nguoi vo bat dac di.38>70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là hai thằng lại tiếp tục say sưa bên ly rượu thỉnh thoảng Khoa nghe được những tiếng.

_ Dô dô....!!!

hay

_ Trăm phần trăm nào...!!

Tiếp sau đó là tiếp ly thủy tinh chạm vào nhau kêu lên canh cách..

Khoa vừa tức vừa buồn cười hai thằng cha kia đúng là vô duyên sao lại bàn chuyện của người ta ngay trước mặt thế nhỉ, đúng là không biết nể nang ai cả, mà anh bạn kia an ủi bạn mình kiểu gì thế, mình mà như vậy thì thà uống một mình, hay đi hóng gió đâu đó còn hơn, khuyên người ta mà như tạt gáo nước vào mặt, đúng là...

Sau tràng cười hoang dại của nó, Khoa cứ để cho nó cười, cho nó khóc, anh nghĩ như thế nó sẽ bớt đau khổ hơn, chứ anh biết làm gì được cho nó bây giờ, dù gì về hôn nhân thì anh cũng mù tịt, anh lắc đầu nghĩ giây vào đàn bà làm gì, ngay cả như con em mình là mình thấy sợ rồi, huống chi là thêm bà vợ, ôi còn đâu đi sớm về khuya, hay lai dai bên bạn bè thế này, còn chuyện tiền nong nữa chứ, bây giờ anh lại thêm cái lý do không muốn lấy vợ cứ nhìn thằng bạn anh thì biết.

Nó uống chán rồi nó lăn ra ngủ, anh phải dìu nó về, gọi mãi mới được một chiếc tắc xi, đọc địa chỉ cho anh ta xong, chưa yên vị thì bao nhiêu là rượu nó nôn thốc nôn tháo ra hết cả anh và cả chiếc ghế mà anh đang ngồi, đúng là thằng bạn chết tiệt, anh tài xế tắc xi thấy cái cảnh đó liền quay ngay xuống bảo:

_ Phiền ông tí nữa dẹp dùm, cái vụ này tôi không giải quyết đâu...!! Anh ta chán nản nói.

Ngồi trong cái xe chật hẹp này lại phải ngửi mùi rượu nồng nặc, và thức ăn do nó nôn ra, anh không còn chịu được nữa, đã vậy anh còn phải dẹp chiến lợi phẩm cho nó chứ.. đúng là cái xố xui xẻo mà... sao mình lại đi chơi thân với cái thằng này nhỉ, đồ dại gái...anh nguyền rủa nó cho bõ tức.

Dẹp dọn cho anh chàng tài xế cái xe tắc xi xong, Khoa còn phải trả thêm tiền cho anh ta nữa, còn chưa hết anh phải dìu cái thằng bợm nhậu này về nhà nó nữa, bấm chuông mãi mới có người ra mở khóa cổng, bà giúp việc chắc là vội quá, mắt lại ngái ngủ nên đi được đôi dép thì bên nọ bên kia.

_ Chờ tôi một chút..!!

Bà đút chiếc chìa vào ổ khóa và một tiếng tách vang lên cánh cổng mở ra.

_ Phụ tôi dìu ông tướng này vào nhà với, đến là mệt chết với tên này...!!

Khoa dìu Tú đi vào, chờ bà giúp việc đóng xong cái cửa, bà dìu một bên còn Khoa thì một bên. Ì à ì ạch hai người vừa đi vừa khiêng Tú lên phòng, mà phòng của nó ở tận lầu ba mới chết chứ, lên tới nơi, anh và bà giúp việc không còn sức nữa nên anh đẩy thật mạnh nó xuống giường, thân hình của Tú rơi như là một cái cây bị đốn, đá nó sang một bên, anh nằm luôn xuống bên cạnh, anh cần nghỉ ngơi còn bà giúp việc thi đi nấu nước, chắc là bà cũng xẽ nấu thêm canh cho cái thằng kia nó giải rượu.

Nằm được một lúc anh cảm thấy đỡ hơn, anh vào phòng vệ sinh, anh cần gột rửa hết những gì mà cái thằng bạn yêu quý của anh nó thải ra, xem ra thì cũng khó mà sạch được, thôi thì mượn quần áo của nó vậy, còn của anh thì gói lai đem về nhà giặt.

Tắm rửa xong anh muốn xem nó lại lần cuối trước khi về, thì anh thấy nó đã được thay áo, trên chán đã được đắp cái khăn lạnh và bát canh vẫn còn bốc khói. Anh nghĩ thằng này sướng thiệt ít ra nó cũng có một bà giúp việc tốt bụng như thế, anh cười bảo nó, mặc dù nó vẫn còn ngủ, nên chắc là nó cũng chẳng nghe được anh nói gì.

_ Cố lên Tú ạ, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi, nhanh khỏe lên nhé để còn đi làm, nhiều việc đang chờ mày đó..!!

Thế đấy tất cả những gì anh có thể an ủi thằng bạn là khi nó đã ngủ như chết, anh nghĩ chỉ như thế này thì may ra mình còn thốt nên lời, chứ nó mà thức thì mình chịu, anh vốn là người không giỏi ăn nói mà.

_Thoa, đừng bỏ anh mà, anh xin em đấy...!! Tú hét lên trong mơ.

_Thoa...!!!

Khoa thở dài, xem ra thằng này vẫn còn yêu vợ lắm, biết bao giờ vết thương trong lòng nó mới lành đây, thôi thì để cho thời gian vậy, mà cũng đã quá khuya rồi mình phải về.

Khép cửa lại, anh đi ngang qua gian bếp thì thấy bà giúp việc lại đang nấu cái gì đó, anh bảo bà.

_ Tú nhờ bác nhé, cháu về đây...!!

_ Vâng, cậu cứ yên tâm, tội nghiệp cho cậu ấy quá...!!

Bà ra mở cổng cho anh, khỉ thật anh nghĩ bây giờ mình đón xe nào để về đây, cuối cùng anh chọn đón xe ôm về nhà, chả tiền cho anh ta xong khi đến nơi thì cũng tối quá rồi, anh thở dài, kiểu này thì bố mẹ và con Hồng đều đã đi ngủ cả.

Vừa tắm anh vừa nghĩ đến chuyện của thằng bạn tối hôm đó, anh cảm thấy thương cảm cho nó, nó đã theo đuổi con Thoa suốt 8 năm để rồi kết hôn được 2 tháng thì con kia phản bội nó, tình yêu đã trải qua từng ý năm mà còn như vậy trong khi mình chẳng có cái gì thì yêu với đương và kết hôn với ai..??

Khoa còn đang ngẫm nghĩ và hồi tưởng lại thì...

_ Khoa, xong chưa con sao mà lâu thế...?? Tiếng của bà Hoa.

Khoa lẩm bẩm " Giờ hành quyết tới rồi".

_ Dạ, con xong rồi mẹ ạ..!!

_ Nếu thế thì còn không mau xuống..!! Bà Hoa hét.

_Vâng...!!

Bây giờ tâm trạng của anh giống như là đang chờ kết quả thi vậy, mẹ anh ăn từng đũa nhỏ, thỉnh thoảng bà lại nhìn anh một cái, còn ông Hùng thì khác, ông chỉ quan tâm tới mấy cái tin tức trên báo, vì ông đang ngồi trên xô pha phòng khách đọc báo mà, con Hồng thì nó đang viết cái gì trên lầu, hai người đã ăn cả rồi chỉ còn lại anh và mẹ mình.

Anh nghĩ cái không khí căng thẳng này đã làm cho dạ dày anh co lại nên anh không nuốt được bao nhiêu, anh ăn chỉ hai đũa là anh buông xuống, anh bảo:

_ Con no rồi, mẹ ở lại ăn tự nhiên..!!

_ Ờ con ra phòng khách chờ mẹ..!! Bà Hoa nhẹ nhàng bảo.

_Vâng..!!

Ra đến phòng khách Khoa ngồi đối diện với ông Hùng, anh hỏi:

_Ba vẫn chưa đi nghỉ à..???

Ông Hùng nhìn mặt thằng con trai ông cười bảo:

_ Thế nào con hôm nay mẹ con lại nhớ "chuyện cũ" hả..??

Khoa chán nản nói:

_ Vâng, con đang rầu cả ruột đây...!!

Nhìn ông Hùng như cầu cứu anh bảo:

_ Bố có cách nào cứu con không..??

Ông Hùng chả lời một cách bí mật.

_ Cách thì có mà sợ con không theo thôi...!!

Khoa hồi hộp hỏi:

_Cách gì hả bố..!!

Ông mỉm cười một cái, quay ra uống một ngụm cà phê rồi ông mới nói:

_ Nghe lời mẹ con lấy vợ là xong...!!

Bố làm cho con muốn rớt cả tim ra vì tò mò, bố bảo thế thì còn nói làm gì...!! Khoa giận dỗi nói.

_ Vậy thì con nghĩ thử xem có cách nào khác đâu...??? Ông Hùng giải thích.

_ Vâng, nhưng mà...!!! Khoa bí không biết nói thế nào nữa.

Ông Hùng bỏ tờ báo sang một bên, ông nhìn thằng con trai của mình, đúng là nó đẹp trai thật, nhưng tại sao đến từng tuổi này rồi mà nó lại không muốn lấy vợ sinh con đẻ cái nhỉ, bạn của nó thì thằng nào cũng đã thành gia thất hết cả rồi, thế mà nó cũng chẳng có gì vội vàng cả, nó không thấy là mình đã sắp già đến nơi rồi hay sao, tuổi của nó càng lớn thì mình cũng gần với cái chết, mình phải làm cách nào để thay đổi được suy nghĩ của cái thằng này nhỉ...???

Ông Hùng còn đang suy tính thì bà Hoa ra, bà ngồi cạnh ông, cánh tay vẫn còn ướt chắc là bà vừa mới rửa bát và dọn dẹp xong, bà nhìn hai bố con, hình như bà không vội nên bà bĩnh tĩnh lấy cho mình một ít đá trong tủ lạnh, một chai rượu và ba cái ly, đặt nó xuống bàn, bà mở nắp, bà từ từ rót rượu ra đầy ba cái ly ấy, xong xuôi đâu đấy bà quay lên bảo:

_ Chúng ta uống chứ..!!

Hai bố con ông Hùng quan sát từng cử chỉ của bà Hoa mà không hiểu ra làm sao cả.

Khoa thì cứ tưởng mình sẽ bị mẹ hạch tội đến nơi, con ông Hùng thì lại nghĩ mình phải tìm cách nào đó vừa an ủi cho bà vợ vì cái ước muốn kia, và làm cho Khoa tỉnh ra để mà còn lấy vợ, nhưng có phải là hai bố con ông đang nhầm lẫn không..??

Thấy hai bố con ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn mình, bà gắt:

_ Sao không còn uống đi, nhìn cái gì nữa...!!!

Ông Hùng và Khoa thấy thế, vội vàng hai người cầm ngay lấy một ly rượu trước mặt, đưa lên môi uống một ngụm, ngon thật vừa lạnh lại vừa thơm, sảng khoái quá.

_ Ngon...!! Ông Hùng sung sướng nói.

_ Rượu ngon..!!! Khoa nói theo.

Chờ cho hai người dứt, bà Hoa mới giương mắt lên nhìn hai bố con hỏi:

_ Hai người có biết hôm nay tôi muốn nói gì không...??

Ông Hùng nghĩ cái bà này rõ thật là bắt bí người ta không bằng, tôi có phải là thánh đâu mà biết đươc bà nghĩ cái gí, đúng là chơi khó nhau mà.

Còn Khoa thì sợ nhỡ mẹ mình lại ra độc chiêu để ép anh nữa thì tiêu, không biết chiến thuật mà mẹ sẽ dùng với mình là gì nhỉ...??Hai bố con hai ý nghĩ khác nhau nhưng đều tò mò muốn biết, xem ra bà Hoa rất giỏi trong chuyện này, bà thích làm cho người ta phải căng ra để mà nghe bà nói, như thế mới hấp dẫn chứ.

_ Bà nghĩ gì ai mà biết, nói gì thì nói đại đi làm cho người ta chết vì chờ...!!! Ông Hùng sốt ruột nói.

_ Có chuyện gì hả mẹ...!! Khoa cũng hỏi theo.

Bà Hoa không nói vội, bà nhấp từng ngụm rượu một, mặt mà đầy thỏa mãn, chắc là bà đang nghĩ đến cái gì đó hạnh phúc lắm, nên trên mặt bà mới biểu hiện hết ra như thế.

Ông Hùng và Khoa thì căng mắt ra mà nhìn, hai người có cảm tưởng là mình đang ngừng thở, thậm chí họ có thể nghe được cả tiếng tim đập của nhau, họ đang ở giai đoạn quan sát địch thủ hay sao ấy.

Cuối cùng thì cái giờ chờ đợi trong thấp thỏm cũng qua, bà Hoa nói luôn:

_ Chiều mai tôi mời bạn của tôi tới nhà mình chơi, nhưng mà thấy bất tiện quá nên chúng ta đi ăn nhà hàng..!!

_ À...!!! Cả ông Hùng và Khoa đều đồng thanh lên tiếng.

_ Thế mà bà làm cho tôi tưởng là có chuyện gì, cái bà này rõ thật...??? Ông Hùng tức vì bà Hoa làm cho ông hụt cả hơi vì tò mò.

Bà mỉm cười không nói, hình như chuyện đâu chỉ đơn giản có thế, nhìn ánh mắt bà Hoa là biết.

_ Mà bà bạn của bà tên là gì nhỉ...??? Ông Hùng hỏi có vẻ quan tâm.

_ Bà ấy là Thu Trang, ông quên rồi à, cô bạn thời phổ thông của tôi mà có lần đến nhà mình chơi ấy...!!

_ Lạ nhỉ, tôi tưởng cô ta đang ở bên Đức cơ mà, sao lại đến nhà ta chơi được....??? Ông Hùng hỏi.

Bà Hoa giải thích:

_ Nó mới về nước được bốn hôm rồi, hôm qua nó gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, mà cũng đã hơn 10 năm rồi còn gì, tôi và nó không gặp lại nhau nên tôi mới có ý này..!!

_ Bà nói như vậy cũng đúng, nhưng bạn của bà tôi nhất định phải đi hay sao...??? Ông Hùng hỏi.

_ Tất nhiên rồi, bạn của vợ thì cũng như là bạn của chồng mà..!! Bà nói với cái giọng hờn dỗi. Khoa ngồi nghe bố mẹ nói anh chẳng hiểu gì cả, chỉ vì cô bạn của mẹ anh về nước mà bà gọi anh ra đây, làm cho anh chờ nãy giờ, anh nghĩ hôm nay lại bị mẹ anh quát hay mắng nữa chứ, may quá, thôi thì mình chuồn về phòng đây, có một đống công việc đang chờ mình, mẹ mình đúng là chơi ác, làm cho mình lo lắng chết đi được, cứ tưởng ngày tận thế đến nơi.

Khoa chưa kịp mở miệng xin phép lên phòng thì...

_ Khoa và con Hồng hôm ấy cũng phải đi...!!

_ Tại sao thế hả mẹ, bố mẹ và em Hồng đi được rồi, sao nhất định phải có cả con...??? Khoa cãi.

_ Vì chuyện này liên quan tới con mà...!! Bà Hoa giải thích.

_ Tại sao lại liên quan tới con, bạn của mẹ chứ có phải bạn của con đâu, mà con cũng có gây gì thù oán đâu mà phải gặp để giải thích...!! Khoa tức nên nói bướng.

_Thằng kia mày ăn nói thế hả, tao bảo mày đi thì mày phải đi...!!! Bà ép Khoa.

Khoa thấy mẹ mình vô lý quá, sao bà lại bắt anh đi làm cái chuyện này chứ, đúng là bực cả mình, mai chủ nhật mình muốn được ở nhà ngủ, khó khăn lắm mới có một buổi mà mẹ mình lại không hiểu cho, tự dưng bắt mình đi gặp một bà lạ hoắc, cứ cho là mình đã gặp bà ta đi thì lúc đó mình cũng còn quá nhỏ có nhớ gì đâu, thật là hết biết.

Thấy thằng con trai thừ người ra không nói gì, bà lại càng điên tiết, bà quát:

_ Thế nào mày có đi không..???

_ Nhưng ít ra mẹ cũng phải cho con biết lý do chứ...!! Khoa cũng tức nên hơi to tiếng.

Mặt bà Hoa tươi lên bà hỏi:

_ Con còn nhờ con bé Đoài chứ...???

_ Đoài là ai...??? Anh thờ ơ hỏi.

Bà Hoa muốn tức hộc máu khi nghe thằng Khoa nó trả lời, cái thằng chết tiệt này, ngay cả con bé đó mà nó cũng quên. Bà gắt Khoa:

_ Con bé nhà bác Trang chứ còn ai nữa, không phải lúc bé hai đứa hay chơi với nhau à...???

Khoa cố nhớ xem cái con bé Đoài này là ai, à thì ra là con bé đó, anh nhớ lúc mình còn nhỏ hay bị con bé đó đánh, anh đường đường là một thằng đàn ông thế mà bị một đứa con gái tối ngày nó bắt nạt anh, anh đã bị nó đánh không biết bao nhiêu lần, nhưng không lần nào anh dám méc bà Hoa cả, anh sợ bà sẽ chê cười anh, cái vết sẹo ở chân của anh cũng là do con nhỏ đó... Nhớ đến đầu thì anh sợ đến đó, ấn tượng cho con nhỏ đó quá lớn với anh thì phải, không biết bây giờ cô ta thế nào, có khi trở thành ác quỷ rồi cũng nên, ai cũng được nhưng mà cô ta thì không. Con bé ác độc đấy hả, mẹ đi mà đi một mình...!! Khoa hét lên.

Tự dưng anh cảm thấy tức nên anh cũng tức luôn cả bà Hoa, ai bảo mẹ anh bắt anh phải đi gặp con nhỏ đó làm gì, nhớ lúc nhỏ anh vẫn thường hay gặp ác mộng vì con nhỏ đó, nó đã đẩy anh ngã xuống cái hố có gai, làm cho bị xước một bên chân, cái vết cào xâu hoắm ấy đã gây ra cho anh vết xẹo thế này đây, từ đó anh đâm ra sợ, anh luôn tìm cách tránh mặt nó, cho đến khi nó đi theo bố mẹ nó ra nước ngoài sống thì anh cũng quên nó luôn, không phải là anh cố quên nó.

Bà Hoa quát:

_ Mày không đi cũng không được, con gái người ta ngoan hiền, xinh đẹp và đoan trang như thế, vậy mà mày dám chê bai người ta là sao...???

Ông Hùng cũng không hiểu nên cũng nói vào:

_ Khoa, con cũng hơi quá đấy, thôi nghe lời mẹ mai đi gặp người ta đi...!!

_ Nhưng...!!

Bà Hoa điên tiết nghĩ dù có phải dùng xe tải để lôi nó đi bà cũng sẽ làm.

_ Mày còn cãi nữa hả, nói cho mày biết mẹ đã quyết rồi, mà tao với bà ấy cũng đã bàn đến chuyện của hai đứa, mày nên chuẩn bị đi là vừa...!!

_Cái gì...!!

Khoa quát to lên, anh không còn tin vào tai mình nữa, chỉ gặp cô ta thôi anh đã có cảm giác khủng khiếp rồi, người anh có bao nhiêu cái lông thì nó đều đang dựng đứng lên cả, thề mà phải sống với cô ta cả đời ư...?? Trời ơi, thà là con chết, anh nghĩ mình nên đào sẵn cho mình một cái huyệt, vì anh không chết vì tức mẹ mình, cũng bị con nhỏ chết tiệt kia nó hại chết, mặt anh buồn như đưa đám vậy.

_ Sao mẹ lại tự dưng quyết định cuộc đời của con vậy, mà có biết làm như vậy là gia trưởng lắm không..?? Khoa ức quá nên hét mẹ anh lên như thế.

Còn bà Hoa cũng tức nhưng bà bình tĩnh bảo:

_ Đấy là tại mày, ai bảo không chịu đi kiếm vợ, nên tao mới phải đi kiếm hộ cho mày...!!

_ Con đã nói là để từ từ rồi mà..!! Khoa cãi.

_ Thế bao giờ hả thằng kia...!! Bà Hoa quát.

Khoa bí quá anh chẳng biết chả lời mẹ anh như thế nào cả, không lẽ lại hứa cuội nữa, đúng là bị ép vào đường cùng mà.

Thấy thằng con trai hết đường cãi, bà mỉm cười, cho mày chết con ạ, mày tưởng là có thể đấu được với mẹ của mày à.

Ông Hùng ngồi nghe hai mẹ con đấu đá nhau vừa buồn cười vừa bực, không biết ông là cái gì nữa, nhưng thấy bà Hoa thỏa mãn ông cũng vui vẻ, nếu không tí nữa đi ngủ ông lại phải làm cái thùng rác cho bà ấy xả thì khổ.

Khoa biết có cãi thêm cũng vô ích có khi còn bị chửu thêm cho nữa thì khổ nên anh bảo:

_ Con xin phép lên phòng..!!

_ Đi thì đi, nhưng mà mày nhớ là mai phải tới, để tao và gia đình bên kia mà bị mày cho leo cây thì mày chết với tao..!! Bà Hoa đe dọa.

_Vâng..!!

Nghe Khoa chả lời, bà cũng nguôi giận phần nào, bà bảo:

_ Thế là tốt, thôi khuya rồi đi ngủ đi...!!

_ Chúc bố mẹ ngủ ngon...!!

_ Ừ, con cũng thế...!! Ông Hùng bảo.

Khoa thiểu não đi về phòng, anh nghĩ thế là hết, anh định ngủ một giấc nhưng nằm mãi mà không ngủ được, định sang con em nói chuyện thì thấy nó đang hý hoáy ghi ghi chép chép cái gì đấy, nghĩ thế nào anh lại thôi, anh đi về phòng mình lấy tài liệu ra đọc và ký nốt cho xong cái hợp đồng, anh cũng như con Hồng thức đến gần sáng luôn, nó thì phải thức khuya do bắt buộc, còn anh muốn thức khuya vì quên.

Thế mà nào có được yên, mới sáng ra con Hồng nó lại chơi anh như thế này, tối hôm qua anh ước giá mà anh bị cảm hay ốm đột xuất thì may, anh chẳng còn tinh thần nào để gặp gia đình của con bé độc ác đó hôm nay cả.

_ Mày muốn gì hả con kia...?? Anh tức quá nên quát nó.

_ Em chỉ muốn tắm nhờ thôi mà...!! Hồng nài nỉ.

_Sao mày không về phòng mày mà tắm, sang đây làm gì..??? Khoa lên giọng.

_Anh có ngu quá không hả, nếu mà bình thường thì em thèm vào nhờ anh...!!

Nghe nó xài xể một hồi, lại cộng thêm cú đá của nó nữa, anh tức quá lấy tay cốc hai cái rõ đau vào đầu nó, anh bảo:

_ Biến, mày đừng có nghĩ đến chuyện nhờ tao, sang phòng bố mẹ mà dùng nếu không thì ra nhà tắm công cộng..!!

_Anh...!! Con Hồng tức quá hét.

_ Đúng là đồ nhỏ mọn..!! Nó rủa anh.

_ Mày bảo ai hả...!! Khoa quát.

Khoa chuẩn bị dơ tay lên đánh nó thì nó lại la to lên:

_ Mẹ ơi....!!!

_ Lại có chuyện gì nữa thế hả...?? Bà Hoa quát lên.

_Dạ, không có gì đâu...!!! Khoa cố dấu.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh nó, Hồng thích chí mỉm cười thật tươi, he he he... cho anh chết, thế nào có cho bổn cô nương tắm nhờ không hả, biết từ chối cô nương đây lãnh hậu quả như thế nào chưa....???

Khoa thì chỉ muốn cho con em gái trời đánh của mình mấy cái tát thôi, sao xố của anh khổ thể nhỉ, mà anh hình như không hợp với đàn bà thì phải, hết bị mẹ rồi đến em gái nó hành, anh nghĩ tình trạng này mà cứ diễn ra mãi thì anh chỉ có nước phải bỏ nhà ra ở riêng thôi, nếu sống ở đây nữa làm sao mà anh chịu nổi.

_ Còn ngẫm nghĩ cái gì nữa, có xê ra cho người ta vào không...?? Con Hồng ra lệnh.

Anh lấy tay chống vào cửa phòng và bảo Hồng:

_Tại sao tao phải cho mày vào, nên nhớ đây là phòng của anh mày nhé...!!

Hồng nhìn anh nó lắc đầu thương hại, anh ta đúng là dại, mình mà lại đá thêm cho hai cú nữa thì đừng có trách, đây đang bực mình chuyện của con Loan và cái tên Quân chết tiệt, hắn gọi cho mình suốt và nhắn tin gì mà mình đọc thấy ớn luôn, cái tên anh trai này đúng là không biết tránh ổ kiến lửa hay sao thế nhỉ, mình phải hành anh ta cho bõ tức, hứ, bọn đàn ông thật phiền phức.

Hai anh em nhà này đúng là giống nhau thật, anh thì ghét đàn bà, còn em thì ghét đàn ông, kiểu này chắc chúng nó định cho ông bà Hùng phải khổ, hay sầu não mà chết vì lo lắng cho chúng nó mất.

_ Anh có muốn chết không hả, sao còn chưa tránh ra...!! Hồng quát.

Khoa vênh vênh cái mặt lên như đang trêu tức nó, anh đúng là dại mà , con Hồng nó chẳng nói chẳng rằng nó bồi thêm cho anh nó một quả nữa vào bụng, Khoa gập người lại vì đau, còn con Hồng nó chạy biến vào phòng.

_ Mày.... Mày...!! Anh đau quá nên chỉ nói được lắp bắp.

Còn Hồng trước khi tắm nó không quên ném cái điện thoại ở giường của anh Khoa nó, vì Hồng sợ không dám mang nó vào phòng tắm, nếu lỡ nó bị dính nước mà hỏng thì khổ, dù sao đó cũng là món quà mà ông bà ngoại của nó mua cho, nó nghĩ mình phải nhanh giải quyết hết mọi chuyện mới được, nó muốn về quê ngay, nó nhớ ông bà ngoại của nó quá.

Trong khi nó đang hát say sưa trong phòng tắm thì anh của nó cũng đã gần hết đau, cố lê cái thân vào phòng, Khoa nằm bệt luôn xuống giường, anh vừa buồn vừa tức, cả hai như đang gào xé trong lòng anh, anh ghét con nhỏ em của mình quá, và anh lại giận cả mẹ mình nữa, mà sao lần này bố lại không bênh mình nữa nhỉ, đúng là bị cả nhà tẩy chay mà. Xoa xoa hai cái vào bụng, anh đói quá, từ tối hôm qua tới giờ bao nhiêu chuyện không đâu nó cứ xảy ra với anh, lấy tay ôm đầu, anh nghĩ mình cần phải ngủ thêm.

Nghe tiếng hát của con Hồng vọng ra từ phòng tắm, anh lẩm bẩm:

_ Đúng là con nhỏ vô tâm mà, trong khi anh nó buồn nẫu cả ruột, thế mà nó lại ca hát vui vẻ như thế, tắm thì tắm đi, hát với chả hò, điếc cả tai...!

Chịu hết nổi, Khoa bật dậy anh đi về phía phòng tắm, Anh lấy chân mình gõ gõ hai cái vào cửa, anh bảo:

_ Con kia, mày tắm thì tắm đi, mày có thể im mồm cho anh mày tĩnh dưỡng không hả, nghe mày quát nãy giờ tao đã điếc cả tai rồi, bây giờ mày lại hát cái giọng vịt đực này nữa thì ai mà chịu nổi...!!

Đang thổi bọt xà bông cho nó bay, con Hồng nghe anh Khoa của nó nói với cái giọng khó ưa đó, nó lẩm bẩm:

_ Hừm, anh không nói thì em còn im, anh mà nói lên như thế thì đây cho anh biết.

" La la la la, con chim xinh xinh.........."

Nó còn hát to hơn cả lúc nãy, Hồng định ca cái điệp khúc ấy đến lúc nó tắm xong thì thôi, nó muốn làm cho anh trai của nó điếc tai luôn, nhưng mà giọng hát của nó thì đâu phải vậy, nó được mệnh danh là hát hay nhất trường, ít ra thì nó cũng đã đoạt rất nhiều giải thưởng cho năng khiếu nghệ thuật, anh Khoa của nó bảo nó như thế chẳng qua là do anh nó quá buồn chán và thất vọng, nên không có tâm trí nào mà nghe, thấy đùa như thế cũng hơi ác nên nó dừng hành động trẻ con của nó lại, nó tập trung vào tắm và thỉnh thoảng có tiếng lóp bóp, nó đang nghịch bong bóng xà phòng.

Không còn nghe tiếng nó hát nữa, Khoa nghĩ con nhỏ này cũng biết điều đấy, nhưng mà bao giờ anh mới thoát được nó nhỉ, đúng là bó tay, sao mình lại có một cô em gái nghịch như quỷ, tính tình thì như con trai, ăn nói thì lúc nào cũng chỉ có quát và hét lên, nó mà gặp anh không mai mỉa thì cũng là nói móc, anh đúng là hết cách với nó, mà mẹ thì lại cứ bênh nó chằm chằm, ai đời như anh là con trai trong nhà mà chả có giá trị gì cả, anh đang ghen tị với nó thì có tiếng chuông điện thoại, hình như không phải là máy của anh, mà là máy của con Hồng, nghe cái bài hát trẻ con này là anh biết, đã lớn rồi mà, cài nhạc chuông cũng chỉ toàn bài mẫu giáo, quái nó vứt ở chỗ nào nhỉ...??

Tìm mãi anh mới thấy được cái điện thoại của con Hồng, mà sao nó lại để ở đây, mở cái nặp gập ra anh dí nút màu xanh, anh áp tai vào máy thì...

_ A lô, có phải Hồng đấy không...??

Khoa ngạc nhiên sao lại có giọng của một tên đàn ông gọi cho con em mình nhỉ, mình tưởng con Hồng nhà mình suốt ngày quanh quẩn bên con Loan thôi thì làm sao có bạn khác giới được, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy có tên đàn ông nào gọi điện thoại hay đến nhà rủ nó đi chơi cả, ngoài những thằng bạn học trong lớp của nó mà anh biết ra, còn giọng của tên này thì anh chưa nghe bao giờ nghe thấy, hay là bạn trai của nó, nhưng mà không phải thằng Quân mới là người yêu của nó hay sao...??, anh nhìn lên màn hình thì hiện lên cái tên Tuấn "Ác Quỷ"

Xem xong anh cũng phải giật mình, sao con em mình nó ghi tên của ai mà khiếp thế nhỉ...?, anh phải hỏi cho ra lẽ mới được.

_Xin hỏi ai đấy..??

Khoa chờ đầu dây bên kia chả lời mình mà cũng cảm thấy hồi hộp, nếu như thằng này mà là bạn trai của nó nữa, thì con nhỏ nhà này đúng là hết biết, trong khi anh nó chẳng có ai thì nó lại chơi nguyên hai thằng, ha ha ha ......hay thật, bố mẹ mà biết thì.......

_Xin hỏi đây có phải số của Hồng không...??

Cái thằng này rõ là vô duyên gọi cho người ta rồi, có gì thì nói đại đi hay là nó thấy mình nghe máy nên nó mới tưởng lầm.

_ Đúng rồi, mà anh là ai...??? Khoa hỏi.

_ Tôi là....!!

Đến bực cả mình, chắc thằng này bị dở hơi rồi, nó ngay cả là ai cũng không biết, thế mà dám gọi điện làm phiền mình, chắc đây không phải là bạn trai của con Hồng, nhưng mà anh ta là ai nhỉ, thôi quan trọng quái gì, đó là chuyện của con Hồng, mình phải xạc cho anh ta một hồi cho bõ tức, ai bảo anh ta gọi đúng lúc mình cáu làm chi, mà anh ta lại là bạn của con Hồng nữa.

_ Này anh kia, anh đang trêu tức tôi đấy, gọi điện cho người ta thì cũng phải cho người ta biết mình là ai chứ, bộ bị điên hả..?? Khoa quát.

Thật là hả dạ, ha ha ha... cho anh chết, tôi nói thật đừng có ngu mà đi thân với em gái tôi, anh có biết nó hay là không biết, tôi cũng chẳng quan tâm, mặc xác anh.

Đó là lúc Tuấn gọi điện cho Hồng, thật tội nghiệp cho anh đang héo khô ở trong lòng thì lại đi dây vào anh em nhà này.

Đúng lúc đó con Hồng cũng tắm xong nó thấy anh nó đang cầm điện thoại của mình, mà cái vẻ mặt thì có vẻ sung sướng thỏa mãn lắm, nên tò mò nó hỏi:

_ Ai gọi cho em đấy...??

Khoa nhìn thấy nó là tức nên anh bảo luôn:

_ Ai mà biết, anh nghĩ là cái thằng điên nào đấy..!!

Hồng cũng định lấy lại cái điện thoại xem ai gọi cho mình, nhưng nghe anh nó nói là đàn ông thì nó sợ quá, biết đâu là tên Quân hay là tên Tuấn thì sao, nên nó bảo anh nó:

_ Nếu thế thì anh cúp đi còn để đó làm gì...???

Khoa ném cái điện thoại của con Hồng sang bên cạnh mà quên không bấm nút đỏ nên mới có chuyện khôi hài xảy ra.

Khoa đứng dậy anh đi vào phòng tắm thì trời ạ, con nhỏ em gái của anh nó dùng xong nó cũng không khóa nước, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt, và xà bông tắm của nó vứt lung tung, vừa bực mình vừa tức, anh phải nhặt và quén gọi chúng sang một bên, xong đâu đấy anh cũng rửa mặt mình cho tỉnh ngủ.

Bước ra cửa phòng tắm thì anh một chút nữa thôi là ngã xuống nền nhà, rõ khổ gạch thì là gạch bông, vừa chơn lại vừa bóng mà cái con em chết tiệt của anh, tóc của nó lại đang rõ nước ròng ròng thế kia, thế có tức không chứ.

Khoa lôi nó vào phòng tắm anh bảo nó:

_ Dẹp hết đồ của cô về, và chuẩn bị lau sàn nhà cho tôi..!

_Tại sao em phải lau...??

Chỉ mấy cái vũng nước mà con nhỏ này tạo ra anh bảo:

_ Đã nhìn thấy chưa, còn không biết điều mà làm đi.!! Khoa quát.

Nó định vênh cổ lên cãi anh nó, nhưng mà anh nó nói đúng, thôi thì lau đi vậy, nó tìm cái giẻ lau nhà, nhưng mà bà Hoa lại để nó ở nhà kho rồi, bây giờ mà xuống lấy thì nó không muốn nên:

_ Anh à để lúc nữa em lau được không..?? Nó ngọt ngào bảo.

Có lẽ nghe cái giọng của nó nên anh cũng đã hơi xiêu lòng, nhưng mà trong đầu anh nghĩ phải quát lên cho nó biết, nếu không lần sau nó mà tái phạm nữa thì tiêu đời mình rồi còn gì, lúc nãy mình mà không nhanh chân thì thế nào... anh đang hình dung ra cảnh cả người bị quấn đấy băng, hay là bị bất tỉnh nhân sự, kiểu đó thì chỉ có nước dọn vào bệnh viện ở luôn, giọng của anh bảo nó có lúc trầm có lúc bổng.

_ Ừ, Nhưng mà em tắm phải lau người và tóc đi chứ, sao lại để ướt nhẹp thế này...??

Đoạn đầu thì anh nhẹ nhàng với nó ra vẻ là một người vị tha, nhưng đoạn sau thì anh gắt lên, anh muốn cho nó nhớ lần sau mà chừa, đúng là đồ hậu đậu, chỉ mình nó chết thôi, tại sao nó lại muốn lôi cả mình vào nữa, con ranh con...!!

Hồng nghe anh mình nói mà tức điên lên, hứ, cứ tưởng anh ngon ăn lắm, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi, thế là với một cái giọng không kém nó cũng quát luôn anh nó:

_ Kệ người ta, ai khiến anh mà anh mắng hả...???Hồng và anh nó chạy lòng vòng quanh cái phòng, bà Hoa đi ngang qua cửa nghe thấy thế chỉ còn nước thở dài, đến là mệt với hai cái đứa này đánh nhau chán rồi lại đùa nhau không ra làm sao cả, bà lắc đầu bỏ xuống lầu, bà cần nấu bữa sáng cho cả nhà.

Khoa túm được Hồng, anh định dơ tay lên đánh nó, nhưng anh sợ nó lại dở chiêu cũ ra, anh mà phải nghe mẹ anh ca bài ca vào sáng sớm này nữa thì còn đâu cuộc đời của anh, tối hôm qua là đã đủ lắm rồi, vì thế thay vì đánh nó thì anh lấy tay cù ni nó làm cho nó cười lên sặc xụa.

_ Đừng mà, nhột em ha ha ha...!!

Họ cứ diễn như thế mà quên mất cái điện thoại của mình, cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa kết thúc, hai anh em đùa nhau, cười lên sung sướng, con Hồng nó bị anh nó làm cho phát điên lên vì cười, nó ngã cả ra giường, anh nó cũng không tha, anh nghĩ mình phải làm cho nó khóc lên xin anh tha thì thôi, tiếng cười của con Hồng trong trẻo quá mà cái điện thoại của nó thì lại ở ngay bên.

Nếu nó mà biết có người đang nghe nó nói và đang nghe nó làm gì thì nó sẽ không làm như vậy hay ít ra nó cũng tắt máy đi, xem ra cái xố của nó đúng là khổ, bị mọi người hiểu lầm là bạn gái của Quân, rồi thành vợ của anh ta, bây giờ nó lại bị anh chàng Tuấn hiểu lầm nó là một con người xấu xa, anh ta đang nghĩ nó là quỷ đội lốt thiên thần, có lẽ càng ngày anh ta càng khinh ghét nó, trong khi nó vẫn cứ vô tư cười đùa, vì nó là như thế mà. Lái xe một hồi mà vẫn chưa đến được nơi mà thằng Đăng nó bảo, Tuấn đã bực cả mình, đã vậy giao thông lại như thế này, thế thì bao giờ mình mới thoát ra được đây, thôi thì gọi điện cho thằng Đăng bảo nó chờ thêm vậy, nếu không tí nữa tới nó lại cho anh ăn chửu thì khổ.

Rút cái điện thoại trong túi áo ra, anh bấm số của nó, cho máy áp lên tai, anh chờ, quái nhỉ rõ ràng là có tín hiệu mà sao thằng này nó lại không bắt máy.

Anh phải gọi lại hai ba lần như vậy thì nó mới chả lời anh.

_ A lô, Tuấn hả, mày đến đâu rồi...???

_ ..........???

_ Cái thằng kia, mày câm hả, tao hỏi sao mày không chả lời...???

_ Dạ, chẳng qua là con nghĩ bố đang làm gì, hay là đang ngắm ai mà con gọi cho bố nãy giờ bố không bảo con thế nào...?? Anh mai mỉa.

Có lẽ nó bị xốc hay sao mà một lúc sau nó mới bảo anh.

_ Con ngoan, bố đang hít gió ở đây, mà mắt bố thì đang nhìn mấy em phục vụ, con thông cảm...!! Nó cũng mai mỉa lại.

_ Cái thằng khốn kia, mày bảo ai thế hả...?? Anh tức quá nên quát lên trong máy.

_ Chứ không phải do mày gọi tao là bố à...!! Đăng chả lời.

_ Ha ha ha...!! Tiếng của thằng Đăng.

Tuấn tức nghẹn cả họng, nó nói đúng ai bảo anh ngu mà làm gì, tự nhiên lại đi gọi nó là "bố", cũng phải do anh tức nó quá mà, cái thằng chết tiệt.

_ À mà Loan về chưa...?? Đăng hỏi.

_ Mày nói cái quái gì thế hả, không phải là hai anh chị đi cùng nhau sao, mày chưa về thì nó làm sao mà về, đừng nói với tao là hai đứa giận nhau nên anh đi đường anh, chị đi đường chị đấy nhé..!!

_ Tao đâu có dảnh để mà làm điều ấy, bọn tao vừa chia tay vào buổi sáng thôi, hình như nó đi theo bạn nó đi đâu đó...!!

_ Mà nó đi theo ai..??? Tuấn hỏi.

_ Ai mà biết...!! Đăng chả lời.

_ Vậy mày ở đó làm gì, nó đi đâu chẳng lẽ nó không nói cho mày biết...??? Tuấn vặn.

_ Tao có gặp được nó đâu, nó nhờ người đưa cho tao một lá thư, và đưa luôn cả chìa khóa xe ô tô, nên tao cũng không biết...!!!

_ Thôi được rồi, con nhỏ đó chắc là đi theo bạn thôi, nó là đứa ham vui mà..!!

_ Ừ, tao cũng nghĩ vậy, mà mày đến nhanh đi, tao chán chờ đợi lắm rồi...!!

_ Biết rồi bố, con đang bị kẹt xe, bố chờ cho con chút...!! Tuấn lại mai mỉa.

_ Ha ha ha ... Con ngoan cứ từ từ mà đi nhé, nhưng mà đừng có bò ra đường, nếu không bố không biết sẽ làm gì con đâu...?? Cười chán nó đe dọa anh như vậy. _ Ừ...!! Nó cũng bảo anh như thế.

Cúp máy xong, anh ném nó luôn vào cái ghế bên cạnh đúng là bực cả mình, biết thế anh ở nhà ngủ cho xong, nhưng mà ở nhà cũng chết, anh chị mình thì cãi nhau, cái không khí như là có lửa ấy, anh sợ nó mà bùng lên thì mình cũng bị thiêu, còn không đi thì thằng Đăng nó giận, anh lôi nó bằng được về Việt Nam đã không có thời gian đưa nó đi đâu thì thôi, ngay cả việc này anh cũng không làm được thì.........

Chiếc xe ô tô đen bóng của anh nhích lên từng chút một, người đi đường càng ngày càng đông mà giao thông thì càng ngày càng tắc nghẹn, anh ngán ngẩm quá, lấy tay bật cái máy điều hòa, anh cần làm dịu bớt cái nóng lại, người anh đã lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ cứ cái kiểu này thì mình có thể ngủ được một giấc, nhưng mà ồn ào quá thì ai mà yên được, tiếng còi xe, tiếng máy nổ, rồi còn tiếng quát tháo nữa, sao họ không tha cho anh nhỉ, anh nghĩ hôm nay đúng là cái xố của anh nó không may, vừa sáng sớm ra anh đã chuốc bực vào mình rồi, bây giờ lại thêm cái bọn người này nữa, vớ lấy cái chai nước, anh mở nắp đưa lên miệng anh uống một hơi, anh cần phải điều hòa lại nhiệt độ cơ thể vì anh vừa nóng trong và nóng luôn cả bên ngoài.

_ Lan, chờ anh đã...!!

Tuấn đang uống mà cũng phụt hết cả nước ra ngoài, anh ho lên sặc xụa, sao lại có tên Lan ở đây, không lẽ cô ta về nước rồi, tim anh lại nhói lên, anh cố nhìn theo cô gái mà anh chàng kia đang gọi là ai, anh sợ nếu đúng là cô ta về thật thì anh sẽ điên lên mà chết mất, không phải là linh thiêng đến như thế chứ, anh vừa mới nhắc cô ta tối hôm qua thì hôm nay...

Nhưng anh đã lo quá xa, cô gái kia quay lại nhìn nhưng không phải là Lan mà anh biết, đó là một cô gái lạ, nhưng cô ta lại trùng tên với người đó, anh thở dài....

...........

(Tuấn hồi tượng lại buổi tối hôm qua)

Ông Toàn nhìn Tuấn trầm ngâm, ông nghĩ chắc là nó đang nhớ về chuyện cũ, ông định lên tiếng hỏi nhưng ông nghĩ mình nên về phòng thì hơn cứ để cho nó ở đây, chắc là nó cũng cần không gian riêng để thở.

Ông nhẹ nhàng đứng lên, ông đi mà Tuấn cũng không biết vì tâm trí anh đang để ở đâu đâu....

...

Tuấn bực cả mình, anh bỏ đi trước, mặc xác thằng bạn anh với con Lan, anh ghét nó kinh khủng, anh chưa thấy ai mà vô duyên và đáng ghét như con nhỏ này, ngoài bám anh ở trường ra ngay cả ở nhà anh nó cũng đến, anh không thể tin được là nó lại mặt dày đến như vậy, anh chán lắm rồi, anh ước có một nơi nào đó cho anh sống, chứ ngày nào cũng phải nhìn mặt con bé này thì .....

_ Chờ em với...!! Con Lan gọi với theo.

Đăng thì không vội, nó còn đi cất cái xe, mà nó nghĩ mình dây vào đôi tình nhân kia làm gì, bám theo họ có khi lại bị cho là kỳ đà cản mũi thì khổ, nhưng giá mà Đăng hiểu bạn của mình hơn thì lại khác...

Tuấn thấy lúc nào mình cũng phát điên, anh không học hành được gì cả, lúc nào đầu anh cũng căng lên như dây đàn, anh căm hận nó và cuộc hôn nhân này tại sao cha mẹ anh lại ép anh lấy cô ta, trong khi anh anh đâu có muốn, anh biết con Lan này nó không phải là người đơn giản, ngoài cái vẻ tỏ ra cố hiền lành thì nó là một con người đây mưu mô, hiểm độc, nhưng chẳng có ai tin anh cả, họ cho anh là làm cao, nên anh càng bị ghét còn nó càng được thích hơn. Không biết nó dùng cách nào mà một người khó tính như mẹ anh cũng xiêu lòng và trở nên yêu quý nó hơn cả anh, nó nói gì mẹ anh cũng nghe, còn anh thì chỉ có bị mắng, anh chán về nhà, nên lợi dụng thời gian phải thi anh ở luôn trên trường.

Anh thoát được mẹ mình, nhưng mà không thoát được nó, nó tìm đủ mọi cách để gặp được anh, anh tránh nó nhưng mà không thoát ngay cả bạn bè của anh nó cũng làm cho xiêu lòng, đi đâu anh cũng bị tẩy chay, anh mà có làm gì hay nói gì động chạm đến con bé đó thôi là anh chết.

Hôm nay anh cố tình đi sớm để làm nốt cái luận văn tốt nghiệp, chả gì thì anh cũng đã học xong 4 năm, anh lấy được hai bằng kinh tế cho mình, anh nghĩ tuy chưa phải là quá giỏi so với người ta nhưng anh cũng đâu có thua kém ai.

Thế mà lại phải gặp con bé trời đánh này, nó đúng là ác mà, làm tiêu tan hết cả cảm hứng của anh, sao nó không hiểu cho anh nhỉ, chuyện tình cảm thì làm sao mà ép được, hay là nó hiểu mà cứ tiến dô, anh đúng là mệt với nó, nhìn vào thì ai cũng bảo anh sướng lắm khi được con nhỏ này nó yêu hết mình, anh nghĩ nó chăm anh còn hơn chăm con, mà anh thì ớn nhất là như vậy, anh than trời... tại sao người lại không hiểu cho con, con phải làm gì để thoát khỏi nó đây, con phải làm gì...???

Nhưng mà nó có thật sự yêu anh đến như thế không...??

Lan ôm chặt lấy tay anh, nó vừa đi vừa mỉm cười với mọi người, ai cũng quay lại nhìn hai đứa, phải chúng nó đẹp đôi quá mà, nhìn anh chàng Tuấn gia đình vừa giàu có, vừa học giỏi lại quá đẹp trai, còn con Lan thì cũng sắc nước hương trời, nó cũng đâu có kém anh, nên họ khen cũng là phải, hai đứa là hot boy và hot girl ở trường mà.

Bọn con gái thì ghen tị với con Lan, còn bọn con trai thì ghen tị với Tuấn, hai đứa luôn là đề tài bàn tán của các bạn trong trường, chúng nó quan tâm đến diễn biến tình cảm của hai đứa này còn hơn cả tình hình kinh tế, hay chính trị.

Chủ nhiệm Dũng ở câu lạc bộ báo của trường luôn luôn đăng những tin nóng hổi của hai đứa, họ tranh nhau mua, tranh nhau đọc rồi còn đem ra mà bình phẩm, có khi chỉ vì những cái tin không đâu mà họ cũng đánh cả nhau, hết fan hâm mộ này lại tới cái fan kia.

Con Lan thì có vẻ tự hào lắm, nó luôn luôn vênh lên nhưng đứng trước mọi người thì nó lại dịu dàng, mỉm cười thật tươi, nên ai cũng thích cũng quý, và nếu ai mà lỡ động vào nó thì coi chừng... hàng tá fan kia sẽ cho kẻ đó biết tay.

Còn Tuấn thì khác anh chẳng quan tâm, cái anh cần là học, ngoài ra anh chẳng để ý đến chuyện gì cả. Anh nghĩ cái bọn fan phiếc kia thật là phiền sao họ không lo chuyện của họ đi nhỉ, quan tâm và xoi mói chuyện của anh làm gì, đúng là bực mình hết biết, anh nhiều lúc muốn xạc cho cái bọn vô công dồi nghề kia một trận nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, từ đó anh cũng chẳng để ý đến nữa, họ muốn viết gì thì viết, dán gì thì dán, anh chán chả buồn quan tâm. Thấy họ tò mò nhìn rồi nói nhỏ với nhau, mà cái con danh này nó lại ôm cứng anh thế này, anh cố gỡ nó ra, nhưng mà không xoay chuyển được tức mình anh quát:

_ Buông tôi ra cô lại đang giở trò gì thế hả...???

Tuấn còn chưa dứt lời thì...

_ Chụt...!!

Lan hôn một cái lên má của anh, anh đang định mắng cho nó một trận thì....

_ Cách...!!

_Đẹp lắm....!!

Đó là tiếng của chủ nhiệm Dũng, anh ta xăm xoi cái máy ảnh của mình, miệng anh ta nở nụ cười thật tươi, chắc là anh anh ta đã chụp được một bức ảnh đẹp, lại có tin nóng hồi về đôi tình nhân này rồi đấy, ha ha ha.. vui quá, mà hôm nay biết viết về chủ để gì nhỉ à, đúng rồi với cái tít "Nụ hôn nóng bỏng của đôi tình nhân", thì thế nào họ cũng đua nhau mua mà xem.

Trong khi Dũng mỉm cười thích thú vì anh ta đã hoàn thành xong cái nhiệm vụ và mụch đích của mình, thì Tuấn đơ ra không hiểu, tại sao con Lan nó lại luôn hành động như thế, chắc là nó lại muốn đánh bóng tên tuổi của nó đây, anh biết ngay mà, con thâm hiểm này nó lại dở trò ra với anh, tại sao nó luôn luôn lôi anh vào rắc rối thế nhỉ..?? nó lại muốn gì nữa đây, bọn con gái thì đã xúm lại để xem, chúng nó vừa ghen tị vừa mong mình được thay vào vị trí của con Lan bây giờ.

Con Lan thì mỉm cười hạnh phúc lắm, nhưng mắt của nó thì lại đang ánh lên cái gì đó, nếu ai có lỡ mà nhìn thấy thì cũng phải cố mà quay đi, nó long lên như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy, tại sao lại như thế...???

Lẽ ra nó phải hạnh phúc vì nó đã gần đoạt được mụch đích của nó rồi mà tại sao nó lại nhìn Tuấn với ánh mắt căm thù như vậy, nếu thế tất cả những gì mà nó đang cố làm là vì cái gì, chẳng lẽ là vì muốn trả thù anh, nhưng mà anh đâu có làm gì có lỗi với nó...!

Đó chỉ là ánh mắt thoáng qua rồi nó lại trở nên bình thường, mọi người bàn luận với nhau họ mong Dũng mau in báo ra cho họ đọc, anh ta đã đi xa rồi chắc là anh ta đang vội.

_ Cô...cô...!!

Tuấn chỉ còn biết nói lắp bắp như thế, anh không thể tin được là nó lại làm như thế với mình, mặc dù nụ hôn trên má hay trên môi là chuyện bình thường so với cái nước Mỹ này, nhưng anh không hề muốn có tí gì dính líu tới con nhỏ này cả, thế là lại có tin nóng hổi nữa cho họ đọc, anh lắc đầu, mình cũng chẳng muốn đôi co với cô ta làm gì, mình phải vào thư viện đọc sách cái đã.

_ Anh...!! Con Lan lại nũng nịu kêu lên.

Tuấn cố bỏ đi thật nhanh, anh không thể nào chịu nổi cô ta nữa rồi, nếu mà ở đây để làm cái bình cho họ ngắm và bình phẩm thì anh thà đi còn hơn, còn cái giọng nói kia của con Lan nữa chứ, ôi cuộc đời của tôi, còn gì là tươi đẹp nữa, mình phải mau tốt nghiệp rồi đi thật xa để sống mới được, lúc đó thì ai mà tìm được mình, phải cố chịu đựng.

Lan nhìn Tuấn bỏ đi xa trong lòng nó đang trào lên sự thỏa mãn

Đăng thì đã đến từ khi nào rồi, anh nhìn thấy hết nhưng mà sao thằng Tuấn nó có vẻ khó chịu thế nhỉ, tại sao nó lại không vui vẻ khi yêu con Lan, rõ ràng là hai đứa rất đẹp đôi, mà con Lan nó yêu thằng Tuấn như thế còn gì, đúng là cái thằng kiêu ngạo, mình phải đi theo nó và khuyên nó mới được, dù sao mình cũng đã lỡ hứa với con Lan là giúp nó nói hộ với thằng Tuấn rồi, mình là một người giữ lời, hai nữa mình cũng là bạn thân của nó nữa mình phải giúp nó thôi.

Vượt qua được cái sân trường rộng lớn này, Đăng cũng muốn bở cả hơi tai, anh cần tìm phòng thư viện, anh muốn nói chuyện với thằng Tuấn, mà nó có ở đó không, chắc là có thôi, vì nó ngoài sách vở ra thì còn biết cái gì nữa, nó đúng là sướng thật khi có con người yêu đẹp như thế, mà sao một thằng lạnh lùng như nó lại có nhiều con gái thích thế nhỉ, trong khi mình vừa đẹp trai, lại có tài ăn nói thế mà... xung quanh mình vẫn chưa tìm được ai như con Lan cả, đúng là thằng ngu có phúc mà không biết hưởng...anh rủa nó.

Thấy một thằng bạn đang đi lại anh hỏi nó:

_ John, mày có thấy thằng Tuấn ở đâu không...??

Anh bạn học nói với nó:

_ À, tao thấy nó lên thư viện rồi...!!

_Cám ơn mày nhé...!!

_ Không có gì..!

_Tạm biệt..!

_Chào mày...!

Đăng nghĩ biết thế mình không hỏi nó cho xong, nhưng mà làm như thế cho chắc.

Bấm cái thang máy lên lầu 3, Đăng đi về cuối hành lang, rẽ trái thì phòng có tên là thư viện hiện ra.

Mở cửa bước vào, Đăng thấy nó vắng tanh chỉ có hai ba sinh viên là đang cặm cụi ngồi đọc sách, mà cái thằng chết tiệt kia đâu nhỉ...??

Tìm đến hai ba cái kệ sách, cuối cùng Tuấn cũng tìm được quyển sách mà mình thích, anh ôm 10 cuốn trên tay đi về phía bàn mà mình vẫn hay ngồi thì thấy thằng Đăng nó đang đọc báo ở đấy, lạ nhỉ cái thằng này thì có bao giờ vào thư viện mấy đâu, nó mà vào đây, mượn xong cuốn sách là nó đi ngay, chứ có khi nào nó lại ngồi ở đây như thế này...

Đặt chồng sách xuống bàn, Tuấn quay qua nhìn Đăng hỏi:

_ Có chuyện gì hay sao mà hôm nay mà lại vào đây...???

_ À, tao có chút chuyện với mày...!!

Tuấn ngạc nhiên, có chuyện gì thế nhỉ, hay nó lại giận anh không đúng mình và nó có cãi nhau hay là đánh nhau đâu để mà có chuyện gì chứ, mình phải hỏi nó xem là chuyện gì..

_Mà có chuyện gì...??Đăng trầm ngâm một lúc mà cũng không nói làm cho Tuấn cảm thấy sốt cả ruột để chờ, bực mình quá anh gắt:

_ Thằng kia, mày có biết là tao bận lắm không hả, nếu không có gì thì mày biến đi cho tao còn phải học, đúng là đồ điên...!!

Đăng không nói gì cũng không phản bác lại, thằng Tuấn thấy vậy thì lắc đâu nó nghĩ cái tên này đúng là muốn ăn đấm đây mà tự dưng chạy vào đây bảo là có chuyện rồi thì nó câm luôn, mặc xác nó vậy mình đọc sách cái đã.

Hai người ngồi đó mà không biết rằng có một đôi mắt đang theo dõi mình, và đang nghe xem họ nói gì, cái Lan chứ còn ai vào đây, nó muốn tìm hiểu xem Đăng sẽ nói gì với Tuấn nên thấy anh hỏi John về Tuấn là nó cũng bám theo.

_ Tao chỉ muốn biết mày coi cái Lan là gì thôi...???

Tuấn buông cuốn sách kinh tế xuống khi nghe thằng bạn hỏi, nhìn cái mặt buồn buồn của nó, anh nghĩ không lẽ nó thích con nhỏ đó, nếu thế thì may cho mình quá.

_ Tao chỉ coi cô ta là bạn, nên mày cứ yên tâm mà yêu nó, tao không buồn đâu..!!

Thằng Đăng tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn thằng Tuấn hỏi:

_ Mày đang nói cái quái gì hả, tao chỉ coi Lan như em gái thôi...!!

Đến lượt Tuấn ngạc nhiên.

_ Thế thì mày hỏi mối quan hệ của tao với con nhỏ đó làm gì...???

_ Tao là bạn mày mà, thấy mày có hạnh phúc trong tay mà không biết giữ nên tao chỉ tới khuyên mày vài câu thôi..!!

Tuấn nghĩ cái thằng này đúng là điên, nó hết việc để làm rồi hay sao mà dảnh thế, cái con nhỏ đó với mình thì làm sao mà nên đôi được chứ, chỉ nhìn cái bản mặt và nghe cái giọng nói của cô ta thôi là mình mất ăn mất ngủ vì ớn rồi thì yêu cái gì.

_ Nếu mày chỉ đến đây để nói về chuyện đó thì tao chẳng có gì để nói với mày cả, biến đi cho tao nhờ..!!

Con Lan ngồi khuất đằng sau một cái kệ sách, nó nghe Tuấn nói mà sôi máu trong lòng, anh đừng tưởng là tôi thích anh chẳng qua là tôi đang chả thù anh thôi, tôi sẽ làm cho gia đình anh và anh tan nát, lúc đó anh sẽ phải quỳ xuống chân tôi mà xin tha thứ.

_ Mày nói thế mà nghe được à, ít ra mày cũng phải có một chút ấn tượng nào đó về Lan chứ...??Tao không biết dùng từ gì để diễn tả cho mày hiểu cảm giác của tao đối với cô ta nữa, nhưng nói chung là tao ghét cô ta nên tao nghĩ là không bao giờ có chuyện tao yêu được cô ta đâu..!!

_ Người ta thường nói "ghét của nào thì trời chao của đấy", mày đừng có mà nói trước, biết đâu mai sau mày lại yêu người ta thì sao...???

_ Trừ khi mặt trời mọc đằng Tây, mà tao nghĩ là sẽ không có chuyện như mày nói đâu...!! Tuấn cãi.

_ Nếu xảy ra thật thì mày sẽ làm gì...!! Đăng vặn.

_ Tao...!!

Tuấn bí quá không biết chả lời thằng Đăng thế nào cả, không lẽ lại bảo nếu anh yêu con Lan thì anh sẽ chết, nên anh im luôn.

Đăng thì mỉm cười, đúng là xem ra không phải là thằng này không chú ý gì đến con Lan, nó bắt đầu thích rồi thì phải..??

Lan ngồi nghe hai người đối đáp với nhau nó càng thêm quyết tâm chinh phục bằng được Tuấn.

Nó nhớ lần đầu tiên gặp Tuấn là khi nó mới đến đây nên còn ngơ ngác, nó muốn tìm phòng hiệu trưởng và hội sinh viên, nó cần nhờ ký vào giấy nhập học này và muốn xin sơ đồ trường lớp, phòng học, thời khóa biểu và các câu lạc bộ mà nó có thể tham gia, còn đang loay hoay thì nó thấy có một anh chàng rất đẹp trai ngồi đọc sách ở gần đấy, tiến tới nó ngọt ngào hỏi:

_ Anh có thể chỉ dùm cho tôi phòng hiệu trưởng và hội sinh viên ở đâu không..??

Anh ta đặt quyển sách lên đùi, ngước cặp mắt đeo kính lên nhìn nó từ đầu tới chân và bảo:

_ Sao cô không đi hỏi người khác ý, còn nhiều người mà, cớ sao phải là tôi...!! Anh ta tức giận nói.

Chắc là nó làm phiền cảm hứng đọc sách của anh ta nên anh ta mới có thái độ đó.

Lan bị xốc, nó luôn tự hào về nhan sắc của mình, và chưa có tên nào thoát được nó cả, thế mà tên này.

_ Làm ơn đi mà, tại em chỉ mới đến đây...!! Nó nói ngọt như đường.

Anh ta day day cái kính nhưng vẫn chưa chả lời nó vội, nó đã tức lắm rồi, nhưng mà không sao anh là tên con trai đầu tiên dám lờ tôi như thế, tôi sẽ chơi với anh.

_ Đi mà...!! Nó còn ngọt ngào hơn

Anh ta nhăn mặt lại khi nghe nó nói, có lẽ không chịu đựng được nữa nên anh ta bảo nó:

_ Phòng hiệu trưởng ở tầng trệt bên tay trái, còn hội sinh viên thì đi theo anh chàng kia...!!

Lan nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, quay lại thì anh ta đã đi mất rồi, nó thích thú nhìn theo nó lẩm bẩm:

_ Tôi sẽ tìm hiểu xem anh là ai, và lúc đó tôi sẽ làm cho anh điêu đứng, cứ tưởng đến cái trường đại học này mình sẽ chán vì phải xa chúng bạn và cái hội ăn chơi của mình, nhưng mà xem ra mình lại có con mồi mới, mà con mồi này khó nuốt đấy...!!Lan chạy ngay lại gặp anh chàng mà tên kia chỉ, nó chớp mắt và cười thật duyên, nó nói:

_ Anh gì ơi, có thể cho em biết phòng hiệu trường và hội sinh viên ở đâu ạ, em mới đến nên không biết...???

Anh ta đang dán mấy tờ tranh trên bảng thông báo, nghe nó nói anh làm dớt cả hồ, mắt anh ta mở to nhìn nó, còn mặt anh ta thì đỏ dần lên, tim anh ta có lẽ đang đập nhanh lắm.

Con Lan thấy vậy thì mỉm cười, nó đang thử lại chiến thuật tiếp cận trai của nó, sau vụ vừa rồi với tên kia nó không thấy có tác dụng nên nó mới đem anh chàng này làm thí nghiệm, kết quả làm cho nó hài lòng.

_ Ờ... ờ..!! Anh chàng lắp bắp.

_Sao hả anh...!! Nó ngọt ngào.

_ Đi... đi theo anh...!!

Anh ta khó lắm mới thốt được một câu, xem ra anh chàng này đã cảm nó rồi, đi theo sau anh ta nó nói thầm.

_ Không có cửa đâu cưng..!

Đến nơi nó cảm ơn anh ta một câu, còn không quên nháy mắt với anh ta nữa.

Rõ khổ cho anh chàng, cứ tưởng là nó thích mình nên thế, vừa đi anh ta vừa ngoái đầu lại nhìn, nó vẫn cứ cười với anh ta, làm cho anh ta va cả vào tường, anh ta đau quá lấy tay xoa xoa cái đầu của mình, vừa ngại vừa thẹn anh ta cắm mặt xuống đi thẳng không còn dám quay lại nhìn lén nó nữa, con Lan cố nhịn cười, nó nghĩ xem ra mình vẫn còn hấp dẫn lắm, nó lấy lại tự tin, nó nghĩ mình phải lên kế hoạch cho anh chàng kia.

Nhìn thấy cái bảng hiệu đề "Phòng Hiệu Trưởng", con Lan gõ hai cái vào cửa thì có tiếng chả lời:

_Vào đi..!!

Cầm tay nắm nó xoay hai cái thì cánh cửa mở ra nó không quên khép lại, gật đầu nó chào người đàn ông trước mặt mình, ông ta cũng đã 50, 51 rồi, trông có vẻ đạo mạo, Lan đoán ông ta là hiệu trưởng của cái trường này.

_Chào thầy..!!

Ông còn ký cái gì đó xong mới ngẩng đầu lên bảo:

_Chào em, có chuyện gì không..???

_Dạ, em muốn nhờ thầy ký dùm mấy cái hồ sơ này...!!

Lan chìa ra cho ông hai tờ giấy, và mấy cái cái phong bì, trong đó chứa giấy trúng tuyển và một số thứ linh tinh. Ông hiệu trưởng cầm lấy, dở ra xem, rồi ông ký vào, ông hỏi:

_Em là Nguyễn Hoàng Lan.

_Vâng..!!

Ông hiệu trưởng xem lại một lượt hồ sơ của con Lan, hóa ra nó là con bé con của ông Đức, người mà ông ta muốn mình châm trước cho vào cái trường đại học này. Ông Đức bố nó là một trùm bất động sản, nhà nó có trong tay hơn ba mươi cái khách sạn lớn nhỏ, nhưng mà mình nghe nói con bé này nổi tiếng ăn chơi và quậy phá, nếu mình mà không phải là bạn của bố nó thì đừng hòng mà nó vào được đây, ông Đức đã đầu tư cho cái trường này nhiều, vì vậy mình cũng hơi ngại và nể ông ta nên mới cho con gái của ông ta vượt qua được kỳ thi đó, chứ học dốt như cô ta thì thi cử cái gì, suốt ngày chỉ biết có đàn đúm ăn chơi, ông thở dài, mình hy vọng cô ta không làm gì hay quậy phá nếu không thì mình làm sao mà giải quyết.

Trong khi chờ ông hiệu trưởng đọc và ký nốt mấy tờ giấy, Lan nhìn lên những tấm ảnh được dán hai bên tường, thấy ảnh của anh chàng đeo kính, lòng tò mò chỗi dậy nó liền hỏi ông hiệu trưởng:

_ Anh chàng này là ai ạ...??

Theo hướng tay chỉ của nó ông hiệu trưởng chả lời:

_ Đó là Bùi Đức Tuấn, sinh viên năm 3, mà em hỏi có chuyện gì ...??

_Dạ, em chỉ tò mò thôi..!!

Nhìn trên tay anh ta trong bức ảnh đang cầm cái cúp gì đấy, Lan nghĩ chắc là anh ta cũng giỏi lắm đây khi được treo ảnh trong phòng hiệu trưởng thế này.

_ Anh Tuấn chắc là phải giỏi lắm nhỉ..??

Tuấn thì cả trường này ai không biết, đó là một sinh viên đầy tài năng, anh ta đẹp trai nhưng lạnh lùng, nhà lại giàu có, nói chung ở anh ta hội tụ những gì mà con gái thích.

Ông cảm thấy hơi lạ cô ta vừa đến mà đã chú ý tới Tuấn rồi, nhìn cái ánh mắt thích thú của cô ta thì xem ra cô ta sẽ không cho thằng Tuấn yên, ông thấy ớn trong lòng, nó tuy đẹp thật nhưng mà nhìn cái mắt và cái miệng thì không sao mà thương được, mắt thì cứ gian gian, miệng tuy nói ngọt nhưng mà nó cứ hếch lên như thế thì không phải là khinh người lắm sao, ông nghĩ mấy năm cô ta học ở đây, chắc là mình đau đầu lắm, đúng là chết vì bạn mà...

_Ừ, nó là sinh viên xuất sắc nhất ở đây..!!

Lan định hỏi thầy hiệu trưởng thêm về Tuấn, nhưng lại sợ ông không cho nên nó chỉ nói:

_Em chào thầy...!!

_ Ừ, em đi đi, mà em đã biết mình học lớp nào và đã có đầy đủ thông tin về mọi thứ chưa..?? Ông hiệu trưởng hỏi.

_ Dạ, em đã có đầy đủ rồi..!! Nó ngọt ngào chả lời.

Ông nghĩ, thôi đi cô tôi không phải là cái bọn con trai ngu ngốc kia mà cứ bám theo cô tối ngày, cô chỉ có cái vẻ bề ngoài thôi, ông thấy bọn thanh niên bây giờ thật ngu ngốc, toàn chạy theo những thứ không đâu, đúng là cái bọn vô trách nhiệm với bản thân.

Không biết sinh viên của ông mà nghe ông nói câu này thì sao nhỉ...????

_ Thôi em lên lớp đi..!!

Lan quay ra khép cửa phòng ông hiệu trưởng lại, nó nghĩ bây giờ mình cứ lên lớp cái đã sau đó mình sẽ đến hội học sinh, mình cần phải moi hết mọi thứ về cái tên Bùi Đức Tuấn kia, trò chơi bắt đầu...!!Tin tin tin............! Tiếng còi xe.

_ Tin tin tin.............!

Tuấn giật mình, anh vội vàng cho xe chạy đi, giao thông cũng đã hết tắc rồi, anh đi mà tâm hồn như mất một nửa, anh vừa hồi tưởng lại chuyện quá khứ của mình, ai cũng có một thời mộng mơ, nhưng anh ước gía mà mình không có, không biết bây giờ cô ta sao rồi, vẫn sống tốt chứ, mình hy vọng là mỗi ngày cô ta sẽ ăn năn những gì mà cô ta gây ra cho mình...

Thôi quên đi vậy, ít ra mình cũng phải cố mà vui lên nếu không tí nữa gặp thằng Đăng nó lại buồn mình, lắc hai cái vào đầu cho tỉnh táo, anh lấy nước uống thêm một ngụm nữa, anh nghĩ lần này mình uống để trôi hết buồn bực vào lòng, anh sợ nó mà lại trào lên anh không thể tập trung lái xe mà gây ra tai nạn thì khổ , nhưng mà oan gia ngõ hẹp, cái con bé anh không muốn gặp nhất thì......

Lái xe được một đoạn, anh thấy có tiếng chuông thư tín điện thoại, mở lên coi thì là tin nhắn của thằng Đăng nó viết:

_"Con rùa kia, mày định bắt tao chờ đến bao giờ hả, nếu tí nữa mày mà không đến thì tao đi về đây".

Dừng xe chỗ đèn đỏ thì anh thấy có một người đang dắt xe trên vỉa hè, anh cũng không quan tâm lắm nhưng mà trông cô ta sao giống con Hồng thế nhỉ, nhìn kỹ thì đúng là cô ta thật, tại sao cô ta không đi xe mà lại dắt bộ như thế, không lẽ bị hỏng xe rồi, anh định cho xe mình chạy đi luôn, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, mình làm thế cũng hơi ác, dù gì nó cũng là bạn của con cháu mình, nếu nó mà thấy mình bỏ đi như thế này nó lại méc con Loan hành mình thì khổ, đúng là chết với đàn bà...

Chọn cho mình một chỗ rộng, anh dừng xe lại sát vỉa hè, tắt máy anh chờ nó dắt xe đến gần.

Con Hồng vừa đi vừa nguyền rủa cái xe chết tiệt này, tại sao lại đâm vào gai làm chi, bây giờ thì tìm chỗ nào để vá xăm đây, đúng là khổ, mình mà không phải đi thăm bác Nhung và chị Hà, thì bản cô nương đây đã đánh được một giấc rồi, bực mình hết sức, mà sao trời lại nóng thế này nhỉ, đúng là cái xố không ra gì mà...

Nó dắt xe gần đến chiếc xe màu đen, nó chỉ quan tâm đến tâm trạng không vui của mình thì đâu có thèm nhìn xem ai với ai, nên anh ta có đậu lù lù trước mặt nó, nó đi qua mà cũng như không.

Tuấn thấy vậy thì vừa bực vừa tức, mình phải chờ nó mà nó không thèm bảo mình thế nào, chắc kiểu này lại giận anh chàng người yêu chứ gì, không phải sáng sớm mình gọi điện, cô ta đã tí tởn với anh ta hay sao, mà tại sao cái thằng đó nó lại bỏ con Hồng một mình thế này nhỉ, thôi thì mặc cô ta vậy, anh định mở máy cho xe chạy luôn, nhưng thấy Hồng vừa đi vừa quyệt mồ hôi, anh lại thấy thương hại, anh nghĩ đúng là mang vạ vào thân mà...Tuấn bước xuống xe, anh gọi:

_ Hồng, xe cô bị sao vậy...???

Nghe có tiếng người gọi, Hồng quay đầu lại nhìn thì ra là tên ác quỷ, nó chán quá, đã bị hỏng xe rồi lại phải gặp cái tên này nữa.

Mặt nó mếu mếu nó bảo:

_ Xe tôi bị đâm vào gai nên có lẽ bị thủng xăm rồi..!!

Tuấn bước đến xem thì đúng là lốp xe bị xẹp lép lại rồi, anh nhìn quanh đây xem có chỗ nào sửa xe không, nhưng mà mới sáng sớm thế này thì kiếm đâu ra. Anh thở dài bảo:

_ Cô lên xe tôi chở, còn xe đạp thì mình gửi ở nhà hàng nào đó, rồi tính tiếp..!!

_Anh nói cũng đúng nhưng mà...!! Nó còn đang phân vân.

_Còn nhưng nhị gì nữa, hay là cô muốn cuốc bộ như thế này...!! Anh khó chịu nói.

Con Hồng nghe anh nói là bực lắm rồi, nó muốn bảo anh đi đi nhưng mà nó cần đến bệnh viện gấp, bây giờ thì nó phải làm sao...??? không lẽ cứ dắt bộ thế này, mà nó lại đang vội nữa, thôi thì đành nhờ anh ta vậy.

_Vâng, thế cũng được..!!

Tuấn dắt xe của Hồng đến một cái nhà hàng hải sản gần đấy, anh dặn dò họ mấy câu, rồi quay ra bảo Hồng:

_Cô còn không mau lên xe, hay là tôi phải bế...!!Anh quát

_ Không cần, tôi tự lên được..!!

Con Hồng chưa kịp thắt dây an toàn cho mình thì Tuấn đã lái xe lao vút đi, anh ta đi nhanh quá đến nỗi con Hồng nó sợ đứng cả tim, nó hét:

_ Anh có lái xe chậm lại không, anh định giết tôi đấy à...??

_ Cô có im đi không, cô mà quát lên như thế nữa thì tôi còn lái xe nhanh hơn nữa..!! Anh quát lại nó.

_ Anh...!! Nó tức nghẹn họng không nói được gì.

Tuấn làm thật, anh còn lái xe nhanh hơn cả lúc nãy, làm cho con Hồng bị va đập vào cửa, nó nghĩ đầu của nó đã bị xưng lên rồi, nó cũng thi gan với anh, nó không thèm thắt dây an toàn nữa, nó mặc cho anh muốn lái thế nào thì lái.

Tuấn không hiểu tại sao cái đầu của mình tự nhiên lại bốc khói lên như vậy, tại sao anh cứ nghĩ về cô ta là anh lại tức, tại sao...??Anh nhớ từ lúc gặp cô ta ở buổi tiệc cô ta đã dám phá xe của anh, biết bao nhiêu chuyện khôi hài đã diễn ra, anh và con nhỏ này đã đấu đá nhau rất nhiều nhưng anh vẫn không chấp nó, anh nghĩ nó vẫn còn trẻ con thì mình cũng nên bỏ qua cho đi, anh coi nó như con Loan vậy, anh và con Loan cũng có khác gì đâu, hai chú cháu cũng tối ngày cãi lộn, mà cả cái thằng Đăng nữa chứ.

Anh không biết là để ý đến con nhỏ này từ lúc nào, mỗi lần anh gặp nó là anh lại kiếm chuyện để cãi nhau với nó, nhưng mà mỗi lần như vậy anh lại cảm thấy thoải mái hơn, bao nhiêu ưu tư trong lòng đều theo gió bay hết cả, anh nghĩ đó cũng chỉ là chuyện bình thường cũng giống như người ta tìm ai đó để xả stress vậy, anh coi nó như là cái thùng rác của anh, nhưng mà từ hôm nhìn thấy nó nhảy trong vòng tay của Quân và sáng nay nghe được đoạn độc tấu của nó trong điện thoại anh bắt đầu bực mình vô cớ, anh cũng không hiểu tại sao nữa...!!!

Lái xe chạy một hồi, anh và nó đều lạc đường, anh, thay vì đến nhà hàng mà thằng Đăng nó bảo thì anh lại lái xe ra hướng đi Đà Lạt, còn con Hồng vì quá tức nên nó cũng không thèm bảo nào, nó thấy anh đi sai đường nó cũng mặc, nó nghĩ nếu anh ta muốn chết thì đây sẽ chết cùng, xem ai sợ ai, mà nếu không lạc thì nó cũng không dám vào thăm bác Nhung nữa, đi thăm người bệnh mà mang cái tâm trạng cáu bẳn và khuôn mặt này vào thì chỉ có nước về nhà ngủ cho xong.

Tuấn cho dừng xe lại bên đường, anh đã lái xe gần đến Đà Lạt rồi, sao lại như thế được nhỉ, tâm trí mình để ở trên mây hay sao mà mình lái xe đi đâu mình cũng không biết, anh quay sang nhìn Hồng xem nó phản ứng như thế nào thì mắt nó đã ươn ướt, nó đang khóc.

Anh cuống quá không hiểu ra làm sao cả, sao Hồng không mắng anh, hay là quát anh, đánh anh như mọi khi mà lại khóc lên như thế này...??

Nhưng anh đâu có biết là cả người nó đã bị bầm dập rồi, nó ngồi trên xe của anh mấy tiếng nó nghĩ vận động viên đấm bốc chắc cũng thâm tím cả người huống gì một con bé mảnh mai như nó.

_ Hu hu hu...!! Nó khóc to lên.

_Sao thế....!! Anh sợ quá hỏi.

_Anh ... anh..!!

Nó nấc lên, không nói được câu nào nữa, cả người nó đang đau, anh thấy vậy thì xoay người nó ra hỏi:

_Em bị sao vậy...??

Trong lúc lo sợ cho nó tiếng "em" ngọt ngào mà anh phát ra, anh cũng không để ý đến nó nữa, anh chỉ quan tâm xem con nhỏ này bị làm sao thôi, còn nó thì đang đau và đang khóc đâu có biết gì

_ Tôi... tôi..!! Nó lắp bắp.

_ Tôi...tôi cái gì, bị sao thì nói anh còn biết đường mà lo chứ...!! Anh gắt.

_ Hức...hức..!! Nó lại khóc.

_Em có nín đi không hả..??? Anh quát.

Nó nghĩ anh đã không an ủi người ta thì thôi lại còn quát lên như thế, nó tức quá lại càng khóc to hơn.

_ Hu hu hu...!!

Thấy nói như thế mà nó vẫn không nín, hết cả kiên nhẫn anh bảo:

_ Nếu thế thì anh có cách này rất hay...!!

Hồng chưa kịp hiểu gì thì anh ta lôi nó lại, hai tay anh ta siết chặt lấy nó, môi anh ta đặt lên môi nó, đúng là nó không kêu được câu nào thật, nó cảm nhận được làn môi mình bị hút chặt lại, nó sợ quá không dám thở, mắt nó tròn xoe nhìn anh ta nhưng nó nhắm ngay lại, tim nó đang nhảy nhót trong lồng ngực và người nó thì đang đóng băng, ngay cả giãy giụa nó cũng không biết.

Tuấn chỉ muốn làm cho nó nín khóc thôi, nhưng mà sau khi hôn nó anh lại tham lam muốn hôn nó lâu hơn, nên vừa buông nó ra, anh nhìn nó cười bảo:

_Xem ra em vẫn chưa tỉnh nhỉ để anh dỗ cho em tiếp vậy...!!

Nó còn chưa hoàn hồn vì nó đã hôn ai đâu nó cũng như con Loan hai đứa tính tình thì trẻ con, đâu đã hiểu chuyện trai gái.

Tuấn lại kéo Hồng về phía mình, lần này thì con nhỏ đã tỉnh lại, nó cố đẩy anh ra nhưng anh đã ôm gọn nó vào lòng, anh thì thầm vào tai nó anh bảo:

_Xem ra đây là nụ hôn đầu của em nhỉ, vậy mà tôi cứ tưởng em phải đi xa hơn thế nữa chứ...???

Đầu tiên nó muốn cho cái tên kia một trận vì đã cướp mất của nó nụ hôn đầu, đúng nó làm gì có bạn trai mà có kinh nghiệm chứ, nhưng anh ta dám khinh thường nó nên nó vênh lên bảo:

_Ai bảo anh thế hả tôi...!!

_ Ưm....!!

Anh ta lại hôn nó lần này thì cuồng nhiệt hơn nó cảm nhận được hơi nóng đang bốc lên trong đầu, lưỡi của anh ta lùa vào răng của nó, và nó nghe được tiếng đập trong trái tim của anh ta, nó hoảng quá cố giãy giụa nó mong thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng mà anh lại càng ôm nó chặt hơn, bí thế nó chẳng biết làm gì cả nó lấy tay bấm cho anh một phát vào lưng, đau quá anh phải buông nó ra.

Lấy tay xoa xoa cái lưng, anh cười bảo nó:

_Bây giờ thì em tỉnh rồi nhỉ..???

_Tên chết tiệt kia, anh vừa làm cái gì thế hả...?? Nó quát.

Anh nháy mắt trêu nó hỏi:

_Anh đã làm gì em nào..??Anh ngọt ngào hỏi.

_Anh.. anh..!! Nó bí quá chẳng biết chả lời thế nào.

Cuộc gọi điện thoại sáng nay làm cho anh tưởng con Hồng là một người đàn bà hư hỏng, nhưng sau khi anh hôn nó thì anh chẳng hiểu ra làm sao cả, lần đâu anh hôn nó thì nó lại đơ ra như thế chứng tỏ nó chưa hôn ai bao giờ, nên anh mới hôn nó thêm lần hai, mà đúng là nó không biết gì thật vậy chuyện sáng nay là sao anh phải hỏi nó mới được.

Trừng mắt nhìn nó anh hỏi:

_Tôi đã cho cô số điện thoại đúng không, tôi cũng đã dặn là khi nào tôi gọi thì cô phải nghe và đừng có dại mà lờ nó đi, vậy tại sao sáng nay tôi mới gọi cho cô mà cô không bắt máy hả..?? Anh quát.

Thấy anh ta tự nhiên lại hét mình, con Hồng muốn cãi lại lắm nhưng ánh mắt của anh làm cho nó sợ nên nó bảo:

_Anh gọi cho tôi lúc nào..?? Nó ỉu xìu hỏi.

_Cô còn nói nữa hả, lúc 6.30 phút sáng...!!

Hồng nghĩ cái tên này đúng là kỹ tính, giờ mà hắn cũng phải nhớ như in, hừ, đồ ông già khó ưa..!!

_Cô lẩm bẩm cái gì đấy hả, còn không mau chả lời..!!

_Dạ, lúc ấy tôi đang tắm...!!

Nghe đến đây anh lại sôi máu lên, anh hỏi:

_ Vậy ai là người nghe điện thoại...!!

Con Hồng nó quá ngây thơ, nó không biết là Tuấn đang gồng mình lên vì tức, anh nghĩ nếu đó là người yêu của cô ta thì anh sẽ giết chết mất..

_ Anh Khoa..!!

_ Anh ta là gì của cô...??? Anh nói mà người anh run run.

Con Hồng nghe anh hỏi một hồi, đầu tiên thì nó còn chịu được nhưng sau thấy anh làm quá lên nên nó hét:

_Anh ấy là ai thì liên quan gì tới anh, sao mà anh hỏi người ta lắm thế...!!

Anh nắm tay nó thật chặt, làm cho nó nhăn mặt lại vì đau, chưa hết anh còn ôm luôn cả nó, mặt anh dí sát mặt nó, anh bảo:

_ Cô có nói hay không hả, hay là cô muốn tôi làm gì cô..!! Anh dọa.

_ Anh ...anh..! Nó sợ quá nên lắp bắp.

_ Còn không mau nói...!! Anh quát.

_ Dạ, anh ..anh ấy là anh trai của em...!! Hức hức.

Nó bị anh dọa cho sợ quá, mà người nó lại đang đau, nên nó tủi thân khóc. Anh thấy nó chả lời như vậy thì hài lòng, nhưng mà thấy nó lại khóc anh quay sang bảo:

_Em lại muốn hôn nữa chứ gì...??

Nghe anh nói nó sợ quá, nó nín luôn nhưng mà tiếng hức hức thì chưa dứt, anh bực mình lôi ngay nó lại, lần này thì không phải là anh hôn môi mà là hôn lên trán nó, anh ôm nó vào lòng và vỗ về, anh bảo:

_ Cho anh xin lỗi, nhưng mà cũng tại em ương bướng chứ, ai bảo em không nghe lời anh...!!

Nó kinh ngạc sao anh ta lại dịu dàng với nó thế nhỉ, mà anh ta gọi nó là em từ bao giờ sao nó không để ý thấy.

Lẽ ra cái cảnh lãng mạng này sẽ kéo dài nếu không có tiếng chuông điện thoại của con Hồng, anh vội buông nó ra và bảo:

_ Điện thoại của cô kìa..!! Giọng anh tiếc nuối.

Hồng đỏ mặt, cả người nó như mộng du, tay nó run run mở máy ra nghe.

_ A lô, ai đấy ạ...??

_Anh, Quân đây...!!

Cái loa to quá nên Tuấn đã biết người gọi là ai, anh nhìn Hồng mà như xắp nuốt chửng nó đến nơi, nó sợ quá nên run run hỏi:

_ Có chuyện gì không anh...???

_À, anh chỉ hỏi là em có rảnh không thôi...???

Hồng thấy Tuấn không nhìn mình nữa nhưng cái tay của anh thì lại đang bóp chặt cái vô lăng, Hồng nghĩ nếu nó mà làm bằng gạch thì cũng đã vỡ vụn rồi.

_ Tôi bận rồi, tôi cúp máy đây...!!

_ Chờ đã...!!

Hồng còn chưa kịp làm gì thì đã thấy điện thoại của mình bị cướp mất, rồi một tiếp cạch khô khan, cái nắp đã được đậy lại, anh quay sang hỏi:

_Hắn là gì của cô..?? Con Hồng đã sợ chết khiếp rồi, nó không còn đủ sức để mà chả lời cho Tuấn nữa.

Anh thấy nó im lặng thì anh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, anh nghĩ xem ra cái tên Quân này thật sự là bạn trai của con nhỏ này rồi, anh nhếch mép lên, nhưng mặt anh thì lại tái, anh xoay con Hồng nhìn thẳng vào mặt mình và bảo:

_ Cô điếc hả, tôi hỏi, anh ta là gì của cô...!! Anh quát.

_ Anh ta...anh ta là...!!!

Nó đã sợ quá rồi nên giọng nói của nó cũng không được chôi chảy nữa, nó nghĩ hôm nay xố nó đúng là đen đủi mà, đã bị bầm dập vì đi xe rồi, bây giờ anh ta lại dọa nó như thế này nữa, mắt nó lại ươn ướt, chắc là nó sắp khóc đến nơi.

Còn anh thì đâu đế ý đến điều đó nữa, anh cầm vào hai cánh tay của nó bóp mạnh, mặc cho con Hồng cố dãy dụa, anh lôi nó thật mạnh về phía mình, con Hồng chúi nhủi vào lòng anh, anh bây giờ đang giằng xé giữa yêu và hận, anh không thể nào hiểu nổi mình vào lúc này nữa, anh cứ để mặc cho tình cảm của anh nó điều khiển còn lý trí thì quên đi, anh nghĩ lúc này mình phải sống cho nó thật là mình, một tay ôm chặt lấy nó, anh ghì nó vào cái ghế còn tay kia anh nâng cằm nó lên, ánh mắt anh nhìn nó vừa buồn, lại vừa hận, anh nói:

_ Xem ra tôi đúng là một thằng ngu khi nghĩ cô cũng có để ý đến tôi, nhưng mà thôi xem ra thì tôi đã nhầm, xin lỗi, tôi sẽ đưa cô về...!!

Nói xong câu đó, anh cho nổ máy quay đầu xe lại, anh bây giờ không còn quan tâm đến cái gì nữa, anh chỉ muốn đi đến quán bar nào đó để uống rượu giải sầu thôi, anh quên luôn là thằng bạn Đăng của anh đang chờ ở nhà hàng nào đó.

Anh tự hỏi tại sao cuộc đời anh lại có hai người đàn bà như thế này chứ, một người thì phản bội anh, còn cô gái này anh cũng không biết chắc là anh có thích cô ta thật không, nhưng trong lòng anh sao lại tê tái như thế này khi biết cô ta đã có người yêu, sờ lên môi mình, hai nụ hôn vẫn còn đó, nó ngọt ngào quá, anh thở dài, mình là người đầu tiên được hôn cô ta, nhưng mà mình lại không phải là người có thể sở hữu nó, chỉ có thằng bạn trai kia của cô ta mới có cái may mắn ấy, nghĩ đến đó thôi là mắt anh lại long lên sòng sọc, tay anh siết chặt cái vô lăng, anh lái xe như một thằng điên.

Còn con Hồng nó chẳng hiểu ra làm sao cả, tại sao anh ta lại có hành động như thế, ở bên anh ta vừa làm cho nó sợ, vừa làm cho nó cảm thấy hồi hộp như vậy là sao, mà anh ta hỏi Quân có quan hệ như thế nào với mình làm gì, cái đó thì liên quan gì tới anh ta chứ, đúng là mình không thể nào hiểu nổi, sao lúc nãy anh ta dịu dàng với mình thế mà bây giờ lại có thái độ hằn học với mình là sao, anh ta có biết lái xe như thế này thì sẽ gây ra tai nạn không nhỉ.

_ Anh làm cái gì đấy, sao anh lại lái xe như thế hả, cho tôi xuống...!! Nó quát.

_ ..........!!

Anh không thèm bảo nó như thế nào, nó tức quá, nó cầm luôn lấy tay lái của anh, hai người dằng co nhau, tí nữa là lao vào dệ cây bên đường, may mà ở đây là đất bằng nếu không thì hai anh chị này.....

_ Két.....!!

Chiếc xe phanh gấp làm cho nó xẹt lửa ra ở đường, vừa tức lại vừa sợ cả hai quay qua nhau.

_Anh........!!

_Cô.........!!

_Cô có còn tỉnh táo không hả, tại sao lại giằng tay lái như thế...?? Anh quát.

_ Nếu tôi không làm thế thì anh có chịu dừng xe không hả...??? Nó cũng quát lại.

_Cô... cô đúng là một con điên mà...!! Bí quá anh rủa nó luôn.

_Anh bảo ai điên, anh điên thì có...?? Nó cãi lại.

Anh tức giận quá, không nói không rằng gì, anh mở cửa xe, anh bước xuống đất, anh cần phải hít thở khí trời, hôm nay thế là đã quá đủ với anh, chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà anh đã trải qua đủ hỷ, ái, nộ, con tim của anh nó lại đang sôi sục lên dòng máu đỏ hồng, anh cứ nghĩ là nó đã ngủ yên rồi chứ, anh không muốn mình như thế này chút nào, anh muốn mình là một thằng lạnh lùng như trước kia, tại sao cô ta lại bước vào làm khuấy động cuộc đời anh làm gì.., anh lắc đầu mắt nhìn mông lung ra xa, quang cảnh xung quanh anh đẹp thật nhưng anh chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm nữa, lòng anh dối như tơ vò, anh hận mình là người đến sau, thôi thì cố mà quên đi, anh không phải là thằng mặt dày đến nỗi đi cướp người yêu của kẻ khác, nhưng con tim của anh nó lại đau, anh biết làm sao bây giờ...???

Thấy anh ta không còn muốn tranh cãi với mình nữa mà lại bước xuống đất, Hồng thấy lạ cũng bước theo sau, hình như anh ta đang buồn chuyện gì thì phải, mà cũng đúng ánh mắt của anh ta lúc nào cũng buồn, mình có cảm tưởng là anh ta đã đánh mất hồn của nó ở đâu đó rồi, chắc là anh ta đã gặp chuyện gì đau khổ trong quá khứ, tội nghiệp cho anh ta, nó cũng lắc đầu thở dài, vì dù sao nó cũng là kẻ biết thương đồng loại.

Nghe thấy tiếng thở dài của con Hồng, Tuấn quay sang nhìn nó, anh ngẩn ngơ ra mà ngắm, tóc nó bay bay theo chiều gió, mắt nó thì nhìn xa xăm, môi nó thì đang mỉm cười, chắc là cảnh đẹp đang hút hồn nó nên nó cũng không quan tâm chuyện xảy ra chung quanh nữa, anh cứ mải mê ngắm nó còn nó thì mải mê ngắm cảnh, hai người cứ đứng yên bên vệ đường mà nhìn như vậy.

Những người đi qua đường, họ tưởng hai người này bị làm sao, nhưng họ phải đi và tập chung vào nhìn đường để lái xe nên cũng không để ý đến hai người nhiều.

Nó quay sang nhìn anh cười thật đẹp,vì bây giờ tâm hồn nó đang vui, đứng trước thiên nhiên thế này, nó đã quên hết sạch chuyện lúc nãy, nó là đứa vô tâm mà, dễ giận rồi lại dễ tha thứ, nên nó muốn mở lòng nó ra với anh, nó nghĩ chắc là anh ta gặp phải chuyện gì rồi, mình là bạn thì cũng nên an ủi hay làm cho anh ta bớt buồn một chút cũng được.

_Cảnh đẹp quá phải không anh..?? Nó vui vẻ hỏi.

Anh giật mình tỉnh lại, nhìn nó cười khoe hàm giăng trắng bóng, đôi môi hồng hé mở, anh lại nghĩ về nụ hôn lúc nãy, tim anh bắt đầu đập mạnh lên, anh cố kìm nén cảm xúc lại, anh lắc đầu mình không nên nghĩ nhiều quá, anh tự hỏi hôm nay mình sao thế nhỉ, tại sao mình lại nhìn con bé này với ánh mắt khác, mình không còn coi nó là trẻ con nữa mà là một người phụ nữ đúng nghĩa, nhưng xem ra đã muộn rồi thì phải lúc mình bắt đầu để ý đến nó thì nó đã thuộc về người khác rồi, ánh mắt anh đầy đau khổ, anh nghĩ mình luôn vô duyên trong tình yêu, cố lấy lại cái giọng bình thường anh bảo nó:

_ Mình về...!!

Trên đường về nhà Tuấn và Hồng không ai nói với ai câu nào, hai người theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau.

Tuấn cảm thấy tâm hồn anh đã vỡ nát rồi bây giờ lại vỡ nát thêm, sự hận thù của anh với Lan vẫn còn chưa phai được, mà có thể suốt đời anh cũng không thể nào quên, còn với Hồng thì tình cảm chỉ vừa mới chớm nở nó đã phải dập tắt, có lẽ chỉ mình anh đau, chứ cô ta đâu có hiểu anh nghĩ gì đâu mà lo lắng hay quan tâm, cô ta có người yêu bên cạnh rồi còn gì, anh ta trẻ hơn anh, mà nghe nói cũng giàu có lắm, còn anh thì..., anh lắc đầu, mà mình trở thành một thằng tự ti từ bao giờ thế nhỉ...??

Còn Hồng thì đang nghĩ đến chuyện khác, nó cảm thấy lòng nó ấm lại khi ở bên Tuấn, nhưng mà nỏ cảm nhận được ở anh có một sự u uất nào đó khó mà tan được, anh ta không phải là người dễ đoán, nhìn bề ngoài lạnh lùng, và luôn nói những câu thiếu tính cảm với nó, nhưng mà nó biết anh ta cũng là một con người yếu đuối, sao mình lại phải quan tâm đến cảm nghĩ của anh ta nhỉ, anh ta là ác quỷ mà, mặc dù lý trí của nó bảo nó như vậy nhưng trong lòng nó thì có một cái gì đó đang nhen nhóm lên, nó không hiểu là gì nhưng thấy anh ta buồn là nó cũng mất vui.

_ Đến rồi...!! Anh ta bảo nó.

Nó mở cửa xuống xe, cúi người nhìn qua cửa kính xe ô tô nó bảo:

_ Em cám ơn anh nhé..!! Nó mỉm cười.

Anh đơ ra khi nghe nó nói và nhìn nó cười, cô ta sao lại ác với con tim anh thế, lòng anh thì đang thì thầm anh xin em hãy để cho anh yên, anh không muốn là kẻ mơ mộng hay yêu đơn phương một mình, và đừng bao giờ ban phát nụ cười kia, hay giọng nói đó cho bất cứ ai khi họ thích em, nếu không họ sẽ đau tim mà chết mất, cái thằng cha kia đúng là có phước thật, anh nghĩ liệu mình có yêu nó tới mức đi cướp của thằng kia không...??

Anh không bảo nó thế nào và phóng xe đi luôn, nhưng mắt anh thì vẫn nhìn vào chiếc gương xe, anh vẫn thấy nó đứng đấy mà chưa chịu đi, anh tự hỏi là nó bị sao thế, sao còn không đi đi, anh muốn tránh mặt nó nhưng nhìn cái dáng nhỏ xinh của nó anh lại không kiềm lòng được, cho xe dừng bên vệ đường, anh bước lại về phía nó.

Còn nó đứng nhìn anh lái xe đi nó cảm thấy như mất một cái gì đấy, thấy cái bóng cô độc của anh đi trên vỉa hè về phía nó, nó tự hỏi là sao anh vẫn không đi..??

Tiến lại gần nó, anh và nó nhìn nhau không nói gì, cả hai đang cố tìm hiểu xem đối phương đang nghĩ gì trong đầu, chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi bên nhau thôi mà cả hai đã nhìn nhau khác, nó không còn là nó trước đây và anh cũng vậy.

_ Cô không về sao còn đứng đây...?? Anh hỏi nó.

_ Tôi đợi sửa xe xong thì về...!!

_ À...!!

Anh xem đồng hồ cũng đã quá trưa rồi, mà mình và con nhỏ này vẫn chưa ăn gì cả, anh bảo nó:

_ Tôi nghĩ cô cũng đã đói rồi, trong khi chờ ông kia sửa xe thì mình vào nhà hàng đó gọi cái gì để ăn, cô tính sao...??

Nó nhìn anh trầm ngâm, Hồng còn đang phân vân, là có nên nhận lời của anh hay không, tự nhiên nó cảm thấy ngài ngại.

Anh chờ nó mà cảm thấy bực cả mình, sao còn không mau chả lời nhanh lên, còn đứng đó làm gì, hay là nó thích cho thiên hạ ngắm, nhưng anh không bảo nó thế nào, thấy nó im lặng anh cũng yên lặng nhìn nó.

Có lẽ đã suy nghĩ kỹ, nên nó ngẩng mặt lên nhìn anh nó bảo:

_ Mình vào thôi..!!

_ Ờ...!!

Anh bước theo sau nó, còn nó thì lon ton đi trước anh, nhìn cái dáng thanh mảnh của nó, anh lại thở dài, anh nghĩ có thể từ bây giờ mình sẽ không còn cơ hội mà ôm nó nữa, nếu không có vụ sáng nay, anh sẽ không bao giờ trải qua được những cảm xúc vừa rồi, anh lại trở về giai đoạn đầu mới yêu.

Hai người chọn cho mình một bàn gần cuối của quán, anh kéo ghế ra ngồi, nó cũng vậy, một người phục vụ bưng cho họ hai tách trà, và một tờ Menu.

Hồng cầm lên xem, nó thấy món nào cũng đắt và có vẻ như là những món mà nó không thích ăn, vì nó vẫn thường kén ăn mà, mẹ nó bảo là nó khó chiều, thật ra nó chưa bao giờ chê mẹ nó nấu dở cả, nếu mà nó không thích thì nó ăn ít, ngon thì nó ăn nhiều, nó luôn luôn là thế, mẹ nó chỉ nhìn nó ăn là biết hôm nay mình nấu như thế nào, nhìn lên nhìn xuống mấy món được in trong cái Menu này, nó không biết chọn như thế nào.

Tuấn thấy nó như thế, anh hỏi:

_Cô thích ăn gì sao không chọn đi...??

_ Dạ...!!

Nó đưa Menu cho anh nó bảo:

_Anh chọn đi, xin lỗi nhưng mà bây giờ tôi không biết nên chọn món nào cả...!!

Anh lắc đầu nhìn nó, đúng là bó tay với con nhỏ này, không lẽ ngay cả chọn món cho mình mà nó cũng không biết, đã vậy thì anh chọn cho nó. Nhìn qua một lượt anh chọn cho mình hai đĩa tôm biểm hấp, cá hấp và một đĩa hải sản bào ngư..

Nghe anh chọn toàn những món biển thì người nó đã dùng cả mình rồi, nó nghét nhất là mấy cái món này, nhưng mà nó lỡ nhờ anh chọn cho nó rồi, bây giờ thì nó chỉ còn biết im lặng, không lẽ lại vênh lên bảo anh chọn lại, thôi đành chịu vậy.

Anh nhấp từng ngụm trà một, mắt anh khẽ nhìn nó một cái rồi lại quay đi, hôm nay quán cũng hơi đông khách, họ đang ăn và nói chuyện với nhau, không khí giữa hai người trở nên đầy căng thẳng, họ không biết nói gì với nhau, con Hồng nó nghĩ nó chưa bao giờ rơi vào tình trạng này cả, nó không quen, nó và anh hễ gặp nhau là hay cãi nhau lắm mà sao lại im lặng đáng sợ như thế này nhỉ, mắt nó nhìn lên thì bắt gặp anh ta đang nhìn nó, nó đỏ bừng cả mặt và vội cúi ngay mặt xuống, tay nó thì nắm lấy góc của cái khăn trải bàn, nó đang bối rối, còn Tuấn thì lúng túng vì bị bắt quả tang, anh cũng vội ho nhẹ lên một tiếng để che bớt hành động nhìn lén vừa rồi._Anh...!!

_Tôi...!!

Cả hai người cùng đồng thanh nói một lúc, anh ta bảo nó:

_Cô có gì cần nói thì nói trước đi...!!

_ Tôi chỉ đang định hỏi anh là anh có chuyện gì vào sáng nay thôi, tại tôi thấy anh hơi buồn nên tò mò muốn biết...!!

Nó còn chưa nói hết câu thì Tuấn đã gắt nó, mặt anh hầm hầm bảo nó:

_ Cô có biết là mình lắm chuyện không hả, đi mà lo chuyện của cô đi đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác...!!

_Anh...!! Nó tức quá hét lên.

Hồng tức lắm, nó không ngờ lòng tốt của mình lại bị anh ta chà đạp lên như vậy, đúng là làm ơn mắc oán mà, đã thế thì đừng hòng tôi bảo anh thế nào nữa.

Thấy nó xịu mặt xuống anh thấy mình cũng hơi quá, dù sao thì nó cũng chỉ là quan tâm đến anh thôi, lẽ ra anh nên vui mới phải nhưng tất cả cũng là tại nó nếu không phải nó thì anh đâu ra nông nỗi này, mặc xác nó vậy, anh nên tránh mặt nó càng nhanh càng tốt, nếu ở gần nó như thế này, anh không biết mình sẽ làm gì nó và trái tim mình sẽ đi đến đâu.

Thức ăn còn chưa bưng lên thì nó bảo anh:

_Xin lỗi anh tôi phải vào nhà vệ sinh một tí...!!

_ Ừ, cô đi đi..!!

Nó xê cái ghế ra và nó đi thẳng, nó đến hỏi chị phục vụ xem nhà vệ sinh ở đâu.

_Chị ơi, làm ơn cho em biết nhà vệ sinh ở chỗ nào ạ..??? Nó hỏi.

_ Em đi thẳng, rẽ phải là tới...!!

_Cám ơn chị...!!

Nó bỏ mặc Tuấn ở đấy và quay ra đi luôn.

Còn anh ở lại, ngồi nhấm nháp ly trà, anh nghĩ bây giờ mà mình có chuyện gì đó để làm thì hay biết mấy, ít ra anh cũng có thể làm xao lãng tâm trí của mình, anh còn đang trầm tư suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại.

Nhìn lên thì ra số của thằng Đăng, chết thật anh đã quên mất tiêu cuộc hẹn với nó rồi, thế này thì nó sẽ giết anh chết mất.

_ A lô, Đăng hả...???

_.......................???

_Thôi cho tao xin lỗi mà tại có chuyện đột xuất xảy ra nên tao quên mất..!!

_ ...............???

_ Này thằng kia mày có phải là bạn bè không hả, tao đã xin lỗi mày rồi, còn mày thì lại ích kỷ mà không tha lỗi cho bạn à, tao đâu có muốn tại chuyện này xảy ra ngoài mong muốn nên tao mới thế..!!

_Thằng khốn kiếp kia, mày có biết là ông của mày chờ mày dài cả cổ không hả, đến là mệt với chú cháu nhà mày, con Loan thì nó bắt tao chờ cả tiếng nó mới cho người đến bảo là nó đã đi rồi, còn chờ thằng bạn thì nó cũng chơi luôn mình mấy tiếng, đúng là xui xẻo mới có thằng bạn như mày...!! Nó chửu anh.

_ Tao xin lỗi, nhưng mà mày đừng quá đáng nhé, được biết hai chú cháu nhà tao là may phước cho mày lắm rồi, mày còn không cảm ơn ông trời mà còn than cái gì nữa...!! Anh tức quá nên cũng quát lên.

_Dạ, con cảm ơn ông trời lắm ạ... con nghĩ cái xố của con nó gặp phải vận hạn nên con mới được ông trời ưu ái như thế, nếu mà tốt hơn chắc là con sẽ chết...!! Nó nói như người ta đang hát tuồng.

Nghe giọng điệu của thằng bạn, Tuấn bật cười, anh và nó lúc nào cũng thế hết đánh nhau rồi lại thôi, anh nghĩ mình thật may mới có được một thằng bạn thân như nó, mình cũng nên xin lỗi nó, khi mình về nhà vậy, dù sao thì mình cũng hơi quá đáng, bắt nó chờ dài cả cổ, mà chưa chắc nó đã chờ mình trong buồn chán, thằng này thì...

_Chào mày nhé, hẹn gặp ở nhà...!!Anh bảo Đăng.

_ Ừ, lúc về mày sẽ biết tay tao...! Đăng đe doa.

Anh cười rồi cúp máy.

Đúng là Đăng bực mình khi chờ Tuấn thật nhưng anh lại có niềm vui mới, anh đang nói chuyện vui vẻ với mấy cô em xinh đẹp bên cạnh, anh là thế đi đâu thì cũng có con gái theo, tại cái miệng của anh nó dẻo quá mà, tướng tá của anh lại đẹp trai, ăn nói lại có tài nên mấy cô kia si mê anh là phải.

Chị phục vụ đã bưng thức ăn lên từ nãy giờ rồi mà sao con Hồng nó vẫn chưa ra, anh nghĩ mình phải đợi thêm chút nữa chắc anh sẽ đi tìm nó.

Còn Hồng thì sờ lên mấy cái vết thâm tín ở cánh tay mà anh nắm, cộng với mấy cái vết thương do va đập khi đi xe, nó đau quá, chân tay nó run lẩy bẩy, nó vừa đói vừa mệt, lại bị đau, nó nghĩ bây giờ cơ thể nó mới thấm, nó run run mở vòi nước, rửa lại cái mặt, sao đầu nó choáng thế nhỉ, đúng rồi hôm qua nó đã dầm mưa cả ngày để chơi đá bóng với mấy đứa trẻ ở nhà tình thương, người nó ngây ngây sốt, nó sờ lên trán mình nóng quá, mắt nó rơm rớm nước mắt, nó lại sắp khóc vì tủi thân, hôm nay nó bị bắt nạt ghê quá, từ bé đến giờ nó chỉ bắt nạt người ta chứ chưa ai xài xể nó như anh ta cả, mà khi ốm thì người ta lại dễ như thế này

Trong khi con Hồng đang khổ sở với tên Tuấn thì Loan cũng chẳng hơn gì.

_ Này sao cô còn chưa nhanh lên...!! Trường quát.

_ Anh có đùa không tai sao tôi lại phải mặc nó..???

_ Vậy bây giờ cô nghĩ cô là ai hả...???

Nhìn bộ quần áo theo kiểu của nàng hầu, con Loan nó đã sợ hết hồn rồi, dù có cho vàng nó cũng không dám mặc, trong đầu nó lại hiện lên mấy cái hình ảnh đen tối mà nó được xem trên phim, trí óc của nó lại bắt đầu hoạt động.

Trường ngắm con Loan đang co rúm lại thì anh thấy buồn cười nhưng mà vui, nhìn khuôn mặt đỏ hồng và phụng phịu trẻ con của nó anh lại càng muốn trêu nó hơn, từ lúc gặp nó tới giờ anh thấy cuộc đời của mình bớt buồn chán hẳn, xem ra mỗi ngày được gặp nó và hành nó là anh cảm thấy tâm hồn mình lâng lâng cảm xúc khó tả rồi, này nhóc, trò chơi của chúng ta mới chỉ bắt đầu, nếu em có thể làm cho anh lay động lòng được với em thì anh đây cũng muốn thử...

Nhưng mà nó thì lại chẳng muốn động lòng với tên này chút nào cả, nó muốn thoát về nhà ngay, nó chán ở đây lắm rồi, anh ta có một đống người hầu thế kia sao anh ta không tha cho nó nhỉ, mà anh ta lại bắt nó ở đây làm gì, nó nhẩm tính 100 triệu thì nó làm bao giờ mới trả hết, hic, có khi suốt cả cuộc đời của con cũng không trả nổi, mình phải thương lượng với anh ta và tím cách khác mới được.

_ Cô còn làm gì đấy, còn không mau thay ra...!!! Trường quát.

Nó tức quá bảo:

_ Này, anh đừng có mà quá đáng nhá, dù tôi có là người hầu của anh đi chăng nữa, thì tôi cũng phải có quyền của mình chứ...???

Nó vênh cái mặt lên, mắt nó nhìn anh ta đầy thách thức, mồm nó thì hích lên, trông bộ dạng của nó lúc này đáng yêu quá, anh ta không nhịn được cười.

_ Ha ha ha...!!!

Con Loan nó sôi máu lên, tại sao anh ta lại cười lên như điên thế nhỉ, đúng là đồ khùng mà, anh đừng có hòng mà bảo tôi làm những gì mà tôi không thích...

Cười chán rồi, anh lấy tay chống cằm, chân anh vắt chữ ngũ, anh bắt đầu ngắm nó từ đầu tới chân, ánh mắt của anh như có gai hay sao mà con Loan nó cảm thấy nhồn nhột, nó hoảng quá, anh ta nhìn nó cứ như là nó không mặc đồ vậy, nó phải hét lên cho đỡ sợ nếu mà cứ tiếp tục thế này thì nó chết vì điên lên mất..

_Tên kia, anh nhìn chán chưa, bây giờ thì tôi có thể về chưa hả...?? Loan quát

_Cô nghĩ bây giờ cô thuộc về cô nữa hay sao, tất cả thời gian của cô đều là của tôi...!!

Anh dài giọng:

_Mà phải nói như thế nào nhỉ, cô không hiểu nô tì là như thế nào hả..???

Con Loan uất quá, anh ta thật quá đáng mà, mình đường đường là tiểu thư nhà họ Nguyễn đâu có dễ dàng mà trở thành nô tì cho anh ta được, mà anh ta nghĩ anh ta là ai hả, hừ, đồ kiêu căng..!!

_ Cô đã chửu đủ chưa, còn không mau thay đồ ra để còn làm việc, tôi đã đói lắm rồi đấy, cũng chỉ vì cô mà từ sáng tới giờ tôi đã ăn được gì đâu..!!

Nghe anh ta nói mà Loan giật cả mình như là mình vừa chửu anh ta thật, sao anh ta tinh thế nhỉ, mình nghĩ cái gì, anh ta cũng biết, nó ngây thơ hỏi.

_Sao anh biết là tôi đang chửu anh...??

Anh mỉm cười nhìn nó.

_Cô đơn giản quá mà, nếu muốn người ta không biết thì đừng có nghĩ gì là biểu hiện ra hết mặt thế kia, cô đúng là con ngốc mà...!! Anh mai mỉa bảo nó.

_Anh...!! Nó tức quá hét lên.

Nó cáu lắm rồi, nó mà không bị nhốt ở đây, mà gặp nhau ngoài đường xem nó sẽ cho tên này ngục ngay tại chỗ, đừng có mà trêu vào tôi, đồ chết tiệt...!

Nó còn đang mải suy nghĩ thì khi nó gẩng mặt lên nó đã thấy anh ta đứng ngay trước mắt mình rồi, anh ta cúi sát mặt nó, nó sợ quá lùi lại thì vướng vào cái ghế, tí nữa là ngã đến nơi, may mà anh ta đỡ kịp, anh ta kéo nó lại, và tiện thể ôm nó luôn vào lòng, tim nó đang đập rất nhanh vì cú ngã trượt vừa rồi, và vì bị tên này nó ôm.

Anh ôm nó, hít lấy mùi hương trên tóc của nó, đúng là thơm thật, mùi hoa hồng nhung đây mà, anh ôm nhẹ vòng eo của con bé, xem ra nó đói lắm rồi, nên anh nghe được tiếng ọt ẹt trong bụng của nó, có lẽ nó cũng như anh từ sáng tới giờ cũng chưa có gì để ăn, nhưng mà trước tiên anh phải làm xong cái việc này đã, dám cãi lại lời anh hả...nó không biết nể mặt gì cho anh hết, còn đâu là uy của một ông chủ nữa, bọn người làm trong nhà này mà biết thì nó lại khinh anh, mà cũng thú vị đấy, con nhỏ không biết trời đất này làm cho anh phải nghĩ ra đủ cách để mà đối phó với những trò trẻ con của nó, nên anh cũng bớt chán đi thì phải.......???

Loan thấy mình lại bị tên chết tiệt này ôm, mà cũng phải cám ơn anh ta nếu không thì mình đi viện rồi, nhưng con Loan nó lại nghĩ, không phải là do anh ta dọa mình sợ chết nên mới như thế hay sao, tự dưng anh ta xuất hiện đột ngột trước mắt mình làm cho mình hết cả hồn thành ra mới như thế chứ, tên chết tiệt đừng hòng tôi cám ơn anh, nó cố cựa quạy để thoát ra khỏi vòng tay của Trường nhưng mà anh ta lại nhấc bổng nó lên, nó còn chưa kịp hiểu ví sao anh ta lại làm thế thì anh ta đã đặt nó ở trên giường rồi........

_Thả cho tôi xuống, anh làm gì thế hả...?? Loan sợ quá hét lên.

Anh đè nó xuống, hai tay của anh giữ chặt lấy tay của nó, người anh thì nằm trên người nó, mặt anh thì chỉ cách mặt nó có một sen ti mét, con Loan càng cố giãy giũa, anh lại càng ghì chặt tay nó và cơ thể của anh càng đè nó nặng hơn, nó sợ quá đến nỗi hét lên mà cũng lắp bắp:

_Anh .. anh...!!

Nó còn chưa nói hết câu thì anh ta đã hôn lên môi nó, mà cũng phải đây là nhà anh ta mà, dù nó có quát hay hét lên thì cũng chẳng ai cứu nó cả, thế là chỉ trong vòng có một buổi sáng mà anh ta đã hôn nó ba lần, nó uất ức quá nên nước mắt đã tràn mi, còn anh ta thì hôn nó cuồng nhiệt quá.

Đến khi buông nó ra anh thấy nó đang khóc, Trường cảm thấy hối hận, anh lại không kiềm chế được mình nữa rồi, nhưng sao anh thích hôn nó thế nhỉ, anh cũng không biết nữa, chỉ là khi hôn nó anh cảm thấy mình không còn là mình nữa, sờ lên tim mình anh thấy nó đang đập rất nhanh, hay thật, mới gặp nhau chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ mà anh đã như thế này sao, xem ra anh sẽ phải ngã ngục trước, anh ngơ ngẩn cười...

_ Hức hức hức....!!!

Con Loan ức quá nên nó phải khóc lên cho đỡ tức, nó suốt ngày bị cái tên này bắt nạt, hu hu hu còn đâu là nụ hôn của con chứ, bao giờ nó mới thoát được anh ta đây, ôi những tận 100 triệu, mới ngày đầu tiên mà đã như thế này rồi, nếu mà cả đời thì thà là con chết, đồ biến thái...!!

Trường vẫn còn ôm nó như thế ở trên giường, anh lấy tay lau nước mắt cho nó anh ngọt ngào bảo:

_Em nên thay đồ ra đi, nếu không thì anh sẽ có vinh dự được anh thay hộ, mà em biết rồi đấy, để làm được việc đó thì .........!! Anh đe dọa.

Anh bỏ dở câu nói, ý anh muốn nó tự hình dung ra.

Loan sợ điếng hồn khi nghe anh ta nói, nó nghĩ đến cái cảnh bị lột trần trước mắt anh ta là nó đã chết khiếp rồi, nó lắp bắp bảo:

_Anh.. anh .. anh sẽ không làm thế chứ...??

Anh trừng mắt lên nhìn nó đầy đe dọa bảo:

_Cô cứ cãi lời tôi xem...!!!

_ Tôi... tôi sẽ thay, xin anh đừng làm thế...!! Giọng nó đầy sợ sệt.

Anh hài lòng, xem ra con nhỏ này đúng là chẳng biết mùi vị đàn ông là gì cả, ngay cả hôn nó cũng không biết, mà hình như nó chưa ôm ai hay sao thế nhỉ, anh mỉm cười, anh nghĩ nếu nó mà thạo đời thì anh không biết sẽ làm gì nó nữa, anh nhìn nó như thầm bảo "may cho cô đấy nếu không thì tôi sẽ không dừng lại như thế này đâu...".

Anh buông nó ra, và nằm ngay sang bên cạnh, con Loan lợi dụng cơ hội ấy bật ngay dậy nhưng mà Trường lại nhanh hơn, anh kéo nó ngã nhào lên ngực của mình, hai tay anh ôm ngang lưng nó, anh thì thầm bảo nó:

_ Em có thể không cãi bướng với anh được không, mà em có thể dọn về đây ở chứ...???

Nằm nghe tiếng tim của anh ta đập liên hồi trong lồng ngực con Hồng cảm thấy tim mình cũng đang đập rất nhanh, nó cũng nằm im không nhúc nhích cả hai cứ yên lặng như thế, họ cảm thấy không gian và thời gian như ngừng lại.

Đợi một lúc mà anh không thấy con Loan nó bảo anh thế nào, anh nhẹ nhàng kéo nó xuống thì trời ạ, nó đã ngủ mất tiêu rồi.

Chờ đợi lâu như vậy mà không thấy Hồng ra, Tuấn đã bắt đầu sốt ruột, anh không biết nó làm gì trong nhà vệ sinh mà lâu thế, thức ăn vẫn còn nguyên, anh cũng chưa động đũa, anh muốn chờ nó ra ăn cùng nhưng nó vẫn còn chưa ra, kiểu này anh nghĩ mình phải đi tìm nó thôi, anh đứng dậy, bước đến hỏi một vị khách.

_ Xin lỗi, cô có thể cho cháu biết nhà vệ sinh đi hướng nào không...??

Bà khách nhìn anh chàng trước mặt mình, bà mỉm cười và lấy tay chỉ:

_ Cháu đi thẳng và rẽ tay phải nhé, nhà vệ sinh nam ở bên cạnh cái cửa đó...!!

_Vâng, cám ơn bác...!

_Không có gì...!!

Tuấn đi về phía mà bà khách kia đã chỉ, anh đang phân vân không biết mình nên làm gì vì đó là phòng vệ sinh nữ, anh mà vào thì người ta lại bảo anh là kẻ biến thái, mà anh thì lại không muốn chút nào, đến phòng vệ sinh nam bên cạnh anh đi vào luôn, mặc dù anh chỉ rửa mặt và rửa tay, thấy khuôn mặt mình đầy mệt mỏi cũng phải cả đêm hôm qua anh không ngủ được vì cái chuyện kia nó dày vò, thế mà sáng nay anh lại gặp phải chuyện này, đúng là không biết đâu mà lường, anh còn đang suy nghĩ thì......

_ Có người bị ngất...!! Tiếng một bà bên phòng vệ sinh nữ hét lên.

_ Mau cứu người ta đi.......!!!

Nghe thấy hai tiếng la thất thanh anh cũng chẳng chú ý lắm, anh nghĩ chắc là ai đó rồi, mà đông người như thế thì sẽ có người đưa cô, chị hay là em đó đi thôi, anh là đàn ông thì vào sao tiện.

Anh rút cái điện thoại ra anh muốn gọi cho con Hồng, không vào được thì anh gọi điện bảo nó ra, chứ bắt anh chờ mãi như thế này thì ai mà chịu nổi.

Tiếng nhạc chuông của nó vang lên, nhưng mà nó vẫn chưa chịu bắt máy, quái nhỉ, sao nó còn không nghe đi hay là nó muốn anh sang bên kia lôi nó ra, đúng là lề mề quá mà, nó định thách thức sự chịu đựng của anh hay sao.

_ A lô, xin hỏi là ai đấy ạ...!! Tiếng của một cô gái.

Tuấn phải bỏ cái điện thoại ra xa vì ồn ào quá, chắc là vì có người vừa bị ngất nên họ xúm lại xem đông, mỗi người một câu thành ra thế này, nhưng giọng nói này đâu phải là của con Hồng.

_ Xin hỏi ai ở đầu dây đấy...??Tuấn hỏi.

_ Anh là gì của con nhỏ bị ngất này...???

_ Tôi là......!!

Mà cô ta bảo sao nhỉ "con nhỏ bị ngất này", không lẽ Hồng đã bị ngất hay sao, cầm cái điện thoại của mình ở trong tay mà anh quên tắt máy, trong đó vẫn còn tiếng nói.

_ A lô, này anh...!!

Anh chạy thật nhanh sang bên kia, bất kể đó có là nhà vệ sinh nữ hay không, anh chỉ biết là con Hồng nó đang bị ngất thôi, anh không còn thời gian để mà quan tâm đến hậu quả nữa, thấy người ta đang bu quanh và chuẩn bị bế con Hồng đi, anh dẹp họ sang một bên và bảo:

_Tôi là người thân của con bé này...!!

Họ nghe anh nói đều yên lặng nhìn lên, rồi mỗi người một câu, họ bảo anh:

_ Mau bế cô ấy đi đi, hình như cô ấy bị cảm nặng hay dính gió rồi, người thì nóng như lửa đây này...!! Một bà bảo.

_ Nhanh lên đi anh còn đứng đó làm gì..!! Cô gái quát.

Anh không còn lòng dạ nào mà nghe nữa, anh chạy lại bế nó trên cánh tay chắc khỏe của mình, anh đi ra cửa.

Mọi người ở lại vẫn còn xì xào.

_ Con nhỏ đó tội nghiệp quá nhỉ, nhưng mà cũng may đấy, nếu mà không có ai thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra...!!

_Chị nói cũng đúng, nhưng mà anh ta là gì của con nhỏ đó nhỉ...??

_ Nhìn thì giống như chú hay người yêu hơn...!!

_Biết đâu là chồng thì sao..??

_Ai mà biết, thôi dẹp chuyện đó đi, mà không con đi nhanh lên cho người ta nhờ, chị mày chờ mày dài cả cổ rồi đấy...!!

Nghe cô này quát, chị kia chạy nhanh vào một phòng và đóng luôn cửa lại, họ cũng không chú ý đến việc một người đàn ông vào nhà vệ sinh nữ, họ cũng thông cảm cho anh, vì trường hợp này là ngoại lệ mà, không khí lại chở lại yên lặng như ban đầu.

Tuấn cố bước đi thật nhanh, anh nhìn nó nằm im trong tay mình mà anh nẫu cả ruột, anh thầm thì bảo nó:

_ Cố lên em nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện nhanh thôi..!!

Mấy người trong quán thấy anh bế nó trên tay thì xúm lại hỏi và xem vì tò mò.

_ Cô bé bị sao vậy...??

Anh đâu còn tâm trí đâu mà nghe họ hỏi để mà chả lời nữa, với anh bây giờ thì chỉ có con Hồng thôi, nó bị ngất thế này làm cho lòng anh đau quá, cũng tại anh cả, hành nó từ sáng tới giờ, mình đúng là thằng không ra gì chỉ biết quan tâm tới cảm nghĩ của mình mà không để ý đến nó xem nó có bị sao không, bây giờ nó bị ra nông nỗi này đây, mà nó đã làm gì để cho người nóng sốt như thế này nhỉ, đúng là không biết giữ gìn sức khỏe gì hết, nó mà có mệnh hệ gì thì anh...anh lắc đầu, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ là mình lo quá thôi.

Thấy anh không chả lời họ cũng không trách, họ nghĩ chắc là anh lo cho cô gái đó quá nên thế thôi, nhưng họ vẫn bảo nhau.

_ Con bé đó sao thế nhỉ..?? Bà ngồi bàn gần cửa hỏi.

_ Chắc là bị dính gió hay sao ấy...?? Bạn bà ta chả lời.

_ Thời tiết thế này thì dễ bị bệnh lắm, thằng con trai nhà tôi cũng vậy, thế nên đi đâu thì cũng nên mang theo ô hay dù, bảo vệ mình vẫn hơn mà...!!

_Chị nói cũng phải..!!

Còn anh chàng phục vụ thì chạy theo Tuấn, ý anh ta muốn đòi tiền thức ăn, Tuấn liền giở ví trả anh ta rất nhiều tiền, anh chàng kia còn chưa kịp thối lại thì anh đã phóng xe đi rồi.

Ngồi trong văn phòng làm việc của mình, tay mâm mê cái điện thoại, Quân rất muốn gọi cho Hồng, anh không hiểu là tại sao cô lại cúp máy đột ngột vào sáng nay, rõ ràng là rất thô bạo, không lẽ cô ấy ghét mình đến thế, mình có nên gọi điện cho cô ấy không, mặc dù cô ấy ghét mình nhưng mình không thể nào bỏ cuộc được, mình phải làm sao bây giờ, anh ôm đầu, đúng là không thể nào tin được là mình lại rơi vào trường hợp này, mình bị một cô gái từ chối, mà tại sao cô ấy lại ghét mình đến thế, tại sao...??

Từ lúc gặp cô ấy đến giờ lòng mình không lúc nào yên, ngay cả khi đi chơi bên những cô gái khác anh cũng nghĩ về Hồng, anh không muốn bị ai cầm chân mình cả, đúng là Hồng không hề để ý gì đến anh, ngay cả xin số điện thoại anh cũng phải nhờ cái Loan, nếu không anh nghĩ sẽ không bao giờ Hồng cho anh, anh có nên đến nhà tìm Hồng không, nhưng hình như càng làm như thế thì Hồng càng ghét anh hơn thì phải, anh không còn lý do gì mà gặp được Hồng nữa, vì chiếc xe mà Hồng nhờ anh giữ hộ đã bị con nhỏ đó dùng mẹo lừa mất tiêu rồi, anh đúng là già mà dại, không biết lúc đó tâm hồn anh để đâu nhỉ thấy nó khóc là anh đã cuống cả lên rồi thì còn nghĩ sâu xa thế nào được nữa, bây giờ thì còn biết trách ai, gặp không được thôi thì gọi điện cho con nhỏ vậy, nghe nó nói cũng được, có còn hơn không..

Bấm số của con Hồng, anh nghĩ mình nhắm mắt anh cũng làm được vì anh thuộc số của nó quá mà, anh ước giá mà mình quên đi nhưng mà không sao làm được.

Tiếng chuông réo một hồi mà Hồng không chả lời, con nhỏ đang bận hay là nhìn thấy tên anh mà không muốn ghe, anh nghĩ thôi để lần sau gọi lại cho nó vậy thì...

_ A lô, ai đang gọi đấy...??

Là tiếng đàn ông.

Quân ngập ngừng sao lại thế này, ai đang nghe hộ điện thoại của Hồng thế nhỉ, hay là anh Khoa, nhưng mà nghe tiếng thì không phải, lại có cả tiếng ù ù như đang đi trên xe ô tô nữa.

_ Xin hỏi Hồng có ở đấy không...??

_ Anh là ai...?? Giọng nghe có vẻ cáu.

Quân nghĩ anh ta sao thế nhỉ, thật bất lịch sự mình chỉ gọi điện hỏi thăm Hồng thôi, chứ có làm gì anh ta đâu mà anh ta lại lên giọng với mình thế, hay là người yêu của Hồng...tự dưng Quân cảm thấy ghen tị vô cớ anh cũng hỏi lại với cái vẻ cũng không được lịch sự cho lắm.

_ Thế còn anh...??

_ Tôi là bạn, nếu anh không còn chuyện gì thì tôi bận rồi, tôi cúp máy đây..!!

_ Khoan đã...!

_ Còn gì nữa...??

_Anh có thể nhắn cho Hồng là Quân gọi cho cô ấy được không..??

Quân nghe một tiếng rắc vang lên và một giọng khô khốc chả lời anh.

_Được...!!

Quân còn chưa kịp nói lời nào nữa thì bên kia đã cúp máy, anh nhìn cái điện thoại của mình mà không thể nào hiểu nổi, anh ta bị làm sao thế nhỉ, mà Hồng đâu sao không nghe máy, tên kia là ai, tại sao hắn lại cầm điện thoại của Hồng, hàng trăm câu hỏi đang diễn ra trong đầu Quân anh không biết câu chả lời nào là đúng, chán quá đi mất, mình đúng là xắp phát điên lên rồi..., thôi dẹp công việc lại, mình phải rủ mấy thằng bạn đi uống đây, mà phải gọi thêm mấy đứa con gái nữa, cũng lâu rồi mình chưa gặp mấy em đó, kể từ lúc quen Hồng nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Tuấn ném cái điện thoại của Hồng sang một bên, chết tiệt thật, đang lo muốn chết vì cô bị ngất thế mà thằng người yêu của cô lại gọi điện ngay vào lúc này, được lắm hai người muốn giết tôi đây mà, anh lắc đầu khổ sở, tim anh hình như đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi, nhìn sang chiếc ghế bên cạnh thấy cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, anh lại cố phóng xe cho nhanh hơn, mau lên nào xe ơi, bây giờ tao cần mày lắm, nhanh lên nữa nào, anh bảo với chiếc xe thế, hình như nó cũng không phụ lòng anh thì phải, nó đi rất nhanh và giao thông cũng không tắc nghẹn, anh nghĩ nếu mà lúc nãy con Hồng vẫn không sao mà cái thằng kia gọi đến thì anh sẽ tống cổ Hồng ra khỏi xe mất, anh không thể chịu đựng được cảnh hai người tình tứ nói chuyện với nhau, anh thà biến thành ác quỷ còn hơn là mình phải tan nát.

Chiếc xe lao nhanh vào cổng của bệnh viện anh đỗ xe lại rồi quay sang bế Hồng lên, anh bước thật nhanh vào tiền sảnh, nhờ họ mở cho cái cửa anh hét.

_ Có ai không, giúp tôi xem cô bé này bị thế nào...!!

Nghe tiếng hét của anh, mấy y tá chạy ra, họ vội đẩy chiếc giường lại anh đặt Hồng lên đó và phụ họ đẩy Hồng vào phòng bệnh.

Họ không cho anh vào, vì họ cần làm vài xét nghiệm, họ muốn kiểm tra xem Hồng bị làm sao, còn anh thì đứng ngồi không yên vì anh lo cho Hồng, anh biết là khi tỉnh lại Hồng không thuộc về anh nhưng mà anh nghĩ mình chỉ cần nhìn thấy cô ấy sống khỏe mạnh và cười vui vẻ như lúc ở rừng cây là được rồi, anh tự chế giễu chình mình.

_ Mày cao thượng quá nên mày mới bị người ta lừa dối và phản bội..!!

Anh lại nhớ đến Lan, cô gái đầu tiên mà anh yêu hết mình, cũng là người làm tan nát trái tim anh.

Một lúc sau thì vị bác sĩ mà khám cho Hồng cũng ra, anh chạy vội lại hỏi:

_ Hồng có sao không hả bác sĩ..??

Vị bác sĩ già nhìn anh, tay ông cầm một tệp hồ sơ bệnh án của Hồng, ông bảo:

_ Anh là gì của bệnh nhân...??

_Tôi là...!!

Tuấn định chả lời chỉ là bạn nhưng anh nghĩ bây giờ hỏi xem cô ấy thế nào quan trọng hơn, mình không nên câu nệ tiểu tiết để làm gì nên anh nói.

_Tôi là chồng của Hồng..!!

Ông bác sĩ già nghe hình như đã hiểu, thảo nào anh ta lo lắng đến thế, tình cảm thật, cứ nhìn cái cách anh ta hét lên khi đến đây và đi ra đi vào vì ngóng chờ kết quả bệnh tình của vợ mình là biết, ông mỉm cười, mình phải báo ngay cho anh chàng nếu không anh ta sẽ bị suy tim mất.

_ Cô ấy không sao vì đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng mà sao anh vô tâm thế, vợ bị bệnh như thế thì phải đưa vào đây sớm chứ, chỉ muộn một chút thôi là đã ngấm vào máu rồi, anh tưởng bệnh cảm mà không chết người hả..??

Nghe ông bác sĩ giảng giải và quát mắng cho một hồi anh vừa sợ vừa tức con Hồng, nó coi tính mạng của mình là gì thế nhỉ, anh chỉ cần nghĩ đến cái cảnh sáng nay nếu mà nó không gặp anh rồi nó ngất luôn ở đường thì ai đưa nó vào đây là anh lại điên lên, đúng là coi trời bằng vung.

Mặt của anh lúc xanh lúc đỏ, ông bác sĩ nghĩ thôi tha cho anh ta vậy, anh ta cũng đang lo lắng thế kia, mình chỉ mong lần sau anh ta sẽ chú ý hơn thôi, nghĩ thế ông bảo:

_ Đừng có tái phạm nữa nhé, lúc đó hối không kịp đâu..!!

_Vâng, cám ơn bác sĩ nhiều...!!

Ông vỗ vai anh hai cái, rồi đi luôn.

Anh vội vàng mở cửa phòng bệnh, anh muốn nhìn xem con Hồng thế nào rồi, nếu mà không nhìn thấy nó lúc này thì anh không yên tâm, nên dù nó có ngủ, anh chỉ cần biết là nó không sao là được rồi.

Nhìn thấy Loan ngủ ngon lành trong vòng tay của mình, Trường lắc đầu mỉm cười, con bé này ngây thơ quá, nằm trong vòng tay của một thằng đàn ông mà nó có thể ngủ ngon như vậy được, anh nhẹ nhàng kéo nó lên trên, nâng đầu nó lên, anh chèn cho một cái gối dưới gáy và kéo chăn đắp ngang người nó, anh bước xuống giường.

Ngắm nhìn nó ngủ, trông nó dễ thương như em bé vậy, mà nó đang phụng phịu cái gì thế nhỉ, sao môi nó lại chúm chím thế kia, anh cười chắc là nó lại mơ lúc anh bắt nạt nó chứ gì, con bé này thức làm sao thì chiêm bao như vậy, đúng là không ai dễ đoán như nó.

Xoa xoa hai cái vào bụng, anh đói quá rồi, mà nó cũng chưa ăn được cái gì, cãi nhau với nó từ sáng tới giờ đã tổn hao không biết bao nhiêu ca lo, thôi thì để yên cho nó ngủ, mình xuống nhà dưới xem họ đã nấu ăn xong chưa.

Trường bước vào phòng khách đã thấy bác Tài - quản gia đang ngồi đọc cái gì đó, anh bước lại hỏi:

_ Bác đang làm gì vậy...??

Ông ngước nhìn lên cậu chủ của mình, ông mỉm cười bảo:

_ Cô ta đâu, mà chỉ có mình cậu xuống..??

_ Cô ta ngủ rồi...!!

Anh cầm mấy giấy tờ trước mặt lên xem, anh muốn biết ông Tài đang nghiên cứu cái gì, đọc đến đâu anh mỉm cười đến đó, không ngờ bác lại chu đáo đến như vậy.

Anh hài lòng bảo bác:

_ Xem ra bác đã điều tra rất rõ về cô ta rồi ấy nhỉ, mà cô bé này cũng thật thà đấy..!!

Thấy Trường hài lòng, ông Tài cũng vui lây bảo:

_Tất nhiên rồi tôi thấy cậu chủ chú ý đến cô ta nên muốn xem cô ta là ai và là con người như thế nào...!!

_Bố mẹ cô bé này cũng giàu thật, mà sao bác lại điều tra ra nhanh thế..??

Ông Tài ra vẻ bí mật bảo:

_Tôi có nguồn thông tin mật mà, nếu không như vậy thì cậu làm sao có thể thoát khỏi những vụ như trước đây...!!

_Bác nói phải..!!

Anh nhớ những lần mình quen ai anh đều bảo bác Tài tìm hiểu xem cô gái ấy là ai, và có quan hệ như thế nào với gia đình anh, anh sợ họ lợi dụng anh, tuy cái cách này chẳng có gì lãng mạng cả mà còn vi phạm đời tư của nhau nữa nhưng anh...

Phải anh đã có một lần yêu và một lần hận, cô gái mà anh yêu không hề yêu anh, cô ta chỉ yêu tài sản của gia đình anh, nếu mà anh không nghe được cuộc điện thoại của cô ta thì có lẽ bây giờ anh đã cưới cô ta và không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Từ đó anh không còn tin vào đàn bà, anh coi họ như đồ chơi, anh quen và bỏ rơi không biết bao nhiêu người, nhưng anh không để cho ai bị thiệt vì anh luôn chả cho họ xòng phằng khi xong chuyện, mà họ cần ở anh thì cũng chỉ có thế, vì đến bây giờ chưa ai giữ được chân anh cả, người ta gọi anh là "player", nhưng khi đêm về anh luôn cảm thấy cô đơn, anh không muốn bị quấy rầy khi ở nhà nên anh không cho phép bất cứ cô gái nào được đến đây, và Loan là người đầu tiên có cái vinh dự này.

Nó vẫn đang say sưa ngủ đâu có hay hai người đang bàn luận về nó, nếu nó mà biết mình là người đầu tiên bước vào căn nhà này, không biết là nó có vui không, nhưng mà nếu nó biết thì nó nghĩ cuộc đời của nó tối đen thì có, anh ta là một con ngựa hoang, sức như nó thì làm sao mà giữ nổi, anh ta có quá nhiều con gái theo, mà mấy cái vụ này nó lại không muốn dính vào, nó muốn được yên thân học xong đại học, rồi nó còn đi du học nữa, nó không muốn bị thất tình khi còn quá trẻ

Bà Hoa còn đang lo lắng cho con Hồng vì từ sáng tới giờ mà nó vẫn chưa về, bà đã gọi điện thoại sang nhà bà Thảo để hỏi nhưng cả con Loan cũng chưa về nốt, hai đứa chúng nó làm gì mà đều biến mất như thế nhỉ...???

Cái con chết tiệt nó có biết là mẹ nó lo cho nó lắm không, đi đâu thì cũng biết đường mà gọi điện về cho mẹ nó chứ, còn buổi tiệc tối hôm nay lúc 7 giờ thì phải làm sao, nó mà làm cho mình lỡ hẹn với con Trang thì nó chết, đến khổ với con cái nhà này, mà thằng Khoa nó lại trốn đâu rồi, mình đã dặn nó ăn mặc chỉnh tề để một chút nữa đi, nó bảo mình là nó có chút chuyện rồi tí nữa nó tới, không biết là nó có tới nữa không, có ai hiểu cho tấm lòng của bà mẹ này không, mình đã chẳng được gì mà lại chuốc mệt vào thân đã vậy cái thằng con của mình nó lại bảo mình là gia trưởng nữa chứ, thật là uất quá mà..

Mặt bà dàu dàu, bà đang tức thì có tiếng chuông điện thoại bàn reo.

_ A lô, đây có phải là nhà của Thu Hồng không..?? Tiếng đàn ông.

_ Đúng rồi, nhưng anh hỏi ai...??

_ Bác là gì của cô ấy...??

Bà Hoa tự hỏi thằng này là ai thế nhỉ, nó gọi cho mình làm gì, mà có quen biết với con Hồng hay sao, chắc là bạn của nó chứ gì, nhưng nghe giọng anh ta thì có vẻ trầm tĩnh quá nên không thể nào còn trẻ được, con Hồng nhà mình làm sao mà quen được với những người như thế mà lại là con trai nữa chứ... chỉ trong vòng một giây thôi mà bà Hoa đã xuất ra được hơn 30 câu hỏi.

_ Tôi là mẹ của nó, thế có chuyện gì...??

_ Cháu là bạn của cô ấy, bây giờ Hồng đang ở bệnh viện, bác có thể tới ngay được không..??

Nghe anh ta nói bà Hoa cảm thấy mồ hôi toát ra hết cả mình, bà lo sợ cho con gái bà, bà nghĩ hay là nó bị tai nạn..

_ Nó....nó.. nó bị làm sao vậy..?? Bà Hoa run run hỏi.

_ Dạ, chỉ là bị xốt thôi, không sao đâu bác...!!

_Thế à...!! Có tiếng thở phào nhẹ nhõm.

_ Thế mà tôi lo quá, cậu có thể cho tôi điện chỉ bệnh viện, tầng và số phòng mà nó nằm được chứ...??

_Vâng...!!

Bà Hoa lấy cái bút và một tờ giấy ghi hết những gì mà Tuấn đọc, xong đâu đấy anh chào bà và cúp máy.

Anh nghĩ chỉ một lúc nữa thôi là họ tới đây, anh cũng phải về nhà rồi, anh nên giao lại Hồng cho gia đình của nó, vì như thế hay hơn, nếu không họ lại lo lắng cho nó.

Nhìn nó ngủ ngon, anh kéo cái chăn lên tận cổ nó, anh cũng đã định báo cho cái tên Quân kia lúc anh ta gọi tới nhưng không hiểu thế nào anh lại thôi, có lẽ vì anh không muốn giáp mặt anh ta, anh sợ mình lại có hành động gì thất thố thì hóa ra mình lại là một con người kém cỏi, thôi thì chúc họ hạnh phúc vậy, anh hiểu mình không nên chen dô vào làm gì, kẻ thứ ba trong tình yêu thì có gì hay, nếu mà làm như vậy anh có thể mất luôn cả tình bạn với nó, thôi thì Hồng làm thùng rác cho anh xả stress cũng được, ít ra anh còn nghe nó nói và còn có cơ hội gặp mặt nó, như thế là anh cũng vui rồi, ngủ ngon nhé nhóc.

Cánh tay của con Hồng văng ra khỏi chăn, Tuấn vội cầm tay của con Hồng, anh định đút tay nó vào chăn cho ấm, nhưng bàn tay của nó mềm mại quá nên không kiềm lòng được anh ôm tay của nó trong đôi bàn tay của mình, anh cảm thấy thật ấm áp và ngọt ngào, hơi ấm của hai người chuyền qua nhau, anh nghĩ giá mà cứ mãi như thế này thì tuyệt.

Nghe có tiếng gõ cửa, anh vội buông tay của con Hồng ra, anh nghĩ đã đến lúc mình phải về vì hình như gia đình của Hồng tới thì phải.

Bà Hoa bước vào thấy một anh chàng chạc tuổi thằng Khoa nhà mình đang ngồi đấy, bà không hiểu gì cả, con Hồng nó quen anh chàng này sao, hình như anh ta gọi điện cho mình thì phải.

_Chào bác...!! Tuấn lên tiếng.

_Chào cậu..!! Bà Hoa chào lại.

_ Cậu đây là...???

Ý bà muốn biết mối quan hệ của anh với Hồng thế nào, lẽ ra bà phải hỏi con gái bà ra sao trước chứ, đúng là một bà mẹ hay tò mò.

Anh với lấy cái áo khoác của mình được vắt trên ghế anh bảo bà:

_ Cháu là Tuấn, chú của Loan, hôm nay thấy Hồng bị hỏng xe nên cháu cho đi nhờ, nhưng cô ấy ngất vì cô ấy bị xốt nặng quá, cháu chỉ kịp đưa Hồng vào đây, bây giờ bác tới rồi cháu giao Hồng lại cho bác, xin phép cháu về..!!

_ À, ra vậy...!!

Có lẽ bà Hoa cũng đã hiểu những gì mà Tuấn nói, anh kép cửa đi ra rồi mà bà Hoa vẫn còn nhìn theo, bà thấy ở Tuấn có một cái gì đấy vừa dễ gần lại vừa khó đoán, bà còn nhìn theo nữa nếu như không có tiếng ú ớ của con Hồng, bây giờ bà mới sực nhớ cái mụch đích mà mình vào đây.

Bà Hoa bước lại lấy tay mình nắm tay nó, bà sờ chán nó, xem ra nó vẫn còn hơi xốt, nhưng mà khuôn mặt thì đã hồng hào hơn, bà nghĩ chết thật mình vô duyên quá mình còn chưa cám ơn anh ta, đúng thật là đãng chí, hy vọng anh ta không chấp mình và nghĩ mình là một kẻ vô ơn.

Nhưng mà bà đã nghĩ quá nhiều, Tuấn ra bãi lấy xe, cho nổ máy anh quay về nhà mà cứ như đi trên không, bây giờ thì đầu anh nó rỗng tuếch, anh không còn biết cái gì nữa cả.

Ông Hùng và Khoa đến sau bà Hoa nên không gặp Tuấn, hai người vội chạy đến ngay khi bà Hoa gọi điện thông báo con Hồng nó phải nằm viện.

Khoa nhìn em gái anh nằm ngủ một cách khó nhọc ở trên giường bệnh thì cũng hơi xót cho nó, nhưng mà một ý nghĩ đen tối trong đầu anh hiện ra, biết đâu anh nghĩ nhờ con bé này mà anh không phải đi xem mặt con bé Đoài độc ác kia thì sao.

Bà Hoa đã dập tắt cái hy vọng đó của anh, bà nhìn anh bảo:

_Đừng có mà mừng vội nhe con, mày nghĩ là em mày ốm thì tao sẽ hủy buổi tiệc ở nhà hàng đó à, đừng có mà mơ, tao đã quyết rồi, dù cho có bão lửa thì tao cũng lôi mày theo...!!

Khoa nghe cái giọng quyết tâm của mẹ mình mà ngán, anh chán quá, thôi thì cố mà chịu đựng vậy, mình cứ gặp mặt cho mẹ vui, còn nếu mà mình không ưng thì chả lẽ mẹ lại ép mình, nghĩ thế nên anh không thèm cãi lại nữa mà anh im luôn.

Bà Hoa thấy thằng con đã ngậm miệng lại thì thỏa mãn cũng không nói gì nữa, chỉ có Ông Hùng là luôn cảm thấy mình là người thừa, ông không bao giờ tham gia được vào bất cứ chuyện gì cả, cái gì vợ ông cũng quyết hết rồi, ngày trước thì ông tự hào về bà vợ của mình lắm, vì ông nghĩ bà làm như vậy là thương cho ông, ông chỉ còn biết đi làm về đưa tiền cho bà, ông coi như thế là xong, nhưng càng ngày bà Hoa càng làm quá lên thì phải, đúng là mình là chồng hay bà ấy thế nhỉ.

_ Bà đã hỏi bác sĩ xem tình trạng của nó thế nào chưa..?? Ông Hùng hỏi.

_ Tôi đã hỏi rồi, nó không sao cả, chỉ hai ba hôm là có thể xuất viện rồi...!!

_Thế thì tốt..!!

Nhìn đứa con gái của mình ngủ thiêm thiếp ông thở dài, thế này thì đâu có giống một đứa nghịch ngợm mà ông biết, xem ra nó ốm đã làm cho nó bớt cái vẻ tinh nghịch đi nhiều, thôi cố mà ngủ và dưỡng sức đi con ạ, mai lại về mà quậy tiếp như thế bố quen hơn, chứ con mà nằm như thế thì bố lo lắm.

_ Nó thì coi như đã ổn tí nữa mình vẫn phải tới bữa tiệc đó, ông và thằng Khoa chuẩn bị đi là vừa..!!

_ Hay là bà tới đó đi, còn tôi ở lại trông con Hồng..!! Ông Hùng gợi ý.

_ Ông mà không tới thì người ta lại cười cho, thôi đừng lôi thôi nữa, cứ thế mà làm...!!

Ông Hùng nghĩ bà này thật là độc tôn, không ai có thể lay chuyển được bà này cả, đúng là, cả Khoa và ông Hùng đều thở dài

Tuấn lái xe ra hướng bờ sông, anh ngồi một mình ngắm cảnh đêm, anh không muốn về nhà vào lúc này, anh cảm thấy mình cô đơn quá, lấy tay vuốt vuốt hai cái lên tóc, anh nghĩ mình đã già thật rồi, mình không còn sức để mà tranh đấu nữa, mọi chuyện thôi thì cứ để cho ông trời quyết định vậy, anh thở dài.

Thả hồn mình theo dòng nước, làn gió thổi vào mặt anh mát lạnh, đêm nay đẹp thật, nhưng chỉ là cho những đôi tình nhân đang ngồi tâm sự kia thôi, không biết họ nói gì nhỉ, mà sao cô nàng kia cười vui thế, họ không biết là mình đang buồn hay sao, nhưng thôi chuyện thiên hạ mà mình quan tâm làm gì, mình cũng phải về rồi, mình đã đi từ sáng tới giờ, không một cú điện thoại, chắc là anh chị lại đang lo cho mình, về thôi vậy.

Trèo lên xe, anh lái về nhà, nhưng mà tâm trí anh thì để cả ở chỗ của Hồng, không biết bây giờ nó đã tỉnh chưa, và khi nó biết anh đã về nó có hỏi là anh đã đi đâu, chắc là không rồi, nó đâu có quan tâm gì tới mình, mà mình nghĩ anh chàng Quân kia chắc cũng đã tới bệnh viện thăm nó, bây giờ có lẽ họ lại đang tay trong tay... chỉ nghĩ đến cái cảnh đó là anh lại không chịu nổi, anh nghĩ mình đang ghen, mình đang ghen với cái thằng mà con Hồng nó yêu, mình chả là gì của nó cả, có thể nó không thích và không yêu mình nhưng mình lại để ý và quan tâm tới nó, đúng là oái oăm.

Anh nghĩ thôi thì cố quên nó đi vậy, mình không muốn hành hạ bản thân mình thêm nữa, có hy vọng gì đâu, mà nó cũng đâu có biết là mình thích nó, nếu nó biết thật thì nó lại càng ghét mình thêm cũng nên, bây giờ thì chỉ có công việc mới làm cho mình yên lúc này, phải rồi, đừng có nghĩ lôi thôi nữa, anh cố tập trung vào lái xe, anh chỉ sợ mình lại lao vào ai thì khổ.

Loan giật mình thức dậy, nó thấy mình đang nằm trên giường, chăn thì được đắp lên tận cổ, nó nghĩ anh ta cũng tốt đấy nhỉ, nhưng, nó giật mình, vội sờ lại quần áo xem có bị sao không, không phải anh ta là tên biến thái hay sao, nó hoảng quá chỉ sợ chuyện đó mà xảy ra thì nó chết mất, sau khi kiểm tra một hồi, nó thở phào may thật không xảy ra chuyện gì cả.

Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nó thấy trời cũng đã tối rồi, nó muốn về nhà, mình mà không về ngay thì mẹ mình lại mắng mình cho mà xem, và anh Đăng nữa chứ, anh ấy lại khinh mình, anh nghĩ mình là một con nhỏ ham vui thì khổ, mình phải tìm cách thoát ra khỏi đây.

Loan chạy ra mở cửa thì may quá nó không bị khóa, lần mò xuống cầu thang, nó đi mà cứ như đang ăn chộm người ta không bằng, nó nhìn trước nhìn sau, nó thấy hình như họ đi đâu hết cả, nên mới im lặng như thế này.

Đi xuống tầng trệt, nó nhấc nhẹ từng ngón chân, có lẽ mèo dình chuột cũng không thể nhẹ hơn nó, nó nghe có tiếng nói đâu đây, hình như là của tên biến thái và ông quản gia thì phải, nó sợ hết hồn, nó mà bị bắt lại thì tiêu, làm sao bây giờ đi lên thì nó không muốn, còn đi xuống thì nó sợ bị phát hiện, nó còn đang phân vân thì..

_Cậu chủ, mời cậu vào ăn cơm...!!

_ Ờ, chờ tôi một chút...!!

_ Có cần lên gọi cô ta không...??Tiếng của ông quản gia.

_ Cháu nghĩ là cứ để cho cô ấy ngủ thì hơn, lúc nào cô ấy dậy rồi tính...!!

_Cậu nói cũng phải, vậy ta đi ăn thôi..!!

Hai người đứng lên dời khỏi phòng khách, còn con Loan nó đã núp ngay sau cánh cửa gần cầu thang, chờ cho họ đi khỏi, nó mom mem đi ra, nó đi mà mắt trước mắt sau để ý xem có ai phát hiện ra mình không, nhưng hình như là không có ai thì phải, nó mừng quá, khẽ khàng khép cánh cửa tầng trệt lại, nó chạy hết sức mình ra cổng.

Thấy cái cổng cao cao và bị khóa ngay trước mắt mình, nó ngán quá, không lẽ lại quay vào, không được mình khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đây, thì bằng mọi giá mình phải tìm ra cách, thế là chỉ trong vòng chưa đầy hai giây nó đã sắn tay áo lên, nó nhìn cái cổng và bảo:

_ Đừng có tưởng chỉ mảnh mai mà em nghĩ chị sợ em, mặc dù em đây cao thật nhưng mà chị đây cũng sẽ chèo qua...!! Nó vênh lên thách thức cái cổng.

Nó lấy tay quẹt mũi mình một cái và nó bắt đầu chèo lên.

Chỉ được có hai thước là nó lại trượt xuống, nó thử đến hai ba lần mà không được bực mình nó lẩm bẩm.

_ Cái cổng chết tiệt này sao mà chơn thế nhỉ, mình mà không nhanh, anh ta lên tìm mình mà thấy, rồi biết mình chốn ra đây thì khốn, phải cố lên vậy...!!

Nó tự an ủi mình xong thì quyết tâm càng cao, nó nghĩ mình giống như là tên tù vượt ngục vậy, mà nó thì giống quá rồi còn gì, mặc mấy cái vết xước do cái cổng sắt này cào vào, nó vẫn không bỏ cuộc, có lẽ ông trời cũng không phụ lòng nó nên cuối cùng nó cũng thoát ra được bên ngoài, nó sung sướng quá nên nó hét lên..

_ A a a...!!

Nhưng chưa được hai câu thì nó vội bịt miệng mình lại và nó tự nguyền rủa mình.

_ Mày đúng là ngu, đã thoát ra rồi còn không mau đi đi, lại hét lên như thế nhỡ đâu họ mà biết thì mày chết...!!

Loan cắm đầu cắm cổ lên chạy, nó nghĩ thế là từ nay mình thoát anh ta, nhưng nó đúng là đơn giản quá, anh ta có trong tay điện chỉ nhà nó, rồi mọi thông tin về nó nữa, thì nó còn thoát thế nào được.

Trên đường lái xe đưa ba mẹ mình tới nhà hàng, Khoa cảm thấy nó như dài vô tận, anh nghĩ đến cái cảnh người ta chờ treo cổ mà run, anh ngán quá rồi, anh không còn chịu được nữa, anh ước giá mà có hỏng xe hay giao thông tắc nghẽn thì hay quá, nhưng ông trời không chiều anh thì phải, chủ nhật thế này mà họ đã đi đâu hết cả, sao họ không đông vui như mọi hôm cho anh nhờ, ôi cái số khốn khổ của tôi, anh lái xe mà người ta nhìn vào tưởng anh sắp đi đưa đám ai hay nhà anh có tang.

Bà Hoa thì còn đang vui nên không chú ý gì nhiều, bà đang hạnh phúc, bà mong có một cái kết có hậu cho con trai mình, bà lại nghĩ đến lúc có cháu bế bồng là bà lại tươi lên, bà mỉm cười thật ngọt.

Còn ông Hùng nhìn bà vợ mình cười mà không hiểu chuyện gì cả, xem ra bà này lại đang toan tính gì trong đầu rồi, tội nghiệp cho thằng con, mặt của nó thế kia mà gặp người ta thì bất lịch sự quá, nếu mà nó lại gây ra chuyện nữa thì cái lỗ tai của mình lại điếc, mình phải tìm cách để khuyên bảo nó vậy, đúng là đàn ông trong gia đình này chẳng có giá trị gì hết, bà ấy hét đi đâu thì phải đi theo đó, nếu không thì ông và thằng Khoa lại bị bà ấy khóc lóc, rồi than trời, mà ông sợ nước mắt của bà ấy thì phải, bà ấy mà khóc thì có trời mà dỗ, thôi thì cố nhịn, ông lấy tay vuốt vuốt hai cái vào ngực như nuốt cục tức hay nuốt cục đờm khi người ta bị ho.

Cuối cùng cái nơi mà Khoa ghét nhất cũng tới, anh lái xe vào bãi để xe, bố mẹ anh thì đã xuống xe cả, còn riêng anh thì vẫn còn chần chừ chưa muốn xuống, anh cảm thấy mình có bao nhiêu sinh lực thì nó đã bị hút sạch rồi.

Bà Hoa định bước đi nhưng mà thấy thằng con vẫn còn ngồi lì ở đó, bà bực mình quát:

_ Thằng kia, mày còn không mau lên, hay là để mẹ già của mày phải lôi mày xuống...!!

Khoa nghe mẹ quát thì lầm lũi mở cửa xe, bước xuống, anh đi cùng bố mẹ mà tâm trí thì để ở đâu đâu, có lẽ đây là giờ kinh khủng nhất đời anh.

Bước vào cánh cửa kính, đã có người phục vụ mở cửa và đon đả chào:

_Chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ...!!

_À, chúng tôi có 5 người tất cả, nhưng mà chúng tôi đã đặt bàn rồi, vậy cậu có thể chỉ cho tôi bàn của mình ở đâu được không...??? Bà Hoa chả lời.

_Dạ, bà có phải là bà Hoa không ạ..??

_ Ừ, đúng rồi...!!

_Vậy, thì mời bà đi theo cháu, vì bà Trang đã đến đây rồi, và bà ấy dặn cháu chờ gia đình ta ở đây...!!

_Thế hả, vậy thì mình đi thôi..!!

Khoa nghe gia đình kia đã đến anh cảm thấy run lên ở trong lòng, thế là mình sắp phải gặp cái con bé ác độc ấy, thật là kinh khủng.

Đi lên một cái cầu thang và đi qua hai ba cái bàn thì họ cũng đến nơi, bàn mà họ đặt ở trên lầu hai, cái quán này trang trí rất bắt mắt và màu sắc rất tao nhã, người ta tới đây ăn tối cũng đông, họ vừa ăn vừa nói chuyện, ai cũng có việc của mình nên không chú ý gì tới gia đình của Khoa.

_Dạ, mời bác và mọi người ngồi...!!

Bà Trang đang ngồi xem mấy danh sách thức ăn trong tờ Menu, còn Đoài thì đang nhấm nháp cà phê, xem ra hai mẹ con cũng đã đến được một lúc rồi, nhưng mà bà Trang cũng thông cảm cho bà Hoa vì bà ấy đã gọi điện thoại thông báo cái Hồng nó phải nằm viện nên đến muộn một tý, bà nghĩ cũng may là nó bị nhẹ nếu không mẹ con bà lại phải về nhà thì khổ, mà hình như cái Đoài nó cũng muốn gặp Khoa lắm thì phải, bà cũng muốn xem hai đứa chúng nó đối xử với nhau như thế nào, chúng nó mà nên đôi như thế vừa tiện cho bà, vừa được lợi cả hai đằng.

_ Bà đến rồi đấy à...!!!

Bà Trang tươi cười nhìn bà Hoa, quay sang nhìn ông Hùng bà bảo:

_ Anh ngày càng có mã ra đấy nhỉ, mới không gặp nhau có 10 năm mà anh trông phong độ ra hẳn..!!

Ông Hùng hạnh phúc vì được khen nên ông cười hết cỡ, ông nói:

_Bà cũng thế, dù lâu không gặp nhưng bà vẫn trẻ đẹp như xưa...!!

Hai người nhìn nhau mỉm cười, làm cho bà Hoa điên tiết bà khẽ e hèm một cái, bà đang tức, cái ông chồng chết tiệt này của bà có bao giờ khen bà đẹp, sống với nhau cũng đã hơn 20 năm, ông ta có bao giờ có thái độ như vừa rồi với bà đâu, thôi bây giờ tha cho ông đấy nhưng khi về nhà thì ông biết tay tôi.

Đoài đứng dậy, nó ngước mặt nhìn lên, còn Khoa thì đang nhìn xuống, anh sợ không dám nhìn vào mặt nó, cơn ác mộng hồi nhỏ của anh.

_Dạ, cháu xin chào cả nhà..!!

_ Đoài đấy hả, cháu xinh quá.... !!!

Bà Hoa kêu lên một phần vì nó đẹp quá, một phần bà muốn cho thằng con trai của bà biết, thấy nó cứ ngó lơ, bà tức quá liền lấy tay khẽ huých nhẹ vào người nó.

Khoa cố gượng cười anh bảo:

_ Chào bác, chào cô...!!

Nói xong câu đó anh im luôn, không có phản ứng gì nữa, ông Hùng thấy cách cư xử của thằng con thì hơi bất mãn nhưng đành chịu ông mà bị ép như nó thì ông cũng làm thế.

_Chào cháu, đã lâu rồi không gặp nhìn cháu khác quá làm bác nhận không ra...!! Ông Hùng nói.

Đoài bẽn lẽn, nó mỉm cười trông thật dễ thương, nó khẽ liếc nhìn Khoa một cái xem anh ấy có chú ý gì tới mình không, nhưng không, Khoa đã ngồi xuống, cái mặt thì cứ như là đang đeo chì, anh đang tức và bực mình nên cười sao nổi.

Nhìn nó anh thấy nó đẹp thật, không ngờ khi lớn lên nó lại xinh đẹp như thế này, nhưng mà ấn tượng của anh với nó hồi nhỏ không phai được, anh tự nhủ, đừng để bề ngoài của nó đánh lừa mày, biết đâu cái tính độc ác của nó vẫn không thay đổi thì sao.

Còn Đoài nhìn anh hơi buồn, nó đã cất công về tận đây, nó muốn gặp anh, vì trong lòng nó anh là người quan trọng, nó đã từ chối biết bao nhiêu chàng trai, chỉ vì anh, thế mà anh lại có thái độ này với nó, khiến cho nó tủi thân và hơi tức, lòng nó đã quyết, nó nhất định sẽ làm cho Khoa phải hối hận vì đã dám xem thường nó và dám phụ tấm lòng của nó, anh chờ đấy, nó sẽ liếc cho anh một cái bén gót.

_ Khoa cháu hiện giờ đang làm gì...?? Tiếng bà Trang.

Khoa ngẩng đầu nhìn lên bảo:

_ Cháu hiện giờ làm giám đốc công ty xây dựng...!!

_ Giỏi quá, mà sao cháu không theo nghiệp của bố..??Bà Trang hỏi.

Cháu nghĩ là mỗi người có chí hướng và ước nguyện riêng, bố cháu cũng ủng hộ cháu trong chuyện này...!!!

Bà quay sang bảo ông Hùng:

_Anh tâm lý nhỉ, đúng là ông bố tốt...!!Bà Trang khen ông Hùng.

_ Tất nhiên rồi, nếu không chiều chúng nó thì mình biết phải làm gì, có khi nó bỏ nhà ra đi thì khổ, đầu tiên anh cũng phản đối nó dữ lắm, có mỗi thằng con trai mà, nhưng cuối cùng thì anh đành nhượng bộ...!!

_ Còn em vẫn điều hành tốt công ty của gia đình chứ...??? Ông Hùng hỏi bà Trang.

_ Vâng, cũng hơi mệt vì phải thêm mấy cái chi nhánh nữa, em có ý định mở thêm tại Việt Nam, anh có thể giúp em không...??

_Tất nhiên là được rồi, cứ để đấy anh lo...!!

Bà Hoa điên cả mình lên, hôm nay đến đây là bàn chuyện gì ấy nhỉ, rõ ràng là chuyện của hai đứa thế mà hai cái người chết tiệt này lại bàn chuyện làm ăn vào đây là sao, còn Khoa thì khoái chí, anh thích thú nên khẽ nhếch mép lên, bố tuyệt lắm, cứ như thế đi.

Đoài cầm lấy tách cà phê của mình khẽ cho lên môi uống, nó thỉnh thoảng liếc trộm Khoa một cái, nó đang nhìn thì Khoa quay lên, hai ánh mắt bắt gặp nhau, cả hai vội cụp mắt ngay xuống, Đoài thì che dấu hành vi vừa rồi của mình bằng cách nắm chặt hai tay vào nhau, còn Khoa thì ngược lại anh lại tiếp tục nhìn nó, anh muốn kiểm tra nó nhìn anh như vậy là có ý gì.

Thức ăn đã được bưng lên, bà Hoa và bà Trang gọi nhiều món quá, Khoa nhìn thấy mà ngán, anh cảm thấy tức mẹ mình cũng no rồi, không lẽ bảo là không ăn, thôi thì ăn vài miếng cho mẹ mình vui, nếu bà mà vì mình phải xấu hổ với bác Trang, mình lại bị mẹ ca cẩm nữa thì mệt lắm, mọi người nói chuyện vui vẻ, vì họ lâu rồi không gặp nhau thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của ông Hùng, và bà Hoa, bà Trang là một người ăn nói có tài, còn Khoa và Đoài cả hai đều im lặng.

_ Bà cũng biết đấy, bây giờ tôi cũng có ý định về Việt Nam, mà con Đoài nó lại đang trong thời gian nghỉ hè, anh chị có thể cho nó ở cùng nhà không...??? Bà Trang hỏi.

Bà Trang vừa dứt lời, Khoa ho lên sặc xụa, anh vẫn còn chưa nuốt được miếng xa lách vào mồm, lấy cốc nước anh uống cho nó tiêu, anh nhìn bà Trang hỏi:

_ Sao Đoài không ở với bác, chẳng phải bác cũng sang đây là gì...??

Bà nhìn anh như không hài lòng, bà lại nghĩ hay là nó ngại nhỉ.

_ Bác có chuyện phải về ngay, nên chỉ ở đây được hai ba hôm nữa thôi, mà con Đoài nó nhớ quê quá, bác không làm thế nào được cả, bác sợ nó ở đây một mình, bác không yên tâm, lỡ mà có chuyện gì xảy ra thì bác biết phải làm sao, sau một hồi suy tính và có sự đồng ý của mẹ cháu nên bác mới có ý này...!!

Khoa nghe bà Trang giải thích một hồi anh muốn điên cả cái đầu, kiểu này thì anh phải bỏ nhà ra đi thật, mà sao mẹ anh ác thế nhỉ, chắc là họ đã xắp xếp hết với nhau rồi còn gì.

Thấy thái độ đó của Khoa, Đoài tức lắm, anh ta đúng là bất lịch sự, đã vậy thì tôi phải tới nhà anh sống thật, tôi sẽ cho anh biết tay, đừng có tưởng mình ngon mà lên mặt với tôi, lúc đó thì anh chỉ có nước chết, thế là nó cố mỉm cười ngọt ngào nhất nó bảo:

_ Dạ, em cám ơn anh nhiều và hai bác nữa,trong lúc cháu sống ở đây thì phiền anh và hai bác vậy...!!

_ Sao cháu lại nói thế, người nhà cả, khách sáo làm gì...!! Bà Hoa hài lòng bảo.

Loan chạy được một hồi, mồ hôi đã tuôn hết cả ra áo, nó dừng lại gập người xuống để thở, đứng một lúc cho giãn gân cốt, nó ngẩng mặt lên, nó bắt đầu ngó trước ngó sau xem có cái xe nào không để bắt về.

Nhưng mà hình như chẳng có cái nào cả, xe ôm cũng không có, xích lô và tắc xi cũng không, mà nhà nó thì lại xa quá, cuốc bộ về thì chỉ có chết, bây giờ chân tay nó đã đau lắm rồi, chân thì vừa mới chạy xong, chưa kịp giãn, còn tay và người nó thì bị cào lúc trèo cổng chốn, nhìn mấy cái vết xước này, nó lại căm thù cái tên kia hơn, đồ chết tiệt, anh ta đúng là ác quỷ mà, có mỗi cái cổng thôi, mà cao quá, lại có nhiều thanh sắt nữa chứ, còn gì là thân thể của tôi, nhưng mà mình đã thoát ra được rồi còn gì, nghĩ mình cũng giỏi thật.

Nó nghĩ thôi thì làm phiền anh Đăng hay chú Tuấn ra đón mình, nếu không thì có lẽ sáng mai mình cũng không về được, đây là đâu, nó nhìn quanh quất thấy cái tên đường sao mà lạ quá, nó chưa bao giờ đến khu này, làm sao bây giờ, đầu nó lại bắt đầu hoạt động, nó đang hình dung ra cảnh một cô gái yếu đuối một mình trong đêm khuya, bị bọn xấu bắt cóc hay là làm nhục, hoảng quá nó hét lên.

_ A a a....!!

Nó làm như người ta đã làm gì nó thật vậy, nhiều lúc nó tự hỏi sao nó không thi vào khoa văn nào đấy với cái đầu ưa tưởng tượng như thế này thì thế nào nó cũng trở thành nhà văn nổi tiếng, và chắc là tác phẩm của nó sẽ đoạt rất nhiều giải thưởng.

Những người đi ngang qua chỗ nó, họ đều ngoái đầu lại nhìn, chỉ tội cho cái anh kia, vì mải nhìn nó quá mà suýt nữa là đâm vào cây cột điện, mọi người quay lại chửu anh ta.

_ Đi thế à, có mắt không, anh muốn chết thì ra chỗ khác mà chết, đúng là đồ điên...!!

Anh ta gãi đầu khổ sở, rồi lầm lũi quay xe đi tiếp, còn con Loan nó vừa xem được kịch hay, nó mỉm cười không ngờ mình lại làm ra được cái chuyện này, mà giọng nói của mình có sức hút thật, đúng là bó tay với nó, đã làm cho anh chàng kia ra nông nỗi như vậy mà nó vẫn còn cười được. Mấy người khác thì họ bảo nhau:

_Chắc là con kia nó bị điên, hay thất tình chứ gì, vì đứng nơi công cộng thế này mà nó hét lên được như thế thì đầu óc nó không bình thường rồi..!!

Ông bên cạnh bảo:

_ Hay là nó vừa bị cướp giật nên nó mới hét lên như thế...!!

Họ không bảo nhau thế nào nữa họ chờ cho đèn hết đỏ, họ tiếp tục đi, chỉ có mấy bác đang đi trên vỉa hè, nghe tiếng hét của nó, liền chạy ngay lại hỏi:

_Cháu bị sao thế, vừa bị ai cướp cái gì à...??

Mỗi người hỏi nó một câu, nó bây giờ mới thấy cái hành động ngu ngốc của mình vừa rồi, kiểu này thì nó biết ăn nói ra làm sao, không lẽ lại bảo người ta là do nó uất quá nên hét lên như thế cho đỡ tức, không được làm như vậy thì người ta lại bảo nó thần kinh không bình thường thì khổ, có khi họ lại giải nó về đồn vì tội gây mất trật tự công cộng cũng nên, hay là bảo họ mình bị cướp giật thật, như thế thì cũng chết có ai đâu, họ mà đuổi theo cái kẻ không có thật kia, họ mà biết mình nói dối, họ lại quay ra đánh hội đồng mình thì khổ, nó lắc lắc cái đầu, nó không biết phải chả lời như thế nào cho đúng cả, đúng là tự nhiên lại đi dước họa vào thân, mà sao họ lại quan tâm đến mình thế nhỉ.

Thấy nó mãi không chả lời, mà cứ đứng như thế, cái mặt thì buồn xo, một vài người đã chán nên đã bỏ đi, còn lại vài ông bà già, họ đang kiên nhẫn chờ nó nói:

_Sao thế cháu, có gì thì cứ nói ra, nếu có thể giúp được thì bác đây sẽ giúp..??

Nó sợ quá không biết phải chả lời như thế nào, mặt nó mêu mếu nó bảo:

_Dạ, không có gì quan trọng đâu bác, thôi cháu đi đây...!!

Họ còn chưa kịp nói gì, thì nó đã ba chân bốn cẳng nó lại chạy tiếp, nó nghĩ mình đúng là con ngu mà, tự dưng lại là tâm điểm chú ý của mọi người, chạy được một đoạn thật xa, nó nghĩ bây giờ thì không ai biết mình là ai, nó dừng lại, móc cái điện thoại ra, nó bắt đầu bấm số.

Còn họ sửng xốt nhìn theo hướng nó chạy, họ không hiểu ra làm sao cả, con bé đó hình như có vấn đề hay sao, nó hét lên như điên, mình quan tâm đến nó nên mới hỏi han, mặc dù mình chẳng có quan hệ gì với nó cả, họ lắc đầu bảo nhau:

_ Con bé đó bị sao thế nhỉ, tự dưng nó lại chạy như điên lên thế..??Một ông già hỏi

_Ông nói mà làm gì, chắc là nó có vấn đề khó nói nên mới như vậy...!!Bà bên cạnh chả lời.

_ Nhưng nó cũng phải ý tứ một chút chứ, đây là công cộng chứ có phải là nhà nó đâu...!!

_ Thôi mình về, quan tâm tới nó mà làm gì, chẳng phải là nó đã chạy đi rồi hay sao, chắc là nó cũng không cần mình giúp...!!

Họ giải tán, ai lại về nhà nấy, mấy người đi đường thấy đám đông vừa giãn ra, họ cũng ngoái lại xem có chuyện gì mà họ bàn tán xôi nổi vậy, nhưng họ cũng đành chịu lại lái xe đi tiếp.

Nhìn lên cái danh bạ điện thoại hiện lên số của Đăng, nhưng mà nó ngại nên nó lại dò tiếp số của con Hồng, nó nghĩ thôi thì làm phiền con này đi đón mình vậy, thế là nó dí luôn nút màu xanh, nó chờ.

Nhưng nó chỉ nghe có tiếng chuông, còn con Hồng không có dấu hiệu bắt máy, nó bực mình lẩm bẩm bảo:

_Con chết tiệt kia, tao không gặp mày có hai ngày mà mày đã quên tao, bạn bè gì mà lúc mình gặp khó khăn, gọi điện nhờ vả, nó lại đi đâu mất tiêu, sao còn không nghe máy đi hả con ranh, mày mà để tao chờ thêm lúc nữa thì mai tao sẽ đến tận nhà mày, lúc đó thì mày chết...!!

Hồng đã ngủ được hai tiếng rồi, nó cảm thấy người nó như đang bị thiêu trong lò, nó nóng quá, hình như người ta đang định làm gì nó thì phải, nhìn thấy Tuấn ở đấy, nó sợ quá hai tay quơ ra, nó hét.

_ Tuấn ơi cứu em..!!

Nhưng sao anh ấy lại không thèm bảo nó thế nào, mà anh ấy lại quay đi luôn thế kia, nó càng cố gào thì anh ấy lại càng đi nhanh, sao thế, mình sắp chìm rồi, sao anh ấy lại vô tình với nó như thế, nhìn nó sắp rơi xuống đáy, thì Tuấn nhếch mép lên giọng khinh khỉnh bảo nó:

_ Cho cô chết, mà cô có biết là trên đời này người mà tôi ghét nhất là ai không nhỉ, là cô đấy, nên cứ chết đi nhé, đừng có mà quay về...!!

Lúc đó trong ánh mắt của anh nhìn nó đầy hận thù và khinh miệt, nó tự hỏi là nó đã làm gì đến nỗi anh ấy muốn nó chết đến vậy, nó càng cố vùng vẫy thì lại càng lún sâu hơn, Tuấn thì nhìn nó chìm mà thích thú, nó nghĩ mình xắp chết đến nơi, mắt nó nhắm lại, tay nó buông ra thôi không cào cấu nữa, nó đang đợi cái chết, thì có tiếng chuông điện thoại làm cho nó tỉnh giấc.

Giấc mơ làm cho Hồng ướt hết cả áo, lấy tay quẹt mồ hôi, nó thấy nhức hết cả mình mẩy, mà người nó sao lại nóng thế này, đúng rồi mình bị ngất ở nhà vệ sinh, thế anh Tuấn đâu, nhìn xung quanh căn phòng, nó định hướng xem nó đang ở chỗ nào, đây chắc là bệnh viện rồi, cái mùi thuốc nồng nặc như thế này, và cái tay của nó chắc là vừa mới được tiếp nước xong, cảm mà cần có nước để hạ xốt chứ, nhưng mà đau quá, không hiểu ai mang mình vào đây nhỉ, hay là anh Tuấn, có lẽ đúng là anh ấy thật, nếu mà không phải thì anh ấy lại đang chờ mình ở nhà hàng đó, chết rồi mình phải gọi điện hỏi thăm mới được.

Nó chỉ nghĩ được đến đấy thì cái điện thoại của nó tiếp tục kêu lên, nó vội vớ lấy, nhìn lên màn hình xem ai đang gọi cho mình, thì ra là con chết tiệt Loan, con kia mày bỏ tao từ hôm qua tới giờ, vì mày mà tao bị xốt, vì mày mà tao phải thức cả đêm, con kia tao sẽ cho mày biết, nguyền rủa chán xong, nó cũng không vội bắt máy, mà nó cứ để cho con Loan phải chờ, cảm thấy thích thú vì chuyện này, nó cũng bớt được cục tức trong lòng, hình như con Loan hết chịu đựng được nữa rồi thì phải, nên nó cũng cúp máy, Hồng nghĩ như thế là bỏ cuộc à, cho mày chết ai bảo mày dám lừa tao, mày hành tao đến là khổ, con Loan chắc thấy gọi không được nên nó nhắn tin cho Hồng.

_"Con kia mày chết ở đâu hả, mày có biết là chị của mày đang chờ mày đi đón không hả..??"

Chắc là nó nghĩ làm như thế không có hiệu nghiệm nên nó chuyển tông

_"Mau lên nhé, hu hu hu, mày biết là một cô gái giờ này một mình ngoài đường thì như thế nào không, tao mà có mệnh hệ gì, thì tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày..."

Đọc xong tin nhắn của nó, Hồng chẳng hiểu gì cả, nó bảo chờ mình đón là sao, không lẽ nó bị lạc đường và không đi xe, đến là mệt với con này, mình thì đang bị ốm, nó không hỏi han thì thôi, bây giờ nó lại lôi chuyện của nó ra làm phiền mình nữa, đúng là không hiểu nó có lương tâm không, thôi thì gọi cho nó vậy.

Vừa mới bấm số của nó xong, còn chưa kịp áp vào tai thì giọng của con Loan nó vang lên.

_ Con kia mày có biết là tao đang cáu lắm không hả, mày làm cái gì mà lâu thế, tao sắp chết đến nơi rồi...!! Loan hét.

Hồng lắc đầu ngán ngẩm nó là như vậy mà, chuyện bé xé ra to, bây giờ nó gặp chuyện nhỏ như thế này, mà nó đã la làng cả lên như thế, không biết mai sau gặp chuyện lớn hơn thì nó sẽ như thế nào.

_ Dạ, con biết mẹ mệt, mẹ chán, nhưng mà con đang ốm đây, sao mẹ đi đâu biệt từ hôm qua tới giờ, mẹ có biết là con phải thức khuya để làm hết đống thư từ một mình không hả, con lại phải dầm mưa đi phát hết nó nữa chứ, hậu quả là hôm nay con phải nằm viện vì xốt, mẹ có gì cần ở con...?? Hồng mai mỉa.

Nghe con Hồng nó sạc một hồi, lúc đầu thì Loan thấy tức lắm, nhưng nghe nó nhắc tới cái vụ mà nó lỡ hứa với bọn trẻ là sẽ viết thư và mua quà cho chúng nhân ngày trung thu, mà nó lại quên mất tiêu, con Hồng nó trách mình là đúng, vì mình mà nó lại bị nằm viện nữa chứ, sao mà mình và nó giống nhau thế nhỉ, đúng là xui xẻo, có lẽ vì thế nên mình với nó mới chơi với nhau thân như vậy, thật là cùng hội cùng thuyền.

_Mày có sao không..?? Loan lo lắng hỏi.

Hồng cảm thấy ấm lòng, ít ra thì cũng phải thương bạn như thế chứ, nhưng mình không thể nào tha thứ cho nó được, vì nó mà mình bị như thế này.

Tao có bị sao không thì liên quan gì tới mày, sao còn không chửu tiếp đi, mày bảo sẽ giết tao hay oán tao nữa mà...!! Hồng được nước nên lên giọng.

_Thôi mà cho tao xin lỗi, hôm qua tao phải đưa anh Đăng đi chơi, nên tao quên khuấy mất...!!Loan nói với cái giọng biết lỗi.

_Vui quá nhỉ, có bạn trai là quên bạn thân, mà mày có đi với anh ta thì có cần quá lên như thế không, sao cả đêm mà cũng không về...??Hồng vừa mai mỉa vừa chửu Loan luôn.

_ Dạ, tại con cũng bị ngất như mẹ, vì hôm qua con đi vào ngôi nhà ma, hậu quả là cả đêm hôm qua con ngủ trong bệnh viện...!! Loan cũng không kém.

Không biết là nó đang nghĩ cái gì mà giọng nó lại thở dài, có lẽ nó đang nhớ tới cái đoạn nó và Đăng ngủ cùng nhau trên giường.

Chỉ trong vòng có hai ngày mà cả con Loan và con Hồng đều trải qua những chuyện điên rồ, chúng nó không hiểu tại sao lại như thế, tại sao chứ, chúng nó muốn vô tư như trước kia, nhưng xem ra không được nữa rồi, từ khi mấy thằng kia xuất hiện cuộc sống của hai đứa đảo lộn lên hết cả, bây giờ thì bọn nó ngay cả bám theo nhau suốt ngày sợ là cũng không có.

Hồng nghe con Loan nói, nó thay vì quan tâm hỏi xem con Loan có sao không thì nó lại phá ra cười như điên

_ Ha ha ha.......!!

Cười chán xong, nó quay ra nguyền rủa con Loan.

_Cho mày chết con kia, ai bảo mày ngu, đã sợ ma như thế mà còn dũng cảm vào xem, chắc là mày muốn anh Đăng được làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì, thôi đi cô nương có thích người ta thì cũng nên làm cách khác, thiếu gì cách để cho anh ta phải chú ý tới, sao mày dám đem tính mạng của mình ra đùa hả...??

Con Loan tức nổ ruột, nếu nó không vì mình mà bị ốm và nó ở ngay trước mặt mình xem, mình sẽ cho con nhỏ này chết, ít ra thì cũng cho nó câm luôn hai ngày, đồ độc ác, mình bị như vậy, đã không an ủi thì thôi, thế mà nó lại còn xài xể mình nữa chứ, anh hùng cứu mỹ nhân cái quái gì, đang rầu cả ruột đây, thế mà nó còn cười được, mà ai bảo mình thích tên Đăng chứ.

_Con kia, mày có câm không hả, tao mà ở đó là mày chết, mày mà còn cười hay nói móc tao như thế nữa thì đừng có mà nhìn mặt tao...!!Loan tức quá nên chửu luôn.

Con Loan dọa làm cho Hồng hơi sợ, nó mà không nhìn mặt mình nữa thì buồn lắm, mình và nó đã chơi với nhau từ nhỏ, bây giờ vì chuyện không đâu thế này mà cãi nhau thì cũng hơi kỳ, trong đầu Hồng nghĩ thế nhưng mà nó không dừng cười lại được, nó cố e hèm một tiếng, tay nó bịt miệng mình lại, nó sợ con Loan biết nó vẫn đang cười thì tiêu.

_Tao xin lỗi, nhưng mày cũng có sao đâu, đúng không chẳng phải là mày đang quát tao như điên lên đây còn gì...??? Hồng phân giải.

_Dạ, bây giờ thì con không sao, nhưng nếu không ai đón con thì con chết..!!Loan dài giọng.

_Này, con kia, mày có biết là mới sáng sớm tao đã gọi điện đến nhà mày, nhưng mẹ mày bảo là mày vẫn chưa về, mày ham vui thì mày chịu, bây giờ tao đang ốm đến nỗi phải nằm viện không lẽ mày bảo tao đi, nếu thế thì mày ác quá đấy...!! Hồng uất quá nên bảo vậy.

_Vậy tao phải làm gì bây giờ...??

_Anh Đăng đâu, không phải là hai người đi cùng nhau hay sao..?? Hồng hỏi.

_À.... Anh ấy về trước rồi, bây giờ thì tao cũng không biết là anh ấy đi đâu nữa...??

_Nghe mày nói một hồi tao chẳng hiểu gì cả, hai người chia tay nhau lúc nào, và bây giờ mày đang ở đâu..??

_Tao chia tay anh ấy từ sáng, bây giờ thì tao đang ở...???

Con Loan quay ra xem nó đang ở đoạn đường nào rồi đọc cho con Hồng nó nghe.

Hồng nghe xong, không hiểu tại sao nó lại lần mò về khu giành cho mấy nhà thượng lưu ấy làm gì.

_Mày làm gì mà đến đấy hả, và tại sao anh Đăng lại không cùng đến..??Hồng quát hỏi vì nó đang bực.

Con Loan ngập ngừng nó không biết là có nên kể cho con Hồng nghe chuyện của mình không, cuối cùng nó bảo:

_Tao bị bắt cóc về đây...!!

Loan vừa dứt lời, thì Hồng hét lên.

_ Cái gì...!!

_Mày không đùa tao đấy chứ, mày vẫn còn gọi điện thoại thế kia đâu có giống người bị bắt cóc, đừng có đùa với tim của tao, mày không biết là tao đang ốm hả...??

Hồng tức mình xạc cho con Loan một hồi vì nó nghĩ là Loan đang trêu nó.

Thấy nói như thế mà con Hồng nó không tin, con Loan tức quá hét lên trong máy.

_ Con kia ai dảnh mà đùa với mày hả, chẳng qua là tao vừa mới chốn thoát ra đây nên mới lạc đường như thế này..!!

Con Hồng nghe con Loan nói vậy, nó nghĩ chắc là nó không đùa mình rồi, thế là nó tốc cái chăn lên, mặc dù người nó vẫn còn váng vất, nhưng nó mặc kệ, nó hét bảo con Loan:

_Chờ đấy, tao tới ngay..!!

_ Nhưng mày đang ốm mà, để tao...!!

Con Loan còn chưa kịp nói hết câu thì con Hồng đã cúp máy rồi, nó đang lo cho tính mạng của bạn nó nên nó không còn tâm trí đâu để mà nghe tiếp nữa.

Tâm trạng Hồng lúc này dối bời, nó vội phóng nhanh ra khỏi bệnh viện, mấy ý tá nhìn thấy nó như vậy, họ cố gọi nó lại nhưng mà nó đã chạy xa rồi.

Nó chỉ mong lúc này có thể bắt được một chiếc xe, xe gì cũng được miễn là nó có thể tới chỗ của bạn nó nhanh, may quá có một chiếc tắc xi kia rồi, Hồng lấy tay vẫy vẫy, bác tài xế hình như cũng bắt được tín hiệu của nó thì phải, ông cho xe chạy chậm lại, đậu xát vỉa hè gần chỗ của Hồng.

Nó vội mở cửa và chèo ngay vào, ông ta còn chưa kịp hỏi nó đi đâu thì nó đã đọc điện chỉ cho ông tài xế và nó bảo:

_ Bác ơi làm ơn lái xe nhanh dùm con cái, con có chuyện gấp lắm...!!

_Được, rồi cô cứ yên tâm, bác đang lái hết tốc độ đây, mà cháu có chuyện gì mà gấp thế...??

_Dạ, tại bạn của cháu...!!

Nó còn chưa nói hết câu thì điện thoại của nó đổ chuông, nó đặt lên tai nghe, run run nó nghĩ hay là tên bắt cóc kia đã tóm được con Loan rồi nên gọi điện tống tiền.

_A lô, ai đấy...?? Nó run run hỏi.

_Là mẹ đây...!!

Hồng thở phào.

_Có gì không mẹ...??

_Con đi đâu thế hả, sao cô y tá mà mẹ nhờ trông con nói là con bỏ đi mất tiêu rồi, mày có biết làm như thế tao lo lắng lắm không hả...?? Bà Hoa quát.

Nó phải bỏ cái điện thoại ra khỏi tai, vì mẹ nó quát lên ghê quá, mà đầu nó lúc này lại đang đau khinh khủng, mẹ nó đúng là không biết thương con gì hết.

_Dạ, con chỉ có chút chuyện thôi, nên ít phút nữa con về...!! Hồng trấn an.

_Đang ốm mà mày đi đâu thế hả, mày làm thế là đang tự giết mình đấy..!! Bà Hoa lại quát.

Quát chán bà quay ra khóc lóc bà bảo nó:

_ Con ơi là con, mẹ khó khăn lắm mới sinh ra được mày là gái, mày mà có mệnh hệ gì thì tao chết...!!

Con Hồng nẫu cả ruột nghe mẹ than, trời ạ có ai hiểu cho nó không, nó còn không biết bạn nó như thế nào, thì bây giờ mẹ nó lại la nó và khóc than cho nó như nó đã chết thật thế này, đúng là bực cả mình.

Ông Hùng thì bĩnh tĩnh hơn, ông lấy cái điện thoại từ tay vợ, ông nói trong máy:

_Con làm như thế là không được, mặc dù bố biết là con nghịch ngợm nhưng lúc con còn khỏe mạnh thì bố không nói nay đau ốm như thế này mà mày vẫn còn tưởng như trước thì đúng là bố cũng chịu..!!

Nó còn chưa kịp đáp như thế nào thì bác tài bảo nó:

_Đến rồi cháu ơi..!!

_Cám ơn bác...!!

Bác lái xe tắc xi còn chưa kịp bảo nó bao nhiêu tiền thì nó đã đưa cho ông một tờ rồi, ông giở ra xem thì thừa nhiều quá, đang định gọi nó lại để trả thì nó đã chạy xa rồi.

Tay vẫn cầm cái điện thoại có tiếng của ông Hùng trong máy.

_ Hồng, con đi đâu mà bắt tắc xi thế hả...??

Mắt nó nhìn ra xung quanh, nó đang tìm xem con Loan ở chỗ nào, nó nói vào máy.

_Bố ạ tí nữa con gọi lại nhé, con có việc cần làm...!!

Ông Hùng chưa kịp lên tiếng thì nó đã cúp máy ngay, cả hai ông bà nhìn nhau không hiểu, con Hồng nó đang làm cái gì thế nhỉ, tại sao nó đang ốm không nằm viện mà lại bắt tắc xi đi đâu, hai ông bà nghĩ đúng là điên lên vì nó, không biết nó có nghĩ đến sự lo lắng của ông bà hay không, con nhỏ này không quan tâm tới mình thì phải quan tâm tới người khác chứ.

Hồng biết làm như vậy thế nào bố mẹ cũng sẽ lo lắng và tức mình, nhưng bây giờ tìm được con Loan mới quan trọng, con kia nó đâu rồi nhỉ, hay là...

Đầu nó đau quá, nó choáng váng bước đi, nó vừa đi vừa nghỉ, tiếng còi xe, rồi mùi xăng, bụi đầy không khí làm cho nó khó thở, phải cố lên, bạn mày đang chờ mày, nó tự bảo mình như vậy rồi lại đi tiếp, nhưng hình như nó sắp không chịu được nữa rồi, mà nó cũng to gan thật có một thân một mình, sức khỏe thì lại yếu như thế này, thì làm ăn được gì.

Điện thoại của nó lại đổ chuông, nó mở lên xem thì may quá là số của con Loan, vậy là nó không sao.

_Mày đến chưa...?? Loan hỏi.

_Tao đến rồi..!! Nó thì thào bảo vì nó mệt quá.

_Mày ở chỗ nào...??

_Tao cũng ở đây thôi, ở ngã tư đèn đỏ thứ nhất ấy, mày bảo là mày đang ở đây, sao tao không thấy, hay là...!!

_A .... Tao nhìn thấy mày rồi..!! Con Loan hét lên.

Hồng quay lại thì thấy con Loan nó cũng đang đi về phía mình, tay cầm cái điện thoại, miệng nó cười toe toét, nhìn nó thì đâu giống người mới bị bắt cóc, hay là nó nhìn thấy mình cảm động quá nên nó mới thế.

Không để cho con Hồng phải nghĩ nhiều, con Loan nó bảo:

_ Con kia, ai bảo mày tới hả...?? Loan quát.

Hồng nghe nó mà phát bực, mình lo cho nó đến nỗi quần áo bệnh viện chưa kịp thay, và mình lại đang đau ốm thế này mà nó dám quát mình là sao..

_Mày đang ốm thì ở bệnh viện đi, tới đây làm gì, mà tao gọi cho mày suốt mà mày không bắt máy hả...??Nó lại quát tiếp.

_Mẹ tao gọi điện đến nên tao không nhận được cuộc gọi của mày, mà mày xài xể tao đủ rồi, mày không bị sao chứ, tên bắt cóc ấy là ai, hắn ta có làm gì mày không, mà tại sao mày chốn thoát...??

Hàng loạt câu hỏi của con Hồng đưa ra cho con Loan, nó không biết là chả lời câu hỏi nào của con Hồng trước.

_Hắn ta không làm gì tao cả nhưng...!!Loan ngập ngừng.

Hồng lo lắng nên sốt ruột hỏi:

_ Nhưng sao...??

_Tao phải trả cho hắn 100 triệu và từ nay tao phải làm ô sin cho hắn..!!

Hồng không hiểu ra làm sao cả nếu như tên bắt cóc này bắt con Loan nó chả 100 triệu thì thôi đi, nhưng mà có quá nhiều như thế không, còn cái vụ làm ô sin thì sao, không lẽ đây không phải là vụ bắt cóc bình thường.

_Mày nói gì tao không hiểu, hắn chắc là côn đồ lắm nên bắt mày chả nhiều tiền để tiêu phá chứ gì, vì nhà mày giàu mà, nhưng cái vụ hắn bắt mày làm ô sin là sao...??? Con Hồng không hiểu nên hỏi lại.

_Hắn thì cần quái gì số tiền ấy của tao, nhà tao và nhà mày gộp lại cũng không bằng một góc của nhà hắn, chẳng qua..!!

Hồng nghe con Loan nói mà cứ lấp lửng làm nó phát bực, người nó lại bắt đầu xốt lên rồi.

Không để cho con Hồng thắc mắc con Loan nói luôn.

_Chẳng qua là tao lỡ va vào hắn, có đánh và quát hắn vài câu nên hắn chả thù tao như vậy..!!

Hồng nghĩ vậy ra cô nàng này được anh chàng đó chú ý chứ gì, thú vị đấy, xem ra mình đã lo hão rồi, con chết tiệt nó làm mình mất không biết bao nhiêu sợi dây thần kinh vì lo cho nó, mình đúng là ngu, ôi cái đầu của con.

Thấy con Hồng tự nhiên nhăn mặt lại, nó lảo đảo, Loan hoảng quá vội chạy lại đỡ hỏi:

_ Mày không sao chứ...??

_Tao ... tao chỉ hơi choáng thôi..!! Hồng thì thào bảo.

Con Loan nó rơm rớm nước mắt, nó nhìn con Hồng đầy thương xót, cũng tại nó cả, nếu mà nó nói rõ ràng hơn thì con Hồng đâu ra nông nỗi này.

Nó chạy ra định gọi một chiếc tắc xi hay cái gì đó thì chiếc xe hơi màu đen tự nhiên dừng lại gần chỗ hai đứa, bước xuống là tên Trường mà nó ghét nhất chưa hết còn có mấy người mặc vét đen nữa chứ, nó định chạy chốn nhưng còn bạn nó thì sao, nó đã vì mình mà như thế này, thế là nó chạy ngay lại, nó nắm tay tên kia và bảo:

_Anh... anh có thể giúp tôi đưa con bạn tôi vào bệnh viện không..?? Loan sợ quá nên lắp bắp hỏi.

Trường nghe Loan bảo mình như vậy, anh định hành cô cho bõ ghét nhưng thấy nét mặt lo lắng của Loan, hình như con nhỏ đang khóc thì phải, anh bước lại xem cô gái kia thế nào.

Trường cùng ông quản gia ăn cơm xong, anh lên thăm Loan, xem nó đã dậy chưa thì thấy nó chốn thoát mất tiêu rồi, anh vừa bực vừa cảm thấy thú vị khi nhìn màn hình camera ngoài cổng, anh thấy những hành động của nó là anh lại ôm bụng lên cười rũ rượi, ông Tài cũng phải lắc đầu chịu thua nó, nhưng thấy Trường vui thì ông lại hài lòng, xem ra cô bé này sẽ không được yên đâu.

Trường gọi điện thoại mấy lần cho Loan mà nó không chịu nghe, bực mình anh bảo ông Tài:

_ Xem ra cô ta cũng gan thật không chịu nghe máy gì hết, ông cho đánh xe theo cháu đi tìm cô ta, chắc là cô ta không đi được xa đâu, vì đây là lần đầu cô ta tới đây mà..!!

_Nhưng biết đâu cô ta đã đón được xe về nhà thì sao..?? Ông Tài nghi ngờ hỏi lại.

Trường cũng hơi chần chừ khi nghe ông Tài nói nhưng anh quả quyết:

_ Mình cứ đi thử xem, nếu không thấy thì thôi, cháu cũng muốn tiện thể đi xem hòa nhạc luôn, còn chuyện của cô ta thì mai tính, mình đã có đầy đủ thông tin về cô ta rồi mà còn lo gì nữa...!!

Ông Tài nghe Trường giảng giải một hồi cũng có lý nên bảo:

-Cậu nói cũng phải, thôi mình đi..!!

Ông sai anh tài xế trong nhà chuẩn bị xe, đi hết được bốn ngã tư mà vẫn không thấy Loan đâu, Trường đang định bỏ cuộc thì...

_Cậu chủ, hình như là cô Loan thì phải, mà cô ấy đang ôm ai thế kia....!! Tiếng anh lái xe.

Trường giật mình nhìn lên, anh thấy đúng là Loan thật mà còn một cô gái nữa, hình như cô ta bị gì đấy.

Trường bảo anh chàng tài xế lái xe xát vào, anh muốn lôi Loan về.

Đăng đã vui chơi cả ngày một mình, anh thấy chưa ai vô duyên như anh, cái thằng bạn chết tiệt, anh chờ nó dài cả cổ, mà nó vẫn chưa tới, không biết là nó đã chết dí ở đâu rồi, còn con Loan nữa chứ, không biết là nó đã về nhà chưa, hay là vẫn còn ham vui ở bên ngoài, đến là mệt vì hai chú cháu nhà này, hết bị cháu cho leo cây rồi lại chú, nhưng sao lúc nãy thằng kia nó lại gọi cho mình bảo mình chờ nó ra uống rượu nhỉ, mình mà lại bị lừa nữa thì nó chết, nhưng anh không phải lo nhiều vì Tuấn đã đến ngay sau đó.

Nhìn mặt thằng bạn của mình anh nghĩ là mình hết muốn ăn cơm, nó bảo mình chờ nó, chứ nó có phải chờ mình đâu mà cái mặt của nó lại như thế kia, đúng là đồ không biết điều.

Anh không thèm bảo Tuấn như thế nào, mà quay ra uống tiếp chai rượu mà anh đã gọi trong lúc ngồi chờ.

Tuấn ngồi xuống cạnh Đăng anh cũng không nói gì cả, lấy cho mình cái ly anh rót rượu vào và ngửa cổ lên uống, anh uống liền cho mình ba ly như vậy, Đăng tròn mắt ra nhìn, anh không tài nào mà hiểu nổi, tại sao cái thằng này nó có thái độ lạ thế, mới có không gặp nhau từ hôm qua tới giờ đâu phải là quá lâu mà nó lại thành ra như thế này, mình phải hỏi nó xem là có chuyện gì xảy ra.

Giằng cái ly trên tay Tuấn, anh nhìn nó bảo:

_ Đừng uống nữa, có chuyện gì hay sao mà mày lại buồn như vậy, tao không muốn chút nữa khiêng một thằng say rượu về đâu..!!

Tuấn không nói gì cả, anh cầm lấy ly của Đăng, anh đang định uống tiếp thì Đăng tức quá, anh hét lên:

_ Thằng kia, mày vừa phải thôi, tao không giận mày vì bị mày lừa thì thôi, mà mày lại giận tao là thế nào...??

Tuấn nhìn Đăng, anh hỏi:

_Tại sao tao lại phải giận mày..??

_ Nếu không phải là tao, thì có chuyện gì..???

_Tao chỉ...!!

Anh lắc đầu không nói nữa, mà lại thở dài, Đăng nhìn Tuấn không hiểu, sao nó lại thở dài nhỉ, hay là nó gặp phải chuyện gì đấy, mình là bạn của nó sao nó không nói cho mình biết.

Tuấn tiếp.

_Chỉ là tao lại nghĩ lại chuyện cũ thôi..!!

Đăng bây giờ mới vỡ lẽ, nó lại nhớ chuyện của con Hoàng Lan chứ gì, tại sao chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không thể nào quên được nhỉ, mình phải làm gì để giúp cho nó đây.

Vỗ hai cái vào vai thằng bạn, Đăng bảo.

_ Cố mà quên đi Tuấn ạ, cô ta không xứng đáng cho mày phải đau khổ như thế đâu, nhưng mày định sống như thế cả đời hả..??

Tuấn nghe thằng bạn nói anh vừa tức vừa buồn cười, nó có biết an ủi người khác không nhỉ, vừa mấy nói được một câu dễ nghe thì nó lại quát mình lên như thế, đúng là bó tay.

_Mày nói thì dễ nghe lắm, nhưng mày có phải là tao đâu mà mày hiểu...!! Tuấn giận lẫy nên bảo thế.

Đăng tức cả mình, anh vì nó mà toi mất một ngày không làm được cái gì cả trong khi đó anh lại phải làm cái bia cho nó nữa chứ, thằng này nó muốn cho anh tức chết đây, được lắm hôm nay tao sẽ cho mày say một bữa, xem ai sẽ cười ai cho biết.

Anh gọi mấy tay phục vụ ở bar này lại anh bảo:

_ Phiền anh cho tôi mấy chai rượu ngoại, mấy cái ly và một két bia nhé...!!

_ Anh có cần thức ăn không..??

_Không cần đâu... quay sang anh bạn đang nhìn mình Đăng nói

_Như thế là được rồi, anh có thể đi...!!

_Vâng, anh chờ cho chút chúng tôi sẽ bưng ra ngay...!!

Tuấn mỉm cười, xem ra cái thằng này lại hăng lên đây, mà cũng lâu rồi mình không uống xả láng thì phải, hôm nay phải say một bữa mới được, say thì say, càng vui chứ sao.

Mọi thứ mà Đăng gọi đều được bày lên bàn, anh rót rượu đầy vào tất cả những cái ly mà anh yêu cầu, chia nó ra làm đôi, anh thách thức:

Thằng kia, mày và tao hôm nay không say không về, tao đã chia ra rồi đấy, ai mà gục trước là thua, kẻ đó phải gọi người kia là sự phụ và từ nay không được làm bất cứ cái gì phật lòng của người thắng...!!

Tuấn không ngờ thằng này nó trẻ con đến như vậy, cái gì nó cũng cá cược, nó đã già rồi mà cái tính của nó vẫn chẳng thay đổi gì mấy, cá cược thì cá cược, mình sợ gì mà không dám.

_Được, nhưng mà không biết ai sẽ thua trước...!!

Anh mai mỉa bảo nó, vì lần nào cũng vậy nó đều ngục trước anh, nó là thằng phổi bò mà, cứ hung hăng lên, nhưng lại bại trước.

Nghe cái giọng khinh người của Tuấn, Đăng bực mình bảo:

_Mày đừng có mà vội lên mặt, chưa đấu mà mày lại vênh lên như thế hả...??

Cầm một cái ly rượu lên, Đăng nói:

_Dô...!!

Hai thằng chơi hết mấy cái chai rượu và mấy chai bia thì Đăng gục xuống, Tuấn gật gà gật gù, anh nhìn Đăng cười:

_Tao đã bảo thì đâu có sai, cứ cố vào làm gì, mà mình cũng phải về đây, bây giờ mình phải lôi cả cái thằng này nữa, đúng là mệt, tự nhiên đi cược với nó làm gì..!!

Anh gọi người phục vụ.

_Tính tiền dùm...!!

_Vâng...!!

Anh ta đưa cho anh một danh sách các thứ mà hai thằng đã gọi, đọc xong anh móc ví ra trả.

Anh đứng dậy, cố lôi cái thằng bạn mình đi theo, Đăng tự nhiên giật mình thức dậy hỏi Tuấn với cái giọng lè nhè.

_Tiếp nữa chứ mày, mà ai thua vậy...!!

Tuấn vừa buồn cười vừa tức anh bảo:

_Dạ, thôi cho con xin, mình về nếu không thì sáng mai, người ta lại gặp hai thằng ngủ ở đường thì khốn..!!

_ Nhưng tao vẫn chưa uống đã, tiếp đi nào...!!

Tuấn không nói gì cả, anh bảo anh phục vụ đứng đấy:

_ Phiền anh giúp tôi đỡ thằng khùng này ra xe...!!

Hai người hỳ hục mới khiên được Đăng lên xe, anh ném nó vào ghế, thắt dây an toàn cho nó xong, anh bảo anh phục vụ:

_Cám ơn anh nhé...!!

Anh cũng không quên bo thêm tiền.

Cho quay xe anh đi về, nhưng anh thấy đầu mình đau quá, khổ thật thế này thì mình làm sao mà lái xe, không gây ra tai nạn mới lạ, thôi thì kiếm chỗ nào đó ngủ cho xong, anh và cả thằng kia nữa, mình mà về trong tình trạng này thì chị ấy lại lo, anh móc cái điện thoại ra gọi về nhà.

_A lô, chị Thảo hả..??

_ Ờ, mà sao giờ này em vẫn còn chưa về...??

_Dạ, em và thằng Đăng có việc nên sẽ không về đâu...!!!

_Ừ, thế cũng được, mà cái Loan nó có ở đấy không..??

_Em tưởng là nó về rồi..!!

_Em nói gì lạ thế, nó và thằng Đăng đi cùng nhau mà, sao con Loan nó lại về một mình được..!!

_Loan và Đăng chia tay nhau từ sáng rồi, con Loan hình như là đi theo bạn đi đâu đó...!!

_Lạ nhỉ, nó đi đâu được, con Hồng thì nó vẫn còn ở nhà, không lẽ nó có bạn khác...!!

Nhắc đến Hồng là tim Tuấn lại nhói lên, anh nghĩ thôi mình nên cúp đi là hơn, con Loan nó ham vui, chắc là tí nữa nó sẽ về thôi, anh bảo:

_Em cúp máy đây, chắc là hôm nay chủ nhật con Loan nó vui quá nên về muộn, chị đừng có lo...!!

_Em nói cũng phải, thôi chào em nhé...!!

Tuấn cho xe dừng lại trước một khách sạn anh muốn tối nay anh và thằng kia ngủ ở đây, anh lắc đầu không khéo mình lại bị hiểu lầm là tên biến thái thì khổ, hai thằng đàn ông mà vào đây thì người ta không hiểu lầm mới lạ, nhưng thôi mặc cái mình cần bây giờ là ngủ, mình cần phải nghỉ ngơi cho đầu óc tỉnh táo và cho trái tim mình yên, rượu sẽ giúp mình ngủ ngon.

Anh nhờ người xốc hộ thằng kia ra khỏi xe, anh đăng kí cho mình và nó hai phòng nhưng chỉ còn một phòng chống, thôi cũng được có còn hơn không, anh nhận chìa khóa, đi lên phòng của mình, mặc những ánh mắt nhìn anh lạ lẫm, hay những tiếng cười khúc khích, anh lờ đi như không thấy.

Trường xem Hồng bị không nhẹ, anh thấy nó bị xốt cao quá mà ngoài trời lại gió như thế này, anh tự hỏi con bé này là gì của Loan nhỉ, chắc là bạn bè hay chị em, nhìn nó lo cho con bé này là biết.

Anh bảo anh tài xế:

_Bế cô bé này lên xe, rồi cho chạy về nhà tôi..!!

Loan nghe anh ta nói là về nhà của Trường chứ không phải bệnh viên, thấy lạ nó hỏi:

_Anh làm cái gì đấy hả, tại sao bạn tôi bệnh mà anh lại đưa nó về nhà là sao..??

Trường quát anh tài xế:

_Còn không mau nhanh đi, hay là để tôi làm...!!

Anh kia thấy vậy thì cuống lên, vội bế Hồng đặt vào trong xe, nhìn thấy thế Trường hài lòng, xong anh quay ra bảo Loan:

_Nhà tôi có bác sĩ riêng, có phòng bệnh nữa, như thế không tốt hơn là bệnh viện à...??

Nghe anh ta nói cũng có lý, nhà của anh ta giàu quá mà, nhưng nó không muốn quay về đó tí nào nên nó bảo:

_ Nhưng...!!

Nó chưa dứt câu thì Trường đã lôi nó lên xe.

_Còn không mau đi, hay là để bạn cô chết...!!Trường quát

Nó còn muốn cãi tiếp nhưng nhìn con Hồng lúc này thì nó lại thôi, nó đã nóng quá rồi, cái mặt thì như chái cà chua, sờ trán nó con Loan cảm tưởng là mình đang ngồi gần cái lò lửa, mắt nó lại ươn ướt, nó đang khóc vì lo cho con Hồng.

Trường nhìn thấy vậy, anh nghĩ con bé này đúng là mau nước mắt, nhưng nó là một cô gái tốt, anh mỉm cười, nhưng cũng không quên liếc nó một cái tóe lửa, nó dùng mình vì sợ, nó quên khuấy mất cái vụ nó trốn ra đây, cứ tưởng thoát thì lại ra nông nỗi thế này, nó nghĩ biết thế mình nhờ anh Đăng hay chú Tuấn có phải là hơn không, bây giờ mình vừa bị bắt, con Hồng lại bị bệnh nặng thêm, hu hu hu mày đừng có mà làm sao nhé, nếu không thì cả đời tao sẽ sống không yên mất.

Trường khẽ vỗ nhẹ hai cái vào tay nó, nhìn thấy nó run run, anh cảm thấy thương cảm cho nó, nó giàu tình người quá, xem ra con bé này có nhiều điểm tốt hơn anh tưởng.

Chiếc xe lăn vào cổng, Trường bước vội xuống, anh mở cửa xe cho Loan, nó đang cố lay cho con Hồng tỉnh, thật ra Hồng biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình, nhưng tâm trí nó thì lơ mơ nên nó cũng không rõ ràng lắm, nó chỉ đang tự hỏi là con Loan đem nó đi đâu đây, và cái anh chàng kia nữa chứ, anh ta là ai, mà con Loan nó quen anh ta khi nào, sao mình lại không biết, đau đầu quá, nó lắc lắc, mình không nên nghĩ nhiều nữa, bạn của con Loan thì coi như là bạn của mình rồi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.

Anh tài xế bế Hồng lên phòng mà con Loan nó đã ngủ ở đấy, bác sĩ riêng của gia đình đã trực sẵn, ông khám xong cho con Hồng, ông bảo:

_Cô bé này không sao, nhưng cần phải nghỉ ngơi, nếu mà còn đi lung tung kiểu này nữa lại biến chứng thì khổ, tôi sẽ kê đơn cho cô ấy, cậu bảo người lấy thuốc cho cô ấy uống...!!

Con Loan nó nghe bác sĩ nói, nó thở phào nhẹ nhõm.

Trường quay sang bảo ông Tài:

_Phiền bác đi lấy dùm cháu vậy...!!

_Vâng, để tôi đi...!!

Ông Tài cầm lấy đơn thuốc, ông đi ngay xuống phòng khách để lấy, chả gì thì nhà của Trường cũng có sẵn cả một tủ, toàn những loại thuốc quý, ông vừa lấy những gì mà trong đơn đã ghi, vừa tự hỏi, tại sao Trường lại cho thêm cô gái kia vào nhà, không phải là ngoài Loan ra thì không có trường hợp ngoại lệ hay sao, hay là Trường nghĩ vì cô bé đó là bạn của Loan nên làm thế nhỉ, mình có nên hỏi Trường hay không, nhưng thôi đó là chuyện riêng của cậu ấy, mình nên hoàn thành nhiệm vụ cậu ấy giao thì hơn.

Ông mang thuốc lên, con Loan nó giúp cho Hồng uống thuốc, nhưng mà đắng quá khiến cho nó ho sặc xụa, nó nhăn mặt lại, nó không muốn uống nữa, nó đẩy số thuốc còn lại ra nó bảo:

_Thôi tao không muốn uống nữa đâu, mai là tao lại khỏe ngay ấy mà, thuốc thang làm gì cho mệt..!!

Loan nhìn Hồng như vậy thì xót xa lắm, nhưng nó phải bắt ép con này uống thuốc mới được, nếu không thì làm sao mà khỏi bệnh, nó nghiêm nghị bảo:

_Mày có uống không hả, hay là tao phải bón..!! Loan dọa

Con Hồng bực mình nên gắt:

_Để cho tao yên hay là mày uống luôn đi, phòng bệnh không phải là tốt hơn à..??

Loan không nói gì cả, nó nhảy lên vành miệng của con Hồng ra, vừa đau vừa tức nó muốn chửu cho con Loan một trận lắm nhưng mà nó lại đau ốm thế này thì làm ăn gì được, hu hu bạn thân mà ác quá, người ta đang mệt muốn chết, vì nó mà mình quên là mình đang bị bệnh, mình chạy ra khỏi cả bệnh viện để tới đây mà bây giờ nó lại đè mình ra thế này, đúng là bạo lực mà.

_Thế nào có uống không...?? Loan quát hỏi.

Con Hồng nghĩ mình mà thi gan với nó thì có thể mình không chết vì bệnh cảm, cũng chết vì bị đè, thế là nó cố nuốt hết số thuốc vào mồm, nó uống một ngụm nước thật to cho trôi hết, xong rồi nó bảo:

_Đã được chưa...!!

Con Loan hài lòng bảo:

_Em ngoan lắm, thế có phải là chị cưng hơn không..!!

Con Hồng nó đang bực mình nên không bảo con Loan thế nào, nó đắp chăn kín đầu, ý nó bảo là để yên cho nó ngủ.

Nhìn hành động của hai chúng nó từ nãy tới giờ, Trường cảm thấy hai con nhỏ này giống nhau quá mà con bé kia tên là gì nhỉ, cô ta xinh đẹp hơn Loan nhiều, nhưng có vẻ là nghịch ngợm hơn, mà cô ta cũng rất mạnh mẽ thì phải, không hiểu có chuyện gì mà con bé kia đang ở trong bệnh viện lại chạy ra đây làm gì, nhìn bộ quần áo của nó thì biết, đúng là khó hiểu thật, xem ra từ nay mình lại có thêm một người để nghịch nữa rồi, vui thật.

Loan nắm tay Hồng một lúc thì hình như là nó ngấm thuốc nên Hồng đã ngủ ngon lành, nó giật mình xem là mấy giờ rồi trời ạ, cái xố của con, sao cái chuyện quan trọng nhất mà con lại quên đi mất nhỉ..???

Nó lôi cái điện thoại ra, đầu tiên nó gọi cho mẹ nó, nghe giọng mẹ nó ở bên đầu dây, nó bảo:

_ Mẹ à, con là Loan đây...!!

_Thế cô đi đâu từ sáng tới giờ mà cô vẫn còn chưa về..??

Khi mẹ nó mà tức nó thì bao giờ mẹ nó cũng bảo nó như vậy.

_Dạ, con có chút chuyện nên không về được, mà mẹ ơi hôm nay mẹ cho con ngủ ở ngoài nhé...!!

_Cái gì...!! Bà Thảo quát lên.

Quát xong bà bảo.

_Tao có nghe nhầm không hả, mày đi với ai mà mày bảo tao cho mày ngủ ở ngoài...???

Con Loan bí quá, nếu nó mà bảo là ở nhà con Hồng thì lộ chuyện ngay, không phải sáng nó đã gọi đến nhà mình, và nó vừa mới chốn viện ra đây hay sao, làm sao đây hả trời...??

Nó còn đang phân vân thì, Trường tước lấy cái điện thoại của nó, anh áp lên tai mình và nói:

_ Chào bác, cháu là bạn học của Loan, do lớp học có tổ chức đi thăm mấy nhà tình thương, và Hồng cũng đang ở đây, cháu tự hỏi là bác có thể cho phép Loan được ở lại đây với các em chứ ạ, cũng sắp trung thu rồi..??Trường lấy cái giọng lễ phép và lịch sự nhất anh hỏi bà Thảo.

Nghe giọng là của một thằng con trai là bà Thảo đã không yên tâm rồi, nhưng mà có cả con Hồng nó ở đấy, thì bà cũng hơi yên dạ, bà tự hỏi là chúng nó gặp nhau khi nào sao bà không biết, chẳng phải là con Hồng sáng còn gọi điện cho mình hay sao.

Thấy mẹ của Loan im lặng không nói gì, anh nhìn nó một cái, thấy mặt của nó thay đổi liên tục anh mỉm cười xem ra con nhỏ này sợ anh tiết lộ chuyện đây mà, yên tâm đi nhóc anh không ngu mà kết thúc trò chơi ở đây đâu.

_Bác nghĩ sao ạ..??? Trường lễ phép hỏi lại.

_À, thôi cũng được, cho bác nói với nó vài câu...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro