C51 - 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Ánh mắt

"Mạn Hồng!" Nhã Tuệ và năm nhân viên phục vụ vội vàng cẩn thận dìu cô.

"Đừng đụng tôi" Trần Mạn Hồng lập tức hất ra tay của Nhã Tuệ, hung hăng lườm cô một cái, mới chỉ vào Đường Khả Hinh, tức giận đến run rẩy nói: "Đây chính là người bạn thân mà cô nói thông minh, lanh lợi, đáng yêu, lại hết sức chăm chỉ công việc?"

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn bạn thân nghĩ tới rốt cuộc cô nói những lời này với bao nhiêu người ? Cô cũng không biết, sau này một đống quản lý, Giám đốc, rất nhiều, rất nhiều người chấp nhận tuyển dụng cô đều bị kêu lên phòng Tổng Giám đốc uống cà phê!

Nhã Tuệ lập tức mỉm cười nói với Trần Mạn Hồng, nói: "Ôi chao! Đây là sự thật a! Hôm nay chẳng qua cô ấy xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn mới như vậy. Nhưng bình thường, cô ấy thật sự là một nhân viên vô cùng chăm chỉ. Đã có rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar. . . . . ."

Trong lòng Trần Mạn Hồng dâng lên tức giận, nhạo báng Nhã Tuệ nói: "Đừng tìm tôi nói có bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar! Cô làm quản lý nhà hàng ngày đầu tiên hả? Cô ấy làm một năm ở nơi nào, cũng không bằng một ngày kiến thức ở chỗ này! Mặc dù các cô ở đây sơn mười móng tay rất buồn nôn ! !"

Năm nhân viên phục vụ cùng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng, vẻ mặt khổ sở gọi: "Quản lý. . . . . ."

"Đừng gọi tôi ! Cút ra ngoài!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói.

Năm nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất bước muốn đi ra ngoài nhưng mới vừa đi tới bên cửa, Mạn Hồng lập tức nghiêng mặt trừng mắt nói: "Hôm nay tôi gặp ai, mời ai, người nào đi ra ngoài nói nửa câu, nhất là tiết lộ với bộ phận khác ví dụ như là con gà mẹ chết tiệt Tào Ngọc Tinh, tôi sẽ chặt đứt mười móng tay các người!"

Năm nhân viên phục vụ nghe xong lập tức cúi đầu, vừa căng thẳng đi ra ngoài, vừa nói: "Chúng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! !"

Đường Khả Hinh cúi đầu, ánh mắt hơi lóe lên nhìn cô gái đi qua bên cạnh một cái, liền xin lỗi ôm chặt tài liệu, cúi đầu.

Lúc này Trần Mạn Hồng hơi thu sắc mặt, hơi đứng thẳng người, vẻ mặt chán ghét nhìn cách ăn mặc toàn thân Đường Khả Hinh, chỉ cần nghĩ đến càng cua từ trên tóc của cô rớt xuống lúc nảy, Trần Mạn Hồng liền buồn nôn chặn ngực thở hổn hển, miệng kiên quyết nói: "Đúng là khiêu chiến giới hạn cuối cùng trong cuộc đời tôi! ! Đem bộ dáng này tới gặp tôi, còn muốn tôi tuyển dụng cô ấy? Một tháng tiền lương của cô ấy bao nhiêu? Tôi trực tiếp cho cô ấy, để cho cô ấy biến mất là được!"

Đường Khả Hinh nghe vây, ngay lập tức ngẩng đầu lên có chút luống cuống nhìn Trần Mạn Hồng.

Nhã Tuệ lập tức vươn tay, nhét vào trong khuỷu tay Trần Mạn Hồng, mềm mỏng cười nói: "Mạn Hồng, hai chúng ta tốt nghiệp một trường, ở chung kí túc xá, luôn ăn chung, uống chung. . . . . ."

"Cho nên đây chính là nguyên nhân tình bạn của hai chúng ta đã trải qua thời gian ngọt ngào thời đại học cũng không có cách nào thúc đẩy sự nghiệp!" Trần Mạn Hồng vô cùng khó khăn vươn tay, nhẹ nhàng đảo qua thân thể xinh đẹp hấp dẫn của mình, mới nhìn Nhã Tuệ rất quê mùa, mỗi ngày chỉ biết mặc đồng phục, vừa tan tầm liền đổi T shirt và quần jean, nói: "Nguyên nhân gì? Khẩu vị! ! Mặc kệ là. . . . . . Người, trang phục, năng lực làm việc, hay ánh mắt nhìn người! !"

Cô nói hết lời liền nhìn thẳng vào Đường Khả Hinh, ánh mắt rơi vào đống rong biển trên đầu, trên mặt Đường Khả Hinh. Giống như gào khóc, cô ah một tiếng, tay nâng trán, thật khổ sở kêu lên: "Đáng thương ánh mắt xinh đẹp của tôi đây! ! Uất ức cho bọn chúng hôm nay phải nhìn thấy người như vậy! Càng cua làm cho người ta buồn nôn ! !"

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng cúi đầu xuống, lại nắm tóc, nhìn xem có còn rong biển hay không.

"Cô nói xem loại người như cô có thể có tương lai gì? Cô có tư cách gì làm bạn bè của tôi ? ! Không được! Tôi không thể tuyển dụng cô gái này! ! Tôi nhìn thấy cô ấy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cái nhìn thẩm mỹ của tôi! ! Để cho cô ấy đi thôi!" Trần Mạn Hồng xoay người một cái, kiên quyết nói.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Trần Mạn Hồng.

Chương 52: Chuyên nghiệp

"Mạn Hồng! Cô tha thứ cho cô ấy đi! Bởi vì hôm nay cô ấy xảy ra một chút tai nạn giao thông, vì sợ muộn cho nên không kịp đi rửa mặt chải đầu mà. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức cười nói.

Trần Mạn Hồng lập tức xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ, tức giận nói: "Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn tới trễ! Nếu đã trễ rồi, vậy tại sao không sửa sang lại rồi đến? Làm việc cũng không biết phân tích, nên làm hay bỏ, cô nói cô ấy là một người linh hoạt sao?"

"Dĩ nhiên cô ấy không có linh hoạt như cô! ! Trong tất cả quản lý nhà hàng tây chúng ta, cô là khuôn mặt xinh đẹp nhất và thông minh nhất! ! Hơn nữa xử lý nguy cơ quan hệ xã hội là cực kỳ ưu tú và xuất sắc nhất, trong lúc cô làm nhiệm, tỷ lệ sự cố là số không! Thật đúng để mỗi cấp dưới học hỏi a. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức nhìn bạn học cũ, nói ra những lời chân thành!

Trần Mạn Hồng không lên tiếng, liếc về phía cô.

Nhã Tuệ lập tức mềm mỏng lắc lắc thân thể của bạn thân nói: "Mạn Hồng. . . . . . Giúp tôi một chút. . . . . . Hả? Chỉ là làm việc ở phía sau quầy rượu thôi. . . . . . Làm ơn! Nhờ một chút!"

"Cho nên nói, không nên làm bạn bè loại người như cô! Người có khí chất giống như tôi tuyệt đối sẽ không khen tôi, còn tự hào tốt như vậy!" Trần Mạn Hồng không lên tiếng, vươn tay nhẹ vuốt búi tóc của mình, khẽ thở dài, lại liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lúc này mới phát hiện cá tính cô gái này có chút kiên trì, cúi đầu thì cố ý nghiêng về má phải, tóc ướt đẫm, dính má bên trái, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bên trong có một vết sẹo nhàn nhạt, bây giờ cô không có biện pháp, ôm vai thở dài.

Lúc này Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng đột nhiên bình tĩnh lại, lại nhìn về phía Nhã Tuệ ra hiệu cho mình, cô có chút lo lắng vội vàng tiến lên phía trước, hơi cúi người cung kính nói với Trần Mạn Hồng: "Giám đốc Trần, xin cô cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc! Làm ơn, xin cô cho tôi một cơ hội."

Trần Mạn Hồng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bộ dáng cô có chút cẩn thận, mới ngẩng mặt nói: "Mặc dù cô không phải gặp khách, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, nhân viên làm việc tại khách sạn, phải xem khách hàng là thượng đế! !"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật yên tĩnh lắng nghe .

Trần Mạn Hồng tiếp tục nhìn Đường Khả Hinh nói: "Nhưng. . . . . . Chúng tôi muốn, các người đối với khách cẩn thận và tôn trọng! ! Không muốn các người đối với khách cúi đầu! Là khách sạn hàng đầu trên toàn thế giới, chúng ta tự tin có thể cung cấp cho khách hàng dịch vụ tốt nhất! ! Chúng ta cũng tự tin, chúng ta là một nhóm người phụ vụ ưu tú nhất khách sạn! Cho nên! ! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dùng thái độ chuyên nghiệp nhất của mình phán đoán nguy cơ công việc, không nên gặp phải chuyện gì thì tay chân luống cuống! Yêu cầu gặp không sợ hãi! Biết chưa?"

Đường Khả Hinh chớp mắt to, khéo léo gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, cám ơn cô đã chỉ dạy!"

Trần Mạn Hồng thở nhẹ một hơi, giống như đã trải qua một chuyện lớn trong cuộc đời, nói: "Nể mặt Nhã Tuệ, tạm thời tôi để cho cô làm việc ở khách sạn! Bộ phận nhân sự bên kia đã đả thông, cho nên tạm miễn cho cô làm nhân viên học việc, trực tiếp nhận chức! Bảng tên và đồng phục, ước chừng ba ngày sau giao cho cô! ! Sau khi chính thức nhận chức, tiền lương là 3.500 đồng, nếu mỗi tháng có kiểm tra, trong vòng nửa năm thi nâng cấp, một năm thi nâng cấp tăng lương, đối với cô mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa! ! Cho nên cô cũng đừng nghĩ! Về phần phương diện tăng lương, tôi tự có sắp xếp! ! Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô dám gây ra chuyện gì cho tôi, làm liên lụy đến cả đám người chúng tôi, tôi sẽ lột da của cô! ! Lo mà chú ý đến ly tách cho đàng hoàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù ông trời gọi cô cũng không thể ra ngoài! ! Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, biết ơn cười nói: "Cám ơn Giám đốc!"

Trần Mạn Hồng nhìn cô một cái, mới chán ghét phất mũi một cái, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Cô đi theo tôi ! Tôi dẫn cô đến chỗ cô làm việc."

"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp xong, có chút không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn cô gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Đi thôi! Nghe theo Giám đốc! Giám đốc Trần nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt."

"Ít lắm lời cho!" Trần Mạn Hồng lập tức ôm vai đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh còn chưa đi, đứng ở cửa bên biết ơn nhìn người bạn thân cười một tiếng. . . . . . . . .

Trần Mạn Hồng nhất thời xoay người, giơ cây roi nhắm trên đầu cô gõ mạnh một cái, mới nói: "Bảo cô đi, cô không muốn đi?"

"Ôi chao!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, đặt nhẹ đỉnh đầu đau đớn, vội vàng gật đầu nói: "Tôi đi. . . . . . Tôi đi. . . . . ."

"Sau này tôi bảo cho cô làm bất cứ chuyện gì, cô cũng không được phản kháng!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói.

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.

Trần Mạn Hồng lập tức lại xoay người, nhắm trên mông đít cô quất một roi, mới nói: "Phải nói vâng! ! ! ! ! Không thể ồ! ! Không thể ừm! Cũng không thể tùy tiện im lặng! !"

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến chà nhẹ cái mông, vội vàng đáp.

"Ngày mai bắt đầu, tôi sẽ gọi một nhân viên có kinh nghiệm lên lịch học của khách sạn cho cô! Không cần không có việc gì thì gây ra sai lầm cho tôi. . . . . . Tôi thật sự điên rồi! Lại có thể đồng ý Nhã Tuệ nhận người như củ khoai sọ phỏng tay! !" Trần Mạn Hồng vừa đi ra phòng nghỉ ngơi, đi qua cửa chính nhà hàng tây, vừa lúc nhìn thấy người khách nổi tiếng đang mỉm cười đi ra, đôi tay cô lập tức đặt bên bụng phía trái, hơi khom lưng gật đầu, dùng thái độ ôn hòa, ngọt ngào, mềm mỏng, mỉm cười nói với khách: "Chào ngài, ngài đi thong thả. . . . . . Hoan nghênh lần sau ghé đến. . . . . ."

"Lần này nhà hàng các người mới ra món ăn không tệ. . . . . ." Người khách dừng bước chân, mỉm cười nói với Mạn Hồng.

Mạn Hồng nghe xong, lập tức mỉm cười lễ độ nói: "Vô cùng cảm ơn ngài có lời nhận xét đối với nhà hàng, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, vì quý khách hàng cống hiến nhiều món ngon hơn. . . . . ."

"Tốt. . . . . ." Vị khách xoay người mỉm cười, rời đi.

Trần Mạn Hồng lập tức đi theo người khách, đưa anh ta tới bên cạnh thang máy, hỏi ý kiến của khách rồi nhấn nút, cửa thang máy mở ra, đôi tay cô lập tức đặt bên trái bụng, thế đứng khom người tuyệt đẹp, cung kính nói với khách: "Xin mời ngài vào. . . . . ."

"Ừm!" Cuối cùng người khách hài lòng đi vào thang máy, Trần Mạn Hồng lập tức đi vào thang máy, nhấn tầng số lầu một, đi ra đứng ở cửa chính thang máy, khom người chào, dịu dàng nhẹ nói: "Hoan nghênh lần sau ghé đến."

Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia nhà hàng ngơ ngác nhìn Trần Mạn Hồng vừa rồi còn giống như Dạ Xoa, lúc này có thể trở thành người dịu dàng như nước?

Trần Mạn Hồng nhìn thang máy dần dần xuống lầu, mỉm cười ngọt ngào xoay người nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt liền thay đổi, lông mày nhướng lên nói: "Còn không lăn lại đây cho tôi, cô có thấy quần áo trên người cô làm mọi người chú ý không?"

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đi theo!

Trần Mạn Hồng đi vòng qua nhà hàng tây, đi tới phía sau hành lang, vừa đi vừa ôm vai cao giọng nói: "Không cần kinh ngạc tôi như hai người khác nhau! ! Tôi có thể ở trước mặt nhân viên giương nhắn múa vuốt, tôi cũng có thể ở trước mặt khách hàng ngọt ngào cười nói! Cô biết đây là gì không?"

Đường Khả Hinh mới vừa muốn mở miệng nói chuyện. . . . . .

"Chuyên nghiệp!" Trần Mạn Hồng đột nhiên nheo mắt quyến rũ nhìn Đường Khả Hinh muốn nói.

Mặt của Đường Khả Hinh cười như không cười, chớp mắt nhìn quản lý, nói: "Vâng!"

"Đây chính là chỗ cô làm việc!" Trong lúc không để ý Trần Mạn Hồng đã dẫn Đường Khả Hinh đi qua phía sau quầy rượu còn chưa bắt đầu buôn bán, đi qua kho hàng bia và cà phê, mới đi đến trước một cánh cửa gỗ đỏ, Trần Mạn Hồng nắm chặt khóa cửa gỗ đỏ, sắc mặt nghiêm túc nặng nề nói: "Nơi này là chỗ rất quan trọng trong nhà hàng tây chúng ta. . . . . . Từ nay về sau, cô ở chỗ này làm việc! ! Cô phải nhớ, mặc kệ khách hàng đem rượu đỏ mấy trăm ngàn rót đầy một ly, nhưng không không uống hết, cô đều nhất định phải vứt sạch không chớp mắt! ! Chỉ cần cô hiểu rõ một chút, rượu đỏ đưa ra ngoài chính là của khách hàng! ! Mặc kệ bọn họ làm như thế nào, chúng ta cũng không thể can thiệp! ! Cũng không thể để ngăn trở! !"

"Vâng!" Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu!

Trần Mạn Hồng nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc cửa chính ầm ầm mở ra!

Chương 53: Người bạn thân

Đường Khả Hinh đứng ở trước cánh cửa căn phòng tối lập tức ngửi được mùi rượu đỏ thơm nồng nặc, cô chớp mắt, không dám để lộ ra kích động. . . . . .

Trần Mạn Hồng nghiêm nghị đi trước vào trong phòng, sau đó nhìn Đường Khả Hinh nói: "Vào đi!"

Đường Khả Hinh ngừng thở, đôi tay vẫn nắm gọn gàng, từng bước từng bước đi vào trong căn phòng tối, Mạn Hồng mới nhấn công tắc bên trong phòng, ngay tức khắc một ngọn đèn nhỏ màu đỏ sáng lên, nhất thời nhìn thấy gần một trăm mét vuông đặt vô số giá gỗ theo phong cách Châu Âu, vô số ly thủy tinh, mỗi ly chiếc thủy tinh, đều đặt theo kiểu nằm ngang, dựng thẳng, ngược chiều, tầng tầng lớp lớp . . . . . .

"Nơi này tổng cộng có 13.000 ly thủy tinh, chỉ cần đánh vỡ một cái, đều phải có Trưởng bộ phận ký tên, Quản lý ký tên, Phó Giám đốc ký tên, Giám đốc ký tên, cầm giấy đã ký tên thông báo cho phòng kế toán, sau khi được phê duyệt, lại phân công bộ phận mua hàng trong vòng ba ngày phải bổ khuyết chỗ ly trống! Hơn nữa bên thu mua hàng mỗi tháng cũng sẽ phái người tới kiểm tra ly của chúng ta! Cho nên ở đây cô đừng giở trò gì, không có ích lợi gì! Nơi này cũng bố trí rất nhiều cameras, theo dõi tình hình rượu 24h, cho nên không có chuyện gì cũng không cần lười biếng bởi vì bộ phận kiểm tra lúc nào cũng có thể sẽ kiểm tra các băng ghi hình! !" Trần Mạn Hồng đi tới trước một giá ly thủy tinh Tulip, xoay người lại nhìn về phía Đường Khả Hinh nói.

Đường Khả Hinh kích động nhìn tất cả kiểu dáng ly rượu đỏ, thật sự có rất nhiều kiểu chưa từng thấy, nghe thấy cũng chưa nghe thấy, phải biết, rượu đỏ có hàng ngàn chủng loại, ly nếm thử rượu đỏ cũng có hàng ngàn chủng loại. . . . . .

Trần Mạn Hồng nhìn vẻ mặt cô kích động như thế, nhắc lại: "Nơi này mỗi kiểu ly đều dán nhãn! Chỉ cần đồng nghiệp của cô vào hỏi cô muốn ly kiểu nào, cô phải dùng tốc độ nhanh nhất, đưa cho họ kiểu ly họ cần! Hơn nữa nhất định phải nhớ, mang bao tay cho tốt, nếu như trên ly có dấu ngón tay, tôi cũng sẽ hỏi tội cô. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn nhìn những kiểu ly kia, sâu kín đáp lời.

Trần Mạn Hồng không lên tiếng nữa mà đi tới trước máy móc dựa vào mặt tường, cao gần hai mét, chỉ vào cái nút màu đỏ nói: "Đè xuống cái nút này, cửa máy móc sẽ tự động mở ra, đưa ra tất cả kiểu dáng, sau đó cô đem cái ly khách đã uống đặt vào bên trong, máy móc sẽ có chức năng tự động rửa sạch! Chuyện này sẽ có đồng nghiệp dạy cho cô làm! Làm ở chỗ này có gần tám người, tất cả đều được đào tạo nghiêm ngặt, đã có vị trí chính thức rồi! ! Bên trái là kho lạnh, nóng, để làm lạnh nóng khăn lông khô, khăn lông ướt, khăn lông ướp lạnh, khăn lông nóng! Cô làm việc trong khách sạn này thì nên hiểu, mỗi cái ly khác nhau, phải dùng nhiệt độ khác nhau cũng như vải lụa mỏng để rửa sạch! Một tấm vải lụa mỏng, một cái ly! Hiểu chưa?"

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn căn phòng rượu này, nghĩ tới ngày trước ở trong quán bar cũng đã đưọc tham dự khóa học, nhưng đi vào nơi này mới biết, ở chỗ này thật sự là cẩn thận tỉ mỉ, không cho phép bất luận kẻ nào phạm sai lầm, cô không khỏi nhớ tới cha, trong lòng không khỏi chua xót. . . . . .

"Đi vào cùng tôi!" Trần Mạn Hồng dẫn Đường Khả Hinh đi qua tầng tầng lớp lớp ly thủy tinh, đi vào trong vào một gian phòng tối, nhấn công tắc.

Vô số loại rượu đỏ, từ màu đỏ sậm, đen bóng, màu hồng, màu xanh nhạt, trong suốt, tất cả kiểu dáng, đều cao quý đặt trên kệ gỗ sồi, trong ánh đèn từ từ sáng lên, chi chi hiện ra, giống như sức sống mạnh mẽ đang giương ra dưới ánh mắt người đời.

Con ngươi Đường Khả Hinh tức khắc sáng lên, kích động nhìn các loại rượu đỏ, mười ngón tay hơi hơi run rẩy, giống như có chút vui sướng nhảy múa theo điệu nhạc khi gặp được người bạn rất thân.

Trần Mạn Hồng lại nói với Đường Khả Hinh: "Nơi này chỉ là rượu cấp một, hầm rượu của khách sạn chúng ta có tổng cộng hai mươi ba cấp bậc, mỗi cấp bậc càng cao, tượng trưng cho rượu đỏ càng trân quý! ! Nhưng mặc kệ rượu nơi này thuộc về cấp mấy! ! Ở chỗ này! ! Cô cũng tuyệt đối không dễ dàng đi vào! ! Bởi vì có tư cách đi vào nơi này chỉ có nhân viên từ cấp bậc quản lý nhà hàng trở lên, còn có chuyên gia pha rượu hàng đầu của chúng ta mới có thể vào đi! !"

Đường Khả Hinh nghe xong, hai mắt hơi lóe lên một chút ảm đạm nhưng vẫn vội vàng gật đầu, yếu ớt nói: "Vâng . . . . ."

Cửa ầm ầm mở ra, một nam phục vụ nhà hàng tây đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng lo lắng nói: "Giám đốc! Bộ phận hành chính thông báo, hôm nay trước khi Thủ tướng tham gia buổi từ thiện cứu trợ thiên tai, tạm thời quyết định tham gia tiệc tối! Bởi vì có mặt nhiều quan chức cùng tham gia, hiện tại đang điều động rất nhiều nhân viên nhà hàng tây đi qua hổ trợ! Bên chúng ta phái mười ba người đi qua hổ trợ, nếu như vậy, sau khi mở quầy bar, phòng giải khát cũng không đủ nhân viên!"

"Cái gì?" Trần Mạn Hồng vừa nghe, hai mắt xoay tròn một chút mới xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh! ! !

Chương 54: Kỷ niệm ấm áp

Một luồng hơi nóng xả xuống, vẩy vào gương mặt trắng nõn của cô gái, cô khẽ nhắm đôi mắt to mơ màng, nước chảy xẹt qua cánh mũi cao thẳng, rơi vào trên môi hình cung đỏ mọng mềm mại mê người, môi mềm khẽ mở, nước chảy dọc theo cái cằm nhọn, nhỏ giọt xuống. . . . . .

Giống như thân thể mê người ẩn giấu trong bộ đồng phục tinh tế tươi mát, lung linh tuyệt đẹp, dáng dấp lồi lõm hấp dẫn, xinh đẹp này được hai đàn ông ôm ấp, một người ở trên môi của cô rơi xuống vết hôn đầy máu, một người cuồng nhiệt triền miên hôn môi cô, thậm chí khẽ vuốt ve thân thể căng đầy của cô, nắm chặt vào vòng eo của cô, bá đạo như vậy!

Nước chợt dừng lại!

Đường Khả Hinh mở mắt, nhìn phòng tắm đầy sương mù trắng, xoay người nắm khăn lông trắng, lau nhẹ nước trên mặt, vết sẹo đỏ thẫm bên má trái trong ba năm trước đây đã trở thành màu hồng, in dấu trên khuôn mặt trắng nõn, da thịt non lồi lõm, dọc theo cho đến con mắt trái, dấu vết số mạng như móng vuốt ma quỷ đã từng bám thật chặt vào trong thế giới của cô, cô cúi đầu, xẹt qua vết sẹo kia, lau nhẹ nước trên bả vai, trên thân thể. . . . . .

Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mặc quần áo, sau đó cửa đột nhiên mở ra!

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, váy ngắn màu đen bó sát người, cầm lên nơ màu đen đặt ở trước gương cài lên áo sơ mi, sau đó cầm máy sấy tóc lên rào rào rào rào sấy khô tóc.

Đôi mắt to mộng mơ của cô nhìn chằm chằm mái tóc ngắn chấm vai mềm mại bay lên trong kính, vết sẹo bên má trái đã được tóc nhẹ buông xuống che lại. . . . . .

Đây là Tô Thụy Kỳ tạo cho mình một chút xinh đẹp thần bí.

Đường Khả Hinh cầm máy sấy, không khỏi nhớ tới ba năm trước đây, sau khi mình từ bệnh viện ra ngoài, núp ở một góc tối thật lâu thật lâu, rốt cuộc được Nhã Tuệ khích lệ, lấy dũng khí đi đến siêu thị phỏng vấn nhân viên quản lý kho hàng, nhưng khi nhìn tóc mình dài ra, cô không khỏi nhớ lại trong buổi sáng ánh nắng rực rỡ, có một người đàn ông dịu dàng nhưng có chút lạnh nhạt mang mình vào trong cửa tiệm kia, cắt một mái tóc ngắn tuyệt vời . . . . . .

Cho nên. . . . . .

Lúc Đường Khả Hinh quyết định muốn đi làm ở kho hàng thì hơi rụt rè, ngượng ngùng cầm một xấp tiền 100 đồng anh để cho mình, vào giữa trưa nào đấy, vẫn ánh mặt trời ấm áp, có chút căng thẳng đứng ở trước cửa tiệm, nhìn anh nhàn nhạt đi ra, cúi đầu, hai mắt lóe lên, yếu ớt nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có thể xin anh cắt tóc cho tôi hay không? Phải mất bao nhiêu tiền? Tôi . . . . . Tôi . . . . . hôm nay tôi có tiền. . . . . ."

Cô chậm rãi giơ lên xấp tiền 100 đồng trong tay, đưa tới trước mặt của anh.

Anh cúi xuống, nhìn xấp tiền 100 đồng màu hồng, lơ lửng ở dưới ánh mặt trời, màu sắc hấp dẫn như thế, anh hơi cười.

Nhớ lại chuyện cũ, có lẽ trong ba năm này, anh là niềm vui và ấm áp duy nhất.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Khả Hinh đang từ trong chuyện cũ tỉnh lại, nhìn cánh cửa đóng chặt, đáp nhẹ: "Ai!"

Tiếng nói của Trần Mạn Hồng từ bên ngoài truyền đến: "Tắm xong chưa! Ra ngay ! ! quầy Bar nhà hàng tây chúng ta sắp mở ra!"

Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức chỉnh sửa đồng phục một chút, nhìn mình trong kính, mái tóc ngắn nhẹ che khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm hơi nhọn, đôi mắt mộng mơ nhìn mình trong kính, nhẹ nhàng chớp mắt, cô lập tức mỉm cười khích lệ mình, mang giày cao gót màu đen, lộ ra bắp chân thon dài, mở cửa đi ra ngoài.

Trần Mạn Hồng xoay người, sau khi nhìn thấy Đường Khả Hinh thay đồng phục gọn gàng đứng ở trước mặt của mình, tươi mát, lộ ra phong cách ưu nhã, cô đột nhiên cười một tiếng! ! Cửa quầy bar ầm ầm mở ra! !

Chương 55: Tổng Giám đốc tới

Cửa quầy bar ầm ầm mở ra! !

Tất cả nhân viên phục vụ đã đi làm, cùng trưởng kíp, bartender đã vào vị trí công việc của mình, sửa sang lại tất cả, nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, lập tức thấy Giám đốc Trần cùng với một cô gái còn trẻ tuổi đi tới, bọn họ còn chưa kinh ngạc xong cũng đã nghe giọng nói trong vắt của Trần Mạn Hồng truyền tới quầy bar này, nói: "Bởi vì hôm nay xuất hiện tình huống bất ngờ, cho nên cô tạm thời tiếp nhận công việc này! Công việc của cô cũng rất nhẹ nhàng, nếu có đồng nghiệp vào muốn lấy ly, cô căn cứ theo nhãn hiệu đưa cho họ là được! Sau đó ghi chép số lượng kiểu dáng ly mà đồng nghiệp lấy đi! ! Mỗi bước cũng không thể phạm sai lầm, hiểu chưa?"

"Vâng!" Đường Khả Hinh cứng rắn đáp lời, hai người đã đi vào quầy bar. .

Người pha rượu Jack ngạc nhiên nhìn tất cả đồng nghiệp nói: "Cô gái này là ai vậy?"

Tiểu Nhu cầm khăn lau màu trắng, vừa lau tường thủy tinh phòng ăn, vừa vươn tay che miệng, khe khẽ nói: "Hư. . . . . . từ trời rơi xuống!"

Cửa quầy bar đột nhiên mở ra!

Trần Mạn Hồng thấy đã đến giờ mở cửa quầy bar, đột nhiên nhấn công tắc một cái, ánh đèn trong gần trăm thước vuông chợt sáng lên, lúc này ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào những chiếc ly thủy tinh mỏng trong suốt, tất cả đều vô cùng cao quý!

"Đeo bao tay trắng của cô! ! Sau đó bắt đầu công việc! Nhớ kỹ, tôi vì mặt mũi của Nhã Tuệ cho nên để cho cô ở lại chỗ này! ! Ngàn vạn lần cô không nên gây ra sai lầm cho tôi ! ! Đây đã là công việc đơn giản nhất tại khách sạn chúng ta!" Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh hết sức nghiêm túc nói.

"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu đáp lời!

Trần Mạn Hồng nhìn cô một cái, mới nhìn về phía mấy chiếc ly nói nhỏ: "Sau nay sẽ có một đồng nghiệp cùng làm với cô, để tránh cho cô xảy ra chuyện, lúc không có chuyện gì làm, ngồi yên trên ghế nghỉ ngơi một lúc, trên mặt bàn để quy định của nhân viên khách sạn chúng ta, còn có qui tắc ứng xử! !"

"Vâng!" Đường Khả Hinh lại gật đầu.

Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng của cô, giống như thật cẩn thận cũng không nói nữa, mới vừa muốn đi ra ngoài cũng đã nhìn thấy trưởng kíp và Cát Lệ nhanh chóng đi tới nói với Trần Mạn Hồng: "Quản lý bộ phận chuẩn bị bữa tiệc gọi điện thoại tới đây, nói tối nay bữa tiệc của Thủ tướng không đủ ly, muốn điều chuyển thêm một ngàn cái ly từ bên nhà hàng của chúng ta sang đó!"

"Mau! Lập tức chuẩn bị!" Trần Mạn Hồng vỗ tay gật đầu, Cát Lệ lập tức dẫn nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe di động đi tới mang ly!

Trần Mạn Hồng lập tức xoay người nói với Đường Khả Hinh nói: "Nhanh cầm bản ghi chép trên bàn, ghi lại nhà hàng bên bọn họ mượn nhà hàng chúng ta bao nhiêu cái ly, đến lúc đó thiếu một cái, hay đánh vỡ một cái, liền yêu cầu bọn họ trả lại!"

"Vâng!" Đường Khả Hinh gật đầu, nhanh chóng đi về phía trước bàn, liếc mắt liền nhìn thấy bản ghi chép, cầm lên bút máy và quyển sổ, lập tức đi tới trước mặt bọn họ, chuẩn bị ghi chép.

Hai người trưởng kíp bên bộ phận đám tiệc, vừa để cho nhân viên chọn kiểu ly, vừa nhìn Trần Mạn Hồng cười nói: "Giám đốc Trần, lúc nào thì thả cho chúng tôi một con đường sống chứ! Một đường hay nửa đường cũng được, sao nghiêm khắc như vậy! Báo hao tổn là được, phải biết lấy chữ ký là chuyện phiền phức cỡ nào?"

"Đừng nói nhảm! Lần trước người của chúng tôi không cẩn thận đánh vỡ một cái ly của các người, gà mái già Tào Ngọc Tinh kia ở trước mặt của tôi giằng co hết ba ngày! Mau mang đi! !" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói.

Nhân viên làm nhiệm vụ không tiếp tục nói nhảm nữa, nhanh chóng chuyên nghiệp bung ra năm ngón tay, mỗi khe hở gắp ba cái ly, xoay tròn một vòng, cũng đã đem cái ly gọn gàng ngăn nắp đặt vào trong giỏ ly, rồi nhanh chóng gắp ly khác!

Đường Khả Hinh cầm sổ sách ở một bên căng thẳng ghi chép, thỉnh thoảng dừng bút, nhìn động tác của mấy nhân viên phục vụ, nhấc ly, cầm ly, gắp ly, đặt ly, quả thật quán bar hạng nhất không thể so bì được, lúc bọn họ tập trung làm việc giống như chiếc máy khổng lồ trong quầy rượu, từng đinh ốc nho nhỏ, mỗi bước cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy! Thật là làm cho người ta khâm phục. .

Tốc độ làm việc của đám nhân viên phục vụ cực nhanh, sau khi mang hết ly thủy tinh, Đường Khả Hinh ký tên, Trần Mạn Hồng ký tên, tiếp đó Cát Lệ và bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi quầy bar, sau đó đẩy mạnh xe ly vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, nhấn bộ đàm, nói: "Khoảng mười lăm phút nữa ly sẽ đưa tới đại sảnh bữa tiệc tầng hai của khách sạn!"

"Nhận được! !" Đầu kia bộ đàm truyền đến âm thanh của trưởng kíp.

Thang máy đang nhanh chóng trượt đi.

Trưởng bộ phận chỉ huy bữa tiệc, Tiểu Tề quay đầu lại nhìn Cát Lệ, cố ý cười nói: "Chị Cát Lệ, không cần theo sát chúng tôi như vậy! Không phải đã giao qua bộ phận khác rồi sao?"

"Đi! !" Cát Lệ liếc mắt nhìn Tiểu Tề nói: "Lần trước chị đây đi tới nửa đường trở lại, kết quả hai cái đĩa gặp chuyện không may, quản lý tốt của các người đổ thừa cho tôi, nói cái đĩa chưa chuyển giao đã bị vỡ trước rồi ! ! Thật sự là gây ra chuyện cười lớn, làm hại tôi bị quản lý mắng xối xả! Lần này tôi nhất định đích thân đưa đến đại sảnh bữa tiệc, giao rõ ràng từng cái ly, sau đó để cho các người ký tên! ! Không cần không có việc gì, liền đổ trên đầu tôi"

Tiểu Tề và đồng nghiệp 'phốc' một tiếng, cửa thang máy mở ra, bọn họ lập tức đẩy xe nhanh chóng đi ra, đi về phía thang máy chuyên dụng lên đại sảnh bữa tiệc lầu hai!

Tiểu Tề đi vào thang máy căn dặn một phụ tá nói: "Lập tức đến trước quầy thông báo cho Quản lý Từ nói ly đã chuyển giao xong!"

"Dạ! !" Nam nhân viên phục vụ mới được bố trí vào đại sảnh bữa tiệc, lập tức đi ra thang máy, chuyển qua hành lang, đi vào đại sảnh khách sạn gần ngàn mét vuông, đã thấy mấy đặc cảnh đang tuần tra tình hình tại khách sạn, Quản lý Từ chuẩn bị bay đến Nhật Bản nên đang bàn giao lần cuối với Phó Giám đốc, anh ta mới vừa định đi tới, lại nghe được trong hành lang truyền đến một âm thanh nói: "Tổng Giám đốc đến rồi! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro