Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng ngang bướng như vậy."

"Ngang bướng thế nào?"

"Cho tôi 1 lí do đi."

"Lí do gì?"

"Để tiến tới em."

[Tôi mơ thấy anh ấy nói chúng tôi có thể. Và tôi đau lòng.]
 

Hạnh Anh không còn tóc dài, tóc không còn bay mỗi lần gió thổi, không còn cảm nhận được gió lùa trong tóc. Nhưng Hạnh Anh không thật sự nhớ tóc dài.

Hạnh Anh vẫn run, vẫn giả vờ cầm rất chắc mọi thứ, vẫn giả vờ đứng vững.

 
----

Hạnh Anh ngân nga 1 đoạn nhạc. Bị lệch, chợt nhớ.

"Chị toàn hát sai nhạc. Có thằng nói như thế."

"Ai?"

"Không. Không có gì."

"Chị hay nói nhảm thật. Cũng vui nhỉ?"

"Vậy hả? Thế mà cứ nghĩ là phiền."

Ở bên kẻ nào Hạnh Anh cũng luôn được gợi nhớ về Linh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro