắp nơi, cuối cùng cả phòng họp vang lên như sấm.

Tiêu Đồng cũng mỉm cười vỗ tay.

Đường Khả Hinh cũng ngồi ở phía dưới, không nhịn được vừa đạm vỗ tay, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ở trước khán đài, vẻ mặt bá đạo như một ông vua, cô dời mắt đến Trang Hạo Nhiên. . . . . . vẻ mặt anh cũng lộ ra vô cùng tán thưởng vỗ tay, mỉm cười gật đầu.

Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Là vui vẻ thật sao?

Đường Khả Hinh đột nhiên phát hiện, ở trong sự nghiệp tâm lý của đàn ông thật khó hiểu.

Hách Chí Tường giải thích tiếp phương án bảo vệ môi trường, giơ cây thước dài, ấn nhẹ màn hình lớn, ngay sau đó mô hình lập tức xuất hiện chuyển đổi, nói: "Trong thời gian ngắn, chúng tôi khảo sát 10 khách sạn thân thiện với môi trường trên thế giới, tiếp thu ý kiến của rất nhiều Kỹ Sư môi trường, cùng thống nhất vấn đề khó khăn mà khách sạn dưới nước phải đối mặt chính là xử lý chất thải, chúng ta có thể chọn dùng kỹ thuật mới của thế giới, sau khi xử lý xong chất thải của khách, để cho nước sạch chảy vào đáy biển và dầu trong phòng bếp đã sử dụng cũng có thể chuyển đổi thành nhiên liệu, cũng nên xây dựng một hồ chứa chất thải rắn ở đáy biển, dùng để chuyển đổi thành khí tự nhiên, tất cả mọi thứ, chúng ta tự cung tự cấp, từ đó có thể hạ thấp chi phí, giảm bớt gánh nặng ô nhiễm đối với trái đất, từ đó cũng nghĩ tới, nếu có một ngày, Quốc Nội và các nước EU đạt được vấn đề thu thuế các-bon-đi ô-xít, khách sạn chúng ta là một làm tấm gương tốt dẫn đầu hỗ trợ cho chính phủ!"

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Hách Chí Tường đứng ở trong đám người, mỉm cười đối mặt mọi người, khom lưng cám ơn mọi người.

Rốt cuộc trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra nụ cười hài lòng.

Trang Hạo Nhiên vẫn giữ nụ cười tán thưởng.

Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở chính giữa, cũng gật đầu một cái.

"Liên quan với phương án bản thiết kế và vấn đề bảo vệ môi trường, xin hỏi các vị còn có ý kiến hay không, nếu như không có ý kiến, chúng ta đến khâu tiếp theo, tiến hành bỏ phiếu quyết định." Chủ trì cuộc họp Ủy viên Lưu, mỉm cười đứng lên, nói với các vị cấp cao nói: "Kết quả bỏ phiếu, chúng ta sẽ nhìn thấy ở bên trong màn hình lớn, có phiếu chống, phiếu tán thành, phiếu trắng!"

Mọi người cũng không có ý kiến, liền rối rít gật đầu.

Ủy viên Lưu thấy các vị lãnh đạo cấp cao gật đầu, lại nói: "Cám ơn Kỹ sư Hách phát biểu đặc sắc, bỏ phiếu vòng thứ ba, tức là phiếu bầu quyết định Kỹ sư Hách có đảm nhiệm Kỹ sư Trưởng dự án khách sạn dưới nước hay không, cũng có ba loại phiếu, phiếu chống, phiếu tán thành, phiếu trắng!"

Các vị lãnh đạo cấp cao lại gật đầu.

Lúc này sắc mặt Tiêu Đồng mới bắt đầu có chút cứng rắn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Đúng lúc này, Đường Khả Hinh cảm giác trái tim bị người đấm mạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

"Nếu như mọi người không có ý kiến, như vậy bắt đầu bỏ phiếu. . . . . ." Ủy viên Lưu mỉm cười vừa định ngồi xuống. . . . . .

"Chờ một chút. . . . . ."

Một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nụ cười truyền đến.

Mọi người cùng nhau im lặng, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay đầu, hai mắt phát ra ánh sáng lẫm liệt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ngẩng đầu lên, hai mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén.

Chương 347: Tôi tán thành

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ ở trong màn hình lớn đồng thời im lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kỹ sư Hách Chí Tường ở giữa khán đài, nói: "Cám ơn Kỹ sư Hách mới vừa diễn giải rất đặc sắc, cũng giống như lần trước, giải phóng rất nhiều năng lượng và trí tuệ nhân loại, mới có kiến trúc vĩ đại như hôm nay, hiệu quả kinh ngạc, đặc sắc!"

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, im lặng không lên tiếng.

Hách Chí Tường và các vị lãnh đạo cấp cao, cùng nhau im lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh cũng giữ thái độ nghi ngờ và kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặc dù cô không hiểu kiến trúc, nhưng diễn giải đặc sắc mới vừa rồi, mình cũng cảm thấy hết sức hoàn mỹ, không có chỗ nào bắt bẻ.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục mỉm cười nhìn về phía mọi người, bản thân mình lại hết sức buông lỏng hơi đổi tư thế ngồi, lật xem một tờ tài liệu, mới nói tiếp: "Báo cáo phân tích, nó được xem là một phần diễn thuyết đặc sắc, tự nhiên sẽ xem nhẹ một số chi tiết rủi ro, điều này có thể hiểu được."

Hai mắt Hách Chí Tường nhấp nháy, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi: "Trang tổng, ý của ngài là phát hiện chi tiết không tốt? Vậy mời ngài chỉ bảo, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa."

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hách Chí Tường, hai mắt thoáng qua một chút sáng quắc, giọng nói chậm rãi lạnh lùng, nhẹ nhàng nhưng rất mạnh mẽ nói: "Cậu mới vừa nhắc tới con Sứa xinh đẹp, bay trên mặt biển, nếu gặp bão lớn thì sẽ chìm xuống đáy biển, như vậy tôi muốn hỏi cậu, con Sứa xinh đẹp, nó còn có một đặc tính khác, cậu biết chưa?"

Hách Chí Tường nhanh chóng chớp mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Mời Tổng Giám đốc Trang chỉ bảo."

Trang Hạo Nhiên hơi ngửa mặt nhìn về phía anh ta, từng chữ từng câu nói: "Trong cái ô xòe ra của con Sứa có một loại tuyến đặc biệt, có thể phát ra. . . . . . Ô-xít-các-bon!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại.

Đường Khả Hinh cũng không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhưng ngược lại cô biết, ô-xít-các-bon là chất kịch độc!

Hách Chí Tường lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Mời Tổng Giám đốc Trang chỉ bảo, ngài làm thế nào biết được mô hình tòa nhà sứa của chúng ta, ở phương diện hiệu quả và nội dung trong tài liệu, có liên quan đến ô-xít-các-bon?"

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên khẽ trầm xuống, nhìn về phía Hách Chí Tường, nói: "Cho nên bất kỳ nhà lý luận mãi mãi cũng không có khả năng trở thành anh hùng có một không hai, lý luận của cậu so với kiến trúc sư ưu tú chế tạo ra tên lửa, còn kém quá xa."

Những lời này, hoàn toàn bác bỏ!

Hách Chí Tường có chút sững sờ, đứng ở giữa khán đài, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thoáng về phía Trang Hạo Nhiên, chậm rãi cười nói: "Tổng Giám đốc Trang đối với kiến trúc có hiểu biết sâu sắc? nói ra để mọi người trải nghiệm một chút, tôi tin trong ngành đều có luật lệ, người ngoài ngành nhìn vào bên trong luôn có một khoảng cách, nếu nói là lý luận, chỉ sợ có ít người đồng tình."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thật sao? Như vậy chúng ta mời một vị kiến trúc sư ưu tú trong ngành chỉ bảo một chút?"

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên dường như sớm có chuẩn bị, ngửa mặt nói: "Mời DK!"

Tiêu Đồng nghe xong, lập tức đứng lên, đầu tiên gật đầu một cái với Tưởng Vĩ Quốc ở vị trí trung tâm và Trang Tĩnh Vũ trong màn hình, sau đó mới im lặng nhanh chóng đi ra ngoài cửa, mở cửa phòng họp, đứng bên cạnh, giơ nhẹ tay.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ra phía ngoài.

Đường Khả Hinh cũng hết sức tò mò nhìn sang.

Quả nhiên, sau đó không lâu, một người đàn ông trung niên đi vào, người mặc áo sơ mi sọc xanh, quần tây đen đơn giản, tuổi chừng năm mươi, mái tóc xoăn hơi vàng, khuôn mặt phương tây lộ ra một chút phong cách thân sĩ, nhưng hai tròng mắt thâm thúy, lại lộ ra một chút cuồng nhiệt của nghệ thuật gia, chỉ thấy hai tay áo của ông xắn lên, cánh tay to khỏe cuồn cuộn, không chút nào lạnh lẽo, sải bước đi về phía vị trí Tổng Giám đốc, đầu tiên bắt tay với Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, sau đó nhìn về phía hướng các vị lãnh đạo cấp cao mỉm cười.

"Vị này chính là bậc thầy kiến trúc nổi tiếng quốc tế, DK!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Ngay sau đó Toàn trường vang lên như sấm tiếng vỗ tay.

Trong tiếng vỗ tay của toàn trường, Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt không lên tiếng.

"Đối với kiến trúc Sứa lần này, bậc thầy kiến trúc quốc tế tự nhiên có lập luận và ý kiến của mình, mọi người có muốn nghe một chút không?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong, liền nhìn DK gật đầu.

Sau khi DK gật đầu, ngay sau đó đi lên khán đài, trước hết mời Hách Chí Tường đứng sang một bên, phiên dịch cầm microphone, đứng bên trái, nhìn Tiêu Đồng đã đưa hình ảnh vào máy vi tính, ông mới dùng tiếng anh lưu loát bắt đầu giảng giải.

Hiện trường tối lại!

Trong màn hình lớn nhất thời xuất hiện một tòa kiến trúc giống như bong bóng, cũng là một nửa trôi nổi trên mặt nước, một nửa chìm dưới nước, DK cầm cây thước trắng bắt đầu dùng tiếng anh giảng giải, phiên dịch ở một bên nói: "Liên quan với kiến trúc hình Sứa, nó không phải thử thách cuối cùng, đã từng có mô hình khách sạn dưới nước của nhiều nước trên thế giới, ở giai đoạn đầu thành lập gần như có ba tiêu chuẩn thiết kế lớn, một là hình Sứa, hai là hình thuyền, ba là hình bong bóng, mà kiến trúc hình Sứa, đã từng có vô số kiến trúc sư nghiên cứu giai đoạn đầu, lý luận gần như giống nhau, đây là một kiến trúc khách sạn có hiệu ứng trôi lơ lửng, mà Kỹ sư Hách áp dụng sân rộng trên mặt biển, để ổn định khung tòa nhà hình Sứa và nó tạo thành hiệu ứng đặc biệt trôi lơ lửng, đây là sáng tạo của bất kỳ một thời đại nào, nhưng mời xem hiệu quả thực tế trong màn hình. . . . . ."

Ông nói xong, liền bảo Tiêu Đồng tiến vào hình ảnh tiếp theo.

"Hình ảnh mô phỏng khách sạn hình Sứa là thành quả Kiến trúc sư ưu tú nhất thế giới tốn nửa năm thời gian, dùng tòa nhà đối áp mặt biển, phương hướng, sức nổi, tiến hành mô phỏng thực tế, bên trong có thể nhìn thấy sau khi gặp phải bão táp, Sứa chìm vào đáy biển thì chỗ chọn cần phải cắm vào đáy biển, bởi vì đáy biển bất cứ lúc nào bởi vì sự thay đổi của vỏ quả đất mà không thăng bằng và hình thành mặt San Hô, làm cho tòa nhà nghiêng ngã, mà áp dụng mặt bằng sân rộng mới nhất có dây phao thép, thật ra trong quá trình nó di chuyển lên xuống sẽ làm tăng cảm giác không thăng bằng của tòa nhà, đây là vì sức nâng từ đáy biển và lực hút mặt biển, chênh lệch khá xa. Tiếp theo trong quá trình nổi lên, sẽ phá hư vi sinh vật sinh trưởng dưới đáy biển nghiêm trọng, ví dụ như San Hô. . . . . . Nguyên nhân quan trọng nhất, trong quá trình thiết kế tòa nhà dưới biển lúc ban đầu có liên quan với sự chuyển đổi năng lượng, chúng ta có phát hiện kinh ngạc, trong lúc nhiên liệu chuyển hóa, ví dụ như khí thải ra thiên nhiên, bởi vì khách sạn dưới nước chuyển động dưới đáy biển, cần hút vào năng lượng thật mạnh, và bởi vì nó vận hành độc lập dưới nước, cho nên tính phong kín quá tốt, bên trong có thể tạo ra hiệu ứng nhiệt lượng, làm sinh ra ô-xít-các-bon !"

Mọi người rối rít kinh kêu lên.

Hách Chí Tường đứng ở một bên, nghe thế phân tích báo cáo, đột nhiên sửng sốt.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, cau mày nhìn về phía trước.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn về phía mọi người nói: "Chúng ta gọi bảo vệ môi trường là gì? Chỉ là một loại gì đó hiện ra ở trước mặt mọi người sao? Hay trên căn bản, chúng ta ý thức được trọn vẹn, đây là một phần bảo vệ, bảo vệ loài người, bảo vệ Địa Cầu. Mặc dù tôi tin trong lúc Kỹ sư Hách thiết kế và mô phỏng, thậm chí ở trong quá trình thiết kế khách sạn dưới nước, nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa tiến hành thay đổi, nhưng. . . . . . Tôi không cần người tài giỏi như thế!"

Đây lần thứ hai Trang Hạo Nhiên cứng rắn.

Mọi người có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mọi người nói: "Ngày hôm qua tôi tham khảo tất cả các số liệu, tôi phát hiện trong khoảng thời gian ngắn, Kỹ sư Hách dẫn dắt một đội ngũ thật lớn, trong thời gian tiến hành kế hoạch khách sạn dưới nước, đã làm tổn thất của Hoàn Cầu tôi hết 60 triệu! Mà lúc cậu phái người đến Hàn Quốc thu thập tài liệu biển dùng để làm phân tích, tới lui một lần, liền tổn thất doanh thu của tôi hết 3 triệu. Có phải tôi hơi keo kiệt hay không?"

Anh lập tức nhìn về phía mọi người!

Tất cả lãnh đạo cấp cao đều trầm mặt không lên tiếng, thành viên hội đồng quản trị cũng lộ ra vẻ mặt không vui.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía các lãnh đạo cấp cao nói: "60 triệu, nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, là ba ngày thu nhập của Khách sạn Á Châu chúng ta, tất cả tiêu tốn công sức của 1,8 triệu nhân viên khách sạn! ! 1,8 triệu !"

Ánh mắt anh chợt lóe nhìn về phía mọi người, hỏi: "Kết quả cần lao nỗ lực của 1,8 triệu nhân viên dùng để làm một phương án không hoàn chỉnh, thiếu trách nhiệm, không toàn diện, chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu thời gian, giày vò bao nhiêu người?"

Hách Chí Tường đứng tại chỗ, mặt căng ra đến đỏ bừng, hai mắt nhấp nháy, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía mọi người mỉm cười, lại nói: "Như vậy. . . . . . Chúng ta lại mời bậc thầy DK tiếp tục giảng giải cho chúng ta vấn đề phát sinh có liên quan đến việc phân giải mô hình con sứa?"

DK lên tiếng, lại chuyển người cầm cây thước dài, tiếp tục giảng giải nói: "Khi nghiên cứu thuỷ tinh hữu cơ mới nhất, mặc dù bỏ thêm vào cho nó độ trong suốt và tính khúc xạ ánh sáng, nhưng ánh sáng khúc xạ của khách sạn bắn ra sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của sinh vật dưới đáy biển, thậm chí bởi vì tính chất thủy tinh của nó, khi độ mặn của nước biển tăng lên, đưa đến sự thay đổi màu sắc và tăng độ giòn của nó! Tôi đề nghị áp dụng nguyên vật liệu thủy tinh dẻo, tăng thêm tính đàn hồi, bảo vệ môi trường cũng an toàn, sau đó thiết kế sao biển dưới đáy biển, sao biển có thể nâng trọng lượng tòa nhà hình sứa, nhưng sao biển phải cách đáy biển hơn 50 mét chiều rộng trở lên, mà lựa chọn vị trí dưới biển phải áp dụng kỹ thuật nghiên cứu truyền thống, cẩn thận lựa chọn vị trí dưới đáy biển, đồng thời quan sát tình hình thiệt hại môi trường dưới đáy biển, màu sắc San Hô ở dưới đáy biển, làm phân tích báo cáo lâu dài. . . . . ."

Cũng như Hách Chí Tường mới vừa đưa ra phân tích báo cáo, DK cũng đưa ra giải pháp tháo gỡ, đồng thời đưa ra nguồn năng lượng chuyển đổi dưới đáy biển làm chưa đủ, làm cho tòa nhà di động và bởi vì không đủ kiềm chế, sẽ làm cho giai đoạn bảo trì công trình khách sạn rất nặng. . . . . .

Mọi người nghe vậy trầm ngâm chăm chú.

Đường Khả Hinh nghe vậy hơi sửng sốt, cũng không nói nên lời.

Sau khi DK phân tích báo cáo tổng thể khách sạn, mọi người đang im lặng, Trang Hạo Nhiên nhìn về phía mọi người nói: "Người xưa nói, kiến trúc là cái gì? Kiến trúc là nguồn gốc, kiến trúc là truyền thừa văn hóa trí tuệ nhiều năm, là giống như số học, đầy đủ tính Logic suy luận chặt chẽ, cuối cùng kết hợp linh cảm nghệ thuật của mình và thực tế, cho ra kết quả, bất kỳ loại kiến trúc nào, chỉ cần làm trái với ba điều trên, cũng không xứng gọi là. . . . . . Kiến trúc sư!"

Tất cả mọi người không nói lời nào.

Hách Chí Tường đứng ở vị trí đầu tiên, không lên tiếng.

"Tại sao phải để cho người ta có cơ hội lợi dụng? Tại sao phải để cho người ta phát hiện khuyết điểm? Tại sao phải trong một cuộc họp vô cùng quan trọng, cậu lại dám lớn gan đưa ra mô hình thiết kế không có trải qua nghiên cứu thực tế? Tất cả điều này là bởi vì Chủ Nghĩa Anh Hùng cá nhân cậu đang tác quái!" Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, chưa bao giờ cứng rắn như thế, nhìn về phía Hách Chí Tường!

Mọi người hoảng sợ đến không dám nói lời nào.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi sửng sốt.

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên trên khán đài, cũng không khỏi hoảng sợ.

Trang Hạo Nhiên lập tức giơ trong tay lên một phần báo cáo, lại nhìn về phía Hách Chí Tường nói: "Đêm qua tôi mới nhận được một phần tài liệu, bên trong chứng minh, lúc cậu phụ trách nguồn tài chính, tham gia dự án khách sạn dưới nước thì phân tán nhiều khoản tiền chảy ra hải ngoại! Hơn nữa tất cả đều rót vào tài khoản cá nhân của cậu, đồng thời, tôi điều tra ra, thậm chí cậu dùng nhiều khoản tiền của mình, bí mật tiến hành mua đất trong nước, vậy tiền của cậu từ đâu tới? Đoán chừng 60 triệu không đủ để cậu mua. . . . . ."

Mọi người một mảnh xôn xao.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, hai mắt nhanh chóng chợt lóe!

Hách Chí Tường vẫn im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên ném tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Hách Chí Tường đứng trong đám người, bộ dáng lúng túng và không biết giải thích ra sao, mỉm cười nói: "Cám ơn cậu hôm nay diễn giảng rất tuyệt vời, cậu thật sự là một Kiến trúc sư giỏi, nhưng cậu không xứng làm kiến trúc sư Trưởng, căn cứ kết quả báo cáo, bản thiết kế khách sạn dưới nước cũng không phải cậu tự thiết kế, mà là thiên tài kiến trúc của chúng tôi, học trò đầu tiên của bậc thầy DK, Tưởng Văn Phong tự thiết kế, cho nên hôm nay cậu đi khỏi, cậu không được mang bất luận bản thiết kế và bất kỳ sáng tạo nào!"

"Trang Hạo Nhiên. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, khe khẽ gọi anh.

Trang Hạo Nhiên lại lạnh lùng mỉm cười, dùng giọng nói chỉ có Tưởng Thiên Lỗi nghe hiểu, nói: "Hách Chí Tường bí mật dùng tiền bạc, tiến hành mua đất, đã vào phòng làm việc của Thị Trưởng và Thủ tướng, nếu như anh không có ý kiến, không ngại tôi công bố tài liệu một chút, tôi cũng không quan tâm. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi chợt tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, cứng rắn đứng lên, nhìn về phía mọi người nói: "Hôm nay tôi đề nghị, do DK tới đảm nhiệm Kỹ sư Trưởng dự án khách sạn dưới nước của chúng ta lần này, sau đó thành lập ba tổ thiết kế, bất luận tiến hành phương án gì, đều phải do Hội đồng quản trị và Tổng Giám đốc tự mình thẩm định, cấp phát tài chính ! Nếu như ở trong thời gian quy định, không có hiệu quả, chúng ta thành lập quy định thẩm vấn, để bảo đảm sự vất vả cần cù của hơn 3 triệu nhân viên Hoàn Cầu chúng ta trên toàn thế giới, không lãng phí vô ích ở trên tay một số cá nhân mang chủ nghĩa anh hùng! Tôi bỏ phiếu tán thành đầu tiên! ! Hi vọng các vị thận trọng lựa chọn và tôn trọng phiếu bầu trong tay mọi người, bởi vì nó quyết định sự nổ lực trả giá của hơn 3 triệu công nhân viên! Các vị vất vả! !"

Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng không quan tâm đến mọi người, mà nhanh chóng đứng lên, sải bước đi ra ngoài, cửa ầm một tiếng, lấy dáng vẻ hết sức không vui và tức giận đóng lại! !

Toàn trường một mảnh xôn xao!

Tưởng Thiên Lỗi tức giận trừng mắt, tay chợt bẻ một phát, bút máy gãy thành hai đoạn!

Chương 348: Sói đội lốt cừu

Cuộc họp kết thúc!

Phương án Trang Hạo Nhiên đưa ra đạt 73% số phiếu toàn thắng, mà ở hiện trường, DK được Hội Đồng Quản Trị của Hoàn Cầu ủy nhiệm làm Kỹ sư Trưởng dự án khách sạn dưới nước, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mà Tưởng Thiên Lỗi ở trong tiếng vỗ tay, lạnh lùng đi ra phòng họp!

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi đang trầm lặng, bị Tiêu Đồng đẩy nhẹ, cô sửng sốt quay đầu. . . . . .

Tiêu Đồng nhanh chóng thu dọn tài liệu đứng dậy, nói: "Đi thôi, còn đứng lỳ ở đây làm gì?"

"A ồ!" Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ đứng lên, ánh mắt lưu luyến liếc nhìn phòng họp lớn, các vị lãnh đạo cấp cao sau khi bỏ phiếu đều đang bàn luận kết quả dự án khách sạn dưới nước lần này, cô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, lập tức thu dọn tài liệu và laptop ở trước mặt mình, cùng bọn Tiêu Đồng đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài, vừa nghe Tô Lạc Hoành vui vẻ nắm quả đấm, nói nhỏ: "Bingo! Thái Hiền làm tốt lắm!"

Thái Hiền có chút hả hê cười, đưa ra dấu tay yeah!

Tất cả mọi người cùng nhau lặng lẽ cười.

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh vừa đi theo mọi người đi về phía trước, vừa nhìn Tiêu Đồng hỏi khẽ: " Trận này. . . . . . Trận này đánh thắng, có liên quan đến Thái Hiền sao?"

Tiêu Đồng vừa xách theo tài liệu đi về phía trước, vừa cười nói: "Nguồn tài chính bên Hàn Quốc là anh ấy điều tra được, chuyện mua đất cũng là anh ấy bí mật điều tra được, sau đó thiết kế cho Tưởng Văn Phong ở lại Nhật Bản, cũng là anh ấy làm!"

"A! ?" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn về phía dáng vẻ nho nhã của Thái Hiền, vẫn còn nói trong khoảng thời gian này tạo sao không nhìn thấy anh, không ngờ anh bận rộn đi như vậy, nhưng cô còn nghi ngờ một chuyện khác, nói: "Tôi . . . . . mỗi ngày tôi nhìn thấy Tổng Giám đốc bận chuyện European, tại sao không có phát hiện, anh ấy còn có thời gian làm những chuyện này ?"

Tiêu Đồng không nhịn được cười nói: "Đúng vậy! Cô còn lo ngày ngày anh ấy quan tâm chuyện của cô, làm sao có thời gian ? Cô nói đúng không?"

Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng, nhớ tới vẻ mặt tức giận của Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, khác với lúc anh tức giận mình, một loại cảm giác nói không ra lời, cô có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng nói: "Lúc nãy Tổng Giám đốc anh ấy. . . . . . Thật là đáng sợ, nói vừa xong, cũng không quan tâm người khác, cứ như vậy bỏ đi !"

Tiêu Đồng cười cười, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên, sau đó cũng nhíu nhíu mày nói: "Thật ra những loại trường hợp này lão đại rất ít không chừa mặt mũi cho Tổng Giám đốc Tưởng."

Đường Khả Hinh nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng cũng mỉm cười nhìn về phía cô, nói: "Là thật, hai người bọn họ đấu với nhau rất nhiều năm, luôn vụng trộm đấu chết sống, nhưng ở trước mặt người khác, cũng không để cho người khác cảm giác bọn họ không hòa thuận. Hôm nay Tổng Giám đốc của chúng ta giống như rất tức giận, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Tổng Giám đốc Tưởng, thề phải nắm được kế hoạch, làm rất kín kẽ, thậm chí không để lại cho Tổng Giám đốc Tưởng có cơ hội phản kích, điều này thật sự là có khác với cách làm nhiều năm qua."

Đường Khả Hinh nghe như vậy, hai mắt lóe lên.

Trang Hạo Nhiên cùng đoàn người, tiếp tục vừa nói vừa cười đi về phía trước.

Trần Tuấn Nam dẫn mọi người đứng ở một bên, nhìn bọn Lâm Sở Nhai vừa nói vừa cười đi về phía trước, anh tức giận nói: "Nhìn bọn họ đắc chí, tôi rất tức giận!"

Thẫm Quân Dụ cũng nhìn về phía bọn họ, nói: "Có phải cậu chủ Tưởng bị nhốt ở Nhật Bản hay không?"

"Ừm! Mới nhận được điện thoại!" Trần Tuấn Nam tức giận nói!

Thẩm Quân Dụ gật đầu một cái, cười lạnh, nói: "Làm thật tốt, kín kẽ."

"Chờ cậu chủ Tưởng trở lại, chúng ta nhất định phải phản công một phen!" Trần Tuấn Nam tức giận nói xong, liền xoay người đi khỏi!

Đám người Lâm Sở Nhai thật vui vẻ trở lại Hoàn Á, đi tới tầng lầu Tổng Giám đốc, cũng đã thấy thư kí văn phòng mỉm cười nói với Tiêu Đồng nói: "Hiện tại Tổng Giám đốc đang nói chuyện phiếm cùng thầy DK trong phòng làm việc, nói bảo Khả Hinh pha ly cà phê đưa vào, bởi vì Khả Hinh pha cà phê uống ngon nhất."

Tiêu Đồng nghe vậy, liền cười xoay người nhìn về phía Khả Hinh nói: "Khả Hinh! Vất vả cho cô rồi!"

"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đáp nhẹ, lại giống như có một chút tâm sự, im lặng đi vào phòng nghỉ ngơi, rót hai tách cà phê, đặt ở trong khay, sau đó quay lại trước Phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Đường Khả Hinh một tay đẩy nhẹ hai cánh cửa phòng làm việc, ngay sau đó nghe được tiếng cười của Trang Hạo Nhiên và DK, cô không dám ngẩng đầu, thật cẩn thận đi vào, cầm cà phê đi tới bên cạnh ghế sa lon của bọn họ, khom người xuống cẩn thận đặt tách cà phê trước ở trước mặt của DK, sau đó nghe DK nói một đống tiếng anh, mình không hiểu, lại cầm một cái tách cà phê khác, đặt nhẹ ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông từ trong người anh xuyên qua một chút ấm áp, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên đã cởi tây trang, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, dáng vẻ tao nhã và nghiêm nghị, mỉm cười nhìn mình, hai mắt có chút nóng bỏng, cô lập tức cúi đầu, chỉ im lặng đứng lên, trước mặt người ta nói: "Hai vị từ từ dùng."

Trang Hạo Nhiên sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lại lẫn tránh ánh mắt anh, im lặng đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô đi ra cửa phòng làm việc, đang suy ngẫm, sau đó nghe được DK dùng tiếng anh cười nói: "Lần này tài liệu phá giải thủy tinh phản quang và ô-xít-các-bon, tối hôm qua tôi mới nhận được thông báo từ phòng nghiên cứu, thật ra đối với thiết kế khách sạn dưới nước lần này, bọn họ quá chuyên nghiệp, muốn phá giải hết sức khó khăn, cuộc họp hôm nay chúng ta hết sức mạo hiểm, tôi có chút không hiểu, thật ra bọn họ có thể phản bác lại đối với kế hoạch và phương án của tôi đưa ra, nhưng tại sao bọn họ tự động buông tha phản biện với tôi?"

Trang Hạo Nhiên mỉm cười không lên tiếng, im lặng một lúc, mới nhìn DK, biết ơn và xin lỗi, nói một câu hai nghĩa: "DK, cảm ơn ông tham gia cuộc họp hôm nay, hết sức xin lỗi, để ông ra mặt giải thích mọi chuyện."

DK cũng rất sảng khoái cười nói: "Cậu đã từng uống rượu đỏ với tôi, dùng một câu nói phục tôi... xem như tôi trả cho cậu cái nhân tình vậy."

Trang Hạo Nhiên có chút không hiểu, mỉm cười nhìn về phía ông.

DK nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Cậu nói tôi uống rượu, vô cảm . . . . . ."

"Ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười lớn.

"Hi vọng trong những ngày sau này, ông có thể dẫn dắt đội ngũ Kỹ Sư của Hoàn Cầu chúng tôi tốt hơn, sáng lập nhiều kiến trúc truyền kỳ hơn, tất cả đều nhờ ông." Trang Hạo Nhiên nhìn thời gian không còn sớm, liền đứng lên, vươn tay về phía DK, cười nói.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức, sáng lập Truyền Kỳ vì cậu để cám ơn cậu đã từng cứu con gái của tôi." DK mỉm cười vươn tay.

Hai người cười bắt tay nhau.

Trang Hạo Nhiên tự mình tiễn DK đi ra phòng làm việc, bảo bọn người Lâm Sở Nhai đưa DK chính thức vào ở khu biệt thự cao cấp VIP của Khách sạn Á Châu, anh đứng ở bên cửa, nhìn DK đi xa, mới ở xoay người, căn dặn Tiêu Đồng: "Gọi Khả Hinh đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có việc muốn tìm cô ấy."

"Vâng!" Tiêu Đồng mỉm cười gật đầu, liền xoay người đi về phía phòng thư kí.

Trang Hạo Nhiên tựa vào cạnh cửa, suy nghĩ một chút nét mặt của Khả Hinh, liền im lặng đi vào, đóng cửa lại.

Phòng thư kí.

Tiêu Đồng kêu Khả Hinh đang bận rộn, cười nói: "Khả Hinh? Tổng Giám đốc gọi cô."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đồng sửng sốt nói: "Gọi. . . . . . Gọi tôi?"

"Ừm! Mau đi đi!" Tiêu Đồng rốt cuộc mệt mỏi ngồi tại chỗ, bẻ bẻ cổ nói: "Mệt chết tôi, nếu có hai cuộc họp như vậy nữa, tôi bị giày vò không chết không thể!"

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi. . . . . ." Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới đẩy nhẹ cửa ra, thấy Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu xem tài liệu, vẻ mặt thành thật, cô không lên tiếng, đóng nhẹ cửa lại, mới đi đến trước bàn làm việc, nhìn anh có chút dịu dàng hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . . anh tìm tôi?"

"Ừ" Trang Hạo Nhiên còn đang xem tài liệu.

Khả Hinh biết, đây là thói quen của anh, trước khi anh chưa hết bận rộn, sẽ không làm chuyện khác, liền yên lặng chờ tại một bên.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xem xong tài liệu, sau đó cầm bút máy kí tên của mình ở trên tài liệu, khép lại thả vào một bên, rốt cuộc cười như không cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, vội vàng cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ ôm vai, im lặng, nét mặt mang theo một chút suy đoán nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng không lên tiếng, đứng im!

Không khí này thật kì quái, giống như không khí len vào một chút tình cảm khác thường.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc Đường Khả Hinh mất hết nhẫn nại, có chút không chịu nổi, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, lộ ra nụ cười nhìn không thấu, cô giật mình, vội vàng cúi đầu, có chút hoảng sợ.

Trang Hạo Nhiên khẽ cau mày, rốt cuộc chậm rãi đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt cô. . . . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được lui về phía sau một bước.

Trang Hạo Nhiên cười hỏi: "Cô làm sao vậy?"

"Không có. . . . . . Không có gì . . . . . ." Trong lòng Đường Khả Hinh đột nhiên hơi sợ.

Trang Hạo Nhiên lại có chút hiểu cô, cười nói: "Quen nhìn thấy bộ dáng tôi chơi đùa, nghiêm nghị đại nghĩa, nhìn tôi mạnh mẽ trong buổi họp, sợ?"

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn đôi mắt to mơ mộng của cô, sâu kín nói: "Cảm giác tôi là một con sói đội lốt cừu, rất âm hiểm, rất cứng rắn, rất đáng sợ, đúng không?"

Đường Khả Hinh giật mình, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bộ dáng cô, trầm ngâm một chút, ngón cái chạm vào làn da mềm mại của cô tỏa ra một chút ấm áp và dịu dàng, hai mắt chớp nhẹ, giống như có chút hiểu rõ gật đầu, nói: "Đi ra ngoài đi."

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: "Đi ra ngoài đi, hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi."

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn anh, không dám động.

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn về phía cô, cười nói: "Đi ra ngoài đi. Không cần nghỉ ngơi à? Tôi sẽ chờ một lúc có chuyện muốn cô làm, thừa dịp không có việc gì, nghỉ ngơi thật khỏe một chút."

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi, hai mắt nhấp nháy , không biết nên làm gì. . . . . .

"Đi thôi! Tôi còn có việc bận. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai của cô, xoay người của cô, đẩy nhẹ cô đi tới trước cửa phòng làm việc, lướt qua đầu của cô, có chút ôn nhu nhàn nhạt mỉm cười nhìn cô, mới tự mình mở cửa, đẩy nhẹ cô đi ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, mới vừa muốn nói chuyện với anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã cúi đầu mỉm cười, im lặng đóng cửa lại.

Chương 349: Cấy ghép

Đường Khả Hinh đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, ngưng nhìn thật lâu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa, đôi tay cắm túi quần, cúi đầu nghĩ tới ánh mắt cô sợ hãi và lẩn tránh mình, im lặng một lúc lâu, mới trực tiếp đi trở về bàn làm việc, tiếp tục công việc.

Đường Khả Hinh xoay người, từng bước từng bước đi trở về phòng làm việc, đúng lúc này, thấy Tô Lạc Hoành tới chỗ Tiêu Đồng tìm món ăn, cô liền mỉm cười nhìn về phía anh, nói: "Lúc nãy tôi đi qua phòng bếp, đi phòng ăn tìm Tiểu Nhu, thấy đầu bếp đang làm món ăn mới, cho tôi hai cái bánh ngọt nhân kem, Phó tổng anh muốn ăn không? Tôi lấy cho anh. . . . . ."

Tô Lạc Hoành vừa nghe, ánh mắt sáng lên, cười nói: "Có thật không? Mau đưa cho tôi nếm thử!"

"Được. . . . . ." Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đi tới trước chỗ của mình, từ trong hộc tủ lấy ra một cái hộp giữ tươi, vừa vặn có hai bánh ngọt nhân kem, liền mỉm cười đưa đến trước mặt của Tô Lạc Hoành, nói: "Đây, đây là bánh ngọt nhân kem. . . . . . Còn có. . . . . ."

Cô lại mở một tủ lạnh nho nhỏ bên cạnh phòng làm việc, đây là Trang Hạo Nhiên nói chuẩn bị cho đám công chúa bọn họ, nói bình thường cực khổ, bảo mua một chút đồ thức uống cho thư ký uống..., từ bên trong cô lấy ra nước táo đỏ, đưa đến trước mặt của Tô Lạc Hoành nói: "Đây là nước táo, kết hợp ăn chung với bánh ngọt sẽ có mùi vị hạt dẻ rất kì lạ."

"Cám ơn!" Tô Lạc Hoành cười to ha ha hai, nhận lấy bánh ngọt và thức uống nói: "Tiểu Đường chúng ta thật tốt, khó trách Tổng Giám đốc Trang chúng ta thương cô, hôm nay ở trong cuộc họp, xả giận cho cô !"

"À?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lạc Hoành.

"Đây là lần đầu tiên anh ấy không rõ công tư!" Tô Lạc Hoành nói xong, liền ôm bánh ngọt và thức uống đi khỏi.

Đường Khả Hinh đứng ở giữa cửa, nghĩ tới lời nói của Tô Lạc Hoành, thân thể không khỏi mềm nhũn, tựa vào cạnh cửa, im lặng.

Trước một tòa nhà Tổng Giám đốc khác.

Cửa thang máy nhanh chóng mở ra!

Từ bên trong, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhanh chóng đi ra, không nói một câu, quét qua từng trận gió lẫm liệt, đi về phía phòng làm việc.

Đám người Đông Anh đi theo sau, không dám nói gì.

Tất cả nhân viên phòng hành chính lập tức đứng lên, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng chào hỏi, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng đi về phía trước, thư ký nhanh chóng tiến lên, lập tức mở hai cánh cửa phòng làm việc, anh lạnh lùng đi vào, Trần Tuấn Nam và Thẩm Quân Dụ, Đông Anh cũng nhanh chóng đi theo sát vào hầu hạ.

Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển tức, nhanh chóng buông lỏng cúc áo tây trang của mình, cởi ra, ném trên ghế sa lon, mới cắn răng ngồi tại chỗ, nhìn về phía trước, trầm giọng hỏi: "Hiện tại Văn Phong ở đâu?"

Trần Tuấn Nam bất đắc dĩ nói: "Bị vây ở Nhật Bản."

Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, nhìn về phía anh.

Thẩm Quân Dụ tiếp tục giải đáp cái vấn đề này, nói: "Dường như là bởi vì lúc lên máy bay, bị cáo buộc làm giả hộ chiếu, nhốt vào trong nhà giam."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: "Làm giả Hộ chiếu?"

Trần Tuấn Nam im lặng cười nói: "Chúng ta cậu chủ Tưởng chắc chắn sẽ không làm giả hộ chiếu, dường như lúc lên máy bay mới phát hiện hộ chiếu đã bị người đánh tráo."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, nhìn về phía trước.

Thẩm Quân Dụ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tôi thật sự không nghĩ ra, trong báo cáo Kỹ sư Hách làm ra lúc trước, cũng không đề cập tới độ khúc xã của thuỷ tinh hữu cơ và ô xít các bon, hơn nữa chúng ta mời các chuyên gia giỏi trên thế giới tiến hành thử nghiệm cho chúng ta, cho dù hạng mục này có chi tiết nhỏ không tốt, chúng ta cũng có thể đưa ra phản bác và điều chỉnh lại thời gian thử nghiệm ngay lặp tức, tại sao sẽ để cho anh ấy bắt được nhược điểm bán đất lớn như vậy, chẳng lẽ trong người của chúng ta có nội gian?"

"Trang Hạo Nhiên không chơi trò nội gian!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Trần Tuấn Nam nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, liền có chút cẩn thận suy đoán, cười nói: "Tổng Giám đốc, hôm nay ở trong cuộc họp, tôi nhìn thấy anh giống như không có để ý quá nhiều đến phản biện của Tổng Giám đốc Trang, đây là. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: "Cậu ta đem tài liệu mua đất đưa đến phủ Thủ tướng và phòng làm việc của Thị Trưởng."

Thẩm Quân Dụ và Trần Tuấn Nam cùng biến sắc, nhìn về phía anh.

"Đưa. . . . . . Đưa. . . . . . Đưa đến phủ Thủ tướng và phòng làm việc của Thị Trưởng?" Trần Tuấn Nam cau mày, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi nói: "Trời ạ! Anh ấy làm sao vậy? Đây không phải là phong cách làm việc của Tổng Giám đốc Trang từ trước đến giờ. . . . . . Chuyện này. . . . . . là sao? Tại sao anh ấy lại thay đổi lớn như vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng không hiểu, xoay ghế da, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, nhớ tới sáng sớm hôm nay Trang Hạo Nhiên nói: Tối đêm qua rất lạnh lẽo, Tổng Giám đốc Tưởng anh thu hoạch được một phần được tình yêu không tưởng tượng, rốt cuộc người có tình sẽ thành thân thuộc, nhiều năm qua trong lòng cố chấp, hôm nay trông chờ được rồi. Tôi cảm thấy vui mừng cho anh! Anh vẫn luôn đi về phía trước, lòng không có việc khác, làm sao không đạt được mục đích? Hi vọng một chút nữa trong cuộc họp, Tổng Giám đốc Tưởng anh tiếp tục phát huy oai phong của anh, một lòng dẫn dắt người tài năng ứng cử Kỹ sư Trưởng khách sạn dưới nước và nắm được nguồn tài chính đầu tiên vào tay! Tôi chúc mừng anh.!

Anh chợt ngẩng đầu, hai mắt chợt chợt lóe, tức giận chậm rãi dâng lên trong thân thể, từng chữ từng câu gọi: "Trang Hạo Nhiên. . . . . ."

"Anh nghĩ tới điều gì?" Trần Tuấn Nam nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, ngưng mặt nhìn về phía trước.

Thẩm Quân Dụ cũng mỉm cười nói: "Nhưng. . . . . . chuyện này chưa chắc là không tốt."

Trần Tuấn Nam quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: "Nói thế nào?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hiện lên vẻ hài lòng.

Thẩm Quân Dụ nói: "Ít nhất Tổng Giám đốc Trang đã bại lộ phương thức làm việc và biện pháp của mình, hơn nữa che giấu hết sức tốt, hôm nay anh ấy đánh một trận như vậy, ngược lại để cho chúng ta nhìn rõ, tương lai dễ đối phó."

"Nhưng Tổng Giám đốc Trang luôn nổi tiếng Dĩ Bất Biến ứng vạn biến (*), đến nay còn chưa có trận nào mà anh ấy đánh không thắng. . . . . ." Trần Tuấn Nam vẫn có chút rối rắm.

(*) Dĩ Bất Biến ứng vạn biến: Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động.

Tưởng Thiên Lỗi lại ngửa mặt, ánh mắt lộ ra lạnh lùng sắc bén, nói: "Trên thế giới này, không có mãi mãi vương giả, trận đánh này, bây giờ mới bắt đầu. . . . . ."

Lúc này điện thoại vang lên.

Đông Anh đứng ở một bên, im lặng thật lâu, lúc này, mới chậm rãi tiến lên, cầm điện thoại bàn, đáp nhẹ: "Văn phòng Tổng Giám đốc."

Đối phương truyền tới một tin tức.

Đông Anh yên lặng lắng nghe, sau đó liền mới đáp nhẹ: "Tốt, tôi biết rồi. Cám ơn cô."

Cô để điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Bệnh viện truyền đến tin tức, nói Cậu chủ Tô đã làm xong thủ tục, bây giờ làm cấy ghép đôi số liệu tim lần cuối cùng cho Như Mạt tiểu thư, 20 phút sau, sẽ có kết quả cuối cùng, nếu như ghép thành công, chúng ta có thể lập tức sắp xếp thời gian làm giải phẩu!"

Tưởng Thiên Lỗi chợt quay đầu, nhìn về phía Đông Anh, hai mắt lộ ra một chút vui mừng nói: "Thật sao?"

"Vâng." Đông Anh mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi thở ra một hơi, lại nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, lộ ra một chút nụ cười an ủi.

Bệnh viện.

Tô Thụy Kỳ mặc áo bluose trắng, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần thường màu đen, hai mắt lộ ra ánh sáng chuyên nghiệp và chuẩn xác, ngồi bên máy tính ở phòng giám sát, khuỷu tay chống trước bàn, ngón tay di chuyển bên môi, nhìn số liệu trái tim trong màn hình, chỉ thấy một đường vạch ở bên trong hai trái tim CT, càng không ngừng lướt qua, lúc đi qua, hơi chồng lên nhau, nhưng khi mạch máu đi qua trái tim lần thứ ba thì xuất hiện một chút sai lệch. . . . . .

Anh khẽ nhăn mày, hai tay lấy thêm tài liệu kiểm tra đối chiếu, không lên tiếng.

Y tá Văn Văn đứng ở một bên, nhìn Tô Thụy Kỳ, cẩn thận hỏi: "Tô bác sĩ, cấy ghép có vấn đề sao?"

Tô Thụy Kỳ chỉ chăm chú nhìn số liệu hai bên, cũng không lên tiếng, ngón tay cũng dừng lại ở trên mấy số liệu, tay nhẹ nhàng đưa về phía bàn phím máy vi tính, di động đường vạch tới trước bóng mờ của trái tim, nhìn số liệu đường vạch trong màn hình máy vi tính truyền ra, tích tích tích lướt đi thật nhanh như mũi tên, ánh mắt anh chợt lóe.

Ngoài cửa sổ bầu trời trắng xóa, mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, mặt vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại di động, ngón cái trượt trên màn hình, lại vạch điện thoại của ai đó, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng, nhớ lại mới vừa đi họp nhìn thấy người đó ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn mô hình khách sạn hình sứa trong màn hình lớn, ánh mắt lộ ra kinh ngạc vui vẻ, hai mắt anh cũng xẹt qua chút vui vẻ. . . . .

Ngón cái vẫn trượt số điện thoại của cô, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cô, còn có vẻ mặt tinh nghịch, hai mắt anh lại lộ ra dịu dàng, nhưng nghĩ đến cô vẫn không nghe điện thoại của mình, một cảm giác buồn bực dâng lên, anh lại trầm ngâm suy nghĩ, tư thế vẫn ngồi thẳng, ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại di động, nhấn điện thoại của cô để bên tai, im lặng lắng nghe.

Đường Khả Hinh vẫn nhìn mưa phùn bồng bềnh phía ngoài cửa sổ, mất hồn, lại nghe được trong túi hơi chấn động, cô hơi kinh ngạc, mới vừa lắp pin vào không đến bao lâu, ai vậy? Cô không nhịn được từ trong túi tiền, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện của Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, ánh mắt của cô sững sờ, nhìn số này thật lâu thật lâu. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, lại nghe rất nhiều rất nhiều tiếng chuông điện thoại, thậm chí anh bắt đầu ghét tiếng chuông, hết sức chán ghét, anh chớp mắt, cuối cùng có chút không bình tĩnh thở gấp một hơi, nhưng vẫn bất đắc dĩ nghe từng hồi chuông truyền đến.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, lạnh lùng nhìn mã số trong màn hình, vẫn không ngừng lóe lên ánh sáng xanh, hai tròng mắt của cô ngưng tụ, ngón cái nhấn mạnh nút đỏ một cái!

"Số điện thoại ngài gọi, tạm thời không liên lạc được, mời để lại tin nhắn . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng để điện thoại di động xuống, giữ trong lòng bàn tay, suy nghĩ người kia đột nhiên dứt khoát, anh vươn tay xoa trán, im lặng suy nghĩ thật lâu, vừa muốn đứng lên, lại nghe tiếng gõ cửa thật gấp vang lên , anh quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa kia, gọi: "Vào đi".

Đông Anh nhanh chóng đi vào phòng làm việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đau lòng và khổ sở nói: "Không tốt rồi. Lúc nảy bệnh viện có tin tức, nói số liệu trái tim cấy ghép cho Như Mạt tiểu thư không chính xác. . . . . ."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, nhìn về phía Đông Anh hỏi nhanh: "Có ý gì?"

Đông Anh bất đắc dĩ nói: "Nghe nói đây là số liệu chính xác cuối cùng từ chỗ Cậu chủ Tô đưa ra, nói cấy ghép không thành công, không thể tiến hành phẫu thuật."

Chương 350: Dị năng

"Cái . . . . . . Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi chợt đứng lên, nhìn về phía Đông Anh, hai mắt nóng lên, không thể tin nổi nói: "Cấy ghép không thành công? Không thể tiến hành phẫu thuật?"

Đông Anh bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, sắc mặt vô hồn, hai mắt chăm chú nhìn phương xa, không nói ra lời, lộ ra vô hạn thê lương.

Đông Anh cúi đầu, khẽ thở dài.

Phòng thư kí.

"À?" Tiêu Đồng cầm điện thoại di động, khe khẽ nói với phía đầu kia: "Không phải đâu? Cấy ghép không thành công?"

Đường Khả Hinh đang nhanh chóng ghi chép tài liệu rượu đỏ, nghe đối thoại như thế, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Đồng.

Không ai nói gì. Tiêu Đồng cũng có chút đau lòng cầm điện thoại di động, ngồi tại chỗ nói: "Chuyện này thật đáng tiếc, thật vất vả, nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp, sau này cũng không biết, lúc nào thì mới có thể tìm được. Lão đại biết nhất định rất đau lòng."

Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Tiêu Đồng, đột nhiên phát hiện trái tim của mình giống như bị người đâm vào rất đau đớn, cô đưa tay chặn ngực, cảm giác không thở nổi, hai mắt chợt lay động nước mắt, trong não khó chịu giống như thiếu oxi.

"Khả Hinh?" Tiêu Đồng nhìn biểu hiện của cô, lập tức có chút căng thẳng đi tới, nhìn cô hỏi: "Cô không sao chứ?"

Đường Khả Hinh thở gấp một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì. . . . . . Tôi chỉ có chút không thở nổi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, chị yên tâm."

Tiêu Đồng lập tức để điện thoại di động xuống, nhìn Khả Hinh nói: "Tôi đi với cô."

"Không cần. . . . . ." Đường Khả Hinh chống thân thể, đứng lên, vẻ mặt cố gắng tươi cười, nhìn về phía Tiêu Đồng mỉm cười nói: "Không cần. Tôi thật sự không có việc gì, chỉ thở không được, có thể lúc nãy họp quá căng thẳng."

"Sợ lão đại thua à?" Tiêu Đồng cố ý nói đùa với cô, điều chỉnh tâm trạng của cô.

Đường Khả Hinh nghe vậy, cúi đầu mỉm cười một cái.

"Tôi vẫn đi với cô thôi. . . . . ." Tiêu Đồng không yên lòng.

"Thật không có chuyện gì! !" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tiêu Đồng, đột nhiên mỉm cười, quả thật cảm thấy hơi thở của mình từ từ thông suốt, liền im lặng đi ra khỏi phòng thư kí, đi qua phòng làm việc Trang Hạo Nhiên, liếc mắt nhìn hai cánh cửa đóng chặt, im lặng một lúc, mới thở một hơi, đi qua lối đi thật dài, lại cảm thấy trái tim giống như bị vỡ vụn ra, làm cho cô đau đớn mãnh liệt, nhào vào trong thang máy, đinh một tiếng, đóng cửa thang máy, nhấn con số lầu chót, liền ngã trên mặt sàn, đè chặt tim, hai mắt nhấp nháy, chợt cảm thấy khó chịu hít thở không thông giống như sắp chết, cô có một loại dự cảm chẳng lành dâng lên. . . . . .

Thang máy chạy lên từng tầng.

Đường Khả Hinh tựa vào bên cửa thang máy, trong ngực cảm giác hít thở không thông, làm cho cô trên trán đổ mồ hôi hột, rốt cuộc nhìn thấy cửa thang máy mở ra, cô liền chống mạnh thân thể, đứng lên, đi ra thang máy, một luồng gió lạnh nhào tới, cô nhất thời cảm thấy an toàn, thở ra một hơi, tựa vào tường thủy tinh trong suốt, nuốt cổ họng một cái, nhìn bóng dáng trắng xoá trước mặt, cô sửng sốt.

Có một cô gái mặc váy ren dài màu trắng, đứng ở dưới nóc nhà thủy tinh trong suốt, mang giày ballet màu trắng êm ái, đón một cơn gió lạnh từ cửa nhào tới, cầm một cây phấn viết màu đen, vẽ đường nét mềm mại trên mặt sàn giống như sóng lượn. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn cô, ngây người, suy nghĩ tại sao cô một mình lên đây?

Khuôn mặt Tưởng Tuyết Nhi như đứa trẻ, giống như không nhìn thấy bất cứ ai, ánh mắt trong suốt, không dính khói bụi trần gian, mỉm cười, cầm phấn viết, đang uốn lượn vẽ rất nhiều đường cong xinh đẹp trên mặt sàn, mỗi khi khom người, cô đều giống như chìm sâu và mê luyến nhìn những nét vẽ kia. . . . . .

"Cô đang vẽ cái gì?" Đường Khả Hinh đón giá rét gió, nghe tiếng mưa rơi tí tách, rơi bên ngoài nóc nhà thủy tinh, tạo thành một thế giới trắng xóa.

Tưởng Tuyết Nhi vẫn không lên tiếng, cầm phấn viết màu đen, tiếp tục vẽ tranh trên mặt đất, mỗi đường nét đều rất lưu loát.

Đường Khả Hinh thật sự quá tò mò rốt cuộc cô đang vẽ cái gì, liền bước lên một bậc thang nhỏ gần nóc nhà, khi cô đứng tới bậc thang thứ ba cũng đã thấy thân thể Tưởng Tuyết Nhi nhẹ nhàng uốn lượn, tay cầm phấn viết màu đen vẽ nét cuối cùng.

Một cơn gió lạnh nhào tới, phất lên đuôi váy của cô, cô đứng ở giữa hình vẽ đó, nhắm mắt lại, tóc tung bay. . . . . .

Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn về phía giữa sàn nhà màu trắng, dùng phấn viết màu đen, đấy là hình vẽ một phụ nữ có thai, mái tóc dài, cúi đầu, ánh mắt lộ ra hiền từ, khẽ vuốt ve cái bụng to . . . . . . Hai tròng mắt của cô trừng to, kinh hãi, có lẽ đây là hình ảnh cảm động nhất cô nhìn thấy, giống như một người nằm nhẹ trên mặt đất, trông rất sống động, rất dịu dàng từ ái.

Tưởng Tuyết Nhi mở mắt, giống như búp bê, máy móc nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nhìn về phía cô.

Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên vội vàng đi tới, vươn tay về phía Đường Khả Hinh, giống như đứa bé có chút tức giận cố chấp, đôi môi mấp máy, mắt to kì ảo chớp nhẹ, không có bất kỳ tình cảm.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt cô, cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, chỉ chậm rãi đưa bàn tay cho cô.

Tưởng Tuyết Nhi mỉm cười, lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo cô đi về phía trước, đi vào bên trong hình vẽ người phụ nữ có thai cao mấy mét. . . . . .

Cô xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại nhẹ nhàng nằm xuống, tự mình cuốn rúc trên sàn nhà lạnh lẽo, co rúc đùi đẹp thon dài trắng nõn, cúi xuống ôm đầu gối, nằm rất ấm áp và an toàn.

"Này. . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn gọi cô, lại lập tức giật mình, thì ra chỗ cô nằm chính là vị trí bụng của người mẹ, cô kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp này giống như đứa bé, hai mắt chợt đỏ bừng, cô đột nhiên có chút ấm áp, giống như có thể cảm nhận được tin tức mà cô gái trước mặt truyền đạt cho mình.

Tưởng Tuyết Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vươn tay.

Đường Khả Hinh nhìn cô một cái, liền không nhịn được nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy, mình cũng nhẹ nhàng ngồi xuống, theo Tưởng Tuyết Nhi lôi kéo, cũng nằm nhẹ trên mặt đất, nhìn cô gái trước mặt kì lạ.

Hai cô gái giống như nằm ở trong bụng mẹ, thật ấm áp dựa vào chung một chỗ.

Tưởng Tuyết Nhi mở mắt, nhìn đôi mắt to trong veo xinh đẹp của Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh giống như không sợ lạnh, nhìn Tưởng Tuyết Nhi, cũng đột nhiên mỉm cười.

"Còn nhớ rõ xích đu dây lúc nhỏ không? Chúng ta đã chơi chung. . . . . ." Tưởng Tuyết Nhi giống như đứa bé, mắt to xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng hỏi.

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, có chút không tin lời của cô..., mỉm cười.

"Vậy giày cao gót, còn nhớ rõ không? Là tôi dẫn chị đi . . . . . ." Tưởng Tuyết Nhi có chút sôi nổi, giống như tìm được người bạn nhỏ, cười nói thật vui vẻ.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chớp mắt, lập tức nhớ lại hình ảnh thảm cỏ Lavender khi còn bé.

"Khi đó, chị mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, trên đầu đội vòng hoa màu tím, trong tay cầm diều, đứng ở trong cỏ Lavender, khóc rất đau lòng. . . . . ." Tưởng Tuyết Nhi mỉm cười nhìn cô, nói.

Trong chớp mắt Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn Tưởng Tuyết Nhi, hỏi: "Làm sao cô biết?"

Tưởng Tuyết Nhi lập tức giống như đứa bé, chỏi nhẹ người lên, nhìn Đường Khả Hinh, cười ngọt ngào nói: "Nhà của chị có bình phong Cửu Long đúng không?"

". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn cô, mới vừa gấp gáp muốn hỏi.

Sắc mặt của Tưởng Tuyết Nhi lại ngưng tụ, giống như có người khi dễ Khả Hinh nói: "Có phải lại đau tim hay không?"

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên không biết nói gì?

Tưởng Tuyết Nhi lập tức có chút tức giận ngồi bật dậy, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Có phải anh trai tôi khi dễ chị hay không ?"

". . . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên có chút hoảng sợ nhìn cô gái này, cảm thấy cô chỉ cần nâng Quả cầu Thủy tinh, cũng có thể trở thành phù thủy.

"Sau này không được ngửi mùi hương hoa hồng nữa, nghe không? Thân thể của chị dị ứng với hương hoa hồng, cho nên mới không thở được!" Tưởng Tuyết Nhi có chút căng thẳng nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại kêu ah một tiếng, không biết nên trả lời cô thế nào.

"Hứa với tôi." Tưởng Tuyết Nhi lại nhìn Đường Khả Hinh nói.

Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên mỉm cười.

Tưởng Tuyết Nhi nhìn cô, cũng miễn cưỡng mỉm cười.

"Tiểu thư! ! Thì ra cô ở chỗ này! Trời ạ! Cô lại vẽ tranh rồi !" Lúc này có một người giúp việc thở dốc gấp gáp tìm được người, nhanh chóng đi tới bên Tưởng Tuyết Nhi, muốn dắt cô đi.

Tưởng Tuyết Nhi cũng khéo léo, vội vàng đứng lên, được hai người người giúp việc nâng đỡ, cầm gấu bông, đi theo họ xuống lầu, lúc đi vào thang máy thì quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Sau này không cho khóc, lạc đường cũng không sợ, có anh trai lớn cõng chị về nhà. . . . . ."

Đường Khả Hinh thật sự giật mình nhìn về phía cô.

Tưởng Tuyết Nhi tươi cười nhìn cô, mới rời khỏi.

"Cô ấy. . . . . . giống như. . . . . . thật sự biết chuyện đó?" Đường Khả Hinh đứng ở đó trong bức tranh khổng lồ, nói nhỏ.

Phòng thư kí.

Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: "Cô nói Tưởng tiểu thư?"

"Đúng vậy! Cô ấy. . . . . . Cô ấy giống như có thể đoán được trong lòng người ta đang suy nghĩ gì. . . . . ." Đường Khả Hinh nói rất sôi nổi.

Tiêu Đồng phốc một tiếng, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh ngơ ngác nhìn Tiêu Đồng, nói: "Tôi nói chuyện với chị rất nghiêm túc."

"Thật xin lỗi, tôi nhớ tới Tô Lạc Hoành. . . . . ." Tiêu Đồng không nhịn được bật cười.

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không nói nên lời, nhìn cô một lúc lâu, cũng không nhịn được, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi . . . . . Tôi nói là Tưởng tiểu thư. . . . . ."

"Tôi biết rõ. . . . . ." Tiêu Đồng thiếu chút nữa cười to, nói: "Tôi nhớ hai năm trước, Tô Lạc Hoành nghe nói đại tiểu thư Nhà họ Tưởng có năng lực siêu phàm, hiểu quá khứ, biết tương lai, anh ấy thừa dịp Tưởng tiểu thư đi Anh quốc thì hỏi cô ấy kỳ xổ số này sẽ ra con số là bao nhiêu, nói trúng, anh trai mua kẹo cho em ăn, cô đoán Tưởng tiểu thư nói thế nào?"

Đường Khả Hinh ngơ ngác lắc đầu một cái.

Tiêu Đồng tiếp tục cười nói: "Tưởng tiểu thư nói 1-2-3-4-5-6-7. . . . . ."

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

"Cô đừng cười. Chuyện vẫn còn ở phía sau !" Tiêu Đồng lại không nhịn được cười, nói: "Kỳ sổ số này, trúng thưởng giải nhất là 100 triệu đấy! Sau đó cô biết con giải nhất là bao nhiêu không?"

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, chỉ là nhìn Tiêu Đồng cười thật vui vẻ, mình cũng không nhịn được cười.

Tiêu Đồng cầm văn kiện lên, che mặt, cười to: "1-2-3-4-5-6-7!"

"À?" Đường Khả Hinh bật cười kêu to: "Thiệt giả? Thật sự là 1-2-3-4-5-6-7? ? ? ?"

"Đúng vậy!" Tiêu Đồng chợt gật đầu, lại cười thật lớn.

"Trời ạ!" Đường Khả Hinh cũng bật cười to nói: "Vậy Tô Phó tổng không phải tức chết?"

"Đâu chỉ tức chết! Thiếu chút nữa mua đậu hũ đập đầu chết! Sau đó, anh ấy tức giận không nhịn nổi, cùng bọn Lâm Sở Nhai hỏi tiếp Tưởng tiểu thư, kỳ vé số này là bao nhiêu? Tưởng tiểu thư lại nói 1-2-3-4-5-6-7! Mặc dù trong lòng bọn họ lo lắng không yên, nhưng vẫn đem tiền đập hết, tính trúng, cũng không cần theo lão đại làm việc nữa!" Tiêu Đồng cười to: "Cô cũng không biết, sau này tôi mới biết, mặc dù lão đại mắng bọn họ bài bạc, mình cũng len lén mua 10 ngàn."

"Sau đó thì sao?" Đường Khả Hinh cười hỏi.

"Dĩ nhiên không trúng ! Cô chưa từng nghe qua một câu nói? Cô trúng thưởng giải nhất chỉ là vì Thượng Đế sơ ý ngáp một cái, khi ông ấy tỉnh táo, cô cũng không có cơ hội! Vì chuyện kia, Tô Lạc Hoành vẫn tức chết, càng không ngừng kêu to: một trăm triệu, một trăm triệu, lão tử phải tiêu tốn bao nhiêu tế bào não, thắp bao nhiêu nén hương cho heo mập, mới có một trăm triệu! Ha ha ha ha." Tiêu Đồng lại cười to.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười to.

"Cho nên cô đừng tin lời nói của Tưởng tiểu thư, lời của cô ấy..., có lúc chính xác, có lúc không đúng, cô tin cô ấy sẽ tức chết người. Tính tình cô ấy có chút tính trẻ con, chưa trưởng thành, không có gì. Nếu cô ấy có Dị Năng? Anh trai của cô ấy sớm kêu cô ấy giết chết lão đại chúng ta!" Tiêu Đồng lau nước mắt nơi khóe mắt, nói.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro