Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết hôn là một chuyện rất phiền phức, nhất là kết hôn với Lục Vọng Châu.

Hôn lễ của thái tử gia nhà họ Lục, khách mời đều là những người nổi tiếng, thiệp mời phải được đặt làm riêng từng cái một, danh sách quà tặng cần được kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.

Mà tất cả những việc này, Lục Vọng Châu đều không quan tâm.

Ngay cả nhẫn cưới, anh cũng lười tự mình đi chọn.

Một tấm thẻ đen được ném tới trước mặt tôi: “Cô tự đi mua đi.”

Sau đó, Lục Vọng Châu liền đi uống rượu.

Hôm nay trên cục nghe nói có mỹ nhân đến từ miền bắc được bạn bè dẫn đến, Lục Vọng Châu vốn quen chơi đùa với với những cô gái xinh đẹp, nước da trắng ngần đến từ miền nam nên những người đẹp miền bắc có lẽ còn mới mẻ với anh.

Tôi không nói gì, cất thuốc giải rượu vào, dặn dò trợ lý chăm sóc anh những việc cần chú ý.

Nghĩ rằng mọi thứ đã ổn thỏa, nhưng nửa đêm, tôi vẫn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Cô Thẩm, cậu Lục uống nhiều quá, cứ muốn gọi cô tới đón cậu.”

Lúc này đã là ba giờ sáng, sáu giờ rưỡi sáng mai tôi phải ra ngoài thử váy cưới.

Nhưng tôi vẫn cố gắng gượng dậy, dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt do thiếu ngủ.

Tài xế đưa tôi đến câu lạc bộ. Khi tôi bước xuống xe, tôi lờ mờ nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của anh.

Tôi biết họ đang bàn tán gì về tôi.

Một cô gái ưu tú, có học thức, có địa vị, lại đi theo đuổi một công tử bột ăn chơi trác táng, yêu anh ta đến cuồng nhiệt, hạ mình đến cực điểm.

Bấy nhiêu năm đèn sách coi như uổng phí.

Đêm tối lạnh giá, tôi thở ra một làn khói trắng, bước vào phòng riêng.

Lục Vọng Châu đã uống rất say.

Anh ta tựa người vào chiếc ghế sofa nhung màu xanh đậm, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú và chiếc dây chuyền bạc mảnh mai. Đôi mắt đào hoa lim dim, hơi ươn ướt vì men say, phủ lên một lớp sương mờ ảo.

Hai cô gái mặc váy ngắn nằm ngửa trên đầu gối anh.

Xa hoa đồi trụy.

Tôi kéo hai cô gái kia sang một bên, thuận tay cầm khăn ăn trắng như tuyết giúp hai cô gái che đáy váy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Vọng Châu.

“Vọng Châu, về nhà thôi.”

Trong số bạn bè của Lục Vọng Châu, có người còn tỉnh táo, cười híp mắt trêu chọc: “Lục thiếu, chị dâu gọi cậu về nhà kìa.”

“Nghe nói chị dâu còn là thạc sĩ khoa Lịch sử của Đại học Thủ Đô, đúng là vừa giỏi việc nước vừa giỏi việc nhà.”

“Tuyệt đối đừng để cho bố tôi biết cậu tìm được một vị hôn thê tốt như vậy, nếu không tôi lại đi tán tỉnh mấy cô minh tinh, ông ấy sẽ mắng chết tôi mất.”

Lục Vọng Châu dựa nửa người vào tôi, lười biếng nâng mí mắt, khẽ cười nụ cười say khướt.

“Ghen tị à?” Anh chỉ chỉ vào tôi, “Mua được mà.”

“Muốn thì tự đi mua một người đi.”Căn phòng im bặt một lúc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi cụp mắt xuống, lặng lẽ bóc một con tôm, đút vào miệng Lục Vọng Châu.

“Ừm.” Tôi dịu dàng nói, “Anh ấy nói đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hot#qnuw