Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai đó nói rằng, con người sống không thể thiếu màu xanh, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cả về thực thể và tâm hồn khi đứng dưới ánh nắng mặt trời. Nếu thiếu ánh sáng mặt trời, thì màu xanh cỏ cây cũng sẽ phai nhạt, sự sống không thể trường tồn. Đó chính là mối quan hệ âm dương xoay vần, biến cải. Màu xanh là âm tính, ánh sáng mặt trời là dương tính. Âm dương cần nhau như con người cần không khí và nước lã vậy.

Khi dạo chơi hay dừng chân nghỉ ngơi dưới bóng mát của cây xanh, bao giờ ta cũng thấy tâm hồn như trẻ lại, mọi nỗi nhọc nhằn như lùi lại và mờ đi, cuộc sống trở nên có ý nghĩa. Phải chăng đây là giây phút ta được trở về "lòng mẹ cỏ cây"?

Tuệ Anh thư thái tản mạn giữa bạt ngàn cây cối, hương rừng hòa lẫn vị sương sớm lan tràn vào khí quản, cô nhắm mắt hít thật sâu hương vị tuyệt diệu của thiên nhiên ban tặng. Chúng khiến tinh thần cô xoay chuyển, tâm hồn phút chốc trở nên yên ả biết mấy. Những làn gió trong lành ve vuốt gương mặt và mái tóc, khẽ thì thầm nhắc nhở về một ký ức dịu ngọt mà cô gửi gắm tại nơi đây, ngay dưới chân con dốc này. Cảm xúc ăn sâu vào tim, vừa xoa dịu, vừa gặm nhấm không dứt. Biết đâu, anh cứ lạnh nhạt dửng dưng như trước kia, rồi đến một ngày cô cũng thôi thao thức mòn mỏi về tình yêu không lối thoát. Còn bây giờ, cô hoàn toàn yếu đuối trước một người đàn ông dịu dàng và sâu lắng đến thế. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ sa ngã vào vòng tay ấy mất, sẽ không thể rời xa anh mất.

Tình yêu này tồn tại chỉ để gây thương tích cho cô, có đúng không? Giọt máu của cô – mối liên kết duy nhất với anh cũng đã bị cướp đoạt. Thực ra, chẳng có định mệnh nào cho anh và cô cả, rũ bỏ nó là điều nên làm từ rất lâu rồi.

"Tuệ, đi thôi!" Hải Đăng khẽ giục.

Tuệ Anh gật đầu, rồi lẳng lặng bước tiếp. Đi được một đoạn khá xa, sương mù dần xuất hiện mang theo hơi thở se lạnh của núi rừng, phút chốc cả khu rừng ẩn hiện trong lớp sương khói mờ ảo.

"Có lẽ sắp đến nơi rồi!"

Hải Đăng háo hức lên tiếng, quay sang phía Tuệ Anh, thế nhưng cô đã biến đâu mất. Thay vào đó là một màu trắng hư ảo. Lớp sương mù dày đặc kéo đến che khuất mọi tầm nhìn.

Bấy giờ, Tuệ Anh nhìn thấy một cái gì đó thấp thoáng trong màn sương, có một sức mạnh vô hình thôi thúc cô đến gần. Cô cứ bước đi về hướng cái bóng đen to lớn ẩn hiện đằng xa ấy, ngày một gần. Và khi đến nơi, thứ hiện ra trước mắt khiến cô không khỏi sửng sốt và bị choáng ngợp.Thiên nhiên ẩn chứa biết bao điều kỳ diệu. Nếu không chứng kiến tận mắt thì khó có thể tin được chúng thật sự tồn tại.

Một cánh rừng đại ngàn căng trào nhựa sống với hàng vạn cây rừng thẳng tắp và cao vút hiện ra. Tuệ Anh đang đứng trước một cây đại thụ cao hơn năm mươi mét tựa cột trụ kiêu hãnh nối liền đất trời. Thân gỗ to lớn và chắc nịch đứng sừng sững hiên ngang giữa rừng, với đường kính hàng chục người ôm không xuể, dáng vẻ đường bệ và uy nghiêm như vị chúa tể. Những nhánh cây khỏe khoắn vươn dài rộng ôm trọn khung trời cao vời vợi, tán lá xanh diệp lục đầm mình trong sương sớm. Bộ rễ ăn sâu vào lòng đất có đến vài nghìn năm, trồi lên cả mặt đất như những con trăn khổng lồ uyển chuyển trườn mình khoác lên bộ rêu phong mơn mởn. Tất cả đều gợi vẻ kỳ bí không tưởng. Có cảm giác như tất cả linh khí của đất trời đều hội tụ trong cây đại thụ này.

Trong lòng Tuệ Anh hết sức rộn ràng bởi lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp thiêng liêng và tuyệt vời đến thế. Một món quà vô cùng quý giá của tạo hóa, có phải cô đã đến "Rừng thiêng" rồi không?

Bỗng Tuệ Anh mơ hồ thấy lớp vỏ cây dường như đang động đậy, cô tò mò lại gần quan sát, không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện hàng ngàn con bướm như những cánh hoa rực rỡbám xung quanh thân cây, dệt nên một tấm áo lộng lẫy và huy hoàng. Rồi một làn gió thoảng qua, chúng trở mình tung cánh bay ào ạt đuổi theo cơn gió, tạo nên một dải lụa uốn lượn giữa không trung. Vạt áo của cánh rừng ấy vô tình xua tan lớp sương mù dày đặc, bấy giờ Tuệ Anh mới có thể chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp màu mỡ và kỳ diệu của rừng đại ngàn.

Quả thực là một chốn thiên đường nơi trần thế.

Tuệ Anh cứ thơ thẩn như lạc vào xứ Oz thần tiên, mải mê chiêm ngắm cỏ cây và những loài hoa dại nồng nàn tha thiết, hít thở không khí đặc trưng của rừng già và lắng nghe hơi thở của đất trời. Đâu đó văng vẳng tiếng suối róc rách như bản nhạc êm dịu vang đến bên tai, cô phấn khích tìm đến nơi phát ra âm thanh ấy, trong lòng khấp khởi. Lẽ nào đó là "Suối ước nguyện"?

Quả nhiên, một con suối trong vắt chảy hiền hòa xuất hiện như người lữ hành thong dong. Thấp thoáng trên mặt nước, một vài bông hoa dại nhàn nhã xuôi theo dòng lưu chuyển hướng xuống hạ nguồn. Tuệ Anh mừng rỡ lại gần, nước trong đến mức có thể nhìn thấy những hòn đá cuội trơn bóng dưới đáy, chỉ có nước từ cội nguồn mới có thể trắng trong không chút vẩn đục thế này. Cô không kìm được mà thả tay đùa giỡn với dòng nước, cảm giác thích thú khi sự mát lành vây quanh làn da, truyền đến tâm hồn một sự tĩnh lặng khó tả.

Để ý kỹ hơn, Tuệ Anh phát hiện thấy một vài đồng xu phát sáng lấp lánh bên cạnh những hòn đá cuội. Cô nhận ra rằng đã từng có người đặt chân đến nơi đây, tuy nhiên số lượng xu ít ỏi dưới nước cho thấy những người may mắn như cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chắc hẳn họ thả những đồng xu này xuống suối và mong chờ một lời nguyện ước. Tự nhiên Tuệ Anh cảm thấy tò mò, không biết họ ước điều gì và điều ước ấy có trở thành sự thật chăng?

Cô chợt nhớ tới một câu nói: Hãy đặt tay vào trái tim và gọi tên người mà ta yêu quý nhất, Hạnh Phúc sẽ đưa ta đến bên người ấy.

Nếu cô đặt tay lên trái tim và nghĩ đến người cô yêu nhất, liệu rằng Hạnh Phúc có đưa anh đến bên cô?

Tuệ Anh cười buồn, cô rút từ trong ví ra một đồng xu lẻ, thả nó xuống dòng suối, khẽ nhắm đôi hàng mi. Lập tức trong đầu cô hiện lên một hình ảnh quá đỗi quen thuộc, con tim lại nảy lên một nhịp điệu khác thường. Khẽ thở hắt rồi chậm răi mở mắt, Tuệ Anh cảm thấy bản thân thật đáng tội nghiệp. Dù đã dứt khoát đoạn tình, vậy mà từ nơi sâu thẳm nhất vẫn nhớ nhung anh đến thế. Lý do gì mà tình yêu này cứ dai dẳng đeo bám lấy cô mãi không chịu buông?

Mải miên man theo cõi lòng, Tuệ Anh không nhận ra rằng lớp sương mù phía trước đang dần tản ra, lộ rõ hình dáng cao lớn của một chàng trai thấp thoáng bên kia bờ suối.

***

Người ta cho rằng mỗi con người khi sinh ra đều tồn tại một nửa linh hồn để trở nên trọn vẹn. Định mệnh chính là con đường dẫn dắt những mảnh đời thuộc về nhau tìm thấy nhau. Bằng cách này hay cách khác, vào lúc này hay lúc khác, sự kỳ diệu của số phận bất ngờ ập đến như món quà vô giá dành tặng những ai không tìm được lời giải đáp cho riêng mình.Trong biển đời mênh mông, ta cứ vô thức đi tìm một tâm hồn đồng điệu với những nốt nhạc trong tâm hồn ta, một trái tim khẽ rung theo mỗi nhịp đập trái tim ta. Và đôi khi, những lời nói trở nên thừa thãi, lặng yên và chỉ cần một ánh mắt cũng đủ chạm tới trái tim.

Tuệ Anh như hóa đá khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc vừa lóe lên trong tâm thức. Chỉ một giây trước thôi, anh còn là suy nghĩ xa vời vợi. Vậy mà bây giờ, ý nghĩ ấy đã bước ra ngoài trở thành hình ảnh vô cùng chân thực, không cho cô kịp ngỡ ngàng. Gương mặt ấy, dáng người ấy có thể dễ dàng làm tan chảy trái tim cô. Chính vì nó yếu ớt như vậy, cô làm sao chống trọi đây?

Giây phút này, cô thực sự muốn đến bên anh, muốn ôm anh thật chặt thay cho nỗi nhung nhớ và tủi hờn chất đầy bao năm. Cô muốn trách cứ anh, tại sao làm tim cô vỡ nát, hồn cô tan hoang. Còn cô, chỉ biết yêu anh. Yêu đến không thở được. Ấy vậy mà, khi thấy bóng dáng Thục Quyên xuất hiện, chân cô tự động lùi bước.

Thục Quyên ôm chầm lấy Vũ Uy ngay khi tìm thấy anh. Lúc trước nghe bà Tịnh Yên nhắc về truyền thuyết mối nhân duyên ở nơi này, cô mới lấy cớ đến thăm bà rồi đòi anh đưa đến đây, hy vọng phá vỡ rào cản giữa hai người. Chẳng ngờ, khu rừng này sương mù dày đặc đến vậy, chớp mắt mà anh đã biến mất làm cô một phen sợ hãi. Ngước lên thấy gương mặt thất thần của anh đang đăm đăm nhìn về một hướng xa xăm, cô bất giác nhìn theo, nhưng chẳng có gì ngoài không gian sâu hun hút của rừng cây cùng màn sương đang bắt đầu kéo đến.

Thực sự Vũ Uy cũng không biết tại sao mình đến được đây, nhưng cảnh đẹp của nơi này khiến đầu óc anh thư thái, quên hết mọi phiền não và ung dung tản bộ. Nó đưa anh trở lại buổi tối hôm nào cùng sánh bước bên người con gái nơi con ngõ nhỏ thanh vắng. Và anh đã ước, giá mà được gặp cô ấy...

Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, phía bên kia bờ suối, giữa hơi sương khói núi rừng, dường như anh đã thấy một bóng hồng mà anh ngày đêm mong nhớ. Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, chẳng còn gì ngoài màn sương giá. Liệu có phải do quá nhớ nhung mong chờ mà sinh ảo giác?

"Chúng ta về thôi!"

Anh cứ thế bỏ đi, không hay biết rằng thời điểm ấy, sương mù che giấu thân hình người con gái đang ôm mình run rẩy nấp đằng sau cây cổ thụ. Khi đôi nam nữ đã đi khuất, Tuệ Anh bất lực tựa vào thân cây mà mệt mỏi sụp xuống. Hai người họ tìm đến đây chắc hẳn cầu mong hạnh phúc đôi lứa, cô rốt cuộc cũng chỉ là người thứ ba mà thôi. Nước mắt đã cố kìm nén lại vô thức đua nhau rơi xuống, tình là gì mà có thể giày vò tâm hồn lẫn thể xác con người ta thành nhàu nát đến vậy? Tại sao cứ mỗi lần dứt lòng từ bỏ, chữ tình lại ngày một cắm thêm sâu? Sâu đến độ dứt mãi, nhưng cuối cùng vẫn là chính bản thân bị tổn thương.

Tuệ Anh gắng gượng đứng dậy, tiếp tục những bước chân vô hồn cho đến khi tiếng Hải Đăng đột nhiên vang lên bên tai.Đưa ánh mắt u sầu nhìn vẻ mặt gần như tái đi vì hoảng hốt của anh, cô chợt sực tỉnh.

"Cậu làm mình lo muốn chết, mình gọi đến mấy lần cậu mới có phản ứng. Cậu làm sao vậy?"

"Xin lỗi, có lẽ do mình hơi mệt." Cô bối rối né tránh ánh mắt dò hỏi của Hải Đăng, cô rảo bước thật nhanh về phía trước, bỏ lại sau lưng những cảm xúc lẫn hoài niệm chồng chất trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro