Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seo Minha ba ngày sau đi làm lại biết được tất cả mọi việc của mình đều do Ahn Heeyeon đảm nhiệm thì vô cùng phẫn nộ. Cô ta cũng không biểu lộ ra ngoài chỉ rất bình tĩnh nhìn Heeyeon đang xử lý tài liệu.

Ahn Heeyeon cô ta đến cũng không thèm chú ý.

Đột nhiên Seo Minha cười: "Jeon phu nhân, chỗ này có chút vấn đề."

Cô sửng sốt, đề phòng Ahn Nayeon tìm ra sai sót cho nên cô đã rất cẩn thận rồi.

"Đâu?" Cô tỏ ra khách khí.

"Cái này định giá quá cao, nếu như dựa theo giá này công ty sẽ lỗ vốn mất." Nayeon lộ ra một tia cười cợt.

Cô không hiểu: "Tôi dựa theo giá nguyên vật liệu và nhân công mà tính ra."

Nayeon không ngại: "Có thể là Jeon phu nhân ở nhà nhiều quá không hiểu rõ thị trường." Cô ta đưa ra một tập tài liệu: "Dựa theo cái này để tính toán mới chính xác."

Heeyeon nhìn tập tài liệu mới hiểu được, hóa ra là tập tài liệu cô sử dụng là cũ, giá nguyên vật liệu sớm đã thay đổi, cho nên cô ta mới bắt được lỗ thủng này.

Cô có chút phẫn nộ: "Seo tiểu thư thật đúng là nhân viên đắc lực của J2, có cô ở đây Jungkook đúng là đã nhẹ nhàng rất nhiều."

"Đây đều là công việc của tôi." Ahn Nayeoncười: "Công việc này cần có chuyên môn, Jeon phu nhân không phải chuyên về lĩnh vực này tất nhiên khó tránh khỏi sai phạm. Dù sao Cô cũng đã làm rất tốt rồi, trong thời gian ngắn vậy đã xử lý tốt những việc này."

Ahn Heeyeon nhìn cô ta: "Có cô rồi tôi cũng không cần phải lo những sai phậm này nữa. Dù sao cô cũng sẽ dọn dẹp. Tiền lương J2 cũng đã trả đủ cho cô."

"Đây là tất nhiên."

Heeyeon lúc này mới yếu ớt rời đi, nhưng cô phải thừa nhận, Ahn Nayeon đã giỏi hơn cô nghĩ. Xem ra cần phải nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa.

J2 bận rộn nhất vào lúc này là vì sẽ hợp tác với nhà họ Han. Trước năm mới sẽ có một tiệc rượu long trọng, đến lúc ấy Han Binkang cũng tới tham gia bàn bạc về kế hoạch hợp tác với J2. Đây là dự án mà J2 rất tâm huyết.

Jungkook bận rộn nhất từ trước tới giờ, mỗi khi về đến nhà đều leo lên giường ngủ. Ahn Heeyeon thời gian này cũng không đến công ty làm loạn.

Cô đột nhiên cảm thấy mình đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mới vài ngày đã bị trở về nguyên hình. Cô cũng biết anh rất vất vả, nhưng cô cũng rất buồn chán, anh trở về nhà cũng chả buồn nói chuyện với cô. Được rồi, hiểu nhau là một chuyện, nhưng cũng cần phải nói chuyện.

Anh vừa mới nằm xuống, cô cũng không tin anh đã ngủ.

Cô kéo áo anh: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi!"

Anh không nhúc nhích.

Cô chu miệng: "Em không ngủ được."

Jungkook bất đắc dĩ: "Vậy em cũng muốn anh mất ngủ cùng em à?"

"Em biết anh chưa ngủ."

Jungkook ngậm chặt miệng.

"Tiệc rượu thu xếp thế nào rồi?"

Anh không nói lời nào.

"Đến lúc đó em cũng muốn đi. Nghe nói vị tổng giám đốc họ Han này không kết hôn với một cô gái môn đăng hậu đối mà cưới một cô bé lọ lem, em muốn đi xem cô ta như thế nào."

Anh vẫn không nói.

"Jungkook, anh nói một câu sẽ chết sao!"

Jungkook liên tiếp tức giận, hai tay anh tóm được đôi tay nhỏ bé không ngừng lộn xộn của cô. Anh nuốt nước miếng, sau đó kéo cô lại gần mình, tinh tế hôn cô.

Cô hơi sửng sốt, tay anh luồn vào trong áo ngủ của cô.

Cô nghe thấy hơi thở của anh, sau đó mới đáp lại.

Tay anh lần mò quần áo trên người cô cởi ra, thân thể anh có chút cứng. Cô ôm lấy anh. Bỗng nhiên anh thở dốc, từ trên người cô lăn xuống giường.

Cô ngạc nhiên: "Anh làm sao vậy?"

"Em đừng cử động!"

"Em không cử động."

Anh ôm cô chặt như vậy sao mà cử động được?

"Đừng nói nữa."

Cô thở một hơi, cũng không thể nói là: "Em không nói nữa", vì vậy không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Ngày diễn ra tiệc rượu, Ahn Heeyeon ăn mặc rất xinh đẹp và nổi bật. Đây là lần đầu tiên cô cùng Jungkook công khai tham gia hoạt động. Cô cảm thấy tò mò, có một chút kích động.

Hầu như tất cả những nhân vật nổi tiếng đều được mời đến, cho nên tiệc này cũng có thể coi là long trọng nhất.

Khách khứa ai lấy cũng rất hoành tráng, điều này đủ cho thấy tầm ảnh hưởng của J2 lớn như thế nào. Hơn nữa nơi này chính là khách sạn tư nhân của Jungkook, trang hoàng phải nói là vào hạng nhất trong toàn quốc.

Đương nhiên, điều này càng cho thấy địa vị của Jungkook hôm nay, hơn nữa còn phô trương thế lực của mình ở toàn vùng.

Ahn Heeyeon khoác tay Jungkook, hai người bọn họ vừa ra đại sảnh liền thu hút ánh mắt của mọi người ở đây. Anh cũng nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt thản nhiên, hơn nữa còn tỏ rõ sự quyết đoán trong ánh mắt.

Cô liếc mắt liền trông thấy Kim Taehyung. Cô mở miệng: "Bà xã của anh nợ tiền người ngoài đấy."

Anh nhìn thoáng qua Taehyung, sau đó khẽ ừ hứ một tiếng: "Vẫn may là em được gả cho một người có tiền."

Heeyeon cười: "Ý của anh là sẽ giúp em trả nợ a!"

Anh trừng mắt nhìn cô không nói gì. Trước đó không lâu còn mới tặng cho Kim Taehyung công trình kia, còn chưa biết thu được bao nhiêu lời, vậy mà cô còn không biết xấu hổ mà mở miệng.

Han Bin Kang đi vào thu hút toàn bộ sự chú ý. Tuy rằng lần này mở tiệc rượu là vì anh ta nhưng rõ ràng là anh ta cố ý đến muộn. Còn chưa hợp tác mà đã ra oai.

Ahn Heeyeon đánh giá anh ta, trẻ hơn so với cô tưởng tượng. Người phụ nữ bên cạnh chính là vợ anh ta.

Bin Kang đi đến: "Jeon tổng thứ lỗi, tắc đường quá lâu cho nên đến muộn. Tôi xin chịu phạt ba chén."

Lời này đúng là nghe không ra một kẽ hở. Heeyeon cười nhìn về phía Jungkook, anh không nói gì.

Han Bin Kang uống hết ba ly rượu sau đó hứng thú nhìn Heeyeon: "Đã được nghe qua Jeon tổng cưới được một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay mới biết lời đồn không hề giả. Từ lâu đã muốn chiêm ngưỡng dung nhan Jeon phu nhân tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội."

Biết rõ phụ nữ cũng chỉ là để chưng diện mà nói như vậy. Có điều cô lại rất hứng thú nhìn Lee Saron đang đứng sau Bin Kang: "Người ta nói con gái miền Nam đều xinh đẹp thông minh, tổng giám đốc Han mới đúng là con mắt tinh tường."

Anh ta lúc này mới kéo Saron đến bên cạnh: "Nào, đây là Jeon tổng, mời anh ấy một ly đi."

Lee Saron thoạt nhìn dường như có chút không muốn, nhưng vẫn uống.

Cô nghi hoặc, sao cô lại cảm thấy hình như anh ta là cố ý.

Heeyeon lấy tư cách là chủ nhà mời Saron đi nói chuyện, để hai người đàn ông ở lại. Cô cảm thấy cô gái này rõ ràng tâm trạng không tốt, có chút sợ hãi, có vẻ không thích ở nơi này. Bản thân cô cũng không thích nhưng đã tới đây rồi cô vẫn phải tỏ ra tự nhiên,vậy mà cô ta lại không làm được.

Dù sao thì đi giao tiếp xã hội cũng nên tỏ ra khách khí một chút, Lee Saron không thể nào không biết điều đó.

Heeyeon cũng không bận tâm, cô rất tự nhiên giới thiệu cho Saron những người cô ta không biết. Cô đưa cô ta lên sân thượng, sau đó mới tỉ mỉ quan sát cô ta. Rất dịu dàng, càng nhìn càng cảm thấy có khí chất. Có điều cô không thích kiểu phụ nữ này, đều chỉ là Quỳnh Dao mà thôi. Tiểu tam ấy à, ai cũng xinh đẹp như ai, đã vậy lại còn được cả điểm nhu nhược!

Nghe nói bọn họ mới kết hôn không lâu, cô cười: "Han phu nhân bình thường thích làm gì?"

Saron suy nghĩ một chút: "Không nhiều lắm, hiện tại tôi đang làm việc ở một bệnh viện."

Theo lý mà nói cô ta không cần đi làm nữa, chỉ với thân phận hiện tại, cho dù muốn làm việc cũng sẽ tìm được một chỗ rất tốt. Cô tựa hồ đã hiểu ra: "Han tổng hẳn là không biết?"

"Cô rất thông minh."

"Chỉ là suy đoán."

"Vậy Jeon phu nhân thích làm gì?"

"Tôi cái gì cũng thích, và có lẽ cái gì cũng không thích."

Cô cười cười: "Nghe nói Han phu nhân vẽ tranh rất đẹp."

Cô ta sắc mặt thay đổi một chút.

Heeyeon lập tức đã nhận ra: "Cô đừng hiểu lầm, chỉ là tôi thỉnh thoảng đi xem triển lãm, có lần đã từng xem được bức tranh "Trời thu bi thương". Có điều vẫn chưa được vinh hạnh thấy những tác phẩm lớn của cô."

"Chỉ là vẽ chơi mà thôi."

Heeyeon lắc đầu, cô cũng hiểu hội họa, tất nhiên sẽ hiểu được Saron là đang khiêm tốn. Nhưng có vẻ như cô ta không muốn đề cập tới chuyện này.

Heeyeon đưa cô ta ra ngoài này, phát hiện cô ta dường như không muốn có người bên cạnh mình, cho nên cô mượn cớ rời đi. Làm người, cũng nên thức thời một chút.

— HẾT —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro