C401 - 405

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 401: Cô có bạn trai chưa?

"Mau dậy đi. . . . . . Tôi còn muốn anh đi theo tôi đi dạo phố một chút đấy." Tiếng của Cố Di lại từ trên lầu truyền tới.

Trang Hạo Nhiên tiếng thở dốc nặng nề mệt mỏi truyền đến, cuối cùng vẫn truyền đến âm thanh rời giường cùng tiếng bước chân trầm trầm.

Đường Khả Hinh đứng ở dưới lầu, im lặng đem hộp giữ tươi đặt ở trên bàn trà, nắm túi xách, đặt ở bên ghế sa lon, mới đi vào trong phòng bếp, đầu tiên nhanh chóng vo gạo, nhanh chóng nấu cơm, sau đó muốn mở hộp giữ tươi ra, mới phát hiện hộp giữ tươi ở bên ngoài, liền nhanh chóng đi ra phòng khách, vừa muốn cầm hộp giữ tươi lên, cũng đã nghe được trên lầu truyền tới tiếng cười ngọt ngào của Cố Di, cô liền sâu kín ngẩng đầu lên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên rửa mặt xong, vẫn mặc áo ngủ trắng, khuôn mặt tiều tụy, hết sức mệt mỏi, đôi tay cắm trong túi áo ngủ, thở dài một cái, vẫn rất mệt mỏi nhìn dưới lầu, lại thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên ghế sa lon, đang nhìn mình, dừng bước lại, mặt không lộ vẻ gì nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhìn trong tròng mắt anh lộ ra lạnh nhạt, cô lại hết sức khó xử vừa định hỏi anh, lại nhìn thấy khóe miệng bên trái của anh sưng đỏ, thậm chí khóe môi còn rách ra, còn có một chút máu, cô thở hốc vì kinh ngạc, kinh ngạc nhìn về phía anh, gọi: "Tổng Giám đốc! Mặt của anh. . . . . ."

Cố Di dựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cũng mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn khóe miệng Trang Hạo Nhiên sưng đỏ, cười nói: "Ôi chao! Đừng ngạc nhiên, đàn ông đánh nhau rất hấp dẫn! Chỉ cần không phải vết móng tay, cái gì tôi cũng có thể tiếp nhận!"

Trang Hạo Nhiên im lặng quay mặt sang, nhìn cô.

Cố Di đột nhiên mỉm cười, dắt người anh bất đắc dĩ, đi xuống lại nói: "Chỉ là, tối hôm qua ai can đảm dám đánh anh? Nhất định là anh để cho anh ta đánh."

"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên không có nhìn Đường Khả Hinh, mà từng bước từng bước đi xuống lầu.

"Bởi vì tôi biết anh có thể đánh . . . . . ." Cố Di cười nói.

Trang Hạo Nhiên không muốn quan tâm cô, mới mở miệng nói chuyện, lại soẹt vết sẹo góc trái, anh nhăn mặt khẽ kêu một tiếng, tay đè lên vết thương, có chút khó chịu thở dốc một hơi.

"Anh. . . . . . Làm sao sẽ biến thành như vậy?" Đường Khả Hinh lập tức quên mất Cố Di tồn tại, thật lo lắng cho nhìn về phía anh hỏi.

"Không có việc gì. Tới sớm như vậy?" Trang Hạo Nhiên vẫn rất buồn ngủ, đi qua bên cạnh cô, ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

Tối hôm qua ngủ rất khuya sao? Đường Khả Hinh im lặng quay đầu, nhìn bộ dáng anh mệt mỏi mệt mỏi, muốn hỏi câu này nhưng không dám mở miệng.

"Khả Hinh! Tôi thật sự đói bụng thật. . . . . ." Cố Di mỉm cười tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía cô, có chút áy náy nói.

"A. . . . . . Chị chờ một chút, lập tức xong ngay." Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, lập tức xoay người đi vào phòng bếp, trong lòng vẫn nghĩ tới vết thương nơi khóe miệng Trang Hạo Nhiên, là có từ lúc nào.

"Có muốn lấy cái gì xoa cho anh hay không?" Cố Di ngọt ngào nhìn anh, hỏi.

"Không cần, chuyện nhỏ." Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.

"Vậy anh ngồi trước một lát, tôi đi thay quần áo." Cố Di nói xong, cũng mỉm cười đi lên lầu, chuẩn bị thay quần áo.

Đường Khả Hinh im lặng lấy đĩa sứ màu trắng, đặt ở trước tủ bếp, mở hộp giữ tươi, từ bên trong lấy ra từng miếng màu vàng lát cắt thật dài ướp gia vị, từng miếng từng miếng đặt ở trên dĩa, cầm nó mới xoay người, lại thấy Trang Hạo Nhiên đã ở trước mặt, mệt mỏi mở cửa tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra chai nước khoáng Pháp. . . . . .

Đường Khả Hinh cầm cái đĩa, nhìn chằm chằm má trái anh sưng đỏ, theo bản năng nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi nhận được cú điện thoại kia, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, trên mặt kéo ra nụ cười miễn cưỡng, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên dùng tay vặn nắp chai nước khoáng, đem nắp bỏ vào trong thùng rác, uống hết sức khát, cơ ngực hấp dẫn xuất hiện ra, biết bình thường anh hết sức nhiệt tình yêu thích vận động, cũng hiểu trong thế giới của anh, từ trước đến giờ không có đối thủ.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đặt cái đĩa vào trong tủ lạnh, đóng cửa lại, mới hỏi: "Vết thương nơi khóe miệng anh, không phải là. . . . . . là . . . . . Tưởng Thiên Lỗi đánh chứ?"

Trang Hạo Nhiên uống chai nước khoáng một hơi, thở dốc một hơi, mới nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt rốt cuộc hiện lên nụ cười, nói: "Tại sao cô cảm thấy, là anh ấy đánh tôi?"

Đường Khả Hinh giương mắt nhìn anh, thật lòng nói: "Ngoại trừ anh ấy ra. . . . . . Còn có ai dám đánh anh?"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cúi đầu cười cười, nói: "Không phải, cô nghĩ quá nhiều."

Anh nói xong, liền xoay người đi khỏi. Một bàn tay nhỏ bé nắm ống tay áo của anh.

Trang Hạo Nhiên dừng bước chân, quay đầu, nhìn về phía cô. Đường Khả Hinh thật lo lắng nhìn anh, lại không thốt nên lời.

"Thật không có việc gì, chỉ một chút ngoài ý muốn, đừng lo lắng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên hiểu rõ hai mắt cô lộ ra lo lắng, liền cười khẽ vươn tay, vỗ vỗ bả vai của cô, mới im lặng đi ra ngoài, nhưng không ngồi ở trên ghế sa lon, mà trực tiếp lên lầu thay quần áo.

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng của anh, lập tức đè xuống suy nghĩ nặng nề.

Trên lầu truyền tới tiếng cười rất ngọt ngào của Cố Di.

Đường Khả Hinh không nói gì, im lặng xoay người, lấy đĩa thủy tinh ra, múc muỗng cơm tẻ, thả vào một bên, đầu tiên trải ra một chút, sau đó bỏ vào giấm sushi, đeo bao tay vệ sinh trong suốt, trộn cơm, sau khi trộn đều, mới từ trong tủ lạnh lấy con lươn làm xong, nhanh chóng ướp một chút gia vị, trở chảo nóng, bỏ lươn vào chiên lên, lấy thêm sốt tương Nhật Bản, nhẹ nhàng vẫy trên thịt lươn rồi vẫy vừng lên, trở nhẹ một chút, cảm thấy lươn đã bắt đầu có mùi thơm, mới có chút hài lòng đưa lên đĩa.

Lúc này, cơm đã nguội. Đường Khả Hinh lại đeo bao tay trong suốt cái, nhẹ dính mấy hột cơm trên tay, ngửi một cái, phát hiện mùi vị của nó đã thích hợp, liền lấy dưa chuột ướp muối thay thế cho tảo tía, cuống cơm trộn trước sau đó dùng chuột lát cắt đã ướp muối cuốn lại, từng cái từng cái đặt vào trong đĩa dài khác, lại đem con lươn, cắt ra từng khối, thật khéo tay đặt ở phía trên từng khối cơm, sau đó rải lên từng viên trứng cá đỏ tươi. . . . . .

Nồi nước đã sôi rồi. Đường Khả Hinh lập tức bỏ vào một phần cơm trắng còn dư lại, sau khi cho một chút dầu mè vào trong nước sôi, cầm cái muỗng lên nhanh chóng khuấy đều, trực tiếp khuấy cho nó thành sệt sệt mới đập trứng gà, vừa quấy vừa rót trứng gà vào trong nước, lại lấy hành lá cắt nhỏ, rau thơm, cần thái, chân giò hun khói. . . . . . món cháo thập cẩm là bữa ăn sáng sở trường của cha, không lâu lắm, cháo thập cẩm đã nấu xong, bay ra một mùi thơm làm tinh thần người ta phấn chấn. . . . . .

Khả Hinh hài lòng mỉm cười, lúc này, mới tắt lửa, lập tức từ trong hộp giữ tươi, lấy ra loại gừng đặc biệt của nhà Tiểu Nhu, loại gừng này là gừng đặc trưng của thành phố này, so với gừng trong sách vỡ, nó giòn hơn, ngọt hơn, chỉ hơi cay, kết hợp với cháo nóng, có lẽ là món ăn tỉnh thần, cũng có thể. . . . . . Khả Hinh đặt miếng gừng ở trên tấm thớt bằng phẳng rộng rãi, cầm dao nhỏ sắc bén, chỉ dùng ngón trỏ đè nhẹ miếng gừng, con dao lưu loát đông đông đông thật nhanh thái sợi gừng xong, đem đĩa gừng thái sợi, vẫy lên dầu mè và nước tương ngọt, ở xung quanh đặt nhẹ hai đóa hoa nhỏ bằng cà chua, đặt ở cả hai đĩa, mới hài lòng bưng nó ra bàn cơm trước, lại bưng dưa chuột cuốn ra, mới mang bao tay dầy, cẩn thận bưng nồi cháo nóng, nhẹ nhàng mở nắp. . . . . .

Lúc này, Trang Hạo Nhiên đã mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu đen, nhất phái hiên ngang quân tử đi xuống lầu, Cố Di mặc váy ngắn màu trắng hấp dẫn, bên ngoài khoác áo lông thú màu trắng, đội nón lông chồn, từ phía sau lao ra, vươn tay, quấn chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, nhìn anh, nheo mắt nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ cười cười.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ một cái, mới nhanh chóng xoay người, đi vào phòng bếp cầm chén sứ xanh và muỗng, đũa, đi ra phòng bếp, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên và Cố Di hai người đi vào phòng ăn, cô lập tức mỉm cười nói: "Dùng điểm tâm đi. . . . . ." Liền nhìn lên Trang Hạo Nhiên.

"Oa!" Cố Di đứng ở trước bàn ăn, nhìn sushi dưa chuột tinh xảo mê người và cháo làm cho người ta nước miếng, cô vui vẻ cười nói: "Vừa nhìn đã cảm thấy muốn ăn rồi. . . . . . Đường Khả Hinh, cô thật lợi hại, còn mạnh hơn Tiêu Đồng."

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, mỉm cười không lên tiếng.

"Đây là cái gì?" Cố Di tò mò tay chỉ đĩa gừng thái sợi, hỏi.

"Đây là gừng ngọt, còn gọi là gừng đỏ, nhưng so với gừng thường, giòn hơn ngọt hơn, chỉ hơi cay, không xé miệng. . . . . . Nếu buổi tối ngủ không ngon giấc, dùng nó an thần, hiệu quả không tệ. . . . . . Dưa chuột cuốn cũng là món ăn ngon miệng, có lợi cho dạ dày. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, im lặng nhìn về phía cô.

"Điểm tâm tôi làm xong rồi, mọi người từ từ ăn, tôi không quấy rầy." Đường Khả Hinh không nói nữa, lập tức muốn xoay người đi khỏi.

"Đi đâu vậy!" Cố Di bắt được cô, cười nói: "Ăn chung đi! !"

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút lúng túng đứng tại chỗ, không lên tiếng.

"Cùng ăn đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh Cố Di, nhàn nhạt nói.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, chỉ đành im lặng múc hai chén cháo cho bọn họ, sau đó bưng tới một cái chén và đôi đũa cho mình, lúc xoay người, thấy Cố Di cầm muỗng lên, múc một chút cháo uống... ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ cười nói: "Ồ. . . . . . rất ngon...!!. . . . . ."

Đường Khả Hinh cười khẽ, cầm chén ngồi xuống.

Trang Hạo Nhiên cũng cầm đũa, gắp một khối dưa xanh cuốn bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đường Khả Hinh nhìn anh.

"Khả Hinh! Cô biết làm cơm, bạn trai của cô nhất định rất ưa thích cô chứ?" Cố Di cũng gắp dưa xanh cuốn ăn, thật sự ăn rất ngon! !

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói gì. Trang Hạo Nhiên cầm đũa lên, gắp một chút gừng sợi ăn.

"Cô. . . . . . có bạn trai chưa?" Cố Di vừa nhai dưa chuột cuốn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô cười hỏi.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh không tự chủ ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, ăn cháo. Cô chỉ đành cúi đầu, nhưng vẫn có chút dịu dàng nói: "Có. . . . . ."

"Tôi biết ngay! Anh ấy nhất định rất thích cô chứ? Cô rất dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp. . . . . ." Cố Di cười nói.

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, biết anh bởi vì quan tâm chuyện tình yêu của mình mà bị thương, mà hết sức thương yêu mình, cô khẽ cắn môi dưới, biết có chút chuyện không thể gạt được, ngay lập tức thở khẽ một hơi, nói: "Đúng. . . . . . Đúng vậy. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên lập tức buông chén xuống, cầm muỗng lớn trong nồi, muốn múc cháo. . . . . .

"Để tôi!" Đường Khả Hinh lập tức muốn nhận lấy cái muỗng trong tay anh. . . . . .

"Không cần!" Trang Hạo Nhiên dứt khoát trả lời, tự mình múc một chén cháo thật lớn, lại im lặng ăn. Đường Khả Hinh sâu kín nhìn anh, không biết nói gì.

Lúc này, Cố Di mới phát hiện không khí không đúng, liền nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh một cái, ngạc nhiên cười nói: "Giữa các người. . . . . . Có chuyện gì không?"

"Không có !" Đường Khả Hinh lập tức giải thích.

"Ăn nhanh đi. Còn nói một chút muốn đi dạo phố." Trang Hạo Nhiên nhìn Cố Di, bất đắc dĩ nói.

"Anh theo tôi?" Ánh mắt của Cố Di sáng lên.

"Tôi thật sự không có thời gian." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.

"Ghét!" Bởi vì Cố Di thật sự có chuyện, nhanh chóng ăn xong chén cháo, ăn them vài khối dưa chuột cuốn, và vì không có thời gian nên tạm biệt hai người, trước khi đi, hôn mạnh trên mặt Trang Hạo Nhiên !

"Aiz!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm!

Cố Di cảm thấy hả hê, nở nụ cười, nhanh chóng cầm túi xách đi khỏi, đóng nhẹ cửa lại.

Không gian lập tức yên tĩnh lại.

Chương 402: Cãi nhau

Trang Hạo Nhiên cầm đũa lên, lại gắp một khối dưa chuột cuốn, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, quả nhiên ăn rất ngon.

Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa múc một chút cháo ăn... vừa ngẩng đầu lên, nhìn anh nhai shusi dưa chuột, nét mặt lãnh đạm, vết máu ở khóe miệng bên bờ môi mỏng của anh hết sức đẹp mắt, cảm giác hết sức biệt khuất, cô cúi xuống, múc cháo ăn, lại không nhịn được cười.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy nụ cười của cô, nhắc mí mắt nhìn cô một cái, liền cầm đôi đũa, gắp một chút gừng sợi ăn, nói: "Gừng ngọt này mua ở đâu?"

"Của nhà Tiểu Nhu . . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh nói.

Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, lại gắp một chút bỏ vào trong miệng, nhai khẽ, thật sự thích ăn.

"Nếu anh thích ăn, tôi hỏi Tiểu Nhu xin một ít hạt giống, trồng ở ban công nhà tôi, sau đó hỏi Tiểu Nhu xin thêm một ít, ướp muối xong đặt ở trong tủ lạnh của anh, chờ anh đi Anh quốc về, mỗi ngày có thể ăn, được không?" Cô thật dịu dàng nhìn anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, cầm muỗng, múc cháo uống một hớp, mới nói: "Không cần."

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

Bữa ăn sáng hôm nay, chính xác rất ngon. Trang Hạo Nhiên gần như ăn hết sạch điểm tâm mà Đường Khả Hinh cố ý làm nhiều, sau đó cầm đũa lên, lại gắp một chút gừng cuối cùng trong đĩa, bỏ vào trong miệng nhai khẽ, nói: "Tôi ăn no rồi, cám ơn cô làm điểm tâm."

Anh nói xong, người đã đứng lên đi ra phòng khách, cầm cà vạt màu bạc mới vừa ném ở trên ghế sa lon, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mây trắng và biển rộng vô tận xanh thẳm phía ngoài cửa sổ, lật cổ áo đen, mang caravat trên cổ, bẻ cổ áo lại, im lặng thắt cà vạt.

Đường Khả Hinh yên lặng ngồi tại chỗ, nhìn mình chỉ ăn hai chén cháo, nắm muỗng, suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi ra, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn đứng đó thắt cà vạt, nhưng thắt thế nào cũng không được, thậm chí anh có chút tức giận nắm kéo mạnh, càng kéo càng tức. . . . . . Cô dịu dàng đi tới trước mặt của anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi làm cho . . . . ."

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, cúi xuống nhìn cô, nói: "Cô biết thắt cà vạt?"

Đường Khả Hinh gật đầu một cái.

"Từ lúc nhỏ cô đã ba tách khỏi cha, thắt cho ai ?" Trang Hạo Nhiên trực tiếp hỏi cô!

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười khẽ nói: "Cho anh trai. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền cau mày hỏi: "Không phải cô đã nói không ở chung với anh trai sao?"

"Thỉnh thoảng tôi cũng đi thăm anh ấy, anh ấy mở nhà hàng Trung Quốc tương đối bận rộn, có đôi khi cũng sẽ gọi tôi đến giúp, vào dịp tết còn phải đi thu dọn đồ đạc và phụ trách phát tiền lương cho nhân viên phục vụ, anh trai tôi thắt cà vạt không được, chị dâu càng không có kiên nhẫn, tôi thường thấy anh ấy nới lỏng cà vạt, lại buộc bị lỏng, nên đặc biệt đi học. Có đôi lúc, vì phải chào hỏi một số vị khách đẳng cấp, anh ấy vừa bưng rượu, vừa kéo cà vạt. . . . . ." Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh cảm thấy anh hiệp thỏa, liền tiến lên một bước, đi tới trước mặt của anh, nhẹ vươn tay, thắt cà vạt, so sánh dài ngắn hai bên, tay trái chấp cà vạt bên này, tay phải luồng nhẹ phía bên trái cà vạt, quấn từ giữa đi xuống, lại rẽ sang bên phải. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn ngón tay ngọc thon dài trắng tinh của cô dịu dàng thắt cà vạt, kiểu thắt mới mẻ độc đáo, liền ngạc nhiên hỏi: "Đây là kiểu cà vạt gì ?"

Đường Khả Hinh cúi đầu, cười khẽ nói: "Windsor knot."

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, hơi nheo mí mắt, hai mắt rốt cuộc hiện lên một chút dịu dàng nhìn cô. Đường Khả Hinh biết anh đang nhìn mình, im lặng không lên tiếng, yên lặng đánh thắt cà vạt màu bạc bước cuối cùng, tay cầm phía trên cà vạt, nhẹ nhàng kéo, kéo đến hết, một Windsor knot hoàn mỹ đã hoàn thành.

Trang Hạo Nhiên đưa tay vuốt nhẹ Windsor knot tao nhã, nhìn cô, cười nhạt nói: "Cám ơn."

Đường Khả Hinh nghe nói rất khách sáo, lại ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn anh. Trang Hạo Nhiên im lặng xoay người, đi lên trước, nâng nhung hộp lên, lấy kim cài bạch kim, cẩn thận đeo lên cổ áo, mới nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã gần 8 giờ 20 rồi, liền nói: "Thời gian không còn sớm, 10 giờ tôi còn có một cuộc họp, đi xuống đi."

Anh nói xong, liền im lặng đi ra ngoài.

"Nếu như tôi làm việc gì sai, anh mắng tôi là được. Không nên lạnh nhạt với tôi như vậy..tôi sẽ khó chịu. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng anh thản nhiên lạnh lùng, nói nhỏ.

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, không lên tiếng.

"Tối hôm qua tôi gọi điện thoại, anh không có nhận, tôi thật lo lắng cho anh, sáng sớm hôm nay, liền làm dưa chuột muối. . . . . . Sợ anh lên máy bay, khẩu vị không tốt, cố ý muối rất nhiều, trong hộp giữ tươi còn có dưa chuột và gừng tươi, nếu như ở trên máy bay, khẩu vị không tốt, có thể ăn một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy có thật nhiều lời muốn nói với anh.

Trang Hạo Nhiên vẫn không muốn nói chuyện.

"Hôm nay thứ sáu, thứ hai anh trở về, thật sao?" Đường Khả Hinh lại đến gần một chút, nhìn bóng lưng của anh, thật cẩn thận hỏi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe, vẫn im lặng.

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, nước mắt lăn ra, lại vội vàng lau đi, lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Tôi biết rõ, tôi không nên quá quan tâm anh, quấy rầy anh, thói quen thường ngày tạo thành chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi, tôi cũng cảm thấy, đoạn thời gian này, giống như tôi quá lệ thuộc vào anh, điều này thật không tốt, giống như hôm nay, Cố Di tiểu thư ở chung với anh, tôi không nghĩ tới, cũng không gọi điện thoại đã tới rồi. Bởi vì tôi muốn thu dọn hành lý hành lý cho anh trước, không đoán được có cảnh tượng này, thật xin lỗi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, cau mày nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: "Cố Di ở chỗ này, cô tới đây có gì không ổn?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lau nước mắt nói: "Bởi vì. . . . . . Đây là không gian riêng của anh và chị ấy, tôi không nên đi vào quấy rầy, đoán chừng tối hôm qua anh không nhận điện thoại, cũng chỉ trong phút chốc nào thôi."

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, nở nụ cười nói: "Phút chốc nào thôi? Cùng ai? Cố Di?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên rét lạnh, nói: "Tôi không có phong lưu và tùy tiện giống như cô tưởng tượng! Trước kia, Giai Giai là tình yêu thật sự, đi xe đạp, quẹo cua liền gặp phải cô ấy! Cũng không phải ai cũng có thể lúc quẹo cua đụng phải người yêu! Tinh Xuyên cũng vậy! Mặc dù tôi theo đuổi cô ấy, nhưng cũng bởi vì. . . . . . Trên người cô ấy có một loại vẻ đẹp tôi nhìn không thấy, hấp dẫn tôi, tôi sẽ không dễ dàng cùng phụ nữ lên giường!"

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.

"Tối hôm qua cô ấy mở par­ty, uống rượu say rồi muốn chen chung phòng với tôi, tôi để cho cô ấy đi vào, mặc dù cô ấy muốn lên giường của tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói với cô.

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới.

"Nhưng chuyện này có quan hệ gì với cô?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi! !

Đường Khả Hinh giật mình, bị thương ngẩng đầu nhìn anh, nghi ngờ gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhìn cô nói: "Tình yêu của cô, cô còn không có trông nom tốt, không nên đi trông nom tình yêu người ta! Cũng đừng trông nom hành lý của tôi có bao nhiêu? Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Nếu cô đủ hiểu biết thì giám sát chặt Tưởng Thiên Lỗi! ! Dùng vẻ đẹp của cô, sức hấp dẫn của cô, dịu dàng của cô giám sát chặt chẽ anh ấy! ! Như vậy là đủ rồi! Cô còn không giám sát chặt! Tốn nhiều thời gian ở trên người của tôi làm gì?"

Nước mắt lăn xuống.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nhìn cô nói: "Tối hôm qua tôi không muốn nhận điện thoại của cô! ! Nếu cô ở cùng với anh ấy, tại sao còn phải gọi điện thoại cho tôi? Chẳng lẽ cô không thể quan tâm một chút cảm nhận của anh ấy sao? Không thể quan tâm một chút cảm nhận của tôi sao? Người kia . . . . . Đối với cô không tệ, nhưng luôn không tha cho tôi, tôi không muốn dây dưa giữa các người! ! Tôi đã từng thề, tuyệt không đụng tới bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh Tưởng Thiên Lỗi! Bởi vì trong mắt anh ấy, cái gì tôi cũng muốn cướp đoạt!"

Trong đầu Đường Khả Hinh đột nhiên choáng váng, nước mắt từng viên lăn xuống.

Trang Hạo Nhiên hơi cười nhạt, nói: "Nhưng. . . . . . Nếu như tôi thật muốn tranh giành, chưa chắc anh ấy có thể hơn được tôi, nhưng cô là hàng hóa sao? Cô không phải! Như vậy mời cô suy nghĩ bản thân mình một chút, ví dụ như, không cần tối hôm qua mới cùng ở chung một chỗ với người đàn ông kia, sáng sớm hôm nay tới tìm tôi, như vậy sẽ dễ dàng gây hiểu lầm! Anh ấy hiểu lầm, tôi cũng sẽ hiểu lầm!"

Đường Khả Hinh ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, lồng ngực kích động phập phồng, nắm chặt quả đấm, ngẩng mặt nói: "Sau này, không có việc gì, dành thêm chút thời gian cho người yêu của cô! Đừng lãng phí thời gian vì tôi! Cũng đừng lãng phí thời gian với bất kì ai, tôi đối tốt với cô, chỉ vì cô là một chuyên gia hầu rượu xuất sắc, mặc dù có tình bạn bè, nhưng chỉ là. . . . . . chỉ là bạn bè sơ giao!".

Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, đi tới trước mặt của anh, sắc mặt cứng rắn nói: "Anh nói nhiều như vậy, tôi hiểu ý của anh là. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.

"Bởi vì bây giờ tôi và Tưởng Thiên Lỗi ở chung một chỗ, hoàn toàn đối lập với anh, cho nên. . . . . . tình bạn và tâm ý trước kia đều không có. . . . . . Là như thế phải không?" Đường Khả Hinh cũng tức giận nhìn anh.

"Tùy cô nói thế nào cũng được." Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.

"Khốn kiếp! Nói chuyện như vậy làm tổn thương lòng tôi!" Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy tức giận, chợt đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh ôm ra hộp giữ tươi của mình, mím môi, rơi lệ đi ra, hất lên, nhìn về phía anh nghẹn ngào nói: "Cái này không cho anh ăn!"

Một câu nói thật đơn giản. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chợt lóe.

"Sau này không làm cho anh ăn! Cho anh chết đói! Tên đáng chết! Không phải là không chịu nhận anh trai sao? Nói chuyện ác như vậy! Nếu tôi thật gọi anh là anh trai, không phải anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi nhiều hơn à? Cho nên tôi nhất định không nhận! Hôm nay anh nói lời này chứng tỏ ở trong mắt của tôi, so với người thân của tôi, anh còn thân hơn, hôm nay nếu như tôi xoay người, lừa gạt anh một câu, tôi không phải là người! So với cách nói của Tưởng Thiên Lỗi, anh làm tổn thương lòng tôi hơn, anh biết không? Bởi vì anh vẫn đối tốt với tôi! ! Tôi hỏi anh, trong lòng của anh, tôi là cái gì?" Đường Khả Hinh đột nhiên kích động rơi lệ hỏi! !

Trang Hạo Nhiên nghe thấy cô thật đau lòng, đột nhiên không nói gì!

Đường Khả Hinh đau lòng kêu to: "Anh biết ở trong lòng của tôi, anh là cái gì không?"

Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.

"Là Phong Tín Tử!" Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, đau lòng nhìn về phía anh, bi thương kêu to: "Là Phong Tín Tử có thể làm cho tôi sống lại! ! Tình yêu của tôi, cũng là bởi vì cho anh mà sống lại! Anh biết ở trong lòng của tôi, anh quan trọng bao nhiêu sao? Anh nói lời tàn nhẫn này, giống như dao nhọn, cắm ở trong lòng của tôi! Anh rất thoải mái phải không? Sớm biết hôm nay anh có thể làm tổn thương tôi như vậy, lúc ấy anh tốt với tôi, tôi sẽ không dễ dàng mở lòng, đặt anh vào một góc chưa đầy của cha tôi! ! Tối nay anh đi nhanh một chút cho tôi! ! Lập tức đi! ! Tôi không lo lắng cho tên đáng chết này nữa, rốt cuộc bị người nào đánh! Tôi cũng không lo lắng, có phải anh bởi vì tôi mà bị đòn hay không ! !"

Cô nói xong, đột nhiên nắm túi xách, chạy như bay lên lầu.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chạy lên lầu, sau đó thở hổn hển ôm bình phong Cửu Long của mình khóa ở trong tủ quần áo, vừa lau nước mắt, vừa chạy xuống, anh lập tức đi lên trước, nắm chặt cánh tay của cô, hỏi: "Cô làm cái gì?"

"Vật này là của tôi đấy, tôi muốn thu hồi lại! Có bản lãnh, anh sa thải tôi đi!" Đường Khả Hinh tức giận đến phát run, nước mắt giống như hạt châu, từng viên lăn xuống.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nói: "Cô đưa cho tôi, chính là của tôi, tại sao cô có thể lấy lại?"

Đường Khả Hinh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Thật sao? Tấm lòng tôi cũng đưa cho anh, tại sao anh không cất giữ?"

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

"Anh buông tay! !" Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt rơi lệ sụp đổ kêu to: "Không nên đem tôi đặt ở giữa hai người đàn ông các người, tôi không phải là Thị Trưởng phu nhân cao quý kia!

Cô nói xong, người đã bước nhanh đi khỏi, ầm một tiếng đóng cửa lại, nước mắt tràn ngập cả 'phòng tổng thống'.

Chương 403: Ra hay không?

Đã 9 giờ.

Trang Hạo Nhiên một mình im lặng đi trên con đường nhỏ phía sau vườn hoa đi tới tòa nhà Hoàn Á.

Đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đang cười nói đi tới phía này, thấy Trang Hạo Nhiên, liền kêu to: "Lão đại!"

Trang Hạo Nhiên giống như có chút tâm sự, một tay cắm túi quần, một mình đi vào đại sảnh, bên cạnh các nhân viên rối rít cung kính lễ phép khom lưng chào anh, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc"

Thế nhưng anh lại hững hờ đi vào bên trong thang máy.

"Anh ấy làm sao vậy?" Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không giống lúc trước, hỏi.

Lâm Sở Nhai cũng cười nhìn người này, im lặng đi vào thang máy, nhấn bảng điều khiển, vẫn mặt không chút thay đổi, nói: "Không phải là. . . . . . Theo đuổi Tinh Xuyên đuổi không kịp, nên choáng váng?"

"Đi!" Tào Anh Kiệt cười nói: " Mặc dù đối với phụ nữ, anh ấy rất tình cảm, nhưng rất ít như vậy! Lúc bị Giai Giai bỏ rơi, cũng không thấy anh ấy như vậy."

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, suy nghĩ một chút, nói: "Có phải liên quan đến Tiểu Đường không?"

Ba người đàn ông đồng thời nhìn về phía anh.

"Không thể nào? Hai người bọn họ . . . . . . Giống như kẹo mạch nha, không biết dính đến cỡ nào, làm sao có thể có chuyện?" Lâm Sở Nhai cười nói.

Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

"Chẳng lẽ cãi nhau?" Tô Lạc Hoành cau mày nói.

"Anh tin một người ngày ngày tiếp xúc với con gián?" Lâm Sở Nhai khi dễ anh.

"Con mẹ nó! ! Anh nói con gián không mạnh sao?" Tô Lạc Hoành tức giận nói.

"Con gián không có sức rung động!" Lâm Sở Nhai cười nói.

Mấy người lại vừa nói vừa cười đi về phía trước.

Thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc mở ra.

Trang Hạo Nhiên một mình đi ra, thấy nhân viên hành chánh đang cúi đầu yên lặng bận rộn, anh cũng im lặng phải đi trở về phòng làm việc, đi tới trước cửa, liếc mắt nhìn cửa phòng thư kí mở ra, còn truyền đến vài tiếng cười nhỏ, anh nghĩ nghĩ, liền hơi xoay người đi về phía trước, đi tới cạnh cửa, nhìn vị trí của Đường Khả Hinh gần bên cửa sổ, trống rỗng. . . . . . Anh sững sờ, lập tức đi vào, hỏi: "Đường Khả Hinh đâu?"

Tiêu Đồng lập tức đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, báo cáo nói: "Cô ấy đến chỗ họp, cùng Laurence tiên sinh đi hầu rượu."

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, gật đầu một cái, liền im lặng xoay người đi khỏi.

Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên giống như không quá bình thường, liền nghi ngờ suy nghĩ: Có chuyện gì?

Trang Hạo Nhiên một mình, đẩy cửa phòng làm việc đi vào, hơi phiền não cởi tây trang xuống, ném trên ghế sa lon một bên, mới nghĩ thói quen lỏng loẹt cà vạt kết, ngón tay mới vừa chạm được này nơ, dừng lại một lát, buông tay ra, trực tiếp đi về phía ghế da ngồi xuống, mở tài liệu trước mặt ra, nhìn số liệu dày đặc, trầm ngâm một lát, nhớ tới bộ dáng Đường Khả Hinh mới vừa xông lên cầu thang tức giận đến phát run, nước mắt từng viên lăn xuống . . . . . .

Tiếng thở dốc nặng nề, từ phòng làm việc truyền đến.

Bây giờ Trang Hạo Nhiên không có biện pháp, lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, ngón cái nhẹ nhàng trượt số điện thoại trên màn hình mỏng, thấy được cái đầu nhỏ Đường Khả Hinh xuất hiện trước màn hình, anh do dự một lát, ngón cái nhẹ nhàng nhấn dãy số phía trên một cái. . . . . .

Đường Khả Hinh mặc đồng phục, để tóc ngắn ngang vai đáng yêu, chống cây dù trong suốt, nghiêng mặt nhìn về phía cây phong đỏ rực trước mặt, đưa mắt nhìn phía trước, đó là sau khi cô sốt cao, che dù đứng ở dưới cây phong, vẻ mặt u buồn, lại dịu dàng hiền lành.

" Anh biết ở trong lòng của tôi, anh quan trọng bao nhiêu sao? Anh nói lời tàn nhẫn này, giống như dao nhọn, cắm ở trong lòng của tôi! Anh rất thoải mái phải không? Sớm biết hôm nay anh có thể làm tổn thương tôi như vậy, lúc ấy anh tốt với tôi, tôi sẽ không dễ dàng mở lòng, đặt anh vào một góc chưa đầy của cha tôi! !" Một câu nói, giống như một hình ảnh trong lời kịch, nhẹ nhàng nhảy ra.

Trang Hạo Nhiên nhìn nửa khuôn mặt cô trong màn hình điện thoại di động, đưa mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên rất không hiểu nói: "Tôi cất bình phong ở trong ngăn tủ khóa lại, làm sao cô biết? Cô còn biết tôi cất chìa khóa ở bày này? Có phải cô nghĩ tới có một ngày sẽ thu hồi lại phải không?"

Bốp! Một tiếng! Điện thoại hỏng ở trước bàn làm việc!

Trang Hạo Nhiên lập tức mở một phần tài liệu khác, tức giận xem tài liệu!

Thời gian từng giờ theo tiếng chuông đồng hồ trước bàn làm việc trôi qua.

Tổng cộng Trang Hạo Nhiên đứng lên pha cà phê ba lượt, mỗi lần đi qua phòng thư kí, đều nghía vào trong một cái, người nọ vẫn chưa trở về, anh lại bước nhanh đi khỏi, lại đi pha cà phê, làm cho cả tầng lầu không hiểu nổi, cũng không dám đi vào uống cà phê !

Lúc pha ly cà phê thứ tư về tới, Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế da, nhìn đồng hồ để bàn, đã 10 giờ 45′, liền có chút thiếu kiên nhẫn lầu bầu nói: "Rốt cuộc đi hầu rượu gì lại lâu như vậy?"

Anh bưng cà phê lên, hạ xuống hai ba lần uống sạch trơn!

Dạ dày bắt đầu có chút không thoải mái.

Chuyện là, Đường Khả Hinh cho rằng Trang Hạo Nhiên bận rộn hơn trước, sợ anh lệ thuộc vào cà phê, liền dùng trà sữa thay thế cà phê, hoặc Thiết Quan Âm thơm hương hoa nhài, hương vị đặc biệt nặng, nhưng anh thích uống nhất vẫn là trà sữa, bởi vì cô pha trà sữa, luôn mềm mại, trong chat chát mang theo mùi vị rất lưu luyến, anh hỏi Khả Hinh, tại sao trà sữa này không giống mua ở bên ngoài? Cô nheo mắt cười nói: "Hì hì, anh không biết sao? Đem vỏ trứng gà mới, mài thành bột, trộn vào, không ngừng khuấy, để cho sữa trên đầu lưỡi dừng lại thời gian lâu một chút, vị rất tốt, có một loại cảm giác muốn yêu đương hay không?"

Trang Hạo Nhiên lại cảm giác dạ dày có một chút không thoải mái, nhanh chóng đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, muốn đi rót ly nước nóng uống..., đi qua phòng thư kí, theo thói quen đi đến nhìn vào trong, mới vừa muốn bước nhanh qua, nhưng chợt dừng lại, đứng ở bên cửa, nhìn thấy Đường Khả Hinh đã trở lại, mặc đồng phục màu đen bó sát người, mái tóc ngắn, đeo bảng tên màu vàng, đang cầm bút máy, cúi đầu, chăm chú ghi chép tài liệu. . . . . .

Cây bút máy này chỉ cho một mình cô, có lần nhìn thấy cô hay có tật lung tung, ném loạn đồ khắp nơi, không tìm được bút thì bộ dáng nóng nảy, liền đưa cho cô, thuận tiện nói cho cô biết, giá tiền cây bút máy này 100.000 đồng, bắt đầu từ khi đó, cô không còn ném bút.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, yên lặng đi vào, đi tới trước bàn của cô, ngón tay gõ nhẹ, nói: "Tôi có việc tìm cô, đi theo tôi."

Đường Khả Hinh bộp một tiếng, khép mạnh văn kiện lại, lạnh lùng nói: "Tôi không có thời gian!"

Cả phòng thư kí đột nhiên giật mình, ngẩng đầu lên có chút căng thẳng nhìn về phía hai người bọn họ. Tiêu Đồng càng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, suy nghĩ: chuyện gì vậy?

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn bộ dáng quật cường của cô, không cho chút mặt mũi, nhưng vẫn dễ chịu nói: "Có chuyện gì, để nói sau! 5 giờ tôi phải khởi hành, có chuyện muốn giao cho cô."

"Không phải tôi đã nói không có thời gian sao? Anh có chuyện gì, lúc ngồi trên máy bay ghi âm lại, tôi có thời gian sẽ nghe!" Đường Khả Hinh chộp một phần tài liệu muốn ghi chép, mở ra, lại cao giọng nói một lần nữa!

Có một vài thư ký không khỏi trừng lớn con ngươi, nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng cũng có chút căng thẳng.

"Cô có ra hay không ! ?" Trang Hạo Nhiên không có cách nào, nhìn cô, hơi cất cao giọng hỏi.

"Không ra! ! Nếu anh không hài lòng thì đuổi việc tôi đi!" Đường Khả Hinh lạnh lùng, mở Laptop ra, tra tìm tài liệu, bộ dáng rất bận rộn.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, nhìn cô.

Không khí này càng lúc càng căng thẳng.

Tất cả thư ký cũng không dám lên tiếng, cúi đầu.

Tiêu Đồng lập tức noở nụ cười đứng lên, đi về phía Trang Hạo Nhiên, thật cẩn thận nói: "Tổng Giám đốc, anh có chuyện muốn căn dặn sao?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ cúi đầu, trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn cứng rắn cũng không cho một chút mặt mũi!

"Không có việc gì!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, hơi giận dữ bước thẳng ra ngoài, không đến bao lâu, cửa chính Văn phòng Tổng Giám đốc, ầm một tiếng, chấn động.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ giật mình một cái!

"Này" Tiêu Đồng căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Cô điên hả! Đang ở công ty, cô cho rằng là nhà anh ấy hả?"

"Anh ấy có nhà nào? Anh ấy không có nhà! ! Đó là phòng tổng thống của khách sạn Á Châu! Không phải của anh ấy! !" Đường Khả Hinh bắt chước anh phân chuyện, chia rất rõ ràng tỉ mỉ! !

Tiêu Đồng cùng tất cả thư ký không thể tin nổi nhìn về phía cô.

Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng lăn ra, rồi lại lau khô, tiếp tục làm việc!

Trang Hạo Nhiên ngồi trở lại trước bàn làm việc, tức giận khẽ chống trán nói: "Con bé chết tiệt kia, thật sự là làm hư cô!"

Thời gian qua đi!

12h trưa!

Lần đầu tiên Trang Hạo Nhiên xem văn kiện, thấy rối loạn, trong đầu đều là hình ảnh Đường Khả Hinh ôm bình phong Cửu Long, khóc đau lòng, còn có cô đi vào phòng bếp, ôm lấy hộp giữ tươi, rơi lệ đi tới trước mặt của mình, nói: cái này không cho anh ăn!

Nện bút máy xuống!

Trang Hạo Nhiên không hề có chủ ý tựa vào trước ghế da, nghĩ tới cô lúc đi khỏi thật tức giận, rất tức giận, anh thở dài một cái, nghe phía bên ngoài có người nói muốn đi ăn cơm trưa, do dự một lát, liền nhanh chóng đứng lên, nắm tây trang mặc vào, vừa cài cúc áo, vừa đi ra ngoài, lại thấy bọn Tiêu Đồng đang nói cười đi ra phòng làm việc, chuẩn bị đi ăn nhà hàng Nhật, anh lập tức hỏi: "Đường Khả Hinh đâu?"

Tiêu Đồng nhìn thật sâu bộ dáng căng thẳng của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Đi rồi."

"Đi đâu! ! ?" Trang Hạo Nhiên lập tức bày lên cấp trên mặt, nói: "Cô ấy đi đâu? Lại bỏ bê công việc à?"

Tiêu Đồng bật cười nhìn về phía anh, nói: "Nói gì thế? 12 giờ cô ấy mới đi khỏi."

"Đi đâu rồi hả ?" Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.

"Ăn cơm trưa rồi. . . . . ." Tiêu Đồng cười nói.

"Đi đâu ăn?" Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, hiểu ý cười nói: "Cô ấy cũng không chịu ăn ở bên ngoài, lúc này, khẳng định ở phòng ăn nhân viên khách sạn."

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người đi ra ngoài.

"Tổng Giám đốc. . . . . . Đây là. . . . . ." Thư ký ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh nhanh chóng đi khỏi, nói: "Có phải anh ấy. . . . . . và Khả Hinh đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Tiêu Đồng đứng tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ thở dài.

Chương 404: Ngồi xuống !

Thang máy nhanh chóng hạ xuống, cho tới lầu một!

Trang Hạo Nhiên bước nhanh ra thang máy, vừa vặn nhìn thấy bốn cầm thú Tô Lạc Hoành đang thương lượng chuẩn bị muốn đi ăn cơm trưa, Lâm Sở Nhai lại đề nghị muốn đi phòng ăn biển!

"Khoảng thời gian này, tại sao anh thường đi phòng ăn biển ăn cơm ?" Tô Lạc Hoành tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, hỏi: "Anh có bệnh à?"

"Anh mới có bệnh ! Tôi thích ăn, không được ah...!" Lâm Sở Nhai cũng tức giận nói!

"Chúng ta đã ăn cua Nhật Bản chân dài ở phòng ăn biển mười ngày rồi ! Ăn nữa, tôi có thể xuống biển sinh trứng!" Tô Lạc Hoành không chịu nổi, anh không muốn ăn phòng ăn biển nữa!

Lãnh Mặc Hàn cũng nói lên dị nghị nói: "Đúng vậy! Mỗi ngày cho tôi ăn kem, còn chê tôi không đủ lạnh sao?"

Tào Anh Kiệt lập tức nói: "Đúng vậy! Đến phòng ăn của bà xã tôi ăn đi!"

"Tôi không muốn!" Tô Lạc Hoành lại không chịu nổi nói: "Tôi thấy hai người các người thân mật, tôi cũng no rồi! !"

"Vậy anh có thể. . . . . . chọn. . . . . . chọn Tôm hùm !" Lâm Sở Nhai tức giận nói !

"Tôi chọn tôm hùm cái rắm! ! Tại sao tôi chọn tôm hùm? ! Tôi là một sinh vật trên đất liền ở địa cầu, đừng mang sinh vật trong nước ra chống đỡ! ! Trong khoảng thời gian này, bụng của lão tử không phải tôm hùm chính là cua chân dài! Dạ dày thật sự không chịu nổi! Hôm nay cho dù chết lão tử cũng không ăn! Muốn ăn, mọi người đi ăn đi!" Tô Lạc Hoành phát giận! ! Anh rất tức giận! ! Rất tức giận!

"Vậy muốn như thế nào!" Lâm Sở Nhai nói, thật sự không còn cách nào với anh.

"Lão tử muốn ăn món ăn thái!"

"Ăn bằng tay?" Ba người đàn ông đồng thời kêu lên!

"Nếu như các người không thích, có thể ăn bằng chân!" Tô Lạc Hoành sải bước đi về phía trước! !

Ba người Lâm Sở Nhai nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Muốn anh em hay là muốn cua chân dài Nhật Bản, chính các người chọn!" Tô Lạc Hoành lại uy hiếp nói.

"Muốn anh em làm cái gì? Có thể ăn cơm sao?" Có người sau lưng lạnh lùng nói.

"Mẹ nó, người nào lắm mồm!" Tô Lạc Hoành lập tức xoay người, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi tới, anh lập tức sững sờ, gọi nhỏ: "Lão đại. . . . . ."

Đám người Lâm Sở Nhai cũng xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cũng sững sờ, cười gọi: "Lão đại!"

"Đang nói chuyện gì?" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng hỏi.

" Đang nói ăn cơm trưa ở nơi nào. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn vẻ mặt anh, ngơ ngác nói.

"Ừm! Tốt!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, nói: "Vậy thì đi thôi."

"Đi đâu?" Tô Lạc Hoành ngạc nhiên hỏi.

"Ăn cơm trưa . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói.

"Bên kia không có phòng ăn . . . . . ." Lâm Sở Nhai đáng yêu nói.

"Tại sao không có? Phòng ăn nhân viên!" Trang Hạo Nhiên đã đi tới đầu kia.

"À? Phòng ăn nhân viên?" Bọn Lâm Sở Nhai quen ăn mát, uống cay, mất hồn nhìn về phía anh.

"Muốn công việc hay là muốn món thái, chính các người chọn!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên ở xa xa truyền đến! !

Phòng ăn nhân viên náo nhiệt.

Nhã Tuệ và Mạn Hồng còn có đám người Từ Trạch Minh đã nhận thức ăn, ngồi chung một chỗ vừa nói vừa cười, Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu cũng ngồi ở trong đó nhưng tinh thần có chút không tốt, cầm đôi đũa, xới cơm, lùa từng chút vào trong miệng.

Trần Mạn Hồng nói chuyện với Từ Trạch Minh về chiếc nhẫn kim cương 8 Karla thì nở nụ cười đắc ý làm cho Nhã Tuệ cũng hạnh phúc thay cho bạn thân.

"Khả Hinh?" Trần Mạn Hồng đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, gọi nhỏ.

"À?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Mạn Hồng, miễn cưỡng nở nụ cười đáp: "Có chuyện gì sao?"

"Muốn nhờ cô một chuyện" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô cười nói.

"Chị nói đi. . . . . ." Đường Khả Hinh cung kính nói.

"Hôm nay cô phải cùng Laurence tiên sinh đi Nhà hàng Pháp chúng ta hầu rượu có đúng không?" Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô, mỉm cười hỏi.

"Phải . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu.

"Đến lúc đó cô đi qua tiệm châu báu "Phạm khắc". . . . . . Anh Kiệt đặt cho tôi một đôi vòng tai kim cương, 3 giờ lấy, đến lúc đó cô có thể giúp tôi đi lấy về hay không? Tối hôm nay tôi có thể phải bận đến 12 giờ. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút áy náy nhìn về phía cô, cười nói.

"À. . . . . . Tốt!" Đường Khả Hinh cười gật đầu.

"Cám ơn nhé!" Trần Mạn Hồng cười nói.

"Không cần khách sáo. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nhẹ cúi đầu.

"Lúc cầm cẩn thận một chút, đừng để mất." Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói.

"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp lời, cầm đũa lên, lại nhẹ nhàng lùa một chút cơm ăn.

Lúc này, bên ngoài phòng ăn đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

"Tổng Giám đốc và Phó Tổng Giám đốc tới phòng ăn ăn cơm!" Có người từ bên ngoài chạy vào nói!

"À?" Bọn Trần Mạn Hồng ngồi dựa vào cạnh cửa, có chút kinh ngạc nói: "Lại tới! ? Lần trước không phải anh ấy đã tới sao? Lần này tới nữa?"

Quản lý Bộ phận cây cảnh lập tức bưng khay đồ ăn, có chút căng thẳng nói: "Không phải Tổng Giám đốc Tưởng! Là Tổng Giám đốc Trang! Còn có bốn Phó tổng đều tới!"

Cả phòng ăn đều cho nổ tung! !

Tất cả nhân viên rối rít loạn xạ kêu lên, Tào Ngọc Tinh ngồi ở đầu đó, cau mày nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phòng ăn nhân viên được hoan nghênh như vậy từ lúc nào? Tôi cảm thấy lão đầu bếp làm món ăn không hề có chút tiến bộ! Ăn không ngon chút nào!"

Từ Trạch Minh cũng có chút căng thẳng nói: "Trời ạ! ! Phòng ăn nhân viên do Bộ phận nào quản lý?"

Mọi người cùng nhau im lặng nhìn về phía anh. Trần Mạn Hồng hết buồn cười nhìn về phía anh, nói: "Anh đó ! Quản lý quầy tiếp tân!"

Rầm rầm rầm! Từ Trạch Minh giật mình, liền vội vàng đứng lên, thật nhanh đi về phía phòng bếp, nói thật, Tưởng Thiên Lỗi người là cẩn thận, cũng không bắt bẻ, đối đãi nhân viên, thật ra rất tha thứ, nhưng ánh mắt Trang Hạo Nhiên rất sắc bén, trong lúc anh lơ đãng, quét mắt nhìn chi tiết rất nhỏ tiết , mặc dù không truy cứu, nhưng tính nguyên tắc rất nặng, chỉ sợ anh ấy mất hứng một cái, quở trách thì phiền toái. Hơn nữa anh ấy cũng không phải là cấp trên trực tiếp, nếu bị bắt được, càng nguy hiểm hơn.

Từ Trạch Minh nhào vào phòng bếp thật nhanh, yêu cầu tất cả đầu bếp đều mặc chỉnh tề, thậm chí sửa sang lại sợi tóc bạc trên trán lão đầu bếp. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn thấy phòng ăn mới vừa còn náo nhiệt, lập tức yên lặng lại, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía lối vào. Chỉ chốc lát, quả nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân, không đến bao lâu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên một mình đi trước, mặc tây trang màu đen, áo sơ mi đen, đeo cà vạt màu bạc, nụ cười nhiệt tình thường ngày trở nên nghiêm túc, tác phong nghiêm nghị, khí thế đi vào, đi theo phía sau là mấy người Lâm Sở Nhai, khí thế mạnh mẽ. . . . . .

Đồng nhất, làm Từ Trạch Minh hoảng sợ đứng ở bên cửa, vội vàng cúi đầu gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc!"

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt lên tiếng trả lời.

Nhân viên cả phòng ăn, xoạt một cái đứng lên lần nữa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cung kính gọi: "Tổng Giám đốc!"

"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn về phía toàn thể nhân viên, hơi giơ tay nói: "Nghe nói lão đầu bếp phòng ăn chúng ta làm thức ăn không tệ, tới đây nếm thử một chút. Đừng căng thẳng, tiếp tục ăn đi."

"Vâng . . . . ." Toàn thể nhân viên đồng thời ngồi xuống, mọi người lại cầm đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn, ăn không biết ngon ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, tiếp tục ăn cơm của mình! Lúc này Nhã Tuệ cũng không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi dịu lại, đi về phía cửa sổ phòng ăn chuyền món ăn, mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa nhìn thực đơn trên cửa sổ, ánh mắt vừa nhìn về phía lão đầu bếp bên trong cửa sổ.

Lão đầu bếp lập tức có chút căng thẳng cúi thấp đầu.

"Lão đầu bếp. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía ông, có chút thoải mái cười nói: "Không nên vén tóc chỉnh tề như vậy, sẽ rất khó chịu."

Lão đầu bếp lập tức lúng túng cúi đầu mỉm cười.

"Trang tổng này. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn về phía bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Trái lại rất. . . . . . Tỉ mỉ."

Đường Khả Hinh lập tức đen mặt, cầm đũa lên ăn cơm.

"Tỉ mỉ?" Trần Mạn Hồng đột nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ, trêu chọc nói: "Không nên dùng loại từ ngữ kinh người này để hình dung anh ấy, mọi người chưa từng nghe nói truyền thuyết của anh ấy."

"Cái gì?" Nhã Tuệ quay đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng, biết cô làm ở khách sạn đã lâu, chứng kiến rất nhiều lãnh đạo nổi lên và cùng buồn bã sa sút, biết chuyện cũng khá chính xác, liền mỉm cười hỏi.

"Đừng nhìn Tổng Giám đốc Trang ở trong nước, giống như chuyện gì cũng không để ý, đó là bởi vì không phải địa phương anh ấy quản lý, tôi có người bạn học đang làm quản lí tiếp tân ở Anh quốc, mỗi tháng kiểm tra, còn có ghi chép hoạt động thực tế, dùng hết năng lực của cô ấy! Không cho phép nhân viên lười biếng, còn gọi là khảo hạch ma quỷ, mà tất cả khách sạn Hoàn Á ở châu âu đều nổi tiếng là Khu Vô Trần." Trần Mạn Hồng cười cúi đầu cầm đũa lên ăn một hạt đậu phộng.

"Khu Vô Trần?" Nhã Tuệ tò mò nhìn về phía cô, hỏi.

"Chính là không nhiễm một hạt bụi!" Trần Mạn Hồng lại nhìn về phía mọi người, cười nói: "Nhất là khách sạn Anh quốc, nghe nói ngoài chiêu đãi thành viên hoàng thất, hoặc nguyên thủ các nước và khách quý, thậm chí mỗi nơi nghỉ lại đều không để cho cô thấy được một hạt bụi, tàn thuốc lá không quá ba mươi giây, cũng sẽ không để cho mọi người thấy bất kỳ một nhân viên nào ở trạng thái không tốt! Cũng không có hoa hồng héo tàn, đến ga giường không hề có nếp nhăn, cho đến cái ly trong suốt sạch sẽ, quản lý rất chặt chẽ, cho dù Trang tổng ở xa ngoài ngàn dặm, tiếng tăm vẫn có thể làm kinh sợ toàn bộ Châu Âu! Nhất là nổi tiếng trong việc bảo vệ môi trường! Mặc kệ nước uống hay thức ăn của khách, tất cả đều vô trùng, ở California bản thân anh ấy có một trăm vườn trái cây, toàn bộ bên trong trồng ăn trái cây khách thích! Gần đây ở Australia triển khai chuỗi khách sạn mới, trồng thực vật dây leo, bò đầy cả ngoài tường khách sạn, lớn mật đưa ra ý tưởng kiến trúc điều hoà không khí!"

Kỳ Gia Minh cũng cười nói: "Tôi bội phục nhất là ánh mắt sắc bén và tốc độ nắm bắt tin tức thị trường của anh ấy! Ý kiến về bảo vệ môi trường thế giới vừa qua, mặc dù có chuyên gia nói thật ra các-bon-đi ô-xít cũng không có nguy hại nặng nề như trong tưởng tượng của chúng ta, phủ định ý kiến nó là thủ phạm trực tiếp gây ra sự nóng lên của trái đất, nhưng mỗi lần luôn tung ra tin tức vô cùng chính xác, anh ấy tiến hành kế hoạch của mình!"

"Ý của anh nói. . . . . ." Nhã Tuệ có chút không thể tin nổi nói: "Khi anh ấy có kế hoạch, sẽ lợi dụng truyền thông làm ra tuyên truyền? Thậm chí. . . . . ."

"Kinh sợ sao!" Trần Mạn Hồng đột nhiên cười nói: "Cô cho rằng anh ấy chưa tới ba mươi tuổi có thể ngồi vào vị trí này, thật sự dựa vào cha? Người của Hội đồng quản trị không phải là những kẻ ngốc!"

"Một trăm vườn trái cây. . . . . ." Đối với chuyện này Tiểu Nhu cảm thấy hứng thú, cầm đũa lên, mơ tưởng cười nói: "Nếu như tôi ở bên cạnh vườn cây ăn quả, trồng một số loại gừng, đậu ..., thật tốt, gừng, đậu hưởng thụ ánh mặt trời tốt đẹp California, củ quả nhất định lớn hơn. . . . . ." Cô mơ mộng.

"Đem đầu óc của cô đi trồng, xem hưởng thụ một chút ánh mặt trời California có thể lớn lên một chút, cứu mạng cô được hay không!" Trần Mạn Hồng không khách khí nhìn cô nói!

Phốc! Mọi người cùng nhau cười!

"Nhưng. . . . . ." Kỳ Gia Minh vừa ăn cơm, vừa ngạc nhiên nói: "Người như vậy, vì sao muốn tới phòng ăn chúng ta ăn cơm?"

"Tôi làm sao biết? Dù sao không phải là bởi vì tôi, cũng sẽ không tới bàn của chúng ta!" Trần Mạn Hồng bật cười nói.

"Nếu quả thật tới đây?" Tiểu Nhu trợn mắt nhìn hướng cô nói.

"Làm sao có thể? Trừ khi Anh Kiệt của tôi nhớ tôi," Trần Mạn Hồng nói xong, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh nghe bọn họ nói vậy, liền không nhịn được ngẩng đầu lên, lạnh lùng chuyển mắt nhìn về phía người kia.

"Bánh gạo thịt bò, cá Tây Hồ sốt chua, thịt Đông Ba, thịt cừu rán, đậu hũ chiên, đậu hũ trộn salad, cá nấu cải chua, gà ướp bạc hà, vịt nấu gừng, canh thịt bò. . . . . . Cái gì cũng không tệ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Lão đầu bếp có chút căng thẳng nở nụ cười, xoa xoa mồ hôi trên trán.

"Lấy gà bạc hà, bánh gạo thịt bò, đậu hũ trộn salad, vịt nấu gừng. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói.

"Vâng, vâng, vâng!" Lão đầu bếp lập tức đi chuẩn bị.

Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn về phía bọn Tào Anh Kiệt ngây ngô đứng ở một bên, vẫn ngạc nhiên kì quái nhìn mình, anh liền trực tiếp nói: "Gọi thức ăn đi? Muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu rồi, đúng không?"

Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nói: "Được, được, được! Gọi thức ăn!"

Thật ra bốn người mặc dù cao giọng, vẫn không quen bưng khay thức ăn ăn cơm dưới con mắt rất nhiều người và nhiều nhân viên, nếu để cho những minh tinh kia thấy được, rất mất mặt !

Tiểu Nhu cắn đũa, nhìn nhân viên hai bên phòng ăn một chút, tất cả đều ngồi đầy, tò mò nói: "Không có chỗ ngồi trống rồi ! Bọn họ ngồi nơi nào?"

"Dù sao sẽ không tới chỗ của chúng ta!" Kỳ Gia Minh chỉ muốn chăm chú ăn cơm.

Trang Hạo Nhiên bưng khay thức ăn, dừng lại ở nơi đó, nhìn toàn trường một vòng. Tất cả nhân viên, hô to một tiếng, toàn thể đứng lên, nhường chỗ cho Tổng Giám đốc.

"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại giơ tay, để cho bọn họ ngồi xuống, đừng căng thẳng. Mọi người nhìn nhau, cũng không dám ngồi. . . . . .

"Ngồi đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.

Lúc này mọi người mới yên lặng ngồi xuống, nói nhỏ, Tổng Giám đốc sẽ ngồi ở chỗ nào? Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, lưu ý mỗi bàn ăn, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh cùng Trần Mạn Hồng ngồi một bàn, chen chúc ở giữa, đang cầm đũa xới cơm, ánh mắt anh dịu dàng chợt lóe, không lên tiếng, cầm khay trực tiếp đi về phía bàn của bọn người Trần Mạn Hồng. . . . . .

Đám người ở bàn của Trần Mạn Hồng đang muốn yên lặng dùng cơm, sau đó trong lúc Kỳ Gia Minh đang cắn cà ri thịt bò, còn chưa nhai, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm khay, đi về phía mình, hai mắt của anh trừng to, lập tức ném đôi đũa, bưng khay lên, chen vào bàn của ông chú bộ phận cây cảnh ở đối diện! !

Người cả bàn cũng hô to một tiếng, đều giống như gặp ma, bưng khay lên, lập tức tránh ra! !

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trong chớp mắt không thể tin nổi trợn to hai mắt, đã thấy bàn ăn to lớn lập tức trống không, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ để lại mình và Nhã Tuệ, sau đó nóng mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm khay đi tới, ngồi ở đối diện với mình, cùng phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ đáng thương.

Nhã Tuệ không nói nên nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn ánh mắt cô căng thẳng, đột nhiên miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Tôi . . . . . Cảm thấy nơi này quá chật, tôi chuyển sang nơi khác." Cô không chịu nổi, bưng cái khau thiết chen chúc cùng Mạn Hồng ở phía xa!

"Này!" Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía bạn thân, mặt đỏ lên!

Bốn người đàn ông Lâm Sở Nhai, ai cũng biết Trang Hạo Nhiên có tâm sự, không dám đi qua, lại cùng chen chúc với chị dâu Mạn Hồng, một bàn tám người, ngồi thành mười sáu người! Làm cho chú chăm sóc cây cảnh hoảng sợ cũng không dám ăn, đầu đầy mồ hôi.

Cả phòng ăn, trăm hoa đua nở, chỉ chừa một bàn ở giữa trống trơn, chỉ ngồi hai người. người cả phòng ăn đều rất tò mò nhìn hai người bọn họ.

Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn anh một cái, lại tức giận cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà ăn.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cũng im lặng cầm đũa lên, gắp một khối đậu hũ gạo ăn, nhai nhẹ, giống như rất hưởng thụ mùi vị của nó, dừng lại một lát, rốt cuộc nói: "Còn sức sống à?"

Đường Khả Hinh không nói lời nào. Trang Hạo Nhiên lùa cơm vào trong miệng nhai, thấy đĩa gừng ngọt của Khả Hinh, đoán chừng là làm điểm tâm cho mình giữ lại, liền muốn đưa đũa gắp. . . . . .

Chát!

Đường Khả Hinh dùng đôi đũa gạt đôi đũa của anh! Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô. Đường Khả Hinh tiếp tục ăn từng ngụm từng ngụm, còn chưa có nuốt xuống, lại cầm muỗng, múc một muỗng cơm lớn hơn bỏ vào miệng, ăn mặt không lộ vẻ gì, xem đối phương như trong suốt.

Trang Hạo Nhiên cầm đôi đũa, khẽ tựa vào trên bàn ăn, nhìn cô. Trong miệng Đường Khả Hinh đã chất đầy thịt vịt, lại gắp lên miếng thịt gà kho, nhét vào miệng, tuyệt không để cho mình có cơ hội nói chuyện!

Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm chén canh nóng hổi của mình, đưa tới trước mặt cô. Đường Khả Hinh lập tức cầm nó, phịch một tiếng, nện trở về trước bàn của anh, không cho chút mặt mũi!

Người cả phòng ăn đều giật mình, mọi người cũng cắn đôi đũa, nhìn về phía cô! Tức giận thành ra như vậy?

Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, đè nén lửa giận!

Không khí càng ngày càng căng thẳng, nhân viên cả phòng ăn nhìn bộ dáng ngang ngược của Đường Khả Hinh, cũng trợn mắt hốc mồm.

"Này. . . . . ." Trần Mạn Hồng dựa vào hướng Tào Anh Kiệt, khe khẽ nói: "Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?"

"Anh cũng không biết, sáng sớm hôm nay, lão đại ngủ dậy đã khác lạ . . . . . ." Tào Anh Kiệt nói, lắc đầu một cái.

"Bọn họ giống như ăn gừng!" Trần Mạn Hồng khe khẽ nói xong, lại nhìn về phía Nhã Tuệ, vẻ mặt lo lắng, nói: "Thân ái, con bé Khả Hinh tức giận cũng không nhỏ đấy. . . . . ."

"Cá tính cô ấy rất quật cường, con lừa cũng kéo không trở lại!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói.

Mọi người cùng nhau lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bọn họ.

"Phần của cô đâu?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được nói.

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cầm muỗng, lại múc một muỗng cơm, nhét vào miệng, sau đó cầm đĩa ớt xanh nhỏ nhỏ nhét hết vào trong miệng, cũng không sợ cay, lại ăn từng miếng từng miếng gà hầm rượu, không cho mình có cơ hội nói chuyện!

Một cơn tức giận dâng lên!

Trang Hạo Nhiên vừa nhai đậu hũ gạo, vừa nhìn cô !

Đường Khả Hinh ăn sạch sẽ cơm và thức ăn trong khay rất nhanh, sau đó bưng chén canh, uống từng ngụm từng ngụm xong, bộp một tiếng, nện chén xuống, liền đứng lên, lạnh lùng đi ra ngoài!

Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, chặn ngang bàn, kéo cô ngồi xuống!

Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, vẻ mặt cứng ngắc, nhất định đứng lên, đi ra ngoài!

"Ngồi xuống! ! !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nện đũa xuống bốp một tiếng vang dội cả phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh lạnh lùng rống lên! !

Người cả phòng ăn đều hoảng sợ !

Đường Khả Hinh cũng không khỏi chấn động, nước mắt lăn xuống, nhưng vẫn không chịu ngồi! !

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn bộ dáng cô như khiêu khích, hai mắt hừng hực lửa, muốn cháy lên!

Mấy người đàn ông Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận như vậy, mắt của bọn họ trợn to cũng muốn rớt ra, hoảng sợ choáng váng.

Chương 405: Anh sẽ thất bại

Mặc dù Đường Khả Hinh đứng lại, nhưng vẫn không chịu ngồi xuống, chỉ muốn bướng bỉnh với anh đến cùng! ! Mọi người nhìn rất căng thẳng, tất cả đều không dám lên tiếng. Không khí lập tức trở nên rất đáng sợ.

"Tôi bảo cô ngồi! ! Cô có ngồi hay không! ?" Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dạng Đường Khả Hinh quật cường và đau lòng, lại làm như không thấy, cắn răng lạnh lùng hỏi!

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, cũng không nhúc nhích.

Trái tim tất cả mọi người đều lạnh lẽo, có một số nhân viên mới vào khách sạn chưa bao lâu, cắn đũa, cũng hoảng sợ đến không thở nổi.

Lúc này, Trần Mạn Hồng nghiêng mặt nhìn sang, cảm thấy không phải biện pháp, lại thúc cùi chỏ đẩy Nhã Tuệ một cái.

Nhã Tuệ Nhất sững sờ, quay đầu nhìn Trần Mạn Hồng.

Mạn Hồng gấp gáp dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.

Nhã Tuệ lập tức gật đầu đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười đi tới, cả người hoảng sợ đến đầu ngón tay lạnh lẽo, đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, đôi tay nắm chặt cánh tay của cô, run rẩy nói: "Khả Hinh, Tổng Giám đốc bảo cô ngồi xuống thì ngồi xuống nhanh lên! Nghe lời đi, đừng quật cường như vậy!"

Cô nói xong, liền dùng sức đè Đường Khả Hinh ngồi xuống, mới thở dài một hơi, vội vàng trở lại vị trí của mình, bất đắc dĩ thở dài.

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng, không để ý tới anh!

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô một cái, mới cầm đũa lên, gắp một khối bánh gạo thịt bò, bỏ vào trong miệng nhai, sắc mặt rất kém, nhai xong nuốt xuống, lại cầm chén, ăn vài đũa cơm thật lớn, lại bưng chén canh nóng nhanh chóng uống hết, đặt mạnh chén xuống, vang một tiếng "bộp", mới lạnh lùng ra lệnh: "Lấy canh! !"

Mọi người cùng nhau yên lặng, lén xoay mặt nhìn về phía bọn họ.

Đường Khả Hinh quay mặt sang một bên.

"Tôi bảo cô lấy canh! !" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói, lại ngẩng đầu, nóng mắt nhìn cô!

Đường Khả Hinh lại giật mình, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, phát hiện tinh thần và thể lực của mình dần dần cạn kiệt, trên trán toát mồ hôi lạnh, mặc dù không tình nguyện, cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn có chút mệt mỏi vươn tay cầm chén kim loại nhỏ nhỏ, từ từ đứng lên, đi về phía cửa sổ thủy tinh phòng bếp. . . . . .

Tất cả nhân viên bắt đầu có chút đồng tình và căng thẳng nhìn về phía cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, cầm cái chén nho nhỏ đi tới trước mặt lão đầu bếp, nghẹn ngào yếu ớt nói: "Lão đầu bếp. . . . . . cho một chén canh nóng. . . . . ."

Lão đầu bếp ở trong cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh rất đáng thương, uất ức, cũng có chút đau lòng và đồng tình với cô, nhận lấy cái chén, cầm muỗng lớn múc một chén canh, lại tự mình đưa đến trước mặt cô, nói khẽ: "Cẩn thận nóng. . . . . ."

Đường Khả Hinh đưa hai tay bưng chén canh nóng, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người từng bước từng bước, cẩn thận bưng đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, không ngờ mặt chén quá trơn, sơ ý một chút canh tràn ra ngoài chảy tới ngón áp út, cô lập tức thu tay lại, dúi vào quần áo sau lưng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, mới bưng chén canh, uống một hớp, lại tiếp tục ăn cơm. Đường Khả Hinh không nói gì, lặng yên ngồi xuống, cúi thấp đầu.

Trang Hạo Nhiên một mình lặng yên ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thịt, thỉnh thoảng ăn cơm, thỉnh thoảng uống canh. . . . . .

Người cả phòng ăn đều không dám ăn, cũng lặng yên ngồi tại chỗ, không dám động đậy, ông chú bộ phận cây cảnh bưng cái khay đã ăn sạch sẽ, cùng một đám Phó Tổng, một đám quản lý ngồi chung một chỗ, áp lực như núi, thỉnh thoảng lau mồ hôi, sắc mặt thỉnh thoảng thay đổi, tối hôm qua ông trực ca đêm, muốn về nhà ngủ sớm, nhưng bây giờ trong phòng ăn, không có một người nào dám động, ông cũng chỉ cúi đầu, không dám lên tiếng.

Rốt cuộc. . . . . .

Khẩu vị của Trang Hạo Nhiên giống như hết sức tốt, ăn cơm xong, sau đó một mình đứng lên, lạnh lùng nói: "Đi theo tôi."

Đường Khả Hinh lại ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn về phía cô, khẽ thở dài một hơi.

Trần Mạn Hồng cũng lắc đầu một cái, nhìn về phía cô.

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, không nói hai lời, nắm cổ tay cô, kéo cả người cô lên, đi ra ngoài! Đường Khả Hinh lập tức cố sức xoay cổ tay nhỏ của mình, chính là không muốn đi với anh.

Trang Hạo Nhiên khẽ cắn răng, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cả người cô đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy đau lòng uất ức, cắn răng, bất đắc dĩ, vẫn không muốn đi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, tay nắm chặt! !

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến hét lên một tiếng, cả người nhất thời co lại.

Trang Hạo Nhiên lại không chút lưu tình dắt cô đi ra ngoài, kéo xuống tòa nhà nhân viên, đi qua rừng phong thật dài, ở giữa lá phong đỏ thẫm mờ ảo, bước nhanh đi về phía trước, cho đến khi trở lại đại sảnh Hoàn Á, trong ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên, anh ném cả người cô vào trong thang máy, Đường Khả Hinh muốn đi ra, anh lại đẩy cô, một bước đi vào, phịch một tiếng, nhấn nút đóng cửa thang máy!

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh!

Trang Hạo Nhiên cởi bỏ cúc áo, nóng mắt nhìn cô!

Thang máy nhanh chóng vọt lên trên! !

"Anh buông tay! !"

Cửa thang máy mở ra trong chớp mắt, truyền đến một trận âm thanh này.

Có một số đồng nghiệp Bộ phận hành chính đã trở về, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh đi ra thang máy, lảo đảo, lại ném cô vào Văn phòng Tổng Giám đốc, phịch một tiếng, đóng cửa lại, khóa lại! !

"Xảy ra chuyện gì?" Trưởng phòng hành chính nhìn về phía đồng nghiệp, hỏi khẽ.

"Cả ngày hôm nay, Tổng Giám đốc đều kì quái đấy!" Có người cũng nói khẽ.

"Chuyện lần trước vẫn chưa hết, Đường Khả Hinh lại vờ ngớ ngẩn nữa sao?" Tất cả đồng nghiệp đều rối rít bàn tán, sau đó nhất trí ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Bên trong phòng làm việc, hoàn toàn yên tĩnh!

Đường Khả Hinh vẫn rưng rưng đứng ở bên ghế sa lon lên, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cô, cởi bỏ tây trang ném sang một bên, mới lạnh lùng nói: "Mặc kệ bình thường trong long tôi cưng chìu cô thế nào... ở bên ngoài, cô cũng không thể không nể mặt tôi, dù nói thế nào, tôi cũng là cấp trên của cô !"

Đường Khả Hinh đột nhiên cười khổ nói: "Thật xin lỗi, tôi để cho anh mất mặt!"

"Thật mất mặt chính là cô, không phải tôi! Là cô ! !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nói!

Đường Khả Hinh không lên tiếng, quay mặt đi, cố nén lệ.

Trang Hạo Nhiên sải bước đi tới trước mặt cô, nhìn bộ dáng cô uất ức đau lòng, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, muốn nói gì đó, lại không nói ra, chỉ hỏi: "Bình phong của tôi đâu?"

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ lên, nhịn đau lòng, nghẹn ngào nói: "Ném rồi!"

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, tiến lên một bước, nhìn cô, lạnh lùng hỏi: " Bình phong của tôi đâu! !"

"Ném rồi! ! !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, cũng hét lớn!

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, mãnh liệt ôm cô vào trong ngực, cúi xuống, nhìn cô, tức giận gọi: "Nói lại lần nữa!"

"Ném rồi! ! Ném rồi! ! Ném rồi . . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh kêu to, nước mắt từ khóe mắt nhỏ xuống.

Lồng ngực Trang Hạo Nhiên phập phồng lên xuống, cúi xuống nhìn cô, kêu to: "Tại sao cô ném bình phong của tôi! !"

"Bình phong này không phải của anh! ! Nó là của tôi đấy! ! Là đồ cưới của cha tôi cho tôi! Lúc ấy là tôi bị mù mắt đâm thủng mười đầu ngón tay, tặng nó cho anh !" Đường Khả Hinh nói tới chỗ này, trong lòng chợt đau nhói, nghẹn ngào nói: "Sớm biết quen biết hời hợt với anh, tôi sẽ không đưa cho anh !"

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút đau đau, nhìn cô, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Là cô bị mù mắt, tin lầm tôi."

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nóng mắt nhìn anh!

"Tôi cũng bị mù mắt, lúc ấy nhìn thấy một cô gái khổ sở không chỗ nương tựa, bởi vì bị hai người đàn ông vứt bỏ, đau lòng khổ sở đi tìm mẹ, tôi nên đi ngay lập tức, không đến nỗi nhìn thấy cô ngay cả ăn một chén mì cũng không có dũng khí! !" Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận nói!

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ.

"Khi đó. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái 1m59 cao thêm hai centimét, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, nói: "Khi đó, tôi suy nghĩ, cô có ngã xuống hay không. . . . . . Nhưng cô không có! Cho nên tôi tin lầm cô! Ở trong thế giới của tôi, bất cứ người nào cũng không thể kiếm cớ vì bản thân mình yếu ớt! Cô hết lần này đến lần khác bởi vì một chuyện, một chút tình cảm tổn thương tới mình, tôi hận cô vô dụng! ! Rõ ràng trong lòng có mơ ước tốt đẹp, lại trơ mắt nhìn cô, bởi vì tình cảm mà té ngã ở trong mưa, khóc rống! ! Phát sốt! Sau đó hồ đồ nó với tôi, muốn đi trước cha! Đường Khả Hinh! Nấc thang lên thiên đường, cô cho rằng rất rõ ràng sao? Đó là dồn vào chỗ chết sau đó có cơ hội sống! Không phải mỗi người. . . . . . đều có cơ hội, sống lại!"

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt lăn xuống.

"Cô muốn chọn một con đường của mình, ngay cả tôi muốn giúp cô cũng không được! ! Cô bảo tôi làm sao với cô đây?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô rống giận: "Đường Khả Hinh! ! Cô mới vừa cao hai centimét! ! Lúc nào có thể cao thêm hả?"

"Anh luôn nói với tôi như vậy !" Đường Khả Hinh lập tức đẩy Trang Hạo Nhiên ra, khóc kêu to: "Nói tôi chưa trưởng thành! ! Nói vóc người tôi không cao! Nói tôi không hiểu chuyện! ! Tôi lựa chọn tình yêu của mình có lỗi sao? Loại người như anh không biết yêu! Anh không có tư cách nói tôi !"

Trái tim Trang Hạo Nhiên đột nhiên hở ra, nhìn cô! !

Đường Khả Hinh lại khóc nói: "Anh cho rằng tôi không muốn rời khỏi anh ấy sao? Nhưng đã thật yêu thì làm thế nào? ? Tôi cũng hận mình, nhưng tôi yêu! ! Chính là yêu . . . . . ."

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô.

"Loại người như anh, đối với tình yêu thản nhiên như vậy, là bởi vì anh hoàn toàn không có yêu! Anh có thử qua nóng ruột nóng gan sao? Anh có thử qua chân thật trả giá sao? Chính là loại. . . . . . Biết rõ mình không đủ sức, nhưng vẫn muốn nếm thử tình yêu! Mặc dù sẽ tổn thương mình, sẽ không quay lại được nhưng vẫn muốn nếm thử tình yêu! Cái loại cảm giác băm vằm thành trăm mảnh, đau đớn thế nào anh biết không? Tại sao anh không thể thông cảm cho tôi, tại sao đau như vậy vẫn muốn yêu? Đó là vì tình yêu thật sự, căn bản không có lựa chọn. . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, đôi tay che mặt, thất thanh khổ sở khóc rống: "Nếu như có kiếp sau, tôi tuyệt đối không muốn gặp anh ấy, không phải anh ấy khổ sở thì là tôi khổ sở! Như vậy nếu như kiếp sau không gặp lại, thì gom hết tình yêu và đau khổ trong kiếp này xài hết đi! Tôi có chết cũng muốn yêu!"

Trang Hạo Nhiên đột nhiên không nói nên lời.

Đường Khả Hinh khổ sở không còn hơi sức ngồi xổm trên mặt đất, lại đau lòng khổ sở khóc. . . . .

"Cô đi ra ngoài đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên nói.

Đường Khả Hinh vừa khóc, vừa ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Đi ra ngoài đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại lạnh nhạt nói: "Tôi mệt rồi. Không muốn nói thêm nữa. Cô rất dũng cảm, rất can đảm, tôi phục cô, đi ra ngoài đi."

Đường Khả Hinh đột nhiên tức giận đứng lên, nhìn anh nói: "Anh đừng châm chọc tôi ! Tôi hiểu rõ, trong thế giới của anh mặc dù đối với tôi như thế nào, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp của anh! Tôi và Tưởng Thiên Lỗi ở chung một chỗ, làm cho anh thất vọng, anh sợ tôi sống thiên lệch! Anh sợ đấu với anh ấy, anh sẽ thất bại!"

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, hai mắt xẹt qua một chút đau đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro