Chương 1: Ai Giết Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giờ đêm, Tô Thiên Từ vội vàng đi vào Lệ gia, "Tôi muốn gặp anh ấy!"

"Xin lỗi, thiếu gia nói... Tô Thiên Từ và chó đều không được vào!"

Trong lòng "oanh" một tiếng, tim Tô Thiên Từ như vỡ ra từng mảnh, dùng sức gào lên: "Lệ Tư Thừa, anh mau ra đây, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng. Cái chết của ông nội không liên quan tới em, em bị người ta đánh thuốc mê, khi tỉnh lại thì ông nội đã mất rồi"

Bảo an lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào vết sẹo lớn trên gương mặt cô, không nói một lời.

"Hết hy vọng đi!" Một thanh âm ôn nhu truyền đến, một người phụ nữ đứng bên trong cánh cửa sắt, thoạt nhìn cô ta cũng chỉ 27-28 tuổi, duyên dáng yêu kiều, "Anh ấy sẽ không gặp cô đâu, ông nội vừa mới qua đời, anh ấy cần an tĩnh."

Là cô ta, tình nhân của Lệ Tư Thừa, cũng là người bạn tốt nhất của cô, Đường Mộng Dĩnh.

Trong 5 năm làm bạn gái của Lệ Tư Thừa, nơi đâu cũng có sự xuất hiện của cô ta. Trong giới truyền thông, Đường Mộng Dĩnh dường như đã trở thành Lệ phu nhân, còn cô.

Cô ta bước từng bước xuống cầu thang, bảo an thấy cô ta đến gần nên đã chủ động đi mở cửa sắt, đãi ngộ thật sự quá khác nhau. Ở trong mắt Tô Thiên Từ, cô hận người phụ nữ Đường Mộng Dĩnh này đến thấu xương.

"Hai người lui ra trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta."

Hai người bảo an liếc nhìn nhau, rất nhanh đã gật đầu rời đi.

"Ông nội không phải do tôi giết!"

"Tôi biết, đương nhiên ông nội không phải do cô giết." Đường Mộng Dĩnh hơi mỉm cười, bước chân ra bên ngoài, hướng thẳng đến đối diện hồ nước ở bên cạnh Đường gia.

Trước cổng vào Đường gia có một cái đại lộ, mà đối diện đại lộ có một hồ nước, lại không có đèn đường. Nhìn theo hướng Đường Mộng Dĩnh vừa đứng, rất khó để phân biệt được rốt cuộc cô ta đang ở đâu.

Tô Thiên Từ nghe thấy cô ta nói vậy, trong lòng liền cảm thấy có gì đó không đúng, liền đuổi theo theo sau, "Cô có ý gì?"

"Đương nhiên ông nội không phải do cô giết, là tôi đánh thuốc mê cô, nhưng sao tôi có thể giết cô chứ!"

Tô Thiên Từ trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào cô ta: "Chẳng lẽ... là cô!"

"Suỵt" Đường Mộng Dĩnh đem ngón tay đặt lên môi, cười đến đắc ý.

"Thật sự là cô! Đồ tiện nhân, ông nội đối xử tốt với cô như vậy, vì cái gì..."

"Tốt?" Đường Mộng Dĩnh cười lạnh một tiếng, "Nếu không phải lão già kia, thì hiện tại người gả cho Tư Thừa ca ca chính là tôi, không phải là cô. Từ nhỏ tôi đã cùng anh ấy lớn lên, là ông già đó không vừa mắt tôi, vì cái gì mà không thích tôi? Ông già này nên sớm chết đi mới phải!"

"Cô thật đáng sợ, tôi phải đi nói cho bọn họ!"

Tô Thiên Từ xoay người đang muốn rời đi, nhưng Đường Mộng Dĩnh lại không có nửa điểm sợ hãi, cô ta cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng bọn họ sẽ tin tưởng cô sao?"

Nghe vậy Tô Thiên Từ chợt dừng lại, chôn chân tại chỗ.

"Cho dù cô có cực lực giải thích thì nó cũng giống như việc cô hạ dược Tư Thừa ca ca, ai tin cô chứ?"

Tô Thiên Từ đột nhiên xoay người, khó mà tin mà nhìn cô ta.

Đường Mộng Dĩnh cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy biểu tình của cô như vậy, "Nó cũng giống hệt với việc cô nói cô không có phóng hỏa giết tôi vậy, sẽ không có một ai tin cô?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh