Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không để cho mình biết mình chính là San San vì nhiều lý do, những lý do quan trọng nhất là tôi muốn dò hỏi thêm nhiều thứ cá nhân về Minh vì tôi là con gái cung Kim Ngưu, rất nhát, nên dùng trực tiếp tài khoản Yahoo của mình để hỏi Minh, tôi sẽ rất ngại. Và lỡ như Minh đủ nhạy cảm để nhận ra tôi đang thích cậu ấy, mà nếu cậu ấy không thích tôi, thì có thể Minh sẽ không chơi với tôi nữa. Vì vậy tôi đã dùng San San như một cái mặt nạ, đầu tiên là vào comment dưới note hay status của Minh, rồi viết những bài có nội dung tương tự ( thường là về một cuốn sách nào đó mà Minh thích, tôi sẽ tìm đọc và viết về chúng), tôi biết Minh sẽ chú ý. Sau đó thì mọi chuyện diễn ra đúng như dự định, cậu ấy nhắn tin riêng trên Facebook và hỏi nick Yahoo của San San. Càng hiểu Minh, tôi càng thích cậu ấy. Khi đó tôi mới là một cô bé học lớp 8, nếu thích một người, sẽ thấy lo sợ nhiều hơn là vui vẻ. Ở cái thành phố thị nhỏ xíu của tôi, vào thời điểm ấy, tình yêu học trò vẫn là một thứ gì đó sai trái. Có lẽ vì chúng tôi còn quá nhỏ để biết yêu thương đúng lối...
Sang lớp 9, tôi vẫn thích Minh. Tụi con gái trong đám tôi lớn lên, không còn "sỏi đá" như trước nữa, ai cũng có người để thích. Đám con trai cũng trưởng thành hơn, không còn tụ tập đùa đánh nhau trong giờ ra chơi, biết nhường nhịn các bạn gái một chút.
Nhưng tôi nhận ra mình và Minh đang xa nhau dần, xa nhau bởi khi San San nhắn tin Minh đã trả lời bằng những câu cụt ngủn như không muốn kéo dài câu chuyện ra nữa. Xa nhau khi Minh bắt đầu chơi thân với một bạn gái cùng lớp bạn ấy cao, xinh và có cá tính riêng. Xa nhau khi tôi ngồi bàn đầu dãy một, bạn ấy ngồi bàn cuối tổ ba.
"Nếu bọn mình gặp nhau thì tới sẽ mua kem sôcôla cho cậu ăn, 100 cái, hứa!".
" Nếu bọn mình gặp nhau thì có thể cùng xem City Hunter với nhau".
"Nếu bọn mình gặp nhau thì tớ sẽ hát cho cậu nghe".
" Nếu bọn mình gặp nhau tới sẽ tặng cậu toàn bộ đĩa nhạc mà tớ có".
Nếu Minh biết tôi là San San, Minh có thực hiện những điều cậu ấy đã hứa?
Chia tay cấp hai là vào một ngày thật buồn, buồn như thể hôm đó gió đã ngừng trôi. Tôi không gặp Minh nữa, cấp ba tôi đậu vào một trường chuyên trên Ban Mê, sau đó ba mẹ cũng chuyển nhà lên thành phố lập nghiệp. Minh trở thành một giấc mơ đẹp, với nụ cười hiền như nắng với bài hát cũ nhắc nhớ tôi về cậu, với đôi mắt biết cười, với những dòng tin nhắn đầy hứa hẹn và những cử chỉ ân cần chỉ trong thoáng chốc nhưng làm xao xuyến một thời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro