Chương 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Tối hôm qua tôi có bỏ thứ gì vào đồ uống sao?" Tô Thiên Từ hỏi lại, "Hai ly đồ uống kia là cô đưa cho tôi mà, không phải sao?"

Trái tim Đường Mộng Dĩnh như mắc ở cổ họng, cô ta kinh ngạc nhìn Tô Thiên Từ.

Người phụ nữ này, từ khi nào mà trở nên... thông minh như vậy?

Chẳng những không có nhảy vào lưới mà cô ta đã giăng, lại còn rẽ trái rẽ phải đem cô ta quẹo vào hố.

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, Đường Mộng Dĩnh rũ mắt xuống, rất dễ dàng để có thể nhìn thấy vết cắn ở phía sau cổ áo của Tô Thiên Từ. Cô ta cắn môi một cái, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến cùng. Cô ta một mực chắc chắn: "Là cậu bỏ vào không phải sao, Thiên Từ, tớ thật lòng xem cậu là bạn tốt, tại sao cậu lại..."

Ánh mắt Lệ Tư Thừa sắc bén như chim ưng giống, ôm chặt lấy Tô Thiên Từ.

Tim cô chợt lạnh, trong lòng Tô Thiên Từ sớm đã có đáp án.

Một người là thanh mai trúc mã, một người chỉ mới ở chung có ba ngày, anh tin ai không phải quá rõ ràng rồi sao?

Đáp án, không cần nói cũng biết!

Trong lòng có cảm không cam lòng đến, Tô Thiên Từ từ trên mặt đất đứng lên, đối diện thẳng với ánh mắt sắc bén của Lệ Tư Thừa, quay người hỏi lại: "Tôi làm sao? Ngược lại là cô, sáng sớm liền tới gõ cửa phòng của một đôi vợ chồng mới cưới, người không biết còn tưởng rằng cô mang ý xấu đến."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mộng Dĩnh trắng bệch, Tô Thiên Từ, đây thật sự vẫn là Tô Thiên Từ sao? Mới có mấy ngày không thấy, tại sao lại thay đổi lớn đến như vậy?

Trở nên trầm ổn hơn, thành thục hơn, thậm chí còn rất thông minh!

Không nhanh không chậm liền chuyển mục tiêu lên người Đường Mộng Dĩnh, như vậy chỉ số IQ và EQ của cô bây giờ so với người phụ nữ cỏ rác điêu ngoa, một chút cũng không giống.

Là ảo giác của cô ta sao?

Không, không có khả năng.

Người phụ nữ cỏ rác này chắc chắn đang rất sợ hãi!

Nếu để Lệ Tư Thừa tin rằng đây là thuốc mà cô ta đưa, thì Tô Thiên Từ sẽ không có cơ hội xoay người nữa.

Người có quyền quyết định thắng thua ở đây là Lệ Tư Thừa... nhưng lòng anh lại sâu không thấy đáy!

Nhưng cho dù là tính kế gì thì sẽ đều chạm vào điểm mấu chốt của anh.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Ánh mắt chợt lóe, Đường Mộng Dĩnh ủy khuất: "Tớ làm sao có thể gây rối, Thiên Từ, cậu nói lời này là có ý gì? Quá tổn thương người khác rồi!" Nói xong, đôi mắt của cô ta liền đỏ lên, nước mắt như hạt đậu từ từ rơi xuống, "Vừa rồi tớ chỉ là nổi nóng, nhưng nếu có câu nào chọc cậu không vui thì cậu cứ việc nói thẳng ra, tớ..." Cô ta nhìn về phía Lệ Tư Thừa, nước mắt rơi lã chã, nói, "Tư Thừa ca ca, thật xin lỗi. Em cứ cho rằng anh kết hôn cùng với người khác thì chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, nhưng em lại không nghĩ tới..."

Trong lòng Tô Thiên Từ trầm xuống, khá khen cho Đường Mộng Dĩnh!

Chỉ mấy câu ngắn ngủn, nghe thì có vẻ là đang giải thích, nhưng thật ra là tránh nặng tìm nhẹ, ngược lại đem toàn bộ trách nhiệm toàn bộ đẩy hết lên người Tô Thiên Từ.

Hít hít cái mũi, Đường Mộng Dĩnh có chút hốt hoảng mà ngồi xổm xuống, "Em không cẩn thận đánh rơi cái lọ này, nếu mà để trưởng bối trong nhà nhìn thấy không tốt, em lập tức phải nhặt nó, mang đi xử lý."

Cô ta càng nói, càng thể hiện như mình rất uất ức, thời điểm Đường Mộng Dĩnh đang muốn dùng tay không nhặt mảnh vỡ lên, thì trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng, trầm ấm: "Đứng dậy."

Trong lòng Đường Mộng Dĩnh vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng ủy khất như cũ, vô cùng đáng thương mà nhặt mảnh vỡ thủy tinh.

Lệ Tư Thừa duỗi tay kéo Đường Mộng Dĩnh lên, nhìn về phía Tô Thiên Từ, trầm giọng phân phó, "Thu dọn sạch sẽ."

"Không liên quan đến cậu ấy đâu Tư Thừa ca ca..." Đường Mộng Dĩnh mở to đôi mắt ngập nước, một bộ đáng vô cùng đáng thương.

Tô Thiên Từ cười lạnh, tán thưởng ở trong lòng: Hóa ra 5 năm trước Đường Mộng Dĩnh đã tài giỏi như vậy, có đối thủ mạnh như thế, cô chết cũng không oan.

7.

Lệ Tư Thừa cũng không có liếc mắt nhìn Đường Mộng Dĩnh thêm một cái nào, liền quay đầu đi, giọng nói không mang theo một chút độ ấm, "Cô đi trước đi, dù sao nơi này cũng là hôn phòng."

Mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng so với khi anh đối xử với Tô Thiên Từ, thì quả thực tốt hơn nhiều!

Trong lòng Đường Mộng Dĩnh không ngừng vui vẻ, anh ấy là vì suy nghĩ cho mình, vì mình mà giải vây sao?

Cô ta như được rót mật vào tim, ngoài miệng ngoan ngoãn nói một câu "Vâng", xoay người bước chân lưu luyến mà rời đi.

Mái tóc ngắn của Lệ Tư Thừa vẫn còn hơi rủ xuống, anh liếc mắt nhìn Tô Thiển Thiển một cái, ánh mắt lạnh lùng bí ẩn không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, sau đó liền xoay người trở về phòng.

Tô Thiên Từ đứng ở cửa, nhìn những mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên mặt đất, hai tay nắm chặt lại thành quyền.

Đường Mộng Dĩnh, Lệ Tư Thừa...

Cuộc đời tôi đều bị các người huỷ hoại, Tô Thiên Từ tôi sẽ từ từ đòi lại từng một chút một.

——————————

Thu dọn xong, cô từ bên trong đi ra đã là 10 giờ trưa.

Một đêm phóng túng, khắp toàn thân Tô Thiên Từ không có chỗ nào là không cảm thấy đau nhức, ngay cả lúc đi, hai chân cũng đều run lên.

"Ai da, bây giờ mới chịu rời giường sao? Quả nhiên là mệnh phu nhân, Mộng Dĩnh nhà chúng tôi không có phước để được cái mệnh này." Một thanh âm bén nhọn truyền đến, Tô Thiên Từ nhìn lại, là một vị phu nhân khoảng 40-50 tuổi.

Mẹ Lệ đang ngồi bên cạnh một quý phu nhân nói chuyện phiếm, nghe thấy lời này cũng nhìn lại, trên mặt có chút xấu hổ cùng bất mãn.

Đây là hàng xóm lâu năm của Lệ gia, phu nhân của Đường gia, cũng là người mẹ thân sinh của Đường Mộng Dĩnh.

Lẽ ra việc kết thân giữa hai nhà Lệ Đường đã được quyết định rồi, ai biết nửa đường Tô Thiên Từ lại nhảy vào chắn ngang, trong lòng Trình Giảo Kim - phu nhân của Đường gia cảm thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường.

Kiếp trước, cũng chính những lời này của Đường phu nhân đã mang đến cho cô không ít phiền toái.

Lúc đó khi cô trở thành thiếu phu nhân của Lệ gia, tính tình lại ngỗ nghịch, đối chuyện Đường phu nhân cứ nhắm vào mình, không có ý tốt như vậy, lập tức bị chọc cho tức giận, nói lên một câu không suy nghĩ: Nơi này là nhà của tôi, bà quản nhiều như vậy làm gì?

Cái Đường phu nhân muốn chính là cái hiệu quả, ngay sau đó cũng đã kích động các quý phu nhân, đồng thời cùng chỉ trích cô không biết lễ nghĩa.

Từ đó về sau, ai ai cũng biết, con dâu mà Lệ gia cưới về vừa lười vừa không biết lễ nghĩa, thanh danh truyền xa, bôi nhọ danh dự gìn giữ suốt bao đời của Lệ gia.

Chính loại chuyện này đã mở ra cơn ác mộng vô cùng tương phản giữa cô và Đường Mộng Dĩnh.

Nhưng bây giờ Tô Thiên Từ, đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Nghe thấy lời này, cô cúi thấp đầu xuống, như là có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Con...... Tối hôm qua ngủ hơi muộn, nên thân thể có chút mệt mỏi, cho nên..."

Thấy bộ dáng như này của Tô Thiên Từ, trên mặt các vị quý phi nhân đều cười cười, nhìn về hướng Lệ phu nhân.

Hôm nay không chỉ là ngày cô và Lệ Tư Thừa kết hôn được ba ngày mà còn là sinh nhật của mẹ Lệ.

Sinh nhật mỗi năm của mẹ Lệ đều được tổ chức rất long trọng, hiện tại mới sáng sớm, nhưng bọn họ đã có mặt đông đủ ở đây. Bạn bè và những người hàng xóm có mối quan hệ tốt với mẹ Lệ đều rất quan tâm đến cô con dâu mới này.

"Ôi, đây là con dâu của bà sao, thật xinh đẹp!"

"Đúng vậy, khi đó còn gọi là Tô tiểu thư, tôi còn tưởng rằng..."

"Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới Tô lão tiên sinh lại có đứa cháu gái lớn lên trông giống mẹ như vậy!"

......

Tô Thiên Từ sở dĩ họ Tô là theo họ của mẹ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh