Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trên thế gian, có người không cần sử dụng kỹ năng tàng hình để giấu mình đi. Đó là người trong suốt. Dù họ có đứng trước mặt của bạn, bạn cũng sẽ dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của họ kể cả khi họ có là một trong những thành viên của tổ, nhóm của bạn. Như thể, họ chưa từng xuất hiện trên cõi đời này vậy. Tôi là một người trong suốt đó. Có thể bây giờ bạn cảm thấy đây là một chuyện hoang đường, không có thật và tôi đang bịa ra câu chuyện này. Tùy bạn thôi, tin hay không là quyền của bạn. Nếu bạn có hứng thú, hãy ở lại nghe tôi kể vài câu chuyện về tôi - người trong suốt. Nếu bạn không muốn đọc nó, hãy thoát ra và đọc những câu chuyện hấp dẫn khác.
     Đầu tiên là về đại gia đình của tôi. Ông bà nội tôi có ba người con trai. Bố tôi là đứa thứ hai trong ba người. Cho đến hiện nay thì cả bác cả, bố tôi và chú út đều đã trưởng thành, có con và có gia đình riêng hết rồi. Tôi để ý hình như dòng họ nhà tôi có truyền thống đẻ ba con hay sao ý. Ông bà tôi đã thu hoạch từ ba đứa con trai của mình là chín đứa cháu. Mỗi đứa con là có ba đứa cháu. Tôi là đứa thứ sáu trong tổng số chín đứa. Không biết truyền thống này có được thế hệ của chúng tôi tiếp nối và gìn giữ phát huy không nhỉ? Nếu có thì ông bà nội chắc sẽ được bế hai mươi bảy đứa chắt lận. Tha hồ mà cưng mà nựng. Chỉ là không biết ông bà có còn sống khỏe mạnh để tận hưởng điều đó không thôi. Mà thôi, từ nãy đến giờ toàn kể linh tinh, giờ tôi sẽ quay về chủ đề chính. Vì có rất nhiều người trong gia đình như tôi đã kể nên mỗi khi đến những dịp gia đình sum vầy như dịp lễ Tết mọi người sẽ rất ồn ào và lộn xộn bận rộn lo lắng chuẩn bị mọi thứ. Nghe và nhìn thôi cũng đã thấy đau đầu và mệt mỏi rồi. Lúc người lớn phát lì xì cho trẻ em, chỉ có mỗi chín đứa cháu thôi thì không nói nhưng khi có cả mấy đứa trẻ hàng xóm và những đứa con của khách đến chúc tết thì lại khác. Chúng rất năng động, chạy nhảy khắp nơi, cười nói rôm rả. Mọi người kiểm kê số lượng trẻ em trong nhà, chuẩn bị lì xì đầy đủ rồi phát lì xì cho chúng. Số lượng trẻ rất đông. Mọi người phát lì xì nhiều đến mức có khi nhìn đứa trước mặt mà quên rằng đã mừng tuổi cho nó rồi, cứ thế mà đưa bao lì xì đỏ thẫm cho những đứa trẻ thất đức đang đòi lì xì lần hai. Còn cái đứa hướng nội ít nói nhút nhát đang ngồi im trong góc như tôi lại chẳng có lấy nổi một bao dù đang có rất nhiều người lớn đang lì xì. Tôi ngại đi đến để đòi lại cái lì xì vốn dĩ thuộc về tôi. Tôi không muốn tranh cãi với mấy đứa trẻ kia về việc bao lì xì có thuộc về tôi hay là chúng. Nửa phần là do tôi đã hơi lớn rồi, nửa còn lại là do tôi cảm thấy việc tranh cãi là một việc rất phiền phức. Chuyện này cộng với việc tôi không ra ngoài đi chúc Tết nên sau khi Tết trôi qua, số tiền lì xì mà tôi nhận được chỉ có mấy trăm. Ít thật. Tôi vẫn còn hơi tiếc những bao lì xì mà tôi đã đánh mất. Giá tôi có thể mặt dày gan lớm hơn chút nhỉ.
     Dịp Trung Thu, chúng tôi mở cỗ ở nhà ông bà nội. Vì có hơi mệt mỏi nên tôi đã chợp mắt nghỉ ngơi trong phòng bà một lúc nhưng rồi lại ngủ quên mất. Kết quả mọi người ngoài sân không để ý thiếu tôi cứ như vậy mà phá cỗ Trung thu luôn. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã qua đêm rằm mười lăm. Mọi thứ đã kết thúc. Nhìn bầu trời trong xanh ngập tràn cái nắng dịu nhẹ của sáng sớm, tôi chẳng biết nên cười hay buồn rầu vì độ tồn tại thấp đến quá mức của mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro