C41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Cửa Thiên đường

Nhã Tuệ đội mưa vọt đến trước mặt Khả Hinh đang té xỉu, quỳ gối trước mặt cô, ôm lấy thân thể của cô, đau đớn khóc thành tiếng: "Tại sao cô ngốc như vậy! ! Cô tới nơi này, không phải muốn nhìn mẹ sao! Tại sao không qua đó nhìn bà? Tại sao muốn trốn tránh bà? Cô nhớ cha mẹ, tôi biết mà. . . . . ."

Đường Khả Hinh vẫn bất tỉnh ở trong ngực Nhã Tuệ, hai mắt khép chặt, mặc cho mưa gió trút xuống.

Nhã Tuệ lại khóc nói: "Tôi biết tại sao cô muốn rời khỏi! Nhưng cô có thể đi đâu! ? Cô gặp mặt mẹ cũng không dám. . . . . . Cô còn có thể đi đâu? Chúng ta về nhà đi, cho tới bây giờ gia đình chúng tôi cũng không xem cô là người ngoài! Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà đi! !"

Nhã Tuệ vừa khóc, vừa muốn đỡ Khả Hinh cõng cô về nhà, không ngờ Đường Khả Hinh vẫn bất tỉnh ở trong mưa, mặc cho mưa gió rụng rơi!

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng muốn đỡ cô, bất đắc dĩ cô cũng chỉ là một cô gái, hơi sức không đủ, muốn lôi kéo lại té lăn trên đất, cô vừa khóc vừa kéo Khả Hinh. . . . . .

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trong mưa.

Như Mạt cũng có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thiên Lỗi. . . . . . Anh cứu cứu cô ấy. . . . . ."

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe, hai mắt phát ra ánh sáng vô tình nói: "Mặc kệ hôm nay cô ấy xảy ra chuyện gì, tất cả đều do cô ấy tự mình làm tự chịu, không liên quan đến người khác! Để lại cho cô ấy một cây dù, coi như ngày đó tôi nợ cô ấy một đoạn đường!"

Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn tròng mắt lạnh nhạt vô tình quen thuộc của Tưởng Thiên Lỗi, cô khẽ cắn môi dưới, không dám nói nữa.

"Vâng . . . . ." Đông Anh rối trí trả lời, ngay lập tức cầm cây dù trên xe, chống đi lên, đội mưa gió bước nhanh tới trước mặt Nhã Tuệ đang gào khóc, đem cây dù đưa cho cô, rồi nói: "Nhã Tuệ! ! Đây là cây dù Tổng Giám đốc cho cô, đừng khóc nữa, mau gọi xe cứu thương đi!"

Nhã Tuệ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Đông Anh thư ký của Tổng Giám đốc che dù đứng ở trước mặt của mình, cô rơi lệ ôm Khả Hinh đang hôn mê, khóc cầu cứu: "Thư kí Lưu, tôi cầu xin cô giúp tôi cầu xin Tổng Giám đốc, đưa chúng tôi đoạn đường đi! lúc nảy tôi đến đây, gần như không mang theo tiền! Đưa chúng tôi đoạn đường! Tôi cầu xin cô!"

Đông Anh che dù, đứng ở trong mưa nhìn Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh hôn mê ngã ngồi ở trong mưa, mưa gió điên cuồng trút lên người các cô, cô không đành lòng nhưng hiểu cá tính của Tổng Giám đốc, khẽ thở dài một hơi, đưa cây dù trong tay tới trước mặt cô, bất đắc dĩ xoay người rời đi. . . . . .

Nhã Tuệ giật mình nhìn Đông Anh đã nhanh chóng trở lại ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce đóng cửa xe, cô lập tức để Khả Hinh xuống, đội gió mưa, chạy như bay đến bên cửa sổ xe Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay vỗ mạnh vào cửa sổ xe, khóc nói: "Tổng Giám đốc! ! Tôi cầu xin ngài, đưa chúng tôi đoạn đường! Xin ngài cứu giúp! Tôi không biết ngài và Khả Hinh xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy sẽ có thể là chuyên gia pha rượu cực kỳ xuất sắc tại khách sạn chúng ta! Tổng Giám đốc. . . . . . Nếu như cô ấy đi dự thi, hầu ngài uống rượu đỏ, chỉ có thể là Khả Hinh a! Tôi cầu xin ngài, đưa chúng tôi đoạn đường! Tổng Giám đốc!"

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêm mặt làm ngơ, nhìn mưa bay phía trước xe cửa sổ, hai mắt lạnh lẽo.

Đông Anh hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái, rốt cuộc bảo tài xế: "Lái xe!"

"Tổng Giám đốc! !" Nhã Tuệ khóc đuổi theo chiếc xe kia, càng không ngừng vỗ cửa sổ xe, kêu to: "Tổng Giám đốc! Đưa chúng tôi đoạn đường! Xin ngài làm ơn!"

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy đi. . . . . .

"Tổng Giám đốc! !" Nhã Tuệ vẫn không buông tha đứng ở giữa đường khóc rống.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe lạnh lùng, hai mắt nhìn kính chiếu hậu phía trước, nơi xa có một bóng dáng đã té xỉu nằm ở trong mưa gió, nhưng anh không lên tiếng!

Nhã Tuệ rơi lệ nhìn chiếc Rolls-Royce trước mặt dần dần đi xa, chỉ đành phải oán hận thế gian có quá nhiều người vô tình rồi nhanh chóng chạy về tại chỗ, đội mưa gió, cắn răng cố hết sức cõng lên Khả Hinh đang bất tỉnh, cố sức bước đi. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm ở sau lưng của Nhã Tuệ, đón gió mưa trút xuống, hoàn toàn không có tri giác, đôi tay rũ xuống giống như người chết.

Xung quanh mưa vẫn thê lương, điên cuồng trút vào trên người cô, giờ khắc này không chỗ trút hết nổi bi thương, tuyệt vọng, giống như đêm hôm ấy, người đàn ông trong bóng tối ôm chặt mình, cắn xuống môi, tuyệt vọng để lại một câu nói: "Tôi nếm qua máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu nhà họ Tưởng phản bội, cho dù tôi hóa thành Quỷ Hồn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Những lời này giống như tuyệt vọng trước cái chết bất ngờ ập đến! tấn công đến thế gian vô tình này!

Bên trong xe Rolls-Royce màu đen!

Như Mạt đột nhiên dùng tay đè ngực, khổ sở kêu nhỏ: "Đau quá!"

Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay mặt sang, hai mắt nhìn thấ sắc mặt Như Mạt tái nhợt, anh lập tức để xuống văn kiện, ôm cô vào trong ngực, nâng mặt của cô, căng thẳng hỏi: "Thế nào?"

"Tim của em đau quá!" nhất thời Như Mạt đổ mồ hôi đầm đìa, khổ sở thở hổn hển nói: "Đau quá. . . . . ."

"Không phải bệnh tim của Như Mạt tiểu thư phát tác chứ?" Đông Anh xoay người, có chút lo sợ nói.

"Lập tức lái xe đến bệnh viện! !" Tưởng Thiên Lỗi ôm Như Mạt vào trong lòng, sắc mặt hơi căng thẳng nói: "Mau! ! !"

"Dạ! !" Tài xế đáp lời, lập tức lái xe chạy tới bệnh viện! !

Chương 42: Trái tim

Bệnh viện! Hành lang dài màu trắng!

Đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên!

Giáo sư khoa tim mạch giỏi nhất của cả bệnh viện nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu!

Nơi hành lang dài u ám, mười mấy vệ sĩ mặc áo đen đứng thẳng giống như thần chết!

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, hai mắt xốc xếch chợt lóe, lúc ôm Như Mạt đi vào, cô đã hôn mê rồi, dường như đã ba lần tánh mạng của cô suýt lướt qua mình, anh khẽ cắn răng!

Đông Anh gấp gáp đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ đáng sợ, cô căng thẳng xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế đặc biệt, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh, không dám nhiều lời nữa liền xoay người tiếp tục nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu đang đóng chặt!

Tất cả lặng lẽ yên tĩnh!

Thời gian giống như qua thật lâu, rốt cuộc cửa chính phòng cấp cứu mở ra!

Viện trưởng và nhiều giáo sư sắc mặt nặng nề đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, đi tới trước mặt viện trưởng và giáo sư, hỏi: "Viện trưởng! Như Mạt như thế nào?"

Viện trưởng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Thật may lần này đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không hậu quả khó lường được. Đây là kỳ quan sát hoán đổi nội tạng năm thứ hai của Như Mạt tiểu thư, chúng tôi để ý thấy thân thể và nhịp tim của cô ấy sinh ra phản ứng bài xích."

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lạnh giọng nói: "Ý của ông nói. . . . . . Trái tim kia không thích hợp với cô ấy?"

Viện trưởng khẽ thở dài một hơi: "Phải biết việc cấy ghép nội tạng, nhất là ghép tim, sẽ có ba kỳ quan sát, nếu như trong ba năm này, thân thể của cô ấy không có phản ứng khác, mọi chuyện sẽ tốt. . . . . ."

"Kết quả xấu nhất là gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn viện trưởng hỏi.

Viện trưởng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Kết quả xấu nhất sẽ giống như lúc ban đầu chưa thay đổi trái tim, trái tim sẽ từ từ sợ hãi và suy kiệt, nhưng nếu trước lúc cô ấy phát bệnh, có thể tìm được trái tim thích hợp, tiến hành cấy ghép, có lẽ sẽ có đường sống. Nhưng thân thể của Như Mạt tiểu thư quá yếu, ý chí không mạnh, thật ra đây là cơ thể đóng vai trò thúc giục tiềm thức."

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, hai mắt run rẩy xẹt qua chút đau lòng, thấy y tá chậm rãi đẩy Như Mạt thoi thóp nằm ở trên giường bệnh đi ra, anh lập tức tiến lên, cúi người xuống nhìn sắc mặt Như Mạt tái nhợt, hai mắt khép chặt, lông mi thật dài rũ xuống, bao trùm ở mí mắt dưới, mộng ảo và dịu dàng, anh nở nụ cười may mắn, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, nặng nề cam kết nói: "Anh nhất định sẽ tìm cho em trái tim thích hợp, mặc kệ phải trả giá cao thế nào!" (cam kết làm anh hối hận cả đời , sẽ gặp cảnh đau lòng muốn chết vì đổi trái tim, ed đã khóc sưng cả mắt!)

Như Mạt nằm ở trên giường bệnh, khép chặt hai mắt, giống như nghe được cam kết này, lông mi khẽ rung động, tràn ra nước mắt.

Phòng bệnh VIP.

Mưa dần dần tạnh, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một chút sương mù.

Như Mạt vẫn chưa tỉnh thuốc mê nằm ở trên giường nệm trắng tinh, sắc mặt tái nhợt, ngủ thật say.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên giường, giống như sinh mạng vĩnh cửu nhìn Như Mạt, hai mắt hiện lên dịu dàng.

Có lẽ trong mộng, Như Mạt vẫn thể cảm nhận được người đàn ông trong sinh mệnh đang canh chừng mình, vẫn đang say trong giấc mộng ngọt ngào.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động.

Âm thanh của Đông Anh từ ngoài cửa truyền tới, khe khẽ nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Tần tiên sinh tới. . . . . . nói mười lăm phút nữa đến phòng bệnh. . . . . . Anh ấy vô cùng nóng ruột tình huống của Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục nhìn gương mặt Như Mạt ngủ say.

Chương 43: Trái tim tốt đẹp

Cửa phòng bệnh mở ra!

Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục đen của mình, lạnh lùng đi ra ngoài, căn dặn Đông Anh: "Lập tức thông báo viện trưởng, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, tôi muốn thông qua toàn thế giới tìm được trái tim thích hợp nhất cho Như Mạt! Lập tức!"

"Dạ!" Đông Anh đi theo phía sau anh đáp lời!

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng đi về phía trước, mười mấy tên vệ sĩ đi theo ở phía sau anh, cũng nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện.

Khí thế lớn như vậy khiến cho bác sĩ, y tá, cùng người thân bệnh nhân trong bệnh viện cũng rối rít ghé mắt.

Nhã Tuệ vừa mới chăm sóc cho Khả Hinh, trong tay cầm đơn thuốc chuẩn bị đi lấy thuốc, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra đại sảnh bệnh viện, vệ sĩ cũng nhanh chóng theo sát đi ra ngoài, cô nhất thời tò mò đi theo ra ngoài, thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục, đã ngồi lên chiếc Rolls-Royce, vệ sĩ đóng cửa xe. . . . . .

Nhã Tuệ nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, hai mắt vô tình phát ra tia sáng lạnh lẽo, cô nhớ tới bộ dáng vô tình kia ở trong mưa to lúc nảy, liền có chút tức giận xoay người, đang xoay người trong nháy mắt nhìn thấy Đông Anh, vẫn mặc đồng phục thư ký khách sạn, đeo bảng tên, cùng viện trưởng đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nói: "Viện trưởng! Tổng Giám đốc chúng tôi nói, mặc kệ trả bất cứ giá nào, nhất định phải thông qua tổ chức y tế tân tiến nhất trên thế giới nhanh chóng tìm trái tim thích hợp cho Như Mạt tiểu thư! Hơn nữa vô cùng gấp rút! Ngài cũng biết nguyên nhân Tổng Giám đốc không tiện ở lại chỗ này. Nhưng Như Mạt là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tổng Giám đốc! Tôi hi vọng ngài hiểu rõ chuyện này!"

Viện trưởng gật đầu, nói: "Nói Tưởng Tổng Giám đốc yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ hết sức!"

"Ngài vất vả rồi." Đông Anh nói dứt lời liền im lặng gật đầu một cái, một mình đi tới phòng bệnh.

Nhã Tuệ tay cầm đơn thuốc, lập tức núp ở phía sau cây cột bệnh viện, nhìn Đông Anh cất bước đi tới phòng bệnh VIP, trong đầu của cô thoáng qua hình ảnh trong cơn mưa xối xả, dường như nhìn thấy trong cửa sổ xe, bên cạnh Tưởng Tổng Giám đốc có một cô gái xinh đẹp, nhưng cô gái xinh đẹp đó cũng không phải là vị hôn thê của Tổng Giám đốc trong bữa tiệc đính hôn thế kỷ,. . . . . . vậy. . . . . . Cô ấy là ai?

Cô tức khắc hiểu ra, những gia đình cao quý, luôn có những chuyện tình cảm phức tạp!

Cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc xong liền đi về phía khu nội trú, đi qua lối đi riêng của phòng VIP thì ngửi thấy một mùi thơm hoa hồng, cô tò mò ngẩng đầu lên, dường như thấy được lối đi VIP ở trước mặt xuất hiện lên một bóng dáng xinh đẹp nhưng không nhìn thấy rõ người tới, cô sâu kín nhìn bức tranh sơn dầu phong cách Châu Âu treo tại lối đi VIP, nặng nề thở dốc một hơi, mới phát hiện mùi thơm này thật rất dễ chịu, không giống với mùi thơm nồng đậm của hoa hồng bình thường mà một loại mùi thơm đặc biệt.

Nhã Tuệ không suy nghĩ nữa, giống như mang theo mùi thơm này mỉm cười xoay người đi vào phòng bệnh của Khả Hinh.

Khả Hinh được Nhã Tuệ đưa về phòng bệnh, sâu kín rưng rưng tỉnh lại, trong đầu vẫn là hình ảnh đáng thương của mẹ kéo sọt rác đi trong mưa, nước mắt lần nữa từng viên lăn xuống.

Nhã Tuệ khẽ thở dài, nhận thuốc trở về đặt ở trên giường bệnh, nhìn Khả Hinh lại rơi lệ, bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh cô, gọi nhỏ: "Khả Hinh. . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn sâu kín nhìn phòng bệnh trắng tinh, lặng lẽ rơi lệ.

Nhã Tuệ thấy bạn thân như vậy, mình cũng khổ sở cúi đầu lau lệ, mới nghẹn ngào nói: "Luc nảy cô té xỉu ở trên đường, tôi gặp Tổng Giám đốc. . . . . ."

Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ, không nói gì.

Nhã Tuệ cố nén nước mắt, có chút chán nản nói: "Tôi . . . . . Tôi nói với thư kí của anh ta, xin Tổng Giám đốc giúp chở chúng ta đoạn đường. . . . . . Bởi vì cô ngất đi, bởi vì lúc ấy tôi tìm cô quá gấp cho nên trên người quên mang tiền, cũng không có cầm điện thoại, tôi không thể làm gì khác hơn là nhờ bọn họ. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi phát hiện, mặc kệ có phải gương mặt của cô đã bị hủy hay không, thế gian này vẫn có rất nhiều người vô tình, sẽ không quan tâm đến chết sống của chúng ta"

Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay mặt sang, đau lòng nhìn bạn thân.

Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, cô đau lòng nghẹn ngào nói: "Khi đó, trong lòng tôi đột nhiên rất nhớ chú Đường. . . . . . Ông ấy là người tốt nhất, đã từng là đầu bếp ưu tú nhất cả nước ở khách sạn năm sao, một người như vậy, nếu nhìn thấy người khác đói bụng, sẽ ở trong phòng bếp, thắp ngọn đèn nhỏ, xào một đĩa cơm chiên nóng hừng hoặc một bát mì nóng cho người ăn xin, người già cô đơn không có ai nuôi sống. . . . . . Khi đó, chú ở trong lòng của tôi là người chú đáng kính nhất, cao lớn nhất, đẹp trai nhất."

Đường Khả Hinh nhớ tới cha, lại đau buồn, nước mắt tràn mi.

Nhã Tuệ lấy tay lau đi nước mắt trên mặt không ngừng chảy, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Tôi mặc kệ có phải chú đã đầu bạc tóc trắng hay không, khi tôi nhắm mắt lại, chú vẫn đẹp trai nhất, hiền lành nhất. . . . . . Tôi không biết, ở trong lòng của cô có nghĩ như vậy hay không, má trái không trọn vẹn thì đại biểu cho cuộc sống cả đời sao. Nếu cô nghĩ nó thật sự quan trọng như vậy, vậy thì. . . . . . cô hãy nhắm mắt lại lắng nghe trái tim mình có giống như loại người vô tình kia hay không, làm cho bản thân cô lạnh lẽo, hận thù thế giới? Hay đã từng là bức tranh xinh đẹp?"

Đường Khả Hinh đột nhiên vô cùng khổ sở co quắp, run rẩy nắm chiếc chăn trắng tinh, che mặt của mình, một mình núp bên trong nức nở.

Nhã Tuệ khóc nói tiếp: "Không phải chú đã nói với cô sao? Mặc kệ trăng sao hay cảnh sắc xinh đẹp bị che giấu. Chúng ta không thể vì chuyện may rủi trên thế giới này mà buông tha vẻ đẹp, linh hồn phải dũng cảm tiến tới a! Bởi vì đó là trái tim của chúng ta! Cuộc sống của chúng ta!"

Đường Khả Hinh vẫn núp ở trong chăn, nức nở.

Nhã Tuệ đau lòng ôm bạn thân vào trong ngực, khẽ xoa lưng của cô, nghẹn ngào nức nở nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không cần buông tha mình! Cô làm sao biết, cô đi trên con đường này, nó nhất định sẽ không hạnh phúc? Sở dĩ Khả Hinh đã từng xinh đẹp, không phải bởi vì khuôn mặt của cô xinh đẹp, mà bởi vì là cô là một cô gái đáng yêu, bất cứ lúc nào cũng để cho trái tim mình tốt đẹp! Dũng cảm một chút nữa. Mặc kệ khuôn mặt của cô có bị hủy hay không, những quả nho chưng cất trong thùng gỗ sồi thành rượu đỏ vẫn chỉ lựa chọn chuyên gia pha rượu có trái tim tốt đẹp nhất, hiểu bọn chúng nhất. . . . . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên khóc rống, cuối cùng đưa hai tay ra ôm bạn thân của mình, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

Đúng vậy, chúng ta làm sao biết, chúng ta lựa chọn con đường này thì nhất định sẽ không hạnh phúc? Chỉ cần trong lòng chúng ta hi vọng, dũng cảm bước đi, sống hạnh phúc theo cách riêng của chúng ta, có đôi khi chỉ cần cố gắng không cần buông tha là được.

Nhã Tuệ cảm thấy Khả Hinh thật buông lỏng, mới yên tâm nở nụ cười, đau lòng vội vàng vươn tay, muốn lau đi nước mắt cho cô nhưng khi đầu ngón tay cô quét qua cánh mũi Khả Hinh. . . . . .

Vẻ mặt Khả Hinh đột nhiên thay đổi, hơi thở có chút dồn dập, hai mắt xốc xếch chợt lóe. . . . . .

Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, hỏi: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Đường Khả Hinh tái mặt, nuốt nước bọt, đột nhiên nắm lên đầu ngón tay Nhã Tuệ, thả vào trong mũi, hít nhẹ, có chút lo lắng ngẩng đầu lên, run rẩy nói: "Mùi thơm này. . . . . . Rất quen. . . . . ."

Chương 44: Có liên quan đến việc bị hại

"À?" Nhã Tuệ ngạc nhiên giơ tay lên, đặt vào trong mũi ngửi một cái, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nghi ngờ nói: "Tôi không nghe được mùi thơm a. . . . . . Đây là mùi thơm gì?"

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên một cái, hoảng sợ nhỏ giọng nói: "Mùi hoa hồng. . . . . ."

"Hoa hồng?" Nhã Tuệ trầm ngâm suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình đi tới, ngửi được một mùi thơm hoa hồng rất dễ chịu đúng như Đường Khả Hinh nói: "Ách. . . . . . Lúc nảy tôi đi vào phòng bệnh thì đi qua lối đi VIP, ngửi được mùi thơm rất dễ chịu, đối với mùi hương tôi cũng biết một chút, nhưng mùi hoa hồng này thật sự làm cho tôi mê say thật sâu, cho tới bây giờ tôi cũng không có ngửi qua mùi thơm hoa hồng đặc biệt như vậy. . . . . . Thế nào? Tôi mang mùi thơm này vào sao? Mùi thơm này thế nào?"

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn ra giọt lệ, nhanh như tia chớp, trong đầu nhớ lại đêm hôm đó, mấy đàn ông, dữ tợn tới gần mình thì cô đã ngửi được một mùi thơm hoa hồng, mà mùi thơm kia với mùi thơm bay vào trong tay Nhã Tuệ rất giống nhau. . . . . .

Trái tim Khả Hinh chìm xuống đáy cốc, theo bản năng vươn tay, khẽ vuốt má trái của mình, cảm giác gương mặt này lồi lõm không bằng phẳng, buổi tối đó đau thấu tim phổi, vẫn làm cho mình thức tỉnh trong cơn ác mộng, nhưng mùi thơm kia vẫn còn chưa biến mất trong trí nhớ của mình, đó là mùi thơm của một người phụ nữ mang tới. . . . . .

Đường Khả Hinh nhớ tới trong khoảng thời gian này chịu khổ, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, nhấc chăn lên, chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo.

"Khả Hinh. . . . . . Cô muốn đi đâu?" Nhã Tuệ ngạc nhiên cũng lo lắng đứng dậy, đi theo phía sau của cô, căng thẳng hỏi.

Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt rưng rưng ngưng tụ tia hoảng sợ, run run mở cửa phòng, lập tức ngửi thấy một mùi hoa hồng nồng nặc, hai mắt của cô hoảng sợ trừng lớn, giống như mùi hoa hồng này góp phần tạo nên màu hồng xinh đẹp mộng ảo, giống như sương mù bay nhẹ trên không trung, thậm chí trái tim của cô nghe đau đớn, cô căng thẳng đè chặt trái tim, cố nén nước mắt, men theo mùi thơm này, từng bước từng bước đi tới. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . . Cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ. . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng tiến lên.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, đi theo hành lang màu trắng thật dài trong bệnh viện tiếp tục đi về phía trước, dọc đường nhìn thấy mấy bệnh nhân, hai tròng mắt của cô hơi run rẩy, tiếp tục nín thở đi về phía trước, cho đến khi nhìn cửa ra vào khu vực phòng bệnh VIP, phát ra một mùi thơm nồng nặc, vẻ mặt của cô lập tức run rung hoảng sợ, nắm chặt ngực áo, đột nhiên gia tốc độ, cất bước muốn đi về phía trước . . . . . .

"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ bỗng chốc kéo Đường Khả Hinh, căng thẳng nói: "Cô làm sao vậy? Chỗ đó chúng ta không thể đi vào!"

Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ gấp gáp nhìn cánh cử ra vào xa hoa, nghẹn ngào rơi lệ kêu nhỏ: "Mùi thơm này. . . . . . Mùi thơm này. . . . . ."

Nhã Tuệ nghi ngờ hỏi: "Mùi thơm thế nào? Cô không cần nói mơ hồ như vậy, cô nói rõ một chút cho tôi biết, có phải có liên quan đến việc cô bị hại hay không?"

Chương 45: Mùi thơm này

Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm hành lang thật dài kia, giống như nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều bụi phấn hồng tung bay trên bầu trời, bất luận y tá, hay bác sĩ, bọn họ từ lối đi kia đi ra cũng mang theo mùi thơm hoa hồng giống nhau. . . . . .

"Khả Hinh! Nói chuyện với cô đó! Xảy ra chuyện gì?" Nhã Tuệ thật sự có chút gấp gáp nhẹ nắm cánh tay Khả Hinh, hỏi.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào, rốt cuộc hai mắt của cô sáng lên, ngửi thấy một mùi thơm hoa hồng nồng đậm chậm rãi truyền đến, cô vội vàng bước lên trước, muốn đi qua lối đi kia, không ngờ tức khắc ở bên trong phòng VIP, đi ra hai người mặc âu phục màu đen, lạnh lùng và nghiêm nghị vươn tay chắn cô ở ngoài lối đi, nghiêm nghị nói: "Nơi này là phòng bệnh tư nhân! Không được vào bên trong!"

Đường Khả Hinh gấp rút ngẩng đầu nhìn hai người cảnh sát!

"Khả Hinh! Cô làm sao? ?" Nhã Tuệ thật sự gấp gáp vươn tay, kéo Đường Khả Hinh đi trở về, nói: "Không nên như vậy! Người bên trong này, chúng ta không thể đắc tội được!"

Đường Khả Hinh tức khắc quay đầu lại, hai mắt xẹt qua một chút nghi ngờ nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn ánh mắt đáng thương của Đường Khả Hinh, chỉ liếc cô một cái, rồi nói: "Nơi này. . . . . . Dường như là phòng bệnh riêng của tình nhân Tưởng Thiên Lỗi, Tổng Giám đốc của chúng ta. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh trừng to, trong lòng càng thêm nghi ngờ muốn xông vào lối đi VIP, nhưng đột nhiên nghe được một tiếng cười ngọt ngào, từ lối đi truyền đến. . . . . .

Nhã Tuệ lập tức kéo Đường Khả Hinh đứng sang một bên, căng thẳng khe khẽ nói: "Không nên xằng bậy!"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn chằm chằm lối đi.

Tần Vĩ nghiệp là Thị Trưởng trẻ tuổi nhất, mặc âu phục màu xám bạc, mang cà vạt màu đen, vạt áo trước đeo huy chương thân phận chính phủ, bộ dáng hiên ngang qun tử, gương mặt sáng rỡ, giống như bạch mã hoàng tử, nhẹ đỡ một cô gái xinh đẹp từ bên trong đi tới lối đi, đặc cảnh và vệ sĩ đi theo phía sau, hai con chó cảnh sát đi sau cùng, được hai người đặc cảnh dẫn đi giống như Vũ Sĩ tiến tới phía trước. . . . . .

Ngay sau đó Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn cô gái kia, vẻ mặt xinh đẹp mộng ảo, dịu dàng giống như áng vân, mặc váy lụa mỏng màu hồng, bên ngoài khoác lông thú màu trắng, tựa vào trong ngực Tần Vĩ nghiệp, dịu dàng nhìn anh mỉm cười nói: "Thật ra anh không cần đặc biệt tới đây, chỉ là một tình huống bị kích thích ngắn ngủi mà thôi. . . . . . Em biết anh bận rộn công vụ. . . . . ."

Hai mắt Tần Vĩ nghiệp hơi lộ ra nhu tình nhìn vợ, khẽ xoa cánh tay của cô, mỉm cười nói: "Vợ anh có chuyện, làm sao anh có thể không đến? Vừa rồi anh nghe tin em nhập viện liền nhanh chóng đi rồi."

Như Mạt chỉ đành phải khẽ mỉm cười, tựa vào trong ngực chồng, đi về phía trước.

Một mùi thơm hoa hồng nồng nặc bay tới! ! Giống như ở xung quanh Như Mạt hợp thành một thế giới màu hồng! !

Là mùi thơm này! ! Là mùi thơm này! !
Nhất thời Đường Khả Hinh lệ nóng đoanh tròng, vô cùng uất ức làm cho cô cắn răng nghẹn ngào bi phẫn muốn xông lên!

"Làm cái gì?" Hai người vệ sĩ đột nhiên cao giọng xông lên trước, lập tức đẩy Đường Khả Hinh ngã xuống đất! !

Hai con chó đột nhiên gầm một tiếng, phóng qua mọi người, xông về phía Đường Khả Hinh nhe răng rống lên một tiếng! !

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh giật mình, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hoảng sợ khóc rống lên! ! !

Tần Vĩ Nghiệp và Như Mạt có chút giật mình, nhìn về phía cô gái mảnh mai cuộn rút trên đất.

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ lo lắng nhào tới, ôm lấy Đường Khả Hinh, nhìn hai con chó kinh khủng đáng sợ này đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời vẻ mặt cô run rẩy, lông dựng lên, ôm chặt Khả Hinh, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Như Mạt thấy Nhã Tuệ mới nhớ tới, cô chính là cô gái đã gặp ở trong cơn mưa xối xả hôm nay, cô lập tức cúi đầu, không lên tiếng tựa vào trong ngực chồng, giả vờ hoảng sợ!

Tần Vĩ Nghiệp ôm chặt vợ, cao giọng hỏi: "Cô là ai? Muốn làm gì?"

Đường Khả Hinh lập tức bi phẫn ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, kích động gào lên: "Là cô! !"

Hai mắt Như Mạt lập tức lộ ra hoảng sợ nhìn cô gái trước mặt, chợt ngạc nhiên nhìn sợi tóc đen nhánh che giấu nửa má trái cô, dường như là vết sẹo đáng sợ. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ căng thẳng ôm Khả Hinh, mới vừa muốn lôi đi cô.

Đường Khả Hinh tiếp tục kích động rơi lệ nhìn cô, muốn xông trước, lại thấy hai con chó đang nhe hàm răng bén nhọn nhìn mình, trong lòng của cô run lên, lùi lại.

"Chúng ta đi thôi! Có thể là kẻ điên!" Như Mạt thấy ánh mắt của Nhã Tuệ, không tiếp tục nói nhiều, muốn kéo chồng rời đi.

Đường Khả Hinh thấy Như Mạt muốn rời khỏi, liền kích động muốn gào lê nhưng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, phát hiện một mùi thơm khác, từ hành lang bay tới, hơn nữa mùi thơm càng thêm nồng đậm và tinh tế hơn. . . . . . Cô hoảng sợ nhìn về phía một hành lang u ám trong bệnh viện. . . . . .

Như Mạt không lên tiếng, nói chồng không nên truy cứu, cùng nhau đi về phía trước, vừa đi vừa tựa vào trong lòng chồng, quay đầu nhìn về phía cô gái ngã nhào trên đất. . . . . .

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt xoay chuyển, theo bản năng phát huy mãnh liệt khứu giác của mình, cảm giác mùi thơm càng ngày càng xa, cô do dự một lát, chân trần bước nhanh về phía hành lang khác có mùi thơm. . . . . .

"Khả Hinh!" Nhã Tuệ thật sự ngạc nhiên đi theo phía sau Đường Khả Hinh, đi về phía trước, vừa đi vừa vội vàng gọi: "Cô làm sao vậy?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, bước nhanh đi qua hành lang, theo mùi thơm, lại đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện, cô mờ mịt nhìn đám người lui tới xung quanh bệnh viện, mỗi người đều bị mùi thơm hoa hồng này che phủ, giống như mỗi người cũng mang theo mùi thơm nồng đậm đặc biệt này, mà mùi thơm kia dần dần biến mất ở trước cửa bệnh viện. . . . . .

Trái tim của cô lập tức chìm xuống, mờ mịt cất bước, mềm nhũn không còn hơi sức đi ra đại sảnh bệnh viện, ngay sau đó một cơn gió lạnh thổi đến, mùi thơm kia rốt cuộc biến mất ở trong không khí tươi mát sau cơn mưa. . . . . .

Đường Khả Hinh tuyệt vọng đứng dưới bầu trời, nhìn mùa đông trời đầy mây, cây dong vẫn lộ ra xanh lá đầy sức sống, nơi xa cây phượng cành lá vẫn uốn lượn hướng lên không trung, vô số người đi đường lui tới, trên mặt phủ kín không khí mùa đông tái nhợt lạnh lùng. . . . . .

Trái tim của cô không khỏi đau.

"Khả Hinh. . . . . . Cô làm sao vậy?" Nhã Tuệ đến gần Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt, cảm giác có chút tàn nhẫn, có chút hung ác, có chút âm mưu, đã lắng đọng trong mùa đông, không thể theo đuổi đến cùng, chỉ có nụ hôn của người đàn ông ở trong bóng tối vẫn còn trên môi của mình, sót lại một chút đau.

Thoáng chốc, cô ở trong bi thương nhớ lại lời cam kết với người đàn ông ở trong bóng tối, sâu kín hỏi: "Nhã Tuệ. . . . . ."

"Hả?" Nhã Tuệ căng thẳng nhìn cô.

Đường Khả Hinh ôm một tia hi vọng, nhìn cảnh tượng mờ mịt xung quanh, nhàn nhạt hỏi: "Tưởng lão Tổng Giám đốc. . . . . . Là ai ?"

Nhã Tuệ nghe, mặc dù ngạc nhiên câu hỏi của Khả Hinh nhưng vẫn trả lời cô: "Tưởng lão Tổng Giám đốc chính là ông cụ Tưởng tập đoàn khách sạn Á Châu của chúng ta, nhiều năm bên tai không dứt nói về ông, lời đồn đãi đã dừng lại ở hai tháng trước. . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật yên tĩnh lắng nghe.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói: "Tưởng lão Tổng Giám đốc đã qua đời ở hai tháng trước. . . . . ."

Trái tim Đường Khả Hinh bỗng rơi xuống vỡ nát vì sự thực, bi thương lan ra khắp cả người, nước mắt lăn xuống. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro