C386 - 390

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 386: Cứ làm như vậy đi

"Người cầm Hoa hồng xanh chính là đối tượng tôi muốn xem mắt. . . . . ." Đường Khả Hinh thật có chút căng thẳng thở dốc một hơi, lúc nảy mặt đỏ lên, nhưng bây giờ hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, từng bước từng bước đi về phía phòng cà phê lúc này rất náo nhiệt, nhìn một vòng về phía chỗ ngồi trước tấm bình phong nước chảy, rồi đến chỗ ngồi xa hoa hình tròn, khắp nơi đều là khách quý của khách sạn Á Châu đang ngồi. . . . . .

Khả Hinh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhịp tim càng ngày càng kích động, nhìn vòng tròn màu trắng lóe ánh sáng màu xanh dương ở chính giữa phòng cà phê, rốt cuộc nhìn thấy có một người đàn ông, người mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu nâu phong cách England, chiều cao gần 1m80, để mái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt hết sức đẹp trai, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, khoảng chừng 26 tuổi, đang đứng, nhìn về phía mình nhẹ nhàng vẫy tay một cái. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng, đột nhiên xuất hiện ảo giác, cảm thấy đầu óc của mình choáng váng, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía mình vẫy tay một cái, cô lập tức thở phào một cái, tự nói với mình, bình tĩnh, phim thần tượng không phải diễn như vậy sao? Một người đàn ông rất trai đẹp, anh nhìn về phía mình vẫy tay, lúc đang xấu hổ cho rằng người khác đang gọi mình, lộ vẻ hoa si, đang muốn lên tiếng, đột nhiên người đàn ông này đi tới cô gái ở sau lưng, ôm cô gái. . . . . . Đúng rồi! Chính là như vậy! !

Đường Khả Hinh lập tức đề phòng xoay người, liếc nhìn sau lưng trống không, cô đột nhiên sững sờ, lúc quay đầu lại, người đàn ông này cầm một đóa hoa hồng xanh trong tay, giơ về phía mình, cười có chút dịu dàng.

"Trời ạ!" Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn người đàn ông đẹp trai này, sẽ không thật sự đang chờ mình chứ?

"Khả Hinh?" Người đàn ông đẹp trai nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên lễ phép thân mật gọi nhỏ.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng ở ghế dựa, chỉ ngây ngốc nhìn về phía người đàn ông kia, nghĩ: không thể nào đâu?

"Khả Hinh?" Người đàn ông kia gần như chắc chắn nhìn về phía cô, dịu dàng gọi nhỏ.

"A. . . . . . Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng hoang mang rối loạn đi tới trước chỗ ngồi, không dám nhìn người, mặt đã đỏ lên, tay chân cũng không biết để đâu, suy nghĩ Nhã Tuệ tìm loại cực phẩm này ở đâu cùng mình xem mắt ? Anh thích mình sao?

"Xin chào, tôi họ Tần, tên Chí Vĩ, là Phó Quản lý phòng ăn "Nhã Các". . . . . . . . ." Tần Chí Vĩ mỉm cười đứng lên, hết sức thân sĩ phong độ kéo một ghế tròn nói: "Mời ngồi."

Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn về phía anh, bộ dáng hết sức hiền hoà, phong độ, nhiệt tình, giống như lập tức bị cuốn hút rồi, đúng thôi, mình sẽ phải tiếp xúc nhiều loại đàn ông thế này, giống như Tổng Giám đốc Tưởng ..., quá cao không thể leo tới, cô lập tức nở nụ cười, có chút xấu hổ nói: "Cám ơn. . . . . ."

"Không cần khách sáo. Mời ngồi. . . . . ." Tần Chí Vĩ lại cười, mời cô ngồi xuống.

"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng không có khách sáo, ngượng ngùng mỉm cười, ngồi xuống.

Tần Chí Vĩ cũng cười rực rỡ, ngồi ở vị trí bên trái cô, để tránh cho cô ngượng ngùng và hoang mang.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cảm thấy anh rất tỉ mỉ, cũng dịu dàng mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài phòng cà phê trang nhã, híp mắt, xa xa nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện người ta, vẻ mặt mắc cở đỏ bừng, anh giễu cợt nở nụ cười, lại di chuyển tròng mắt, không vui nhìn về phía người đàn ông tuổi chừng 24-25 ngồi đối diện cô, quần áo mới, vẻ mặt ôn hoà hiền hậu lễ độ, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, cộng thêm một chút ngượng ngùng, càng lộ vẻ chân thành hấp dẫn người. . . . . .

"Người này là ai vậy?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía người kia, chớp mắt, không vui hỏi.

Đông Anh lập tức xoay người, nhìn về phía người đàn ông trẻ thật sự đẹp trai có lễ phép, chợt cảm thấy nhìn quen mắt, hơi cố nhớ, lập tức nói: "Dường như anh ấy là. . . . . . Phó Quản lý phòng ăn "Nhã Các", tên là. . . . . . Tần Chí Vĩ. . . . . . tháng hai năm nay mới có thể nhận chức, đi học ở Học viện Khách sạn Hoàng Gia Anh quốc, đạt thành tích ưu việt, thi vào khách sạn chúng ta, trước mắt đã qua ba cấp khảo hạch rồi, đoán chừng sang năm có thể bay lên quản lý rồi. . . . . ."

Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, do dự một lát, liền lạnh lùng nói: "Thật sao? Qua ngồi xem một chút . . . . . ."

"À. . . . . ." Đông Anh hơi sửng sốt, liền có chút ngượng ngùng nhắc nhở anh. . . . . ."Tổng Giám đốc, người ta đang. . . . . . Xem mắt . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn về phía Đông Anh, nói: "Người ta xem mắt, tôi không thể đi qua ngồi sao? Tôi không có nói ngồi chung với cô ấy!"

Giọng nói thật không tốt.

Đông Anh hoảng sợ đến mặt lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu, căng thẳng nói: "Vâng . . . . . vâng . . . . ."

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng cứng, xoay người, lạnh lùng đi qua một số ghế dài phòng cà phê, lúc nhân viên phòng ăn cung kính khom lưng, anh đã đi tới chỗ ngồi bên cạnh Đường Khả Hinh, dáng vẻ nghiêm nghị buông cúc áo tây trang, ngồi cùng hướng với Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy sắc bén nhìn phía trước.

Tần Chí Vĩ mới vừa muốn nói chuyện phiếm cùng Khả Hinh, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đi tới, hoảng sợ đến lập tức đứng lên, cung kính khom lưng chào hỏi anh, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc."

Đường Khả Hinh không khách khí, nheo mắt nghiêng mặt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không có nhìn hai người này, chỉ đáp nhẹ: "Ừ. Ngồi đi. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Tần Chí Vĩ có chút căng thẳng nhìn anh một cái, không khỏi cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng chỉ đành phải ngồi xuống, nhìn Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, cái đáng chết kia chạy tới nơi này sát phong cảnh làm gì?

Tưởng Thiên Lỗi giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng không khách khí chút nào ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh tức giận xoay mặt đi!

"Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . . Uống gì không?" Đông Anh đứng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp: "Cà phê. . . . . ."

"Vâng. . . . ." Đông Anh tự mình đi vào trong quán cà phê thu xếp.

"Cô. . . . . . Muốn uống gì?" Mặc dù Tần Chí Vĩ cảm giác Tưởng Thiên Lỗi ngồi không xa, lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này, liền nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi: "Cô ăn cơm trưa chưa?"

Đường Khả Hinh nhìn Tần Chí Vĩ, dịu dàng lắc đầu một cái, nói: "Chưa. . . . . ."

"Vậy tôi gọi cho cô một ly Cà phê Blue Mountain, còn có mì hải sản Italy rất nổi tiếng nơi này, được không?" Anh nhìn cô, tự mình làm chủ theo như kinh nghiệm.

"Tốt. . . . . ." Quả thật Đường Khả Hinh cũng thích ăn, liền gật đầu.

Tần Chí Vĩ lập tức gọi phục vụ, chọn cho cô bữa trưa, lại chọn một phần kem tình lữ.

"Anh. . . . . . Ăn kem?" Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút xấu hổ cười hỏi.

Tần Chí Vĩ nhìn Khả Hinh, cười rực rỡ nói: "Đoán chừng cô không có ấn tượng với tôi rồi?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, sửng sốt.

Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: "Lần trước, cô đột nhiên đến phòng ăn chúng tôi, gọi một bàn lớn món ăn, nhưng chỉ một mình cô ngồi ở bên trong, cũng chỉ ăn kem, lúc ấy phần kem kia là tôi đưa vào. . . . . ."

Đường Khả Hinh không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn anh, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như nhớ có chuyện như thế, cô đột nhiên cười một tiếng, vui vẻ nói: "Là anh sao!"

Trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Chí Vĩ lại nở nụ cười như ánh mặt trời, nói: "Đúng vậy. Lúc cô ngồi ở chỗ đó, ước chừng ăn ba ly kem tươi, nhưng tôi nhìn có chút tiếc nuối. . . . . ."

"Tại sao?" Đường Khả Hinh lập tức bị anh lời nói, hấp dẫn, rất tập trung tinh thần nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nâng máy tính bảng chuyên dụng đặt ở bàn cà phê, đặt ở trên đầu gối, rất tao nhã phong độ xem, nghe được câu này, hơi nghiêng mặt nhìn về phía người bên cạnh.

"Cô không biết sao? Ở Tây Phương, kem là truyền thuyết Pandora." Tần Chí Vĩ cười nói: "Trong thế giới của con gái, phải có thần bí, vui vẻ, nhưng lúc cô giống như không vui vẻ, cô ăn nhưng vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhớ tới tình huống lúc đó, liền ngượng ngùng mỉm cười.

"Cho nên hôm nay cố ý chọn một phần, chúng ta cùng ăn, bảo đảm cô sẽ vui vẻ. . . . . ." Tần Chí Vĩ lại vui vẻ cười nói.

Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, nhìn anh, biết ơn cười nói: "Cám ơn anh."

"Đừng khách sáo." Tần Chí Vĩ đáp nhẹ, sau đó sẽ ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh dịu dàng, mặt lại đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, nhìn cô.

"Nhưng. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chí Vĩ, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay. . . . . . tại sao anh lại nghĩ đến cùng tôi . . . . . à. . . . . . Cùng nhau. . . . . . Ăn. . . . . . Ăn cơm . . . . . ."

Tần Chí Vĩ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh xấu hổ, liền nửa đùa nửa thật, nói: "Đoán chừng cô cũng không biết chứ? Hình của cô đăng lên trang giao lưu của khách sạn chúng ta, tỷ lệ click chuột rất cao, tôi vẫn trải qua nghiêm khắc sàng chọn, mới vào được."

"À?" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, kinh ngạc kêu lên: "Không phải đâu? Người nào đăng vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, ngón tay lập tức lướt nhẹ trên máy tính bảng, mở trang giao lưu của công ty, quả nhiên nhìn thấy hình nửa khuôn mặt bên phải của Đường Khả Hinh rất xinh đẹp, xuất hiện ở trang đầu, kết hợp với thân phận thư ký Tổng Giám đốc, làm cho tỷ lệ click chuột cao đến thái quá, anh à một tiếng, nở nụ cười.

"Không biết, nhưng tôi cám ơn người kia, bởi vì kể từ sau khi cô đi khỏi ngày đó, đối với cô vẫn có ấn tượng rất sâu. . . . . ." Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh, không che giấu tình cảm của mình chút nào.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, rốt cuộc quay mặt sang, liếc về phía người tuổi trẻ ở bên cạnh.

Đường Khả Hinh nghe lời này, lại đỏ mặt, nhìn anh, lúng túng nói: "Anh. . . . . . Anh nói như vậy. . . . . . Tôi cũng cảm thấy xấu hổ."

"Thả lỏng, đừng căng thẳng, hôm nay chúng ta chỉ đến gặp mặt, hi vọng sau này có thể có cơ hội hẹn hò với cô, trước khi tôi tới, Phó quản lý Lưu đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi, sợ tôi khi dễ cô, cô yên tâm, sẽ không. . . . . ." Tần Chí Vĩ lại nhiệt tình cười nói.

Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, có chút buông lỏng, có chút thoải mái, thậm chí cảm thấy có chút cảm giác an toàn, cả người mình cũng bình tĩnh lại.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt nhìn bộ dáng cô, đột nhiên hơi giơ tay.

Đông Anh nhẹ khom lưng, dịu dàng hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . . Anh có căn dặn gì?"

Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt, ở bên tai của cô căn dặn nhỏ mấy câu nói.

"À?" Vẻ mặt Đông Anh liền thay đổi, kêu nhỏ một tiếng, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn cô, khẽ chớp hai mắt, giống như muốn cứ làm như vậy đi!

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đông Anh lại bất đắc dĩ nhìn anh.

Chương 387: Lệnh điều động

Đường Khả Hinh và Tần Chí Vĩ hai người đang trò chuyện vui vẻ, nhất là nói tới kem tình lữ, đĩa kem tươi hình trái tim, hai người cầm muỗng, hào hứng ăn uống.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa ăn kem, vừa nhìn Tần Chí Vĩ, mặt cười híp mắt, sau khi nở nụ cười, mới nói: "Thật không biết có gì đáng cười! ?"

Đông Anh đứng ở một bên, nhìn Tần Chí Vĩ trẻ tuổi nhiệt tình, Khả Hinh chính là cô gái thanh xuân động lòng người, liền thuận miệng nói một câu: "Đều là người trẻ tuổi, không có sự khác nhau, nói chuyện cùng một loại đề tài, tự nhiên bao dung và hòa hợp. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đông Anh.

Đông Anh khẽ cười nhìn về phía hai người trẻ tuổi, cũng đang hoài niệm thời thanh xuân của mình, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi rất không khách khí nhìn mình, mặt của cô từ từ đỏ lên, lập tức cúi đầu, nói: "Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Lúc này, mì ý của Đường Khả Hinh cũng đã tới, cô nhìn hải sản trên đĩa, tất cả đều là tôm và thịt cua, cô vui vẻ mỉm cười, nói: "Dường như ăn rất ngon."

"Mau ăn, hôm nay khách nhiều, thức ăn mang lên tương đối trễ." Tần Chí Vĩ nhẹ nhàng đẩy cái đĩa, về phía cô, nói: "Cô quá gầy, ăn nhiều một chút."

"Được. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, nói: "Vậy tôi bắt đầu đây."

Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh giống như thật đói bụng, ăn từng ngụm từng ngụm, ăn như hổ đói, liền có chút quan tâm hỏi: "Công việc rất nhiều sao? Xem bộ dáng cô giống như rất vất vả."

"Ừm. . . . . . cấp trên của tôi tương đối nghiêm khắc." Đường Khả Hinh há miệng ăn mì, nói.

"Con gái không cần làm việc ở bên ngoài. . . . . . Quá cực khổ." Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói.

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chí Vĩ đang nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai thật thà, cặp mắt sáng rực, cũng rất giống như Trang Hạo Nhiên, liền mỉm cười, nói: "Từ trước tới nay tôi cũng có một mình, dường như cho tới bây giờ cũng không có người nào nói với tôi con gái không cần làm việc ở bên ngoài quá cực khổ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, không khỏi hơi nhắc mí mắt, nhìn cô.

Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Không có người nào nói với cô sao?"

"Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, tiếp tục ăn mì sợi.

"Sau này. . . . . ." Tần Chí Vĩ thật lòng nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Nếu như chúng ta có thể làm bạn bè, tôi có cơ hội chăm sóc cô, mỗi ngày cô có thể ở nhà chơi và làm công việc mà cô thấy thích, đừng đi làm rất khổ cực."

Đường Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu lên, nhìn anh, đầu tiên miễn cưỡng mỉm cười, sau đó có chút không tin được, nói: "Anh. . . . . . Tại sao phải. . . . . . Đối với tôi . . . . . Cái đó. . . . . ."

"Cái gì?" Tần Chí Vĩ cảm thấy cô rất thú vị.

"Là. . . . . . Cái đó. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, nhìn Tần Chí Vĩ ô ô a a nói: "Đối với tôi tốt như vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi bưng cà phê, uống một hớp nhỏ.

"Bởi vì tôi chưa từng gặp qua một cô gái nhỏ, rất yên lặng một mình ăn ba ly kem thật to, vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, mắt trống rỗng, có chút bi thương, nhưng rất hiền lành. . . . . ." Tần Chí Vĩ nói xong, đã cầm thìa nhỏ lên, múc một chút kem ăn.

Đường Khả Hinh rất yên lặng nhìn anh, trong lòng có chút cảm động.

"Ăn mau đi! Nếu qua giờ trưa, chút nữa bị trễ bị mắng thì làm thế nào?" Tần Chí Vĩ lại thúc giục cô.

"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục vui vẻ ăn mì.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn hai người bọn họ vui vẻ ăn mì, trên mặt lại hiện lên nụ cười khó hiểu.

Quả nhiên, lúc này. . . . . .

Trong hành lang quản lý Dung nhanh chóng đi tới "Nhã Các", kể cả ba trưởng kíp, nhanh chóng đi tới, nhìn về phía Tần Chí Vĩ, tức giận nói: "Thì ra cậu ở nơi này! !"

Tần Chí Vĩ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía quản lý Dung, ngạc nhiên cười nói: "Đúng vậy, quản lý. Tôi . . . . . Đang dùng bữa trưa. . . . . ."

Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị quản lý phòng ăn Nhã Các, suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì?

"Cậu không có nhận được tin nhắn sao?" Quản lý Dung lạnh lùng nhìn về phía Tần Chí Vĩ, hỏi! !

"Tin . . . . . . tin nhắn gì?" Tần Chí Vĩ đột nhiên lấy điện thoại di động ra, mở màn hình ra xem, quả nhiên là quản lý gửi cho mình, phải nhanh chóng trở về phòng ăn, anh lập tức đứng lên xin lỗi, nhìn về phía quản lý cười nói: "Thật xin lỗi, quản lý, lúc nảy tôi không thấy tin nhắn, bởi vì hôm nay tôi nghỉ phép. . . . . . Cho nên. . . . . ."

"Nghỉ ngơi cái gì? Khách sạn bên Las Vegas đột nhiên thiếu người, muốn điều người từ khách sạn chúng ta, tên của cậu ở trong danh sách, tối hôm nay, sẽ phải hỏa tốc đi thôi! ! Lúc này, cậu còn còn ý định ăn cơm?" Quản lý Dung nhìn về phía anh, tức giận nói! !

"Las. . . . . ." Tần Chí Vĩ không thể tin nổi nhìn về phía quản lý, giật mình nói: "Las. . . . . . Las Vegas?"

Con ngươi Đường Khả Hinh cũng trừng to, nghĩ tới nơi xa như vậy, có nên sai người ở chỗ này đến hay không?

"Đúng vậy! ! Las Vegas! ! Chuyện hộ chiếu chúng tôi đã làm xong cho cậu! Mau! ! Nhanh chóng về phòng ăn trước, mở cuộc họp video. . . . . ." Quản lý Dung bắt anh lập tức đi ngay!

"Chờ một chút. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Tần Chí Vĩ nghe tin bất thình lình, đột nhiên xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn Tần Chí Vĩ, mỉm cười an ủi nói: "Không có chuyện gì! Nhưng chỉ đi một ít thời gian, có thể trở về ngay. . . . . ."

"Đi ba năm, sau khi trở lại, tiếp tục khảo hạch! Đi thôi!" Quản lý Dung vẫy tay, lạnh lùng nói.

"Ba năm! !" Lần này Tần Chí Vĩ phát điên, nhìn về phía Quản lý Dung, nói: "Lâu như vậy?"

"Đúng rồi! ! Không nên mất thời gian ở chỗ này! Đi đi đi!" Quản lý Dung nói xong, cũng đã nhanh chóng kéo Tần Chí Vĩ đi.

"Chuyện này. . . . . ." Tần Chí Vĩ bị buộc bất đắc dĩ đi theo quản lý, lại quay đầu, xin lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn về phía anh dần dần đi xa, đang suy nghĩ, tại sao lại đột nhiên muốn điều đến Las Vegas, đó không phải là phạm vi quản lý của Trang Hạo Nhiên sao? Tại sao lại. . . . . . Hai tròng mắt của cô nhẹ nhàng nhấp nháy, một ý tưởng kích chạy lên não, đột nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lung nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi ho nhẹ một tiếng, để cà phê xuống ly, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp 1 giờ 30, liền đứng lên, muốn đi ra ngoài. . . . . .

"Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh nhìn anh, gọi!

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua một chút nụ cười, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không phải là anh chứ? Có nên ngây thơ như vậy hay không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía người này, tức giận hỏi.

"Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi giả bộ ngu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Đừng nói chuyện ngây thơ với anh, ngây thơ bằng em ăn kem sao?"

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía anh!

Tưởng Thiên Lỗi lại không có để ý tới cô, xoay người bước đi ra ngoài, vẻ mặt Đông Anh cũng xin lỗi đi theo phía trước.

Đường Khả Hinh vừa tức giận nhìn về phía anh, vừa ném tiền xuống, nhanh chóng đi theo.

Tưởng Thiên Lỗi vừa đi về phía thang máy, vừa căn dặn Đông Anh nói: "Một chút nữa họp, nhất định phải trình lên công văn phê duyệt của Thị Trưởng. . . . . ."

"Vâng" Đông Anh gật đầu đáp.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt đi vào thang máy, Đông Anh cũng nhanh chóng đi vào, tay bấm nhẹ phím số tầng lầu Tổng Giám đốc, thang máy chậm rãi khép lại.

Hai người ở bên trong thang máy, đang muốn nói phương án nội bộ tập đoàn, nhưng không ngờ thang máy trong chớp mắt lại mở ra. . . . . .

Đường Khả Hinh giống như nuốt than lửa đứng ở trước cửa, nóng mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía cô.

Đông Anh nhìn cục diện này, ngay lập tức im lặng đi ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh bước đi tới, cạch một tiếng, đóng cửa thang máy lại, một bước đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, tức giận thở mạnh, hỏi: "Có phải là anh hay không?"

"Cái gì có phải là anh?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi!

Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, nói: "Điều động Tần Chí Vĩ đi, có phải là anh hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, đôi tay cắm túi quần, nhìn về phía trước.

Đường Khả Hinh nhìn thái độ của anh, thật muốn phát điên hét to: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh ấy chỉ xem mắt tôi thôi, có trêu chọc gì tới anh hả ?"

"Em thích cậu ta sao?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi! !

"Thích! !" Đường Khả Hinh nhìn anh, trực tiếp ngửa mặt nói!

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô, hỏi: "Thích cậu ta cái gì?"

Đường Khả Hinh tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung nói: "Tôi thích anh ấy trẻ tuổi, đủ đẹp trai, đủ nhiệt tình, đối với tôi đủ quan tâm! ! Không giống một số người, già giống như ông chú, trò chuyện có sự khác nhau, không đủ đẹp trai, không đủ cao!"

Không đủ cao. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười, nói: "Không đủ cao?"

"Đúng vậy! ! Không đủ cao! !" Đường Khả Hinh nói thẳng!

"Để cho cậu ta ở Las Vegas đến hết đời, để xem có thể cao hơn mấy centimét hay không!" Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lẽo, xoay người đi, nói!

"Tôi cảnh cáo anh! ! Lập tức hủy bỏ lệnh điều động này, nếu không, tôi không khách khí với anh! !" Đường Khả Hinh thật sự rất gấp gáp, cô không muốn Tần Chí Vĩ bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tiền đồ của anh.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng! !

"Anh. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn thái độ chết tiệt của anh, đột nhiên tức giận nói: "Tốt! ! Anh đừng cho rằng tôi cũng chỉ có thể cầu anh! !"

Cô không nói hai lời, liền trực tiếp đè xuống tầng trệt, không muốn nói nhảm với anh!

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, giơ lên, trừng mắt nhìn cô, nóng nảy nói: "Đường Khả Hinh! ! Chúng ta mới hôn môi bao lâu, anh đã không đủ đẹp trai, không đủ trẻ tuổi, có sự khác nhau với em rồi hả ?"

Đường Khả Hinh dùng sức hất tay của anh ra, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Tôi và anh hôn môi còn chưa tới 24h, anh cũng đã không chút do dự nhào tới trong ngực người khác! !"

Chương 388: Không cho, không cho, rất nhiều không cho

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời bất đắc dĩ nhìn cô.

"Anh buông tay! !" Đường Khả Hinh chợt hất tay của anh ra, muốn xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tới trước mặt của mình, cúi xuống nhìn cô, nói: "Mấy ngày nay, trong đầu của anh luôn nhớ đến nụ hôn của em ở bệnh viện. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ lên, lại muốn dùng sức bỏ tay của anh ra!

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm cô vào trong ngực, tay cạch một tiếng, nhấn thang máy tầng chót!

"Anh làm gì đấy?" Đường Khả Hinh lập tức mở than thể, đánh mạnh lên người anh! !

Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt, bá đạo ôm chặt Đường Khả Hinh, kiềm chế thân thể cô giãy giụa, cúi xuống nhìn cô hỏi: "Anh và em có sự khác nhau như thế nào? Những lời em đã nói, anh đều nhớ tất cả, bao gồm ngày đó anh và em cùng đi mua quýt, em nói, nếu như có thể để cho các doanh nghiệp chúng ta trực tiếp liên hệ với nông dân trồng rau quả để thu mua, thật tốt biết bao? Như vậy, cuộc sống của bọn họ, ít ra tốt hơn một chút. . . . . . Chuyện này, anh vẫn làm, ngày mai tổ đặc biệt nghiên cứu đã hoàn thành rồi !"

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi thật gấp gáp nhìn cô, nói: "Làm như vậy có sự khác nhau sao? Nếu như không phải do một ý tưởng của em, một chút tấm lòng cảm động anh..anh sẽ làm sao?"

Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên tràn lệ, nhớ tới đêm hôm đó, lần đầu tiên anh bộc lộ suy nghĩ của mình, câu nói 'về nhà gọi điện thoại cho tôi' vẫn in sâu ở trong óc của mình, như con sóng cuồn cuộn, nước mắt lăn xuống, cô vẫn cắn chặt răng, muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .

"Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của cô, thật sâu gọi cô, cúi đầu xúc động nói: "Anh rất nhớ em. . . . . ."

"Anh buông tôi ra!" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh ra, nghẹn ngào kêu nhỏ: "Đừng nói với tôi những thứ này, tôi không muốn nghe!"

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của cô, lại vội vàng nói: "Hoa hồng xanh thích không?"

Đường Khả Hinh dừng lại, rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc hỏi: "Cái gì Hoa hồng xanh?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt mềm mại của Khả Hinh, càng nhìn càng đau lòng, sâu kín nói: "Bó hoa kia. . . . . . Là anh tặng. . . . . ."

"Anh?" Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không tiếp nhận nổi, đột nhiên sững sờ, thân thể lại mềm nhũn.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên đau lòng mỉm cười, nói: "Phải . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên nói không thốt nên lời, quay mặt đi, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt cô, dựa vào bên cạnh thang máy, cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, chóp mũi xinh đẹp nhẹ nhàng chạm chóp mũi của cô, cảm giác đôi môi mềm mại cách môi mỏng mình không xa, lại sâu kín nói: "Tối hôm qua, gửi hình cho em chỉ là muốn nói cho em biết, anh rất nhớ em. . . . . . Không có ý gì khác. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên cười giễu cợt, cảm giác tối hôm qua mình uống rượu vô ích, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của cô, ở khoảng cách thật gần nhìn nhau, lại lúng túng vội vàng nói: "Anh chưa từng cố ý tìm hiểu ý nghĩa của loài hoa, nhưng Đông Anh nói với anh, Hoa hồng xanh gần như là một loại lời hứa. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe lời này, nước mắt lại từng viên lăn xuống.

"Anh hiểu, lời hứa trước kia giống như hạt bụi trong không khí, nếu như lời hứa làm cho em lo sợ, vậy chúng ta ở chung một chỗ đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại bưng mặt của Khả Hinh, thở hổn hển, hai mắt xẹt qua căng thẳng và đau lòng, cũng không dám hôn môi của cô nữa. . . . . .

Đường Khả Hinh nói không ra lời, chỉ xoay mặt, để cho nước mắt từng viên rơi xuống.

"Anh không biết làm như thế nào mới có thể trở lại lúc ban đầu, cho tới bây giờ đối mặt với tình yêu, anh cũng không có lòng tin, rất thấp thỏm. . . . . . Chỉ sợ nói một câu sẽ làm cho em bị thương. . . . . . Chỉ sợ làm sai một chuyện, em sẽ đi khỏi anh . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ mệt mỏi nói: "Trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi, lúc mệt mỏi, không nhịn được nhớ đến em. . . . . . Phát hiện thì ra tình yêu không phải cướp đoạt, bởi vì lúc em ở bên cạnh anh, anh rất thoải mái và. . . . . . Hạnh phúc. . . . . . cảm giác này cần rất dụng tâm mới có được, không thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì và tiền bạc đổi lấy. . . . . ."

Trái tim Đường Khả Hinh chợt vỡ vụn, phản chiếu vết tích tình yêu còn sót lại trong quá khứ, vẫn chiếu lấp lánh. . . . . . Cô đột nhiên không biết vì sao, đau lòng, rất đau, chợt đè chặt trái tim, nói không ra lời, chỉ co quắp khóc, khóc thật khổ sở, thật khó chịu, thật đáng thương. . . . . .

"Khả Hinh?" Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy thân thể của cô, nhìn nét mặt cô khổ sở, gấp gáp hỏi: "Em làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi nhẹ nhàng, cô càng cảm thấy trái tim đau đớn khó chịu, níu chặt quần áo trước ngực, ngửa mặt nhìn về phía trước, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi rất đau lòng nhìn cô, nói: "Em nói cho anh biết, nơi nào không khỏe! ! Nói cho anh biết! !"

Đường Khả Hinh thật khổ sở run rẩy, bật khóc, nói: "Thân thể của tôi. . . . . . Đã từng bị thương, tôi đứng ở trong mưa, sốt cao 40 độ, tôi không ngừng nghĩ tới một người, nghĩ tới nếu như lúc đó anh ấy xuất hiện một phút, quan tâm gọi tên của tôi một chút, có thể. . . . . . Trong tương lai thật dài, anh ấy làm sai chuyện gì, tôi đều sẽ chọn tha thứ cho anh ấy. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

"Nhưng cuối cùng vào lúc tôi cần anh ấy nhất, anh ấy lại không biết đi đâu. . . . . . Biến mất rất tuyệt tình, rất tàn nhẫn. . . . . ." Đường Khả Hinh níu chặt quần áo, đau đến khó chịu, khóc nói: "Tôi không biết làm thế nào để tha thứ cho anh ấy, tha thứ hết lần này tới lần khác lại bị thương nữa hay không. . . . . . Rốt cuộc tôi còn yêu bao nhiêu, bản thân tôi cũng không biết. . . . . ."

Nước mắt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm cô, đau lòng xin lỗi cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, thở dài một cái, nói: "Thật xin lỗi. . . . . ."

Đường Khả Hinh khóc nói: "Tôi không muốn nghe gì cả, tôi đã vứt bỏ tình yêu của mình, nó bay tới nơi nào tôi cũng không biết nữa, trái tim của tôi, nỗi khổ sở của tôi, tất cả tất cả mọi thứ của tôi, tất cả ném cho thời gian, tôi không có hơi sức xen vào nữa. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này thật lo sợ, lại vội vàng ôm lấy cô, căng thẳng nói: "Khả Hinh! ! ! Em đừng như vậy! !"

Đường Khả Hinh xoay mặt, rơi lệ nhìn về phía trước, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi thật sâu.

"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của cô, đau lòng nhìn cô, hỏi: "Em vẫn yêu anh sao? Vẫn yêu sao?"

"Tôi không biết. . . . . ." Đường Khả Hinh mệt mỏi nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong tròng mắt cô mệt mỏi thật sâu, không nói chuyện gì, đột nhiên cúi xuống, hôn mạnh đôi môi hồng mềm mại của cô! !

Đường Khả Hinh không có từ chối, cũng không có nghênh hợp, mặc cho nước mắt từng viên xẹt qua gương mặt trắng nõn. Tưởng Thiên Lỗi rời khỏi nụ hôn kia, lại vội vàng nhìn cô! ! Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn về phía trước.

Lúc này cửa thang máy chợt mở ra, một luồng gió lạnh nhào vào.

Tưởng Thiên Lỗi đón gió lạnh lẫm liệt, nhấn thang máy dừng lại tầng lầu, nhìn Đường Khả Hinh trong ánh mắt kia mênh mông và không còn hơi sức, anh đột nhiên thở nặng nề, nói: "Tốt!"

Đường Khả Hinh sâu kín chớp đôi mắt đẫm lệ, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Nếu em không còn yêu anh, anh sẽ buông em ra! Anh không điều cậu ta đi! Anh để cho cậu ta ở khách sạn này, từng bước thăng tiến! ! Để cho em cùng với cậu ta sống thuận lợi ! !"

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, đi ra thang máy, đưa lưng về phía người bên trong thang máy, vô cùng thản nhiên nói: "Em đi đi!"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng của anh, nước mắt rơi xuống, do dự một lát, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng bấm nút thang máy xuống tầng lầu một, ánh đèn sáng lên. . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên, thoáng qua một chút đau lòng.

Đường Khả Hinh mệt mỏi đè xuống nút đóng cửa, ánh đèn sáng lên, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. . . . . .

Một tay nắm lấy cánh cửa thang máy! !

Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trong chớp mắt nắm chặt cửa thang máy, nhìn về phía Đường Khả Hinh, không thể tưởng tượng nổi đau lòng nói: "Thật đi à?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, hai mắt chợt nổi lên hơi nước, nói: "Em. . . . . . cô gái này!"

"Sau này. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, bất đắc dĩ nghẹn ngào nói: "Còn muốn giữ lại người, chân thành một chút. . . . . . Đừng chơi trò hề này nữa. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, hai mắt xẹt qua một chút đau thương, nhưng mềm mại và dịu dàng. . . . . .

Anh đột nhiên mỉm cười, không chắc chắn nhìn về phía cô! !

Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn anh, tay lại nhẹ nhàng buông xuống . . . . . .

Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi thoáng cảm động, chợt đi vào thang máy, lập tức ôm cô mang ra ngoài, đứng ở tầng thượng, đón trời xanh mây trắng, đón lẫm liệt gió, bưng mặt của cô, nhìn đôi mắt cô đẫm lệ, biết cô gái này đã tha thứ cho mình một lần nữa, trong trong lòng đau nhói, lại cúi xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô!

Đường Khả Hinh nhắm lại hai mắt, nước mắt rơi xuống.

Gió, mặc dù lẫm liệt, mặc dù rét lạnh, nhưng ánh mặt trời cũng đang chiếu vào trên người của hai người, bọn họ giống như một đôi tình nhân ở giữa trời đất, cho dù là Eve và Adam, cho dù bị người đời khinh bỉ, nhưng đây là số mệnh, cho dù là số kiếp, có một cô gái tình nguyện vạn tên xuyên tim.

Anh cảm thấy cô trầm luân, lại một lần nữa hiến dâng ra tim của mình, hai mắt xẹt qua ấm áp, giọt lệ lóe lên dưới bầu trời xanh, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đón gió, đón ánh mặt trời, lại quý trọng mút nhẹ môi của cô, không giống với nụ hôn trong quá khứ . . . . . .

Cô cảm nhận được chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn anh.

Anh bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô, cưng chìu mỉm cười, lại cúi xuống, nhẹ nhàng mút cánh môi của cô, rất dịu dàng, rất cưng chìu. . . . . .

Trái tim của cô lại mềm mại, đôi tay không nhịn được nắm nhẹ cánh tay to lớn của anh. . . . . .

Vào lúc này Tưởng Thiên Lỗi cảm giác toàn bộ thế giới vui vẻ vây quanh, bưng mặt của cô, sau khi dịu dàng hôn, đột nhiên đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào trong môi của cô, cùng với đầu lưỡi nhỏ của cô quấn lấy, khi mút được hương ngọt ngào trong chớp mắt, anh nở nụ cười cảm động, thậm chí hấp dẫn gảy nhẹ đầu lưỡi của cô, lại mút liếm. . . . . .

Đường Khả Hinh không cách nào ngăn cản bá đạo và thâm tình của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy, cảm giác anh hơi thở truyền tới khí nóng, nhào về phía mình, cảm xúc đột nhiên dâng trào, đôi tay không nhịn được đưa ra ôm cổ của anh, dường như muốn đón lấy chiều cao của anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm eo nhỏ của cô, để cho cô cả người bay lên, cưng chìu hôn môi của cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, cúi xuống, lại hôn mạnh lên môi của cô! !

Nụ hôn này thỉnh thoảng kéo dài thật dài, thỉnh thoảng ngắn ngủi trong chớp mắt, giống như kéo dài thật lâu thật lâu, cho đến khi hai người đem tịch mịch, khổ sở tách ra trong khoảng thời gian này tất cả đều hôn đủ, mới dừng lại, nhìn nhau.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn hai mắt Đường Khả Hinh vẫn ngấn lệ, liền vươn tay quét nhẹ giọt lệ, nói: "Đừng khóc. . . . . . Sau này anh sẽ không để cho em khóc. . . . . ."

Đường Khả Hinh ở khoảng cách thật gần nhìn nổi đau xót trong tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi, vẫn có chút không tin, nghẹn ngào nói: "Anh thật. . . . . . Trở về sao?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, vốn muốn nói mình không hề rời khỏi, nhưng vẫn phối hợp lời của cô..., cưng chìu cười nói: "Đứa ngốc, anh đã trở về. . . . . ."

Đường Khả Hinh cảm thấy đau lòng, đưa hai tay ra, nhón hai chân lên ôm cổ của anh, khóc kêu to: "Anh xấu xa! Anh rất xấu ! ! Em hận anh chết đi được!"

Tưởng Thiên Lỗi lại không nhịn được nở nụ cười cảm động, ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ tóc cô, hít mùi thơm nơi cổ của cô bay ra, mới sâu kín nói: "Hận anh đi, chỉ cần em không rời khỏi anh, em giết anh cũng được. . . . . ."

Đường Khả Hinh lập tức buông hai tay ra, nước mắt lăn xuống, nhìn anh, đánh mạnh lên bờ vai của anh! ! Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé, đặt ở bên môi, hôn nhẹ. Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống, nhón chân lên ôm anh, làm nũng khóc nói: "Sau này, không cho tùy tiện rời khỏi em."

"Tốt. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cười đáp.

"Đi đâu, cũng phải nói với em một tiếng!"

"Tốt. . . . . ."

"Mỗi ngày, em muốn kiểm tra tin nhắn điện thoại!"

"Tốt. . . . . ."

"Mỗi buổi tối, em đều muốn hỏi anh ở đâu, anh phải trả lời em rõ ràng."

"Tốt. . . . . ."

"Không thể tùy tiện nhìn bất kỳ một cô gái nào!"

"Tốt. . . . . . Anh vốn không thích nhìn phụ nữ. . . . . ."

"Em bị cảm, anh phải ở bên giường chăm sóc em, mua thuốc cho em, rót nước cho em, dỗ em ngủ!"

"Tốt. . . . . . Anh có thể ngủ chung với em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi có chút ngượng ngùng, cúi đầu tao nhã nở nụ cười.

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh!

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn cô, lại bưng mặt của cô nói: "Đứa ngốc, nói đùa với em thôi, anh tôn trọng tất cả ý nguyện của em, chỉ cần em vui vẻ, cái gì cũng được. . . . . ."

Đường Khả Hinh lại cảm thấy cười vui vẻ, đưa hai tay ra ôm anh! !

Tưởng Thiên Lỗi thở phào một cái, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh mây trắng, xúc động nói: "Chỉ mong. . . . . . Mãi mãi bên nhau. . . . . ."

"Chỉ cần anh ở bên cạnh em, trời mưa, gió lốc, động đất, Ngày Tận Thế, em cũng không sợ!" Đường Khả Hinh nhìn anh, rất cố chấp nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô bé ngốc này, lại cảm tính mỉm cười, hôn mạnh lên môi của cô.

"Được rồi, đừng hôn nữa, đến giờ làm việc, em sắp tới trễ. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, cúi đầu nói.

Tưởng Thiên Lỗi nâng nhẹ cằm của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng mềm mại, nói: "Không phải chỉ có một người đàn ông, sau khi em cùng với anh ta sống chung, không muốn em vất vả nữa. . . . . ."

Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn cô, nhưng không có nói gì, ngàn vạn lời cũng không cần nói, ôm nhẹ thân thể của cô, cùng với cô cùng đi ra thang máy.

Đường Khả Hinh đầu tựa vào lồng ngực nóng bỏng của anh, nghe trái tim của anh đập thình thịch, lại đưa ra đôi tay ôm hông của anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ cô đi vào thang máy, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, mới nói: "Tối hôm nay, anh đón em tan việc, đi ăn cơm với em, hả?"

"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đáp nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi cười, đúng lúc này, cảm thấy điện thoại di động chấn động, anh lấy ra nhìn, là điện thoại của Như Mạt, sắc mặt thu lại. . . . . .

Chương 389: Cười giống như nhiều năm trước

"Ai vậy?" Đường Khả Hinh nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn số di động, nhìn trong chốc lát, vẫn quyết định giơ máy trong về phía Đường Khả Hinh nói: "Như Mạt. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn số điện thoại của Như Mạt trong điện thoại di động, lại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười không tự nhiên, nhưng ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, cắt đứt cuộc gọi. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh, không có vui vẻ, lại dâng lên một chút cảm giác có lỗi. Tưởng Thiên Lỗi lại bước lên trước, ôm nhẹ thân thể của cô, hôn nhẹ lên tóc của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào lồng ngực của anh, hai mắt nhắm lại.

Nhà họ Tần.

Phòng ngủ sang trọng yên tĩnh, chính giữa không trung rũ màn lụa màu vàng, kiểu hình tròn, rất mộng ảo, đèn thủy tinh chiếu xuống, ánh sáng chói mắt, sáng đến đáng sợ.

Hôm nay trong nhà tổ chức tiệc, Như Mạt nói rõ tình huống với Tô Thụy Kỳ, Thụy Kỳ liền cho phép cô trở về một ngày, đêm đó phải quay lại, lại phái hai người y tá cùng đi.

Điện thoại di động nhẹ nhàng để xuống.

Như Mạt mặc váy dài cúp ngực màu trắng, bên ngoài khoác lông thú trắng như tuyết, ngồi ở trước gương trang điểm hoa lệ, nhìn khuôn mặt mình tái nhợt, còn có cặp mắt xinh đẹp mộng ảo, mặc dù nổi lên hơi nước vẫn có thể thấy giọt lệ nhớ nhung sâu sắc một người đàn ông. . . . . .

Tấm vé máy bay màu xanh dương, giấu ở trong túi Chanel. Cô lại nhìn mình trong kính, suy nghĩ có phải anh bởi vì mệt mỏi, mà muốn buông tay đoạn ái tình này hay không.

Cửa chậm rãi đẩy ra.

Như Mạt lập tức tỉnh thần, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp mặc tây trang màu xám tro, gương mặt nặng nề lạnh lùng đi vào, tay giơ về phía sau nhẹ đóng cửa lại, đè xuống khóa tâm. . . . . .

Cô lập tức đứng lên, nhìn về phía anh, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đã về. . . . . . Đã về rồi. . . . . ."

Tần Vĩ Nghiệp không lên tiếng, chỉ chậm rãi buông lỏng cúc áo tây trang . . . . . .

Như Mạt lập tức đi tới, nhận lấy tây trang anh cởi ra, ôm nhẹ vào trong ngực, đi về phía đầu kia chiếc giường, giắt trên giá áo gỗ đỏ, cảm giác có bóng đen vượt lên trước mặt, cô mỉm cười xoay người, nhìn Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười nói: "Tối hôm nay, trong nhà có tiệc, có thể phải uống rượu, anh không cần nghỉ ngơi một chút?"

Hai tròng mắt thâm thúy của Tần Vĩ Nghiệp, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Trên mặt Như Mạt hiện lên một chút không tự nhiên, nhìn anh, vẫn kéo ra một nụ cười.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên mỉm cười, lại đến gần một bước, cúi đầu, nhìn cô hỏi: "Có phải. . . . . . Về nhà, cảm thấy rất không tự nhiên hay không?"

"Không có. . . . . . Không có a. . . . . ." Như Mạt lập tức có chút căng thẳng cười nói.

Trên mặt Tần Vĩ Nghiệp hiện lên thay đổi, nhìn cô nói: "So với cái nhà này, bệnh viện làm cho cô thoải mái hơn chứ, muốn gặp người nào, bất cứ lúc nào có thể gặp. . . . . ."

Sắc mặt Như Mạt lập tức tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn Như Mạt, đột nhiên mỉm cười, nói: "Ngày hôm qua vợ nhỏ của chủ tịch Lưu ở bên ngoài đột nhiên mang thai, để cho tôi nghĩ ra biện pháp ném cô ta xuống biển. . . . . ."

Trái tim Như Mạt ầm một tiếng, vỡ vụn.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, hai mắt hiện lên lạnh lẽo, nói: "Cô sợ à?"

Hai mắt Như Mạt xoay tròn, lập tức thở mạnh một cái, nói: "Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có. . . . . ."

Tần Vĩ Nghiệp lại khẽ mỉm cười, đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai của cô, nói: "Chỉ nói đùa với cô thôi, tôi là Thị Trưởng, làm sao lại làm chuyện phạm pháp?"

Như Mạt cảm giác mình giống như bị rắn cắn, chấn động mạnh!

Tần Vĩ Nghiệp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn vẻ đẹp hiếm có của người vợ này, nói: "Khuôn mặt thật đẹp, nếu như không tìm được trái tim cấy ghép, có phải cô muốn chết hay không không?"

Như Mạt hoảng sợ đến cả người bắt đầu chợt run rẩy.

"Đến lúc đó, cô không chết, mẹ cũng khóc chết, bà còn trông cậy có cháu nối dõi tông đường đấy. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp nhìn cô, cười.

Hai mắt Như Mạt hiện lên nước mắt hoảng sợ.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên hỏi: "Cô sợ cái gì? Tôi sợ mới đúng! Nếu như cô chết, sau này còn ai diễn trò với tôi?"

Như Mạt thở nặng nề một cái, chợt lui người về phía sau, tay nắm chặt một góc bàn trang điểm. Mắt tràn lệ.

Sắc mặt của Tần Vĩ Nghiệp lạnh lẽo, nói: "Hôm nay Ủy viên Trương và Thủ tướng cùng buộc tôi ký công văn phê duyệt dự án khách sạn dưới nước! Cô không phải không biết tôi ký rất không tình nguyện! Nhưng Tưởng Thiên Lỗi anh ta lợi hại, anh ta có thể xây dựng quan hệ với Ủy viên Trương! ! Cho dù Tần Vĩ Nghiệp tôi là quan chức cấp cao, cũng đánh không lại bàn tay âm hiểm độc ác của anh ta che giấu ở trong bóng tối! !"

Nói xong! !

Ánh mắt anh giống như dã thú đáng sợ trong bóng tối, thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn, vung tay lên, tát mạnh Như Mạt một bạt tai trí mạng!

"A . . . . . ." Một tiếng thét chói tai, cả người Như Mạt ngã về phía bàn trang điểm, đầu cúi trước gương, tay chống ngã vô số mỹ phẩm. . . . . . bộp bộp bộp lăn xuống trên mặt đất!

Tần Vĩ Nghiệp lại nắm chặt cánh tay Như Mạt, kéo mạnh cả người cô lên, tức giận nhìn cô, rống: "Nói! ! Lần này ở bệnh viện, có lên giường với anh ta hay không! !"

"Không có. . . . . . . . . . . . Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Như Mạt rơi lệ, hoảng sợ run rẩy lắp bắp nói.

"Không có?" Ánh mắt Tần Vĩ Nghiệp cứng rắn, lập tức ra lệnh: "Vào đi! !"

"Đừng. . . . . ." Nước mắt Như Mạt lăn xuống, nhìn Tần Vĩ Nghiệp van xin, bật khóc.

"Thu hồi tiếng rên rỉ của cô! ! Tôi không muốn nghe! !" Tần Vĩ Nghiệp tức giận xoay người! !

Cửa ầm ầm mở ra! !

Hai nữ bác sĩ nữ và một y tá mang theo dụng cụ tinh vi, mang khẩu trang màu trắng đi vào, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, lạnh lùng gọi: "Thị Trưởng! !"

"Kiểm tra thân thể của cô ta thật kỹ cho tôi! ! Rốt cuộc có bị người phá hay không! !" Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng vô tình nói!

"Không cần. . . . . ." Má trái Như Mạt sưng đỏ, nước mắt lăn xuống nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, bật khóc, nói: "Em cầu xin anh, Vĩ Nghiệp, nể tình vợ chồng, không nên đối xử với em như vậy . . . . . Không cần. . . . . . Đừng để người khác đối với em như vậy, em không có làm chuyện có lỗi với anh, em không có. . . . . ."

"Kiểm tra!" Tần Vĩ Nghiệp quát lớn! !

"Vâng!" Hai nữ bác sĩ nhanh chóng tiến lên, nắm thân thể mềm mại của Như Mạt, kéo cô vào phòng tối.

Như Mạt sụp đổ khàn giọng kêu to: "Vĩ Nghiệp! Không...không nên đối xử với em như vậy, em cầu xin anh. . . . . ."

Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng đứng ở một bên, không lên tiếng! !

Trong phòng tối truyền đến tiếng kêu thê thảm, còn có tiếng khóc Như Mạt: "Buông tôi ra! Buông tôi ra . . . . . . tôi cầu xin mọi người, không nên đối với tôi như vậy . . . . ."

Vẻ mặt người giúp việc run rẩy đứng ở ngoài phòng ngủ, nghe tiếng thét này, hoảng sợ đến hai mắt nổi lên hơi nước, người giúp việc hầu hạ Như Mạt lần trước, bởi vì hoảng sợ, nói mấy câu ra ngoài, buổi tối liền bị đánh cho gần chết, hơn mấy tháng không xuống giường được. . . . . . Cô thở hổn hển, muốn chạy trốn, nhưng biết, chỉ cần mình quay người lại, có lẽ cả đời cũng không rời khỏi nhà họ Tần. . . . . .

Thời gian từng giờ từng giờ đã qua.

Hai người nữ bác sĩ mở cửa đi ra, lấy khẩu trang xuống, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp nói: "Thị Trưởng, đã kiểm tra xong, đầy đủ không tổn hao gì."

Tần Vĩ Nghiệp hơi ngẩng mặt, đáp: "Tốt."

Y tá đem Như Mạt sụp đổ khóc rống đi qua, ném lên giường. . . . . .

"Đừng dùng sức giày vò cô ta như vậy, nếu như chết rồi, trò chơi này sẽ chơi không vui rồi !" Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng nói.

"Vâng!" Ba người đồng thời lên tiếng trả lời, liền đi ra ngoài.

Như Mạt thoi thóp nằm ở trên giường, hai mắt hiện lên nước mắt, nhìn về phía trước.

Tần Vĩ Nghiệp xoay người, nhìn bộ dáng của cô muốn chết, di chuyển bước chân, từng bước từng bước đi về phía cô. . . . . .

Như Mạt nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, chợt giật mình, chậm rãi giãy giụa, ngồi dậy, đắp chăn che ở trên người, không dám nhìn anh. . . . . .

"Mới vừa. . . . . . Xảy ra chuyện gì?" Tần Vĩ Nghiệp đột nhiên ngồi ở trên giường, vươn tay chạm nhẹ mặt của cô, hỏi.

Nước mắt lăn xuống.

Như Mạt thở gấp gáp, vội vàng cuồng cuồng lắc đầu, nói: "Không có. . . . . . Không có xảy ra cái gì. . . . . ."

"Cô tính nói cho người nào?" Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười hỏi.

"Không muốn nói cho người nào. . . . . ." Vẻ mặt Như Mạt hoảng sợ đến run rẩy, khủng hoảng, thở gấp gáp nói.

Tần Vĩ Nghiệp nghe vậy, xoay mặt suy nghĩ một chút, thì ra trên gương mặt lịch sự nho nhã, lại hiện lên vẻ u ám, nói: "Nói cho Tưởng Thiên Lỗi đi, anh ta sẽ phẫn nộ lên, sẽ xé tôi ra. . . . . . Cô muốn nói với anh ta không. . . . . ."

"Không. . . . . . Không nói. . . . . ." Nước mắt Như Mạt lăn xuống, run rẩy nói.

Tần Vĩ Nghiệp quay đầu sang nhìn cô, lại cười khẽ nói: "Thế nào? Cô cũng sợ tôi xé anh ta, cho nên mới không nói hả. . . . . ."

"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Như Mạt vội vàng nói.

Tần Vĩ Nghiệp tức giận trừng mắt, vung lên tay, bộp một tiếng, tát mạnh trên mặt của cô! !

Như Mạt lệch mặt, nước mắt lăn xuống, váng đầu ù tai, mặt bỏng rát muốn ngất đi.

"Tốt nhất không nên nói lung tung, nếu như cô nói lung tung, anh ta muốn xé tôi..tôi cũng sẽ xé anh ta, đem tất cả chuyện tốt nhà họ Tưởng làm nhiều năm trước, tố cáo cho truyền thông, tôi muốn nhà bọn họ sụp đổ. . . . . . sự nghiệp lung lay. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp âm u nhìn cô.

Như Mạt không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt càng không ngừng lăn xuống, tuyệt vọng sụp đổ, không thốt nên lời.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Vĩ Nghiệp lập tức quay mặt sang, nhìn về phía cánh cửa kia, vẻ mặt mới vừa u ám từ từ trầm xuống sau đó hiện lên nụ cười lịch sự cùng ôn nhu, đứng lên đi về phía cánh cửa kia. . . . . .

Như Mạt lập tức lau khô nước mắt, nhẹ nghiêng người nằm ở trên giường, run rẩy kéo chăn, che ở trên người, nhanh chóng đè xuống cảm xúc hoảng sợ, để cho mình chậm rãi nhắm mắt lại.

Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười mở cửa, thấy mẹ mặc sườn xám màu xanh lá cây, đứng ở trước mặt của mình, quan tâm cười hỏi: "Như Mạt ra sao? Trở về thân thể có khó chịu hay không?"

"Không có việc gì. . . . . . rất tốt. . . . . . Mẹ vào xem một chút. . . . . ." Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười đỡ mẹ đi vào, nghiêng người liếc mắt nhìn người giúp việc ngoài cửa.

Người giúp việc lập tức giật mình, nắm chặt thuốc mỡ giống như kem trong tay, sự thực là thuốc trị tiêu sưng giảm đau, giấu ở phía sau, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tần Vĩ Nghiệp hài lòng đỡ mẹ đi vào.

"Như Mạt. . . . . ." Bà Tần đau lòng đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt Như Mạt chậm thiếp đi, gọi nhỏ: "Khá hơn chút nào không?"

Như Mạt chậm rãi mở mắt, nhìn Bà Tần, mỉm cười nói: "Mẹ. . . . . . Con không sao. . . . . . Có Vĩ Nghiệp ở một bên chăm sóc con. . . . con rất tốt. . . . . ."

"Vậy thì tốt, gần đây Vĩ Nghiệp quá bận rộn, luôn lơ là với con. . . . . ." Bà Tần nhìn con dâu, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, luôn ảo tưởng có một ngày, con trai khôi phục năng lực đàn ông bình thường, sinh cháu trai cho nhà họ Tần.

"Không có việc gì, anh ấy bận việc nước, quan trọng hơn nhiều so với con." Như Mạt mỉm cười nói.

"Khó được con hiểu rõ chuyện lớn, Vĩ Nghiệp sẽ ứng cử Ủy viên, không thể bỏ qua công lao chức vị phu nhân này . . . . . ." Bà Tần thật lòng cầm tay của cô nói.

"Có thể gả cho anh ấy là phúc phận của con. . . . . ." Như Mạt dịu dàng mỉm cười nói.

"Có lẽ là phúc phận đấy. . . . . . Có lúc quên ở bên cô ấy, vì không làm nũng?" Tần Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh vợ, ôm nhẹ cô, hôn trán của cô.

Như Mạt khẽ nhắm hai mắt, giống như rất hưởng thụ nụ hôn này.

"Nhìn các con ân ái mẹ rất vui vẻ. Năm giờ tiệc mới bắt đầu, khó được các con cùng ở nhà. . . . . . Vậy cùng nhau nghỉ ngơi đi. . . . . ." Bà Tần nói xong, liền đứng lên, mỉm cười đi ra ngoài.

Tần Vĩ Nghiệp ôm vợ, thấy mẹ mới vừa đi khỏi, liền thả Như Mạt ra, lạnh lùng gọi: "Vào đi!"

Người giúp việc lập tức run rẩy cầm thuốc mỡ đi tới.

"Bôi mặt mũi cho cô ấy thật tốt! Nếu như có người nhìn thấy cô ấy có chút sưng đỏ, tôi chặt gãy xương cô!" Tần Vĩ Nghiệp nói xong, người đã đi ra ngoài! !

Người giúp việc nghe cửa vang "ầm" một tiếng, lập tức bật khóc nhìn về phía khuôn mặt Như Mạt khổ sở rơi lệ, mình cũng không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Phu nhân, gọi điện thoại cho Tưởng Tiên Sinh nhé? Nếu như không, hôm nay cô lại khó qua. . . . . ."

Như Mạt nằm ở trên giường, rưng rưng nhìn phía trước, nhớ tới người đàn ông mình yêu nhất, vào mùa xuân cùng mình nằm ở trong trăm khóm hoa, ôm nhau, ngọt ngào hôn, khi đó anh cười thật dịu dàng và hạnh phúc, trái tim tuyệt vọng vỡ nát, nước mắt lăn xuống nói: "Không. . . . . ."

"Tại sao?" Người giúp việc đau lòng nhìn cô, hỏi.

Như Mạt giống như nhìn thấy Thiên Lỗi đứng ở dưới ánh mặt trời, đang mỉm cười hạnh phúc vẫn tay với mình, nói gặp lại, trong long cô đau nhói, sâu kín nói: "Bởi vì. . . . . . Tôi muốn anh ấy hạnh phúc. . . . . . Tôi muốn anh ấy. . . . . . cười. . . . . . Như nhiều năm trước. . . . . ."

Chương 390: Rương hành lý lớn

Thang máy nhanh chóng trượt xuống lầu một.

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, vẫn còn đang nhìn cô thật sâu. Mặt của Đường Khả Hinh có hơi hồng, cũng lộ nụ cười ngọt ngào.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé, đặt ở trên môi của mình hôn, lại đưa một cái tay khác, dùng ngón cái sờ nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, đến nay vẫn để ý chuyện Trang Hạo Nhiên cùng với cô nằm ở trên một cái giường, mới có thể hôn môi, liền có chút không vui nói: "Rốt cuộc, đêm hôm đó hai người có hôn hay không?"

Giọng nói ghen tuông.

Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười.

"Rốt cuộc có hay không có?" Tưởng Thiên Lỗi lại nặng giọng, nhìn cô hỏi.

Lòng của Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng, nhìn anh, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Em thật sự không biết. . . . . ."

"Không biết?" Tưởng Thiên Lỗi đọc xong ba chữ này, lại có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Đừng thành thực như vậy, em có thể nói cho anh biết, không có!"

Phốc!

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thẹn thùng và dịu dàng, cảm xúc lại dâng lên, chậm rãi tiến lên, nâng nhẹ mặt của cô, muốn hôn cô. . . . . .

"Đừng! Một chút nữa có người đi vào thì làm thế nào?" Đường Khả Hinh xoay mặt đi, nắm nhẹ cánh tay của anh.

"Suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc ấy các người có hôn hay không. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại bá đạo bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói.

"Nếu như hôn thì sao?" Đường Khả Hinh nhịn cười, nhìn anh.

"Nếu như hôn, anh sẽ muốn lại gấp trăm lần! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã cúi xuống, cùng với cô triền miên cuồng nhiệt hôn, đôi tay ôm nhẹ hông của cô, vô cùng thâm tình triền miên quấy lấy đầu lưỡi cô.

"Ưmh. . . . . ." Thân thể Đường Khả Hinh dần dần nóng lên, trên mặt cũng đỏ ửng.

Tưởng Thiên Lỗi cảm giác trăm ngàn lần cũng hôn không đủ, cũng hiểu được thời gian không nhiều lắm, nhanh chóng kết thúc nụ hôn, nói: "Anh muốn là người đàn ông đầu tiên hôn em, cũng muốn là người cuối cùng!"

Đường Khả Hinh nghe lời này, khẽ mỉm cười, lại không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, ở trong bóng tối người nào đó bá đạo kiềm chế hôn, hơi mất hồn.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tròng mắt hơi híp, lập tức hỏi: "Nói! Ngoại trừ anh ra, còn có tên chết tiệt kia hôn không nhớ nổi, còn có người khác hôn em không?"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười, nói: "Không có. . . . . ."

"Có. . . . . . hay không có?" Tưởng Thiên Lỗi bắt chước Trang Hạo Nhiên nói !

"Không có. . . . . . Không có !" Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, phát hiện sau khi khuôn mặt mình bị phá hủy, tại sao trở nên rất thành thật, đưa hai tay ra, ôm cổ của anh, nhón chân lên, hôn trên môi anh, mới nói: "Em chỉ cho anh. . . . . ."

Nghe lời này. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hài lòng cười ngọt ngào, ôm lấy thân thể của cô, lại cúi xuống, hôn nhẹ trên môi của cô.

Thang máy đinh một tiếng, sắp tới lầu một, Đường Khả Hinh nhanh chóng đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, chỉnh sửa tóc ngắn một chút, ho khan một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, mỉm cười.

Cửa thang máy mở ra, lại là đại sảnh náo nhiệt, khách lui tới khắp nơi.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt dịu dàng xẹt qua một chút ngọt ngào.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, cũng dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: "Đi đi. Tối hôm nay anh tới đón em."

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, luôn có chút không an tâm.

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tối hôm nay anh nhất định sẽ tới đón em!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nói rất chắc chắn!

Đường Khả Hinh nhìn vẻ chắc chắn trong hai tròng mắt anh, liền mỉm cười, phát hiện hình thức thật sự rất quan trọng, nói: "Tốt. Em chờ anh."

Cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại.

Đường Khả Hinh đứng ở bên ngoài thang máy, vẫn có cảm giác thật lo lắng, lại không thốt nên lời, đôi tay xoắn xuýt vào nhau, thở mạnh một cái, mới cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa cảm giác nụ hôn mới vừa rồi vô cùng hư ảo, giống như chưa từng xảy ra, mặc dù có ngọt ngào, nhưng thân thể nhẹ tênh, một chút ưu sầu len vào trái tim, phát hiện ước hẹn cũng làm cho mình hoảng sợ. . . . . .

Bất tri bất giác, cô đã đi ra phía sau vườn hoa, đứng ở trước đài phun nước dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu lên, nhìn bọt nước văng khắp nơi, đột nhiên phát hiện, mình lại chìm vào vòng nước xoáy, hai mắt nhấp nháy, không muốn suy nghĩ nhiều, mới xoay người đi khỏi, lại phát hiện chuông điện thoại di động vang lên, cô ngạc nhiên cầm điện thoại di động lên, thấy là Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, trong lòng không khỏi ấm áp, ngọt ngào nhận điện thoại, đáp nhẹ: "Alô. . . . . ."

"Một chút nữa anh sẽ đi họp. . . . . ." Giọng nói trầm trầm của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, dừng ở tại chỗ, nghe giọng nói này, đột nhiên mỉm cười, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào ứng: "Vâng. . . . . ."

"Em trở về làm việc, không nên quá vất vả." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, nghe tiếng của Đông Anh nói sắp vào cuộc họp, liền xoay người đi khỏi.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, đứng ở bên cạnh đài phun nước, nhớ lời anh mới nói, trong lòng có chút kiên quyết, muốn cùng anh trải qua mọi chuyện.

Cao ốc văn phòng Hoàn Á, không khí vẫn sinh động náo nhiệt, đều đang bàn về đám cưới của Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, Tào đại Phó Tổng đã đợi không kịp, phát kẹo cho mọi người khắp nơi, không biết vui mừng đến cỡ nào, giống như ngày mai sẽ kết hôn !

Đường Khả Hinh cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi vào thang máy, tay vẫn nắm điện thoại, nhấn nút lên tầng lầu Tổng Giám đốc, nghĩ tới tối hôm nay, sau khi tan việc, Tưởng Thiên Lỗi sẽ tới đón mình, có thể đi chỗ nào ăn cơm đây? Trong lòng của cô lại giống như mèo cào, ngọt ngào mềm mại, cầm điện thoại di động lên, đậy nắp mặt, cười xấu hổ.

Thang máy đinh một tiếng, mở ra.

Đường Khả Hinh đi ra thang máy, thấy mọi người vẫn náo nhiệt, cô cũng tràn ngập nụ cười, vội vã đi khỏi trở về phòng làm việc, nhìn bó Hoa hồng xanh của mình, đúng lúc này, thấy Tiêu Đồng từ Văn phòng Tổng Giám đốc đi ra, nhìn mình cười nói: "Cô đã đến rồi, vừa đúng, Tổng Giám đốc có chuyện tìm cô !"

"Tốt!" Đường Khả Hinh lập tức thu hồi điện thoại di động, trong trẻo đáp, vừa đi, vừa hỏi: "Anh ấy họp xong rồi hả ?"

"Họp xong rồi." Tiêu Đồng mỉm cười đi trở về phòng thư kí.

Đường Khả Hinh nói xong, người đã nhẹ nhàng đẩy cửa chính phòng Tổng Giám đốc, lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi và quần tây, kéo hai cái rương lớn, đến cạnh ghế sa lon, kéo dây kéo, mở ra. . . . . .

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn anh, hỏi: "Anh. . . . . . Mua hai rương lớn làm gì vậy?"

Trang Hạo Nhiên đứng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười rất đáng yêu nói: "Không phải cô nói, tối hôm nay, phải đến nhà tôi thu dọn hành lý cho tôi sao? Tôi nghĩ, nhà tôi không có rương lớn, cô không tìm được, có thể gấp gáp không để vào được bao nhiêu quần áo hay không? Vì đây là cô quan tâm, tôi mới tự mình đến Câu lạc bộ mua hai cái. Xem đi? Khá lớn chứ? Cho cô mặc sức đóng đầy chứ?"

Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên đầy nhiệt tình, mới nhớ tới chuyện sáng sớm hôm nay, cô không biết nên làm sao mới phải, trong lòng bắt đầu có chút do dự. . . . . .

"Nhìn đi !" Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn rương hành lý, cười nói: "Có đủ lớn hay không? Nếu như không đủ, tôi lại đi mua cái cực lớn!"

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cười cười, mới đi đến bên cạnh rương hành lý, nhìn hai cái rương màu xanh dương đậm thật lớn mở ra, thật sự rất lớn, có thể để rất nhiều rất nhiều đồ, trong lòng của cô khẽ lay động, nhớ tới Trang Hạo Nhiên bởi vì tình cảm của mình và Tưởng Thiên Lỗi, mà nhiều lần làm bạn, càng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. . . . . . Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên vội vàng nói: "Tổng Giám đốc, tôi nhất định sẽ rất chăm chỉ làm việc, học rượu đỏ thật tốt, tuyệt đối, sẽ không để cho anh thất vọng! Bởi vì tôi tuyệt đối không hâm mộ đàn ông người khác, mà không sống, không làm việc!"

"À?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, kỳ ngạc nhiên, liền ngẩn người đáp.

"Thật! Anh phải tin tưởng tôi, Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng nhất định sẽ làm việc, cố gắng học tập, tranh giành cuộc so tài rượu đỏ lần này, lấy được thành tích tốt!"

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên yên lặng nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh có chút áy náy nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Thật xin lỗi, tối hôm nay. . . . . . tôi có chuyện, không có cách nào đi đến nhà của anh giúp anh. . . . . . Cũng không có biện pháp giúp anh thu dọn quần áo. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, thật lâu, rốt cuộc hai mắt xẹt qua nụ cười hiểu ý.

"Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, thở dài một cái.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại mỉm cười, nhìn cô ngoắc ngoắc tay, nói: "Tới đây đi!"

Đường Khả Hinh nghe vậy, chậm rãi di chuyển bước chân đi tới trước mặt của anh, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn thật sâu hai mắt cô, xẹt qua một chút đỏ đỏ, đoán chừng mới vừa khóc, nhưng hai mắt lộ ra một chút ánh sang kiên quyết, môi mềm tươi đẹp mà đầy đặn, liền mỉm cười, nói: "Biết rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh xin lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh. . . . . . Biết cái gì?"

"Biết cô ngốc! Hiện tại đã mấy giờ rồi, lúc này mới đi làm?" Trang Hạo Nhiên nhắc tới cổ tay nhìn thời gian, đã ba giờ, liền trợn mắt nhìn cô, nói: "Còn nói muốn làm việc thật tốt!"

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, liền làm bộ nghiêm túc nói: "Mau đi ra! Cô phải làm một đống chuyện !"

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại im lặng nhìn cô.

"Vậy tối nay. . . . . . một mình anh. . . . . ."

"30 năm trước, rất nhiều thời gian, tôi cũng một mình!" Trang Hạo Nhiên khẳng định cười nói với cô.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.

"Bà cô ơi, tôi thật sự phải làm việc." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nở nụ cười nói.

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn đứng tại chỗ, bất động.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, đột nhiên đôi tay nắm chặt bả vai của cô, xoay người của cô, đẩy cô ra phòng làm việc, nói: "Đi mau ! Làm việc cho tốt, học tập tốt, mỗi ngày tiến bộ!"

Đường Khả Hinh lại xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên không nhịn được nói: "Tối hôm nay tôi. . . . . ."

"Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, nghiêm túc rất bình tĩnh nói: "Trên thế giới này, xung quanh của chúng ta không có ai, trái đất vẫn quay như thường!"

Đường Khả Hinh nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: "Chúng ta vẫn luôn một mình! Cô đơn là tất nhiên, mặc kệ cô lựa chọn như thế nào, nếu sợ cô đơn, có lẽ sẽ đổi lấy càng nhiều cô đơn hơn. Cố lên đi! Tôi tin cô !"

"Rốt cuộc anh nói gì? Tôi chỉ muốn. . . . . ."

"Tôi không cần cô làm bạn, tối nay Cố Di sẽ nói chuyện phiếm với tôi đến suốt đêm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, đẩy nhẹ cô đi ra ngoài, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng đóng cửa.

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Đường Khả Hinh nhào tới.

Cửa đã đóng chặt.

Tay của Trang Hạo Nhiên đè chặt cánh cửa, im lặng không lên tiếng, điện thoại vang lên, anh lấy điện thoại di động ra, nhận máy, đáp: "Ừm!"

"Tổng Giám đốc, nhà hàng "Tây lệ" trên đỉnh núi, ghế dài đã đặt xong rồi, bảo đảm trời chiều xuống, có thể nhìn thất lá phong đỏ rực khắp núi!" Tiêu Đồng cười nói.

Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới chậm rãi nói: "Hủy bỏ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro