C66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: So với phụ nữ còn giống hơn phụ nữ

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Cát Lệ, kêu to: "Cái gì?"

Gương mặt Cát Lệ nhăn nhó, nhìn hai người quản lý nói: "Các người không nghe lầm, Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh muốn tới nhà hàng chúng ta dùng cơm! Hơn nữa mười lăm phút nữa sẽ tới, Tổng Giám đốc ra lệnh, không cần chuẩn bị gì cả, để cho chúng ta . . . . . Tùy ý là được. . . . . ."

Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng nghe xong, cùng ngẩng mặt nhìn Cát Lệ một cái, ngay lập tức quay ra hai bên, nói với tất cả nhân viên nhà hàng tây: "Tất cả chuẩn bị, sau mười lăm phút nữa Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh sẽ tới nhà hàng! Lập tức sửa sang lại mặt mũi, dáng vẻ của các người, lau dọn tất cả bụi bậm trong nhà hàng cho tôi!"

"Dạ!" Tất cả đồng nghiệp nghe xong, ngay lập tức vào vị trí làm việc của mình, gật đầu xác nhận!!

Khách sạn Á Châu, tổng cộng chia làm mười ba nơi, tất cả đều có phong cách khác nhau, nhà hàng Trung quốc, nhà hàng Tây và nhà hàng Pháp là nhà hàng đặc sắc, mà Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt quản lí nhà hàng Tây, nổi tiếng là nhà hàng Ngự Tôn (dành kho những khách cao quý), ước chừng hai ngàn mét vuông, chia làm phòng ăn chính và quầy rượu ở phía sau, do nhà thiết kế nổi tiếng Kesi Li người Canada thiết kế, lấy phong cách rực rỡ của Châu Âu làm chủ, nhà hàng có hai tầng, tầng một mặt hướng biển rộng, tầng hai hướng ra sân thượng, thiết kế một phòng VIP trang nhã, phối hợp hai chủ đề ngày và đêm, mỗi khi hoàng hôn dần buông, có thể ngắm cảnh sắc mặt trời lặn. Vào ban đêm, cảnh sắc lãng mạn mê đắm, bầu trời đầy sao và tiếng sóng vỗ bờ phía xa xa, có thể nói nhà hàng Ngự Tôn tuyệt vời nhất Khách sạn Á Châu!

Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng lập tức chia nhau làm việc, một người nhanh chóng kiểm tất cả thức ăn nhà hàng, cùng với bày biện bàn ghế, tất cả hoa hồng có bị héo úa hay không, cẩn thận đưa ngón tay thon dài quẹt nhẹ trên mặt thủy tinh bàn kim loại một đường, xác định không có chút bụi bặm, sắc mặt cô mới hòa hoãn.....

Tào Anh Kiệt nhanh chóng đi ra nhà hàng đi tới hành lang phía bên trái, vừa mới đi chưa xa cũng đã nhìn thấy một đầu bếp lặng lẽ đi ra, cầm điện thoại di động sắc mặt có chút gấp rút muốn gọi điện thoại anh lập tức chỉ vào tên nhóc kia, cố ý nói: "Tổng Giám đốc cũng sắp tới, còn dám trong thời gian làm việc gọi điện thoại? Không muốn sống nữa đúng không?"

Đầu bếp vừa nhìn thấy là Giám đốc Tào, anh ta hốt hoảng cất điện thoại di động lo lắng nói, tôi lập tức trở về làm việc, tôi lập tức trở về làm việc, anh ta nói xong, người đã xông vào phòng bếp, Tào Anh Kiệt mơ hồ cười một tiếng, lại nhanh chóng đi vào phòng bếp, ánh lửa lóe sáng chiếu rọi các món ăn, không khí trong phòng bếp nhà hàng tây vô cùng bận rộn, nhìn lão đầu bếp đang đứng trước một đĩa trứng cá muối cua hoàng kim, vẻ mặt nhăn nhó suy nghĩ, anh lập tức đi tới sau lưng lão đầu bếp, đôi tay nắm chặt bờ vai của ông ta, vừa bóp cho ông ta vừa cười nói: "Lão Quách! Chút nữa Tổng giám đốc sẽ tới nhà hàng tây chúng ta dùng cơm, làm phiền ông dặn dò mấy đứa bé của ông phải biểu hiện thật tốt một chút! Hơn nữa đã lâu Tổng giám đốc không có đến nhà hàng tây chúng ta dùng cơm!"

Quách Đông Lâm, sáu mươi tuổi, đầu bếp lâu năm, ngày hôm nay sau khi kiểm tra xong món ăn mới nhưng ông ta có cảm giác món ăn này còn thiếu chút mùi vị, đang phiền não, bị Tào Anh kiệt bóp như vậy ông ta phát cáu phủi bàn tay trên bả vai, tức giận xoay người, dùng giọng nói hơi khàn khàn, nhìn Tào Anh Kiệt la hét: "Cậu không biết quần áo đầu bếp chúng tôi đều phải khử trùng mới có thể mặc hay không? Bóp cái gì bóp!! Ai mượn, không cần phục vụ!! Cũng không cần cậu nhắc nhở!! Nơi này mỗi ngày kiểm tra, ba ngày tổng kiểm tra, những đứa bé này, nếu cậu thấy không hài lòng, hiện tại chọn lấy vứt bỏ là được rồi, còn phải đi vào nhắc nhở?"

Tào Anh Kiệt nhìn bộ dáng kia của ông ta, ngẩng đầu nhìn thấy phụ tá đầu bếp ở trước mặt đang nháy mắt với mình, lắc đầu một cái, bày tỏ tâm trạng của ông ta không tốt, anh lập tức cười nói: "Ôi chao! Tôi cũng không phải là không hài lòng, rất lâu tôi không tới nói chuyện phiếm với ông, nhớ ông chứ sao...."

"Cút!" Quách Đông Lâm tức giận vỗ một cái làm đĩa thức ăn trước mặt nhảy lên, gào lớn!

"Vậy chút nữa làm phiền ông!" Tào Anh Kiệt cười đi khỏi.

Lão Quách quay đầu, nhìn theo bóng lưng Tào Anh Kiệt, buồn bực tức giận nói: "Mặt mũi so với phụ nữ còn giống như phụ nữ! Vừa nhìn cả người không thoải mái!"

"Phốc!" Tất cả phụ tá đầu bếp rối rít che miệng cười trộm.

Tào Anh Kiệt nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy nhân viên Tiểu Đào đang cầm thực đơn muốn bước nhanh vào phòng bếp, anh lập tức đi tới trước mặt của cô gái kia, chỉnh sửa cái nơ trước cổ áo cho cô một chút, kéo áo gi-lê đồng phục bên hông của cô, mới nói: "Lúc nãy nơ áo cô bị lệch, đoán chừng lại muốn cho Trần Mạn Hồng đánh!"

"Cám ơn Giám đốc!" Tiểu Đào mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.

Tào Anh Kiệt cười đi về phía trước, cũng đã thấy Trần Mạn Hồng dẫn mười hai trưởng kíp nhanh chóng đi tới bên cạnh thang máy, anh cũng nghiêm mặt bước nhanh đến bên cạnh thang máy chờ đợi.

Chương 67: Câu thăm hỏi đầu tiên

Cửa thang máy mở ra! ! Tưởng Thiên Lỗi cùng Laurence mặt mày vẫn hồng hào sau bao năm không gặp, người khoác áo bành tô màu đen, ăn mặc vô cùng lịch lãm cùng xuất hiện ở bên trong thang máy, Đông Anh và hai người thư kí đuổi theo phía sau.

"Tổng giám đốc... Laurence tiên sinh! Chào mừng ngài!" quản lý nhà hàng cùng tất cả nhân viên điều rối rít vui vẻ khom lưng cúi đầu, cung kính gọi nhỏ, phải biết, Laurence là chuyên gia pha rượu hàng đầu của khách sạn Á Châu cũng là người phụ trách chủ trì buổi tiệc tối long trọng hôm nay, ông ta đã từng phục vụ cho hơn năm mươi nhà lãnh đạo tối cao và hoàng tử trên toàn thế giới, bao gồm rất nhiều nguyên thủ quốc gia va quan chức cao cấp, là người Tưởng Thiên Lỗi tin cậy.

Ba năm trước đây, bởi vì khứu giác của Laurence đột nhiên không nhạy, bất đắc dĩ buộc phải rời khỏi khách sạn, sau ba năm, tình trạng thân thể và khứu giác dần dần hồi phục, Tưởng Thiên Lỗi nhiều lần liên lạc với ông ta, đưa ra thành ý muốn mời, thậm chí ở trong thành phố, thu mua ba nhà hàng Pháp cao cấp, cộng thêm tòa biệt thự tặng cho Laurence để cho ông ta cùng người nhà có thể an tâm đoàn tụ ở trung quốc, cũng hi vọng tương lai ông ta có thể đào tạo ra nhiều hơn nhân tài ưu tú cho sự nghiệp của khách sạn.

Laurence vẫn tình thâm nghĩa dày với Tưởng Thiên Lỗi, cuối cùng sau ba năm quyết định trước lúc bắt đầu trận đấu sàng lọc chuyên gia rượu đỏ của Khách sạn, nhanh chóng chạy về giúp Tưởng Thiên Lỗi một tay.

Laurence tiên sinh, nhiều năm không gặp mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần phấn chấn, giống như Xích Hà Châu lên men, càng vô cùng quyến rũ." Tưởng Thiên Lỗi hơi cười giơ tay, hết sức thân sĩ mời Laurence đi ra thang máy, hai người cùng nhau đi tới nhà hàng tây!

Laurence mỉm cười, vừa đi về phía nhà hàng tây, vưa nói Tưởng Thiên Lỗi: "Tưởng tổng giám đốc tiến triển cực nhanh, tôi mới rời khỏi ba năm, tập đoàn khách sạn Á Châu chúng ta đã lên đỉnh cao, chứng minh năng lực của tổng giám đốc như rồng cuốn hổ chồm a! có thể cùng ngài hợp tác thật sự là vinh hạnh của tôi."

Hai người cùng nở nụ cười, bước vào nhà hàng tây sang trọng, thấy tấm màn lụa màu vàng gần cửa sổ, chỉ kéo xuống tám phần, bảo đảm ánh sáng phòng ăn êm dịu nhất, một số khách đang ngồi trước gần 50 hoa Bách hợp ở giữa phòng ăn, vừa uống rượu đỏ, vừa nhìn hoa bách hợp xinh tươi trước mặt... vẻ mặt Trần Mạn Hồng tươi cười , cẩn thận dẫn Tưởng Thiên Lỗi và Laurence đi về phía một phòng Vip trang nhã ở lầu hai.

Tưởng Thiên Lỗi giơ tay, biết Laurence thích cảnh biển, liền tự mình chọn một vi trí tốt nhất gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biển mênh mông, trong lúc ăn cơm ở nơi này.

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt lập tức phân chia ra ở trước và sau hai bên bàn ăn, đôi tay vịn nhẹ vào tấm gấm màu vàng trên thành ghế, khẽ kéo ghế dựa ra, Tưởng Thiên Lỗi là Laurence cùn lịch đưa tay mời đối phương ngồi xuống rồi buông lỏng cúc áo ngồi vào chỗ, Cát Lệ dẫn nhân viên phục vụ đưa tới khăn ăn màu trắng đã gấp thành hình Hoa Mẫu Đơn, dọc theo mép khăn ăn, dùng thủ công Tô Hàng thượng đẳng thêu cánh hoa mẫu đơn màu hồng phấn, thỉnh thoảng điểm một chút màu tím, giống như khăn ăn chưa một chút mùi thơm, ý nghĩa xuất từ câu ngạn ngữ trung quốc: 'Tặng hoa cho người, tay dữ lại dư hương'..

Hai nhân viên phục vụ khác lập tức đưa lên ba cái ly thủy tinh tulip chân cao đựng nước nóng, nước đá và nước lọc, cẩn thận đặt xuống ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi và Laurence

Lúc nhân viên phục vụ bận rộn, Laurence ngẩn đầu nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt mỉm cười nói: "Quản lý Trần và Giám đốc Tào ba năm không thấy, vẫn là một người xinh đẹp duyên dáng động lòng người, một người vô cùng đẹp trai, lúc ấy tôi còn tưởng ràng các người là tài tử giai nhân, có thể trở thành đôi tình nhân đầu tiên của nhà hàng chúng ta đấy."

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt vừa nghe, lập tức có chút đỏ nở nụ cười, bởi vì thấy Tổng giám đốc ở chỗ này, cho nên không dám nói đùa lung tung, nhưng hai người bọn họ có quan hệ rất tốt với Laurence tiên sinh, cho nên cũng chó chút không kiêng kị nói với ông ta: "Nhiều năm không gặp Laurence tiên sinh vẫn thích trên chọc chúng tôi."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ hơi nhấc mí mắt nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: "Giám đốc Tào là nhân tài của Khách sạn, chịu thiệt ở nhà hàng tây làm quản lý, có thể thoái mái vui vể như vậy cũng thật sự là chuyện hiếm thấy, cho nên cuộc sống phải biết đủ mới có thể vui vẻ lâu bền... ba năm nay đã quen thuộc chưa?"

Đây là câu thăm hỏi đầu tiên của Tưởng Thiên Lỗi kể từ khi Tào Anh Kiệt vào khách sạn Á Châu.

Chương 68: Cô đơn

Sắc mặt của Tào Anh Kiệt hơi thu lại, đứng ở một bên, cười nói: "Cám ơn sự quan tâm của Tổng Giám đốc, thân là một thành viên Khách sạn Á Châu, tôi rất hiểu rõ mỗi công việc, mỗi cương vị, mỗi nhân viên đều vô cùng quan trọng, chẳng phân biệt địa vị cao thấp! Mặc kệ thân ở nơi nào, chỉ cần nhiệt tình yêu thương cái nghề này, chúng ta đều phải hết sức tôn trọng! Cho nên. . . . . . Tôi đi rất lâu, cũng học tập được rất nhiều thứ, đây cũng là Tổng Giám đốc ngài có cách lãnh đạo, có thể cho chúng tôi một vùng trời riêng để thể hiện tài năng của mình!"

Trần Mạn Hồng hơi nghiêng mặt, khinh bỉ liếc trộm anh!

Tưởng Thiên Lỗi không biến sắc cúi đầu, kéo hai góc chiếc khăn ăn, vốn là đóa hoa thơm xinh đẹp trên bàn ăn kéo thành chiếc khăn trắng, chậm rãi nói: "Nghe nói Giám đốc Tào ăn nói khéo léo, hi vọng cậu có thể ở tại khách sạn, tiếp tục phát huy tài năng của cậu, quản lý tốt khu vực nhà hàng Ngự Tôn, mặc dù không phải là nhân viên, cũng không phải là một nhân viên tốt, nhưng bởi vì khách sạn có những người tài giỏi như cậu mới có thể có cân bằng lợi ích của cả đôi bên!"

Trong lời nói của anh có ẩn ý.

Tào Anh Kiệt nghe xong, lập tức tránh nặng tìm nhẹ cười nói: "Tôn chỉ của Khách sạn chúng ta là do con người đặt ra, khách hàng là Thượng Đế, cho nên là một thành viên của khách sạn, chúng tôi nhất định sẽ xem khách sạn là một ngôi nhà khác của chúng tôi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả lấy khách sạn làm trọng, cảm xúc riêng của chúng tôi hay lợi ích cá nhân, đều phải tạm thời vứt bỏ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, tay nâng nước đá, hớp một ngụm nhỏ, vừa mới để xuống, liền nhìn Laurence tiên sinh phía đối diện, mỉm cười nói: "Laurence tiên sinh, lần này ông chấp nhận trở về nước giúp tôi một tay, nhưng tôi lo ngại cho ông giống như ba năm trước đây, bởi vì làm việc quá sức tình trạng thân thể không tốt, cho nên tôi quyết định ở bên cạnh ông, chọn lựa mấy vị trợ thủ đắc lực, giúp đỡ công việc để cho ông có thể có nhiều thời gian làm bạn với người nhà."

Laurence mỉm cười vươn tay, tuỳ tiện dùng mu ngón tay, khẽ chạm vào mép ly nước nóng, mới nói: "Lần này trở về nước, tôi vẫn nhớ tới một người. . . . . ."

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, có cảm giác hai người bọn họ tạm thời chưa muốn vào bữa ăn liền nhìn Cát Lệ chớp mắt, Cát Lệ im lặng lui ra sau ba bước, sau đó mới xoay người cùng tất cả nhân viên phòng ăn đứng chờ ở chỗ cách bàn ăn không xa, đủ để thấy và nghe chỉ thị. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Laurence, mỉm cười nói: "Ông nói là. . . . . ."

Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Lần chọn chuyên gia pha rượu Ba năm trước đây, thất bại duy nhất là không chọn được chú ngựa ô."

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi bình thản nhìn Laurence, mỉm cười nói: "Chuyện đã qua ba năm, Laurence tiên sinh gặp qua rất nhiều người tài, trong đó không thiếu người có năng lực siêu phàm, tại sao vẫn thích một người không thể dự thi như vậy? Thậm chí cô ấy không có biểu hiện qua bất kỳ hành động kinh người ở trước mặt của ông!"

Khuôn mặt già nua của Laurence vẫn hồng hào giống như rượu đỏ, lộ ra nhiệt tình với cuộc sống, trên mặt của ông ta hiện lên nụ cười với thái độ chuyên nghiệp và sự tu dưỡng nghề nghiệp, hai mắt lộ ra ánh sáng cố chấp, nói: "Có thể Tưởng Tổng Giám đốc không hiểu, là một chuyên gia pha rượu, lúc hòa cùng một nhịp thở với rượu đỏ sẽ có tâm trạng gì. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence. . . . . .

Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng cũng không nhịn nhìn Laurence. . . . . .

Laurence đưa mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một lúc rốt cuộc nói: "Cô đơn. . . . . ."

Thang máy ầm ầm mở ra, lúc này Đông Anh dẫn ba người thư ký tới phụ vụ, vừa vặn nghe đoạn đối thoại như thế, đứng sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ đang suy nghĩ xem bọn họ đang đàm luận đề tài gì.

Chương 69: Tự mình chọn rượu đỏ

"Cô đơn?" Tưởng Thiên Lỗi nhẩm hai chữ này.

Trên mặt Laurence khẽ nhếch nụ cười, nói tiếp: "Tôi chú ý đến đứa bé này, cho dù từ vòng sơ khảo đến tuyển chọn cuối cùng, cô ấy luôn tiết lộ tin tức này cho tôi, đây là một loại nhiệt tình đối với rượu đỏ, có cảm giác rất cô đơn, cũng chỉ có cô đơn mới có thể chăm chú lĩnh hội được rượu đỏ, nhận thức được mùi vị rượu đỏ để biểu đạt lại cho chúng ta. . . . . . Tôi cũng cần một chút máu mới, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát hiện mới tại khách sạn Á Châu. . . . . . thế giới này vẫn không ngừng tồn tại và lặng lẽ thay đổi. . . . . . Cho nên chúng ta cần một số người trẻ tuổi, chúng ta cần sức sống của bọn họ, chúng ta cũng cần trí tuệ của bọn họ. . . . . . đó là điều chúng ta cần!"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence chằm chằm.

Laurence cũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm, đưa mắt nhìn nhau thật lâu, thật lâu. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Hai người bọn họ người cùng nâng một ly, giơ lên, hướng về phía đối phương khẽ chạm ly, uống một hớp nhỏ. Nghe nói bạn bè sơ giao nhạt như nước, cuộc đời hiểu nhau mới kết bạn, thật ra cũng không cần quá nhiều hình thức?

"Tôi vô cùng mong đợi, lần tuyển chọn chuyên gia pha rượu năm nay, cô ấy có thể tới tham gia, tôi sẽ đích thân coi thi, nếu cô ấy có thể thuận lợi trúng tuyển, hi vọng Tổng Giám đốc có thể cùng tôi và cô ấy uống chung rượu đỏ. . . . . ." Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý của Laurence, liền mỉm cười chậm rãi nói: "Nếu như cô ấy là thí sinh mà Laurence tiên sinh nhìn trúng, có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tôi cần phải mở tiệc chiêu đãi. . . . . ."

Đông Anh nghiêng mặt lắng nghe đoạn đối thoại này, có lẽ có thể đoán được mấy phần cô gái trong miệng bọn họ là ai, đang do dự muốn tiến lên nói chuyện. . . . . .

Vào lúc này, Tào Anh Kiệt mỉm cười dẫn hai nhân viên chuyển món ăn đang bưng chiếc khay màu vàng đi tới, bảo nhân viên phục vụ cẩn thận đem hai bản thực đơn món ăn màu đỏ thật cao nhã, chuẩn mực nhẹ nhàng đặt xuống ở trước mặt của Laurence và Tưởng Thiên Lỗi, rồi tự mình đặt xuống ba cái ly thủy tinh ở trước mặt hai người, đưa lên đĩa thủy tinh kiểu lá sen, chiếc đĩa nhẹ nhàng nổi lên vài cành sen và một đóa màu đỏ. . . . . .

"Laurence tiên sinh đường dài vất vả mệt nhọc, nhất định bây giờ cũng đói rồi, sau khi dùng cơm tới khách sạn nghỉ ngơi trước một chút, bữa tiệc tối nay của Thủ tướng, ông cũng không cần ra mặt quan tâm." Tưởng Thiên Lỗi không có phát hiện Đông Anh khác thường, cầm lấy thực đơn, vừa mở ra, vừa mỉm cười nói.

"No. . . . . ." Laurence mỉm cười nói: "Khó được trở lại liền gặp phải buổi tiệc lớn như vậy, tối nay nhất định phải tự mình xem nhân viên khách sạn chúng ta trưởng thành trong ba năm qua . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi biết rõ tính tình của Laurence cũng không từ chối, chỉ mỉm cười giơ tay, nhìn ông ta nói: "Mời chọn món ăn. . . . . ."

Laurence mỉm cười gật đầu, tay đặt lên thực đơn tại trước bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: "Quản lý Trần, lúc này lão đầu bếp thế nào rồi?"

Trần Mạn Hồng lập tức mỉm cười nói: "Tốt! Rất tốt! Khó được ngài nhớ tới nhưng hôm nay tâm trạng của ông ấy không quá tốt, bởi vì ăn thử món ăn mới không quá lý tưởng."

"Ồ! ?" Laurence nghe vậy rất hứng thú nhìn Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ mỉm cười, ông ta cũng cười nói: "Nói lão đầu bếp đưa lên hai phần món ăn mới hôm nay, tôi và Tổng Giám đốc nếm thử một chút, ngồi máy bay hơn mười giờ thật sự miệng cũng rất nhạt, vừa lúc thích hợp trứng cá muối . . . . ."

Trần Mạn Hồng có chút do dự, bởi vì lão đầu bếp Quách thử món ăn mới không thành công, chưa bao giờ cho người ngoài thưởng thức, lúc cô đang do dự nhìn thấy Tào Anh Kiệt nhìn mình chớp mắt, ngay lập tức cô mỉm cười gật đầu nói: "Vâng!"

Cô nói xong, lập tức lui về phía sau mấy bước mới xoay người tự mình đi về phía phòng bếp.

Tào Anh Kiệt mỉm cười đứng ở giữa bàn ăn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Laurence nói: "Tổng Giám đốc, Laurence tiên sinh, chuyên gia pha rượu lập tức đến ngay, xin hỏi các vị có ý muốn dùng rượu đỏ không? Hãy để cho chuyên gia pha rượu tự mình chọn lựa vị rượu đỏ ngon nhất cho các vị?"

"Không cần." Laurence để xuống khăn ăn, đứng lên nhìn Tào Anh Kiệt, mỉm cười nói: "Tôi là chuyên gia pha rượu, hôm nay để cho tôi tự mình chọn lựa một chai rượu ngon thích hợp cho Tưởng Tổng Giám đốc. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence hào hứng như vậy cũng để xuống khăn ăn, lịch sự đứng lên, nhẹ cài lại cúc áo âu phục, nói: "Tôi cùng Laurence tiên sinh đi một chuyến đến hầm rượu?"

"Không cần! Nhà hàng Ngự Tôn của chúng ta có rượu đỏ và sâm banh rất ngon! Còn có ly thủy tinh cao cổ sáng lấp lánh . . . . ." Laurence mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe thế cũng mỉm cười nói: "Vậy thì đi thôi. . . . . . Hôm nay hiếm khi nhìn thấy bản lĩnh chọn rượu ngon của Laurence tiên sinh . . . . . ."

Chương 70: Trứng cá muối hoàng kim

Trần Mạn Hồng vừa mới bước vào phòng ăn liền nhìn thấy bóng người thoáng qua, cô sửng sốt nhìn đến vị trí gần cửa sổ trống không, chỉ có Đông Anh và ba người thư ký vẫn ở tại vị trí bên cạnh, cô ngạc nhiên hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh đâu?"

Nhân viên phục vụ trả lời Trần Mạn Hồng nói: "Bọn họ đi.... hầm rượu rồi....."

Ngay lập tức cái ót của Trần Mạn Hồng chợt lạnh, trừng lớn con ngươi, nhìn nhân viên phục vụ kia, hạ thấp giọng hỏi: "Bọn họ muốn đi hầm rượu làm gì? Kiểm tra?"

"Không phải a! Là Laurence tiên sinh nói muốn tự mình chọn lựa rượu đỏ, Tổng Giám Đốc đi cùng với ong ấy." Nhân viên phục vụ nói.

Trần Mạn Hồng thở hốc vì kinh ngạc, cảm giác sau khi Đường Khả Hinh đến, lúc nào cũng muốn đạp phải ngòi nổ, cô lập tức bước nhanh đi theo, xông vào trước quầy bar phía sau nhà hàng, lập tức nhìn thấy Tổng Giám Đốc và Laurence đang đi về phía hầm rượu, vừa cười vừa nói chuyện, tất cả nhân viên phục vụ và nhân viên làm việc ở phía sau, nghiêm túc đứng ở một bên không dám lên tiếng, Tào Anh Kiệt và Cát Lệ cẩn thận cùng với Tổng Giám Đốc đi về phía hầm rượu, lâu lâu, giải thích một chút phương pháp bảo quản cà phê ở phía sau nhà hàng.....

Trên trán Trần Mạn Hồng rịn mồ hôi, vừa cuống quít lau mồ hôi trên trán, vừa cố giữ bình tĩnh đi tới phục vụ.

Hầm rượu.

Đường Khả Hinh đang cầm bản ghi chép, đứng trước giá ly nào đó, ghi chép số lượng ly hôm nay hao tổn, và số lượng ly hiện có tổng cộng là bao nhiêu, bởi vì sau đó phải báo cáo số liệu này cho bộ phận mua hàng, tiếp đến cô nghe cửa chính sau lưng ầm ầm mở ra cô và hai người đồng nghiệp khác cùng xoay người nhìn một đồng nghiệp phụ trách pha cà phê quầy bar vẻ mặt lo lắng nói: "Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh đang đi về phía bên này, mau!! Sủa sang một chút, quản lý nói mỗi người làm công việc của mình là được, không nên hoảng hốt!"

Đường Khả Hinh trợn to cặp mắt đã nhìn thấy hai bóng đen thật dài đi tới cánh cửa, sau đó thật sự nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, một người thân phận hiển hách, cả người phát ra hơi thở quý tộc, mỉm cười cùng với một người già đi vào hầm rượu, cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt xoay người, đang lúc mọi người không có lưu ý, hốt hoảng tiến vào phía sau một giá ly bằng gỗ sồi, che miệng, thật sự không dám tưởng tượng, có một ngày vô tình gặp được hai lần!!

"Tổng Giám đốc!" Hai đồng nghiệp đứng ở bên cửa, lập tức cúi đầu cung kính gọi nhỏ!

Tưởng Thiên Lỗi và Laurence tiếp tục mỉm cười đi tới khu rượu đỏ....

Đường Khả Hinh núp ở trong giá rượu, cảm giác có một bóng dáng mơ hồ đi đến, cô hoảng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn chiếc ly thủy tinh nào đó khúc xạ một bóng dáng cao lớn, trong ly chính là người đàn ông kia, vẫn đẹp trai nghiêm nghị, khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo, thỉnh thoảng nở nụ cười nhưng cũng xa cách như vậy, bất cứ lúc nào hai mắt lộ ra ánh sáng hết sức lạnh nhạt, cô cứ nín thở anh trong ly cùng ông già kia đi vào khu rượu đỏ, quản lý và trưởng kíp cũng đi theo vào phục vụ, hai tròng mắt của cô mất trật tự nhìn quét trong chốc lát, ngạc nhiên lo lắng suy nghĩ, rốt cuộc vì sao anh muốn tới nơi này?

Laurence và Tưởng Thiên Lỗi đi vào khu vực đỏ quý giá vắng vẻ, ông ta dùng giọng nói rất nghiêm túc, thấp giọng khe khẽ nói: "Trứng cá muối hoàng kim của khách sạn chúng ta gần như đều đến từ Russia, cá trứng ở nơi hoang dã vào mùa xuân nhất định rất ngon, đôi khi vào mùa thu cá trứng sẽ có chứa vị dầu từ các nhà máy Russia xả ra theo mưa to mang vào biển khơi, không có hương vị tự nhiên của mùa xuân..."

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười lắng nghe, ngẩng đầu lên, lấy thái độ Tổng Giám Đốc nhìn kho rượu gần trăm thước vuông, để tất cả các loại rượu đỏ, rượu trắng và sâm banh, tất cả các loại rượu đỏ đươc sắp xếp theo số năm, có vẻ gọn gàng ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, anh hơi hài lòng mỉm cười, nói: "Laurence tiên sinh, mặc dù biết lão đầu bếp sẽ trình lên món trứng cá muối nhưng ông không có tự mình thưởng thức món ăn, làm sao chọn lựa mùi vị rượu thích hợp?"

Đường Khả Hinh căng thẳng nắm bản ghi chép, trợn to cặp mắt, nghe lời nói của Laurence và Tưởng Thiên Lỗi truyền tới, theo bản năng cô không nhịn được lắng nghe....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro