C376 - 380

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 376: Rất nhớ em

Phòng nghỉ ngơi VIP.

Trang Hạo Nhiên đang cầm một trái táo đỏ thật to từ Tân Cương mới chuyển đến khách sạn, cầm con dao nhỏ, gọt vỏ xong, cắt thành từng múi nhỏ, từng múi nhỏ, đút vào trong miệng Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cười híp mắt ôm gối ôm, há miệng ra, cắn xuống quả táo một cái, ừm một tiếng, gật đầu một cái, nói: "Táo rất ngọt!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cũng hé miệng mỉm cười, lấy thêm một miếng táo, đút vào trong miệng của cô.

Đường Khả Hinh lại há miệng ra, ăn miếng táo, không biết rất ngọt rất giòn đến cỡ nào, gật đầu, cười rất tinh nghịch.

"Ăn ngon chứ?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.

"Ăn ngon! !" Đường Khả Hinh lại gật đầu, cười.

"Từ từ ăn, anh trai cho cô ăn!" Trang Hạo Nhiên vừa nói vừa gọt táo. Cười nói.

"Tôi rất lợi hại chứ?" Đường Khả Hinh có chút đắc ý hỏi.

"Lợi hại!" Trang Hạo Nhiên có chút hài lòng, lại cầm một miếng táo, đút vào trong miệng của cô, mới nói: "Cô phải biết, hôm nay cô đại diện cho Hoàn Á đi hầu rượu, thắng được trận này, tôi hả giận! ! Thật sự lấy lại mặt mũi cho tôi một lần! Nhớ cô gây ra bao nhiêu họa, bình thường nhìn thấy Tổng Giám đốc Tưởng, tôi cũng không có thẳng lưng được. . . . . . Ha ha ha! !"

Anh càng nói càng vui vẻ, có thể cười lớn.

"Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng vui vẻ ngẩng đầu bật cười.

"Chỉ là. . . . . . Cô biết Ủy viên Trương đó à?" Trang Hạo Nhiên cười xong, liền nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

"Không biết !" Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, cười nói.

"Không biết?" Trang Hạo Nhiên cầm một miếng táo, đưa vào trong miệng, mới nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh nhai táo bình tĩnh tinh nghịch, nhớ tới lúc ăn cơm, Ủy viên Trương nói một câu: Nếu như nhiều năm trước người bạn thân của tôi cũng có một cô con gái như vậy thật tốt. Anh nghĩ những lời này, đột nhiên vươn tay khoác lên trên ghế sa lon sau lưng Khả Hinh, một tay khác nâng cằm của cô, ra vẻ như rất mập mờ nói: "Cô có chuyện gì, gạt anh trai? Như vậy không ngoan nha. . . . . ."

Đường Khả Hinh lập tức phủi tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh cười nói: "Tôi có việc, không bao giờ dối gạt anh trai. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại nhìn hai mắt anh dịu dàng có chút mập mờ, tinh nghịch mỉm cười, nói: "Nhưng anh là anh trai tôi sao?"

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, lập tức cầm một miếng táo lớn, nhét vào trong miệng cô, mới nói: "Đồ không có lương tâm! !"

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh vươn tay, cầm miếng táo lớn, vừa ăn vừa cười nói: "Thật sự rất ngọt nha! Có còn hay không, cho tôi cầm mấy trái về nhà, vừa xem sách vừa ăn."

"Không có!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô nhóc này, nhớ tới mới vừa ở chỗ Ủy viên Trương, bộ dáng cô bình tĩnh, chân thành, đáng yêu, trong lòng không khỏi mềm mại, đột nhiên cúi xuống, ở trên khuôn mặt cô hôn một chút, mới nói: "Bảo bối! Thật giỏi!"

"Này!" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, gọi anh!

"Ầm . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đã đóng cửa đi ra ngoài, cũng không có nói cho cô biết, hôm nay cuộc tranh tài này, quan trọng đến bực nào!

Đường Khả Hinh đưa tay đè khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, sờ vị trí anh mới vừa hôn lên mặt mình, có một chút tê dại, một loại cảm giác khác thường dâng lên, cô hừ một tiếng, muốn tức giận, nhưng nhớ tới Trang Hạo Nhiên hôn trên mặt mình thì rất cảm tính nói: bảo bối, thật giỏi! Anh cũng không có khen mình như vậy, cho tới bây giờ cũng không có, coi như bình thường mình biểu hiện tốt, chẳng qua cũng cười cười gật đầu. . . . . .

"Bảo bối, thật giỏi. . . . . ." Đường Khả Hinh lặng lẽ nhớ những lời này, lại cắn một miếng táo, vừa nhai vừa lại không nhịn được cười, đứng lên chuẩn bị đi khỏi lầu 80, nhưng cô mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở hành lang, đang cười nói với đầu bếp phối hợp với mình, cô sững sờ, lập tức nhanh chóng quay lại phòng nghỉ ngơi, phịch một tiếng đóng cửa lại!

Tưởng Thiên Lỗi nghe được âm thanh này, quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia.

"Tổng Giám đốc, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước." Đầu bếp mỉm cười cung kính nói.

"Tốt. Hôm nay cực khổ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn về phía ông, nói.

Đầu bếp gật đầu một cái đi khỏi, đúng lúc này, Laurence đi ra, cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh trốn trong cánh cửa kia, mỉm cười nói: "Còn nhỏ tuổi, cô ấy có khí độ khó được, cá tính linh hoạt, cùng bao dung."

Tưởng Thiên Lỗi không hiểu, nhìn về phía Laurence.

Laurence nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Hôm nay cố ý đưa hai đứa bé này đến hầu rượu, một là để cho các cô học tập lẫn nhau, hai là thử dò xét trong lòng các cô có triệt hạ đối thủ hay không, kết quả năm món ăn đầu của Cổ Tinh, cũng đã nhanh chóng đánh thức vị giác của khách, cho đến món ăn cuối cùng, thịt lừa, thật ra đã hoàn toàn đóng chặt món ăn tiếp theo."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn ông.

Trên mặt Laurence lộ ra một chút mất mát nói: "Phải biết một nhân viên khách sạn, dựa vào thức ăn, cũng giống như hợp tác lẫn nhau, thấu hiểu và trao đổi, nhưng trong lòng Cổ Tinh quá thực dụng, lòng háo thắng quá mạnh mẽ. Lúc ấy tôi còn lo lắng, Khả Hinh chọn lựa món ăn, có thể vượt qua kiểm tra hay không, thậm chí cũng muốn thử dò xét Khả Hinh có tâm tư tranh cường háo thắng hay không, nhưng món ăn thứ nhất Băng Cầu và món ăn thứ hai của cô ấy, thật ra cô đã quên tên gọi thật của món ăn này. . . . . . Nó gọi là Đạo Ngư Nhi. . . . . . Không phải Tiểu Ngư Nhi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng mỉm cười.

Laurence bật cười nói: "Hai món ăn này, mùi vị vừa phải, trong thanh đạm lộ ra ưu nhã, tính hồi ức mạnh, ở trong đó, ngài cũng không thấy dụng tâm của người làm món ăn, hơn nữa cô ấy làm vỏn vẹn hai món ăn là giữ lại một đường sống cho đồng nghiệp sau. . . . . . Thậm chí, trong quá trình này, cách làm của Khả Hinh, tôi tương đối thưởng thức."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía ông, yên lặng lắng nghe.

Laurence cười nói: "Đang trong quá trình chọn lựa thực đơn, chuẩn bị chế biến, Cổ Tinh hợp tác với đầu bếp Trương, đã phản ánh với Cổ Tinh, món thứ nhất Nhu Diện Hoa sen, hơi khó, hơn nữa tăng thêm gạo nếp sẽ làm suy yếu hương vị canh, thời gian cần phải kéo dài chút, hi vọng vào món thứ ba, nhưng lúc ấy Cổ Tinh cứng rắn yêu cầu nhất định phải ra món thứ nhất, nói rõ thời gian là chuyện của đầu bếp, không phải là chuyện của chuyên gia hầu rượu . . . . . . Mà Khả Hinh, suy nghĩ đến làm hai món ăn này, không biết đầu bếp có thể làm được hay không, đi vào thương lượng với đầu bếp trước, xác định đầu bếp có thể làm được hương vị và độ khó mình muốn, mới khom lưng nói cám ơn, đồng thời đối với nhào bột, cô ấy trực tiếp đi vào phòng bếp, nói với đầu bếp mình tự nhào bột. . . . . . Mọi chuyện tự thân tự lực, dụng tâm thật lòng đối đãi với khách, thật sự làm cho người ta kính nể, cho nên lúc Ủy viên Trương muốn gặp Khả Hinh thì tôi cũng không có lo lắng. . . . . ."

"Thì ra là ngài sớm có chủ kiến, ngược lại chúng tôi. . . . . . lại chậm hiểu. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cười nói.

Laurence chỉ mỉm cười.

"Thông qua tranh tài lần này. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía ông.

Hai mắt Laurence chợt lóe, che giấu trí tuệ, nói: "Cũng không có ai biết, lần này hầu rượu là cuộc so tài cuộc so tài thứ nhất, Khả Hinh. . . . . . Lên cấp! Ngài thua, Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đột nhiên cúi đầu mỉm cười.

Laurence cũng cười, lại vươn tay nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Vô luận như thế nào, hi vọng trong trận đấu kế tiếp Khách sạn Á Châu có thể giành được thắng lợi ngay từ đầu! Mặc dù tôi rất khát vọng Khả Hinh, con ngựa đen này có thể đi tới cuối cùng."

Tưởng Thiên Lỗi cũng đưa tay ra, nhìn ông, khẽ mỉm cười, nói: "Cám ơn ông. Hôm nay ông vất vả rồi."

"Không vất vả, đứa bé kia, cô ấy có thể còn không biết mình lên cấp, quả thật Tổng Giám đốc Trang có cách dạy người, vô luận vào lúc nào cũng không có để cho cấp dưới có bất kỳ áp lực, cũng không để cho bọn họ quá độ hư vinh. Chỉ là, mặc kệ hôm nay rốt cuộc ai thắng ai thua, được Ủy viên Trương hiểu một lần, đây đối với Hoàn Cầu chúng ta vô cùng quan trọng, ngài vẫn phải cám ơn đứa bé kia, ít nhất, phải thưởng một quả táo lớn. . . . . ." Laurence mỉm cười nói xong, liền xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nghĩ tới câu nói của Laurence, hai mắt xoay tròn, đột nhiên mỉm cười.

Bên trong phòng nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, đã gặm hết quả táo, trong miệng vẫn còn mùi vị ngọt ngào, nghĩ tới người kia đã đi rồi chưa? Nói xong rồi chứ? Thậm chí trái tim của cô hơi đập nhanh, cắn nhẹ ngón trỏ một cái, không ngờ cắn mạnh, cô ôi một tiếng, rút bàn tay nhỏ bé, nhìn hai dấu răng trên ngón tay, do dự một lát, ngay lập tức lạnh lùng đứng lên, sải bước đi về phía cửa, vặn khóa tâm, suy nghĩ gặp mặt cũng không cần chào hỏi. . . . . .

Không ngờ Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, khẽ cúi đầu, hai mắt dịu dàng chợt lóe, nhìn quả táo trong tay.

Đường Khả Hinh nhìn anh, sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn quả táo đỏ ở trong tay sáng óng ánh, một lúc lâu, từ từ ngẩng đầu, thấy Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của mình, đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt cứng rắn nặn ra một chút lạnh nhạt, nhưng vẫn cảm thấy cô có chút căng thẳng. . . . . . Anh khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh tức giận nhìn vẻ mặt anh, hỏi: "Tổng Giám đốc Tưởng, ngài tìm tôi có việc?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, im lặng, cất bước tiến lên, đi vào gian phòng.

Đường Khả Hinh giật mình, lui về phía sau một bước, nhìn anh, căng thẳng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tưởng Thiên Lỗi đã nhẹ nhàng đóng cửa phía sau lưng, tay đè khóa tâm, lại im lặng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trái nhanh chóng nhảy lên, nhìn anh, mới vừa muốn cứng rắn, chợt bị động tác của anh làm cho không kịp ứng phó, liền có chút căng thẳng hỏi: "Làm. . . . . . Làm gì vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, mới đến gần một bước, nhìn cô, im lặng giơ quả táo đỏ lên.

Đường Khả Hinh quay đầu đi, mặt không có biểu lộ gì, nói: "Tôi mới vừa ăn rồi. . . . . ."

"Đây không phải cho em ăn . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng, lại đau lòng nói.

Đường Khả Hinh không hiểu quay đầu lại, nhìn anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra một chút nghi ngờ, nhưng thoạt nhìn cũng dịu dàng và đáng yêu, một chút cứng rắn đang từ từ tan ra, nói: "Đây là. . . . . . Cho em. . . . . . Gọt cho anh ăn. . . . . ."

"Cái gì?" Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, nói: "Gọt cho anh? Xì, hôm nay tôi giúp khách sạn của anh một đại ân! Anh bảo tôi gọt táo cho anh ?"

"Cho nên em gọt giúp anh!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói.

"Tại sao?" Đường Khả Hinh vô cùng tức giận hỏi ! !

"Muốn ăn!"

"Hắc...! !" Đường Khả Hinh không thể tin nổi bật cười, nói một câu thần kinh, rồi lạnh lùng xoay người muốn đi ra khỏi phòng. . . . . .

"Giống như ngày em làm cho anh bữa ăn sáng, vui vẻ một chút, gọt giúp anh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi thấy cô đi qua bên cạnh mình thì đau lòng khàn khàn nói.

Đường Khả Hinh dừng bước chân, hai mắt chợt đỏ thắm.

"Hình trong điện thoại di động, xem đi xem lại, nhưng xem thế nào cũng giống như. . . . . . xem không đủ. . . . . . xem một chút, liền nghĩ đến em đang làm gì, đang khóc, đang cười, đang làm chuyện gì? Không biết bắt đầu từ lúc nào, đột nhiên thưởng thức, đột nhiên đau lòng, lại đột nhiên rất nhớ, rất nhớ. . . . . . Rất nhớ em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, hai mắt lóe lên ánh sáng thâm tình, nói ra tất cả lời muốn nói.

Chương 377: Em nỡ bỏ anh sao?

Đường Khả Hinh sững sờ, nước mắt lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn nửa khuôn mặt Đường Khả Hinh, cảm nhận giờ phút quý giá cô đang ở bên cạnh, dịu dàng đau lòng nói: "Đừng đi. . . . . . ở lại đi. . . . . . cho anh một cơ hội. . . . . . Khả Hinh. . . . . ."

Một tiếng gọi nhẹ nhàng, chờ lâu như vậy. . . . . .

Đường Khả Hinh mím chặt đôi môi, nhanh chóng lau nước mắt đi trên mặt, không lên tiếng, nhưng vì sao trong lòng càng trở nên cứng rắn như thế? Cô đột nhiên cảm thấy bi thương, bước lên phía trước bước, đưa tay muốn kéo cửa đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm chặt cô, cúi xuống, chôn ở cổ của cô, hôn nhẹ cổ của cô, cảm tính đau lòng nói khẽ: "Đừng đi. . . . . . lúc anh đến gần, em đừng đi xa. . . . . . Không nên như vậy. . . . . . Anh không chịu nổi một tình yêu như vậy. . . . . . Đừng đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nước mắt từng viên lăn xuống, cũng bất đắc dĩ khóc nói: "Nếu như em xoay người, chẳng may anh cũng lại xoay người thì sao? Khoảng cách giữa chúng ta càng lớn. . . . . . khoảng cách đau này, em làm sao bổ khuyết, làm sao chữa trị?"

"Sẽ không. . . . . . Tin tưởng anh . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi buộc chặt đôi tay, ôm lấy thân thể của cô, cho cô một chút ấm áp, một chút lòng tin, nói chắc chắn.

Đường Khả Hinh nức nở nói: "Không phải là em không tin anh, mà em đã không tin em còn đủ hơi sức chữa trị những tổn thương tình yêu giữa chúng ta."

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy gấp gáp, nắm chặt bả vai của cô, xoay người của cô, nhìn cô khổ sở rơi lệ, đau lòng bưng mặt của cô, cúi xuống, nhìn cô, nghẹn ngào nói: "Nếu em không có hơi sức, để cho anh tới chữa trị, hả? Em chỉ đứng tại chỗ là được. . . . . . Để cho anh đi tới. . . . . ."

"Em đã không có ở chỗ này nữa rồi !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt lai lăn xuống, đau lòng nói: "Em thật sự . . . . . . Đã không còn ở nơi đó. . . . . . . . ."

Trái tim Tưởng Thiên Lỗi vỡ vụn, im lặng nhìn cô, dừng lại thật lâu, mới đau lòng khàn khàn hỏi: "Vậy em đi nơi nào?"

"Không biết. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi xuống, nức nở nói.

Tưởng Thiên Lỗi vuốt mặt của cô, có chút kích động hỏi: "Em nỡ bỏ anh sao?"

"Bởi vì em không nỡ, mới biết lúc ấy, anh bị thương có bao nhiêu đau đớn. . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, đột nhiên đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, lau nước mắt, khổ sở lại muốn đi ra ngoài! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng đỏ bừng, chợt ôm chặt thân thể của cô, đè cô ở trên tường, không nói lời gì, cúi đầu hôn lên môi của cô.

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên bị cường hôn, trong lòng hoảng hốt, hai mắt nhanh chóng nước mắt rơi xuống, tay dắt mạnh cổ áo của anh, quay đầu đi, giãy giụa muốn tránh nụ hôn kia.

Tưởng Thiên Lỗi cũng đã nhớ nhung nụ hôn này ngàn năm vạn năm, làm sao dễ dàng bỏ qua? Trong chớp mắt hôn lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, hưởng thụ ngọt ngào trên môi của cô, cảm xúc chợt bành trướng, đầu lưỡi cuồng nhiệt nhanh chóng xông vào quấn lấy đầu lưỡi ngây ngô bị động của cô, mút nhẹ đầu lưỡi ướt át, kích thích anh mãnh liệt tham muốn giữ lấy, nhớ tới ở trong ngôi lầu nhỏ, nhìn thấy cô và Trang Hạo Nhiên ôm nhau thân mật và mập mờ, anh muốn điên rồi, lại bá đạo cuồng nhiệt hôn đầu lưỡi tôi của cô, cuốn lấy cô thật chặt, tay cũng đã cởi tây trang của mình ra, ném ở một bên, lại dùng tay cởi bỏ cúc áo đồng phục của cô. . . . . .

"Anh làm gì đấy?" Đường Khả Hinh cảm thấy anh kích động, chợt quay đầu, tránh ra nụ hôn của anh, kêu to!

"Anh muốn em! !" Tưởng Thiên Lỗi không chịu nổi cô và người đàn ông khác dây dưa, lập tức lại hôn lên môi cô, soạt một tiếng, tay kéo áo sơ mi trắng của cô xuống, năm ngón tay vồ lấy chặt áo lót màu trắng nhỏ nhỏ của cô, cứng rắn và cực độ khát vọng nắm bộ ngực đầy đặn của cô, cảm giác điểm nhỏ màu hồng mê hoặc nở ra! !

"Anh buông tay ! !" Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, điên cuồng đẩy anh! !

Tưởng Thiên Lỗi lại như núi lớn, đè nén thân thể nhỏ nhắn của cô ở trên tường, cúi xuống, liếm mạnh bộ ngực đầy đặn của cô! !

Cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên ! !

Dù sao Đường Khả Hinh cũng là cô gái thanh xuân, bất thình lình đối mặt với mạnh mẽ và kích tình, cô ngăn cản cũng không ngăn cản được, mặt trong chớp mắt đỏ bừng, mềm yếu ở cạnh tường, nói không ra lời. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại hôn môi của cô, hôn khuôn mặt của cô, cắn nhẹ vành tai của cô, người đã quét qua mông của cô, xông vào trong váy cô, xoa nắn nơi ướt át giữa hai chân.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh quần áo xốc xếch, lại mê đắm kêu nhỏ.

Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút vui vẻ, chợt kéo lên váy ngắn đồng phục của cô, nhắc chân cô, cách lớp quần áo, giữa hai chân mình cứng rắn đè ở trên người của cô . . . . .

Thân thể Đường Khả Hinh không nhịn được nâng lên, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt cô mê ly, anh chợt cúi xuống, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mút đầu lưỡi của cô, tay lại muốn kéo váy xuống. . . . . .

"Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh dùng hết lý trí cuối cùng, gọi anh lại! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại lóe lên kích tình nồng đậm, lúc hôn lên môi đỏ mọng mềm mại của cô lại phát hiện khơi dậy phóng túng nhất trong cuộc đời của anh, đây là tình cảm và kích động anh chưa bao giờ gặp phải, suy nghĩ này vừa hiện lên làm cho anh lại muốn bất chấp tất cả, đưa tay vào trong váy cô, muốn xé quần lót của cô. . . . . .

"Đừng!" Đường Khả Hinh kêu nhỏ, thế nhưng nghe được ngoài cửa có rất nhiều nhân viên phục vụ, bởi vì đã hết thời gian làm việc, rối rít sửa sang xong tất cả, đóng cửa đi khỏi, đầu óc của cô giống như nổ tung, chợt đẩy ra anh, sợ không còn kịp nữa kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . anh làm gì đấy?"

Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển đứng ở trước mặt của cô, nhìn cô đau lòng nói: "Anh muốn ở bên cạnh em! Anh muốn em, anh không thể chờ đợi muốn em, hi vọng em trở thành người phụ nữ của anh! !"

Hai mắt Đường Khả Hinh lại rưng rưng nhìn về phía anh, run rẩy, nhanh chóng kéo áo sơ mi, nước mắt lăn xuống, cài cúc áo xong, lại muốn thân thể khom xuống, nhặt đồng phục của mình lên. . . . . .

"Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi lại gấp gáp điên cuồng lại một lần nữa tiến lên ôm cô, hôn cô. . . . .

"Anh tránh ra . . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy mạnh anh ra, cầm đồng phục của mình, vừa cài cúc áo, vừa hoảng sợ muốn kéo cửa đi ra ngoài.

"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh tới.

Đường Khả Hinh lại bước nhanh, cuồng loạn chạy ra khỏi phòng, đạp hành lang không có một bóng người, trong đầu cảm thấy xốc xếch chạy đi! !

"Đường Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi đuổi theo ra, ở bên cạnh hành lang nhìn về phía cô vội vàng nói: "Cho anh thêm một cơ hội! ! Tin tưởng anh !"

Đường Khả Hinh giống như không nghe thấy gì, chỉ là hai mắt nổi lên hơi nước, sửa sang cảm xúc không rõ, đi về phía trước.

"Đường Khả Hinh! ! ! Em đứng lại đó cho anh ! Đi lần này, anh sẽ không giữ em lại nữa! ! Không bao giờ giữ lại nữa!" Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn cô chạy tới phía cánh cửa kính thần bí trước mặt, gấp gáp kêu to! !

Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa kính thần bí, nhìn mình rơi lệ khổ sở, thở hổn hển ở trong kính, đột nhiên có chút hoảng sợ, lại muốn cất bước. . . . . .

"Em dám! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, lại vội vàng gọi: "Em dám đi nữa! Sẽ thật sự . . . . . . Không giữ em. . . . . ."

Nước mắt của cô chảy xuống, vẫn cắn răng cất bước đi về phía trước . . . . . .

"Đường Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi quát to một tiếng, nhào qua, lại thấy Đường Khả Hinh nhanh chóng xuyên qua cánh cửa kính thần bí, ở trong ánh đèn huyễn hoặc, biến mất ở trước mặt của mình, tim của anh chợt đau nhói, mới vừa muốn cùng nhau đi qua cánh cửa kia, thế nhưng phát hiện một khối thủy tinh cứng rắn chắn ở trước mặt, chặn lại đường đi của mình, phản chiếu khuôn mặt của mình đau lòng không thôi, anh dừng lại tại chỗ, nhìn cánh cửa kia, kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . ."

Đường Khả Hinh đi vào thang máy, run rẩy, căng thẳng đè xuống bảng điều khiển, thở gấp, lúc cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, cắn ngón tay run rẩy, nhớ tới vừa rồi hai người cuồng nhiệt hôn để cho cả người mình xốc xếch, sôi trào, anh cuồng nhiệt nhào vào trên người của mình, giống như những nụ hôn kia tiếp tục vuốt ve, bức tường che kín trái tim giống như đang lung lay sụp đổ. . . . . .

Cô đột nhiên đau lòng xoay người, đầu cụng vào trên tường thang máy, nước mắt lại rơi xuống.

Thang máy nhanh chóng trượt xuống, cho đến lầu một, cửa thang máy mở ra, cảm thấy không khí lạnh lẽo truyền đến, cô co rúm lại, lau khô nước mắt, ôm hai vai, không còn hơi sức đi ra, lại thấy Trang Hạo Nhiên đã thay tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở ra, vạt áo trước đeo corsage bươm bướm màu xanh dương, đang nói chuyện phiếm với một vị khách, cô không lên tiếng, định lặng lẽ xoay người đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện, thấy bộ dáng Đường Khả Hinh xốc xếch xoay người, liền bình tĩnh nói với khách vài câu là có việc, bắt tay hẹn gặp lại, nhìn về phía cô, mỉm cười đi tới, gọi nhỏ: "Đường Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh nghe được tiếng gọi, mặt lại không khỏi đỏ lên, làm như không có nghe thấy bước nhanh về phía trước, mới đi ra khỏi phía sau vườn hoa. . . . . .

Cánh tay bị người nhẹ nhàng kéo lại.

Trái tim của cô đập mạnh, giống như đứa bé làm sai chuyện, chậm rãi xoay người, cúi đầu, mặt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn sắc mặt cô ửng hồng, hai mắt nổi lên hơi nước, sợ hãi, cúi đầu, hỏi: "Thế nào?"

Đường Khả Hinh muốn nói một câu để gạt anh, nhưng lại biết dáng vẻ của mình không có cách nào lừa gạt anh, chỉ im lặng cúi đầu, không lên tiếng. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn , nhìn đôi môi cô sưng đỏ, tóc rối loạn, một cúc áo áo sơ mi mở ra, có chút xốc xếch, anh thở dài một tiếng, mới nhẹ nhàng vươn tay cài cúc áo cho cô. . . . . .

Đường Khả Hinh đột nhiên giật mình, liền lui về phía sau một bước.

Tay Trang Hạo Nhiên ngừng trên không trung, im lặng nhìn cô một cái, lại tiến lên một bước, nói: "Đừng động. . . . . ."

Đường Khả Hinh không dám động, nước mắt lại chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên đưa ngón tay dịu dàng, hơi nghiêng đầu, dịu dàng cài cúc áo cho cô, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại đồng phục trên người cô, cảm thấy trên vai cô lạnh lẽo, đột nhiên nói: "Đường Khả Hinh, rốt cuộc tôi muốn rời khỏi cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sửa lại mái tóc ngắn cho cô một chút, im lặng mặt không lộ vẻ gì, nói: "Cho nên cô lớn nhanh một chút đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh không dám nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hỏi: "Tan việc?"

"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh càng căng thẳng nhìn anh.

"Mau trở về đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt cởi tây trang xuống, khoác lên trên người của cô, kéo cổ áo cho cô, mới khẽ nâng mí mắt, nhìn cô có chút yếu đuối, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn anh, lại muốn nói chuyện. Trang Hạo Nhiên chỉ im lặng mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, tao nhã lạnh nhạt xoay người, đón gió lạnh lẫm liệt đi khỏi. . . . . .

Cô đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng của anh, cảm thụ tây trang của anh khoác lên trên người mình, lưu cho mình hơi thở ấm áp, đột nhiên mở miệng gọi: "Tối hôm nay, đuổi theo Tinh Xuyên, có muốn tôi đi cùng anh hay không? Chẳng may anh phạm sai lầm thì làm thế nào?"

Nhưng Trang Hạo Nhiên giống như không nghe được, lại đi qua phía sau vườn hoa, đi vào đại sảnh, biến mất ở trên sân cỏ xanh biếc.

Chương 378: Quyết định

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không thay đổi, từng bước từng bước đi về phía trước, mới vừa muốn căn dặn Tiêu Đồng, cầm áo tây trang cho mình, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi có chút tịch mịch đi ra thang máy, mặc tây trang màu đen, cổ áo mở ra, thậm chí cúc áo tây trang cũng không có cài, cứ lạnh nhạt đi về phía trước, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu đi chỗ khác. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng không có nhìn thấy qua anh, chỉ lạnh lùng đi qua bên cạnh anh, không nói lời nào.

"Đứng lại!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên chậm rãi gọi anh lại!

Tưởng Thiên Lỗi đứng cách anh ba bước, dừng lại, nhưng không có xoay người.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về bóng lưng của anh, nhớ tới lúc Đường Khả Hinh mới vừa đi khỏi, hai mắt tràn lệ và vẻ mặt bất lực, chợt có chút tức giận làm cho anh chậm rãi tiến lên, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lãnh đạm, nói: "Tưởng Thiên Lỗi!"

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, nhìn anh nói: "Đàn ông và phụ nữ không giống nhau! ! Đàn ông trải qua tình yêu, hoặc là đóng cửa, hoặc là dốc hết một lần liền hết chuyện, nhưng phụ nữ thì khác, họ có thể phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện bi thương hơn tình yêu, mới có thể quên đi tình yêu hiện tại. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, bình tĩnh lắng nghe.

Trang Hạo Nhiên nhớ tới Khả Hinh vì đoạn ái tình này, chịu khổ, liền bước lên trước, nhìn người đàn ông vừa là kẻ địch vừa là bạn nhiều năm qua, nặng nề nói: "Nếu như bản thân anh tạm thời vẫn không rõ phương hướng, vậy. . . . . . Xin anh không nên tiếp xúc với cô gái đã thương tích đầy mình, hãy cho cô ấy một chút thời gian, nắm giữ tương lai, cô không phải là người bình thường, anh và tôi cũng biết. . . . . ."

"Cậu càng biết rõ ràng!" Tưởng Thiên Lỗi trả lời anh! !

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi đè nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, thản nhiên mạnh mẽ nói: "Lúc ấy cậu nhìn thấy Đường Khả Hin lần đầu tiên, tôi biết ngay trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, bởi vì cậu luôn đóng kín cánh cửa ở phía sau đánh giặc! !"

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười lạnh nhìn anh, nói: "Cậu thật có thể hiểu tôi sao? Cậu luôn là tiểu quỷ nhát gan, đối với tình yêu, quen nhượng cho người, tại sao nói tôi? Cậu có tư cách gì dạy dỗ tôi? Phóng khoáng lớn nhất của cậu chính là buông tha tình yêu, buông tha theo đuổi! Cho nên đến nay cậu hấp dẫn khác thường! !"

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Trang Hạo Nhiên, nhớ tới nước mắt của Khả Hinh, cũng đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, sâu kín nói: "Nếu như tôi có thể lựa chọn! Tôi tình nguyện không muốn yêu người nào! ! Bọn họ cũng không đi vào trong sinh mệnh của tôi! Có lẽ tôi có thể bình thản hơn cậu bởi vì tôi có một người vợ chưa cưới xinh đẹp nhất Châu Á!"

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói thêm, chỉ cười khổ một cái, không để ý tới bất cứ ai, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Cái đêm ba năm trước đây, nếu như cô ấy không có xông vào trong sinh mệnh của tôi, có lẽ tôi chỉ cần ôm sống và chết một mình."

Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn về phía bóng lưng anh từ từ đi khỏi, đột nhiên hỏi: "Thật. . . . . . Thích Đường Khả Hinh sao?"

"Không có!" Tưởng Thiên Lỗi không nói thêm gì nữa, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, chậm rãi bước thẳng đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng của anh, hai mắt xẹt qua một chút suy tư.

Vườn hoa phía sau khách sạn.

Đường Khả Hinh đổi lại áo len màu trắng, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đội mũ rộng vành, đeo túi xách, vẻ mặt mất mát, không còn hơi sức đi ra tòa nhà nhân viên, miệng thở luồng khí trắng, ngẩng đầu lên, nhìn trên bầu trời điểm đầy ánh sao, cô miễn cưỡng nở nụ cười thật khổ, lúc này, điện thoại di động reo lên, cô sững sờ, cầm điện thoại di động nhìn xem, là điện thoại của Tô Thụy Kỳ gọi tới, cô khẽ mỉm cười, nhận điện thoại, đáp nhẹ: "Alô. . . . . ."

"Ở nơi nào?" Tiếng của Tô Thụy Kỳ truyền đến.

"Ở tòa nhà nhân viên. . . . . . Anh ở đâu?" Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hỏi nhỏ.

"Ở đại sảnh khách sạn." Tô Thụy Kỳ mặc T-shirt màu đen, quần tây màu đen, bên ngoài khoác tây trang màu đen, dáng vẻ tao nhã đẹp trai đi xuống xe, cầm điện thoại di động khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh vừa nghe, ngay lập tức nói: "Em lập tức ra ngoài."

Cúp điện thoại.

Đường Khả Hinh mỉm cười đi qua phía sau hoa viên, vọt vào đại sảnh khách sạn, sau đó đứng ở trong hành lang xa hoa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cạnh cửa xe, dáo dác nhìn quanh, lại rất mê người, cô nhìn về phía anh, dịu dàng gọi: "Tô Thụy Kỳ. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ im lặng nắm chặt dây túi xách, mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía anh, Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía cô đang đi tới, vươn tay nhẹ nhàng ôm người cô, cúi đầu, nhìn cô đội mũ, khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt thật to, cái mũi cao cao, cánh môi anh đào khẽ nhếch nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ rắn chắc trắng nõn, anh đột nhiên mỉm cười, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Lạnh không?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, lắc đầu một cái.

"Vậy lên xe thôi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ tự mình mở cửa xe cho Khả Hinh, sau đó đỡ đưa cô lên xe, sau đó mình cũng ngồi lên ghế lái, nổ máy xe, lái xe chạy thẳng ra phía trước.

Một bóng dáng màu đen, đứng ở bên kia đại sảnh, nhìn cảnh tượng này. . . . . .

Đông Anh khẽ bước lên trước, đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Đã đến giờ tiệc tối từ thiện . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở một bên, nhìn ngoài đại sảnh trống rỗng, không biết vì sao nhớ lại buổi tối nào đó ở bên Khả Hinh, bởi vì mình say rượu, cô ở bên cạnh mình đêm hôm ấy, nhớ tới sáng sớm hôm sau, cô hung hăng nói lời linh tinh trêu đùa mình, sau đó nhớ đến quá khứ hai người tiếp xúc nhau, có lúc mua quả quýt hai mắt cô trợn to, nhìn về phía người khác thì bộ dáng tinh nghịch. . . . . .

Thì ra mình cũng từng có được hình bóng cô như thế.

Đông Anh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, mà im lặng xoay người, từng bước từng bước đi khỏi đại sảnh, đi về phía xe ở bên ngoài.

***

Chiếc Land Rover màu đen lao đi trong đêm.

Đường Khả Hinh vẫn theo thói quen thường ngày, quay cửa kính xe xuống, đón không khí có chút lạnh lẽo, hưởng thụ đau thương, lệ trong hai tròng mắt, chảy ngược vào trong tim. . . . . .

Tô Thụy Kỳ vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Lạnh như thế còn mở cửa sổ?"

Đường Khả Hinh tựa vào bên cửa xe, đưa ngón tay ngọc thon thon với ngoài cửa sổ, cảm nhận gió lạnh kích thích nhiệt độ trong lòng tay mình, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng của mình và Tưởng Thiên Lỗi ở bên trong căn phòng ngày hôm nay, một chút chua xót dâng lên, không cách nào kiềm chế, hai mắt chớp chớp, hơi ửng đỏ.

Một chút ấm áp nhẹ nhàng đắp lên trên người của cô.

Đường Khả Hinh sửng sốt xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ, anh đã cởi tây trang ra, khoác ở trên người của mình, chỉ mặc áo len đơn bạc, đang lái xe, chưa bao lâu, ba năm trước đây, anh đã từng gần gũi nhất với mình, người thân mật nhất, vì sao quên lãng nhanh như vậy? Xem ra tình yêu thật sự là một cái gì đó làm cho người ta rất phiền não. . . . . . Cô miễn cưỡng mỉm cười, xoay người, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một chút đau, đè nén ở đáy lòng, không thở được. . . . . .

Cũng đang trong lúc này điện thoại di động vang lên.

Cô sững sờ, từ trong túi xách móc điện thoại di động ra, đón giá rét gió, đón từng ngọn đèn đường lóe sáng, màn hình điện thoại di động sáng lên, là Tưởng Thiên Lỗi gửi tin nhắn, cô chăm chú nhìn tin nhắn màu xanh dương, suy nghĩ thật lâu, cũng không rõ rốt cuộc anh gửi cho mình cái gì? Hai tròng mắt của cô thoáng qua một chút giọt lệ, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, sau đó một phong thơ mở ra, rõ ràng là tấm hình mình cười thật ngọt ngào. . . . . .

Cô sững sờ, nhìn mình trong màn hình, trong lúc đang suy tư thì nhìn thấy một tin nhắn khác sáng lên, lại là một tấm hình mình cười rất ngọt ngào rất ngọt ngào . . . . . .

Hơi thở càng nặng nề.

Cô giống như chống đỡ không nổi xem từng tin nhắn càng không ngừng lóe sáng trong điện thoại của mình, tất cả đều là hình của mình, thậm chí còn có hình mình chưa từng thấy từ trước đến giờ, cô sững sờ, nhìn mình trong màn hình, nằm trên ghế sa lon, nghiêng mặt ngủ thật say, tư thế ngủ say giống như con heo con. . . . . . Hai tròng mắt của cô xoay tròn, lục tìm trong trí nhớ, lúc này mới phát hiện, đây là hình trong phòng làm việc của Tưởng Thiên Lỗi, đó là một tấm hình mình làm bạn với anh cả buổi tối, nhịn không được ngủ mất. . . . . .

Anh chụp lúc nào?

Đường Khả Hinh run rẩy, nắm chặt điện thoại di động, nhìn bộ dáng ngủ say mình trong màn hình, nghĩ tới người đàn ông kia, lúc tự chụp mấy tấm hình này nhất định quen che giấu nụ cười, rốt cuộc nước mắt như thiếu đê chảy xuống. . . . . .

Cô sẽ tiếp tục chờ tấm hình kế tiếp, nhưng thời gian từng phút từng phút trôi qua, xe chạy qua từng con đường, nhưng cũng không có nữa, cô biết, rõ ràng biết, người đàn ông này đang cáo biệt với mình, trong lòng dâng lên bi thương, cô cắn chặt răng, nhìn một tấm hình cuối cùng, nước mắt từng viên lăn xuống, nhưng chỉ nhắm mắt, mặt tựa vào bên cửa xe, nước mắt dọc theo cửa sổ trong suốt lăn xuống. . . . . .

***

Bóng đêm rất nồng.

Gió lạnh quét ào ào.

Một dãy hàng quán nào đó ở bờ sông, thắp ánh sáng rực rỡ, ở trong khắp các lều nhỏ ánh đèn màu vàng cũng chiếu sang rực, tiếng nồi lẩu sôi sùn sục, truyền đến từng hồi.

Một cái ly uống rượu nện ở trên bàn! !

Đường Khả Hinh say ngất cầm ly rượu trắng, lại muốn rót rượu, Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, lập tức ngăn cô, căng thẳng nói: "Đừng uống nữa ! !"

"Tô Thụy Kỳ! !" Đường Khả Hinh say đến có chút bất tỉnh nhân sự ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tô Thụy Kỳ, trong lòng chợt cảm thấy đau, nghẹn ngào nói: "Anh biết không? Lúc ấy, chị của anh nói với em chuyện tình yêu trước kia của anh, rồi muốn em đi khỏi anh. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ đột nhiên sững sờ, nhìn cô.

"Anh đừng hiểu lầm, em không có trách chị ấy!" Khuôn mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nắm chai rượu rót đầy một ly, bưng lên uống một ngụm lớn, chất cay vào bụng làm cho cô thở mạnh một cái, mới nện ly rượu xuống, nghẹn ngào nói: "Nếu như em là chị ấy, em cũng muốn thuyết phục mình rời khỏi anh!"

Tô Thụy Kỳ đau lòng, im lặng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, tối nay say sưa phóng túng, ngẩng đầu lên, đầu óc hơi choáng váng đầu, vươn tay vỗ lồng ngực của mình, nức nở nói: "Nhưng anh biết không? Ngày ấy, em và anh chia tay, trái tim của em đau đớn biết bao nhiêu? Em rất đau đớn! Bởi vì anh là người đầu tiên cho em ánh mặt trời kể từ lúc khuôn mặt em bị phá hủy đến nay! Trong thế giới của em, người thương em không có bao nhiêu, em giữ lại từng người một, có phải em thật tham lam hay không?"

Cô rơi lệ nhìn anh! !

Tô Thụy Kỳ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu một cái.

Đường Khả Hinh lại cười rất bi thương, nước mắt lăn xuống, lại ngẩng đầu lên, nắm chai rượu, đột nhiên lại nhớ đến người đàn ông trong bóng đêm, lại rót cho mình một ly rượu. . . . . .

"Đừng uống nữa !" Tô Thụy Kỳ lại muốn lấy tay ngăn cản.

"Anh buông tay!" Đường Khả Hinh đẩy anh ra, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, bật khóc nói: "Anh biết, tại sao mặt của em bị phá hủy không ?"

Chuyện này vẫn là bí mật của cô.

Tô Thụy Kỳ lắc đầu một cái.

Tối nay Đường Khả Hinh giống như điên cuồng, nắm chặt chai rượu trắng, lại rơi lệ nhìn nồi lẩu sôi sùn sục trước mặt, khổ sở nói: "Bởi vì một buổi tối ba năm trước đây, ngày hôm sau em sắp tham gia cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu Khách sạn Á Châu, nhưng đêm hôm đó lúc em trở lại con hẻm lần cuối cùng, em bị một người đàn ông mạnh mẽ kéo lại, kéo em vào trong góc u ám. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, đột nhiên căng thẳng trầm ngâm nhìn cô.

Đường Khả Hinh lau đi nước mắt, nhớ lại cái đêm ba năm trước đây, cô bật khóc nói: "Anh ấy giao cho em một chai rượu, nhờ em bảo vệ nó, sau đó hôn em, cắn nát môi của em, nếm máu của em, anh ấy liền biến mất, cuối cùng bị những người áo đen bắn chết, khi đó, em ôm chai rượu đỏ nghĩ tới rốt cuộc là một bí mật như thế nào, mới để cho một người vì nó hy sinh mạng sống? Em cảm thấy nó là vận rủi của em, nhưng em không có cách nào, bởi vì em coi trọng lời hứa, bởi vì người đó đã chết, em chỉ có thể bảo vệ nó, bảo vệ linh hồn kia, nhưng còn có một bí mật, trời không biết, đất không biết, người kia bị chết, không ai biết, chỉ có mình em mới hiểu được, tại sao em phải bảo vệ chai rượu đỏ kia. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ dừng lại, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh, rơi lệ nói: "Bởi vì, nơi em phải đưa chai rượu đỏ đến chính là nơi cha của em phải trả giá cả đời. . . . . . nơi ông ấy muốn trung thành cả đời. . . . . Cho nên, tôi bảo vệ nó, giống như bảo vệ chặt một chút tâm ý của cha. . . . . ."

Hai mắt Tô Thụy Kỳ khẽ đỏ thắm.

Đường Khả Hinh thật khổ sở lau đi nước mắt trên mặt, mới ngẩng đầu lên khóc nói: "Cha nói, sống trong cuộc đời nhất định phải có niềm tin, niềm tin của em chính là rượu đỏ. . . . . . Cũng bởi vì như vậy, em mới ôm chai rượu đỏ kia xông vào phòng của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ nặng nề cúi đầu không lên tiếng.

Đường Khả Hinh lại lau đi nước mắt, nhưng thân thể lại khổ sở run rẩy, khóc nói: "Cũng bởi vì như vậy, từ đó cuộc đời của em không giống với người khác, tranh cãi ầm ĩ với anh ấy cùng đưa nhau vào cục cảnh sát, cuối cùng ở trong đêm mưa tối tăm bị mấy người đàn ông đâm một dao vào bả vai của em, tạt axít trên mặt của em, máu và axít ở trong thân thể của em cùng nhau thiêu đốt, đem tương lai của em, hy vọng của em, tuổi thanh xuân của em đều thiêu rụi tất cả ! ! Ba năm qua, không chỉ một lần hai lần nghĩ tới cái chết, mỗi lần núp ở trong kho hàng u ám, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ duy nhất, khát vọng ngày có ánh mặt trời. . . . . . Khi đó, em cho rằng cuộc sống của em cứ như vậy xong rồi, nhưng không nghĩ tới, ba năm sau, anh ấy lại xuất hiện, không chỉ cho em công việc, cho em hi vọng, thậm chí ném em một mình ở đồng cỏ trống trải, nói cho em biết nguyên tắc làm một nhân viên, khi đó em thật hận anh ấy tàn nhẫn, nhưng em không khỏi cảm thấy em đang bị người chú ý, thật ra em rất hạnh phúc. . . . . . Cho dù là ai cũng không có cách nào hiểu loại hạnh phúc của em. . . . . ."

Cô đột nhiên gục đầu trên bàn khóc ồ lên.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên cạnh, hai mắt hiện lệ nhìn cô, muốn vươn tay khẽ vuốt đầu của cô . . . . . .Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ lại khóc nói: "Anh biết không? Anh ấy là một kẻ rất đáng ghét, anh ấy càng không ngừng ôm em, càng không ngừng nhìn vết sẹo của em, lúc đó, em thật sự rất hận anh ấy, tại sao anh ấy lại không giống những người khác, sợ vết sẹo này? Tại sao anh ấy không sợ? Anh ấy còn ôm mặt của em, hôn nó. . . . . . Anh biết em đau khổ cỡ nào không? Hận anh ấy cỡ nào không? Tại sao anh ấy muốn hôn nó ? Ngay cả chính em cũng thống hận, tại sao anh ấy muốn hôn? Em có thể không hận sao? Em có thể không thương sao? Khi anh ấy hôn vào trên mặt của em thì em có thể không thương sao?"

Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, ngồi yên, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh lại khóc nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: "Em nghe người ta nói, yêu một người không cần phải có lý do, không thương một người, mới cần rất nhiều lý do, nhưng trong thế giới của em, hoàn toàn khác biệt, anh hỏi em tại sao thương anh ấy, thật ra em có thể nói ra rất nhiều lý do, nhưng em không thương anh ấy, lại không nói một lý do nào! Bởi vì tất cả mọi chuyện anh ấy đối với em, em cũng có thể hiểu! Ngày đó em cầm hoa hồng chờ anh ấy đi xem phim, nhưng cũng chỉ nghĩ làm bạn với anh ấy mà thôi. . . . . . Em vì anh ấy, thật sự em trả giá cái gì được, có thể buông tha, em cũng có thể không cần cái gì. . . . . ."

"Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ đau lòng gọi cô.

"Anh không biết. . . . . ." Đường Khả Hinh lại khóc rống nói: "Lúc anh ấy gọi tên của em, rất dễ nghe, mặc kệ là Khả Hinh, hay là Đường Khả Hinh. . . . . . Đều rất dễ nghe. . . . . . Em tình nguyện mình bị đau đớn ở trong thế giới của anh ấy, em cũng sẽ không muốn tự mình đi tới cô đơn và tự do. . . . . . Bởi vì nổi đau của anh ấy cho em, so với quá khứ còn đau khổ hơn . . . . . . Hiện tại tối thiểu có người nhớ tới. . . . . . Nhưng tại sao. . . . . . Anh ấy không đi gặp em, anh ấy không tới xem phim, anh ấy cũng không cần đi gặp chị ấy, bởi vì đó là một tình yêu hoàn toàn không có kết quả . . . . . . Lúc đó, em đau lòng vì anh ấy. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên thật khổ sở che mặt, bật khóc: "Đến khi em nghe tin hai người muốn sống chung cả đời, mặc dù lòng của em đau đớn, nhưng vẫn hạnh phúc cho anh ấy. . . . . . Nhưng tại sao anh ấy muốn quay đầu lại? Nếu như anh ấy không quay đầu lại, có lẽ em có thể trải qua cuộc sống cô đơn mà em muốn, mặc dù cả đời cô đơn, em cũng cam tâm tình nguyện. . . . . . tại sao anh ấy muốn quay đầu lại? Một tình yêu khổ sở nhiều năm, rốt cuộc đươm hoa kết trái, tại sao muốn quay đầu lại? Em không hiểu rõ thứ tình cảm này, em cũng không có lòng tin, em cũng đã mệt mỏi, sợ hãi. . . . . ."

"Em. . . . . . Vẫn thương anh ấy sao?" Tô Thụy Kỳ đột nhiên nhìn cô, đau lòng hỏi.

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, khóc nói: "Tại sao có thể không thương? Tại sao không thương hả? Em có lý do gì không thương anh ấy đây?"

Tô Thụy Kỳ sửng sốt.

Đường Khả Hinh nghĩ tới đây, đột nhiên có chút bình tĩnh, chợt cầm điện thoại di động lên, run rẩy mở hình ra, đưa cho Tô Thụy Kỳ xem. . . . . . Ngây ngốc nói: "Anh nhìn xem tấm hình này, có thể nhìn ra cái gì không?"

Tô Thụy Kỳ nhìn tấm hình trong màn hình điện thoại di động, là buổi sáng sớm, Khả Hinh đứng ở trong phòng bếp nhìn về phía ống kính nở nụ cười ngọt ngào, nhưng anh lại không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khả Hinh nặng nề nhìn anh, rơi lệ nói: "Anh xem không ra được cái gì, đúng không?"

Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

"Lý do em yêu anh ấy ở chỗ này. . . . . . Anh nhìn không thấy sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, lại khóc hỏi.

Tô Thụy Kỳ không hiểu, lại nhìn tấm hình, vẫn không thể nào hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt nhỏ xuống, nhìn anh nghẹn ngào nói: "Ở trong đó, em có nụ cười hạnh phúc nhất trong đời, đây là em để lại cho anh ấy. . . . . . cũng là anh ấy để lại cho em . . . . ."

Trong lòng Tô Thụy Kỳ đột nhiên cảm thấy đau xót, bất đắc dĩ nhìn cô.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động lên, lại nhìn tấm ảnh mình cười rất ngọt ngào, tiếp tục rơi lệ nói: "Khi đó, trong lòng của em tràn đầy tình yêu, bất chợt hiểu ra, tình yêu không phải muốn có, yêu là phải bỏ ra. . . . . . Yêu không phải lấy được, yêu là cho đi. . . . . . Yêu không phải nhớ thương, yêu là nhắn nhủ. . . . . . Yêu không phải hy sinh, yêu là dâng hiến. . . . . ."

Cô đột nhiên ôm chặt điện thoại vào trong ngực, lại mất mát khóc rống.

"Một bộ phim, nhìn cuộc đời nhân vật, cũng nhìn cuộc đời của mình. . . . . . nhân vật bộ phim kia cô đơn, cuộc đời của em cũng cô đơn . . . . . . Thật là khổ sở đi đến hiện tại, mỗi buổi tối, bị ác mộng thức giấc, tất cả đều là nụ cười của anh ấy, nụ hôn của anh ấy, tất cả mọi thứ của anh ấy. . . . . . không phải em không dám chấp nhận yêu anh ấy, không phải em không muốn cho anh ấy thêm cơ hội, chỉ là em thật sự rất sợ yêu nữa, anh ấy lại vứt bỏ em . . . . em sẽ chết. . . . . ." Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, cúi xuống, khóc nói: "Nhưng tại sao anh ấy muốn gửi cho em mấy tấm hình ? Anh không thể lưu giữ lâu thêm một chút sao? trả lại cho em nhanh như vậy. . . . . kiên cường của em sẽ bị phá vỡ, nhưng em không muốn theo tình yêu của anh ấy rơi vào vực sâu vạn trượng. . . . . ."

"Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ không muốn nghe nữa, càng nghe lòng càng chua xót, đột nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô.

"Trang Hạo Nhiên chết tiệt! !" Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, rơi lệ tức giận nói: "Anh ấy không biết em rất cố gắng sống sao? tại sao hôm nay anh ấy lại nói muốn vứt bỏ em..., để cho em cảm thấy khó chịu! ! Trang Hạo Nhiên chết tiệt ! !"

Cô đột nhiên cảm thấy say, khổ sở gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên, chợt đứng dậy đi ra lều! !

"Khả Hinh! !" Tô Thụy Kỳ vội vàng bỏ lại vài tờ 100 đồng, đi theo ra ngoài.

Một mình Đường Khả Hinh đi về mé bờ sông, đón gió lạnh thấu xương, mơ hồ hoa mắt đứng đó, cầm điện thoại di động, nghe tiếng chuông reo . . . . . . Cô khóc kêu to: "Trang Hạo Nhiên! ! Anh nghe điện thoại! ! Anh nghe điện thoại cho tôi! !"

***

Khách sạn Á Châu.

Trước lúc tiệc tối từ thiện, có một tiệc rượu nho nhỏ, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, tay nâng rượu đỏ, mới vừa cụng ly với Ủy viên Trương, nói chuyện với một quan chức, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Tinh Xuyên đứng ở một bên, mặc váy dài cúp ngực màu vàng, bên ngoài khoác áo lông trắng tinh, cô đang nâng ly nói chuyện phiếm với một người đàn ông, bởi vì cô là bạn của Tử Hiền, cho nên cũng là thượng khách, anh khẽ mỉm cười, chào hỏi với mọi người, liền muốn đi tới, đúng lúc này, điện thoại di động chấn động, anh sững sờ lấy điện thoại di động ra, thấy điện thoại của Đường Khả Hinh, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tinh Xuyên, mới hơi xoay người, nhận điện thoại, đáp nhẹ: "Ừm?"

"Trang Hạo Nhiên! !" Đường Khả Hinh đột nhiên khóc to, lớn tiếng gọi anh! !

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nghe âm thanh này, lập tức để ly rượu xuống, đi ra sảnh tiệc, đứng ở bên cạnh hành lang, căng thẳng gọi: "Khả Hinh? Cô làm sao vậy?"

"Tôi thật sự vô cùng chán ghét anh ! !" Đường Khả Hinh đứng ở bờ sông, thân thể thiếu chút nữa lay động muốn rớt xuống rào chắn, Tô Thụy Kỳ lập tức ở phía sau đỡ nhẹ cô, căng thẳng gọi: "Khả Hinh! ! Cẩn thận! Em say rồi! Trước tiên đừng nói gì, về nhà nghỉ ngơi đi!"

"Anh tránh ra!" Đường Khả Hinh đẩy Tô Thụy Kỳ ra, đau khổ gọi! !

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nói chính xác: "Cô uống rượu?"

"Tôi uống rượu thì thế nào? Sau đó anh lại nói, anh muốn đi sao? Vậy anh đi đi! Ai mà thèm chứ?" Đường Khả Hinh khóc nói với Trang Hạo Nhiên: "Anh đừng cho rằng tôi quý trọng anh... là anh có thể động một chút nói rời khỏi tôi để uy hiếp tôi."

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nghe lời này, gọi: "Đường Khả Hinh!"

"Anh biết tôi vì muốn được anh công nhận, tôi rất cố gắng không?" Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, đón gió to, khóc nói: "Buổi tối tôi học bài, sợ buồn ngủ, dùng kim châm, sợ anh nhìn thấy, tôi đâm vào trên lưng của tôi, trên mu bàn tay, trên đùi, chính là không để cho anh nhìn thấy. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, yên lặng cầm điện thoại di động, lắng nghe.

Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống, khóc nói: "Tôi cũng không biết, tại sao phải quý trọng anh như vậy, dường như trong thân thể chúng ta chảy cùng dòng máu rượu đỏ, tôi giống như có thể cảm nhận sâu trong linh hồn của anh có mối liên hệ thật sâu đối với quả nho và rượu đỏ, giống như ở trên người anh, tôi nhìn thấy được rất nhiều kí ức có liên quan đến cha tôi, tôi giống như cảm thấy, đời này anh có thể xuất hiện trong sinh mệnh của tôi . . . . ."

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe.

Đường Khả Hinh lau khô nước mắt trên mặt, khóc nói: "Tôi để lại cho anh một chút đơn thuần cuối cùng của cuộc đời tôi là bởi vì tôi biết, anh có thể bảo vệ mãnh tâm linh ấy! Thế nhưng tại sao anh cũng không hiểu tôi? Tại sao anh muốn nói với tôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi khỏi tôi, muốn tôi lớn lên nhanh một chút, anh không thấy tôi rất cố gắng sao? Tôi đã rất cố gắng từ chối Tưởng Thiên Lỗi rồi! Thật rất cố gắng rất cố gắng! Anh biết tôi thương anh ấy đến cỡ nào không? Anh không biết! !"

"Cô đang ở đâu!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên hỏi.

"Tôi không muốn anh trông nom! Chiếc Audi của anh chạy như bay, ba giây có thể đến thế giới của tôi, nhưng không thể tới tâm linh của tôi! Anh luôn dựa vào sự quý trọng của tôi đối với anh, động một chút là uy hiếp tôi, muốn rời khỏi tôi," Đường Khả Hinh khóc nói.

"Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lại trầm giọng gọi cô! !

"Thế nào? Anh lại muốn mắng tôi có đúng không? Lại muốn dạy dỗ tôi có đúng không? Anh tỉnh lại đi ngươi! Ngày mai tôi sẽ từ chức! Tôi không phục vụ anh nữa! ! Anh muốn đi thì anh đi cho tôi! ! Bắt đầu từ hôm nay, để mặc tôi, được chưa? Để cho tôi giống như một trận gió, bay tới nơi nào thì bay, anh không cần phải lo cho tôi, cũng mặc kệ tôi ! Tôi không muốn anh! !" Đường Khả Hinh lại khóc gọi!

Trang Hạo Nhiên nghe đến đó, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Anh cười cái gì? Anh cười cái gì! ! Anh nói xem anh cười cái gì!" Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, kêu to!

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, dừng lại một lát, mới thở nhẹ một hơi, bất đắc dĩ chậm rãi nói: "Tôi nói, cuối cùng có một ngày tôi sẽ đi khỏi cô, muốn cô lớn lên nhanh một chút là bởi vì. . . . . ."

Anh do dự một lát, mới cười khổ nói: "Là bởi vì. . . . . . Sợ sau này cô đi khỏi tôi, cô sẽ xảy ra chuyện. . . . . . Đến lúc đó, cô đứng chỗ tôi không nhìn thấy cô, khóc lóc, đau lòng, khổ sở, tôi không ở bên cạnh cô, thì cô làm thế nào? Cho nên tôi muốn cô lớn lên nhanh một chút. . . . . . thật ra. . . . . . Chỉ là một loại. . . . . . Lo lắng. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên im lặng, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, hai mắt lộ ra một chút đau lòng nói: "Giống như hiện tại, không phải cô cách tôi thật xa sao? Nếu như tôi thật lòng đối đãi một người, tôi không chỉ có muốn mở cánh cửa bảo vệ cô ấy, còn muốn cho cô học được cách tự bảo vệ mình. . . . . . Cô ở trước mặt của tôi, tôi cũng đã lo lắng như vậy rồi, cô ở ngoài tầm mắt của tôi, tôi còn có thể yên tâm sao? Tôi có thể không lo lắng sao?"

"Có thật không?" Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nước mắt lại lăn xuống, hỏi.

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên gật đầu.

"Tôi không tin. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên dịu dàng mỉm cười, nhưng không nói lời nào.

Đường Khả Hinh cũng im lặng rơi lệ, nhớ tới câu nói của anh hôm nay nhưng vẫn chua xót nói: "Nhưng về sau, anh có thể. . . . . . đừng nói kiểu cuối cùng muốn rời khỏi tôi hay không? Tôi không muốn nghe. . . . . ." .

Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng mỉm cười, nói: "Được."

Đường Khả Hinh không nói gì, giống như trong lòng thỏa mãn, chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó rơi lệ. Trang Hạo Nhiên suy nghĩ đến câu cô mới vừa nói: Anh biết tôi thương anh ấy đến cỡ nào không? Anh nhẹ nhàng trấn an nói: "Ngoan, bây giờ cô đưa điện thoại cho Cậu chủ Tô. . . . . ."

"Tôi không muốn !" Đường Khả Hinh không chịu.

"Nghe lời!" Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng mà dịu dàng ra lệnh.

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải đưa điện thoại di động cho Tô Thụy Kỳ, Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới cười nhận lấy điện thoại di động, tay vẫn đỡ thân thể cô xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, đáp nhẹ: "Tổng Giám đốc Trang. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên ở đầu bên kia nói với Tô Thụy Kỳ một lúc.

Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng đỡ Đường Khả Hinh ngồi trên ghế ở bên cạnh, sau đó đi tới một bên, nói nhỏ cái gì đó với Trang Hạo Nhiên, sau đó mới gật đầu đáp nhẹ.

Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Cuối cùng Tô Thụy Kỳ xác nhận với anh, mới cúp điện thoại, chậm rãi đi trở về chỗ Khả Hinh, đưa điện thoại di động trả lại cho cô. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới ngây ngốc nhận lấy điện thoại, đáp nhẹ: "Alô. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Nghe cô nói chuyện kiểu này, đoán chừng là uống rượu trắng, để cho Cậu chủ Tô đưa cô về, ngủ một giấc, ngày mai rồi quyết định từ chức hay không. . . . . ."

Đường Khả Hinh có mấy phần tỉnh rượu, mặt đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới cầm điện thoại di động, khẽ mỉm cười, nói: "Hôm nay tôi còn bận một có chút việc, cô nghỉ ngơi sớm một chút, hả?"

"Vội vàng đi gặp Tinh Xuyên à?" Đường Khả Hinh lầu bầu.

"Ừ! !" Trang Hạo Nhiên nặng nề trả lời cô, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh không nói lời nào, chỉ cầm điện thoại di động, lau giọt nước mắt cuối cùng tối nay.

Trang Hạo Nhiên lại cầm điện thoại di động, không đợi cô cúp máy, liền cúp máy trước, nhìn về phía trước hành lang thật dài, nhẹ nhàng gọi: "Tiêu Đồng."

Tiêu Đồng cùng đi phía sau, đáp nhẹ: "Vâng"

"Chuẩn bị xe, tôi muốn đi bệnh viện một chuyến. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía trước, quyết định nói.

Chương 379: Cuộc sống cạnh tranh

Đêm huyễn hoặc.

Vô số ánh sao Lấp lánh, gió lạnh thổi ào ào. Bóng trúc chồng lên nhau không ngừng lay động. Như Mạt nằm ở trên giường, cảm thấy có chút lạnh khó hiểu, cô hơi co rúm người.

Có người kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho cô, tiếng động đóng cửa sổ thật nhẹ nhàng truyền tới.

Như Mạt khẽ chớp lông mi, cô tỉnh ngủ bởi vì tiếng động nhỏ này, dần dần di động tròng mắt, khẽ chớp mắt, rốt cuộc mở mắt, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở bên giường mình, thật dịu dàng nhìn mình, hai mắt sáng như ánh sao phát ra ánh sáng nóng bỏng, cô ngẩn ra, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhẹ chống người muốn ngồi dậy. . . . . .

"Đừng động. . . . . ." Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, cẩn thận để cho cô nằm xong, lại kéo nhẹ chăn, dịu dàng lo lắng nói: "Xin lỗi, đánh thức cô?"

Như Mạt mông lung không còn hơi sức, âm thanh hơi khàn khàn, dịu dàng nói: "Không có việc gì. Anh tới vừa đúng, lúc này, tôi vừa gặp ác mộng. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.

Như Mạt nhìn anh, cũng miễn cưỡng mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hơi đứng lên, kéo một cái ghế bên cạnh, ngồi ở bên cạnh, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Như Mạt hơi lạnh buốt, có chút đau lòng nhìn cô nói: "Rõ ràng trong phòng rất ấm áp, tại sao thân thể vẫn lạnh như đá?"

Như Mạt không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh trắng như tuyết, hai mắt xẹt qua một chút bi thương, nói: "Có thể. . . . . . Bởi vì trái tim đang dần dần sợ hãi."

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Như Mạt chỉ sợ anh khổ sở, liền vội vàng hư mềm không còn hơi sức cầm ngược tay của anh, an ủi nói: "Anh không cần lo lắng, tôi không sao. Nếu như thật sự. . . . . . Nhất định tôi phải đi khỏi, đó cũng là số mạng. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười.

Như Mạt chớp động đôi mắt, nhìn ánh mắt Trang Hạo Nhiên, liền hiểu ý cười hỏi: "Thế nào? Anh có chuyện tìm tôi?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ thật dịu dàng nhìn cô.

Như Mạt cố ý nhìn anh, cười nói: "Chuyện gì?"

Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của Như Mạt, đặt ở bên môi hôn nhẹ, mới ngẩng đầu lên nhìn cô nói: "Như Mạt. . . . . ."

"Hả?" Như Mạt nhìn anh, đáp nhẹ.

"Mỗi lần tôi gọi cô như vậy, Thiên Lỗi đều rất tức giận. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười nói.

Như Mạt cười nói: "Anh ấy hiểu lầm anh yêu thích tôi . . . . ."

"Cô không có hiểu lầm sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi.

Như Mạt lắc đầu một cái.

"Làm sao cô biết tôi không có thích cô?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi.

"Bởi vì biết . . . . . ." Như Mạt cảm thấy trả lời vấn đề này rất tốt, liền cười nói: "Một người phụ nữ rất nhạy cảm, nếu như người đàn ông thích mình, cô ấy có thể cảm nhận được, từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ xem tôi như chị, chỉ bởi vì có lúc bướng bỉnh, cố ý trêu Thiên Lỗi, cho nên mới để cho anh ấy hiểu lầm, hơn nữa chuyện hiểu lầm này, tôi đã giải thích, nhưng anh ấy vẫn không tin. . . . . ."

Nhắc tới Thiên Lỗi, trên mặt Như Mạt hiện lên nụ cười ôn nhu.

Trang Hạo Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, đột nhiên mỉm cười, nói: "Thật ra cô sai rồi."

Như Mạt nhìn anh.

"Khi còn bé, tôi đã cảm thấy cô rất xinh đẹp, rất ưa thích cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Như Mạt yên lặng nhìn anh, thật lâu, vẫn không tin, nửa đùa hỏi: "Lúc nào vậy?"

"Khi cô mặc váy trắng đi vào thảm cỏ Lavender nhà tôi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

"Khi đó?" Như Mạt đột nhiên bật cười, mới biết anh đang trêu chọc mình, liền đánh nhẹ tay của anh, nói: "Anh nói bậy, lúc ấy chúng ta còn nhỏ, làm sao anh có thể yêu thích tôi, nhưng sau đó xuất hiện một em gái nhỏ khác, anh rất ưa thích cô ấy, đã từng có một đoạn thời gian, vẫn nhớ tới cô em gái kia. . . . . . Còn đem Phong Tín Tử của ông nội đưa cho anh, đưa cho cô ấy. . . . . . Không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ chuyện này, bởi vì dáng dấp của cô ấy rất xinh đẹp, chân bị thương, anh cõng cô ấy đi về phía trước, trong tay của cô cầm chong chóng gió. . . . . . chong chóng gió màu tím, xoay vòng xoay vòng, vô cùng xinh đẹp. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nhớ tới chuyện tuổi thơ thú vị, cũng phát hiện, cho dù trí nhớ mơ hồ, cũng sẽ nhớ kỹ bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng đó.

"Sau đó. . . . . . Tại sao không có liên lạc?" Thật ra Như Mạt rất sợ cô đơn, liền nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện nữa.

Như Mạt nhìn ánh mắt anh, cũng biết tính tình anh giống như Thiên Lỗi, không thể cưỡng ép được, liền dịu dàng cười.

"Nhưng khi đó cô đi vào thảm cỏ Lavender nhà của chúng tôi sớm nhất, thật là đẹp. . . . . . giống như một áng mây, nhẹ nhàng giống như tên gọi Như Mạt,. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Như Mạt dịu dàng mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt chằm chằm, nhìn khuôn mặt cô xinh đẹp tái nhợt, mà không nhiễm khói bụi nhân gian, sâu kín nói: "Một áng mây, thật sự để cho rất nhiều người chúng tôi thương yêu thật sâu. . . . . ."

Như Mạt mỉm cười nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn cô thật lâu, đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Như Mạt, nếu như cô có kiếp sau, cô hi vọng mình là loại sinh linh nào trên thế giới?"

Như Mạt nghe lời này, suy nghĩ một chút, liền cười khổ nói: "Nếu như có kiếp sau, tôi hi vọng mình là một con chim nhỏ có cha mẹ . . . . . . Không tiếp nhận ban tặng, không tiếp nhận thương yêu, vui vẻ sống cả đời. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên nhìn cô, hỏi: "Vậy tại sao. . . . . . Phải chờ tới kiếp sau?"

Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tôi . . . . . Còn có thể lựa chọn sao?"

"Tại sao không thể?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô cười nói: "Cô nhất định có thể sống tiếp, dựa vào tài lực của tôi và Thiên Lỗi, cô nhất định có thể sống tiếp."

Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên tối nay, hai mắt thoáng qua một dự cảm xấu, nói: "Hạo Nhiên. . . . . . Anh muốn nói gì với tôi?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhìn Như Mạt, do dự một lát, mới thật lòng nói: "Như Mạt, chúng ta sống đến hôm nay, tại sao chỉ có một trái tim là bởi vì nó chỉ đập vì chúng ta, nhưng nếu nó quá mức yếu ớt, nhảy đến cuộc sống của người khác, để cho người khác gánh chịu cuộc sống của cô. . . . . ."

Như Mạt im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn Như Mạt, nói: "Mỗi người ta chỉ có một trái tim, cho nên cô đơn là tất nhiên, nhưng nếu như bên trong thân thể có hai trái tim, thật ra sẽ gánh vác rất nặng, không những không mang đến hạnh phúc cho trái tim khác, ngược lại còn mang đến khổ sở. Thật ra cuộc sống cũng không có gì đáng sợ, chỉ có yếu ớt mới đáng sợ nhất, bởi vì yếu ớt, không chỉ mang đến thảm họa cho bản thân mình mà còn cho người ở bên cạnh mình, đó là sự sinh tồn đáng sợ nhất. . . . . ."

Như Mạt nhàn nhạt nhìn anh, nước mắt rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn Như Mạt, khẽ mỉm cười nói: "Nếu chúng ta kiên cường hơn một chút, lúc đối mặt với tình yêu, cho dù đạt được hay mất đi, bản thân mình có thể chịu đựng được điều đó, đối phương sẽ nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn. Khi gánh nặng không còn quá nặng sẽ đến gần tình yêu của anh ấy. Cô khát vọng như thế phải không?"

"Anh. . . . . . Muốn nói gì với tôi?" Như Mạt nhìn anh, hỏi.

"Tôi muốn nói là. . . . . ." Hai mắt anh chợt lóe lên, nhìn vẻ mặt yếu ớt của Như Mạt, thật lòng nói: "Trái tim có thể chịu đựng là dựa vào tình yêu của cô đối với anh ấy bao nhiêu, có đủ lớn để có một ngày thả anh ấy đi tìm hạnh phúc của mình hay không. . . . . . Nếu cô học được buông tay, có thể thế giới của anh ấy càng rộng lớn hơn. . . . . . Mà cô cũng có thể để xuống trọng trách và gánh nặng nhiều năm, học cách sống của riêng mình. . . . . . Có lẽ như vậy mới nhẹ nhõm và thanh thản hơn. . . . . ."

"Thiên Lỗi đã đồng ý kết hôn với tôi. . . . . ." Như Mạt nhìn anh, nói nhanh.

"Nếu ngày mai là Ngày Tận Thế, anh ấy đi trước cô thì sao? Cô có thể sống sót không?" Trang Hạo Nhiên hỏi.

Như Mạt im lặng.

"Cô vẫn phải sống tiếp. . . . . . Đây không phải là vấn đề lựa chọn, đây là vấn đề của bản thân cô, Như Mạt. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn cô, nói: "Tại sao phải mang vấn đề lựa chọn của mình giao cho người khác lựa chọn chứ? Vậy người khác có thể bởi vì giúp cô lựa chọn, cho nên không tránh được gánh nặng và vận rủi rồi, mà cô phải tiếp nhận ban tặng bất đắc dĩ, không có bất kỳ người nào, có thể gánh vác cuộc sống của bất luận người nào, cuối cùng có một ngày, anh ấy sẽ mệt mỏi, hoặc là anh ấy đã mệt mỏi. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt nhanh chóng lăn xuống.

"Lúc anh ấy mệt mỏi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên do dự, nhìn Như Mạt, ngay lập tức nhắc nhỡ cô. . . . . ."Lúc anh ấy mệt mỏi, bởi vì cô quá yếu ớt sẽ không lựa chọn dựa vào cô mà lựa chọn dựa vào người khác. . . . . ."

Như Mạt nghiêng người nhìn Trang Hạo Nhiên.

"Đừng hiểu lầm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Đây là tình yêu của cô và anh ấy, tôi không có quyền nói gì, tối hôm nay, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, cô để xuống yếu ớt, kiên cường một chút, đây là biểu hiện yêu bản thân mình, cũng là yêu người khác. Kiên cường đến có một ngày, nếu anh ấy mệt mỏi, anh có thể dựa vào cô...cô mở đôi tay đón anh ấy, nếu anh ấy thuộc về người khác, cô chúc phúc anh ấy đi khỏi, nếu như cô làm được điều này, có thể khi đó, trái tim của cô không cần thay nữa rồi. . . . . ."

Như Mạt rơi lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trong lòng Trang Hạo Nhiên có một chút đau đau, nắm bàn tay của cô, bóp nhẹ, mới sâu kín nói: "Đúng vậy, quá khứ của chúng ta không có tình yêu, nhưng số mạng ba người chúng ta giống như buộc chặt, nếu như có một ngày, cô thật không chịu nổi, tôi . . . . . Dẫn cô rời khỏi. . . . . ."

Như Mạt đột nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào nói: "Anh. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Như Mạt, bảo vệ tốt trái tim của mình, đừng để nó đi ăn mòn cuộc sống của người cô yêu, chuyện này đối với anh ấy quá không công bằng, nếu cô yêu anh ấy, không phải hi vọng anh ấy hạnh phúc sao? Tình yêu, nói đơn giản là dựa vào nhau, mà không phải một bên bỏ ra. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: "Như Mạt, cô biết tại sao khoảng cách giữa cây nho càng xa nhau, cho ra quả nho càng ngọt không?"

Như Mạt rơi lệ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Bởi vì cây nho cũng có sinh mạng và trí tuệ, khi nó phát hiện có một cây khác ở thật gần nó cạnh tranh thì nó sẽ mãnh liệt cắm rễ sâu hơn, hướng dưới lồng đất tìm kiếm dinh dưỡng phong phú hơn. . . . . . Tôi biết một cô gái nhỏ, cô ấy có cuộc sống không trọn vẹn, cùng thân thể không quá khỏe mạnh, nhưng trong thân thể của cô ấy lại chứa hai trái tim, một trái tim của mình, một trái tim cho người khác. . . . . . Rõ ràng tôi cảm thấy cô ấy đã muốn sụp đổ, cô ấy lại sống tốt hơn so trước kia. . . . . ."

Như Mạt im lặng, lau nhẹ nước mắt trên mặt.

Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt, thật lòng nói: "Tha thứ cho tôi tối nay nói ra tất cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, bởi vì lúc cô tiếp nhận quá nhiều ban tặng, mà quên mất cuộc sống của chính cô, không phải là của người khác. . . . . . Giống như cô, tiếp nhận cuộc sống cạnh tranh, mặc kệ thành công hay thất bại, tôi tin tưởng cô có thể sống tốt hơn so với quá khứ."

Thân thể Như Mạt bắt đầu mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, liền nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, hôn nhẹ tóc cô, mới đau lòng nói: "Không có chuyện gì. Kiên cường một chút, được không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều ở bên cạnh cô, nếu như cô mất mát, đau khổ, tôi dẫn cô đi khỏi. . . . . ."

Như Mạt không nói gì nữa, chỉ ở trong ngực anh, nắm ống tay áo của anh, lặng lẽ rơi lệ.

Chương 380: Người yêu lý tưởng

Sáng sớm hôm sau.

Mùa mưa ngắn ngủi cáo biệt mùa thu mang đến dòng nước lạnh, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt chói lọi, giống như thấy từng luồng ánh sáng từ cửa sổ nhỏ màu trắng chiếu vào đủ loại màu sắc khác nhau. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, thấy một luồng sáng mạnh, hơi híp tròng mắt, lấy tay nhẹ nhàng che tầm mắt.

Lúc này Nhã Tuệ đã sớm rời giường, tựa vào cạnh cửa, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhíu mày, nghiêng người nằm trên giường, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, thật khó chịu, cô ah một tiếng, tay vỗ mạnh đầu, kêu nhỏ: "Đau quá."

"Đau quá!" Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nói nói: "Tôi cho rằng cô không biết đau ! !"

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tức giận của Nhã Tuệ, cô lầu bầu nhìn về phía cô, hỏi: "Tôi . . . . . Tôi xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt của Nhã Tuệ trầm xuống, đột nhiên tức giận đi tới, ngồi ở trên giường, vỗ mạnh bả vai của cô, tức giận nói: "Con bé chết tiệt này! ! Chỉ biết ngày ngày gây họa, ngày ngày uống rượu, gần đây cô ra sao rồi hả ? Cô không thể bình thường một chút sao?"

"Ôi, ôi, ôi!" Đường Khả Hinh co người, nhìn về phía cô có chút căng thẳng nói: "Tôi . . . . . Tôi thế nào? Tôi . . . . ."

Cô đột nhiên sững sờ, đầu óc lập tức tỉnh táo nhớ tới tối hôm qua mình và Tô Thụy Kỳ đi ăn lẩu, sau đó. . . . . . Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Cô kêu ôi ôi gõ đầu của mình, bị đau đầu, vẫn không nhớ ra được cái gì, vẫn kêu: "Đầu đau quá, rốt cuộc tối hôm qua tôi uống bao nhiêu rượu ?"

Nhã Tuệ Nhất nghe lời này, liền tức giận vươn tay, hung hăng đánh bả vai của cô một cái, mới nói: "Cũng không biết gần đây cô có chuyện gì, ngày ngày uống rượu, không uống cùng Tổng Giám đốc Trang..., chính là uống cùng Cậu chủ Tô! Tối ngày hôm qua, cô say đến ngổn ngang, thật may là Cậu chủ Tô đưa cô về, ném cô ở trên giường, cô còn ôm điện thoại di động, khóc rống, nước mắt chảy ào ào, kêu rên 1000 lý do đau lòng, lại làm cho hàng xóm chạy đến gõ cửa oán trách, nếu không phải dáng dấp của Cậu chủ Tô đẹp trai, ngăn cản hoa si lên lầu, cô sẽ bị ăn gậy đấy!"

Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, nhìn về phía Nhã Tuệ, kinh ngạc nói: "Không phải đâu? Có nghiêm trọng như vậy sao?"

"Cậu chủ Tô bởi vì lo lắng cho cô, ở bên cô đến 2 giờ sáng mới đi, người ta lo cho cô, còn phải trực tiếp đi bệnh viện! ! Con bé chết tiệt chán ghét này! Mau gả đi! ! Gả nhanh một chút! Tôi không hầu hạ cô nữa!" Nhã Tuệ tức giận vươn tay, liều mạng đánh bả vai của cô.

"Ôi, ôi, ôi! Đừng đánh! Gần đây cô đã đánh tôi rồi, cô đừng ầm ĩ, tôi vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy, nói xin lỗi!" Đường Khả Hinh né tránh Nhã Tuệ, vén chăn lên, cầm điện thoại di động nhấn điện thoại của Tô Thụy Kỳ.

Nhã Tuệ Khí thở hổn hển nhìn cô, sau đó đứng lên, nói: "Cô nhanh lên! ! Hơn 8 giờ rồi, phải dậy rửa mặt, chuẩn bị đi làm!".

"Biết rồi biết rồi!" Đường Khả Hinh nghe điện thoại của Tô Thụy Kỳ đổ chuông, có chút căng thẳng.

Bệnh viện.

Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, đeo ống nghe, mỉm cười đi vào phòng bệnh, nhìn về phía bà lão bảy mươi tuổi, đang phát giận, không chịu ăn cháo, vẻ mặt cháu gái bất đắc dĩ thì anh liền đi tới trước mặt bà lão, nhìn bộ dáng bà lão cố chấp nằm ở trên giường, co hai chân lên, tóc có chút rối loạn, không lên tiếng, anh liền im lặng không lên tiếng, cầm bảng lịch bệnh treo cuối giường bệnh, liếc mắt nhìn lịch khám bệnh hôm nay, mới nói: "Bà không chịu ăn cháo, cũng không cần ăn cái gì, sau đó thân thể không khỏe, sơ ý một chút sẽ đau dạ dày, đến lúc đó phải soi dạ dày của bà, có người cầm kính từ cổ họng của bà cắm thẳng vào trong bụng bà, ngày hôm qua có một người thanh niên đã làm như vậy, anh ấy nói cả đời cũng không muốn trải qua chuyện như vậy, bà có muốn thử một lần không?"

Bà lão nghe xong liền có chút hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng đem bảng lịch bệnh treo xong, mặt không lộ vẻ gì xoay người, mới khẽ mỉm cười đi khỏi.

Cháu gái nhìn vẻ mặt bà giống như có chút khôi phục, ngay lập tức nói: "Bà nội! ! Mau dậy đi, cháu đút cho bà ăn một chút cháo. . . . . ."

Bà lão không có cách nào, chỉ đành phải chống bộ xương già ngồi dậy, mới có chút bất mãn lầu bầu nói: "Bà không thích bác sĩ kia, quá lợi hại."

Hành lang màu trắng thật dài.

Tô Thụy Kỳ vừa bước đi, vừa cười, thấy có hai người y tá mỉm cười đẩy xe đi tới, cung kính lễ phép chào: "Bác sĩ Tô."

"Ừ. Chào buổi sáng." Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu với các cô một cái, liền tiếp tục đi về phía trước, có chút mệt mỏi dụi dụi mắt, sau đó cảm thấy điện thoại di động chấn động, lấy ra nhìn, là điện thoại của Đường Khả Hinh, anh liền nhận máy đi vào phòng y khoa sắp sửa họp, chào hỏi với một số bác sĩ, ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, mới cười nói: "Đã dậy?"

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, áy náy núp ở trong chăn, nói: "Thật xin lỗi, em không biết ngày hôm qua tại sao lại như vậy? Uống quá nhiều. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Em không phải uống quá nhiều, em uống như điên."

Đường Khả Hinh thở mạnh một cái, cảm thấy thật sự mất hết mặt mũi, một cô gái uống rượu liên tục bởi vì gặp chuyện không vui, ngay cả mình cũng xem thường mình, vội vàng đỏ mặt, nói: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua để cho anh lo lắng."

Tô Thụy Kỳ mỉm cười, mới sâu kín nói: "Em có biết ở trong bệnh viện, anh vẫn là một người rất hung dữ, ngay cả một bà lão cũng sợ anh."

Đường Khả Hinh sửng sốt.

"Bởi vì anh không thích dỗ người, bác sĩ ghét nhất chính là dỗ người, bởi vì mỗi ngày chúng tôi chỉ quan tâm thân thể của bọn họ khỏe mạnh, cũng đã đủ phiền rồi." Tô Thụy Kỳ cười nói.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên có chút không hiểu ý của anh.

"Nhưng. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, thật lòng nói: "Chúng tôi có thể làm người bạn tuyệt đối trung thành với bệnh nhân."

Đường Khả Hinh nắm điện thoại, không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ cũng dừng lại một lát, mới khẽ mỉm cười nói: "Cho nên. . . . . . Mặc kệ trong lòng của em yêu người nào, đừng cố ý từ chối sự quan tâm và tình yêu của những người khác cho em, phải vui vẻ đối mặt với cuộc sống là đủ rồi. Không nên bỏ qua ánh nắng mặt trời mỗi ngày, anh đã từng bởi vì mất đi tình yêu, mà bỏ lỡ phong cảnh bên đường thật nhiều năm, anh hi vọng em đừng như vậy, bởi vì tình cảm của em rất phong phú, rất lạc quan. . . . . . Yên tâm đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn ở bên cạnh của em. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên ấm áp.

"Được rồi, anh phải đi họp. Ngày hôm qua không có việc gì, em không có say khướt, em cũng không có nói với anh, em yêu ai, không thể không có người nào, cũng không có cố ý gọi điện thoại cho ai, càng không có thiếu chút nữa rơi xuống sông, cũng không có khóc nói không muốn sống, từ trên lầu nhảy xuống. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cười nói.

Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng.

"Cúp nhé." Tô Thụy Kỳ đột nhiên tắt máy, cầm trong lòng bàn tay, mỉm cười.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nhớ câu nói cuối cùng của anh, anh cũng luôn ở bên cạnh của em, mỉm cười, chỉ là nghe ngoài phòng có tiếng động, liền tò mò đứng lên, ra khỏi phòng, nhìn thấy từ một trong hộp giấy Nhã Tuệ lấy ra rất nhiều hộp giữ tươi, trong hộp đều là các loại đồ chua và hộp ướp gia vị, cô ồ một tiếng, kêu lên nói: "Trời ạ! ! Tại sao có nhiều đồ chua như vậy?"

Nhã Tuệ thật vui vẻ mang ra từng hộp đồ chua, mới nói: "Đúng vậy, bọn họ nói mùa đông đến, biết hai chúng ta đều là quỷ lười, chuẩn bị đồ chua cho chúng ta, sai người mang tới cho chúng ta."

"Tôi thích nhất ăn đồ chua dì làm, khi còn bé, tôi không chịu ăn cơm, dì làm món ăn thành các loại hình dáng, cho tôi cho ăn cơm!" Đường Khả Hinh cũng muốn nhào qua, nếm một chút.

"Được rồi, còn không mau đi rửa mặt? Đến giờ đi làm ! !" Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh không nở, nhưng vẫn phải xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa dùng khăn lông nóng lau mặt, vừa từ bên trong lấy ra một cái áo len màu trắng cổ lọ, quần jean màu xanh dương, lại khoác thêm áo khoác có mũ đội đầu màu đen, nhìn tóc ngắn trong kính toàn thân đã dài sắp chạm vai rồi, hai tròng mắt của cô lóe lên một cái, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: Lúc nào cô mới lớn lên? Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên quyết định cầm vòng cột tóc màu tím, rũ nhẹ tóc bên má trái che lại vết sẹo, nhẹ nhàng buộc lên phần tóc ngắn còn thừa lại, nhất thời cả người nhẹ nhõm tươi mát, thậm chí có chút chín chắn, cô đột nhiên mỉm cười.

Nhã Tuệ cũng đi tới cầm áo khoác và túi xách chuẩn bị đi làm, nhìn bộ dáng cô, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng vui vẻ đi tới, lập tức kéo cánh tay cô nói: "Thân ái! Không nên tức giận, tôi hứa với cô, sau này cũng không uống rượu say! ! Thật!"

"Không quan tâm cô ! Đúng rồi, Trường dạy lái xe gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào đi học lái xe! ?" Nhã Tuệ hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đã nói: "Sau khi tan việc hôm nay."

"Cũng được, buổi trưa hôm nay cô không có thời gian, bởi vì cô phải đi xem mắt! Tôi đã sắp xếp cho cô năm người đàn ông, trong một phòng trang nhã ở đại sảnh, từng người chờ cô!" Nhã Tuệ nói.

"À?" Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn Nhã Tuệ, mới vừa muốn nói chuyện, cô đã đi phải thật xa, xuống lầu! !

"Này! Tôi không muốn xem mắt?"

"Cô không muốn xem mắt, không phải do cô quyết định, là tôi quyết định! Dù sao người cô thích cũng không thể nào sống chung với cô, hiện tại xã hội này, muốn tìm một người cao 1m9 quá khó khăn, tôi chọn lựa cho cô chỉ có thể là 1m80, cô sẽ gả thôi. . . . . ." Nhã Tuệ âm thanh từ dưới lầu truyền đến.

"Tôi không muốn . . . . . . . . . . "

Sáng sớm hôm nay, trong hoa tương tư bồng bềnh, trên con đường lớn Mộc Lan, xe buýt chậm rãi chạy tới trước, Đường Khả Hinh vẫn xin Nhã Tuệ, Nhã Tuệ cũng không có để ý, nhẹ nhàng đưa tay ra ngoài cửa sổ, hứng cánh hoa nhỏ màu vàng, sâu kín nói: "Có tình yêu, luôn là chuyện rất tốt đẹp, có thể cô đi đến rẽ ngã, sẽ gặp được người tiếp theo?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn ánh mắt Nhã Tuệ xẹt qua một chút suy nghĩ và nhớ nhung, ánh mắt này. . . . . . cô chớp mắt, lại nhìn bạn thân đang nghiêng mặt, suy nghĩ không phải cô . . . . . . Thích người nào chứ?

Nhã Tuệ im lặng không lên tiếng, nhớ tới bóng dáng đẹp trai đó, ngày hôm qua lại ôm một mỹ nhân hấp dẫn, đi qua bên cạnh mình, đi đến phòng VIP, hai tròng mắt của cô xẹt qua một chút đau thương, nhưng không có lên tiếng, cúi đầu.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng cô, cũng không lên tiếng, chỉ là trong đầu thoáng qua một loạt người, rốt cuộc là ai dám khi dễ người bạn thân của mình nhất?

Xe buýt chạy nhanh đến trạm xe buýt khách sạn.

Trên đường bị kẹt xe, Đường Khả Hinh xách túi xách, từ trên xe lao xuốn trước, nói với Nhã Tuệ 10 giờ mới lên ca, nói: "Tôi đi trước! !"

Trước khách sạn một luồng ánh nắng mặt trời rực rỡ, gió biển thổi tới, Đường Khả Hinh như chim én, xách theo túi xách, sải bước chạy về phía trước, lại bởi vì quá chăm chú, mà không có nhìn thấy có chiếc xe lái qua đường, vọt vào đại sảnh trong chớp mắt, một chiếc xe Rolls-Royce thắng gấp ở trước mặt cô, cô ah một tiếng, dừng ở trước xe, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt dừng trước ở thảm đỏ, đón gió nhìn người trong xe.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, cũng nghiêng người tới trước, quay cửa sổ xe, nhìn về phía Đường Khả Hinh hôm nay buộc tóc ngắn lên, chỉ rũ xuống bên má trái, lộ rõ chín chắn và dịu dàng, hai mắt anh lộ ra một chút dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhìn người trong cửa sổ xe, hôm nay mặc tây trang kẻ sọc màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, trước cổ áo đeo kim cài màu vàng, hết sức đẹp trai, cô quay mặt đi, không nói gì thêm, nhưng vẫn hết sức cung kính lễ phép nhìn người bên trong xe, hơi khom người gật đầu, mới nhắc cổ tay nhìn thời gian, giật mình không còn kịp giờ rồi, liền nắm túi xách chạy như bay về phía trước. . . . . .

"Dáng vẻ cô ấy chạy rất đẹp." Đông Anh nhìn đôi chân dài của Khả Hinh, bay về phía trước chạy rất nổi bật.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt nhìn bóng lưng vội vã của Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: "Đông Anh. . . . . ."

"Vâng!" Đông Anh đáp nhẹ.

"Sau đó thì thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng kia biến mất ở đại sảnh, đột nhiên hỏi.

"Cái gì. . . . . . Như thế nào?" Đông Anh không hiểu hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn về phía bóng lưng cô, nói: "Cô cầm bó hoa hồng đứng một buổi tối, anh ấy không có ra mở cửa, xảy ra chuyện gì?"

Đông Anh nghe lời này, đột nhiên mặt đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, im lặng nhìn cô.

"Sau đó. . . . . ." Đông Anh không nhịn được cười, cúi đầu nói: "Anh ấy hối hận, tìm tôi một lần nữa."

Tưởng Thiên Lỗi nghe câu này, có chút ngoài ý muốn cười nói: "Tìm. . . . . . cô một lần nữa?"

"Vâng. . . . . . tìm tôi một lần nữa. . . . . ." Đông Anh cười.

"Tại sao tìm cô một lần nữa?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.

"Theo đuổi một lần nữa. . . . ." Đông Anh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, ánh mắt nhẹ nhàng chợt lóe, nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười.

***

"A . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh giơ thẻ nhân viên trong tay, nhào vào đại sảnh Hoàn Á, nhìn đồng hồ máy chấm công sắp 9 giờ 29, cả người cô chợt lao về phía trước, cắm thẻ vào! !

"Tích!" 9 giờ 30 phút máy chấm công vang lên thời gian đi làm.

Đường Khả Hinh thở dài một hơi, mệt mỏi ôm máy chấm công, không nói được lời nào, trán rịn mồ hôi.

Lúc này Tiêu Đồng mới đi đến bên máy chấm công, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh mệt mỏi suy sụp, không nhịn được cười lớn.

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn cô, lầu bầu nói: "Người ta mệt muốn chết! Chị còn cười! !"

Tiêu Đồng bật cười nhìn cô nói: "Tôi nhớ lão đại một câu nói, anh ấy nói thích nhất người tới một giây sau cùng, có khả năng trực tiếp không sợ chết, hoặc tạo ra kỳ tích!"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ đứng lên, mệt mỏi mỉm cười, nóng nực đến kéo mũ trùm đầu của mình xuống, hỏi: "Lão đại đi làm chưa?"

"Đi làm rồi, tôi đang muốn đi tìm anh ấy !" Tiêu Đồng nói xong, lại đi về phía tòa nhà số ba Khách sạn Á Châu.

"Chị muốn đi đâu?" Đường Khả Hinh hỏi.

"Đi gặp lão đại." Tiêu Đồng nói.

"Anh ấy ở nơi nào?"

"Sàn đấu kiếm. Hẹn cậu chủ Tiêu đi chơi đấu kiếm. . . . . ." Tiêu Đồng nói.

"Lão đại còn có thể chơi đấu kiếm?"

Tiêu Đồng mỉm cười đi về phía trước, Đường Khả Hinh cũng tò mò đi theo.

Tòa nhà số ba, tầng 72, Khách sạn Á Châu được thiết kế giống "Mũi thuyền", mà sàn đấu kiếm ở lầu cuối Trung tâm vui chơi giải trí.

Cửa thang máy mở ra.

Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh cùng đi ra, nhìn về phía trung tâm đại sảnh sàn đấu kiếm được thiết kế ở vòng tròn màu trắng, nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu trắng, đang bố trí cho tất cả khách ngồi ở sàn đấu kiếm, Tiêu Đồng dẫn Đường Khả Hinh đi tới phòng VIP, Khả Hinh vừa đi vừa nhìn tất cả khách ở trong sàn đấu kiếm, bên trong đang làm khởi động, bởi vì mới sáng sớm, phải vận động cho nóng người lâu một chút, cô theo Tiêu Đồng đi về phía cánh cửa cuối cùng, cũng đã nghe được một tiếng kẻng mãnh liệt, cô sững sờ, biết lão đại đang ở bên trong, liền chăm chú nhìn về phía trước.

Tiêu Đồng im lặng không lên tiếng, đi tới trước cánh cửa kia, gật đầu với hai người vệ sĩ bảo vệ chặt bên ngoài, sau đó cẩn thận đẩy cửa ra đi vào ở trong, Đường Khả Hinh cũng cảm thấy tò mò đi vào bên trong, lại thấy bốn phía phòng đấu kiếm là bốn tấm gương phẳng, phía trên trần thiết kế bầu trời xanh xanh trong vắt, ở giữa là một tấm thảm dài màu tím, trải rộng ra, người đàn ông mặc trang phục đấu kiếm màu đen cùng một đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, giống như đang đấu trí mạng. . . . . .

Trong nháy mắt Đường Khả Hinh liền bị hình ảnh này làm sợ ngây người.

Lúc người mặc trang phục đấu kiếm màu đen, huy động trường kiếm trong tay đâm thẳng phía trước, người đàn ông mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, tay cầm trường kiếm, xoay người lại đỡ ở trước ngực, tiếp nhận trường kiếm người kia đâm tới, đột nhiên khẽ quấn, đem trường kiếm trong tay đối thủ, xoay tròn 360 độ, muốn bổ đầu đối thủ, đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu đen chợt vung lên, vung rơi trường kiếm anh đâm tới, đột nhiên bước nhanh chóng lên trước vung kiếm, lấy góc độ lưu loát đâm thẳng đến mỗi vị trí trí mạng trên thân thể của anh. . . . . .

Đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, bởi vì không đề phòng người kia đột nhiên đâm kiếm không hợp quy tắc, từng bước lui về phía sau. . . . . .

Đường Khả Hinh đột nhiên thật căng thẳng nhìn về phía anh.

Lúc kiếm kiếm chạm nhau, trận trận tiếng vang, đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu đen, chỉ chút nữa là bức đối phương ra khỏi đường ranh, bước chân mạnh mẽ tiến tới, lách mình hướng nơi lồng ngực của anh, mắt lạnh lùng chợt lóe, đâm thẳng tới . . . . . .

Khả Hinh kêu lên một tiếng, lại thấy nam sĩ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng đối mặt với kiếm đâm tới thình lình, chợt phóng người lên, trên không trung bày ra tư thế chữ mã, tránh trường kiếm, cũng đang lúc ở không trung, trường kiếm trong tay vung lên, bổ xuống đầu đối thủ. . . . . .

Tiếng chuông chiến thắng vang lên, đối thủ rũ xuống đứng ở một bên, thua trận.

Nam sĩ mặc trang phục đấu kiếm màu trắng đột nhiên dừng ở đường ranh giới, nhìn về phía đối phương, tháo mũ đội đầu màu trắng dầy cộm nặng nề xuống, tóc ngắn trên trán ướt đẫm rũ xuống, xẹt qua ánh mắt sắc bén nóng rực nhìn về phía trước, thở hổn hển trong chớp mắt, hưởng thụ chiến thắng vui sướng, nở nụ cười sức hấp dẫn đẹp trai, không cách nào ngăn cản khí thế của một ông vua, hiển lộ không bỏ sót . . . . . .

Đường Khả Hinh sững sờ nhìn về phía anh. . . . . .

"Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Hai năm không gặp vẫn sắc bén không thể đỡ!" Một giọng nữ đột nhiên truyền đến.

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía đối thủ mặc trang phục đấu kiếm màu đen.

Cô chậm rãi tháo mũ đội đầu màu đen, mái tóc xoăn quyến rũ buông xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt xinh đẹp, hơi ngẩng lên, mắt một mí gợi cảm xinh đẹp thoáng lóe lên, vẻ mặt nở nụ cười mập mờ, nhìn về phía ý người yêu lý tưởng. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro