CHAP 60 TIẾP NHẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Vũ ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn giao tài liệu trong tay cho Vương Nhất Bác. Thực lực của Vương Nhất Bác ông biết rõ, giờ muốn ông đem tài liệu này đưa cho chủ tịch, ông cũng không làm được, hơn nữa Vương Nhất Bác lại là con ruột của chủ tịch, ông cũng yên tâm.

"Vậy Nhất Bác, gần đây nhờ cháu vậy."

Vương Nhất Bác tiếp nhận tài liệu: "Không sao ạ."

Sau khi tạm biệt Mộc Vũ trước cửa phòng, hai người lái xe đi về.

"Đêm qua vất vả rồi, em đi tắm rửa đi." Vương Nhất Bác đặt tài liệu trên bàn trà, quay đầu nói với Trình Tiêu.

Trình Tiêu cúi đầu thay dép: "Vâng."

Trình Tiêu tắm rửa xong, vừa ra liền thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên kia xử lý tài liệu, trên bàn là một chồng giấy tờ rất dày.

Cô đi ra phía sau anh, đưa tay giúp anh xoa thái dương, thấy sự mệt mỏi trên mặt anh, cô lại đau lòng: "Anh cũng nghỉ ngơi một chút đi."

Vương Nhất Bác cười kéo tay cô: "Anh không sao, em đi nghỉ đi, anh xử lý một chút nữa là xong."

Trình Tiêu thấy anh không chịu đi thì cũng không chịu ngủ một mình: "Em ở đây với anh."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hôn lên môi cô một cái: "Anh không sao, em mau nghỉ ngơi đi, nếu không anh sẽ đau lòng."

"Nhưng anh như vậy em cũng sẽ đau lòng." Trình Tiêu nói gì cũng không chịu đi, cô dứt khoát vươn tay ôm cổ anh, sống chết không chịu buông tay. Vương Nhất Bác nhìn cô, không biết làm sao nhưng trong lòng lại vui vẻ lạ kì, cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, mà anh cũng càng ngày càng quen, càng thích cô ỷ lại vào mình.

"Anh không ngủ em cũng không ngủ."

Vương Nhất Bác không còn cách nào với cô: "Đúng là không biết làm sao với em. Em về phòng trước đi, anh đi tắm rửa một lát rồi vào ngay."

"Vâng." Trình Tiêu lập tức buông anh ra, đi vào phòng ngủ.

Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng cô: "Tin anh vậy à?"

"Ừ, bởi vì anh đáp ứng với em thì nhất định sẽ làm được." Trình Tiêu không quay đầu lại, giọng nói tràn đầy sự tự tin.

Vương Nhất Bác buông tài liệu trong tay, cô đúng là khắc tinh của anh.

Tắm rửa xong, sự mỏi mệt đã tiêu tán không ít, anh vừa lau tóc vừa đi đến phòng ngủ. Vừa bước vào anh liền Trình Tiêu đang ngồi trên giường, thấy anh vào thì nhanh chóng xốc chăn bên cạnh lên, vỗ vỗ nệm.

Anh buồn cười nhìn động tác này của cô, bước từng bước đến mép giường.

"Em lau cho anh." Trình Tiêu lấy khăn từ tay anh, sau đó quỳ gối phía sau lau tóc cho anh.

Tắm rửa xong, trên người anh mang theo mùi hương sữa tắm nhàn nhạt. Cô phủ khăn lên đầu anh, năm ngón tay xòe ra, chuyên tâm lau tóc, tóc anh ngắn cho nên vài phút là đã khô.

"Được rồi, ngủ đi." Cô ném khăn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng chui vào chăn.

Vương Nhất Bác cũng nằm xuống. Anh vừa nằm xuống, Trình Tiêu đã chui vào ngực anh theo thói quen, dùng cả tay cả chân ôm anh không chịu buông tay.

Hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng mà ôm đối phương, có thể là vì thật sự mệt mỏi, cũng có thể là để hưởng thụ sự hòa hợp của hai trái tim giờ phút này. Trình Tiêu nhanh chóng buồn ngủ, cô ôm Vương Nhất Bác, không bao lâu sau là đã ngủ.

Một tay Vương Nhất Bác ôm cô, một tay chống đầu, nâng người lên, yên lặng nhìn Trình Tiêu ngủ. Anh chưa từng yêu một người như vậy, bây giờ chỉ ôm một người liền khiến anh cảm thấy thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

Vốn anh muốn nằm nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục làm việc, kết quả anh cứ nhìn Trình Tiêu như vậy, nhìn một lát rồi cũng ngủ luôn. Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Vương Lễ Kiến, tuy ngoài miệng nói không sao nhưng rốt cuộc cũng là con người, thân thể không chịu nổi.

Giấc ngủ này kéo dài đến giữa trưa, sau đó bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua, là Triệu Ức Từ gọi đến. Anh vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói sốt ruột luống cuống của Triệu Ức Từ.

"Alo, Nhất Bác, mẹ không khuyên được bố con, mới vừa tỉnh đã một hai phải về công ty, nói là phải xử lý công chuyện. Mẹ thật sự không biết làm sao, tính tình ngoan cố của ông ấy..."

Bao nhiêu buồn ngủ của Vương Nhất Bác lập tức tan biến đi, anh nhìn Trình Tiêu đang gối lên cánh tay mình, cố tình đè thấp giọng.

"Mẹ, mẹ đừng nôn nóng, con lập tức đến ngay."

Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác cẩn thận rút cánh tay ra khỏi đầu Trình Tiêu, để cô nằm trên gối, xác định mình không đánh thức cô, lúc này anh mới đứng dậy.

Thay quần áo xong, anh để lại cho Trình Tiêu một tờ giấy, đè dưới điện thoại cô, lúc này mới rời đi.

...

Vương Nhất Bác còn chưa bước vào thì đã nghe thấy bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng Vương Lễ Kiến cãi cọ ầm ĩ, cùng với tiếng Triệu Ức Từ khuyên giải, an ủi.

Anh đẩy cửa đi vào, hai người đang lải nhải lập tức ngậm miệng lại.

"Nhất Bác, con đến rồi à?" Triệu Ức Từ buông Vương Lễ Kiến ra, đứng lên đi qua chỗ anh. Vương Nhất Bác đến, bà yên tâm hơn nhiều, lúc này mới dám lớn mật buông ông ấy ra, nếu bà không ôm chặt ông ấy, sợ không kéo lại được, ông ấy sẽ chạy thẳng đến công ty.

"Vâng."

Vương Lễ Kiến thấy Vương Nhất Bác tiến vào, vốn còn đang giãy giụa muốn xuống giường thì bây giờ lùi về trong chăn, cũng không lớn tiếng ồn ào nói về công ty nữa.

"Nghe bố lớn tiếng như vậy, có vẻ sức khỏe đã bình phục rồi, bắt đầu muốn xuống giường nhảy nhót?" Vương Nhất Bác đi đến giường bệnh, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

"Cái thằng hỗn láo này, nói chuyện kiểu gì đấy, tao là bố mày đấy." Ông không nhịn được mà quở trách anh.

Vương Nhất Bác cũng hiếm khi không tranh luận với ông, mặc cho ông quở trách. Từ khi tốt nghiệp cao trung, hai bố con họ rất ít nói chuyện với nhau, đừng nói là quở trách gì đó, căn bản đối phương sẽ không cho nhau cơ hội này. Hôm nay Vương Nhất Bác không tranh luận, Vương Lễ Kiến nói nhiều như máy hát, đùng đùng bất mãn.

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất Bác chỉ im lặng nghe. Cho đến khi Vương Lễ Kiến quở trách mệt rồi, Vương Nhất Bác rót cho ông một ly nước: "Nói xong rồi?"

Vương Lễ kiến uống một ngụm nước cho đỡ khát, không phản ứng với anh.

"Con nghe mẹ nói bố muốn về công ty tiếp tục làm việc?"

Vương Lễ Kiến liếc anh một cái: "Bố là chủ tịch công ty, công ty còn một đống lớn chuyện đang phải chờ bố xử lý, giờ cứ nằm ở bệnh viện thế này, sao mà có thể vậy được, đâu được như công ty người ta, đều có con trai, có cháu trai..."

Vương Nhất Bác bất thình lình nói: "Con sẽ xử lý."

Vương Lễ kiến đang nói chuyện, suýt chút nữa là tự mình bị sặc.

"Con... Con nói gì?" Ông không thể tin được, hỏi lại.

"Con nói bố cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện của công ty giao cho con là được."

"Con nói thật?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Vâng."

Nghe được Vương Nhất Bác nói, Vương Lễ kiến thiếu chút nữa là cao hứng mà nhảy cẫng lên, không ngờ lần sinh bệnh này, trong họa còn có phúc, bệnh này cũng thật đáng giá!

"Con chỉ làm đến khi bố khỏe lại thôi." Vương Nhất Bác bổ sung một câu.

Ý cười nơi khóe môi Vương Lễ Kiến cứng lại: "Không phải từ nay sẽ làm luôn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro