C451 - 455

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 451: Rễ ớt

"A, a, a, đau chết rồi!" phòng VIP biệt thự độc lập truyền đến tiếng kêu la.

"Mẹ nó. . . . . . kêu cái gì! ? Thật giống như tôi sắp cưỡng bức anh!" Một giọng nói khác truyền đến! !

Mưa to vẫn điên cuồng rơi vãi! !

Từng chập gõ vào cửa sổ trong suốt, đường mưa rối rít chảy xuống.

Bên trong nhà, lò sưởi trong tường kiểu Anh, hiếm thấy đốt sáng ba cây củi, thật ấm áp.

Lâm Sở Nhai mặc đồ ngủ màu trắng, khoác áo ngủ màu trắng, ngồi ở trên sô pha dài, trong tay cầm rượu thuốc, không ngừng xoa xoa rượu thuốc thượng hạng lên cánh tay Trang Hạo Nhiên, vừa chà xát vừa tức giận nói: "Thật không chịu nổi anh! Trong nhà có phụ nữ, tại sao không để cho cô ấy thoa cho anh? Còn phải dời tổ? Anh thật xem anh là Thần Tiên hả?"

Trang Hạo Nhiên chịu đựng đau, bất đắc dĩ nhìn anh, nói: "Tôi nói, muốn cậu bôi rượu thuốc có khó khăn sao?"

Lâm Sở Nhai nhất thời bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Tôi nói loại người như anh là số khổ! ! Trong nhà nhiều tiền như vậy, tự mình làm việc, tự mình nấu cơm, ngay cả cái nhà cũng muốn tự mình sửa sang lại! ! Bây giờ ngay cả thư ký Tiểu Đường, anh cũng muốn tự mình chăm sóc? Đây là chuyện gì hả?"

Trang Hạo Nhiên chịu đựng đau, không lên tiếng.

Lâm Sở Nhai trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lấy thêm rượu thuốc, nhỏ vài giọt lên bắp thịt cánh tay anh, lại dùng sức chà xát, mới nói: "Thật không hiểu nổi anh! Tại sao phải thương Tiểu Đường như vậy? Vì tình cảm của hai người kia không biết có thể thành hay không, lại cùng với cô ấy chơi trò nhảy xuống biển !"

"Ôi, cậu nhẹ một chút! Tôi có thù oán với cậu hả?" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, trừng anh! !

Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn anh, tức giận nói: "Nếu anh biết đau, tại sao còn phải liều mạng như vậy! ? Biết cô ấy chỉ có khâu vết thương, liền từ nước Anh ngàn dặm xa xôi trở lại, ! Trở lại, còn phải theo cô ấy chơi trò mạo hiểm như vậy! Tài liệu kia, dựa vào chúng ta, sớm muộn cũng có một ngày có thể cầm tới tay sao!"

"Tôi thấy không vượt qua con trai của Ủy viên Trương được!" Trang Hạo Nhiên nói thẳng.

Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn anh, thở dài, nói: "Đầu óc của anh cấu tạo bằng cái gì? Tôi thật sự muốn mở nó ra xem xem coi cấu tạo bằng cái gì! ? Tại sao anh có thể dung nhiều như vậy ?"

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Lâm Sở Nhai, cau mày nói: "Có phải cậu cũng giống phụ nữ như Tào Anh Kiệt hay không?"

"Phi! ! Hiện tại Tào Anh Kiệt ngày ngày ôm vợ ngủ! ! Hôm nay tôi khó được để cho nửa người dưới nghỉ ngơi, anh tới quấy rầy tôi, anhmuốn ăn đòn! !" Lâm Sở Nhai lại tức giận nói.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: "Ai vậy?"

"Phó quản lý Lưu. . . . . ." Lâm Sở Nhai chậm rãi đứng lên, muốn mở cửa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại đưa chân ngăn cản đường đi của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Làm gì?" Lâm Sở Nhai nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhìn anh, vẻ mặt phách lối, nói: "Tôi luôn có nguyên tắc chính là thỏ không ăn cỏ gần hang, biết chưa?"

"A. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhàm chán nhìn anh, đáp.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn anh, chợt nhíu mày, lắc lắc đầu, lại nói: "Con thỏ tôi cũng không thể ăn cỏ gần hang, cậu nên biết chứ?"

"Mẹ kiếp anh!" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, đưa rượu thuốc trong tay, nói: "Nửa đêm canh ba, anh bị Tổng Giám đốc Tưởng đuổi ra ngoài, tới nhà của tôi, muốn tôi thoa rượu thuốc cho anh, chỗ của tôi có rượu thuốc à? Tôi muốn bị thương như anh, nằm ở trên giường, muốn mười mấy cô gái xoa bóp cho tôi, lúc tôi mới vừa đi ra ngoài mua, thấy Quản lý Lưu, tôi thuận tiện hỏi cô ấy, cô ấy nói có, nhưng chưa tìm ra, cái đó tốt hơn, cô ấy trở về tìm! ! Hiện tại chắc là đưa tới đấy?"

Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn anh, nói: "Trễ như thế, còn chưa tan việc sao?"

"Cô ấy trực quá nửa đêm, bởi vì không ngủ được, nên đi tới lui một chút, có duyên với tôi thôi!" Lâm Sở Nhai đá anh văng ra, sải bước đi khỏi, đi tới trước cửa nhà, nhẹ nhàng mở ra.

Một cơn gió lạnh nhào tới. Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo khoác mùa đông khách sạn mới vừa phát ra, buộc búi tóc tao nhã, dịu dàng mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Lâm Sở Nhai cung kính gọi: "Lâm phó tổng. . . . . ."

"Nhanh nhanh nhanh! Vào đi! Rất lạnh!" Lâm Sở Nhai vươn tay, nắm cánh tay của cô, để cho cô đi vào trong, đóng cửa nhà lại.

"Cám ơn. . . . . ." Nhã Tuệ thở ra một ngụm khí trắng, đi vào phòng, nhất thời ấm áp, liền nhẹ nhàng cởi áo khoác, hỏi: "Tổng Giám đốc đâu?"

"Người ngồi ở trên ghế sa lon như xác chết đó!" Lâm Sở Nhai săn sóc nhận lấy áo khoác trong tay cô, treo lên.

"Nhã Tuệ!" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Lưu Nhã Tuệ, mỉm cười nói.

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức cầm một chai bên trong có chút thực vật ngâm rượu thuốc, mỉm cười đi tới, cung kính gọi nhỏ: "Tay của anh khá hơn chút nào không?".

"Không có việc gì, mới vừa rổi đột nhiên có chút cứng ngắc, phiền cô đặc biệt đi một chuyến, ngượng ngùng." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ xin lỗi nói.

"Anh đừng khách sáo. . . . . ." Nhã Tuệ dịu dàng, săn sóc, tính tình cực tốt, là người hơi khiêm tốn, không quá vui vẻ nói chuyện, chỉ thấy cô hơi im lặng ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, theo bản năng nhìn cánh tay anh sưng đỏ, mỉm cười nói: "Tổn thương gân. . . . . ."

"Làm sao cô biết?" Lâm Sở Nhai đi về phía quầy bar ở đầu kia, chuẩn bị pha trà cho cô, mới cười hỏi.

"Trước kia cha là phụ bếp, cho nên thường phải dùng đến sức cánh tay, thường xuyên bị sưng đỏ, cha của Khả Hinh không chỉ là một đầu bếp giỏi, còn biết kiến thức y học, cho nên tìm một số cách điều chế dân gian, làm rượu thuốc tương đối tốt, thỉnh thoảng cho cấp dưới xoa một chút. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười để chai rượu thuốc trong suốt xuống, nhẹ nhàng cuốn ống tay áo lên.

"Cái này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn chất lỏng màu vàng nhạt nổi lên một chút rễ cây, hỏi: "Đây là cái gì ngâm thành rượu thuốc?"

"Chủ yếu điều chế bằng rễ ớt. . . . . . rượu thuốc này của Khả Hinh làm . . . . . . Cô ấy quen làm những thứ này. . . . . ." Sau khi Nhã Tuệ cuốn ống tay áo xong, cầm thuốc rượu lên, dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Đến đây đi, tôi thoa cho anh, đưa tay ra ngoài. . . . . ."

"À. . . . . ." Mặc dù tính tình của Trang Hạo Nhiên sảng lãng, nhưng đối với cô gái xa lạ, vẫn hành động hết sức quy củ, liền nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Không cần. . . . . . để Sở Nhai xoa cho tôi thôi. . . . . ."

"Thoa thuốc rượu, không thể dùng sức mạnh, trầy da đối với thân thể càng thêm không tốt. . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, bởi vì biết ơn anh đối tốt với Khả Hinh, nên đối với anh tăng thêm mấy phần thân thiết.

". . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Lâm Sở Nhai một cái.

"Đừng giống như đàn bà!" Lâm Sở Nhai nhìn anh, ngang ngược nói.

Trang Hạo Nhiên không có cách nào, hôm nay đôi tay này thật sự đau đớn, chỉ đành phải nhấc lên, nhìn Nhã Tuệ, ngượng ngùng nói: "Vậy. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."

"Không cần khách sáo, bình thường anh đối với Khả Hinh chúng tôi rất tốt, tôi cám ơn còn không kịp, huống chi, đây là một cái nhấc tay nhỏ. . . . . ." Nhã Tuệ hơi lại gần chỗ Trang Hạo Nhiên một chút, sau đó cũng hào phóng tự nhiên đưa bàn tay thon dịu dàng, nắm nhẹ cánh tay của anh, xịt vài giọt rượu thuốc vào bắp thịt của anh, án theo phương pháp cha của Khả Hinh, hai ngón cái từ trên cao đi xuống, chà mạnh xuống, nhưng không có đẩy trở lại, mà nhẹ nhàng mở đôi tay, lại dùng hai ngón cái, từ trên cao đi xuống, chà mạnh xuống. . . . . .

Quả thật rất thư thái, hơn nữa rượu thuốc còn thấu vào.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Thật thoải mái hơn, hơn nữa rượu thuốc này. . . . . ."

Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Rượu thuốc này mới điều chế không lâu, vẫn có chút cay, bởi vì lúc trước đã dùng hết rồi, là Khả Hinh tự mình đi xuống ruộng đào rễ ớt, lúc ấy vẫn là ngày hè, đầu đội mũ, đứng ở trong ruộng, hết sức đáng yêu. . . . . ." .

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Cô thật rất thương cô ấy, tôi thường nghe cô ấy nói về cô, rất thương cô ấy."

Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, cảm động nói: "Thật ra mọi người không biết, cô ấy càng thương tôi hơn, từ nhỏ, chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi hơn cô ấy mấy tuổi, hoàn cảnh nhà cô ấy tốt hơn nhà chúng tôi, cô ấy có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, chuyện vui vẻ, cũng sẽ chia sẻ với tôi, đi học tan trường, mặc dù trường học khác nhau, vẫn muốn tài xế vòng lại đón tôi, sau này nhà cô ấy gặp biến cố, tình hình kinh tế trở nên kém, cha mẹ của tôi cũng trở về quê, hai chúng tôi sống chung nhau, cô ấy giống như chưa từng là một tiểu thư nhà giàu, dậy thật sớm, quét dọn trong nhà, nấu ăn, làm đồ uống, đồ chua, phơi khô củ cải, thật ra chúng tôi tương đối lười, bình thường làm món ăn, gần như đều là cô ấy chăm sóc cho tôi . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, dịu dàng mỉm cười.

Nhã Tuệ nhớ tới tình nghĩa với Khả Hinh, không nhịn được mỉm cười, lại nói: "Chúng tôi còn nói, hai người tốt như vậy, tương lai nếu như mình có bạn trai, có thể tách ra hay không. . . . . ."

Lâm Sở Nhai mỉm cười bưng trà, đặt trước mặt cô, mới nói: "Vậy cũng không cần tách ra, gả ở một gia đình có hai con trai là được."

Nhã Tuệ cười phốc một tiếng, lại cẩn thận xoa tay cho Trang Hạo Nhiên, vừa xoa vừa tỉ mỉ dặn dò nói: "Anh nhớ kỹ, xoa rượu thuốc này, cũng đừng đụng nước lạnh, 20 phút sau, thuốc ngấm vào da. Như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."

"Ừm! Tốt!" Trang Hạo Nhiên cười nói.

"Rượu thuốc này anh cất đi, nói cho Khả Hinh, để cho cô ấy thường xoa cho anh, kỹ thuật của cô ấy tốt hơn tôi." Nhã Tuệ không nói nữa, hơi nghiêng mặt, vẻ mặt lộ ra dịu dàng, lại từ trên xuống xoa tay cho anh.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Nhã Tuệ đẩy nhẹ, ngẩng đầu lên, tiếp xúc được ánh mắt Trang Hạo Nhiên, lập tức cúi xuống, mặt hơi ửng đỏ, vẫn xoa cho anh.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới nói: "A! Dạ dày lại có chút không thoải mái, uống nước biển nhiều quá. Tôi đi toilet."

Trang Hạo Nhiên khó chịu đứng lên, lập tức đi tới toilet.

Lâm Sở Nhai lập tức đi tới, lo lắng gọi: "Này! ! Không chỉ tay của anh có chuyện, ruột gan của anh có chuyện gì hả? Đừng ảnh hưởng đến kiêu ngạo của đàn ông nha!"

Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, lại nghe được một tiếng chuông vang lên, theo bản năng cô nhìn điện thoại trên ghế sa lon bên cạnh, vừa lúc là hình ảnh Khả Hinh gọi tới, cô biết tối nay Khả Hinh ở tại nhà Trang Hạo Nhiên, đoán chừng là lo lắng nên gọi tới, liền mỉm cười cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời, hỏi: "Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh ngồi trên giường, nghe điện thoại này, ngạc nhiên hỏi: "Nhã Tuệ?"

"Ừ. . . . . . Trang tổng đi toilet rồi, cô tìm anh ấy có chuyện à?" Nhã Tuệ cười hỏi.

Đường Khả Hinh sững sờ, kêu nhỏ: "Cô. . . . . . Tại sao cô ở cùng Tổng Giám đốc?"

Chương 452: Thật đắt

"Tay của Tổng Giám đốc Trang bị thương, sau đó bảo Lâm phó tổng mua thuốc rượu cho cho anh ấy, vừa đúng lúc gặp được tôi, nên tới đây thoa giúp anh ấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười nói.

"Anh ấy bị thương? Tại sao tôu không biết?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng hỏi.

Nhã Tuệ hơi trách móc nói: "Còn không biết xấu hổ? Hôm nay không phải cô đi với anh ấy sao?"

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nói không ra lời.

"Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?" Nhã Tuệ nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh cười nhạt nói: "Không có việc gì, mới tỉnh lại, đột nhiên không có nhìn thấy anh ấy, nên có chút ngạc nhiên."

"Cô ngủ sao?" Nhã Tuệ hỏi khẽ.

"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ.

"Nghỉ ngơi ở nhà người khác, nhớ phải cẩn thận một chút, không giống trong nhà mình, biết không?" Nhã Tuệ không yên lòng dặn dò.

"Biết rồi!" Đường Khả Hinh bật cười trả lời.

"Vậy cúp đi. Tôi còn phải thoa thuốc cho anh ấy, tranh thủ thời gian, tôi còn phải trở về trực đấy. . . . . ." Nhã Tuệ cười nói.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, nói: "Tốt. Cám ơn cô, chăm sóc cho Tổng Giám đốc."

"Đi! Giống như anh ấy là bạn trai của cô vậy, không sợ thẹn thùng. . . . . ." Nhã Tuệ cười khẽ, nghe được có người mở cửa, liền trực tiếp nói: "Cúp máy đây."

Điện thoại cúp máy.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nằm ở trên giường, nghĩ tới Nhã Tuệ nói, còn có chuyện Trang Hạo Nhiên bị thương, cô vẫn im lặng.

Dưới lầu có tiếng động.

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, biết người nọ vẫn còn đi qua đi lại, lập tức kéo chăn, đắp ở trên người, xoay người! !

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở bên trong phòng bếp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn này nồi cháo đã nguội, mới vừa mình đuổi Trang Hạo Nhiên đi, anh bất chấp ngón tay bị kẹp, khàn giọng kêu vào: "Lúc nửa đêm, con bé kia sẽ có khả năng đói bụng, nhớ hâm cháo nóng, đút cho cô ấy!"

Phịch một tiếng! ! Cửa đóng lại! !

Phụ nữ của tôi, cần cậu chõ mồm vào sao! !

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ đứng ở trước nồi cháo, nói thật, mình rất ít vào phòng bếp, cũng chưa từng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đè ném tức giận, tách một tiếng, bật bếp gas, đun nồi cháo! ! Chính xác là ! ! Ngọn lửa cháy hừng hực! Anh trực tiếp xoay người, mở hộc tủ, từ bên trong lấy chén và muỗng.

Cháo nhanh chóng sôi lên, sau đó có một chút mùi sền sệt truyền đến!

Anh lập tức xoay người, có chút không chú ý, nhìn nồi không ngừng sôi, lập tức, anh mở nắp ra, tắt bếp, cúi đầu, một mùi khét bay ra, hết sức hết sức khó ngửi, anh cảm thấy tức giận, bộp một tiếng, đậy nắp lại! ! Cảm thấy tức giận xoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đông Anh nói: "Lập tức bảo đầu bếp phòng ăn, nấu một nồi cháo gà nhân sâm mang tới đây!"

"Vâng!" Đông Anh lập tức trả lời, mặc dù cô đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhanh chóng vén chăn, đứng lên, đi thu xếp!

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, còn muốn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy chán nản đi ra phòng bếp, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ở một góc kia, có bóng dáng di động, liền im lặng đi qua phòng khách, đi lên thang lầu, trở lại bên giường, nhìn bóng dáng nho nhỏ quay lưng lại với mình, đưa mắt nhìn thật lâu, mới đi qua, ngồi ở bên giường, quay mặt sang nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngủ.

"Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi nhỏ.

Người trên giường cũng không nhúc nhích.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lại nghiêng người tới trước, khẽ luồn tay, nắm cánh tay của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, hung hăng tránh thoát tay của anh.

"Đừng như vậy! Anh biết rõ em yêu anh, chúng ta không nên như vậy!" Tưởng Thiên Lỗi lại muốn vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, đau lòng nói: "Anh đã nhận sai rồi còn không được sao? Hôm đó ở bệnh viện em nói câu muôn đời muôn kiếp không đào thai, thật hù dọa anh. Anh không biết, trước kia em thề như vậy, anh rất xin lỗi, anh làm cho em đau lòng như vậy."

Đường Khả Hinh khép chặt hai mắt, nắm chặt một góc gối đầu, khóe mắt hiện lên giọt lệ.

"Ngày đó gây gổ, anh mới biết, thì ra trong thế giới của em có rất nhiều thứ tốt đẹp, anh cũng không biết, anh thật sự xin lỗi em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng nhìn cô, gọi nhỏ.

Đường Khả Hinh hít hít mũi đỏ, không lên tiếng.

Bây giờ Tưởng Thiên Lỗi không có biện pháp, lại ngồi tiến lên, muốn xoay người của cô.

Đường Khả Hinh lại ra sức đưa lưng về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn dùng sức lực đàn ông, xoay người của cô lại, cúi người xuống muốn ôm cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy anh ra.

"Gả cho anh, ! Làm vợ của Tưởng Thiên Lỗi anh!" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn cúi người xuống, ôm chặt cô, muốn hôn cô.

"Anh buông tay!" Đường Khả Hinh cuốn ở trên giường, tránh ra nụ hôn của anh, muốn đẩy anh ra.

"Khả Hinh. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức ôm chặt thân thể cô liều mạng giãy giụa, lại muốn cúi xuống hôn lên mặt của cô, tay đã dần dần vén chăn lên, muốn ôm thân thể cô mềm mại, ấm áp.

"Anh tránh ra! !" Đường Khả Hinh lại ra sức đẩy anh ra, muốn đi xuống giường.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng từ phía sau lưng ôm chặt cô, mặt cúi xuống, dán chặt vào mặt của cô, thở dài một cái, thật lòng nói: "Không nên tức giận! Là anh không tốt !"

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ thắm, cũng không có nước mắt, cắn chặt răng, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, anh đứng ở giữa hai cô gái, nắm chặt quả đấm im lặng, trái tim chợt dâng lên lạnh lẽo, lại muốn giãy giụa mở sự kiềm chế của anh, muốn chân không xuống giường . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi từ sau lưng ôm chặt cô, ôm thật chặt thật chặt, nói: "Anh yêu em ! !"

Đường Khả Hinh sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm chặt cổ của cô, thở mạnh một cái, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, thâm tình nói: "Anh yêu em. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."

Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, một chút không khí rét lạnh xông vào thân thể, không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt, đầu óc bồng bềnh, luống cuống, đau lòng.

"Thật xin lỗi, cho tới nay, đều là em quan tâm anh . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể mềm mại của cô, đau lòng nói: "Lúc anh cầu hôn Như Mạt, say rượu, em làm bạn với anh, chờ đợi anh, không rời xa, biết anh cô đơn, mời anh xem phim, nếu như tin tức không sai, bó hoa hồng kia, đoán chừng cũng mua. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước.

Tưởng Thiên Lỗi đau khổ nói: "Để cho em đứng ở trong mưa, khổ sở đợi mấy giờ, để cho em phát ra lời thề tuyệt vọng đó, vẫn là lỗi của anh, anh vẫn luôn lựa chọn vào thời điểm sau cùng, vứt bỏ em, anh thật có lỗi. . . . . ."

Giống như toàn bộ thế giới, vang lên sấm sét ầm ầm, nhưng cuối mùa thu, sấm sét ở đâu tới? Đó là âm thanh từ quá khứ. . . . . .

Nước mưa vỗ cửa sổ, tiếng mưa rơi róc rách.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, chăm chú nhìn một góc phía trước, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng không biết tại sao, chỉ sâu kín nói: "Em mệt rồi. Anh đi về đi."

"Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay thân thể mềm mại của cô, đau lòng nhìn cô, nói: "Em đừng như vậy! ! Tình yêu của chúng ta rất dễ dàng có được sao? Tương lai chúng ta sẽ ở chung một chỗ cả đời! Nhất định sẽ có gây gổ! Phải thử tha thứ cho đối phương, được không?"

Đường Khả Hinh nghe lời này, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất trầm tĩnh hỏi: "Em hỏi anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

"Em và Trang Hạo Nhiên ở chung một chỗ, anh sẽ hiểu lầm chúng tôi sao? Nói thật!" Đường Khả Hinh nhìn anh, lẳng lặng hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô đau lòng, nhưng hai tròng mắt lạnh như băng, sâu kín lắc đầu một cái.

"Tại sao?" Đường Khả Hinh lại nhìn anh, hỏi.

"Anh biết các người, biết các người không có chuyện gì. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẳng định nhìn cô, nói.

Đường Khả Hinh cười khổ nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Thật sao? Cám ơn anh tin tưởng em. Nhưng em muốn nói cho anh biết, lúc anh và Như Mạt đi chung với nhau, em không tin anh ! !"

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn cô.

"Cho dù em chấp nhận cho anh đi tìm chị ấy!" Đường Khả Hinh nhịn được bệnh, mang theo một chút hận và uất ức, rơi lệ nói: "Lòng của em cũng đau! ! Em cũng khó chịu! Em cũng biết rõ anh yêu chị ấy! ! Anh bảo em lúc đi chung với nhau đừng nhắc tới chị ấy! Em không nhắc không có nghĩa là em tin tưởng anh ! Em chỉ chờ đợi, chờ đợi anh buông chị ấy ra, yêu em . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cố nén nước mắt, lại nhìn anh, nói: "Em và anh ở chung một chỗ, em đã chuẩn bị bị thương, thật. Thậm chí em còn cho mình một lý do, chính là, nếu như có một ngày, em nhìn thấy các người ở chung một chỗ, mập mờ ôm nhau, em cũng sẽ nói cho mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, em cũng chỉ bị thương nhẹ, so với tình yêu của em, bị thương có đáng gì?"

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúi đầu.

"Đáng tiếc yêu tình không phải một công thức, tình yêu cũng không phải là đau khổ và ngọt ngào, không phải cãi nhau, mà là đang tổn thương lẫn nhau, muốn trở lại lúc ban đầu, trở lại thời gian ngọt ngào và yêu nhau, nhưng hiện tại. . . . . . em rất mệt mỏi đi không nổi. . . . . . Xoay người, cũng rất đau. . . . . . rất đau. . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt đi, nhìn phía trước, rơi lệ nói: "Tại sao anh không thể thông cảm cho em ? Mặc dù em có thể chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng dù sao em cũng là người. . . . . . Chịu đựng tình yêu này, em rất mệt mỏi rồi. . . . . . Anh có thể hiểu em mệt mỏi thế nào sao? Nó quật ngã thời gian của em, niềm vui của em, bạn bè của em. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, lập tức ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói không ra lời.

"Cho em một chút thời gian. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng không còn sức đẩy anh ra, mệt mỏi nói: "Lúc vết thương của em chưa khôi phục như trước, xin chăm sóc tốt cho Như Mạt tiểu thư. Bởi vì em biết, ngày nào chị ấy không bình phục, chị ấy sẽ mãi mãi trở thành. . . . . . vấn đề của anh. . . . . ."

"Sẽ không! Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn: "Chúng ta kết hôn đi, chúng ta lập tức kết hôn! !"

Đường Khả Hinh cười khổ.

"Em không tin?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô! !

Đường Khả Hinh quay mặt đi. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo cô xuống lầu! !

"Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, ngẩng đầu, loạng choạng xuống lầu, nhìn anh, kêu lên.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, kéo cô đi xuống lầu, nắm áo khoắc tây trang, khoác lên trên người của cô, cũng không để ý cô có lạnh hay không, liền dắt đi ra ngoài.

"Anh muốn làm gì ?" Đường Khả Hinh lập tức kéo tay của anh.

"Đi! ! Đi theo anh, !" Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn kéo cô đi ra 'phòng tổng thống', phịch một tiếng đóng cửa lại! !

Gió thật to, mưa thật to! !

Một chiếc xe màu đen chạy băng băng, vọt đi ở trong đêm mưa!

Đèn trước chiếu sáng chói! !

Mưa quét qua hai bên, quét tới từng đợt nước mưa, còn có đèn đường dừng ở bên cửa sổ! !

Đường Khả Hinh không còn hơi sức ngồi ở vị trí kế bên tài xế vị, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh đang nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, cho xe lao đi ở trong mưa, ánh đèn từng trận quét vào trên mặt của anh, chợt tối, chợt sáng. . . . . .

Cô yên lặng nhìn nửa khuôn mặt của anh.

Tưởng Thiên Lỗi không có lên tiếng, hai mắt xẹt qua một chút đau, xe lái vào khắp thành thị vắng lặng.

"Muốn đi nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi.

"Tìm cửa hàng trang sức! Anh muốn mua nhẫn kết hôn cho em! !" Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, khóc nói: "Bây giờ, nơi nào còn có tiệm mở cửa! Đừng như vậy!"

"Sẽ có!" Tưởng Thiên Lỗi lái xe, chạy nhanh ở trong mưa nhìn cửa hàng hai bên đường đóng chặt, ánh mắt kiên định lái xe.

"Không nên như vậy, Tưởng Thiên Lỗi! Không nên như vậy! !" Đường Khả Hinh bật khóc, nói: "Cho em một chút thời gian lấy hơi! ! Không nên như vậy! Em cầu xin anh! ! Anh không thể tìm được!"

"Sẽ có! !" Tưởng Thiên Lỗi lập lại những lời này! !

"Sẽ không có! ! Sẽ không! !" Đường Khả Hinh nhìn anh, khóc lớn: "Không nên như vậy! ! Chúng ta kết thúc đi! ! Tưởng Thiên Lỗi, chúng ta kết thúc đi! ! Không nên như vậy! !"

Chi . . . . . . một tiếng thắng gấp, vang khắp cả bầu trời đêm! !

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay lái, lúc xe dừng sát, quay đầu, ở nơi này mờ tối trong mưa, đau lòng nói: "Đường Khả Hinh! ! Em biết tại sao anh yêu em không ?"

Đường Khả Hinh bật khóc, không muốn trả lời, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.

"Đó là bởi vì em yêu anh ! Em rất kiên định yêu anh, ! Em và Trang Hạo Nhiên nằm ở một giường lớn, thật ra anh cũng khẳng định em yêu anh! Bởi vì tình yêu này làm cho anh rất cảm động! ! Em đã từng nói, sợ bị vứt bỏ! ! Nhưng Đường Khả Hinh! ! Anh cũng đã từng bị Như Mạt từ bỏ! Anh mãi mãi nhớ cảm giác đau đớn và phản bội này, anh hiểu rất rõ! Cho nên anh hối hận, anh thực xin lỗi em! !" Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, đau khổ nói: "Nhưng một lần hai lần vứt bỏ em...em vẫn canh giữ ở bên cạnh anh, anh rất cảm động. Anh cảm thấy tình yêu này, cả đời cũng sẽ không biến mất. . . . . . Mãi mãi sẽ không. . . . . ."

Đường Khả Hinh không muốn lại nghe, trực tiếp kéo cửa ra, nghẹn ngào rơi lệ đi ra ngoài.

"Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức lao ra, đứng ở trong mưa to, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, bất đắc dĩ nói: "Tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội! Em đứng tại chỗ, anh đi tới em! Được không? Em chỉ cần dừng lại là được! Chỉ cần dừng lại! !"

Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống, nhớ tới ngày đó cùng Nhã Tuệ dọn nhà, mờ mịt và luống cuống, còn có chút tuyệt vọng, trong lòng của cô đau nhói, dầm mưa, cất bước đi về phía trước.

"Anh sẽ mang cho em hạnh phúc! Tin tưởng anh ! Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi lại đứng ở trong mưa, đau lòng lên tiếng gọi cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ là cảm giác lạnh lẽo đâm thẳng vào trong thân thể, ngay cả linh hồn cũng lạnh cứng.

"Chẳng lẽ anh mang đến cho em cũng chỉ có khổ sở sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đi xa dần, lại kêu to! !

Bởi vì có ngọt ngào, cho nên mới khổ như vậy. . . . . . bởi vì yêu anh, làm em đau nhói . . . . .Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, từng bước từng đi trong đêm mưa ướt đẫm, tiếp tục đi về phía trước.

"Đường Khả Hinh . . . . . . " Tưởng Thiên Lỗi đau khổ gọi to! ! !

"Ồn ào quá...! !" Đột nhiên một cửa tiệm, ầm một tiếng kéo cửa lên, có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, từ trong tiệm vàng nho nhỏ đi ra, nhìn hai người bọn họ, khàn khàn nói: "Có muốn để cho người ta ngủ hay không?"

Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi ở trong mưa đêm, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông kia, sau lưng ông ta là tủ kính đồ trang sức xinh đẹp tinh xảo. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc đứng ở trong mưa, nhìn người đàn ông kia, bước nhanh tới, nhìn ông ta nói: "Ông chủ, ông là ông chủ của nơi này chứ?"

Người đàn ông kia có chút phòng bị nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Đúng vậy!"

Tưởng Thiên Lỗi vui mừng cười nói: "Tôi..tôi muốn mua chiếc nhẫn! Mua nhẫn ngay! !"

"À? Trễ như thế?" Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc nói.

"Vâng! ! Lập tức! !" Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn.

Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, không lên tiếng.

Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Đồ trang sức . . . . . Tiệm của tôi rất đắt đó !"

"Rất đắt tôi cũng muốn! !" Tưởng Thiên Lỗi bật cười, nói.

Ông chủ lại nhìn anh một cái, mới nhìn giống như người có tiền, liền nói: "Vào đi."

Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cả người anh ướt đẫm lập tức đi tới, mạnh mẽ kéo Đường Khả Hinh đi vào tiệm vàng, chưa kịp sửa sang lại thân thể ướt đẫm, móc ví ra, lại phát hiện chỉ có mấy trăm đồng, liền ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn ông chủ, nói: "Ông chủ! ! Chỗ ông có thể cà thẻ không ?"

Ông chủ mới đi vào quầy thủy tinh, ngẩng đầu lên nhìn anh, tức giận nói: "Chỗ này của tôi là tiệm vàng nhỏ! Làm gì máy cà thẻ hả? Có phải cậu trêu đùa tôi hay không?"

"Không! !" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, xoay người nhìn chiếc xe sau lưng, lập tức nói: "Chiếc xe phía sau tôi, tôi là chủ xe! ! Trên xe thì có giấy tờ, có tên của tôi! Đây là thẻ căn cước của tôi! ! Chỉ cần ông chấp nhận bán chiếc nhẫn cho tôi, chiếc xe hơn ba triệu này, sẽ là của ông! !"

"Cậu đừng trêu chọc tôi! ! Đây là Mercedes à ?" Ông chủ kinh ngạc nhìn anh, nói.

Tưởng Thiên Lỗi gấp đến độ đau lòng nắm tay Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt ông chủ, khổ sở nói: "Cô gái này. . . . . . Là tài sản quý giá nhất trong đời tôi! ! ! Chỉ cần ông bán chiếc nhẫn cho tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Cái gì cũng được!"

Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt ông chủ, trái tim đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.

Ông chủ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, lại nhìn người đàn ông vội vàng.

"Cầu xin ông! ! Bán cho tôi một chiếc nhẫn !" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn ông chủ, khổ sở cầu xin: "Tôi chỉ. . . . . . có một cơ hội. . . . . . Cầu xin ông!"

Đường Khả Hinh đau lòng, lập tức xoay người, rơi lệ không muốn nghe nữa.

Tưởng Thiên Lỗi run rẩy nắm chặt cô, cúi xuống, nói: "Cho anh một cơ hội! Chỉ một lần!"

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn ông chủ, khóc nói: "Ông chủ, ông bán cho anh ấy đi! ! Người này có rất nhiều tiền! ! Anh ất cho rằng rất nhiều việc cũng có thể dùng tiền để giải quyết! ! Ông bán cho anh ấy đi, ông bán hết tất cả nhẫn trong tiệm này cho anh ấy! ! Xem tối hôm nay anh ấy được cái gì! ? Anh ấy có thể không biết, tình yêu của anh ấy vô giá, nhưng tôi xoay người cũng rất đắt! ! Rất đắt! !"

Cô nói xong, chợt đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, chạy thật nhanh ra ngoài! !

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng xoay người theo đuổi, đứng ở trong mưa, kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . . "

Đường Khả Hinh chạy thật nhanh ở trong mưa, khóc rống: "Tại sao anh vẫn như vậy! ! Dùng tình yêu mãnh liệt cho em hi vọng! Lại hung hăng đâm vào trong thân thể của em một dao! ! Tình yêu của anh, so với bị vứt bỏ, càng làm cho em đau đớn hơn ! !"

Chương 453: Bạn trai của ai?

Mùa thu, sáng sớm.

Hoa Hồ Điệp, rất tím, màu tím xinh đẹp.

Đêm qua nước mưa gột rửa bầu trời thật xanh, ánh mặt trời chiếu sáng giống như viên bảo thạch.

Đường Khả Hinh đã thức dậy từ sáng tinh mơ, thay áo sơ mi trắng, váy ngắn màu vàng sáng nay Tiêu Đồng đưa tới, bên ngoài khoác áo khoác nhỏ theo phong cách Hàn thức cài hai móc, chải tóc ngắn, đi ra phòng tắm, nhìn không gian cả 'phòng tổng thống' yên tĩnh, không nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, tối hôm qua anh chưa có trở về. . . . . . Cô đứng ở bên lan can, suy nghĩ một chút, liền im lặng xuống lầu, nhắc túi xách nhỏ màu đen của mình, rất yên lặng đi ra ngoài.

Trong lòng rất trôi nổi, rất bồng bềnh.

"Ngáp!" Cô đi tới bên cạnh thang máy thì chợt ngáp một cái, cả đầu óc hỗn loạn, quên uống thuốc, nhẹ nhàng cầm khăn giấy, xoa xoa lỗ mũi, mới đi vào thang máy.

Đại sảnh Á Châu.

Mùa thu, ánh mặt trời chiếu sáng thật rất mãnh liệt, tiếng sóng biển trận điên cuồng xô vào, khách vào ở chỗ này đã lâu cũng rối rít cảm thán, hôm nay thời tiết tốt, thậm chí không sợ lạnh lẽo muốn đi lướt sóng.

Đường Khả Hinh đứng ở đại sảnh nghe những người đó nói, nhớ tới ngày hôm qua cùng Trang Hạo Nhiên nhảy xuống biển, cô thề, cả đời này cũng không muốn trải qua loại chuyện đó, cả đời cũng không đụng nước biển.

Nhớ tới chuyện của Trang Hạo Nhiên, cô không khỏi tỉnh thần, sải bước đi về phía trước.

Trở lại đại sảnh Hoàn Á, cũng thấy mọi người đang nói cười, hôn lễ của Tào Anh Kiệt, Tổng Giám đốc nói cũng có thể tham gia, mọi người đều rất vui vẻ, vẫn còn bàn về chuyện dâu phụ.

Kết hôn luôn là chuyện vui vẻ.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, cầm túi xách đi vào thang máy, nhấn tầng lầu Tổng Giám đốc, thang máy vọt lên trên, cô tựa vào bên cạnh thang máy, nhìn tới trước, ánh mắt trống rỗng, nhớ tới đêm qua Tưởng Thiên Lỗi thâm tình đứng ở trong mưa, cô thở dốc một hơi, xoay người, tựa đầu vào cửa kính, đập đầu đến mấy lần.

Cửa thang máy mở ra.

Đám người Tào Anh Kiệt mới vừa cười cợt đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh đang dập đầu thang máy, liền vội vàng kéo cô, nói: "Này này này! ! Tiểu Đường, cô lại quẩn trí à?"

Đường Khả Hinh xoay người, đỏ mặt nhìn bọn họ, lập tức cười nói: "Không có việc gì. Chỉ có một chút chuyện, nghĩ mãi không ra."

"Cô cũng đừng xảy ra chuyện à!" Lâm Sở Nhai nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: " Cô xảy ra chuyện, Tổng Giám đốc của cô sẽ thật sự muốn bỏ cô vào trong túi, cô chỉ khâu tay thôi, anh ấy có thể từ nước Anh ngồi máy bay trở lại, đầu cô có chuyện, anh ấy sẽ làm cái gì?"

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Lâm Sở Nhai, nói: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Anh ấy trở về nước là . . . . . Là bởi vì tôi?"

"Bằng không thì sao?" Tô Lạc Hoành lập tức sờ ngực Tào Anh Kiệt, dâm dâm cười nói: "Chẳng lẽ bởi vì tôi?"

"Phi! ! Anh lại sờ nữa! !" Tào Anh Kiệt lập tức đẩy anh ra, lại muốn đánh anh.

"Anh ấy không phải vì mảnh đất kia sao?" Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, nói.

"Mảnh đất rất quan trọng, nhưng muốn nắm tới tay, thật ra cũng có thể từ từ" Lâm Sở Nhai cười nói.

Đường Khả Hinh giật mình tại chỗ, hai mắt lóe lên, có chút trống rỗng.

"Cô không cần có áp lực! !" Lâm Sở Nhai nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Anh ấy đối với mỗi người chúng ta đều tốt, cô cũng vậy."

Đường Khả Hinh nhìn Lâm Sở Nhai miễn cưỡng cười cười, lại nhớ tới ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên ở trong văn phòng, ăn điểm tâm như sói đói, trong lòng của cô hơi ấm áp, nhưng lại có chút đau lòng. . . . . .

Cửa thang máy mở ra.

Bọn người Lâm Sở Nhai lại nói cười đi ra ngoài, thật không biết bình thường Trang Hạo Nhiên làm thế nào gom bọn họ thành một đống?

Đường Khả Hinh đi ra thang máy, nhìn mấy người bọn họ cười đi xa, mình cũng cười, cất bước đi về phía trước, vừa vặn thấy nhìn Tiêu Đồng từ Văn phòng Tổng Giám đốc đi ra, cô gọi nhỏ: "Tiêu Đồng?"

Tiêu Đồng xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Ôi! Chào buổi sáng! Đi làm hả?"

"Ừm! Đi lên trình diện, xem Tổng Giám đốc có căn dặn cái gì không, không có, tôi sẽ đi phòng ăn hỗ trợ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

"Vậy mau vào đi thôi." Tiêu Đồng cười, xoay người đi vào phòng thư kí.

Đường Khả Hinh gật đầu, bước về phía trước cửa phòng làm việc, gõ nhẹ một cái.

"Vào đi. . . . . ."

Hôm nay có thể đến sớm như vậy?

Đường Khả Hinh mỉm cười đẩy cửa đi vào phòng làm việc, một luồng gió biển đập vào mặt, ánh mặt trời phủ kín cả phòng làm việc, chong chóng gió màu tím vẫn vui tươi xoay tròn, cô xoay người, thấy Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang kẻ sọc màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo hơi mở, vạt áo trước cài kim cài vàng ròng, cao quý long trọng, ngồi ở trước bàn làm việc, xem tài liệu hết sức chăm chú. . . . . .

Cô nhìn anh, mới im lặng đi đến trước bàn làm việc.

Trang Hạo Nhiên vẫn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu.

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh, xấu xa gọi: "Tổng Giám đốc?"

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, cũng không ngẩng đầu lên, bút máy tiếp tục rà trên nội dung tài liệu, ánh mắt chăm chú.

"Buổi sáng hôm nay tôi phải đến phòng ăn giúp một tay, tới đây hỏi anh có căn dặn gì không?" Đường Khả Hinh mở đôi mắt to, nghiêng mặt nhìn khuôn mặt anh chăm chú, cẩn thận hỏi.

"Không có." Trang Hạo Nhiên đáp.

"Có muốn. . . . . . Pha ly trà sữa hay không?" Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi nữa.

"Không cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại đáp.

"Tối hôm qua qua đêm ở đâu?"

"Nhà Sở Nhai . . . . . ."

"Hai người đàn ông ở cùng nhau?" Đường Khả Hinh trợn mắt, liếc về phía anh.

". . . . . . . . . . . ." Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên im lặng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc ăn mặc mát mẻ động lòng người, lại bật cười nói: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

Đường Khả Hinh mới vừa muốn tiến lên nói chuyện, nhưng tiếng gõ cửa vang lên, cô nghi ngờ quay đầu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cạnh cửa, đáp nhẹ: "Vào đi . . . . . ."

Nhã Tuệ mặc đồng phục, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng vẫn trang điểm nhã nhặn, tay cầm một hộp giữ tươi, mỉm cười đi tới, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc Trang. . . . . ."

"Nhã Tuệ?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ, kêu nhỏ.

"Khả Hinh cũng ở nơi đây à?" Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, mỉm cười hỏi nhỏ.

"Cô tới rồi?" Trang Hạo Nhiên giống như đã rất quen thuộc, để bút máy xuống, vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình đứng lên đi về phía Nhã Tuệ. . . . . .

"Vâng!" Nhã Tuệ mỉm cười đáp nhẹ.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn hai người này, chỉ có một buổi tối, quen thuộc như vậy rồi.

"Ngồi đi." Trang Hạo Nhiên đi tới bên ghế sa lon, nhìn Nhã Tuệ hơi giơ tay, cười nói.

"Tốt. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, cầm hộp đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: "Khả Hinh? Tới đây ngồi."

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Cô nhóc, tới đây!"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chậm rãi đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Nhã Tuệ, nhìn hai người bọn họ. . . . . .

"Đây là mì ý hôm nay tôi mượn phòng bếp khách sạn, cố ý làm, không có đĩa đẹp, nhưng. . . . . . Cũng ăn thật ngon. . . . . ." Nhã Tuệ có chút ngượng ngùng nói.

Đường Khả Hinh kinh ngạc quay đầu, nhìn Nhã Tuệ.

Trang Hạo Nhiên lập tức cười thoải mái, nhìn cô, biết ơn nói: "Phiền cô bận rộn thật ngượng ngùng, nhưng cô biết tôi tham ăn, nghe đến có món ăn ngon sẽ không nhịn được, nhất là mỳ ý."

Anh nói xong, lập tức cởi bỏ tây trang màu đen của mình, để qua một bên, hơi phong độ  cuốn lên  tay áo sơ mi của mình, nghiêng người tới trước, kéo nhẹ hộp giữ tươi, phát hiện bên trong mì hải sản, có tôm viên, có mực, còn có ớt xanh, đỏ cắt sợi, cùng ngon tương cà chua thật sự thơm, nhuộm đỏ màu sắc sợi mì sáng ngời, anh ồ một tiếng, cười nói: "Vừa nhìn đã cảm thấy ăn thật ngon!"

Nhã Tuệ lập tức cười hơi ngượng ngùng, hai tay nắm cái nĩa, nhẹ  đưa về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Anh nếm thử xe. . . . . ."

"Tốt." Trang Hạo Nhiên sảng khoái nhận lấy cái nĩa Nhã Tuệ đưa tới, vui vẻ cúi đầu, thật sự hết sức đói ăn mỳ ý, mới bỏ vào miệng, hai mắt anh sáng lên, nhìn Nhã Tuệ vui vẻ nói: "Trời ạ! Ăn quá ngon! ! Thật rất ngon, tài nghệ còn hơn Khả Hinh! !"

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt nhìn anh, hơi cười nói: "Cái gì?"

Nhã Tuệ lập tức bật cười, nói: "Anh đừng giễu cợt tôi, tôi nào dám so với cô ấy. Khi còn bé, cô ấy đã nổi tiếng là thần bếp nhí rồi."

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên vừa cúi đầu ăn mì, vừa không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Thần bếp nhí. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật có chút chế nhạo, nhưng anh thật rất ưa thích ăn mì, ăn từng ngụm từng ngụm thì đã cảm thấy hơi khát nước, liền bảo: "Khả Hinh, rót ly trà sữa cho tôi."

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh, nói: "Không phải anh không khát nước sao?"

"Hiện tại khát rồi !" Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói.

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi rót ly nước cho người này! Sẽ trở lại!"

"Đừng nói chuyện không có lễ phép với Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, chỉ dạy.

"Đúng vậy!" Trang Hạo Nhiên chăm chú ăn mì, thuận tiện ghim mực ống ăn, đủ độ dai, mùi thơm nồng nhưng lại không tanh, anh thật sự thoải mái thở dài, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới đi ra khỏi phòng làm việc, đóng nhẹ cửa lại, suy nghĩ quan hệ của hai người này có thể rất tốt? Cô từng bước từng bước đi tới phòng giải khát. . . . . .

"Khả Hinh?" Tiêu Đồng đi ra, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: "Nhã Tuệ có tới không?"

"Tới rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh cười đáp.

"Vậy thì tốt, sáng nay Tổng Giám đốc trông cô ấy thật lâu. . . . . ." Tiêu Đồng cười, xoay người đi vào phòng làm việc.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn cô, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên và Nhã Tuệ có thể hòa hợp như vậy, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi vào phòng giải khát, rót một ly trà sữa, chạy đến, vọt vào phòng làm việc, lại thấy chỉ có một mình Trang Hạo Nhiên đang  ăn mỳ ý say sưa ngon lành, nhưng Nhã Tuệ không thấy, cô sững sờ, hỏi: "Nhã Tuệ đâu?"

"Đi rồi. Có chuyện." Trang Hạo Nhiên vẫn chăm chú ăn mì, nói: "Sau này cô có thời gian, học hỏi cô ấy, sau đó nấu cho tôi ăn."

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, đi về phía trên ghế sa lon, bộp một tiếng, nện ly trà xuống! !

Trang Hạo Nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Làm gì?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, ngồi ở đối diện Trang Hạo Nhiên, nhìn xung quanh, đột nhiên nói: "Thật ra anh không tồi!"

"À?" Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: "Gì?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên cười cười nói: "Làm bạn trai Nhã Tuệ  ! ! Không tồi! !"

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô, cái nĩa trong lòng bàn tay rớt xuống.

Chương 454: Trò chuyện

"Bạn trai của ai?" Trang Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, có chút không thể tin nổi, hỏi.

Đường Khả Hinh chợt mỉm cười, nhìn anh, nói: "Là bạn trai của Nhã Tuệ !"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, trầm ngâm nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, lập tức ngồi dậy, nhìn anh nói: "Ôi! ! Tôi để cho chị em tốt nhất của tôi gả cho anh, anh biết hy sinh bao nhiêu sao?"

"Cô lo tốt tình yêu của cô chưa?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu, không lên tiếng.

"Chuyện của cô, còn không có sửa sang xong, muốn nhúng tay vào chuyện người ta! Tôi đây đẹp trai, tôi đây có tiền! ! Tôi sẽ không có phụ nữ sao? Tôi có một bó lớn được không? Phải chờ cô giới thiệu cho tôi sao! ! ? Cô không biết lão tử không ăn cỏ gần hang à?" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói lớn tiếng.

"Cô ấy cũng không phải là cỏ gần hang của anh, tôi mới phải!" Đường Khả Hinh cười nói!

"Phi! !" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô, nhanh chóng giơ tay nói: "Cút cút cút! Không muốn nhìn thấy cô! Làm hại đêm qua tôi ôm Lâm Sở Nhai ngủ, giày vò chết người rồi! Buổi sáng, cô còn muốn giày vò tôi, cút!"

Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên nhìn anh, nói: "Này! Anh kì lạ thật ! Tôi nhìn thấy hai người không phải kết hợp rất tốt sao?"

"Lão đại!" Lúc này Tiêu Đồng đẩy cửa đi vào, nhìn Trang Hạo Nhiên nói nhanh: "Ngân hàng bên nước Anh chúng ta xuất hiện có người rút tiền không hợp lý, chủ tịch đòi anh đi họp gấp!"

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, liền cầm tây trang, khoác lên người, vừa mặc vừa chỉ Đường Khả Hinh nói nhanh: "Tôi nói với cô à? Tôi là đàn ông, chỉ cần là phụ nữ, cũng có thể kết hợp rất tốt với đàn ông! Cô không tin, tôi đè cô trên tường cường hôn xem! Cô cho rằng cô có thể ngăn cản được tôi sao? Sau này cô còn dám nói chuyện phụ nữ bên cạnh tôi, xem cô có chết với tôi không! !"

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng.

"Cô có nghe không?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại hỏi nhanh!

". . . . . ." Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên hung ác trừng mắt nhìn cô, đột nhiên đi về phía trước bàn làm việc, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ, ngã hai viên thuốc, im lặng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Há mồm ra!" .

"Làm gì?" Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn anh.

"Uống thuốc!" Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Chuyện bị cảm nhỏ như vậy, cũng muốn người ta quan tâm cô, còn dám trông nom chuyện người khác! Không biết xấu hổ!"

Anh tức giận! !

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải há miệng ra.

Trang Hạo Nhiên nhét viên thuốc vào trong miệng của cô, lại đem ly trà sữa, cũng không them để ý dược tính có tác dụng hay không, cho cô uống một hớp nhỏ. . . . . .

Đường Khả Hinh cúi đầu uống.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, hai mắt xẹt qua một chút hài lòng, nhưng sắc mặt cứng rắn nói: "Bị cảm, không biết cô có thể đi ra ngoài hầu rượu hay không, hỏi qua Quản lý Trần trước, xác định cô có thể, rồi đi. Buổi trưa hôm nay, tôi muốn ăn cơm với Vitas, cô đi theo. Biết chưa?"

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như có chút nhàm chán đáp.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô có chút miễn cưỡng, đột nhiên cúi xuống, khuôn mặt kiên nghị lại gần, dường như muốn hôn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức ngửa người ra sau, đề phòng nhìn anh.

"Cô nhóc. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt hiện lên một chút dịu dàng nói: "Bây giờ cô đi theo phía sau tôi, có một ngày, suy nghĩ nhiều một chút, sẽ đi ở phía trước tôi thôi. . . . . ."

Đường Khả Hinh cau mày, không hiểu nhìn anh.

Tiêu Đồng có chút chăm chú và kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô đột nhiên đần đần, vươn tay nhấn đỉnh đầu của cô, liền cài tây trang cúc áo xong, xoay người đi khỏi.

Tiêu Đồng cũng đi theo ra ngoài.

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhớ lời của anh, lầu bầu nói: "Đi ở trước mặt anh, là muốn tôi . . . . . cố gắng vượt qua anh sao?"

Đi ở phía trước. . . . . .

Đường Khả Hinh không nghĩ ra những lời này, cũng chỉ cười cười, đứng lên đi ra phòng làm việc, chuẩn bị đến phòng ăn ngự tôn giúp một tay, đúng lúc này, điện thoại di động reo lên, cô sững sờ, nhìn số gọi tới, là một mã số xa lạ, cô sửng sốt, nhấn nhẹ tiếp máy, nghe: "Alô. . . . . ."

"Khả Hinh. . . . . ." Giọng nói Như Mạt nhẹ nhàng truyền đến.

Đường Khả Hinh sửng sốt.

"Khả Hinh. . . . . ." Giọng nói Như Mạt lại sâu kín truyền đến.

Đường Khả Hinh chớp mắt, khôi phục một chút ý thức, nhàn nhạt đáp: "Là tôi . . . . ."

Đối phương dừng lại một lát.

Tay của Đường Khả Hinh nắm điện thoại khẽ run, có chút lo sợ, trái tim không khỏi rét lạnh. . . . .

"Chúng ta có thể bỏ xuống tất cả thành kiến, gặp mặt hay không?" Giọng nói Như Mạt giống như bông tuyết trên bầu trời nhẹ nhàng lộ ra một chút mềm mại và dịu dàng.

Đường Khả Hinh dừng lại một lát, hai mắt đột nhiên lóe lên, có chút kích động nói: "Chúng ta . . . . . Hẳn không có cái gì tốt để nói chứ?"

Như Mạt khẽ mỉm cười, nói: "Có một số lời hứa, không phải cô hi vọng lấy được từ trên người của tôi sao?"

"Tôi muốn lấy được lời hứa gì từ trên người của chị?" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.

"Trong thế giới mỗi người chúng ta đều có một khoảng trống, trống rỗng, sợ hãi, khó hiểu, đó là mặt sau của hạnh phúc. . . . . ." Giọng nói của Như Mạt dịu dàng truyền đến, giống như người chị, nhẹ nhàng nói: "Nếu muốn bước qua nó, đi về phía cuộc sống tương lai, thật phải rất cố gắng, càng về sau càng nhiều, tôi thường nghe người bên cạnh, khen cô là một cô gái dũng cảm, có lý do, có khát vọng, cho dù mặt bị phá hủy, nhưng vẫn rất xinh đẹp. . . . . . . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cảm giác trái tim buộc thật chặt, thân thể trôi nổi không còn hơi sức.

"Chúng ta gặp mặt đi . . . . . Được không?" Giọng nói của Như Mạt như van xin truyền đến, nói: "Chẳng lẽ trong thế giới của cô, cũng chưa có nghĩ tới, phải lấy được Thiên Lỗi? Đây là một người đàn ông. . . . . . Rất tốt. . . . . ."

Đường Khả Hinh im lặng.

"Gặp mặt đi. . . . . ." Như Mạt lại nhẹ nhàng gọi: "12h trưa, tôi ở vườn hoa linh lan của bệnh viện, chờ cô. . . . . ."

"Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

"Tút tút tút. . . . . ."

Đường Khả Hinh sửng sốt cầm điện thoại di động, nghe âm thanh đối phương đã cúp điện thoại, một luồng suy nghĩ nặng nề bay vào trong thế giới của mình, nên đi hay là không đi? Cuộc sống có rất nhiều ngã tư đường, do dự? Là vì cái gì, là bởi vì quý trọng hiện tại, hay bởi vì muốn đi một con đường tốt hơn, thích hợp hơn.

Ánh mặt trời, thật sự rất chói lọi.

Hoa Hồ Điệp nhẹ nhàng đong đưa, màu tím khiến người ta cảm thấy cuộc sống rất nhiều màu sắc.

Đường Khả Hinh thay đồng phục phòng ăn xong, đôi tay cắm nhẹ vào áo túi, từng bước từng bước dọc theo con đường đá nhỏ của khách sạn, suy nghĩ tới lời nói của Như Mạt, nhớ tới tối hôm qua, Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước tiệm trang sức, nhìn ông chủ nói: cô gái này. . . . . . Là tài sản quý giá nhất trong đời tôi! ! ! Chỉ cần ông bán chiếc nhẫn cho tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Cái gì cũng được!

Trái tim có một chút đau.

Hai tròng mắt của cô ửng đỏ, nhớ lại bởi vì nhiều lần mâu thuẫn mà Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện trước nhà mình, cái loại khổ sở phản bội và muốn yêu, ánh mắt kia hiện lên cô đơn và khát vọng, tim giống như bị gai nhọn đâm vào.

Có một con chim nhỏ đậu ở trên nhánh cây phong đỏ rực, khẽ cúi đầu, mổ cành lá đỏ rực trước mặt.

Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn con chim nhỏ, đột nhiên nhớ tới, hoàng hôn ngày đó, có một đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, bóng dáng to lớn cao ngạo, nghiêm nghị, lại im lặng dịu dàng làm bạn với mình, đi dọc theo đường lớn rừng phong thật dài đi tới, khi đó, mặt trời chiều lặn về phía tây, bóng dáng kéo dài thật dài. . . . . .

Khi đó, trái tim cô gái nảy mầm.

Không có thương hại.

Không có khổ sở.

Không có nghi ngờ.

Không có cay đắng.

Chỉ vì anh làm bạn, mà trái tim dần dần ngọt ngào và hạnh phúc, khi đó, trong lòng vui sướng đến cỡ nào? Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn con chim nhỏ, hai mắt rưng rưng nở nụ cười.

Bị thương, làm sao lại quên, khi đó, nhận được một chút tình bạn và tình yêu của anh cũng đã có thể hạnh phúc như vậy? Khi đó vì sao mình dễ dàng thỏa mãn như thế? Mà hôm nay, tại sao đầy bất mãn như vậy? Khi đó, bản thân mình không tốt lắm, thật ra có thể cho anh tình yêu nhẹ nhõm, ngọt ngào hơn hay không?

Cô có chút sững sờ.

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua.

Một mình cô, cô đơn đứng ở trong rừng phong, ngẩng đầu lên nhìn lá phong đỏ rực, nhớ tới mình say rượu đã nói: yêu. . . . . . Là bỏ ra. . . . . .

Cả buổi trưa.

Trong lòng của Đường Khả Hinh cảm thấy bồng bềnh, nhưng vẫn đè nén tâm tình, càng không ngừng hầu rượu cho khách ở phòng ăn, lúc mỉm cười cũng có chút phóng túng và nhẹ nhõm, nhớ tới ước hẹn buổi trưa, nhớ tới lá phong đỏ rực sáng sớm, để cho mình hiểu ra, cô lại một lần nữa cố gắng mỉm cười với khách.

Lúc bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh.

Đã đến buổi trưa, Trang Hạo Nhiên và Vitas muốn tới dùng cơm, nhưng lúc đi vào phòng ăn, Khả Hinh đã xin nghỉ có chuyện đi ra ngoài, Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên cười nói: cô ấy đã đi đâu?

Buổi trưa, bệnh viện ở dưới ánh mặt trời chói lọi, tòa nhà càng trắng hơn.

Đường Khả Hinh mặc quần áo bình thường, cầm túi xách, mang giày cao gót màu vàng nhạt, đi qua cầu hình vòm, trải qua dòng suối nhỏ, nhìn trong vườn hoa linh lan, có một chiếc xích đu đang đong đưa, có một bóng dáng màu trắng ngồi ở dưới tàng cây tương tư, nhìn chiếc xích đu, cười khẽ. . . . . . Cô nhìn bóng dáng kia, trái tim, theo bản năng run lên. . . . . .

Như Mạt mặc váy dài chiffon màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác tơ tằm, mái tóc xoăn mềm mại đến eo, ngồi ở trên ghế, nhìn Đường Khả Hinh, cười khẽ, trong đôi mắt mộng mơ lấp lánh ánh sáng.

Cô thật đẹp.

Đường Khả Hinh nhìn cô, cũng cảm giác cô xinh đẹp đến hít thở không thông. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . ." Như Mạt ở đầu kia, nhẹ nhàng gọi cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, siết chặt dây túi xách, hít thở một cái, đạp mặt cỏ xanh xanh, đi qua xích đu, đi tới trước mặt Như Mạt, nhìn cô. . . . . .

Như Mạt cũng ngẩng đầu lên, dịu dàng xinh đẹp nhìn cô, lại vỗ vỗ ghế bên cạnh, nói: "Ngồi đi."

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, trong từng làn gió nhẹ thổi lất, im lặng ngồi ở bên cạnh cô, nhìn xích đu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rời rạc.

Như Mạt vẫn im lặng nhìn nửa mặt của cô, mắt to trong veo như nước, lỗ mũi nhọn hếch lên, đôi môi hình cung thật đẹp, đôi môi của cô đẹp nhất, màu hồng hồng đầy đặn, mê người,. . . . . .Hơi thở thanh xuân rất nồng đậm, đây là thời gian đáng yêu đến cỡ nào? Cô cười, hai mắt hiện lên nước mắt.

Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn cô.

Như Mạt lại cúi đầu mỉm cười, hoa tương tư đong đưa, từ trong túi tơ lụa bên cạnh, tay nhẹ nhàng lấy ra vé máy bay, từ từ đưa về phía Khả Hinh ở bên cạnh.

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn vé máy bay, viết Luân Đôn.

Chương 455: Người yêu tri âm

"Chuyện này. . . . . ." Cô ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Như Mạt.

Như Mạt nhìn cô, cười khẽ nói: "Đây là vé máy bay, tôi sắp sửa đi Luân Đôn vào tháng sau. . . . . . Mặc kệ tôi có thể sống hay không, tôi cũng sẽ đi Luân Đôn. . . . . ."

Đường Khả Hinh sững sờ nhìn cô.

"Thật ra lúc này, tôi đã không sao rồi, rốt cuộc biết anh ấy yêu ai rồi. . . . . ." Như Mạt nhìn Khả Hinh, thật lòng mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh im lặng nhìn cô.

Như Mạt hơi quá mức, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng ảm đạm như sinh mạng dần dần biến mất, nói: "Tôi chỉ biết, cho dù anh ấy yêu tôi, nhưng ở trong cuộc đời của anh ấy, tôi đã dần dần nặng nề. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút ảm đạm, cúi đầu.

Như Mạt nhìn tới trước, ánh mặt trời chiếu vào gốc cây nào đấy không biết tên, ánh mắt lộ ra mênh mông, cười khổ nói: "Hạnh phúc của phụ nữ vốn rất mỏng manh, huống chi, ở trong mắt người khác, tôi là hồng nhan. . . . . . Lúc ấy được thu nhận nuôi dưỡng, nhưng bản thân tôi đột nhiên được hạnh phúc, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, bây giờ suy nghĩ lại, tất cả mọi chuyện hôm nay là tôi nên gánh chịu, bởi vì khi hạnh phúc tới, bản thân tôi lại sợ hãi, nhưng mà sợ hãi cũng chỉ vì yếu ớt."

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, đón gió mát trong lành, cảm giác sợi tóc nhẹ nhàng quét qua vết sẹo bên má trái.

Như Mạt chậm rãi quay đầu, nhìn nữa khuôn Đường Khả Hinh, cười khẽ nói: "Cô thật đáng yêu. . . . . ."

Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn cô.

Như Mạt lộ ra nụ cười ảm đạm nhưng dịu dàng, nhìn cô nói: "Nhìn cô thì biết là cô gái rất kiên cường, giống như chuyện gì cũng không có cách nào đánh ngã cô."

Đường Khả Hinh cười khổ.

"Không giống tôi . . . . ." Như Mạt quay mặt sang, nhìn tới trước, hơi mất mát nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ rất thuộc vào người khác, giống như Hạo Nhiên nói, yếu đuối là một loại sinh tồn rất đáng sợ, anh ấy bảo cho tôi học kiên cường, thử buông Thiên Lỗi ra, không nên liên lụy cuộc đời của anh ấy. . . . . ."

Đường Khả Hinh hơi sững sờ nhìn cô.

Như Mạt quay đầu nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: "Trong cuộc đời này của tôi, chuyện may mắn nhất chính là biết hai người đàn ông, một là Thiên Lỗi, một là Hạo Nhiên. . . . . ."

Cô dịu dàng đưa ngón tay cầm tấm vé máy bay, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọn, nhẹ nhìn hai chữ "Luân Đôn" trên tấm vé máy bay, lộ ra một chút dịu dàng yếu ớt, giống như một đứa bé sắp bị bỏ rơi, đột nhiên mỉm cười, hai mắt rưng rưng, nói: "Lúc tôi còn nhỏ, xem Hạo Nhiên như đứa em trai, từ lúc tôi biết anh ấy tới nay, anh ấy vẫn luôn là niềm vui của tôi, lúc tôi và Thiên Lỗi gây gổ, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, khuyên tôi. Tiếc rằng Thiên Lỗi quá bá đạo, vẫn không muốn để cho anh ấy đến gần tôi nhiều, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, Hạo Nhiên luôn ở trong khe hở, xuất hiện tại trước mặt của tôi, cho tôi vui vẻ và an tâm."

Nói đến Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, cô biết Trang Hạo Nhiên luôn rất yêu người chị này.

Hai mắt Như Mạt dịu dàng nhìn tấm vé máy bay, mỉm cười nói: "Trong khoảng thời gian này, lúc tôi sắp sửa mất tất cả như thế, Hạo Nhiên nói với tôi, thử dũng cảm một chút, thử buông tay, đi khỏi nơi này, đến nước Anh, anh ấy chấp nhận làm bạn với tôi một ít thời gian, cho đến khi tôi bình phục, có lẽ anh ấy còn chưa có nói ra lời chết chóc. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ.

Như Mạt nhìn chằm chằm con số và thời gian trên vé máy bay, hai mắt lộ ra qua một chút không nở, nhưng càng mờ mịt tuyệt vọng mà đối mặt sinh mạng, cô càng chảy nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: "Cho nên, ngày ấy, tôi đoán chừng Thiên Lỗi rất khổ sở là bởi vì anh muốn chia tay với tôi."

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn cô.

Hai mắt Như Mạt  dịu dàng nhìn cô, trên mặt lộ ra một loại hâm mộ và khát vọng, cười nói: "Anh ấy muốn chia tay với tôi, cho nên ngày hôm đó rất khổ sở. Cô phải hiểu, chúng tôi đã yêu nhau trải qua hơn hai mươi năm giống như người thân, anh muốn chia tay với tôi, đây là một chuyện mở miệng muôn vàn khó khăn, huống chi, tôi là một người sắp chết? Nhưng ngày ấy, tôi quá gấp gáp, tôi quỳ xuống van cô, là tôi không nên. . . . . ."

Cô có chút hối hận, cúi đầu, nhìn tấm vé máy bay, cười khổ nói: "Nhưng cô không có cách nào hiểu, bởi vì tôi biết mình sắp đi khỏi, cái loại tâm trạng khẩn cấp, khẩn cấp khát vọng anh ấy hạnh phúc. Anh ấy thật. . . . . . Là một người đàn ông rất tốt rất tốt, lúc ấy tôi chia tay với anh ấy, kết hôn với Vĩ Nghiệp, anh ấy đau khổ một thời gian thật dài, thật dài, mặc dù anh ấy không hiểu được, mặc dù anh ấy hận tôi, nhưng vẫn tôn trọng tôi, không gây áp lực cho tôi, lựa chọn không gặp tôi nữa, nếu như không phải bởi vì tôi vô dụng, lúc hôn nhân không hạnh phúc, không nhịn được khổ sở tưởng nhớ, chạy đến nhà anh ấy, khổ khổ cầu xin anh ấy, anh ấy có thể sẽ không chịu đựng thân phận người thứ ba. . . . . ." (con quỷ đang mắng người).

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề.

"Tôi liên lụy anh ấy nhiều năm, đều là tôi không tốt, bởi vì tôi lợi dụng tình yêu cuồng nhiệt và sự lòng trung thành của người đàn ông này." Như Mạt hối hận nói: "Tại sao tôi cũng chưa từng nghĩ tới, tình yêu lúc trước của tôi và anh ấy cũng sẽ rơi rụng mãi mãi, mà không cần muốn cùng anh ấy dắt tay nhau đi vài ngày, cho dù cùng anh đi đến cuối cuộc đời, cũng chẳng qua là mấy chục năm thời gian, đối mặt với trời đất vĩnh hằng, đây là bực nào ngắn ngủi? tất cả. . . . . . Đều do tôi quá mức ích kỷ."

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Giờ ngọ ánh mặt trời có chút nóng bỏng, mãnh liệt chiếu vào trên người hai cô gái.

Bóng dáng của Như Mạt, giống như ánh sáng thiên đường sắp bị thượng đế thu lại.

Đường Khả Hinh giống như sắc màu rực rỡ của thế gian, sắp được thượng đế tô lên.

"Xin. . . . . ." Như Mạt quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt có chút dịu dàng biết ơn, nhẹ nhàng nói: "Xin cô nhất định phải làm cho Thiên Lỗi hạnh phúc, bởi vì nhiều năm qua, tôi mang cho người đàn ông này rất nhiều khổ. Cũng xin cô yên tâm ở bên anh ấy, tôi sẽ không trở thành người thứ ba giữa các người, càng sẽ không quấy rầy tình yêu của các người, tôi cũng tin tưởng, cô có sức hấp dẫn có thể làm cho anh ấy yêu cô hơn, càng vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. . . . . . Bỏ qua cho chuyện của tôi, cũng đừng dễ dàng buông tha anh ấy, lại càng không phải sợ tình yêu, thật ra đối mặt với tình yêu, ai cũng có khó khăn nặng nề, đúng không?"

Đường Khả Hinh nhìn cô, thật lòng khuyên nhủ, không biết nên nói gì.

Như Mạt nhìn cô thật sâu, đột nhiên mỉm cười, lòng như tro tàn quay đầu đi, ánh mắt dịu dàng nhìn thế giới tươi sáng xung quanh, cỏ xanh biếc, cây cao cao, hoa hồng hồng, còn có những đứa bé kia vui vẻ chơi đùa, sâu kín nói: "Thế giới này thật là xinh đẹp, lúc tôi còn đứa bé đã từng oán trách số mạng bất công với mình, nhưng gần đây tôi mới hiểu được. . . . . . Khi cô phát hiện mình không có giầy mang, một số người khác không có đôi chân. . . . . . và Sinh mạng, phải biết bằng lòng và biết đủ, càng phải biết ơn. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ đỏ thắm.

Như Mạt cảm giác buồng tim của mình gần đây lại co rút, sắc mặt dần dần tái nhợt nói: "Xin tha thứ cho người đàn ông kia đi. Nếu như yêu anh ấy, càng kiên định hơn ột chút, anh ấy sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Tôi . . . . . đã từng hạnh phúc như vậy. . . . . . . . ."

Đôi tay nắm chặt dây túi xách. Trái tim Đường Khả Hinh nhất thời không ngừng phập phồng, cũng cảm thấy đau đớn, cũng không biết mình đau cái gì, chỉ là từ từ không thở nổi.

"Hôm nay thế giới của tôi, tình yêu đã không còn quan trọng nữa, bởi vì tôi đã từng coi trọng tình yêu, cho nên rơi vào kết quả hôm nay. . . . . ." Như Mạt cười khẽ, giống như hiện tại sinh mạng sắp biến mất, đôi tay đặt nhẹ trên ghế, đứng lên, một trận gió bay tới, phất lên váy dài chiffon của cô, quét qua mái tóc đen nhánh đến eo, thậm chí quét qua khuôn mặt tái nhợt của cô. . . . . .

Cô sâu di chuyển bước chân, đi về phía trước, vừa đi vừa để lại một câu: "Nếu như cuộc sống có thể làm lại, tôi khát vọng giống như cô, phải có giấc mộng của mình, tình yêu có thể từ từ quay lại. . . . . ."

Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Như Mạt không nói gì thêm, nắm tấm vé máy bay, sắc mặt tái nhợt, mang theo mất mát và thất vọng đối với sinh mạng, dần biến mất ở sân cỏ.

Dường như qua thật lâu thật lâu, người kia giống như chưa từng nói chuyện với mình, âm thanh mới vừa thoáng qua chỉ là tiếng gió.

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhìn một góc vườn hoa, đã không thấy người kia, hai mắt của cô rưng rưng, vội vã đứng lên, tìm Như Mạt khắp nơi. . . . . .

Cô không còn đó.

Đường Khả Hinh có chút gấp gáp, tìm kiếm khắp nơi, nhìn khắp nơi, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào gọi nhỏ: "Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

Thế giới này thật là xinh đẹp, lúc tôi còn đứa bé đã từng oán trách số mạng bất công với mình, nhưng gần đây tôi mới hiểu được. . . . . . Khi cô phát hiện mình không có giầy mang, một số người khác không có đôi chân. . . . . . và Sinh mạng, phải biết bằng lòng và biết đủ, càng phải biết ơn. . . . . .

"Như Mạt tiểu thư. . . . . ." Đường Khả Hinh bước nhanh về phía trước, trải qua cầu hình vòm, đi ra vườn hoa nhỏ, đi về phía khu nội trú, mọi người đều là người bị thương, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đi qua đi lại, bọn họ bị thương, cho nên mới đi vào, mà tại nơi này, mình từng tổn thương một người sắp mất đi sinh mạng, bọn họ đã bị thương và tuyệt vọng đến mức nào? Cô thật hối hận, thật hối hận, khổ sở tìm kiếm, rơi lệ tìm kiếm. . . . . .

Cô chạy thật nhanh, lúc muốn đi qua sân cỏ, cũng đang trải qua một gốc cây tương tư, ngừng lại, chậm rãi xoay người. . . . . .

Lúc này Như Mạt, dùng sợi dây màu hồng buộc lên tóc xoăn dài đen nhánh, giống như một cô gái mát mẻ xinh đẹp động lòng người, đứng ở trước mặt một đứa bé, cười dịu dàng, rất hiền lành nhìn đứa bé trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao em mình chạy lung tung? Mẹ đâu?".

Cô bé mấy tuổi, ôm bong bóng, nhìn chị gái trước mặt, nói: "Đi mua bánh cake cho em rồi. . . . . ."

Như Mạt khẽ mỉm cười, đôi mắt mộng mơ sáng lấp lánh, giống như cô gái mười tám tuổi, bởi vì trái tim kia, cô cũng không có trải qua tuổi thanh xuân . . . . . . Bởi vì sinh mạng đã sớm mịt mờ. . . . . . Lúc này, cô buông bỏ tình yêu quan trọng nhất trong cuộc đời, nhìn đứa bé trước mặt, nở nụ cười, thật rạng rỡ. . . . . .

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cô, nhưng không có đi qua. . . . . .

"Vậy sau này em đi dạo, phải cẩn thận chút, biết không? Đừng té ngã. . . . . ." Như Mạt mỉm cười nói xong, vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh sửa mái tóc ngắn cho nó một chút, mới dịu dàng đứng lên, xoay người nhìn thấy Đường Khả Hinh, cô sửng sốt. . . . . .

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống, lại nói không ra lời. . . . . .

Như Mạt nhìn Khả Hinh, đột nhiên giống như người chị, bật cười, nói: "Về sớm một chút đi. Mùa thu tới, hơi lạnh, sau này, đừng mặc quần áo mỏng manh như vậy. . . . . ."

Cô nói xong, liền nhẹ như gió, nhạt như mây, xoay người đi vào khu nội trú.

Đường Khả Hinh gấp rút muốn tiến lên một bước, nhưng khi nhìn hướng bóng lưng của cô, đột nhiên không có cách nào tiến lên, từ trong đáy lòng vang lên tiếng nói nhỏ, thật lòng nghẹn ngào nói: Như Mạt tiểu thư, mặc kệ tôi và Tưởng Thiên Lỗi đi con đường nào, nhưng hôm nay, chị để cho tôi hiểu, chị thật sự là người yêu tri âm của anh ấy . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro