Chương 6: Tranh cãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy quay của những tay săn ảnh cứ liên tục nháy nháy, ánh đèn flash cứ chói loá không ngừng. Nhưng trong sự u ám của Vinh Tây Cố , họ đã đã dừng lại và bảo an tới can thiệp.

Cố Tương Nghi trở về nhà khi trời chập tối. Nơi cô ở là một căn hộ dành cho người độc thân ở quận Tây, chỉ cao ba tầng,cô ở tầng 2. Căn nhà khá nhỏ, diện tích chỉ khoảng 50 mét vuông nhưng lại không hề rẻ vì ở thành phố A giá đất rất cao. Cô không thể chịu nổi khi tiếp tục sống trong ngôi nhà lúc nào cũng phải cãi vã, và chỉ có thể dọn ra ngoài sống một mình. Để có tiền thuê nhà, Cố Tương Nghi đồng ý làm thực tập sinh tại Guan's Enterprise.

Cô ấy ngâm mình trong bồn tắm nhỏ và không khỏi run rẩy vì đã mất đi sự trong trắng một cách khó tin khi chỉ mới 18. Cố Tương Nghi ôm mặt khóc nức nở dưới đôi bàn tay nhỏ bé. Ngay từ khi còn nhỏ, bà nội đã dạy cô rằng con gái phải sạch sẽ và tự ý thức bản thân, những gì sạch sẽ nhất nên để cho chồng tương lai. Cố Tương Nghi xuất thân trong một gia đình khoa bảng, nghiêm khắc và giờ cô lại vô tình đánh mất những gì quý giá nhất của mình.

"Bà ngoại"

Cố Tương Nghi ôm mặt khóc đau đớn như một con thú nhỏ bị thương với những vết bầm tím trên cơ thể đã khiến cô nhớ lại sự tàn bạo của người đàn ông đêm qua.

Sau khi tắm rửa thoải mái và tâm trạng có vẻ dần trở nên ổn hơn, cô bước ra khỏi phòng tắm, định ngủ một giấc thật ngon bù lại cho tối qua bị "hành" cả đêm , khi mở máy lên, cô nhận ra điện thoại gần như bị nổ tung hầu như là các cuộc gọi của Quan Minh Mẫn.

Điện thoại lại vang lên, Cố Tương Nghi vô cùng tức giận, cầm điện thoại đập mạnh vào tường, cô khựng lại, cô thật ngốc, sao lại đập điện thoại của mình như thế chứ

Đó là chiếc điện thoại mới mua bằng tiền của bà nội, cô rất trân trọng.

Quan Minh Mẫn

Cố Tương Nghi cắn môi, nhịn nén lửa giận trong lòng, trả lời cuộc gọi, nghe thấy Quan Minh Mẫn tức giận vừa trả lời: "Tối hôm qua cô đi đâu, có biết anh Cố ăn cơm không? Cô rời đi làm mất hàng triệu hóa đơn. Cô phải chịu trách nhiệm, ngay lập tức tới công ty cho tôi. "

Cố Tương Nghi tìm thấy trong tủ một chiếc áo len cổ cao mặc thêm một chiếc quần jean màu xanh nhạt, dù có bực mình đến đâu cô cũng phải bắt xe buýt đến công ty của Quan gia, nhưng mà phải mất nửa tiếng đồng hồ mới bắt được xe.

Tới nơi và bước vào tầng 13, là phòng thiết kế trang sức của công ty.

Quan Minh Mẫn đã mất bình tĩnh vào sáng sớm, mọi người đều tránh cô ấy vì sợ sẽ bị "giận cá chém thớt" , Cố Tương Nghi đã được gọi đến phòng làm việc của Quan Minh Mẫn. Ngay khi cô ấy đến, vừa bước vào, cô ấy đã bị đập thẳng một tập tài liệu vào người.

"Ngày hôm qua cô đi đâu, cô cố ý làm tôi khó xử, cố ý để cho Quan Gia coi thường Cố gia, đúng không?"

Cố Tương Nghi nhìn Quan Minh Mẫn với vẻ mặt lạnh lùng, không khiêm tốn cũng không hống hách, mỉm cười như thiên thần đáp xuống trần gian, cô nhẹ giọng nói: "Giám đốc, tối hôm qua thật xui xẻo. Tôi không được khỏe. Tình cờ gặp được anh trai. Anh ấy thấy tôi uống quá nhiều." "Lúc đó điện thoại hết pin nên cũng không thể gọi lại được cho cô, nên anh trai tôi đã đưa tôi về nhà."

"Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, tôi vừa mới gặp anh trai cô, tìm lý do cũng phải cẩn thận." Quan Minh Mẫn đập mạnh một tập tài liệu khác trên bàn, " Cô bị đuổi việc."

Cố Tương Nghi dường như không nghe thấy những lời này, mỉm cười nhặt những tờ giấy vừa vương vãi trên đất đặt ngay ngắn trên bàn của Quan Minh Mẫn, nụ cười của cô ấy rất nhẹ nhàng, tựa như một đóa hoa sen, tươi tắn và hấp dẫn.

"Giám đốc, tối hôm qua cô muốn làm gì tôi"

"Cô đang nói cái gì vậy?" Quan Minh Mẫn giả vờ không hiểu, tư thế cứng rắn khiến cô không phát hiện được vẻ bối rối trong mắt Quý Tương Tư cười nhạt, "Tôi chỉ ngạc nhiên và tự tin vì tửu lượng của bản thân rất tốt, tại sao khi hôm đó uống lại say không biết gì hết? "

" Cô say thì có chuyện gì" Quan Minh Mẫn tránh ánh mắt của Cố Tương Nghi .

Ánh mắt của cô quá thuần khiết, như có thể nhìn thấu tâm hồn của một người, ánh mắt trong sáng như vậy khiến Quan Minh Mẫn cảm thấy khó chịu.

"Tôi chỉ là một thực tập sinh, và tôi không thể làm bất cứ điều gì trong lúc đó. Dù sao cũng là một sự thất vọng biết được sớm lại có khi tốt hơn dù gì cũng không sao. Tại sao giám đốc lại tức giận?" Cố Tương Nghi không thể giải thích được, vẫn mỉm cười rất bình tĩnh, "Hoặc nói, cô đang che giấu những suy nghĩ nhục nhã , không dám cho ai biết "

Cố Tương Nghi cúi đầu và vuốt nhẹ hàng lông mày ngang ngay ngắn của mình " Cô đã bao giờ nghĩ đến tôi sẽ ra sao khi cô đưa tôi đến chỗ sư phụ Cố Sơn chưa?"

"Còn tranh cãi gì nữa?" Một người đàn ông nhẹ nhàng mặc quần áo nam của Versace bước vào phòng làm việc của Quan Minh Mẫn, dáng người cao ráo, khí chất thư sinh, phong thái dịu dàng, lông mày hơi nhướng lên tạo cho người ta cảm giác rất thân thiện. Nhưng phong thái giữa các cử chỉ rất nam tính, anh ấy là Quan Thụy, anh trai của Quan Minh Mẫn, và Cố Tương Nghi có thể vào xí nghiệp của gia đình họ Quan vì Quan Thụy.

"Anh trai." Cơn giận của Quan Minh Mẫn giảm bớt đôi chút.

Cố Tương Nghi nói: Giám đốc đưa tôi đi ăn tối với sư phụ Cố Sơn vào hôm qua. Tôi uống một chút rượu và say không biết gì hết. Anh trai tôi tình cờ đi ngang qua và đưa tôi về. Giám đốc thấy tôi rời đi mà không nói lời chào, cô ấy có vẻ tức giận. Tôi thực sự không cố ý."

Quan Thụy nhìn lạnh lùng, "Minh Mẫn"

Với ánh mắt sắc bén về phía Quan Minh Mẫn, sắc mặt cô tái đi, và cô giải thích: "Anh trai, Quan Gia và Cố Gia có quan hệ làm ăn, bất cứ khi nào chúng ta gặp nhau ở triển lãm trang sức, chúng ta sẽ dùng bữa cùng nhau, không có gì sai cả."

"Được rồi, cô đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với giám đốc Quan" Giọng điệu của Quan Thụy trở nên lạnh đi vài phân, Cố Tương Nghi lịch sự rời khỏi văn phòng giám đốc. Tuy nhiên, xem xét giữa việc về nhà thì Cố Tương Nghi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng và miễn cưỡng ngồi vào chỗ làm việc của mình.

Quan Thuỵ ánh mắt lạnh lùng và u ám. "Cố lão sư thích hành hạ con gái. Chuyện đó là điều mà em vốn biết. Tương Nghi là cô gái thuần khiết như hoa sen, chính là "miếng mồi" của ông ta. Không biết tại sao em lại dẫn cô ấy đi ăn tối kiểu này, là em không để ý hay cố tình ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro