Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jungkook đi công tác, Heeyeon cũng không cảm thấy có thay đổi gì lớn.

Cô cũng không về nhà hai người, mà chuyển tới ở biệt thự nhà cô. Nguyên nhân rất đơn giản, ông Ahn nhân cơ hội này muốn cô trở về Ahn gia phần lớn thời gian. Thực ra cô không thích nơi này còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, phòng khách này là bóng ma vô cùng lớn trong lòng cô.

Ahn Jeonmin cũng khó mà từ chối cha mình. Heeyeon xưa nay đều hiểu người chị này, nhất định là vì chuyện kia.

Thái độ của Jeonmin đối với mẹ hai mãi mãi làm như không thấy. Heeyeon trước đây còn dửng dưng nhưng bây giờ thì hoàn toàn lạnh lùng. Hai chị em họ sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện gì hay dây dưa việc gì với bà ta.

Màn đêm vừa phủ xuống, Chị đã kéo cô lên phòng. Jeonmin tuy rằng sớm đã có gia đình, nhưng phòng của cô vẫn được giữ nguyên.

"Chị, có chuyện gì?"

Jeonmin hít một hơi: "Lần trước cha phẫu thuật tim, hẳn đã cảm thấy thân thể không khỏe, đó cũng chính là nguyên nhân cha muốn em ở lại đây."

"Chị muốn nói cái gì?"

"Cha đã biết mình không còn khỏe cho nên đã lo nghĩ đến chuyện di chúc rồi."

Ahn Heeyeon đã đoán được suy nghĩ của chị gái. Tuy rằng công ty hiện tại là do chị cô điều hành, nhưng cổ phần vẫn nằm trong tay cha. Nếu như ông Ahn không lập di chúc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu ông ta đem cổ phần giao cho mẹ hai, thì hai chị em bọn họ làm sao còn mặt mũi nào đi gặp mẹ vẫn còn đang nằm liệt ở bệnh viện.

"Chị muốn làm như thế nào?" cô cau mày, theo như cô hiểu, cha cô nhất định sẽ không để cho mẹ hai nửa đời sau phải lo chuyện áo cơm.

Jeonmin cũng không nhẹ nhàng: "Chúng ta là chị em, tất cả mọi thứ ở Ahn gia nhất chỉ cần thuộc về chúng ta, cho dù là trong tay ai cũng đều tốt. Nhưng tuyệt đối không thể để lọt vào tay bà ta được."

"Em cũng nghĩ vậy. Có điều, không để cho bà ta cái gì, đó không phải là tác phong của cha."

"Vậy chúng ta phải làm sao."

"Chị nghĩ thế nào rồi?"

Jeonmin lắc đầu: "Không biết, hiện tại bà ta lại đưa về một người giống Ahn Nayeon như vậy. Cha thấy Seo Minha nhất định sẽ nhớ tới Ahn Nayeon, như vậy khó mà tránh khỏi cha sẽ thương yêu cô ta."

Cô rất đồng ý với quan điểm này, cô nhìn trần nhà: "Chị, chuyện này chị không cần lo. Từ nhỏ quan hệ giữa em và Ahn Nayeon đã rất mơ hồ rồi, bây giờ lại có một Seo Minha nữa. Chuyện này, vẫn nên do em tự giải quyết."

"Em định làm thế nào?"

"Chị quan tâm tới công việc ở công ty là tốt rồi. Còn lại giao cho em. Em đảm bảo, mẹ hai tuyệt đối sẽ không chiếm được tất cả những gì bà ta muốn. Bà ta bao năm nay chịu như vậy không phải chỉ là vì muốn bước chân vào nhà họ Ahn chúng ta sao? Vậy thì để lại biệt thự lớn này bồi thường cho bà ta đi. Những thứ khác sẽ không có liên quan gì tới bà ta."

Jeonmin tuy rằng rất nghi hoặc, nhưng dưới đáy lòng vẫn rất tin tưởng em gái. Cô mãi mãi không thể quên được người mẹ mình đang nằm ở bệnh viện, cô nhất định phải trả mối thù này. Chỉ cần cô còn sống, cô tuyệt đối sẽ không để người đàn bà kia được như ý.

Ông Ahn gọi hai cô con gái xuống uống trà. Đây là loại trà cực phẩm mang từ Busan về.

Hai chị em vội vã xuống lầu, mẹ hai đang pha trà, động tác chính xác như một người phục vụ ở quán trà. Ahn Jeonmin khóe miệng nhếch lên mỉa mai, sau đó mới ngồi xuống.

"Jeonmin, Heeyeon, trà này đều là loại thượng hạng. Sáng nay dì các con đã dậy sớm hứng sương sớm để pha đấy." ông nhìn hai cô con gái.

Ahn Jeonmin cầm lấy chén trà, vừa đưa lên đến miệng liền làm rơi: "Trời ạ, nóng quá."

Ông bà Ahn đưa mắt nhìn nhau. Bà ta vẻ mặt đáng thương, khiến ông Ahn có chút bất đắc dĩ.

Ahn Heeyeon dưới đáy lòng thở dài một hơi: "Dì, trà này mùi rất thơm, đúng là nước sương sớm và nước giếng khác nhau một trời một vực."

Ông Ahn lúc này sắc mặt tốt hơn một chút: " Con thích thì mau uống nhiều một chút."

Cô không nói tiếp. Sương sớm và nước trắng thì có gì khác nhau chứ, cô ghét nhất là nước trắng. Cô vừa quay đầu liền nhìn thấy cái chổi lông gà treo trên tường. Sắc mặt thoáng cái biến đổi, cô đặt chén trà xuống rồi im lặng.

Jeonmin lúc này mới cảm thấy mình quá ngốc. Cô làm làm như vậy chỉ càng khiến cho bà ta bày ra cái bộ dạng đáng thương, còn Heeyeon lại biết cách làm cho ông thấy được thua thiệt bao năm nay của cô.

Quả nhiên, người đấu với người người, không thể làm như đá chọi với đá.

Bà ta thấy vậy liền cảm thấy không được như ý. Lúc bà ta bày ra bộ dạng đáng thương, ông Ahn tự nhiên cũng sẽ nhớ đến năm đó đã đuổi Ahn Heeyeon ra khỏi nhà như thế nào. Như vậy rõ ràng sự đáng thương của bà ta chẳng phải sẽ vô nghĩa sao.

Hai chị em Ahn đều rời khỏi biệt thự trở về nhà riêng.

Mẹ hai nhìn chồng nói: "Ông xem, cho dù tôi có làm gì thì hai đứa nó cũng không cảm kích."

Ông Ahn thở dài: "Chúng nó đều đã trưởng thành, đều có suy nghĩ của riêng mình."

"Vẫn may, giờ tôi còn có Minha."

Ông lắc đầu: "Nó cũng chỉ là người ngoài mà thôi."

Bà ta đôi mắt tối sầm lại, như vậy thì sao mà tốt được. Nếu như Minha chỉ có thể là người ngoài, thì ông ta tất nhiên sẽ không chia cho cô ta nửa hào.


***

Heeyeon vẫn chưa quay về nhà luôn, cô đi đến chỗ Junghwa. Vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ rất vui, ai ngờ cô ta đang thất thần.

"Cậu làm sao vậy?" Heeyeon cảm thấy lại, nhiều năm như vậy, Junghwa gần như chưa bao giờ có bộ dạng này.

Cô ấy lắc đầu: "Không sao, cho dù có chuyện, mình cũng không biết nên mở miệng thế nào."

Heeyeon suy nghĩ một chút, cảm thấy là có liên quan đến Oh Sehun. Quan hệ giữa hai người đó khá phức tạp, nhưng cũng có thể nói là rất đơn giản. Bọn họ quen biết nhau từ khi năm tuổi, học tiểu học và trung học đều chung một lớp. Duyên phận như vậy đều không như người bình thường. Lên cao trung, quan hệ của bọn họ gia đình hai bên đều biết, cho tới bây giờ chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.

"Cậu đừng có nói là..."

Junghwa nhìn cô : "Có lúc mình ước được như cậu, cho dù có chuyện gì cũng thông suốt, không bao giờ phải phiền não."

Heeyeon lắc đầu: "Không phải, chỉ là mình đi đường tắt mà thôi, hiểu rõ bản chất mọi việc.."

"Cho nên mình mới ước được như vậy, cậu vĩnh viễn biết nên làm gì không nên làm gì."

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Cô nhìn Junghwa, cô cảm thấy chuyện lần này không hề đơn giản.

Junghwa thở dài một hơi: "Oh Sehun xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang ở bệnh viện."

Cô kinh hãi: "Vậy sao cậu còn ở đây, sao không đến bệnh viện chăm sóc cậu ấy?" Heeyeon hỏi xong liền cảm thấy có gì lạ. Bởi vì vừa rồi Junghwa gọi tên đầy đủ của cậu ta, chuyện này tuyệt đối phù hợp với quan hệ của bọn họ.

Junghwa lắc đầu: "Mình không đi."

"Vậy cậu ấy bị thương nghiêm trọng không?" Cô có chút lo lắng.

Junghwa gật đầu, rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì quá nghiêm trọng, cho nên anh tuyệt đối không muốn đi bệnh viện.

Heeyeon còn tưởng rằng là vì chuyện tiền thuốc men, nhưng hiện tại xem ra bên trong có ẩn tình.

Junghwa như mất hồn mất vía, cô chăm chú kéo tay Heeyeon: "Nếu có một ngày, người mà cậu vốn cho rằng là của cậu, nháy mắt đã là của người khác. Cậu cảm thấy thế nào?"

Cô không trả lời, từ nhỏ đến lớn, cô tựa hồ cũng không đặc biệt yêu tha thiết cái gì, cho nên cũng không lo lắng có người cướp đi. Cho dù là Kim Taehyung, cũng không phải là do người khác cướp đi. Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lại dùng câu có duyên nhưng không có phận để tự an ủi mình.

Bây giờ, thấy Junghwa như vậy, cô cảm thấy rất xót xa nhưng lại không biết nói gì.

Thực ra, một tháng trước, cô có thấy Oh Sehun và một người phụ nữ khác ở cùng với nhau. Bọn họ biểu hiện cũng không có gì ám muội, chỉ là rất ăn ý. Nhưng cô không nói cho Junghwa biết, cô tin tưởng tình cảm của hai người họ. Hơn nữa là bởi vì người phụ nữ kia bị tàn tật ở chân, cô không tin Oh Sehun sẽ vì một người đó mà rời bỏ Junghwa, có lẽ nhìn từ một khía cạnh khác, suy nghĩ của cô có chút tầm thường.

Cả đêm cô thức cùng Junghwa, tuy rằng cô ấy không nói gì, nhưng cô cũng hiểu không ít..

May ra, hai người họ vẫn sẽ đi tới tận cùng con đường.

Đã từng thề non hẹn biển, chỉ có điều giờ khắc ấy cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Cùng giống như giới truyền thông mỗi ngày đều nói về một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nào đó, sau đó tin tức bọn họ ly hôn tung ra, rất nhiều người không tin, rất nhiều người mắng chửi, người hâm mộ hai bên đấu đá, công kích nhau.

Heeyeon lúc đầu cũng nghĩ đó chỉ là tin tức truyền thông, sau đó sự thật rốt cuộc được chứng minh. Cô nhớ rõ lời hứa của chàng trai kia, cho dù bạn gái anh ta có làm gì sai, có làm chuyện gì quá sức chịu đựng, anh ta cũng sẽ nguyện ý thực hiện ý muốn của cô ấy. Nhưng sự thực chứng minh, đó chỉ là lời nói mà thôi. Thử nghĩ một chút, nếu xuất hiện một người đàn ông khác nguyện ý dùng cuộc sống của mình để quan tâm tới vợ của anh ta, anh ta sẽ không bận tâm sao, sẽ làm như không thấy quan hệ giữa vợ mình và người đàn ông kia sao? Thề thốt những lời tốt cũng chỉ là ở lúc tình yêu còn đẹp, một khi tình yêu đã suy tàn thì những lời hứa hẹn ấy cũng bị mất đi.

Cô không cảm thấy người đàn ông kia có gì sai. Hôn nhân giữa hai người không có chỗ cho người thứ ba giảng đạo lý. Có điều cô không hề thích nam ca sĩ kia, mặc dù cô đã từng tin tưởng cuộc hộn nhân của hắn, tình yêu của hắn.

Cho nên, đúng hay sai, ai có thể làm rõ ràng?

Heeyeon ôm lấy Junghwa, cô biết cô ta không ngủ. Cô vỗ tay lên lưng người bạn tri kỷ: "Ngày mai sẽ ổn thôi, chúng ta đều phải tin tưởng."

Bởi vì phải tiếp tục sống, cho nên sẽ phải nỗ lực, giá trị cuộc sống cũng chỉ là một cái chớp mắt lúc bình minh mà thôi.

___HẾT___
Vừa thấy 42 đủ vote thì up liền đâyyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro